Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 110: Chương 110



Sau đó Hoàng Tam cũng đến Bắc Kinh, Hoàng Tam liền bảo những người bên dưới tiếp tục chăm sóc việc làm ăn của Trương Đại Nha, vì vậy cuộc sống của Trương Đại Nha cũng khá ổn.

Năm ngoái, Trương Đại Nha còn kén rể, cũng coi như là nối dõi chút huyết mạch của nhà họ Trương.

Người đàn ông đó là ở đại đội bên cạnh, trong nhà đông người, con trai cũng nhiều, thực sự không sống nổi nữa, liền để một người đến nhà Trương Đại Nha làm rể.

Lúc Trương Đại Nha kết hôn, Kiều Trân Trân còn bảo mẹ Kiều đưa năm đồng tiền mừng, dân làng thường mừng một hai đồng, Kiều Trân Trân không muốn quá nổi bật nên đưa năm đồng, Trương Đại Nha luôn ghi nhớ trong lòng ân tình của Kiều Trân Trân.

Hơn nữa cô ấy có thể kén rể kết hôn cũng là nhờ Kiều Trân Trân, nếu không phải Kiều Trân Trân dẫn cô ấy đi làm ăn thì lấy đâu ra tiền để kén rể. Chỉ vì chuyện này, cô ấy phải biết ơn Kiều Trân Trân cả đời.

Lần này bà Kiều vừa tuyên truyền chuyện giao khoán ớt trong thôn, Trương Đại Nha liền bàn bạc với người nhà, lập tức quyết định trồng ớt.

Vì cô ấy tin tưởng Kiều Trân Trân, theo Kiều Trân Trân làm ăn chỉ có càng ngày càng tốt, bản thân cô ấy không phải là một ví dụ sống sao.

Kiều Trân Trân nắm tay Trương Đại Nha, trịnh trọng nói:

“Đại Nha, em yên tâm, chị đảm bảo em tuyệt đối sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”

Một tuần sau, chỉ có mười mấy người đến đăng ký, xem ra vẫn có rất nhiều người đang đứng ngoài quan sát, điều này cũng không sao, Kiều Trân Trân không quan tâm.

Cô tính toán một chút, lần này tổng cộng giao khoán được khoảng một nghìn mẫu đất trồng ớt, ước tính sơ bộ, một mẫu đất có thể thu hoạch được ba nghìn cân ớt, như vậy cũng có thể thu hoạch được gần ba triệu cân ớt.

Số lượng này đối với anh hai Giang bên kia chắc chắn là không đủ dùng nhưng cũng chỉ có thể tạm bợ dùng tạm, nếu không còn có thể làm sao!

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không hề có ý định vì muốn bán thêm vài chai tương ớt mà làm mình mệt chết, đừng hòng nghĩ đến!

Nhà họ Kiều đương nhiên là hết sức ủng hộ Kiều Trân Trân, có thể trồng đều đã trồng.

Kiều Trân Trân còn thuê mẹ Kiều làm “Tổng phụ trách cơ sở sản xuất ớt Kiều thị” tại đại đội Hồng Kỳ, chuyên phụ trách công tác quản lý ớt sau này, lương mỗi tháng là 30 đồng.

Số tiền này mẹ Kiều mỗi tháng có thể tự do chi tiêu nhưng về nguyên tắc không được phép lấy đi để trợ cấp cho ba người con trai, nếu không, Kiều Trân Trân sẽ không vui.

Mẹ Kiều buồn cười vỗ nhẹ vào đầu Kiều Trân Trân, nói:

“Sao con vẫn như trẻ con vậy, sợ mẹ chỉ đối tốt với anh con thôi, từ nhỏ đã thích ghen tị, con còn không biết mẹ sao, mẹ thương nhất mãi mãi chỉ có con thôi!”

Kiều Trân Trân mới không sợ chuyện này, cô chỉ muốn mẹ Kiều đối xử với bản thân tốt hơn một chút, đừng tiếc ăn, tiếc mặc, đã đến tuổi này rồi, con trai con gái trong nhà đều đã lập gia đình, hai ông bà cũng nên hưởng phúc rồi.

Kiều Trân Trân rời khỏi căn cứ Côn Bằng gần một tháng rồi, không chỉ các con đặc biệt nhớ cô, Tống Cẩn cũng nhớ cô, có lúc nhớ đến nỗi tối không ngủ được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 111: Chương 111



Tống Cẩn gần như cách một ngày lại gọi điện thoại về nhà họ Kiều một lần, cũng không hỏi Kiều Trân Trân khi nào về, chỉ hỏi cô có khỏe không, mỗi ngày ăn gì, làm gì.

Chỉ là giọng nói khi gọi điện nghe có vẻ vô cùng tủi thân, vô cùng lưu luyến, khiến Kiều Trân Trân mỗi lần nghe điện thoại đều vô cùng muốn lập tức bay đến bên cạnh Tống Cẩn hôn anh thật sâu, ôm anh thật chặt.

Nhưng chỉ cần cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu không khí trong lành chỉ có ở đại đội Hồng Kỳ, cô lại có thể cùng các cháu trai cháu gái xuống sông mò cá, lên núi bắt chim, chơi thật là vui vẻ!

Cuối cùng vẫn là ba Kiều nhắc nhở Kiều Trân Trân mới đi mua vé tàu, lần này mua được giường nằm, cuối cùng cũng không cần ngồi tàu về nữa.

Tống Cẩn: Vợ à, em có quên mất em đã kết hôn rồi không, không chỉ có chồng, còn có hai đứa con trai, chúng ta rất nhớ em! Em mau về đi!

Tống Tiểu Bảo: Mẹ, lần sau mẹ có thể dẫn con đi chơi cùng không? Chơi bao lâu cũng được!

Tống Đại Bảo: Còn cả con nữa! Con cũng được!

Tống Cẩn: Hai đứa nhóc thối, ba không được! Ba không đi được!

Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo: Không nói là đi cùng ba nha!

Tống Cẩn: …

...

Ngủ trên tàu hai ngày, cuối cùng cũng về đến Thiểm Bắc, đã quen với cảnh non xanh nước biếc và muôn hoa đua nở bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy cảnh cát vàng ngập trời ở đây, không nói nên lời cảm giác trong lòng thế nào.

Vừa xuống xe đã thấy Tống Cẩn dẫn theo hai đứa trẻ đứng đợi ở đó, cả trái tim Kiều Trân Trân như muốn bay lên.

Cũng chẳng quan tâm xung quanh có nhiều người, Kiều Trân Trân vứt hành lý, chạy vội tới, như chim mỏi về tổ lao vào lòng Tống Cẩn, hít một hơi thật sâu, là mùi xà phòng thơm ngát, còn có hơi thở chỉ riêng của Tống Cẩn.

“Em nhớ anh quá!”

Kiều Trân Trân ôm chặt lấy eo Tống Cẩn không buông.

Mặt Tống Cẩn đỏ bừng, khóe miệng không nhịn được cong lên, nói:

“Chú ý ảnh hưởng.”

Biết Kiều Trân Trân về, Tống Cẩn đã đặc biệt xin nghỉ, dẫn theo các con đến sớm, đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng gặp được người.

Mặc dù mặt anh đỏ bừng, bị sự nhiệt tình bộc phát của Kiều Trân Trân làm cho có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng vẫn rất thích, chỉ là bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

Xung quanh có quá nhiều người, còn có không ít người giả vờ vô tình nhìn chằm chằm vào gia đình họ, dù sao thì nhan sắc của mấy người này đều quá cao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Tống Cẩn càng lúc càng ngượng ngùng, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng nhịn được h*m m**n muốn hôn anh một cái, buông anh ra, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, hôn lấy hôn để.

“Đại Bảo Tiểu Bảo, có nhớ mẹ không, mẹ nhớ các con lắm!”

Hai đứa trẻ bị Kiều Trân Trân hôn đến cười khúc khích, ôm chặt lấy cổ Kiều Trân Trân không buông.

“Mẹ, con nhớ mẹ lắm, sao giờ mẹ mới về thế.”

“Mẹ, mẹ không ở nhà, con chẳng muốn ăn cơm, mẹ xem, con gầy đi rồi này.”

Sờ sờ khuôn mặt bầu bĩnh của Tống Tiểu Bảo, dùng sức chọc một cái, nói:

“Ôi chao, đúng là gầy đi rồi, đi thôi, về nhà, mẹ nấu đồ ngon cho con.”

Tống Cẩn lái chiếc xe Jeep lớn của nhà đến.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 112: Chương 112



Trước đây Kiều Trân Trân đã dạy anh lái xe nhưng vẫn chưa có thời gian đi thi bằng lái, lần này nghĩ đến việc sẽ đến đón cô nên tuần trước đã thi lấy bằng lái.

Một nhà cũng không định về nhà ngay, từ thành phố về căn cứ cũng mất hai tiếng, bây giờ cũng không còn sớm nữa nên họ định đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa.

Súp thịt cừu, bánh tay cầm, còn có mì xào thịt băm mỗi món một phần, bốn người tâm trạng tốt, ăn cũng rất vui vẻ.

“Đã lâu rồi không được ăn hương vị này, nhớ quá!”

Kiều Trân Trân cảm thán.

“Nhà mình trước đây cũng ít khi ăn mà.”

Tống Cẩn cưng chiều nhìn cô, thấy động tác biểu cảm của cô quá khoa trương nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

“Anh không hiểu đâu, em ăn không phải là mì mà là tình cảm!”

Một nhà về đến căn cứ, xe dừng ở bãi đất lớn dưới nhà, mấy người xách theo túi to túi nhỏ chuẩn bị lên lầu.

Gặp không ít hàng xóm, mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi Kiều Trân Trân, còn chủ động muốn giúp cô xách đồ.

Kiều Trân Trân thấy hơi lạ, bình thường cũng chẳng thấy họ nhiệt tình như vậy, trong số đó có một số người còn rất thích nói xấu cô sau lưng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Những người này bị làm sao vậy?”

“Còn có thể thế nào, mọi người đều biết chuyện cháu trai của chủ nhiệm Hồ đi làm ở nhà máy chế biến rồi.”

Về đến nhà, Tống Cẩn đặt đồ xuống, tiện tay rót cho Kiều Trân Trân một cốc nước.

“Đó là quyết định của xưởng trưởng Trương, em không quản lý nha.”

“Nói thì nói thế nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.”

Thấy Kiều Trân Trân uống xong nước, Tống Cẩn ôm cô vào lòng, đầu vùi vào cổ cô, cuối cùng cũng có thể ôm vợ yêu một cách đàng hoàng.

“Anh cũng nhớ em lắm, Trân Trân.” Trong giọng nói còn lộ ra chút ít mùi vị nũng nịu.

Kiều Trân Trân ôm lấy anh, ngẩng đầu lên hôn anh, ở nhà của mình, không cần phải kiêng dè nhiều như vậy.

Tống Cẩn bị cô hôn đến có chút ngứa ngáy khó chịu nhưng các con vẫn đang ở bên cạnh nhìn, cũng không thể quá mức, vì vậy buông Kiều Trân Trân ra.

Tống Tiểu Bảo:

“Mẹ, hai người đợi lát nữa hãy hôn, dỡ hành lý trước đi.”

Tống Đại Bảo ở bên cạnh trông hành lý, ngoan ngoãn chờ đợi, cậu biết trong này chắc chắn có quà của mình.

Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn Tống Tiểu Bảo, trách cậu sao lại không có mắt nhìn như vậy, cũng không biết chủ động tránh đi, chỉ lo nghĩ đến việc dỡ hành lý.

“Được được được, dỡ hành lý, dù sao thì cũng sẽ không thiếu phần của con.”

Tống Tiểu Bảo không quan tâm đến vẻ tức giận giả của Kiều Trân Trân, cậu đã quen rồi. Hơn nữa, cậu không muốn đợi hai người họ tiếp tục tình tứ nữa, nếu không có lẽ phải đợi đến tối mất. Bây giờ cậu đã nóng lòng muốn nhìn thấy quà của mình rồi.

Kiều Trân Trân không chỉ mua cho họ rất nhiều quần áo giày dép đẹp mà còn có rất nhiều đồ chơi mà ở đây không mua được, chẳng hạn như quả bóng đá.

“Là quả bóng đá! Con yêu mẹ nhất!”

“Mang đi chơi đi.”

Vừa nhìn thấy quả bóng đá, hai đứa cũng chẳng còn để ý đến thứ gì khác nữa, ôm bóng đá chạy ra ngoài tìm bạn chơi.

Trước đây trong khu gia đình cũng có không ít trẻ con chơi bóng nhưng đều là dùng tre hoặc vải vụn làm, như quả bóng đá bằng da thật như của Tống Đại Bảo thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sự xuất hiện của quả bóng đá khiến hai anh em lập tức trở thành đại ca của bọn trẻ trong khu gia đình, mọi người đều muốn chơi bóng cùng.

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo tổ chức rất nhiều người chơi trò đối kháng nhưng không có quy tắc gì cả, chúng không hiểu lắm về luật bóng đá chính thức, chỉ chơi bừa bãi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 113: Chương 113



Hai đứa chơi đến nỗi toàn thân bẩn thỉu nhưng Kiều Trân Trân cũng không nói gì, con trai mà, không cần phải quá câu nệ.

Hôm nay, Kiều Trân Trân gói một chậu sủi cảo lớn, còn có một nồi nước dùng, chuẩn bị mang đến căn cứ để cho Tống Cẩn và thầy Cố ăn thêm.

Bây giờ hai người họ đều rất bận, buổi trưa đều ăn ở căng tin căn cứ, Kiều Trân Trân muốn làm thêm món gì đó cho họ, trước đây cô cũng thường làm như vậy.

Kiều Trân Trân không vào được tòa nhà văn phòng nhưng căng tin không thuộc phạm vi bảo mật, cô vẫn có thể vào.

Mỗi lần cô đều đợi ở một chiếc bàn ăn bên phải cửa căng tin nhưng hôm nay cô đến hơi muộn, còn chưa đi đến căng tin thì đã thấy Tống Cẩn đi ra từ tòa nhà văn phòng, đang đi về phía căng tin.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi đó, bên cạnh Tống Cẩn có một người phụ nữ mặc váy liền màu trắng đang đứng, hai người vừa nói vừa cười, Tống Cẩn không hề phát hiện ra Kiều Trân Trân đang ở ngay phía sau mình không xa.

Kiều Trân Trân đột nhiên có một loại trực giác của phụ nữ, cô không lên tiếng gọi Tống Cẩn mà tiễn họ rời khỏi tầm mắt của mình, thậm chí cô còn cố tình giảm tốc độ để tránh va chạm.

Cô không biết mình đang làm gì, tại sao lại có hành động theo bản năng như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Kiều Trân Trân.

Có lẽ vì người phụ nữ mặc váy liền đó thực sự quá xinh đẹp, khiến Kiều Trân Trân hiếm khi có cảm giác khủng hoảng.

Người đó ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, dáng người mềm mại, quan trọng hơn là cô ta có một đôi mắt to sáng ngời như đá quý, thực sự là đẹp từ đầu đến chân.

Cô ta đứng cùng Tống Cẩn, có thể nói là trai tài gái sắc, hai người đều rạng rỡ như vậy, tỏa sáng rực rỡ.

Hơn nữa Tống Cẩn còn cười với cô ta, họ cười với nhau, như tri kỷ, như... Dù sao thì nhìn cũng không thoải mái.

Kiều Trân Trân biết mình không nên nghĩ như vậy, cô rất rõ tình cảm của Tống Cẩn dành cho mình nhưng đôi khi, suy nghĩ là không thể kiểm soát được, có lẽ là vì nhan sắc của đối phương khiến cô quá kinh ngạc.

Kiều Trân Trân không hiểu sao lại rơi vào trạng thái chán nản.

Cô nhớ rằng trước đây căn cứ không có người này, chẳng lẽ cô mới đi có một tháng mà đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, hơn nữa mấy ngày nay Tống Cẩn cũng không nói gì với cô.

Tuy nhiên, vì công việc của Tống Cẩn cần phải bảo mật nên họ rất ít khi nói đến công việc của anh.

Trước đây Kiều Trân Trân còn rất hiểu và ủng hộ chính sách bảo mật của căn cứ, bây giờ đột nhiên có chút ghét bỏ.

Khi Kiều Trân Trân đến căng tin, Tống Cẩn và thầy Cố đã ở đó rồi, họ cũng đã lấy cơm, người phụ nữ mặc váy trắng ngồi bên cạnh họ.

Thầy Cố dường như cũng quen cô ta, ba người nói chuyện rất vui vẻ.

Ngay khi Kiều Trân Trân xuất hiện, Tống Cẩn đã phát hiện ra cô, anh lập tức đứng dậy đi về phía cô.

Nhận lấy đồ trong tay Kiều Trân Trân, anh ân cần hỏi cô khi đến có nóng không, có mệt không.

Kiều Trân Trân không trả lời anh, trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh thầy Cố, họ cũng lấy cho cô một suất cơm, trước đó đã nói là cô sẽ đến ăn cùng vào buổi trưa.

Tống Cẩn ngồi đối diện Kiều Trân Trân, người phụ nữ kia ngồi đối diện thầy Cố, như vậy Tống Cẩn và người phụ nữ kia ngồi cùng nhau.

Kiều Trân Trân không hiểu sao lại có chút không vui nhưng cũng không biểu lộ ra.

“Trân Trân, giới thiệu với em một chút, đây là đồng chí mới đến của chúng ta, tên là Vân Thư.”

“Vân Thư, đây là vợ anh, Kiều Trân Trân.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 114: Chương 114



Tống Cẩn giới thiệu cho họ, người phụ nữ kia có một cái tên hay, quả nhiên rất có phong thái của nữ thần.

“Hóa ra em là Trân Trân à, lúc mới đến chị đã muốn làm quen với em rồi, tiếc là lúc đó em đi vắng, A Cẩn nói em về quê rồi.”

Nữ thần rất nhiệt tình và thoải mái nói chuyện với Kiều Trân Trân.

Chỉ là nghe vào tai Kiều Trân Trân thì có chút nhõng nhẽo.

Lại thêm một người gọi Tống Cẩn là “A Cẩn”, lần trước là Tống Nhu, cô không thích người khác gọi Tống Cẩn như vậy, như vậy sẽ khiến họ có vẻ rất thân thiết, còn cô thì như người ngoài.

Tuy nhiên thái độ của Tống Cẩn đối với Vân Thư và Tống Nhu rõ ràng là khác nhau, thầy Cố cũng rất khen ngợi Vân Thư, họ còn đang thảo luận về một số nghiên cứu học thuật, trong đó có một số thuật ngữ chuyên ngành, Kiều Trân Trân nghe không hiểu lắm.

Vì vậy trong suốt quá trình, Kiều Trân Trân hầu như không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Vân Thư không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng rất hay, cô ấy cũng rất biết cách trò chuyện, vốn là cuộc thảo luận học thuật có chút nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn có thể pha trò một cách dí dỏm, khiến thầy Cố và Tống Cẩn cười ha ha.

Những câu nói đùa của cô ấy, Kiều Trân Trân cũng không hiểu, dường như cũng liên quan đến chủ đề học thuật của họ, Kiều Trân Trân không cười nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cả ba người họ đều cười rất vui vẻ, một mình cô ngây ngốc như một đứa ngốc, Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy hôm nay không nên đến ăn cơm, còn không hiểu sao lại sinh ra một chút oán hận Tống Cẩn.

Vì vậy khi Tống Cẩn ân cần gắp thức ăn cho cô, Kiều Trân Trân lập tức ném thức ăn mà anh gắp lại.

Tống Cẩn nhìn viên thịt viên bị ném trả lại, nghi hoặc hỏi:

“Không phải rất thích ăn thịt viên sao? Lần trước em còn nói thích mà.”

“Trời nóng, không muốn ăn nhiều lắm.”

Kiều Trân Trân buồn bã trả lời.

“Vậy thì chiều nay em đừng đến công xã nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Ừ, để xem đã.”

Tống Cẩn thấy sắc mặt Kiều Trân Trân không được tốt, hôm nay ăn cũng không nhiều, trong lòng có chút lo lắng, còn gắp hết rau xanh trong bát mình cho Kiều Trân Trân, trời nóng ăn nhiều rau xanh sẽ tốt hơn.

“A Cẩn vẫn biết quan tâm người khác như vậy, trước đây chị cũng không muốn ăn, A Cẩn đã tặng chị dưa hấu. Trân Trân, em không muốn ăn, cũng có thể ăn một ít dưa hấu, chị còn dư một quả, lát nữa chị mang đến cho em.”

Vân Thư nghe thấy hai người đối thoại, cũng quan tâm đến Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân liếc nhìn Tống Cẩn, sau đó quay sang nói với Vân Thư:

“Đồng chí Vân Thư, cảm ơn cô nhưng không cần đâu, nhà chúng tôi còn nhiều lắm, dưa hấu này vốn là tôi mua, cần gì cô phải tặng, cô giữ lại ăn đi, nếu không đủ, có thể đến nhà lấy.”

Tống Cẩn anh là đồ khốn nạn, dám lấy đồ của tôi tặng cho người phụ nữ khác.

Tống Cẩn không hề hay biết, còn liên tục thử thách giới hạn, thậm chí còn thuận theo lời Kiều Trân Trân nói:

“Đúng vậy, Vân Thư, em cũng không muốn ăn thì giữ lại ăn đi.”

“Cảm ơn anh, A Cẩn, điều kiện ở đây thực sự quá khó khăn, nếu không có anh chăm sóc tôi, tôi thực sự là…”

“Mọi người đều là đồng nghiệp nên như vậy.”

Hai người qua lại, hoàn toàn không để Kiều Trân Trân vào mắt, dưa hấu này không phải Tống Cẩn mua, sao lại chỉ cảm ơn anh.

Ăn xong một bữa cơm, Kiều Trân Trân dám chắc tâm tư người phụ nữ đối với Tống Cẩn không bình thường.

Quả nhiên: “A Cẩn” vừa ra, yêu nghiệt liền xuất hiện!

Lúc đi Kiều Trân Trân còn không lấy hộp cơm, trực tiếp bảo Tống Cẩn rửa sạch sẽ mang về khi tan làm buổi tối.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 115: Chương 115



Buổi tối, Kiều Trân Trân liền cho Tống Cẩn một bài giáo dục chính trị tư tưởng, còn đọc cho anh nghe một đoạn trích lời của vĩ nhân, yêu cầu anh phải luôn giữ vững phẩm chất tốt đẹp, làm Tống Cẩn nghe đến mức hoang mang mơ hồ.

Sau đó, mấy ngày liên tiếp, Kiều Trân Trân đều không nấu cơm, trực tiếp bảo Tống Cẩn đến nhà ăn ăn hoặc đóng hộp thức ăn mang về ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai anh em Tống Đại Bảo đã quen ăn cơm mẹ nấu, căn bản không thích đồ ăn ở nhà ăn. Trước đó bọn họ đã ăn một tháng rồi, không ngờ mẹ vừa về, bọn họ lại phải tiếp tục ăn.

Nhưng ba đã nói, dạo này mẹ không khỏe, đừng để mẹ phải nấu cơm.

Tống Cẩn là một người đàn ông thẳng thắn. Mặc dù nhận ra Kiều Trân Trân đang hờn dỗi nhưng anh lại không hề liên tưởng vấn đề đến bản thân, còn tưởng là do thời tiết nóng bức.

Nhìn vẻ mặt đần độn của Tống Cẩn, Kiều Trân Trân tức giận không thôi, thế là dứt khoát mỗi ngày chạy đến công xã.

Đàn ông không đáng tin, chúng ta còn có sự nghiệp!

Quả nhiên, trên thế giới này, mọi thứ đều là giả, chỉ có tiền là thật.

Nhà máy chế biến của công xã Tiền Tiến hiện tại chỉ chuyên sản xuất tương ớt, những thứ khác như dưa chuột, củ cải không làm nữa, tương ớt đều dùng để xuất khẩu.

Trương Bảo Cương và anh hai Giang đã liên lạc với nhau vài lần. Sự phối hợp của hai người cũng khá tốt.

Trương Bảo Cương hoàn toàn không ngờ rằng Kiều Trân Trân lại làm ăn lớn đến vậy, thậm chí còn bán ra nước ngoài. Anh ta tự cho rằng mình cũng là người có chút hiểu biết, đi khắp nơi, từng đến rất nhiều thành phố lớn trên cả nước.

Nhưng tiếp xúc với Kiều Trân Trân càng lâu, anh ta càng kinh ngạc.

Mặc dù cô không thích quản lý nhưng mỗi lần đều có thể đưa ra một số lời khuyên rất độc đáo. Làm theo lời cô nói, phát hiện hiệu quả thực sự tăng lên rõ rệt.

Còn có một số vấn đề, anh ta là người ngày nào cũng đi loanh quanh trong nhà máy mà không phát hiện ra nhưng Kiều Trân Trân chỉ đi dạo một vòng là chỉ ra được, khiến anh ta phải tập trung tinh thần cao độ, không dám lơ là chút nào.

Hơn nữa, Trương Bảo Cương còn phát hiện ra rằng bà chủ của mình này rất thích tiêu tiền. Anh ta đã từng nói chuyện với anh hai Giang ở Bắc Kinh về điều này, hai người đều rất đồng tình.

Không chỉ phát quần áo làm việc cho tất cả công nhân, mà còn phát mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông hai bộ, khẩu trang, găng tay, mũ cũng không ít.

Cứ đến ngày lễ là phát đồ, khăn mặt, xà phòng là bình thường, còn phát cả thịt lợn và táo, táo không phải phát từng cân một, mà trực tiếp phát cả một thùng.

Vì vậy, nhà máy của anh ta ở mười tám thôn gần đó, thậm chí ở thành phố cũng nổi tiếng, ai cũng lấy việc được vào làm ở nhà máy chế biến thực phẩm Kiều thị làm vinh dự. Có không ít người còn chạy đến nhà anh ta để xin việc.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân cũng có những quy định rất nghiêm ngặt, chẳng hạn như vệ sinh môi trường, xưởng sản xuất đều áp dụng quản lý theo tiêu chuẩn 6S.

Lúc đầu, Trương Bảo Cương không hiểu lắm, đều là Kiều Trân Trân dạy, nhưng sau một thời gian thử nghiệm, anh ta thấy rất tốt.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 116: Chương 116



Bây giờ, xưởng sản xuất trông còn sạch sẽ hơn cả nhà anh ta. Chỉ là hơi tốn kém, chi phí quản lý không thấp.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân lại nói: “Chúng ta làm thực phẩm, vệ sinh sạch sẽ là quan trọng nhất, có những khoản tiền không thể tiết kiệm được.”

Lần này Kiều Trân Trân đến, cũng nói với Trương Bảo Cương về việc kêu gọi nông thôn bên dưới trồng ớt, còn đưa cho Trương Bảo Cương bản kế hoạch “Cơ sở sản xuất ớt Kiều thị” bên đội Hồng Kỳ, bảo anh ta thử làm một cái ở bên này.

Tên gọi là “Cơ sở sản xuất ớt Kiều thị số 2.”

Kiều Trân Trân ở đây đã nổi tiếng rồi, mọi người đều biết theo Kiều Trân Trân làm ăn thì ngày nào cũng được ăn thịt.

Hơn nữa, đối với những người nông dân thì đây cũng là một cơ hội tăng thu nhập tốt.

Trương Bảo Cương tìm thư ký Trương nói một tiếng. Ông ấy đồng ý ngay, còn nhận luôn cả công tác tuyên truyền, Hàn Mai Mai phụ trách thực hiện cụ thể.

Ngày hôm sau, Kiều Trân Trân gọi xe tải chở đến một xe hạt giống ớt.

Tình hình bên công xã Tiền Tiến tốt hơn bên đội Hồng Kỳ nhiều, chủ yếu vẫn là nhờ 2100 mẫu đất hoang xanh mướt kia, khiến uy tín của Kiều Trân Trân tăng cao. Hơn nữa, tình hình bên nhà máy chế biến, mọi người đều nhìn thấy tận mắt, mọi người đều rất tin tưởng Kiều Trân Trân.

Bên đội Hồng Kỳ chẳng có gì, chỉ dựa vào một cái miệng của Kiều lão gia, năng lực thực hiện của mọi người đương nhiên không được như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế, đến khi ớt chín, quy mô bên nhà máy chế biến đã không đáp ứng đủ nhu cầu sản xuất rồi.

Kiều Trân Trân lại thuê một mảnh đất gần nhà máy chế biến cũ, xây bốn xưởng chế biến, còn đến nhà máy máy móc ở tỉnh đặt mua mấy thiết bị dây chuyền sản xuất.

Thư ký Trương đứng ở cổng công xã, nhìn về phía nhà máy chế biến từ xa, trong lòng mãi không thể bình tĩnh.

Anh nói xem, mới bao lâu chứ, nhà máy chế biến này lại mở rộng rồi!

Hôm qua anh còn nhận được thông báo, nói hôm nay thành phố sẽ cử một đoàn khảo sát đến, một mặt là để tham quan tình hình cải tạo đất hoang của họ, mặt khác là để đi xem nhà máy chế biến của Kiều Trân Trân.

Bây giờ, tương ớt Kiều thị, được coi là một thương hiệu nổi tiếng ở địa phương của họ.

Cậu em họ của ông là Trương Bảo Cương, không chỉ ngày nào cũng đi làm bằng ô tô, còn có cả một thư ký riêng, còn oai hơn cả anh là thư ký công xã.

Nghĩ lại thì ông chính là người giới thiệu Trương Bảo Cương đến chỗ Kiều Trân Trân.

Hôm nay, Trương Bảo Cương mặc một bộ vest mới tinh, còn thắt cả cà vạt, tinh thần sảng khoái đến công xã chờ đợi.

Thư ký Trương nói, khi đoàn khảo sát của thành phố đến, anh ta là tổng giám đốc của nhà máy chế biến ớt Kiều thị, cần phải đi theo suốt.

Không chỉ Trương Bảo Cương đến, Triệu Hữu Tài cũng đến. Anh ta cũng mặc vest nhưng không thắt cà vạt. Anh ta không quen đeo thứ đó, cảm thấy nó siết cổ khiến anh ta khó thở.

Bây giờ, Triệu Hữu Tài đã không còn là người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời nữa rồi, anh ta đã là tổng giám đốc của công ty TNHH công nghiệp xanh Kiều thị.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 117: Chương 117



Để xứng với thân phận này, mỗi tối về nhà, anh ta còn phải đọc sách viết chữ. Những cuốn sách giáo khoa đã bỏ quên tám trăm năm lại được anh ta nhặt lên.

Bởi vì Kiều Trân Trân nói, làm tổng giám đốc phải có chút văn hóa, giống như Trương Bảo Cương vậy.

Trước kia đi học là do gia đình ép buộc, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Bây giờ là do chính Triệu Hữu Tài chủ động tích cực đi học, hiệu quả đương nhiên không thể so sánh được.

Kiều Trân Trân cũng không định để anh ta học nhiều, chỉ cần đọc hiểu được hợp đồng, không bị người ta lừa là được.

Cô cũng không định đổi Triệu Hữu Tài. Tuy trình độ học vấn của anh ta không cao nhưng năng lực vẫn rất mạnh, không kém gì Trương Bảo Cương đã đọc rất nhiều sách.

Việc đồng áng, giao cho Triệu Hữu Tài, Kiều Trân Trân rất yên tâm.

Kiều Trân Trân cũng nói sẽ cấp xe và tài xế cho Triệu Hữu Tài nhưng Triệu Hữu Tài ở nông thôn bên dưới, đường làng không dễ đi, không lái được ô tô nhỏ, vì thế cấp cho Triệu Hữu Tài một chiếc máy kéo.

Nhưng Triệu Hữu Tài không cần tài xế, anh ta tự đi học lái máy kéo, mỗi ngày lái máy kéo chạy khắp nơi, tâm trạng vui vẻ không gì sánh được.

“Nghe nói, đoàn khảo sát lần này còn có cả người nước ngoài, có thật không?” Vừa đến công xã, Triệu Hữu Tài đã kéo Trương Bảo Cương hỏi đông hỏi tây.

“Hình như là có.”

“Trời ơi! Tôi chưa từng gặp quỷ Tây nào cả. Nghe nói bọn họ trông giống yêu quái, mắt màu xanh.” Triệu Hữu Tài kích động xoa xoa tay.

“Không đến nỗi như vậy, trông cũng giống chúng ta thôi, chỉ là nói tiếng nước ngoài, không giống chúng ta.”

...

Hôm nay đoàn khảo sát đến, Kiều Trân Trân cũng biết. Thư ký Trương còn muốn Kiều Trân Trân cũng tham gia toàn bộ quá trình nhưng cô không thích nên sắp xếp Trương Bảo Cương và Triệu Hữu Tài đi.

Thư ký Trương lại nói, hai người bọn họ vốn phải đi rồi, cô có sắp xếp hay không thì họ cũng phải đến, chủ yếu vẫn là muốn cô đến.

Cuối cùng, Kiều Trân Trân chỉ đồng ý khi đó sẽ xem tình hình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, Kiều Trân Trân lái chiếc xe Jeep lớn của mình đến nhà máy chế biến, trong nhà máy đang sản xuất một cách có trật tự.

Sau đó nhìn thấy thư ký Trương dẫn theo một đám lãnh đạo, phía sau còn có Trương Bảo Cương và những người khác đi cùng.

Đoàn khảo sát cùng những người đi theo có hơn hai mươi người, trong đó có ba người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, chiều cao ít nhất là 185cm, vì thế trong đám đông rất nổi bật, nhìn một cái là thấy ngay.

Khi Kiều Trân Trân đi qua, có một thanh niên trông trắng trẻo đang dùng tiếng Anh tệ hại giới thiệu tình hình nhà máy chế biến như đang đọc thuộc lòng.

Kiều Trân Trân thậm chí còn nghe thấy một vài chỗ sai sót, xem ra người viết bản thảo này trình độ tiếng Anh không ra gì.

Thanh niên đọc xong, người lãnh đạo mặt tròn bên cạnh đang định nói gì đó thì người nước ngoài tóc vàng kia đột nhiên dùng tiếng Anh hỏi một câu.

Chàng trai trẻ này là tối hôm qua bị bắt đi làm lính cứu hỏa tạm thời, vì trước đó không nói sẽ sắp xếp người nước ngoài cùng đi khảo sát.

Thực ra trình độ tiếng Anh của anh ta rất bình thường. Vừa rồi người bạn nước ngoài này nói quá nhanh, anh ta không nghe hiểu nhưng cũng không tiện bảo người ta nói lại, nhất thời đỏ cả mặt.

Kiều Trân Trân thấy vậy, đi tới, trước tiên dùng tiếng Anh giới thiệu đơn giản về thân phận của mình, sau đó rất tự nhiên trả lời câu hỏi vừa rồi, tiện thể phiên dịch lại cho những người lãnh đạo bên cạnh.
Người nước ngoài hỏi tên là John, gia đình đời đời làm nghề buôn bán, coi như là một tập đoàn lớn, lần này đến Hoa quốc, cũng là thuận theo chính sách quốc gia bên này, chuẩn bị phát triển thị trường nước ngoài.

Với người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này, John thấy sáng cả mắt, đặc biệt là khi cô nói tiếng Anh lưu loát, anh ta lập tức có chút cảm tình.

Vì thế, John hỏi nhiều hơn một chút, Kiều Trân Trân đều ứng đối tự nhiên.

Không chỉ giới thiệu cho anh ta về nhà máy chế biến mà còn nói về quyết tâm cải cách mở cửa hiện nay của Hoa quốc.

Hơn nữa, thương nhân theo đuổi lợi nhuận, Kiều Trân Trân còn phân tích cho anh ta tình hình trong và ngoài nước hiện nay, cho rằng lúc này John đến Hoa quốc đầu tư là một quyết định rất sáng suốt.

Thực ra John vẫn chưa quyết định có đầu tư vào Hoa quốc hay không, dù sao thì tình hình hiện tại ở đây cũng có chút khác biệt so với những gì anh ta tưởng tượng.

Nhưng sau khi xem nhà máy chế biến của Kiều Trân Trân, còn có ngành công nghiệp xanh trước đó, lại nghe cô nói những lời này, John cảm thấy tối về khách sạn phải họp bàn bạc kỹ với những người bên dưới.

Những lời Kiều Trân Trân nói với John cũng đều được phiên dịch cho những người có mặt. Không biết mọi người nghe xong có suy nghĩ gì không, tóm lại, nhiệm vụ khảo sát lần này coi như hoàn thành hoàn hảo.

Lãnh đạo thành phố rất ấn tượng với biểu hiện của Kiều Trân Trân. Trước đó mặc dù đã nghe công xã báo cáo về tình hình của cô nhưng vẫn chưa gặp được người thật. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, là người làm nên chuyện lớn.

Câu phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, quả không sai. Hôm nay, Kiều Trân Trân quả thực đã chống đỡ cả một bầu trời.

Lúc lãnh đạo thành phố đi, còn nói với thư ký Trương, bảo ông ấy làm tốt, cuối năm đạt được thành tích tốt vẫn có thể tiến lên.

Thư ký Trương sắp nghỉ hưu rồi, đã sớm không nghĩ đến chuyện tiến lên nữa. Nhưng hôm nay được lãnh đạo thành phố nói vậy, một trái tim đã sớm chìm vào im lặng lại hoạt động trở lại.

Không chỉ vì thăng quan mà còn vì công việc được công nhận mà vui mừng, mà tất cả những điều này, dường như đều liên quan đến Kiều Trân Trân.

Ông ta cũng không biết Kiều Trân Trân lại biết nói tiếng nước ngoài, nói ra còn giống như người nước ngoài kia. Không, ông ta thấy Kiều Trân Trân nói tiếng nước ngoài hay hơn, như đang hát vậy.

Trương Bảo Cương và Triệu Hữu Tài cũng bị màn trình diễn kỹ thuật của bà chủ nhà mình làm cho mê mẩn.

“Bà chủ nhà mình đúng là không giống ai! Trên đời này không có chuyện gì mà cô ấy không biết!”

...

“Ngày mai anh phải đi công tác, đến trụ sở ở Bắc Kinh báo cáo công việc.” Khi ăn tối, Tống Cẩn đột nhiên nói.

Bây giờ anh đã là viện trưởng viện nghiên cứu số một. Viện trưởng căn cứ không kiêm nhiệm ở đây nữa, toàn bộ giao cho Tống Cẩn quản lý, vì vậy Tống Cẩn thỉnh thoảng phải đến trụ sở ở Bắc Kinh một chuyến.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, ngày mai em đưa anh đi.”

“Hay là em về cùng anh đi, lần này báo cáo công tác xong, anh còn được nghỉ mấy ngày, chúng ta đi chơi cho thoải mái.”

Tống Cẩn dịu dàng nhìn Kiều Trân Trân. Anh quá bận rộn với công việc, thời gian dành cho vợ quá ít, trong lòng luôn cảm thấy có chút áy náy với cô, vì vậy nhân lúc này có kỳ nghỉ, anh muốn bù đắp cho cô thật tốt.

Kiều Trân Trân đương nhiên rất vui.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 118: Chương 118



“Ba mẹ, con cũng đi.”

“Còn có con nữa, đừng quên con!”

“Không được, các con ở lại đây học hành, sắp thi rồi, không được lơ là!” Tống Cẩn trực tiếp từ chối hai đứa, hơn nữa cũng đã nhờ thầy Cố giúp đỡ chăm sóc.

Hai đứa trẻ bây giờ cũng rất hiểu chuyện, ngoài việc theo thầy Cố đến căng tin ăn cơm thì những việc khác đều có thể tự làm.

Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo:...

Ngày hôm sau, khi vợ chồng thu dọn hành lý lên đường, ở cửa khu gia thuộc, họ gặp Vân Thư cũng đang xách hành lý.

Vân Thư thấy Tống Cẩn và những người khác, lập tức đi tới: “A Cẩn, xe đã sắp xếp rồi, chỉ chờ anh thôi. Trân Trân, em yên tâm nhé, đến Bắc Kinh chị sẽ chăm sóc tốt cho A Cẩn.”

Vân Thư tưởng Kiều Trân Trân đến tiễn Tống Cẩn.

Kiều Trân Trân càng ngày càng không thích Vân Thư. Mặc dù cô ta không có hành động thân mật nào với Tống Cẩn nhưng những lời cô ta nói thực sự khiến người ta nghe rất khó chịu.

Kiều Trân Trân không để ý đến cô ta, trực tiếp nhìn về phía Tống Cẩn, biểu cảm đã có chút thay đổi:

“Tống Cẩn, em không ngờ anh lại yếu đuối đến vậy, còn phải sắp xếp người chăm sóc từng li từng tí.”

“Sao thế? Lên chức viện trưởng rồi là vênh váo lên rồi à, tác phong này của anh không được đâu! Còn phải tiếp tục học tập giáo dục tư tưởng nữa!”

“Em xuất thân từ giai cấp nông dân, không thèm làm bạn với loại người như anh, em phải giữ khoảng cách với anh!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn vừa nghe giọng điệu âm dương quái khí đích này, liền biết Kiều Trân Trân tức giận, vội vàng ôm người dỗ dành nhẹ nhàng: “Anh là thanh niên trí thức về nông thôn, là một thể với giai cấp nông dân, chúng ta vốn là một phe.”

Anh không quan tâm xung quanh có người hay không, cũng không quan tâm có gây ảnh hưởng xấu hay không, dù sao cứ ôm chặt không buông. Bây giờ dỗ dành vợ mới là chuyện quan trọng nhất, trời có sập xuống cũng phải đứng sang một bên.

Lần trước Kiều Trân Trân gặp Vân Thư về nhà, đã thẳng thắn tổ chức cho anh một đại hội giáo dục sâu sắc, còn bị phạt một tháng không được vào phòng ngủ, chỉ có thể chen chúc ngủ cùng Tống Đại Bảo.

Chen chúc ngủ cũng không sao nhưng người vợ xinh đẹp dịu dàng ở trước mặt, vừa không thể đụng vào vừa không thể hôn, cảm giác đó thật khó chịu.

Lúc đầu anh cũng không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, sau đó nghe đồng nghiệp trong sở phàn nàn vợ ghen không cho lên giường ngủ, Tống Cẩn mới mơ hồ cảm thấy, hành vi của vợ mình có phải cũng là ghen không?

Nhưng anh không làm gì khiến vợ ghen cả!

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là lần ăn cơm ở căng tin với thầy Cố và Vân Thư. Xem ra sau này phải chú ý giữ khoảng cách hơn, không thể chọc vợ giận nữa.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc vợ ghen vì mình, trong lòng Tống Cẩn có chút ngọt ngào, chứng tỏ vợ rất quan tâm đến anh.

Nhưng một tháng đó thật thảm, Kiều Trân Trân không nấu cho anh bữa cơm nào, thậm chí còn kéo theo Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đi ăn cơm ở căng tin.

Nhưng sau khi Kiều Trân Trân ăn vài bữa ở căng tin, cô không đi nữa, mà ở nhà ăn ngon uống sướng nhưng lại không để lại chút gì cho ba ba con họ, tiện thể liên lụy cả thầy Cố.
Thầy Cố cho rằng mình bị Tống Cẩn liên lụy, trước đây Trân Trân ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, có đồ ăn ngon gì đều để lại cho ông. Từ sau khi cãi nhau với Tống Cẩn, ông không còn được hưởng nữa.

Không được ăn đồ ngon, thầy Cố mắng Tống Cẩn như tát nước vào mặt, mà càng mắng càng hăng.

Bởi vì bình thường trong nghiên cứu khoa học, Tống Cẩn thể hiện quá tốt, thầy Cố căn bản không có cơ hội mắng anh. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được chút lý do, sao có thể không nắm bắt cho tốt, bù đắp lại những năm qua.

Làm thầy mà không dạy dỗ học trò thì còn gì nữa, dù sao cũng có chút cảm giác thành tựu.

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng thấy rất ấm ức, căn bản không liên quan đến họ mà! Họ chỉ là những đứa trẻ vô tội thôi!

Nhưng Kiều Trân Trân đã nói, trong nhà này ba người các anh đều họ Tống, chỉ có mình em họ Kiều, vì vậy em không chơi với họ Tống mấy anh.

Hai đứa trẻ chỉ có thể cùng nhau lên án ba tại sao lại chọc mẹ tức giận, đàn ông con trai sao lại không biết thương vợ!

Tống Cẩn:...

Kiều Trân Trân cũng không thực sự tức giận với Tống Cẩn, chỉ là giận dỗi thôi. Cô không ngờ bây giờ Tống Cẩn lại mặt dày như vậy, ngay ở cửa khu gia thuộc cũng dám ôm cô, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng giỡn, mau đi thôi, lát nữa không kịp xe thì phiền lắm.”

Sau đó, hai người lên chiếc xe jeep bên cạnh. Lần này đi công tác nên căn cứ đã sắp xếp xe đưa họ đến ga tàu.

Vân Thư đứng bên cạnh bị phớt lờ hoàn toàn, ngay cả phong thái của nữ thần cũng suýt không giữ được.

Mặc dù Tống Cẩn luôn đối xử với cô ta rất tốt nhưng cũng chỉ giữ ở mức độ bạn bè, khiêm tốn lễ phép nhưng xa cách tự chủ.

Nhưng đó là Tống Cẩn, trong lòng cô ta, anh giống như một vị thần. Vì vậy Tống Cẩn lạnh lùng, kiêu ngạo là điều nên có, anh vốn nên như vậy.

Nhưng bây giờ thì sao, vị thần trong lòng cô, lại đang nịnh nọt cầu xin một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, ánh mắt anh nhìn cô đầy cưng chiều và tình cảm, anh vô cùng bao dung với sự vô lý của cô.

Vị thần rơi xuống trần gian, nhiễm phải hơi thở của thế gian, đáng lẽ phải trở nên tầm thường nhưng tại sao Vân Thư lại thấy Tống Cẩn như vậy càng hấp dẫn hơn, khiến người ta không thể thoát ra được.

Vân Thư mãi không thể quên được, cho đến khi tài xế Tiểu Lý giục cô ta mấy lần, cô ta mới phản ứng lại, cầm vali lên xe.

Tống Cẩn và Kiều Trân Trân đã ngồi ở ghế sau, vì vậy Vân Thư chỉ có thể ngồi ghế phụ.

Trên đường đi, Tống Cẩn còn ghé vào tai Kiều Trân Trân nói nhỏ gì đó. Vì giọng nói quá nhỏ, Tiểu Lý và Vân Thư ngồi hàng trước không nghe được một chữ nào nhưng mọi người đều biết Tống Cẩn đang dỗ dành vợ.

Kiều Trân Trân thực sự bị Tống Cẩn làm cho xấu hổ. Cô đảm bảo đi đảm bảo lại rằng chỉ là đùa thôi, không thực sự muốn giữ khoảng cách với anh, nhắc anh rằng đây là bên ngoài, phải chú ý ảnh hưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Lý còn cười nói với Kiều Trân Trân: “Chị dâu, anh Tống đối với chị thật tốt, đi công tác cũng không nỡ xa chị.” Tiểu Lý cũng tưởng Kiều Trân Trân chỉ đến tiễn Tống Cẩn.
Vân Thư ngồi bên cạnh, vò nát cả góc áo trong tay nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiềm chế của một nữ thần.

Cho đến khi xuống xe vào ga tàu, nghe Kiều Trân Trân cũng sẽ cùng về Bắc Kinh, Vân Thư hoàn toàn không nhịn được nữa, giọng điệu trở nên hơi gay gắt: “A Cẩn, đây là công việc! Bình thường anh đối với công việc luôn nghiêm túc, cẩn thận, sao lại cũng làm loạn thế này!

Trân Trân, em kém chị vài tuổi, lần này chị nhất định phải phê bình em, dù không nỡ cũng phải chú ý chừng mực, em không thể cản trở A Cẩn tiến bộ.”

Vân Thư cho rằng, chắc chắn là Kiều Trân Trân biết lần này mình đi công tác cùng Tống Cẩn nên ghen tuông, mới làm ầm ĩ đòi theo.

Kiều Trân Trân tức đến bật cười, cười lạnh một tiếng: “Chị hơn em vài tuổi, vậy thì em gọi chị một tiếng chị Vân.

Chị Vân, chị cũng làm nghiên cứu khoa học, thái độ nghiên cứu nghiêm túc, chị có không? Chị còn chưa hiểu rõ sự thật mà đã nói bậy bạ. Chị thấy em làm loạn bằng mắt nào, em cản trở Tống Cẩn tiến bộ ở chỗ nào?”

Vân Thư: Tôi thấy bằng cả hai mắt, ở cửa khu gia thuộc viện cô còn làm loạn cơ mà.

Nhưng Vân Thư không thể nói lời này, cô ta chỉ có thể đứng trên lập trường đạo đức cao hơn để lên án Kiều Trân Trân, khiến cô biết khó mà lui.

Lần này không chỉ Kiều Trân Trân tức giận mà ngay cả Tống Cẩn cũng thấy Vân Thư nói quá đáng.

“Vân Thư, thái độ của em thực sự có vấn đề. Là anh gọi Trân Trân đi cùng anh về Bắc Kinh. Hơn nữa, cho dù Trân Trân đi cùng anh về, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh.”

“Tống Cẩn, Vân Thư hơn anh một tháng, anh cũng nên giống em, gọi là chị Vân mới đúng!” Kiều Trân Trân ở bên cạnh nghiêm túc đề nghị.

Tống Cẩn khiêm tốn tiếp thu lời đề nghị của Kiều Trân Trân, đổi cách xưng hô rất tự nhiên: “Chị Vân, chị thực sự phải chú ý một chút, không chỉ bình thường, trong công việc càng phải chú ý hơn, luôn giữ vững tác phong nghiêm túc.”

Vân Thư:...

Vân Thư từ nhỏ cũng là thiên chi kiêu tử, so với Tống Cẩn không hề kém cạnh. Những năm trước một lòng theo đuổi học thuật, còn ra nước ngoài du học mấy năm, kết quả là tự làm lỡ mình, tuổi ngày càng lớn, sắp sửa ba mươi rồi.

Nhưng cô ấy đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, thuộc hàng cán bộ cao cấp thực thụ, vẫn có rất nhiều người thích cô ấy theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy so sánh thì thấy không ai tốt bằng Tống Cẩn.

Cô ấy cho rằng một thiên chi kiêu tử như mình, chỉ có người ưu tú như Tống Cẩn mới xứng. Mặc dù Tống Cẩn đã kết hôn, còn có hai đứa con nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng hạ mình không chê bai, dù sao mình cũng đã lớn tuổi rồi.

Hơn nữa, vợ của Tống Cẩn chỉ là một người nông dân thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không chỉ không giúp được Tống Cẩn trong công việc, mà trong cuộc sống chắc chắn cũng không có tiếng nói chung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở căng tin, Kiều Trân Trân hoàn toàn không hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của họ, ngồi bên cạnh như một đứa ngốc. Một người phụ nữ th* t*c như vậy, sao Tống Cẩn có thể thực sự thích cô ta.

Nhưng bây giờ, tại sao Tống Cẩn lại đối xử với mình như vậy. Vân Thư đầy vẻ không thể tin nổi, trong mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ vừa muốn khóc vừa không muốn khóc.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 119: Chương 119



Tống Cẩn nhìn cô ta như vậy, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày. Rõ ràng là tự khơi chuyện trước, anh và Trân Trân cũng không làm gì. Sao bây giờ cô ấy lại muốn khóc, thật không hiểu nổi.

Kiều Trân Trân tiến lên một bước đứng trước mặt Tống Cẩn, che mất tầm mắt của Vân Thư, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chị Vân, chị làm gì vậy? Làm như chúng tôi bắt nạt chị vậy.

Tôi cùng chồng tôi về Bắc Kinh, không liên quan đến chị chứ. Sao chị lại phản ứng như vậy, tôi còn nghi ngờ chị có ý đồ gì với chồng tôi không.”

Kiều Trân Trân không cố tình hạ giọng, vì vậy có khá nhiều người xung quanh nhìn về phía này. Chủ yếu là vì ba người họ vốn đã bắt mắt, đối với những người đẹp, mọi người đều vô tình muốn nhìn nhiều hơn.

Cảm thấy ngày càng có nhiều ánh mắt đánh giá đổ dồn vào mình, Vân Thư rất không thoải mái. Cô ta cũng tỉnh táo lại, biết rằng phản ứng vừa rồi của mình có hơi không đúng, sợ Tống Cẩn có khoảng cách với mình.

Vì vậy chỉ có thể đè nén suy nghĩ, đối mặt với Kiều Trân Trân cười gượng: “Trân Trân, em hiểu lầm rồi, trước đây chị không biết là A Cẩn gọi em cùng về.”

“Chị Vân, mặc dù chị hơn em nhưng em vẫn phải nói chị, cho dù em tự mình đến Bắc Kinh thì đó cũng là điều nên làm.

Ở Bắc Kinh em cũng có nhà, thỉnh thoảng em về ở có gì to tát đâu. Lời chị vừa nói giống như Bắc Kinh là nhà chị, người khác không thể đến vậy.”

Vân Thư: ... Kiều Trân Trân này, đúng là được voi đòi tiên, tưởng rằng mình mềm mỏng một chút là có thể tùy tiện bắt nạt sao nhưng tại sao Tống Cẩn vẫn ở bên cạnh gật đầu đồng ý. Thật tủi thân! Thật tức giận!

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ Vân Thư không chỉ không muốn để ý đến Kiều Trân Trân mà còn không muốn để ý đến Tống Cẩn nữa.

Như vậy cũng tốt, Kiều Trân Trân còn thấy thanh tịnh.

Lên tàu, Kiều Trân Trân phát hiện giường nằm của Tống Cẩn và Vân Thư ở cạnh nhau, đối diện nhau, đều là giường dưới, đây là vé do căn cứ thống nhất mua cho họ.

Còn vé của Kiều Trân Trân là Tống Cẩn mua riêng cho cô sau đó nên không cùng toa với họ.

Kiều Trân Trân đang hơi không vui thì thấy Tống Cẩn chủ động đổi chỗ với người khác, chạy đến cùng Kiều Trân Trân.

Vân Thư còn kéo Tống Cẩn làm nũng: “A Cẩn, một mình em sợ lắm.”

Tống Cẩn còn chưa nói gì, Kiều Trân Trân đã lập tức đáp: “Chị Vân, chị cũng sắp ba mươi rồi, không còn là cô gái mười bảy mười tám nữa, có gì mà phải sợ. Hơn nữa không phải trước đây chị còn một mình ra nước ngoài sao.”

Một mình ra nước ngoài du học mà không sợ, bây giờ lại giả vờ đáng thương. Kiều Trân Trân nhìn Vân Thư, ngay cả giả vờ cũng lười, liếc xéo một cái.

Vân Thư ghét nhất là người khác nhắc đến tuổi của mình, đặc biệt là trước mặt Tống Cẩn. Thế mà Kiều Trân Trân này lại thích nhắc, còn gọi cô ấy là chị Vân. Chị Vân cái quỷ gì, làm già đi cả chục tuổi.

Mọi người trong căn cứ đều nói cô ta không giống người sắp ba mươi, cảm giác giống như cô gái mới đôi mươi, chỉ có Kiều Trân Trân là mù!

Lúc này Tống Cẩn cũng lên tiếng: “Chị Vân, Trân Trân nhỏ hơn chị nhiều, tôi không yên tâm về em ấy. Còn chị thì không sao, tôi tin chị, chị vẫn luôn là một người phụ nữ độc lập!”

Được lắm, người phụ nữ độc lập, đúng là đ.â.m sau lưng! Kiều Trân Trân vui vẻ kéo Tống Cẩn đi về phía toa tàu của mình.

Toa tàu giường nằm thoải mái hơn nhiều so với ghế cứng, đặc biệt là khi họ phải đi tàu một ngày một đêm. Kiều Trân Trân vừa ăn hoa quả và đồ chua mình mang theo, vừa ăn cơm hộp mua trên tàu, vừa nói cười với Tống Cẩn, thời gian trôi qua rất nhanh.

Vân Thư không biết là đã nghĩ thông suốt hay là tức giận quá rồi, thế mà một lần cũng không đến tìm họ, Kiều Trân Trân khá vui.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn Tống Cẩn thì chỉ toàn nghĩ đến vợ, đã sớm quên mất những người khác. Dù sao thời gian riêng tư của hai vợ chồng cũng quá ít, Tống Cẩn vô cùng trân trọng.

Lúc sắp xuống tàu, Kiều Trân Trân đề nghị qua tìm Vân Thư. Dù sao lần này cũng là Tống Cẩn đi công tác, ba người vẫn nên đi cùng nhau thì hơn.

Đợi hai người đến chỗ Vân Thư, lại bất ngờ gặp phải một người.

John vẫn đang trò chuyện với Vân Thư và Lục Minh, vừa nhìn thấy Kiều Trân Trân đi tới, anh ta đã vô cùng kích động đứng bật dậy. Động tác đứng dậy quá đột ngột, còn vô tình làm đổ cốc nước bên cạnh.

Nước nóng đổ vào quần anh ta nhưng John không hề hay biết, chỉ nhìn Kiều Trân Trân với vẻ mặt vô cùng phấn khích: “Cô Kiều, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Từ lần chia tay trước, tôi đã rất nhớ cô.”

John nói bằng tiếng Anh, cho nên câu miss you này thật ra không hề mơ hồ như tiếng Trung, có lẽ chỉ giống như một câu cửa miệng nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khích của John.

Kiều Trân Trân không hề ngượng ngùng, nhiều nhất chỉ hơi ngạc nhiên. Dù sao đoàn khảo sát cũng đã qua hơn một tháng rồi, cô không ngờ John vẫn còn ở Hoa quốc chưa về.

Cảnh tượng này khiến Vân Thư vô cùng khó chịu. Cô ta, Lục Minh và John là bạn học khi du học ở nước ngoài. Thành tích học tập của ba người khi đó đều rất tốt. Vật họp theo loài, họ thường xuyên cùng nhau thảo luận về việc học, lâu dần trở nên thân thiết.

Không ngờ lần gặp lại trên tàu này, mọi người lại đổi chỗ ngồi thành ngồi cạnh nhau. Là người phụ nữ duy nhất, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp như Vân Thư, Lục Minh và John đều rất lịch thiệp, chăm sóc cô ấy rất chu đáo, khiến cô ta quên đi không ít ấm ức phải chịu đựng từ Kiều Trân Trân.

Nhưng không ngờ, Kiều Trân Trân đáng ghét vừa xuất hiện, John đã đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của cô ấy, còn tỏ vẻ vui mừng như điên.

Trong nhận thức của Vân Thư, hễ cô ở đâu thì ánh mắt của tất cả mọi người chỉ tập trung vào một mình cô ấy, chưa từng có ai có thể phớt lờ sự tồn tại của cô ta. Cho nên, phản ứng của John khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Vân Thư tức đến đau cả hàm răng, từ từ đứng dậy, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, giả vờ tốt bụng nhắc nhở John: “John, anh quen Trân Trân sao? Nhưng mà, có lẽ anh không biết, cô ấy là người nông thôn, không hiểu tiếng Anh đâu.”

Vân Thư cũng nói câu này bằng tiếng Anh, bởi vì theo hiểu biết của cô, trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Kiều Trân Trân là không hiểu tiếng Anh.

Mặc dù Tống Cẩn chưa từng đi du học nước ngoài nhưng Vân Thư biết trình độ tiếng Anh của Tống Cẩn rất tốt, hoàn toàn không thua kém cô.
 
Back
Top Bottom