Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 180: Chương 180



Lão bản nương gật đầu, lấy cho bà ấy hộp mùi hoa hồng, thu bà ấy tám văn tiền.

Thấy Văn phu nhân cầm hương cao muốn đi, lão bản nương mặt mày vừa động, bất động thanh sắc nói: “Văn phu nhân, hôm nay bà không để trang nương nhà của chúng ta trang điểm cho bà một cái? Hai ngày trước bà không có tới trang điểm.”

Văn phu nhân nghe vậy theo bản năng nhìn hướng phòng trang điểm, mất tự nhiên mà cười cười, “Ai nha, hai ngày này đột nhiên không muốn trang điểm, chờ thêm hai ngày đi, nếu ta muốn trang điểm ta liền tới đây.”

Lão bản nương cười gật đầu, “Được, hoan nghênh Văn phu nhân lại đây bất cứ lúc nào.”

Sau khi Văn phu nhân khách khí cáo biệt cùng lão bản nương, ra khỏi cửa hàng.

Lão bản nương thu hồi nụ cười, từ trong quầy hàng ra tới, đứng ở cửa hàng cửa nhìn hình bóng của Văn phu nhân, sau một lúc lâu, nhìn bà ta vào một nhà cửa hàng khác.

Lão bản nương lắc đầu.

Xem ra không phải Văn phu nhân này không muốn hoá trang, là đến nhà khác thử xem.

Trong nhà Văn phu nhân này kinh doanh dầu thực vật, gia cảnh rất là không tồi, người lại thích trang điểm, cho nên là khách quen của cửa hàng.

Nhưng Văn phu nhân này có cái tật xấu, đó chính là bủn xỉn, cũng chính là keo kiệt, mua đồ vật gì luôn thích so sánh ba nhà, sau đó chọn rẻ mua, ai cũng đừng nghĩ tính bà ta thêm một văn tiền.

Trước đó Lê Mạn trang điểm cho bà ta, tuy rằng khiến bà ta vô cùng vừa lòng, nhưng lần này, nhà người khác cũng có trang nương giống vậy, giá lại giảm rất nhiều, Văn phu nhân này nhất định sẽ đến nhà khác.

Nhưng không biết này nhà khác có thể làm bà ta vừa lòng hay không.

Lê Mạn cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình của Văn phu nhân vừa mới tới, cười không nói gì.

Khuôn mặt của Văn phu nhân này cũng không phải là dễ trang điểm, đối với trang nương có trình độ như nhau, đều xem như khó giải quyết.

Văn phu nhân này, mặt nhiều thịt, hơn nữa lỗ mũi là kiểu mũi hếch lên, xem hai điểm này liền rất khó trang điểm được, nếu đối phương thật sự có thể trang điểm Văn phu nhân đến xinh đẹp, như vậy chỉ có thể nói, đối phương cũng là cao thủ, Lê Mạn nàng tâm phục khẩu phục.

Lê Mạn cười cho qua chuyện, tiếp tục đi bận chuyện của mình.

Mấy ngày tiếp theo, người đến cửa hàng vẫn ít như cũ, trừ bỏ mấy khách hàng quen trước đó không để bụng vẫn như cũ lại đây tìm Lê Mạn trang điểm, các khách nhân khác đều chưa từng tới cửa.

Xem ra là đến nhà khác để hoá trang đi.

Mỗi ngày Lê Mạn chỉ có ba bốn khách nhân để trang điểm, tuy nhiên nàng cũng không vội, không có việc làm thì không có việc làm đi, vừa lúc thừa dịp nhàn rỗi, nàng có thể dạy hai tiểu gia hoả Tiểu Bảo cùng Tiểu Thọ thêm nhiều tri thức vỡ lòng.

Lão bản nương nhìn thái độ bình tĩnh của Lê Mạn, cũng cười cho qua chuyện, cũng bình tĩnh nên làm cái gì thì làm cái đó.

Đại bộ phận khách hàng hai ngày nay không tới, nhưng mỗi ngày vẫn có khách tới.

Lâm Tiểu Vũ vẫn trước sau như một mỗi ngày đều tới chỗ Lê Mạn để báo cáo, gió mặc gió, mưa mặc mưa, quả thực chính là người hâm mộ số một của Lê Mạn.

Nàng ấy liên tục tới mấy ngày, cũng nhìn ra tới việc làm ăn trong tiệm không thích hợp.

Trước kia nàng lại đây muộn một chút, không có cách nào làm người đầu tiên được trang điểm, còn phải xếp hàng, sau khi trang điểm cũng không có thời gian nói chuyện với Lê Mạn, nhưng hiện tại, trong tiệm gần như không có khách nhân gì phải xếp hàng, Lê Mạn cũng có cả đống thời gian nhàn rỗi.

Lâm Tiểu Vũ không nhịn được, không khỏi mở miệng hỏi đây là chuyện như thế nào.

Lê Mạn cũng không giấu nàng ấy, nói thẳng tình huống.

Lâm Tiểu Vũ nghe vậy nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền tức giận nói: “Bọn họ đây không phải học tỷ sao.”

Lê Mạn cười, “Ai quy định chỉ có ta có thể làm? Người ta cũng có thể làm a, đây lại không phạm pháp.”

Lâm Tiểu Vũ cũng biết điều Lê Mạn nói là đúng, nhưng trong lòng không thoải mái, “Nhưng mà như vậy việc làm ăn của tỷ sẽ kém rất nhiều, tỷ cũng không thể kiếm tiền.”

Lâm Tiểu Vũ biết Lê Mạn rất cần tiền.

Lê Mạn có chút cảm động, tiểu cô nương mới gặp điêu ngoa lại kỳ ba này, thật ra chỉ cần để bụng với ngươi, liền sẽ đối xử với ngươi toàn tâm toàn ý, đưa ra toàn bộ thiệt tình của nàng ấy, làm ngươi cảm thấy ấm lòng.

Lê Mạn vỗ vỗ tay nàng ấy, “Không sao cả, cuối cùng việc làm ăn tốt xấu vẫn phải xem tay nghề, tay nghề ai tốt người đó sẽ làm ăn được, cái này toàn bộ dựa vào bản lĩnh từng người.”

Lâm Tiểu Vũ lập tức nói: “Tay nghề của tỷ là tốt nhất, ai cũng kém hơn tỷ, những người khác khẳng định không thể so với tỷ."

Lê Mạn cười lên, nhịn không được xoa xoa đầu của Lâm Tiểu Vũ, “Cảm ơn Tiểu Vũ tín nhiệm.”

Mặt Lâm Tiểu Vũ hơi hơi hồng, dậm chân một cái, lập tức chạy ra phía bên ngoài, “Ta nhanh chân đến xem là người nào đang đoạt việc làm ăn của tỷ, ta muốn nhìn xem bọn họ có năng lực gì.”

“Aiz...” Lê Mạn ở phía sau còn chưa kêu ra tiếng, nàng ấy liền nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng nữa.

Lê Mạn nhìn lão bản nương cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu.

Vốn tưởng rằng chỉ là tiểu cô nương nói chơi, ai biết sáng ngày hôm sau Lâm Tiểu Vũ liền tới đây, hơn nữa không phải để mặt mộc lại đây giống như trước, lần này, trên mặt nàng mang theo trang điểm.

Tuy nhiên, Lâm Tiểu Vũ mang theo lớp trang điểm trên mặt phẫn nộ đầy mặt.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 181: Chương 181



Vốn tưởng rằng tiểu cô nương chỉ nói chơi, ai biết sáng ngày thứ hai Lâm Tiểu Vũ lại tới. Hơn nữa không mang khuôn mặt giống như trước. Lần này, nàng ta mang dung nhan được trang điểm đến.

Nhưng mà trên gương mặt Lâm Tiểu Vũ tràn đầy giận dữ.

“Tức c.h.ế.t ta, làm hại ta phải dậy sớm như vậy. Thế nào ta cũng phải đập vỡ bảng hiệu nhà hắn.” Tiểu cô nương tựa vào bên cửa lẩm bẩm.

Lê Mạn không biết làm sao, cô nương nhỏ đang trách ai đây nha?

Trước tiên lão bản nương chào hỏi Lâm Tiểu Vũ: “ âm tiểu thư sao lại phát giận ở đây?”

Lâm Tiểu Vũ liếc lão bản nương một chút rồi lại quay sang nhìn Lê Mạn: “Các người coi lớp trang điểm trên mặt ta này.”

Lão bản nương liếc nhìn một cái không phát biểu ý kiến, trực tiếp đem tầm mắt hướng về phía Lê Mạn.

Lê Mạn xem gương mặt Lâm Tiểu Vũ liền có chút muốn cười.

Thấy lão bản nương cùng Lê Mạn nín cười không nói lời nào, Lâm Tiểu Vũ tức giận dậm chân: “Các ngươi còn như vậy! Ta vì các ngươi liền đi dò hỏi tình huống bên họ mới tới để trang điểm. Lão bản kia còn nổ với ta, nói tay nghề hắn có biết bao nhiêu kinh nghiệm, lợi hại biết bao nhiêu. Hại ta tốn một phen công sức liền tới, kết quả hóa ra lại như thế này. Các người coi có tức hay không!”

Lê Mạn sớm đã đoán được Lâm Tiểu Vũ dò hỏi hai cửa tiệm ngoài kia. Lâm Tiểu Vũ nói như vậy nàng một chút cũng không thấy kinh ngạc. Chẳng qua đối với khả năng trang điểm của hắn, nàng liền một lời không biết nói như nào cho phải.

Lâm Tiểu Vũ trời sinh đã có tướng mạo khó coi, hơn nữa trông còn giống nam nhân như vậy. Muốn cho Lê Mạn hoá trang nàng ta thành thiếu nữ xinh đẹp liền rất khó, chính nàng cũng phải dùng rất nhiều tâm tư mới làm được. Nhưng Lâm Tiểu Vũ trời sinh có con mắt thô kệch, liền không dễ dàng nắm bắt được tinh túy trong đó.

Mặc dù đã tốn không ít công phu trên làn da, lông mày, ánh mắt, đến cả khuôn miệng cũng đã tỉ mỉ xử lí qua. Hơn nữa có thể nhìn ra được, mỗi một điểm trên khuôn mặt Lâm Tiểu Vũ đều được lão bản đó tốn không ít tâm tư. Nếu như là các cô nương có dung nhan thanh tú, hiệu quả của lớp trang điểm kia có lẽ đã không tệ lắm. Nhưng là đặt trên mặt Lâm Tiểu Vũ chính là không lột tả được hết vẻ đẹp của nó. Lúc này lại lộ ra vẻ xấu xí không khác trước kia bao nhiêu, hoàn toàn không che được dáng vẻ nam tính của nàng ta.

Bất quá bây giờ Lâm Tiểu Vũ chẳng qua từ một bông hoa nhỏ xấu xí hóa thành bông hoa nhỏ xấu xí đã được trang điểm qua thôi.

Nhất định là tại Lâm Tiểu Vũ đã thấy gương mặt sau khi trang điểm của mình, chính là không biết lúc ấy nàng ta có bày vẻ mặt khó chịu cho ông chủ kia hay không.

Còn không chờ Lê Mạn hỏi, lão bản nương liền hỏi trước: “Vậy ngươi không định tìm người nhà tới tính sổ ư?”.

Lâm Tiểu Vũ trợn trắng mắt: “Khẳng định ta không thể nói cho bọn họ. Giá thì mắc như vậy, kết quả trang điểm cho ta thành thế này, há ta có thể không so đo? Đến khi ta chất vấn thì ông chủ kia lại nói tướng mạo ta có vấn đề, không thể trách làm xong vẫn xấu như vậy. Còn nói đến người có kĩ thuật tốt nhất của bọn họ cũng không thể làm tốt hơn được, cho dù nàng ta là người trang điểm lợi hại nhất.”

Lê Mạn ở một bên nghe Lâm Tiểu Vũ nói, không khỏi lắc đầu. Lão bản này không khỏi quả quyết quá rồi đi.

Lâm Tiểu Vũ còn đang phẫn hận giậm chân nói: “Thật tức c.h.ế.t ta, ta vốn định trực tiếp đập bộ mặt giả bộ của bọn họ nhưng vẫn phải kìm nén lại. Ta không định bỏ qua cho bọn chúng dễ như vậy. Ta liền nói lớp trang điểm của ngươi có thể quăng bọn họ tới tận mấy con phố. Ông chủ kia còn không chịu phục. Ta hỏi chúng có dám đánh cuộc không. Bây giờ ta sẽ đến để ngươi trang điểm, nếu tỷ làm tốt hơn lão bản kia sẽ phải xin lỗi ta, sau đó bồi thường thêm mười lượng bạc.”

Lê Mạn hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lâu Tiểu Vũ cũng không phải là kẻ không có đầu óc, chuyện này nàng ta xử lí cũng không tệ. Nếu như nàng ta cứng rắn đập bảng hiệu, ngược lại cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Nhưng Lâm Tiểu Vũ lại hành xử như vậy, ông chủ kia chỉ có thể đáp ứng dưới con mắt của mọi người. Hơn nữa còn phải ngoan ngoãn bồi thường tiền, dẫu sao người xung quanh đều chứng kiến tất cả khiến hắn không có gan lật lọng.

Nhìn ra sự tán thưởng trong mắt Lê Mạn cùng lão bản nương, Lâm Tiểu Vũ hơi vểnh mép: “Nhất định ta phải khiến bọn họ không ngóc mặt lên được. Lâm Mạn tỷ, tỷ nhanh nhanh trang điểm cho ta. Ta phải mang ra cho mấy người nhà kia nhìn một chút.”

Còn chưa đợi Lê Mạn hành động, đột nhiên trong tiệm tràn vào thật đầy người.

“Là cái nhà này đây, nàng ta nói vị nương tử trong này có thể trang điểm khiến cho nàng ta trở nên xinh đẹp.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 182: Chương 182



“Chắc chắn là chỗ này này, ta thấy nàng ta với vị nương tử hóa trang trong kia.”

“Chúng ta liền đi nhìn một cái xem nàng ta có thể vịt hóa thiên nga được hay không.”

Tiếng nghị luận ồn ào của họ khiến Lê Mạn cùng lão bản nương rất dễ dàng liền hiểu đám người này vừa chứng kiến sự kiện kia nên tò mò tới xem náo nhiệt.

Dĩ nhiên lão bản nương không thể nào đuổi đám người này, ngược lại liền hết sức hoan nghênh bọn họ tới. Tiện để cho đám người này thấy tay nghề của Lê Mạn, cũng coi như đây là phương pháp tuyên truyền cửa hàng của nàng. Coi như sau này, mọi người đều biết các cửa hàng trang điểm khác không thể nào sánh bằng.

Lão bản nương ra khỏi quầy, nhiệt tình chào hỏi người vào xem náo nhiệt: “Tới tới tới, mọi người cùng vào hết đi. Chờ một hồi nữa Lâm tiểu thư sẽ tới trang điểm, đừng nóng vội.”

Lão bản nương vừa nói vừa đem Lê Mạn tới phòng hóa trang, mà những người này đều bày ra vẻ mặt tò mò dòm qua Lê Mạn ở bên trong.

Lê Mạn cũng không để bụng tới hành vi của bọn họ, cũng không quan tâm mọi người có nhìn nàng hay không liền lập tức đem một chậu nước ấm lau sạch mặt Lâm Tiểu Vũ.

Sau khi tẩy trang khuôn mặt sạch sẽ, Lê Mạn liền bắt tay trang điểm cho Lâm Tiểu Vũ.

Theo thời gian, những khuôn mặt của quần chúng xung quanh vốn còn mang tâm tình xem náo nhiệt dần đổi qua thán phục, mọi người bắt đầu kề tai nhau nói nhỏ.

“Đã xong.” Lê Mạn dùng nửa canh giờ hoàn thành xong lớp trang điểm trên mặt Lâm Tiểu Vũ, sau đó tự mình thu thập dụng cụ vào trong rương.

Lâm Tiểu Vũ đứng dậy đối mặt với quần chúng vây xem, bày ra vẻ mặt ung dung tự tin: “ Các ngươi nhìn dáng vẻ ta một chút, lại suy nghĩ đến lớp hóa trang trên mặt ta lúc nãy. Các ngươi nói xem nếu là các ngươi liệu có thể không tức giận sao?”

Người xung quanh bấy giờ mới đều bắt đều tin tưởng Lâm Tiểu Vũ không phải cố tình tới gây sự.

Vốn còn tưởng cô nương này lớn lên đã như vậy, người nào lại có thể hóa nàng thành Thiên Tiên a? Trừ phi là thần tiên tới làm còn có khả năng. Sau đó lại nghe Lâm Tiểu Vũ nói cửa tiệm này có thể khiến nàng trở nên đẹp mắt liền có chút không tin. Nhưng là bọn họ đều tò mò, liền muốn tới nhìn một chút xem cô nương này nói thật hay giả. Kết quả vừa thấy liền phục Lê Mạn sát đất.

"Cửa tiệm này hóa trang đúng là thần. Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy còn tưởng rằng không phải một người đâu.”

"Có thể là thần thật không, thật là lợi hại.”

"Vốn dĩ bên kia làm không tệ, nhưng vừa so sánh đã thấy tay nghề không cùng đẳng cấp.”

Đám người bàn luận sôi nổi khiến cho Lâm Tiểu Vũ kiêu ngạo tới ngẩng mặt lên trời, lập tức vung tay: “Đi, ta bây giờ tới tìm ông chủ cửa hàng đó. Cấp cho hắn nhìn một chút xem đâu mới là tay nghề tốt.”

Lâm Tiểu Vũ vừa nói liền chạy nhanh như gió tới cửa tiệm kia.

Phía sau là một đám người như thế chẻ tre kéo theo xem náo nhiệt.

Lê Mạn nhìn một đống người đằng sau Lâm Tiểu Vũ liền cảm thấy dở khóc dở cười.

Thế nhưng lão bản nương lại cười vui vẻ: "Lần này không cần nghĩ biện pháp, thế nhưng Lâm Tiểu Vũ liền trực tiếp giúp chúng ta. Hôm nay nhiều người xem náo nhiệt như vậy, một truyền mừơi mười truyền một trăm. Không quá mấy ngày toàn bộ người trong trấn đều biết cửa tiệm chúng ta có một nương tử trang điểm lợi hại.”

Lê Mạn cười cười không nói gì.

Lão bản nương cũng không để cho tiểu nhị nghe cái gì, chỉ bình tĩnh cùng Lê Mạn trò chuyện như mọi khi.

Nửa giờ sau, Lâm Tiểu Vũ trở lại.

Tư thế kia thấy thế nào cũng có cảm giác khí thế bừng bừng, vẻ mặt hùng dũng oai vệ lao tới.

Lê Mạn cùng lão bản nương hai mắt nhìn nhau.

Lâm Tiểu Vũ hướng trong tiệm đi tới, thấy Lê Mạn liền giơ ra mười lượng bạc :

“Tỷ thấy không? Đây là mười lượng bạc."

Lê Mạn gật đầu một cái, "Ông chủ kia thưởng cho ngươi?"

Lâm Tiểu Vũ hất cằm: “Đó là đương nhiên, ta vừa tới cửa hàng của hắn, hắn thấy ta liền mang dáng vẻ bối rối, còn không xác định được có phải là ta không. Hắn còn cho rằng ta là chị em gái tới cửa lừa bịp kiếm chuyện. Thật may lúc đấy có người theo tới làm chứng, nói chính mắt nhìn thấy tỷ hóa trang cho ta. Lúc này ông chủ kia muốn chống chế cũng không được, sắc mặt kia của hắn thật không có biện pháp hình dung nha. Ha ha ha.....”

Lê Mạn nhìn Lâm Tiểu Vũ dáng vẻ đắc ý liền thấy có chút buồn cười.

Lâm Tiểu Vũ giống như cả miệng đều tràn ngập ác ý: ”Lúc này bọn họ còn có mặt mũi để so với tỷ không. Tay nghề của người trong cái cửa tiệm đó đến cả một ngón tay tỷ cũng không so được.”

Lê Mạn lắc đầu một cái: "Tiểu Vũ, muội không nên nói như vậy. Thật ra thì tay nghề người trang điểm cho ngươi cũng không tệ lắm. Nếu là cho cô nương thông thường hiệu quả hóa trang cũng là không sai, không có kém như ngươi nói vậy." Hơn nữa ông chủ cửa hàng kia cũng không có khả năng chọn người không có tay nghề tới, đó không phải là đập nát bảng hiệu của mình sao. Chỉ bất quá họ không ứng phó được với cô nương có tướng mạo đặc thù, tỷ như Lâm Tiểu Vũ vậy.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 183: Chương 183



Lâm Tiểu Vũ coi thường lời Lâm Mạn, khoát khoát tay: “Mới không phải, tay nghề nàng chính là không bằng tỷ.”

Lê Mạn cười thở dài, không biết nên nói như thế nào cho nha đầu này hiểu. Bất quá chuyện ngày hôm nay truyền đi, sợ rằng....

Lê Mạn nhìn về phía gương mặt tươi cười của lão bản nương, thoáng lo âu: “Nguyệt tỷ, sự việc hôm nay có khi lớn chuyện rồi, cửa hàng đối diện đoán chừng muốn hận c.h.ế.t chúng ta.”

Lão bản nương nghe vậy khóe miệng khẽ câu, tuyệt nhiên không chút sợ hãi: “Ngươi cho là không có sự việc hôm nay bọn họ cũng không có oán hận đi? Cùng làm ăn trên trấn này, làm sao có thể hòa hòa khí khí? Khách khí cũng chỉ ở mặt ngoài thôi, ngấm ngầm bên trong ai chẳng hy vọng đối thủ gặp xui xẻo. Chuyện hôm nay phát sinh, bên đó muốn hận cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng."

Lê Mạn nhìn vẻ mặt tự tin của lão bản nương, biết rằng nàng hoàn toàn không sợ việc này liền lập tức an lòng

Lúc này Lâm Tiểu Vũ cầm một thỏi bạc đưa cho Lê Mạn, nói: “Lê Mạn tỷ, hôm nay tiền hóa trang ta còn chưa đưa ngươi. Đây, cho ngươi.”

Lê Mạn nhìn năm lượng bạc của nàng ta, buồn cười nói: “Đưa ta nhiều vậy làm gì? Hai mươi văn đủ rồi.”

Lâm Tiểu Vũ cứng rắn nhét bạc vào tay nàng: “Ta dùng tài trang điểm của tỷ để thắng một thỏi bạc, dĩ nhiên muốn đưa ngươi một nửa. Giá năm lượng bạc thế nhưng phải đưa tỷ. Được rồi, tỷ đừng từ chối. Ta về đây, không nói chuyện cùng các ngươi nữa.” Không cho lão bản nương cùng Lê Mạn thời gian trả lời, Lâm Tiểu Vũ đã chạy nhanh ra ngoài.

Lê Mạn nhìn bóng dáng dần biến mất ngoài cửa, lại nhìn khối bạc trong tay có chút dở khóc dở cười.

Lão bản nương khẽ vỗ tay Lê Mạn: “Dù sao ngươi cũng có nửa công lao, thu hồi tốt năm lượng bạc này thôi. Năm lượng bạc không đáng là bao so với tay nghề ngươi đâu.”

Lê Mạn nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu nhận lấy năm lượng bạc vào túi.

Trong lòng thầm nghĩ lần sau sẽ không thu tiền trang điểm của Lâm Tiểu Vũ.

Lâm Mạn vốn định chờ ngày sau Lâm Tiểu Vũ tới, không nghĩ chờ nửa ngày vẫn không thấy nàng ta đâu.

Lê Mạn có chút không hiểu, giờ này Lâm Tiểu Vũ đã tới từ sớm rồi. Cho tới bây giờ cũng không thiếu chỗ ngồi cho nàng, làm sao giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu? Chẳng lẽ nhà nàng xảy ra chuyện gì?

Lão bản nương cũng phát hiện, cùng Lê Mạn lẩm bẩm:“Cả ngày hôm nay sao không thấy tiểu cô nương đâu? Thật sự kỳ lạ.”

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Lê Mạn cũng chỉ có thể chờ.

Chờ thật lâu cũng không thấy Lâm Tiểu Vũ, bất quá trời cũng sắp trưa rồi.

Lần này tiểu cô nương lại mang dáng vẻ buồn bực như bị ai chọc giận.

Lâm Mạn còn tưởng tiểu cô nương đi trang điểm ở đâu bị chọc tức, kết quả tỉ mỉ nhìn một cái chỉ thấy khuôn mặt không chút phấn son kia.

Vậy sao nàng ta lại tức giận?

Còn không chờ Lê Mạn hỏi, Lâm Tiểu Vũ liền đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh vừa nói.

"Lê Mạn tỷ, tỷ không biết hôm nay ta lại bị kẻ nào chọc tức đâu.”

Lê Mạn tốt tính hỏi: “Ừ? Chuyện gì xảy ra?”

Lâm Tiểu Vũ nói: “Hôm qua cửa hàng kia nói cho ta biết còn một nhà khác cũng làm nghề trang điểm. Ta chỉ thử qua đó xem bản lãnh tay nghề của họ. Ai biết nhà kia nhất định không trang điểm cho ta.”

Lão bản nương cũng ngồi qua hỏi: “Tại sao không cho ngươi trang điểm? Sợ ngươi không chịu trả tiền?”

Lâm Tiểu Vũ bĩu môi: “Cái gì nha, bọn họ mượn cớ quá bận rộn, không có thời gian trang điểm cho ta để ta đi tìm người khác làm. Thật ra ta thấy cũng không bận rộn như vậy, tổng cộng không quá mấy người muốn trang điểm a. Ông chủ khia sống c.h.ế.t không cho ta vào, các ngươi nói có tức hay không ?”.

Lê Mạn nghe vậy, nhìn về phía lão bản nương biểu đạt cả hai đều hiểu ý ông chủ nhà này.

Nhất định là ngày hôm Lâm Tiểu Vũ huyên náo động tĩnh quá lớn. Ông chủ nhà này cũng nghe qua nên không muốn tự bị vả mặt.

Ông chủ nào thông minh một chút đều sẽ làm vậy, trừ khi tìm được người có tay nghề tốt hơn Lê Mạn.

Rất hiển nhiên, tay nghề nhà này cũng không sánh bằng Lê Mạn.

Lê Mạn vỗ vỗ Lâm Tiểu Vũ đang tức giận, an ủi: "Chớ tức giận như vậy, người ta không cho muội hóa trang thì muội đừng đi. Không khéo người ta lại bảo muội da mặt dày. Nói không chừng lão bản trong lòng lại oán hận muội. Nghe lời tỷ, sau này đến đây ta trực tiếp trang điểm cho, thế nào?”

Lâm Tiểu Vũ có chút không phục, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lê Mạn nghĩ vì nàng, lời trong miệng liền nuốt xuống, gật đầu: “Được rồi, ta đã biết.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 184: Chương 184



Lâm Tiểu Vũ cũng không tiếp tục đến cửa hàng son phấn kia nữa, mỗi ngày ngoan ngoãn trang điểm ở bên này.

Mà sau một thời gian kinh doanh trầm lắng, tiêu điều gần nửa tháng, cửa hàng cũng dần dần có khởi sắc, mấy vị khách hàng cũ trước đây cũng đã quay trở lại để hóa trang.

Trong đó có Văn phu nhân cứ cách mấy ngày đều đến mua hương cao.

Sáng sớm ngày hôm đó, Văn phu nhân bước vào cửa hàng mang theo nụ cười, đầu tiên là chào hỏi lão bản nương: “Lão bản nương, hôm nay ta muốn trang điểm, nên đã đến cửa hàng của cô.”

Lão bản nương nghe vậy nhếch miệng, đưa tay hoan nghênh: “Được ạ, Văn phu nhân mời vào.”

Văn phu nhân quen cửa quen nẻo tiến vào phòng trang điểm, trông thấy Lê Mạn, cười nói: “Tống nương tử, hôm nay trang điểm cho ta đi, nhất định phải trang điểm cho thật đẹp, hôm nay ta phải bồi lão gia nhà chúng ta tham gia một buổi yến hội của một vị hảo hữu.”

Lúc này sắc mặt của Văn phu nhân rất tự nhiên, giống như thời gian trước bà chưa từng đi đến nhà khác để trang điểm vậy. Kỳ thật trong lòng, Văn phu nhân vẫn là có chút hơi lúng túng .

Hai cửa hàng kia đều mời được mấy nương tử trang điểm, một nhà chỉ cần mười lăm văn tiền một lần, một nhà khác cũng chỉ cần mười hai văn tiền một lần, cửa hàng này tiết kiệm hơn nhiều, bà có thể không chọn cái rẻ hơn sao , tiền của bà cũng không phải gió lớn thổi tới.

Trước đó bà cũng đã đến cửa hàng trang điểm rẻ nhất trước, chỉ là ngày đó đã khiến cho bà tức giận đến không chịu được.

Nương tử đó trang điểm cho bà cùng lắm chỉ là dễ nhìn hơn so với bà tự mình trang điểm ở nhà một chút, thế nhưng trang điểm như vậy sao được, khuyết điểm trên mặt bà vẫn thấy nhất thanh nhị sở, khuôn mặt vẫn béo như vậy, mũi cũng vẫn hếch hướng lên trên cao như vậy, làm sao có thể dễ nhìn được chứ? Rõ ràng thời điểm Tống nương tử trang điểm cho bà, khuôn mặt gầy hẳn đi, cái mũi cũng không nhìn ra bầu trời như vậy.

Bà tức giận đến mức tranh luận với lão bản lý, kết quả lão bản nói một câu: “Trang điểm cũng không phải đổi khuôn mặt, làm sao có thể đem trên mặt béo của bà xoá tan được, hơn nữa còn có thể khiến cho mũi của bà thấp xuống đữo chứ? Yêu cầu của bà như vậy đơn giản là cố tình gây sự.”

Bà tức giận thề sẽ không tiếp tục … đến cửa hàng này mua đồ nữa.

Nghỉ ngơi mấy ngày, bà chưa từ bỏ ý định, lại đi đến một cửa hàng khác tốn mười lăm văn tiền một lần thử một chút, lần trang điểm này so với cửa hàng đầu tiên tốt hơn nhiều, có thể coi như là nhìn được, đương nhiên, so với tay nghề của Tống nương tử còn kém hơn nhiều lần.

Bà miễn cưỡng đi được hai ngày sau đó cũng không có đi nữa.

Lần này, một người bạn cũ của lão gia nhà bà tổ chức một bữa tiệc, mời tới những người làm ăn ở trên trấn thậm chí cả người làm ăn trong thành, tất cả các phu nhân cũng sẽ đi, trường hợp long trọng như vậy, bà đương nhiên không thể dùng đồ để tiết kiệm tiền nữa, khẳng định là muốn có hình tượng đẹp để, cho nên vẫn đến đây bên này trang điểm.

Trơ mắt, nhìn thấy lão bản nương cùng Tống nương tử phía trước không có bất kỳ thái độ khác biệt nào, bà mới yên lòng. Nghĩ đến, bọn họ cũng không biết sự tình trước đây bà đã từng đi tới hai nhà khác.

Lê Mạn không muốn tìm tòi nghiên cứu ý nghĩ trong lòng Văn phu nhân, chỉ bắt đầu nghiêm túc trang điểm cho bà.

Trước đây đối với khuôn mặt của Văn phu nhân nàng cũng đã trang điểm qua nhiều lần rồi, có thể được xem như là quen thuộc, lần này, c*̃ng chỉ cần gần nửa canh giờ dã trang điểm cho bà một khuôn mặt trang dung , nghĩ đến Văn phu nhân muốn đi tham gia bữa tiệc quan trọng, Lê Mạn nghĩ, rồi búi cho Văn phu nhân tóc theo kiểu Cao Ly nghiêm trang mà không mất đi sự mỹ lệ.

“Văn phu nhân, được rồi, bà nhìn đi.” Lê Mạn nói, thu dụng cụ trên tay xuống.

Văn phu nhân nhìn thấy chính mình trong gương, vô cùng hài lòng.

“Tống nương tử, tay nghề của ngươi không có người nào có thể vượt qua.” Văn phu nhân vừa lấy tiền ra trả vừa khen ngợi nàng.

Lê Mạn nhận lấy tiền, cười gật đầu.

Sau khi chờ Văn phu nhân đi, lão bản nương cười đi vào: “Ta nghĩ rằng Văn phu nhân là không hài lòng với trang nương của hai nhà kia, bằng không cũng sẽ không quay về đây để trang điểm.”

Lê Mạn gật đầu: “Trường hợp này quá quan trọng, biết không thể tiết kiệm tiền được nên phải đi thôi.”

Lão bản nương cười lắc đầu: “Thật không hiểu rõ bà ấy nghĩ như thế nào, trong nhà có tiền như vậy, lại không thiếu tiền, làm gì mà cần phải tiết kiệm mấy văn tiền kia?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 185: Chương 185



Trong đầu Lê Mạn không tự chủ được nghĩ tới Grandet, có khi người càng có tiền lại càng keo kiệt.

Nói đến việc này, lão bản nương hỏi sự tình ở trong vườn hoa, “Vườn hoa trong nhà đã xây dựng có tốt không?”

Lê Mạn trả lời: “Tường vây trước mấy ngày trước cũng đã xây xong, hạt giống ta c*̃ng đã mua, mấy ngày nay muội muội và muội phu của ta còn còn có một người làm vườn mà ta đã thuê đang ở trong nhà hoa, đã gieo xong giống, kế tiếp chỉ cần chăm sóc thật là được. Người Hoa tượng trước kia là chuyên gia làm vườn cho các gia đình giàu có , rất lợi hại, có hắn ở đó, sẽ không bị hỏng đâu.”

Lão bản nương nghe hỏi: “Được rồi, vậy ta an tâm, ta hy vọng dầu thơm sau này của ngươi có thể có nhiều mùi thơm khác biệt, đến lúc đó khách hàng lựa chọn càng nhiều, công việc kinh doanh của chúng ta cũng sẽ tốt hơn nhiều .”

Lê Mạn gật đầu: “Lần này trồng thật nhiều chủng loại hoa, chờ đến đầu mùa xuân năm sau, còn có thể trồng nhiều chủng loại hơn nữa, đến lúc đó các chủng loại dầu thơm cũng sẽ có thêm nhiều loại hơn.”

Nói xong việc này, Lê Mạn xin lão bản nương được phép nghỉ: “Nguyệt tỷ, đến mai ta phải cùng cả nhà Đại Sơn đi vào trong thành xem chân, hai ngày kế tiếp cũng sẽ không tới.”

Lão bản nương suy nghĩ một chút, quả thật đã đến thời gian nửa tháng đi xem chân một lần nữa, không khỏi gật đầu đồng ý: “Đây là chính sự, bây giờ ta nhìn thấy chân của người nhà Đại Sơn đã tốt hơn nhiều, không giống như trước đây đi như cà thọt .”

Nói đến điều này, mặt mày Lê Mạn không khỏi hớn hở, chân của Tống Đại Sơn trải qua mấy lần điều trị, quả thật đã khá hơn nhiều, bây giờ chân cũng không sưng khó coi như trước nữa, mắt thường có thể thấy hắn đang khôi phục lại dáng vẻ chân giống như người bình thường, chỉ cần kiên trì trở lại, thời điểm chân khỏi hoàn toàn chắc cũng không còn xa.

Bây giờ vườn hoa trong nhà vườn hoa đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần chú tâm chăm sóc là được; Muốn tặng cho tửu lâu củi lửa, hôm nay Tống Đại Sơn vào liền sẽ đem đồ đạc của hai ngày kế tiếp đưa đi. Trong nhà bây giờ giao cho Mai Tử và Thiết Tử trông coi, bọn hắn c*̃ng không cần lo lắng, ngày mai có thể an tâm đi vào trong thành khám chân.

Ngày thứ hai, Tống Đại Sơn lái xe lại một lần nữa mang theo Lê Mạn đi vào trong thành, lần này không đưa Tiểu Bảo theo, trong nhà có Mai Tử trông coi hai tiểu gia hỏa, không bằng để Tiểu Bảo ở nhà cùng Tiểu Thọ cùng nhau chơi đùa.

Mai Tử ở nhà một bên làm theo chỉ đạo của lão Hoa tượng cho hạt giống tưới nước bón phân, một bên lại trông chừng hai cái tiểu gia hỏa, buổi tối còn ôm Tiểu Bảo ở trên giường của bọn họ ngủ.

Ngày thứ hai thời điểm, Mai Tử xem canh giờ, đoán rằng Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn sắp trở về , vội vàng cho hạt giống phụ dịch thật tốt rồi đi hái rau trong vườn. Hôm nay phải sớm nấu cơm, chờ hai người họ trở về có thể ăn được cơm.

Chỉ là không đợi đến lúc hái rau từ vườn trở về, ngoài của nhà đã có tiếng đập cửa gõ vang.

Mai Tử cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì đây không phải là thời điểm ca ca cùng chị dâu trở về, ai lại gõ cửa vậy?

Mai Tử vội vàng thả rau trong tay xuống, vội vàng đi đến cửa chính, mở cửa nhìn, ngoài cửa là một đám nam nhân không quen biết, người cầm đầu đại khái hơn 40 tuổi, giữ lại chòm râu dê, mặc trường sam, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã .

Đám người này nhìn không giống như những người đàn ông nông thôn bình thường.

Mai Tử chần chờ mở miệng: “Các ngươi là ai?”

Người cầm đầu cười, hai tay vái chào thi lễ: “Xin chào tiểu nương tử , ta mạn phép xin hỏi một chút, đây có phải là nhà của Tống nương tử không?”

Mai Tử gật đầu: “Nhà ta là Tống gia, không biết các ngươi là muốn tìm ai?”

Nam tử trung niên hỏi lần nữa: “Vậy nữ chủ nhân của căn nhà này là trang nương phải không? Chúng ta tìm nàng.”

Mai Tử nghĩ rằng đám người này muốn tìm chị dâu để trang điểm, gật đầu: “Chị dâu ta là trang nương, xin hỏi các ngươi tìm nàng có chuyện gì sao?”

Nam tử trung niên nghe vậy vuốt vuốt chòm râu: “Ta họ Sở, là quản gia nhà tri huyện đại nhân, lần này tới là có chuyện quan trọng muốn tìm tẩu tử nhà ngươi , không biết tẩu tử nhà ngươi đang ở đâu? Chúng ta muốn cùng tẩu tử ngươi đàm luận.” Nói xong hắn còn lấy ra lệnh bài đại diện cho tri huyện phủ, bày ra cho Mai Tử nhìn.

Cây mơ xem xét đối phương là người của tri huyện đại nhân, trong lòng cả kinh, có chút khẩn trương mà xoa tay: “Chị dâu ta đi vào trong thành cùng ca ca của ta, bây giờ không ở nhà.”

Sở quản gia nghe vậy, lông mày nhăn lại, sờ sờ chòm râu của mình, hỏi: “Vậy bọn họ lúc nào có thể trở về?”

Mai Tử nói đúng sự thật: “Trước trưa chắc là có thể trở về.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 186: Chương 186



Sở quản gia: “Vậy không biết chúng ta có thể vào trong ngồi được không? Chúng ta ở lại đây chờ tẩu tử ngươi trở về.”

Mai Tử mím môi, biết không thể đắc tội với người của tri huyện đại nhân, không thể làm gì khác ngoài mở cửa ra, âm thanh có chút khẩn trương: “Mấy vị mời vào.”

Mai Tử nghênh đón mấy người vào trong nhà, rót cho mỗi người một chén trà.

Mấy người tới đây cũng không có một chút nào là ngại ngùng cả, tư thái ngồi uống trà rất tự nhiên, ngược lại là Mai Tử lại có chút co quắp đứng ở một bên, hai cái tiểu gia bên người mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ khẩn trương nhìn nhóm người này.

Nhìn thấy 3 người, một lớn hai nhỏ đều có chút khẩn trương nhìn bọn hắn, Sở quản gia cười, hỏi: “Các ngươi không cần khẩn trương, lần này chúng ta tới không có ác ý gì, là có chuyện muốn cùng chị dâu của ngươi hợp tác mà thôi, hợp tác tốt, đối với nhà ngươi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.”

Mai Tử giật nhẹ khóe miệng, không nói gì, trong mắt phòng bị vẫn rất sâu.

Trong lúc đó một nhóm người này lại rót trà thêm một lần nữa, thời điểm ly trà thứ hai cũng sắp tới đáy, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn trở về .

Lê Mạn nhìn thấy có chiếc xe ngựa cùng mấy con ngựa đang dùng lại trước của nhà mình , có chút không hiểu, Tống Đại Sơn cũng không hiểu gì vội vàng vào cửa, đã nhìn thấy một đám nam nhân đang ngồi trong nhà nhà mình, mà Mai Tử cùng hai tiểu gia hỏa đang đứng ở một bên.

Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn liếc nhau, trong mắt đều có lo nghĩ.

Tống Đại Sơn xem như chủ sự trong gia đình, vào trong nhà, đầu tiên hỏi: “Không biết mấy vị là người phương nào? Tới nhà của ta là có chuyện gì không?”

Sở quản gia nhìn Tống Đại Sơn, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn vào Lê Mạn phía sau lưng Tống Đại Sơn, xác nhận thân phận của Lê Mạn, lập tức đứng lên cười nói: “Hai vị, chúng ta chính là người trong tri huyện phủ, ta là đại quản gia của nhà tri huyện đại nhân, ta họ Sở.”

Thật ra khi Lê Mạn nhìn thấy Sở quản gia lần đầu tiên đã nhận ra, trước đây khi đi tri huyện phủ để trang điểm cho Cửu tiểu thư cũng có gặp qua người này, chính là quản gia trong tri huyện phủ.

Lê Mạn trong lòng lộp bộp một chút, không hiểu sao lại có loại dự cảm xấu, nhưng vẫn duy trì sắc mặt bình thường, cũng không lên tiếng, muốn nhìn xem đám người này đến cuối cùng là cái ý gì mà lại tới.

Tống Đại Sơn nghe vậy c*̃ng hơi nhíu lông mày, lạnh nhạt nói: “Hoá ra là Sở quản gia, không biết ngài hôm nay tới cửa là có chuyện gì không?”

Sở quản gia cười liếc mắt nhìn Lê Mạn, lúc này mới nói: “Hôm nay ta tới là phụng mệnh của tri huyện đại nhân, đến đây muốn cùng Tống nương tử hợp tác một lần.”

Giữa hai lông mày của Tống Đại Sơn nếp nhăn càng lớn, xua tay: “Không dám không dám, chúng ta chỉ là tiểu lão bách tính có cái gì đâu mà có thể cùng tri huyện đại nhân hợp tác.”

Sở quản gia cười ha ha một tiếng: “Các ngươi quá khiêm tốn, Tống nương tử cũng không phải là tiểu lão bách tính bình thường, tay nghề của nàng về trang điểm phải gọi là xuất thần nhập hóa, không người nào có thể so sánh, lần trước ở phủ chúng ta, nàng trang điểm cho Cửu tiểu thư khiến tất cả mọi người thán phục không thôi, tri huyện đại nhân chúng ta c*̃ng rất bội phục.”

Nghe được vậy, Lê Mạn không sai biệt đã biết được đại khái ý đồ của bọn họ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy gió mát rót vào trong lòng, khiến cho người ta lạnh buốt.

Sở quản gia còn nói: “Lần trước Tống nương tử trang điểm cho Cửu tiểu thư nhà chúng ta, thực sự là quá xinh đẹp, để Cửu tiểu thư của chúng ta thành công được Phong đại nhân nhìn trúng, nhận được vinh sủng của đại nhân, trong này cũng có một phần công lao thuộc về Tống nương tử .” Nói xong, vuốt vuốt chòm râu, nói tiếp: “Lần này tới, chúng ta cũng tới mời Tống nương tử tiếp tục đi theo để trang điểm cho Cửu tiểu thư, về phần thù lao, tri huyện đại nhân nguyện ý cho nhà các ngươi một trăm lạng bạc ròng.”

Sở quản gia nói xong, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc nhàn nhạt. Đối với tình huống của gia đình này, một trăm lạng bạc ròng không thể nghi ngờ là một cái giá hấp dẫn, có 100 lượng, có thể ở trên trấn mua một căn nhà thật tốt, coi như tái giá vào một gia đình khác cũng là chuyện rất dễ dàng, nếu như Tống nương tử bản thân không vui, thì Tống gia cùng những người khác chắc chắn sẽ rất vui lòng.

Sắc mặt Lê Mạn có chút trắng bệch, trước đây cho là đã trốn thoát một kiếp, xem ra cũng không thể trốn thoát hoàn toàn, nhà tri huyện đại nhân này nhất định là không bỏ qua cho nàng.

Lê Mạn cố gắng để bản thân tỉnh táo, đè xuống lãnh ý trong lòng hỏi lại: “Theo ta được biết, Cửu tiểu thư đã đuổi theo Phong đại nhân đi kinh thành, tại sao còn muốn trang điểm?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 187: Chương 187



Sở quản gia gật đầu: “Không tệ, Cửu tiểu thư đã được Phong đại nhân mang về kinh thành, trở thành di nương của đại nhân, về việc trang điểm này, tự nhiên là muốn thỉnh Tống nương tử đi tới kinh thành, về sau hầu hạ bên cạnh Cửu tiểu thư, giúp đỡ nàng trang điểm. Ngươi yên tâm, ngoại trừ cho các ngươi một trăm lạng bạc ròng, mỗi tháng còn có thể cho ngươi nguyệt ngân, đãi ngộ tuyệt đối so với đại nha hoàn thiếp thân của Cửu tiểu thư cũng rất tốt.”

Lê Mạn khẽ run rẩy.

Thế này không phải là muốn mời nàng đi trang điểm, đây là chuẩn bị ép buộc nàng đi kinh thành làm hạ nhân trang điểm cho Cửu tiểu thư, cung cấp Cửu tiểu thư phái đi.

Thế nhưng, rõ ràng là đã qua trải qua lâu như vậy rồi, vì sao trước đây không có xảy ra chuyện như vậy, bây giờ lại tới ép buộc nàng?

Lê Mạn không biết là, vị Cửu tiểu thư này trước đây đã động tâm tư muốn mang Lê Mạn đi cùng nàng, chỉ bất quá khi đó Tam di nương bác bỏ ý nghĩ này của nàng ý nghĩ, Tam di nương cho rằng tướng mạo của Lê Mạn quá xinh đẹp, để ở bên cạnh Cửu tiểu thư không an toàn, có thể sẽ cám dỗ Phong đại nhân

Một điều khác, Tam di nương cho rằng trang nương ở kinh thành tốt hơn so với Lê Mạn chắc chắn không thiếu, đến lúc đó dùng tiền tìm một vị trang nương giỏi là được.

Cửu tiểu thư nghe xong Tam di nương nói, cũng từ bỏ tâm tư dự định muốn biến Lê Mạn biến thành nha hoàn của nàng, về sau đi kinh thành, tìm một trang nương đi theo bên người nàng để trang điểm cho nàng.

Cửu tiểu thư ở bên người Phong đại nhân, lúc bắt đầu quả thực cũng có được một khoảng thời gian được sủng ái, thế nhưng dần dần, Phong đại nhân cảm thấy mặt mũi của nàng căn bản không kinh diễm bằng đầu tiên gặp lúc nàng, cũng dần dần mất đi hứng thú, không còn tới phòng của nàng ta nữa. Mặc kệ Cửu tiểu thư trang điểm cho chính mình ra sao, đều không có biện pháp nào kéo tâm tư của Phong đại nhân trở về nữa, mà hậu viện của Phong đại nhân, lại thêm mấy người mới cái tư sắc không tầm thường, ngay cả mặt của đại nhân, nàng cũng không thấy được.

Cửu tiểu thư càng thêm gấp gáp, càng nghĩ càng thấy là trang nương vấn đề, mời tới vị trang nương này căn bản không có bản lĩnh lớn như Lê Mạn, thế nên không thể đạt được trình độ kinh diễn như lần đâu, để nàng ta rất không hài lòng.

Sau khi một người di nương vào. nàng ta mang thai, Cửu tiểu thư cuối cùng cũng ngồi không yên, lập tức viết cho tri huyện một lá thư, trong thư kể hoàn cảnh khốn khó trước mắt của chính mình, cũng yêu cầu tri huyện đại nhân nhanh cử Lê Mạn đến kinh thành làm nha đầu trang điểm cho nàng ta.

Do đó mới có những chuyện xảy ra ngày hôm nay .

Lê Mạn biết Sở quản gia ngoài mặt thì nói là muốn hợp tác, đưa ra lời mời, thật ra chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, nàng tin chỉ cần nàng cự tuyệt, bọn họ chắc chắn sẽ không còn khách sáo giống như hiện tại.

Bằng không vì sao chỉ đến mời người thôi. còn đem theo cả đống người phía sau làm gì? Hơn nữa mỗi người đều rất cao to, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Thế nhưng dù biết như vậy Lệ Mạn vẫn muốn từ chối.

Nơi này là nhà của nàng, chồng con nàng còn đang ở đây, rời khỏi chỗ này đi đến kinh thành, chẳng khác nào tự bán mình cho Cửu tiểu thư kia cả. Cũng chẳng biết đến đời nào có thể quay về được không, sao nàng có thể ngoan ngoãn đi theo đến kinh thành được.

Lê Mạn hít sâu một hơi, đi lên một bước nói: "Rất xin lỗi Sở quản gia, về việc này ta nghĩ chúng ta không có biện pháp nào hợp tác được, kinh thành quá xa, ta còn có chồng con ở đây, không có khả năng bỏ bọn họ lại được, mong rằng Sở quản gia có thể hiểu cho ta, đi tìm người khác."

Vẻ mặt tươi cười của Sở quản gia hơi căng cứng lại khi nghe thấy vậy, trong mắt ông ta hiện lên tia sắc bén nhưng vẫn duy trì nụ cười khách sáo: "Tống nương tử, ngươi phải biết rằng khi ngươi đi đến kinh thành, gia đình ngươi sẽ không chỉ nhận được một số bạc lớn, hơn nữa địa vị của ngươi cũng khác đi, về sau ngươi còn làm việc trong nhà một gia đình đại quan, ai nhìn vào cũng phải kính nể ngươi ba phần, hiện tại sao có thể sánh được đúng không? Ta biết nhà các người rất thiếu tiền đúng chứ? Một số bạc lớn như vậy, cả đời các người cũng không thể kiếm được, hiện tại chỉ cần ngươi đáp ứng là có thể đổi được một căn nhà tốt, hơn nữa về sau còn được ăn sung mặc sướng, chuyện này có gì không tốt nào?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 188: Chương 188



Trong lòng Lê Mạn cười lạnh, hừ, kính nể ta ba phần cái gì, cũng chỉ xem ta như hạ nhân mà thôi! Cái gì mà ăn sung măc sướng, chẳng qua ngay cả tôn nghiêm căn bản cũng không có, đến cả chuyện sống c.h.ế.t của bản thân không phải cũng nằm trong tay kẻ khác sao. Nếu lời nói này của ông ta mà đi nói với một nữ tử bình thường gia cảnh bần hàn, chắc sẽ có khả năng đả động đến trong lòng bọn họ, nhưng muốn lừa nàng sao, còn quá sớm.

Lê Mạn kiềm chế biểu hiện trên mặt, che giấu sự trào phúng trong lòng, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ nghẹn ngào nói: "Sở quản gia, thật sự không thể được, chồng ta bị tật ở chân lại không có người nào khác ở nhà chăm sóc, đứa bé còn nhỏ như vậy, sao ta có thể yên tâm rời bọn họ đi được. Cho dù có bao nhiêu tiền ta cũng không thể nào rời xa bọn họ. Sở quản gia, phiền ông trở về nói ra nỗi khổ tâm của ta với tri huyện đại nhân, ta thật sự không thể đi, cảm ơn ý tốt của đại nhân."

Sở quản gia nghe ra được giọng điệu kiên quyết của Lê Mạn, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, không nói với Lê Mạn nữa mà quay đầu nhìn về phía Tống Đại Sơn nói: "Tống tướng công, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Người phụ nữ trong nhà ngươi không hiểu chuyện, phân không rõ chuyện nặng nhẹ, ngươi là gia chủ trong nhà phải suy nghĩ cho cẩn thận."

Hừ, người phụ này không muốn, ông ta không tin đến cả chồng của nàng cũng không muốn. Có một trăm lượng có thể mua được phòng mới, hơn nữa còn có thể cưới thêm được hai thê thiếp xinh đẹp, còn hơn nhiều cuộc sống nghèo kiết xác như hiện tại, chỉ cần là đàn ông làm gì có người nào không động lòng.

Thế nhưng biểu hiện của Tống Đại Sơn lại khiến cho ông ta thất vọng.

Vẻ mặt của Tống Đại Sơn còn kém hơn so với Lê Mạn, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi hết lên, lời nói trong miệng đầy vẻ kiên quyết: "Ý của nương tử chính là ý của ta, ta cùng với con đều không muốn rời xa nàng ấy, nàng ấy tuyệt đối không thể đi, phải phụ lòng ý hợp tác của các ngươi rồi."

"Ngươi... Các ngươi..." Sở quản gia bị bức nhất thời không nói được nên lời.

Một hồi sau, vẻ mặt của ông ta lạnh xuống, rốt cuộc cũng không giữ lại bộ dáng ôn hoà như lúc trước nữa, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên kiên quyết: "Tống tướng công, Tống nương tử, các ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, đây chính là chuyện đại sự trong nhà tri huyện, nếu như các ngươi chậm trễ đại sự này, mọi chuyện không tốt thì đừng trách tri huyện đại nhân trách tội. Đại nhân chúng ta yêu dân như con, lúc này mới khách sáo đến cửa mời các ngươi, nhưng nếu như các ngươi không biết tốt xấu, hậu quả này mấy kẻ tiểu dân các ngươi cũng không thể gánh vác nổi đâu!"

Đây chính là lợi dụ không thành, hoàn toàn tính toán c**ng b*c.

Lê Mạn cũng nắm chặt hai tay, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra kế đối sách.

Lúc này Tống Đại Sơn hai tay chắp lại, cong người xuống: "Sở quản gia, ta tin đại nhân yêu dân như con khẳng định sẽ hiểu được nỗi khó xử của chúng ta, sẽ không c**ng b*c chúng ta. Mong rằng Sở quản gia trở về sẽ nói rõ việc khó xử của hai phu thê chúng ta với đại nhân, ta tin đại nhân nhất định sẽ mời được người tài giỏi hơn."

"Làm càn! Các ngươi quả thật không biết tốt xấu!" Ngay khi Tống Đại Sơn vừa hạ giọng, Sở quản gia đã trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tống Đại Sơn gầm lên: "Các ngươi cho rằng các ngươi là ai, đại nhân đã mời các ngươi là đã cho các ngươi chút mặt mũi, các ngươi còn dám tuỳ ý cự tuyệt sao? Ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, Tống nương tử định không theo chúng ta sao!"

Lê Mạn không thèm đếm xỉa đến, ngẩng đầu nói: "Thứ lỗi cho tiểu nữ không có biện pháp nào đi cùng các ngươi, mong đại nhận thứ lỗi!"

Vẻ mặt Sở quản gia xanh mét, lần đầu tiên bị người ta không để lại chút mặt mũi như vậy, ông ta chỉ vào Lê Mạn nói: "Được được được, quả thật là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách sáo, các ngươi tới đây, mời Tống nương tử lên xe cho ta!"

Giọng nói của Sở quản gia hạ xuống, mấy tên nam tử đứng ở phía sau vẫn luôn không mở miệng lúc này lập tức đi lên, nắm lấy cánh tay Lê Mạn lôi kéo ra ngoài cửa.

"Các ngươi làm gì vậy! Các ngươi buông ta ra! Đường đường là quan tri huyện mà lại c**ng b*c dân chúng như vậy sao!" Lê Mạn liều mạng giãy giụa, thế nhưng vẫn không giãy giụa ra được, hai cánh tay nàng bị nắm lấy đau đến tê dại.

Vẻ mặt Tống Đại Sơn xanh mét, hắn nháy mắt đã động thủ đánh tới bọn họ, tay nắm thành quyền hung hăng đánh tới hai người đang bắt giữ lấy Lê Mạn, hai tên đó lập tức bị đánh ngã qua một bên, Lê Mạn cũng ngã sấp xuống theo.

Mai Tử ở bên cạnh đã sợ tới mức thét chói tai, nàng ấy lập tức chạy tới nâng Lê Mạn dậy: "Tẩu tử, tẩu tử, ngươi không sao chứ!"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 189: Chương 189



Lê Mạn đứng lên, không kịp trả lời Mai Tử đã nhìn về phía Tống Đại Sơn đang đánh nhau cùng với hai người khác, đôi mắt nàng đỏ hoe lo lắng gọi: "Đại Sơn... Đại Sơn..."

Thân thủ của Tống Đại Sơn không tồi cùng với hai người họ bất phân thắng bại, nhưng mà Sở quản gia không chỉ mang theo hai người tới, mấy tên đàn ông bên cạnh vốn dĩ không nhúc nhích thấy thế cũng mau chóng chạy tới, đánh lấy Tống Đại Sơn. Lúc này, năm người bọn chúng đang đánh với một mình Tống Đại Sơn, trên mặt trên người Tống Đại Sơn đã bị đánh rất nhiều quyền, cũng có một tên đang hung hăng lấy chân đạp lên bụng Tống Đại Sơn, làm Tống Đại Sơn ngã xuống trên mặt đất lăn vài vòng.

"Đại Sơn!"

"Ca!"

"Cha!"

Lê Mạn lập tức nhào tới, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tống Đại Sơn trong lòng đau nhói, nước mắt ngăn không được lại chảy xuống: "Đại Sơn, chàng không sao chứ? Chàng ổn không? Đại Sơn... hức hức..."

Tống Đại Sơn khẽ ho hai tiếng, vất vả bò dậy: "Không sao cả, ta không sao, đừng khóc đừng khóc."

Còn không kịp nói lời an ủi với Lê Mạn nhiều hơn, hắn lập tức đứng dậy lấy cái cuốc dựng ở ven tường cầm trong tay, đứng ở trước mặt Lê Mạn, dùng cái cuốc đối mặt với đám người kia, nghiêm mặt nói: "Nếu các người một hai đòi cưỡng bách dân chúng chúng ta, ta đây cũng sẽ liều mạng với các ngươi, các ngươi tới đây xem!"

Mấy người liếc nhau, đều nhìn về phía Sở quản gia chờ ý ông ta.

Sở quản gia vẻ mặt hung tợn, bàn tay to vung lên nói: "Đều lên hết cho ta, hôm nay cần phải đưa người đàn bà này đi!"

Mấy người nghe thấy lời phân phó của Sở quản gia, không có chút do dự nào nữa lập tức vọt tới chạy về phía Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn cầm cây cuốc, không chút do dự hung hăng đánh về phía những người đang chạy tới, trong lúc nhất thời cái cuốc lập tức xuất hiện vết máu, hai người bị cái cuốc đánh tới lập tức k** r*n, che đi chỗ bị thương.

Ba tên còn lại thấy vậy cũng không dám động tới nữa, trên tay bọn chúng không có vũ khí, đi lên chỉ có thể bị thương.

Mấy tên đó lại rơi vào cục diện bế tắc, lúc này có một tên đàn ông nhanh chóng chạy tới chỗ Mai Tử và hai đứa nhỏ bên kia, thừa dịp lúc Mai Tử không chú ý tới, ôm lấy hai đứa nhỏ.

"Nếu như ngươi lại phản kháng, ta lập tức đánh c.h.ế.t hai đứa nhỏ này!" Gã đàn ông bắt lấy hai đứa nhỏ mở miệng giọng nói âm hiểm.

"Hu hu, nương, cữu cữu, cứu con! Hu hu..." Tiểu Thọ sợ tới mức nhanh chóng khóc nấc lên, mở to hai mắt đẫm lệ không ngừng giãy giụa.

Cả Mai Tử, Lê Mạn còn cả Tống Đại Sơn thấy một màn như vậy, tim cũng nhảy vọt ra ngoài, hai mắt mở to hết cỡ.

"Tiểu Thọ! Tiểu Bảo!" Mai Tử sợ tới mực nhanh chóng ngã khuỵu xuống mặt đất.

Giọng nói Lê Mạn run lên, cả người cũng phát run: "Ngươi buông đứa nhỏ ra trước! Có chuyện gì các người cứ nhằm vào người lớn bọn ta! Hai đứa còn nhỏ không hiểu chuyện!"

Sở quản gia cười giữ tợn đi tới nhìn Tống Đại Sơn: "Hiện tại ngươi buông cái cuốc xuống, bằng không sự an toàn của hai đứa nhỏ ta cũng không can đoan được đâu!"

Gân xanh trên trán Tống Đại Sơn nổi lên như muốn chui ra khỏi da thịt, nỗi tức giận trong mắt như muốn bao phủ lấy người ta, hiện tại hắn hận không thể xé xác đám người này.

Nhưng mà bọn nhỏ vẫn nằm trên bọn họ, không thể xuất hiện chút sai lầm nào được.

Hắn run tay, khoé mắt Tống Đại Sơn lập tức đỏ lên, chậm rãi buông cái cuốc trên tay xuống.

Vừa nhìn thấy cái cuốc trên tay Tống Đại Sơn được buông ra, bốn người còn lại lập tức vây quanh đi lên, trói buộc chân tay Tống Đại Sơn lại, vững vàng đè nặng không để cho hắn động đậy, dùng dây thừng mang trên người trói chặt lấy Tống Đại Sơn.

Sau khi trói chặt Tống Đại Sơn xong, người đàn ông bắt lấy hai đứa nhỏ cũng lập tức nói với Lê Mạn: "Hiện tay ngươi đừng ép chúng ta động thủ, tự ngươi đi lên xe ngựa."

Lê Mạn hít sâu một hơi, nàng biết hôm nay không còn biện pháp nào để phản kháng, xoa sạch nước mắt, bước chân đi ra khỏi cửa.

"Lê Mạn! Nương tử! Nương tử!" Khuôn mặt Tống Đại Sơn dữ tợn, không ngừng giãy giụa nhưng vẫn không thể giãy giụa được, khóe mắt mở to chỉ có thể nhìn Lê Mạn rời đi.

Mai Tử cũng không kiềm chế được khóc lóc: "Tẩu tử! Tẩu Tử! Hức hức..."

Nhìn thấy Lê Mạn ngoan ngoãn tự mình lên xe, nhưng tên đàn ông còn lại cũng đi theo lên, hai đứa nhóc con cũng được thả xuống ở cửa, khóc lóc nhanh chóng chạy vào nhà.
 
Back
Top Bottom