Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 45: Âm thân trong mộng (8)



Con ngươi đen nhánh của người đàn ông mặc đồ bộ sâu không lường được, y hệt như một chim ưng, cơ hồ hòa làm một thể với bóng tối, bàn tay lạnh như băng của hắn nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Trần, mạnh mẽ đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt tống ngôn trần.

“.........”

Cảm giác hít thở không thông của diệt đỉnh bao vây toàn thân Tống Ngôn Trần, cảm giác vô lực cùng hoang đường khiến hắn tựa như đang ở trên biển sắp chết đuối.

Ma. .

Trên mặt Tống Ngôn Trần không có nửa phần huyết sắc, ngay cả môi cũng vô cùng tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy, tâm hoảng khí hụt.

Đó là một con ma.

Tống Ngôn Trần lui về phía sau một bước, cơ hồ là theo bản năng muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay nam nhân.

Nhưng sức lực của đối phương thật sự là quá lớn, Tống Ngôn Trần mơ hồ cả người đều đặt trên mặt đất, cũng không thể hất đối phương ra.

- A a a a----!!!.

Tống Ngôn Trần bị dọa đến phát điên, cả người đều trực tiếp quỳ xuống đất, không ngừng ngã về phía sau, hơn nửa ngày trước mặt rút tay mình về, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.

Cậu nhìn mạnh về phía sau, hướng về phía tài xế phát ra tiếng kêu cứu bất lực, "Dừng xe lại! Dừng xe lại! Tài xế mau dừng xe!"

Tất cả hành khách ngồi trong xe lúc này đều lạnh như băng nhìn chăm chú vào hình ảnh Tống Ngôn Trần khủng hoảng bất lực, sắc mặt tái nhợt, biểu tình tê dại, ánh mắt cũng không chớp một cái, tựa như không có nửa phần tâm tình dao động.

Tống Ngôn Trần cực kỳ sợ hãi.

Đây là con người ở đâu? Rõ ràng chính là một chiếc xe quỷ...

Tài xế nghe được tiếng kêu của Tống Ngôn Trần, giờ phút này cũng hơi ngẩng đầu lên, cứng ngắc như cương thi quay đầu nhìn về phía Tống Ngôn Trần, giống như nhìn thấy hình ảnh thú vị gì đó, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.

Tống Ngôn Trần gian nan quỳ rạp trên mặt đất, kiệt lực di chuyển thân thể của mình, muốn tới gần tài xế, vừa ngẩng đầu, cậu liền đối diện với đôi mắt chỉ có mắt trắng mà không có mắt đen.

- A a a a a -------!!!!.

Tống Ngôn Trần rốt cuộc không khống chế được nữa, trong miệng phát ra tiếng kêu vặn vẹo, không chịu nổi gánh nặng không ngừng lui về phía sau, kiệt lực muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng căn bản không cách nào khống chế cổ họng đã mất khống chế của cậu.

Cứu mạng....

"Không, đừng -------!!."

Còn không đợi Tống Ngôn Trần đứng lên, người đàn ông đồ bộ cũng đã nhanh chóng đi tới trước mặt Tống Ngôn Trần, giống như xách gà con túm lấy cổ áo cậu, thô lỗ mà bạo lực kéo người từ trên mặt đất lên.

Tống Ngôn Trần run rẩy không ngừng, mí mắt màu nâu nhạt điên cuồng chợt lóe, dính nước mắt thành châu.

"Buông, buông ra…"

Người đàn ông mặc đồ bộ tay kia nắm lấy cằm Tống Ngôn Trần, tựa như một Hấp Huyết Quỷ cực đói, nhắm mắt lại trên mặt Tống Ngôn Trần, bên tai, tóc đi qua ngửi kỷ mùi trên người.

"Thật ngọt ngào. ..."

"Một mùi thơm thật ngon miệng...."

Tống Ngôn Trần cắn chặt răng, trong hàng lông mày là tuyệt vọng muốn khóc, cảm giác sợ hãi bị xâm phạm thật sâu phô thiên cái địa ăn mòn thần thức của cậu.

Cứu mạng..... Cứu mạng a.

Hắn cũng không thể nhẫn nại nữa, khóe miệng nhếch lên một độ cong vặn vẹo, cúi đầu c*n v** c* Tống Ngôn Trần.

Chính là giống như dã thú chém giết nhau tàn nhẫn, hung ác cắn xé.

"Buông, buông tôi ra..."

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, đau đớn thấu tim trèo lên cổ cậu, máu toàn thân cậu lúc này bắt đầu chậm rãi chìm xuống, giống như dưới tình huống không có tiêm thuốc tê bị đâm một mũi, ngay cả thanh âm cầu cứu của cậu cũng yếu đi theo.

Đau quá....

Thanh âm kêu cứu của Tống Ngôn Trần càng lúc càng lớn, thân thể cũng chậm rãi càng ngày càng suy yếu, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên tan rã.

Người đàn ông vừa chạy tới, nhìn thấy chính là một bộ hình ảnh như vậy.

Cô dâu của hắn bị người ta siết chặt vào lòng, người đàn ông đó vẫn đang điên cuồng gặm máu trên cổ bảo bối của hắn.

Cô dâu của hắn không còn sức mạnh để phản kháng.

Chết tiệt... Tất cả đều đáng chết....

Tống Ngôn Trần loáng thoáng nghe được bên tai có người phát ra một tiếng nỉ non không đáng kể.

Còn không đợi cậu hoàn hồn, một đôi tay to đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, ôm lấy vòng eo cậu, ngay cả lực lực áp bách trên cổ cậu cũng trong nháy mắt biến mất.

Người đàn ông đứng phía sau Tống Ngôn Trần đáy mắt phiếm đỏ tươi, lá thư như độc xà làm cho người ta hoảng sợ, phảng phất như có một đám nham thạch nóng bỏng âm u ở trong mắt hắn điên cuồng lưu động, không giận tự uy.

Hắn một tay bảo vệ Tống Ngôn Trần, tay kia nắm chặt người đàn ông mặc đồ bộ vừa mới nắm lấy tư thế thù Tống Ngôn Trần một phen bóp cổ đối phương.

"Sao mày dám!!" Hắn đỏ mắt, tròng mắt bao phủ bão táp, dường như tiếng gào thét từ kẽ răng cứng rắn nặn ra bốn chữ này, giọng nói thô ráp như muối biển, phảng phất như mài ra máu.

Đây là kho báu mà hắn coi trọng ...

Sao mày dám làm hại đến em ấy!!!

Tống Ngôn Trần choáng váng tựa vào vai người đàn ông, bởi vì mất máu quá nhiều mà nửa híp mắt, giống như một giây sau sẽ ngất xỉu, cả người đều có vẻ thập phần vô lực.

Là ai....

Ai đã cứu tôi...

Tống Ngôn Trần muốn ngẩng đầu, nhưng lại bởi vì vô lực rũ xuống, yếu ớt như mỹ nhân ngư đứt đuôi.

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm vết thương trên cổ Tống Ngôn Trần, giống như bị người ta đốt lên một sợi dây thần kinh phát điên, trong miệng phát ra một trận gào thét.

Những tiểu quỷ khác trong xe buýt như ý thức được cái gì đó, cả đám đột nhiên đứng dậy, muốn bắt đầu điên cuồng chạy trốn.

Cũng chính là trong nháy mắt này, bốn phía thay đổi trong nháy mắt, sắt xe buýt phảng phất như bị hắt axit sunfuric lấy tốc độ ánh sáng mà thối rữa, ngay cả bên trong xe buýt, tất cả đều giống như một cái bọt biển bị thủng, bắt đầu biến mất.

- A a a a a--------!!.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 46: Âm thân trong mộng (9)



"Đau quá.... Ah, ah!!!..... Đau. ..."

Trong khoảnh khắc, một đám quỷ hỏa bắt đầu điên cuồng thiêu đốt trên người tất cả tiểu quỷ vây xem trong xe, một trận tiếp theo một trận tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói vang lên theo.

Không khí ngưng trệ trong nháy mắt bạo phát ra tiếng hoảng sợ oanh tạc thiên địa.

Trong khoảnh khắc, một đám quỷ hỏa bắt đầu điên cuồng thiêu đốt trên người tất cả tiểu quỷ vây xem trong xe, một trận tiếp theo một trận tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói vang lên theo.

Không khí ngưng trệ trong nháy mắt bạo phát ra tiếng hoảng sợ oanh tạc thiên địa.

Trong phút chốc, tiếng nổ vang lên, một ác quỷ trước mặt nam nhân tự bạo biến mất, ngay cả tiếng kêu thê lương, đều giống như bị ném vào mười tám tầng địa ngục đau đớn không muốn sống.

Tống Ngôn Trần cố gắng muốn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân, nhưng mi mắt tựa như bị người khác che một miếng vải, thế nào cũng nhìn không rõ.

Rất cao.....

Rất mạnh mẽ ...

Vai rất rộng...

Rốt cuộc là ai...?

Còn không đợi Tống Ngôn Trần từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nam nhân cũng đã tiến đến bên tai hắn nói ra lời lạnh như băng, lại có vẻ cực kỳ ôn nhu, "Nương tử…"

"Ngươi thật đúng là không ngoan nha..."

Tống Ngôn Trần cả người run lên, giống như bị người ta chạm vào mẫn cảm. Cảm giác một chút, mở to mắt hạnh, đột nhiên ý thức được cái gì, trong đầu một mảnh nổ vang.

Đó là hắn ta...

Con ma trong giấc mơ của cậu...

Còn không đợi Tống Ngôn Trần kinh hô thành tiếng, hắn tựa như vứt rác rưởi mạnh mẽ hất văng người đàn ông tây trang.

Người thứ hai trợn to mắt, đỏ mắt đến gần như muốn trừng chảy máu, theo một tiếng phản ứng lớn "rầm" ngã xuống đất.

Người đàn ông tàn nhẫn nhìn chằm chằm tên mặc đồ bộ phía sau đang chật vật, khóe miệng ngay sau đó kéo ra một tia cười lạnh bạo ngược, một giây sau, đất bóng loáng đột nhiên bò ra hai đôi tay, nắm chặt chặt ống quần tên kia.

Người đàn ông mặc đồ bộ không hề phòng bị, chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, liền mạnh mẽ rơi vào hắc động vô hình.

Không---------!!

Ngay cả tất cả quỷ vật xung quanh đều hoàn toàn hóa thành tro tàn vào lúc này.

18 tầng địa ngục tiếp theo...

........................................................................................................................

Xử lý tốt hết thảy, hắn một phen ôm ngang Tống Ngôn Trần lên, động tác nhẹ nhàng tựa như bảo vệ bảo bối trân quý của mình, đáy mắt cơ hồ không che dấu đau lòng của mình.

Hắn vẫn là sơ suất...

Hắn quả nhiên vẫn không nên để cho tân nương xinh đẹp của hắn rời khỏi tầm mắt của hắn....

Tống Ngôn Trần bị điên đảo, đột nhiên mất trọng lượng khiến anh đập đầu vào vai người đàn ông, vừa đụng phải giống như cảm nhận được hơi ấm trên thân thể đối phương, cả người run rẩy một chút.

Ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn chằm chằm dấu răng trên cổ Tống Ngôn Trần cổ vẫn còn đang chảy máu, sự ghen tị cũng đang không ngừng thiêu đốt lý trí của hắn.

Vừa mới xuống tay vẫn là nhẹ....

Ha ha ha...

Còn không đợi Tống Ngôn Trần kiệt lực trợn to mắt nhìn mặt hắn, đối phương liền đột nhiên cúi người ngậm lấy vết thương chảy máu của cậu.

"Chờ..."

Ngực Tống Ngôn Trần chấn động, thiếu chút nữa kêu lên, trong chớp mắt cứng đờ không thể phát hiện.

đ** l*** **t *t của người đàn ông bao quanh cổ đau đớn của mình, không ngừng l**m. Làm cho máu tươi chảy ra, ngậm vào khoang miệng của...

Tống Ngôn Trần đầu tiên cảm nhận được một trận đau đớn, còn không đợi cậu kinh hô ra tiếng, cảm giác đau đớn lại chậm rãi chuyển thành ngứa ngáy.

Một loại cảm giác kỳ quái xông lên trong lòng Tống Ngôn Trần, tựa như mặt hồ vốn là một bãi nước chết, đột nhiên rơi xuống nước mưa, chậm rãi nổi lên gợn sóng, tuy yếu, nhưng khuếch tán từng vòng.

Không quá một lát, vết thương của Tống Ngôn Trần bắt đầu tự động khép lại, chỉ lưu lại một dấu nhạt ửng hồng.

Tống Ngôn Trần có thể cảm nhận được rõ ràng đau đớn biến mất, nụ hôn của người đàn ông cũng theo đó rời khỏi cổ yếu ớt của cậu.

Còn không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại bất thình lình hôn lên vành tai Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần run rẩy càng ngày càng lợi hại.

Cũng không biết là mất máu mà dẫn đến choáng váng hay là bởi vì nguyên nhân khác, Tống Ngôn Trần vô thức phát ra thanh âm, ngay cả thân thể cậu cũng lúc này như ngượng ngùng run rẩy.

Người đàn ông ngừng nụ hôn này, giống như là phát hiện ra thứ gì đó thú vị, lông mày khẽ nhíu, từ trên xuống dưới đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần một chút, cuối cùng cười khẽ một tiếng.

"Cậu giống như...."

"Nhạy cảm hơn trong giấc mơ. Cảm giác....".

Sh, cái gì?

Hai mắt Tống Ngôn Trần đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như đang phát sáng, xinh đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật vừa nhìn thấy dễ vỡ.

Không đợi Tống Ngôn Trần nghĩ rõ ý nghĩa của đối phương, cậu liền cảm giác mình được ôm chặt hơn.

Đối phương nâng thắt lưng cậu thay đổi tư thế cho cậu.

Hắn giống như là phát hiện ra cái gì đó, lại là không đầu cười khẽ một tiếng.

"Thắt lưng cũng rất mềm."
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 47: Âm thân trong mộng (10)



Đau quá....

Tống Ngôn Trần run rẩy môi, chật vật mở mắt ra, toàn bộ chăn đều là nước mắt cậu sớm khóc ra bao phủ, gối đầu cũng đã ướt đẫm.

Mười ngón tay trắng nõn gầy guộc của cậu nắm chặt chăn, ánh mắt rã rời mà nhìn chằm chằm trần nhà, cơn đau dữ dội làm cho gân xanh ở thái dương của cậu đều điên cuồng co giật không khống chế được.

Cậu khó khăn nhìn về bốn phía, nhìn căn phòng quen thuộc mà lại bức bách, hai tay run rẩy, từ trên giường ngồi dậy,----- Nhưng vẻn vẹn chỉ là một động tác đơn giản như vậy, đã vắt kiệt toàn bộ sức lực trong cơ thân cậu.

Cậu nhấc chân, muốn đi xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của mình, nhất thời đau đến mức mày nhíu lại khẽ rên lên, hít một hơi khí lạnh.

Sau khi cậu thức dậy, hắn ta đã biến mất....

Tống Ngôn Trần sắc mặt tái nhợt, như rơi xuống hầm băng, cái lạnh thấu xương đánh vào toàn thân cậu.

Thật là khủng khiếp. . . .

Tống Ngôn Trần đau đớn che mặt, cúi đầu, con ngươi xinh đẹp mà yếu ớt cũng khẽ run rẩy theo, cơ thể không ngừng run rẩy.

Giờ phút này cậu yếu ớt đến mức phảng phất như một món thủy tinh, tùy tiện chạm vào là có thể làm hỏng cậu, xinh đẹp mà dễ vỡ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Ngôn Trần khống chế được cơ thể đang run rẩy, luống cuống ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía đỉnh tủ khóa, ------- bài vị đen kịt vẫn đứng ở trên y hệt ngày hôm qua.

"...." Tống Ngôn Trần vừa nhìn thấy thứ này, giống như là bị đánh thức ký ức kinh khủng nào đó không thể chịu nổi, run rẩy càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng....

Rõ ràng cậu vốn là muốn đi bái Phật cầu phúc.....

Kết quả....

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, Tống Ngôn Trần liền cảm giác đại não có chút choáng váng.

Chắc chắn, nằm mơ khác với hiện thực...

Tống Ngôn Trần hồi tưởng lại ký ức hỗn loạn không chịu nổi kia, liền cảm giác tần suất mạch đập ở huyệt thái dương cũng không ngừng tăng nhanh.

Nó thực sự là quá chân thật ...

Cậu khó khăn vịn vào tường, đứng dậy nhìn cốc nước cách đó không xa, muốn giải tỏa cơn khát.

Kết quả vừa đứng thẳng lên, cột sống lưng tựa như bị gậy đánh trúng, hai chân vô lực chống đỡ, trực tiếp ngã trở lại thảm lông xù.

"Suýt-----"

Đôi mắt hạnh của Tống Ngôn Trần nhất thời nổi lên một tầng hơi nước mông lung, ngay cả hơi thở của cậu cũng đột ngột gấp gáp vào lúc này.

Thật trùng hợp thay, đúng vào lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

Hơi thở Tống Ngôn Trần dồn dập, khó xử ngẩng đầu lên, vẻ mặt yếu ớt mà bất lực nhìn về phía giường lộn xộn phía sau mình, cùng với chính mình giờ phút này ngay cả đứng dậy cũng có vẻ vô cùng gượng ép.

Phải, đó là ai.....

"Chờ...", Tống Ngôn Trần vội vàng muốn đáp lại,". Chờ đã..."

Có lẽ là người ngoài phòng nghe được tiếng kêu nhỏ như muỗi kêu lên Tống Ngôn Trần, tiếng gõ cửa lại thật sự dừng lại vào giờ phút này.

Tống Ngôn Trần hai tay nắm chặt, chống người xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, miễn cưỡng đứng lên.

Có lẽ là chột dạ, Tống Ngôn Trần nhìn dấu vết không chỗ nào ẩn giấu trên giường, vội vàng lật chăn sang một bên che lại, lại cầm lấy áo khoác bên cạnh che thân thể mình.

Tống Ngôn Trần bám vào tường, mỗi một bước đều đi rất gian nan, con đường có vài mét mà cậu đi phải mất mấy trăm mét.

“.... Là ai ở bên ngoài ?..." Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, giọng nói vốn đã khàn khàn kêu lên.

Người ngoài cửa im lặng một lát, thật lâu sau mới lên tiếng giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, "Tôi là hàng xóm lần trước vừa mượn phòng bếp của cậu."

Vừa nghe đến là hắn, cơ thể căng thẳng của Tống Ngôn Trần cũng theo đó buông lỏng xuống, không chút do dự liền mở cửa ra.

Kết quả cửa vừa kéo, cơ thể cậu lại bởi vì không chịu nổi gánh nặng, thẳng tắp đổ về phía sau.

Đồng tử người đàn ông chấn động, ôm lấy thắt lưng cậu, rón rén ôm người vào trong ngực mình, mũi Tống Ngôn Trần đụng vào vai người đàn ông.

Tống Ngôn Trần thoáng chốc bị ngốc, theo bản năng sờ sờ mũi mình.

Cảnh này.....

Hình như hơi quen thuộc....

"Cậu không sao chứ..." Người đàn ông vội vàng ôm lấy Tống Ngôn Trần, điều chỉnh tư thế mới cho đối phương lần nữa.

Tôi không sao chứ?...

Ánh mắt Tống Ngôn Trần trống rỗng, giống như đột nhiên ý thức được mình gặp phải chuyện gì, nước mắt rốt cuộc cũng không ngừng được, ríu rít chảy xuống, trong miệng cũng phát ra tiếng khóc đứt quãng.

Nó làm sao mà ổn được chứ?

"Tôi... Tôi bị..." Tống Ngôn Trần vội vàng lại lắp bắp.

Có lẽ là bởi vì không chịu nổi, cậu im lặng không có nói ra mấy chữ cuối cùng của những lời này.

Mà là dùng hai tay vô lực kiệt lực kéo cổ áo khoác của mình, không bao giờ che dấu nữa, lớn mật mà lại sụp đổ lộ ra vết hôn trên thân thể mình.

----- Có thể nói, chỉ cần là người sáng suốt, kết hợp với biểu cảm động tác của Tống Ngôn Trần còn có phản ứng đều có thể đoán được rõ ràng đối phương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nếu như mấy lần trước đều là mộng, như vậy lần này, Tống Ngôn Trần ngay cả tự lừa mình dối người cũng không làm được.

Thân thể hắn lúc này hơi cứng đờ, ngay cả động tác ôm Tống Ngôn Trần của hắn cũng dừng tại chỗ.

Tống Ngôn Trần chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt đối phương, cho rằng đối phương vẫn không tin, tuyệt vọng mà lại hít thở không thông dùng sức kéo quần áo đối phương, trong miệng không ngừng phát ra nức nở bất an,"... Thật sự, tôi không lừa anh, thật, thật sự có quỷ...."

"Tôi.... Tôi...."

Nói xong, Tống Ngôn Trần bởi vì tâm tình quá mức kích động, ngay cả hô hấp cũng có chút thuận theo.

Tống Ngôn Trần không ngừng lay động thân thể người đàn ông, trong lúc nhất thời, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người đàn ông lúc này xuất hiện thoáng thất thần cùng hơi sửng sốt.

“..... Phải làm sao bây giờ...."

Tống Ngôn Trần nức nở khóc thành tiếng, khóc như một đứa trẻ bất lực.

Hắn rốt cục cũng phản ứng lại, lông mày nhíu chặt, một phen ôm ngang người cậu, động tác cực nhẹ, sợ làm cậu bị thương.

Đột nhiên cảm giác lơ lửng lại một lần nữa khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, cậu tựa đầu vào lòng hắn. Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, răng nanh cắn chặt, mười ngón tay nắm chặt ống tay áo của người đàn ông, nước mắt chảy ra, đập vào đáy quần áo của hắn.

Người đàn ông vừa định thả người trở lại giường, cơ thể Tống Ngôn Trần nhất thời cứng đờ, mơ hồ là theo bản năng đưa tay nắm chặt cánh tay người đàn ông, tần suất thân thể run rẩy cũng càng ngày càng nhanh.

Người đàn ông dừng lại, giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, ánh mắt hơi đổi, bước chân rẽ một cái, vội vàng ôm người, đi về phía vị trí sô pha.

Tống Ngôn Trần mắt thường có thể thấy được thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thoạt nhìn vẫn không tính là quá tốt.

Nhìn Tống Ngôn Trần yếu ớt không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, ngón tay hắn vô ý thức siết chặt, ánh mắt xuất hiện một tia hoang mang, lại có chút luống cuống.

“... Cậu..." Người đàn ông chậm chạp mở miệng ra, " ... Có đau không?"

Cơ thể Tống Ngôn Trần run rẩy, mặt cũng đỏ bừng theo, biểu tình có vẻ cực kỳ khó chịu, ngay cả thân thể cậu tựa vào trong ngực hắn cũng trở nên thập phần không được tự nhiên.

Phản ứng của Tống Ngôn Trần không thể nghi ngờ đã cho hắn một câu trả lời khẳng định.

Vẻ mặt của người đàn ông đông cứng lại, cậu ấy, rõ ràng là người quyến rũ trong vô hình, vào lúc này lại tỏ ra rất vụng về.

Không thoải mái sao?

Hóa ra là thực sự rất đau?

Ngay cả cảm xúc trên người đàn ông cũng trở nên có chút nứt nẻ.

Hắn nhẹ nhàng đặt người lên sô pha, cẩn thận dùng gối ôm đỡ lấy thắt lưng Tống Ngôn Trần, không để cậu trực tiếp nằm xuống.

Hắn có chút khẩn trương ngồi ở một bên Tống Ngôn Trần, trong lúc nhất thời thậm chí ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn Tống Ngôn Trần, chỉ dám lén lút nhìn trộm sắc mặt đối phương.

Tống Ngôn Trần run rẩy nắm tay người đàn ông, hắn cứng đờ, trở tay cũng nắm lấy đối phương.

“... Tôi sợ quá..." Tống Ngôn Trần rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc của mình, cúi đầu, run rẩy khóc thành tiếng, "Con quỷ kia không phải là mộng, hắn là thật..."

Ánh mắt hắn biến đổi, một tay ôm người vào trong ngực, đau lòng không thôi, giọng điệu kiên định mà dứt khoát: "Đừng sợ, sẽ không có ai làm hại cậu đâu. ”

Tống Ngôn Trần không nhịn được, ôm lấy cổ người đàn ông, vùi mặt vào lòng hắn, cơ thể vẫn run rẩy không khống chế được.

Tâm tình phức tạp của hắn như cỏ dại phát triển điên cuồng, lại có chút không dám nhìn cô dâu mình khóc lóc.

Hắn đưa tay bắt đầu xoa bóp thắt lưng đang vặn vẹo cho cô dâu mình , cẩn thận trấn an đối phương.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảm xúc suy sụp của Tống Ngôn Trần mới chậm rãi nguôi ngoai dưới sự trấn an của người đàn ông.

Hai mắt cậu sưng đỏ, trên mặt vẫn còn không ít nước mắt.

Tống Ngôn Trần run rẩy nắm chặt tay người đàn ông, có chút khó xử mở miệng nói, "Anh...."

“... Tối nay anh có thể ở bên tôi không?..... Tôi không dám..?"

Hắn ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Tống Ngôn Trần, hai tròng mắt sâu thẳm như sói.

Hắn mở to một đôi mắt đen không thấy đáy, giọng nói khàn khàn nói, ".... Câu vừa nói gì?...?"

Tống Ngôn Trần đột nhiên ý thức được lời nói của mình có chút bất nghĩa, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng giải thích, "Tôi, ý tôi là..."

"Tôi sợ con ma đó lại xuất hiện...."

"...." Cơ thể người đàn ông cứng đờ, ánh mắt của hai người giao nhau.

“.... Sẽ không đâu..."

Mặc dù cả người đau nhức, Tống Ngôn Trần vẫn cố chấp sợ hãi ôm lấy cánh tay hắn, sợ đối phương rời khỏi bên mình, trông dáng vẻ rất đáng thương.

Cô dâu của hắn...

Thật sự một chút cũng không có thân là nguồn hấp dẫn trí mạng.

Nhìn người yêu nép mình trong lòng mình, bàn tay của người đàn ông vươn lên giữa không trung, yên lặng di chuyển xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, khó khăn mở miệng, "Đói bụng sao? Tôi, tôi đi giúp cậu nấu cơm...."

Đầu Tống Ngôn Trần buồn bực ở trong lòng đối phương không nói lời nào, rầu rĩ lay động đầu mình một chút, vùi đầu càng chặt, hành động sợ đối phương bỏ rơi mình.

Người đàn ông thấy thế, động tác vừa định đứng dậy lại ngừng lại, ai ngờ động tác lắc đầu của Tống Ngôn Trần vừa mới dừng lại, bụng cậu bắt đầu kêu lên rất thành thật, tiếng kêu tuy không tính là lớn, nhưng đủ để làm cho hai người trong phòng đều nghe rõ ràng.

"..." cơ thể Tống Ngôn Trần cứng đờ, gương mặt trắng nõn thủy nhuận cũng bắt đầu bạo hồng theo, trong lúc nhất thời, ngay cả động tác nắm góc áo người đàn ông của anh cũng siết chặt hơn, có một loại cảm giác quẫn bách hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

"..." Người đàn ông nghe được âm thanh, vẻ mặt cũng sững lại trong chớp mắt, cúi đầu nhìn 'tiểu nói dối tinh nghịch' đang chui vào trong ngực mình.

“.... Bây giờ tôi đi nấu cơm cho cậu". Người đàn ông vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Trần, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời.

Tống Ngôn Trần đỏ mặt, lưu luyến không rời từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, hai con mắt đều chứa đầy nước mắt, "Không, không cần. Tôi, tôi sợ...."

Hắn 'chân nguyên hung giả hảo tâm*' chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn hắn, "Tôi ở chỗ này, tôi đâu cũng sẽ không đi, tin tưởng tôi có được không?..... được không?"

*Kiểu ngoài mặt thì tốt đẹp nhưng bên trong thì ngược lại.

Tống Ngôn Trần yếu ớt cúi đầu, nhìn theo hắn vào phòng bếp, nhưng cậu khẽ cử động, miệng vết thương liền truyền đến một trận đau đớn, hắn nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thương tiếc.

Hắn sờ sờ đầu Tống Ngôn Trần, nhẹ nhàng đắp sạp hàng trên sô pha lên người đối phương, ôn nhu nói, "Cậu chợp mắt lại một lát, sau khi tôi làm xong liền gọi cậu dậy. ”

Ai ngờ Tống Ngôn Trần lập tức lắc đầu, cả khuôn mặt đều viết hoa cự tuyệt, "Không, không được, nếu tôi ngủ thiếp đi, quỷ kia nhất định sẽ xuất hiện trở lại.

Người đàn ông chân quỷ vốn chỉ là quỷ nhất thời trầm mặc trong chớp mắt, nghiêng đầu, lại xoa xoa đầu Tống Ngôn Trần,.... "Không, tin tôi đi..."

Nói xong, hắn tự biết nói như vậy giống như mang theo sự bất ngờ, lực thuyết phục không đủ, vội vàng bổ sung thêm một câu, "... Nếu cận có bất cứ động tĩnh nào, cậu có thể gọi cho tôi ngay lập lúc nào. ”

Tống Ngôn Trần cúi đầu xuống, mắt hạnh ướt sũng, nắm lấy ống tay áo hắn mới thập phần không nỡ buông ra.

Cậu nhịn không được nhíu chặt mặt, thanh âm cũng trở nên ủy khuất, "Vậy... Vậy anh phải nhanh lên. . . ."

Hắn nhìn cậu nhu thuận đến mức làm cho người ta hận không thể hôn lên biểu tình nhỏ của hai cái, mỉm cười, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói, "Đương nhiên. ”

Nói xong, người đàn ông lại cọ xát thật lâu, mới không nhanh không chậm đi vào phòng bếp.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 48: Âm thân trong mộng (11)



Tống Ngôn Trần thì nằm nghiêng trên sô pha, mở to đôi mắt vô tội, trông mong nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông xoay người, có chút vô thần ngẩn người.

Bữa sáng thời gian này của cậu kỳ thật thật sự chưa từng ngủ một giấc ngon...

Về cơ bản tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi thức dậy vào ngày hôm sau.

Tống Ngôn Trần rũ mắt xuống, ý thức bắt đầu chậm rãi mơ hồ...

Đừng ngủ. . . .

Không thể ngủ.....

Tống Ngôn Trần khó khăn nháy mắt, cố gắng ngăn cản mình ngủ lần nữa, nhưng buồn ngủ tựa như một cơn lốc xoáy phô thiên cái địa nhào tới, nhanh chóng bao phủ cậu, cậu không kiên trì quá lâu, mí mắt hai mắt rốt cục chịu không nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi.

***

"Ca ca, tặng một bó hoa."

Tống Ngôn Trần như vừa tỉnh mộng, cúi đầu theo phía âm thanh, ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn chằm chằm người đưa một bó hoa hồng trước mắt mình.

------- Đây là một cậu bé thoạt nhìn không quá mười tuổi, có một khuôn mặt thư hùng khó biện minh, ánh mắt vẫn là màu xanh hiếm thấy, hai tay ôm một bó hoa hồng tươi sáng, tinh xảo tựa như thiên sứ được Thượng Đế hôn qua.

Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, biểu tình vẫn mang theo vài phần bối rối, không có trước tiên tiếp nhận hoa hồng trong tay đối phương đưa tới, ngược lại vẻ mặt hoảng hốt nhìn quanh bốn phía.

Tầng cao chót vót, cao chót vót, cao chót vót, trên đường người đi bộ qua lại...

Biểu tình Tống Ngôn Trần vẫn có chút ngốc trệ, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua mình, lại một lần nữa đánh giá bốn phía.

Anh ta. . . .

Tại sao anh ta lại ở đây?....

Tống Ngôn Trần lay động cái đầu ngây ngô của mình một chút, có chút luống cuống nhìn về phía nam hài đưa hoa cho mình.

Cậu bé ta thấy Tống Ngôn Trần rốt cục nhìn về phía mình, ý cười khóe miệng cũng càng lúc càng nặng nề.

Đôi mắt màu xanh như biển cả của cậu, đáy mắt phản chiếu gương mặt Tống Ngôn Trần, phảng phất lóe ra một âm quang nào đó không thể đo lường được, thanh âm cũng cực kỳ ngọt ngào, "Anh trai, dáng vẻ của anh thật đẹp..."

Tống Ngôn Trần còn có chút không thể chậm lại, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới cậu bé trước mặt nhìn như không có giống người có hại này trong nháy mắt hắn nghiêng đầu biểu tình thoáng hiện lên một tia ám quang giảo hoạt giống như ác lang nhắm vào con mồi.

Tống Ngôn Trần nghe thấy cậu bé khen ngợi, trên mặt không hiểu sao lại ngượng ngùng.

Thấy cậu bé vẫn giơ hoa hồng lên, vươn lên giữa không trung, dù là da mặt mỏng manh của Tống Ngôn Trần cũng có chút ngượng ngùng, cậu vội vàng nhận lấy hoa, vội vàng gật đầu cảm tạ, "Cảm ơn."

Ai ngờ, Hoa Tống Ngôn Trần vừa thu xuống, nụ cười trên khóe miệng cậu bé đều trở nên càng thêm chưa thoả mãn, thanh âm thanh thúy cũng đột nhiên hạ thấp trở nên có chút khàn khàn, "Anh trai thích là tốt rồi...".

Tống Ngôn Trần cũng không chú ý tới sự khác thường của đối phương.

Bởi vì so với những thứ này, cậu càng bị mê hoặc chính là vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này?

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần theo bản năng gõ huyệt thái dương của mình, ý đồ đánh thức chút ký ức.

Chờ đã, ...

Đồng tử Tống Ngôn Trần khẽ chấn động, nuốt nước miếng một chút, tim cũng run rẩy.

Anh ta... Anh ta không ở nhà mình sao?.....

Biểu tình Tống Ngôn Trần hoàn toàn cứng ngắc, tim đập kịch liệt gia tăng, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch, một cỗ hàn ý mạnh mẽ theo sống lưng anh vọt lên gáy câu, làn da sau tai nhanh chóng nổi lên một trận nổi da gà gãi người.

Đây là ở đâu?

Trái tim Tống Ngôn Trần kịch liệt co rút, theo bản năng nín thở, lo lắng nhìn bốn phía.

Đột nhiên, Tống Ngôn Trần ý thức được cái gì, vội vàng nhìn cánh tay và khuỷu tay của mình, ------- những vết hôn vốn rậm rạp đều biến mất vô tung vô ảnh vào lúc này, ngay cả vết thương của anh cũng không còn đau đớn kịch liệt.

.... Có gì đó không ổn...

"Anh trai đang tìm cái gì?" Nhìn một loạt động tác và phản ứng có chút kỳ quái của Tống Ngôn Trần, cậu bé tựa tiếu phi tiếu mở môi, ngay cả ánh mắt cũng có chút sắc bén.

Đây là giấc mơ của anh ta!

Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, nhìn cậu bé ngây thơ hồn nhiên trước mặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước, ngay cả bó hoa hồng đang nắm trong tay cậu cũng bị cậu vô thức ném xuống đất.

"...." Ánh mắt cậu bé từng chút từng chút lạnh xuống, ánh mắt thâm thúy mà lại âm u gắt gao tập trung vào trên mặt Tống Ngôn Trần, cả người đều trở nên trầm mặc không nói, làm sao còn có cảm giác thân thiết của em trai nhỏ nhà hàng xóm vừa rồi?

Tống Ngôn Trần tim đập thình thịch, càng hoảng hốt, mí mắt màu nâu nhạt run rẩy, trên mặt không hề có huyết sắc.

"A...." cậu bé hoàn toàn bị chọc giận, mạnh mẽ đem tất cả hoa hồng đang ôm trong tay đều ném trên mặt đất.

Trong nháy mắt hoa hồng đụng đất, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, bầu trời từ nắng chuyển âm, cao ốc ầm ầm sụp đổ, tất cả xe cộ, người đi đường đều giống như tiền giấy bị đốt thành tro tàn đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay cả hoa hồng đỏ kiều diễm cũng ở giờ phút này, màu sắc bắt đầu chậm rãi biến thành màu đen dơ bẩn...

Cậu bé lộ ra một nụ cười điên cuồng, âm trầm mà lại bạo ngược, cất bước, không ngừng hướng vị trí Tống Ngôn Trần đứng chậm rãi tới gần, ".... Tại sao phải cự tuyệt em?"

"Anh cảm thấy em còn quá nhỏ sao?....." Cậu bé không ngừng lẩm bẩm, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo điên cuồng, miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn mà vặn vẹo.

Tống Ngôn Trần run sợ, không ngừng lui về phía sau, cả người giống như bị tảng đá đè lên ngực, không thở nổi.

Mắt thấy tay cậu bé sắp nắm lấy cánh tay mình, Tống Ngôn Trần sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Đúng vào lúc này, một bàn tay chỉ có lực mà rộng lớn nhanh chóng ôm lấy eo Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần cũng thuận thế ngã vào trong ngực lạnh như băng của đối phương.

Đồng tử Tống Ngôn Trần run rẩy, theo bản năng muốn nhìn về phía sau.

Người đàn ông lạnh lùng nhướng mày, cười nhạo một tiếng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, "Tiểu quỷ này đâu ra..."

"Lại dám động đến tân nương của ta...."

Khuôn mặt cậu bé chợt trở nên vặn vẹo, đôi mắt vốn trong suốt như biển xanh bắt đầu thối rữa, lưu lại hai cái động đen nhánh, chậm rãi thấm đỏ tươi, ngay cả da người vốn đẹp mắt cũng chậm rãi trở nên huyết nhục mơ hồ.

Cậu bé không chỉ không sợ hãi, ngược lại phẫn nộ mở miệng, kéo cổ họng bén nhọn, gào thét thành tiếng, "Của tôi...."

"Trả lại cho tôi!!"

Cậu bé vừa dứt lời, tòa nhà vốn đã ầm ầm sụp đổ bắt đầu thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, trong không khí đều bắt đầu rơi xuống bụi đen, tựa như ngôi nhà cổ tích bị phá vỡ, bị người ta phóng một ngọn lửa lớn.

Một cỗ hỏa diễm vô danh bắt đầu từ bốn phương tám hướng cậu bé không ngừng tụ tập lại, sau đó nhắm về phía người đàn ông đột nhiên xông lên.

Đôi mắt người đàn ông đè lên, đầu tiên là che lỗ tai Tống Ngôn Trần, sau đó lại nhanh chóng nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Trần, mạnh mẽ giấu người ở phía sau mình.

"Không tự lượng sức mình."

Giữa hai hàng lông mày người đàn ông đều chán ghét cùng không kiên nhẫn, tay phải vung lên, ngọn lửa nhào tới tựa như bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời dập tắt.

Tống Ngôn Trần bị một màn trước mắt này nhìn ngây người, sau lưng căng thẳng, cả người rét run, một hồi sợ trèo lên ngực cậu.

Cậu có chút luống cuống nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân, lại cúi đầu nhìn về phía cổ tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, trái tim giật giật như trống.

Cậu bé không giận mà cười, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngây thơ như hài đồng, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua hắn một cái, trong ánh mắt cũng sinh ra một chút đùa giỡn.

"Vậy ta sẽ cùng ngươi chơi một chút.... Hì hì....".

Nói xong, cậu bé chớp chớp mắt một cái, hóa thành một làn khói biến mất trước mắt người đàn ông.

Mà tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như đột nhiên mất đi ánh mặt trời chiếu rọi, đột nhiên mất đi ánh sáng, mi mắt Tống Ngôn Trần nhất thời trở nên đen kịt, ngay cả bóng dáng nam nhân trước mặt cũng không thấy rõ.

Tống Ngôn Trần run rẩy, cắn chặt môi, mí mắt chớp chớp bất định, cả người cũng không nhịn được trở nên run rẩy.

Con ngươi thâm sâu của người đàn ông lóe ra hào quang, chú ý tới biến hóa chung quanh.

Hắn quay đầu lại nhìn Tống Ngôn Trần, chú ý tới biểu tình bối rối của Tống Ngôn Trần đáy lòng dừng lại, một phen kéo người vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ... Tôi đang... ”

Hắn ôm lấy Tống Ngôn Trần càng chặt, không chỉ không thành công trấn an đối phương, tốc độ run rẩy của Tống Ngôn Trần không giảm mà phản nhanh.

Người đàn ông dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn sắc mặt Tống Ngôn Trần.

Mí mắt Tống Ngôn Trần chợt lóe lên, huyết sắc trên mặt mất hết, trán đổ mồ hôi, biểu tình có chút không nhịn được, cơ hồ là theo bản năng trốn ra phía sau, muốn tránh thoát.

Điều này chắc chắn không tiết lộ cùng một thông điệp cho người đàn ông, -------- cô dâu của mình sợ hắn ta.

Về phần lý do...

Nhìn vẻ mặt sợ hãi và né tránh cô dâu của hắn, vẻ mặt của người đàn ông xuất hiện một chút dồn dập, tựa như bị người ta dùng dao đâm vào tim, ngực bị đánh trúng nặng nề, ánh mắt đều ảm đạm theo, làm đau mắt cậu thật sâu.

Đáy lòng người đàn ông nổi lên một tia chua xót, giọng nói khàn khàn, "Thật xin lỗi. .

Tống Ngôn Trần ngẩng đầu, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, biểu tình khẽ động, như mang ở sau lưng.

Đáng tiếc trước mắt cậu ngoại trừ màu đen cũng chỉ có màu đen, cậu căn bản không cách nào cảm giác được biểu tình chân thật của người đàn ông.

Người đàn ông lấy lại tinh thần, muốn nói thêm gì đó, còn không đợi hắn lên tiếng, hắn giống như là phát hiện ra cái gì đó, ánh mắt đột nhiên mạnh mẽ, bất thình lình nhìn bốn phía.

Tống Ngôn Trần chỉ cảm thấy chung quanh vang lên tiếng ma sát loạt xoạt, còn không đợi hắn phản ứng, người đàn ông liền nóng nảy ôm cậu vào trong ngực.

Tống Ngôn Trần hoảng sợ, đáy mắt thoáng hiện ra một tia kinh hoảng, cơ hồ là động tác theo bản năng ôm bả vai hắn, phòng ngừa mình ngã xuống.

Giọng người đàn ông trầm xuống: "Ôm chặt tôi. ”

Con ngươi Tống Ngôn Trần lấp lánh, lông mi chớp chớp hai cái, nhu thuận mà lại nghe lời đưa tay ôm chặt đối phương, đầu cũng theo bản năng vùi vào trong ngực người đàn ông, tim cũng bắt đầu không ngừng tăng nhanh.

Kỳ lạ.....

Cậu luôn cảm thấy cái 'quỷ' này cho cậu cảm giác rất quen thuộc....
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 49: Âm thân trong mộng (12)



Người đàn ông không giải thích nhiều, ánh mắt lóe lên ánh quang, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm xúc tu xung quanh không ngừng đến gần, sắc mặt hơi trầm.

Đây không phải là giấc mơ của Tống Ngôn Trần, chuẩn xác mà nói, nơi này là giấc mộng của tiểu quỷ kia.

Là tiểu quỷ làm chủ nhân mộng cảnh, có được quyền lợi có thể tùy ý bịa đặt mộng cảnh, giống như tạo hóa.

Hắn một tay ôm lấy hắn nhỏ nhắn, bắt đầu phản kích cùng phòng vệ.

Hắn ta phải chắc chắn rằng hắn ta không làm tổn thương em bé trong vòng tay của mình.

Trái tim Tống Ngôn Trần đập thình thịch, vẻ mặt khẩn trương tựa vào trong ngực người đàn ông.

Giờ phút này cậu cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cũng bởi vì cậu không nhìn thấy, thính giác, xúc giác, khứu giác của cậu cũng bị phóng đại vô hạn, cậu không thể rõ ràng cảm nhận được hết thảy xung quanh.

Giống như có thứ gì đó không ngừng tiến tới gần vị trí của bọn họ, ác quỷ ôm lấy cậu có chút cố hết sức tiến hành phản kích.

Đột nhiên, Tống Ngôn Trần cảm giác tai phải của mình lướt qua một luồng gió lạnh, còn không nói cho cậu có phản ứng, người đàn ông liền mạnh mẽ ôm cậu xoay một phương hướng.

Giống như có thứ gì đó đâm vào trong da thịt, phát ra một tiếng "rắc" một tiếng thật nhỏ.

Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông liền phát ra tiếng trầm thấp, còn không đợi Tống Ngôn Trần xảy ra chuyện gì, một luồng nhiệt liền bất ngờ phun lên mặt hắn, từ trán cậu trườn vào sâu trong cổ cậu.

Chỉ chốc lát sau, cậu liền ngửi thấy mùi rỉ sắt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa,---- đó là mùi máu.

"..." Ngực Tống Ngôn Trần run lên, cổ họng cuồn cuộn, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giống như có một cây gai trúc ở trong thịt kích động thần kinh, đau đớn khó nhịn, cậu theo bản năng nín thở, dựa sát người đàn ông.

Ma.....

Nó cũng có chảy máu không?

Ánh mắt hắn lạnh lùng, con ngươi trong hoàn cảnh tối tăm tối đen như một hồ nước sâu không thấy đáy, sâu không thấy đáy.

"Thì ra là ở đây...."

Một giây sau, hắn ôm chặt Tống Ngôn Trần, trong nháy mắt dời đi, một cước giẫm lên người tiểu quỷ không biết tốt xấu này.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tiểu quỷ dưới chân, con ngươi sáng như tuyết lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhiếp lòng người.

Tiểu quỷ vẻ mặt chật vật quỳ xuống đất, xương ngón tay càng giống như trải qua mười đại cực hình thủ hình đau đến điên cuồng run rẩy, đau khó tự kiềm chế, nó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, đáy mắt phát ra tia lửa cừu hận, gắt gao cắn chặt răng, mới miễn cưỡng không để cho mình kêu ra.

Người đàn ông híp mắt, đáy mắt lạnh lẽo.

Có lẽ là không muốn để tống Ngôn Trần nghe thấy giọng nói của mình, người đàn ông vẻn vẹn chỉ hơi giật giật miệng mình, không tiếng động đối với tiểu quỷ dưới chân phát ra phán quyết tàn nhẫn.

'Ngu ngốc. ’

Nói xong, hắn liền cười lạnh một tiếng, đè lại huyết mạch của đối phương, lực dưới chân cũng tăng lên.

Tiểu quỷ rốt cuộc không thể khống chế, ngửa đầu phát ra tiếng kêu thê lương mà bén nhọn.

Tống Ngôn Trần nghe thấy tiếng kêu trong nháy mắt hoảng sợ, mí mắt đều nhíu lại, cả người run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, bốn phía liền vang lên tiếng "phanh" giống như tiếng nổ mạnh, tiểu quỷ nổ tung tại chỗ.

------- Cuối cùng đã kết thúc.

Người đàn ông không rảnh bận tâm đến vết thương của mình, hắn dừng một chút, cúi đầu, nhìn về phía tân nương đang run rẩy trong ngực, cúi người hôn lên mi tâm đối phương.

Cô dâu của tôi...

Tống Ngôn Trần run lên, lầm tưởng đối phương lại muốn làm chuyện giống như lúc trước, thanh âm mang theo sợ hãi, "Không, không được."

Đau quá....

Vừa nghĩ đến cái loại cảm giác tê tâm liệt phế đau đớn không muốn sống, Tống Ngôn Trần liền hận không thể hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Người đàn ông biểu cảm dừng lại, trái tim như dao cắt dâng lên một trận đau nhức không nói nên lời, thật giống như có thứ gì đó đột nhiên vỡ vụn.

Nụ hôn của hắn đặt ở mặt mày Tống Ngôn Trần, như con sấu điểm nước, rất nhanh lại thu hồi.

... Sợ tôi như vậy?.....

Còn không đợi Tống Ngôn Trần thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông liền bất thình mặt vùi vào cổ anh, cọ cọ vào lỗ tai Tống Ngôn Trần.

Nhưng chỉ là một hành động nho nhỏ như vậy lại khiến Tống Ngôn Trần giật nảy mình.

Một giây sau, cậu loáng thoáng nghe thấy 'ác quỷ' ôm lấy mình lại dùng một loại ngữ khí cầu xin mà lại có vài phần khóc lóc, phát ra thanh âm bên tai câuh.

“.... Đừng sợ tôi. Được không? .....”

"..." Biểu cảm Tống Ngôn Trần hoảng hốt một trận, nhịp đập của tâm mạch bắt đầu không khỏi tăng nhanh, tựa như bị thứ gì đó đụng vào ngực một chút, bắt đầu điên cuồng gia tốc.

Còn không đợi Tống Ngôn Trần tiếp lời, người đàn ông liền tự mình thở dài một hơi, giống như là quyết định tiếp theo rất khó khăn.

"Quên đi...."

Cái gì?

Tống Ngôn Trần há miệng, muốn phát ra âm thanh, nhưng không biết vì sao, cậu mở cửa nửa ngày, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Đáy lòng hắn không hiểu sao tựa như đâm một cây kim, hiện lên một tia dự cảm không lành.

Hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói, "Bị quỷ quấy rầy.... Rất vất vả quá đi...".

Trái tim Tống Ngôn Trần mạnh mẽ chìm xuống, muốn nói điều gì đó, nhưng thế nào cũng không phát ra được thanh âm, gấp đến độ nước mắt hắn sắp chảy ra.

Người đàn ông cúi đầu nhìn vết thương của mình, tâm tình ngoài ý muốn bình tĩnh, không nói, "Hôm nay hay sau này.... Sẽ không bao giờ có quỷ quấy rầy anh nữa..."

“..... Em được tự do rồi...."

........................................................................................................................................................

"Chờ một chút!!"

Tống Ngôn Trần mở to mắt ra, vô ý thức kêu lên tiếng, hai mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập

Cậu nhìn tất cả đồ đạc quen thuộc trước mặt, sau lưng chảy ra một thân mồ hôi lạnh, đáy lòng một trận chột dạ, ngay cả trái tim cũng không ngừng tăng nhanh.

Tống Ngôn Trần đỏ mắt, chật vật ngồi dậy.

Căn phòng to như vậy, ngoại trừ trên bàn đặt đồ ăn nóng hổi, không có nửa điểm nhân khí.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại một mình cậu.....

Hốc mắt Tống Ngôn Trần phiếm hồng, mũi hơi rát, hai mắt đều có vẻ vô thần.

Cậu bất an nhìn quanh bốn phía, hai chân cũng mơ hồ run rẩy.

Tống Ngôn Trần vừa định há miệng hô tên người đàn ông, nhưng lời nói đến bên miệng, tựa như vỏ bọc, cả người cậu đều sững sờ tại chỗ.

---------- cậu đột nhiên phát hiện cậu chưa từng hỏi qua tên của đối phương, cậu căn bản không biết xưng hô đối phương như thế nào.

Tim Tống Ngôn Trần đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Hai chân của cậu không ngừng run rẩy, khập khiễng đi vào nhà bếp,----- trống rỗng.

Ngay cả vệ sinh trong phòng bếp cũng đã bị người đàn ông có tâm tiến hành quét dọn, ngay cả chén dĩa lúc trước bị Tống Ngôn Trần đặt ở bồn rửa chén, hai ngày không rửa bát đũa đều bị rửa sạch sẽ, chỉnh tề bỏ vào trong tủ.

Sạch sẽ đến mức hoàn toàn không nhìn ra dấu vết vừa mới có người nấu cơm trong nhà bếp.....

Môi Tống Ngôn Trần rung động, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh.

Cậu vội vã đi ra khỏi nhà bếp, nhìn xung quanh phòng và hét lên, "Anh đang ở đâu?"

Hô nhiều lần vẫn không có người trả lời.

Tống Ngôn Trần hoảng hốt, ánh mắt bất ngờ chú ý tới linh bài vốn đặt trên tủ khóa lại không biết từ khi nào biến mất không thấy.

Rõ ràng ngay từ đầu ném cũng không vứt được, nhưng tại giờ phút này, lại trống rỗng biến mất.

Mí mắt phải Tống Ngôn Trần giật giật, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cận mơ thấy trong mộng.

Một ý tưởng táo bạo và vô lý từ từ hình thành trong hộp sọ của mình.

Tống Ngôn Trần tim run rẩy, vẫn ôm một loại ảo tưởng ngây thơ.

Cậu quả quyết lấy khoác áo khoác của mình, khó khăn vịn vào tường, muốn ra ngoài.

Không, không, ... Không, ...

Tống Ngôn Trần dùng sức tiến hành tự an ủi, sắc mặt lại vừa vặn đi theo càng thêm tái nhợt.

Tống Ngôn Trần đi ra khỏi phòng, kinh hồn bạt vía chuẩn bị gõ cửa phòng bên cạnh,-------- mỗi một lầu đều có hai nhà, thậm chí không cần loại trừ pháp luật.

Tống Ngôn Trần vẻ mặt câu nệ đứng ở cửa, tay chân phát lạnh, hô hấp đều hơi dồn dập, phảng phất lập tức muốn khóc ra.

Cậu hít sâu một hơi, mím chặt môi, giơ tay lên bắt đầu gõ cửa.

Mỗi lần gõ một cái, trái tim Tống Ngôn Trần liền giật giật một cái, tâm hoảng cũng càng ngày càng lợi hại.

Chờ đợi gần hai phút còn không có người mở cửa, trái tim Tống Ngôn Trần cũng chậm rãi trầm xuống.

Không ai cả...

Nước mắt Tống Ngôn Trần rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, hốc mắt rơi xuống, dính ướt mí mắt.

Kỳ thật cậu không phải không phát hiện ác quỷ trong mộng cùng người đàn ông tuyên bố là hàng xóm của mình mỗi bên đều có một loại tương tự nói không nên lời.

Nhưng Tống Ngôn Trần không dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.

Nhưng kết quả hiện tại, không thể nghi ngờ không phải là cho Tống Ngôn Trần một gậy, hung tợn nói cho hắn biết, ''Đúng vậy, sẽ trùng hợp như vậy, hết thảy đều là sự thật.''

Làm tổn thương hắn ta, và những gì hắn ta thích.

Thật ra là cùng một người...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back