Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 280: Chương 280



Nhưng Trần Đông Thăng vẫn luôn tin mình rất có kinh nghiệm, có bản lĩnh. Nếu không thì sao có thể khiến vợ yêu anh ta đến mức không thể rời xa nên khi đưa ra chủ ý cho Lục Minh, anh ta rất tự tin.

Nhìn người bạn thân đầy tự tin, Lục Minh quyết định tin anh ta, sau đó, cầm chiếc khăn quàng cổ do chính tay mình đan, vui vẻ đi tìm Vân Thư.

Khó khắn lắm, Lục Minh mới đan xong chiếc khăn quàng này hơn một tháng, lúc đầu anh ta cũng không biết đan nên nhờ Trần Tư Vũ dạy mình.

Trần Đông Thăng nói lúc trước anh ta bị vợ mình chinh phục bằng một chiếc khăn quàng cổ, hơn nữa tự đan thì càng thể hiện sự chân thành. Anh ta nghĩ lúc hai người kết hôn vừa đúng vào mùa đông, vợ đeo chiếc khăn quàng cổ mình tự tay đan, cảm nhận được hơi ấm anh mang lại cho cô. Có phải rất lãng mạn, rất cảm động không?

Lục Minh nghiêm túc tưởng tượng ra cảnh tượng đó, quả thật rất lãng mạn, rất cảm động. Anh ấy tin chắc chắn Vân Thư cũng sẽ thích.

Một người đàn ông to xác đan khăn quàng cổ, hơn nữa còn vừa mới học, mũi kim chắc chắn sẽ không được đều, méo mó, lúc thì thừa một mũi, lúc thì lại thiếu một mũi, nhìn không được đẹp mắt cho lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Lục Minh thấy nhìn cũng được, có lẽ vì do tự mình đan nên ít nhiều cũng có chút thiên vị. Trần Đông Thăng xem cũng nói đẹp nên càng khiến Lục Minh tự tin thêm.

Vân Thư nhìn chiếc khăn quàng cổ đan lộn xộn trước mắt, chỉ thấy chướng mắt. Khi nghe Lục Minh muốn mình đeo vào ngày cưới, khoe với mọi người, cô ta không kìm được sự bất mãn trong lòng, lập tức ném chiếc khăn quàng cổ xuống đất, tức giận nói:

“Lục Minh, anh không nhầm chứ? Anh lại muốn tôi đeo thứ xấu xí này vào ngày cưới sao? Vậy thì tôi thà không kết hôn còn hơn!”

Nói xong Vân Thư quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng cực kỳ thất vọng lúc này của Lục Minh.

Chủ Nhật lại là một ngày nghỉ. Trời mưa ròng rã suốt mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tạnh nhưng tâm trạng của một vài người lại không tươi sáng như ánh nắng hôm nay, mà còn u ám như mây đen.

Trần Đông Thăng và Lục Minh đang ngồi trong một quán cơm mới mở để uống rượu nói chuyện. Từ sau lần tặng khăn quàng bị từ chối, Lục Minh vẫn luôn buồn bã. Người anh em tốt Trần Đông Thăng nhìn không nổi nữa nên nhân hôm nay không phải đi làm, cố tình hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm uống rượu.

Nhưng mỗi lần hai người uống rượu, người đầu tiên gục vẫn luôn là Trần Đông Thăng, lần nào Lục Minh cũng tỉnh táo hơn anh ta, lần này cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến một tuần nữa sẽ kết hôn với Vân Thư, Lục Minh vẫn luôn cảm thấy hơi không thoải mái. Lúc uống rượu vô thức cũng uống hơi nhiều, anh bạn tốt Trần Đông Thăng bên kia đã gục xuống bàn, anh ấy cũng uống đến chóng mặt và định gục xuống ngủ một lát.

Ngay lúc Lục Minh vừa gục xuống, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp đúng lúc bước vào. Chỉ thấy cô gái này nhìn quanh một lượt trong quán cơm, sau đó đi thẳng đến chỗ Lục Minh và Trần Đông Thăng. Người đến chính là Trần Tư Vũ, em gái của Trần Đông Thăng, cô ấy theo lệnh của chị dâu ra ngoài tìm anh trai. Quả nhiên, cô ấy đoán không sai, hai người lại say rồi.

Trần Tư Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hai người, nhìn Lục Minh say khướt bất tỉnh trên bàn, trong mắt cô ấy thoáng qua một tia buồn phiền và đau lòng.

“Anh Lục Minh, anh lại làm khổ mình vì một người phụ nữ không đáng như vậy sao?”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 281: Chương 281



Gần đây, anh trai Trần Đông Thăng vẫn luôn đi uống rượu với Lục Minh. Mỗi lần đợi anh trai về, Trần Tư Vũ đều giả vờ vô tình hỏi thăm tình hình của Lục Minh.

Trần Đông Thăng cũng không nghĩ nhiều, bị em gái ba câu hai lời đã moi hết thông tin, kể sạch sành sanh hết chuyện của Lục Minh. Vì vậyTrần Tư Vũ cũng hiểu rõ nỗi phiền muộn gần đây của Lục Minh.

Nhưng biết thì có ích gì? Lục Minh sắp kết hôn với người khác rồi.

Trần Tư Vũ nhìn người trước mặt, càng nghĩ càng thấy ấm ức, nhìn vào ly rượu trước mặt Lục Minh còn nửa ly rượu trắng, cô ấy bực bội cầm lấy uống cạn một hơi.

Sau đó như bị ma xui quỷ khiến đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Lục Minh, cô ấy không giấu hết nỗi khổ trong lòng nữa, cô ấy áp sát vào tai anh ấy khẽ thì thầm: “Anh Lục Minh, anh nói anh thích cô ấy từ hồi cấp ba. Vậy anh có biết em thích anh từ hồi cấp hai không….”

Nói xong câu này, tâm trạng đắng chát như thể nhấn chìm Trần Tư Vũ từ trong ra ngoài, mối tình đơn phương đã chôn sâu trong lòng bấy lâu nay lần đầu được nói ra. Mặc dù đối diện là một người say rượu nhưng Trần Tư Vũ không hiểu sao lại thấy như hoàn thành một tâm nguyện nhiều năm.

Trần Tư Vũ đã biết từ rất lâu rằng trong lòng Lục Minh có người khác. Vì vậy, cô ấy chỉ có thể giấu tình cảm của mình vào trong lòng, ngay cả anh trai Trần Đông Thăng cũng không nhận ra.

Bỗng một ngày, anh trai về nói với cô ấy rằng Lục Minh sắp kết hôn rồi, kết hôn với nữ thần mà anh thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

Trần Tư Vũ không nhớ tâm trạng lúc đó của mình thế nào, chỉ biết ngày hôm sau mình đã bị cảm nặng, nằm nghỉ ngơi trên giường hai ngày mới khá hơn một chút.

Sau đó, khi gặp lại Lục Minh, cô ấy cũng chân thành chúc mừng anh. Chắn chắn Lục Minh anh hẳn rất hạnh phúc vì được kết hôn với người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Trần Tư Vũ thầm nghĩ chỉ cần Lục Minh hạnh phúc, cô ấy đã mãn nguyện rồi. Cô cũng không cần ai biết Tình cảm thầm kín này của mình, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ tự mình hết yêu anh ấy nữa.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy. Lục Minh đạt được tâm nguyện bấy lâu nay nhưng trông anh ấy không hề hạnh phúc, mà trên mặt thường xuyên lộ vẻ buồn phiền, đôi mày cũng nhíu chặt, tiếng cười cũng ít đi.

Trần Tư Vũ không nhịn được mà hỏi anh trai chi tiết những chuyện gần đây của Lục Minh, cô ấy cảm thấy Vân Thư kia hoàn toàn không thích Lục Minh. Người cô ấy nâng niu trân trọng trong lòng mà lại bị người khác coi thường và phụ bạc như vậy.

Nghĩ đến những chuyện này, lần đầu tiên trong lòng Trần Tư Vũ lại ghen tị và căm hận một người như vậy nhưng cô ấy lại không thể làm gì. Thậm chí cô ấy cũng không nói ra ba chữ “Em thích anh”, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương lần lượt vì một người phụ nữ khác mà say khướt đến mức không còn biết gì, đau lòng đến tuyệt vọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn tửu lượng của Lục Minh vẫn luôn rất tốt, vừa rồi chỉ hơi choáng váng nên mới gục xuống nhưng thật ra đầu óc anh ấy vẫn tỉnh táo. Vì thế anh ấy đã tình cờ nghe từng chữ lời Trần Tư Vũ vừa nói mà không sót một chữ nào.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 282: Chương 282



Anh ấy chưa bao giờ nghĩ cô em gái từ nhỏ nhìn anh ấy lớn lên này lại có thể có tình cảm này với mình. Đây là em gái ruột của anh em tốt nhất của anh ấy, trong lòng Lục Minh rối như tơ vò. Anh ấy không biết phải đối mặt với tình huống thế này ra sao, vì vậy, anh ấy vẫn chọn giả vờ say, tiếp tục gục xuống.

Bàn tay nhỏ trên đầu nhẹ nhàng vuốt tóc anh ấy, thậm chí anh ấy còn có thể ngửi thấy mùi kem dưỡng tay hương táo trên tay cô,. Đó là quà anh ấy tặng cho Tư Vũ, nói đúng hơn là Trần Đông Thăng cướp của anh, sau đó tặng cho Trần Tư Vũ. Đương nhiên, vợ của Trần Đông Thăng cũng có một phần. Trần Đông Thăng thường làm chuyện này nên Lục Minh cũng đã quen rồi.

Phải nói rằng Trần Đông Thăng vẫn là một người đàn ông rất thương vợ và em gái. Ở bên ngoài thấy thứ gì tốt, anh ta vẫn luôn muốn mang một phần về cho họ dùng.

Lúc này Lục Minh cảm thấy như mình đã tỉnh rượu hoàn toàn, trong lòng không hiểu sao lại đặc biệt căng thẳng. Anh ấy cũng không biết mình đang căng thẳng vì chuyện gì, chỉ không khỏi căng thẳng.

May mà, Trần Tư Vũ vuốt một lúc thì buông ra, sau đó anh nghe thấy cô gọi Trần Đông Thăng dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh ơi, mau tỉnh dậy đi, về nhà ngủ tiếp... Anh Lục Minh, anh cũng mau tỉnh dậy đi…” Trần Tư Vũ nhìn hai người say khướt, tâm trạng phức tạp.

Trần Đông Thăng gục một lúc lâu, lúc này bị người ta gọi dậy, liền la lên mình không say, vẫn có thể tự đi về. Lục Minh thấy Trần Đông Thăng đã tỉnh, mình cũng không tiện giả vờ ngủ tiếp nên cũng giả vờ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Trần Tư Vũ.

Cũng may mà lúc này trong mắt Trần Tư Vũ, Lục Minh chỉ là một người say rượu, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ không tự nhiên của anh ấy.

Trần Tư Vũ một tay khoác lấy Trần Đông Thăng, một tay đỡ lấy Lục Minh, vô cùng vất vả đưa hai người ra ngoài, đặc biệt là Trần Đông Thăng, người này đặc biệt không nghe lời, đi đường cũng loạng choạng.

Hôm nay Vân Thư hẹn một trưởng phòng của Bộ Thương mại để bàn chuyện nhà máy, vừa khéo ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh quán cơm gia đình, ban đầu cô còn muốn gọi Lục Minh đi cùng.

Nhà họ Lục cũng có chút quan hệ với vị trưởng phòng họ Trần này, đáng tiếc hiếm khi cô ấy chủ động đi tìm Lục Minh. Anh ấy lại không ở nhà, Vân Thư hoàn toàn không biết bình thường Lục Minh hay đến những nơi nào, không tìm được người nên Vân Thư đành phải đi một mình.

Sau khi tiễn trưởng phòng Trần lên xe ở cửa hàng, Vân Thư vừa quay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang dìu nhau, cô ấy ngây người ba giây, không dám tin người đó lại là Lục Minh, không phải trong mắt Lục Minh chỉ có mình cô ấy sao?

Lúc đầu Trần Tư Vũ dìu cùng lúc hai người đã hơi vất vả, lúc Vân Thư quay lại nhìn thì vừa khéo Trần Đông Thăng say khướt đột nhiên giãy khỏi Trần Tư Vũ. Vì vậy đoàn ba người ban đầu trực tiếp biến thành Lục Minh và Trần Tư Vũ dìu nhau.

Đoàn người của Trần Tư Vũ đang quay lưng về phía Vân Thư, vì vậy Trần Tư Vũ hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng có một người đang trừng mắt nhìn cô ấy. Tuy nhiên, cho dù có nhìn thấy cô ấy cũng không quen Vân Thư.

Cô ấy không quen nhưng Lục Minh thì quen.

Không biết thế nào, Lục Minh vốn đang giả vờ mơ hồ, đang nghĩ cách tìm một cái cớ hay để rời đi, vô tình quay lại liếc nhìn thì thấy vẻ mặt Vân Thư đầy tức giận nhìn chằm chằm anh ấy. Anh ấy sợ đến mức lập tức đứng thẳng người, gỡ tay Trần Tư Vũ ra, thậm chí còn quên mình đang giả vờ say rượu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 283: Chương 283



Trong mắt Vân Thư, phản ứng này lại thành Lục Minh chột dạ, đang muốn che giấu sự thật nên cô ấy lập tức nổi trận lôi đình.

Vốn dĩ bản thân Vân Thư cảm thấy mình hạ mình gả cho Lục Minh đã chịu nhiều ấm ức. Nếu không phải vì thấy Lục Minh đối xử chu đáo, vô cùng yêu thương với mình nhiều năm, cô ấy cũng sẽ không đồng ý gả cho anh.

Nhưng bây giờ, Lục Minh lại công khai v* v*n người phụ nữ khác trước mắt cô ấy, đây chẳng khác nào giẫm đạp lên tôn nghiêm và thể diện của cô ấy.

Sao Vân Thư có thể chịu được sự nhục nhã này.

Vì vậy, cô ấy bước nhanh về phía trước, túm lấy cánh tay Trần Tư Vũ, giơ tay lên định tát cô ấy một cái.

Lúc này Lục Minh cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà theo bản năng đưa tay kéo Trần Tư Vũ lại, che chắn ở sau lưng mình.

Sau này nhớ lại, anh ấy chỉ có thể tự giải thích với mình rằng, vì đây là em gái của anh em tốt của mình, không thể để cô ấy bị người khác bắt nạt trước mắt mình. Vì vậy, anh ấy bảo vệ cô ấy vì nghĩa khí anh em.

Vân Thư thấy mình không tắt được cô ấy, hơn nữa còn bị Lục Minh phá đám nên cơn tức giận tăng vọt l*n đ*nh điểm, cô ấy lập tức giơ tay tát Lục Minh một cái.

“Chát!”

Một tiếng tát lớn không chỉ khiến Lục Minh choáng váng, ngay cả Trần Đông Thăng bên cạnh cũng bị cảnh tượng bất ngờ này làm kinh ngạc.

Lúc này đang giữa trưa, trên đường vẫn còn khá nhiều người đi lại, cái tát của Vân Thư đã thu hút không ít người dừng lại vây xem. Mọi người chỉ trỏ vào Vân Thư và Lục Minh thì thầm bàn tán.

Vân Thư gào lên: “Lục Minh, anh giỏi lắm, còn chưa kết hôn mà đã ra ngoài ong bướm, anh coi tôi là cái gì? Anh có muốn kết hôn nữa không?”

Lục Minh theo bản năng muốn giải thích: “Vân Thư, em hiểu lầm rồi, anh…”

Lúc này cuối cùng Trần Tư Vũ đứng ở phía sau lưng cũng biết người phụ nữ trước mặt là ai. Trần Tư Vũ lần đầu nhìn cô ấy, thấy khuôn mặt người này thật sự rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân. Nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng không thể cứ thế mà đánh người lung tung được, hơn nữa còn ở trên phố đông người qua lại.

Trần Tư Vũ vốn không phải là người nhẫn nhịn, lúc này cô ấy cũng chẳng quan tâm đúng sai, đứng ra chỉ thẳng mũi Vân Thư, nói: “Thì ra cô chính là Vân Thư, có phải người phụ nữ này bị làm sao không? Vừa đến đã đánh người lung tung, còn vu khống người khác bừa bãi, cô cẩn thận tôi đến Cục công an tố cáo cô đó!”

Vân Thư thấy đối phương bị bắt tại trận mà còn ngang ngược như vậy, cũng không khách sáo đáp trả:

“Cô tố cáo tôi? Một đứa con gái đi quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, có tư cách gì tố cáo tôi? Tôi đã gặp nhiều người như cô rồi, ăn mặc rách rưới, thấy người có tiền là tự hạ mình bám theo, thật không biết xấu hổ mà!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhà Trần Tư Vũ không bằng nhà Vân Thư và Lục Minh nhưng cũng là gia đình giai cấp công nhân, chưa bao giờ nói đến chuyện vì tiền mà đi nịnh bợ đàn ông. Trong một thời đại này, công khai nói một cô gái chưa chồng như vậy thì có thể coi là chuyện rất nghiêm trọng.

Trần Tư Vũ tức đỏ cả mắt, nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi quyến rũ người khác hả, bản thân cô tâm địa đen tối nên nhìn cái gì cũng thấy đen tối.”

Thấy Vân Thư nói quá đáng, Lục Minh vội vàng giải thích: “Vân Thư, đây là em gái của Đông Thăng. Em ấy thấy chúng ta say rượu nên đến đưa chúng ta về, không phải như em nói đâu.”

Lúc này cuối cùng Trần Đông Thăng cũng tỉnh táo lại, thấy em gái bị bắt nạt, lập tức xông lên, lớn tiếng quát Vân Thư: “Cô là cái thá gì, dám nói chuyện với em gái tôi như vậy!”

Cả người Trần Đông Thăng toàn mùi rượu, hung thần ác sát, trông thật sự có hơi đáng sợ.

Vân Thư lo người say rượu này đánh người lung tung, vô thức lùi lại mấy bước. Nhưng lúc này, khí thế không thể thua, sau khi đứng vững, cô ấy ngẩng cổ, sắc mặt nghiêm nghị nói với Lục Minh: “Lục Minh, tôi nói cho anh biết, chuyện này anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không... nếu không thì đừng kết hôn nữa!”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 284: Chương 284



Trần Tư Vũ thấy Vân Thư kiêu ngạo như vậy, tức giận không chỗ phát tiết, cô ấy tiến lên, không khách khí nói: “Khai báo? Khai báo cái gì? Tôi và vị hôn phu của cô không có chuyện gì cả, cô còn nói bậy bạ nữa có tin tôi đánh cô không!”

Nói xong, Trần Tư Vũ còn giơ tay vung về phía Vân Thư hai cái. Trần Đông Thăng từ nhỏ đã là người có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhảm, là em gái ruột của anh ta, Trần Tư Vũ cũng học được không ít thói hư tật xấu.

Vân Thư thấy đôi anh em này thật vô lý, cô ta thực sự thấy hơi sợ hãi.

Trần Tư Vũ thấy bộ dạng của cô ta, lại nghĩ đến bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t của Lục Minh gần đây, trong lòng càng thêm buồn bực, tức giận nói: “Vị hôn phu của cô gần đây luôn uống say với anh trai tôi, cô là vị hôn thê, chẳng lẽ không quan tâm một chút sao?”

Nói xong, Trần Tư Vũ liếc nhìn Lục Minh bên cạnh, người không có chí khí. Giống như đang nói, đây là nữ thần mà anh thầm thương trộm nhớ nhiều năm sao? Đồ khốn, anh có mắt nhìn thế nào vậy!

Lục Minh bị cô ta nhìn đến phát sợ, đang định mở miệng nói gì đó thì thấy Trần Tư Vũ chỉ vào anh ta, tức giận mắng:

“Anh Lục Minh, anh nói xem anh là một thanh niên chính trực, muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, sao lại thích loại hàng này.

Chiếc khăn quàng cổ đó, anh đã đan hơn một tháng, kết quả là người ta thậm chí còn không thèm nhìn đến, ném xuống đất cho anh. Ngoài việc ngày nào cũng đến tìm anh trai tôi uống rượu giải sầu, anh còn có thể có chút tiền đồ không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư lúc này mới mơ hồ biết được, hóa ra Lục Minh gần đây thường xuyên ra ngoài uống rượu và chiếc khăn quàng cổ xấu xí kia thực ra là do Lục Minh tự tay đan.

Nghĩ đến đây, Vân Thư trong lòng hơi đắc ý, một người đàn ông có thể làm những điều này cho cô ta, chứng tỏ cô ta vẫn rất có sức hấp dẫn.

Nhưng giọng điệu nói chuyện của người phụ nữ trước mặt khiến cô ta rất khó chịu. Cái gì mà “Loại hàng này”, đây là sự sỉ nhục đối với cô ta.

“Lục Minh, anh là đồ c.h.ế.t tiệt, sao có thể để người khác nói tôi như vậy. Tôi ra lệnh cho anh, lập tức dạy cho con đàn bà đanh đá này một bài học!”

Không sai khiến được người khác, chẳng lẽ còn không sai khiến được Lục Minh sao. Vân Thư nghĩ, chỉ cần Lục Minh thay cô ta dạy dỗ người trước mặt thì cô ta vẫn có thể đồng ý tổ chức đám cưới đúng hạn, nếu không thì tuyệt đối không tha thứ cho anh ta.

Trần Tư Vũ nhìn Vân Thư dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Lục Minh, càng tức giận hơn. Tức giận vì sao Lục Minh lại vô dụng như vậy, lại thích một người phụ nữ như này. Bây giờ cô ta thậm chí còn lười quan tâm đến Vân Thư, nhìn Lục Minh với ánh mắt phức tạp, nói một cách sâu sắc:

“Anh Lục Minh, anh thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây chính là người phụ nữ mà anh lựa chọn để cùng anh đi hết cuộc đời sao?”

Lúc này tâm trạng của Lục Minh rất rối bời nhưng lại không nói nên lời, chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của Trần Tư Vũ. Trong đó như có ngàn vạn lời muốn nói, khiến tim anh đập loạn nhịp.

Trần Tư Vũ thấy Lục Minh vẫn không nói gì, trong lòng cũng thấy thất vọng với anh ta. Kéo Trần Đông Thăng bên cạnh, không nói một lời đi ra khỏi đám đông.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 285: Chương 285



Lục Minh vô thức muốn đưa tay kéo cô ta lại nhưng lại thấy mình không có tư cách giữ cô ta lại. Cho dù có giữ được người lại, anh ta cũng có thể nói gì đây.

Vân Thư thấy Lục Minh luyến tiếc không muốn nói, trong lòng vốn còn có chút đắc ý nhưng trong nháy mắt đã bị cơn tức giận chiếm hết. Cô ta định mở miệng trách móc Lục Minh thì đột nhiên nhìn thấy Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đang đứng trong đám đông, dường như còn đang chế giễu cô ta.

Xấu hổ, tức giận, đố kỵ, oán hận và vô số năng lượng tiêu cực tràn vào đầu. Nhìn nụ cười trên khóe miệng Kiều Trân Trân, Vân Thư hận không thể lập tức xông lên xé nát cô ta.

Đều tại Lục Minh, khiến cô ta mất hết mặt mũi!

Nếu Kiều Trân Trân biết được hoạt động tâm lý của Vân Thư lúc này, chắc chắn sẽ cạn lời. Cô chỉ nhân lúc chủ nhật cùng Tống Cẩn ra ngoài hẹn hò ăn cơm, sống trong thế giới của hai người. Sau đó bị đám đông tụ tập này chặn đường, thế là dừng lại xem náo nhiệt một lúc. Vậy mà lại bị người ta vô cớ giận cá c.h.é.m thớt, còn oan hơn cả Đậu Nga.

Hơn nữa cô có cười đâu? Cô không cười, chỉ là gần đây bị nhiệt miệng nên khóe miệng nổi mụn nước phải há miệng ra một chút thôi mà, trời đất chứng giám!

Lúc này Lục Minh vẫn còn hơi mất hồn, cộng thêm men rượu đang dần lên, anh ta thực sự cảm thấy hơi choáng váng. Vì vậy cũng không còn sức để quan tâm đến tâm trạng của Vân Thư lúc này.

Đám đông xung quanh vẫn đang bàn tán xôn xao.

“Đây là mối tình tay ba sao?... Không phải, là vợ chồng cãi nhau, người đàn ông ra ngoài uống rượu giải sầu bị vợ bắt gặp.”

“Cô vợ này trông thật xinh đẹp, eo thật thon...”

“Cô gái vừa đi cũng xinh...”

“Nghe nói người đàn ông này còn tự tay đan khăn quàng cổ tặng vợ, chỉ là người ta không thích nên vứt đi. Thật đáng tiếc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc. Theo tôi thấy, một người đàn ông học theo đàn bà đan khăn quàng cổ thì chính là vô dụng, không phải là loại ăn bám chứ?”

...

Kiều Trân Trân không ngờ Lục Minh lại biết đan khăn quàng cổ, thật hiếm có. Đàn ông tốt như vậy không còn nhiều nữa.

“Đan khăn quàng cổ thì được coi là đàn ông tốt sao?” Tống Cẩn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Kiều Trân Trân bên cạnh, trong lòng nghĩ không biết anh có nên học đan khăn quàng cổ hay không.

Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh không hiểu đâu, Lục Minh đan chỉ là khăn quàng cổ thôi sao?” Đó là tình yêu của người ta, anh là một trai thẳng khoa học kỹ thuật thì biết cái quái gì!

Tống Cẩn:?? Không phải khăn quàng cổ thì là gì? Lát nữa đi hỏi Lục Minh xem anh ta đan cái gì, anh ta sẽ xin kinh nghiệm.

Không xa, Vân Thư thấy Kiều Trân Trân vẫn đang thì thầm với Tống Cẩn, ánh mắt còn nhìn về phía Lục Minh. Trong lòng nghĩ chắc chắn hai người họ đang chế giễu mình tìm được một người đàn ông như Lục Minh. Chỉ biết uống rượu giải sầu khi gặp chuyện, hơn nữa còn mất mặt như vậy trên phố.

Càng nghĩ Vân Thư càng thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, tức giận bỏ đi. Cô ta không muốn ở lại để trở thành trò cười cho Kiều Trân Trân sau bữa ăn.

Còn Lục Minh, anh ta vẫn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, hoàn toàn không phát hiện ra Vân Thư đã rời đi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 286: Chương 286



Sau khi Vân Thư rời đi, mọi người không còn gì để xem nữa, dần dần cũng tản ra. Kiều Trân Trân thấy Lục Minh vẫn đứng giữa đường không nhúc nhích, trong lòng thấy thương cảm với anh ta, thế là tiến lên nói với Lục Minh: “Lục Minh, anh không sao chứ?”

Lục Minh mơ màng mới nhìn rõ người trước mặt là ai, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không sao, cảm ơn.”

Kiều Trân Trân thấy anh ta dường như không ổn, cả người còn toàn mùi rượu. Đang nghĩ xem có nên giúp đưa anh ta về nhà không, dù sao cũng là người quen.

Tống Cẩn cũng phát hiện ra tình trạng của Lục Minh lúc này. Để chắc chắn, hai người quyết định vẫn nên đưa anh ta về nhà, tránh nửa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng, hai người còn chưa đưa ra quyết định thì thấy cô gái đã rời đi trước đó lại chạy trở về, thấy chỉ có một mình Lục Minh, còn nghi hoặc hỏi:

“Anh Lục Minh, sao anh lại ở đây một mình? Vị hôn thê tốt của anh sao không đưa anh về? Nếu anh như vậy mà nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao? Cô ta không lo lắng cho anh chút nào sao?”

Nhà Trần Đông Thăng không xa chỗ này. Vậy nên sau khi Trần Tư Vũ đưa anh trai về nhà, cô không yên tâm về Lục Minh nên lập tức chạy đến, kết quả chỉ thấy một mình Lục Minh. Vân Thư đã sớm không thấy đâu.

Một loạt câu hỏi của Trần Tư Vũ, Lục Minh không biết phải trả lời thế nào, biểu cảm hơi ngượng ngùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Tư Vũ cũng tức lắm, đặc biệt là trước đây Lục Minh nói Vân Thư tốt như vậy. Hôm nay nhìn thấy lại như thế này, chênh lệch quá lớn. Cô càng thấy Vân Thư không xứng với Lục Minh, cảm thấy không đáng cho anh ta. Vì vậy miệng không ngừng lải nhải.

“Anh Lục Minh, đây chính là nữ thần cao quý, lương thiện, xinh đẹp, đoan trang mà anh nói sao? Em thấy còn không bằng Như Hoa dưới nhà em, anh bình thường cũng khá thông minh, sao mắt nhìn phụ nữ lại kém thế! Còn nói là người anh thích từ nhỏ đến lớn.”

“Em thấy trong lòng cô ta hoàn toàn không có anh, anh ở bên người như vậy cả đời, thật sự sẽ hạnh phúc sao? Vạn nhất sau này anh bị liệt, bị què, bị tàn phế thì cô ta chắc chắn sẽ không chăm sóc anh, em thấy đến lúc đó anh phải làm sao!”

Trần Tư Vũ càng nói càng tức, nói đến nỗi hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống. Người cô ta thương nhớ nhất tại sao lại thích một người phụ nữ như vậy. Trần Tư Vũ không chỉ thấy không đáng cho Lục Minh, mà còn thấy không cam lòng khi mình thua một người như vậy.

Cô ta quá kích động nên không phát hiện ra bên cạnh còn có Kiều Trân Trân và Tống Cẩn, hai người sống sờ sờ.

Lục Minh thấy Trần Tư Vũ khóc, không hiểu sao trong lòng thấy khó chịu. Mặc dù anh ta sẽ không bị liệt, không bị què càng không bị tàn phế nhưng không thể phủ nhận được nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vân Thư có lẽ đại khái có thể thật sự sẽ không chăm sóc mình. Một người như vậy, thật sự có thể cùng nhau vượt qua cả đời sao?

Kiều Trân Trân nhìn cô gái nói năng nhanh nhảu trước mặt này, cô có thể khẳng định cô gái này thích Lục Minh. Ánh mắt cô ấy nhìn Lục Minh tuyệt đối không sai.

Mặc dù không biết giữa Lục Minh và Vân Thư đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần dựa vào việc Vân Thư sắp kết hôn rồi, còn cố tình chạy đến nhà máy máy móc quyến rũ Tống Cẩn thì cũng đủ để chứng minh Vân Thư tuyệt đối không phải là người tốt với Lục Minh.

Cô gái này nói không sai, Lục Minh tìm vợ mà mắt kém thật.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 287: Chương 287



Nhưng, dù sao đây cũng là chuyện giữa Lục Minh và Vân Thư. Kiều Trân Trân không quen lắm với hai người họ, vì vậy cũng không tiện nói gì nhiều.

Đột nhiên, Kiều Trân Trân nghĩ đến việc Lục Minh có thể vẫn chưa biết chuyện Vân Thư ngồi tù, cô ta không nhịn được liền buột miệng nói: “Lục Minh, không phải anh vẫn chưa biết chuyện Vân Thư từng ngồi tù chứ?”

Lục Minh: Ơ?!

Trần Tư Vũ như đột nhiên phát hiện ra Kiều Trân Trân, vội nắm lấy tay cô hỏi: “Cô nói gì cơ? Vân Thư từng ngồi tù?”

Kiều Trân Trân nhìn biểu cảm của Lục Minh thì biết anh ta không biết chuyện này, vì vậy liền kể lại chuyện Vân Thư bị đặc vụ lừa lấy tài liệu mật ở căn cứ Côn Bằng. Cô ta kể lại quá trình xảy ra sự việc một cách trung thực, không hề phóng đại.

“Mặc dù Vân Thư bị đặc vụ dụ dỗ lừa gạt nhưng cô ta thực sự đã vi phạm quy tắc làm việc của căn cứ. Hơn nữa hậu quả gây ra còn khá nghiêm trọng, vì vậy bị kết án một năm rưỡi tù giam.”

Trần Tư Vũ im lặng nghe Kiều Trân Trân kể xong, không hề nhân cơ hội này giẫm đạp Vân Thư.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái độ tức giận trước đó cũng hoàn toàn thay đổi, mà là lo lắng nhìn Lục Minh, sợ anh ta không chịu nổi cú sốc này. Thậm chí còn lên tiếng an ủi: “Anh Lục Minh, thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Vân Thư, cô ta cũng bị người ta lừa.”

Trần Tư Vũ thực ra không quan tâm Vân Thư có bị người ta lừa hay không, cô ta chỉ lo Lục Minh lúc này uống rượu không chịu nổi k*ch th*ch lớn như vậy. Trước tiên cứ phải an ủi anh ta đã nhưng thấy Lục Minh chỉ hơi kinh ngạc chứ không có phản ứng gay gắt nào khác, cô ta cũng yên tâm.

Kiều Trân Trân nhìn Trần Tư Vũ như vậy, thầm nghĩ, cô gái này thật sự là người thật thà.

Trần Tư Vũ không nói, Kiều Trân Trân quyết định giúp cô ta nói: “Đúng vậy, chuyện ngồi tù này thực sự không thể hoàn toàn trách Vân Thư. Nhưng sau khi cô ta trở về lại không nói chuyện này với anh, ngay cả khi hai người sắp kết hôn rồi, cô ta cũng không nói. Điều này có vẻ hơi không ổn, vạn nhất sau này con của hai người muốn đi lính hay gì đó thì chắc chắn không được, thẩm tra chính trị sẽ không qua được.”

Nhìn Lục Minh như khúc gỗ, Kiều Trân Trân quyết định châm thêm lửa: “Anh nói xem, trước đây Vân Thư cũng không nói là đang quen anh, sao đột nhiên lại muốn kết hôn? Không phải là... định lừa hôn chứ?”

Kiều Trân Trân cố ý dừng lại một chút, để cái đầu rỉ sét của Lục Minh suy nghĩ kỹ đã.

Lục Minh còn chưa kịp nói gì thì Trần Tư Vũ bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi:

“Đúng rồi, chắc chắn là vậy. Anh Lục Minh, anh nghĩ kỹ xem, trước đây cô ta đối với anh luôn không lạnh không nhạt, sao đột nhiên lại đồng ý kết hôn với anh. Thậm chí còn bỏ qua cả quá trình tìm hiểu mà trực tiếp tiến tới kết hôn, đây không phải là lừa hôn thì là gì?”

Kiều Trân Trân: “Cũng không nhất định là lừa hôn, dù sao Vân Thư vừa xinh đẹp vừa hào phóng lại vừa lương thiện, sao có thể làm ra chuyện lừa hôn được chứ.”

Khi Kiều Trân Trân nói lời này, cô nhìn Tống Cẩn một cách đầy ẩn ý. Giống như đang nói, mấy người đàn ông các anh hễ gặp người khác giới xinh đẹp một chút là lập tức mất hết trí khôn, ngoài nhan sắc ra thì không nhìn thấy gì khác nữa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 288: Chương 288



Tống Cẩn chỉ thấy ánh mắt của vợ mình có chút lạnh lẽo, đây là chuyện của Lục Minh, không liên quan đến anh mà!

“Sao lại không phải chứ, tôi thấy chính là như vậy. Nếu cô ta thật sự muốn sống cùng anh Lục Minh thì sẽ không giấu anh ấy chuyện lớn như vậy!” Kiều Trân Trân vừa dứt lời, Trần Tư Vũ đã phẫn nộ nói. Chỉ thiếu điều dùng búa tạ mở não Lục Minh ra, giúp anh ta đổ hết nước bên trong ra, để anh ta không còn phạm sai lầm nữa.

Kiều Trân Trân thấy Lục Minh có vẻ đang suy nghĩ, hẳn là đã nghe vào, lại nói:

“Thật ra, tương lai sau này của con cái không cần lo lắng quá, không thể đi lính thì cũng không sao.

Xã hội bây giờ phát triển nhanh như vậy, đợi đến khi bọn trẻ lớn lên, có rất nhiều việc để làm. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là tình cảm giữa anh và Vân Thư, anh vẫn nên suy nghĩ kỹ đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi rời đi, Kiều Trân Trân nhìn Lục Minh và Trần Tư Vũ, đầy ẩn ý nói một câu: “Lục Minh, chúng ta tuy không quen lắm nhưng dù sao cũng từng quen biết. Tôi tặng anh một câu cuối cùng, hãy trân trọng người trước mắt!”

Không hiểu sao, Lục Minh đột nhiên hiểu ra câu nói này của Kiều Trân Trân. Mặt anh ta đỏ bừng lên, căn bản không dám nhìn nhiều về phía Trần Tư Vũ.

Nhưng Trần Tư Vũ lại cho rằng Kiều Trân Trân đang khuyên Lục Minh trân trọng Vân Thư, chút ấn tượng tốt đẹp vừa rồi đối với cô ta lập tức biến mất. Trong lòng nghĩ, đợi về nhà cô ta nhất định phải nói chuyện này với anh trai, để anh trai giúp khuyên Lục Minh không thể để anh ta bị Vân Thư lừa nữa.

Trần Tư Vũ nhìn dáng vẻ né tránh của Lục Minh, cho rằng anh ta vẫn đang nghĩ đến Vân Thư, thì... tức giận!

Đã có cô gái bên cạnh này ở đây, Kiều Trân Trân cũng không lo Lục Minh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói xong câu cuối cùng liền kéo Tống Cẩn đi một cách oai vệ, có chút cảm giác “Ẩn mình làm việc tốt.”

Còn chuyện Lục Minh và Vân Thư có chia tay vì những lời cô nói hôm nay hay không thì Kiều Trân Trân không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Cô nói đều là sự thật, không hề phóng đại cũng không có ác ý vu khống. Nếu tình cảm giữa Lục Minh và Vân Thư thực sự sâu đậm thì căn bản không ảnh hưởng được gì.

Nhưng nếu Vân Thư thực sự có ý đồ xấu thì cũng coi như đã làm việc tốt, ai bảo Vân Thư và cô không hợp. Hơn nữa Kiều Trân Trân luôn cảm thấy mỗi lần Vân Thư nhìn Tống Cẩn đều dùng ánh mắt rất kỳ lạ, như thể có mưu đồ gì đó, khiến cô rất khó chịu.

Kể từ hôm đó gặp Lục Minh và Vân Thư cãi nhau trên phố, ba ngày sau Lục Minh đến nhà báo tin hôn sự của hai người đã hủy bỏ.

Kiều Trân Trân cũng không hỏi lý do, dù sao cũng chỉ có mấy lý do đó. Thậm chí cô thấy sắc mặt Lục Minh khá tốt, còn nói một câu chúc mừng anh ta.

Lục Minh vội đi báo tin cho nhà khác, sau khi chào hỏi Kiều Trân Trân vài câu thì đi. Trước khi đi còn nói lần sau sẽ mang quà đến thăm chính thức, Kiều Trân Trân cũng lịch sự đồng ý.

Thật ra chuyện có hủy hôn hay không, Lục Minh đã cân nhắc rất lâu. Dù sao thiệp mời cũng đã phát đi rồi, đột nhiên nói hủy hôn thì có nói lý do gì thì mọi người chắc chắn cũng sẽ đoán già đoán non.

Hơn nữa, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến nhà gái.

Dù sao cũng là cô gái mình thích nhiều năm như vậy. Cho dù Lục Minh không muốn kết hôn với Vân Thư nữa thì cũng không muốn để cô ta bị người ta bàn tán sau lưng
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 289: Chương 289



Vì vậy anh ta nói với Vân Thư có thể đổ lỗi chuyện này cho anh ta, như vậy cũng có thể giữ được chút thể diện cho Vân Thư.

Nhưng không ngờ Vân Thư không những không biết ơn mà còn nói lời cay nghiệt. Muốn anh ta thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên được nữa, còn muốn đẩy cả bố mẹ anh ta vào vực thẳm. Thậm chí còn yêu cầu nhà anh ta bồi thường cho cô ta hai mươi vạn phí tổn tinh thần.

Lục Minh tức đến mức không nói nên lời trước bộ mặt tham lam vô độ của Vân Thư, ngay cả bà mẹ già ở nhà cũng tức đến mức lên cơn đau tim ngất xỉu tại chỗ.

Lúc đó Lục Minh cảm thấy như thể chưa từng quen biết Vân Thư. Cô gái anh ta từng thích không biết từ lúc nào đã biến mất.

Vì vậy cuối cùng Lục Minh đã nói ra chuyện Vân Thư từng ngồi tù, lúc đó cả nhà Vân Thư cũng có mặt.

Vân Thư nghe Lục Minh nói ra bí mật lớn nhất của mình, trong lòng lập tức hoảng hốt. Cô ta không biết tại sao Lục Minh lại biết chuyện này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng hai bên đạt được sự thống nhất.

Nhà họ Lục hứa sẽ giúp Vân Thư giữ bí mật, đồng thời bồi thường cho cô ta hai vạn phí tổn tinh thần. Đến đây, hôn sự của hai người coi như hủy bỏ. Sau này có cưới xin ma chay, không liên quan đến nhau.

Nhà họ Lục vốn không muốn bỏ ra hai vạn này nhưng Vân Thư lại vô lý, ngay cả thể diện cơ bản cũng không cần, mở miệng đòi mười vạn.

Bố Lục trực tiếp đập bàn nổi giận nói: “Cho cô hai vạn, coi như mua đứt tình cảm mười mấy năm qua của hai nhà họ Lục và họ Vân. Muốn thì lấy, không muốn thì cút!”

Vân Thư còn muốn làm ầm ĩ nhưng bố mẹ Vân Thư thấy mất mặt. Họ cũng coi như còn chút lý trí, ép Vân Thư gật đầu đồng ý.

Còn những việc giải quyết hậu quả sau này, Vân Thư hoàn toàn không quan tâm, mặc kệ Lục Minh xử lý thế nào.

Mặc dù chuyện này có chút rắc rối nhưng cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa, tâm trạng Lục Minh cũng khá tốt. Lúc hủy hôn, anh ta cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

Anh ta không thể không thừa nhận rằng, thật ra từ rất lâu trước đây anh ta đã phát hiện ra mình và Vân Thư không hợp nhau.

Chỉ là vì chấp niệm thời niên thiếu nên mới ép mình phải thỏa hiệp. nhưng sâu trong thâm tâm anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Đây cũng là lý do khiến Lục Minh càng gần đến ngày cưới thì càng lo lắng bất an.

Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Thư, Lục Minh vô cùng may mắn vì mình có thể dừng lại kịp thời ở thời điểm quan trọng cuối cùng. Nếu không, anh ta không chỉ hại mình mà còn hại cả cha mẹ.

Nghĩ đến cảnh mẹ mình ngất xỉu vì tức giận, đến giờ Lục Minh vẫn còn sợ hãi. Anh ta cũng hận mình trước đây đã do dự không quyết đoán.

Mà chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa như vậy, còn phải cảm ơn Kiều Trân Trân đã nói cho anh ta biết tin tức đó. Nếu không thì nhà họ Vân chắc chắn không dễ dàng thỏa hiệp như thế. Vậy nên Lục Minh mới nói phải tìm một thời gian chính thức để đến thăm Kiều Trân Trân.

Sau đó Lục Minh chọn một ngày chủ nhật, cùng bố mẹ họ Lục đến tứ hợp viện thăm gia đình Kiều Trân Trân.

Đúng lúc Triệu Đại Cương và Tống Cẩn cũng ở nhà, hai gia đình trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa thuận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back