Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 941: Giá khởi điểm một tỷ


Chương 941: Giá khởi điểm một tỷ

"Vỹ di, bây giờ Mục Vỹ đấu giá Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan, e rằng người của núi Huyền Không sẽ không bỏ qua cho huynh ấy!"

"Ừm!"

Nữ tử sau lưng thiếu thánh nữ gật đầu, đáp: "Mà con cũng đừng quá lo lắng, hẳn Mục Vỹ cũng có kế hoạch khác rồi, không sao đâu. Chỉ là hôm nay khó tránh khỏi gặp mặt, chẳng lẽ con..."

"Thôi ạ!", giọng nói của thiếu thánh nữ nghe có gì đó thật thê lương: "Huynh ấy đã có hai người, đủ rồi, như vậy cũng tốt!"

Nghe thấy câu này, nữ tử được gọi là Vỹ di khẽ thở dài.

Thiếu thánh nữ tất nhiên là Tiêu Doãn Nhi. Cô ấy vốn xuất thân từ thánh địa Trì Dao trực thuộc thánh địa Huyền Nguyệt.

Sau khi tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên, Tiêu Doãn Nhi gia nhập thánh địa Huyền Nguyệt, thực lực đột ngột tăng mạnh, có khả năng lĩnh ngộ bí tịch Huyền Nguyệt Tâm Kinh của thánh địa Huyền Nguyệt siêu việt, thiên phú xuất chúng nên được Huyền Nguyệt thánh nữ chỉ định làm thiếu thánh nữ!

Cùng lúc đó, đội ngũ của Khí Cụ Môn, Thiên Đan Tông, Vạn Trận Tông, Vô Cực Ma Tông, nhà họ Chu và nhiều môn phái khác lục tục đến.

Buổi đấu giá hôm nay thật sự là miếng mồi ngon cho các danh gia vọng tộc và tông môn lớn của tiểu thế giới Tam Thiên.

Một lúc sau, khách mời tham dự đã đến đông đủ. Phòng đấu giá của Thiên Bảo Các là một nơi cực kỳ sang trọng với sức chứa mấy nghìn người, và mấy nghìn người này không ai không phải cường giả cảnh giới Vũ Tiên, mỗi người đều tới từ tông môn hoặc là cường giả độc hành cường đại.

Tại chính giữa phòng đấu giá chễm chệ một cái bục tròn khổng lồ.

Giờ phút này, một bóng người chậm rãi lộ mặt nơi chính giữa bục tròn.

Đó là Mục Vỹ!

Đáng lý ra đấu giá viên của Thiên Bảo Các sẽ chủ trì phòng đấu giá nhưng Mục Vỹ chủ động xin được làm đấu giá viên ngày hôm nay.

"Các vị đi từ xa tới đây vất vả rồi! Uống miếng trà, nghỉ ngơi một lát đã nhé!"

Mục Vỹ nhìn những người xung quanh, mỉm cười nói: "Trong số những người đang ngồi đây, có người thì thân thiết với Mục Vỹ ta, có người thì như thù như địch, thậm chí gay go đến nỗi suýt giết ta hoặc đã bị ta giết!"

"Nhưng Thiên Bảo Các mở cửa làm ăn, Mục Vỹ ta đây sẽ chủ trì buổi đấu giá hôm nay nên tất nhiên sẽ không làm mất danh tiếng của Thiên Bảo Các. Ta nghĩ chắc chắn buổi đấu giá này sẽ gay cấn lắm đây!"

Nói xong, hắn liếc nhìn xung quanh một lượt.

Hắn khẽ nhếch mép khi nhìn thấy bọn núi Huyền Không.

Nhưng lúc hướng mắt về Tiêu Doãn Nhi thì hắn lại cười lúng túng.

Mục Vỹ biết Tiêu Doãn Nhi là thiếu thánh nữ chứ, chẳng qua là do quan hệ trước mắt của hai người quá ngặt nghèo nên hắn thật sự có phần không biết nên làm sao.

Bị Mục Vỹ nhìn, Tiêu Doãn Nhi hơi ngẩn ra, tim đập thình thịch liên hồi. Cô ấy cũng bối rối.

Bao nhiêu năm không gặp, hắn vẫn là hắn.

Từng nụ cười, từng cử chỉ vẫn đầy tự tin và cởi mở.

Cứ như thể dù trời có sụp đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ là người bình tĩnh và ung dung nhất vậy.

Thậm chí, Tiêu Doãn Nhi còn nghĩ rằng nếu năm đó mình chết đi trong lòng Mục Vỹ thì có lẽ đã không bị bủa vây bởi nhiều ưu phiền như bây giờ.

"Không nói nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!"

Mục Vỹ cười tươi: "Cơ mà nói cho mọi người biết không phải hai món mà có tới ba món được đấu giá hôm nay. Mọi người cứ chuẩn bị Linh Tinh sẵn đi, rồi sẽ biết món được đấu giá cuối cùng là gì thôi!"

Ba món?

Lại còn được đặt sau Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí ư? Sẽ là thứ gì đây?

Tất cả mọi người lập tức trở nên cuồng nhiệt!

Thấy các vị khách mời trong phòng đấu giá châu đầu ghé tai thì thầm, Mục Vỹ cười đắc thắng.

Kiếp trước là Tiên Vương, số buổi đấu giá đã tham dự không phải mười nghìn cũng có mấy nghìn, có chiêu trò nào mà hắn chưa từng gặp qua?

Thế nên hôm nay Mục Vỹ dùng một trò trong đó với những người này.

"Được rồi, bắt đầu hội đấu giá thôi. Mở màn là Hư Tiên Đan - Bách Khiếu Ích Nguyên Đan!"

Mục Vỹ duỗi tay, một chiếc hộp thủy tinh xuất hiện trên bục tròn.

Bách Khiếu Ích Nguyên Đan!

Hư Tiên Đan!

"Ta nghĩ chắc hẳn mọi người đều hiểu viên đan dược này có công dụng gì. Võ giả khi đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cần vượt qua kiếp nạn để tiến vào cảnh giới Sinh Tử. Bách Khiếu Ích Nguyên Đan là Hư Tiên Đan, thứ này sẽ giúp võ giả làm tinh nguyên thanh lọc mỗi một mảnh máu thịt của mình trong quá trình độ kiếp, từ đó vượt qua đại kiếp thành công!"

"Nói cách khác, đó là giúp một cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng mười thành công tiến vào cảnh giới Sinh Tử, trở thành tiên nhân chân chính!"

Giúp trở thành cường giả cảnh giới Sinh Tử vốn là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Tất nhiên Mục Vỹ cũng biết rằng Bách Khiếu Ích Nguyên Đan chỉ có tác dụng hỗ trợ mà thôi.

Nhưng giờ đóng vai trò là đấu giá viên nên phải khoa trương thì những người này mới kích động hơn được chứ.

"Giá khởi điểm một tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn... một trăm triệu!"

Mục Vỹ vừa dứt lời, cả hội trường trở nên hỗn loạn.

Một tỷ Linh Tinh thượng phẩm sao? Khác nào vét sạch quỹ để dành mấy trăm năm của một môn phái hạng nhì tại tiểu thế giới Tam Thiên chứ!

Nhưng khách mời ở đây đều là lãnh đạo của các thế lực hàng đầu, họ đâu quan tâm đến chuyện đó!

Quy tắc tăng giá mà Mục Vỹ đưa ra mới là điều làm họ ngạc nhiên hơn.

Một trăm triệu!

Một lần không được dưới một trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm, nếu cứ cộng vào như vậy thì có thể tưởng tượng được nó sẽ tiến đến một con số khổng lồ biết bao nhiêu.

Bình thường tăng mấy chục triệu một lần, mấy chục triệu một lần đã là ghê gớm lắm rồi.

Mục Vỹ còn chả thèm quan tâm.

Ai muốn mua thì tăng giá thôi. Ít nhất, hắn tin rằng những người ngồi đây giàu nứt đố đổ vách, nhiều người muốn mua lắm!

"Một tỷ mốt!"

Mục Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói không buồn không vui vang lên.

Người vừa lên tiếng là Huyền Ngọc Đức của núi Huyền Không.
 
Mục Thần
Chương 942: Đấu giá kịch liệt


Chương 942: Đấu giá kịch liệt

Núi Huyền Không là môn phái lớn nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên nên chút tiền này không là gì cả.

“Được, núi Huyền Không một tỷ mốt, vừa ra giá cái đã cả trăm triệu ngay, quá oách!”

Mục Vỹ vỗ tay tán thưởng.

Tăng thêm một trăm triệu mà oách ư?

Không phải chính ngươi nói mỗi lần đấu giá ít nhất phải là một trăm triệu à?

Thấy Mục Vỹ vỗ tay khen ngợi, mọi người đều cạn lời.

“Một tỷ mốt lần một, một tỷ mốt lần hai…”

“Một tỷ hai!”

Núi Huyền Không vừa dứt lời, Mục Vỹ chuẩn bị chốt giá.

Nhưng đột nhiên lại có người chen ngang.

Trả thêm có một trăm triệu mà núi Huyền Không đòi lấy Bách Khiếu Ích Nguyên Đan à? Mơ đi nhé!

Hàn Doãn của Cửu Hàn Thiên Cung lên tiếng tăng giá.

“Một tỷ ba!”

Nhưng Hàn Doãn vừa nói dứt câu thì lại có một giọng nói hờ hững vang lên.

Thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt, hay chính là nữ tử mặc y phục đen đeo khăn che mặt bắt đầu tham gia đấu giá.

“Vỹ thánh sử đúng là hào phóng, nhưng hình như Hư Tiên Đan không có nhiều tác dụng với thánh địa Huyền Nguyệt thì phải?”, Hàn Doãn cười lớn nói: “Lâu nay, công pháp của thánh địa Huyền Nguyệt luôn tích tụ linh khí của đất trời, mà linh khí thì hữu dụng hơn đan dược nhiều!”

“Không phiền phó cung chủ Hàn phải quan tâm, ai mà chẳng muốn có Hư Tiên Đan, hơn nữa Hư Tiên Đan của Thiên Đan Tông mạnh hơn của núi Huyền Không nhiều!”

“Đúng là núi Huyền Không có Hư Tiên Đan, nhưng họ có bán ư?”

Người đại diện của hai thế lực lớn không ngừng đấu khẩu, trong lời có có ý chế nhạo núi Huyền Không.

“Hư Tiên Đan của núi Huyền Không ta có phải lá cây đâu, chúng ta phải hao tâm khổ tứ lắm mới luyện chế ra được một viên đấy. Hai vị cãi vã thì đừng lôi núi Huyền Không vào!”, Huyền Ngọc Đức cười nói.

Buổi đấu giá mới bắt đầu mà bầu không khí đã nóng hừng hực rồi.

Những người tới góp vui biết rõ người có thể tham gia đấu giá đều là những con dê đầu đàn của các thế lực lớn nên đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả.

Còn họ thì tuyệt nhiên không thể tham gia vào vụ cãi lộn này.

“Một tỷ rưỡi!”

Trong lúc ba thế lực lớn đang tranh cãi, chợt có một giọng nói vang lên.

Người lên tiếng là thiếu môn chủ Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn.

Hắn ta vừa cất giọng đã tăng thêm ba trăm triệu, như thể không phải đang tiêu Linh Tinh, mà là giấy vụn vậy.

“Thất Tinh Môn khí phách như vậy từ bao giờ thế?”

Có tiếng cười vang lên, một ông lão - người của Vô Cực Ma Tông mặc áo bào đen, đầu đội mũ khàn giọng nói: “Vô Cực Ma Tông trả một tỷ sáu!”

“Là phó tông chủ Ma Diệt của Vô Cực Ma Tông!”

“Đúng là ông ta rồi! Ta nghe nói ngày xưa, ông ta chẳng có danh tiếng gì trong môn phái cả, nhưng sau khi tu luyện ma pháp của Vô Cực Ma Tông thì thực lực đã tăng vọt, sau đó còn bành trướng thế lực cho họ nên mới được phong làm phó tông chủ đấy”.

“Hình như Ma Diệt không phải là tên thật của ông ta đâu, nghe đâu người này có lai lịch bí ẩn lắm!”

Nhìn thấy ông lão mặc áo bào đen che mặt, Mục Vỹ hơi ngẩn người.

Ma Vô Tình là thiếu tông chủ của Vô Cực Ma Tông, nhưng chỉ ngồi chơi xơi nước, như thể hoàn toàn không quan tâm gì tới buổi đấu giá này.

“Một tỷ tám!”

Nhưng Ma Diệt dứt lời chưa được bao lâu thì lại có một giọng nói khác vang lên.

Người của Vạn Trận Tông ra tay rồi.

“Vạn Lịch - một trong ba tông lão của Vạn Trận Tông!”

“Người này toàn ở Vạn Trận Tông chẳng bao giờ đi đâu, mà giờ lại chịu xuất đầu lộ diện cơ đấy”.

“Nghe nói ông ấy là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi, chắc muốn có Bách Khiếu Ích Nguyên Đan để nâng cao tu vi”.

Ngay sau đó, mọi người đã bàn tán sôi nổi.

“Hai tỷ!”

Nhưng Vạn Lịch vừa nói dứt câu thì Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn lại tiếp tục nâng giá.

Lại là Thất Tinh Môn.

Hôm nay có vẻ như môn phái này sôi nổi hơn hẳn bình thường.

Là môn phái đứng đầu trong bảy thế lực lớn ở Tây Vực nên Thất Tinh Môn có nền tảng không hề tầm thường, nhưng so với các thế lực lớn ở Trung Vực như Cửu Hàn Thiên Cung thì vẫn còn kém xa.

Tuy nhiên hôm nay họ lại sôi nổi khác thường, lẽ nào thật sự muốn giành được Bách Khiếu Ích Nguyên Đan ư?

Mục Vỹ đứng ở ví trị trung tâm rồi nhìn Tinh Tử Hàng, sau đó mỉm cười một cách khó hiểu.

Hai tỷ, đã hai tỷ rồi!

Số Linh Tinh này bằng tổng tích luỹ hàng nghìn năm của một thể lực hạng hai.

“Hôm nay, Thất Tinh Môn nhiệt huyết thế!”

Huyền Ngọc Đức của núi Huyền Không cười lạnh nói: “Hai tỷ rưỡi!”

Câu nói này lập tức khiến ai nấy cũng phải sững người.

Hai tỷ rưỡi, một phát tăng thêm năm trăm triệu không khiến người ta ngạc nhiên mới lạ.

Nhưng ngay sau đó, khi Vỹ thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt, phó tông chủ của Vô Cực Ma Tông và phó cung chủ Hàn Doãn của Cửu Hàn Thiên Cung chuẩn bị nâng giá tiếp thì một giọng nói hờ hững đã vang lên khiến mọi người phải sững người.

“Năm tỷ!”

Cả phòng đấu giá chợt im phăng phắc sau khi nghe thấy cái giá đó.

Không có một con số cụ thể nào để định giá chính xác giá trị của Hư Tiên Đan, vì chưa ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được loại đan dược này, vì thế nó mới gây sốt trên thị trường.

Số tiền năm tỷ cho viên Hư Tiên Đan này đủ để mua cả chục viên thánh đan tuyệt phẩm rồi!

Người ra giá này có vóc dáng gầy gò, thoạt nhìn trông rất lạnh lùng.

Người đó mặc chiếc áo bào đen che kín người nên không rõ tướng mạo ra sao, chỉ có bàn tay trắng muốt khiến người ta thấy có vẻ hơi tiều tuỵ thôi.

Năm tỷ!

Quả là một con số trên trời!
 
Mục Thần
Chương 943: Mười tỷ


Chương 943: Mười tỷ

Tất cả mọi người lập tức dồn hết sự chú ý về phía người đó.

Ngoài các thế lực lớn đang có mặt ở đây ra thì không còn ai có nhiều Linh Tinh thượng phẩm thế này, rốt cuộc người đó là ai?

Các thế lực lớn đều mưu mô nên thành ra nghi ngờ lẫn nhau.

Núi Huyền Không thì nghi là Mục Vỹ cố tình nâng giá để k*ch th*ch mọi người tăng giá tiếp.

Nhưng Mục Vỹ cũng có vẻ mù mờ không biết người kia là ai.

Hắn nhìn ngay sang Tinh Tử Hàng.

Đúng là Mục Vỹ đã nhờ Tinh Tử Hàng hét giá giúp mình, nhưng hắn ta cũng đã nói chỉ có thể nâng tới mức ba tỷ thôi.

Giờ con số đã lên đến năm tỷ, ngộ nhỡ người khác không dám nâng giá nữa thì toi đời.

Song, khi thấy Tinh Tử Hàng cũng có vẻ kinh ngạc, Mục Vỹ biết đây không phải người do hắn ta sắp xếp.

“Năm tỷ mốt!”

Người của núi Huyền Không tiếp tục chiến đấu.

Huyền Ngọc Đức quyết phải lấy bằng được viên Hư Tiên Đan này, vì đây cũng là mệnh lệnh của núi Huyền Không.

“Năm tỷ hai!”

Nhưng người bất ngờ xuất hiện kia có vẻ không muốn bỏ cuộc.

“Năm tỷ rưỡi!”

Huyền Ngọc Đức nói tiếp rồi nhìn người đó với vẻ khiêu khích.

Song, không biết vô tình hay cố ý, người kia lại chẳng đoái hoài gì tới ông ta.

Người đó chỉ nhìn chăm chăm vào viên đan dược trên sân khấu rồi máy móc tăng giá.

“Sáu tỷ!”

“Sáu tỷ rưỡi!”, Huyền Ngọc Đức theo tiếp.

“Bảy tỷ!”

“Bảy tỷ rưỡi!”

Huyền Ngọc Đức đã tăng giá lên bảy tỷ rưỡi, ông ta đã nhìn chòng chọc vào người kia.

Rốt cuộc đó là ai?

“Tám tỷ!”

Người đó vẫn tiếp tục không màng sự đời mà tăng giá.

“Tám tỷ rưỡi!”

Huyền Ngọc Đức đang run lên.

Lúc này, ông ta đã bắt đầu thấy hơi lo lắng.

Vì con số tám tỷ rưỡi này quá cao rồi.

Nghe thấy thế, người kia nhíu mày rồi khẽ nói: “Chín tỷ”

“Mười tỷ!”

Tiếng hô chín tỷ vừa dứt, đã có một giọng nói vang lên ngay.

Mười tỷ có nghĩa là gì!

Đến các môn phái như Vạn Trận Tông và Thiên Đan Tông cũng phải mất hàng chục năm mới có thể tích luỹ được số tiền này.

Núi Huyền Không chịu chi thật!

Nghe thấy cái giá đó, người áo đen cuối cùng đã cau mày rồi khẽ thở dài một hơi, tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Không còn ai tăng giá thêm nữa!

Số tiền mười tỷ này đủ để mua vài chục viên thánh đan tuyệt phẩm, cũng chỉ có núi Huyền Không mới dám chịu chơi như vậy.

Người cầm đầu của các môn phái lớn khác đều im lặng.

“Núi Huyền Không quả nhiên giàu có, cả mười tỷ Linh Tinh thượng phẩm lận, được ta chốt luôn nhé!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi gõ cái búa nhỏ trong tay.

Mười tỷ Linh Tinh đã vượt xa con số mà hắn mong muốn, có điều không biết núi Huyền Không còn tiền để đấu giá cho món đồ tiếp theo hay không.

“Rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá món đồ thứ hai!”

Mục Vỹ mỉm cười, sau đó có một thứ gì đấy nhô lên trên sân khấu.

Tấm vải che rơi xuống, một thanh đao xuất hiện.

Khai Vân Đao!

Một trong số Hư Tiên Khí của Khí Cụ Môn.

Vừa trông thấy thanh đao này, mọi người lập tức nhao lên ngay, ai cũng mong muốn được sở hữu.

Đây chính là món Hư Tiên Khí Khai Vân Đao.

So với thứ đồ dùng một lần là hết ngay như đan dược thì thần binh lợi khí kinh tế hơn rất nhiều, Khai Vân Đao có thể đi theo ta đến hết đời, thậm chí sau khi mình chết đi thì đời con cháu vẫn được kế thừa.

Hay còn gọi là truyền thừa!

Còn đan dược thì không!

Mua đan dược rồi thì không thể mang về đặt lên bàn mà thờ được!

Trông thấy thanh đao này, ai cũng vô cùng hào hứng.

“Đây là Khai Vân Đao, ta nghĩ chắc mọi người đều biết cả rồi. Nó là Hư Tiên Đan nhị phẩm, chỉ có điều mũi đao đã bị nứt nên đã giảm bớt giá trị của thanh bảo đao này!”

Mục Vỹ giới thiệu: “Nhưng thanh đao này đã được một cao nhân sửa lại, dù bị giáng một cấp nhưng lại là một món Hư Tiên Khí hoàn hảo, thậm chí uy lực còn mạnh hơn trước. Mọi người cứ quan sát thật kỹ, mũi đao không còn vết nứt nữa đâu!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, mọi người đều nhìn chòng chọc vào thanh trường đao đó.

Quả nhiên không còn vết nứt nữa rồi!

Từ Chính Khí của Khí Cụ Môn trân trối nhìn thanh đao này.

Sao có thể?

Ông ta không biết là Mục Vỹ có thể sửa được thanh đao này.

Mà ông ta cũng không thể ngờ là Mục Vỹ lại làm được điều đó.

Đến thầy luyện khí cao cấp nhất trong Khí Cụ Môn còn phải bó tay, hàng nghìn năm nay cũng không có ai sửa được.

Rốt cuộc là thầy luyện khí nào đã làm được việc này?

Từ Chính Khí đột nhiên ngớ ra.

Lẽ nào là Mục Vỹ?

Ông ta biết Mục Vỹ rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại đến mấy, cũng không thể làm được việc đó chứ?

Từ Chính Khí không dám khẳng định.

“Thanh đao này đã được thầy nghiệm khí của Thiên Bảo Các kiểm tra, chắc mọi người yên tâm rồi chứ?”

Khi thầy nghiệm khí của Thiên Bảo Các đã kiểm chứng mà vẫn là hàng giả thì họ sẽ đền bù gấp đôi, điều này thì ai cũng biết.

Song, ai cũng tò mò muốn biết thầy luyện khí nào đã cải tạo thanh đao này trở nên hoàn hảo như bây giờ.

Hư Tiên Khí là vật hiếm, chẳng may cải tạo thất bại thì sẽ là tổn thất không thể bù đắp và không một ai có thể gánh vác trách nhiệm được.

Người này dám sửa chữa, chứng tỏ rất tự tin vào bản thân.

Rốt cuộc người đó là ai?
 
Mục Thần
Chương 944: Hai mươi tỷ rồi


Chương 944: Hai mươi tỷ rồi

Ngay sau đó, các thế lực lớn đã hạ lệnh điều tra xem thầy luyện khí đó là ai mà có tài năng thông thiên đến vậy!

Dù người này không luyện chế ra Hư Tiên Khí, nhưng lại có thể biến một món Hư Tiên Khí nhị phẩm bị nứt thành một món Hư Tiên Khí nhất phẩm hoàn hảo, thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm không thể nào làm được!

Trong lúc bận rộn, mọi người không hề nghĩ tới người làm điều đó lại đang đứng ngay trước mắt mình.

“Ta sẽ biểu diễn đao pháp bằng thanh đao này cho mọi người chiêm ngưỡng, chắc mọi người sẽ rõ hết thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi cầm chắc Khai Vân Đao trong tay.

Ngay sau đó, một luồng đao khí như cơn lốc đã ập tới.

Mọi người lập tức cảm thấy uy lực vô tận của thanh đao.

Các tiếng vun vút vang lên không ngớt, Mục Vỹ thực hiện đủ mọi động tác, từ chém, bổ, đâm…

Thật ra hắn cũng không thông thạo đao cho lắm.

Nếu hình dung kiếm là quân tử trong các binh khí thì đao lại giống một kẻ l* m*ng.

Mà đặc tính của kẻ l* m*ng chính là thô bạo.

Lúc này, Mục Vỹ đang múa thanh đao trong tay với khí thế rất tàn bạo.

“Hay!”

Đúng lúc này, có một người đàn ông đứng bật dậy trong đám đông rồi cười lớn nói: “Ta mất cả trăm năm mà vẫn chưa lĩnh ngộ được đao ý, hôm nay xem màn biểu diễn múa đao này mới phát hiện hoá ra mình luôn đi sai hướng, đa tạ!”

Đao ý toát ra từ người đàn ông đó có một vẻ rất cuồng bạo.

Lĩnh ngộ rồi ư?

Trời!

Sau khi quan sát đao pháp của Mục Vỹ, người đàn ông ấy đã lĩnh ngộ được đao ý rồi, mọi người đều hết sức ngạc nhiên.

Đương nhiên họ không quy công lao cho Mục Vỹ, mà chỉ dồn hết sự chú ý lên cây Khai Vân Đao.

Người đàn ông đó cười lớn, sau đó chắp tay với Mục Vỹ rồi rời đi.

Trong đao pháp của Mục Vỹ có một sự huyền diệu mơ hồ, chính sự tuyệt diệu đó đã khiến người đàn ông kia tỉnh ngộ.

Nhưng người đó không giải thích vì sao và Mục Vỹ cũng vậy.

Tất cả mọi người đều nghĩ đó là nhờ thanh Khai Vân Đao.Thật ra sau khi bị bóng trắng trong Thần Không Bảo Động tẩn cho lên bờ xuống ruộng, Mục Vỹ đã tuỳ ý luyện vài chiêu trong đao pháp mà bóng trắng đó đã thi triển.

Dù vậy, nhưng hắn cũng không biết bóng trắng đó mạnh đến mức nào, nên đương nhiên các võ giả ở đây đều thấy đao pháp đó quá tuyệt vời.

“Xong, thanh đao này là Hư Tiên Khí, thật ra mạnh yếu thế nào chắc ta không cần nói nữa đúng không?”

Mục Vỹ mỉm cười rồi dựng thanh đao về vị trí cũ.

“Bây giờ sẽ chính thức đấu giá, giá khởi điểm là hai tỷ Linh Tinh thượng phẩm!”

Quả là một con số trên trời!

Nhưng mọi người đều biết phải thế mới xứng với thanh đao này.

Khai Vân Đao vốn là Hư Tiên Khí nhị phẩm, dù giờ rớt hạng thành Hư Tiên Khí nhất phẩm, nhưng lại rất hoàn hảo.

Nhất là Mục Vỹ lại hét cái giá này sau khi vừa phô bày công dụng của nó, nên ai cũng thấy hợp lý.

Nhưng lúc này, mọi người đang ở trong Thiên Bảo Các không hề hay biết rằng thành Trung Thiên đang nhao hết cả lên rồi.

Từng ngóc ngách của thành trì đều đang bán tán về một tin tức.

Mười tỷ!

Hư Tiên Đan bán đấu giá được mười tỷ.

Hơn nữa còn là Linh Tinh thượng phẩm!

Quả là một con số cao ngất ngưởng.

Nhờ số tiền này, một mình Mục Vỹ đã có thể sánh ngang với một thế lực hạng hai rồi.

Hơn nữa, nghe đâu hôm nay hắn còn bán đấu giá ba vật phẩm.

Món thứ hai chắc là Khai Vân Đao, vậy món thứ ba là gì? Chắc chắn còn lợi hại hơn Khai Vân Đao!

Lúc này, giá của Khai Vân Đao trong Thiên Bảo Các đang không ngừng được nâng cao.

“Năm tỷ!”

“Năm tỷ hai!”

“Năm tỷ bảy!”

“Sáu tỷ!”

Giá vẫn tiếp tục tăng.

Tốc độ tăng nhanh tới mức khiến người ta choáng váng.

Nhưng mọi người đều biết Khai Vân Đao - xuất đao phá mây, sức mạnh của nó nằm ở chỗ võ giả ban nãy chỉ quan sát đao pháp thôi đã lĩnh ngộ được đao ý rồi!

Nếu mang thanh đao này về môn phái cho các đệ tử ngày đêm tập luyện thì chắc sẽ thức tỉnh được cả chục đao khách, vậy thì quá hời!

Nhưng có một điểm khiến Từ Chính Khí thấy khó hiểu.

Khai Vân Đao đã ở Bảo Các của Khí Cụ Môn hàng nghìn năm, nhưng chưa từng có ai lĩnh ngộ được đao ý nhờ nó cả.

Vì nếu có chuyện đó thì còn lâu ông ta mới đưa thanh đao này cho Mục Vỹ!

Lẽ nào nhờ Khai Vân Đao đã được cải tạo ư?

Từ Chính Khí không thể hiểu được.

“Bảy tỷ!”

Người lên tiếng là Ma Vô Tình của Vạn Cực Ma Tông.

Thấy tia sáng màu đỏ máu loé lên trên lưỡi đao, Ma Vô Tình l**m môi như có vẻ rất hài lòng.

Y phải có được thanh đao này!

“Tám tỷ!”

Nhưng Ma Vô Tình vừa nói dứt câu thì Huyền Vô Tâm của núi Huyền Không đã bình thản nói: “Ma Vô Tình, nếu ngươi tăng giá thì ta sẽ chơi với ngươi, sao?”

“Được thôi!”

Ma Vô Tình cười lạnh nói: “Mười tỷ!”

“Lại mười tỷ tiếp!”

“Quá trời quá đất, hơi hăng hái quá thì phải!”

“Gì mà hơi, ta thấy sắp khô máu với nhau rồi thì có!”

“Chuẩn luôn, dẫu sao cũng đều là đệ tử của môn phái lớn mà, mười tỷ Linh Tinh thượng phẩm coi như tiêu vặt thôi!”

Thấy Huyết Vô Tình và Huyền Vô Tâm chiến với nhau, mọi người thích thú vừa xem trò vui vừa bàn tán sôi nổi.

“Được lắm! Mười hai tỷ!”, Huyền Vô Tâm cười nói: “Ma Vô Tình, ta chơi tới bến với ngươi luôn!”

“Mười lăm tỷ!”

Ma Vô Tình tỉnh bơ rồi lạnh giọng nói.

“Hai mươi tỷ!”

Ồ…

Sau câu nói của Huyền Vô Tâm, cả đại điện đều vang lên tiếng trầm trồ của mọi người.

Hai mươi tỷ rồi!
 
Mục Thần
Chương 945: Tiên kiếm Cửu Nguyên


Đến mức ấy ư?

Song, mọi người còn chưa kinh hãi xong thì lại có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

“Hai mươi hai tỷ!”

Cái gì?

Lại có người khác nâng giá tiếp ư?

Sau đó, mọi người ngoảnh lại nhìn thì thấy vẫn là người đàn ông mặc áo bào đen vừa bị hụt mất viên Hư Tiên Đan.

Rốt cuộc người này là ai? Trông không hề giống như đang hô giá bừa bãi.

“Ba mươi tỷ!”

Nhưng, ngay sau đó mọi người lại nghệt ra vì câu tăng giá của Huyền Vô Tâm.

Ba mươi tỷ có nghĩa là gì?

Có lẽ từ lúc thành lập cho tới khi lùi bại, không có một môn phái hạng hai nào có thể tích luỹ được nhiều tiền như vậy.

“Đọ tiền à? Gì chứ tiền thì núi Huyền Không ta không bao giờ thiếu, cả Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều là của chúng ta chắc rồi!”

Tính cả mười tỷ của lần trước và ba mươi tỷ của bây giờ thì núi Huyền Không đã tiêu tốn bốn mươi tỷ rồi.

Đã vậy còn là Linh Tinh thượng phẩm, đây là thứ mà võ giả vừa cần để tu luyện, vừa dùng để chi tiêu hàng ngày!

Trên Linh Tinh thượng phẩm đương nhiên còn Linh Tinh tuyệt phẩm, nhưng giá trị của nó quá cao nên đến thế lực mạnh như núi Huyền Không cũng hiếm khi mang ra để giao dịch.

Ngược lại thì các thế lực lớn siêu cấp này thường mua sắm cho cuộc sống hàng ngày bằng Linh Tinh thượng phẩm.

Còn Linh Tinh trung phẩm thì chỉ có các thế lực hạng hai và hạng ba dùng thôi.

Còn Linh Linh hạ phẩm thì chỉ có các võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên mới dùng, bởi Linh Tinh có giá trị quá thấp sẽ không thể đáp ứng được yêu cầu mà võ giả cần khi tu luyện cảnh giới Vũ Tiên.

Bốn mươi tỷ Linh Tinh thượng phẩm thì đầy các thế lực hạng hai cũng không có.

Núi Huyền Không không hổ là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên.

“Không còn ai ra giá nữa thì thanh Khai Vân Đao này sẽ thuộc về núi Huyền Không!”

Từ đầu tới giờ, Mục Vỹ chưa hề lên tiếng.

Bởi hơi đâu mà hắn ngăn cản những người này làm gì.

Hắn còn đang mong các thiên tài này tranh nhau đẩy giá lên để phân thắng thua kia kìa.

“Được, đúng là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên có khác, núi Huyền Không quá xứng đáng rồi!”, Mục Vỹ mỉm cười, sau đó món đồ thứ ba đã nhô lên.

“Đây chính là món bảo bối thứ ba trong buổi đấu giá hôm nay!”

Mục Vỹ đi tới cạnh món đồ đó rồi bỏ khăn che xuống, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trước mắt mọi người.

“Đây là tiên kiếm Cửu Nguyên!”

Thanh kiếm mà hắn luyện chế lúc trước đã xuất hiện.

“Ớ? Đây là thanh trường kiếm mà Mục Vỹ luyện chế lúc thi luyện khí mà? Nó là thánh khí tuyệt phẩm cấp mười đấy!”

“Đúng rồi, không phải chứ, món đấu giá cuối cùng đây à!”

“Gì vậy trời? Thánh khí tuyệt phẩm có lợi hại đến mấy cũng so làm sao được với Hư Tiên Khí, ta còn tưởng lại có thiên tài địa bảo gì cơ!”

Thấy Mục Vỹ mang thanh trường kiếm này ra, mọi người đầy thất vọng rồi la toáng lên.

“Các vị hãy nhìn cho kỹ!”

Mục Vỹ vung tay, tiên kiếm Cửu Nguyên bay lên rồi rơi xuống tay hắn.

Sức mạnh kiếm tâm xuất hiện, ngay sau đó, các võ giả có cảnh giới hơi thấp ở trong phòng đấu giá lập tức cảm thấy choáng váng.

“Hư Tiên Khí!”

“Đây không phải thánh khí tuyệt phẩm, mà là Hư Tiên Khí! Thanh trường kiếm này đã trở thành Hư Tiên Khí rồi!”

“Sao, sao có thể làm được vậy? Không thể nào! Tiểu thế giới Tam Thiên có thầy luyện Hư Tiên Khí rồi sao?”

Cảm nhận được khí thế toát ra từ thanh trường kiếm này giống hệt Khai Vân Đao, ai nấy đều phải há hốc miệng.

“Thưa các vị, đây chính là món bảo bối thứ ba trong buổi đấu giá này - tiên kiếm Cửu Nguyên!”

Mục Vỹ cưởi nói: “Đúng vậy, thanh kiếm này được tiến hoá từ thanh thánh khí tuyệt phẩm mà ta đã luyện chế trong cuộc thi luyện khí, giờ nó đã là một món Hư Tiên Khí thứ thiệt, thậm chí thanh kiếm này còn mạnh hơn Khai Vân Đao một bậc!”

Mạnh hơn Khai Vân Đao một bậc ư?

Sao có thể!

Nhìn thanh kiếm Mục Vỹ đang cầm trong tay, mọi người bắt đầu có vẻ nghi hoặc.

Dẫu sao Khai Vân Đao cũng là Hư Tiên Khí nhị phẩm đã được cải tạo mà.

Còn thanh trường kiếm này chỉ được tiến hoá từ thánh khí tuyệt phẩm thôi.

Nhìn thế nào, họ cũng thấy thanh kiếm này không thể lợi hại bằng Khai Vân Đao được!

“Chắc mọi người không tin đúng không? Giờ mời các vị hãy xem cho kỹ!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi tự tin thi triển kiếm pháp.

“Trong thanh kiếm này có sức mạnh của năm ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ cùng thuộc tính sấm sét, khả năng khát máu và kiếm khí tuyệt diệu. Ta thiết nghĩ, với kiếm khách mà nói thì những đặc điểm này đủ để khiến nó vượt xa Khai Vân Đao rồi!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi bắt đầu thi triển kiếm khí.

Trong đại sảnh dần xuất hiện sự cứng rắn của kim, sinh khí của mộc, sự ôn nhu của thuỷ và nhiều loại sức mạnh khác.

Hơn nữa, chúng đều xuất phát từ thanh trường kiếm này.

Cảnh tượng này lập tức khiến ai nấy đều phải sững người.

Phải biết là thông thường thánh khí mà có hai sức mạnh thuộc tính đã là rất thần kỳ rồi.

Vậy mà thanh kiếm này lại có những tám loại.

Những sức mạnh ấy dung hợp vào thanh kiếm qua khế văn bằng cách nào?

Nhưng mọi người không hề biết khi Mục Vỹ luyện chế thanh kiếm này không hề cho sức mạnh của năm ngũ hành vào, dù người hắn đã có sẵn những thứ này rồi, đây là điều quan trọng nhất với tất cả các thầy luyện khí.

Mà lúc rót tiên khí từ Khai Vân Đao vào thanh kiếm này, hắn mới bổ sung thêm.

Từ đó mới khiến thanh trường kiếm này trở thành tiên kiếm Cửu Nguyên thật sự.

Mục Vỹ đã phải do dự rất lâu mới mang thanh kiếm này ra bán đấu giá.

Thật ra, hắn rất thích thanh kiếm này, nhưng nếu phải chọn giữa nó và kiếm Khổ Tình thì hắn vẫn sẽ chọn thanh kiếm phía sau.
 
Mục Thần
Chương 946: Còn một món bảo bối


Chương 946: Còn một món bảo bối

Có thể nói kiếm Khổ Tình là món Hư Tiên Khí mà hắn luyện chế thuận lợi nhất thời bấy giờ.

Hơn hết, thanh kiếm này được hắn dùng vô số thiên tài địa bảo để rèn ra từng li từng tí. Quan trọng nhất là độ bền của kiếm Khổ Tình có thể tăng không giới hạn.

Đấy mới là nguyên nhân vì sao hắn thích thanh kiếm này hơn cả.

Hiện tại, kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí nhất phẩm nguyên vẹn, trong tương lai có thể thăng cấp lên nhị phẩm, tam phẩm thậm chí là cấp bậc tiên khí.

"Mặc dù tiên kiếm Cửu Nguyên không thật sự là tiên kiếm nhưng nó có giá trị thế nào trong hàng Hư Tiên Khí, ta nghĩ có lẽ trong lòng mọi người đều có tính toán rồi!"

Mục Vỹ cất trường kiếm rồi mỉm cười nhìn mọi người.

"Mục đại sư đừng nhử nữa, ra giá luôn đi!"

Có người ngồi ở dưới hội trường sốt ruột thúc giục.

"Được thôi!"

Mục Vỹ nhếch mép, tuyên bố: "Giá khởi điểm cho thanh kiếm này là mười tỷ!"

Nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, còn những người xung quanh thì há hốc mồm.

Mười tỷ là quá cao rồi!

"Kiếm tốt thì mười tỷ cũng đáng!"

Nam tử mặc áo bào đen cất giọng nói trầm ấm: "Ta ra mười lăm tỷ cho thanh kiếm này!"

Chưa gì đã tăng những năm tỷ, hành động của y làm một số tông môn hạng nhì nổi bật không tin nổi.

Khỏi nói cũng biết hết phần của họ rồi.

"Đã nói là kiếm tốt thì sao lại ra có mười lăm tỷ thôi!"

Thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt bỗng dưng lên tiếng: "Hai mươi tỷ!"

Dứt khoát thật!

Không ngờ cũng tăng luôn năm tỷ.

Nghe Tiêu Doãn Nhi nói vậy, Mục Vỹ cười khổ.

Nhưng thấy nụ cười ranh mãnh như ẩn như hiện của cô ấy, hắn mỉm cười tỏ ý cảm ơn.

Hắn biết chứ, Tiêu Doãn Nhi đang tăng giá giúp hắn.

"Hai mươi tư tỷ!"

Nhưng Tiêu Doãn Nhi vừa nói xong thì một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.

Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông lên tiếng lần nữa.

"Thanh kiếm này thực sự rất bất phàm, người có thể luyện chế ra nó còn bất phàm hơn nữa!"

Dường như câu này có thâm ý gì đó.

Từ Chính Khí ngồi ở nơi khác bừng tỉnh đại ngộ.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mục Vỹ lại ngỏ ý muốn lấy lại thanh kiếm này sau khi chọn Khai Vân Đao.

Vì hắn đã hạ quyết tâm thăng cấp nó thành Hư Tiên Khí.

Còn ai ngoài hắn làm được chuyện này?

"Cậu nhóc này tài thật, đúng là thâm sâu khó lường!", Từ Chính Khí nhìn Mục Vỹ, chỉ biết thầm than.

Thật tiếc khi thầy luyện khí tài ba thế này không thuộc Khí Cụ Môn, không vậy biết đâu họ sẽ có cơ hội vượt qua núi Huyền Không.

"Tại sao lại ra giá này cho kiếm tốt, để ta ra giá coi nào?"

Huyền Vô Tâm cũng góp mặt.

"Ba mươi tỷ!"

Lần này tăng những sáu tỷ làm tất cả mọi người đều sững sờ.

"Rốt cuộc núi Huyền Không giàu cỡ nào vậy? Tính ra đã là bảy mươi tỷ rồi, là bảy mươi tỷ đấy!"

"Núi Huyền Không mà. Ôi, đúng là phải có thực lực mới đứng trên ngôi vị bá chủ được!"

"Đúng đấy!"

Mỗi lần Huyền Vô Tâm lên tiếng là mọi người lại ngạc nhiên.

"Ba mươi lăm tỷ!"

Song, giữa lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

Người mặc áo bào đen đang ngồi thẳng lưng lại kêu giá, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.

"Bốn mươi tỷ!"

Hai người bắt đầu tranh nhau kêu giá. Các khách mời đã biết tiên kiếm Cửu Nguyên sẽ về tay một trong hai người họ!

"Bốn mươi lăm tỷ!"

Ai cũng thấy người mặc áo đen phân vân một lúc mới cất tiếng lần nữa.

Hội trường chìm trong im lặng thật lâu.

"Vị này phải bỏ ra số tiền lớn mới được lấy thanh kiếm tốt như nó!"

Giọng nói không chút cảm xúc của Huyền Vô Tâm từ từ truyền đến: "Năm mươi tỷ!"

Năm mươi tỷ.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng đấu giá im phăng phắc, bầu không khí nặng nề đến mức những người ngồi xem không dám xen mồm.

"Mục Vỹ, có thể đập búa được chưa?", thấy mọi người im lặng, Huyền Vô Tâm khẽ nhếch mép.

"Năm mươi tỷ, còn ai kêu giá nữa không?"

Mục Vỹ ngước nhìn xung quanh, giải quyết mau lẹ: "Vậy thì tiên kiếm Cửu Nguyên thuộc về núi Huyền Không!"

Mười tỷ, ba mươi tỷ, năm mươi tỷ.

Tổng cộng hết chín mươi tỷ rồi!

Chín mươi tỷ, một số lượng Tinh Linh thượng phẩm gần đạt mức một trăm tỷ. Kể cả các thế lực siêu cấp như Thất Tinh Môn hay Thiên Kiếm Sơn cũng không phải muốn dùng là dùng được, bởi đó là tiền tài để dành được tối thiểu là nghìn năm trở lên của tông môn.

Núi Huyền Không quả là dứt khoát!

Ba món chí bảo đã được đấu giá xong, người người chuẩn bị ra về.

"Các vị đừng vội về!"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ bỗng bảo tất cả mọi người dừng bước.

"Vẫn còn một món cuối cùng sau ba món bảo bối, ta nghĩ có lẽ mọi người sẽ hứng thú với nó đấy!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Món đầu tiên và thứ hai là ta tự đem ra đấu giá, món thứ ba là ta bán giúp thầy luyện khí nọ, còn món cuối cùng là đấu giá giúp Thiên Bảo Các!"

Hả?

Câu này của hắn làm hai cha con Bảo chủ và Bảo Linh Nhi khựng lại.

Đấu giá giúp Thiên Bảo Các ư?

"Ủa cha, cha bảo Mục Vỹ đấu giá giúp mình hả?"

Bảo Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Ta còn tưởng là con nhờ cậu ta đấu giá giùm mình nữa chứ!", Bảo chủ nghệt mặt nhìn cô ấy.

Hai cha con tròn mắt nhìn nhau, mặt ngơ ngác như nai vàng.
 
Mục Thần
Chương 947: Đấu giá vảy rồng


Chương 947: Đấu giá vảy rồng

"Mục đại sư, còn bảo bối gì thì lấy ra cho bọn ta được mở rộng tầm mắt đi!"

"Đúng đó, đúng đó!"

"Bảo bối quý hiếm như Hư Tiên Khí nhất phẩm còn được đấu giá trước, chắc món cuối cùng sẽ đáng kinh ngạc hơn đây!"

Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của mọi người, Mục Vỹ cười nhẹ, không úp mở nữa.

Hắn vung tay lên. Một vầng sáng vàng dần dần hiện ra và phủ khắp bục tròn.

Vầng hào quang ấy khiến toàn bộ hội trường trở nên rực rỡ và lấp lánh.

Chói lóa đến mức ai nấy cũng hoa cả mắt.

Nhưng giờ phút này, dù vầng sáng ấy có chói đến đâu thì tại đây cũng không một người nào muốn nhắm mắt.

Bởi trước mắt họ là một chiếc vảy rồng!

Vảy rồng bảy màu!

Phút chốc, tiếng hít thở nặng nề vang lên trong Thiên Bảo Các.

Vảy rồng có nghĩa là gì?

Là vảy của Thần Long!

Vảy của Thần Long Thất Thải Thiên Long đấy!

"Như mọi người thấy, đây là vảy của Thất Thải Thiên Long được một võ giả lấy được từ di chỉ Cổ Long nhờ Thiên Bảo Các đấu giá giúp. Ta nghĩ chắc không cần giới thiệu thêm gì về vảy của Thất Thải Thiên Long nữa đúng không?"

Vảy rồng có rất nhiều công dụng, không chỉ được dùng trong luyện đan mà còn được dùng trong luyện khí và cả bố trí trận pháp.

Quả là đa năng.

Quan trọng nhất, đó là vảy rồng!

Vảy của thần thú chân long!

Chỉ riêng điểm này thôi đã làm người ta điên cuồng rồi.

Nếu không đang ở trong Thiên Bảo Các mà là bên ngoài thì e rằng họ đã nhào vào đánh nhau tranh giành từ lâu.

"Vảy rồng!"

Khoảnh khắc nhìn thấy vảy rồng, mắt Bạch Tuyệt long lên sòng sọc.

Tuy không phải Bạch Tuyệt chân chính nhưng được thừa hưởng ý thức của Bạch Tuyệt trước đây, gã ta vẫn biết vảy rồng này từ đâu tới.

"Huyền sư huynh, ngày đó tất cả chín cái vảy rồng đều bị Mục Vỹ cướp đi, chắc chắn cái vảy này là của hắn!"

Bạch Tuyệt nói một cách chắc nịch.

Còn nhớ lúc bị Mục Vỹ chơi một vố trong di chỉ Cổ Long, gã ta tức không chịu nổi.

Hôm nay lại thấy Mục Vỹ lấy vảy rồng ra, sao trong lòng gã ta không phẫn nộ cho được!

"Sư đệ chắc chắn chứ?"

"Chính mắt ta nhìn thấy mà!"

Thật ra Huyền Vô Tâm không tin Bạch Tuyệt cho lắm.

Vì y cứ thấy Bạch Tuyệt này có gì đó kỳ lạ.

Từ khi trở về từ di chỉ Cổ Long, gã ta càng trở nên âm u quái gở hơn. Không những thế, nghe nói gần đây rất nhiều nữ đệ tử núi Huyền Không bị xâm phạm, không rõ thủ phạm là ai. Mọi chi tiết đều làm Huyền Vô Tâm liên tưởng đến Bạch Tuyệt.

Bản tính Thiên Âm Huyền Xà vốn háo sắc, toàn bộ những chuyện này thực sự do Bạch Tuyệt gây ra. Chẳng qua giờ đây gã ta đã thành một người khác nhưng vẫn có lối suy nghĩ của Bạch Tuyệt, không ai có thể điều tra ra sự khác thường của gã ta đến từ đâu nên tất nhiên Huyền Vô Tâm cũng không biết.

Có lẽ vảy rồng ở trên người Bạch Tuyệt, hoặc là Cổ Phi Dương, Mục Vỹ cũng có thể. Nói chung ba người này rất khả nghi.

"Chuyện này để sau đi, tiếp tục đấu giá thôi. Đằng nào tất cả những thứ này phải rơi vào túi của núi Huyền Không ta!"

Huyền Vô Tâm nói một cách kiêu ngạo.

"Không cần ta giới thiệu nhiều mọi người cũng biết rõ tác dụng tuyệt vời của vảy rồng rồi. Cái vảy này là vảy của Thất Thải Thiên Long, hẳn các vị đang ngồi đây đều biết công hiệu của nó!"

Mục Vỹ mỉm cười: "Giá khởi điểm để đấu giá cho chiếc vảy rồng này là năm mươi tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một tỷ!"

Năm mươi tỷ!

Giá tiền này vừa được tuyên bố thì ai nấy đều như bị dội một gáo nước lạnh.

Ngay cả bảy thế lực lớn tại Tây Vực cũng không dám lấy năm mươi tỷ Linh Tinh thượng phẩm ra làm canh bạc như vậy.

Chỉ có những lực lượng tại Trung Vực mới dám.

Thật ra Mục Vỹ biết năm mươi tỷ là khá thấp rồi.

Nhưng hắn tin chắc những người tại đây sẽ kéo cái giá này lên cao giúp mình.

Vảy rồng mà, ai mà không muốn!

"Bây giờ, bắt đầu đấu giá!"

Xưa nay Mục Vỹ chưa từng mua bán lỗ vốn. Lần này mượn danh tiếng của Thiên Bảo Các, hắn tin rằng họ sẽ không tiết lộ nếu biết chuyện chín vảy rồng đang nằm trong túi hắn.

"Năm mươi ba tỷ!"

Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông vội vàng hô lớn.

Vảy rồng là nguyên liệu trân quý đối với trận pháp, luyện đan lẫn luyện khí tới nỗi có tiền cũng đừng hòng mua. Nếu lấy được nó, nhất định trận đạo của Vạn Trận Tông sẽ lên một cảnh giới mới.

"Năm mươi lăm tỷ!"

Từ Chính Khí cũng muốn có được vảy rồng. Sao trưởng lão Khí Cụ Môn này có thể ngó lơ được.

"Từ lão đầu, lần này ta sẽ không nhường ông đâu!"

Thiên Nhất trưởng lão cười to: "Sáu mươi tỷ!"

Ai cũng biết ba tông môn lớn là Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông tuy không phải lực lượng mạnh nhất nhưng tuyệt đối có khả năng tài chính hùng hậu nhất!

"Ta cũng không nhường ông đâu, để xem ông có theo nổi không!"

"Sáu mươi lăm tỷ!"

"Bảy mươi tỷ!"

"Bảy mươi lăm tỷ!"

"Tám mươi tỷ!"

Cảnh tượng ba trưởng lão tăng giá như mua cải trắng làm mọi người thấy tim mình như sắp rớt ra ngoài.

Linh Tinh thượng phẩm đó mấy ông ơi, sao thêm mấy tỷ mấy tỷ ngon ơ thế này.

Các tông môn hạng nhì và cao thủ độc hành đều hối hận vì đã đến tham dự buổi đấu giá hôm nay.

Khác nào tự chường mặt ra cho người ta đánh đâu!

"Chín mươi tỷ!"

Ba vị trưởng lão không ai nhường ai.

"Một trăm tỷ!"

Một câu quát của Vạn Lịch thuộc Vạn Trận Tông khiến cuộc so tài ngừng lại.

"Từ Chính Khí, Thiên Nhất, nếu hai người có thể kêu giá cao hơn thì ta từ bỏ vảy rồng!", Vạn Lịch tỏ ra tiếc nuối.

Thấy vẻ mặt kiên quyết của ông ấy, hai trưởng lão đều ngẩn người.

Không phải họ không trả một trăm tỷ nổi nhưng phải xem có đáng không!
 
Mục Thần
Chương 948: Một giao dịch khổng lồ


Chương 948: Một giao dịch khổng lồ

"Thôi thôi, nhường cho ông đấy!"

Từ Chính Khí và Thiên Nhất phất tay, cười khổ.

Cứ liều mạng ra giá thế này thì mệt mỏi lắm, chi bằng chắp tay nhường người ta luôn cho rồi.

"Một trăm mười tỷ!"

Nhưng ngay lúc Vạn Lịch thở phào thì một giọng nói vang lên một cách trêu tức khiến đám đông lại kinh ngạc lần nữa.

Một trăm mười tỷ!

Quả là một con số trên trời!

Một trăm mười tỷ!

Ai vậy?

Huyền Vô Tâm!

Không ngờ lại là Huyền Vô Tâm.

Mọi người thấy y ra giá bèn im lặng, không dám nói gì.

Một trăm mười tỷ, cái giá này nói là con số trên trời vẫn không lột tả hết sự khủng khiếp của nó.

Chẳng thể ngờ được núi Huyền Không tiếp tục kêu giá một trăm mười tỷ, điên rồi à!

Món đầu tiên mười tỷ, món thứ hai ba mươi tỷ, món thứ ba năm mươi tỷ, món thứ tư một trăm mười tỷ.

Tròn hai trăm tỷ!

Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, quả là một tài sản khổng lồ, một thế lực siêu cấp cũng không xoay sở nổi số tiền này.

Núi Huyền Không mạnh thật!

Nghe thấy lời nói của Huyền Vô Tâm, Vạn Lịch cười chua xót.

Một trăm mười tỷ, giá tiền này cao quá rồi!

Dù Vạn Trận Tông tiền muôn bạc biển nhưng dùng nhiều quá thì thất thoát lắm.

Giá trị của một chiếc vảy rồng nhiều vô kể, nhưng sẽ tốt hơn nếu dùng số Linh Tinh này vào chỗ khác.

"Một trăm mười tỷ!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười: "Nếu không còn ai ai kêu giá thì chiếc vảy rồng này thuộc về núi Huyền Không".

Hai trăm tỷ!

Tổng giao dịch hai trăm tỷ, quả là một số tiền cao ngất ngưởng.

Núi Huyền Không ôm hết bốn món bảo bối trong hội đấu giá hôm nay về tay cả rồi, mạnh thật!

Buổi đấu giá kết thúc, người người lục tục ra về.

Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong một gian nhã các, thưởng thức hương trà.

"Mục đại sư!"

Bảo chủ vào phòng, cười ha ha nhìn Mục Vỹ.

"Bảo chủ khách sáo quá! Gọi ta Mục Vỹ là được rồi!"

"Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm đấu giá được hôm nay đã giao nhận toàn bộ rồi, bốn món chí bảo cũng đã giao cho núi Huyền Không. Cậu giàu to rồi!"

Bảo chủ vui vẻ nói.

"Bảo chủ nói đùa, chắc chút tiền này không là gì với Thiên Bảo Các đâu!"

Mục Vỹ khiêm tốn.

Nói đến tài chính thì kể cả núi Huyền Không cũng không sánh bằng ba nhà buôn lớn Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Chắc Thiên Bảo Các còn không biết để số của cái tích lũy qua bao năm tháng này ở đâu cho hết.

"Hai trăm tỷ Linh Tinh đấu giá được giao hết cho cậu, Thiên Bảo Các không lấy tiền hoa hồng xem như khởi đầu cho hợp tác của chúng ta, cậu thấy sao?"

Bảo chủ nhìn Mục Vỹ, nói với giọng ẩn ý.

"Vậy cảm ơn ông nhé!"

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, kết giao được một thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm kiêm thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm như cậu quý quá chừng. Đằng nào mai này nếu Thiên Bảo Các ta lấy thánh khí của cậu đi đấu giá thì sẽ bán với giá cao hơn gấp đôi mà".

Bảo chủ nói không sai.

Trong cuộc so tài luyện đan và luyện khí năm nay, Mục Vỹ mới là kẻ được nhiều quyền lợi nhất.

Sau khi có được danh tiếng lẫy lừng, nhất định những thánh đan và thánh khí do hắn luyện chế sẽ trở thành của quý mà ai cũng muốn tranh giành.

Chỉ cần hợp tác được với Mục Vỹ, phí thủ tục mà Thiên Bảo Các kiếm được đâu phải chỉ mỗi hai trăm tỷ.

"Không thành vấn đề!"

Mục Vỹ cười đáp: "Chỉ là ta cần dùng Linh Tinh để mua vật liệu luyện đan, luyện khí và trận pháp, ta mua ở Thiên Bảo Các luôn, trừ trong khoản hai trăm tỷ này nhé!"

"Được thôi, giảm năm mươi phần trăm cho cậu. Ta sẽ giúp cậu chuyển tất cả vật liệu đến đảo Lạc Hồn".

Mục Vỹ đang bắt đầu xây dựng thế lực của mình nên cần một lượng lớn linh đan diệu dược và tỷ tỷ thứ khác, Bảo chủ mà không nắm được tình hình mới là lạ.

Chẳng qua ông ấy mới vừa bắt tay với Mục Vỹ thì nên cho hắn thấy thành ý của mình, lợi nhuận lớn hơn đang chờ đợi Thiên Bảo Các trong tương lai.

Giải quyết xong, Mục Vỹ chuẩn bị danh sách nguyên liệu cần mua rồi ra khỏi hội trường đấu giá, về lại khách đ**m.

"Buổi đấu giá hôm nay kết thúc rồi. Hai ngày này chuẩn bị vài thiên linh địa bảo rồi rời khỏi thành Trung Thiên, về đảo Lạc Hồn thôi".

Mục Vỹ vừa xoa đầu vừa cười khổ: "Chắc đường về sẽ chông gai lắm đây".

"Ý huynh là núi Huyền Không sẽ ra tay với huynh sao?"

Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.

"Không phải chỉ núi Huyền Không đâu, nhiều người muốn lấy mạng ta lắm!"

Mục Vỹ cười hớn hở: "Nhưng chúng dám giết ta thì ta dám đánh cho chúng thất thểu chạy về".

Mục Vỹ biết mỗi lần bị ép vào đường cùng, sự mất tích của mình đều khiến người bên cạnh đau khổ và lo lắng nên lần này phải chuẩn bị sách lược thật kỹ càng.
 
Mục Thần
Chương 949: Bi3n thái!


Chương 949: b**n th**!

"Diệp Thu! Phong Tử Dụ và Phong Ngọc Nhi đến đảo Lạc Hồn rồi chứ?"

"Rồi ạ!"

Mặt Diệp Thu không chút biểu cảm: "Có một người đến đảo Lạc Hồn tự xưng Xà tôn giả, nói là tới để giúp sư phụ!"

"Ồ?"

Mục Vỹ không ngờ Xà tôn giả sẽ góp mặt.

Y là thầy luyện đan hàng đầu Thiên Kiếm Sơn mà, tự nhiên đến đảo Lạc Hồn của hắn làm gì?

"Việc này về rồi nói sau. Diệp Thu, con ghé đưa vật này cho trưởng lão của ba môn phái Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và Khí Cụ Môn".

Mục Vỹ nói xong, ba chiếc vảy rồng bỗng xuất hiện trong tay hắn.

"Không dưng tặng vảy rồng cho người ta, huynh rộng lượng thật!"

"Đương nhiên không phải tặng không rồi!"

Mục Vỹ cười nói: "Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông sẽ đến đảo Lạc Hồn với ta nên nhất định Thiên Đan Tông sẽ phái người đi theo bảo vệ, vảy rồng xem như tiền ta mời hộ vệ của họ. Mạng của ta đáng dùng một chiếc vảy rồng chứ!"

"Lúc nãy Từ Chính Khí cũng nói với ta rồi, cho Từ Triệu Mông theo ta đến đảo Lạc Hồn luôn xem như bắt đầu quan hệ hợp tác giữa Huyết Minh chúng ta và Khí Cụ Môn, việc này do Từ Triệu Mông phụ trách!"

Mục Vỹ vừa cười vừa nói: "Nói là phụ trách nhưng thật ra là Từ Chính Khí muốn Từ Triệu Mông học luyện khí từ ta. Ta mang ơn ông ấy nên phải nhận lời chứ. Chiếc vảy rồng này cũng là thù lao thuê hộ vệ".

"Còn Vạn Trận Tông...", Mục Vỹ nhìn về phía Vương Tâm Nhã, vui vẻ hẳn: "Họ chăm sóc Tâm Nhi nhà ta như thế đương nhiên phải tỏ lòng biết ơn rồi. Ta không cần họ bảo vệ nhưng vẫn phải cảm ơn!"

Nghe vậy, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.

Một chiếc vảy rồng có giá trị rất lớn nhưng Mục Vỹ lại lấy nó để báo đáp việc Vạn Trận Tông chiếu cố Vương Tâm Nhã, khỏi nói cũng biết vị trí của cô ta trong lòng Mục Vỹ quan trọng thế nào.

"Tâm Nhi vui chưa này, dùng một chiếc vảy rồng thay cho lời cảm ơn, Vạn Trận Tông mừng muốn chết!"

Tần Mộng Dao cười khúc khích.

"Tỷ tỷ đừng trêu muội nữa mà!"

"Ta đâu dám trêu muội, nếu không tên ngốc này đừng hòng tha cho ta!"

Mục Vỹ nghe hai người nói chuyện qua lại thì tỏ ra chán nản: "Cả hai đều là bảo bối của huynh mà, ai tốt với hai muội thì huynh phải tốt với người đó chứ, còn ai hãm hại các muội thì chuẩn bị tinh thần hứng chịu lửa giận của huynh đi!"

Mục Vỹ thiên vị thấy rõ, nghe rất là độc tài, nhưng có nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình ưu tiên mình chứ?

Đó lại còn là một nam tử ưu tú như Mục Vỹ!

"Chuyện hôm nay xem như xong. Sau buổi đấu giá chính là cuộc thi trận đạo do Vạn Trận Tông tổ chức nhưng lần này ta không tham gia được. Tâm Nhi à, muội cố lên nhé, ta không tham gia thì muội phải ẵm được giải quán quân đấy!"

"Huynh đừng lo, quán quân không phải muội thì còn ai!"

Vương Tâm Nhã nói với vẻ tự tin.

Cô ta nổi tiếng trong Vạn Trận Tông là thiên tài xuất sắc nhưng chỉ nổi lên trong mấy năm gần đây mà thôi.

Tuy nhiên, chính việc trở thành thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Trận Tông chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã chứng minh tài năng tột bậc của cô ta. Vương Tâm Nhã có thể không bằng Tần Mộng Dao về thực lực nhưng trong trận đạo thì Tần Mộng Dao có thể nói là không biết một chữ, trong khi cô ta đã tinh thông nó rồi.

"Giỏi lắm, Tâm Nhi nhà ta lợi hại quá chừng!"

Mục Vỹ cười vui vẻ: "Nhưng để chúc mừng muội thắng lợi sớm, phu quân như ta phải thưởng cho muội rồi!"

Nói xong, Mục Vỹ nở nụ cười ranh mãnh và duỗi hai tay về phía ngực Vương Tâm Nhã.

"b**n th**!"

Tần Mộng Dao thấy cảnh này thì đỏ mặt, muốn bỏ chạy.

"Sao lại chạy? Tới luôn nào!"

Mục Vỹ cười lớn kéo hai người lại, đắm mình trong mùi hương yêu kiều, mở màn cho một trận mây mưa mới.

Tuy Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cùng chung một chồng, đã làm chuyện này rất nhiều lần nhưng vẫn không khỏi bối rối mỗi khi ba người cùng làm.

Chẳng qua hai người vừa e thẹn, cảm thấy mĩ mãn, trong lòng vừa mắng Mục Vỹ là b**n th**.

Đêm đến, Mục Vỹ liệt kê các loại thiên tài địa bảo và vật liệu luyện khí cần thiết.

Đảo Lạc Hồn cần rất nhiều thứ để gây dựng, không những thế còn là đủ loại món với số lượng lớn.

Hai ngày vừa qua là hai ngày Mục Vỹ bận túi bụi.

Việc phải lập danh sách nguyên liệu cần mỗi ngày làm hắn tốn không ít thời gian, mà một số thứ lại không có tại tiểu thế giới Tam Thiên.

Nên hắn phải đến bảo khố của Thiên Bảo Các để xác nhận từng món một, cứ đi đi về về liên tục như thế. Lại thêm số thiên tài địa bảo hắn muốn mua thật sự quá nhiều nên hai ngày qua mới chỉ lấy được một phần mười.

Hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi trận đạo nhưng Mục Vỹ không đăng kí. Không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp lượng tinh huyết bị hao hụt trong cơ thể hắn được.

Nếu là trước đây thì đã bình thường lại từ lâu rồi, nhưng giờ đây trong người hắn đã có máu rồng, rồi còn dấu ấn huyết mạch, muốn hồi phục thì rắc rối lắm.

Ban đầu Mục Vỹ định đi xem nhưng Vương Tâm Nhã cứ bảo hắn làm việc của mình, đợi cô ta lấy giải quán quân rồi về mở tiệc ăn mừng cũng được.

Trong Thiên Bảo Các, Bảo Linh Nhi ngán ngẩm nhìn tờ danh sách trong tay.

"Mục Vỹ, ngươi muốn làm Thiên Bảo Các ta khánh kiệt hả!"

"Bảo tiểu thư nói đùa!"

Mục Vỹ cười ha ha, đáp: "Chỗ vật liệu đó có đáng gì đâu, chắc chẳng là gì với Thiên Bảo Các ấy chứ!"

"Rất nhiều vật liệu ngươi viết ta chưa từng nghe qua, phần lớn thì có nhưng phải nhờ ngươi chờ một thời gian rồi, vì cần phải vận chuyển từ khắp các nơi trên tiểu thế giới Tam Thiên về đây".

"Không thành vấn đề!"

Bảo Linh Nhi cười hỏi Mục Vỹ: "Hôm nay thê tử ngươi sẽ tham gia tranh tài, không đi xem hả?"

"Thiên phú trong trận đạo của Tâm Nhi cao lắm, ta cũng ngạc nhiên nữa là, nên chả cần lo cho muội ấy đâu!"

"Có điều lần này Huyền Vô Tâm của núi Huyền Không sẽ đăng ký thi đấu. Người này là thầy linh trận cao cấp, mặc dù Vương Tâm Nhã cũng là thầy linh trận cao cấp nhưng không có nhiều trải nghiệm như y!"

Mục Vỹ cười đáp: "Vạn Trận Tông xem Tâm Nhi như bảo bối, chắc chắn sẽ không để cô ấy gặp chuyện không may!"

"Cũng phải!"

Bảo Linh Nhi khẽ cười.
 
Mục Thần
Chương 950: Vương Tâm Nhã bị thương


Bảo Linh Nhi mỉm cười nói: “Mấy ngày qua, ngươi mua sắm các thứ theo danh sách này mà đã tốn mấy chục tỷ Linh Tinh thượng phẩm rồi, chịu chi thật đấy. Những thiên tài địa bảo này đủ cho Huyết Minh của ngươi dùng trong vài năm chứ ít gì. Nhờ bốn món bảo bối mà Mục minh chủ đã khiến Huyết Minh nhảy lên thành thế lực hạng hai của tiểu thế giới Tam Thiên rồi, quá lợi hại!”

“Thế lực hạng hai?”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Các thế lực hạng hai mạnh một chút thì có hàng nghìn năm tích luỹ, còn yếu hơn thì cũng phát triển cả trăm năm, Huyết Minh của ta còn kém xa!”

Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi không hề phản bác.

Thật ra, trong đầu cô ấy biết rất rõ, so về vũ lực thì hiện giờ Huyết Minh chẳng thua kém gì bảy thế lực lớn ở Tây Vực.

Hàng nghìn cường giả cảnh giới Vũ Tiên mà Mục Vỹ đã cứu ra ngoài đều từng là thiên tài hoặc trưởng lão của núi Huyền Không, chỉ riêng đám người này thôi đã mạnh hơn bảy thế lực lớn ở Tây Vực rồi.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Diệp Thu đang trấn thủ ở Huyết Minh kia, có y thì ai dám gây sự với Mục Vỹ chứ?

Đây chính là cường giả đã cho lâu chủ của Lãm Kim Lâu và các chủ của Ám Ảnh Các “ăn hành”, đến núi Huyền Không còn không dám ho he nữa là.

Bây giờ, thêm cái mác thầy luyện thánh khí và thánh đan tuyệt phẩm của Mục Vỹ nữa thì Huyết Minh thật sự đang phát triển thần tốc rồi.

“Nhiều thiên tài địa bảo thế này, chắc Mục minh chủ muốn mở rộng Huyết Minh hả? Bảy mươi hai hải đảo đúng là một lựa chọn không tồi, gây dựng cơ nghiệp ở đó đúng là rất sáng suốt”.

Nhiều ư?

Bảo Linh Nhi chỉ thấy có rất nhiều thiên tài địa bảo, chứ không hề biết Mục Vỹ vẫn đang thấy thiếu.

Khi nào quay về Huyết Minh, Mục Vỹ còn lo đống thiên tài địa bảo ngốn mất mấy chục tỷ này không đủ cho hắn luyện chế đại trận.

“Thật ra, ta phải cảm ơn Bảo tiểu thư nhiều!”, Mục Vỹ chắp tay nói: “Ngày xưa nhờ có cô cứu mạng nên ta mới có đảo Lạc Hồn và Huyết Minh như bây giờ”.

Bảo Linh Nhi không biết Mục Vỹ nói vậy là thật hay giả, nhưng cô ấy luôn nghĩ hắn cố ý tới vùng biển Nam Hải để gây thực thực lực cho mình.

Nhưng cô ấy không hề biết rằng, Mục Vỹ rời khỏi núi Thiên Tuyển và xuất hiện ở Nam Hải chỉ là tình cờ.

Tuy nhiên, những chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến Mục Vỹ có duyên kỳ ngộ và lựa chọn nơi này.

“Không cần cảm ơn, ngươi chỉ cần nhớ khi nào có đan dược hay vũ khí mới thì phải đưa cho Thiên Bảo Các chúng ta bán đấu giá là được!”

“Chuyện đó thì đương nhiên rồi!”

Mục Vỹ cười lớn đáp.

“Bảo thiếu chủ!”

Lúc hai người đang trò chuyện, chợt có một người đi vào.

“Chuyện gì thế? Không thấy ta đang nói chuyện với Mục đại sư à?”

“Thuộc hạ biết lỗi, nhưng có lẽ Mục đại sư cũng phải đi một chuyến đấy ạ!”, võ giả đó cúi đầu nói.

“Sao cơ?”

“Tiểu thư Vương Tâm Nhã tỉ thí với Huyền Vô Tâm, giờ đang bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, khí thế trong cơ thể Mục Vỹ dâng lên bừng bừng sát ý.

“Người đâu rồi?”

“Người của Vạn Trận Tông đã đưa Vương tiểu thư về trị thương rồi ạ, họ còn mời nhóm trưởng lão Thiên Nhất của Thiên Đan Tông tới nữa, hình như tình trạng không được ổn cho lắm đâu ạ!”

“Đáng chết!”

Mục Vỹ lạnh mặt rồi hừ nói: “Vạn Trận Tông có bao nhiêu cao thủ, đại sư trận pháp cũng nhiều như kiến cỏ, mà tại sao lại để xảy ra sai sót trong một cuộc tỉ thí thế này?”

“Tại Huyền Vô Tâm ạ, hình như vào lúc mấu chốt, hắn đã đột phá trở thành đại sư linh trận nên mới đánh bại Vương tiểu thư!”

“Giỏi, ngươi giỏi lắm Huyền Vô Tâm!”

Mục Vỹ lạnh mặt, sau đó lách người một cái đã biến mất ngay.

Bảo Linh Nhi cau mày khi thấy Mục Vỹ đã rời đi.

“Lập tức sai người mang năm viên Hỗn Nguyên Hộ Tâm Đan đến Vạn Trận Tông ngay!”

“Thiếu chủ?”

Nghe thấy thế, võ giả đó trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Năm viên Hỗn Nguyên Hộ Tâm Đan, thánh đan tuyệt phẩm mà cũng mang đi tặng được ư?

“Thiếu chủ, nếu mang năm viên thánh đan ấy đi tặng, e là…”

“Ngươi thì biết cái gì!”

Bảo Linh Nhi hừ nói: “Lập tức đi ngay cho ta, ta sẽ giải thích với phụ thân sau!”

“Vâng!”

Bảo Linh Nhi nhíu chặt hàng lông mày lại.

Sắp loạn rồi!

Cô ấy thầm thấy một sự bất an mơ hồ.

Huyền Vô Tâm là đệ tử hạt nhân của núi Huyền Không, hơn nữa còn là một trong những gương mặt sáng giá cho vị trí thiên chủ của núi Huyền Không.

Nhưng y đã làm Vương Tâm Nhã bị thương thì chắc chắn Mục Vỹ sẽ không để yên.

Song, nếu Mục Vỹ giết Huyền Vô Tâm thì e núi Huyền Không sẽ nổi giận ngất trời mất.

“Mong là Vương Tâm Nhã không bị thương nặng!”

Bảo Linh Nhi lẩm bẩm.

Sau khi rời khỏi thành Trung Thiên, Mục Vỹ đã đến Vạn Trận Tông ngay.

Vạn Trận Tông nằm ở phía Tây Bắc của thành Trung Thiên, với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ hiện tại, Mục Vỹ không mất nhiều thời gian để tới đây.

Sau khi lượn quanh một quần thể núi, Mục Vỹ đã đứng trước cổng Vạn Trận Môn.

“Mở cửa!”

Mục Vỹ nói với đệ tử đang canh gác trước cửa môn phái.

“Ngươi là ai? Đến đệ tử của Vạn Trận Tông muốn vào cũng phải chứng minh thân phận, ngươi là cái thá gì hả?”

Mục Vỹ đang sẵn cơn giận nên giờ càng bùng cháy hơn.

“Ngươi hãy đi nói với các vị trưởng lão là có Mục Vỹ tới!”

“Ta không cần biết ngươi là Mục Vỹ hay Tần Vỹ, không trình thiếp mời của môn phái thì không được vào, biến ngay!”, đệ tử gác cổng l* m*ng nói.
 
Back
Top Bottom