Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 110: Chương 110



Mai tử vỗ vỗ Tống Đại Sơn đang đánh xe phía trước, "Ca, ngày mai chúng ta cùng huynh đi vào trong trấn trước, sau đó đi tìm Trương lão thúc làm thúng, nếu có thể kiếm tiền, Thiết Tử sẽ không cần săn thú.”

Tống Đại Sơn phía trước "Ừ" một tiếng.

Sau khi Mai Tử nói với Tống Đại Sơn, phát hiện ca ca mình phản ứng bình thản, dứt khoát không nói với hắn nữa, quay đầu tiếp tục nói chi tiết với Lê Mạn chuyện bán hàng rong.

Đợi đến khi chạy tới nhà, đã là đêm khuya, mọi người lúc này mới có chút cảm giác mệt mỏi, hai tiểu tử kia sớm đã tiến vào giấc mộng, đặt hai người bọn họ lên giường, mấy người cũng đun một ít nước đơn giản rửa mặt một chút, sau đó lên giường đi ngủ.

Lê Mạn sau khi nằm xuống, nói với Tống Đại Sơn về sự sắp xếp ngày mai: "Ngày mai ngủ ngon trước, sau đó ta dẫn Mai Tử và Thiết Tử đến nhà Trương lão thúc làm một cái thúng, vết thương của Thiết Tử còn chưa khỏi, thúng không vội, có thể từ từ làm."

Tống Đại Sơn cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Lê Mạn nói tiếp: "Có điều phải nhân lúc hai người bọn họ ở đây hai ngày này, chàng đánh xe lừa dẫn bọn họ đến trấn mua hàng."

Lê Mạn nói tới đây, nghĩ đến lần đầu tiên đi nhập hàng, đoán là Mai Tử và Thiết Tử không biết mặc cả, cũng không biết đi đâu là giá cả phải chăng nhất, hay là nàng đi theo, trước tiên xác định được nguồn hàng, sau đó bọn họ tự mình đi là được, cho nên Lê Mạn lập tức nói: "Ngày mai vẫn là ta dẫn bọn họ đi một chuyến, sau đó lại để cho bọn họ tự mình đi."

Tống Đại Sơn lại "Ừ" một tiếng.

"Chàng buồn ngủ rồi sao? Nếu buồn ngủ thì ngủ đi.”

Nhìn hắn cũng không có ý muốn nói chuyện gì, nghĩ đến hôm nay mệt mỏi, bận rộn nhất chính là hắn, không những là làm hương cao hay là bán hương cao, còn phải mang đồ đạc lên xe, một hồi không nghỉ ngơi, mệt nhất chính là hắn.

Bên kia không còn truyền đến thanh âm, hai người cứ như vậy ngủ đi, một đêm không nói gì.

Ngày hôm sau, cả nhà ngủ đến khi thức giấc một cách tự nhiên, Lê Mạn tỉnh lại, những người khác cũng tỉnh, ngay cả hai tiểu tử kia cũng đã chơi một hồi lâu.

Ăn điểm tâm, Tống Đại Sơn dẫn Thiết Tử đến nhà Trương lão thúc, Lê Mạn thì lấy ra một tờ giấy, cùng Mai Tử thương lượng ghi lại những thứ buổi chiều đi trấn muốn mua, hai người nhớ tới cái nào thì ghi cái đó.

Chờ buổi chiều đi trấn nhập hàng, Lê Mạn trực tiếp bảo Tống Đại Sơn đem xe lừa chạy tới trước một cửa hàng lương dầu, dẫn Mai Tử đi vào.

Cửa hàng lương dầu này Lê Mạn trước đây đã tới vài lần, người chưởng quầy rất tốt, cũng tương đối dễ nói chuyện, trong cửa hàng cơ bản củi gạo dầu muối dùng hàng ngày đều có.

Đương nhiên, phía sau cửa hàng này khẳng định có thế lực nhất định, cho nên mới có thể có nguồn lương thực và các loại gia vị, nhưng bọn Lê Mạn là dân chúng bình thường, muốn có nguồn nhập hàng giống như cửa hàng này là không có khả năng, cho nên chỉ có thể lấy hàng từ ông chủ, mỗi lần lấy nhiều một chút, hy vọng giá cả có thể rẻ hơn xíu, như vậy lợi nhuận mình kiếm được mới có thể nhiều hơn.

Năng lực ghi nhớ người của chưởng quầy vẫn rất mạnh, Lê Mạn vừa tiến vào liền cười chào hỏi: "Tống nương tử, tới đây a, lần này muốn mua gì?"

Lê Mạn gật gật đầu, trực tiếp nói với chưởng quầy: "Chưởng quỹ, hôm nay ta tới, đồ muốn mua thật không ít."

Chưởng quỹ gật gật đầu, "Vậy Tống nương tử cứ nói , ta lấy cho cô.”

Lê Mạn xua xua tay ngăn cản động tác chưởng quỹ trước, "Chưởng quầy, không phải vội, ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngài một chút."

Chưởng quỹ sờ sờ râu, nói: "Tống nương tử cứ hỏi."

Lê Mạn hỏi: "Chưởng quầy, ta muốn hỏi ngài một chút, nếu như ở nhà ngài mua rất nhiều đồ, hơn nữa sau này thường xuyên đến mua, có thể rẻ chút không?"

Chưởng quỹ hơi nghiên cứu nhìn Lê Mạn, trầm ngâm nói: "Tống nương tử định mua rất nhiều? Là có chỗ dùng gì sao?"

Lê Mạn cười cười, đương nhiên không thể nói với chưởng quỹ mình muốn làm gì, chỉ mơ hồ nói: "Chưởng quầy, ta đúng là mua mấy thứ này là có chỗ dụng, về sau cũng sẽ thường xuyên mua, nếu chưởng quầy có thể rẻ hơn vài phần, như vậy nhà chúng ta cũng nhất định sẽ luôn đến chỗ chưởng quầy mua. Không biết ý của chưởng quỹ như thế nào?"

Chưởng quỹ suy tư một lát, gật đầu, "Nếu như mua nhiều, mỗi thứ có thể thoáng rẻ hơn một chút, không biết Tống nương tử muốn mua bao nhiêu?"

Lê Mạn lúc này lấy tờ giấy đã viết xong ra, hướng về phía tờ giấy nói với chưởng quầy: "Chúng ta muốn mười lăm gói muối, một vò nước tương, một vò giấm, một lọ nhỏ dầu mè, sau đó một túi gạo, một túi mì ngô, một túi mì trắng, nửa túi gạo tinh."

Lê Mạn một hơi báo xong đồ muốn mua, sau đó nói: "Tạm thời mua nhiều như vậy trước, sau đó có thể sẽ tăng thêm."

Chưởng quầy nghe được, hiện tại đồ đạc quả thật là rất nhiều, người bình thường đến mua như vậy, số lượng nhiều một chút ông ta đều sẽ xóa đi một chút phần lẻ, lần này nhiều đồ như vậy, đương nhiên là có thể rẻ đi không ít, hơn nữa nếu thật sự giống như Tống nương tử này nói sau này sẽ mua càng nhiều, như vậy đây cũng là một khoản mua bán không nhỏ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 111: Chương 111



Cho nên chưởng quầy lập tức nói cho Lê Mạn giá ưu đãi: "Tống nương tử, cô mua đúng là nhiều, mỗi loại ta đều có thể cho cô chút ưu đãi, như vầy đi, giá gốc của một gói muối này là mười lăm văn, ta để cho cô mười bốn văn một gói. Nước tương và giấm một vò giá gốc là một trăm văn, ta sẽ tính cho cô chín mươi văn một vò; Một lon dầu mè là năm mươi văn, ta sẽ tính cho cô bốn mươi lăm văn; Ngô bột gạo..."

Chưởng quầy nói một lượt giá gốc từng thứ Lê Mạn muốn, sau đó đưa ra giá ưu đãi.

Lê Mạn nghe xong cảm thấy rất hài lòng, chưởng quỹ này quả nhiên là người thoải mái, cho ưu đãi quả thực không ít, dựa theo ưu đãi này, chênh lệch trung gian cũng không ít, nếu như bán được lượng nhiều, như vậy kiếm được càng nhiều.

Lê Mạn không còn mặc cả với chưởng quầy nữa, trực tiếp gật đầu, bảo chưởng quỹ đóng gói toàn bộ đồ nàng muốn vào trong xe lừa, sau đó tính toán sổ sách với chưởng quầy.

Chờ sau khi tính xong sổ sách, Lê Mạn giới thiệu với chưởng quỹ Tống Đại Sơn và Mai Tử còn có Thiết Tử, nói: "Chưởng quầy, những người này đều là người nhà của ta, sau này có thể không phải là ta đến nhà ông mua đồ, đa phần là bọn họ đến mua."

Lê Mạn sở dĩ nói những lời này chính là muốn chưởng quỹ nhận người một chút, không muốn sau này bọn họ tới mà không quen biết, từ đó không cho ưu đãi.

Chưởng quầy là một người thông minh, lập tức biết Lê Mạn có ý gì, cười gật đầu nói: "Tống nương tử yên tâm, ta nhớ rồi."

Lúc này Lê Mạn mới dẫn theo đám người Mai Tử đi ra khỏi cửa hàng lương dầu.

Mua qua những củi gạo dầu muối này, Lê Mạn dẫn Mai Tử và Thiết Tử đến một cửa hàng nữ công, bên trong chuyên bán mấy vật phẩm kim chỉ thêu thùa ví tiền, Lê Mạn trực tiếp đi vào mua một túi kim các loại kích cỡ, sau đó mua một chút các loại chỉ thêu, lại thêm một ít đinh ngón tay, dùi những vật dụng nhỏ nhất định phải có, vụn vụn vặt vặt lại là một đống lớn.

Lê Mạn còn phát hiện trong cửa hàng mấy thứ ngọc bội nữ tử đeo trên đầu, cảm thấy lấy một chút để bán cũng không tồi, cho nên lại muốn một chút đồ trang sức đội đầu.

Ông chủ thấy Lê Mạn mua nhiều đồ như vậy, ngay sau đó hết sức thoải mái đáp ứng yêu cầu giá rẻ vài phần của Lê Mạn, giảm không ít văn tiền cho Lê Mạn.

Cuối cùng, Lê Mạn lại dẫn Mai Tử và Thiết Tử đến một cửa hàng bán bánh ngọt có giá cả phải chăng trên trấn, nói với bọn họ: "Bánh ngọt của cửa hàng này hương vị không tệ, hơn nữa giá cả phải chăng, các muội chờ làm xong thúng, trước khi chính thức muốn bắt đầu ra ngoài bán một ngày có thể tới cửa hàng này mua bánh ngọt, mỗi thứ mua một chút, bảo ông chủ để cho các muội rẻ một chút, quan trọng nhất là giao tiếp tốt với ông chủ giao, về sau ông chủ sẽ lấy ngày càng rẻ cho các muội."

Mai Tử và Thiết Tử đều gật đầu, ghi nhớ.

Sau khi mua xong đồ đạc, trong xe lừa đã đầy ắp, người ngồi vào cũng phải chen chúc.

Mai Tử và Thiết Tử nhìn vào những thứ này, hai mắt phát sáng.

Đây là những thứ có thể làm cho nhà bọn họ sống tốt sau này, cũng là thứ để Thiết Tử có thể không cần mạo hiểm đi săn, mấy thứ này, hiện tại chính là hy vọng của Mai Tử và Thiết Tử.

Nếu không phải bả vai Thiết Tử còn chưa khỏe, hắn hận bây giờ không thể đi bán đồ ngay.

Mai Tử nhìn từng vò từng vò lớn kia, còn có từng túi đồ lớn, hỏi Lê Mạn, "Tẩu, mấy thứ này nhất định là phải mở ra bán lẻ, nhưng cụ thể bán như thế nào? Tẩu biết nhiều, tẩu nói cho bọn muội biết đi.”

Lê Mạn nhìn một vò nước tương lớn, suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi trở về chúng ta đến nhà Trương lão thúc làm một cái muỗng nhỏ giống như cái múc nước tương trong cửa hàng lương dầu, xem một bình có thể có bao nhiêu muỗng. Giả sử b*n n**c tương này, một vò chúng ta bán một trăm văn tiền, nếu một vò có thể chứa hai mươi muỗng, vậy thì một muỗng năm văn tiền, lúc muội đi bán, bán theo muỗng, một muỗng thu năm văn tiền, trong lòng người dân đều hiểu rõ, biết bọn họ không thiệt thòi, khẳng định nguyện ý mua.”

Cách của Lê Mạn đúng là rất tốt, Mai Tử gật đầu, "Đúng, cứ bán như vậy, muối kia cũng vậy, chia thành từng túi giấy nhỏ bán, bột mì gạo đều bán theo phương pháp như vậy là được.”

Giờ khắc này, toàn bộ niềm đam mê của Mai Tử và Thiết Tử đều được k*ch th*ch, vừa về đến nhà liền chạy tới nhà Trương lão thúc yêu cầu Trương lão thúc làm gánh hàng, nhân tiện thúc giục Trương lão thúc, làm nhanh thúng bán hàng rong.

Lê Mạn nhìn dáng vẻ tích cực lại tràn đầy hy vọng của bọn họ, không khỏi thật lòng cao hứng cho bọn họ, hy vọng sau này bọn họ sống tốt.

Lê Mạn đang định nói chuyện với Tống Đại Sơn, phát hiện người này lại chạy đi chăm sóc gà con.

Người này, hai ngày nay thật sự là không ở yên một chút nào.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 112: Chương 112



Động tác của Trương lão thúc rất nhanh, không quá hai ngày, bộ gánh kia đã được làm xong.

Hình dáng bên trong bộ gánh hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Lê Mạn mà làm, phía trên có nắp đậy, khi không dùng nữa có thể đóng lại, bình thường lúc ra ngoài bán hàng có thể mở nắp lên, để lộ đồ vật ở bên trong gánh ra cho khách nhân.

Gánh chia làm hai tầng trên dưới, tầng dưới dùng để chở những thứ có thể tích lớn như hủ tiếu, tầng phía trên thì chia thành từng ô, mỗi một ô phân loại, có thể làm rõ sự khác biệt, giúp người xem liếc qua là thấy ngay.

Mai Tử và Thiết Tử nghe nói gánh đã làm xong ngày thứ hai liền đến, thời điểm nhìn thấy gánh thì vô cùng kinh hỉ, lập tức không thể chờ mà bày đồ đã mua trước vào bên trong gánh theo ý tưởng của Lê Mạn.

Sau khi sắp xếp xong, Mai Tử cao hứng vây quanh gánh nhìn tầm vài vòng, sau đó cười nói: "Tẩu tử, quá tốt rồi, nhìn rất chỉnh tề, có đồ vật gì liền có thể thấy rõ ràng, chờ thương thế của Thiết Tử tốt lên, đi lên trấn mua chút bánh ngọt, ta làm các loại bánh bao cùng sủi cảo bỏ thêm vào, Thiết Tử lập tức có thể đi bán."

Lê Mạn gật gật đầu, đi vào phòng lấy ra năm hộp cao thơm đưa cho Mai Tử: "Còn cao thơm này cũng coi như là đồ hiếm có, mang theo bán cùng một chỗ, nói không chừng có người nhìn thấy sẽ muốn mua, bán không hết thì trả lại cho ta."

Mai Tử vội vàng tiếp nhận cao thơm bỏ vào bên trong gánh, sau đó móc ra hai mươi văn tiền để vào trong tay Lê Mạn: "Tẩu tử, cao thơm này chắc chắn sẽ bán hết, tất cả bốn hộp cao thơm lần trước tẩu mang từ núi về cho ta đều đã được bán đi, người mua đều rất thích, lần này đi nhiều nơi như vậy, còn lo không có ai mua sao? Ta dự tính năm hộp còn không đủ, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ lại tới tìm tẩu lấy thêm, cho nên tẩu tử, hiện tại ta trả tiền cho tẩu trước, tẩu nhận đi."

Nhìn thấy Lê Mạn muốn khoát tay cự tuyệt, Mai Tử vội vàng nói: "Tẩu tử, nếu như tẩu không nhận, vậy ta không bán nữa."

Lê Mạn đành phải nhận lấy tiền.

Bên trong gánh của Mai Tử và Thiết Tử có rất nhiều đồ, bày biện tràn đầy, mặc dù còn một bộ phận lớn hủ tiếu chưa được xếp vào trong gánh, nhưng tất cả mọi thứ cộng lại trọng lượng cũng không nhẹ, bả vai Thiết Tử bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời không nên kích động mạnh, mà Mai Tử c*̃ng không còn khí lực để gồng gánh, cho nên Lê Mạn để bọn họ gửi nhờ gánh ở nhà mình, chờ Thiết Tử dưỡng tốt thương thế thì tới bên này lấy về, dù sao trước đó còn phải cùng Tống Đại Sơn đi xe lừa lên trấn một chuyến mua chút bánh kẹo và điểm tâm.

Mai Tử cùng Thiết Tử gật gật đầu, để gánh lại rồi đi về nhà.

Giữa trưa, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn vào phòng bếp nấu cơm.

Vẫn giống mọi khi, Tống Đại Sơn ngồi ở trong bếp nhóm lửa, Lê Mạn xào rau.

Lê Mạn nhìn Tống Đại Sơn ngồi đằng kia, một bên xào rau một bên nói với Tống Đại Sơn về việc kinh doanh ngày hôm nay: "Đại Sơn ca, sáng nay lúc chàng đi kéo xe, có một vị phụ nhân tới nhà nói là muốn mời ta trang điểm, phụ nhân này ta đã từng thấy qua khi ta đến nhà của tẩu tử Hương Liên để trang điểm cho cháu gái nàng ấy, lần đó nàng còn hỏi ta có phải là người xấu đến mấy cũng có thể hóa đẹp mắt hay không, ta còn tưởng rằng nàng chỉ là hiếu kì tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới hôm nay nàng đã đến, muốn ta trang điểm cho một cô nương, gương mặt của cô nương kia quả thực có chỗ thiếu sót."

Tống Đại Sơn ngồi bên cạnh tiếp tục ném thêm củi vào bên trong lòng bếp, một bên nhìn lửa bên trong bếp một bên gật gật đầu, nói: "Ừ."

Đơn giản nói xong một chữ, con mắt vẫn nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp.

Lê Mạn dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hỏa khí.

Hôm nay vẫn là cái dạng này.

Cảm giác trong nội tâm của nàng cũng không sai, hai ngày này Tống Đại Sơn đúng là đối xử với nàng không thích hợp.

Từ ngày trở về từ lễ hội đèn lồng hắn liền biến thành cái dạng này, đặc biệt ít nói, bình thường chỉ gật đầu hoặc là "Ừ" một tiếng, mặc dù bình thường hắn cũng không nói nhiều, nhưng mà cùng hiện tại trầm mặc cực kỳ khác nhau.

Hai ngày trước nàng còn tưởng rằng do hắn bận bịu mệt mỏi, không có tinh lực, bây giờ đã có thể khẳng định trăm phần trăm, người này chính là bắt đầu đối xử lãnh đạm với nàng.

Nếu là bình thường, coi như ít nói, chắc chắn hắn vẫn sẽ từ bên trong lòng bếp ngẩng đầu lên nhìn nàng, lắng nghe nàng nói chuyện, đợi sau khi nàng nói xong khẳng định sẽ tò mò tiếp liền một câu: "Cô nương kia có thiếu sót gì? Có phải rất khó trang điểm hay không? Nếu khó thì chúng ta đừng đi."

Nhưng mà hôm nay hắn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 113: Chương 113



Mấy ngày nay hắn đều là cái dạng này, rất ít khi dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn ngắm nàng như trước kia, c*̃ng không âu yếm ôm nàng từ phía sau nữa, thường là nàng quay người lại cũng không gặp được hắn, hắn không phải bận bịu làm ruộng thì chính là bận bịu ở trong vườn rau xanh, bằng không lại đi hầu hạ đám gà con, giống như vĩnh viễn làm mãi cũng không hết việc.

Người này đối với nàng lãnh đạm, không giống trước kia thích nàng như vậy.

Ngày trước nàng mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn rất thích nàng, thích đến nỗi lần nào hắn cũng sẽ dùng ánh mắt rực rỡ để nhìn nàng, lắng nghe nàng nói từng câu từng chữ, lúc nàng bận rộn sẽ yên lặng theo sau hỗ trợ, thời điểm nàng muốn làm chuyện gì, cho tới bây giờ cũng đều không có lời nào oán giận, chỉ gật đầu sau đó đi giúp nàng thực hiện; mỗi đêm khi nào nàng muốn nghỉ ngơi, hắn sẽ chuẩn bị nước nóng để nàng ngâm chân cho đỡ mỏi.

Mặc dù không giỏi ăn nói, thế nhưng mỗi một động tác của hắn đều lộ ra yêu thích nồng đậm.

Lê Mạn không phải tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, Tống Đại Sơn đối với nàng yêu thích nàng đều có thể nhìn ra được.

Nàng cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, Tống Đại Sơn quan tâm cùng yên lặng yêu thích, nàng nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, nàng ngầm đồng ý chuyện này, c*̃ng đang dần dần buông lỏng nội tâm, nghênh đón người nam nhân bình thường ở thế giới khác này từng bước một đi vào thế giới của nàng.

Thế nhưng tại thời điểm nàng còn chưa kịp nghênh đón hắn triệt để, hắn dường như không thích nàng, không muốn đối xử tốt với nàng nữa.

Lê Mạn cho tới bây giờ vẫn không biết, sự thật Tống Đại Sơn không thích nàng nữa sẽ khiến nàng nôn nóng khó chịu đến nhường này.

Nàng không thích hắn như vậy, không thích hắn không còn yêu nàng.

Lê Mạn mím mím môi, đè bực bội trong lòng xuống, mang đồ ăn đặt lên mâm, bưng thức ăn lên bàn ăn cơm.

Bình tĩnh ăn cơm trưa xong, Tống Đại Sơn không có nghỉ trưa, cầm lấy cuốc đi về phía ruộng.

Lê Mạn yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa.

Sau bữa cơm chiều, Lê Mạn ngồi trên một băng ghế cạnh ngọn nến, trong tay khâu một cái bao nhỏ.

Tống Đại Sơn bước vào phòng, trong tay bưng một cái chậu gỗ đựng đầy nước nóng, đặt xuống bên chân Lê Mạn.

Lê Mạn tiếp tục động tác trong tay, bất động.

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn vẫn không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Lê Mạn, ngâm chân đi."

Lê Mạn thu hồi ánh mắt đang đặt bên bao vải, nhìn về phía bồn nước bên chân, một lát sau lại tiếp tục động tác trên tay.

Tống Đại Sơn bất đắc dĩ đưa tay nhẹ nhàng nâng chân của Lê Mạn lên, cởi giày của nàng xuống, sau đó cởi đến bít tất, đặt chân nhỏ vào bên trong chậu, sau đó tiếp tục với cái chân còn lại.

Chờ hai cái chân đều nằm vào trong chậu, thấy Lê Mạn vẫn bất động, Tống Đại Sơn vươn tay vào trong chậu, rửa chân cho Lê Mạn.

Chờ đến khi nước dần nguội, Tống Đại Sơn lau khô chân của Lê Mạn, giúp nàng xỏ chân vào dé lê, sau đó ra ngoài đổ nước đi. Một lát sau, hắn nhấc một thùng nước nóng lớn tiến đến, nói với Lê Mạn: "Nàng tắm trước đi, ta đưa Tiểu Bảo ra ngoài." Nói xong ôm lấy Tiểu Bảo đang chơi trên giường ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại.

Lê Mạn thả kim khâu trong tay xuống, nhìn cửa bị đóng lại, yên lặng thở dài, đứng dậy đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Lê Mạn lên giường, Tống Đại Sơn c*̃ng mang theo Tiểu Bảo đã rửa mặt xong nằm xuống cùng một chỗ đi ngủ.

Lê Mạn như cũ kể chuyện cho Tiểu Bảo nghe, đưa Tiểu Bảo tiến vào mộng đẹp.

Gian phòng cứ như vậy mà an tĩnh lại.

Lê Mạn lẳng lặng chờ đợi, hô hấp đều đặn.

Thẳng đến khi chờ hết hơn nửa canh giờ, c*̃ng không thấy người bên cạnh đưa tay qua.

Trước kia, mỗi đêm tại thời điểm hắn cho là nàng đã ngủ, đều sẽ đưa tay qua nhẹ nhàng thăm dò, cẩn thận từng li từng tí kéo nàng vào trong ngực, cứ như vậy ôm nàng ngủ cả đêm, sau đó rời giường trước khi nàng tỉnh lại, cho là nàng không biết chuyện hắn ôm nàng ngủ mỗi đêm.

Giờ đây, hắn không ôm nàng.

Hỏa khí Lê Mạn giấu ở trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Tống Đại Sơn." Thanh âm Lê Mạn lạnh nhạt vang lên trong đêm.

Tống Đại Sơn dường như giật nảy mình: "Lê Mạn? Nàng còn chưa ngủ?"

Lê Mạn tận lực bình tĩnh hỏi: "Mấy ngày nay chàng làm sao vậy?"

Tống Đại Sơn không nói gì, một lát sau trả lời: "Không có gì..."

Lê Mạn đột nhiên tức giận, thanh âm mang theo vẻ buồn bực: "Rốt cuộc chàng đối với ta không hài lòng chỗ nào? Có lời gì không thể nói thẳng!"

"Không có, không có gì không hài lòng với nàng cả, sao nàng lại nghĩ như vậy?"

"Chàng còn nói không có, không có vậy sao chàng lại..." Sao chàng lại không nói chuyện với ta? Sao không nhìn ta? Sao lại không đi theo sau lưng ta nữa?

Lê Mạn muốn nói như vậy, thế nhưng lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 114: Chương 114



Lê Mạn đột nhiên cảm thấy một trận ủy khuất, nàng một thân một mình đi vào thế giới này, trải qua sinh hoạt gian khổ chưa từng có, nàng không có bằng hữu, không có thân nhân, chỉ có Tống Đại Sơn đối xử với nàng không tệ lắm. Không có ai biết, nàng dùng bao nhiêu dũng khí mới thích ứng được cuộc sống như vậy, mới tiếp nhận hết thảy ở nơi này, thậm chí mở rộng cửa lòng tiếp nhận Tống Đại Sơn, đã làm tốt chuẩn bị cùng hắn sinh hoạt cả một đời.

Thế nhưng hắn lại không muốn đối tốt với nàng nữa.

Lê Mạn hai mắt mỏi nhừ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, giữa lặng im trong đêm, tiếng khóc lóc truyền đến.

Tống Đại Sơn cả kinh, vội vàng hấp tấp ngồi dậy, đưa tay qua đỡ Lê Mạn: "Lê Mạn, nàng... Sao nàng lại khóc? Sao... Làm sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, ngoan, đừng khóc..."

Nàng khóc khiến trái tim hắn cũng muốn tan nát.

Lê Mạn giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất từ lúc mới tới đây cho đến bây giờ, thống thống khoái khoái ch.ảy nước mắt, cũng không để ý tới Tống Đại Sơn dỗ dành.

Tống Đại Sơn gấp gáp, tay vội vội vàng vàng lau nước mắt trên mặt Lê Mạn: "Đừng khóc, là ta không đúng, ta không tốt, nàng đừng khóc."

Lê Mạn đẩy tay Tống Đại Sơn ra, không cho hắn đụng.

Tống Đại Sơn thanh âm mang theo run rẩy: "Lê Mạn...”

Lê Mạn khóc rất lâu, uất khí trong lòng dường như tiêu tan đi không ít, toàn thân cảm giác nhẹ nhõm, nhìn Tống Đại Sơn toàn thân luống cuống ngồi ở chỗ đó, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Nếu chàng không hài lòng với ta, ngày mai ta lập tức rời khỏi, ta không ở lại đây, chàng không cần phải đối xử với ta như vậy..."

Mặt Tống Đại Sơn lúc này liền trắng bệch, tâm c*̃ng rất đau, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình không thể hô hấp, muốn tìm đồ vật mau cứu chính mình.

Một giây sau, Tống Đại Sơn theo bản năng hôn lên đôi môi hắn mong nhớ ngày đêm kia, nhẹ nhàng ngăn lại tiếng khóc thút thít, c*̃ng ngăn chặn bên trong sẽ thốt ra những lời khiến hắn sợ hãi khổ sở.

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Thời gian phảng phất chỉ trong một cái nháy mắt, cũng giống như đã qua rất lâu rất lâu, Tống Đại Sơn lấy lại lí trí, trông thấy việc mình làm, hắn nhắm mắt, chôn mặt vào cổ Lê Mạn, giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn gọi một tiếng: "Lê Mạn..."

Lê Mạn bị nụ hôn cùng tiếng gọi của hắn làm cho mềm lòng, cảm thụ được nhiệt khí nơi cần cổ, dần dần bình tĩnh lại, nàng mở miệng, vừa mới nói không nên lời giờ phút này đều nói ra: "Chàng mấy ngày nay làm sao vậy? Vì cái gì không nói chuyện với ta, cũng không nhìn ta, đi ngủ c*̃ng không ôm ta nữa? Chàng không muốn tốt với ta nữa sao? Chàng không còn thích ta?"

Tống Đại Sơn cứng đờ, lắc đầu: "Không phải không thích, vẫn muốn đối tốt với nàng, nhưng mà...”

"Nhưng mà cái gì?"

Tống Đại Sơn không có trả lời.

Rất lâu qua đi, Tống Đại Sơn mới giống như quyết định mà nói: "Ngày đó... Ngày đó ta nhìn thấy Trang lão bản tặng nàng đồ vật... Ta..."

Lê Mạn lập tức hiểu ra, nguyên lai ngày đó hắn trông thấy.

Lê Mạn lập tức sinh khí, vì cái gì thấy nhưng lại giả bộ là không, vì cái gì không hỏi xem nàng nghĩ như thế nào đã lãnh đạm với nàng?

Lê Mạn tức giận đẩy Tống Đại Sơn đang đè trên người mình ra, ngữ khí vô cùng buồn bực: "Chỉ bởi vì chuyện này? Bởi vì chuyện này mà chàng không thèm để ý tới ta nữa? Cái gì chàng cũng không hỏi rồi tự mình đoán mò trong lòng!"

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn nổi giận, có chút luống cuống, có chút đau khổ: "Ta... Ta là người tàn phế, ta không có cách nào cho nàng đãi ngộ sinh hoạt, ở cùng ta là nàng ủy khuất, nàng tốt như vậy, nàng không cần phải..."

Hắn yêu thích Lê Mạn, ở trong lòng len lén yêu, hắn muốn cùng với nàng sinh sống thật tốt, thế nhưng nhìn ra nàng tốt như vậy, hắn lại hoài nghi người tốt đẹp đến thế có thể thuộc về mình sao? Ngày đó nhìn thấy ánh mắt Trang lão bản nhìn Lê Mạn hắn đã biết, người kia thích Lê Mạn.

Đúng vậy, sẽ có vô số người tốt hơn mình yêu thích Lê Mạn, dù sao nàng cũng rất tốt.

Cứ mãi hoảng hốt đau lòng, nhưng nếu như Lê Mạn muốn sống một cuộc sống khá giả hơn, hắn c*̃ng sẽ không ích kỷ mà không buông tay, lúc trước tiền mua Lê Mạn về, Lê Mạn đã trả lại gấp rất nhiều lần, hiện tại ngược lại là Lê Mạn cho hắn càng nhiều, hắn sao có thể không giữ mặt mũi mà không cho nàng đi?

Nghĩ đến có một ngày Lê Mạn sẽ triệt để rời khỏi thế giới của hắn, trái tim hắn giống như đang rỉ m.á.u vậy, hắn đã quá quen thuộc với Lê Mạn, nhưng hắn không thể cứ như vậy, hắn muốn học cách buông tay, phải học cách không thời thời khắc khắc nhìn nàng chằm chằm, phải học được cách không truy đuổi thân ảnh của nàng khắp nơi, phải quen dần với quãng thời gian không có nàng ở cạnh, cho nên hắn ép buộc mình khôi phục lại trạng thái trước kia, sau đó khổ sở chờ Lê Mạn nói với hắn câu mình muốn rời khỏi.

Đêm nay, rốt cục đã đến thời khắc phải nói rõ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 115: Chương 115



Khí lực toàn thân Tống Đại Sơn phảng phất đều bị rút đi, thanh âm run rẩy lợi hại: "Ta không hoài nghi nàng cùng vị lão bản kia có cái gì, thế nhưng mà ta biết, nàng vốn dĩ có thể tìm được nam nhân tốt hơn vạn lần so với ta, đi theo ta, quá ủy khuất cho nàng.”

Lê Mạn tức giận đến mức đánh Tống Đại Sơn một bạt tai: "Chàng nói bậy bạ gì đó! Sao chàng nghĩ ta cần tìm một người tốt hơn chàng? Lúc trước ta đã nói qua muốn ở lại, liền sẽ ở lại, ta muốn nam nhân như thế nào không cần chàng lo nghĩ!"

Tống Đại Sơn lặng im, không nói thêm gì nữa.

Qua rất lâu, Lê Mạn mới lại một lần nữa nói với Tống Đại Sơn: "Chàng ôm Tiểu Bảo sang gian phòng bên kia đi, ta có lời muốn nói cùng chàng."

Tống Đại Sơn dừng lại một lát, yên lặng bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bảo đang say ngủ ra khỏi phòng, đặt vào trong một gian phòng khác.

Một lát sau, một người trở về, đứng ở trước giường không nói lời nào.

Lê Mạn nói: "Lên đây."

Tống Đại Sơn leo lên trên giường.

Lê Mạn buộc mình đứng dưới góc độ của người khác, tưởng tượng nếu như mình là Tống Đại Sơn thì sẽ làm như thế nào.

Chân tàn phế, có hài tử, nhà nghèo, lại giữa đường nhặt được một thê tử vừa có mỹ mạo vừa có thể kiếm tiền, thê tử như vậy sẽ hấp dẫn những nam nhân có tiền khác, cho nên sẽ sinh ra tâm lý không vững cùng hoài nghi.

Lê Mạn phát hiện, nếu mình là Tống Đại Sơn, cũng sẽ hoài nghi thê tử một ngày nào đó có đi tìm một cuộc sống tốt hơn hay không, dù sao theo Tống Đại Sơn, mình hẳn là bất đắc dĩ mới ở lại cái nhà này, cũng không có bao nhiêu yêu thích đối với hắn, nếu như có sống cuộc sống tốt hơn, vậy ai mà chẳng muốn.

Lê Mạn thở dài, thấy mình c*̃ng sai, nàng giống như chưa từng cho hắn thấy tâm ý của mình, chưa từng cho Tống Đại Sơn bất cứ hứa hẹn nào, c*̃ng chưa từng có biểu hiện ý tứ tiếp nhận hắn, thậm chí, lâu như vậy, nàng c*̃ng không để Tống Đại Sơn chạm qua.

Nam nhân bình thường đoán chừng đều không nhịn được.

Tống Đại Sơn vậy mà vẫn không một câu oán hận, y nguyên đối tốt với nàng.

Kỳ thật nàng đã tiếp nhận hắn, nàng nguyện ý cùng hắn sống chung đến cuối đời, nàng c*̃ng nguyện ý để hắn ôm ấp, chỉ là Tống Đại Sơn không động vào, nàng cũng sẽ không nói, hai người một mực tương kính như tân, không nghĩ tới, thái độ của nàng sẽ khiến hắn không có lòng tin như vậy.

Lê Mạn lôi kéo Tống Đại Sơn nằm xuống, ôm lấy gương mặt của hắn, nói nhỏ: "Tống Đại Sơn, chàng hãy nghe cho kỹ, ta đã nói muốn ở lại, không phải là bởi vì bất đắc dĩ, mà là bởi ta muốn ở lại cùng chàng sinh hoạt, chàng nói sẽ có nam nhân tốt hơn thích ta, thế nhưng làm sao chàng biết ta đi theo những nam nhân có tiền kia thì sẽ tốt hơn? Bọn họ sẽ không giống với chàng nghe lời của ta, sẽ không giống như chàng chiếu cố ta bao dung ta, sẽ không giống như chàng rửa chân cho ta, sẽ không giống như chàng lúc nào cũng nghĩ đến ta, thậm chí có lẽ bởi vì ta bị bán, đã qua tay nam nhân khác mà xem thường ta, chàng muốn ta sống cuộc sống như vậy sao?"

"Lê Mạn, ta..."

Tống Đại Sơn lời còn chưa nói hết đã bị Lê Mạn đánh gãy: "Tống Đại Sơn, chàng nghe ta nói, ta chỉ nói một lần, chỉ cần chàng tốt với ta, ta sẽ một mực ở tại bên cạnh chàng, ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không d.a.o động, cho nên, không cho phép chàng lại nghĩ rằng ta muốn rời khỏi! Nếu như ta muốn rời khỏi, vậy khẳng định là bởi vì chàng đối với ta không tốt, tuyệt đối không phải là bởi vì nam nhân khác, chàng biết chưa!"

Tống Đại Sơn hai mắt đỏ hoe, thật lâu không nói ra lời, sau một lúc mới nhẹ khẽ gật đầu một cái: "Ừm... Biết."

Lê Mạn cười cười, xoay người đè lên Tống Đại Sơn, cúi đầu xuống, hôn lên môi Tống Đại Sơn.

Tại thời điểm Tống Đại Sơn đang chấn kinh luống cuống, Lê Mạn bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt vào người mình.

Tống Đại Sơn rõ ràng run nhẹ lên: "Lê... Lê Mạn... Nàng..."

Lê Mạn ngẩng đầu, khóe miệng nhẹ câu, nhìn Tống Đại Sơn dưới thân, dụ hoặc nhẹ giọng hỏi: "Không muốn ta sao?"

Chỉ một câu đã khiến Tống Đại Sơn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều chảy xuống một chỗ duy nhất, nháy mắt sôi trào.

Trong cổ họng c*̃ng không nhịn được một giây sau liền toát ra lửa nóng.

Thừa dịp lý trí vẫn còn, Tống Đại Sơn cố gắng hỏi một câu: "Lê Mạn, nàng biết nàng đang làm gì không?"

Lê Mạn không trả lời mà lại một lần nữa cúi đầu xuống, dùng hành động nói cho hắn, mình đang làm gì.

Tống Đại Sơn rốt cục nhịn không được, lật người qua, một tay đè Lê Mạn ở dưới thân, hai mắt đỏ lên, hung tợn nói: "Lê Mạn, vậy nàng không có cơ hội hối hận, hối hận ta c*̃ng không thả nàng đi."

Nói xong lập tức cúi đầu xuống, giống như là con sói đói nặng nề mà nhào về phía con mồi của mình.

Lê Mạn từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng cười.

Cảm giác đau đớn ùa đến trong nháy mắt kia, Lê Mạn chăm chú ôm lấy cổ Tống Đại Sơn, trong lòng triệt để buông xuống.

Về sau, nàng sẽ ở thế giới này sống thật tốt, sau đó ở bên nam nhân này mãi mãi cho đến già...
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 116: Chương 116



Ngày hôm sau Lê Mạn trực tiếp ngủ đến lúc nắng phơi ba sào mới tỉnh dậy, mà thời điểm tỉnh lại, cảm giác mình giống như đã trải qua một đời.

Cảm giác của Lê Mạn lúc này chính là toàn thân đau buốt, động một cái đều đau đến khó chịu.

Ha ha, sao trước kia nàng lại cảm thấy Tống Đại Sơn ôn hòa chứ? Hắn rốt cuộc ôn hòa chỗ nào, quả thực chính là một con sói, một con sói mấy năm chưa được ăn thịt, đáng thương nàng còn đần độn chủ động đứng ở trước mặt người ta để con sói này chà đạp, nàng không bị giày vò thì ai bị giày vò.

Sờ lấy cái eo đau buốt nhức nhối, Lê Mạn thở dài, đang chuẩn bị từ trên giường bước xuống thì gặp Tiểu Bảo "Bạch bạch bạch" chạy vào, trông thấy Lê Mạn tỉnh lại, gương mặt đứa trẻ lúc đầu lo lắng không thôi nháy mắt sáng bừng lên.

"Dì Mạn, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi? Dì có sao không? Vì sao lâu như vậy cũng không tỉnh lại, Tiểu Bảo lo c.h.ế.t mất."

Sáng sớm hôm nay Tiểu Bảo tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên một cái giường xa lạ, sau đó đồ vật chung quanh cũng xa lạ, sau khi choáng váng một lúc, nó lập tức bò xuống giường, phát hiện mình đang ở bên trong nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một giây sau nhớ ra rõ ràng tối hôm qua mình không phải ở đây, nháy mắt nắm chặt bàn tay nhỏ, giận đùng đùng chạy đến gian phòng Lê Mạn và Tống Đại Sơn ngủ, ai ngờ vừa mới định bước vào thì bị Tống Đại Sơn ngăn lại, bế lên: "Con đừng đi vào quấy rầy giấc ngủ của dì Mạn."

Tiểu Bảo chớp chớp hai mắt, nghi ngờ nói: "Dì Mạn vẫn chưa tỉnh sao?"

Tống Đại Sơn gật đầu: "Dì Mạn tối hôm qua mệt mỏi, muốn ngủ thêm một lát, con ngoan ngoãn không được ầm ĩ dì Mạn, cũng không được bò lên giường, nếu không dì Mạn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt."

Tiểu Bảo nghe xong, vừa nãy còn chuẩn bị chất vấn cha nó tại sao phải nhét một mình nó vào ngủ ở cái giường bên kia trong nháy mắt quên hết, thay vào đó là lo lắng cho Lê Mạn, không biết tại sao dì Mạn lại mệt mỏi.

Thế là Tiểu Bảo cứ cách một đoạn thời gian liền chạy vào xem Lê Mạn tỉnh chưa, nếu như vẫn chưa, nó sẽ lo âu nhìn Lê Mạn một hồi, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Sau vô số lần nó chạy đi chạy lại, Lê Mạn cuối cùng đã tỉnh.

Lê Mạn nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Bảo, cười cười an ủi: "Dì Mạn không có việc gì, dì Mạn chỉ là buồn ngủ, cho nên muốn ngủ thêm một lát, hiện tại tỉnh lại thấy tốt hơn rồi, Tiểu Bảo không cần lo lắng."

Tiểu Bảo nghe thấy Lê Mạn không sao, gật gật đầu, sau đó muốn bò lên giường xem Lê Mạn.

Lê Mạn giật nảy mình, toàn thân nàng hiện tại trần như nhộng, cũng không thể để Tiểu Bảo đi lên.

Lê Mạn đang chuẩn bị nghĩ cách khiến Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi thì Tống Đại Sơn tiến đến, trông thấy Tiểu Bảo muốn bò lên trên giường, lập tức bước nhanh về phía trước ôm lấy Tiểu Bảo đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Tiểu Bảo, cha muốn con giúp cha một chuyện, hôm nay cha nhiều việc, không rảnh cho con lừa nhà chúng ta ăn, con giúp cha cho nó ăn một chút có được không? Cũng không thể để con lừa bị đói bụng."

Tiểu Bảo vẫn rất thích con lừa trong nhà, nghe nói con lừa bị đói bụng thì lập tức lo lắng, tranh thủ thời gian quay đầu về phía Lê Mạn khoát tay: "Dì Mạn, Tiểu Bảo cho con lừa ăn trước, sau đó sẽ trở lại gặp dì."

Lê Mạn cười gật đầu.

Sau khi Tống Đại Sơn lần nữa đi vào, thuận tay đóng cửa gian phòng lại.

Thấy Lê Mạn nằm ở trên giường đang nhìn mình, Tống Đại Sơn đỏ mặt, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cảm giác cứ như giấc mộng, trong lòng lại không nhịn được nổi lên ngọt ngào.

Từng bước một đi đến trước mặt Lê Mạn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, ấm giọng hỏi: "Hiện tại vẫn ổn chứ? Có đau hay không? Cần nằm nghỉ ngơi thêm một ngày không?"

Lê Mạn liếc mắt, nếu sợ nàng đau sợ nàng không thoải mái, tối hôm qua ngược lại hắn nên biết khống chế, là ai lừa nàng rất nhanh sẽ hết đau vậy?

Lừa đảo! Cầm thú!

Tống Đại Sơn giống như hiểu rõ ý tứ bên trong cái liếc mắt của Lê Mạn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Ta... Lần sau ta sẽ chú ý, không dùng nhiều sức như vậy nữa, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng."

Ha ha, bây giờ đã nghĩ đến lần sau rồi.

Lê Mạn không để ý tới hắn, nhìn quanh giường một chút, không thấy y phục của mình đâu thì không khỏi hỏi Tống Đại Sơn: "Quần áo của ta đâu?"

Tống Đại Sơn mặt đỏ hồng, nói: "Quần áo ngày hôm qua bị bẩn, ta đem đi giặt rồi, để ta đi lấy bộ khác cho nàng." Nói xong hắn lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo sạch, bao gồm cả nội y rồi đưa cho Lê Mạn.

Lê Mạn nhẹ nhàng đứng dậy, vừa mới động, chỗ bên dưới kia lập tức đau nhức, hẳn là bị trầy từ tối hôm qua.

Trông thấy Lê Mạn nhíu mày, Tống Đại Sơn nhanh chóng bước tới ôm lấy nàng: "Làm sao vậy? Có phải là rất đau, có muốn ta đi mua một ít thuốc bôi không? Thật xin lỗi, là ta không tốt, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm nàng bị thương nữa."

Lê Mạn lắc đầu: "Không cần mua thuốc bôi, qua mấy ngày là khỏi."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 117: Chương 117



Kỳ thật Lê Mạn cũng không muốn trách hắn, từ tối hôm qua Tống Đại Sơn vừa mới bắt đầu nàng đã có thể thấy, đối với phương diện này hắn cũng không quá thuần thục, hẳn là trước đó không có nhiều kinh nghiệm, cho nên lúc bắt đầu rất bỡ ngỡ, sẽ không nắm giữ được lực đạo, thẳng đến mãi về sau mới dần dần học được cách phải làm như thế nào.

Tống Đại Sơn mím mím môi, cầm quần áo tới, nhẹ nhàng xốc chăn mền Lê Mạn đang đắp trên người lên: "Nàng đừng nhúc nhích, ta mặc cho nàng."

Mặt Lê Mạn c*̃ng đỏ hồng, tuy nhiên nghĩ đến bọn họ là phu thê, trượng phu mặc quần áo cho thê tử c*̃ng không có gì không phải, đây cũng là một phương pháp bồi dưỡng tình cảm, vì vậy không có cự tuyệt, ngoan ngoãn để Tống Đại Sơn mặc cho.

Tống Đại Sơn vén chăn lên, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, động tác hơi ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia áy náy, tâm tư kiều diễm vừa mới dâng lên nhanh chóng lắng xuống, trong lòng không khỏi tự trách mình không biết nặng nhẹ, khiến Lê Mạn nghiêm trọng như vậy, lần sau nhất định phải nhẹ nhàng, không được tiếp tục tái phạm.

Cầm lấy đồ nội y, Tống Đại Sơn hoàn toàn kéo Lê Mạn vào trong lồng n.g.ự.c của mình, để nàng ngồi thành một ổ trên đùi, cẩn thận mặc quần áo cho Lê Mạn.

Mặc dù mặc không thuần thục, nhưng rất chân thành, Lê Mạn c*̃ng không có thúc giục mà tùy ý để hắn chậm rãi làm.

Qua một hồi lâu, Tống Đại Sơn mới giúp Lê Mạn mặc xong một thân quần áo, ôm nàng từ trên giường xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, sau đó có phần không yên tâm nói: "Mấy ngày nay nàng vẫn nên ở trên giường đi, đừng làm gì cả, để ta được rồi."

Lê Mạn đẩy tay hắn ra: "Chàng đừng chuyện bé xé ra to, ta không có việc gì, đừng có khoa trương như vậy, nhanh đi làm việc của chàng đi, đi xem Tiểu Bảo cho lừa ăn xong chưa, chàng thật là, lại đi trông cậy vào thằng bé cho con lừa ăn?"

Tống Đại Sơn vẫn không yên lòng về Lê Mạn, trực tiếp dứt khoát ôm Lê Mạn đi đến nhà chính ngồi xuống bên cạnh bàn: "Nàng đừng nhúc nhích, ta đi hâm lại điểm tâm rồi bưng tới cho nàng ăn."

Lê Mạn nhìn bóng lưng hắn xoay người, dở khóc dở cười, cái người này, chẳng lẽ cho rằng nàng là búp bê sao?

Lê Mạn đứng lên, đi đến tiền viện xem Tiểu Bảo cho lừa ăn, nhìn thấy Tiểu Bảo rất ra dáng nghiêm túc cầm cỏ cho ăn, bộ dáng nhỏ hết sức chăm chú, giống như đang làm đại sự ghê gớm gì.

Lê Mạn cười nói: "Tiểu Bảo, mau vào nhà thôi, không cần cho ăn nữa."

Tiểu Bảo nghe thấy Lê Mạn gọi nó thì lập tức quay đầu, c*̃ng không tiếp tục cho lừa ăn nữa mà nện chân nhỏ "Bịch bịch bịch" chạy về phía Lê Mạn, ôm chặt lấy chân Lê Mạn, ngửa đầu nhìn nàng: "Dì Mạn, dì đã dậy rồi? Dì nghỉ ngơi tốt rồi sao?"

Lê Mạn gật gật đầu: "Ừ, dì Mạn nghỉ ngơi rất tốt."

Cũng ngay lúc này, Tống Đại Sơn từ phòng bếp đi tới kéo nhi tử ra: "Dì Mạn phải đi ăn cơm, Tiểu Bảo đi cùng dì Mạn nhé."

Nói xong nhìn về phía Lê Mạn: "Nhanh đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi rồi lại nghỉ ngơi, hôm nay không cần đi loạn.”

Lê Mạn đành phải lôi kéo Tiểu Bảo đi ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Tống Đại Sơn thu thập bát đũa mang đi rửa, còn Lê Mạn thì ngồi chơi với Tiểu Bảo một lát.

Đúng lúc này, phụ nhân hôm qua tới cửa lại đến.

Trước tiên phụ nhân ở bên ngoài gõ cửa một cái, sau khi được sự đồng ý của người ta mới tiến vào.

Nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn, phụ nhân lên tiếng chào hỏi, sau đó mới nhìn vào Lê Mạn, cầu khẩn nói: "Đại muội tử, hôm nay ta lại tới, vẫn là muốn mời ngươi giúp đỡ một chút."

Hôm qua Lê Mạn chưa kịp nói rõ với Tống Đại Sơn, cô nương mà phụ nhân này muốn nàng đi trang điểm cho là đại nữ nhi của bà ấy, bởi vì trên mặt có sẹo, một mực không gả đi được, đành phải ở nhà làm lão cô nương, vị phụ nhân nọ cực kì sốt ruột, vẫn luôn nghĩ cách gả cô nương này đi, thế nhưng mà mãi không thành công, lần trước trông thấy kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa của Lê Mạn liền động tâm tư, muốn Lê Mạn trang điểm cho nữ nhi kia của bà ấy thật đẹp, để người ta nhìn lại, khiến cho đối phương gật đầu.

Hôm qua Lê Mạn đã cự tuyệt.

Sau khi nghe được nguyên nhân, Lê Mạn không muốn làm chuyện này, đây rõ ràng chính là muốn lừa gạt người không biết, sau đó cưới cô nương kia về, nhưng nếu cưới về rồi thì sao? Nam nhân trong thôn muốn cưới nàng dâu không hề dễ dàng, nếu như bị lừa gạt, cả nhà đều sẽ sụp đổ, đây không phải giống như đang làm chuyện thất đức sao?

Nếu như đối phương không ngại vết sẹo trên mặt của cô nương kia, nàng khẳng định người đó sẽ nguyện ý để cô nương kia ăn mặc xinh đẹp xuất giá, nhưng đối phương không biết chỗ thiếu sót của cô nương nọ, nàng vạn lần sẽ không đồng ý.

Lê Mạn lần nữa nói: "Đại tỷ, ta không thể giúp tỷ chuyện này, đây là gạt cưới, chuyện xảy ra ai cũng không chiếm được lợi ích."

Trên mặt người phụ nhân đầy vẻ xấu hổ, khóc lã chã nói: "Là ta không đúng, ta chỉ mới nghĩ đến có thể gả nàng đi, lại không nghĩ tới hậu quả sau khi người ta phát hiện ra chân tướng, chuyện này đúng là hoàn toàn không thể làm."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 118: Chương 118



Sau khi phụ nhân nói xong, thở dài, nói tiếp: "Hôm qua ta trở về lại hỏi thăm một chút, thăm dò được một bà mối cũng có một thủ hạ mang sẹo trên trên mặt, những phương diện khác cũng tính là tốt, bà mối này đang chuẩn bị cho hắn đi xem mắt, ta nghĩ hai người cũng tính là xứng đôi, liền mong bà mối có thể ở sau giật dây, hôm qua đi tìm bà mối đó, thế mới biết thủ hạ kia của bà mối còn có mấy nữ tử cũng khó gả, bà mối đang định thu xếp cho hắn xem mắt từng người một, cô nương nhà ta chỉ có thể xếp ở vị trí cuối cùng."

Phụ nhân nói đến đây, có chút khó khăn thầm nghĩ: "Bình thường chuyện này không thể kéo dài quá lâu, người ta có lẽ chỉ nhìn trước mấy cái, thấy không tệ lập tức quyết định, xếp ở cuối cơ bản khó thành công, cô nương nhà ta nếu như bị xếp ở cuối cùng, chuyện này lại không thể đến lượt cô nương nhà ta. Ta liền đút lót tiền cho bà mối, cầu xin bà ấy thu xếp để con gái ta xem mắt đầu tiên, bà mối đã nhận tiền, còn muốn nhìn xem cô nương nhà ta thế nào, cho nên ta nghĩ đến ngươi có thể cho cô nương nhà ta ăn mặc đẹp mắt một chút hay không, khiến bà mối hài lòng, sớm thu xếp cô nương nhà ta đi xem mắt cùng đối phương."

Phụ nhân nói đến đây, sợ Lê Mạn còn phản đối, vội tiếp lời: "Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể để bà mối thu xếp cô nương nhà ta ở phía trên là được, về phần xem mắt ngày đó khẳng định sẽ không hóa trang, giữ nguyên dạng đi nhìn nhau, không tin ngươi có thể đến xem, ngươi thấy thế nào?"

Lê Mạn nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Chuyện này mặc dù không lừa gạt nhà trai, nhưng cũng coi như đã lừa bà mối, ngày xem mắt chính thức chẳng phải bà mối cũng sẽ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô nương nhà tỷ hay sao?"

Phụ nhân vội vàng nói: "Đại muội tử, thiếu sót của cô nương nhà ta ta đều đã nói thật cho bà biết rồi, không thể coi là giấu diếm bà mối được, bà mối c*̃ng nói có thể trang điểm một chút, cô nương những nhà khác lúc gặp bà mối ai mà chẳng trang điểm? Nếu như mỗi cô nương nhà ta không trang điểm, vạn nhất bà mối cảm thấy không được rồi vẫn xếp xuống cuối thì tính sao bây giờ?"

Lê Mạn muốn nói rằng đã cho bà mối tiền, nếu bà mối lật lọng là có thể tìm bà ta tính sổ, cho nên bà mối kia hẳn đã thu tiền thì sẽ làm việc, nhưng mà nhìn bộ dạng nhất định phải trang điểm của người phụ nhân này, Lê Mạn cảm thấy dù cho mình an ủi bà ấy bà ấy vẫn sẽ lo lắng.

Hiện tại bà ấy là do tâm lý bên trong, trong lòng không chắc chắn, cho nên muốn tìm người an ủi, mà sự an ủi này chính là nàng phải trang điểm, có lẽ cảm thấy lần này nữ nhi hóa trang hôn sự liền có thể thành, nếu như không mời được nàng, hôn sự lập tức không ổn.

Thật sự thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ, vậy chuyện này nên giúp hay không đây?

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Lê Mạn vẫn chưa nói đáp ứng, phụ nhân bận bịu vội la lên: "Đại muội tử, xin ngươi thương xót, giúp đỡ chút đi, cô nương nhà ta mặc dù trên mặt có chút thiếu sót, nhưng là người hiền lành tài giỏi, trù nghệ nữ công mọi thứ đều tốt, đặc biệt là nấu ăn cực kì ngon, nam nhân kia cưới được cũng là phúc khí, chỉ là đáng thương nàng sinh ra không dễ nhìn, vì vậy mới chậm trễ nhiều năm như vậy, hiện tại khó mà gặp được một người thích hợp, chỉ cần có cơ hội xem mắt trước là được, đại muội tử, ngươi giúp đỡ chút đi."

Lê Mạn nhìn bà ấy nói đến đáng thương, vẫn tiếp: "Ta đi trang điểm, không có khả năng che đi vết sẹo trên mặt của nữ nhi nhà tỷ, cho nên thiếu sót vẫn còn đó, chỉ có thể làm cho chỉnh thể khuôn mặt đẹp mắt lên một chút, như vậy tỷ vẫn muốn ta đi trang điểm sao?"

Phụ nhân không chút do dự gật đầu: "Muốn muốn, chỉ cần chỉnh thể xinh đẹp lên chút là được, thiếu hụt đương nhiên không thể che hết, nhưng có ngươi trang điểm, hi vọng khẳng định rất lớn."

Lê Mạn nghĩ ngợi, nếu thật như bà ấy nói, cô nương kia cũng quá đáng thương, giúp đỡ nàng ấy không phải là không được, dù sao cuối cùng vẫn phải nhìn vào chính mình, c*̃ng không tính là gạt người, chỉ sợ lời phụ nhân này nói hiện tại đều là lừa nàng, đến lúc đó gây họa, phiền phức sẽ tìm tới trên người nàng.

Lê Mạn vẫn nghĩ, đứng dậy đi vào gian buồng trong lấy bút mực giấy nghiên ra, viết xuống mặt giấy mấy dòng chữ, đại ý lời nói của phụ nhân đều là thật, nếu có lừa gạt hay gây họa, phụ nhân tự mình gánh chịu, cùng nàng không quan hệ.

Sau khi viết xong, Lê Mạn đọc một lần cho phụ nhân nghe, sau đó nói: "Nếu tỷ đồng ý, vậy điểm chỉ lên đó một cái, ta lập tức đi trang điểm cho cô nương nhà tỷ."

Phụ nhân không nói hai lời lập tức điểm chỉ xuống.

Lê Mạn gật gật đầu, hỏi: "Vậy lúc nào thì đi trang điểm cho cô nương nhà tỷ vậy?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 119: Chương 119



Phụ nhân nói: "Chuyện này có hơi gấp, ngày mai bà mối đã đến nhà xem cô nương, những nhà khác khẳng định cũng gấp gáp tìm bà mối, muốn thu xếp xem mắt trước, ta cũng có chút thế lực mới khiến cho bà mối đồng ý ngày mai tới nhà của ta. Cho nên đại muội tử, khả năng làm phiền ngươi đến vào ngày mai."

Lê Mạn đang định đáp ứng, Tống Đại Sơn ở bên cạnh vội giữ tay nàng lại, lo lắng nói: "Ngày mai có sao không?"

Lê Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, nàng cũng không phải mắc bệnh, có gì mà không được, sao cái người này luôn nghĩ nàng yếu đuối vậy.

Lê Mạn hơi giận hắn, quay đầu đáp lại phụ nhân: "Vậy đại tỷ, tỷ cho ta địa chỉ, ngày mai chúng ta đến nhà tỷ."

Thấy Lê Mạn đáp ứng, phụ nhân vui mừng khôn xiết, lưu lại địa chỉ, sau đó hoan thiên hỉ địa rời đi.

Lê Mạn nhìn bóng lưng vui sướng của bà ấy, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, c*̃ng hi vọng lần này phụ nhân có thể như ý.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn nhìn ra ngoài cửa, đưa tay qua quay mặt Lê Mạn về phía mình, nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm, hiện tại có muốn nghỉ ngơi thêm không?"

Lê Mạn sắp bị hắn làm cho tức chết, vỗ vỗ tay hắn, sau đó quay người tiến vào gian phòng tiếp tục may bao nhỏ, đây là cái túi sách đầu tiên cho Tiểu Bảo.

Không nghĩ tới Tống Đại Sơn cũng đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Mạn nhìn nàng.

Vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng mà qua hồi lâu thấy hắn vẫn còn nhìn, nàng cũng không nghĩ ra, nữ công có cái gì hay mà nhìn, thêm nữa hắn lại không hiểu.

Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng phát hiện hắn căn bản không nhìn bao vải mà nhìn nàng chằm chằm.

Lê Mạn hơi giận không khỏi nói ra: "Trước đó không phải còn chạy đến ruộng sao? Không phải hầu hạ con lừa với gà con hả? Lần này sao không đi nữa đi?"

Mặt Tống Đại Sơn đỏ hồng, gãi gãi cằm, một tay ôm lấy Lê Mạn vào trong ngực, chôn mặt ở cổ nàng cọ xát, giống như chú chó nhỏ nũng nịu.

Lê Mạn buồn cười, muốn đẩy đầu của hắn ra, nghĩ nghĩ rồi lại chiều theo hắn, cúi đầu tiếp tục may vá.

Ngày hôm sau, Lê Mạn tỉnh dậy rất sớm.

Tối hôm qua nghiêm khắc ngăn lại hành vi không thành thật của nam nhân nào đó, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, nhức mỏi trên người giảm bớt rất nhiều, cả người cũng có tinh thần hơn.

Tống Đại Sơn còn dậy sớm hơn Lê Mạn, đã nấu bữa sáng xong, nước ấm cũng đã đun, Lê Mạn dùng nước ấm rửa mặt một chút, cùng hắn ăn bữa sáng, sau đó bế Tiểu Bảo còn đang ngủ say lên đặt vào trong xe, người một nhà đi về địa chỉ mà ngày hôm qua phụ nhân lưu lại.

Ngược lại nhà phụ nhân không xa, không đến nửa canh giờ là đến, khi Lê Mạn từ trong xe xuống, phụ nhân đang chờ ở cửa, thấy Lê Mạn, cao hứng ra ngoài cửa đón, “Đại muội tử, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”

Lê Mạn thấy dáng vẻ kích động của nàng ấy, biết nàng ấy chờ không kịp, cười cười, “Thời gian không còn sớm, ta mau chóng trang điểm cho đại cô nương nhà ngươi đi.”

Trang điểm mới là chuyện quan trọng trong lòng phụ nhân hôm nay, lập tức gật đầu, đón mấy người Lê Mạn vào trong nhà, sau đó sắp xếp Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo ở nhà chính, đưa Lê Mạn vào phòng nơi nữ nhi ở.

Sau khi Lê Mạn vào phòng thì trước tiên là nhìn đến một cô nương đang thêu thùa may vá, khuôn mặt thanh tú, tuy không tính là rất đẹp, nhưng vẫn là thuộc về phạm trù cô nương bình thường, Lê Mạn biết đây hẳn không phải nữ hài tử hôm nay cần trang điểm.

Quả nhiên, giây tiếp theo phụ nhân liền giới thiệu nói: “Đây là tiểu nữ nhi nhà ta, Tiểu Liễu, gọi tỷ tỷ đi.”

Cô nương kia hơi ngượng ngùng mà gật gật đầu với Lê Mạn, gọi một tiếng “Tỷ tỷ.”

Lê Mạn vừa mới chuẩn bị hỏi đại cô nương ở đâu, liền có một nữ hài tiến vào, trong tay bưng cái tách trà.

Phụ nhân vội vàng nhận lấy tách trà trong tay nữ hài đặt lên trên bàn, tiếp đón Lê Mạn, “Đại muội tử mau uống trà.”

Tiếp theo phụ nhân kéo nữ hài bưng trà tới giới thiệu cho Lê Mạn nói: “Đại muội tử, đây là đại nữ nhi của ta, gọi là Chân Chân, hôm nay muốn phiền toái ngươi.”

Lê Mạn bất động thanh sắc mà nhìn khuôn mặt của nữ hài tử một cái, gật gật đầu, “Tẩu tử đừng khách khí, ta sẽ cố gắng hết sức trang điểm đẹp cho cô nương nhà ngươi.”

Phụ nhân nghe được lời này, cao hứng hỏng rồi, tựa như đã nhìn đến hình ảnh nữ nhi có thể gả ra ngoài.

Lê Mạn thở dài, đại tẩu tử này, thật là coi việc trang điểm của nàng như an ủi tâm lý.

Thật ra với Lê Mạn mà nói, cô nương này cũng không tính là lớn tuổi, nhiều lắm là khoảng hai mươi tuổi, đặt ở hiện đại vẫn là một đứa nhỏ còn đang là sinh viên, ở chỗ này lại là gái lỡ thì, làm tan nát lòng cha mẹ, lại không gả đi được nữa, tóc cha mẹ cũng có thể vì sầu mà trắng, đây thật là làm người ta không biết nói gì mới được.
 
Back
Top Bottom