Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 10: Đám hàng xóm kì quái (10)



Ánh sáng huỳnh quang của máy tính phản chiếu trên mặt người đàn ông, vẻ mặt hắn say sưa nhìn chằm những dòng chữ trên máy tính, giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, lộ ra ý nghĩ vô cùng hưng phấn.

Cách gây án này thật hoàn hảo....

Trong mắt người đàn ông hiện lên cảm giác của một kẻ b*nh h**n, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

Rít -----

Quả là một thiên tài.

Giờ phút này người đàn ông tựa như bị người khác chạm đến điểm kíc.h thíc.h, không khống chế được mà run rẩy.

Sau khi đọc cập nhật mới nhất, người đàn ông không còn kìm nén được cảm xúc của mình đối với tác giả của cuốn sách nữa, mười ngón tay bắt đầu liên tục hoạt động trên bàn phím.

Là ai là ai…

Rốt cuộc là ai đã viết cuốn sách này.

Rất nhanh, máy tính của người đàn ông liền hiện ra một đống mã số màu xanh lục, hắn liếc mắt một cái nhìn chằm chằm số liệu phía trên, trong miệng lẩm bẩm, nói cái gì đó, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm phấn khởi.

Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông trong nháy mắt sáng lên, giống như một nham thạch nóng chảy đột nhiên phun trào, với sự nóng bỏng phá hủy tất cả mọi thứ.

Tìm thấy rồi.....

Chậc chậc.

Tìm thấy rồi.

Hóa ra anh ở đây…

Cách tôi lại gần như vậy…

Người đàn ông cũng không cách nào khống chế hưng phấn của mình, từ bả vai hắn trở xuống, một phát run rẩy liền không ngừng run lên, sau tai nhanh chóng dâng lên một tầng nổi da gà.

Chờ tôi…

Tôi sẽ đến gặp anh sớm thôi.

***

Tống Ngôn Trần đau đầu như muốn nứt ra mà mở mắt, nhìn quanh bốn phía, cổ họng vẫn khô khốc đau đớn như trước.

Liên tiếp mấy ngày, con ma đáng sợ kia cũng không xuất hiện quấy rầy cậu nữa, tựa như đã thật sự buông tha cho cậu rồi....

Nhưng mấy ngày nay Tống Ngôn Trần lại giống như một cái xác chết không hồn, trạng thái tinh thần cả người đều rất kém, làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ rối loạn, ăn uống không đều đặn…

Tống Ngôn Trần sờ sờ cái trán nóng bỏng của mình, nằm sấp trên giường mình, khó khăn nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình.

【01:24】

Cậu vô thức vào trang bình luận của cuốn tiểu thuyết và nhìn thoáng qua những bình luận mới nhất.

Một bình luận đặc biệt được đặt ở trên cùng, phía sau cũng bởi vậy mà đọng lại không ít những lời bình luận khác, có vẻ đặc biệt bắt mắt.

【 Cậu quả thực chính là định mệnh của tôi, mong chờ tới lúc chúng ta gặp nhau. 】

Tống Ngôn Trần sửng sốt.

Mà bình luận này đằng sau cũng thật chói mắt.

【Mẹ kiếp, ở đây có một fan cuồng rất lớn nè tác giả ơi. 】

【????? đây là kiểu nói gì thế này??? 】

【Anh? Anh có bình luận sai không???? Anh là nam, phải không? Tôi có nên nhắc nhở anh tác giả của cuốn sách này cũng là nam giới không?? 】

【Xem tiểu thuyết giết người kinh dị, bình luận cho tác giả một câu như vậy, không hiểu sao mà rùng mình. 】

【Tác giả chạy đi, nơi này có một tên b**n th**!!! 】

【........】

Tống Ngôn Trần chỉ coi như là trò đùa nhàm chán của mọi người, không quá để ở trong lòng, yên lặng khóa màn hình.

Có vẻ cậu bị sốt rồi...

Tống Ngôn Trần hô hấp khó khăn, cả người đều chóng mặt đến choáng váng.

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần khó khăn ngồi dậy, từ trên giường bước xuống, cậu vừa đứng thẳng thì bị một trận choáng váng ào tới, lại một lần nữa ngã xuống đất.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

Tống Ngôn Trần cầm lấy quần áo bên cạnh, tiện tay khoác lên người mình, liền vất vả vịn tường, đứng lên.

Cậu sẽ ra ngoài mua thuốc...

***

Toàn bộ hành trình của Tống Ngôn đều cúi đầu, cậu rầu rĩ đi về phía trước, vừa đi tới cửa lớn, một chùm ánh sáng liền trực tiếp đánh thẳng lên người cậu, một giọng nam mang theo vài phần đánh giá, từ phía sau hắn vang lên.

"Mỹ nữ, buổi tối một mình à?"

Tống Ngôn Trần giật giật chân mày, đầu vẫn có chút choáng váng, cậu không xác định nhìn thoáng qua phía sau.

Gọi cậu sao?

Nói thật, không trách Tống Ngôn Trần cảnh giác như vậy, bởi vì cậu đã từng trải qua nhiều lần bị coi là nữ sinh, tuy rằng vóc dáng cậu không tính là thấp, cũng tầm một mét bảy sáu, nhưng Tống Ngôn Trần quá gầy, bộ xương nhỏ, làn da lại trắng, mà ngũ quan của cậu rất thanh tú, yết hầu cũng không nổi bật.

Huống chi hiện tại vẫn là buổi tối, càng dễ nhìn không rõ hơn, hơn nữa hiện tại nơi này ngoại trừ cậu ra, không có người khác, không khó để Tống Ngôn Trần cảm thấy đối phương nói là mình.

Tống Ngôn Trần nghĩ như vậy, người đàn ông cũng đã cầm đèn pin từ xa đi lại gần người cậu, cong lưỡi, biểu cảm có chút hèn mọn, "Mỹ nữ, đi đâu vậy?"

"Buổi tối một mình không an toàn đâu, có muốn anh trai đây bồi em không?" Nói xong, hắn ta liền nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng vô cùng kinh của hắn, loáng thoáng còn có thể thấy lá rau còn dính ở giữa kẽ răng.

Cũng chỉ liếc mắt một cái, Tống Ngôn Trần lập tức nhận ra đối phương.

Hắn là bảo vệ của tòa nhà, một số người thuê nhà nữ đã báo cáo hành vi quấy rối t*nh d*c của hắn.

Ngực Tống Ngôn Trần căng thẳng, lập tức hạ thấp vành mũ, lui về phía sau một bước, cố gắng trấn định nói, "Anh nhận sai rồi, tôi là nam. ”

"Nam?" Nhân viên bảo vệ dùng ngón tay út chà răng mình, ánh mắt khẽ mập mạp mà tr*n tr**. tr*n tr**, không chỉ không bởi vì những lời này mà bị ngăn cản, thậm chí còn có chút chờ mong khó có thể ức chế.

Đèn pin của bảo vệ chiếu lên thắt lưng Tống Ngôn Thần, đầu tiên là hít một hơi, sau đó cười nói: "Vậy cái rắm này là của anh à. Cũng hơi cong nha. ”

Mông Tống Ngôn Trần quả thật rất vểnh lên, lúc đi lên cầu thang, to tròn như hạt châu, nhất là khi cậu mặc quần jeans, mông được bao bọc rất tốt, cùng dáng người mảnh khảnh của cậu có vẻ đẹp không thể tưởng.

Tống Ngôn Trần hiển nhiên sợ đến ngây người.

Đây không phải là b**n th**, quấy rối thì gọi là gì? Bảo vệ này ngay cả nam cũng không buông tha sao?

Cậu nuốt nước miếng, luống cuống lui về phía sau hai bước, cơ hồ là không chút do dự, cậu liền mạnh mẽ xoay người một cái, chạy như bay.

b**n th**!

Bảo vệ nhổ lá rau thối bị mắc kẹt trong kẽ răng ra, đứng tại chỗ cười "hắc hắc" hai tiếng, liền giơ đèn pin đuổi theo phía sau cậu, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị, "Này, đừng chạy, này!"

Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, dưới chân chạy nhanh hơn, hai mắt cậu vô cùng luống cuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì vận động mạnh, lại dâng lên một màu ửng đỏ say khòe, thoạt nhìn càng thêm khiến người ta trìu mến, cũng càng làm cho người ta hận không thể nắm lấy cậu ngay lập tức.

Giống như một con thỏ trắng nhỏ chờ để làm thịt.

Mà tiếng cười quái dị trong miệng bảo vệ phía sau cậu cũng càng ngày càng lớn.

Cứu tôi!

"---- rít"

Tống Ngôn Trần nhìn trước nhìn sau, cả người cậu vô cùng lo lắng và hoảng sợ, cũng bởi vì chạy nhanh không nhìn đường, cả người cậu đụng phải một ai đó, đụng vào trong ngực nam nhân phía trước.

Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, hoảng sợ mà ngã ra sau, cũng may người đàn ông kia nhanh tay nhanh mắt, một tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.

Người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu, cũng đội mũ, bóng râm của vành mũ in rõ lên mặt hắn, làm cho người ta không thấy rõ ngũ quan của hắn, thân hình của hắn mang đến cho cậu cảm giác rất cao to và khỏe mạnh, đặt biệt là hai cánh tay căng thẳng đang giữ cậu, tựa như một con sư tử đực oai hùng.

Tống Ngôn Trần vui vẻ.

Được cứu rồi!
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 11: Đám hàng xóm kì quái (11)



Hai mắt Tống Ngôn Trần ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, mơ hồ một giây sau sẽ khóc ra mất, cậu lập tức ôm chặt eo người đàn ông kia, mí mắt bối rối nhìn từ trên xuống dưới, "Giúp, giúp tôi...."

Tống Ngôn Trần vừa nói, vừa nhìn về phía sau, cơ thể mảnh khảnh của cậu không khống chế được mà run rẩy, tựa như mèo con lưu lạc khắp nơi vào mùa đông giá rét, hai con mắt to ngập nước, rất đáng thương.

Ánh mắt người đàn ông âm u thâm trầm nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần trong ngực, hai bên cánh mũi mở rộng tầm nhìn.

Thiếu niên trong ngực hắn mặc một chiếc áo T trắng đơn giản, quần áo quá lớn lại còn đeo khẩu trang, lộ ra cổ thon dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn trơn tru, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.

Yết hầu người đàn ông bất giác lên xuống, trong mắt lóe lên suy nghĩ khó có thể nói thành lời, ánh mắt tối tăm của hắn đang nóng rực nhìn lên làn da trắng nõn tr*n tr** của Tống Ngôn Trần, tay cũng giống như một con mãng xà ướt át lạnh lẽo chậm rãi nắm vào vòng eo cậu.

Thật tinh xảo.

Một chùm ánh sáng chiếu lên mắt người đàn ông, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám chậm rãi rơi vào trên mặt bảo vệ đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén, tay cầm đèn pin của tên bảo vệ cũng cứng đờ theo.

Trong nháy mắt bước chân của tên bảo vệ không thể làm chủ được, trên mặt vốn mang theo nét lười nhác cùng nụ cười xấu xa rất nhanh liền tiêu tan không còn, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo khó đoán.

Ghê tởm.

Làm thế nào vẫn còn có người ở đây.

Bảo vệ trong lòng nhịn không được hùng hùng hổ hổ.

Do dự một lát, bảo vệ mới giơ điện thoại, miệng huýt sáo, xoay một vòng, đi sang bên cạnh, ngang nhiên làm bộ đi ngang qua.

Trước khi đi, hắn còn mờ mịt nhìn lướt qua toàn thân Tống Ngôn Trần, mang theo ánh nhìn của sói đói xông vào cậu.

Ý nghĩa của sự bẩn thỉu.

Vẫn còn nhiều có cơ hội để bắt được cậu ta.

......................

Sau khi nhiều lần xác nhận bảo vệ rời đi, trái tim Tống Ngôn Trần lập tức rơi xuống lồng ngực, ngay cả làn da trắng bệch cũng chậm rãi ấm áp dần, đuôi mắt đỏ bừng.

Trải qua một lần vừa rồi, Tống Ngôn Trần nói chuyện sẽ có chút nghẹn ngào, hốc mắt đều chứa hơi nước, cậu cảm kích nhìn về phía đối phương, vừa thở hổn hển vừa nói, "Cảm ơn, cảm ơn anh. ”

Gần như giây sau sẽ khóc.

"th* d*c cũng rất dễ nghe." Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cậu mà nổi lên h.am m.uốn, đôi mắt hắn lộ ra một màu đỏ tươi, lời nói không đầu không đuôi mà đáp, giọng nói của hắn giống như được ngâm trong nước, khàn đến mức làm cho người ta cảm thấy quá sức chịu đựng.

Tống Ngôn Trần nhìn gương mặt không chút thay đổi của người đàn ông, có chút hoảng hốt, cho rằng mình nghe lầm, cậu điên cuồng nháy mắt, giọng nói run rẩy, "Cái gì, cái gì?"

Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt tựa như đang thưởng thức một món châu báu, mang theo vài phần ý nghĩ không rõ mà đánh giá, hai người dính lấy nhau với một loại tư thế cực kỳ ái muội cùng thân mật, hai tay người đàn ông vào giờ phút này cũng lặng lẽ lướt qua thắt lưng Tống Ngôn Trần, động tác bất thình lình, ngứa đến mức cả người Tống Ngôn Trần giật nảy lên, thiếu chút nữa kêu lên tiếng.

Tống Ngôn Trần mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, với tư thế mập mờ giữa cậu và người đàn ông này, ngay cả cách nói chuyện của hắn, chưa kể đến động tác kỳ quái vừa rồi. Cậu ngay lập tức nhận ra đây là một vết xe đổ, ngay lập tức liền hoảng hốt từ trong ngực người đàn ông vùng ra, cố nén choáng váng, vừa cúi đầu vừa lui về phía sau, "Cám ơn anh đã giúp tôi. ”

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền rụt bả vai lại, không nói nhiều nữa, bịt tai chạy về phía trước, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Người đàn ông cũng không đuổi theo cậu, hắn như đang suy nghĩ gì đó mà đứng yên tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi, tay dừng ở giữa không trung, tiếp tục duy trì tư thế ôm người kia.

Thật lâu sau, người đàn ông mới thu tay lại, đầu ngón tay hắn chậm rãi ma sát, còn chưa thỏa mãn mà hồi tưởng lại cảm giác mềm mại vừa rồi, trong miệng cũng phát ra một tiếng thỏa mãn, biểu cảm ẩn dưới vành mũ cũng trở nên điên cuồng, nóng bỏng, mang theo hưng phấn vặn vẹo bất thường.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh....

Người đàn ông cất bước, lộ ra một nụ cười như kẻ chiến thắng mà chậm rãi đi theo.

........................................................................

Cậu chạy một mạch vào hiệu thuốc, Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ở cửa.

May mắn là nhà thuốc mở cửa 24 giờ....

Cậu ở hiệu thuốc uống thuốc hạ sốt, sau đó mới kéo thân thể miễn cưỡng không bị choáng váng mà trở về nhà.

Dọc theo đường đi, cậu lo lắng đến kinh hồn bạt vía mà nhìn xung quanh, sợ lại gặp phải tình huống bất ngờ gì đó, cho nên cả người đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Thẳng đến khi thật sự đi vào cầu thang tiểu khu, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của cậu mới chậm rãi hạ xuống.

Không gặp phải nhân viên bảo vệ kỳ lạ đó.... Cũng không đụng phải người đàn ông kỳ quái vừa rồi....

Một bước vào tòa nhà, có thể nhìn thấy vách tường lâu năm không sửa chữa đến ố vàng vỡ vụn, tràn ngập các loại vết đen và nấm mốc, còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối hỗn hợp với mùi mốc, mùi thuốc lá, mùi thức ăn thừa.

Tống Ngôn Trần nhịn không được nhíu mày, cúi đầu xuống thấp hơn, yên lặng đè mũ.

Cậu vừa đi lên tầng hai, liền chú ý tới ông lão đang đứng ở góc hành lang đang hút thuốc.

Ông lão dựa vào tường, mặc áo sơ mi kẻ sọc ố vàng nhăn nhúm, cổ áo rất đen, dưới chân mang dép lê, lộ ra ngón chân, chân vừa bẩn vừa hôi, Tống Ngôn Trần vừa tới gần, là có thể ngửi thấy mùi chua mơ hồ tràn ngập không khí.

Tống Ngôn Trần theo bản năng cúi đầu thấp hơn, hơi nghiêng người, thật cẩn thận đi qua đối phương, an tĩnh đi về phía trước.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 12: Đám hàng xóm kì quái (12)



Ánh mắt của ông lão không ngừng nhìn về phía người cậu, tay kẹp điếu thuốc hơi dừng lại, đôi mắt vốn híp lại thành một khe hở đột nhiên phóng đại, tròng mắt lăn lên lăn xuống, đánh giá qua lại trên người Tống Ngôn Trần vài lần.

Nhất là khi ánh mắt rơi vào mông Tống Ngôn Thần, hai con mắt phát ra một loại ánh sáng cực kỳ khó hình dung, biểu cảm mang theo rất hèn mọn, ánh mắt ấy lại càng thêm b**n th**.

Tống Ngôn Trần cảm nhận được tầm mắt của ông lão kỳ quái này không ý gì là che dấu, cố nén không khỏe, vội vàng bước nhanh hơn, theo bản năng che khẩu trang càng thêm kín mít.

Ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần, thấy bước chân cậu tăng nhanh, buông tay tựa vào tường ra, lập tức huýt sáo một tiếng, miệng phát ra tiếng cười xấu hổ trêu chọc, còn rất không có ý tốt hô một tiếng.

"Sao lại giống như một con chó cái vậy, trốn cái gì mà trốn?"

Nghe được tiếng hô của ông lão, bả vai Tống Ngôn Trần hơi co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khó coi.

Ông lão tự mình nói chuyện xong, đối diện với mặt đất chính là nước bọt, lại một lần nữa ngồi xổm ở phía trên cầu thang, hít mạnh một hơi thuốc, trong khoảnh khắc hơi thở sương mù lượn lờ, trên mặt tràn đầy sự hưởng thụ cùng sự thỏa mãn.

Ánh sáng của hành lang chiếu lên người cậu, kéo dài bóng tối trên mặt đất.

Dòng điện của bóng đèn tạo ra âm thanh, và ánh sáng trở nên chập chờn.

Ông lão nhịn không được cau mày, trong miệng ngạt điếu thuốc, cúi đầu mắng hai câu,"Mẹ nó, cái đèn điện này, buổi tối còn muốn dọa lão chết lão tử à. ”

Mắng xong, ông lão liền ngoáy lỗ tai, đi đến bên cầu thang ngồi xuống, không mất nhã hứng mà tiếp tục hút, thậm chí còn có hứng thú ngâm nga tiểu khúc.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc áo gió, đầu đội mũ liền bất thình lình từ dưới lầu đi xuống, bước chân cực nhẹ, nhẹ đến mức thậm chí không nghe được âm thanh.

Bóng râm của vành mũ đánh vào mặt người đàn ông mũ, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ đường nét ngũ quan của anh ta, cũng không nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.

Người đàn ông đội mũ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt u ám giấu dưới cặp kính vàng, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt ông lão đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén.

Ông lão mơ hồ như nhìn thấy bóng ma đang nhìn xuống mặt đất, tay cầm điếu thuốc hơi dừng lại, tựa như bị một đầu ác thú nhìn chằm chằm, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo hình.

Lão vừa định quay đầu lại, còn chưa xoay người, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã nhìn chằm chằm lão từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như là đang mưu đồ gì đó không có ý tốt.

Một giây sau, ánh mắt hắn sắc bén, hai tay kề sát lưng ông lão già, đẩy mạnh một cái.

Chết tiệt.

Lão không hề phòng bị, đồng tử đột nhiên mở to.

"A a a a -------" Ngay sau đó chính lão lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

Kèm theo một tiếng nổ lớn, vật nặng đập xuống đất, xương đùi lão già phát ra tiếng ọp ẹp, đột nhiên đứt gãy.

Tiếng kêu thảm thiết trong hành lang càng lúc càng lớn.

Người đàn ông đội mũ vô thanh vô tức nhìn một màn này, hàm ý trong mắt càng sâu, mang theo vài phần tức giận không thể kìm lòng, trong mắt không có nửa phần bi thương.

Có lẽ là tiếng kêu quá mức quấy nhiễu người dân, một vài người thuê nhà ở lầu một thật sự nhịn không được, mạnh mẽ mở cửa phòng ra, đối với bên ngoài chính là một trận gào thét cùng chửi rủa, "Hét cái gì? Đêm tối! Còn có để cho người ta nghỉ ngơi!"

Người đàn ông đội mũ cười lạnh một tiếng, lặng yên không một tiếng động như lúc xuất hiện, chậm rãi biến mất tại chỗ.

Sắc mặt mọi người thay đổi nhanh chóng, tựa như diễn viên thay đổi khuôn mặt của kịch Tứ Xuyên*.

*Kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc. Đây là sự pha trộn hoàn hảo của phương ngữ địa phương cùng với phong tục, âm nhạc dân gian và các điệu nhảy từ các khu vực khác.

***

Tống Ngôn Trần luống cuống tay chân lấy chìa khóa ra mở cửa, hai tay vẫn không ngừng phát run, nhiều lần thiếu chút nữa không thể đối diện với cánh cửa.

Cửa vừa mở ra, cậu cũng giống như kẻ điên dại mà chạy trốn, thuốc vừa mua trong tay cũng tùy tiện ném xuống đất, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa từ bên trong, thậm chí cẩn thận khi nằm sấp nhìn thoáng qua lỗ trộn nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác nhận sự an toàn của mình, mới thở dài một hơi.

Trở lại khung cảnh mình bắt đầu quen thuộc, sự căng thẳng của Tống Ngôn Trần cũng dần được giảm bớt, đầu tiên cậu cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném trên mặt đất, sau đó liền cởi giày và c** q**n áo, chân trần giẫm trên mặt đất, mặt trắng bệch đi vào trong phòng tắm, cả người thoạt nhìn vẫn lo lắng đến hồn bay phách lạc.

-------- Khi bị sốt, tốt nhất nên tắm nước nóng.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy.

Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch nhìn gương trong phòng tắm, một lần nữa kiểm tra cơ thể một phen.

Một ngày trôi qua, màu sắc của những nụ hôn này không những không mất đi, mà còn trở nên xanh hơn và tinh xảo hơn, thoạt nhìn giống như đã trải qua một cuộc ngược đãi. Chúng dày đặc đến mức làm cho người ta cảm thấy như bị kh*ng b*.

Sắc mặt Tống Ngôn Trần trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng lướt qua từng vết hôn.

Thật sự quá vô lý....
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 13: Đám hàng xóm kì quái (13)



Chóng mặt quá....

Bồn rửa.....

Tống Ngôn Trần tắm nước nóng xong một lần nữa nằm trên giường, tựa như một con thiên nga bị quật ngã, sống chết không chịu cúi đầu cao quý, rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng lại kiên cường như vậy.

Đau đầu quá.....

Tống Ngôn Trần choáng váng nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc mê man.

Có lẽ là quá mức khó chịu, khóe mắt cậu không thể kiềm được mà chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt trong vắt, nước mắt mặn mà theo đường nét trên mặt cậu, trượt vào trong chăn, rơi lên ga giường.

Đèn trong phòng bị người khác im lặng tắt đi, một bóng đen lặng yên không một tiếng động lại xuất hiện trong phòng.

Bóng đen chậm rãi di chuyển, đứng ở bên giường, ánh mắt khóa chặt, nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng, khi gã nhìn thấy khóe mắt đối phương tràn đầy nước mắt, đáy mắt gã hiện lên một tia đau lòng, lại mang theo một loại oán khí giận dữ không thể vãn hồi.

Ngón tay lạnh lẽo lặng lẽ tới gần trán nóng bỏng của mỹ nhân, người nằm trên giường phảng phất cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo này, lại chủ động cọ cọ vào đối phương, muốn dựa vào gần hơn.

----------- Sau khi uống thuốc, tắm nước nóng, nhưng vẫn không hạ sốt.

Bóng đen trầm mắt lại, nhìn đối phương đang chịu đựng khó chịu, đáy mắt ẩn chứa cảm giác đau đớn không thể xua đi được.

Gã vừa muốn thu tay về, Tống Ngôn Trần chìm sâu trong mộng cảnh liền như có cảm giác mất mát, lẩm bẩm há miệng,".... Đừng, đừng đi."

"...." Bóng đen biểu cảm trên mặt hơi dừng lại.

Giờ phút này Tống Ngôn Trần tựa như một vị mỹ nhân đang ngủ, làn da trắng nõn, hai bên má hiện ra hai vệt hồng hào, môi khẽ mở, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái thật mạnh.

Cuối cùng, bóng đen chậm rãi bò lên giường, lặng lẽ ôm chặt mỹ nhân nóng bỏng trong ngực mình, bắt đầu khống chế nhiệt độ cơ thể của mình, hình thành trạng thái lò sưởi.

“.... Ta sẽ không đi...."

Bóng đen không tiếng động v.uốt ve gáy Tống Ngôn Trần, trong mắt mang theo tham lam cùng yêu thương, ngoài ra, còn có d.ục v.ọng chiếm hữu không rõ ràng.

Thật muốn bẻ gãy cổ em, như vậy sẽ không cần phải chịu đủ tra tấn đau khổ....

Có lẽ là nghe được bóng đen đáp lại, hoặc có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp, cậu vốn còn nhíu chặt mày bỗng đôi mắt bắt đầu giãn ra, thậm chí theo bản năng đem mình chôn càng sâu, hiện ra trạng thái như đang ỷ lại.

Vừa ngoan vừa ngọt, hận không thể làm tan chảy người khác.

Bóng đen hiện ra một vẻ mặt đắc ý mà lại si mê, gã ôm người càng chặt hơn.

"Ngủ đi..."

"Nước...." Cũng không biết là do nóng, hay là khát, Tống Ngôn Trần đột nhiên cau mày, gian nan giật giật đôi môi khô khốc, ngay cả hơi thở cũng mang theo sức nóng, cả người cậu nhịn không được mà làm loạn.

Bóng đen nhìn chằm chằm màu đỏ tươi khẽ phun ra của gã, trực tiếp cúi người xuống, ngậm lấy đối phương, giống như thực khách đói khát cạy hàu ra, cẩn thận mà lại tham lam l**m m*t từng chút.

Lông mi dày đặc của Tống Ngôn Trần bối rối chớp chớp, nghênh đón mở miệng mình ra, tựa như du khách đi trong sa mạc đột nhiên phát hiện ra một con suối, hận không thể nếm được nhiều hương vị ngọt ngào.

Gã cảm nhận được đối phương đang ra sức phối hợp, hôn cũng càng ngày càng dùng sức, mỗi một lần l**m láp đều sẽ khơi dậy run rẩy của người trong ngực, hơi th* d*c, mang theo cảm xúc không thể che giấu cùng ánh mắt say mê không cách nào che đậy.

Tại sao em vẫn không biết cách chăm sóc bản thân.



Tống Ngôn Trần mê man hơn nửa ngày chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn ở trong trạng thái mê ly như trước, nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch, tâm trạng của cậu phảng phất vẫn còn trong mộng cảnh.

Anh ta.

Đêm qua, dường như cậu mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ…

Trong mơ có một người đàn ông ôm cậu, chăm sóc cậu cả đêm…

Cậu còn không ngừng rụt vào trong lồng ngực đối phương, hai người thậm chí còn hôn lấy nhau…

Vừa nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần liền cảm thấy có phần không đúng, vội vàng gõ đầu mình, đem hình ảnh kỳ quái trong đầu bỏ lại phía sau, mặt cũng có chút đỏ bừng.

Không biết mấy giờ rồi....

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần đi lấy điện thoại di động giấu dưới gối.

[10:54]

"Bang Bang!!"

Ngay khi Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tống Ngôn Trần hơi dừng lại, mặt lộ vẻ hoài nghi.

Tại sao đột nhiên có người gõ cửa …

Tống Ngôn Trần cũng không nghĩ nhiều, mệt mỏi cầm áo khoác bên cạnh khoác lên vai gầy gò của mình, sau đó giẫm lên dép lê, vịn tường chậm rãi đứng lên.

Có lẽ là do ngủ mê man một đêm, cho dù là đến giờ phút này, cậu vẫn cảm thấy não bộ còn có vài phần choáng váng, đi lại cũng nhẹ nhàng, trọng tâm cơ thể vẫn không ngừng nghiêng về phía trước.

Mắt thấy ngoài cửa gõ càng mạnh, Tống Ngôn Trần vội vàng chống đỡ cơ thể mềm nhũn này, hô lên một tiếng.

"Chờ một chút!"

Người ngoài phòng giống như là nghe được Tống Ngôn Trần đáp lại, tiếng gõ cửa quả nhiên nhẹ xuống.

Làm sao có thể có người gõ cửa....

Là ai đang tìm cậu?

Nghĩ như thế, biểu cảm của Tống Ngôn Trần cũng lập tức thay đổi.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa và đưa mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa.

Còn chưa nhìn kỹ, cậu đã bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen tròn trịa, nhìn thấy tơ máu đỏ dày đặc giống như mạng nhện, đáng sợ như một đàn rắn.

!!!!!!!!!!!!!!!!

"Ah-------!"
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 14: Đám hàng xóm kì quái (14)



Đồng tử Tống Ngôn Trần giãn ra hết cỡ, lòng ngực run lên, bịt miệng lại, lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Có gì ngoài đó vậy?

Người bên ngoài giống như ý thức được mình bị phát hiện, mạnh mẽ lui về phía sau, truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, máu cả người dường như ngưng tụ trong mạch máu, ngay cả trái tim cũng sắp không chịu nổi nhịp đập kịch liệt này.

Chờ cậu lần thứ hai ghé vào lỗ nhỏ nhìn ra ngoài cửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy các loại đồ vật đủ màu sắc chặn ở cửa, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên ngoài.

Cậu có nên mở cửa không....

Thôi nào…

Ban ngày, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đâu.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí, trái tim đập nhanh, mạnh mẽ mở cửa ra.

Người phụ nữ áo trắng ôm bó hoa hồng trong khoảnh khắc Tống Ngôn Trần mở cửa, đáy mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, ngay cả tiếng tim đập thình thịch cũng không ngừng đập vào bên tai cô, đánh thẳng vào lồng ngực mỏng manh của cô.

Gió nóng thổi lên mái tóc trên trán cô, khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt lộ ra một chút đỏ ửng.

Tống Ngôn Trần nhìn bó hoa hồng trước mặt, dường như nó còn lớn hơn nửa người của cậu, thiếu niên cứng đờ tại chỗ, ánh mắt sáng ngời lóe lên một chút ngại ngùng.

"Cô...."

Người phụ nữ hoàn hồn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể phát hiện, vội vàng đưa bó hoa hồng trong tay cho Tống Ngôn Trần, "Xin chào, đây là bó hoa có người đặt hàng trong cửa hàng của chúng tôi. ”

Tống Ngôn Trần không vội đưa tay, trên mặt lộ ra một tia mê man, khuôn mặt trắng bệch khẽ nhíu mày, "Cô có chắc là không đưa nhầm chỗ chứ?"

Người phụ nữ vươn bàn tay trắng nõn thon dài của mình ra, đem bó hoa đưa đến trước mắt Tống Ngôn Trần, đầu ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay Tống Ngôn Trần, khóe môi cô cong lên, ngữ khí thanh lệ mà mạnh mẽ, "Tôi chắc chắn. ”

Tống Ngôn Trần bình thường chính là một tên mọt sách sợ giao tiếp chính hiệu, căn bản không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác giới, mắt thấy người phụ nữ mơ hồ muốn rút ngắn khoảng cách an toàn của cậu, mặt Tống Ngôn Trần ầm ầm đỏ lên, lập tức lui về phía sau vài bước.

"Cô, cô đừng đứng gần tôi như vậy."

Phản ứng của Tống Ngôn Trần thật sự quá kỳ lạ, người phụ nữ không những không bị những lời này mạo phạm, mí mắt cũng hơi nâng lên, trong mắt mang theo ý cười.

"Cậu lo lắng hả?"

Tống Ngôn Trần cứng đờ, vội vàng mở to mắt để hai người có thể giao tiếp với nhau, biểu cảm hơi phức tạp, tránh được câu hỏi vừa rồi, cậu chủ động hỏi, "Đây, hoa này là ai tặng vậy?"

Đôi môi của người phụ nữ nở lên nụ cười, lộ ra ánh sáng đỏ tươi, nhếch khóe miệng bảo, "Khách hàng nói không thể tiết lộ thông tin cá nhân của mình. ”

"......" Đến lúc này, Tống Ngôn Trần đột nhiên trở nên trầm mặc, cả người thoạt nhìn vẫn xấu hổ như trước.

Thấy người phụ nữ đối diện vẫn dùng đôi mắt sáng như tuyết kia gắt gao nhìn mình, ánh mắt mang theo cảm giác quỷ dị không rõ. Tống Ngôn Trần căng thẳng, vội vàng nhận lấy bó hoa, không hỏi thêm nữa.

"Cám ơn."

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền nóng lòng muốn đóng cửa.

Đúng vào lúc này, mũi chân người phụ nữ hơi chống cửa, ngăn cản động tác của Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía đối phương.

Người phụ nữ híp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tống Ngôn Trần, khóe miệng cười như có như không, ánh mắt kéo dài, mang theo khiêu khích, "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"......" Tống Ngôn Trần nhất thời cảnh giác, từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn người phụ nữ quyến rũ động lòng người trước mặt.

Cũng trong phút chốc này, độ cảnh giác của Tống Ngôn Trần càng trở nên mạnh mẽ hơn lúc vừa nãy.

“.... Không tiện lắm." Biểu cảm Tống Ngôn Trần có vài phần xấu hổ, mơ hồ nói ra từng chữ từng chữ từ trong miệng, giọng nói đều đều rất không có khí lực.

"Không tiện?" Người phụ nữ cúi đầu, con ngươi lạnh lùng như thủy tinh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tống Ngôn Trần, âm cuối kéo dài, dường như mang theo một nụ cười.

Mí mắt Tống Ngôn Trần giật giật, đáy lòng sinh ra một trận giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Giờ phút này Tống Ngôn Trần tựa như Đường Tăng lạc vào động bàn tơ, cảm giác cả người mình đều muốn thiêu đốt.

"Cô, cô mau đi đi."

Người phụ nữ nhìn đối phương gấp đến độ cảm giác một giây sau sẽ khóc, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, vô thức lùi về phía sau một bước, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt không hề giảm đi.

"Cậu thật đáng yêu."

"......" Biểu cảm Tống Ngôn Trần chậm chạp, cả người cứng đờ, cơ thể đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Người phụ nữ đem mái tóc bay ra kéo ra sau tai, lộ ra một nụ cười yếu ớt lại ranh mãnh, "Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. ”

Tống Ngôn Trần không muốn nghe tiếp những lời này, tầm mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào chân đang chắn cửa của đối phương, cả người mang theo vẻ sốt sắng.

Người phụ nữ thấy cậu như vậy cũng vui vẻ không trêu chọc cậu nữa.

Tống Ngôn Trần thấy thế nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm, còn không đợi người phụ nữ nói gì nữa, cậu liền mạnh mẽ đóng cửa lại, cả người giống như rùa nhỏ, rụt vào trong vỏ.

....................

Người phụ nữ đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi thu lại.

Hóa ra là một con thỏ trắng sống một mình....

Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra khỏi túi của mình và từ từ gọi điện.

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam, "Anh Viễn, khi nào anh về, cửa hàng hoa vừa về một nhóm hoa mới. ”

Giọng nói vừa rồi của nữ nhân còn vui vẻ trong nháy mắt biến trở lại giọng nam trầm thấp trước sau như một, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói vẫn mang theo một nụ cười không giấu được.

"Tôi chuẩn bị về.”

"Anh Viễn, hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao? Tôi cảm thấy anh đang có tâm trạng rất tốt. ”

Nói tới đây, "người phụ nữ" liền bày ra vẻ đang suy nghĩ gì đó, “cô” quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lại cười khẽ một tiếng, "Ừm, quả thật, vừa gặp được một người rất thú vị.”

Nói xong, biểu tình "người phụ nữ" hơi dừng một chút, "Đúng rồi, giúp tôi xem một chút, cái người hôm nay liên hệ đặt bó hoa lớn kia là ai?"

Đầu dây bên kia rõ ràng hơi ngưng lại động tác, không rõ nguyên nhân hỏi, "Là có vấn đề gì sao?"

"Người phụ nữ" hơi nhướng mày, biểu cảm như có điều suy nghĩ, "Không có vấn đề gì. ”

Nói xong, anh ta cười khẽ một tiếng.

".... Tôi chỉ muốn biết người tặng hoa cho vị khách này...."

“.... Cảm thấy rất hứng thú..."

Đúng là…sự quyến rũ chết tiệt....
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 15: Đám hàng xóm kì quái (15)



Tống Ngôn Trần đi về phòng, tiện tay đặt bó hoa trên sô pha, toàn bộ căn phòng nháy mắt đã bị hương thơm hoa hồng tràn ra quanh quẩn, trải đầy bên trong phòng.

Là ai đã gửi nó....

Tống Ngôn Trần khó khăn nhìn chằm chằm hoa hồng không rõ lai lịch này, cậu bắt đầu chìm vào cảm xúc của chính mình.

Bỗng trong giây lát, cậu nhớ đến giấc mộng kiều diễm tối hôm qua, cả người run lên bần bật.

Chẳng lẽ....

Là con ma b**n th** đó?

.....

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Tống Ngôn Trần, nháy mắt liền khiến khuôn mặt cậu đỏ hồng đến mức có thể chảy cả máu.

Trái tim Tống Ngôn Trần khó chịu loạn nhịp, một tay ôm lấy hoa trong tay, muốn mở cửa định ném ra ngoài, có điều món đồ này đáng giá hơn bình thường, giờ nếu ném ra ngoài cửa, cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng xem là thứ không sạch sẽ mà bỏ đi.

Biến mất lâu như vậy đột nhiên tặng cậu hoa là có ý gì?!

Coi cậu là cái gì hả?

Trong cơn giận dữ bừng bừng, tay vừa vặn tay nắm cửa, cậu liền cúi đầu nhìn chằm chằm hoa hồng kiều diễm trong tay, động tác chậm rãi ngừng lại.

Trầm mặc một chút, cũng không biết trong một phút ngắn ngủi đã suy nghĩ cái gì, Tống Ngôn Trần yên lặng thở dài một hơi, lại chậm rãi đóng cửa lại.

Cậu đứng tại chỗ do dự một lát, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn trà nơi dễ thấy nhất.

Lại nói…

Đây hình như là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được hoa....

Trước đây cậu luôn nghĩ rằng chỉ có các cô gái mới nhận được hoa.

Tống Ngôn Trần nhìn bó hoa hồng ngoài ý muốn này, đáy lòng dâng lên một trận cảm xúc nói không nên lời.

***

Đói quá…

Tống Ngôn Trần đói bụng nửa ngày lại bắt đầu lục lọi tìm đồ ăn vặt, nửa ngày không tìm được gì, động tác tìm thức ăn của Tống Ngôn Trần dừng lại.

Kỳ lạ….

Mấy ngày trước cậu mới mua đồ ăn mà, sao nhanh như vậy đã ăn hết rồi?

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần túm tóc rối bời của mình, có chút hoảng hốt thở dài một hơi.

Cậu luôn như vậy, không ăn uống tốt, ngồi trước máy tính, một khi đã ngồi là ngồi cả ngày, có đôi khi viết tiểu thuyết đến quên ăn quên ngủ.

Đây chính là bởi vì như vậy, mới khiến cho cậu rơi vào căn nguyên bệnh dạ dày này.

Lại đi ra ngoài nữa....

Sớm biết vậy đêm qua lúc ra ngoài mua thuốc nên tiện thể mua chút đồ ăn....

Vừa nghĩ tới muốn ra ngoài, Tống Ngôn Trần vừa sợ hãi vừa nhịn không được mà thở dài, cả người cậu bắt đầu trở nên hồi hộp.

Trong tủ lạnh cũng không phải không có thức ăn, có điều Tống Ngôn Trần trời sinh là một tiểu bạch không biết vào bếp, hơn nữa tính cậu cũng lười, không muốn chuẩn bị thức ăn, rửa chén, nhặt rau, mặc dù thức ăn không có rau cũng không đến nỗi nào, nhưng ăn vài lần cậu liền không có sức lực để dọn dẹp.

So với tự mình nấu ăn thì mua đồ bên ngoài không phải sẽ ngon hơn sao, cậu muốn vượt qua sợ hãi ra ngoài, chuẩn bị cẩn thận mọi thứ.

Loay hoay một hồi rốt cuộc cũng bắt đầu ra khỏi cửa, Tống Ngôn Trần cũng không câu giờ, lập tức khoác áo khoác, thay quần áo xong, liền tăng tốc chạy ra cửa.

***

"Mẹ kiếp, chỗ này có một con mèo sắp chết này, mày xem máu trên người nó kìa, đcm ghê tởm muốn chết."

"Này, tao giẫm nó một cước thử xem nó có phản ứng hay không."

Tống Ngôn Trần vừa đi ra khỏi tòa nhà, liền mơ hồ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng động nhỏ, còn có mèo con thống khổ phát ra tiếng thét chói tai cùng đau đớn.

Biểu cảm của cậu khẽ thay đổi, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Vừa liếc mắt một cái, Tống Ngôn Trần liền nhìn thấy xa xa mấy tên rắm thối thoạt nhìn tuổi tác không tính là lớn, duỗi chân giẫm lên bụng mèo con mềm mại.

Tiếng kêu của mèo vô cùng thảm thiết, tựa như tiếng khóc của đứa bé trong khi bị ngược đãi phát ra như đúc, chỉ nghe thôi đã khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi.

Mà bãi máu tươi dưới thân mèo càng khiến Tống Ngôn Trần thật đau thay cho chú mèo.

Họ đang ngược đãi mèo!!!

Tống Ngôn Trần hít thở sâu một chút, theo bản năng liền hô lên, "Ba người kia đang làm gì đấy?"

Đang giẫm mèo chính là ba tên nhóc thối, tuổi thoạt nhìn cũng chỉ mới tám chín tuổi, Tống Ngôn Trần vừa mới hô lên, ba người liền sợ tới mức giật cả mình, đồng thời cứng đờ tại chỗ.

Ba người đồng thời nhìn thoáng qua con mèo xấu xí đang hấp hối dưới lòng đất, vội vàng lui về phía sau một bước.

Một người trong đó vội vàng xua tay giải thích, lộ một bộ biểu cảm sắp khóc đến nơi, "Đây không phải là chúng tôi làm! Nó ở đây khi chúng tôi đến. ”

Tống Ngôn Trần đến gần nhìn thoáng qua vết thương của mèo con.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình.

Vết thương lớn nhỏ dày đặc toàn thân, mặt đầy máu, bộ lông đẹp mắt căn bản không có mấy sợi, có lẽ là từng gặp phải không ít đãi ngộ bất công, mắt trái đã bị đánh cho tàn phế, khóe mắt chảy mủ, chảy máu, toàn thân không có mấy miếng thịt.

Thủ phạm khiến con mèo nằm ở đây là do cú đánh vào gáy con mèo, đầu đều bị đánh đến đáng thương.

Con mèo nằm trên mặt đất, nhìn như đang hấp hối, hô hấp khó khăn, nằm giữa vũng máu, thật đáng thương.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 16: Đám hàng xóm kì quái (16)



Thấy Tống Ngôn Trần nhìn chằm chằm vào nó, một tên nhóc bên cạnh vội vàng lên tiếng giải thích nhiều lần, "Đây thật sự không phải chúng tôi làm, chúng tôi chỉ là đang xác nhận nó còn sống hay không thôi."

"..." Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, không nói gì nữa, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được thật giả trong lời nói của đối phương.

"Nhưng chính mắt tôi thấy là các người làm."

Một giọng nam bất thình lình vang lên phía sau Tống Ngôn Trần, giọng nói trầm thấp mà giàu tình ý.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, quay đầu lại người nói chuyện phía sau, ánh mặt trời chói chang khiến cậu theo bản năng nheo mắt lại, đưa tay chắn ánh mặt trời.

Người đàn ông chậm rãi tới gần, thân hình cường tráng từ từ ngăn cản ánh mặt trời chói chang, đường nét cũng theo đó trở nên càng thêm rõ ràng.

Là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu lạc đà, trên tóc dường như sử dụng dầu bóng, rất rõ ràng, thoạt nhìn tựa như một triết học gia nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc càng thêm phần tinh ý.

Tống Ngôn Trần sững sờ tại chỗ, chớp chớp đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn đối phương, không biết phải làm sao.

Cậu bé cầm đầu trong nháy mắt nghẹn đến đỏ mặt, cả người đều khó chịu như bị hắt nước bẩn, “Anh nói bậy! Căn bản cũng không phải do chúng tôi làm!"

Mí mắt người đàn ông khẽ nâng lên, cầm lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt sắc bén tựa như một mũi tên băng đâm thẳng vào mắt cậu bé.

Hắn lạnh lùng giật giật miệng, ngữ khí lạnh như băng, "Không phải các người sao? Vậy tại sao cậu lại đặt chân lên người con mèo này?"

"Tôi..." Một đứa nhóc không nói gì đứng đó, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ, trong lúc nhất thời hoảng loạn, lại không biết giải thích như thế nào.

"Ha" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt nguy hiểm, vẻn vẹn chỉ là nhìn lướt qua đối phương một cái, khóe miệng đang cười liền chậm rãi biến mất, ngữ khí lạnh lẽo đến đóng băng người khác.

"Thế nào?" Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong mắt lóe lên sự b*nh h**n dị thường không dễ nhìn thấy.

"Làm sai còn không dám nhận?"

"......" Cậu bé rõ ràng bị cái nhìn này dọa cho giật mình, cả người run rẩy, lui về phía sau một bước, rốt cuộc không khống chế được tuyến lệ của mình, oa một tiếng liền khóc lên, vừa khóc vừa chạy về phía sau, miệng khóc gọi ''Ba mẹ".

Hai tên nhóc đồng bọn ở một bên cũng bị một màn này dọa sợ, cũng nhao nhao khóc theo, khóc đến không thở nổi đuổi theo bước chân đối phương.

Thoáng chốc, nơi đó chỉ còn Tống Ngôn Trần cùng với người đàn ông kỳ quái này, còn có mèo xui xẻo nằm trên mặt đất hít thở không thông, toàn bộ bầu không khí trong lúc nhất thời đều trở nên quỷ dị.

Tống Ngôn Trần đầu tiên nuốt nước miếng, dời ánh mắt sang nhìn mèo nhỏ, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, muốn di chuyển nó sang chỗ khác, tính mang chú mèo nhỏ tìm một chỗ cứu trị cho nó, bằng không cứ tiếp tục như vậy, nó nhất định khó thoát được cái chết.

"Chờ một chút."

Nhìn động tác sai của Tống Ngôn Trần, người đàn ông kịp thời lên tiếng ngăn cản đối phương.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, bàn tay vươn lên giữa không trung cũng theo đó ngừng lại, luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

"Bây giờ nó bị thương quá nặng, nếu cậu ôm nó bằng tay không để xử lý vết thương, sẽ chỉ gây ra nguy hiểm thêm cho nó."

Nói xong, người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, lại hít một hơi thuốc, chậm rãi nói, "Tốt nhất cậu nên đi tìm một cái thùng cát tông, bỏ nó vào, sau đó lại mang nó đi trị liệu. ”

Người đàn ông vừa nói chuyện, trong miệng còn phun ra một luồng sương khói, hơi nóng trong miệng thở ra phun ra bên tai Tống Ngôn Trần, sau tai tái nhợt của Tống Ngôn Trần nhanh chóng nổi lên một tầng nổi da gà, cậu co rúm bả vai một chút, bịt kín một tầng đỏ mỏng.

Ngửi thấy mùi khói sằng sặc này, Tống Ngôn Trần cứng ngắc di chuyển bước chân, không dám nhìn nữa, chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, có vẻ cực kỳ luống cuống, "Được, được rồi, hiện tại để tôi đi tìm..."

Nói xong, cậu liền vội vàng đứng dậy, chạy lên, đi tìm bốn phía có thùng giấy, hoàn toàn không chú ý tới con mèo nằm trên mặt đất lúc này đột nhiên k** r*n càng ngày càng kích động.

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần chạy xa, đáy mắt là t*nh d*c cùng tham lam không cách nào khắc chế.

Ngay cả khóe miệng hắn cũng nhếch lên một nụ cười tàn bạo.

Cậu ta....

Trên người thật sự rất thơm nha....

Ánh mặt trời chiếu vào người mèo nhỏ xui xẻo, chiếu vào đôi mắt không bị thương của nó, tựa như một viên bảo thạch, rạng rỡ phát sáng, mà trong miệng nó còn phát ra tiếng kêu thảm thiết mà yếu ớt, có vẻ cực kỳ đáng thương.

Tiếng xì xì.

Người đàn ông còn chưa thỏa mãn híp mắt, say sưa hít vào mũi mùi hương không khí còn chưa tan đi.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần chạy xa, người đàn ông chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm mắt đặt trên người mèo xấu xí này, nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của nó, ánh mắt người đàn ông cũng hoàn toàn lạnh xuống.

"Mày thật sự là mệnh lớn…"

"Vậy mà còn chưa chết..."

Nói xong, tay người đàn ông liền chậm rãi đặt lên phía sau đầu của mèo nhỏ xấu xí đáng thương, ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức ấn một cái.

Trong miệng mèo nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn thống khổ, cơ thể cũng run rẩy không khống chế được.

Ánh mắt người đàn ông cực lạnh, đáy mắt không có một chút thương hại, con ngươi đen nhánh sâu kín phản chiếu hình ảnh mèo nhỏ xấu xí đang giãy giụa, bất thình lình thu tay lại, một lần nữa phả khói, thốt lên.

"Nếu mày còn có một chút lợi dụng..."

"Vậy tao sẽ giết mày trễ một chút."

Con mèo xấu xí kêu gào, giống như cảm nhận được điều gì đó, khóe mắt lại trượt xuống một giọt nước mắt kỳ lạ....
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 17: Đám hàng xóm kì quái (17)



"Đây!"

Tống Ngôn Trần thở hồng hộc đưa thùng carton tìm được gần thùng rác đến trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông đem đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, động tác thành thạo, một phen liền ôm mèo xấu xí trong vũng máu vào thùng carton, vững vàng thỏa đáng bảo vệ vào trong ngực.

Tống Ngôn Trần vội vàng đuổi theo bước chân đối phương, "Hiện tại chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y sao?"

"Không," người đàn ông từ chối rất nhanh, hơi nhướng mày, đuôi mắt nhướng lên, "Về nhà. ”

Tống Ngôn Trần cứng đờ tại chỗ, có chút không biết làm sao, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, không tin mà xác nhận lại hỏi, "Cái gì, cái gì?"

Người đàn ông liếc mắt, trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, ánh mắt bất động thanh sắc hơi nheo lại, con ngươi đen láy như viên ngọc phát sáng.

"Tôi là bác sĩ thú y."

Tống Ngôn Trần đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là vui vẻ, "Anh ở tòa nhà nào?"

Bước chân người đàn ông dừng lại, đôi môi khẽ nhếch tràn ra khí nóng rực, khóe miệng càng nhếch lên một chút vặn vẹo, "F Đông...."

“... Tầng 13. ”

Nói xong, khóe miệng người đàn ông cong lên càng sâu, tròng mắt đen nhánh hơi chuyển động.

Tống Ngôn Trần chớp chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Trùng hợp như vậy?

Tòa nhà F chính là tòa nhà bên cạnh cậu, mà cậu cũng là tầng 13, cách nhau rất gần hai tầng lầu, giả sử cư dân đối diện không kéo rèm cửa sổ, có đôi khi cậu sẽ nhìn thấy nhà đối diện đang làm cái gì.

Chỉ trách Tống Ngôn Trần quá thật lòng. Sau đó, cậu âm thầm thán phục một câu, liền đem nghi ngờ giấu vào đáy lòng, thậm chí không có nhiều lời.

Vừa mới đi vào tòa nhà F, Tống Ngôn Trần đã bị hành lang tối đến mức không thấy rõ đường hoảng sợ, hít một hơi khí lạnh, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Rõ ràng là ban ngày, trong này lại tối đen như ban đêm, không khí u má xuyên thấu cả ánh sáng, thậm chí ngay cả đèn cảm ứng cũng không sáng.

Tống Ngôn Trần tâm loạn như ma, trái tim đập nhanh lên xuống mà chạy loạn, tay cậu dừng ở giữa không trung cào loạn, sờ lấy tay vịn cầu thang, vừa mới đặt lên, cậu liền cảm nhận được phía trên có chất nhầy gì đó, xúc giác kỳ quái, sợ tới mức cậu lại một lần nữa thu tay lại.

Người đàn ông đi trước Tống Ngôn Trần, ánh mắt híp lại, nghiêng đầu, đem động tác bối rối của Tống Ngôn Trần đều thu hết vào đáy mắt.

Hắn cười khẽ một tiếng, một tay ôm lấy thùng carton trong tay, đưa tay mình đến trước mặt Tống Ngôn Trần, ánh mắt hắn sâu thẳm tựa như gã thợ săn nhắm vào con mồi, ngữ khí trầm thấp, "Đưa tay cho tôi. ”

Tống Ngôn Trần ngạc nhiên, hai con mắt luống cuống chớp chớp, lộ ra vài phần đáng thương, tay cậu dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

Nói xong, người đàn ông liền rất tự nhiên kéo cổ tay Tống Ngôn Trần qua, bàn tay vươn ra như có như không sờ qua mười ngón tay trắng nõn của Tống Ngôn Trần, xúc cảm tựa như bị lông vũ đảo qua, Tống Ngôn Trần giật mình, cậu mạnh mẽ rút tay về, cánh tay đều nổi lên một tầng da gà.

Tống Ngôn Trần vội vàng lùi về phía sau một bước, mặt cũng thoáng cái đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn, "Không, không cần, tôi vịn tường là được."

Tay người đàn ông vươn tay lên giữa không trung, ánh mắt bất động hơi nheo lại, con ngươi trong suốt không cảm giác được đối phương muốn gì.

Hắn chậm rãi thu tay lại, khóe miệng cong lên độ cong càng sâu, "Như vậy sao..."

Không hiểu sao, Tống Ngôn Trần cảm thấy mình giống như đang ở trong những lời này của người đàn ông nghe ra vài phần hàn ý không tốt, không khỏi run rẩy, thần kinh cũng căng thẳng theo.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, rõ ràng con đường phía trước tất cả đều là một mảnh hắc ám, nhưng hắn lại không thấy lạ, mỗi một bước đều đi trong rất bình thường, mặc dù không có bất kỳ động tác đỡ nào, cũng không có một bước giẫm lên không trung.

Tống Ngôn Trần căng thẳng mặt, cẩn thận đi theo phía sau đối phương, lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng.

Rốt cục đi lên lầu 13, rẽ, nhìn ánh sáng yếu ớt, trái tim Tống Ngôn Trần treo lơ lửng nửa ngày rốt cục cũng chậm rãi buông xuống.

Người đàn ông một tay lấy chìa khóa ra, theo tiếng "rắc" vỡ vụn, cửa phòng được mở ra.

"Mời vào."

Người đàn ông ôm thùng carton, vừa mở cửa vừa nói lời mời.

Tống Ngôn Trần có chút bối rối đứng tại chỗ, liên tục chớp chớp mắt vài cái.

Nên hình dung tâm tình của cậu lúc này như thế nào?

Cậu tuyệt đối không nghĩ tới căn phòng mà người đàn ông này ở chính là phòng đối diện nhà cậu, mỗi lần cậu nhìn về phía nhà đối diện, thì rèm cửa phòng của người đàn ông đều kéo rất chặt, cho nên căn bản cậu chưa từng thấy qua đối phương.

"Thế nào?" Khóe miệng người đàn ông nhếch lên nụ cười yếu ớt, mang chút kiêu ngạo, "Sao còn không đi vào?"

Tống Ngôn Trần vội vàng xua tay, vội vàng hướng đối phương cúi chào, trong lòng sinh ra ý nghĩ, "Anh là bác sĩ thú y thật sự là quá tốt, con mèo nhỏ bị thương này liền nhờ anh."

Nói xong, Tống Ngôn Trần luống cuống tay chân từ trong túi lấy ra tiền giấy, viết ra một chuỗi số, đưa tờ giấy đến trước mặt đối phương, "Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như anh có chỗ nào cần giúp đỡ, tùy ý có thể liên lạc với tôi, tôi..."

Còn không đợi Tống Ngôn Trần dứt lời, nụ cười trên khóe môi người đàn ông dùng mắt thường có thể thấy nó đang chậm rãi biến mất, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngôn Trần cũng theo đó mà trở nên tức giận cùng âm trầm, nhưng vì hoàn cảnh u ám chung quanh mà hoàn mỹ che dấu nó, cũng vì thế Tống Ngôn Trần không thấy rõ sự tức giận của đối phương, cậu còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, tự nói.

“.... Tôi cũng không muốn quấy rầy anh..." Nói xong, Tống Ngôn Trần liền hướng đối phương cúi đầu một cái, tỏ vẻ cảm ơn cùng sự áy náy của mình.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần lập tức muốn xoay người, gân xanh ở huyệt thái dương của người đàn ông vẫn đang mơ hồ co giật, ánh mắt tối tăm như đầm lầy sâu không thấy đáy, kiệt lực ngăn chặn tâm tình không vui của mình, ôn hòa nói:

"Không bằng uống một ly nước rồi đi?"

"Không cần đâu..." Tống Ngôn Trần còn có chút do dự.

Đến giờ phút này, người đàn ông lập tức lấy ra đòn sát thủ của mình, "Giúp mèo con xử lý vết thương tương đối phiền phức, một mình tôi thì không đủ sức, tôi cần cậu giúp đỡ."
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 18: Đám hàng xóm kì quái (18)



Nói đến đây, nếu Tống Ngôn Trần cự tuyệt, ngược lại người không hiểu chuyện chính là cậu.

Thấy Tống Ngôn Trần lộ vẻ do dự, người đàn ông thừa thắng xông lên, thân thể càng gần, tiếp tục nói, “Cậu nhìn con mèo đáng thương này xem, cậu thật sự nỡ cứ như vậy đặt ở chỗ tôi, không ở bên nó nữa sao?"

Tống Ngôn Trần cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo xấu xí nhỏ giọng r*n r* trong thùng carton, huyệt thái dương co rút, trong nháy mắt lại động lòng trắc ẩn.

Cuối cùng, cậu vẫn không từ chối, gật đầu, đi vào phòng của người đàn ông.

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một tia mãn nguyện, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái.

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một tia âm thầm, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái, sau đó bật đèn lên, đặt thùng carton trên mặt đất.

Vừa vào cửa đã làm Tống Ngôn Trần hoảng sợ, trong phòng người đàn ông đâu phải là nơi người ở, quả thực chính là một sở thú nhỏ.

Trung tâm của ngôi nhà có một cửa sổ cường lực thủy tinh cực lớn, cửa sổ được chia thành nhiều ngăn nhỏ, bên trong không chỉ có tắc kè hoa, thằn lằn.... Và các loài động vật nhỏ khác khiến cho người ta dựng thẳng tóc gáy, bên cạnh còn có một cái lồng đóng cửa đặt sủng vật, bên trong không chỉ có mèo, còn có thỏ, chim sẻ, giống loài phức tạp khác.

Đương nhiên, những thứ này đều không đủ để tống Ngôn Trần sởn tóc gáy, thứ chân chính khiến hai chân cậu nhịn không được run rẩy chính là ngay lúc bước vào cửa, liền nhìn thấy sau cửa sổ lớn nhất có một con trăn khổng lồ dài ít nhất ba thước.

Con trăn khổng lồ cuộn tròn toàn thân, xếp chồng lên nhau vài vòng, bò sát trong cửa sổ nhiệt độ thấp, mà trên sàn nhà trước mặt nó còn lưu lại đủ loại vết máu…

Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến Tống Ngôn Trần bị dọa đến ngất xỉu tại chỗ.

Tống Ngôn Trần tựa như con nai con bị dọa cho choáng váng đứng tại chỗ run rẩy, mí mắt màu nâu nhạt điên cuồng run rẩy, bước chân cũng theo bản năng lùi về phía sau, thật đáng thương.

Cậu vừa định lùi về phía sau một bước, một đôi tay không hề phòng bị đặt lên vai Tống Ngôn Trần, khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, người cũng thiếu chút nữa ngửa về phía trước.

Cũng may người đàn ông phía sau nhanh tay nhanh mắt, một tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.

Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc muốn nhìn về phía người đàn ông ôm lấy mình phía sau.

Người đàn ông một tay cầm một ly nước, khóe miệng vẫn cười không ngừng, đưa tới trước mặt Tống Ngôn Trần, "Cũng vào rồi, không bằng uống một ly nước đi."

Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cậu cũng rõ ràng ý thức được có gì đó không đúng, cảm giác hít thở không thông bao vây toàn thân Tống Ngôn Trần, ngực cậu run rẩy, cổ họng cũng căng thẳng theo.

"Không, ..."

Còn không đợi Tống Ngôn Trần đem lời cự tuyệt nói xong,người đàn ông liền mặt không chút thay đổi một tay trói buộc cơ thể Tống Ngôn Trần, một tay nắm cằm cậu, đem nước đổ vào miệng đối phương.

Tống Ngôn Trần căng thẳng, gắt gao cắn chặt răng, kiệt lực cự tuyệt hành vi tưới nước của đối phương.

Cứu tôi! Cứu tôi!

Hai tay hai chân Tống Ngôn Trần bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Nhưng thân thể gầy yếu của cậu, đâu phải là đối thủ của đối phương, người đàn ông cười lạnh một tiếng, một tay bóp lấy cổ họng cậu, Tống Ngôn Trần trong nháy mắt liền đầu hàng, há miệng.

Nước uống lạnh lẽo cũng theo cổ họng cậu, lẻn vào sâu trong cổ họng.

Cổ họng Tống Ngôn Trần bắt đầu ngứa ngáy, ngay sau đó cậu liền không chịu nổi động tác tưới nước mãnh liệt, ho khan một tiếng, nước cũng từ trong miệng phun ra, nhưng mặc dù như vậy, một nửa nước trong đó đã theo cổ họng cậu chảy vào dạ dày.

Ngay sau đó, Tống Ngôn Trần liền loáng thoáng cảm nhận được một trận choáng váng.

Đầu... chóng mặt quá…

Ánh mắt Tống Ngôn Trần bắt đầu trở nên mê ly, hai mắt cậu dần đen sạm, cơ thể cũng không còn lực, trực tiếp ngã ra phía sau.

Cũng may người đàn ông nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy eo cậu, Tống Ngôn Trần thuận thế ngã vào trong ngực đối phương.

Người đàn ông ôm ngang người cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế sofa

Lúc này Tống Ngôn Trần mơ hồ còn nửa phần ý thức lưu lại, môi cậu run rẩy, trước mặt tất cả đều phai nhạt, nội tâm cậu không ngừng điên cuồng hò hét.

Cứu mạng.....

Ai sẽ cứu tôi....

Người đàn ông chuyển tay, một tay nắm lấy con mèo xấu xí sắp chết, mở cánh cửa đang nhốt con trăn, ném mèo vào đó, nhìn con trăn sớm đã đói khát, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn bạo mà lại khát máu.

Thưởng thức nó đi.... Bảo bối ngoan ngoãn của ta.

Từ từ, Tống Ngôn Trần cảm giác cả người mình đều bắt đầu nóng lên, một loại cảm giác xao động nói không nên lời lan tràn khắp thân thể cậu.

Nóng quá…

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, từ trên xuống dưới lên người Tống Ngôn Trần từng tấc từng tấc tự do, đáy mắt cất giấu hai phần sung sướng bí ẩn, giống như một con trăn đói khát đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, mà không biết nên xuống tay từ đâu.

Người đàn ông vươn tay, ngón tay chạm qua xương quai xanh của đối phương, cổ Tống Ngôn Trần thoáng cái liền lộ ra vết hôn màu xanh đen trong không khí.

Người đàn ông nhìn những ấn ký này, động tác trên tay cũng hơi dừng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc lạnh xuống.

Ai, là ai…

Còn không đợi hắn bắt đầu thưởng thức, một bóng đen im lặng liền xuyên qua khe cửa, trượt vào trong phòng, tàn bạo nhìn hết mọi thứ mà cười đến chảy cả mắt.

Ha ha ha ha ha...
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 19: Đám hàng xóm kì quái (19)



Tống Ngôn Trần nằm trên sô pha cắn chặt răng, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, môi đều phai màu tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy.

Ai cứu tôi với…

Khóe mắt Tống Ngôn Trần chảy ra hai hàng nước mắt, cả người đều lâm vào một loại sợ hãi không cách nào kiềm chế.

Còn không đợi cậu định hình, thì liền mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt bị xách lên, thay vào đó là một thân ảnh màu đen nhòe nhoẹt.

Tống Ngôn Trần kiệt sức muốn mở mắt ra, nhưng cơ thể mềm nhũn nằm đấy, cố thế nào cũng không thể nhúc nhích được, cho dù là động tác mở mắt đơn giản, lại giống như đốt hết toàn bộ sức lực của cậu.

Ai, là ai…

Ai đã đến cứu tôi…

Bóng đen nhìn bảo bối nước mắt đầy mặt, ngực gã đau đớn, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ném trên mặt đất đang thống khổ phát ra từng tiếng kêu đau, con ngươi gã đỏ đến chảy máu, sắc mặt u ám dọa người, nỗi hận từ đáy mắt cơ hồ muốn cắn nuốt toàn thân gã.

"Ngươi là ai?!" Người đàn ông gào thét.

Lúc này cơ mặt người đàn ông đều có vài phần co giật, quỷ dị hơn chính là, giờ phút này tuy hắn rõ ràng đang lo lắng và phẫn nộ, nhưng không hiểu sao lại không khống chế được cơ thể của mình, tựa như con rối gỗ, mất đi năng lực khống chế cơ thể, chỉ có thể bị động nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.

Đợi đến khi đối phương xoay người, người đàn ông mới trợn to hai mắt, đáy lòng nổi lên một trận kinh hãi nhìn gã.

Thứ trước mặt hắn đâu phải là con người? Rõ ràng chỉ là một đường nét trống rỗng, giống như điêu khắc hư vô, còn hơn cả quái vật!

Người đàn ông vừa nói xong, bóng đen liền nở nụ cười, tiếng cười của gã giống như từ trong cổ họng chen ra, đầu tiên là tiếng cười khàn khàn buồn bực, sau đó tiếng cười dần dần khuếch đại, giọng cười bắt đầu phát run, khàn khàn đến rối tinh rối mù, đáy mắt tràn đầy châm chọc cùng đùa cợt, tiếng cười mơ hồ không muốn ngừng được.

- Đó là điềm báo trước khi gã ta phát điên.

Ánh mắt bóng đen chậm rãi dừng lại phía sau người đàn ông, sau đó nhìn về phía trăn khổng lồ không thỏa mãn nhai thức ăn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

"Ngươi nói..."

“..... Trăn khổng lồ ở trạng thái đói khát có thể ăn thịt chủ nhân của mình hay không?"

"......" Người đàn ông gắt gao trừng mắt, tròng mắt đều bị đỏ lên, biểu cảm mang theo dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả thành lời, tựa như con sói đuôi lớn bị lột da lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình, mắt sắp nứt toẹt.

"Không --------!!!!"

"Người là……ai!!!"

Bóng đen cũng không có thời gian nghe hắn nói nhảm, đáy mắt hiện lên hàm ý thật sâu, tay phải tùy ý nhấc lên, cửa sổ lại bị mở ra.

Người đàn ông nằm trên mặt đất trong nháy mắt liền cảm giác bản thân như bị một thế lực thần bí nào chậm rãi nâng lên, còn không đợi hắn hoàn hồn thì tựa như một bịch rác, bị gã hung hăng ném vào trong cửa sổ nơi có con trăn khổng lồ đang bị giam giữ.

Ầm ầm một tiếng, người đàn ông rơi mạnh xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho hắn ôm bụng cuộn mình, tứ chi xụi lơ khó có thể nhúc nhích.

Con trăn khổng lồ vừa nhét xong kẽ răng nghe được âm thanh ấy, con ngươi trong nháy mắt hiện ra hình dạng dựng đứng, ngay cả thần sắc cũng biến thành trạng thái săn mồi.

Nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt âm thầm gắt gao rơi vào trên người đàn ông, giống như trước kia nó nhìn thấy mỗi một thức ăn được bày biện ra trước mắt, nó lắc lư đuôi trăn thật dài, không một tiếng động mà di chuyển đến vị trí của đối phương.

- A a a a a a----------!!.

............

Tựa như bản concerto khó nghe, bóng đen chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi người xuống, nhìn về phía bảo bối đang cau mày nhăn mặt.

Một giây sau, gã liền cúi đầu, hung hăng c*n v** c* Tống Ngôn Trần giống như Quỷ Hút Máu.

Nhưng không bạo lực cắn xé giống với động vật khi tranh đấu, thay vào đó là nồng đậm tình yêu, triền miên, gần như điên cuồng cọ xát.

Bóng đen vừa cẩn thận vừa tham lam m*t từng tấc da thịt trên cổ Tống Ngôn Trần, nhưng lại giống như đang cầm một cái gốm sứ, sợ mình không cẩn thận sẽ đem đối phương đụng nát.

Tống Ngôn Trần bị động mà rụt lại, còn không đợi cậu phản ứng, thì đã bị đối phương ôm lấy từ sofa, lặng lẽ rời khỏi căn phòng tối tăm này.

***

- Đừng đi!

Hai mắt Tống Ngôn Trần nhắm nghiền lại, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, hai tay hai chân cậu bắt đầu đạp loạn xạ, tựa như bệnh nhân lên cơn động kinh, không thể khống chế được cơ thể của mình.

Bóng đen nắm lấy tay cậu, cố định cả người vào trong ngực gã, tay kia của gã đầu tiên là nâng đầu Tống Ngôn Trần, lại thật cẩn thận vỗ lưng cậu.

"Đừng sợ."

Con ngươi gã đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của người trong ngực.

"Không ai có thể làm tổn thương được em."

Bóng đen hết lần này đến lần khác, lặp lại từng chữ này, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Tống Ngôn Trần, trong hành động xen lẫn như một chút ôn nhu khó có thể diễn tả thành lời, mang theo ma lực xoa dịu hết thảy.

Gân chân Tống Ngôn Trần co giật từng cái một, cổ họng giống như bị người ta dùng đao cắt đứt, ngoại trừ hai chữ vừa mới hô ra, cậu chỉ có thể sụp đổ từ trong cổ họng nặn ra khóc thở.

Cũng không biết có phải lời trấn an của bóng đen có tác dụng hay không, Tống Ngôn Trần đang a a giãy giụa đột nhiên giống như con sóc bị dọa sợ, cậu cuộn mình lại, tay chân cũng không giãy giụa lung tung nữa, chỉ nhỏ giọng phát ra tiếng khóc nức nở.

Bóng đen đắc ý mà nhếch khóe miệng, ngón tay im lặng lướt qua đường mũi Tống Ngôn Trần.

Không đủ! Không đủ!

Sợ một chút nữa đi!

Chỉ bằng cách này, ta mới có thể hoàn toàn đi vào trái tim của em.

Dù sao....

Không ai là không thích tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.

Dần dần, ánh mắt bóng đen rơi vào bó hoa hồng đặt trên bàn trà.

Một giây sau, hoa hồng to tựa như vật dễ cháy, từ nh** h** bắt đầu toát ra ánh lửa, trong nháy mắt, quỷ hỏa liền lan tràn đến toàn thân cây, sau đó bắt đầu thiêu đốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, thậm chí không lưu lại nửa điểm tro tàn, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Bóng đen hôn lên cổ Tống Ngôn Trần, phát tiết ghen tị cùng oán khí trong khoảng thời gian này của gã.

Gã nằm ngất nhẫn nại lâu như vậy, vụng trộm nhìn những con kiến hôi hám hết lần này đến người khác tới gần bảo bối của gã, nhưng gã chưa thể động thủ trước được.

Chờ một chút…

Gã muốn thu lưới từng người từng người một....

Gã muốn bảo bối của gã không cách nào kháng cự mà yêu gã…

Cho nên gã muốn xử lý từng người một…

Khà khà
 
Back
Top Bottom