Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mượn Thọ Sinh Hồn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPQZINS5ohshyZUdG_uH9KraPepbDU9Vfm_DwzZyKmMJFiEyFj8FyPdHoGfda6u5aulsZAh_A-ZvxN_t-Pgme9ug0Y-lDL2BqgMFlFYGITiriUMjKZgYiCx3wWX_jC1smpZntdH5_MQAbbDQXuNS-Nr=w215-h322-s-no-gm

Mượn Thọ Sinh Hồn
Tác giả: Nhị Đại Vương
Thể loại: Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Truyện: Tiểu Lôi [Full]

Tác giả: 二大王

Thể loại: Kinh dị, Linh dị, Trả thù

Dịch: Cá Mặn Rất Mặn - H.S

Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

___________________________

Sau khi tôi quen được bạn gái, những điều kỳ lạ bắt đầu liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên, đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đến tìm tôi, tiếp đó thì các cô gái trong lớp tôi lần lượt ch.ết một cách bí ẩn.

Vẻ mặt mẹ tôi thay đổi 180 độ: Bạn gái của con không phải là người, tìm một cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta.​
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 1: Chương 1



Sau khi tôi quen được bạn gái, những điều kỳ lạ bắt đầu liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên, đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đến tìm tôi, tiếp đó thì các cô gái trong lớp tôi lần lượt ch.ết một cách bí ẩn.

Vẻ mặt mẹ tôi thay đổi 180 độ: Bạn gái của con không phải là người, tìm một cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta.

1.

Năm tôi mười tuổi, tôi đã dính phải tà thuật “Mượn Thọ Sinh Hồn”.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của ông trẻ tư cũng thoát được một mạng, nhưng vẫn để lại căn nguyên cho bệnh khác.

Phần dương không vấn đề gì, nhưng lại thương tổn đến phần âm.

Nếu nói nửa mạng chôn trong đất thì có chút khoa trương, nhưng nếu nói rằng tôi đã đặt sẵn một chân vào quan tài rồi thì cũng có thể xem như là cách nói mang tính lạc quan rồi.

Sức khỏe thì kém, vận may thì âm điểm, những điều này cũng chưa là gì cả.

Điều đáng sợ nhất là, dần dần có thể thấy rất nhiều “người bạn” khác.

Cụm từ đó tôi không thể nói, người hiểu ắt sẽ hiểu.

Nhìn thấy những “người bạn” đó cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng tôi lại không thể nói, không thể nghĩ tới, càng không thể nói với người khác.

Bởi vì một khi tôi có phản ứng đáp lại, thì có nghĩa là tôi sẽ kết duyên cùng với thứ đó.

Một khi kết duyên thì đồng nghĩa với việc một chân của tôi đã thực sự triệt để bước vào trong “thế giới đó”.

Ông trẻ tư đã đặc biệt tặng tôi chiếc bùa hộ mạng quý giá nhất của ông, nói rằng chỉ cần có thể bảo vệ tôi an toàn cho đến khi tôi trưởng thành thì mọi chuyện sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu hình thành một gương mặt tê liệt không cảm xúc.

Dù là “người bạn” có đáng sợ và dữ tợn đến mấy, tôi cũng sẽ bày ra vẻ nhắm mắt làm ngơ, tai điếc không nghe.

Cắn răng nhẫn nhịn không giao tiếp với thứ đó.

Cứ vậy nhịn.

Tiếp tục nhịn.

Nhẫn nhịn đến năm mười bảy tuổi…

Thì nhịn không nổi nữa.

Sở dĩ tôi không thể kìm lòng được là vì người bạn thân chí cốt của tôi, Trần Vỹ.

Khi cậu ấy yêu đương, trong một lần xốc nổi đã bị trúng tà.

Khi biết được điều này, ông trẻ tư cười khổ một cái, nói:

“Ngày phòng đêm phòng, khó phòng kiếp nạn đào hoa, Kim Giác, cháu đáng đời như vậy.”

Năm 2001, tôi đang học cấp 3, 17 tuổi, tôi cùng Trần Vỹ đến studio vẽ Đại Phong để học vẽ.

Phòng vẽ Đại Phong nằm trong một nhà xưởng bỏ hoang, trên dưới có hai tầng, tổng cộng hơn mười gian phòng.

Mặc dù nằm ở một địa điểm xa xôi nhưng có tỷ lệ tuyển sinh cao và là phòng vẽ lớn nhất thành phố lúc bấy giờ.

Ngày đầu tiên chúng tôi đi, cả hai chúng tôi đều bị sốc.

Vào thời điểm đó, học vẽ là con đường tắt để vào đại học, thời điểm đó có rất nhiều học sinh cấp 3 giữa chừng đã chuyển sang con đường mỹ thuật.

Nhưng tôi không ngờ rằng trong thành phố lại có nhiều sinh viên mỹ thuật đến như vậy.

Tôi lại càng không ngờ, sinh viên mỹ thuật lại có nhiều mỹ nữ đến như thế.

Vốn từ của tôi yếu kém, trong lòng chỉ có thể cảm thán một câu: Mỹ nữ như mây trời!

Trần Vỹ vẻ mặt nghiêm túc, khều khều tôi:

"Đừng nghĩ những thứ vô dụng nữa, chúng ta chỉ còn có hai tháng thôi đó."

Thời điểm đó vào khoảng tháng 11 âm lịch, sau Tết Nguyên đán, rất nhiều trường cao đẳng và đại học sẽ bắt đầu các kỳ thi, thời gian rất eo hẹp.

Tôi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không đúng đắn của mình và nói:

“Ừm, mau vẽ thôi .”

"Tôi đang nói việc tìm bạn gái!" Trần Vỹ trở nên nghiêm túc hơn.

"Hả?"

Trần Vỹ nhìn tôi như một giáo viên đứng lớp nhìn một học sinh dở tệ, buồn bã nói:

"Sau Tết Nguyên đán cậu sẽ bước vào tuổi 18 rồi, còn không tìm được bạn gái nữa thì cậu xem như chưa yêu sớm rồi, sao cậu không vội chút nào vậy?"

Im lặng một hồi, cậu ta lại nghiêm nghị nói:

"Kim Giác, người có thể không kết hôn nhưng không thể không yêu sớm đó."

"Còn có cách nói như vậy à?"

"Lại nói nhảm rồi!"

Đây là câu mở miệng quen thuộc của Trần Vỹ. Bất kỳ câu hỏi nào chất vấn về quan điểm của cậu ấy đều là điều vô nghĩa trong mắt cậu, cậu tiếp lời:

"Cậu nhìn xem, xã hội nhiều lão giàu có như vậy, vì sao lại tìm học sinh trung học chứ? Cậu thật sự cho rằng bọn họ là đến vì tuổi trẻ sao?"

Tôi đáp chẳng lẽ không phải như vậy sao.

Cậu ta lại phỉ phui.

"Họ chỉ muốn bù đắp sự tiếc nuối khi khoảng thời gian thanh xuân không yêu sớm mà thôi! Nhưng sự tiếc nuối này có bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được, bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ rồi!”
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 2: Chương 2



Lúc đó tôi mới 17 tuổi, còn rất trong sáng nên tôi ngỡ đâu Trần Vỹ đang nói nhảm.

Rất nhiều năm sau, tôi thấy một người đàn ông trung niên giàu có đi lên từ tay trắng kết hôn với một nàng hoa hậu học đường nổi tiếng trên mạng, tôi mới nhận ra rằng những gì Trần Vỹ nói là đúng.

Đúng lúc tôi và cậu ấy đang bàn xem nên vẽ tĩnh vật hay chân dung.

Trần Vỹ sốt sắng:

"Lại nói nhảm? Đương nhiên là chọn bên nhiều nữ sinh hơn!"

Nhìn bóng lưng lo lắng và khốn khổ của cậu chàng, tôi khinh thường và lẩm bẩm:

"Cậu như vậy mà còn tìm được bạn gái nữa thì đúng là gặp quỷ rồi."

Sau đó tôi rất hối hận vì đã nói ra câu này.

Thậm chí còn không thể hiểu được:

Tại sao từ mà tôi không bao giờ nên nhắc đến, lại đột nhiên bật ra khỏi miệng tôi vào ngày hôm đó?

Có lẽ đó thực sự như những gì ông trẻ tư của tôi đã nói với tôi vậy:

Phúc họa nhân gian, đều có điềm báo, ấy là duyên khởi.

2.

Tối hôm đó khi tan trường, tôi đến rủ Trần Vỹ cùng đi về nhà, thì phát hiện cậu ấy đang chơi đùa cùng với một cô gái tóc dài với áo khoác lông màu đỏ.

Cô gái đeo kính, khuôn mặt trắng trẻo, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt và trông rất xinh xắn.

Trần Vỹ còn không quên nhìn tôi một cách đắc ý.

Lúc đó tôi còn có chút ghen tị và nghĩ, chuyện này cũng tuyệt vời quá nhỉ? Yêu đương sớm quả thực là một kỹ năng.

Đang ngơ ngác, cô gái đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà tôi cảm thấy sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.

"Hí hí hí hí..."

Cô không mở miệng, nhưng có tiếng cười lí nhí phát ra từ cơ thể cô.

Vừa sắc sảo lại vừa thánh thót.

Vẻ mặt và tiếng cười thoáng lướt qua.

Khi tôi kịp phản ứng lại thì Trần Vỹ đã đi xuống tầng dưới và chơi đùa cùng với cô gái rồi.

Lúc ấy, sau giờ học có rất nhiều người, tôi lo mình hiểu lầm nên nhanh chóng đi xuống lầu.

Sau khi chen lấn qua đám đông, tôi đuổi kịp Trần Vỹ và cô gái ở cửa phòng vẽ, tôi đứng trước mặt họ nói:

"Cùng nhau đi thôi!"

Cái bóng đèn này chui đâu ra cũng thật bất ngờ, Trần Vỹ nhìn tôi với vẻ chán ghét, không biết phải nói gì.

Cô gái không nói gì, lặng lẽ đứng ở phía sau Trần Vỹ.

Cô ấy cúi đầu, tóc rất dài, toàn bộ khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, lướt mắt qua thì không thấy có biểu cảm gì.

Nhưng tôi biết cô ấy đang nhìn tôi.

"Hí hí hí hí..."

m thanh đó lại vang lên.

Trần Vỹ không để ý tới, quay đầu nhìn cô gái, ý như muốn hỏi ý kiến của cô.

Cô gái ngước lên, ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

Sắc mặt thay đổi nhanh đến đáng sợ.

"Được thôi, được thôi!"

Giọng nói của cô ấy hóa ra lại êm tai như vậy, khác hoàn toàn với tiếng cười ban nãy.

Trần Vỹ gãi đầu nói xe của cậu đậu ở bên ngoài, chúng tôi hẹn gặp lại nhau ở cổng sân.

Lúc đó có rất nhiều người nên Trần Vỹ và cô gái đi men theo đám đông và ra ngoài, tôi cũng nhanh nhảu đi tìm xe của mình.

Lúc đó tôi có chút hoảng sợ, cảm thấy tôi nên đi cùng cậu ấy về nhà.

Đi được hai bước, tôi cảm thấy phía sau gáy có chút lạnh nên quay lại nhìn.

Trong đám đông, cô gái đó cũng đang nhìn về phía tôi.

"Hí hí hí hí..."

Cô gái quay lại và đuổi theo Trần Vỹ.

Lúc đó, sự ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.

Trong sân trường có rất nhiều người, xe cũng dừng ngổn ngang, tôi vội vàng đẩy xe ra ngoài, phóng tới cổng trường.

Ở trước cổng trường, tôi chẳng thấy bóng dáng Trần Vỹ và cô gái đó đâu cả.

Chờ thêm một lúc, mọi người trong lớp vẽ đã rời đi gần hết, tôi chợt nhận ra:

Đôi cẩu nam nữ này ấy vậy mà dám tách tôi ra đi riêng rồi!

3.

Tôi đá mạnh chống một cái, men theo ánh đèn đường mà đuổi theo.

Đây là con đường mà chúng tôi thường cùng nhau đi về nhà.

Sau khi đuổi theo qua vài ba ngã tư, tôi vẫn không thấy bóng dáng Trần Vỹ đâu cả.

Đoán chắc rằng cậu chàng đã đi con đường khác cùng với cô bạn đó, nhưng rốt cuộc là con đường nào thì tôi cũng không biết.

Tôi thầm mắng Trần Vỹ là người có mới nới cũ.

Nhưng tôi cũng cảm thấy cậu chàng này tuy trọng sắc khinh bạn nhưng với mối quan hệ của chúng tôi, cũng không cần nói dối tôi mà?

Rồi tôi lại nghĩ lại, trước đây cậu ấy không lừa dối tôi, có lẽ chỉ là vì “sắc” chưa đủ đô.

Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng mình vừa rồi là bị hoa mắt, nhất thời nhìn nhầm.

Đó là những gì đã xảy ra vào tối ngày thứ sáu.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 3: Chương 3



Sáng ngày hôm sau, Trần Vỹ và cô bạn đó không đến lớp vẽ.

Tôi bắt đầu thấy hơi bất an nên kiếm cớ gọi điện hỏi thăm.

Người trả lời điện thoại là cha của Trần Vỹ, nói rằng Trần Vỹ có việc phải làm và đã ra ngoài rồi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi tự trấn an mình rằng chắc cuối tuần nên cậu ấy hẹn bạn gái đi chơi rồi, cậu chàng này đúng là lắm chiêu trò.

Thứ hai tôi quay lại trường, học lớp chính quy, Trần Vỹ cũng không đến.

Tôi lại gọi điện thoại hỏi nhưng vẫn là cha của Trần Vỹ trả lời cuộc gọi, ông ấy chỉ nói rằng Trần Vỹ bị ốm, hai ngày nữa sẽ quay lại trường.

Giọng điệu của chú Trần rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Tuần tiếp theo đó, Trần Vỹ không đến lớp.

Thứ hai tuần tiếp nữa, chú Trần một mình đến trường.

Chú Trần hỏi tôi về chỗ ngồi của Trần Vỹ, sau đó thu dọn tất cả tài liệu ôn tập và đem đi, trong suốt quá trình đó chú cuối đầu chẳng nói gì, sắc mặt cũng không được tốt.

Tôi giúp chú Trần dọn dẹp rồi lại tiễn chú xuống sân.

Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi hỏi:

"Chú ơi, Trần Vỹ còn quay lại không?"

Chú Trần không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Đi được mấy bước, chú lại quay người lại, do dự một lát rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói:

"Kim Giác, Tiểu Vĩ luôn coi con là bạn thân của nó, nếu con có thời gian thì đến thăm nó đi.”

4.

Khi tôi gặp lại Trần Vỹ, tôi xém chút nữa không nhận ra cậu ấy.

Sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm, tóc bết dầu, nằm trên giường đắp chăn bông người gầy rộc như cây tăm, gần như mất cả dáng.

Trên bàn bên cạnh có một đống thuốc vương vãi, một mùi lạ tràn ngập căn phòng.

Sau khi chú Trần đưa tôi vào, chú ghé vào tai Trần Vỹ nói:

"Kim Giác đến thăm con đấy."

Nói xong, chú Trần đi ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Trần Vỹ đang nửa mê nửa tỉnh, một hồi sau khi nhận ra, đôi mắt hơi nhắm lại của cậu đột nhiên mở to.

Sợ hãi, bất an và có chút oán giận.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trần Vỹ như thế này, có chút sợ hãi.

Trần Vỹ cười khẩy:

"Gia đình cho rằng tôi điên rồi."

Tim tôi đập thình thịch vì điều tôi lo lắng cũng đã xảy ra.

Trần Vỹ thò tay ra khỏi chăn, tôi choáng váng.

Hai tay của cậu đầy vết sẹo, bị trói chặt bằng dây thừng.

"Hiện giờ, chỉ có cậu mới có thể chứng minh tôi không điên."

Tôi rất thân quen với Trần Vỹ, đương nhiên biết cậu ấy không điên nên vội bước tới kiểm tra vết thương.

Trần Vỹ lập tức né tránh, không cho tôi chạm vào cậu ta, cậu nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu và hỏi:

“Đêm đó cậu đã nhìn thấy gì?”

"Tôi……"

Tôi không biết phải giải thích với cậu ấy thế nào.

"Lúc đó cậu không nhìn thấy gì cả sao?" Trần Vỹ lại hỏi.

“Nhìn thấy gì là nhìn thấy gì?” Bây giờ tôi chỉ có thể giả ngu.

"Hừ..."

Trần Vỹ cười tự giễu, rồi nói một tràng dài như s.ú.n.g liên thanh:

“Tháng trước hai chúng ta đến tiệm sách để tìm truyện tranh, cậu cầm cuốn “Truyền Kỳ Thiên Tử” lên nhìn một cái rồi lại bỏ xuống.”

“Còn có hôm đó, hai chúng ta ngồi xe bus, vừa mới ngồi xuống cậu đã ôm m.ô.n.g đứng dậy.”

“Trong lúc huấn luyện quân sự, huấn luyện viên không ra lệnh nhưng đột nhiên cậu lại một mình một ngựa đi khỏi hàng.”

Trần Vỹ trong một hơi nói hết ra, nhất thời tôi cũng không nói được gì.

Mấy lần đó, tôi đã đụng chạm với thứ đó.

Mặc dù tôi đã quen với nhiều “người bạn” của mình, nhưng luôn có một số “người bạn” mới mẻ sử dụng những cách thức độc đáo của riêng mình để gây rắc rối, điều này khiến tôi khó mà đề phòng.

Ví dụ như, trong quá trình huấn luyện quân sự, ai có thể ngờ rằng một “người bạn” trông giống như huấn luyện viên đột nhiên ra lệnh cho tôi giữa lúc thanh thiên bạch nhật? Tôi cũng đâu có nhìn thấy cái lỗ ở phía sau đầu ông ta đâu.

Lúc đó tôi còn tưởng mình qua quýt được rồi, không ngờ Trần Vỹ đều để ý tất cả.

Trần Vỹ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, trong sự oán hận có cả thất vọng.

Ánh nhìn này khiến tôi rất khó chịu.

Nhưng những chuyện này tôi thực sự không thể nói, thậm chí cả nghĩ tôi cũng không thể nghĩ về chúng.

Trần Vỹ đột nhiên cười nói:

"Cha tôi tính gửi tôi vào bệnh viện An Định, giường bệnh cũng đã được sắp xếp sẵn rồi."

Bệnh viện An Định là bệnh viện tâm thần địa phương của chúng tôi.

Trần Vỹ thường nói đùa, câu nói cậu ấy thích nhất là: Cậu vừa chạy ra từ bệnh viện An Định đúng không?

Không ngờ tới một ngày, cậu lại được gửi đến nơi đó.

Chúng tôi không nói, chỉ im lặng.

Đó là những phút khó khăn nhất đối với tôi.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 4: Chương 4



Kể từ khi tôi gặp phải tà thuật mượn thọ kéo dài sự sống vào năm 10 tuổi, phần âm tôi đã bị tổn hại. Người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu mỗi khi tiếp xúc với tôi.

Bởi vì những người nhạy cảm có thể cảm nhận được trên người tôi có sự chán nản, uể oải và đầu óc không nhanh nhạy. Vì thế mà tôi không có bạn bè, mặc dù tôi học hành rất ổn nhưng giáo viên vẫn phớt lờ tôi.

Nhưng Trần Vỹ thì khác, cậu ấy như thể là nhìn trúng tôi, ngày đầu tiên đăng ký học thì đã chủ động nói chuyện với tôi, không gì làm thì đến tìm tôi chơi, ù ù cạc cạc lại trở thành bạn chí cốt của tôi, là người bạn duy nhất của tôi trong năm cấp 3.

Cậu ấy không biết rằng, mỗi khi chúng tôi chơi cùng nhau, xung quanh chúng tôi đều vây quanh bởi những “người bạn”.

Chuyện đêm hôm đó không khéo là do tôi mà ra.

Từ năm 10 tuổi tôi đã không nói những từ như vậy nữa, hôm đó tự nhiên bật thốt ra, cũng thật là kỳ lạ mà.

Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.

Vì thế tôi nói với Trần Vỹ:

"Trước tiên hãy kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra với cậu vào đêm đó đã?"

Trần Vỹ có vẻ rất miễn cưỡng nhớ lại tình huống lúc đó, cậu dùng ánh mắt ám chỉ vào lọ thuốc bên cạnh.

Tôi lấy hai viên thuốc ra và giúp cậu ấy uống.

Sau khi uống thuốc, Trần Vỹ bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt dần dần hiện lên vẻ kinh hãi.

5.

Cô gái mà Trần Vỹ gặp ở phòng vẽ ngày hôm đó tên là Lưu Tiểu Huệ.

Có thể nói, cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc đó tôi nhất quyết đòi đi cùng họ, hành động của một bóng đèn sáng rực đã khơi dậy sự oán giận ngầm trong lòng hai người.

Đợi khi tôi vào đẩy xe ra thì hai người đã tranh thủ bỏ chạy.

Trần Vỹ còn sử dụng một số chiêu trò.

Nói rằng giúp Lưu Tiểu Huệ đẩy xe nhưng lại nhân cơ hội dùng d.a.o rọc giấy đ.â.m vào ruột bánh xe.

Nhờ vậy mà tạo thêm điều kiện tiến tới việc chở cô bạn gái về.

Nói đến đây, Trần Vỹ còn dừng lại giải thích cho chính mình.

Cậu ấy nói vì khoảng cách giữa hai người rất ngắn, nếu muốn tạo ấn tượng sâu sắc hơn cho lần đầu gặp nhau thì phải tạo ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Cậu ấy cũng không biết tại sao ngày đó mình lại sử dụng chiêu thức như vậy.

Cũng không ngờ rằng tai nạn nhỏ này sẽ là điều mà cậu ấy cả đời không bao giờ quên được.

6.

Lưu Tiểu Huệ vừa ngồi lên xe, cô rất tự nhiên đưa một tay ôm lấy eo Trần Vỹ.

Trần Vỹ lúc đó sướng rơn cả người.

Đêm đó, con đường họ đi là đường Thự Quang, một con đường có tiếng là cung đường xấu.

Đèn đường hai bên hư đến mức chẳng còn được mấy cái sáng, mặt đường thì đầy ổ gà.

Trần Vỹ còn cố tình lắc lư khi đang đạp xe, khiến cho Lưu Tiểu Huệ ở ghế sau vừa phải hét vừa phải cười lớn, tay cô cũng ôm chặt hơn.

Đi được một đoạn, dần dần cậu nghe thấy tiếng gì đó cọ vào bánh trước và bánh sau.

Kêu vang……

Đa đa đa……

Đa đa đa đa……

Âm thanh không lớn, Trần Vỹ cứ tưởng là mắc cành cây hoặc túi nhựa nào đó vào bánh xe nên cũng không để ý.

Đạp thêm một lúc nữa thì cảm thấy có gì đó không ổn.

Con đường này vốn cũng đi quen, nhưng sao đêm nay lại dài thế này?

Càng đi về phía trước, đèn đường hai bên hỏng càng nhiều, chỉ khi đi một quãng đường dài rồi mới có chút ánh sáng.

Ngó phía trước thì không thấy đích đến, nhìn phía sau cũng chẳng thấy điểm xuất phát.

Lưu Tiểu Huệ ở phía sau tựa hồ càng ngày càng nặng.

Trần Vỹ đã tập đạp xe được hai năm, luôn tự khoe rằng mình có thể lực và kỹ năng đạp xe phi thường, nhưng cũng bắt đầu hụt hơi rồi.

Lưu Tiểu Huệ ở sau lưng hỏi đi hỏi lại, tại sao chúng ta còn chưa tới đường Hòa Bình nữa nhỉ?

Trần Vỹ bên thở hổn hển bên dốc sức đạp, nói rằng sẽ sớm đến thôi.

Lưu Tiểu Huệ động viên cậu chàng cố lên.

Trần Vỹ đột nhiên như được nạp lại năng lượng, thể lực của cậu tăng vọt.

Đi được một lúc, cuối cùng trên đường cũng có chút thay đổi.

Trước mặt xuất hiện một cây cầu.

Lưu Tiểu Huệ nhìn thấy, mỉm cười nói rằng sau khi đi qua Cầu Hòa Bình thì rất nhanh sẽ đến nhà của cô rồi.

Trần Vỹ chậm rãi đạp lên, vì là lên dốc nên đạp không nhanh được, mắt thấy sắp đạp không nổi nữa, Lưu Tiểu Huệ nhẹ giọng nói:

"Nhanh lên..."

Môi của Lưu Tiểu Huệ gần như chạm vào cổ Trần Vỹ, cô ấy bắt đầu thổi hơi

Phù…

Phù…

Trần Vỹ lúc đó ngay lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, cho rằng Tiểu Huệ cũng thông tuệ quá đi.

Nhưng sự phấn khích kéo dài không được bao lâu thì cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao hơi phà ra từ miệng con người lại lạnh hơn cả băng thế?
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 5: Chương 5



Dù rằng đã là tháng 11 nhưng trời cũng không nên lạnh đến thế này.

Sau gáy Trần Vỹ đột nhiên nổi da gà.

Lưu Tiểu Huệ vẫn ở phía sau lặp đi lặp lại những tiếng thì thào:

"Nhanh lên..."

"Nhanh đi..."

"Mau chóng lên..."

"Cậu mau lên đi, nhanh lên, nhanh nữa lên, nhanhhhh!!!"

m thanh đó tuy trầm nhưng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thiếu kiên nhẫn và càng lúc càng đáng sợ.

Vả lại …

Làm sao một người có thể vừa thổi hơi vừa nói chuyện được?

Trần Vỹ lúc bấy giờ đã đến giữa cầu, cậu ấy đặt một chân chạm đất và muốn bước nhanh xuống xe.

Nhưng chưa kịp đợi cậu ta đứng vững.

Vút một tiếng!

Chiếc xe đạp đột ngột lao về phía trước.

Trần Vỹ muốn bóp phanh thắng lại nhưng có hai tiếng nổ bụp lớn, phanh trước và phanh sau đều bị hỏng cả.

Chiếc xe không những không giảm tốc độ mà còn lao đi như tên bay.

Trần Vỹ sợ hãi đến mức không thể hét lên, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y lái bằng cả hai tay và để mặc chiếc xe đạp lái cậu đi cả đoạn đường.

Khi nghe đến đây, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần Vỹ đã từng tập đi xe, đáng ra trong tình huống này cậu ấy hoàn toàn có thể dùng chân phanh lại.

Một chiếc xe đạp thì có thể đi nhanh đến mức nào chứ?

Trần Vỹ kích động nhìn tôi.

"Xe máy tôi tăng tốc độ lên 90 thì cũng chẳng sợ đâu, nhưng chiếc xe đạp hôm đó..."

Nói đến đây, Trần Vỹ tựa hồ lại nhớ lại tình huống đêm đó, toàn thân bắt đầu run rẩy.

"Ít nhất là 100! Nếu không chú ý thì tôi rất dễ ngã ch.ết!"

Có lần Trần Vỹ chở tôi đi xe máy, cậu ta mới tăng đến 50, tôi đã sợ ch.ết khiếp và ôm chặt cậu ấy suốt chặng đường, xin cậu dừng xe lại.

Tôi không thể tưởng tượng được một chiếc xe đạp đạp lên 100 sẽ đáng sợ đến thế nào.

Nhưng điều đáng sợ nhất đêm đó hoàn toàn không phải chiếc xe đạp như điên cuồng này mà là Lưu Tiểu Huệ.

Cô ấy bắt đầu la hét ở ghế sau, la hét xong rồi cười lớn.

Người bình thường dù có cười điên cuồng đến mấy cũng sẽ phải lấy hơi, nhưng cô lại không như vậy, cười suốt cả dọc đường.

Càng cười càng trở nên điên cuồng hơn, cuối cùng thì không thể phân biệt được đó là tiếng cười, tiếng khóc hay tiếng hét thất thanh.

Chất giọng lạnh lùng và chói tai.

Nó không giống như điều mà con người có thể phát ra.

Trần Vỹ cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp nổ tung.

Nhưng cậu không dám nhìn lại cũng không dám buông xe.

Tiếng bánh xe lạch cạch ngày một lớn hơn.

Trong bóng tối, tựa như có một vòi phun nước phun vào mặt cậu, cậu không dám cử động, chỉ dùng lưỡi l.i.ế.m một cái.

Vừa tanh vừa ôi.

Tất cả đều là máu.

7.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

Trần Vỹ nhìn tôi, vốn là khuôn mặt sợ hãi dần dần trở nên đáng thương, đột nhiên hét lên:

"Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không làm gì Tiểu Huệ cả! Nhưng mấy người không tin! Mấy người không ai tin cả! A a a a!!!”

Chú Trần nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy tới ấn giữ cậu ấy, tôi cũng mau chóng giúp một tay.

Chú Trần một tay với lấy lọ thuốc muốn đưa thuốc cho cậu uống thêm lần nữa.

Trần Vỹ hất đổ lọ thuốc trong tay cha cậu, những viên thuốc màu trắng bay tứ tung.

"Con không điên! Con không điên! Con chỉ là gặp phải ma mà thôi! Sao cha không tin lời con nói!"

Tôi nhanh chóng an ủi Trần Vỹ và bảo chú Trần ra ngoài trước.

Chú Trần bước ra tới cửa với đôi mắt đẫm lệ.

"Kim Giác, làm ơn cậu, nó chỉ nghe lời của cậu."

Sau khi tôi ngồi xuống, Trần Vỹ lại nói:

"Họ nói rằng tôi đang âm mưu gì đó với Lưu Tiểu Huệ, họ còn muốn kiện tôi, gia đình tôi còn muốn gửi tôi đến chỗ của An Định, Kim Giác, hôm nay tôi muốn cậu cho tôi một lời…”

Đôi mắt của Trần Vỹ đầy nước, nói:

“Cậu nói đi, là tôi điên rồi hay tôi gặp ma rồi?”

Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói:

“Đừng lo, cậu không điên đâu.”

"Vậy lúc đó cậu nhìn thấy gì ở trên người Tiểu Huệ rồi?"

“Cũng không có gì, chỉ là một cánh tay thôi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, thì đã nhìn thấy một bàn tay màu xanh nhạt đặt trên vai Lưu Tiểu Huệ.

Móng tay rất dài, các ngón tay lần lượt đưa lên rồi lại hạ xuống, giống như đang đánh đàn vậy, rất tao nhã.

Khi Trần Vỹ nghe thấy điều này, cậu ấy đã khóc, như thể sự bất bình to lớn của cậu đã có người hiểu được.

“Tôi biết ngay là cánh tay đó mà…”

"Cậu nhìn thấy nó rồi?"

"Tôi không nhìn thấy, tôi cũng không biết cho đến khi Lưu Tiểu Huệ ở yên sau vỗ vai tôi…"

Đôi mắt của Trần Vỹ mở to hơn, nỗi sợ hãi mang đến cho cậu đêm đó vẫn chưa tiêu tan.

"...Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa bao giờ ôm tôi, thứ ôm tôi... là thứ khác!"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 6: Chương 6



8.

Trần Vỹ chộp lấy bình thuốc bên cửa sổ rồi ném xuống đất, liên tục hét lên:

"Tôi không điên! Tôi không điên!"

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trần Vỹ, tôi luôn miệng nói đúng đúng đúng.

Nhưng thực ra tôi không phải nói với cậu ấy…

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, quả thực có một bàn tay đặt lên vai cô ấy.

Nhưng khi cô đi xuống lầu, lưng, vai, eo, chân...

Tổng cộng có sáu hoặc bảy cánh tay trắng bệch mốc meo.

Móng tay rất dài, vừa chảy m.áu vừa xé thứ gì đó trên người Lưu Tiểu Huệ, như chất chứa một nỗi hận thù vô tận.

Về những âm thanh lạch cạch mà cậu ấy nghe thấy khi đạp xe.

Nếu tôi đoán không lầm thì đó hẳn là tiếng ngón tay bị nan hoa bánh xe cuốn đứt.

Những điều này tôi cũng không nói cho cậu nghe.

Chỉ cần Trần Vỹ biết được tôi cũng nhìn thấy bàn tay đó, thì cậu cũng đã yên tâm phần nào.

Chí ít thì điều này có nghĩa là cậu ấy không điên, cậu chỉ đụng phải thứ gì đó thôi.

"Thứ đó đã mê hoặc cả cậu và Tiểu Huệ rồi." Tôi nói.

"Mê hoặc? Ý cậu là sao?”

Tôi nói với Trần Vỹ rằng thứ đó có ba kỹ năng: làm mụ mị, che đậy và hù dọa.

Thứ gọi là mê hoặc chính là làm cho đầu óc mụ mị đi.

Cảm thấy như cơ thể có cảm giác, tai thì nghe như có người cất tiếng nói, tức giận, phấn khích hay sợ hãi một cách kỳ lạ, không cách nào giải thích được.

Tất nhiên, cấp bậc mạnh nhất chính là ma đưa lối quỷ dẫn đường, trong vô thức con người ta sẽ làm một vài chuyện không ngờ tới.

Tiếp đó là che đậy, những thứ mà vốn dĩ chúng ta có thể cảm nhận được, nghe và nhìn thấy được đều không còn cảm nhận được nữa.

Cuối cùng là hù dọa, không gì khác hơn ngoài việc biến thành một hình dạng để dọa dẫm con người chúng ta.

Tóm lại đều là những đòn tấn công về mặt tâm lý hoặc cảm giác, chúng ta không cần để ý quá nhiều đến chúng là được, tất cả đều là ảo giác.

Trần Vỹ trừng mắt nhìn tôi nói:

"Ảo giác? Cậu có biết tôi tỉnh dậy ở đâu không? Sắp đến cả huyện Từ rồi, lốp xe của cả hai bánh xe đạp đều bị cháy khét cả! Con ma nào có thể làm tôi mụ mị đến như vậy?"

Lòng tôi âm thầm kinh hãi một phen.

Tôi biết Trần Vỹ đã đụng phải thứ gì đó, nhưng không ngờ thứ đó lại khủng khiếp đến vậy.

“Người bạn” bình thường không thể có bản lĩnh lớn đến vậy.

Trần Vỹ nhìn thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn nên lại càng căng thẳng, s* s**ng khắp cơ thể mình.

"Có phải cậu nhìn thấy thứ gì trên người tôi rồi phải không?"

Tôi không ừ hử gì.

Tất nhiên đôi tay đó không còn ở trên người Trần Vỹ nữa, mà ở trong nhà cậu ta...

Chen chúc đầy “bạn bè”.

Có một người nữ mặc váy màu vàng đang ngồi xếp bằng trên nóc tủ, lưỡi gần như sắp chạm đến đỉnh đầu Trần Vỹ rồi, nước miếng không ngừng tí tách nhỏ giọt xuống đất.

Bên cạnh tôi thì luôn có một đứa trẻ tung quả bóng, mà quả bóng đó lại là đầu của nó, vừa tung nó vừa đếm số, tôi sắp bị đứa trẻ nghịch ngợm trợn trắng mắt này phiền ch.ết rồi.

Ngoài ra còn có một nhóm côn đồ tuổi teen, dùng d.a.o gọt dưa hấu c.h.é.m qua c.h.é.m lại, ch.ết hết lần này đến lần khác, ruột của chúng dài đến mức có thể khiến người ta vấp ngã.

Lúc đầu thì cũng chỉ có vài người này, nhưng khi tôi ngồi lâu hơn, ngày càng có nhiều người chen vào, nhiều hơn cả những chiếc xe màu xanh trong chuyến vận chuyển dịp Tết.

Từ ngày tôi ở phòng vẽ thốt ra từ đó, những “người bạn” này như thể phát giác ra tôi vậy.

Họ không thể làm gì được tôi, bây giờ họ bắt đầu gây rắc rối cho những người xung quanh tôi.

Nếu tôi không ra tay, rất có thể Trần Vỹ sẽ vì những thứ này mà suy sụp.

Có một số việc, đợi khi bạn nhận thức ra được, thì rất có thể từ trước đó nó đã bắt đầu rồi.

9.

Tôi yêu cầu Trần Vỹ lấy đôi giày mà cậu ấy đang mang khi va vào “người bạn”.

Là một đôi Adidas mới toanh, món quà sinh nhật dành cho Trần Vỹ khi cậu 17 tuổi. Lần đầu tiên khi cậu ấy mang nó đã đến trước mặt tôi khoe khoang một phen.

Ngày hôm đó khi đến phòng vẽ, cậu ấy đã có mục đích rồi, nên đặc biệt mang đôi giày này.

Tôi đón lấy đôi giày này và nhìn qua chúng. Đúng thật là không tệ.

“Xin lỗi cậu rồi.” Tôi nói

“Cậu muốn làm gì?”

Trần Vỹ cảm thấy không ổn, đôi giày này chính là bảo bối của cậu.

"Dùng đôi giày này, đổi lại sự thanh tịnh cho cậu."

Đầu tiên, tôi rút dây giày ở chiếc giày bên trái, lấy một mảnh giấy viết ngày tháng năm sinh và giờ sinh của Trần Vỹ, nhét vào đế giày, rồi lấy chiếc bùa hộ mạng mà ông trẻ tư tặng cho tôi từ trong cổ áo ra.

Đây là một mảnh xương ngón tay hổ trắng, bên trong chứa đựng huyết thư cùng mật phù. Trải qua trăm năm sử dụng, nó đã trở thành một khối hồng ngọc ấm áp.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 7: Chương 7



Tôi ngậm chiếc bùa hộ mạng vào miệng và bắt đầu niệm chú. Trong lúc niệm chú, tôi cảm thấy tấm bùa cũng nhẹ nhàng rung theo, đồng thời dùng sợi dây màu đỏ buộc lại dây giày và thắt chặt nút lại.

Sau khi đọc hết chú, tôi mang giày đi ra ngoài, tìm một khoảng trống, hướng mũi giày về hướng Tây rồi đốt chúng bằng nhánh cây của cây bách.

Đây là phương pháp Hài Độn được ông trẻ tư của tôi dạy cho, “người bạn” bình thường nào cũng có thể tiễn đi được.

Khi đốt giày, tôi và Trần Vỹ đều nghe thấy tiếng rít trong màn khói và một mùi tanh bốc lên.

“Được rồi, tiếp theo sẽ không có chuyện gì nữa.”

Nhưng tôi cũng đưa ra hai yêu cầu với Trần Vỹ:

Đầu tiên, đừng xem trộm loại VCD đó trong thời gian sắp tới nữa, sức khỏe hiện giờ của cậu ấy không thể chịu đựng được.

Trần Vỹ hứa với tôi tuyệt đối sẽ không xem.

Thứ hai, trả lại tất cả những thứ tôi đã đưa cho cậu ấy trước đây, thực ra thì cũng chỉ là một vài cuốn truyện tranh, đốt toàn bộ chúng đi.

“Tại sao vậy?”

Tôi không giải thích cho cậu ấy biết lý do. Tóm lại, sẽ tốt hơn nếu cả hai chúng tôi không gặp nhau trong thời gian sắp tới.

Sau khi Trần Vỹ trở về nhà, lập tức cảm thấy căn phòng thoáng đãng hơn rất nhiều, chú Trần thấy cậu ấy như vậy cũng nhẹ lòng hơn.

Trần Vỹ nói với tôi với vẻ mặt xúc động:

"Thật không ngờ, thường ngày trông cậu có vẻ rụt rè, nhưng khi làm những việc như vậy, trông cũng rất gì và này nọ.”

Tôi chợt dâng lên một cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.

Tôi nghe nói gia đình Trần Vỹ có mối liên hệ nào đó với học viện cảnh sát, nếu có thể, tôi đề nghị cậu ấy vào học viện cảnh sát, nơi đó rất phù hợp với cậu.

Trước khi rời đi, Trần Vỹ đột nhiên nói:

"Kim Giác, đừng đến studio vẽ Đại Phong nữa, tôi cảm thấy nơi đó có gì đó không ổn."

"Được rồi, tôi sẽ đến những phòng vẽ khác xem tình hình."

Nhưng lúc đó tôi đã đóng học phí của hai tháng rồi, muốn lấy lại cũng khá rắc rối, vả lại, tỷ lệ trúng tuyển của phòng vẽ Đại Phong rất cao nên tôi muốn học thêm chút đỉnh.

Như thế nào thì đây cũng là một studio vẽ lớn với hàng trăm người, lẽ nào giữa thanh thiên bạch nhật còn có “người bạn” đi qua đi lại à?

Tôi cũng chẳng lạ gì chuyện này rồi.

Sau khi ra khỏi nhà Trần Vỹ, tôi cũng cảm thấy thoải mái bất ngờ, như thể những cảm xúc mà tôi đè nén nhiều năm đã được giải phóng.

Trước đây mỗi lần vào kỳ nghỉ tôi đều về quê và theo ông trẻ tư học một vài chiêu thức liên quan, nhưng lần nào ông ấy cũng dặn dò với tôi rằng những thứ này chỉ khi trưởng thành rồi thì tôi mới được sử dụng.

Trước mắt thì tôi cũng sắp đủ tuổi rồi, thử nghiệm một chút chắc cũng không vấn đề gì.

Tôi leo lên xe đạp định đi thì đột nhiên có tiếng răng rắc giòn tan ở cổ.

Tôi tháo chiếc bùa hộ mạng mà ông trẻ tư tặng cho tôi, phát hiện trên đó một vết nứt mảnh nhỏ màu đỏ, hình như nơi đó còn phát ra chút tiếng than thở.

10.

Tôi tiếp tục học vẽ ở Đại Phong.

Lớp chúng tôi lúc đó có sáu người, sau khi Trần Vỹ bỏ học, chỉ còn tôi là đứa con trai duy nhất, bốn người còn lại đều là con gái.

Lúc đầu, tôi cùng học vẽ với bốn người họ và cùng nhau về nhà.

Chẳng được bao lâu, bốn người họ lần lượt có bạn trai, rồi cùng bạn trai đi đi về về, quá trình quen biết như thế nào, tôi cũng chẳng phát hiện ra.

Tôi lại trở thành cẩu độc thân.

Nhìn những người đến và đi ở phòng vẽ, tôi cảm giác không khác gì với các quần thể động vật trong tự nhiên.

Ở cái tuổi sắp trưởng thành này, họ lần lượt tìm được người bạn đời của mình, cùng nhau học tập, vẽ tranh, hẹn hò và tưởng tượng về tương lai.

Chỉ có tôi là đơn độc một mình.

Trước đây còn có Trần Vỹ ở bên, không cảm nhận được gì, nhưng giờ khi Trần Vỹ không đến đây nữa, tôi mới cảm thấy cô đơn.

Không phải là tôi không muốn yêu.

Nhưng khi đối mặt với cô gái mình thích, tôi không biết làm thế nào để giao tiếp, cũng không hiểu cô gái đó đang nghĩ gì, khi nói chuyện tôi lại cảm thấy lo lắng chứ đừng nói đến việc nhìn cô ấy.

Lúc đó cụm “trai thẳng” vẫn chưa xuất hiện, nhưng bây giờ nhìn lại, lý do lớn nhất khiến tôi vẫn luôn độc thân là vì tôi là trai thẳng.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 8: Chương 8



Đêm đó, tôi định sẽ một mình đi vẽ tĩnh vật.

Sau khi bày giá vẽ xong, tôi nhìn thấy một chiếc ghế trống liền ngồi xuống.

"Ở đây có người rồi.”

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi.

Tôi quay người lại và nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy không cao, mặc áo lông vũ màu đỏ, gầy, tóc vừa đen vừa dài, đôi mắt to nhưng đường chân mày hơi cứng, khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, nhìn có vẻ không thân thiện.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, lấy một chiếc ghế khác và ngồi ở bên phải.

Nhưng trong trường hợp này, chỗ ngồi của tôi quá lệch rồi, tĩnh vật mà tôi nhìn thấy gần như rơi vào phần bóng tối.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy liếc nhìn tôi.

Lúc đó khoảng cách giữa chúng tôi cách gần một mét.

“Vẫn còn chút chỗ.” Cô ấy nói.

Tôi cẩn thận di chuyển chiếc ghế về phía cô ấy, rút ngắn khoảng cách xuống còn nửa mét.

Cô ấy nhìn tôi không nói nên lời, hình như còn trợn mắt một cái.

Tôi lúc đó đột nhiên như có thêm được chút can đảm và tiến về phía cô ấy một lần nữa.

Cuối cùng, chúng tôi cách nhau chỉ khoảng 15 cm.

Tôi bắt đầu vẽ.

Thỉnh thoảng tôi nhìn cô ấy bằng tầm nhìn ngoại vi của mình.

Tóc của cô ấy gần như che mất một bên khuôn mặt, khó nhìn rõ, mỗi khi vẽ được một chút thì dừng lại, sau đó lấy chiếc máy nghe nhạc ra.

Cô lấy cuốn băng trong máy nghe nhạc Walkman ra, nhét cây bút chì vào khe băng và tua về sau một lúc, cô nhét lại cuốn băng vào và tiếp tục nghe.

Máy Walkman ban đầu có chức năng tua lại, nhưng người ta nói rằng việc sử dụng thường xuyên chức năng này sẽ làm hỏng đầu từ, vì vậy chúng tôi thường quen với việc tua lại thủ công bằng bút chì.

Tôi cúi đầu pha màu, thản nhiên hỏi:

"Cậu đang nghe gì vậy?"

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, lại nhét cuộn băng vào, nhấn nút và tiếp tục nghe.

Tôi có hơi xấu hổ nên chỉ giả vờ chưa nói gì và tiếp tục vẽ, thậm chí không dám liếc nhìn cô ấy.

"Ừm."

Cô ấy nói với tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang cầm một bên tai nghe đưa cho tôi.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài, trắng trẻo, giống như bàn tay của thiếu nữ trong lối vẽ tranh Công Bút vậy, rất đẹp.

Tôi ngơ ra một lúc.

Đây là lần đầu tiên có một cô gái đưa tai nghe cho tôi từ khi tôi sinh ra đời.

Tôi nhìn cô ấy, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại nhìn chiếc tai nghe trên tay cô ấy, cẩn thận cầm lấy rồi từ từ nhét vào tai bên trái.

Cảm thấy tai nghe có vẻ nóng.

Đó là nhiệt độ của cô ấy.

Hơi nóng đó rất nhanh chóng lan đến tai tôi.

[Thật khó quên lần đầu gặp em.

Ánh mắt mê người ấy.

Hình bóng em lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí anh.

Không thể tiêu tan,

Nắm lấy đôi tay em và cảm nhận sự dịu dàng, ấm áp của em.

Đúng là có chút khó thở mà.]

Đó là "Tình yêu bất đắc dĩ".

Năm đó Vườn Sao Băng đã trở thành bộ phim bạo và bài hát này cũng trở thành một bài hát nổi tiếng, tôi đã nghe nó không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cũng không hay như lần này.

Có cảm giác như tai nghe được sạc điện vậy.

Dòng điện chạy qua khắp cơ thể tôi hết lần này đến lần khác.

“Nghe hay nhỉ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

"À…” Tôi đáp.

Sau đó không nói gì nữa, chúng tôi tiếp tục bài vẽ của riêng và cùng nhau nghe nhạc.

Lúc lớp học sắp kết thúc, tôi nhìn thấy chữ ký của cô ở góc dưới bên phải bức tranh.

Ba ký tự thanh mảnh: Lục Tiểu Lôi.

Hóa ra tên cô ấy là Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi liếc nhìn tôi rồi lại nhìn bức tranh của tôi.

Tôi hiểu ra, vội viết lên góc dưới bên phải bức tranh: Kim Giác.

Tiểu Lôi sửng sốt một lát, tưởng mình nhìn nhầm nên đi tới gần nhìn lần nữa.

"Kim Giác?"

“Ừm……”

Vẻ mặt Tiểu Lôi vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không thể tiếp tục giữ sự lạnh lùng đó nữa.

Cô ấy mím môi, rõ ràng là đang cố nhịn cười, lại hỏi tôi:

"Nghệ danh à?"

"Tên thật của tôi, là do ông trẻ tư của tôi đặt. Ông ấy là người ở thôn quê..."

Trên mặt Tiểu Lôi hiện lên một tia đỏ bừng, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, che miệng cười ngặt nghẽo trên ghế.

Khi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như thế này tôi cũng ngơ ngác, tôi không hiểu sao người này lại có thể có sự tương phản lớn đến vậy.

Cười xong, Tiểu Lôi vuốt ngực, cố gắng bình tĩnh lại, đỏ mặt nói:

"Ừm, cái tên này … cũng khá hay, Kim Giác... Ha ha ha, Đại Vương Kim Giác..."

Cô ấy lại bắt đầu cười.

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi bị trêu chọc vì cái tên này.

Nhưng tôi không giận Tiểu Lôi.

Bởi vì cô ấy thực sự đã cố gắng không cười.

Chỉ không thể nhịn được.

Cười xong cô lại hỏi:

"Tối mai lại tới nhé? Kim Giác."

"Ừm."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 9: Chương 9



11.

Lúc đang ăn cơm, mẹ nhìn tôi rồi chợt nói:

“Mục đích đưa tiền cho con đăng ký lớp học vẽ là để học vẽ chứ không phải để con hẹn hò đâu!”

Lúc đó tôi hơi chột dạ, tim đập thình thịch.

Trong mười mấy năm đầu đời, tôi cảm thấy mẹ tôi như có năng lực siêu nhiên vậy.

Những việc mà tôi âm thầm làm, bà ấy đều biết tỏng cả, thậm chí đôi khi bà ấy còn biết tôi định nói gì trước cả khi tôi mở miệng ra.

Tôi vội giả vờ ngu ngốc, đáp lời:

“Hẹn hò gì chứ?”

Mẹ tôi trừng mắt, không thèm nhìn tôi mà nói:

"Không hẹn hò, không hẹn hò thì vừa nãy con cười cái gì?”

Tôi càng sợ hơn vì vừa rồi tôi thực sự đang nghĩ về Tiểu Lôi.

Gia đình tôi là một gia đình không hề có chút lãng mạn nào.

Cha mẹ tôi khi còn trẻ chưa từng hẹn hò, yêu đương. Khi lớn lên, họ được mai mối, giới thiệu thì sau đó đã kết hôn.

Ngày tháng trôi qua cũng vô vị, nhàm chán, lâu lâu lại cãi cọ, ồn ào, hỗn loạn.

Gì mà tình yêu, gì mà lãng mạn, gia đình tôi đều không tin những thứ này.

Nhưng tôi không ngờ rằng giác quan thứ sáu của mẹ lại tốt đến thế.

Khi đó, mặc dù tôi và Tiểu Lôi ở bên nhau hàng ngày nhưng chúng tôi cũng chỉ là cùng nhau nghe những bài nhạc, thỉnh thoảng lại nói vài câu, còn về những chuyện khác, cùng lắm cũng chỉ là tôi nghĩ về chúng.

Vả lại cũng chẳng dám nghĩ quá.

Hôm nay mẹ đột nhiên nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy mừng thầm, cảm thấy có chút cảm giác bị nhận định vậy.

Ra là tôi như vậy thì được xem như hẹn hò yêu đương rồi à?

Cha tôi nhìn vẻ mặt như chuẩn bị sẵn sàng của mẹ tôi mà mỉm cười, ông cảm thấy con trai mình sắp trưởng thành rồi, không có những suy nghĩ như vậy thì mới là không bình thường.

Nhưng mẹ tôi không chịu bỏ cuộc, nói rằng đầu óc tôi như vậy, tình yêu hay học tập cũng chỉ có thể dành cho một việc.

Lại nói, phụ nữ trong thành phố bây giờ như điên rồi vậy, nói không chừng còn có thể gây ra rắc rồi gì nữa, tóm lại là không được hẹn hò.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, trả lời chắc nịch rằng vốn dĩ cũng không hẹn hò, mẹ yên tâm.

Thấy mẹ tôi như đang đối đầu với kẻ thù, cha tôi nửa đùa nửa thật nói:

"Sao đấy, bà lại về quê xem bói cho nó rồi à? Vận đào hoa của nó tới rồi?"

Mẹ tôi khịt mũi.

"Chuyện này còn phải bói sao? Cái vận mệnh này của Kim Giác..."

Mẹ tôi lại nhìn tôi.

“Trong lòng con không có tính toán sao?”

“Sao con lại không có tính toán được?”

Tôi biết điều mẹ tôi đang nói đến, nhưng trong nhiều năm trở lại đây, tôi đã gặp nhiều “người bạn” khiến tôi sợ hãi, nhưng chỉ vậy mà thôi. Sau này, tôi học được một số ngón nghề đơn giản từ ông trẻ tư, tôi đã bớt sợ hơn.

So với những “người bạn” này thì tôi càng lo về đám côn đồ trong trường.

Mẹ tôi không buồn nói với tôi nữa mà trực tiếp cắt phần tiền tiêu vặt của tôi.

“Việc này thì liên quan gì đến tiền tiêu vặt của con chứ?”

Từ nhỏ đến giờ, chuyện gì của tôi thì mẹ tôi cũng có thể tìm ra điểm liên quan đến tiền bạc.

Mẹ tôi cười khẩy một cái.

"Đến lúc con thậm chí còn không có đủ tiền để mua coca, thì mẹ không tin con vẫn có thể hẹn hò được?”

Tôi nhìn về phía cha cầu cứu nhưng ông cũng chỉ nói:

"Cũng được, cho con sớm nếm được sự khổ đau của tình yêu cũng tốt."

Tôi lúc đó càng tức hơn.

Hai con người phàm tục này, hai người sống những ngày tháng nhàm chán thì thôi đi, nghĩ rằng con cũng sẽ như thế sao?

Vậy thì tôi chứng minh cho họ thấy một phen.

Tình yêu của tôi không liên quan gì đến tiền bạc.

12.

Yêu đương thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng thời điểm và chọc thủng tờ giấy ngăn cách.

Đây chính là kinh nghiệm được truyền lại cho tôi từ thánh yêu đương Trần Vỹ.

Tôi vừa nghĩ rằng chuyện này đơn giản thì cậu ấy lại nói:

Sớm cũng không được mà muộn cũng không được.

Một bước bất cẩn thì thua cả ván cờ.

“Vậy nói chính xác thì phải làm gì?”

"Tùy cơ ứng biến!"

Lúc đó tôi không hiểu nhưng bây giờ tôi đã hiểu.

Tôi đã suy nghĩ làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình trong nhiều ngày liền, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.

Cứ cảm giác như Tiểu Lôi lúc thì xa cách, lúc lại gần gũi, lúc lạnh lùng, lúc lại nhiệt tình.

Dường như có điều gì đó ngăn giữa chúng tôi.

Đến cùng thì bị ngăn cách bởi gì nhỉ?

Tôi cũng không thể nói đúng được.

Trong mắt những đứa trai thẳng như tôi thì lớp giấy cửa sổ ngăn cách giữa nam và nữ là một tấm thép.

Nhưng thật không ngờ tấm thép giữa tôi và Tiểu Lôi lại bị vỡ theo cách mà tôi không thể tưởng tượng được.
 
Back
Top Bottom