Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mượn Giống 2.0(H+)

Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 30: Cầm thú


Trong phòng Chu Đạc vẫn mang tông màu lạnh lẽo như cũ, tấm rèm đen xám che khuất ánh trăng sáng, cô ôm chiếc hộp trong tay đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Người đàn ông mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, đang nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh cầm điện thoại đi về phía Nhiếp Thư Diêu.

Anh rất cao, mái tóc đen hơi ướt được vuốt ra sau, để lộ vầng trán mượt mà, làn da trắng lạnh trên trán khiến đường nét khuôn mặt trông có vẻ xa cách và tự phụ, anh ngẩng mặt lên, xương mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt của anh rơi trên mặt cô, không nhìn ra cảm xúc gì.Chiếc áo ngủ nửa hở, lộ ra vòng eo và cơ bụng rắn chắc, thân hình của anh được rèn luyện tốt, cơ bắp cân đối và đẹp mắt, đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ chỉ vài bước đã bước tới trước mặt cô.Cảm giác áp bức ngột ngạt bao trùm.Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại mở hộp, lấy ra một cự vật giả màu đen cỡ 5 đưa cho Nhiếp Thư Diêu, khoảng cách gần đến mức Nhiếp Thư Diêu có thể nghe thấy giọng nói của Hứa Cương ở đầu bên kia điện thoại, đại khái là đang báo cáo về buổi triển lãm trang sức, gần như đã giải quyết xong tất cả vấn đề gặp phải, đã lập danh sách khách mời và gửi vào hộp thư của Chu Đạc.Chu Đạc nhàn nhạt “Ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn.Cùng lúc đó, anh rút một sợi dây thừng màu đen từ trong hộp ra, quay đầu nhìn Nhiếp Thư Diêu.Nhiếp Thư Dao biết anh không có nhiều kiên nhẫn, ngay từ lúc anh đưa cự vật giả cho cô, cô đã dùng hết sức chà xát phần thân dưới cho ra nước để đưa nó vào, nhưng người đàn ông đứng quá gần, cô lại là lần đầu tiên làm chuyện như vậy trước mặt người khác nên ít nhiều cũng có chút xấu hổ, xoa xoa vài lần liền dừng lại.Cô không có cảm giác gì cả.Tim cô vẫn luôn đập thình thịch, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Cô rất muốn có một đứa con, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên giường Chu Đạc lại có phong cách cầm thú như vậy - thô bạo và hung dữ.Bằng cách nào đó cô có dự cảm rằng mình sẽ chết ở đây tối nay.Chu Đạc dùng một tay vén váy ngủ của cô lên, cầm sợi dây thừng quàng qua cổ cô, cảm giác mát lạnh mơ hồ khiến sống lưng Nhiếp Thư Diêu khẽ run lên, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, có lẽ là vì cô không hiểu anh muốn làm gì, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, ngón tay cũng siết chặt lại.“Sợ?”

Chu Đạc nhìn cô.Lúc này bọn họ rất ít nói chuyện với nhau, trái tim Nhiếp Thư Diêu đập thình thịch, vô thức nhìn anh, chạm vào con ngươi đen láy không chút độ ấm của anh, cổ họng nghẹn lại, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn: "Một chút."

Lại là một chút.Chu Đạc nhớ tới cái lần anh nói chuyện điện thoại hỏi cô có sợ anh không, câu trả lời của cô cũng là một chút.Lực trong tay anh đột nhiên trở nên căng cứng, sợi dây xuyên qua cổ cô, siết chặt hai cánh tay cô, trói ra sau lưng, cự vật giả màu đen rơi xuống thảm, phát ra âm thanh nghèn nghẹt.Một tay anh giữ vai cô, ấn cô xuống bàn, sợi dây thừng màu đen thắt nút trên hai cánh tay nhỏ chắp sau lưng cô."

Người như Chu Thư Phương, em lại không sợ."

Anh nói.Nhiếp Thư Diêu quay lưng lại với anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang tức giận hay đang giễu cợt, trực giác nói cho cô biết, lời nói của Chu Đạc rõ ràng có nghĩa là Chu Thư Phương đáng sợ hơn anh rất nhiều."

Chu Đồ từng kể cho em nghe chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, cho nên em mới..."

Nhiếp Thư Diêu bắt đầu giải thích.Động tác phía sau dừng lại, Chu Đạc ôm lấy vai cô, xoay cô lại, nhìn thẳng vào mặt cô, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.Anh đè nặng lưng cô, ánh mắt ngang tầm với cô, vì ngược sáng nên lông mày anh trông đen và đậm hơn, đôi mắt nheo lại trông như dã thú chuẩn bị tấn công, đôi môi mỏng mím lại, như đang tức giận.Nhiếp Thư Diêu lập tức ý thức được mình không nên nhắc tới chuyện này, nhưng lời đã nói ra, cô đành phải cắn răng nói xong: "Cho nên em... không thích bọn họ."

Chu Đạc vô cảm nghe cô nói xong, dùng ba ngón tay giữ chặt cằm cô, ép cô há miệng, giây tiếp theo anh nhét chiếc bịt miệng vào miệng cô.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 31: Lấp đầy


Khoảnh khắc tấm vải đen bịt kín đôi mắt cô, Nhiếp Thư Diêu hoàn toàn không nhìn thấy gì.Chu Đạc kéo ghế lại gần, đặt cự vật giả lên ghế, sau đó bảo cô ngồi lên ghế và tự mình di chuyển.Nhiếp Thư Diêu còn chưa ướt hẳn, nhẹ nhàng ngồi lên cự vật giả, lần lượt cọ tới cọ lui để bôi trơn, cô nghe thấy tiếng bật lửa “lạch cạch”, trong không khí truyền đến tiếng đàn ông hút thuốc, mùi khói lượn lờ nơi chóp mũi, tiếng thở dốc của người đàn ông lọt vào tai cô.Sợi dây thừng màu đen quấn quanh ngực qua cổ khiến bộ ngực của cô tròn trịa và căng mẩy, mỗi khi cử động, hai bầu ngực mềm mại trước ngực sẽ run rẩy lắc lư.Sợi dây thừng màu đen tuyền khiến làn da trắng sáng của cô càng thêm nổi bật.

Hai tay cô chắp sau lưng, mặt ngửa lên, mái tóc dài như tơ lụa xõa xuống sau vai, miệng đang ngậm chiếc bịt miệng vô thức thở dốc.Cự vật giả cọ xát khiến âm đế của cô đỏ bừng săn lại, dâm thủy bắt đầu tiết ra không ngừng.

Cô ngập ngừng ngồi xuống, cự vật giả nhỏ hơn của Chu Đạc rất nhiều, huyệt khẩu ướt át hơi mở ra, nuốt cự vật giả vào, cô nhẹ nhàng run lập cập, lúc này một tiếng trống tinh thần khích lệ Nhiếp Thư Diêu ngồi xuống đến cùng.Bên tai cô ù đi, chiếc bịt miệng trong miệng bị người đàn ông gỡ ra, một vật cứng nóng hổi áp vào môi cô.Cô chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã véo má cô, buộc cô phải mở miệng, ngay sau đó, gậy thịt cứng rắn nóng bỏng đâm thẳng vào cổ họng của cô, gậy thịt với kích cỡ kinh người nhét đầy khoang miệng cô, người đàn ông hung hãn đẩy hông vào yết hầu của cô.Tốc độ của anh rất nhanh, lực đâm cũng mạnh, lần nào cũng gần như chạm vào chỗ sâu nhất trong cổ họng cô, khiến Nhiếp Thư Diêu ngồi trên ghế vặn vẹo giãy giụa, nức nở ra tiếng.Người đàn ông túm tóc cô, ấn gáy cô vào háng mình, cử động eo hông rồi đâm vào miệng cô, trong tiểu huyệt của Nhiếp Thư Diêu có cự vật giả nhét vào, trong miệng có cự vật thật.

Cô gần như không thở được, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cổ họng mỏng manh không chịu nổi hành vi bạo lực của người đàn ông, nước mắt buộc phải chảy ra từ khóe mắt, mảnh vải đen chưa được bao lâu đã bị thấm ướt.Người đàn ông ấn đầu cô cắm một lúc rồi bất ngờ rút ra, bế cô lên khỏi ghế, ném cô lên giường, vươn tay nâng mông cô lên, lòng bàn tay ấn giữ eo cô, đỡ lấy gậy thịt rồi dứt khoát cắm vào.Nhiếp Thư Diêu bị cắm đến mức rên rỉ ra tiếng, cả khuôn mặt vùi vào trong chăn, sống lưng kịch liệt run rẩy.Người đàn ông không cho cô chút thời gian nào để bình tĩnh lại, anh thâm nhập vào cô và làm cô một cách công khai, quy đầu đâm mạnh vào cổ tử cung, cú đâm thọc khiến cả người Nhiếp Thư Diêu run rẩy.

Không có chiếc bịt miệng che đậy, cô đành cắn ga trải giường để đè nén tiếng rên rỉ, tư thế doggy (tiến vào từ đằng sau) khiến cô có cảm giác sợ hãi cơ thể mình bị xỏ xuyên, vật nam tính ra ra vào vào, mang lại khoái cảm cực lớn.Bụng dưới của cô càng ngày càng đau, đau đến mức cô muốn khóc.Người đàn ông đột nhiên tách hai chân cô ra, bế cô lên không trung, anh đút gậy thịt vào sâu hơn, đâm vào cổ tử cung của cô, muốn tiến vào sâu hơn nữa.

Tốc độ và sức lực quá nhanh và quá mạnh khiến Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi sự xâm nhập này nên vặn vẹo cơ thể muốn trốn tránh, nhưng hai tay bị trói sau lưng khiến cô không thể vùng vẫy, người đàn ông tóm lấy mông cô, hung hăng tét cô hai cái.Cùng lúc bàn tay vừa giáng xuống, người đàn ông hung ác đẩy hông, quy đầu to lớn nghiền ép hoa tâm, sức lực của người đàn ông mạnh đến mức suýt chút nữa nhét túi ngọc của mình vào cái huyệt khẩu.Tấm ván giường không chịu được va chạm to lớn, phát ra âm thanh kẽo kẹt, cặp mông trắng nõn mềm mại bị va đập không ngừng, chiều dài khiến người ta sợ hãi của gậy thịt đút vào lút cán hết lần này đến lần khác, khoái cảm dâng trào như thủy triều, Nhiếp Thư Diêu bị tra tấn đến mức không thể chịu nổi, khóc lóc thảm thiết: "A a a a..."
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 32: Cúc hoa


Nhiếp Thư Diêu đạt đến cao trào.Lần đầu tiên cô phát hiện cơ thể mình mất kiểm soát, mọi tế bào đều phát run, mạch máu dưới da phồng lên đến sôi trào, da đầu không ngừng run rẩy và tê dại, những tia sáng trắng nổ bùm bùm trong đầu.Ngón chân cô co rút cuộn tròn lại, toàn bộ khuôn mặt vùi dưới ga trải giường, nước mắt và nước bọt thi nhau chảy xuống, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng khóc nức nở như sụp đổ còn sót lại trong không khí.Cô không thể tưởng tượng được mình có thể phát ra âm thanh dâm đãng như vậy.Tiểu huyệt co rút dữ dội khiến thái dương Chu Đạc hơi nhảy lên, anh ổn định hơi thở đang hổn hển của mình, bịt miệng cô lại, cùng lúc đó, người đàn ông lại lần nữa ấn xuống, lòng bàn tay to lớn giữ chặt eo cô, ép mông cô nâng lên cao, năm ngón tay bóp mông cô rồi mở rộng ra, sau đó đặt cự vật giả mà Nhiếp Thư Diêu vừa ngồi chỗ lối vào cúc hoa của cô, nhờ sự trợ giúp của dịch thể ẩm ướt, nhẹ nhàng chọc vào và mở rộng nó ra.Nhiếp Thư Diêu nhận ra động cơ của anh, kêu ưm ưm vài tiếng, cô hoảng sợ co rúm người lại muốn trốn tránh, nhưng căn bản không thể trốn thoát.Có thứ gì đó tiến vào cúc hoa của cô, cảm giác kỳ quái do vật lạ xâm nhập khiến toàn thân cô khó chịu, Nhiếp Thư Diêu lắc đầu nức nở, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đều thể hiện sự phản kháng.Chu Đạc dường như nhìn ra khu vực này trên cơ thể cô chưa từng được khám phá, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khu vực màu hồng nhạt đó, lực tay mạnh hơn, đưa phần đầu cự vật giả vào cơ thể cô.Nhiếp Thư Diêu kịch liệt vặn vẹo cùng giãy giụa, nhưng do giãy giụa mà cự vật giả lại tiến vào thêm, cô rên rỉ khiến người đàn ông vỗ vào mông cô hai cái, dây lưng lạnh lẽo quấn quanh bụng và lưng dưới của cô, quấn thật chặt, bị người đàn ông nắm chặt trong lòng bàn tay.Trong khi mông cô đang run rẩy, vật cứng rắn đột nhiên đâm sâu vào, Nhiếp Thư Diêu bị cắm đến mức run lên, nửa bên da đầu tê dại, cô ngậm chiếc bịt miệng rên rỉ ra tiếng, một tay người đàn ông cầm dây lưng, một tay bóp mông thịt của cô và cắm vào mạnh hơn.Hoa huyệt vừa cao trào không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt như vậy, chẳng mấy chốc lại cao trào, da thịt mềm mại điên cuồng vặn vẹo, như có hàng vạn cái miệng nhỏ điên cuồng mút lấy mã mắt trên quy đầu, muốn cố gắng hút tinh dịch từ bên trong ra tới.Người đàn ông vứt cự vật giả lên giường, rút gậy thịt ướt đẫm ra khỏi tiểu huyệt của cô, hạ eo xuống rồi đút vào cúc hoa của cô."

A——" Nhiếp Thư Dao kêu thảm một tiếng, nước mắt cùng nước bọt thi nhau chảy ra.Đau quá.Tay chân cô đều run rẩy, cánh tay bị dây thừng trói chặt sinh ra vết tím, miệng ngậm chiếc bịt miệng vừa đau nhức vừa tê dại, nước mắt thấm ướt mảnh vải đen, cô mở miệng định nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ.Cúc hoa cực kỳ chật hẹp, Chu Đạc vừa đưa vào đã bị đè ép đến gân xanh bên thái dương nổi lên, anh thở hổn hển, hai tay nắm chặt dây lưng lôi kéo mông cô, cơ thể trầm xuống, eo hông kích thích va chạm với mông thịt, khiến vật nam tính lún sâu hơn vào hậu huyệt.Lúc đầu Nhiếp Thư Diêu còn tưởng rằng mình sẽ đau chết tại đây, nhưng không lâu sau, trong cơ thể cô truyền đến một loại khoái cảm không thể chịu nổi, còn kích thích hơn cả khoái cảm lúc tiểu huyệt cao trào, cúc hoa của cô nhạy cảm đến mức thậm chí có thể cảm nhận được người đàn ông thọc vào rút ra, khi quy đầu của người đàn ông cọ xát vào thành đại tràng, hơi nóng bỏng rát muốn đốt cháy cô.Đại khái là do tác dụng tâm lý, lần đầu tiên bị người đàn ông đút vào cúc hoa như thế, toàn bộ dây thần kinh của Nhiếp Thư Diêu như sụp đổ, cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời, nhưng cũng cảm thấy khoái cảm ngập tràn, đầu óc cô nhảy qua nhảy lại giữa hỗn loạn và trống rỗng, người đàn ông càng dùng lực mạnh hơn, gậy thịt của anh cọ vào nơi nào đó trên màng thịt khiến cơ thể cô run rẩy và bật khóc nức nở.Ý thức đang chống cự, nhưng cơ thể lại cảm thấy sướng đến mức muốn khóc.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 33: Nhận nhầm


Khi Chu Đạc cởi thắt lưng và dây thừng ra, Nhiếp Thư Diêu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ bò.Cô nằm trên giường, tinh dịch dọc theo cúc hoa chảy ra ngoài, hai chân cô hơi run, dâm thủy vẫn đang rỉ ra từ huyệt khẩu.Chu Đạc liếc nhìn cô, giơ tay bế cô lên, bế vào phòng tắm để rửa sạch cơ thể.Nhiếp Thư Diêu yếu ớt cạn kiệt sức lực, đứng cũng không vững, Chu Đạc mang một cái ghế đặt dưới vòi hoa sen, bảo cô ngồi trên ghế để rửa sạch, nhưng vừa tắm rửa xong, cổ tay của Nhiếp Thư Diêu đã bị còng da trói chặt.Cô ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi bị bịt mắt, dòng nước ấm áp chảy xuống, đôi mắt mê người của cô bị làm mờ đi bởi dục vọng mãnh liệt, hai bên má đỏ bừng, những giọt nước trên mũi rơi xuống khóe môi, cô vô thức liếm môi, dưới chiếc cổ thon thả là những vết đỏ tím dày đặc do bị dây thừng bóp nghẹt.Hình ảnh vừa thuần khiết vừa sắc tình.Chu Đạc tắt vòi hoa sen, đôi mắt đen láy nhìn cô, còng cổ tay cô xong thì kéo cô vào bồn rửa, giữ gáy cô và ấn mặt cô vào gương, sau đó bóp lấy vòng eo thon gọn của cô, từ phía sau tiến vào.Nhiếp Thư Diêu ngẩng cao cổ, đôi mắt lơ đãng nhìn người phụ nữ trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, trên mặt nửa đau khổ nửa vui sướng, cô cắn môi, trong cổ họng vẫn tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ.Người đàn ông phía sau cao hơn cô rất nhiều, khuôn mặt với làn da trắng lạnh không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt vẫn đen tối như cũ.

Những đường nét góc cạnh sắc bén như một con dao khiến ngũ quan trên khuôn mặt anh trở nên cực kỳ hung hãn, Nhiếp Thư Diêu vô thức co rút huyệt khẩu hai cái, người đàn ông hơi nhướng mày, liếc nhìn cô qua gương.Cánh tay đầy gân xanh của anh đặt lên vai cô, kéo thẳng người cô về phía sau, bàn tay của người đàn ông ôm ngực và bụng cô từ phía sau, xương hông kề sát vào mông cô, eo hông đưa đẩy dữ dội, gậy thịt thô dài ra vào liên tục, bắn ra một lượng nhỏ dâm thủy.Cổ tay bị còng tay cố định, bị kẹp sau gáy trong tư thế ôm đầu.Cả người đều bị người đàn ông ôm vào trong ngực, Nhiếp Thư Diêu trốn không thoát.Cô bị người đàn ông ra vào trong tư thế này cho đến khi đạt cao trào ba lần, sau đó cô bị ném lên ghế dựa để rửa sạch, vừa tắm rửa sạch sẽ xong, cô lại bị đè xuống giường và ân ái lần nữa.Cự vật giả trong suốt như pha lê lần lượt lấp đầy các huyệt khẩu của cô, cô ngậm mút cự vật của người đàn ông vào miệng, cổ họng tắc nghẽn đến mức không thể phát ra âm thanh, người đàn ông ấn vào sau đầu cô, hông mạnh mẽ va chạm mấy chục cái, lúc này trong cổ họng cô chỉ có thể phát ra một tiếng rên yếu ớt.Đang nửa đêm cô chưa tỉnh táo lắm, tưởng mình đang ngủ trong phòng nhưng gậy thịt của người đàn ông vẫn ra vào trong cơ thể, khoái cảm mãnh liệt nhưng ý thức lại lơ mơ, cô không thể hét lên hay nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.Mọi thứ xung quanh cô đều lâng lâng, cô có cảm giác như mình đang mơ.Người đè lên cô hình như là Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu vui vẻ ôm cổ anh, ngẩng mặt hôn lên môi anh.Trong lúc Chu Đạc quay đầu tránh né đã nhanh tay tóm lấy cổ Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt của người phụ nữ mơ màng, rõ ràng là cô đã nhầm anh với Chu Đồ.Có lẽ bị anh bóp quá mạnh, Nhiếp Thư Diêu từ từ tỉnh lại, hai tay vùng vẫy đánh vào cổ tay mấy cái.Cô không còn chút sức lực nào, động tác đánh đập của cô giống như đang tán tỉnh.“Tôi là ai?”

Chu Đạc cúi xuống nhìn cô hỏi.Gậy thịt trong cơ thể cô đang bành trướng, khiến Nhiếp Thư Diêu càng tỉnh táo hơn, cô bất lực nhìn người đàn ông trước mặt, không nhớ rõ mình vừa làm gì hay nói gì, dưới ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, cô thều thào đáp lại: "Anh cả…"

Cơn giận đột nhiên dâng lên trong lòng Chu Đạc.Sự tức giận này không phải là do Nhiếp Thư Diêu suýt hôn lên môi anh mà là do cô nhầm anh với Chu Đồ.Anh lật người phụ nữ lại, tách rộng hai chân cô ra và ấn sang hai bên thành hình chữ M.Sau đó hung hăng đâm vào cơ thể cô.Thanh âm của Nhiếp Thư Diêu khàn khàn như sắp sụp đổ, cô muốn bật khóc nhưng cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là há mồm thở dốc.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 34: Cầm thú


Chuyên gia dinh dưỡng gia đình Hứa Phi đã chuẩn bị xong bữa sáng vào lúc bảy giờ rưỡi.

Gần chín giờ vẫn chưa thấy Nhiếp Thư Diêu xuống lầu, lúc này bèn lên lầu hai kiểm tra, Nhiếp Thư Diêu không có ở trong trong phòng, cô đang trần truồng nằm trên giường của Chu Đạc, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng màu đen.Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm luôn ở mức lạnh, Hứa Phi bước vào phòng phải rùng mình vì lạnh, cô tăng nhiệt độ lên, không dám bật đèn, chỉ đi đến mép giường, đưa tay sờ sờ trán Nhiếp Thư Diêu, sau khi xác nhận cô không bị bệnh liền xoay người rời đi.Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới động đậy, cô không còn chút sức lực nào, cố gượng dậy nhưng vẫn không được, cứ nằm trên giường, nửa khuôn mặt đè lên gối, mái tóc dài che khuất mắt và mũi, không thấy rõ biểu cảm, giọng nói cũng không thể thốt nên lời, mơ hồ kêu cái gì đó.Hứa Phi không nghe rõ cô đang nói gì, bèn ghé sát tai cô hỏi: “Cô hai muốn uống nước hay đi vệ sinh?”

"Trở về...

Phòng…

Của tôi."

Nhiếp Thư Diêu dùng hết sức phát ra âm thanh, cổ họng giống như bị ai cào qua, không thể nói chuyện bình thường được."

Được rồi, cô hai, tạm thời đừng nói nữa, tôi đưa cô hai về phòng."

Hứa Phi cuối cùng cũng hiểu lời cô nói, đi bật đèn trước, sau đó xốc chăn lên chuẩn bị đỡ cô dậy.

Cũng vào lúc này, cô bác sĩ trẻ mới nhìn thấy trên người Nhiếp Thư Diêu đầy vết xanh tím.Ngoài ra còn có một cái nút cắm vào cúc hoa của cô và một cự vật giả được nhét vào tiểu huyệt của cô.Hứa Phi kinh hãi nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, không biết nên tránh đi hay giúp đỡ, mấy giây sau, cô bác sĩ trẻ hạ quyết tâm giúp Nhiếp Thư Diêu lấy mấy thứ đó ra.

Khi nút cắm cúc hoa và cự vật giả bị rút ra, tinh dịch chưa kịp pha loãng từ từ chảy ra ngoài theo hai huyệt.Cơ thể Nhiếp Thư Diêu run lên, lộ ra vết đỏ tím nổi bật ở giữa eo và bụng do dây lưng gây ra, hai cổ tay cũng bị thương, trên mông có vết đánh rõ ràng, trước ngực và sau lưng đầy vết hằn của dấu dây thừng.Hứa Phi đắp lại chăn cho cô, hít vào một hơi, ôm Nhiếp Thư Diêu về phòng, đặt cô lên giường trước, sau đó đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, trong lúc Nhiếp Thư Diêu đang ngâm mình trong bồn tắm, cô nàng nhanh chân xuống lầu mang theo một ít đồ ăn thức uống rồi trở về đút vào miệng cô.Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đỏ, chắc đêm qua cô đã khóc rất lâu, mí mắt hơi sưng lên, cổ họng không nói được, bầu không khí có vẻ u ám và buồn bã.

Hứa Phi giả vờ như không nhìn thấy gì, mở một bản nhạc nhẹ, vừa gội đầu cho Nhiếp Thư Diêu, vừa trò chuyện với cô về chuyện nhà cửa.Đều là những chuyện vặt nhàm chán.Cô nàng luôn có thể nói chuyện một cách sống động như thật, khi Nhiếp Thư Diêu ra khỏi bồn tắm, cô khàn giọng nói: "Cảm ơn."

Không hiểu sao Hứa Phi lại cảm thấy cô thật đáng thương, vươn tay ôm lấy cô.Nhiếp Thư Diêu mệt mỏi vô cùng, ăn xong liền nằm trên giường ngủ suốt cả buổi chiều, Hứa Phi lên lầu đưa đồ ăn hai lần, thấy cô ôm bộ đồ ngủ của Chu Đồ trong tay ngủ li bì, cô nàng liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài.Cô nàng gửi tin nhắn cho Hứa Cương, mắng Chu Đạc là đồ cầm thú biến thái.Một lúc sau Hứa Cương mới trả lời: [Không muốn làm nữa à?]Hứa Phi nghiến răng nghiến lợi, hai tay múa trên bàn phím: [Cô hai chỉ muốn có một đứa con thôi, dịu dàng một chút không được sao!

Có nhất thiết phải hành hạ cô ấy như vậy không!]Mấy ngày trước lúc Nhiếp Thư Diêu gọi điện thoại kêu cứu, Hứa Cương mới phát hiện ra là cô mang thai giả, thông qua chuyện mang thai giả, Hứa Cương mới dễ dàng suy ra nguyên nhân kết quả - Nhiếp Thư Diêu muốn có một đứa con.Sở dĩ cô muốn có con đơn giản là vì sau này Chu Đồ không thể có con, cô muốn mang thai một đứa con thật sự dưới danh nghĩa mang thai giả, từ đó lấy đứa bé đó làm con của cô và Chu Đồ.Điều khiến Hứa Cương khó hiểu chính là, Chu Đạc đã đồng ý.Lúc đầu, Hứa Cương còn tưởng rằng ông chủ máu lạnh cuối cùng cũng tốt bụng cứu em trai và em dâu tội nghiệp của mình, nhưng sau đó Hứa Cương nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.Cùng lắm Chu Đạc chỉ xem Nhiếp Thư Diêu là công cụ để bộc lộ ham muốn tình dục trên giường, chẳng qua anh cho công cụ này cái quyền - đó là cô có thể sinh con cho anh.Hứa Phi: [Anh trai, anh chết rồi à?

Trả lời em đi!]Hứa Cương cúi đầu trả lời tin nhắn, Chu Đạc nhướng mi liếc nhìn Hứa Cương, vị trợ lý vội vàng cất điện thoại vào túi, bước tới báo cáo lịch làm việc buổi chiều.Trưa hôm nay Hứa Cương mới đến, thư ký trong phòng sếp gửi cho Hứa Cương mấy tin đồn truyền miệng, nói hôm nay sếp có chuyện không ổn, cũng không biết là ai chọc tức anh ấy, mới năm giờ sáng đã đến văn phòng, cô lao công bảo rằng anh ấy còn chạy trên máy chạy bộ hơn hai tiếng đồng hồ.Hứa Cương xem xét hành trình từ trong ra ngoài, không biết từ tối qua đến sáng sớm hôm nay Chu Đạc đã gặp ai, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã nhận được giấy triệu tập của Chu Đạc, kêu cậu ngồi máy bay trở về.Khi Hứa Cương xuống máy bay vào buổi trưa, chưa kịp ăn cơm đã vội đến văn phòng ông chủ để báo danh.Thật ra Chu Đạc cũng giống như thường ngày, ngoại trừ vẻ mặt luôn lạnh lùng, khí áp tương đối thấp.

Thời điểm thay quần áo và ra ngoài ăn tối với ông chủ Diệp Thăng, Hứa Cương chú ý đến một dấu vết nhỏ ở bên cạnh cổ anh, như bị răng cào rách ra vết máu, lại trông như vết xước.Một vệt đỏ nhàn nhạt, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng lạnh.Chu Đạc dường như cũng đã chú ý tới, anh nhìn chằm chằm gương một lúc, nghiêng cằm, dùng ngón tay cái xoa xoa chỗ đó, cảnh tượng Nhiếp Thư Diêu nhầm anh với Chu Đồ lại hiện lên trong đầu, anh vô cảm nhìn vào gương, cài cúc cổ, thắt cà vạt.Chỉ là khi bước ra khỏi văn phòng, mặt mày tối sầm của anh khiến người ta sợ hãi.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 35: Cơn ác mộng


Tám giờ sáng thứ Sáu, Chu Đồ được đẩy vào phòng phẫu thuật.Nhiếp Thư Diêu và Lỗ Thanh Á cùng nhau đứng ở cửa phòng mổ, nhìn hắn được nhân viên y tế đẩy vào, hai người đều ngẩng đầu nhìn đèn báo trong phòng mổ, cầu nguyện ca phẫu thuật sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.Nhiếp Thư Diêu mặc áo tay dài, quần dài, vết tích trên cổ tay quá rõ ràng, cô sợ ra ngoài vô tình bị lộ ra, trước khi ra ngoài còn quấn thêm một chiếc khăn lụa quanh cổ để làm phụ kiện, cô cũng xõa tóc dài qua vai, từ đầu đến cuối Lỗ Thanh Á chỉ để tâm lo lắng cho Chu Đồ, nên không thấy cô có gì bất thường - cô đi chậm hơn bình thường và nói chuyện rất ít.Sáng nay Nhiếp Thư Diêu gần như không nói được, cổ họng cô khô khốc và khàn đặc, Hứa Phi nấu rất nhiều canh nóng xoa dịu cổ họng rồi đút cho cô uống, cảm giác nóng rát ở cổ họng đã giảm đi khá nhiều.

Cô lo sợ Lỗ Thanh Á sẽ phát hiện ra, lúc đi vào ngoại trừ gọi “Mẹ” ra, cho đến khi Chu Đồ vào phòng mổ, cô vẫn không nói thêm lời nào.Lỗ Thanh Á đứng ngồi không yên nên lấy điện thoại ra gọi cho Chu Đạc, hỏi anh khi nào xong việc có thể qua không, bà cảm thấy bất an quá.Nhiếp Thư Diêu đi ra xa hơn, nhưng vẫn chậm rãi một bước, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Đạc bên tai, anh nói chuyện luôn tích chữ như vàng, lời ít ý nhiều nói ngắn gọn ba chữ: "Con đang họp."

Lỗ Thanh Á không ngừng lẩm bẩm lo lên lo xuống, Nhiếp Thư Diêu rốt cuộc đã đi đủ xa, không còn nghe thấy thanh âm của Chu Đạc, chỉ ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật.Từ sáng hôm đó Chu Đạc rời đi vẫn chưa trở về nhà, Nhiếp Thư Diêu biết anh có vẻ tức giận, nhưng cô không biết anh tức giận vì điều gì, thậm chí cô còn không nhớ khi đó là đêm muộn hay sáng sớm, cô chỉ nhớ người đàn ông giống như con thú hoang đâm tới đâm lui vào tiểu huyệt của cô, thọc vào rút ra đến khi cô hoàn toàn mất đi ý thức.Lỗ Thanh Á cúp điện thoại, xem tình hình thì Chu Đạc sẽ không tới, Nhiếp Thư Diêu cũng hy vọng anh sẽ không tới, những ngày qua ác mộng của cô đều là về Chu Đạc, cô vẫn chưa muốn nhìn thấy anh.Tống Chanh làm xong công việc, lên lầu đi dạo một vòng, nói mấy câu an ủi động viên với Nhiếp Thư Diêu và Lỗ Thanh Á, cô nàng trực ban khá bận rộn, mới nán lại chưa tới năm phút đã phải quay lại làm việc.Hứa Phi tới đưa bữa trưa, Nhiếp Thư Diêu và Lỗ Thanh Á đều không có cảm giác thèm ăn, nhưng trước sự nài nỉ của Hứa Phi, bọn họ ăn uống qua loa đơn giản.Ca phẫu thuật kết thúc lúc 4 giờ chiều, chủ nhiệm họp bàn hai phương án phẫu thuật, một là ghép tế bào gốc tủy sống và hai là kích thích điện cực tủy sống để sản sinh chức năng.Trường hợp của Chu Đồ là các tế bào thần kinh và dây thần kinh bị biến dạng dẫn tới hoại tử do chấn thương bên ngoài, tức là tổn thương tủy sống, sau khi các chủ nhiệm họp bàn nghiên cứu đã thống nhất quyết định áp dụng phương án phẫu thuật đầu tiên là ghép tế bào gốc tủy sống.Một loạt các yếu tố dinh dưỡng thần kinh do tế bào gốc tiết ra sau khi cấy ghép vào tủy sống bị tổn thương sẽ kích hoạt các tế bào thần kinh không hoạt động và bị tổn thương trong cơ thể, khiến các sợi thần kinh hình thành bao myelin mới, duy trì tính toàn vẹn chức năng của các sợi thần kinh, từ đó thúc đẩy quá trình phục hồi chức năng sau chấn thương.Tuy nhiên, kết quả của phẫu thuật ở mỗi người là khác nhau, có người hồi phục sau phẫu thuật, có người vẫn nằm liệt trên giường.Ngay khi đèn phòng mổ vụt tắt, Lỗ Thanh Á vội vàng bước tới hỏi nhân viên y tế về kết quả ca phẫu thuật, bác sĩ giơ găng tay lên chờ y tá tháo ra, sau đó mới thông báo cho Lỗ Thanh Á rằng ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, nhưng tình hình hồi phục sẽ phụ thuộc vào Chu Đồ, nếu hắn hồi phục tốt, trong thời gian ngắn có thể được chuyển đến phòng bệnh đa khoa.

Việc trị liệu kế tiếp sẽ kết hợp với thuốc mất nước, thuốc bổ thần kinh, thuốc kích hoạt máu và loại bỏ ứ máu cũng như chờ huấn luyện phục hồi chức năng, v.v.

Mức độ tổn thương ít nhất có thể giảm xuống một cấp.Khi Lỗ Thanh Á nghe tin ca phẫu thuật thành công, bà thầm cảm ơn Chúa và bày tỏ lòng biết ơn đối với các bác sĩ và y tá.Trái tim treo lơ lửng của Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng trở về vị trí ban đầu, cô gửi tin nhắn cho Tống Chanh nói rằng ca phẫu thuật đã thành công, cô cũng gửi tin nhắn cho một số anh em và bạn bè quan tâm đến Chu Đồ, thông báo mọi chuyện đều ổn, sau đó cô cùng Lỗ Thanh Á chăm chú nhìn Chu Đồ qua cửa sổ quan sát.Hắn đang nhắm mắt, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.Nhiếp Thư Diêu lo sợ Chu Đồ không thở được, thỉnh thoảng nhìn vào máy thở, sau khi xác nhận hắn vẫn còn sống, hốc mắt không khỏi đau xót, quay đầu lại lau nước mắt vương trên khóe mắt.Cũng vào lúc này cô nhìn thấy Chu Đạc đang đứng ở phía sau mình.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 36: Thử thai


Chu Đạc mặc âu phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Lỗ Thanh Á, anh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, mí mắt khẽ nhắm lại, đuôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.Nhiếp Thư Diêu chỉ nhìn chằm chằm Chu Đồ, khóe mắt nhận ra Chu Đạc đang đi tới, cô vô thức nghiêng người sang một bên, tưởng anh cũng muốn nhìn Chu Đồ, kết quả lại thấy anh đang sải bước về phía thang máy ở cuối hành lang, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, ngay cả phần tóc sau gáy cũng có cảm giác xa lạ khó gần.Sau khi anh đi thang máy xuống, Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được mùi tuyết tùng lạnh lẽo trong không khí.Lỗ Thanh Á coi Chu Đạc như người lớn trong nhà, Chu Đồ như con trai.

Mỗi khi gặp phải chuyện gì do dự, bà luôn nghĩ đến việc để Chu Đạc quyết định, mọi việc lớn bé trong nhà, kể cả việc điều hành công ty, tất cả đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của Chu Đạc, mọi sự quan tâm và ưu ái của bà đều dành cho đứa con trai út Chu Đồ.Chu Đạc gần như đã quen với việc đó, anh luôn ra ngoài trước bình minh, ban đêm dưới trăng sao, mọi người trong nhà đều đang ngủ, chỉ có mình anh đi từng bước một về phía căn phòng trống trải lạnh lẽo của mình, giẫm lên quanh ảnh của ánh trăng.Nhiếp Thư Diêu không khỏi băn khoăn, một người thông minh như Chu Đạc, phải chăng hồi còn nhỏ nhận ra bản thân không thích mẹ mình nên tính tình ngày càng lạnh lùng hơn không.Cuối cùng Chu Đồ cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lỗ Thanh Á liền báo với một số bạn bè, người thân thân tín xung quanh mình.

Sáng hôm sau rất nhiều người mang theo giỏ trái cây và hoa đến thăm, nhưng Chu Đồ vẫn chưa tỉnh lại, đa số bọn họ đều nhìn qua cửa sổ quan sát rồi rời đi, lo lắng có quá nhiều người sẽ phiền đến những bệnh nhân khác.Các em trai của Chu Đồ cũng đến mấy lần, nửa đùa nửa thật nói Chu Đồ mạng lớn, đồng thời bảo Nhiếp Thư Diêu sau này có chuyện gì thì liên lạc với bọn họ, bọn họ sẽ có mặt bất cứ lúc nào.Nhiếp Thư Diêu chân thành cảm ơn mọi người.Chú hai Chu Phổ và gia đình của ông ta cũng đến, không biết lúc Chu Thư Phương quay về có nói gì không, cách Chu Phổ nhìn Nhiếp Thư Diêu khác hẳn, Nhiếp Thư Diêu suýt chút nữa nghi ngờ vết thương trên cổ hoặc nơi cổ tay của cô lộ ra ngoài, cô đi vào toilet kiểm tra để chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này nỗi lo lắng trong lòng mới tan biến.Những ngày này có rất nhiều người thân, bạn bè đến thăm, Lỗ Thanh Á tiếp đãi không được trọn vẹn cho lắm, ban ngày Nhiếp Thư Diêu đến bệnh viện sớm, giúp Lỗ Thanh Á giải quyết một số người thân lắm chuyện, cũng để cho Lỗ Thanh Á đi ra ngoài nghỉ ngơi một lúc.Buổi tối, Nhiếp Thư Diêu ở cùng Chu Đồ đến khuya muộn mới về, lúc xe chạy đến gần cửa nhà, mới thấp thỏm bất an nhìn ra ngoài.Cô sợ gặp phải Chu Đạc.Tuy nhiên, Chu Đạc vẫn chưa quay lại.Khi Nhiếp Thư Diêu đi tắm, vết hằn trên ngực và lưng, bao gồm cả cổ tay và trên cổ vẫn còn đó, có lẽ phải bảy tám ngày mới hoàn toàn biến mất.

Sau khi tắm xong, cô lấy khăn lau tóc, lúc cất khăn lại, nhìn thấy một hộp que thử thai và giấy thử thai đã mở sẵn trong góc tường.Khi cô chuẩn bị mang thai, Tống Chanh nói giấy thử thai rõ ràng hơn que thử thai nên đưa cho cô một hộp giấy thử thai.Sau đó, cô lấy một cái để kiểm tra mỗi tháng một lần, nhưng tiếc là không có cái nào trong số đó có hai vạch.Nhiếp Thư Diêu cầm máy sấy tóc làm khô tóc, kế tiếp bôi sữa dưỡng thể lên người, trước khi ra ngoài, cô lại nhìn hộp giấy thử thai, cắn môi, cầm một cái ngồi vào toilet kiểm tra.Làm nhiều lần như vậy, hẳn là…

đã mang thai rồi nhỉ?Năm phút sau, tờ giấy thử thai vẫn chỉ một vạch, trái tim đang căng thẳng của Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng thả lỏng.Vẫn chưa có thai.Cô che mặt thở dài một hơi, đứng dậy chuẩn bị ném tờ giấy thử thai vào thùng rác.Cũng chính vào lúc này cô chợt cảm thấy chỗ vạch thứ hai hiện lên màu hồng nhạt.Cô không chắc lắm nên lấy điện thoại chụp một tấm gửi cho Tống Chanh, hỏi cô ấy: [Đây là mấy vạch thế?]Tống Chanh đang trực ban, phải hơn mười phút sau cô ấy mới trả lời bằng tin nhắn thoại: “Của ai thế?

Chúc mừng cô gái mang thai đó nha, chẳng qua lúc đầu màu sắc rất nhạt, khó nhìn thấy.

Nếu cô ấy không chắc chắn, có thể làm siêu âm B."

Nghe xong những lời này, trong lòng Nhiếp Thư Diêu chấn động hồi lâu, không cách nào bình tĩnh lại được.Cô cầm tờ giấy thử thai lên nhìn, bấm vào hộp thư thoại để nghe lại, sau đó thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô cầm điện thoại lên thì thấy đã mười giờ tối, cô lại nhanh chóng cởi quần áo ra, đi rửa mặt để khiến mình bình tĩnh lại.Ngón tay run rẩy đến mức cô không dám tin rằng mình thực sự đang mang thai.Như một giấc mơ.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 37: Mang thai


Suốt cả đêm Nhiếp Thư Diêu ngủ không ngon giấc, tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, sợ niềm vui của mình không phải sự thật.Nửa đêm, cô lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện WeChat giữa Chu Đồ và mình, lướt từ năm này đến năm ngoái, cứ lướt mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, trong tay vẫn cầm điện thoại, ngón tay cái đang ấn vào khung chat.Nền WeChat là ảnh selfie của cô và Chu Đồ, hai người tựa vào nhau cười cong tít mắt, đằng sau là ánh mặt trời vàng chói, một tay Chu Đồ giơ cao điện thoại, tay còn lại ôm cô vào lòng, mái tóc dài của cô theo chuyển động bay tới trước mặt hắn, lúc ấy hắn mỉm cười nói cái gì đó, khiến Nhiếp Thư Diêu bật cười khanh khách.Sáng nay Nhiếp Thư Diêu dậy khá muộn, may mắn thay, mấy ngày sau ca phẫu thuật của Chu Đồ, người thân bạn bè đa số đến thăm gần hết, Lỗ Thanh Á sợ cô mệt nên nhắn tin kêu cô ngủ thêm đi.Nhiếp Thư Diêu đi đến bệnh viện phụ sản do Chu Thư Phương giới thiệu, vì bác sĩ Trương là người bên phía mình nên cô đương nhiên không có gì lo lắng, cho dù người nhà chú hai có gặp cô trong bệnh viện, cô cũng có thể lấy lý do đến khám thai rồi an toàn rút lui.Vì thời gian thụ tinh ngắn, chưa đầy nửa tháng nên bác sĩ Trương không sắp xếp cho cô làm siêu âm B mà sắp xếp xét nghiệm máu cho cô, kết quả cuối cùng của xét nghiệm hcg cho thấy cô đã có thai.Sau khi có được kết quả chính xác, Nhiếp Thư Diêu vẫn không thể tin hỏi lại bác sĩ Trương hai lần nữa: “Ý của bác sĩ là, tôi có thai sao?”

Bác sĩ Trương đã từng gặp rất nhiều phụ nữ mang thai có phản ứng như Nhiếp Thư Diêu, có người đã chuẩn bị mang thai nhiều năm nhưng vẫn chưa có thai, lúc đầu rất khó tin, phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại và xác nhận chính mình đang mang thai.Vị bác sĩ mỉm cười, gật đầu rồi nói lại lần nữa: "Đúng vậy, chúc mừng cô đã mang thai."

Nhiếp Thư Diêu tìm một cái ghế ngồi xuống, tự mình lẩm bẩm nửa giờ, sau đó mở điện thoại gọi cho Chu Đạc.

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Chu Đạc sau khi gả vào nhà họ Chu, cô thực sự cảm ơn anh từ tận đáy lòng, mặc dù trên giường anh rất thô bạo, nhưng ít nhất cô cũng có đã được đứa con không dễ dàng này.Đứa con của cô và Chu Đồ."

Anh cả..."

Điện thoại vừa kết nối, trái tim của Nhiếp Thư Dao vẫn đang đập loạn xạ, thanh âm vì kích động mà mang theo chút run rẩy: "Cám ơn anh cả, em, em vừa đi kiểm tra, bác sĩ nói em có thai rồi."

Phản ứng của Chu Đạc ở đầu bên kia điện thoại rất thờ ơ, chỉ "Ừm" một tiếng."

Vậy...

Không phiền anh làm việc nữa, cảm ơn anh.

Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu không nhịn được cười rộ lên, cuối cùng cô cũng có thai, ca phẫu thuật của Chu Đồ cũng diễn ra thuận lợi, chỉ cần quá trình điều trị phục hồi chức năng sắp tới được thực hiện tốt, bọn họ sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.Cô cẩn thận gấp giấy khám lại, bỏ vào túi, bước ra khỏi cửa bệnh viện, mỗi bước chân đều vui vẻ không thôi.Chu Đạc đang xem một nữ diễn viên nổi tiếng quay quảng cáo trang sức cho công ty mình trong một trang viên tư nhân.

Sau khi đạo diễn quay xong, Hứa Cương liền chuyên nghiệp tiến đến đưa máy tính bảng cho Chu Đạc để anh lựa chọn, nữ diễn viên đã quay tổng cộng ba phiên bản, phiên bản đẹp nhất là - nữ diễn viên đang mặc một chiếc váy chạy chân trần trên bãi cỏ, mỉm cười quay đầu nhìn lại, vô tình để lộ chiếc vòng trang sức trên cổ và chiếc vòng tay trang sức trên cổ tay.Chu Đạc lướt qua ba phiên bản xong, ngón tay dừng lại, ném máy tính bảng cho Hứa Cương: “Bản thứ hai.”

Hứa Cương gật đầu, thấy Chu Đạc đứng dậy rời đi, vội vàng mở máy tính bảng ra xem lịch trình tiếp theo: "Sếp, năm phút nữa ngài có một cuộc họp video phải bắt đầu."

Chu Đạc chưa đi xa, đạo diễn quảng cáo dẫn một nhóm người chụp ảnh bìa với ánh đèn chiếu vào nữ diễn viên, thợ làm tóc và trang điểm thỉnh thoảng đến để chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho nữ diễn viên, còn có trợ lý quỳ dưới đất, lau lá buổi sáng trên chân nữ diễn viên.Bức tranh được chia làm hai, một bên là ồn ào và náo nhiệt, một bên là sự thờ ơ và cô đơn.Chu Đạc đứng ở rìa xa nhất của đám người, nhìn về phương xa, hơi nghiêng đầu, Hứa Cương lập tức hiểu ý từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho anh, lấy bật lửa ra châm lửa cho anh.Chu Đạc ngậm điếu thuốc, rít một hơi dài.Khói thuốc lượn lờ, khó có thể nhận ra cảm xúc đằng sau đôi mắt anh.Nhiếp Thư Diêu mang thai, quy tắc giữa bọn họ cũng chấm dứt.Hút xong một điếu thuốc, Chu Đạc nói với Hứa Cương: “Tối nay kêu Châu Lâm tới đây.”

Châu Lâm là người mẫu chính của TY, nhờ tỷ lệ cơ thể hoàn hảo nên cô được mệnh danh là ‘Người mẫu trang sức số 1 châu Á’.

Trong đêm trao giải trang sức hàng năm, cô ta đã gặp Chu Đạc hai lần.

Trước khi Chu Đạc rời đi, cô ta không chút do dự bước tới và hỏi Chu Đạc liệu anh có thể đưa cô về nhà không.Cô ta là người đã ở bên cạnh Chu Đạc rất lâu nhưng vẫn chưa thể trở thành bạn gái của Chu Đạc, cô ta có chút thất vọng, cô ta còn hỏi Hứa Cương xem rốt cuộc Chu Đạc có thích mình hay không.Hứa Cương không thể trả lời loại câu hỏi này.Bởi vì Chu Đạc chưa từng yêu ai thật lòng."

Vâng, vậy giờ chúng ta đến khách sạn Sky Garden hả sếp?"

Hứa Cương hỏi.Chu Đạc dập tắt điếu thuốc trên tay, quay người lại, bộ vest thẳng tắp khiến anh trông xa cách và cao ngạo, vẻ mặt trên làn da trắng lạnh trông vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng, bình thường anh cũng có biểu cảm này, nhưng hôm nay lại trông cực kỳ lạnh lùng.Anh ném điếu thuốc vào thùng rác, nói một tiếng “Ừm” lạnh lùng trước khi rời đi.Hứa Cương không biết trong điện thoại Nhiếp Thư Diêu đã nói cái gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của ông chủ ngày càng tệ.Cậu không ngờ rằng sau một tuần áp suất thấp, lúc này lại gặp phải áp suất còn thấp hơn nữa.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 38: Phế vật


Sáng nay Chu Đồ đã được chuyển từ phòng ICU về phòng đa khoa, theo dõi thêm một tuần nữa thì có thể chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng để huấn luyện phục hồi chức năng.Nhiếp Thư Diêu về nhà, mang theo mấy cuốn sách và tập tranh quay lại bệnh viện, cô ở lại với Chu Đồ, đọc sách cho hắn nghe hoặc cùng xem tập tranh với hắn.

Khi y tá đến giúp hắn lật lưng, Nhiếp Thư Diêu cũng ở bên cạnh học theo, thậm chí còn để ý đến thời gian, đến giờ sẽ xoa bóp chân cho Chu Đồ, để tránh bị cứng cơ và chảy xệ.Lúc đầu, những việc này đều do y tá và Lỗ Thanh Á làm, sau đổi thành Nhiếp Thư Diêu làm, Chu Đồ cảm thấy rất khó chịu, liên tục đuổi Nhiếp Thư Diêu về nghỉ ngơi.Mỗi lần Nhiếp Thư Diêu đến thăm Chu Đồ đều rất cẩn thận, sợ mình làm gì ảnh hưởng đến tinh thần bất ổn của hắn, nhưng hiện tại cô không làm gì sai cả, sao Chu Đồ vẫn không muốn nhìn thấy cô ở đây.Hắn nói hắn không muốn cô mệt mỏi.Trong lòng Nhiếp Thư Diêu biết Chu Đồ nhất định đang suy nghĩ lung tung, cho rằng ca phẫu thuật đã thất bại, hắn vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.Cô vội vàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Ca phẫu thuật thật sự rất thành công.

Chủ nhiệm nói còn tùy vào khả năng hồi phục sau này.

Chúng ta cứ từ từ, đừng vội, sau này sẽ ổn thôi."

Không biết Chu Đồ có nghe thấy hay không, hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa.Nhìn thấy hắn như vậy, Nhiếp Thư Diêu cảm thấy đau lòng, tủi thân không thể giải thích được, lẽ ra cô không nên tủi thân, nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc, cô cố gắng kìm nén nước mắt, đi vào toilet rửa mặt rồi giả vờ quay lại phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra, bảo Lỗ Thanh Á về nghỉ ngơi trước.Ngày mai là Tết Trung thu, Lỗ Thanh Á không về nhà ăn cơm, bà kêu sẽ ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Chu Đồ.Nhiếp Thư Diêu đáp vâng, nói ngày mai sẽ mang bánh trung thu đến.Chu Đồ vẫn luôn không mở mắt, Nhiếp Thư Diêu lại nhìn hắn một cái trước khi đi, sau đó rời khỏi phòng bệnh."

Sao vậy?"

Lỗ Thanh Á nhận ra có gì đó không ổn liền hỏi Chu Đồ: "Cãi nhau à?"

“Không có.”

Chu Đồ cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt âm trầm tuyệt vọng, “Mẹ, đời này của con… có phải sẽ không bao giờ khá hơn không?”

Lỗ Thanh Á vừa nghe được lời này, liền nhanh chóng ngồi lại gần, sờ trán hắn rồi nói: "Không phải đâu, không phải đâu, mẹ hứa với con, sau này con nhất định sẽ khá lên, thật sự, bác sĩ chủ nhiệm đã nói rồi, ít nhất là một năm, con tin mẹ đi."

Ca phẫu thuật đã trôi qua một tuần, tay chân của Chu Đồ vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục cảm giác, ban đầu hắn còn ôm hy vọng và ảo tưởng về ca phẫu thuật, thời gian trôi qua, những ảo tưởng và hy vọng này đã tan vỡ từ lâu.Cuối cùng hắn đã xác định rằng kể từ bây giờ mình sẽ trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.Nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn muốn tận lực phục vụ hắn cả đời, không một lời phàn nàn.Lỗ Thanh Á không ngừng thì thầm vào tai hắn rằng Nhiếp Thư Diêu sẽ luôn ở bên hắn, rằng cô đã hạ quyết tâm chăm sóc hắn đến hết cuộc đời mà không ly hôn, đồng thời khen ngợi Chu Đồ có mắt nhìn, chọn được một người vợ vừa tốt bụng vừa đức hạnh.Chu Đồ lại hy vọng Nhiếp Thư Diêu có thể ích kỷ một chút, ly hôn rồi cầm tiền rời đi, tìm người đáng tin cậy, sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng thay vì rời đi, cô còn muốn mang thai sinh con và dành phần đời còn lại của mình gắn bó với cơ thể tàn tật này của hắn.Hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa, Lỗ Thanh Á khuyên không được cũng ráng khuyên, vẫn tiếp tục lải nhải những lời mình đã nói mấy ngày nay, cho dù Chu Đồ có ngủ rồi thì bà vẫn không dám dừng lại, vì bà sợ một khi bà dừng lại không nói nữa, Chu Đồ sẽ không còn ý chí và động lực để sống tiếp.Ban đêm trên đường có rất nhiều người, lúc chờ đèn đỏ, Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy có rất nhiều người đi ra ngoài mua đèn lồng, cô nhìn một cách chăm chú, nhớ tới Tết Trung thu năm ngoái, Chu Đồ đã cùng cô đi siêu thị mua đèn lồng, còn mua đèn lồng làm bằng đường, chỉ là không ngon thôi.Nghĩ tới đây, ánh mắt cô lại ảm đạm.Hứa Phi đang làm sủi cảo ở trong bếp, nói ngày mai là Trung thu, tính toán một bên ăn bánh sủi cảo, một bên ăn bánh trung thu.Nhiếp Thư Diêu rửa tay rồi tới giúp đỡ, cô không muốn để bản thân nhàn rỗi, muốn tìm việc gì đó làm, ngồi cạnh Hứa Phi nghe cô ấy trò chuyện với dì giúp việc cũng rất thú vị.Sủi cảo đủ màu sắc được bưng ra khỏi nồi, với nhiều loại nhân khác nhau.

Hứa Phi mang mấy cái bát ra rồi chia cho mọi người ăn cùng, Nhiếp Thư Diêu đang dùng đũa gắp một chiếc màu xanh lá cây lên, vô tình nhìn thấy Chu Đạc từ tầng hai đi xuống, hình như anh vừa tắm xong, tóc mái còn hơi ướt, khiến lông mày càng thêm đậm.Nhiếp Thư Diêu không biết anh trở về lúc nào, sửng sốt một hồi, sau đó kêu lên: "Anh cả."
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 39: Sủi cảo


Chu Đạc vô cảm "Ừm" một tiếng.Dì Trịnh nhanh nhẹn mời Chu Đạc ăn sủi cảo, giải thích ngày mai là Tết Trung thu, mỗi năm chỉ diễn ra một lần nên rất may mắn.Chu Đạc thản nhiên ngồi xuống, ngồi đối diện Nhiếp Thư Diêu, dì Trịnh bưng cho anh một đĩa, có lẫn vài cái sủi cảo màu xanh lá do Nhiếp Thư Diêu làm, tay nghề nấu nướng của cô không xuất sắc lắm, cô gói sủi cảo cũng... rất xấu.Chu Đạc dùng đũa gắp một cái nhét vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống cổ họng.Nhiếp Thư Diêu không khỏi mỉm cười khi thấy anh xui xẻo mới miếng đầu tiên đã ăn trúng cái sủi cảo do cô làm.Ở nhà cô đã quen với mái tóc dài buộc đuôi ngựa thấp sau gáy, để lộ khuôn mặt trắng nõn với vẻ ngoài lạnh lùng, dịu dàng.

Mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt cô vô thức cong lên, biểu cảm trở nên sống động, vài phần nữ tính, vài phần động lòng người.Chu Đạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, Nhiếp Thư Diêu vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.Điện thoại rung lên, Chu Đạc liếc mắt thì thấy là Châu Lâm gọi tới.Cô ta đã đợi Chu Đạc trong phòng SUT ở khách sạn Spy Garden suốt ba tiếng đồng hồ, kết quả khi Chu Đạc bước vào, cô ta chưa kịp cởi quần áo xong anh liền xoay người bước ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.Châu Lâm không biết mình đã làm gì sai, Chu Đạc cũng không trả lời tin nhắn, cô ta đành lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh.Chu Đạc nhấn nút nghe máy.Châu Lâm có chút tủi thân hỏi anh: "Em đã làm gì sai sao?

Hay là anh đang tâm trạng không tốt?"

Nhà ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, Nhiếp Thư Diêu nghe được giọng nữ, cắn đũa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Đạc.Trên mặt người đàn ông không có chút cảm xúc, mí mắt cụp xuống, con ngươi đen láy luôn lạnh lùng, thậm chí giọng nói cũng vô cùng lãnh đạm: “Đang bận việc.”

Nhiếp Thư Diêu nhớ tới lần trước anh nói bận việc trong điện thoại, là đang bận làm tình với cô trong văn phòng.Sắc mặt cô trở nên không được tự nhiên, cô cúi đầu nhét một chiếc sủi cảo khác vào miệng.Chu Đạc cúp điện thoại, ăn xong một đĩa sủi cảo, lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài.Dì Trịnh hỏi anh muộn như vậy vẫn phải đến công ty sao, Chu Đạc đáp “Vâng” một tiếng, dì Trịnh hỏi ngày mai anh có về ăn tối không, Chu Đạc đã đi khá xa, Nhiếp Thư Diêu cũng không nghe thấy giọng nói của anh.Cô cúi đầu húp một ngụm canh, khi đặt đĩa vào bếp, cô chợt nghĩ rằng có lẽ Chu Đạc đã đi tìm người phụ nữ trong điện thoại vừa nãy.Cũng đúng, nhu cầu của anh lớn như vậy mà.Nghĩ tới phong cách thô bạo trên giường của Chu Đạc, chân cô vô thức mềm nhũn, thả bát đĩa vào bồn rửa xong liền vội vàng lên lầu.Cô tưởng tối nay mình sẽ mơ về Chu Đồ, nhưng kỳ lạ thay, cô lại mơ thấy Chu Đạc.Cô mơ thấy mình bị Chu Đạc làm tình trên bàn làm việc, có một người phụ nữ gọi điện hỏi anh đang làm gì, Chu Đạc nói anh đang bận, giây tiếp theo, người phụ nữ đó từ ngoài cửa văn phòng lao vào, chất vấn anh, cô là ai.Nhiếp Thư Diêu muốn che cơ thể mình lại, lại bị Chu Đạc đè xuống.Anh đâm thọc một cách dữ dội, bóp chặt eo cô, đưa gậy thịt của mình vào nơi sâu nhất, sức lực quá mạnh khiến chiếc máy tính trên bàn bị hất văng và rơi xuống sàn nhà.Nhiếp Thư Diêu bị cắm đến mức khóc thét lên, còn bị một người phụ nữ xa lạ đứng nhìn, kích thích mãnh liệt khiến cô suýt bật khóc đến mức bừng tỉnh, mới nhận ra mình đang mơ.Cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đang thắc mắc tại sao mình lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy, chợt phát hiện quần lót của mình đã ướt.Cô xuống giường, thay quần lót, rót cho mình một cốc nước, khi quay lại giường, cô lại ôm bộ đồ ngủ của Chu Đồ vào trong lòng.Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lốp xe lăn trên mặt đất, Chu Đạc đã trở lại.Nhiếp Thư Diêu nhất thời sợ hãi khiếp vía, một giây sau, cô bình tĩnh lại, cô đã có thai, không cần lo lắng Chu Đạc sẽ làm chuyện đó với cô nữa.Chu Đạc hẳn là vào thang máy từ gara đi thẳng lên tầng hai, tiếng giày da càng ngày càng gần, dừng ở cách vách.Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm.Kết quả là, trước khi cô kịp thở đều như bình thường, chợt nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng mình.Khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô vô thức xoay người lại, quay mặt vào trong.Cô không biết vì sao Chu Đạc lại tới phòng mình.Càng không biết Chu Đạc muốn làm gì.Tất cả những gì cô biết là người đàn ông đó bước tới giường vài bước, lặng lẽ nhìn cô trong bóng tối một lúc rồi đột nhiên xoay người rời đi.
 
Back
Top Bottom