Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 50: Chương 50



Trong mắt Tống Cẩn, Kiều Trân Trân thông minh lanh lợi, thiên phú cực cao, chỉ cần học tập có hệ thống thì nhất định sẽ đạt được thành tựu không nhỏ.

Thậm chí, Tống Cẩn còn đang suy nghĩ có nên cân nhắc ly hôn giả để ủng hộ Kiều Trân Trân đi thi đại học trước rồi sau đó mới phục hôn hay không.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, bởi vì anh thật sự không thể chịu đựng được chuyện ly hôn với Kiều Trân Trân, cho dù là giả cũng không được. Vạn phần may mắn vì trước khi đến Bắc Kinh mình đã đi làm lại giấy chứng nhận kết hôn.

Thậm chí, trong lòng Tống Cẩn còn có chút lo lắng Kiều Trân Trân sẽ vứt bỏ anh. Không sai, chính là loại cảm giác vô cùng kì cục này.

Có lẽ khi thật sự yêu một người thì phản ứng đầu tiên chính là tự ti vì lo lắng mình không xứng với đối phương và lo lắng có một ngày đối phương sẽ vứt bỏ mình.

Lúc trước lúc anh vừa mới thi lên đại học, Kiều Trân Trân cũng lo lắng mình sẽ vứt bỏ cô, nên hẳn là Kiều Trân Trân cũng yêu anh.

Đến buổi tối, Tống Cẩn trở nên vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng hung mãnh khiến Kiều Trân Trân điên đảo thần hồn.

Kiều Trân Trân chỉ có thể làm thêm chút đồ ăn ngon ngày ba bữa bổ sung cho anh. Nếu lúc trẻ mà không chú ý thì khi về già sức khoẻ không tốt thì có bổ sung cũng không kịp.

Giáo viên và các bạn học trong trường còn trêu Tống Cẩn ngày càng dễ chịu, không chỉ khí sắc càng ngày càng tốt mà còn béo lên. Họ nghĩ thầm nhất định là vợ ở nhà làm đồ ăn ngon mỗi ngày khiến những bạn học độc thân kia cũng có chút rục rịch: có phải nên suy nghĩ tìm đối tượng kết hôn hay không.

Tống Cẩn kể mấy chuyện trêu chọc trong trường học như chuyện cười nói cho Kiều Trân Trân nghe, Kiều Trân Trân đã nghĩ có nên mời giáo viên và bạn học của anh đến nhà ăn một bữa cơm hay không.

Dù sao từ khi bọn họ chuyển tới đây vẫn chưa mời bạn bè anh ăn cơm. Nhân lúc nhiệm vụ học tập của họ chưa nặng thì có thể tụ một chút, nếu không qua một thời gian ngắn nữa sẽ phải thi cử, tất cả mọi người không rảnh. Đương nhiên Tống Cẩn vui vẻ đồng ý.

Đối với sinh viên đại học hiện tại, nhất là sinh viên đại học trọng điểm, nhiệm vụ học tập của bọn họ còn nặng nề và khẩn trương hơn cả thi tốt nghiệp trung học hoàn toàn không giống lúc Kiều Trân Trân học đại học ở đời trước có rất nhiều người học hành vớ vẩn mà vẫn tốt nghiệp.

Kiều Trân Trân chỉ có thể cảm thán: con người bây giờ thật sự vô cùng yêu thích học tập, giáo viên cũng rất tình nguyện dạy, thật sự là liều mạng dạy và học.

Sau khi Tống Cẩn nói nhà họ muốn mời khách ăn cơm, giáo viên và các bạn học đều vui vẻ vô cùng. Bọn họ đã sớm biết tài nấu nướng của vợ Tống Cẩn rất tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những bạn học có quan hệ bình thường với Tống Cẩn không nhận được lời mời đều có chút hối hận vì sao bình thường không đi lại nhiều với Tống Cẩn thì có lẽ bây giờ có thể ăn một bữa ngon.

Ngày mời khách, Kiều Trân Trân đã chuẩn bị đầy đủ mười hai phần.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 51: Chương 51



Bởi vì nhiều người nên dự định ăn lẩu, chuẩn bị hai mươi mấy cân thịt dê thịt bò tươi mới và mua một thùng Mao Đài từ chỗ bà Vương.

Con trai và con dâu của bà Vương là sĩ quan, có nội bộ cung ứng. Ngoài ra còn có rất nhiều rau quả do nông trường sản xuất. Cuối cùng tất nhiên là khách chủ cùng vui vẻ liên hoan.

Hai vị lão sư và bảy bạn học tới. Vốn chỉ mời năm bạn học, còn hai người khác mặt dày mày dạn đi theo tới. Tống Cẩn nghĩ thầm rốt cuộc cũng là bạn học một hồi nên cũng không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đoàn người ăn uống no đủ, còn tiện thể lấy quà tiện tay Kiều Trân Trân đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.

Đó là tương ớt nhà mình ướp, tương cà chua, và cả củ cải và dưa chuột ngâm tương. Mỗi người bốn bình, thành ý tràn đầy khiến ai nấy cũng vui vẻ ra mặt, vừa ngượng ngùng vừa không nỡ không lấy.

Nhất là người đã từng thử tay nghề của Kiều Trân Trân thì đều biết đây là thứ tốt mua bên ngoài cũng không mua được. Không còn cách nào khác, sâu tham ăn trong bụng quá ngoan cố nên mấy người đều mặt dày lấy đi.

Sau khi tiễn mọi người ra cửa, Tống Cẩn liền giúp Kiều Trân Trân dọn dẹp bàn.

Hôm nay anh vô cùng vui vẻ: cùng các thầy cô bạn học nâng cốc chúc mừng, tâm sự lý tưởng mạnh mẽ, bên cạnh còn có người vợ giỏi hiểu lòng người, dịu dàng động lòng người. Anh cảm thấy cuộc sống hoàn mỹ, không gì hơn thế.

Về phần Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, hai người càng ngày càng giống nhặt được trong đống rác. Ở cái nhà này địa vị càng ngày càng không quan trọng, không chỉ có mẹ thay đổi, hiện tại ngay cả ba cũng thay đổi. Chúng không còn là những em bé đáng yêu mà bố mẹ yêu nhất!

“Thật sự nên để cho Trương Minh Viễn tới xem một chút để cho cậu cả ngày lỗ mũi hướng lên trời, nhà Tống Cẩn chỉ ở lầu nhỏ.” Sau khi trở lại phòng kí túc, Lý Khải Minh có quan hệ tốt nhất với Tống Cẩn tức giận nói.

“Gọi cậu ta làm gì, nếu không cậu ta cũng được một phần đồ hộp này, không có lời.”

“Đúng đúng, cậu nhắc nhở tôi mới nhớ: Trương Minh Viễn làm sao xứng với thứ tốt như vậy.”

“Cậu cũng đừng nhắc đến Trương Minh Viễn trước mặt Tống Cẩn. Cậu không thấy thái độ của Tống Cẩn, căn bản không thèm để Trương Minh Viễn vào mắt. Đó chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.”

“Tôi không quen nhìn Trương Minh Viễn cứ thích giả vờ giả vịt.”

......

Thời gian trôi qua thật nhanh, các học sinh đại học Bắc Kinh Kinh đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, hai anh em Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi lên lớp của trường tiểu học nhân dân số một đường phố Tỉnh Loan.

Vốn bạn nhỏ còn chưa nhập học như anh em Tống Đại Bảo không thể tham gia cuộc thi lên lớp, nhưng bà Vương và hiệu trưởng Thái của trường là bạn cũ nhiều năm nên đi hỗ trợ xin một chút. Vương Vĩnh Quân cũng học tiểu học ở đây.

Hai anh em Tống Đại Bảo cũng quả thật có trình độ, hiệu trưởng Thái lấy ra bài thi cuối kì chương trình tiểu học năm nhất gồm ngữ văn và toán học. Ngoài viết văn, hai anh em đều thi đạt điểm tối đa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 52: Chương 52



Đứa nhỏ có thiên phú như vậy, hiệu trưởng Thái vẫn rất tình nguyện hỗ trợ.

Thành tích thi vào buổi chiều hôm đó đã có, tất nhiên hai người Tống Đại Bảo không thành vấn đề, cứ như vậy qua năm mới, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo có thể cùng Vương Vĩnh Quân đi học tiểu học năm hai.

Kiều Trân Trân còn đặc biệt mượn sách giáo khoa năm hai, chuẩn bị nghỉ đông thì ở nhà học bổ túc cho các con.

Tết năm nay, Kiều Trân Trân nhất định phải về thôn Hồng Kỳ. Cô đã sớm gọi điện thoại về nói với mẹ Kiều, ngay cả vé xe lửa cũng mua xong, chỉ chờ Tống Cẩn thi xong liền xuất phát.

Vào ngày thi cuối cùng của Tống Cẩn, trong nhà có hai vị khách không mời mà đến.

Kiều Trân Trân đang ở nhà chiên thịt viên. Thịt heo tươi ngon trơn mềm cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào bốn năm quả trứng gà, rồi thêm một ít móng ngựa và hành hoa, chiên đến bề mặt vàng óng ánh trong chảo dầu nóng hổi, ăn một miếng thì miệng đầy hương thơm.

Hiện tại thời tiết lạnh, có thể mang một chút thịt viên đã làm lên xe lửa ăn.

Không chỉ như thế, Kiều Trân Trân còn chuẩn bị chiên một ít khoai tây chiên kết hợp với tương cà chua tự chế, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn, Tống Đại Bảo, Tống Tiểu Bảo, và cả Tiểu Quân và Tiểu Như Nguyệt đều vây quanh Kiều Trân Trân, lòng tràn đầy chờ mong chờ được cho ăn.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, Kiều Trân Trân tưởng là bà Vương liền bảo Tiểu Quân đi mở cửa, kết quả Tiểu Quân dẫn hai cô gái trẻ tuổi vào.

Xem ra nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi, trong đó có một người có nhanh sắc có thể so với minh tinh điện ảnh: da trắng xinh xắn, dáng người thanh mảnh, lông mày giống như nhíu mà không nhíu, hai mắt linh động như nước chiều thu, dáng vẻ mềm mại khiến người ta trìu mến.

Điều này khiến Kiều Trân Trân nhớ tới những nữ chính trong tiểu thuyết của Bá tổng năm xưa ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dáng vẻ trong sáng đáng thương, lúc mạnh mẽ chiếm hữu có phải rất k*ch th*ch hay không, Bá tổng không phải đều thích loại này sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chúa ơi! Tôi đang nghĩ gì vậy? Nhất định là mấy ngày nay bị Tống Cẩn dạy hư!

Kiều Trân Trân xấu hổ ho khan vài tiếng, hỏi: “Hai người là......?”

“Em tên là Tống Nhu, là của anh Cẩn......”

Giọng nói thanh thanh mềm mại, và rất dễ nghe, chỉ là có mùi trà xanh nồng đậm khiến Kiều Trân Trân có chút khó chịu.

Kiều Trân Trân:... Là cái gì của anh Cẩn. Cô nói rõ xem nào, diễn cái dáng vẻ muốn khóc này cho ai xem đây!

Kiều Trân Trân rất muốn nói cho cô ta biết diễn xuất yếu kém như cô ta có lẽ có tác dụng với đàn ông nhưng chỗ cô thì không.

Bà đây không chỉ có ý chí sắt thép mà cũng có lòng dạ cứng rắn như sắt thép.

“Có chuyện gì nói mau, có rắm mau phóng đi!” Kiều Trân Trân lười nói nhảm với họ, cô còn muốn tiết kiệm chút thời gian chiên thịt viên đây.

Hơn nữa, hai người này rõ ràng là lai giả bất thiện, Kiều Trân Trân không cần phải tử tế với họ làm gì.

Tống Nhu không ngờ đối phương th* t*c như vậy, nước mắt vốn nổi lên trong hốc mắt đều bị dọa trở về và mở to hai mắt nhìn đối phương giống như một con nai con hốt hoảng.

“Không hổ là phụ nữ nông thôn, một chút giáo dưỡng cũng không có.” Tống Nhu chưa kịp phản ứng, Điền Tiểu Tĩnh bên cạnh đã đứng ra và chỉ vào mũi Kiều Trân Trân mắng.

“Phiền cô làm rõ bây giờ coi đang đứng trong địa bàn của ai!” Kiều Trân Trân mắt lộ vẻ hung dữ, giọng nói lạnh như băng.

“Coi nghe cho kỹ: đây là Tống Nhu, em gái của anh Tống Cẩn. Cô còn không biết sao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 53: Chương 53



Bọn tôi không hề biết cô đã kết hôn với anh Tống Cẩn. Cho dù bây giờ biết, chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận. Phụ nữ nông thôn như cô căn bản là không xứng với anh Tống Cẩn. Cô cứ chờ ly hôn đi!” Điền Tiểu Tĩnh không biết giữ mồm giữ miệng, không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm và đau khổ của Kiều Trân Trân.

“Tiểu Tĩnh, em đừng nói lung tung.”

Chờ Điền Tiểu Tĩnh nói xong, Tống Nhu mới ngăn Điền Tiểu Tĩnh nói tiếp, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Trân Trân, nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, Tiểu Tĩnh tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy nhưng thật ra cũng không có tâm tư xấu. Cô đừng để trong lòng.”

Tống Nhu vừa mở miệng thì kính lọc liền rớt xuống. Đây đâu phải là nữ chính của Bá tổng văn mà giống một nữ phụ trà xanh mới đúng.

Nhìn xem lời nói này mà gọi là tính tình thẳng thắn có cái gì nói cái đó, có nói như vậy sao.

Kiều Trân Trân nhất thời im lặng, cũng lười cãi cọ với họ. Cô cảm thấy nếu nói thêm một câu với họ thì cô đang tự hạ thấp chỉ số thông minh của mình.

Tống Nhu đợi một hồi lâu không thấy đối phương đặt câu hỏi, cũng không thấy được đối phương cãi cọ nổi giận nên nhất thời diễn không nổi nữa. Trong lòng điều chỉnh một hồi lâu, cô ta tiếp tục nói: “Hiện tại ba mẹ tôi đều biết nên muốn gọi anh Cẩn về nhà ăn bữa cơm.”

Về nhà Tống Cẩn, Kiều Trân Trân biết không nhiều lắm. Cô chỉ nghe Tống Cẩn thỉnh thoảng nhắc tới một hai câu: mẹ anh mất sớm, sau đó cha lại cưới mẹ kế, bởi vì cái gọi là có mẹ kế thì có cha kế nên quan hệ vẫn không tốt lắm. Sau đó, Tống Cẩn đã xuống nông thôn.

Sau khi Tống Cẩn tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học thì trở lại Bắc Kinh học đại học, cho dù nhà họ ở Bắc Kinh, Tống Cẩn cũng không trở về một lần.

Đương nhiên Kiều Trân Trân tôn trọng ý kiến của Tống Cẩn, bởi vì không chịu cái khổ của người khác chớ khuyên người khác thiện. Kiều Trân Trân chưa bao giờ đồng ý rằng “Đều là người một nhà nào có thù qua đêm”.

Vốn người hai nhà đường ai nấy đi, bình an vô sự, không ngờ đột nhiên có hai con ch.ó dữ chạy tới cửa kêu gào khiến Kiều Trân Trân có chút phiền.

“Muốn gọi Tống Cẩn về ăn cơm thì cô tự đi nói với anh ấy, chắc hẳn cô cũng biết anh ấy ở đâu. Tóm lại, đừng tới làm phiền tôi.” Kiều Trân Trân nói không thèm nể mặt ai tựa như người ngoài cuộc.

Tống Nhu không ngờ thái độ của đối phương như vậy vì bình thường nhiều người nịnh bợ nhà họ như vậy. Cho dù Tống Nhu không phải con gái ruột của Tống gia nhưng lúc cô đi theo mẹ cô còn rất nhỏ đã tới Tống gia cũng là thiên kiều vạn sủng mà lớn, nào gặp phải loại lạnh nhạt này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lập tức nghĩ đến việc có thể anh Cẩn chưa từng đề cập đến hoàn cảnh trong nhà với cô nên đối phương mới tỏ thái độ như vậy.

Vì thế, Tống Nhu rất khéo léo kể một chút hoàn cảnh gia đinh, chủ yếu là cường điệu ông Tống làm lãnh đạo lớn ở chính ủy, còn bà Tống làm chủ nhiệm ở tổng bộ liên đoàn phụ nữ quốc gia.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 54: Chương 54



Đương nhiên Tống Nhu nói chuyện vẫn rất thảo mai, sẽ không giới thiệu thẳng thắn thân phận địa vị của hai ông bà, chỉ nói “Mặc dù công tác ở chính ủy bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn rất nhớ” cái gì đó. Kiểu quanh co lòng vòng này khiến Kiều Trân Trân nghe cũng cảm thấy mệt mỏi thay cô ta.

Đừng thấy Tống Nhu ngoài mặt ngữ khí ôn hòa, kì thực là dáng vẻ vênh váo tự đắc. Cô ta còn nghĩ anh Cẩn còn không thèm nói những chuyện này với người phụ nữ này thì chắc hẳn tình cảm của họ cũng không được tốt lắm, ly hôn hẳn là chuyện rất đơn giản.

Chỉ có điều, sau khi Kiều Trân Trân nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn khiến Tống Nhu có chút xấu hổ. Điều đó khiến cho cô ta giống như một tên hề trong gánh xiếc, nhất là ánh mắt coi thường của Kiều Trân Trân khiến cho tính tình ẩn nhẫn tốt nhiều năm của cô ta thiếu chút nữa bị phá hủy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đang lúc Tống Nhu không biết nên phản ứng thế nào, Tống Cẩn đã trở lại.

Tống Cẩn vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người Tống Nhu đứng trong sân. Đôi lông mày đẹp mắt nhíu lại, cũng không hỏi nguyên do mà trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng tới quấy rầy tôi và người nhà của tôi. Mời các người lập tức rời đi!”

“Anh Cẩn... “ Tống Nhu không ngờ Tống Cẩn lại vô tình như vậy, quan trọng nhất là ở trước mặt Kiều Trân Trân lại không nể mặt cô ta như vậy. Đôi mắt đẹp lập tức chứa đầy nước mắt, vẻ mặt ấm ức và dáng vẻ thương tâm muốn chết.

Không thể không nói dáng vẻ tiểu mỹ nhân này khiến người ta cảm mến, nếu Kiều Trân Trân chỉ là một người ngoài không quan trọng thì cô phải giơ ngón tay cái lên cho Tống Nhu. Biểu cảm hoán đổi tự nhiên liền mạch như thế, không ai có thể nhận giải tiểu kim nhân Oscar ngoài cô ta.

Điền Tiểu Tĩnh thấy dáng vẻ Tống Nhu như vậy, có chút nhìn không nổi, lập tức đứng ra: “Anh Tống Cẩn, sao anh có thể đối xử với A Nhu như vậy. A Nhu chỉ nghe lời chú Tống tới gọi anh về nhà ăn cơm. Anh và chú Tống dù sao cũng là cha con, mọi người đều ở cùng một thành phố, về nhà ăn bữa cơm mà thôi cũng không chậm trễ chuyện gì.”

“Lời nên nói, lúc tôi ở trường học đã nói rồi. Các cô về đi.” Tống Cẩn nói xong còn mở rộng cửa viện, ý tiễn khách đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Chủ nhân đã làm đến mức này, Tống Nhu cũng biết không thể cưỡng ép ở lại, vì thế một bước quay đầu ba lần rồi lại dẫn Điền Tiểu Tĩnh đi.

Kiều Trân Trân đứng ở trên bậc thang, ôm hai tay với dáng vẻ như cười như không nhìn Tống Cẩn, nói: “Nhìn ánh mắt nhỏ kia xem, em nhìn cũng nổi da gà. May em biết rõ hai người là anh em, không biết còn tưởng rằng giữa hai người có quan hệ gì không thể cho ai biết chứ.”

Tống Cẩn đóng cửa lại, sải bước tới ôm lấy Kiều Trân Trân hôn lên môi cô một cái và nói: “Đừng nói bậy, cô ta thấy ai cũng như vậy. Đừng để những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng ảnh hưởng đến chúng ta. Buổi tối ăn gì? Buổi chiều lúc thi anh đã hơi đói rồi.”

“Biết bây giờ anh thi xong rồi, được giải phóng rồi nên buổi tối em làm mấy món ngon khao anh!”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 55: Chương 55



“Trân Trân nhà ta thật tốt. Rốt cuộc anh không thể rời khỏi em.” Tống Cẩn ôm Kiều Trân Trân rồi cọ mặt vào vành tai và tóc mai cô. Hai vợ chồng lại không xấu hổ, không để ý hình tượng mà đùa giỡn một phen.

Tống Đại Bảo nhìn tình hình bên ngoài, ra vẻ cao thâm địa mà nói với ba đứa còn lại: “Xem ra phải nửa giờ nữa mới có thể ăn cơm chiều, hai người này nháo lên không nhanh kết thúc như vậy.”

Tống Tiểu Bảo: “Thật ngây thơ!”

Nói xong, Tống Tiểu Bảo cầm một miếng thịt viên lên đút vào miệng. Hiện tại cậu đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực, ba mới là tình yêu đích thực của mẹ, cậu và anh trai chính là ngoài ý muốn.

Kiều Trân Trân: Tống Tiểu Bảo, con biết chân tướng rồi, các con chính là ngoài ý muốn!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Quân&Tiểu Như Nguyệt: Hai chúng ta ngoan ngoãn chờ ăn cơm, không nói gì cả.

..

Ngày thứ hai sau khi Tống Cẩn thi xong, cả nhà liền lên xe lửa về thôn Hồng Kỳ.

Qua hai ngày hai đêm dày vò, Kiều Trân Trân vừa về đến nhà đã mệt mỏi ngồi phịch trên giường. May mắn trước đó phòng do mẹ Kiều và các chị dâu quét dọn vệ sinh, bằng không bọn Kiều Trân Trân về còn phải làm vệ sinh trước.

Tống Cẩn đến nhà họ Kiều tặng quà lần này mang về cho gia đình, có: vịt quay, bánh ngọt, một đóng trái cây lớn, cùng với một bộ áo bông mới cho hai người già và bọn nhỏ trong nhà, còn đặc biệt mua rượu trắng và t.h.u.ố.c lá cho ba Kiều.

Ba Kiều vẫn hút thuốc đất cuốn của mình, ông chưa từng hút loại t.h.u.ố.c lá có đầu lọc này. Ông mở một bao, ba đứa con trai nhà Kiều gia cũng thử một điếu.

Cảnh tượng trên dưới Kiều gia vui mừng hớn hở, còn bảo Tống Cẩn buổi tối dẫn cả nhà tới ăn cơm. Tống Cẩn gật đầu đồng ý.

Lúc về, Kiều Trân Trân đã tắm rửa xong, nằm trên giường ngủ như một con heo con.

Hai đứa nhỏ thì vô cùng hào hứng cầm đồ chơi mình mua ở Bắc Kinh, trong túi cũng chứa đầy kẹo, sau đó chạy ra ngoài tìm đồng bọn ngày xưa khoe khoang.

Tống Cẩn cũng nấu nước nhanh chóng tắm rửa, sau đó thuận tiện giặt sạch toàn bộ quần áo Kiều Trân Trân và mình thay xong thì vào nhà lên giường ôm vợ ôn tồn.

“Đừng làm rộn, em buồn ngủ quá.” Kiều Trân Trân mơ màng màng kéo bàn tay to trên n.g.ự.c ra, cố gắng di chuyển vào trong giường để tránh xa đầu sỏ gây nên một chút.

Đồng chí Tống Cẩn đã nghẹn hai ngày, làm sao có thể để cho cô thực hiện được. Anh trực tiếp xoay người lên trên và cởi toàn bộ áo ngủ vướng bận, giọng nói cực kỳ mị hoặc hấp dẫn cô: “Trân Trân... Anh nhớ em...”

Kết quả tất nhiên giống như lần trước, tước vũ khí đầu hàng, tan rã.

Cuối cùng, Tống Cẩn thấy Kiều Trân Trân thật sự cực kỳ buồn ngủ nên tốc chiến tốc thắng. Sau khi đơn giản thoả mãn thân thể, anh cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ thiếp đi.

Buổi tối, Kiều gia không chỉ thịt gà, còn hầm cá, mấy người đàn ông cùng nhau uống rượu. Quy cách này giống ăn cơm tất niên đêm ba mươi vậy.

Ba Kiều kéo con rể nói nửa năm nay trong thôn thay đổi, tỷ như bọn họ bên này đã bắt đầu thực hiện chế độ nhận thầu liên sản gia đình, bao sản đến hộ, nhà mình phụ trách ruộng đất nhà mình. Tính tích cực làm việc của người trong thôn thoáng cái tăng không ít.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 56: Chương 56



Không tăng sao được: trước kia là làm việc cho nhà nước, làm nhiều làm ít khác biệt không lớn, bây giờ là làm việc cho mình, làm nhiều năm cuối cùng đạt được nhiều. Vì vậy tất nhiên mọi người dốc hết sức liều mạng làm.

Mẹ Kiều bên này cũng kéo con gái nói đến chuyện trong nhà, ví dụ như bọn họ dự định qua năm mới sẽ ở riêng, các con trai đều kết hôn nhiều năm như vậy nên để cho bọn họ trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của mình.

Nhưng vợ lão tam mang thai, còn có hai ba tháng nữa là sinh rồi nên mẹ Kiều vẫn sẽ giúp đỡ nhiều một chút.

Trừ lần đó ra, hộ gia đình nào trong thôn cưới vợ, hộ gia đình nào sinh một đứa cháu mập mạp, cùng với vì thi tốt nghiệp trung học, thanh niên tri thức nào ly hôn ầm ĩ, hoặc còn có người dứt khoát vứt vợ bỏ con rời đi.

Cuối cùng, chính là khen Tống Cẩn một trận, nói Kiều Trân Trân gặp vận may mới có thể tìm được người đàn ông tốt như Tống Cẩn. Mẹ Kiều còn khuyên con gái nhân lúc còn trẻ nhanh chóng sinh thêm mấy đứa con.

Mọi người đều rất hăng hái, mãi cho đến mười giờ tối, Kiều Trân Trân mới nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Về việc mẹ Kiều thúc giục cô sinh con, thật ra cô không quá muốn sinh bởi vì sợ đau. Cô cảm thấy có hai đứa Tống Đại Bảo là đã đủ rồi, không cần thiết lại đi chịu tội.

Vì vậy mỗi lần Kiều Trân Trân thân thiết với Tống Cẩn đều đặc biệt tránh ngày nguy hiểm của cô. Đương nhiên đây là do cô tự tính ra nên có đúng hay không thì trong lòng cũng không yên, nhưng trước mắt xem ra vẫn đúng.

Về phần bảo Tống Cẩn áp dụng biện pháp bảo vệ thì anh không muốn, bởi vì anh vẫn còn muốn sinh một đứa con gái. Anh nói tốt nhất sinh một tiểu công chúa đáng yêu giống Kiều Trân Trân, như vậy cả đời này anh sẽ không còn cầu gì.

Tống Cẩn vẫn không biết tâm tư nhỏ nhoi của Kiều Trân Trân đang cố ý lảng tránh mà chỉ cho rằng mỗi tháng ngoài lúc dì cả tới thì cô còn có vài ngày mà cơ thể không thoải mái, kiên quyết không chịu để cho anh chạm vào.

Lúc đầu Tống Cẩn còn lo lắng vô cùng, muốn đưa Kiều Trân Trân đến bệnh viện kiểm tra thật tốt. Nhưng Kiều Trân Trân nói cho anh biết phụ nữ đều như vậy giống như dì cả tới, chỉ cần không cùng phòng là được.

Sau đó, anh thấy sắc mặt Kiều Trân Trân hồng nhuận, thật sự không có gì đáng ngại thì Tống Cẩn cũng yên tâm.

Còn một tuần nữa là đến lễ mừng năm mới, mẹ Kiều đã nói năm nay cả nhà đón năm mới cùng nhau coi như là năm cuối cùng trước khi mấy đứa ở riêng.

Tuy rằng sau này cũng có thể cùng nhau đón năm mới, nhưng lại với ý nghĩa khác nên Kiều Trân Trân muốn làm cái gì đó cho mọi người, vì thế cô lên trấn mời lão sư phụ tiệm chụp ảnh mang theo thiết bị chụp ảnh đến nhà cũ Kiều gia chụp cho mọi người một tấm ảnh gia đình.

Vốn lão sư phụ không muốn nhưng Kiều Trân Trân tốn không ít tiền và còn tặng không ít đồ tốt nên dưới sự thúc đẩy của lợi ích, ông ấy không chỉ tới mà còn đồng ý có thể chụp thêm mấy tấm.

Vì thế tất cả mọi người chụp một bức ảnh gia đình lớn, mỗi gia đình nhỏ cũng chụp một tấm ảnh gia đình nhỏ, hai ông bà còn chụp ảnh đôi riêng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 57: Chương 57



Mặt khác, ông ấy còn đến văn phòng đại đội của ba Kiều chụp cho ông một tấm ảnh một mình coi như là kỷ niệm nhiều năm ông làm đại đội trưởng cẩn trọng khiến ba Kiều vui vẻ phát điên.

Kiều Trân Trân còn đặt làm một khung ảnh thủy tinh lớn như trước và bỏ tất cả ảnh chụp vào rồi treo ở trong nhà chính nhà cũ Kiều gia. Mỗi ngày người Kiều gia đều phải đi qua xem rất nhiều lần.

Trong thôn cũng luôn có người chạy tới Kiều gia xem ảnh chụp, tuy người trong ảnh không phải mình nhưng đây coi như là đồ chơi hiếm nên tất cả mọi người đều tình nguyện đến xem một chút.

Vì thế mẹ Kiều mua rất nhiều hạt dưa đậu phộng. Gần sang năm mới rồi, dù sao khách tới cũng phải ăn chút gì đó, thịt cá không có nhưng hạt dưa đậu phộng vẫn phải đủ.

......

Bắc Kinh, Tống gia

“Lão Tống, Nhu Nhu đến trường tìm Tống Cẩn hai lần, đến nhà cũng tìm hai lần nhưng lần nào cũng bị Tống Cẩn mắng mà về. Aizzz, không ngờ tính tình nó bướng bỉnh như vậy, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không muốn về nhà một chút.” Điền Hồng mặc áo khoác tao nhã khéo léo ngồi ở bên cạnh Tống Quảng Lương ấm ức mà tố khổ.

“Tên bất hiếu này, chờ nó về, xem tôi đánh gãy chân nó thế nào!”

“Ba, ba đừng nóng giận. Ba uống ngụm trà cho thuận khí. Con nghĩ trong lòng anh Cẩn vẫn nhớ thương gia đình này, chẳng qua muốn cùng chị dâu về nông thôn đón năm mới nên mới không về.” Tống Nhu ở một bên nhỏ giọng nói.

Ngày hôm sau cô ta lại đến tiểu dương lâu một chuyến, kết quả được hàng xóm thông báo họ đã về quê ăn tết. Lúc ấy đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tức đến đỏ bừng.

Hôm nay vì tới tìm Tống Cẩn cô ta cố tình ăn mặc đàng hoàng và trang điểm tỉ mỉ một chút. Nào ngờ ngay cả người cũng không thấy được, nông thôn thâm sơn cùng cốc kia có cái gì tốt để mà về.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đưa vợ về nhà mẹ đẻ, theo lý thuyết cũng không sai. Chỉ là dù thế nào cũng có thể về nhà thăm một chút.” Điền Hồng thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Lão Tống, ông cũng đừng nóng vội. Chờ vài ngày nữa bọn họ từ nông thôn về thì nhất định vẫn phải tới.”

Điền Hồng không nói lời này còn tốt, vừa nói như thế khiến có vẻ nhà mình so ra kém bên kia, như thể phải cứng rắn yêu cầu Tống Cẩn trở về. Tống Quảng Lương tức giận nói: “Nó dám không về! Nó không muốn nhận cha thì thôi, tôi còn không muốn nhận đứa con trai này!”

“Ba, còn con và em trai. Chúng con đón năm mới cùng ba.” Tống Nhu thuận thế rót thêm chút nước ấm vào chén trà của Tống Quảng Lương.

Nhìn con gái ngoan ngoãn đáng yêu, cuối cùng tâm trạng Tống Quảng Lương cũng thoải mái hơn một chút. Điền Hồng cũng ở bên cạnh ngoan ngoãn thuận mắt, một vẻ vợ hiền.

Mùng tám tết Tống Cẩn sẽ khai giảng nên mùng năm cả nhà mới lên đường về Bắc Kinh.

Ở thôn Hồng Kỳ chừng mười ngày, lúc về cũng xách bao lớn bao nhỏ, có: hoa quả khô mẹ Kiều chuẩn bị, một ít khoai lang khô, cá nhỏ khô vân vân. Tất cả đều là tự tay bà phơi nắng, tuy Kiều Trân Trân không thiếu những thứ này nhưng không chịu nổi cứ điểm cứng rắn của mẹ Kiều.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 58: Chương 58



Trước tết âm lịch, chính phủ đã phát văn bản rõ ràng trong phạm vi cả nước bắt đầu thi hành cải cách mở cửa. Tuy rằng tiếp tục thi hành chính sách còn cần thời gian, cải cách mở cửa cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành nhưng có một số người tư duy linh hoạt đã bắt đầu hành động, ví dụ như Hoàng Tam.

Trên xe lửa về Bắc Kinh lần này, đoàn người Kiều Trân Trân đụng phải Hoàng Tam. Nghe Hoàng Tam nói định đi Bắc Kinh phát triển, vì thế Kiều Trân Trân đưa địa chỉ nhà cho anh ta. Tống Cẩn ở bên cạnh nhìn cũng không tiện trực tiếp lên tiếng ngăn cản nhưng lại âm thầm công khai chủ quyền và biểu đạt h*m m**n chiếm hữu đối với Kiều Trân Trân.

Hoàng Tam một mình tinh thông, tất nhiên thấy rõ ràng. Nhưng những vấn đề liên quan đến Kiều Trân Trân có lợi ích quá lớn, anh ta không thể chủ động cắt đứt, vì thế làm như không phát hiện động tác nhỏ của Tống Cẩn. Chỉ cần Kiều Trân Trân không có ý kiến với anh ta là được,nhưng về mặt ngôn ngữ và động tác vẫn phải chú ý một chút.

“A a, xem như đã về rồi. Mệt c.h.ế.t đi được.” Kiều Trân Trân về đến nhà mình thì hùng hùng hổ hổ vệ sinh nhà cửa một chút rồi an vị trên ghế phòng khách nghỉ ngơi và lấy táo quýt ra cho mọi người ăn.

“Quýt này ngọt quá, em mua lúc nào thế?” Tống Cẩn bóc một quả quýt, tự ăn một múi rồi đút cho Kiều Trân Trân một múi.

“Mẹ chuẩn bị, em không chú ý. Thôi nhiều như vậy, mau ăn của anh đi, ăn xong đi nấu cơm. Hôm nay em không muốn động đậy nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không thành vấn đề, em nghỉ ngơi cho tốt.” Tống Cẩn cưng chiều cười, cũng không hỏi chuyện quả quýt nữa.

Lúc này, bà Vương dẫn hai anh em Tiểu Quân tới. Bà thấy cách vách có động tĩnh thì biết là Kiều Trân Trân đã trở lại, vì thế liền tới xem và mang đến cho bọn họ một ít lạp xưởng gà khô do con trai con dâu mua về lúc mừng năm mới.

Kiều Trân Trân lấy ra một ít đồ ăn vặt chiêu đãi bọn họ. Bọn nhỏ đã nhiều ngày không gặp nên hết sức nhớ nhau, tất cả chạy tới phòng Tống Đại Bảo xem đồ chơi mới lạ mang về từ nông thôn. Bà Vương liền cùng hai vợ chồng Kiều Trân Trân ngồi ở phòng khách nói chuyện.

“Đúng rồi, sau hôm các cháu về quê thì có một cô gái dáng dấp vô cùng xinh đẹp tới tìm các cháu, nói là em gái của Tiểu Tống.”

Kiều Trân Trân cũng không biết trà xanh kia cố chấp như vậy, hôm trước vừa bị đuổi đi, hôm sau còn dám tới cửa.

Chờ đến tối chỉ còn hai vợ chồng, Kiều Trân Trân liền hỏi Tống Cẩn: “Bọn họ bên kia rốt cuộc muốn làm gì?”

“Bất luận bọn họ muốn làm gì cũng sẽ không thực hiện được. Chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình là được.” Nói xong đã muốn đè lên người Kiều Trân Trân thì bị cô đẩy sang một bên.

“Làm gì vậy, hôm nay em mệt c.h.ế.t đi được, ngủ đi!”

......

Tống Cẩn tiếp tục đi học, Kiều Trân Trân ở nhà vừa làm sự nghiệp vừa trông con.

Đồng chí Tiểu Lưu lúc này rất có lực. Ngay đối diện trường tiểu học của Tống Đại Bảo, chính phủ quy hoạch một con phố buôn bán và bán ra hơn mười gian mặt tiền. Tiểu Lưu vừa nhận được tin tức liền chạy tới nói cho Kiều Trân Trân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 59: Chương 59



Hai người đi xem cửa hàng. Diện tích mặt tiền cũng không tính là lớn, đại khái mỗi cái chỉ chừng mười mét vuông. Nhưng nơi này có vị trí tốt, phụ cận không chỉ có trường học, còn có một khách sạn quốc doanh, công ty cung cấp tiêu thụ cũng ở cách đó không xa, lưu lượng người là rất lớn.

Kiều Trân Trân trực tiếp mua hai cửa hàng nối liền với dự định một bên bán rau dưa lương thực một bên bán hoa quả đều do nông trường cung cấp hàng xem như buôn bán không vốn.

Để Tiểu Lưu giới thiệu một đội trang hoàng tạm thời, trang trí đơn giản cửa hàng một chút, rồi lắp mấy hàng giá để hàng hóa.

Đội trang hoàng kỳ thật chỉ có hai người, một người là cậu cả Lý sư phụ của Tiểu Lưu, một người là thợ nề Chu sư phụ mà cậu cả gọi tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người đều là người chịu khó và thật thà, cửa hàng được trang hoàng khiến Kiều Trân Trân rất hài lòng. Cuối cùng lúc tính tiền cũng rất dứt khoát, còn để lại phương thức liên lạc, về sau có lẽ còn cần dùng tới.

Sau khi cửa hàng trang hoàng xong, Kiều Trân Trân liền định tuyển người. Cô cũng không có ý định mỗi ngày tự mình trông hàng, vất vả không nói mà chủ yếu là rất không tự do.

Mỗi ngày Kiều Trân Trân ngoài làm việc nhà, còn phải phụ đạo bài tập cho đám Tống Đại Bảo. Mặt khác còn phải nhân lúc Tống Cẩn không ở nhà đến nông trường làm việc. Tuy không nhiều việc lắm, nhưng Kiều Trân Trân cũng không muốn mình quá mệt mỏi. Phụ nữ quá mệt mỏi dễ già đi, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Không có cách nào khác, ai kêu bạn học lão Tống nhà họ quá đẹp trai, hơn nữa tuổi càng lớn càng hấp dẫn. Cô cũng không thể tự đày mình thành một thiếu phụ lớn tuổi có chồng. Tuy cô nhỏ hơn Tống Cẩn năm tuổi nhưng cũng không còn là cô bé mười bảy mười tám tuổi nữa, nên vẫn phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Sau khi Hoàng Tam dàn xếp ổn thỏa thì lập tức chạy tới gặp Kiều Trân Trân, sau đó hai người lại giao dịch một nhóm dược liệu, không phải loại dược liệu quý giá như nhân sâm linh chi mà là loại dược liệu thường thấy như hoàng kỳ.

Hoàng Tam tuyệt đối yên tâm về chất lượng cung cấp hàng của Kiều Trân Trân mà thanh toán hết toàn bộ, hẹn một tuần sau sẽ giao hàng ở kho hàng của Kiều Trân Trân.

Thông báo tuyển dụng bên phố buôn bán rất nhanh đã có người đến ứng tuyển, cuối cùng Kiều Trân Trân tuyển dụng hai cô gái trẻ.

Một người tên là Tiểu Giang, năm nay mới vừa mười tám tuổi, học qua hai năm tiểu học, biết được mấy chữ. Trong nhà nhiều anh chị em, đã ra ngoài làm việc từ sớm. Lúc trước hỗ trợ may vá quần áo và làm chút việc vặt ở tiệm may. Tướng mạo bình thường, là người chịu khó.

Còn một người tên là Âu Dương, là một cô gái hoạt bát cởi mở, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền. Năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp trung học cơ sở, nhà cô ấy chính là công ty hạt giống gần đó. Cô ấy không định đi học nữa, ở nhà không có việc gì nên chỉ muốn ra ngoài tìm chút chuyện làm. Đúng lúc thấy bên này muốn tuyển người nên ôm tâm trạng thử một lần đi tới.
 
Back
Top Bottom