Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 70: Chương 70



Mặc dù Tống Cẩn là kỹ sư cao cấp, nhưng còn chưa đủ tư cách ở độc môn độc viện, Tống Cẩn nói kỹ sư cao cấp của căn cứ bọn họ có mấy trăm người.

Lần này, phòng Tống Cẩn được phân đến là một căn hộ ba phòng ngay trong một tòa nhà bốn tầng ở khu gia thuộc viện ở lầu hai, cũng rất tiện.

Thầy giáo Cố Học Trung của Tống Cẩn chỉ có một mình, dứt khoát ở trong ký túc xá độc thân trong căn cứ. Nói là ký túc xá độc thân nhưng còn to hơn ba phòng khách nhà Tống Cẩn: phòng ngủ, thư phòng, phòng khách, phòng bếp cái gì cần có đều có. Dù sao cấp bậc của thầy Cố đặt ở đó, tuy rằng chỉ là phó viện trưởng nhưng ngay cả viện trưởng nhìn thấy ông cũng là thái độ cung kính, mặt hàm kính sợ.

Cũng có thể là bởi vì sự tồn tại của thầy Cố, Tống Cẩn là môn sinh đắc ý nhất của ông được bảo đảm đề cử tới làm việc. Tuổi còn trẻ mà anh đã là kỹ sư cao cấp, còn vừa tới đã có thể một mình dẫn dắt đoàn đội.

Tuy rằng hiện tại phụ trách hạng mục không phải rất trọng yếu, nhưng có thể tự mình dẫn dắt đoàn đội cũng không phải ai cũng có tư cách và năng lực này.

Có người sau lưng nói Tống Cẩn là một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp đại học đã dám một mình đóng vai chính ở căn cứ nhân tài đông đúc này, cho dù ỷ vào sự tồn tại của thầy anh thì cũng không khỏi có chút không biết trời cao đất rộng.

Rất nhiều người chờ xem Tống Cẩn bị chê cười, cũng chờ xem thầy Cố bị chê cười. Đây chính là thầy Cố lực bài chúng nghị, cái gọi là thiên tài kiêu ngạo được bảo vệ có phải thật sự có bản lĩnh hay không dù sao cũng phải lấy chút đồ thật ra cho mọi người xem. Chỉ dựa vào miệng nói thì không có mấy người phục.

Chuyện một mình dẫn dắt đoàn đội này là Tống Cẩn tự mình xin. Thật ra thầy Cố còn khuyên anh không nên nóng vội, nhưng Tống Cẩn kiên trì nên làm giáo viên tất nhiên toàn lực ủng hộ, vì thế mới có cục diện như bây giờ.

Nhưng thầy Cố rất tin tưởng năng lực của Tống Cẩn. Ông chỉ hy vọng anh không nên ép mình quá vất vả, ngoài công việc cũng phải giữ gìn sức khỏe. Dù sao, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.

Vì vậy Kiều Trân Trân tình nguyện tới đây khiến thầy Cố rất vui, bởi vì có Kiều Trân Trân ở đây thì chắc chắn sức khỏe Tống Cẩn không thành vấn đề. Ngay cả chính ông ăn nhiều đồ tốt Kiều Trân Trân làm như vậy cũng cảm giác xương cốt tốt hơn rất nhiều.

Nhà bọn họ với ba phòng khách là thầy Cố hỗ trợ xin xuống. Nếu không dựa theo cấp bậc kỹ sư cao cấp chỉ có thể phân nhà có hai phòng khách, tốc độ cũng không nhanh như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng thầy Cố nói kỹ sư cao cấp Tống Cẩn này không giống với những kỹ sư cao cấp bình thường khác. Tống Cẩn có thể một mình dẫn đoàn đội, vì vậy chia nhà ba phòng ngủ cũng phù hợp với chính sách của căn cứ.

Kiều Trân Trân vừa tới bên này có chút không quen. Thời tiết khô ráo còn dễ nói, bôi nhiều kem tuyết hoa một chút là được, nhưng điện nước lại quản lý rất nghiêm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 71: Chương 71



Bên này quanh năm khô hạn, nước là tài nguyên quý giá nhất, tuy khu nhà nhận nước máy nhưng có hạn chế thời gian cấp nước nghiêm ngặt, qua thời điểm đó sẽ không còn.

Ngoài ra, sử dụng điện cũng có quy định mỗi đêm mười giờ phải thổi tắt đèn, thời gian vừa đến liền kéo cầu d.a.o hạn chế điện.

Đương nhiên cái này chỉ giới hạn trong khu gia thuộc và khu phụ thuộc. Ở trong căn cứ không có quy định như vậy.

Tất cả các sắp xếp đều nhằm phục vụ nghiên cứu khoa học.

Nhưng ngoài những phương diện không tốt này cũng có chỗ tốt, tỷ như bên này có khoa mua sắm chuyên môn, chuyên phụ trách mua vật tư sinh hoạt cho khu người nhà, chủ yếu là lương thực dầu rau dưa.

Cung ứng thịt cá trứng gà cũng có nhưng số lượng không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là không cần vé mà trả tiền là được.

Giai đoạn hiện tại, cho dù là ở thủ đô thành thị lớn như Bắc Kinh, vé sử dụng tuy có nới lỏng thích hợp, nhưng cũng còn không có hoàn toàn bỏ đi. Đến khách sạn quốc doanh ăn cơm đều phải vé, xã cung cấp tiêu thụ, cửa hàng đồ vật quốc doanh cũng toàn bộ là phải mua bằng vé.

Vì vậy bên này mua đồ không cần vé hẳn là vì hỗ trợ những người làm nghiên cứu khoa học trong căn cứ.

Điều này rất thuận tiện cho Kiều Trân Trân, hiện tại cô là người không thiếu tiền nhất nên gần như mỗi ngày đều đến khoa mua sắm mua đồ: ba ngày một con gà, hai ngày một con cá, bữa nào cũng là thao tác thông thường.

Bởi vì cái gọi là nơi có người thì có buôn chuyện. Vì thế, khu nhà lại truyền ra lời đồn thất thiệt về việc Kiều Trân Trân phá sản, thậm chí còn có người đỏ mắt ghen tị báo cáo với văn phòng đại diện đường phố rằng Kiều Trân Trân theo đuổi hưởng thụ, không chú trọng đoàn kết tập thể.

Kiều Trân Trân:... Tôi chỉ ăn thịt, có liên quan gì đến đoàn kết hay không đoàn kết!

Chủ nhiệm Hồ tuy rằng mặt ngoài đồng ý, nhưng sau lưng lại không coi chuyện này ra gì. Người ta tự mình ăn của mình, không trộm không cướp. Tống Cẩn cũng không nói gì, một người ngoài như họ lo lắng lung tung làm chi, ông thấy chẳng qua họ chỉ là đỏ mắt ghen tị.

Những tin đồn này không ảnh hưởng Kiều Trân Trân chút nào. Mỗi ngày cô vẫn ở nhà làm đồ ăn ngon, không chỉ làm cho Tống Cẩn mà lần nào cũng mang cho thầy Cố một phần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ khi Kiều Trân Trân đi tới căn cứ, mắt thường có thể thấy được hai người bọn họ béo tốt lên, khí sắc cũng là càng ngày càng tốt, không ít đồng nghiệp ở sau lưng hâm mộ.

Mỗi lần về nhà nghe vợ trong nhà oán giận, nàng dâu Tống Cẩn lại phá của, không biết sống như thế nào này nọ, thật ra trong nội tâm bọn họ cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Công việc vất vả, bọn họ cũng muốn thỉnh thoảng ăn miếng ngon. Đáng tiếc vợ trong nhà không biết làm, cho dù biết làm cũng không thể ngày nào cũng làm như Kiều Trân Trân vì tiết kiệm tiền gửi về quê.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 72: Chương 72



“Mẹ, khoai lang khô hôm qua mẹ làm cho con, có thể làm nhiều hơn một chút được không, bạn học con cũng muốn ăn.”

Tống Đại Bảo tan học trở về, ùng ục ùng ục uống hết nửa ly nước sau đó nói với Kiều Trân Trân.

“Được, ngày mai sẽ làm cho con nhiều hơn một chút, còn để cho con khoe với mấy bạn nữa chứ.” Đồ ăn mình làm được hoan nghênh như vậy đương nhiên Kiều Trần Trân cũng rất vui vẻ.

Tống Tiểu Bảo lại có chút luyến tiếc, anh cả luôn lấy đồ trong nhà cho người khác ăn, mẹ cũng không quản, không biết tiền trong nhà có còn đủ tiêu hay không nữa.

Cậu bé thường xuyên nghe người khác nói rằng mẹ cậu bé tiêu tiền như nước, sau này không có tiền cho anh trai cưới vợ, có phải mình nên bắt đầu tích cóp tiền cưới vợ từ giờ luôn hay không?

Kiều Trân Trân không biết Tống Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy mà trong lòng lại suy nghĩ nhiều đến thế, lại còn cân nhắc đến chuyện tiết kiệm tiền để cưới vợ. Nếu như cô biết thì cũng sẽ rất vui nha, ha ha.

Tối nay Kiểu Trân Trân quyết định tự tay làm món mì trứng, đương nhiên cũng không thể thiếu món thịt bò kho tàu, đây là thịt bò buổi sáng cô vất vả lắm mới cướp được ở nơi mua sắm.

Lúc này, bò là vật nuôi gia súc quan trọng nhất, cho nên người bình thường đều sẽ không g.i.ế.c bò. Con bò này là bởi vì quá lớn tuổi rồi không làm nổi nữa cho nên người ta bất đắc dĩ phải giết.

Kiều Trân Trân còn mặc niệm thêm ba phút cho cuộc đời chịu cơ cực của con bò già này, tuy nhiên, lúc ăn thì thịt của nó vẫn rất thơm.

Ở Thiểm Bắc mì rất phổ biến, không giống với ở miền Nam nơi mà cơm được ưa chuộng của Kiều Trân Trân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô cũng rất thích ăn mì, ba người khác trong nhà cũng không kén ăn, chủ yếu là do Kiều Trân Trân nấu cái gì cũng ngon, đồ ăn ngon nên đương nhiên mọi người cũng không kén chọn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Trân Trân làm mì cán bằng tay, bề ngoài vẫn hơi kém một chút, nhưng nước mì cô làm từ nước hầm gà cùng rất nhiều thảo dược, tất cả đều là đồ ở trong không gian cả.

Thịt bò kho tàu cũng được làm rất ngon miệng, kết hợp với tương ớt bí mật, mùi thơm có thể lan xa đến hai dặm.

Thầy Cố và Tống Cẩn cũng đặc biệt tới ăn mì, bọn họ còn dẫn theo một người tới, tên là Hạ Sơn, sinh viên mới tốt nghiệp, là người chung nhóm với Tống Cẩn, một học bá như vậy mà bây giờ được làm việc dưới trướng Tống Cẩn thì đúng là không uống phí.

Nhìn dáng vẻ của cậu thanh niên này thì đoán chứng chỉ mới hai mươi hai mốt tuổi mà thôi, bộ dạng văn nhã đẹp trai như vậy rất có dáng dấp thư sinh, khi vào nhà chào hỏi với Kiều Trân Trân còn có chút ngại ngùng, không biết là do nóng hay ngại ngùng mà trên mặt có chút đỏ lên, Tống Cẩn rất tự nhiên dẫn cậu ta cùng thầy Cố ngồi xuống ăn cơm.

“Đây là rau trộn buổi chiều tôi làm, còn có gà nữa, mọi người nếm thử xem, xem có thích hay không.” Kiều Trân Trân bưng ra một đĩa thức ăn đặt ở trên bàn, sốt đỏ bao bọc lấy thịt gà trắng nõn, cay nồng thơm ngon góp phần k*ch th*ch khẩu vị của người khác.

Khẩu vị của thầy Cố cũng không kém bọn Tống Cẩn nhiều lắm, cũng rất thích ăn cay, đối với món gà này, khen không dứt miệng, mặc dù món mì cán bằng tay chỉ ăn được một chén thôi, nhưng món gà đã vào trong bụng nằm rồi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 73: Chương 73



Ông ấy còn nói với Tống Cẩn: “Tống Cẩn cậu ăn ít một chút, Trân Trân ở nhà, lúc nào cậu cũng có thể ăn được, để cho tôi ăn nhiều hơn một chút đi.” Ông ấy cũng không nghĩ đến việc tuy rằng bọn họ không có ở chung, nhưng lần nào Kiều Trân Trân làm đồ ăn ngon thì ông ấy lại không được ăn.

Nếu bị ông ấy phát hiện hiện Tống Cẩn và Kiều Trân Trân bí mật ăn cái gì ngon mà không để lại cho ông ấy thì ông ấy sẽ nổi giận, thật sự không có một chút khí thế nào của đại lão Thái Sơn, giống như bằng tuổi hai anh em Tống Đại Bảo vậy.

Hạ Sơn đến từ Hỗ thị (Thượng Hải) nên không giỏi ăn cay cho lắm, chỉ ăn một miếng gà thôi đã cay đến mức đổ mồ hôi rồi, Kiều Trân Trân đặc biệt rót cho cậu ta một ly nước chanh mật ong, cái này có thể làm dịu bớt cảm giác cay đi.

Trong mì cán bằng tay không có cho tương ớt nên cậu ta đã ăn được hết ba bát lớn, sau khi ăn xong mới nhận ra mình ăn hơi nhiều nên liền đỏ mặt.

Cơm nước xong, Kiều Trân Trân bắt đầu chiên khoai lang cho hai anh em Tống Đại Bảo, hai đứa nhỏ không chạy ra ngoài chơi nữa, mà ngoan ngoãn canh giữ ở bên cạnh Kiều Trân Trân, thỉnh thoảng còn ăn vụng một hai miếng, bình thường thì bọn nhỏ vừa ăn xong là chạy đi chơi ngay.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em cũng đừng quá nuông chiều bọn nhỏ, như vậy thì mới có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn được.” Tống Cẩn rửa chén xong thì liền ôm Kiều Trân Trân từ phía sau, vùi mặt vào cổ đối phương, hít sâu một hơi:”Trân Trân, trên người em thơm quá.”

“Anh nháo cái gì đó em còn chưa tắm đâu đấy, cả người đầy mùi khói dầu, cách xa em ra một chút “Kiều Trân Trân cúi người muốn đẩy Tống Cẩn ra xa một chút:” Đúng rồi, em chiên cho anh nhiều một chút để ngày mai anh mang lên cho thầy Cố, cái này chấm thêm một chút tương ớt ăn cũng rất ngon.”

“Vất vả cho em rồi, em đã chiều hư khẩu vị của thầy Cố rồi đấy, nếu hai ba ngày không có đồ ăn ngon ông ấy còn đặc biệt chạy tới hỏi anh, nói rằng gần đây vợ anh có làm đồ ăn ngon gì không?

“Dù sao cũng là chuyện thuận tiện thôi, thầy Cố cũng không có sở thích nào khác.”

Kiều Trân Trân đang bận rộn ở trong bếp, Tống Cẩn liền đi đến thư phòng làm việc. Trong căn cứ luôn có không ít người nhìn chằm chằm anh, ở trong công việc anh thậm chí không được để xảy ra một chút sai lầm đơn giản, mà anh còn phải tạo ra một số thành phẩm thực tế để làm cho họ bất ngờ.

Đây không chỉ là vì đền đáp tổ quốc, không phụ sự chờ đợi của giảng viên, mà cũng vì có thể để cho vợ con có được một cuộc sống tốt đẹp, đây là trách nhiệm của một người đàn ông phải làm.

Cho nên, cho dù Tống Cẩn có thông minh hơn người, hay là có thiên phú bẩm sinh đi chăng nữa, cũng phải tốn rất nhiều thời gian để học tập từ thực tế, anh cũng thất bại rất nhiều lần thì mới có được lần thành công như vậy, cho tới bây giờ cũng không ai có thể tùy tiện thành công được.

Có đôi khi khu nhà bên đây bị mất điện, Tống Cẩn còn có thể ở trong văn phòng căn cứ suốt đêm để làm việc, bây giờ anh không có thời gian về nhà mỗi ngày, nhiệm vụ công việc ở căn cứ so với lúc ở trường còn nặng nề hơn ấy chứ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 74: Chương 74



Đối vói việc này Kiều Trân Trân cũng ủng hộ, chỉ hy vọng anh nên chú ý sức khoẻ của mình nhiều hơn một chút đừng ỷ vào việc tuổi còn trẻ mà muốn làm gì làm.

Tống Cẩn đang cố gắng như vậy, Kiều Trân Trân cũng không thể luôn ở nhà không có chí tiến thủ như thế được, vì vậy, cô quyết định đi dạo ở Hương Trấn gần căn cứ, hơn nữa, tính toán thời gian một chút thì cô cũng nên giao hàng cho anh Giang rồi.

Đối với anh Giang thì không thể cung cấp các loại rau củ và trái cây khó bảo quản được nữa, chỉ có thể cung cấp một ít loại dễ bảo quản mà thôi, cho nên các loại rau bán ở trong cửa hàng cần điều chỉnh lại, Kiều Trân Trân thì mặc kệ cứ để anh Giang tuỳ ý làm là được.

Bây giờ Kiều Trân Trân chỉ mong cuộc sống của gia đình ổn định như thế là được rồi

Về phần sự nghiệp, cô là bà chủ chân chính, thật đúng là không có anh Giang quan tâm, thì hình như về chuyện tiền nong hay lòi lãi được bao nhiêu cô cũng không để ý lắm, cái gì cũng là “Anh làm chủ là được” “Anh xem làm vậy được là được”.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian lâu, anh Giang cũng hiểu tính tình của Kiều Trân Trân, rất nhiều chuyện đều tự mình quyết định, rất ít làm phiền Kiều Trân Trân.

Về phần kiếm tiền này, thì đương nhiên Kiều Trân Trân muốn kiếm, dù sao những thứ này cũng từ trong không gian của cô mà ra, ngoại trừ bỏ sức ra thì xem như mua bán không cần vốn, làm gì có chuyện không kiếm tiền được chứ, chỉ là kiếm được nhiều hay ít thôi

Hôm nay, Kiều Trân Trân đi theo xe mua sắm của căn cứ ra ngoài, đại khái lái xe được một giờ thì đã đến được Công Xã.

Công xã tương đối lớn, phía dưới quản lý khoảng ba mươi mấy đội sản xuất, đội sản xuất cũng có lớn có nhỏ, lớn thì có mấy ngàn người, nhỏ thì mấy trăm người, giống như đại đội Hồng Kỳ của cha Kiều thì chỉ xem như một đại đội có quy mô trung bình mà thôi

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm Kiều Trân Trân tới, vừa hay vào đúng ngay ngày họp chợ Công Xã, đây là ngày đầu tiên mở cửa sau cải cách, công xã tổ chức một buổi tập hợp lớn như vậy.

Rất nhiều người từ các đội sản xuất ở bên dưới đều đến, đều tập trung trên một mảnh đất quy hoạch riêng của công xã, các xã viên đều rất hưng phấn, mua đồ bán đồ, rộn ràng nhốn nháo, hình như có tầm mấy ngàn người

Đi dạo được một lúc Kiều Trân Trân mua được mấy cái rổ, nếu so với tay nghề thì không bằng Trương Đại Nha ở bên kia, chỉ có thể xem như là đủ dùng, còn có hai cái bình dưa chua, cùng với mấy cái chậu rửa mặt, chậu rửa chân gì gì đó, còn lại chính là mấy con thỏ rừng mà thôn dân bắt được.

Cô còn đụng phải một người bán rắn, dọa không ít người, may mắn thay Kiều Trân Trân không sợ những thứ này và hào phóng mua hết toàn bộ, một con cũng chỉ nặng bốn năm cân mà thôi, buổi tối trở về chuẩn bị làm món rắn xào cay thơm ngon.

Cuối cùng, Kiều Trân Trân còn mua được mười cân thịt heo, là thịt heo thôn mới vừa g.i.ế.c vào buổi sáng, nhìn thì có vẻ tốt hơn khu mua sắm bên kia một chút, có thể làm chút thịt khô hoặc là món thịt gì đó.

Đồ mua hơi nhiều nên cô lo lắng mình cằm không hết, Kiều Trân Trân liền dừng tay, sau đó bỏ ra hai đồng thuê hai thôn dân nhiệt tình chuyển đến xe mua sắm của căn cứ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 75: Chương 75



Hôm nay xe mua sắm cũng đi ra để mua sắm, bình thường sáng sớm đi thì đến giữa trưa mới có thể trở về, thời gian vừa hay đúng lúc người của căn cứ có thể đi ké xe miến phí về đây xem như là phúc lợi khi có người nhà trong căn cứ

Nếu như thời gian không kịp, thì cũng chỉ có thể ngồi xe buýt nhỏ của công xã, cố định vào bốn giờ chiều mỗi ngày sẽ xuất phát, nhưng không đến được cửa căn cứ, sau khi xuống xe còn phải tự mình đi bộ nửa giờ.

Tình hình giao thông là như vậy cũng chẳng có cách nào để giải quyết được, Kiều Trân Trân cũng không muốn cầm nhiều đồ như vậy mà đi bộ nữa giờ, cho nên cô quyết định phải đi nhờ xe trở về.

Thấy còn một chút thời gian, Kiều Trân Trân lại chạy đến công xã gần đó mua một ít xà phòng, khăn mặt, cùng với bàn chải đánh răng và kem đánh răng cùng một vài thứ khác, những thứ này đều phải mua bằng vé.

Tống Cẩn là nhân viên chính thức của căn cứ, mỗi tháng ngoại trừ trợ cấp, cũng sẽ phát một ít vé. Kiều Trân Trân chuyển hộ khẩu tới, cũng có thể hưởng thụ hạn mức cung cấp nhất định, mỗi tháng cũng có một ít phiếu.

Lần này, Kiều Trân Trân gần như đã dùng hết hạn mức tháng này, cộng lại, thật ra cũng khoong có bao nhiêu dù sao đồ đạc thời nay cũng rất khan hiếm.

Cô còn muốn mua chút vải vóc để làm mấy cái chăn mỏng, nhiệt độ ngày đêm ở Thiểm Bắc chênh lệch rất lớn, buổi tối vẫn cần phải đắp chăn, đáng tiếc vé vải không đủ, chỉ mua được một hai mét, cũng không đủ nhét kẽ răng nữa xem ra phải tìm cách khác thôi.

Những người định đi nhờ xe về nhà vào buổi trưa giống như Kiều Trân Trân còn có bốn năm người nữa, họ cũng mua một chút đồ, đều đặt ở trong túi vải hoặc giỏ mình mang theo bên người.

Vừa lên xe, nhìn thấy đồ mà Kiều Trân Trân mua được vẻ mặt của bọn họ liền thay đổi, nhìn dáng vẻ không dễ ở chung cho lắm.

Kiều Trân Trân biết mình mua nhiều đồ, có chút chiếm chỗ, vì thế vội vàng làm bộ lấy mấy quả táo từ trong túi vải bên cạnh ra, phát cho mỗi người một quả bao gồm cả những giải phóng quân đi theo, miệng thì nói: “Hiếm khi ra ngoài một lần, nhất thời không chú ý nên mua có hơi nhiều, thật sự là ngại quá, có chút chiếm chỗ mọi người rồi.”

Lần này đội trưởng Tiểu Lâm phụ trách việc dẫn đội, cắn một miếng táo lớn, ngây ngô nói: “Cái này thì có gì phải ngại ngùng đâu chứ, dù sao trong xe cũng có chỗ, trống cũng trống rất nhiều, không sao cả, có mua nhiều một chút cũng có chỗ để.”

Có người nhà trong đó lại cảm thấy không vui, liếc mắt nhìn đồ ở bên cạnh chân Kiều Trân Trân, nhỏ giọng nói: “Có vài người chính là thích khoe khoang, rõ ràng là từ nông thôn tới, lại cứ kiên quyết muốn học theo giống như người thành phố, đánh sưng mặt giả mập mạp, hừ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người bên cạnh vội vàng kéo cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng nói nữa, người nọ lại hừ hừ hai câu, cuối cùng vẫn im miệng.

Kiều Trân Trân trợn trắng mắt, người này thật sự đúng là không biết xấu hổ mà, nhận đồ của cô xong còn nói kháy cô, nếu cô không quen nhìn thì bây giờ đem trái táo của tôi trả cho tôi, sao còn cho vào trong túi mà còn không im lặng nữa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 76: Chương 76



Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên Kiều Trân Trân coi như không nghe thấy, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện với mấy người đó, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.

Nhưng ở bên ngoài cũng không có phong cảnh gì đẹp cả, phóng tầm mắt nhìn lại, là một mảnh sa mạc rộng vô biên, cát vàng mênh m.ô.n.g vắt ngang nối liền với phía chân trai ở xa xa, bầu trời cũng xám xịt, cảnh tượng trước mắt có chút thê lương chẳng có chút sức sống nào cả.

Đây là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, mà trên mảnh đất như vậy, còn có hàng triệu người sinh sống.

Tâm trạng của Kiều Trân Trân giống như sa mạc ở bên ngoài vậy, u ám hiu quạnh. Cô đột nhiên suy nghĩ, mình có thể làm chút gì đó hay không?

Nhưng cô lại cảm thấy mình có chút không biết lượng sức, thiên nhiên tàn khốc trước mặt như vậy thì nhân loại cũng chỉ giống như một con kiến nhỏ bé, căn bản không có sức lực đánh trả.

Cho dù là ở thời hiện đại, hiệu quả của việc ngăn chặn và kiểm soát hiện tượng sa mạc hoá cũng rất bình thường, có nhiều nơi còn vì đuổi theo phát triển kinh tế mà phá rừng một cách loạn xạ, ngược lại tình hình còn xấu hơn nữa.

Trở lại căn cứ, Kiều Trân Trân liền dẹp tâm trạng nặng nề này sang một bên, mà tiếp tục sống cuộc sống gia đình ổn định của mình.

Buổi trưa chỉ có một mình Kiều Trân Trân ở nhà ăn cơm, Tống Cẩn sẽ ăn ở căn tin của căn cứ, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo mang cơm trưa đến trường học ăn, cho nên Kiều Trân Trân tự mình tùy tiện ăn một bát mì sợi.

Món mì thập cẩm cùng với thịt xào ớt, trứng gà chiên cũng là thứ không thể thiếu, một bữa ăn vô cùng đơn giản, tùy tiện nhưng mà không đơn giản, một người cũng phải ăn cơm thật ngon.

Về bữa tối ngoài việc có món rắn xào xay đã được quyết định xong, cô còn làm thêm một món sườn kho tàu, cà tím xào đậu đũa, cuối cùng chính là nồi canh nấm bổ dưỡng đã hầm từ chiều, dinh dưỡng mỹ vị, cần thiết cho việc bồi bổ sức khoẻ.

Lần này Tống Cẩn lại không nói sẽ không về, nhiều đồ ăn như vậy ba mẹ con ăn cũng không hết, nhưng không sao, Kiều Trân Trân có thể đóng gói lại rồi đặt ở trong không gian bảo quản, hôm nay Tống Cẩn không ăn được, thì ngày mai về cũng có thể ăn.

Bây giờ ở nhà bọn họ có nhiều kiểu dáng cơm hộp khác nhau, dù sao có thầy Cố, lại còn có đám nhỏ Tống Đại Bảo, nên cần phải yêu cầu mang theo cơm.

Đợi đến sáu giờ, Tống Cẩn cũng không trở về, Kiều Trân Trân mới cho bọn nhỏ ăn cơm trước.

“Mẹ, thịt rắn này ăn ngon thật, đây là lần đầu tiên con ăn rắn đấy.” Trẻ con không sợ rắn, có thể trong mắt bọn nhỏ chỉ cần là đồ ăn ngon thì không sợ, huống hồ chi đã làm rắn thành như thế này rồi thì cũng không có gì sợ hãi nữa cả.

“Ngày mai con đến trường nói với bạn học, bọn họ nhất định sẽ hâm mộ con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không phải mẹ đã nói với các con rồi sao, im lặng phát đại tài, khiêm tốn không bị đánh, hai người các con chú ý một chút, miẽn cho người khác lại nói đủ thứ tin đồn về nhà chúng ta.”

“Mẹ, con đã rất khiêm tốn rồi, nhà chúng ta có hai cái radio, con cũng không nói ra.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 77: Chương 77



“Đúng vậy, mẹ, mẹ nhìn con xem, con chỉ có mười mấy bộ quần áo mùa hè, còn chuyện con có tám đôi giày, con đã nói rồi, con đã rất khiêm tốn, rất khiêm tốn rồi.”

Như vậy xem ra, hình như quả thật rất khiêm tốn, bây giờ ngoại trừ việc hai anh em khoe khoang chút đồ ăn ngon ra, thì cơ bản cũng không làm chuyện gì khác người, ngược lại người không khiêm tốn ở trong nhà này là cô.

Kiều Trân Trân cho hai cậu bé một ánh mắt tán thưởng, nói: “Làm tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy!”

“Mẹ, con muốn ăn thêm hai miếng thịt rắn xem như là phần thưởng. Nếu không, mẹ lấy ra một ít từ phần để lại cho cha được không? “Tống Tiểu Bảo nhìn Kiều Trân Trân.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con cũng muốn, con cũng muốn.” Tống Đại Bảo cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau nên cũng ồn ào theo.

Kiều Trân Trân còn chưa đồng ý, thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng nói: “Đây chính là mẹ các con cố ý để lại cho cha, để cha xem rốt cuộc trong các con ai muốn ăn đây?”

“Đúng vậy, mỗi ngày cha đều làm việc vất vả như vậy, chính là vì kiếm tiền nuôi gia đình mình, những đồ các con ăn những thứ các con dùng đều là do cha kiếm được, các con phải biết hiếu thuận, hiểu không?” Kiều Trân Trân nhân cơ hội đó để giáo dục con mình

Tống Tiểu Bảo vội vàng nhận sai, còn gắp thịt trong bát của mình cho Kiều Trân Trân và Tống Cẩn mỗi người một miếng, Tống Đại Bảo cũng học theo, chia thịt của mình cho cha mẹ ăn.

Hai vợ chồng ăn vô cùng yên tâm thoải mái, không cần cảm thấy phải nhường nhịn hay khách khí nào cả, ngay cả một phần để lại cho Tống Cẩn cũng đều vào bụng hai vợ chồng, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo không ăn nhiều hơn một miếng nào.

Nếu là trước kia, Tống Cẩn vẫn sẽ phá lệ chiếu cố hai đứa nhỏ một chút, nhưng từ sau khi Kiều Trân Trân bí mật nói với anh cái gì gọi là “Mười nguyên tắc lớn của khoa học nuôi con”, Tống Cẩn đều theo sự sắp xếp của Kiều Trân Trân.

Trong 10 nguyên tắc lớn của khoa học nuôi con thì có một điều, phải chú trọng bồi dưỡng hành vi hiếu thuận với cha mẹ của con cái.

Không thể cho rằng con cái còn nhỏ thì cứ luôn một mực cưng chiều, như vậy sẽ dễ dàng làm cho chúng nghĩ rằng cha mẹ đối xử tốt với chúng là điều đương nhiên, dần dần, có thể sẽ hình thành tính cách ích kỷ.

Tống Cẩn không nghĩ tới Kiều Trân Trân người được nuông chiều từ bé đến lớn lại có thể có cách dạy con như vậy, anh rất muốn hỏi ngược lại Kiều Trân Trân khi còn bé cô đã ngang nguọc tuỳ hứng, vô pháp vô thiên như thế, nhưng đúng là vẫn không thể nói ra thành lờ vì anh sợ buổi tối sẽ bị đuổi xuống giường.

Bởi vì có đôi khi tính tình của Kiều Trân Trân cũng nhỏ nhen “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn”.

Nhưng Tống Cẩn không cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngược lại còn cảm thấy lúc Kiều Trân Trân có tính tình nhỏ nhen lại rất đáng yêu, nhưng nổ giận không cho anh lên giường thì không tốt lắm.

Tháng 7 năm 1980, một sự cố đã xảy ra ở căn cứ Côn Bằng đủ để làm toàn viện chấn động, nhân vật chính của sự kiện đó còn là Kiều đại vương lừng lẫy của chúng ta, Kiều Trân Trân.

Bởi vì cô đã mua chiếc tủ lạnh đầu tiên cho gia đình của mình!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 78: Chương 78



Từ thành phố gửi đến đây chỉ riêng phí vận chuyển thôi cũng đã rất đắt đỏ rồi, có điều, Kiều Trân Trân nói là do bạn bè tặng, không tốn tiền chút nào, nhưng không ai tin cả, đồ đắt như vậy ai có thể tặng được chứ, nhà Kiều Trân Trân cũng không phải là quan lớn gì, nhất định là Kiều Trân Trân sợ bị người ta nói xấu, nên mới cố ý nói như vậy.

Kiều Trân Trân:... Đúng là sợ bị người ta nói xấu, nhưng mà hình như cũng không có tác dụng gì, vẫn ở trung tâm chú ý của mấy chuyện bát quái, ai da! Độ thảo luận quá cao cũng rất phiền não đó!

Đương nhiên tủ lạnh không phải là do người khác tặng mà là do Kiều Trân Trân bỏ ra một số tiền lớn để mua.

Đây là do có một lần gọi điện thoại cho Hoàng Tam, nghe anh ta nói anh ta có rất nhiều tủ lạnh, thuận miệng hỏi một câu Kiều Trân Trân có muốn mua hay không.

Kiều Trân Trân không thiếu tiền đương nhiên muốn mua rồi, tuy rằng buổi tối căn cứ sẽ hạn chế điện, nhưng chỉ cần sau khi hạn chế điện không mở tụ lạnh nữa là được, vẫn có thể chống đỡ đến sáng mai khi khôi phục điện.

Hơn nữa có tủ lạnh, cô có thể làm rất nhiều đồ uống ướp lạnh và những món tráng miện lạnh, khi nói đến việc thoã mãn cơn thèm ăn thì Kiều Trân Trân rất tích cực, không sợ phiền toái chút nào.

Sau đó, Tống Cẩn, Tống Đại Bảo, còn có Tống Tiểu Bảo thường xuyên được ăn bún lạnh, dưa hấu ướp lạnh, cháo đậu xanh ướp lạnh cháo đậu đỏ rồi có cả cháo Bát Bảo, nước ô mai, sữa chua hai lớp để lạnh, nước cam ướp lạnh nước táo cùng các loại khác, vào mùa hè nóng bức ăn một chén đồ tráng miện ướp lạnh thôi, thì thật sự là không thể thích hơn được nữa.

Đương nhiên, không thể thiếu đi phần của thầy Cố được.

Tống Cẩn không thích Hoàng Tam lắm, mặc dù biết Hoàng Tam chẳng có ý nghĩ gì không an phận với Kiều Trân Trân cả, Kiều Trân Trân càng không có ý nghĩ gì với Hoàng Tam, nhưng anh vẫn không thích lắm, nhưng cũng chẳng ngăn cản Kiều Trân Trân và Hoàng Tam qua lại với nhau chỉ là đôi khi anh vẫn nghĩ, lúc nào thì mình cũng có thể vì Kiều Trân Trân mà làm chút gì đó.

Ở trong nhà này, dường như vẫn luôn là Kiều Trân Trân phải hi sinh, sự hi sinh của anh, ngoại trừ chút tiền lương và trợ cấp ra, thì hình như cũng không còn gì khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Kiều Trân Trân có tiền, chút trợ cấp và tiền lương của anh đối với Kiều Trân Trân mà nói, hay đối với gia đình này mà nói thì chẳng có chút tác dụng nào cả, thậm chí mỗi ngày anh còn bận rộn nhiều việc, ngay cả thời gian làm bạn với các con cũng không có.

Về điều này làm cho Tống Cẩn có chút buồn rầu, cũng cảm thấy áy náy với Kiều Trân Trân.

Nhưng Kiều Trân Trân thì cảm thấy rằng sự hi sinh của hai người bọn họ chẳng có gì sai cả, bọn họ là một cá thể độc lập, không cần so đo ai hi sinh nhiều ai hi sinh ít, chỉ cần tấm lòng của hai người luôn hướng về một nơi chỉ cần đều vì cái nhà này mà cố gắng, vậy là đủ rồi.

Hơn nữa, Tống Cẩn đã làm những việc cống hiến cho tổ quốc và nhân dân, xây dựng một đất nước ngày càng phát triển hơn, gia đình nhỏ còn có thể không tốt được sao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 79: Chương 79



Cho nên, Kiều Trân Trân thường xuyên giáo dục cho Tống Cẩn để góp phần nâng cao nhận thức của anh, nhất là khi bây giờ anh còn đang là một đảng viên dự bị, càng phải học cách nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện và học hỏi những ý tưởng tiên tiến hơn, ví dụ như học nhiều như Kiều Trân Trân cô vậy.

Nhìn Kiều Trân Trân nghiêm túc giống như một lão học giả chỉ điểm giang sơn, rung đùi đắc ý, tâm trạng vốn có chút buồn rầu của Tống Cẩn cũng tan biến ngay.

Anh ôm Kiều Trân Trân vào trong lồng ngực, triền miên thì thầm: “Trân Trân, sao em lại đáng yêu như vậy, thật muốn buộc em vào thắt lưng quần, một chút cũng không được tách rời quá đi mất.”

Sau đó, chính là rượu này rượu kia...... Vợ chồng đi sâu vào thời gian trao đổi.

Gần đây ở bên căn cứ có sữa chữa một con đường lớn, đi tới công xã bên kia chỉ cần đi xe hơn nửa tiếng mà thôi, hơn nữa còn có xe tải lớn của khu mua sắm, rất chi là thuận tiện.

Kiều Trân Trân thường xuyên chạy tới công xã bên kia để đi dạo, có đôi khi mua một chút đồ, có đôi khi chỉ đi dạo thôi, sau đó cô liền quen biết Hàn Mai Mai của bộ phận tuyên truyền tổ chức công xã.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Mai Mai năm nay mới hai mươi, cũng có đối tượng rồi nhưng hai ngươi vẫn chưa kết hôn, dáng vẻ của cô ấy rất hoạt bát đáng yêu, tính cách cũng cởi mở hào phóng, Kiều Trân Trân quen được cô ấy khi ở chợ, tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau sở thích cũng giống nhau, đều là người thích ăn uống cho nên rất nhanh đã trở thành bạn bè.

Kiều Trân Trân thỉnh thoảng còn mang chút đồ ăn ngon ở nhà đến cho cô ấy, đây chỉ là thuận tiện thôi, nhưng Hàn Mai Mai dường như đã coi Kiều Trân Trân là chị em ruột, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt lên, bởi vì côấy phát hiện đồ ăn của Kiều Trân Trân làm rất ngon, ở bên ngoài không thể nào mua được, bản thân cô ấy cũng làm không được.

Hôm nay, Kiều Trân Trân lại tới công xã mua đồ, Hàn Mai Mai liền lôi kéo cô nói chuyện phiếm.

“Chị biết không, bên căn cứ của chị đã kết hợp với chính quyền thành phố chúng ta, tuyên bố nhiệm vụ trồng cây xanh phủ xanh đồi trọc gì đó, cổ vũ các công xã ở phía dưới nhận thầu đất hoang. Thật ra nói cho dễ nghe như vậy viết là cỗ vũ thế thôi, nhưng thật ra lại là yêu cầu cưỡng chế.”

“Bên chúng em cũng có nhiệm vụ nữa, hai ngày nay em đều viết vài cái bản thảo tuyên truyền, nhưng đại đội sản xuất ở phía dưới chẳng hưởng ứng gì cả, đúng là sầu quá đi mất!”

Hàn Mai Mai vừa cắn hạt dựa vừa châm chọc, Kiều Trân Trân một chút cũng không nhìn ra cô ấy đang buồn ở chỗ nào, mà ngược lại cô thấy cô ấy lại đang rất vui vẻ ấy chứ.

“Đây là chuyện tốt mà, em lo cái gì?”

“Chuyện tốt thì là chuyện tốt, nhưng cũng phải tiếp tục triển khai, đất hoang ở nơi này của chúng ta làm gì trồng được thứ gì sống được đâu chứ. mấy năm trước, công xã tổ chức khai hoang một mảnh đất, trồng cái gì c.h.ế.t cái đó, tốn rất nhiều tiền, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”

“Hiện tại, lại đưa xuống nhiệm vụ như vậy, bí thư công xã của chúng em buồn đến mức sắp hói luôn rồi, vốn dĩ ông ấy chẳng còn bao nhiêu tóc rồi.”
 
Back
Top Bottom