Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 120: Chương 120



Lê Mạn biết tâm bệnh của phụ nhân, ý tứ mà uống một ngụm trà, liền mở rương trang điểm ra, để Chân Chân ngồi xuống.

Chân Chân có chút câu nệ, ánh mắt khẩn trương lại co quắp, còn mang theo một tia kỳ vọng. Lê Mạn biết, cô nương này cũng hy vọng hôm nay có thể đẹp hơn chút, có lẽ cũng không phải bởi vì muốn gặp bà mối, chỉ là bởi vì mỗi nữ hài đều hy vọng mình có thể trở nên đẹp thôi.

Lê Mạn xoá hết những ý nghĩ trong đầu, bắt đầu nghiêm túc trang điểm cho Chân Chân.

Khuyết điểm trên mặt Chân Chân trong mắt nhìn của Lê Mạn không coi là quá nghiêm trọng, chỉ là một mắt to, một mắt nhỏ, hai con mắt khác biệt quá rõ ràng, còn có chính là răng hô, dẫn tới miệng hô ra, hai điểm này huỷ hoại toàn bộ khuôn mặt của nữ hài, cho dù các ngũ quan khác như thế nào, nhìn qua đều là khó coi.

Trước kia Lê Mạn cũng từng trang điểm cho không ít khuôn mặt có khuyết điểm, điều này đối với các chuyên viên trang điểm mà nói là kiến thức cơ bản, đầu tiên là phải học được che đi những khuyết điểm trên khuôn mặt khuyết với khả năng lớn nhất, nếu chút này cũng không làm được, như vậy còn nói gì đến chỉnh sửa sắc đẹp hàng đầu.

Trước kia Lê Mạn đã từng trang điểm cho không ít bộ mặt có khuyết điểm nghiêm trọng hơn đây nhiều, cho nên khuyết điểm trên mặt Chân Chân đối với nàng mà nói cũng không phải đặc biệt khó, hiệu quả sau khi trang điểm có thể hơn hẳn người thường, hơn nữa làm đẹp nhờ trang điểm, cả khuôn mặt không đến mức bế nguyệt tu hoa, nhưng thanh tú giai nhân thì vẫn có thể làm được.

Nói thật, trước khi tới Lê Mạn không tính toán che đi quá nhiều khuyết điểm trên mặt của cô nương này, chỉ tính toán tô điểm các điểm khác cho đẹp, để người ta biết cô nương này có khuyết tật, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cô nương này đẹp, như vậy vừa không coi là lừa gạt người khác, lại làm cô nương này trở nên xinh đẹp.

Nhưng mà hôm nay đi vào nơi này, nhìn thấy sự thấp thỏm và chờ mong trong mắt cô nương này, lòng Lê Mạn thoáng xúc động, có lẽ đối với cô nương này mà nói, đây có thể là một lần cơ hội duy nhất trong cuộc đời nàng ấy được trở nên xinh đẹp, sau này có lẽ nàng ấy sẽ không có cơ hội mời chuyên viên trang điểm chuyên môn tới trang điểm cho nàng, nếu một cơ hội duy nhất này cũng không che hết khiếm khuyết trên mặt của nàng, không thể để nàng có một khuôn mặt chân chính bình thường, có coi như là tiếc nuối cả đời hay không?

Dù sao đại tẩu tử nhà này đã cho bà mối tiền, dù cô nương này khó coi, bà mối cũng sẽ sắp xếp xem mặt trước, nàng được mời đến trang điểm cũng chỉ là an ủi tâm lý cho người nhà này, một kiểu thuốc an thần thôi, nàng trang điểm đẹp hay không, đều sẽ không ảnh hưởng kết quả, vậy sao nàng không vứt bỏ băn khoăn, cứ đơn thuần mà cho cô nương này một cơ hội trở nên xinh đẹp một lần, cũng coi như là thành toàn giấc mơ trở nên xinh đẹp của cô nương này đi.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn bình tĩnh lại, đầu tiên làm sạch mặt và dưỡng da cho cô nương này.

Lê Mạn dựa theo các bước bình thường đánh nền cho cô nương này xong, sau đó chuyển trọng điểm qua đôi mắt của cô nương này.

Vấn đề về mắt là dễ giải quyết nhất, không ít cô nương trang điểm, bản thân có thể thông qua trang điểm mắt mà hoá mắt nhỏ thành mắt to, đối với Lê Mạn mà nói, trang điểm cho hai con mắt nhìn có kích cỡ giống nhau, đó là lại chuyện rất dễ dàng.

Lê Mạn dùng mười lăm phút đã hoàn thành trang điểm mắt, không chỉ có làm đôi mắt thoạt nhìn to nhỏ bằng nhau, còn khiến nguyên bản mắt một mí thành mắt hai mí, cũng thông qua trang điểm làm hai con mắt trở nên giống như hàm sóng tươi đẹp, thoạt nhìn thập phần động lòng người.

Phụ nhân ở một bên nhìn nhìn thấy đôi mắt của nữ nhi không còn là bên to bên nhỏ mà là bằng nhau, so với đôi mắt của người bình thường khác còn xinh đẹp mấy lần, kích động mà nắm hai tay, càng thêm cảm thấy việc hôm nay sẽ thành, đây là dấu hiệu tốt, lần này nữ nhi nhất định có thể giải quyết chung thân đại sự.

Lê Mạn tiếp tục xử lý vấn đề tiếp theo —— răng hô.

Thời đại này không có niềng răng cho thẳng, đối với trời sinh răng hô, thật là không có cách nào, Lê Mạn cũng không có cách khiến răng hô của nàng ấy thành thẳng, chỉ có thể thông qua trang điểm làm thị giác nhìn không ra miệng hô, đây liền phải nhờ vào đánh khối và bắt sáng làm cho sáng tối đối lập, do đó tạo thành khác biệt về thị giác để hoàn thành.

Lê Mạn tỉ mỉ đánh khối và đánh sáng xung quanh chỗ miệng, xử lí từng chút, chỗ chi tiết càng không dám qua loa, mỗi khi làm xong một chút liền ngồi dậy nhìn xem, lại điều chỉnh lần nữa, cứ như vậy dùng non nửa canh giờ mới xem như đạt tới hiệu quả vừa lòng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 121: Chương 121



Lê Mạn gật gật đầu, tinh tế tô son môi lên trên môi của Chân Chân, trang điểm cho môi coi như hoàn thành.

Kế tiếp chính là trang điểm cho khác bộ phận khác trên mặt, các bộ phận khác trên mặt Chân Chân đều không tồi, chỉ cần hơi trang điểm thêm chút là được, cuối cùng tháo tóc ra lại chải một kiểu búi tóc đẹp hợp với mặt, trang điểm hôm nay xem như hoàn thành.

Lê Mạn đánh giá một chút, gật gật đầu, vô cùng vừa lòng với khuôn mặt mà mình dùng đồ trang điểm lạc hậu cổ đại này để trang điểm ra, hôm nay chỉ cần Chân Chân không cần há miệng không cần cười, một chút cũng không nhìn ra là răng hô nghiêm trọng như vậy.

Tuy nhiên không há miệng cũng không cười là không có khả năng, có lẽ bà mối cũng biết khuyết tật của Chân Chân, nhìn đến bên trong hàm răng liền biết là công lao của trang điểm.

Mỗi lần Lê Mạn trang điểm xong đều sẽ yên lặng và lui lại đến một bên thu dọn rương trang điểm của mình, lần này cũng không ngoại lệ, Lê Mạn yên lặng lùi đến một bên nhường vị trí ra, nàng biết, mặc kệ là ai trong nhà này, trong lòng đều là chờ mong.

Nương của Chân Chân rất là kích động đến hỏng rồi, sáp lại gần nâng khuôn mặt của nữ nhi hết nhìn lại xem, trong miệng càng là hô thần kỳ, “Quá thần kỳ, thật sự là quá thần kỳ, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng trước đó.”

Phía trước Chân Chân không có gương, thấy dáng vẻ kích động của nương mình, cũng ngồi không yên, vội nói: “Nương, mau cho con cái gương con xem xem.”

Muội muội của Chân Chân cơ linh, đã sớm chạy tới đưa gương nhỏ lại, đưa cho Chân Chân, “Tỷ, tỷ mau nhìn xem, hiện tại tỷ thật sự rất xinh đẹp a!”

Chân Chân nhanh chóng nhận lấy gương, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, không thể tin tưởng mà sờ hai mắt và miệng của mình.

Thật sự không nhìn ra dáng vẻ trước kia, giống như mình không khác người bình thường nữa.

Không, không phải giống người bình thường, hiện tại mình xinh đẹp hơn nhiều so với các cô nương khác trong thôn.

Vành mắt Chân Chân đột nhiên đỏ lên.

“Nương ——”

Nương của Chân Chân hiểu được tâm tình nữ nhi mình, thấy nàng ấy muốn khóc, vội vàng lau nước mắt cho nàng, “Cũng không thể khóc, hôm nay xinh đẹp như vậy, vừa khóc thì lớp trang điểm sẽ trôi, vậy sẽ thành mất công bận việc, không khóc không khóc, mau lau nước mắt đi.”

Chân Chân nhanh chóng gật đầu, nhẹ nhàng xoa đôi mắt, không cho nước mắt làm nhoè lớp trang điểm mắt.

Nương của Chân Chân cảm khái, “Nếu là không nói lời nào không lộ răng hô ra, hoàn toàn không nhìn ra tới, Chân Chân, hôm nay con không cần há miệng nhiều.”

Chân Chân bất đắc dĩ, “Nương, sao mà vẫn luôn không há miệng được, người ta sẽ khinh con là người câm đấy, dù sao con chính là có khiếm khuyết, bà mối cũng biết, lộ hàm răng thì lộ đi. Hôm nay có thể xinh đẹp như vậy, con đã thấy rất đủ.”

Nương của Chân Chân cảm thấy cũng phải, gật gật đầu, “Là nương nghĩ không đúng, nào còn có thể không há miệng nói chuyện.”

Ba mẹ con kích động non nửa khắc, lúc này mới nhớ tới cảm tạ với Lê Mạn.

Lê Mạn cũng không cần quá nhiều cảm tạ, sau khi nghe một đống lớn lời ca ngợi cảm tạ, cười lắc đầu, “Không cần cảm tạ như thế, ta thu tiền của các ngươi, đương nhiên phải xuất ra bản lĩnh ta có.”

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Lê Mạn cũng không muốn chậm trễ quá nhiều, uyển chuyển từ chối phụ nhân mời giữ lại ăn cơm, đưa ra lời cáo từ.

Phụ nhân nhanh chóng móc tiền ra đưa cho Lê Mạn, cuối cùng cảm tạ: “Hôm nay thật sự cảm ơn ngươi đại muội tử.”

Lê Mạn gật gật đầu, ngăn cản phụ nhân lại tiễn bước, đi theo Tống Đại Sơn cùng nhau lên xe lừa, đi về phía nhà.

Tiểu Bảo đã tỉnh khi Lê Mạn trang điểm, sau khi biết mình ở nơi nào, liền vẫn luôn ngoan ngoãn mà ngốc ở trong lòng n.g.ự.c Tống Đại Sơn chờ Lê Mạn, mãi đến khi Lê Mạn ra ngoài, lúc này mới vươn tay nhỏ để Lê Mạn ôm, ôm cổ Lê Mạn cọ cọ nàng.

Lê Mạn vỗ vỗ lưng nhỏ hiện tại đã có chút thịt của Tiểu Bảo, lấy ra tiểm điểm tâm bỏ riêng ở trong xe lừa cho nhóc ăn.

Thật ra Tiểu Bảo đã sớm đói bụng, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không nói, vừa thấy điểm tâm, mắt sáng rực lên, tuy nhiên vẫn là đưa đến bên miệng Lê Mạn trước để Lê Mạn cắn một miếng, sau đó mới tự mình cúi đầu ăn đến thơm ngào ngạt.

Khi về đến nhà cũng đã sắp giữa trưa, Tống Đại Sơn để Lê Mạn đi nghỉ ngơi, bản thân mình thì vào vườn rau hái rau chuẩn bị làm cơm trưa.

Lê Mạn bỏ tiền hôm nay kiếm được vào rương nhỏ giữ tiền, để Tiểu Bảo đi chơi, sau đó vào phòng bếp giúp Tống Đại Sơn nấu cơm.

Tống Đại Sơn đang rửa rau, Lê Mạn tiến lên nói: “Chàng đi nhóm lửa, để ta rửa rau.”

Tống Đại Sơn vội vàng ngăn nàng lại không cho nàng động, “Nàng đừng nhúc nhích, ta tới, nước lạnh, nàng đừng đụng đến nước lạnh.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 122: Chương 122



Lê Mạn bất đắc dĩ, trời nóng như vậy, chạm vào chút nước lạnh có sao đâu.

Nàng phát hiện hiện tại Tống Đại Sơn càng thêm nuông chiều nàng, trừ khi hắn không ở nhà nàng làm chút đồ thủ công, khi hắn ở nhà cơ bản cái gì cũng không cần nàng làm, ở hiện đại cũng không có người chồng tốt như vậy, ở cổ đại càng là khó có được.

Lê Mạn không khỏi mỉm cười, cảm thấy ánh mắt mình chọn nam nhân vẫn rất tốt.

Khi hai người đang định nhóm lửa xào rau, Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi đã trở lại, lúc đi vào phòng bếp thì khuôn mặt nhỏ gục xuống, nhìn qua uể oải ỉu xìu, trên người cũng trở thành dơ dơ bẩn bẩn, vừa thấy chính là đã lăn trên mặt đất.

Lê Mạn kinh ngạc, Tiểu Bảo rất thích sạch sẽ, chưa từng thấy nó lăn trên mặt đất, đây khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Lê Mạn nhanh chóng đón Tiểu Bảo rồi bế lên, “Làm sao vậy Tiểu Bảo?”

Tiểu Bảo vừa mới còn rất kiên cường, dù là đánh nhau cũng gắt gao banh khuôn mặt nhỏ, hiện tại thấy dáng vẻ Lê Mạn quan tâm đột nhiên liền cảm thấy ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nhưng còn nhớ rõ Lê Mạn nói nam tử hán không thể dễ khóc, dùng tay nhỏ dụi dụi đôi mắt, nói với Lê Mạn: “Con vừa mới cùng... Cùng bọn… bọn Lai Tử… đánh nhau.”

Lê Mạn cũng không có biểu hiện khiếp sợ gì mấy, chỉ là vẫn ôn hoà như cũ hỏi: “Vậy vì sao Tiểu Bảo lại đánh nhau với bọn nó nào?”

Tiểu Bảo lại muốn dụi đôi mắt, bị Lê Mạn ngăn lại, lấy khăn tay sạch sẽ của mình lau đôi mắt cho nó.

Tiểu Bảo thấy dáng vẻ Lê Mạn ôn nhu, cảm thấy càng ủy khuất, nó mới không phải hài tử không có nương đâu, dì Mạn chính là nương của nó, so với nương của người khác đều tốt hơn, đối xử với Tiểu Bảo càng tốt, ai cũng không tốt bằng dì Mạn.

Tiểu Bảo hít hít cái mũi nhỏ, nói: “Mới nãy con lấy điểm tâm chia cho Thạch Đầu ca ca ăn, bọn Lai Tử muốn, con không cho bọn nó, bọn nó liền nói con là hài tử không có nương, chỉ có mẹ kế, sau này mẹ kế sẽ ngược đãi con, sau đó con liền không nhịn được đánh nhau với bọn nó.”

Lê Mạn hơi hơi nhíu mày, biết khẳng định là người lớn trong nhà khua môi múa mép ở nhà bị bọn nhỏ nghe được, lúc này mới nói ra lời như vậy.

Ngược lại Lê Mạn không để bụng mấy cái đó, chỉ là hài tử còn nhỏ, nghe được lời như vậy khó tránh khỏi đau lòng.

Lê Mạn thơm lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo, an ủi nói: “Bọn họ nói bừa đó, tuy rằng dì Mạn không phải nương thân sinh hạ Tiểu Bảo, nhưng dì Mạn sẽ yêu thương Tiểu Bảo giống như nương thân, được hay không?”

Tiểu xem gật đầu thật mạnh, tay nhỏ ôm cổ Lê Mạn, cọ cọ trên cổ Lê Mạn, “Dì Mạn, dì là nương thân tốt nhất, tốt hơn nương thân của tất cả mọi người.”

Lê Mạn bị Tiểu Bảo nói cũng đỏ hốc mắt, nhẹ hôn lên đ.ỉnh đầu Tiểu Bảo.

Lúc này Tiểu Bảo ngẩng đầu, nhìn Lê Mạn, mắt nhỏ lóe lên tia sáng khát vọng, lại mang theo rối rắm, dường như muốn nói cái gì lại không dám nói.

Lê Mạn cổ vũ thơm thơm nó, “Làm sao vậy? Có phải có gì muốn nói không? Có thể trực tiếp nói với dì Mạn, không cần do dự.”

Tiểu Bảo cắn cắn môi, rối rắm một lát, vẫn lấy hết can đảm nói: "Dì Mạn, người khác đều có nương thân, đều có thể gọi nương thân, con cũng muốn gọi, con… con có thể gọi dì là nương không?”

Trong lời nói là vô hạn khát cầu.

Lê Mạn ngây ngẩn cả người.

Nàng vẫn luôn để Tiểu Bảo gọi mình dì, là sợ Tiểu Bảo không muốn gọi nàng là nương, không muốn miễn cưỡng hài tử, thì ra bản thân đứa nhỏ này rất muốn gọi nương sao?

Chẳng lẽ nó vẫn luôn không dám gọi? Sợ nàng không đồng ý?

Lê Mạn hỏi: “Tiểu Bảo muốn gọi dì là nương sao?”

Tiểu gật đầu mạnh, “Muốn, rất muốn, chỉ là người khác đều nói dì không phải nương của con, không thể gọi là nương, Tiểu Bảo cũng rất thất vọng.”

Lê Mạn suy đoán có lẽ lại là những phụ nhân nhàm chán trong thôn đỏ mắt nàng nên nói bừa với Tiểu Bảo rồi, từ khi nàng kiếm được tiền, trong thôn không ít phụ nhân thích nói chuyện nhà linh tinh khi nói chuyện đều có chút ghen ghét.

Lê Mạn vui vẻ ôm hôn Tiểu Bảo, cố ý khoa trương nói: “Dì rất rất thích Tiểu Bảo gọi dì là nương đó, Tiểu Bảo gọi dì là nương dì rất là vui!”

Đôi mắt của Tiểu Bảo lập tức sáng lên, “Thật sự ư?”

Lê Mạn gật đầu thật mạnh.

Tiểu Bảo lập tức học dáng vẻ bình thường Lê Mạn hôn hắn cũng hôn lên gương mặt Lê Mạn một cái, la lên với giọng lớn và vang dội: “Nương! Nương là nương của ta! Nương của ta!”

Thấy dáng vẻ tiểu gia hỏa cao hứng, Lê Mạn cười.

Tống Đại Sơn ở bên cạnh nhìn, khóe miệng cũng cong lên, đi tới ôm lấy cả Lê Mạn và Tiểu Bảo, hôn trên đỉnh đầu mỗi người một cái.

Tống Đại Sơn ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Lê Mạn vào trong lòng n.g.ự.c của mình, để Tiểu Bảo đối mặt với hắn, nghiêm túc mà nói với Tiểu Bảo: “Sau này người khác lại nói bậy cái gì với con, con không cần nghe, cũng không cần tức giận, không để ý tới bọn họ là được, chỉ cần trong lòng biết đối với con nương là tốt nhất là được, không cần lo người khác nói cái gì, nhớ rõ chưa?”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ rõ.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 123: Chương 123



Tối nay, Tiểu Bảo vẫn không đi ngủ sớm như trước đây, luôn lôi kéo Lê Mạn nói chuyện, thỉnh thoảng còn gọi một tiếng “nương” như tuyên thệ, Lê Mạn được gọi như vậy thì mềm lòng, đáp lại nó từng tiếng, nói chuyện với nó, trả lời những câu hỏi của nó.

Từ khi Tiểu Bảo gọi nương, đột nhiên trở nên phấn khích, trở thành mười vạn vì sao, mấy đêm liên tục đặt câu hỏi không ngừng, đến thời gian bình thường đi ngủ vẫn rất có tinh thần, nói chuyện vô cùng hăng say, ngay cả những câu chuyện bình thường rất thích nghe trước khi đi ngủ cũng không nghe.

Tống Đại Sơn vẫn luôn im lặng không nói chuyện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Bảo, con phải đi ngủ rồi.”

Tiểu Bảo bĩu môi: “Không đâu, con muốn nói chuyện với nương, nương con và con có rất nhiều chuyện phải nói.”

Tiểu Bảo còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “nương con”, tựa hồ như đang khoe khoang với Tống Đại Sơn nó có nương.

Lê Mạn nhịn cười, lẳng lặng nhìn hai cha con nói chuyện.

Tống Đại Sơn: “Tối nay con có rất nhiều câu hỏi, tối hôm qua còn có đêm hôm trước con đã từng hỏi rồi.”

Tiểu Bảo: “Nhưng nếu hỏi thêm mấy lần thì có thể nhớ được lâu mà, nương cũng đã nói “Ôn cố nhi tri tân(1)” mà.”

(1) Là một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là lúc ôn tập kiến thức cũ, có thể có lĩnh hội mới.

Tống Đại Sơn: “…”

Vậy mà lại không thể nói được đứa con trai nhỏ như vậy.

Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nó, giọng nói đứng đắn lại nghiêm túc: “Nương con mệt rồi, con không ngủ, nương con ngủ như thế nào?”

Tiểu Bảo muốn nói chuyện đột nhiên ngừng lại, chớp chớp mắt, sờ sờ mặt Lê Mạn như không xác định được, hỏi: “Nương, nương mệt rồi sao? Nương muốn đi ngủ rồi sao?”

Lê Mạn đang suy nghĩ mình nên trả lời mệt hay không mệt, bàn tay to của Tống Đại Sơn đã len lén thò vào trong y phục của nàng từ dưới chăn, trực tiếp bắt lấy một chỗ mềm mại bên cạnh, nhéo một cái.

“A…” Lê Mạn bị hắn nhéo đến mức khẽ kêu một tiếng.

Tiểu Bảo sốt ruột: “Nương, nương làm sao vậy? Có côn trùng cắn nương sao?”

Lê Mạn muốn nói không phải là côn trùng cắn cô, mà là một sắc cẩu.

Lê Mạn gượng cười nói với Tiểu Bảo: “Không phải là côn trùng cắn nương, là nương mệt rồi, nương muốn đi ngủ.”

Tiểu Bảo nghe xong thì gật đầu, lập tức nói: “Nương, vậy Tiểu Bảo không nói chuyện nữa, bây giờ Tiểu Bảo đi ngủ ngay, nương cũng ngủ nhé.”

Lê Mạn gật đầu: “Được, vậy Tiểu Bảo mau mau ngủ đi.”

Tiểu Bảo lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Nếu là bình thường thì Tiểu Bảo đã ngủ từ sớm rồi, lúc này nó vừa nhắm mắt đã tiến vào mộng đẹp ngay, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hít thở theo quy luật của tiểu gia hoả.

Lê Mạn thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên bàn tay vẫn còn đặt trên chỗ mềm mại của Tống Đại Sơn: “Buông tay mau!”

Tống Đại Sơn bất động, dừng một lúc rồi chầm chầm tiến lại gần, vùi mặt vào trước n.g.ự.c Lê Mạn, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, ngữ khi giống như một cẩu cẩu đang làm nũng: “Nàng ổn rồi có đúng không? Không đau nữa đúng không?”

Lê Mạn làm sao không nghe ra ý của hắn, mấy ngày nay mỗi tối đều phải làm nũng một lần, nhưng đều bị Lê Mạn lấy lý do phía dưới không ổn để cự tuyệt, như vậy vẫn không thoát được sờ sờ hôn hôn của người này, làm cho trên người này đều là nước miếng.

Trước đây người này ở trên giường rất trung thực, nắm tay nàng còn phải cẩn thận từng li từng tí, sợ nàng tức giận, lần này thì hay rồi, đánh hắn nhéo hắn cũng vô dụng, tuỳ nàng làm gì, nhưng hôn vẫn phải hôn, sờ vẫn phải sờ, hiện tại biết nàng không chịu được mỗi khi hắn làm nũng, nam nhân to lớn như vậy, lại còn học được cách làm nũng không biết xấu hổ, Lê Mạn thật sự bị người này làm cho dở khóc dở cười.

Lê Mạn không vui cự tuyệt lần nữa: “Vẫn chưa ổn, nhịn đi!”

Tống Đại Sơn không nói chuyện nữa.

Ngay khi Lê Mạn cho rằng đêm nay cũng không có chuyện gì, Tống Đại Sơn lại không dễ dàng buông tha cho nàng sau đó thành thành thật thật đi ngủ như bình thường, mà trực tiếp tự mình động thủ kiểm tra, còn ậm ờ thầm lẩm bẩm: “Để ta xem thử ổn hay chưa.”

Lê Mạn bị dọa sợ đến mức suýt nữa thì kêu lên, vội vàng kéo tay hắn: “Làm gì vậy! Đàng hoàng chút!”

Sức lực của Tống Đại Sơn đâu dễ dàng lay động như vậy, Lê Mạn kéo một lúc cũng không kéo được hắn, ngay khi Lê Mạn muốn đánh hắn, hắn cuối cùng cũng thu tay lại, sau đó xác nhận: “Không sao rồi!”

Lê Mạn: “…”

Lê Mạn thở dài, biết là đã làm nghẹn người này rồi, thấy bộ dáng đêm nay của hắn, không đáp ứng không được, vì thế cắn răng, nói: “Vậy chỉ đúng một lần thôi, nếu nhiều hơn sau này không được phép chạm vào.”

Hai mắt Tống Đại Sơn sáng lên, hắn lập tức gật đầu: “Được, chỉ một lần thôi.”

Nói xong nhanh chóng bò lên, thành thục ôm Tiểu Bảo đang ngủ sang một gian phòng khác, sau đó nhanh chóng quay lại, vội vàng bổ nhào lên giường, trực tiếp l*t s*ch Lê Mạn, đè lên.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 124: Chương 124



Lê Mạn muốn bảo hắn nhẹ một chút, nhưng lời vừa nói ra đã nhanh chóng tan vào trong không khí, chỉ còn lại một mảnh.

Đợi sau khi kết thúc tất cả, Lê Mạn muốn đánh hắn một trận, đáng tiếc ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, chỉ có thể oán hận cắn một cái vào n.g.ự.c hắn, kết quả còn làm cho hắn cười.

Lê Mạn chỉ trích: “Chàng còn cười, chàng là một tên lừa đảo!”

Tống Đại Sơn ôm chặt Lê Mạn, tay còn lại vẫn còn đặt trên chỗ tròn trịa của Lê Mạn x** n*n, ngữ khí vô tội: “Ta không lừa nàng, nàng nói một lần chính là một lần a, một chút cũng không nhiều.”

Lê Mạn: “…”

Không nhiều, nhưng một lần của chàng nó không phải là một lần bình thường, một chút cũng không kém mấy lần.

Hắn chính là cố ý.

Lê Mạn không muốn nói chuyện với nam nhân thối này nữa, nàng đã nhìn thấy bộ mặt thật của nam nhân này, chính là một sắc ác quỷ, không thể cứu chữa.

Lê Mạn nghỉ ngơi một lúc, cơn buồn ngủ dần dần mãnh liệt hơn, nàng chọc chọc Tống Đại Sơn, lẩm bẩm: “Mau mặc y phục của ta vào cho ta, sau đó ôm Tiểu Bảo quay lại đây, nếu không sáng mai nó phát hiện bản thân lại bị ném lên trên giường kia, lại tức giận cả ngày không thèm để ý đến chàng.”

Lê Mạn nói xong liền tiến vào mộng đẹp.

Tống Đại Sơn nhìn nàng một lúc lâu, mới thương yêu hôn lên trán nàng một cái, sau đó bò dậy nhẹ nhàng ôm Lê Mạn vào ngực, lấy y phục mặc vào cho nàng, sau khi mặc xong mới đặt nàng lên giường ngủ, sau đó tự mặc y phục của mình vào.

Sau khi mặc xong lại đến gian phòng khác ôm Tiểu Bảo về, đặt đúng vị trí ngủ ban đầu.

Đáng thương cho Tiểu Bảo không biết gì, rất nhiều đêm nó bị cha của mình ôm tới ôm lui.

Ngày hôm sau Lê Mạn lại ngủ đến khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh, lúc đó Tống Đại Sơn đã sớm đi đánh xe, chỉ để lại điểm tâm sáng ở trong nồi.

Lê Mạn xoa xoa cái lưng đau nhức, chậm rãi đi vào trong sân, liền thấy Tiểu Bảo đang cho gà con ăn, thấy Lê Mạn đã tỉnh, Tiểu Bảo lập tức chạy đến ôm lấy Lê Mạn: “Nương, cha nói nương tỉnh phải nhớ ăn cơm, cơm ở trong nồi, nương, nương mau đi ăn đi, đừng để đói bụng.”

Lê Mạn bị bộ dáng tiểu đại nhân của nó chọc cười, ôm nó vào lòng, hôn nó một cái, hỏi: “Bảo bối đã ăn chưa?”

Tiểu Bảo gật đầu: “Con ăn rồi, còn nương vẫn chưa ăn.”

Lê Mạn ôm Tiểu Bảo vào phòng bếp, đặt Tiểu Bảo lên chiếc ghế trong phòng bếp, tự mình đi rửa mặt, sau đó mở nắp mồi, lấp cháo và màn thầu ở bên trong ra đặt lên chiếc bàn nhỏ rồi bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại đút cho Tiểu Bảo.

Ăn sáng xong, Lê Mạn lấy vải vóc mấy ngày trước lên trấn mua ra, bắt đầu làm khăn trải giường và chăn, bộ khăn trải giường trước đó trong nhà đã rách nát đến mức không thể dùng được nữa, Lê Mạn định làm cái mới, còn định đi lên trấn đánh thêm hai cái chăn bông, đến khi không dùng được chiếu nữa sẽ thay chăn và nệm trong nhà, không dùng rơm rạ để làm nệm nữa.

Mắt thấy sắp đến trưa, Lê Mạn buông kim chỉ trong tay xuống, đến phòng bếp nấu cơm trưa, đúng lúc này, một người phụ nữ và một hán tử trung niên đến nhà.

Lê Mạn nhận ra hai người này, là thôn dân trong thôn, ở ngay bên cạnh nhà Trương lão thúc, trước đây khi đến nhà Trương Lão Thúc đã từng gặp qua, còn đã từng cùng nói chuyện.

Lê Mạn nghênh đón hỏi: “Thúc, thím, sao hai người lại đến đây? Mời ngồi.”

Hán tử trung niên họ Vương, Lê Mạn gọi bọn họ là Vương thúc Vương thẩm.

Vương thúc nhìn vào trong sân, nói: “Đại sơn đi kéo xe rồi sao? Vẫn chưa về à?”

Lê Mạn gật đầu: “Vâng, vẫn chưa trở về, chắc một lát nữa là về rồi.”

Lê Mạn vừa nói vừa rót trà cho hai người.

Vương thẩm vội vàng ngăn cản Lê Mạn: “Đại Sơn gia đừng khách khí, hôm nay bọn ta đến là định nhờ Đại Sơn giúp đỡ.”

Lê Mạn đặt nước trà xuống, cũng ngồi xuống, nói: “Vương thúc Vương thẩm có việc gì cứ nói thẳng, việc chúng ta có thể giúp chúng ta nhất định sẽ giúp.”

Vương thúc nói thẳng: “Là thế này, con trai thứ hai nhà ta không phải là làm tiểu nhị tửu lầu trên trấn sao, nhờ quan hệ của nó, rau cải do nhà tôi trồng đều đã gặt được rồi, đều có thể vận chuyển đến tửu lẩu để cung cấp cho tửu lầu, trước đây đều là thuê xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc để vận chuyển đi, năm này bọn ta muốn tìm Đại Sơn nhà cháu vận chuyển.”

Hiện tại nhà bọn họ lấy một lượng lớn rau trồng cup cấp cho tửu lầu với giá thấp để kiếm tiền, mặc dù rất không thích nhà Hạ Lão Chúc kia, trước đây muốn nhiều tiền vận chuyển rau hơn cả xe kéo trên trấn, nhưng không còn lựa chọn nào khác, nhà bọn họ chỉ có thể dùng xe của nhà Hạ Lão Chúc, hiện tại đã có Tống Đại Sơn, đương nhiên bọn họ sẽ chọn xe lừa của Tống Đại Sơn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 125: Chương 125



Lê Mạn động tâm, đột nhiên có một suy nghĩ, nhưng vẫn đè nén suy nghĩ đó ở trong lòng, hỏi: “Không biết nhà thúc có bao nhiêu rau, có thể kéo bằng một xe không?”

Vương thúc gật đầu: “Tổng cộng có mười sọt rau, một xe là đủ rồi.”

Lúc này Vương thẩm hỏi: “Không biết nhà cháu vận chuyển một chuyến cần bao nhiêu tiền?”

Lê Mạn suy nghĩ trong lòng, Tống Đại Sơn bình thường chạy một chuyến lên trấn kiếm được từ ba mươi đến năm mươi đồng, một chuyến này cũng không khác kéo một chuyến người mấy, như vậy lấy bốn mươi đồng cũng không khác biệt lắm.

Lê Mạn đáp: “Vương thúc Vương thẩm, một chuyến lấy bốn mươi đồng tiền.”

Vương thúc và Vương thẩm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, trước đây nhà Hạ Lão Chúc lấy năm mươi đồng tiền một chuyến, lần này rau nhiều hơn bình thường, lại còn rẻ hơn mươi đồng, như vậy có thể không vui sao.

Vương thúc lập tức gật đầu: “Vậy Đại Sơn gia, đợi Đại Sơn trở về phiền hắn đến nhà ta một chuyến được không? Chiều này kéo rau đi.”

Lê Mạn gật đầu đáp: “Được, đợi Đại Sơn trở về ta sẽ nói với hắn, ăn cơm xong liền đến nhà thúc kéo rau cho nhà thúc.”

Vương thúc Vương thẩm vui mừng rời đi.

Lê Mạn nhìn bóng lưng của hai người, khẽ cười, trong lòng nàng lại nghĩ đến một con đường kiếm tiền.

Trước đây Tống Đại Sơn đều kéo người vào buổi sáng để kiếm tiền, buổi chiều xe cơ bản để không, nếu có thể giống như hôm nay, có người đến nhà tìm nhà họ họ kéo xe, như vậy buổi chiều cũng có việc để làm, hơn nữa tiền kiếm được cũng không ít hơn buổi sáng.

Muốn Tống Đại Sơn đánh tiếng kéo xe kéo hàng ra ngoài, sau này sẽ có khách cố định tìm hắn, sau đó khách hàng lại giới thiệu cho khách hàng, như vậy sẽ liên tục có mối làm ăn tìm đến cửa, tiền kiếm được tất nhiên cũng sẽ không ít.

Cần phải nghĩ cách để cho người khác biết xe này có thể kéo hàng.

Lê Mạn nhớ đến lần đầu lên Trấn rồi trở về, nàng và Tống Đại Sơn thuê được một chiếc xe ở ven đường trở về, như vậy bọn họ cũng có thể làm như vậy.

Lê Mạn nghĩ đến đây, khoá cửa lại, rồi ôm Tiểu Bảo đến nhà Trương lão thúc, trực tiếp mua một tấm gỗ mỏng ở chỗ Trương lão thúc, sau đó đóng mấy cái lỗ trên tấm gỗ.

Sau khi về đến nhà, Lê Mạn lấy bút mua cho Tiểu Bảo ra, viết một dòng chữ trên tấm gỗ: Kéo người kéo hàng, giá cả phải chăng. Sau đó viết địa chỉ nhà ở bên dưới.

Suy nghĩ một lúc, đa số người nông thôn không biết chữ, Lê Mạn lại vẽ một sơ đồ đơn dán ở phía dưới tấm gỗ, phía trên là hình dáng xe lừa kéo đồ vật, chắc là có thể khiến người không biết nhìn hiểu, cho dù không hiểu, người có ý định đến hỏi sẽ biết.

Cho nên khi Tống Đại Sơn trở về nhìn thấy tấm gỗ đặt trong sân, hắn có chút tò mò, hỏi Lê Mạn đây là cái gì.

Lê Mạn kéo hắn đến trước tấm gỗ, chỉ vào chữ được viết trên tấm gỗ rồi nói rõ ý nghĩ với hắn, sau đó nói chuyện hôm nay Vương thúc Vương thẩm đến tìm hắn kéo rau cùng với dự định sau này sẽ kéo hàng vào buổi chiều.

Tống Đại Sơn nghe xong hai mắt sáng lên, nhìn tấm gỗ gật gật đầu, thấy Tiểu Bảo không có ở đây, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Lê Mạn đến bên miệng mình hôn hôn, sau đó nói: “Lê Mạn, nàng làm tấm gỗ này, còn có bức hoạ này, người khác vừa nhìn liền biết có ý nghĩa như thế nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người đến tìm ta kéo hàng.”

Lê Mạn rút tay về, nhéo mặt hắn, rồi đứng lên: “Đi, đi nấu cơm, vừa rồi ta bận làm tấm gỗ này, cơm chỉ kịp nấu một nửa.”

Tống Đại Sơn cười ha ha đi theo nàng vào bếp nấu cơm.

Buổi chiều, Tống Đại Sơn dùng dây thừng cột chắc tấm ván mà Lê Mạn làm ở bên ngoài thùng xe lừa, sau đó đánh xe đến nhà Vương thúc đưa rau.

Tống Đại Sơn giúp Vương thúc chuyển từng sọt rau vào trong xe, vừa vặn xếp đầy xe, chỉ còn lại một chỗ trống cho Vương thúc ngồi.

Vương thúc không lên xe ngay mà nhìn về phía tấm ván mà Tống Đại Sơn cột cố định ở bên ngoài thùng xe.

Tống Đại Sơn cười ha ha hỏi Vương thúc: "Vương thúc, thúc có thể hiểu ý nghĩa của tấm ván này à?"

Vương thúc cười gật đầu: "Hiểu mà, tuy rằng Vương thúc của cháu không biết chữ, nhưng bức tranh này thì thúc hiểu, vừa nhìn là biết, cháu đang định dùng xe lừa vận chuyển hàng phải không?"

Tống Đại Sơn gật đầu, tự hào nói: "Vương thúc, thúc nói đúng rồi, tấm ván này do vợ cháu làm đó."

Vương thúc kinh ngạc: "Vợ của cháu còn biết viết chữ sao?"

Tống Đại Sơn gật đầu: "Vâng, nàng ấy biết, trước đây nàng ấy đã từng học rồi, những chữ bình thường đều biết, bây giờ Tiểu Bảo cũng do nàng ấy dạy, nói là cho Tiểu Bảo học vỡ lòng, chờ đến tuổi sẽ cho đi học ở học đường.

Vương thúc không khỏi vỗ vai Tống Đại Sơn: "Thằng nhóc này khá lắm, xem như là cháu đã cưới được một người vợ tốt, vợ cháu tốt như vậy, cháu phải thật lòng quý trọng đó."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 126: Chương 126



Tống Đại Sơn cười toe toét: "Đương nhiên rồi, cháu chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt."

Vương thúc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tống Đại Sơn thì buồn cười, đúng là người trẻ tuổi, đối xử với vợ rất nồng nhiệt.

Sau khi Vương thúc lên xe, Tống Đại Sơn đánh xe đi về phía trấn trên.

Trên đường đi, Vương thúc nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, cháu cũng biết bây giờ nhà Vương thúc phải dựa vào việc trồng và bán rau, thường xuyên phải đưa rau vào thị trấn, nhà thúc tự mua xe lừa cũng không có lợi gì, bình thường cũng không dùng đến, cũng không có thời gian để dùng xe lừa, cho nên sau này thúc định dựa vào xe lừa của cháu để đưa rau đến trấn trên, đến lúc đó phải làm phiền cháu rồi."

Tống Đại Sơn vừa đánh xe vừa nói: "Vương thúc đừng khách khí, thúc tìm cháu vận chuyển rau cũng như đang giúp đỡ cho việc làm ăn của cháu rồi, thúc yên tâm, sau này cháu sẽ dựa theo giá cũ chở rau cho thúc, sẽ không tùy tiện tăng giá."

Vương thúc nở nụ cười: "Vậy thúc cám ơn cháu."

Sau đó Vương thúc lại nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn à, chỗ Vương thúc có mối làm ăn muốn giới thiệu cho cháu, cháu suy nghĩ xem có đồng ý không. Còn có một nông hộ nữa cũng giao rau cho tửu lâu như nhà thúc, bởi vì con trai nhà đó được làm việc ở nhà bếp nên mỗi lần đều thuê xe lừa giúp chở hàng, hình như tiền công mỗi lần chở cũng không ít đâu, nếu dựa theo giá xe của cháu bây giờ, ông ấy nhất định sẽ đồng ý tìm cháu giúp vận chuyển rau, đến lúc đó thúc có thể giúp cháu nói thêm vài câu."

Tống Đại Sơn nghe vậy thì rất vui mừng hỏi: "Vương thúc, vậy nhà người kia ở đâu? Có xa hay không?"

Vương thúc nói: "Nhà họ ở thôn Tiểu Hình, khoảng cách từ trấn trên đến thôn của họ cũng xấp xỉ bằng khoảng cách đến thôn của chúng ta, đi từ thôn nhà chúng ta đến thôn nhà họ đại khái mất nửa canh giờ, nếu cháu giúp ông ấy chở rau thì phải mất nửa canh giờ đến nhà ông ấy, sau đó lại đi đến trấn trên, cháu suy nghĩ xem như vậy có được không."

Tống Đại Sơn suy nghĩ trong đầu, tốn hơn nửa canh giờ với hắn mà nói cũng không tính là gì cả, sao hắn có thể không đồng ý được, hắn lập tức nói: "Thúc, thật sự rất cảm thúc, vậy chuyện này đành phiền thúc nói với nhà kia thử, hỏi xem ông ấy có đồng ý tìm cháu chở hàng không, cháu vẫn để giá 40 văn tiền một chuyến chở hàng cho ông ấy."

Vương thúc cười nói: "Với giá này của cháu, ông ấy mà nói không muốn tìm cháu chở hàng thì chính là đồ ngốc, cháu yên tâm đi, hôm nay Vương thúc gặp ông ấy sẽ nói giúp cháu, chuyện này cơ bản là có thể thành công."

Lên đến trấn trên, Tống Đại Sơn đánh xe lừa đến cửa tửu lâu, giúp Vương thúc chuyển rau ra.

Khi rau đã được chuyển xong thì Vương thúc dẫn theo một hán tử khoảng 50 tuổi đi đến, nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, đây chính là người của nhà cùng giao rau cho tửu lâu với thúc mà thúc đã nói với cháu đó, cháu gọi là Hình thúc là được rồi, lão Hình, đây là Đại Sơn, hôm nay ta chính là ngồi xe lừa của hắn tới đây."

Tống Đại Sơn cười gật đầu với hán tử, gọi: "Hình thúc."

Hình thúc gật đầu, nói: "Vừa nãy ta mới nghe Vương thúc của cháu nói rồi, cháu đồng ý ra giá 40 văn tiền cho một chuyến chở rau phải không?"

Tống Đại Sơn gật đầu.

Hình thúc còn cười vui vẻ hơn lúc nãy, nói: "Vậy Đại Sơn à, sau này rau nhà ta sẽ giao cho cháu chở, bình thường mỗi tháng sẽ có 10 lần giao rau cho bên tửu lâu, vì cháu đã hẹn với bên Vương thúc rồi nên ta có thể cho cháu lùi lại một ngày, mỗi lần cháu chở rau cho Vương thúc xong thì hôm sau phải đến nhà ta chở hàng cho ta, cháu xem như vậy được không?"

Tống Đại Sơn gật đầu: "Hình thúc, vậy cứ quyết định như vậy đi, thúc nói cho ta biết vị trí cụ thể nhà thúc, sau này ta sẽ đến chở rau đúng thời hạn cho thúc."

Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Tống Đại Sơn chở Vương thúc trở về trong thôn.

Về đến nhà, Lê Mạn đang giặt vải trải giường và vỏ chăn, Tống Đại Sơn buộc xe lừa xong thì vội vàng đi tới kéo Lê Mạn: "Nàng đứng lên đi, thứ to như thế này nàng giặt không được đâu, cứ để ta."

Tống Đại Sơn kéo Lê Mạn dậy, giao toàn bộ số tiền hôm nay kiếm được cho Lê Mạn, sau đó hắn ngồi xuống giặt vải trải giường và vỏ chăn.

Lê Mạn cười, cúi đầu hôn thật mạnh lên mặt Tống Đại Sơn: "Tướng công thật tốt!"

Mắt Tống Đại Sơn liền ánh lên tia sáng.

Lê Mạn chạy nhanh về phòng cất tiền.

Buổi tối, khi trời còn chưa tối hẳn, Mai tử cùng Thiết Tử dẫn theo Tiểu Thọ đến.

"Ca, tẩu tử, vết thương của Thiết Tử đã khá hơn rồi, ta bảo chàng nghỉ ngơi thêm nhưng mà chàng lại không đồng ý cứ ngây người ở nhà như vậy, đòi đến đây để ngày mai gánh đồ đi bán hàng. Cho nên bọn ta liền đến đây, sáng mai cùng ca đi trấn trên mua chút điểm tâm, sau đó sẽ đem đi bán."

Lê Mạn nhìn về phía Thiết Tử, hỏi: "Vết thương thật sự không sao rồi chứ? Đệ cũng không thể cậy mạnh được."

Thiết Tử vỗ bả vai: "Tẩu tử, thật sự không có vấn đề gì cả, vốn là vết thương lớn nhưng ta đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy nên khỏi rồi, mọi người đừng lo lắng, ta sẽ không cậy mạnh đâu."

Tống Đại Sơn gật đầu nói: "Vậy sáng mai đệ đi cùng ta đến trấn trên."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 127: Chương 127



Cả nhà ngồi ăn cơm tối cùng nhau, mau chóng nghỉ ngơi đi ngủ.

Bởi vì đêm nay phòng đối diện để cho nhà Mai Tử ở, Tống Đại Sơn không có nơi nào đưa Tiểu Bảo qua, đành phải buồn bực quy củ đi ngủ.

Lê Mạn vui vẻ cười trộm khiến cho Tống Đại Sơn tức giận, khi Tiểu Bảo ngủ say thì giày vò Lê Mạn một hồi.

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn chở Thiết Tử đi trấn trên, Mai Tử ở nhà.

Sắp đến buổi trưa thì Thiết Tử và Tống Đại Sơn quay về, Thiết Tử xách theo từng bọc đồ đi vào, mở bọc ra đặt trên bàn, bên trong là các loại kẹo đủ màu và điểm tâm."

Thiết Tử lấy mỗi loại một chút cho Tiểu Thọ và Tiểu Bảo ăn, còn lại dùng bọc giấy bao lại, bỏ vào đòn gánh.

Thiết Tử nói: "Buổi chiều ta sẽ gánh đòn gánh về nhà, nhân tiện đi dường rao hàng, xem buôn bán thế nào." Thiết Tử nói xong thì nhớ tới cái gì đó, hắn móc từ trong bọc ra một cái trống bỏi cho mọi người xem: "Hôm nay ta thấy có người bán trống bỏi nhà họ tự làm thì liền mua vài cái, ta nghĩ trẻ con đều sẽ thích thứ đồ chơi này cho nên cũng bán thử xem, người đó để giá rẻ cho ta, mỗi cái 2 văn tiền, ta định bán 3 văn tiền một cái, nếu bán được thì lần sau lại đến trấn trên mua."

Lê Mạn gật đầu, đồng ý với cách làm của Thiết Tử: "Sau này thấy đồ vật nhỏ gì, nếu đệ cảm thấy bán được thì cứ bán thử xem, không được thì không bán nữa, bán nhiều hàng hóa nhiều chủng loại mới được mọi người hoan nghênh, sau này cách một thời gian lại quay về chỗ cũ bán, mọi người đều biết đệ, mong chờ đệ đến, vậy thì chuyện buôn bán sau này sẽ không cần lo lắng nữa."

Thiết Tử cũng là nghĩ như vậy, sau này hắn định thử bán những đồ vật có khả năng sẽ bán chạy, cố gắng tăng nhiều chủng loại, để dân trong thôn và người sống trên núi không phải ngàn dặm xa xôi đi trấn trên cũng có thể mua được thứ họ cần.

Lê Mạn đột nhiên nghĩ đến một việc: Bình thường những nhà trong thôn và nhà sống trên núi đều tự đi trấn trên bán những thứ nhỏ nhặt trong nhà, ví dụ như trứng gà, gà vịt, còn cả lương thực nữa, mọi người đều thích tích cóp, sau đó đem đến trấn trên bán, nếu như khi Thiết Tử đi bán hàng gặp được người muốn bán đồ thì cũng có thể dùng giá tiền thấp hơn ở trấn trên để mua, sau đó lại bán lại cho người ở trấn trên, vậy làm trung gian cũng có thể kiếm tiền, vừa bán được hàng vừa không mất chậm trễ thời gian, còn có thể kiếm thêm một phần tiền.

Lê Mạn nói suy nghĩ của mình cho Thiết Tử nghe, mắt Thiết Tử sáng lên, gật đầu: "Đúng vậy, khi ta đi bán đồ còn có thể thuận tiện hỏi người ta xem họ có muốn bán gì không, nếu có, ta có thể mua của họ, sau đó đưa đến nhà hai người, để khi ca đến trấn trên thuận tiện bán giúp ta, như vậy cũng không chậm trễ việc bán hàng của ta, cũng có thể kiếm tiền, tiền này ta và ca sẽ chia đôi."

Tống Đại Sơn vội vàng xua tay: "Ta bán giúp đệ nhưng đệ lấy tiền đi, ta không cần đâu."

Mai Tử vội vàng nói: "Tại sao lại không cần chứ, bọn ta đã chiếm lợi lớn từ ca rồi, ca giúp bọn ta nhập hàng cũng không thu tiền xe, bây giờ còn giúp bọn ta bán hàng, nếu ca không nhận số tiền này, Thiết Tử sẽ dứt khoát không mua hàng bán lại nữa, dù sao mua rồi cũng không có thời gian đi trấn trên bán."

Thiết Tử ở bên cạnh gật đầu.

Tống Đại Sơn đang định nói thì Lê Mạn cắt ngang lời hắn, nói: "Được rồi, chàng hãy nghe lời muội muội và muội phu đi, người một nhà cũng phải tính toán rõ ràng, muội phu chỉ có thời gian mua hàng, không có thời gian đi bán, chàng bán giúp đệ ấy, vậy chàng lấy ba phần tiền, còn lại bảy phần thì cho muội muội và muội phu, cứ như vậy, đừng ai nói thêm gì nữa."

Lê Mạn một lời chặn họng quyết định chuyện này, Mai Tử, Thiết Tử và Tống Đại Sơn đều không nói lời nào nữa, ngầm thừa nhận cách chia như vậy.

Lúc này Lê Mạn tiếp tục lời vừa nãy còn chưa kịp nói ra: "Vừa nói đến thu mua đồ vật, cũng có thể lấy vật đổi vật, một số nhà nghèo có thể lấy đồ trong nhà đổi lấy hàng của đệ, nhưng mà đệ phải hạ giá đồ vật của họ một chút, chắc chắn là đệ có thể kiếm được tiền."

Mai Tử vỗ tay: "Đúng rồi, một số nhà nghèo có lẽ thật sự không có tiền, trong nhà vẫn có ít trứng gà, nếu có thể trao đổi thì bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý."

Lê Mạn nói với Thiết Tử: "Thiết Tử, sau này đệ bán chạy hàng gì hoặc là mua được nhiều đồ thì hãy thừa dịp buổi tối đến đây nói với ca của đệ, hôm sau ca của đệ lên trấn sẽ nhận tiện mua cho đệ, lại giúp đệ bán những đồ mua được, sau đó đệ lại đến lấy hàng và tiền."

Thiết Tử gật đầu.

Thương lượng xong mọi chuyện thì cả nhà cùng ngồi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Thiết Tử dẫn theo Mai tử và Tiểu Thọ đi về nhà, Thiết Tử đeo đòn gánh, định thuận tiện bán trên đường về nhà, bắt đầu bán từ thôn ở đây đầu tiên.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn dứt khoát ôm lấy Tiểu Bảo, khóa cửa, đi theo sau Thiết Tử, vừa xem như tiễn hai phu thê họ, vừa xem xem có gì cần giúp không, dù sao cũng là ngày đầu tiên, sợ là khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 128: Chương 128



Thiết Tử đeo đòn gánh, ra khỏi nhà thì lấy ra một cái trống bỏi đung đưa.

Âm thanh trống bỏi phát ra thu hút rất nhiều người từ trong nhà ló đầu ra nhìn, vừa thấy dáng vẻ của Thiết Tử là biết ngay hắn là người bán hàng rong, mà Thiết Tử cũng đúng lúc rao: "Bán dầu, muối, nước tương, giấm, bột gạo, kẹo đường, điểm tâm, kim thêu may vá, đồ chơi trẻ con đây ~"

Thiết Tử hét to rõ ràng dễ hiểu, mọi người nghe được đều biết hắn bán thứ gì, rất nhanh đã có người vây quanh, tò mò nhìn đòn gánh của Thiết Tử.

Thiết Tử thấy có nhiều người đến thì dứt khoát bỏ đòn gánh xuống, sau đó mở nắp ra, lộ ra hàng hóa ở bên trong, nói với người ở xung quanh: "Mọi người có muốn mua gì không? Giá của ta cũng giống như ở trên trấn, tuyệt đối không cao hơn, mọi người mua trực tiếp từ ta sẽ không tốn tiền đi đường lên trấn trên nữa."

Mọi người đều nghiêng đầu nhìn những đồ Thiết Tử bán, có người vừa nhìn thì đúng là nhìn thấy đồ nhà mình đang cần.

Một phụ nhân nói: "Đúng lúc nhà ta hết nước tương, ta còn định tạm chấp nhận như vậy, để sau này đến trấn trên mua đó. Nếu ngươi bán thì ta đúng lúc mua một chút, nhưng mà nước tương này bán thế nào?"

Thiết Tử lấy cái muôi chuyên dùng để múc nước tương ra cho phụ nhân xem, nói: "Đại tỷ, ta dùng muôi này múc nước tương cho ngươi, một muôi 5 văn tiền."

Phụ nhân quan sát cái muôi múc nước tương, thấy nuôi rất sâu, chứa được không ít, hình như còn to hơn muôi người ta dùng ở trấn trên, bình thường ở trấn trên cũng là 5 văn tiền một muôi, như vậy xem ra đồ hắn bán thật sự không đắt.

Phụ nhân lập tức trở về nhà lấy cái hũ nhỏ đựng nước tương ra, nói với Thiết Tử:"Vậy cho ta một muôi đi."

"Được." Thiết Tử nói xong dùng muôi múc đầy nước tương, đổ vào hũ cho phụ nhân, không làm rơi vãi chút nào.

Những người khác thấy phụ nhân mua được đồ từ người bán hàng rong thì cũng bắt đầu mua, có người mua ít bột mì, có người muốn mua chút giấm, có đứa bé đòi người lớn mua kẹo cho, có đứa lại muốn ăn điểm tâm, còn có đứa bé thích trống bỏi, náo loạn đòi mua, cuối cùng người lớn mua cho nó một cái, ánh mắt ước ao của những đứa trẻ xung quanh liền không thể rời khỏi nó.

Buôn bán thuận lợi một cách đáng kinh ngạc, nhưng lại chỉ có một mình Thiết Tử bận rộn, hắn cũng không muốn Mai Tử giúp một tay, dù sao sau này cũng chỉ có một mình hắn đi bán nên cần phải luyện tập nhiều.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn thấy thế thì chỉ đứng nhìn từ xa cũng không đến giúp, người trong thôn còn tưởng rằng bọn họ cũng là người đi ra xem người bán hàng rong, chỉ có rất ít người nhận ra Mai Tử nên tò mò hỏi, khi biết người bán hàng rong này là tướng công của Mai Tử thì bàn tán sôi nổi, đều là người quen, hắn sẽ không lừa bọn họ nên càng kêu gọi nhau đến mua đồ.

Ước chừng mất một canh giờ, Thiết Tử đã bắt chuyện làm quen được với mọi người ở thôn Đạo Nguyên, mọi người muốn mua thứ gì thì đều đã mua dược, có thể dứt khoát đeo đòn gánh tiếp tục đi đến chỗ khác rồi.

Chỉ là Thiết Tử phát hiện ra hôm nay tạm thời đi không được.

Bởi vì không ít hàng hóa trong đòn gánh lúc nãy đều vừa bán gần hết rồi, bây giờ phải báo cho Tống Đại Sơn, sau đó ngày mai đi trấn trên một chút.

Cho nên Thiết Tử lại đeo đòn gánh, cùng Mai Tử quay về nhà Lê Mạn.

Trong thôn hiếm có người bán hàng rong, mọi người đều thấy rất mới mẻ, hơn nữa đồ Thiết Tử bán rất cần thiết cho cuộc sống hằng ngày cho nên có không ít người trong thôn đến mua, cứ bán như vậy, không ít hàng hóa đều bán hết rồi, dựa theo tốc độ này, chắc chắn là không đủ cho một thôn, ngày mai lại phải nhập hàng lần nữa.

Mai Tử và Thiết Tử vốn đang lo lắng không yên, lo không bán được hàng, không ngờ ngày đầu tiên việc buôn bán lại thuận lợi như vậy, thật sự là không ngờ tới.

Khóe miệng Mai Tử cong lên, ngồi xuống kiểm tra đồ gì trong đòn gánh đã bán hết với Lê Mạn, tính toán xem số lượng hàng phải nhập ngày mai.

Bột gạo và dầu trước đó đã mua về rất nhiều, hôm nay chỉ bỏ một phần vào đòn gánh, sau này cho thêm vào là được rồi, chỉ là những mặt hàng khác lại nhập không nhiều lắm, phải mua thêm lần nữa.

Kẹo và điểm tâm đã bán được hơn nửa, trống bỏi cũng chỉ còn thừa 1 cái, ngay cả kem thơm của Lê Mạn cũng bán hết chỉ còn lại 2 hộp, kem thơm thì Lê Mạn trực tiếp bổ sung vào, ngày mai phải lên trấn trên lần nữa để nhập những thứ khác.

Tống Đại Sơn cẩn thẩn ghi lại những thứ cần mua, sau đó Thiết Tử và Mai Tử mới về nhà.

Ngày hôm sau, chưa đến buổi trưa Thiết Tử đã đến rồi, khi đến hắn vẫn còn đang đeo đòn gánh.

Lê Mạn kinh ngạc: "Sao đệ lại đến lấy hàng vào lúc này?"

Thiết Tử lau mồ hôi, trả lời: "Ngày hôm qua không còn nhiều hàng thừa, sau khi về núi liền nhanh chóng bán hết rồi, cũng không cần đi đến những thôn khác nữa, hôm nay ngoại trừ bột gạo và dầu thì ta cũng không bán thứ gì khác, liền qua đây chờ ca quay về rồi buổi chiều lại đi bán."

Lê Mạn gật đầu, biết việc buôn bán của Thiết Tử thuận lợi thì cũng mừng cho hắn.

Rất nhanh đã đến trưa, Tống Đại Sơn đã nhanh chóng đánh xe lừa quay về, lấy từ trong xe ra một đống lớn hàng hóa, đều là những đồ Thiết Tử cần, số lượng nhiều hơn mấy lần đợt trước.

Thiết Tử vội vàng ra kiểm tra, bỏ những thứ mua về vào trong đòn gánh, sau đó tính toán giá cả rồi đưa tiền cho Tống Đại Sơn, hắn mặc kệ lời mời ở lại của Lê Mạn và Tống Đại Sơn, ngay cả cơm trưa cũng không ăn đã đi rồi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 129: Chương 129



Lúc ăn cơm, Tống Đại Sơn nói với Lê Mạn: "Hôm nay ở trấn trên có một nhà tìm ta muốn thuê một chuyến xe."

Lê Mạn nhìn về phía hắn: "Chở cái gì vậy?"

Tống Đại Sơn nuốt cơm trong miệng xuống, nói: "Là một nhà ở trấn trên muốn vào trong thành thăm người thân, hỏi ta có đi hay không, ta không đồng ý ngay mà nói ngày mai sẽ trả lời người ta."

Lê Mạn biết nhất định là có nguyên nhân nên Tống Đại Sơn mới do dự, nàng chờ hắn nói tiếp.

Tống Đại Sơn mím môi nói: "Trong thành quá xa, nếu đi thì muốn về trong ngày cũng không kịp, buổi tối sẽ phải ngủ ở ngoài, ta thì không sao cả nhưng để hai mẹ con nàng ở nhà thì sao ta có thể yên tâm được."

Lê Mạn vội nói: "Không thể tùy tiện ngủ tạm qua đêm ở bên ngoài được, quá không an toàn rồi."

Tống Đại Sơn gật đầu: "Vậy để ta từ chối mối làm ăn này."

Lê Mạn lại lắc đầu, lâm vào trầm tư.

Tống Đại Sơn nhẹ nhàng chạm vào mặt Lê Mạn: "Sao thể? Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Lê Mạn hoàn hồn, đột nhiên nói: "Nhận! Chàng cứ nhận mối làm ăn này đi, chúng ta cùng đi vào thành."

Tống Đại Sơn nghi ngờ: "Cùng đi vào thành làm gì? Nàng nghĩ đến điều gì à?"

Lê Mạn nói ra ý nghĩ trong lòng mình: "Lần trước chàng nói trong thành có thể chữa được chân cho chàng, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa đến y quán trong thành tìm thầy thuốc khám kĩ cho chàng, trước đó ta đã nghĩ đợi đến ngày nào đó đi vào thành hỏi đại phu chân của chàng phải chữa như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, đúng lúc nhân cơ hội này, chúng ta đi tìm đại phu thử xem."

Tống Đại Sơn không ngờ rằng Lê Mạn lại nhớ rõ chuyện về chân của hắn như vậy, chính hắn cũng đã quên phải chữa trị nó.

Tống Đại Sơn mím môi, có hơi do dự: "Nhưng, nhưng muốn chữa khỏi chân cho ta phải tốn rất nhiều tiền, tất cả số tiền chúng ta có cũng không nhiều, hay là..."

Tống Đại Sơn nhìn ánh mắt của Lê Mạn thì không nói nữa, hắn thấy Lê Mạn thật sự không vui, Tống Đại Sơn cười với vẻ lấy lòng, kề sát Lê Mạn nhẹ giọng dỗ dành: "Nương tử à, ta không nói, không nói nữa, ta sai rồi, ta nghe nàng hết, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, được không?"

Lê Mạn hừ nhẹ một tiếng, nhéo cánh tay hắn: "Chân của chàng là quan trọng nhất, không có tiền cũng phải chữa trị, lần sau chàng còn dám tiếc tiền thì ta sẽ không để ý đến chàng nữa."

Tống Đại Sơn càng cười vui vẻ hơn, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng cười nói: "Ta biết rồi, chúng ta sẽ đi chữa trị chân, ngày mai ta sẽ nhận lời với người nhà kia, chúng ta cũng đi vào thành."

Lê Mạn nghiêm túc nói: "Ta nghĩ thế này, tuy rằng bây giờ chúng ta không có đủ tiền nhưng trước tiên để đại phu khám một lần xem thể nào, hỏi đại phu là chữa bằng cách uống thuốc hay châm cứu, mấy lần chữa trị, đưa tiền một lần hay nhiều lần, nếu được thì chúng ta có thể thương lượng với thầy thuốc một chút xem có thể trị chân cho chàng trước hay không, còn tiền chúng ta sẽ từ từ trả."

Tống Đại Sơn gật đầu: "Được, vậy qua hai ngày nữa nhà chúng ta sẽ đi vào thành, trước đó thì sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, có lẽ phải ở trong thành ít nhất một đêm, hoặc có lẽ là phải ở lại lâu hơn. Cũng phải nói rõ với Mai Tử, đề phòng hai người họ không tìm thấy chúng ta thì lo lắng trong lòng."

Lê Mạn nói: "Trong nhà chỉ có gà con là phải trông nom thôi, đến lúc đó ta sẽ nhờ Triệu thẩm trông nom gà con 2 ngày, bên phía Mai Tử thì ngày mai ta sẽ đưa Tiểu Bảo đi một chuyến đến nói với muội ấy."

Chuyện cứ như vậy được quyết định, buổi chiều Lê Mạn liền đến nhà Triệu thẩm một chuyến, nói với Triệu thẩm họ sẽ vào trong thành vì chuyện chữa trị chân cho Tống Đại Sơn, Triệu thẩm vội nói: "Các con cứ yên tâm, thẩm cam đoan sẽ cho chúng ăn no, các con cứ yên tâm đi vào thành đi, thẩm sẽ trông nhà giúp cho, chân của Đại Sơn mới là quan trọng."

Lê Mạn vô cùng cảm kích, nàng biết chắc chắn là Triệu thẩm sẽ không nhận đồ ăn cho gà nên đã lấy một phần điểm tâm ở nhà đưa cho Triệu thẩm, cho trẻ con trong nhà Triệu thẩm ăn, xem như là chút tấm lòng của nàng.

Xử lý xong chuyện gà con thì Lê Mạn không lo lắng gì nữa, hôm sau nàng ôm Tiểu Bảo đi một chuyến đến chỗ Mai Tử.

Nàng nói cho Mai Tử biết chuyện họ định làm, khi đó nàng ấy rất kích động: "Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể chữa trị chân cho ca của ta, tẩu tử, tẩu không biết trước đây ca của ta mạnh như thế nào đâu, tốc độ đi đường vượt xa người bình thường, làm chuyện gì cũng vô cùng nhanh nhẹn, bây giờ bị cái chân này ảnh hưởng, ta thật sự rất khó chịu, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ trước kia của ca ấy."

Lê Mạn gật đầu: "Muội cứ yên tâm đi, chữa trị chân cho ca của muội là chuyện quan trọng nhất, bất kể tốn bao nhiêu tiền bọn ta cũng sẽ trị, chuyến này đi cũng là vì muốn hỏi trước tình hình thế nào."
 
Back
Top Bottom