Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 961: Không để lại hậu họa


Chương 961: Không để lại hậu họa

"Diệp Thu, ngươi vẫn như mười nghìn năm trước, không có gì thay đổi!"

"Còn ngươi thì già hơn mười nghìn năm trước thấy rõ!"

Diệp Thu siết chặt hai tay nhìn Cực Vũ Thắng, thấp giọng nói: "Mười nghìn năm trước ta không bằng ngươi nên phải nhờ hai sư phụ lấy lại công bằng giúp, nhưng giờ đã là mười nghìn năm sau rồi. Cực Vũ Thắng, ngươi đáng chết, bọn núi Huyền Không đều đáng chết!"

"Do bọn ta giết Huyết Kiêu ấy hả?"

"Chẳng lẽ chừng đó còn chưa đủ?"

Cực Vũ Thắng cười phá lên: "Huyết tôn giả mạnh như thế, sao bọn ta giết y được? Chỉ trách do ngươi ngây thơ quá thôi!"

"Ngây thơ?"

Người lên tiếng lúc này là Mục Vỹ.

"Cực Vũ Thắng, nói ta nghe xem năm đó các ngươi đã giết Huyết Kiêu thế nào? Các ngươi làm gì giết được đệ ấy với sự chênh lệch cảnh giới đó? Vậy còn một khả năng duy nhất là người của đại thế giới Vạn Thiên xuống giúp các ngươi đúng không? Là ai? Cửu Nguyên Tiên Môn hay Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?"

"Hả?"

Lời nói của Mục Vỹ làm Cực Vũ Thắng quay sang ngỡ ngàng nhìn.

"Ban đầu ta cứ tưởng Diệp Thu mất tích mười nghìn năm là đã bị mài mòn đi bản tính tàn bạo rồi, không ngờ bị ngươi lừa đảo, quay sang trung thành với ngươi!"

Cực Vũ Thắng lạnh lùng hỏi: "Mục Vỹ, ngươi có quan hệ gì với Vỹ tôn giả của mười nghìn năm trước?"

"Nếu không làm sao ngươi biết Cửu Nguyên Tiên Môn và Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn của đại thế giới Vạn Thiên chứ!"

Sao Cực Vũ Thắng không ngạc nhiên cho được.

Ông ta ở mười nghìn năm trước cũng là một đệ tử xuất sắc của núi Huyền Không như Huyền Vô Tâm bây giờ thôi.

Nhưng giờ đây, ông ta đã là một trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không.

Quyền cao chức trọng, chỉ đứng sau người cầm đầu núi Huyền Không!

Cả núi Huyền Không cao thủ nhiều như mây, nhưng chỉ một số ít người trong đó có thể tiếp xúc với cấp bậc này.

Mục Vỹ là võ giả tới từ một nơi nhỏ bé, dựa vào thiên phú hơn người để có được tu vi và lĩnh ngộ thế này là đã ngoài sức tưởng tượng lắm rồi.

Thế mà hắn còn biết cả tông môn tại đại thế giới Vạn Thiên, quá vô lý!

"Nói cho ngươi biết, ta, Mục Vỹ, chính là Mục Vỹ của mười nghìn năm trước, Mục Vỹ khiến núi Huyền Không vừa nghe tên đã run rẩy như gặp phải Tu La, là Mục Vỹ khiến cả đại thế giới Vạn Thiên đều sợ hãi khi nói về!"

Câu nói này đã ấp ủ trong lòng Mục Vỹ bao năm qua, hắn luôn muốn nói ra nhưng mãi mà không có cơ hội.

Hôm nay được nói ra một cách đường hoàng, tâm trạng hắn sảng khoái biết bao.

"Ha ha... Ha ha..."

Nhưng lời tuyên bố của Mục Vỹ lại khiến Cực Vũ Thắng ngửa mặt lên trời cười sặc sụa. Đó là một nụ cười đầy kiêu ngạo, không giữ ý tứ.

"Mục Vỹ, ngươi tưởng ta là đứa con nít mới lên ba chắc?"

Cực Vũ Thắng trề môi: "Ngươi là Vỹ tôn giả thời đó? Vậy thực lực đâu? Bất cứ thứ gì đều có thể thay đổi, chỉ có bản chất linh hồn là không. Hơn nữa, ta không sợ nói điều này cho ngươi biết, Mục Vỹ của đại thế giới Vạn Thiên, Vỹ tôn giả từng sáng lập Vỹ Minh ngày xưa vì quá ngạo mạn nên đã bị các môn phái bao vây g**t ch*t. Người đó đã chết rồi!"

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười trừ.

Tất nhiên hắn biết Cực Vũ Thắng chẳng thèm tin lời mình nói, bởi vậy hắn mới không e dè nói thật ra nhằm làm ông ta không nghi ngờ nữa.

Nhưng những lời của Cực Vũ Thắng cũng đã tiết lộ một bí mật động trời.

Vỹ tôn giả chết rồi!

Thật không ngờ Vỹ tôn giả danh tiếng lẫy lừng ở thời đại mười nghìn năm trước đã chết tại đại thế giới Vạn Thiên.

Nếu tin tức này bị truyền đi, không biết bao nhiêu người trên tiểu thế giới Vạn Thiên sẽ hóa điên đây.

Bởi đó là vị thần của thời đại ấy, là trụ cột của võ đạo và tín ngưỡng của bao người trong suốt mười nghìn năm qua, là một huyền thoại lẫy lừng!

Nhưng huyền thoại ấy đã qua đời rồi.

Những người khác bàng hoàng vì chuyện này, nhưng ba người Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi lại sững sờ vì chuyện khác.

"Vỹ tôn giả ngày xưa đã sáng lập nên Vỹ Minh tại đại thế giới Vạn Thiên!"

Câu nói ấy lặp đi lặp lại trong lòng ba nữ tử.

Ngày xưa Mục Vỹ cũng sáng lập Vỹ Minh ở Trung Châu!

Chẳng lẽ chỉ là tình cờ!

Nhất là Tần Mộng Dao!

Ở bên nhau suốt quãng đường dài, cô biết rõ trước năm 19 tuổi, Mục Vỹ là một thiếu niên khờ khạo, yếu ớt và vô dụng. Tất thảy đều thay đổi vào năm ấy!

Hai người biết nhau, mến mộ nhau và yêu nhau vào cái năm hắn chữa bệnh cho cô.

Mục Vỹ cũng thay đổi ngay trong năm đó.

Phút chốc, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong lòng Tần Mộng Dao.

Mấy ngày trước, Mục Vỹ có nói với cô rằng mình từng là Tiên Vương!

Tất cả những chuyện này nghe thì khó tin nhưng khi xác minh từng chuyện lại vô cùng hợp lý!

Nhưng bây giờ chỉ có một mình Tần Mộng Dao là nhận ra điều đó.

Mặc dù không tưởng tượng nổi nhưng vì đã thức tỉnh hồn phách của thần thú nên cô cũng thấy rằng không gì là không thể.

Đâu ai nghĩ rằng lúc đó cô sẽ thức tỉnh thần phách của thần thú Băng Hoàng đâu?

Mục Vỹ bỗng nhiên thay đổi tính cách, lại thêm việc liên tục tạo ra kỳ tích trong hành trình của mình.

Đặc biệt là khi hắn vừa hay tin Huyết Kiêu bỏ mạng đã mạo hiểm tạo ra Huyết Minh và chống lại núi Huyền Không.

Sự hối hả đó, phải hận chết núi Huyền Không thì hắn mới sốt ruột đến thế.

Tần Mộng Dao nhìn bóng lưng Mục Vỹ, chợt nhận ra dường như người đàn ông mà mình yêu sâu đậm phải gánh trên vai quá nhiều thứ.

"Mục Vỹ, ngươi không phải người đó nhưng hắn đã chết, rất có thể ngươi đã lấy được truyền thừa của hắn mới đi được đến ngày hôm nay!", Cực Vũ Thắng lên tiếng: "Cho nên bất kể thế nào, ngươi cũng phải chết!"

"Núi Huyền Không quyết không để lại bất kỳ hậu họa nào!"
 
Mục Thần
Chương 962: Khổ Hải


Chương 962: Khổ Hải

“Đúng vậy!”

Mục Vỹ đang cúi đầu thì chợt ngẩng lên nhìn trời, một giọt lệ vương trên khoé mi đã bị gió thổi bay nên không ai nhìn thấy.

“Núi Huyền Không luôn là vậy, lẽ ra ta phải tiêu diệt các người từ vạn năm trước rồi mới phải, thế thì có lẽ đệ ấy đã không chết!”

Lời nói của Mục Vỹ rất kỳ lạ, làm mọi người chẳng hiểu ra sao.

“Diệp Thu, giết ông ta đi!”

“Vâng!”

Thật ra không cần Mục Vỹ ra lệnh thì Diệp Thu cũng nổi sát tâm rồi.

Huyết Kiêu - nhị sư phụ của y đã bị núi Huyền Không giết, thù này không báo thì kiếp này còn gì đáng sống nữa!

Mối hận của y với Cực Vũ Thẳng không hề kém gì Mục Vỹ.

Quỷ khí u ám lan ra, Chí Thánh Quỷ Thể đã thể hiện lực thống trị tuyệt đối. Lúc này, Diệp Thu như đã hoá thành quỷ Tu La độc ác, không màng bất cứ việc gì.

“Ngươi mai danh ẩn tích cả vạn năm rồi, giờ ló mặt ra để chịu chết đấy à!”, Cực Vũ Thắng cười khổ nói: “Ngươi tưởng tiểu thế giới Tam Thiên bây giờ vẫn là nơi mà Vỹ tôn giả và Huyết Tôn thống trị như xưa sao?”

“Ai thống trị cũng được, miễn không phải là núi Huyền Không các ngươi!”

Diệp Thu khẽ nói rồi bổ quỷ trảo tới.

Hai cường giả tuyệt thế chính thức khai chiến.

“Ngươi giỏi lắm Mục Vỹ!”

Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Núi Huyền Không luôn nghi ngươi có quan hệ gì đó với Vỹ tôn giả của ngày xưa, xem ra khả năng cao là ngươi đã nhận được truyền thừa của ông ta rồi. Hôm nay, ta sẽ bắt người về núi Huyền Không, để xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không!”

Dứt lời, Huyền Vô Tâm lập tức lao về phía Mục Vỹ.

Y vốn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy - Kim Đan thành Nguyên Anh nên có thực lực rất mạnh, y đã đứng ngang hàng với các trưởng lão trong môn phái.

Trong mắt y, hiện giờ Mục Vỹ chỉ ăn may mới tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, ngoài luyện khí và luyện đan ra thì chẳng còn tài cán gì.

Thế nên giết Mục Vỹ là một việc rất đơn giản.

Vút, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay Huyền Vô Tâm.

“Tiên kiếm Cửu Nguyên!”

“Ha ha, Mục Vỹ, chắc ngươi không ngờ tiên kiếm Cửu Nguyên mà ngươi mang ra bán đấu giá lại là món vũ khí tiễn ngươi đi chầu diêm vương đâu nhỉ! Không chỉ vậy đâu, còn Khai Vân Đao nữa!”

Huyền Vô Tâm mỉm cười chế nhạo rồi cầm cả đao và kiếm trong tay.

Tiên kiếm Cửu Nguyên là Hư Tiên Khí nhất phẩm.

Khai Vân Đao cũng vậy.

Tuy bây giờ, Huyền Vô Tâm vẫn chưa phát huy được uy lực mạnh nhất của hai món Hư Tiên Khí này, nhưng để đối phó với Mục Vỹ thì uy lực vậy thôi đã là quá đủ rồi.

“Xin lỗi nhé Huyền Vô Tâm, vì ta cũng có Hư Tiên Khí!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi cầm lấy kiếm Khổ Tình.

“Kiếm Khổ Tình của Khổ Hải Thiên Tôn!”

Trông thấy thanh trường kiếm bén nhọn đó, Huyền Vô Tâm ngẩn ra.

Kiếm Khổ Tình của Khổ Hải Thiên Tôn là một món Hư Tiên Khí rất nổi tiếng, tại sao Mục Vỹ lại có được nó?

“Tại sao ngươi lại có kiếm Khổ Tình của Khổ Hải Thiên Tôn? Có phải ngươi đã tới Khổ Hải rồi không?”

Khổ Hải?

Đó là nơi nào?

Dù không biết, nhưng ngoài mặt Mục Vỹ vẫn bình thản nói: “Đúng, ta đến đó rồi đấy, sao nào?”

“Ta biết ngay mà! Nghe đồn Khổ Hải Thiên Tôn có lưu lại truyền thừa ở Khổ Hải, nhưng mọi người chỉ biết Khổ Hải nằm ở vùng biển Nam Hải, chứ không rõ vị trí cụ thể ở đâu!”

Huyền Vô Tâm cười lớn nói: “Nếu vậy thì Mục Vỹ à, ngươi càng phải về núi Huyền Không với ta. Khổ Hải có liên quan tới rất nhiều bí mật của Khổ Hải Thiên Tôn, nhất là Khổ Thiên Quyết nên hôm nay ngươi buộc phải đi với ta!”

“Đi cái đầu ngươi ấy!”

Mục Vỹ hừ nói: “Huyền Vô Tâm, có giỏi thì ngươi đến mà bắt ta đi!”

Mục Vỹ mỉm cười với đầy vẻ giễu cợt.

Lúc này, quân của hai phe đã lao vào đánh nhau rồi.

Nhưng dù là quân số hay thực lực thì phe của núi Huyền Không luôn đông hơn phe của Mục Vỹ.

Mục Vỹ chỉ trách mình đã qua coi thường núi Huyền Không.

Hắn cứ nghĩ lần này chắc chỉ có một mình núi Huyền Không ra tay, ai dè Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Kim, nhà họ Chu, nhà họ Lâm và nhà họ Thạch cũng góp mặt.

Nhưng hắn là người không bao giờ chịu khuất phục, huống hồ Tâm Nhi suýt nữa còn bị Huyền Vô Tâm hại chết. Tên này có lòng dạ nham hiểm nên hắn phải giết, vì nếu giữ lại sẽ là mầm tai hoạ!

Tay phải Huyền Vô Tâm cầm kiếm, tay trái cầm đao, nhờ có hai món Hư Tiên Khí trong tay mà y không hề sợ gì Mục Vỹ cả.

Song, khi nhìn thấy kiếm Khổ Tình mà Mục Vỹ cầm, Huyền Vô Tâm chợt thấy bực bội.

Mục Vỹ đã mang hai món Hư Tiên Khí ra bán rồi mà vẫn còn một món để dùng.

Tên này thật sự khiến người ta ghen tị đến mức phát điên!

Tuy nhiên ghen tị thì ghen tị, nếu muốn lấy được những thứ của hắn thì phải bắt được hắn đã.

“Giết!”

Huyền Vô Tâm hét lên rồi lao tới.

Mục Vỹ cũng biết không thể chậm trễ nữa, nếu không họ sẽ bị người của núi Huyền Không chặn ở đây mất.

Mục Vỹ cầm kiếm Khổ Tình, kiếm tâm Tịch Diệt bao phủ toàn thân.

Kiếm tâm Tịch Diệt tầng thứ năm kết hợp với kiếm Khổ Tình và cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm làm kiếm tâm mạnh mẽ toả ra khắp các phía, đến Lãnh Kiếm ở một bên cũng phải thấy kinh ngạc.

Mỗi kiếm khách đều lĩnh ngộ một kiếm tâm khác nhau, vì thế kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm luôn phải tự mày mò trên con đường kiếm đạo bằng lĩnh ngộ của mình.
 
Mục Thần
Chương 963: Giao chiến bắt đầu


Chương 963: Giao chiến bắt đầu

Kiếm tâm của ông ta đã đạt đến tầng thứ mười viên mãn, đang là giai đoạn nút thắt cần ông ta đột phá.

Nhưng sự đột phá này không phải kiểu có thể giải thích đơn giản bằng lời nói.

Kiếm đạo mênh mông, còn ông ta mới chỉ chạm tới một chút kiếm tâm của mình thôi, khoảng cách tới bậc thầy kiếm thuật thật sự còn xa xôi lắm.

Nhưng khi nhìn Mục Vỹ, ông ta lại thấy sau này chắc hắn sẽ tiến xa hơn mình.

“Đao Kiếm Thần Minh!”

Thấy Mục Vỹ dám tấn công mình, Huyền Vô Tâm lập tức nổi sung, bừng sát khí.

Sự ngu xuẩn của Mục Vỹ đã đả kích lòng tự trọng của y.

Khiến y thấy mình bị coi thường.

Đao Kiếm Thần Minh là bí tịch của núi Huyền Không, đao kiếm kết hợp, dùng sự bá đạo dũng mãnh của đao phối hợp với sự tự do của kiếm sẽ giúp tăng sức mạnh lẫn nhau.

“Đao kiếm kết hợp để dung hợp triệt để kiếm pháp và đao pháp ư?”

Mục Vỹ ngẩn ra khi trông thấy cảnh tượng này.

Chiêu này hay thật!

Nhưng vài tháng trở lại đây, Mục Vỹ thường xuyên bị bóng trắng trong Thần Không Bảo Động đánh cho tơi bời khói lửa, chết đi sống lại cả nghìn lần.

Hôm nay, Huyền Vô Tâm lại dám đọ kiếm pháp với hắn, cuối cùng cũng tới lượt hắn tẩn người khác rồi.

“Kiếm xuất có tâm, kiếm của ta không có kiếm pháp, chỉ có giết chóc thôi!”

Đúng là kiếm của Mục Vỹ không có kiếm pháp, bởi chiêu thức hắn sử dụng là kiếm chiêu mà mình cần.

Đến hắn cũng không biết những kiếm chiêu này có tên là gì, vì hắn đã học lỏm được trong lúc giao chiến với bóng trắng đó.

Còn uy lực của chúng thì Mục Vỹ chưa từng phải lo nghĩ.

Kiếm chiêu có thể đánh hắn thừa sống thiếu chết mà lại có uy lực yếu ư?

Trong lúc đánh trả, Mục Vỹ cầm kiếm Khổ Tình trong tay, nhưng hắn biết điểm yếu của mình là có thực lực kém Huyền Vô Tâm, cụ thể là hắn kém y hai tầng cảnh giới, mà sự cách biệt này lại cực kỳ lớn.

Vì thế, điều duy nhất hắn có thể làm là dựa vào kiếm thuật để đánh bại Huyền Vô Tâm.

“Mục Vỹ, tiên kiếm Cửu Nguyên rất hữu dụng đấy!”, Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ rồi châm chọc nói: “Chắc chính ngươi cũng không ngờ có ngày lại chết dưới kiếm của mình đâu nhỉ!”

“Lắm lời thế không biết!”

Mục Vỹ nhìn Huyền Vô Tâm rồi giơ ngón tay ra, bắt đầu xuất kiếm.

Nhất thời, mặt biển như nổi giông bão, sóng biển cuộn trào mãnh liệt.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ nhất là trận đấu của Cực Vũ Thắng và Diệp Thu.

Cả hai đều có điều băn khoăn nên đã bay lên cao hàng vạn mét rồi mới giao đấu.

Khí thế điên cuồng ấy đã bao phủ tất cả mọi người ở bên dưới.

Điều này khiến bầu trời như nổi mưa sa gió táp, hệt như một trận chiến sấm chớp rền vang thời viễn cổ.

Mọi người đều biết rằng nếu mình bị cuốn vào cơn sóng này thì chết là cái chắc.

Sức mạnh của Diệp Thu một lần nữa được chứng thực, lúc này, mọi người lại hoài nghi với thực lực như vậy thì tại sao y lại cam tâm làm trợ thủ cho Mục Vỹ?

Song, rõ ràng bây giờ không phải lúc để suy xét về vấn đề này.

Núi Huyền Không dẫn theo cường giả của các thế lực lớn, so ra thì áp đảo phe Mục Vỹ về quân số.

Nếu tiếp tục đánh thế này thì nhóm Mục Vỹ khó mà thoát thân được.

Mục Vỹ cũng biết vậy nên không hề nương tay với Huyền Vô Tâm.

Tốc độ xuất kiếm của hắn ngày càng nhanh hơn.

Một lát sau, Huyền Vô Tâm bất ngờ phát hiện dưới kiếm thuật có vẻ như không chút bài bản của Mục Vỹ, sự kết hợp mạnh mẽ giữa đao và kiếm của y đã rơi xuống thế hạ phong!

Y đã bị Mục Vỹ áp chế!

Không thể nào!

“Thế giới mênh mông rộng lớn lắm, ngươi cứ cho mình là độc nhất vô nhị, nhưng thật ra chỉ như hạt cát hay con kiến hôi nhỏ bé mà thôi!”

Mục Vỹ kiêu ngạo nói: “Vì sự thiếu hiểu biết của mình nên ngươi mới ngu si như bây giờ!”

“Ngươi là cái thá gì mà đòi lên mặt với ta?”

Huyền Vô Tâm càng nổi sát ý hơn, toàn thân đều có sự biến đổi.

“Núi Huyền Không ta đứng vững vàng ở tiểu thế giới Tam Thiên cả vạn năm là nhờ điều gì ngươi có biết không?”

Huyền Vô Tâm cười khinh khi nói: “Bàn Thiên Kinh!”

“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Bàn Thiên Kinh!”

Nói rồi, người Huyền Vô Tâm bắt đầu run lên.

Da y xuất hiện những đường vân kỳ lạ, khi những đường vân ấy lan khắp cơ thể, trông y đã hoàn toàn khác trước.

Khí chất và thực lực của y dường như đã tăng vọt.

“Giết!”

Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ rồi tiến lên.

Nhưng bước chân này của y đã mang theo sức mạnh điên cuồng của đất trời, sau đó dồn ép về phía Mục Vỹ.

Nếu không nhờ có kiếm tâm nối liền với trời đất thì Mục Vỹ đã ngã khuỵ vì sức mạnh này rồi.

“Bàn Thiên Kinh! Bí pháp của núi Huyền Không!”

Mục Vỹ nhếch mép rồi giơ kiếm Khổ Tình ra.

“Huyền Vô Tâm, tiên kiếm Cửu Nguyên dùng được chứ?”

Mục Vỹ giơ ngón tay ra, đột nhiên có chín Nguyên Cầu vây quanh kiếm Khổ Tình.

Khí tức của các Nguyên Cầu này đang thay đổi rất nhanh.

Cửu Nguyên Cầu!

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà Mục Vỹ thi triển lần này đã có sự thay đổi hoàn toàn so với ngày trước.

So ra thì Cửu Nguyên Cầu của bây giờ chỉ có một màu đen tuyền, sức mạnh huỷ thiên diệt địa ẩn chứa bên trong cũng đã được nâng cao!

Chúng đã mạnh mẽ và khiến người ta phải khiếp sợ hơn.
 
Mục Thần
Chương 964: Bàn Khai Thiên Địa


Chương 964: Bàn Khai Thiên Địa

Đây chính là sự kỳ diệu của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, khi thực lực và nội lực của võ giả tăng cao thì công pháp này cũng sẽ mạnh mẽ hơn, trái lại thậm chí còn khiến võ giả mạnh hơn.

Chín quả Cửu Nguyên Cầu tập trung phía trước Mục Vỹ rồi không ngừng xoay quanh kiếm Khổ Tình, sau đó Mục Vỹ đã chém một kiếm ra.

Vù vù, cả chín Nguyên Cầu đều bay về phía Huyền Vô Tâm.

Uỳnh…

Ngay sau đó đã có tiếng nổ vang lên, Huyền Vô Tâm đã bị chín Nguyên Cầu nhấn chìm trong những tiếng nổ oanh tạc.

Song, Mục Vỹ biết vụ nổ này không thể khiến Huyền Vô Tâm bị thương nặng được.

“Chán sống rồi đúng không?”

Quả đúng là vậy, sau vụ nổ, một bóng người đã bước ra từ trong màn khói lửa.

Đao kiếm trong tay, lúc này Huyền Vô Tâm đã hoàn toàn bùng nổ!

Mục Vỹ đã khiêu chiến giới hạn của y.

“Bàn Thiên Kinh, vật đổi sao dời!”

Huyền Vô Tâm hét lên rồi cất bước, ầm, y giơ tay lên cao chụp không khí, vạn vật đã thay hình đổi dạng.

Mục Vỹ chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình bắt đầu xoay tròn theo hình xoắn ốc.

Cảm giác này khiến hắn thấy đầu váng mắt hoa.

“Giết!”

Huyền Vô Tâm lập tức chém một kiếm ra tấn công, khi y vung kiếm, tiếng kiếm và đao cùng vang lên, Mục Vỹ như sắp bị chém thành ba đoạn.

Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ đang trong cơn váng vất chợt nhắm mắt lại.

Cheng!

Một tiếng động vang lên, thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ đã cản được cả kiếm và đao của Huyền Vô Tâm trong lúc hắn đang nhắm mắt.

Phản xạ này của Mục Vỹ khiến Huyền Vô Tâm cũng phải bất ngờ.

Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại, sau khi chặn cả kiếm và đao của y khi nhắm mắt, Mục Vỹ lập tức xoay người rồi vung kiếm tấn công lại y.

Nếu không nhờ có phản ứng nhanh nhạy, có lẽ y đã toi đời bởi đường kiếm ấy rồi.

“Không thể nào!”

Hơn ai hết, Huyền Vô Tâm là người hiểu rõ mật pháp vô thượng của núi Huyền Không chính là Bàn Thiên Kinh, vật đổi sao dời, bởi nó có thể khiến Mục Vỹ mất phương hướng trong một không gian.

Khi bị mất phương hướng, võ giả sẽ cảm thấy hoàn toàn mù mờ, hơn nữa điều quan trọng nhất là dù có mở hết cả hai mắt cũng không thể phá giải được.

Bởi công pháp này hạ gục đối thủ bằng cách làm mất phương hướng, chứ không chỉ là mất trực giác.

Nhưng sao Mục Vỹ có thể phản ứng lại nhanh như vậy?

“Chẳng lẽ ngươi quên ta đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt à?”

Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Loại ngu dốt như ngươi sẽ không bao giờ biết được sức mạnh của kiếm tâm đâu!”

Loại ngu dốt!

Mục Vỹ dám mắng Huyền Vô Tâm như vậy, sự xúc phạm này khiến y hoàn toàn bùng cháy.

“Chết đi!”

Ngay sau đó, thực lực mạnh mẽ của Huyền Vô Tâm đã dồn ép về phía Mục Vỹ.

Nếu kiếm thuật và đao pháp kết hợp lại cũng không thể giết được Mục Vỹ thì y chỉ còn cách dùng thực lực kh*ng b* của mình để chèn ép hắn thôi.

Bàn Thiên Kinh là mật pháp của núi Huyền Không, vì thế có rất ít đệ tử thiên tài trong môn phái được tập.

Huyền Vô Tâm có thể học được mật pháp này, chứng tỏ y có vị thế rất cao ở núi Huyền Không.

Mặt khác là do y có thiên bẩm lớn mạnh.

“Bàn Thiên Kinh, Bàn Khai Thiên Địa!”

Huyền Vô Tâm khẽ hô lên, đao kiếm giao nhau phát ra tiếng leng keng.

Bầu trời trên đỉnh đầu y dường như đã mở ra một khoảng trống.

Dưới vết nứt đó, sự giao thoa giữa đao và kiếm cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây chính là sức mạnh của Bàn Thiên Kinh, bởi nó huy động được uy lực của giới tự nhiên.

Trông thấy mũi đao chĩa lên trời rồi nhận được sức mạnh của quy tắc không gian, Mục Vỹ không dám coi thường.

Quy tắc không gian vô cùng tuyệt diệu, thậm chí một võ giả tài giỏi có thể dùng quy tắc không gian cắm một không gian trong cơ thể đối thủ và hạ người đó ngay.

Dù Huyền Vô Tâm chưa đạt tới cảnh giới này, nhưng nhờ có môn võ kỹ cao thâm là Bàn Thiên Kinh nên y đã chạm được tới ý nghĩa của quy tắc không gian, sau đó vận dụng sức mạnh của không gian thì đúng là hiếm có.

Dường như thân đao và kiếm đã nhận được sức mạnh của không gian nên đã hoàn toàn khác trước.

Lúc này, Mục Vỹ cũng đã thấy được sự biến đổi đó, nên lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên.

Nguy hiểm!

Dường như trong vô thức, Mục Vỹ lập tức quay người, về vị trí cũ.

Rắc…

Khi Mục Vỹ vừa rời khỏi vị trí ban nãy, mặt đất vốn bằng phằng chợt xuất hiện một lỗ thủng như một cái miệng khổng lồ với những chiếc răng sắc nhọn, nó phát ra tiếng kèn kẹt như sắp cắn nát người hắn.

“Sức mạnh của quy tắc không gian!”

“Coi như ngươi thông minh!”

“Tuy là sức mạnh của quy tắc không gian, nhưng ngươi mới chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy thôi!”, Mục Vỹ hừ nói: “Nếu ngươi là tầng thứ tám thì chắc chắn ta không phải đối thủ, nhưng giờ thì!”

“Dù thế thì ngươi cũng gắng gượng được đến đâu?”

“Đến khi g**t ch*t ngươi!”

Huyền Vô Tâm bay thật nhanh tới, lần này đao và kiếm của y đã khác hẳn. Nếu Mục Vỹ dám đối đầu trực tiếp thì kiếm Khổ Tình chắc chắn sẽ thuộc về Huyền Vô Tâm y.

Thấy Huyền Vô Tâm lao tới, đương nhiên Mục Vỹ biết ý đồ của y.

Nhưng hắn có ngu tới mức dùng kiếm để chặn đao và kiếm của y không?

Đương nhiên là không rồi!
 
Mục Thần
Chương 965: Tự chui đầu vào rọ


Khi hai người va chạm, dù chỉ trong phút chốc thì kiếm Khổ Tình của hắn sẽ bị thanh trường kiếm kia hấp thu sức mạnh ngay. Khi ấy, hắn có thể phát huy một phần mười sức mạnh của nó đã là quá giỏi rồi.

Mục Vỹ đeo kiếm sau lưng rồi chộp tay ra.

“U Minh Quỷ Trảo!”

So với mấy tháng trước thì chiêu thức này của Mục Vỹ đã có sự thay đổi rõ rệt.

Trảo ấn rộng cả trăm mét lập tức bổ về phía Huyền Vô Tâm.

Mục Vỹ biết Huyền Vô Tâm sẽ dùng thực lực mạnh mẽ của mình và Bàn Thiên Kinh để cắn nuốt triệt để uy lực từ quỷ trảo của mình.

“Ngươi đang làm gì thế? Cù lét à?”

Huyền Vô Tâm bật cười khoái chí, quả nhiên là vậy, khi U Minh Quỷ Trảo chạm vào đao và kiếm của y thì lập tức biến mất dạng.

“Lại! Vô Tương Quỷ Thủ!”

Mục Vỹ bình tĩnh tiếp tục tung một chưởng ra, chưởng ấn khổng lồ mang theo mùi máu tanh xộc thẳng lên trời.

“Vẫn chưa từ bỏ à?”

Trông thấy vậy, Huyền Vô Tâm chỉ mỉm cười thản nhiên.

“Phá nó cho ta!”

Y hét lên một tiếng rồi lại hút chưởng ấn ấy vào trong đao vào kiếm đang cầm trong tay.

“Được lắm! Lại lần nữa!”

Thấy Huyền Vô Tâm liên tiếp hấp thu sức mạnh của U Minh Quỷ Trảo và Vô Tương Quỷ Thủ vào Bàn Thiên Kinh của mình, Mục Vỹ lại mỉm cười rồi nói.

“Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!”

Một tiếng nổ vang lên rồi cuốn về phía Huyền Vô Tâm.

Lần này, y vẫn dùng đao và kiếm để phòng vệ.

Tiếng kêu gào khủng khiếp của Đại Vô Bi Quỷ Âm đã hoàn toàn biến mất!

“Chuyện gì vậy?”

Trông thấy cảnh tượng này, nhiều người phải sững sờ.

Tại sao các đòn tấn công của Mục Vỹ đều bị Huyền Vô Tâm hấp thu hết vậy?

Rốt cuộc Huyền Vô Tâm đang sử dụng công pháp gì?

Nhưng Mục Vỹ lại chẳng hề nao núng khi cả ba đòn tấn công của mình đều bị Huyền Vô Tâm phá giải hết.

“Được, ta ra đòn chốt đây, đành phải liều với ngươi thôi!”

Mục Vỹ xua tay rồi bất đắc dĩ nói.

Ngay sau đó, hắn rút kiếm Khổ Tình ra, tiếng kiếm vang lên vun vút.

Lần này, Mục Vỹ đã chủ động tấn công, chứ không sợ hệt như mấy lần trước nữa.

Tuy nhiên, khi thấy Mục Vỹ tấn công, Huyền Vô Tâm lại lùi lại một bước, không nghênh chiến.

Lùi rồi!

Sao y lại làm vậy?

Ban nãy rõ ràng vẫn kiêu ngạo lắm mà?

Nhưng đâu ai biết nổi khổ khó nói nên lời của y vào lúc này.

Y thi triển Bàn Khai Thiên Địa vào lúc này vốn là quá sức.

Vì muốn thi triển được nó thì cần có thực lực mạnh để tạo ra một không gian, sau đó hấp thu và nhốt đòn tấn công của đối thủ vào bên trong.

Làm được vậy thì đòn tấn công của tất cả mọi đối thủ đều sẽ bị phá giải.

Nhưng y vẫn chưa đạt đến tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn chưa lĩnh ngộ sức mạnh không gian nên làm đến mức này thôi đã chạm giới hạn rồi.

Ba đòn tấn công ban nãy của Mục Vỹ đã suýt lấy mạng y.

Ba sát chiêu ấy quả thực quá mạnh, chúng khiến y thấy khó thở.

Không gian mà y tạo ra đúng là có thể chứa được một số đòn tấn công nhất định, nhưng nếu có đòn tấn công quá mạnh thì sẽ ảnh hưởng tới không gian ngay.

Nếu đòn tấn công ấy bùng phát thì y sẽ lập tức bị tàn phế.

Nhưng nếu y có thêm thời gian thì sẽ có thể hoá giải được đòn tấn công ấy, song Mục Vỹ nào có cho y cơ hội.

Điều này Huyền Vô Tâm không hề dự liệu được.

Nhưng Mục Vỹ đã nắm được điểm sơ hở này của Huyền Vô Tâm, vì thế mới thi triển những đòn tấn công thật mạnh, nhưng lại không cho y thời gian để tiêu hoá.

Nếu Huyền Vô Tâm là tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên thì dù lần này Mục Vỹ có giở hết bản lĩnh ra cũng không thể khiến y thất bại được.

Tiếc là Huyền Vô Tâm mới là tầng thứ bảy!

Ba sát chiêu của Mục Vỹ chẳng khác nào gài một quả bom vào trong bụng của Huyền Vô Tâm. Bây giờ, hắn chỉ cần tấn công từng chút một để kích nổ quả bom ấy cho Huyền Vô Tâm toi đời.

“Mục Vỹ, ngươi đáng chết!”

Dường như Huyền Vô Tâm đã hiểu được ý của Mục Vỹ nên vô cùng sốt sắng, y lập tức giơ cả đao và kiếm lên tấn công Mục Vỹ.

Bây giờ, y không thể đóng không gian tạo ra từ Bàn Khai Thiên Địa được, bởi nếu làm vậy thì những đòn tấn công mà y chưa tiêu hoá hết sẽ làm y nổ banh xác mất.

Mà Mục Vỹ lại tấn công dồn dập, không hề cho y một chút thời gian nào!

Chỉ có đánh bại Mục Vỹ thì mọi việc mới được giải quyết.

“Không phải ngươi muốn đối đầu với ta ư?”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Giờ lại định trốn à? Xông lên đi!”

“Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?”

Huyền Vô Tâm có sự kiêu ngạo của mình, y không tin Mục Vỹ có thể phá được Bàn Khai Thiên Địa của mình.

Không gian hình thành vốn rất kiên cố, vậy một Mục Vỹ cỏn con tầng thứ năm thì làm được gì?

Uỳnh, hai người lao vào nhau giao thủ.

Nhưng lần này, dù có đang bị thương thì Mục Vỹ cũng phải bắt Huyền Vô Tâm dùng hết toàn bộ sức mạnh, không cho y nương tay.

Bởi hắn có thể chịu đựng được, còn y thì không!

Hai người càng giao đấu thì Bàn Khai Thiên Địa của Huyền Vô Tâm tích càng nhiều đòn tấn công, cứ như vậy thì sớm muộn gì y cũng sẽ đốt lửa tự thiêu mình và toi đời.

“Chết tiệt!”

“Sao thế?”

Mục Vỹ hừ nói: “Tự chui đầu vào rọ hả?”
 
Mục Thần
Chương 966: Người sống quyết định


Chương 966: Người sống quyết định

"Tự chui vào rọ? Ngươi thì có!"

Vẻ mặt Huyền Vô Tâm trở nên tàn nhẫn như đã hạ quyết tâm, y nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.

Bị một kẻ chỉ mới đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm như Mục Vỹ chèn ép ra nông nỗi này, quá mất mặt!

Nhưng làm cách nào Mục Vỹ biết bí mật của Bàn Thiên Kinh mà y tu luyện?

Bản thân y từ khi bắt đầu luyện Bàn Thiên Kinh mới biết sức mạnh tuyệt diệu của chiêu thức Bàn Khai Thiên Địa, nghĩ Mục Vỹ không biết nên mới lấy dùng, nhưng sao nhìn cứ như hắn biết nguyên lý hoạt động của nó thế nhỉ?

Nhưng dĩ nhiên là Mục Vỹ sẽ không nói câu trả lời cho Huyền Vô Tâm biết rồi!

Hắn không cho y có thời gian nghỉ ngơi, vừa nói xong đã xông tới.

Sự phối hợp giữa kiếm thuật cao siêu và những đòn tấn công dữ dội từ Mục Vỹ làm Huyền Vô Tâm bị dồn vào thế bí.

"Ngươi chán sống rồi!"

Trong giây lát, Huyền Vô Tâm tung một đòn để thoát khỏi thế công của Mục Vỹ rồi lùi về sau mấy trăm mét.

"Ngươi muốn chết thì ta cho ngươi được toại nguyện, Mục Vỹ!"

Huyền Vô Tâm đanh mặt, nơi bụng bị rạch ra một đường máu bởi quỷ trảo.

"Không trụ nổi nữa à?"

Thấy kết quả của đòn U Minh Quỷ Trảo mình vừa thi triển, Mục Vỹ cười hài lòng, cất trường kiếm đi.

Để xem Huyền Vô Tâm định làm gì tiếp theo!

"Đệ tử của núi Huyền Không ta được tuyển chọn rất kĩ, sao ngươi hiểu được sự lợi hại của bọn ta?"

Nói rồi Huyền Vô Tâm nhổ ba ngụm tinh huyết vào lòng bàn tay của mình.

Mấy ngụm tinh huyết lan rộng ra rồi xâm nhập vào da của Huyền Vô Tâm.

Ngay sau đó, một tơ máu hiện ra. Một dấu ấn kỳ lạ xuất hiện trong tay y.

Dấu ấn đó in ngay giữa lòng bàn tay, Huyền Vô Tâm cụm năm ngón lại thành trảo. Tiếng phập vang lên, y đột nhiên đâm vào ngực mình.

Âm thanh máu b*n r* vang lên không ngừng, mặt Huyền Vô Tâm dính mấy vết máu từ ngực trông cực kỳ kinh khủng.

"Cái quái gì vậy?"

Cảnh tượng này làm một số người xung quanh hoảng hồn.

"Yêu hồn của thánh thú!"

Thiên Vô Viêm thấy cảnh này thì mặt mày trắng bệch, thì thào.

"Mục Vỹ, ngươi có biết kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không không phải toàn bộ đều thất bại không? Tuy chưa hoàn toàn gọi là thành công nhưng đã bồi dưỡng được nhiều thiên tài ưu tú rồi. Ta, Huyền Vô Tâm này, chính là một trong số đó. Ha ha..."

Huyền Vô Tâm cười sặc sụa, giật tay ra khỏi ngực. Máu văng tung tóe ra khỏi tim làm phát ra tiếng phụt phụt.

Một cái!

Hai cái!

Ba cái!

Ba cái sừng mọc ra từ trong ngực Huyền Vô Tâm.

Chúng nó hệt như sừng của con dê, rất cứng rắn.

"Mục Vỹ, Huyền Vô Tâm ta đây đã dùng thiên phú của mình để kết hợp với ba cái sừng của Tam Giác Hung Linh - thánh thú cấp bảy. Ta bảo ngươi sẽ chết trong hôm nay thì ngươi phải chết!"

Huyền Vô Tâm cười ha ha, ba cái sừng tiếp tục mọc dài ra thêm.

Cuối cùng, nó dài tận một trăm mét, gốc sừng nối liền với kinh mạch của Huyền Vô Tâm và lơ lửng trước người y.

Ba cái sừng chụm lại thành trảo như sắp sửa tấn công.

Chẳng qua là cái trảo này to hơn bình thường gấp mấy trăm lần.

Đương nhiên chả cần nói đến uy lực của nó nữa!

"Mục Vỹ, ta vốn giết được ngươi, chẳng qua là ta lười thôi!"

"Xùy!"

Mục Vỹ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường: "Võ giả tự trau dồi lĩnh ngộ của mình về huyết mạch để tu luyện ra huyết mạch, có ai lại đi cướp như ngươi. Ngươi kết hợp thân xác bản thân với tinh huyết của thánh thú thậm chí thần thú, rồi chẳng phải cuối cùng thành ra bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó sao!"

"Ngươi nhìn lại xem mình có còn là người nữa không?"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Huyền Vô Tâm thấy thật nực cười: "Muốn mai này có được sức mạnh vượt bậc thì sao phải so đo chuyện dùng huyết mạch của thánh thú để đạt được thực lực cao cường?"

"Con đường ngươi đi là tà đạo!"

"Tà đạo hay chính đạo do người sống quyết định, kẻ đã chết không có cơ hội đó!"

"Ngươi nói đúng!"

Mục Vỹ không muốn dây dưa nữa, tiến lên một bước. Đất cát dưới chân bay lên làm phát ra những tiếng sột soạt. Không có gió nhưng bụi vẫn bay, chúng làm tăng thêm phần phong trần, mệt mỏi cho Mục Vỹ.

Nếu đã như thế thì chiến thôi!

Giờ đây, hắn đã biết trong núi Huyền Không có một kẻ giấu mặt thao túng, khiến cho toàn bộ núi Huyền Không thành một nơi chướng khí mù mịt.

Việc dùng huyết mạch của thánh thú và thần thú để k*ch th*ch tiềm năng của võ giả quá tào lao.

Hồi đó hắn hấp thu được tinh huyết của Thất Thải Thiên Long, từ đó dòng máu chảy trong cơ thể biến thành máu rồng đa phần là nhờ công dụng của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.

Bởi vậy nên hắn mới không biến thành bộ dạng người ngợm không ra hồn đó.

Nhưng núi Huyền Không chẳng phải nơi có vật quý giá như Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.

"Kẻ sắp chết nói nhiều cũng như không!"

Huyền Vô Tâm đi tới, ba cái sừng toan chộp lấy Mục Vỹ.

Tiếng lốp bốp nổ ra, ba cái sừng tạo thành móng vuốt tóm lấy Mục Vỹ.

Keng keng mấy tiếng, Mục Vỹ dùng kiếm Khổ Tình cố gắng chống lại nhưng tốc độ tấn công của ba cái sừng thật sự quá nhanh.

Mục Vỹ tự nhận kiếm thuật mình đã đủ nhanh rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn khó lòng đối kháng với ba cái sừng!

Huyền Vô Tâm cười như điên, vung đao kiếm trong tay tới.

Lúc này, Mục Vỹ cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nếu chỉ có vậy thì không sao, đằng này Huyền Vô Tâm đã trở thành một kẻ khát máu do bị ảnh hưởng từ Tam Giác Hung Linh.
 
Mục Thần
Chương 967: Vu oan giá họa?


Chương 967: Vu oan giá họa?

"Không biết tại sao ba cái sừng của ta hơi sợ ngươi. Mục Vỹ, chắc trong người ngươi có chứa thứ gì không thể tiết lộ đúng không?"

Máu rồng!

Thánh thú từ khi sinh ra đã sợ thần thú và đối lập với nó rồi.

Mục Vỹ nghe Huyền Vô Tâm nói mới nhớ.

Cười nhẹ, Mục Vỹ bước tới, một tầng Lưu Ly Kim Thân thình lình hiện ra quanh thân.

Thất Thải Lưu Ly Kim Thân!

Khả năng phòng ngự của Thất Thải Lưu Ly Kim Thân ẩn chứa huyết mạch Thiên Long có thể không bằng Lưu Ly Kim Thân mà hắn tạo ra bằng huyết mạch của mình, nhưng chính uy thế của rồng mờ nhạt ấy đã khiến ba cái sừng do dự.

Nhân cơ hội này, Mục Vỹ phản công.

Hắn chém kiếm Khổ Tình ra làm vài tiếng phập vang lên. Mấy cái sừng cứng đó mà chịu được sự tấn công của Hư Tiên Khí ư?

Mục Vỹ liên tục chém ra những nhát kiếm thật nhanh, ba cái sừng chồng chất vết thương.

Giờ đây, Huyền Vô Tâm cũng trở nên kiệt quệ.

Tơ máu tràn ra mép y.

Y hận!

Chẳng hiểu tại sao mỗi lần công kích là lại bị Mục Vỹ hóa giải một cách tài tình.

Điều này làm Huyền Vô Tâm cực kỳ phiền não!

Đến lúc này, dường như mầm mống mà Mục Vỹ chôn trước đó sắp đâm chồi rồi.

"Ngươi vừa đối phó với ba sát chiêu ta mới tặng ngươi, vừa khống chế sừng của Tam Giác Hung Linh, vừa muốn giết ta. Ngươi tưởng mình là thần tiên chắc?"

Thấy Huyền Vô Tâm không chống đỡ nổi nữa, Mục Vỹ trêu đùa.

"Ngươi..."

Huyền Vô Tâm muốn phản bác nhưng vừa mở miệng thì từng ngụm máu tươi ào ra ngoài.

Những vết rách in sâu trên da y, chúng nó vừa trông như bị rạch ra bởi quỷ trảo, vừa như bị quỷ chưởng làm rách toạc, lại giống như bị xé rách một cách bạo lực.

Y thua rồi!

"Huyền sư huynh!"

Tuy nhiên, đang lúc Mục Vỹ muốn đi lên giết Huyền Vô Tâm thì một bóng người lao ra, đứng trước mặt y.

"Bạch Tuyệt!"

"Là ta!"

Bạch Tuyệt mỉm cười nhìn Mục Vỹ.

Hiện giờ, Bạch Tuyệt đã bị Thiên Âm Huyền Xà chiếm cứ thể xác, nó dung hợp với linh hồn cơ thể luôn nên không ai có thể phát hiện ra sự khác thường của gã ta.

Không những thế, Bạch Tuyệt còn tiến vào tầng thứ bảy nhờ sự kết hợp ấy.

Do đó gã ta đã có cùng cấp bậc với Huyền Vô Tâm tại núi Huyền Không.

"Bạch Tuyệt, giết hắn, giết hắn!"

Bây giờ Huyền Vô Tâm đã đuối sức rồi, còn thấy cả ảo ảnh.

"Giết hắn thì được thôi, nhưng xin Huyền sư huynh cho ta mượn Hư Tiên Khí một lát!"

"Lấy đi!"

Sắc mặt Huyền Vô Tâm tím tái, bước chân loạng choạng không vững.

"Huyền sư huynh này, thương thế của huynh nặng lắm đấy, hay sư huynh uống Hư Tiên Đan vào đi, nhất định sẽ hồi phục!", Bạch Tuyệt đề nghị.

"Đúng, đúng, không sai!"

Bấy giờ Huyền Vô Tâm mới sực nhớ ra mình có mang Hư Tiên Đan.

Không do dự, y lập tức lấy Bách Khiếu Ích Nguyên Đan ra rồi nói với Bạch Tuyệt: "Giết hắn đi, nhưng đừng để hắn chết ngay. Ta muốn giữ lại mạng hắn hỏi một câu, giờ ta sẽ uống Bách Khiếu Ích Nguyên Đan!"

Hư Tiên Đan có tầm quan trọng rất lớn đối với núi Huyền Không.

Nhưng giờ đây Huyền Vô Tâm đã sức cùng lực kiệt, việc sử dụng Bàn Khai Thiên Địa quá khả năng cho phép đã tàn phá cơ thể y.

Đành uống đan dược thôi.

Còn về tông môn thế nào thì y phải sống sót mới nghĩ được!

"Không thành vấn đề!"

Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, Bạch Tuyệt mỉm cười quay lại.

Nhưng khoảnh khắc đó, đao và kiếm gã ta đang cầm bỗng dưng đổi hướng. Hai tiếng phập truyền đến.

Huyền Vô Tâm bị đao và kiếm đâm cả vào ngực, người run cầm cập.

Hư Tiên Đan rơi xuống.

Nhưng nó vừa rơi ra khỏi tay Huyền Vô Tâm đã được một bàn tay tiếp lấy.

"Huyền sư huynh, Hư Tiên Đan tốt thế này mà để huynh dùng thì phí lắm!"

Bạch Tuyệt nhếch mép, cầm Bách Khiếu Ích Nguyên Đan thật chặt.

"Bạch Tuyệt, ngươi...", miệng Huyền Vô Tâm òng ọc máu tươi, y nói ngắt quãng.

"Kẻ như ngươi làm gì cũng không biết tính trước, sống cũng phí phạm tài nguyên của núi Huyền Không thôi, chi bằng để ta làm đệ tử cấp cao của núi Huyền Không cho, còn ngươi yên tâm chết đi, thấy sao?"

Bạch Tuyệt cười khẽ. Miệng Huyền Vô Tâm cứ trào máu ra ngoài liên tục, rồi y tắt thở.

Nhưng Bạch Tuyệt vẫn chưa yên lòng, tung một trảo vào đầu y. Sau một tiếng ầm, đầu vỡ tung tóe, thi thể Huyền Vô Tâm rơi xuống biển ở phía dưới.

"Huyền sư huynh, Huyền sư huynh!"

Đúng lúc đó, Bạch Tuyệt bỗng gào thét: "Không ổn rồi, Huyền sư huynh bị Mục Vỹ giết rồi!"

Đậu phộng!

Nghe thấy câu này, Mục Vỹ sững sờ, lập tức ngạc nhiên quay sang nhìn gã ta.

"Bạch Tuyệt, ngươi có cần chơi đểu vậy không!"

Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Ta vốn đã là kẻ thù không đội trời chung của núi Huyền Không, sao lại vu oan giá họa để lấp l**m cho ngươi chứ? Ta nên gọi ngươi là Bạch Tuyệt hay Bạch Xà đây, nói nghe xem?"

"Sao cũng được!"

Bạch Tuyệt nhẹ cười: "Ngươi thấy ta là ai thì gọi tên người đó!"

"Nhưng Huyền Vô Tâm đúng là ngu hết nói nổi, ta nhìn mà sốt ruột giùm. Giết ngươi có khó vậy đâu! Giờ thì đao, kiếm và đan dược về tay ta cả rồi!"

Mục Vỹ lắc đầu: "Tiếc rằng chúng thuộc về núi Huyền Không chứ không phải ngươi!"
 
Mục Thần
Chương 968: Một cái bẫy cao siêu


Chương 968: Một cái bẫy cao siêu

Bạch Tuyệt không thèm đếm xỉa: "Nhưng đó là do ta mang về. Không có ta, Huyền Vô Tâm sẽ bị ngươi giết, đao kiếm và Hư Tiên Đan sẽ bị ngươi cướp đi và họ sẽ bị mất trắng hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, không phải sao?"

"Tính kế tài thật!"

Mục Vỹ thở dài rồi nói: "Nói vậy tức là ngươi muốn giết ta sau đó về khoe công lao chứ gì?"

"Đúng đấy, ngươi cũng thông minh phết!"

Bạch Tuyệt phì cười, vẫn cầm đao và kiếm trong tay, Hư Tiên Đan thì được gã ta cất trong ngực áo.

"Liệu mà đánh ta bị thương đi, như vậy ta sẽ có lý do ăn viên Hư Tiên Đan này rồi, thiên chủ cũng sẽ không trách tội ta!"

"Được thôi, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"

Trường kiếm của Mục Vỹ phát ra tiếng ong ong, hắn nói: "Nhưng làm ngươi bị thương hay giết luôn thì ta không biết trước đâu!"

"Chả sao cả, vì ngươi sẽ không giết được ta!"

Bạch Tuyệt cười sặc sụa, tia dâm uế hiện ra trong mắt. Gã ta bước tới, xông về chỗ Mục Vỹ.

Mỗi lần giao thủ với Huyền Vô Tâm trước đó đều làm Mục Vỹ bị mất sức rất nhiều, tinh thần không còn hứng khởi, thấy Bạch Tuyệt lao tới thì có phần lực bất tòng tâm.

Nhưng giờ đây, mọi người đang đối mặt với cảnh ngộ còn ngặt nghèo hơn nhiều tình cảnh của hắn. Việc đã đến nước này, hắn không được ngã xuống.

Nâng kiếm, chém!

Nếu Bạch Tuyệt muốn bị thương thì đương nhiên sẽ không dùng hết sức rồi.

Hắn có cơ hội để làm điều đó chứ không phải là không.

"Mục Vỹ, tốt nhất là ngươi nên làm ta bị thương thật nặng vào, như thế ta mới không thể về nộp mấy thứ đó lên trên!"

"Được thôi! Theo ý ngươi!"

Mục Vỹ có điên mới không đồng ý với lời Bạch Tuyệt nói.

"Phá Thiên Kiếm!"

Chém một nhát kiếm kết hợp với sức mạnh vĩ đại của kiếm tâm. Cát bụi trở về với cát bụi, rồi tất cả cũng quy về hư vô.

Bạch Tuyệt lúc này khác xa Huyền Vô Tâm.

Thiên Âm Huyền Xà ư?

Rắn sợ lửa!

Tất nhiên lửa bình thường không thể chế ngự được Bạch Tuyệt, nhưng Mục Vỹ hốt thuốc đúng bệnh, cho ba thiên hỏa bám vào trường kiếm. Hơi nóng cháy bỏng truyền đi khắp nơi.

"Ta mặc xác ngươi là Thiên Âm Huyền Xà hay Bạch Tuyệt thật, lần này ta sẽ giết ngươi!"

Nét mặt Mục Vỹ trở nên đanh thép, hỏa kiếm vung tới, ngọn lửa đen kịt cháy dữ dội.

Bạch Tuyệt không hề có động thái ngăn cản khi thấy ngọn lửa bắn tới.

Tiếng phập vang lên. Trường kiếm đâm thẳng vào bụng Bạch Tuyệt, tiếng thịt cháy xèo xèo truyền đến.

"Đau quá!"

Gã ta nhíu mày nhìn Mục Vỹ, nói: "Đau, đau thật đấy!"

"Đau à? Giờ còn đau hơn nữa này!"

Mục Vỹ đanh mặt tung một chưởng đến. Sau tiếng xoẹt, nhát kiếm ấy chém người Bạch Tuyệt ra làm hai nửa.

Bổ đôi luôn cái đầu.

"Còn đau không?"

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn cái xác bị chém làm đôi, hỏi.

"Đương nhiên là đau rồi!"

Tuy nhiên, dù xác bị chẻ đôi nhưng hai cái miệng của gã ta vẫn huyên thuyên không ngừng.

"Ngươi cũng biết đấy, bộ tộc Thiên Âm Huyền Xà bọn ta phải trải qua nguy cơ sinh tử một lần để lột xác. Cảm ơn nhá Mục Vỹ, giờ cuộc đời ta sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa rồi, và Hư Tiên Đan cũng thuộc về ta!"

Giọng của Bạch Tuyệt bất chợt thay đổi, trở nên âm trầm hơn.

"Biết ngay ngươi là Thiên Âm Huyền Xà mà!"

"Chứ còn gì nữa!", Bạch Tuyệt cười khẩy: "Nhờ ngươi mà ta được uống Bách Khiếu Ích Nguyên Đan. Tu vi của ta sẽ lên một tầng cao mới!"

"Ồ? Thật không?"

Mục Vỹ cười lạnh, tỏa một lực hút từ lòng bàn tay cướp lấy Khai Vân Đao và tiên kiếm Cửu Nguyên.

"Hư Tiên Đan bị ngươi ăn rồi, nhưng đao và kiếm thì ta sẽ lấy lại!"

"Nằm mơ!"

Đúng lúc này, thân xác Bạch Tuyệt hợp lại làm một, vết chém dần nối liền, trở lại dáng hình toàn vẹn ban đầu.

Nhưng một tấm da người hiện ra giữa không trung.

Giờ phút này, Bách Khiếu Ích Nguyên Đan cũng đã biến mất!

"Ta thấy ngươi mới nằm mơ ấy!"

Một giọng nói thình lình cất lên mà không có dấu hiệu nào làm Mục Vỹ ngẩn người.

Giọng nói đó tới từ Bạch Tuyệt chứ không phải ai khác!

Nhưng chất giọng này khác xa giọng trước đây của Thiên Âm Huyền Xà.

"Thiên Âm Huyền Xà, lúc thu phục ngươi ta đã biết sẽ có ngày này rồi. Ngươi cũng xảo trá lắm, nhưng đến cùng thì ngươi vẫn ở trong cơ thể ta thôi!"

Vừa nói xong, Bạch Tuyệt vỗ tay vào đầu mình.

Ầm một tiếng, một linh hồn đen bỗng xuất hiện trong tay gã ta.

"Thiên Âm Huyền Xà!"

Cho tới lúc này, Mục Vỹ mới hiểu ra việc Bạch Tuyệt bị mình đánh bại vừa rồi chỉ là một cái bẫy.

Một cái bẫy cực kỳ cao siêu.

Nhìn có vẻ là Thiên Âm Huyền Xà lợi dụng Bạch Tuyệt để chiếm đoạt thân xác nhưng thực chất là gã ta lừa Thiên Âm Huyền Xà hòng thôn phệ luôn nó!

Đã thế gã ta còn ăn một viên Hư Tiên Đan nữa.

"Con rắn ngu ngốc kia, năm đó, lúc thu phục ngươi ta đã tính toán hết cả rồi. Hư Tiên Đan này không phải thứ ngươi có thể ăn được đâu. Dám mộng tưởng đột phá thánh thú để tiến hóa thành thần thú, ngươi mơ mộng hão huyền quá rồi!"

Bạch Tuyệt lạnh lùng cười, b*p ch*t Thiên Ầm Huyền Xà.

Sau đó gã ta dang rộng hai tay.

Một loạt những gợn sóng năng lượng mạnh mẽ truyền ra từ trong cơ thể Bạch Tuyệt.

Không gian quanh đây dần sụp đổ.
 
Mục Thần
Chương 969: Ngươi hiểu về ta quá ít


Chương 969: Ngươi hiểu về ta quá ít

Mục Vỹ cảm giác được có một sức mạnh dữ dội nào đó đang hút mình vào không gian từ trường lấy Bạch Tuyệt làm trung tâm kia.

Đây là cơ hội tuyệt vời để giết gã ta.

Nhưng Mục Vỹ càng hiểu rằng lúc này mà tới gần Bạch Tuyệt thì bí ẩn của không gian sẽ làm mình tan xương nát thịt ngay.

Mục Vỹ không muốn lại gần Bạch Tuyệt nhưng làm gì có chuyện gã ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt này.

Âm thanh bịch bịch vang lên, Bạch Tuyệt tiến về phía Mục Vỹ từng bước một.

Nhờ có Hư Tiên Đan, gã ta đã bước vào tầng tám của cảnh giới Vũ Tiên.

Gã ta có thể từ từ lĩnh ngộ sức mạnh của pháp tắc không gian đến từ tự nhiên trong lúc này nhưng Mục Vỹ thì không thể!

Do đó gã ta sẽ lợi dụng pháp tắc của tự nhiên để giết hắn.

Chỉ cần Mục Vỹ dám can đảm phản kháng, chờ đợi hắn sẽ là cái chết!

"Dùng Thiên Âm Huyền Xà để giúp mình lột xác, đúng là một kẻ thông minh!"

Ngay lúc Mục Vỹ phải liên tục lùi về sau trong khi lực hút của không gian ngày càng lớn, một giọng nói bỗng vang lên.

Trong giọng nói bình thản này ẩn chứa chút gì đó mỉa mai.

Một bóng người đi tới từ nơi âm thanh phát ra.

"Nhậm Cương Cương!"

Thấy người nọ, Bạch Tuyệt hoảng hốt.

Nhưng nghĩ lại thì Nhậm Cương Cương mới hạng tư bảng Thiên Mệnh thôi, gã ta sợ gì chứ.

Trước đây thứ hạng của gã còn cao hơn y, sợ làm quái gì!

"Nhìn có vẻ là ngươi tới đây để giúp Mục Vỹ nhỉ?", Bạch Tuyệt nhếch mép nhìn Nhậm Cương Cương: "Cơ mà ngươi không thấy thực lực mình hơi yếu hả?"

"Vậy ư?"

Vẻ mặt Nhậm Cương Cương không thay đổi, y nhẹ nhàng đưa tay ra.

Trong chốc lát, pháp tắc không gian quanh thân Bạch Tuyệt tan thành mây khói.

Điều đó làm cho việc lĩnh ngộ của Bạch Tuyệt bị ngắt quãng, gã ta bị kẹt ở giữa tầng bảy và tầng tám nên vẫn chưa lĩnh ngộ được pháp tắc không gian một cách trọn vẹn.

"Ngươi, ngươi không phải Nhậm Cương Cương!"

Bạch Tuyệt ngỡ ngàng nhìn Nhậm Cương Cương.

"Ai nói ta không phải?", y phản bác: "Điều này chứng tỏ ngươi biết quá ít về ta thôi!"

"Trước giờ ngươi luôn ẩn giấu bản thân?"

Bạch Tuyệt thấy Nhậm Cương Cương lúc này giống con chim ưng mai phục trong bóng tối chứ nào phải một cao thủ bảng Thiên Mệnh ung dung bình thản, không tranh với đời.

Tất cả mọi người đều bị y lừa!

"Ngươi không cần biết!"

Nhậm Cương Cương lạnh nhạt trả lời: "Ngươi chỉ cần biết mình đáng chết là được rồi!"

Vừa nói xong, y lập tức chộp lấy Bạch Tuyệt.

Không ngờ thực lực của Nhậm Cương Cương kinh khủng đến thế, nét mặt Bạch Tuyệt trở nên kinh hoàng, gã ta không dám phản kháng!

"Đệ tử núi Huyền Không ta mà ngươi nói giết là giết được à!"

Đúng lúc đó, một trưởng lão hạt nhân lao tới.

"Cút!"

Chỉ với một từ đầy hờ hững, không còn gì khác.

Rầm...

Trưởng lão hạt nhân đã bị đánh văng ra sau như va trúng tường.

"Mạnh thật!"

Mục Vỹ kinh ngạc thốt lên.

Rốt cuộc Nhậm Cương Cương này là ai vậy?

Soạt soạt soạt...

Tên kia vừa bị hất văng thì lại có thêm ba trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không nhanh chóng chạy tới.

"Chậc chậc, lười đấu với các ông lắm. Ngươi mà không ra đây là ta đi đấy!"

Câu vừa dứt, một người mặc áo choàng đen xuất hiện.

Người áo đen nọ bỗng ra tay chống lại ba trưởng lão hạt nhân.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Bạch Tuyệt nhìn Nhậm Cương Cương, nói với vẻ khó chịu.

"Nhân gian nhiều nỗi khổ vì tình, càng vô tình càng lụy tình!"

Điện Khổ Thiên!

Bạch Tuyệt nghe thấy câu này thì tỉnh ngộ.

Điện Khổ Thiên đã bị núi Huyền Không tiêu diệt năm xưa, ai ngờ lại lộ mặt lần nữa.

"Ngươi biết à? Không ngờ bao năm qua núi Huyền Không vẫn còn nhớ đến điện Khổ Thiên!"

Nhậm Cương Cương than thở.

Điện Khổ Thiên?

Thì ra là Khổ Thanh!

Hôm đó người này ngỏ lời hợp tác, hôm nay thì tới hỗ trợ, quả là rất có thành ý.

Nhưng có một điều nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ là Nhậm Cương Cương bề ngoài là cao thủ bảng Thiên Mệnh, trên thực tế lại không kém những người tai to mặt lớn trong các tông môn bao nhiêu.

Cả người áo đen kia nữa, đấu với ba trưởng lão hạt nhân núi Huyền Không cùng một lúc mà vẫn chiếm thượng phong!

Những người nắm giữ chức trưởng lão hạt nhân ở núi Huyền Không ít nhất cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, tầng chín, là cường giả hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên rồi!

"Mục công tử, thánh chủ lệnh cho ta chuyển lời với công tử rằng khi nào có thời gian sẽ đến gặp công tử".

"Được thôi!"

Nhậm Cương Cương tỏ ra lễ độ cực kỳ.

"Hôm nay xem như lễ ra mắt, ta sẽ giúp Mục công tử xử lý người này!", Nhậm Cương Cương liếc nhìn Bạch Tuyệt, nói với giọng nhẹ bẫng.

Nhưng chính câu nói này lại làm toàn thân Bạch Tuyệt lập tức nổi da gà!

Bản thân gã ta đã không mạnh bằng trưởng lão hạt nhân núi Huyền Không, nếu đấu với Nhậm Cương Cương thì khác nào gặp thần chết đâu?

"Nhậm Cương Cương, dù gì đây cũng là đệ tử của núi Huyền Không, Huyền Vô Tâm đã chết rồi, điện Khổ Thiên các cậu hãy dừng lại đi!"

Đúng lúc này, một giọng nói vọng lại trong hư không, đi thẳng vào lòng mọi người.

Giọng nói ấy vừa cất lên thì một người xuất hiện.

"Lão tổ tông!"

Thấy người vừa đến, Bạch Tuyệt mừng rơn như tóm được cọng rơm cứu mạng.

"Tiểu tử này, còn biết ta là lão tổ tông con à, cút sang một bên!"

"Dạ!"

Bạch Tuyệt hoàn toàn không dám chống đối lời của ông lão mặc áo bào trắng, tóc trắng đột nhiên xuất hiện này, mau chóng chạy ra sau lão ta đứng.

"Cực Vũ Thắng trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không tới đây đã làm ta ngạc nhiên lắm rồi, đằng này lại có thêm Bạch Vô Song nữa!"

Nhậm Cương Cương không mấy kinh ngạc khi thấy bóng người kia, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm túc hơn.
 
Mục Thần
Chương 970: Rút quân


“Các ngươi có thể sống sót thoát khỏi điện Khổ Thiên đã là kỳ tích rồi, nhưng muốn đối đầu với núi Huyền Không thì ta khuyên nên từ bỏ ý định ấy đi!”, Bạch Vô Song nhìn Nhậm Cương Cương rồi hầm hừ nói.

Giữa hai người họ không hề giương cung bạt kiếm, nhưng rõ ràng lại có mùi thuốc súng nồng đậm.

Mục Vỹ im lặng đứng sau lưng Nhậm Cương Cương, lặng lẽ khôi phục chân nguyên đã tiêu hao.

Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm để ý tới người đang đứng ở một phía khác.

Người đó mặc áo bào đen, vóc dáng hơi gầy, nhưng lại di chuyển tự do giữa mười trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, mà không ai dám ho he gì.

Thực lực của người này phải sánh ngang với cường giả có cấp bậc cao nhất trong các môn phái.

“Cực Vũ Thắng, xuống đây đi!”

Bạch Vô Song nhìn lên trên cao rồi nói.

“Bạch Vô Song, ông đang làm gì vậy?”

Vù, một bóng người đã xuất hiện.

Trong lúc đó, Diệp Thu cũng đáp xuống cạnh Mục Vỹ.

“Sư phụ, người không sao chứ?”

“Ừ!”

Thấy Diệp Thu hít thở nặng nề, mặt còn hơi tái nên Mục Vỹ quan tâm hỏi: “Con thì sao?”

“Con ổn ạ, ông ta chưa đủ trình làm con bị thương đâu!”

Diệp Thu đầy sát ý nhìn Cực Vũ Thắng.

Đương nhiên y biết với một cường giả ở cảnh giới cao như Cực Vũ Thắng thì không phải y muốn giết là có thể giết được.

Hơn nữa, với tình trạng hiện giờ thì y khó mà giết Cực Vũ Thắng được.

“Diệp Thu, ngươi mạnh hơn trước nhiều đấy, nếu hai vị sư phụ của ngươi biết tin này chắc chắn sẽ vui lắm đây.”

Cực Vũ Thắng nhìn Diệp Thu, trong mắt lộ ra một vẻ thận trọng.

So với mười nghìn năm trước thì tiểu tử này đã mạnh hơn quá nhiều, hơn nữa y còn là Chí Thánh Quỷ Thể, thành tựu sau này chắc sẽ mạnh theo sự lĩnh ngộ của y với Chí Thánh Quỷ Thể.

“Đi thôi!”

Bạch Vô Song nhìn Cực Vũ Thắng rồi hờ hững nói.

“Đi?”

“Không đi thì ở đây làm gì?”

Bạch Vô Song bực mình nói: “Đã có hai nhân vật lợi hại trong điện Khổ Thiên tới rồi, lẽ nào ngươi định bắt thiên chủ và thánh chủ hiện giờ của điện Khổ Thiên đến để đánh một trận ra trò sao?”

Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng chỉ biết bực dọc trong lòng.

Hôm nay, lẽ ra ông ta đã bố trí một kế hoạch hoàn hảo, bắt tay với nhà họ Kim, Thạch, Lâm, Chu và Cửu Hàn Thiên Cung. Dù Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông có ý hỗ trợ Mục Vỹ thì chắc chắn cũng không thể ngờ họ lại ra quân ồ ạt thế này.

Nhưng ai dè cả kế hoạch đã bị điện Khổ Thiên chặn đứng!

“Nhưng Huyền Vô Tâm…”

“Vũ Thắng, thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài nữa!”, Bạch Vô Song thờ ơ nói: “Huyền Vô Tâm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy mà không giết nổi Mục Vỹ, vậy chúng ta còn cần tên vô dụng ấy làm gì nữa!”

Bạch Vô Song đã lộ ra vẻ giận dữ khi nói câu này.

Môn phái đã bồi dưỡng Huyền Vô Tâm như một đệ tử hạt nhân, nhưng y đã làm họ mất mặt.

Có mỗi Mục Vỹ mà y cũng không giết được, thiên tài như vậy thì núi Huyền Không không cần!

“Hừ!”

Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng phất ống tay áo rồi bỏ đi.

Lẽ ra ông ta đã nắm chắc phần thắng rồi, ai ngờ đâu Mục Vỹ lại tham gia cuộc thi đan khí rồi được ba môn phái lớn coi trọng.

Đệ tử Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông, Vương Tâm Nhã của Vạn Trận Tông và Từ Triệu Mông của Khí Cụ Môn đều là các đệ tử hạt nhân của môn phái họ.

Nên ông ta không thể động tới ai.

Ba môn phái lớn để ba người này đi theo Mục Vỹ là đủ hiểu rồi.

“Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi, Mục Vỹ!”

“Ta cũng vậy!”

Mục Vỹ gật đầu rồi bừng sát ý nhìn bóng lưng rời đi của Cực Vũ Thắng.

“Mục Vỹ, từ nay trở đi, ngươi phải luôn cẩn thận đấy!”

Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì ta cũng không thể bắt Thiên Âm Huyền Xà lộ mặt, sau đó khiến con súc sinh ấy tưởng đã khống chế được ta, nhưng thực chất lại bị ta điều khiển!”

“Điều quan trọng nhất là ngươi đã giết Huyền Vô Tâm, vậy là không còn ai ở núi Huyền Không cản bước ta nữa rồi!”

“Ngươi yên tâm, tiếp theo sẽ tới lượt ngươi!”

Mục Vỹ lạnh mặt mỉm cười.

Hắn biết mình đã bị Bạch Tuyệt gài bẫy, nhưng dù gã ta không làm vậy thì hắn cũng phải giết Huyền Vô Tâm.

“Nhà họ Kim, Thạch, Lâm, Chu và Cửu Hàn Thiên Cung, sau này ta sẽ dần tính sổ chuyện hôm nay với các người!”

Mục Vỹ nổi sát ý rồi ngạo nghễ nói.

Sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải hàng vạn năm trước chính là đã không nhổ cỏ tận gốc, không tiêu diệt núi Huyền Không vì thế mới gây ra cái chết của Huyết Kiêu.

Bây giờ, hắn tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm ấy nữa.

“Mục Vỹ, ngươi có quan hệ mật thiết với Vỹ tôn giả nên cứ yên tâm, không phải chỉ mỗi núi Huyền Không không tha cho ngươi đâu, vẫn còn người khác nữa đấy!”

Cực Vũ Thắng bất chợt quay lại rồi nham hiểm nói.

“Ông cũng yên tâm, không chỉ ta đâu, mà còn nhiều người nữa không tha cho ông!”

Mục Vỹ thầm đáp.

Cuối cùng thì cũng trời yên biển lặng, võ giả của các thế lực lớn đều dần rút quân sau khi núi Huyền Không rời đi.

Bởi không có núi Huyền Không thì họ không thể giết Mục Vỹ được.

“Đa tạ hai vị!”

Mục Vỹ nhìn Nhậm Cương Cương và người đàn ông áo đen rồi cung kính nói.

“Khách sáo rồi! Hai chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi!”, người áo đen mỉm cười rồi khàn giọng đáp: “Vả lại, vì giao tình giữa hai ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi rồi!”

Giao tình giữa hai ta?

Mục Vỹ ngẩn ra.

Từ lúc đến tiểu thế giới Tam Thiên, hắn chỉ ở lại Thiên Kiếm Sơn một thời gian, dù hắn cũng đã tiếp xúc với nhiều người, nhưng người có thực lực mạnh thế này thì không có!
 
Back
Top Bottom