Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 931: Ta quyết chọn nó


Chương 931: Ta quyết chọn nó

"Bị nứt trên mũi đao mà vẫn là Hư Tiên Khí, lạ thật lạ thật!"

Mục Vỹ trầm trồ nhìn Khai Vân Đao.

"Đúng là lạ thật, vậy nên Khí Cụ Môn ta mới đặt nó tại đây để đệ tử môn hạ có thể lĩnh ngộ nhiều hơn!"

Hiển nhiên là Mục Vỹ biết mục đích của Khí Cụ Môn khi làm vậy.

Nếu đệ tử Khí Cụ Môn có cơ hội nghiên cứu Hư Tiên Khí thường xuyên thì trình độ luyện khí của họ sẽ được đề cao hơn.

Chẳng qua, sợ là bản thân những đệ tử đã lĩnh ngộ được cũng không biết những vật mẫu hệt phế liệu, đóng một lớp bụi dày được trưng bày ở đây mãi là Hư Tiên khí!

"Được, ta chọn thanh đao này!"

Không chút do dự, Mục Vỹ chọn ngay.

"Thật ư?"

Từ Chính Khí ngẩn người, cười trừ: "Mục lão đệ, thật sự không muốn dối cậu nhưng trong tám món Hư Tiên Khí, chỉ có thanh đao này là không được cho!"

"Vì sao?"

"Vì nó không còn được gọi là Hư Tiên Khí nữa. Dù gì cũng đã bị hư hại rồi, cậu hãy chọn vật khác đi!"

Mục Vỹ nghe thấy câu này bỗng bật cười.

Hắn còn tưởng thanh đao này quan trọng với Khí Cụ Môn nữa cơ.

"Không sao, ta chỉ muốn thanh đao này thôi!"

Mục Vỹ nói một cách chắc nịch.

"Không được không được!", Từ Chính Khí sợ như vậy sẽ bất công với Mục Vỹ, mà nếu chuyện này bị truyền ra thì Khí Cụ Môn sẽ bị ném đá mất.

"Nếu như Từ lão ca thấy ngượng thì có thể cho ta luôn thánh khí thượng phẩm mà ta luyện chế hôm nay không?"

Thấy vẻ mặt đầy cương quyết của Mục Vỹ, Từ Chính Khí đấu tranh một lát rồi đáp: "Ta không biết vì sao cậu muốn chọn nó, nhưng nếu cậu đã quyết thì thanh đao này sẽ thuộc về cậu. Ta sẽ cho người đưa thánh khí tuyệt phẩm của cậu đến khách đ**m của Thiên Bảo Các!"

"Đa tạ!"

"Ha ha, đa tạ cái gì mà đa tạ, ngay từ đầu đã thưởng cho cậu một món Hư Tiên Khí thật rồi mà. Cậu chọn món Hư Tiên Khí này làm ta thấy mình như lừa cậu vậy".

"Không đâu!"

Mục Vỹ ra vẻ thần bí: "Từ lão ca, phiền ông giữ bí mật giúp ta nhé. Vào hội đấu giá ngày mai là ông sẽ hiểu tại sao thôi!"

"Được!"

Từ Chính Khí cũng rất háo hức muốn biết Mục Vỹ định làm gì!

"Vậy thì cậu lấy Khai Vân Đao đi. Bây giờ lão ca sẽ đưa cậu đến Thiên Đan Tông, lão già Thiên Nhất muốn gặp cậu lắm đấy!"

"Hở?"

Thiên Nhất trưởng lão là người đứng đầu năm trưởng lão chủ chốt của Thiên Đan Tông, sao lại muốn gặp mình?

Dù trong lòng nghi hoặc, Mục Vỹ vẫn đi theo Từ Chính Khí đến Thiên Đan Tông.

Khác với sự hùng vĩ, nguy nga của Khí Cụ Môn, sơn môn Thiên Đan Tông thiên về thiên nhiên non xanh nước biếc.

Bên cạnh đó, quan trọng nhất là trong Thiên Đan Tông đâu đâu cũng tỏa hương ngát thơm, chim hót lảnh lót, là một bức phong cảnh thế ngoại đào nguyên nên có sức sống hơn Khí Cụ Môn rất nhiều.

"Lão già Thiên Nhất kia, sao còn chưa ra tiếp khách!"

Từ Chính Khí vừa tới Thiên Đan Tông đã lên tiếng.

Tiếp khách...

Cụm từ này làm Mục Vỹ cực kỳ lúng túng.

"Từ lão đầu, già đầu rồi sao vẫn còn không biết xấu hổ thế hả lão già kia!"

Một tiếng gầm bất chợt vang lên trong Thiên Đan Tông, giọng nói ấy không hề vang dội, nhưng lại truyền khắp sơn môn thiên Đan Tông.

Tiếp khách?

Đón ai?

Bao nhiêu người trong tiểu thế giới Tam Thiên có tư cách được Thiên Nhất đại trưởng lão đích thân tiếp đãi chứ?

Đông đảo đệ tử tụ tập ở bên ngoài sơn môn Thiên Đan Tông.

"Từ lão, Mục huynh!"

Ngoài cửa Thiên Đan Tông, Thiên Vũ trong bộ áo xanh chắp tay lễ phép chào Mục Vỹ và Tử Chính Khí.

"Cậu không được gọi cậu ấy là Mục huynh!", Từ Chính Khí nói một cách ngạo nghễ: "Mục lão đệ là huynh đệ của ta, phải gọi là Mục tiền bối mới đúng!"

Câu nói này làm Thiên Vũ sững sờ, cuối cùng y lại chắp tay vừa sửa lời: "Mục tiền bối!"

Sau khi cuộc tranh tài luyện đan kết thúc, y mới biết thanh niên mà mình từng không để vào mắt nay đã vượt trên mình về luyện đan rồi.

Đã thế hắn còn song tu đan - khí, nghe nói còn muốn tham gia cuộc thi trận đạo sẽ được tiến hành vào ba ngày tới.

Quả là một thiên tài toàn năng, mạnh hơn cả Cổ Phi Dương.

Nếu khoảng cách giữa hai người không xa thì Thiên Vũ có thể sẽ ghen tỵ, nhưng giờ đã khác. Y không những không ghen tỵ hắn nổi mà ngược lại còn cực kỳ tò mò nữa là đằng khác.

Người này một không có gia thế, hai không có thế lực chống lưng, rốt cuộc hắn đã tu luyện đến ngày hôm nay bằng cách nào?

"Mời vào. Ông nội ta chờ lâu lắm rồi!"

Ông nội?

Hóa ra Thiên Vũ là cháu trai của Thiên Nhất trưởng lão, thảo nào thiên phút xuất sắc đến vậy.

Có điều nếu so với những đệ tử thiên tài khác thì Thiên Vũ lễ độ hơn hẳn, phẩm cách cũng rất cao.

"Đa tạ!"

Mục Vỹ chắp tay.

Trên đường đi qua nhiều khung cảnh hữu tình ở Thiên Đan Tông, nhiều đệ tử ở đây vừa nhìn Mục Vỹ vừa bàn tán xôn xao.

"Người đó là Mục Vỹ đấy. Mặt mày thanh tú, nhìn chẳng uy thế gì cả mà luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn đấy nha!"

"Cả thánh khí tuyệt phẩm cấp mười nữa!"

"Nghe nói hắn cũng muốn tham gia cuộc thi trận pháp, chắc sẽ lại đoạt giải nhất thôi!"

"Chắc không đâu, thành tựu về luyện đan và luyện khí đã giúp hắn đứng chung hàng với năm trưởng lão chủ chốt chúng ta rồi, nếu trận pháp cũng đáng gờm như thế thì chúng ta biết sống sao?"

Các đệ tử Thiên Đan Tông nhìn Mục Vỹ với vẻ hâm mộ.

Được đại trưởng lão Khí Cụ Môn là Từ Chính Khí đích thân dẫn đường, lại còn được đại sư huynh trứ danh Thiên Đan Tông là Thiên Vũ đón tiếp, Mục Vỹ nổi tiếng rồi!
 
Mục Thần
Chương 932: Chỉ điểm


Chương 932: Chỉ điểm

"Sao ông la lối om sòm mãi thế Từ lão đầu, bộ đây là lần đầu tiên ông tới Thiên Đan Tông ta hả? Còn đòi ta ra đón, đúng là càng già càng con nít!", Thiên Nhất thấy Từ Chính Khí bèn cười mắng.

"Người lần đầu đến đây là Mục lão đệ chứ không phải ta, dù gì cũng nên cho người ta thấy thành ý của mình chứ!"

Mục lão đệ?

Thiên Nhất ngơ ngác nhìn Từ Chính Khí, bĩu môi: "Từ lão đầu, ông đúng là mặt dày hơn tường thành, sao mới đó đã làm thân với người ta rồi?"

"Thiên Nhất lão đầu, ông đừng có nói linh tinh. Chẳng qua là do lão già ta đây tự thấy khả năng luyện khí của mình không bằng Mục lão đệ thôi, sao? Giỏi thì ông cũng luyện chế ra thánh đan tuyệt phẩm mười tám đạo đan văn đi?"

Thiên Nhất vừa nghe câu này của Từ Chính Khí thì chẳng biết nói gì.

Thánh đan tuyệt phẩm là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng phải luyện sao cho ra mười tám đạo đan văn thì khó muốn chết!

"Mục tiên sinh!"

Thiên Nhất vui vẻ nói với Mục Vỹ: "Mục tiên sinh, Thiên Đan Tông đã chuẩn bị Hư Tiên Đan xong xuôi cả rồi, ta bảo Thiên Vũ đi lấy với cậu nhé!"

"Xin phép!"

Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ và Thiên Vũ, Thiên Nhất thở dài thườn thượt.

"Thiên lão đầu, ông thở dài gì đấy?"

"Ôi, nếu như thằng bé Vô Viêm vẫn còn luyện đan được thì chắc đã như Mục Vỹ rồi!", Thiên Nhất thở dài đầy đau lòng.

Đương nhiên Từ Chính Khí biết Vô Viêm mà Thiên Nhất nhắc đến là ai.

Chính là thiên tài của Thiên Đan Tông, Thiên Vô Viêm!

Người này vốn là đệ nhất thiên tài của Thiên Đan Tông, thậm chí còn mạnh hơn cả Thiên Vũ một bậc, bản thân cũng là đệ đệ của Thiên Vũ. Tiếc rằng y bị một kẻ giấu mặt tấn công trong một lần đi rèn luyện mười năm trước, từ đó bị hủy hoại hết kinh mạch, một trong năm trưởng lão chủ chốt như Thiên Nhất cũng không giúp gì được.

"Thiên lão đầu, hay ông cho cậu ta thử một lần đi!"

"Cậu ta?"

Thiên Nhất biết cậu ta trong lời Từ Chính Khí là chỉ Mục Vỹ.

Cơ mà, đúng là Mục Vỹ lợi hại thật nhưng ngay cả bọn họ cũng bó tay, liệu hắn có thể chứ?

Dường như đọc được nỗi lo trong lòng Thiên Nhất, Từ Chính Khí cười ha ha: "Thiên lão đầu, không phải ta coi thường ông chứ thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn không phải muốn là luyện được đâu. Chẳng qua là ông sợ bị mất mặt thôi, mà Thiên Đan Tông cũng đã bó tay rồi, nếu như thằng bé được Mục Vỹ chữa khỏi thật thì lòng tự cao của ông coi như mất hết!"

"Nói bậy!"

Thiên Nhất khịt mũi: "Vì Vô Viêm, ta liều cái mạng già này cũng đáng, làm gì có chuyện để ý những thứ hư danh này?"

"Thế thì ông nhờ cậu ta thử thì có sao đâu?"

"Thử thì thử!"

Thiên Nhất hừ lạnh

Nhưng không lâu sau đó, khóe miệng ông ta co rúm vì nhìn thấy ánh mắt hả hê của Từ Chính Khí.

"Lão Từ Chính Khí này được lắm, dám khích ta!"

"Ông tự mắc lừa chứ liên quan gì đến ta đâu?"

Từ Chính Khí cười phá lên.

Một bên khác, Mục Vỹ đi theo Thiên Vũ vào trong Đan Các của Thiên Đan Tông.

"Mục huynh!", trên đường đi, Thiên Vũ hòa nhã mở lời: "Lĩnh ngộ về đan đạo của huynh vượt xa lĩnh ngộ của bọn ta, thật sự rất ngưỡng mộ".

"Chỉ là tại hạ còn không rõ vài điều. Nếu bàn về thánh đan thượng phẩm và thánh đan tuyệt phẩm, ta có thể thua kém Mục huynh, nhưng Thiên Vũ tự hỏi mình thuộc nằm lòng tất cả các loại thánh đan hạ phẩm, vì sao Mục huynh có thể luyện chế ra mười tám đạo đan văn còn Thiên Vũ nhiều nhất chỉ có chín đạo!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Thật ra luyện đan xét về một khía cạnh nào đó là chỉ về thiên phú. Dễ thấy thiên phú của huynh rất cao, chẳng qua là bị gò bó thôi!"

Bị gò bó?

"Xin chỉ giáo cho!", Thiên Vũ hơi sửng sốt.

"Những đạo trong thiên hạ, từ kiếm đạo, đan đạo đến thương đạo, đạo pháp đều khác nhau nhưng suy cho cùng vẫn trăm sông đổ về một biển. Bản thân ta là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm, nhưng có bao giờ huynh thấy kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm nào đi trên con đường của người khác chưa?”

"Trong quá trình lĩnh hội từ kiếm ý đến kiếm thế, rồi đến kiếm tâm, kiếm ý và kiếm thế có thể trải nghiệm từng bước một dưới sự chỉ dẫn của người khác, nhưng muốn đạt đến trình độ kiếm tâm bắt buộc phải tự mình ngẫm nghĩ, lĩnh ngộ!"

"Luyện đan cũng vậy. Từ đan dược nhất phẩm đến thập phẩm, người khác dạy sao thì huynh biết vậy, nhưng lối tư duy của huynh cũng sẽ bị hạn hẹp!"

"Đan dược cấp Thánh không chỉ cần được chỉ dạy mà nhiều hơn còn cần tự mình lĩnh ngộ điều bí ẩn về bản chất của đan dược. Lấy Bồi Tân Linh Đan làm ví dụ, nguyên liệu để luyện chế là nước cốt Quả Nguyên và cỏ Linh Tú mỗi thứ hai phần, nhưng vì sao lại là hai phần mà không phải ba phần? Biết cái gì đúng và lí giải được nguyên nhân tại sao mới ngộ được bản chất luyện đan".

"Nếu không, huynh đã từng nghĩ xem phương thuốc của hàng nghìn hàng vạn đan dược cấp Thánh trong tiểu thế giới Tam Thiên do ai sáng tạo ra chưa? Thầy luyện đan đầu tiên đâu có sư phụ?"

Lời nói của Mục Vỹ làm Thiên Vũ sững sờ tại chỗ.

Tư duy lối mòn, không biết sáng tạo!

Mục Vỹ dạy dỗ rất đúng, nói không sai. Ai cũng hiểu những lý lẽ này, nhưng cả tiểu thế giới Tam Thiên được bao nhiêu thầy luyện thánh đan thật sự ấp ủ cho mình một phương thuốc do mình tự sáng chế?

Thấy Thiên Vũ chìm đắm trong suy nghĩ, Mục Vỹ thở ra một hơi.

Những lời này có phải do chính hắn nghĩ ra không?

Tất nhiên là không!

Kể cả bản thân Mục Vỹ lúc này cũng chưa đủ khả năng tự tạo ra một phương thuốc, nữ sư phụ đẹp tuyệt trần của hắn vào kiếp trước thì có bản lĩnh đó. Nhưng sư phụ là thầy luyện tiên đan, đứng đầu đại thế giới Vạn Thiên rồi.

Cơ mà dùng lời nói của sư phụ để tỏ ra mình cao thâm đúng là hay ho phết!

"Thiên Vũ huynh!"

"A! À, xin lỗi, Mục huynh không hổ là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm mười tám đạo đan văn, Thiên Vũ thành tâm bái phục!"

"Đừng khách sáo!"

Mục Vỹ đâu biết mình nhắc lại lời chỉ dạy của sư phụ năm xưa là một cú đánh trời giáng cho Thiên Vũ tỉnh người.

Trên tiểu thế giới Tam Thiên, cho dù có là thầy luyện đan hàng đầu đi chăng nữa cũng không ai dám nói mình có thể tạo ra một phương thuốc thánh đan mới một cách tùy ý.

Hầu hết đều đi theo con đường của người đi trước, thậm chí, còn có người làm thầy lo sợ đệ tử sẽ vượt qua mình nên kĩ thuật luyện đan thụt lùi dần, rất nhiều phương thuốc đã bị thất lạc.
 
Mục Thần
Chương 933: Thiên Vô Viêm


Chương 933: Thiên Vô Viêm

"Mục huynh, Hư Tiên Đan mà ông nội chuẩn bị cho huynh là Bách Khiếu Ích Nguyên Đan. Dù gì Hư Tiên Đan cũng không phải được luyện chế trong tiểu thế giới Tam Thiên, dùng cái nào mất cái đó, tiếc lắm!"

Thiên Vũ vừa nói xong giật mình giải thích: "Xin lỗi Mục huynh, không phải ta tiếc vì cho huynh đâu mà là..."

"Ta hiểu mà!"

"Hầy, thật ra ta có một người đệ đệ tên là Thiên Vô Viêm, chắc Mục huynh từng nghe qua tên nó rồi. Trước đây, Vô Viêm cũng có hoài bão và khí phách như Mục huynh đấy, ngặt nỗi..."

Thiên Vũ không kể hết.

Nhưng Mục Vỹ nghe vài câu đã biết.

Dường như vài năm về trước, Thiên Vô Viêm chính là thần đồng của Thiên Đan Tông, thiên phú luyện đan siêu quần. Tiếc thay, y bị người ta hãm hại thành một phế nhân trong một lần ra ngoài rèn luyện, ngay cả Thiên Đan Tông cũng bất lực, chỉ biết kéo dài hơi tàn cho y.

Nhưng người này cũng không còn thiên phú luyện đan nữa.

"Đi thôi!"

Thiên Vũ lấy Hư Tiên Đan xuống cho Mục Vỹ, nở nụ cười cay đắng.

Y rất lấy làm tiếc cho đệ đệ của mình.

Nếu không phải vậy thì có lẽ đại sư huynh Thiên Đan Tông hiện nay sẽ là đệ đệ xuất chúng của y, còn y có thể thoải mái mà sống rồi.

Vòng qua mấy ngã rẽ, hai người vừa cười nói vừa đi trên đường lớn rộng thênh thang của Thiên Đan Tông. Thiên Vũ cư xử với Mục Vỹ rất kính trọng, không ngừng thỉnh giáo hắn.

Cuộc trao đổi ngắn ngủi nhưng lại làm Thiên Vũ thấy thật khó tin.

Các câu hỏi bình thường đến ông nội cũng khó trả lời Mục Vỹ lại đối đáp vanh vách, trơn tru.

"Đại sư huynh, đại sư huynh, không ổn rồi!"

Nhưng bỗng có một người hối hả chạy tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Chuyện gì?"

"Vô Viêm sư huynh có chuyện rồi!"

Câu vừa dứt, nét mặt Thiên Vũ trở nên tái nhợt. Y vội vàng chạy đi mà quên mất Mục Vỹ còn ở đằng sau.

Trong Thiên Đan Tông có rất nhiều lối đi lớn nhỏ không tên, Mục Vỹ không biết mình đi ra từ điện nào, phải đi đâu nên ngán ngẩm chạy theo Thiên Vũ.

"A!"

Rẽ vài chỗ theo Thiên Vũ, họ tốn nửa khắc đồng hồ mới đến một rừng trúc.

Hai người vừa chạy tới nơi thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong rừng.

"Vô Viêm!"

Thiên Vũ lập tức xông vào rừng trúc.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ lại thấy dấu vết trận pháp ẩn hiện xung quanh cánh rừng.

Dường như trận pháp này không phải dùng để bảo vệ mà là... trấn áp!

Mục Vỹ vừa nghĩ ngợi vừa vào rừng trúc.

Đây là một cánh rừng trúc rộng lớn với diện tích hàng trăm mét vuông.

Nổi bật giữa rừng trúc là một bóng người lẻ loi.

Người này áo quần tơi tả, vết máu chằng chịt đè lên nhau, dễ thấy chính người đó đã cào ra mấy vết máu này.

"Ca, ca, giết đệ đi, giết đệ đi, a..."

Toàn thân Thiên Vô Viêm trông cực kỳ đáng sợ, thế nhưng tiếng gầm thét điên cuồng ấy lại chẳng có chút sức lực nào.

"Vô Viêm, chịu đựng, chịu đựng chút nữa thôi. Ông nội sắp đến rồi, sắp đến rồi!"

Nhìn đệ đệ vật lộn trong đau khổ, đôi mắt Thiên Vũ đỏ ngầu. Y cố gắng đè người Thiên Vô Viêm xuống không cho đệ đệ hủy hoại cơ thể mình nữa.

"Không được, đệ, đệ không nhịn nổi nữa!"

Thiên Vô Viêm la hét dữ dội. Giây phút ấy, không ngờ y giãy ra khỏi người Thiên Vũ, hai tay nắm lại thành quyền, đôi mắt đỏ như máu.

"Giết, ta muốn giết sạch các ngươi!"

Nhìn biểu hiện của Thiên Vô Viêm, Mục Vỹ đột nhiên nhận ra hình như y không bị phá hủy kinh mạch, sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Cứ như trúng huyết độc vậy!

"Thiên Vũ huynh, tránh ra!"

Trước tình huống này, Mục Vỹ thình lình lên tiếng, bước ra một bước. Nguyên Cầu tụ tập quanh thân.

Vì hắn vội vàng lại gần nên cũng thấy cơ thể run bần bật của Thiên Vô Viêm.

Lúc này, đôi mắt Thiên Vô Viêm đỏ bừng, y chỉ muốn giết tất cả những gì mình thấy, hủy diệt tất cả mọi thứ, nên vừa thấy Mục Vỹ đã xông tới.

Tuy nhiên, Mục Vỹ không né tránh cũng không tấn công khi thấy Thiên Vô Viêm lao về phía mình, chỉ yên tại chỗ.

"Mục huynh cẩn thận, Vô Viêm..."

"Chính là chỗ này!”

Chưa đợi Thiên Vũ nói xong, Mục Vỹ đã tiến thêm bước nữa và xông lại gần Thiên Vô Viêm.

Cú chưởng với khí thế dời núi lấp biển được tung ra.

Một chưởng ấy vỗ vào vị trí dưới bụng Thiên Vô Viêm ba đốt ngón tay. Sau cú chưởng, cú trảo của Thiên Vô Viêm cũng đánh vào bả vai Mục Vỹ làm máu chảy đầm đìa.

Nhưng chỉ được một cú trảo thôi.

Việc bị Mục Vỹ vỗ vào bụng dưới phảng phất rút sạch tất cả sức lực mà Thiên Vô Viêm có.

Y xụi lơ xuống đất, rơi vào hôn mê.

"Nhị đệ!"

Thấy Thiên Vô Viêm ngất xỉu, Thiên Vũ lập tức xông tới.

"Khoan đã!"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ bỗng ngăn cản.
 
Mục Thần
Chương 934: Kỳ lân Tử Huyết


Chương 934: Kỳ lân Tử Huyết

“Không muốn hắn chết thì đừng động vào hắn!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói.

Thấy vẻ nghiêm trọng của Mục Vỹ, Thiên Vũ hơi đờ người rồi không dám cất bước nữa.

Còn Mục Vỹ thì ngồi xếp bằng xuống.

Máu ở vai hắn chảy ra có màu tím, huyết dịch màu tím ấy chảy chầm chậm ra ngoài, cuối cùng máu ở vai Mục Vỹ đã khôi phục lại màu đỏ ban đầu, bấy giờ hắn mới bắt đầu cầm máu.

“Mục huynh!”

“Chờ chút!”

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiên Vũ, Mục Vỹ đi tới cạnh Thiên Vô Viêm đang hôn mê rồi giơ tay chạm vào các huyệt đạo của y.

Chỉ bằng những hành động đơn giản này của Mục Vỹ, mà Thiên Vô Viêm đã tỉnh táo lại.

“Ca…”

Thiên Vô Viêm ngẩn người khi thấy Thiên Vũ.

“Ca, có phải đệ lại phạm sai lầm rồi không?”

“Không, không có đâu!”

Sau khi Thiên Vô Viêm tỉnh lại, các vết thương trên cơ thể y cũng đã biến mất.

“Máu tím…”

Nhìn thấy máu tím của mình lênh láng ở dưới đất, Mục Vỹ cau mày.

“Vô Viêm!”

Đúng lúc này đã có các tiếng xé gió vang lên, sau đó đã có người xuất hiện.

Đó chính là Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí.

“Vô Viêm!”

“Ông nội!”

Trông thấy vẻ lo lắng của ông nội mình, Thiên Vô Viêm hổ thẹn cúi đầu.

Mỗi khi được đại ca và ông nội quan tâm, y luôn thầm thấy rất áp lực.

Tuy nhiên, Mục Vỹ lại thấy xúc động khi chứng kiến cảnh tượng này.

Ngày xưa, Lâm Hiền Ngọc tình nguyện từ bỏ huyết mạch để cứu đại ca Lâm Bân của mình, nhưng sau đó chỉ đổi lại được sự coi thường của đối phương.

Còn bây giờ, sự quan tâm của Thiên Vũ và Thiên Nhất trưởng lão dành cho Thiên Vô Viêm lại khiến Mục Vỹ hiểu rằng, trong thế giới của võ giả, có lẽ thực lực càng mạnh thì họ lại càng quan trọng tình cảm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông ơi, ban nãy bệnh của Vô Viêm lại tái phát. Trong lúc cấp bách, bọn con đã gặp Mục huynh ở đây, chính huynh ấy đã giúp Vô Viêm bình thường trở lại!”, Thiên Vũ nói.

Nhưng nói đến đây, y lại ngẩn người.

Đúng rồi! Bãn này, đệ đệ chưa uống đan dược mà đã bình tĩnh lại được rồi!

Trước kia, mỗi khi đệ đệ phát bệnh đều phải uống một viên Hộ Tâm Đan, nhưng lần này thì không!

Lẽ nào thật sự là do mấy cái ấn huyệt tuỳ ý của Mục Vỹ ư?

Nghe thấy vậy, Từ Chính Khí và Thiên Nhất đối mắt nhìn nhau với vẻ khó tin.

“Mục tiên sinh, xin lỗi nhưng mời cậu ra đây với ta một lát được không?”

Thấy Thiên Vô Viêm đã khoẻ lại, Thiên Nhất chắp tay nói.

“Thiên Nhất trưởng lão!”

Mục Vỹ chợt nói: “Ta có thể nói chuyện với Vô Viêm thiếu gia một lúc được không?”

Nghe thấy vậy, Thiên Nhất ngẩn người rồi gật đầu luôn.

Không lâu sau, chỉ còn lại Mục Vỹ và Thiên Vô Viêm ở trong rừng trúc.

“Thiên Vô Viêm, giờ không còn ai nữa, ngươi hãy nói cho ta biết chuyện về máu độc này đi!”, Mục Vỹ chợt lên tiếng khiến Thiên Vô Viêm sững người.

“Sao mà ta biết được?”

“Không chỉ vậy đâu, ta còn biết kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không nữa kìa!”

Nghe thấy vậy, Thiên Vô Viêm đứng hình.

“Nhưng hình như trong người ngươi có huyết mạch của thần thú, song huyết mạch này rất kỳ lạ, đến ta cũng không rõ là thế nào. Tuy nhiên, khi bị ảnh hưởng bởi máu độc này mà ngươi không bị biến đổi hình dạng, ngược lại còn sống sót thì chắc là ngoại tộc rồi”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Vô Viêm sững sờ với vẻ khó tin.

“Ngươi không muốn nói à?”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ngươi không nói thì để ta nói giúp!”

“Thiên tài cấp cao Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông đã gia nhập núi Huyền không từ mười lăm năm trước. Dù ngươi có thiên bẩm về luyện đan, nhưng lại không thích lĩnh vực này, mà thích có thực lực mạnh hơn, vì thế mới vất vả tu luyện ở núi Huyền Không!”

“Tiếc là ngươi đã bị núi Huyền Không nhắm đến cho tham gia kế hoạch Huyết Thi, nhưng đó lại là một âm mưu. Sau khi vào di chỉ Cổ Long, ngươi đã bị coi là vật thí nghiệm và trở thành con chuột bạch cho kế hoạch Huyết Thi!”

“Song rất may là ngươi vẫn còn sống, thậm chí có khi kế hoạch này còn thử nghiệm thành công với ngươi rồi cũng nên!”

Thành công!

Với Thiên Vô Viêm thì hai chữ này giống như một sự đả kích cực lớn, nó khiến y tái mặt.

“Ta không biết ngươi có thể sống sót rời khỏi núi Huyền Không rồi quay về Thiên Đan Tông bằng cách nào, nhưng chắc chắn trong người ngươi có huyết mạch của kỳ lân Tử Huyết. Nhưng con thánh thú này đã bị biến dạng huyết mạch, có lẽ vì thế nên ngươi mới sống được, đồng thời có thể rời khỏi núi Huyền Không!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Dù vậy, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi cứ để thế này thì dù có vận dụng thế nào thì cuối cùng ngươi cũng bị huyết mạch phản phệ, sau đó biến thành một con kỳ lân Tử Huyết - loài dã thú chỉ biết giết chóc!”

“Ta có cách giải quyết sự phản phệ huyết mạch trong người ngươi, nếu ngươi muốn thì có thể về Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn với ta, ta sẽ giúp ngươi!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi, chỉ còn Thiên Vô Viêm ngơ ngác ở lại.

“Sao ngươi lại muốn giúp ta?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau khiến Mục Vỹ phải dừng bước.

“Vì ta muốn có ngươi!”

Nói xong, Mục Vỹ đã biến mất khỏi rừng trúc.
 
Mục Thần
Chương 935: Nhà buôn lớn thứ tư


Chương 935: Nhà buôn lớn thứ tư

Cùng lúc đó, Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí vẫn đang chờ ở bên ngoài.

“Thiên Vũ, rốt cuộc ban nãy đã có chuyện gì?”

“Con cũng không rõ!”, Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Vừa nãy, Vô Viêm phát bệnh, con cũng sợ hết hồn. Nhưng Mục Vỹ đó chỉ vỗ xuống phía dưới bụng của của Vô Viêm thì đệ ấy đã bình thường trở lại, hơn nữa sau đó Mục Vỹ còn ấn vào các huyệt đạo của Vô Viêm rồi đệ ấy đã khoẻ lại ngay!”

Nghe thấy thế, Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí đưa mắt nhìn nhau.

Đơn giản vậy thôi sao?

“Thiên trưởng lão, Từ trưởng lão!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ đã xuất hiện.

“Sao rồi Mục lão đệ?”

“Không sao, ta chỉ hỏi mấy chuyện muốn biết thôi!”, Mục Vỹ tuỳ ý đáp.

Nhưng sau khi liếc nhìn Mục Vỹ, Thiên Nhất trưởng lão đã bình tĩnh lại rồi hỏi: “Mục tiên sinh, cậu cũng đã thấy tình trạng bệnh của Vô Viêm rồi, Thiên Nhất ta đánh bạo hỏi một câu, không biết Mục tiên sinh có cách chữa khỏi bệnh cho thằng bé không?”

Nghe Thiên Nhất hỏi vậy, đầu tiên Mục Vỹ ngây người.

Nhưng sau đó, lòng hắn đã vui như nở hoa.

Hắn cũng đang có ý này, nhưng không phải chữa bệnh cho Thiên Vô Viêm, vì y có b*nh h**n gì đâu, chỉ tại kế hoạch Huyết Thi thôi, không ngờ núi Huyền Không đã thử nghiệm thành công, hơn nữa đối tượng thí nghiệm này còn là Thiên Vô Viêm.

Mục Vỹ rất muốn biết rốt cuộc thân thể của Thiên Vô Viêm đã có những sự thay đổi như thế nào.

Có lẽ dù núi Huyền Không biết tin này thì cũng khó mà tới Thiên Đan Tông đòi người được, đây chính là cơ hội cho Mục Vỹ phát hiện ra điều bí ẩn.

“Ta có cách, nhưng Thiên Vô Viêm phải đi theo ta ít nhất một năm, nhiều thì mười năm!”

Nghe thấy vậy, Thiên Nhất trưởng lão tỏ vẻ mừng rỡ.

Mười năm? Mười năm có là gì chứ? Dù phải mất một trăm năm, chỉ cần Thiên Vô Viêm có thể khỏi bệnh thì ông ta cũng đồng ý.

“Được!”

Thiên Nhất trưởng lão vui vẻ đáp.

“Nhưng, cần cậu ấy đồng ý nữa mới được!”

“Ta đồng ý!”

Thiên Nhất còn chưa nói gì thì đã có một người đi ra từ phía sau.

Đó chính là Thiên Vô Viêm.

Nhưng Thiên Vô Viêm chỉ đi tới rìa rừng trúc là dừng bước.

“Khi nào ngươi rời khỏi thành Trung Thiên, ta sẽ đi với ngươi!”

“Được!”

Mục Vỹ mỉm cười khi thấy vẻ hờ hững của Thiên Vô Viêm.

Giờ y chưa chịu nói, nhưng rồi Mục Vỹ sẽ có cách bắt y khai ra!

“Ha ha, Mục lão đệ, ta có chuyện này muốn bàn với cậu!”

Từ Chính Khí chợt nói: “Huyết Minh của cậu mới thành lập, chắc chắn còn thiếu rất nhiều vật liệu để luyện khí, Khí Cụ Môn ta có thể thiết lập mối quan hệ làm ăn với Huyết Minh. Sau này, Huyết Minh có thiếu vật liệu luyện khí gì thì cứ việc tới thẳng Khí Cụ Môn mua, cậu thấy sao?”

Quá được chứ sao!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ như mở cờ trong bụng.

Không cần qua tay các nhà buôn lớn như Thiên Bảo Các hay Lãm Kim Lâu, mà tới thẳng Khí Cụ Môn mua sẽ tiết kiệm được cả mớ tiền.

Điều quan trọng hơn nữa là nếu Huyết Minh mua bán thẳng với Khí Cụ Môn thì sau này khi Huyết Minh phát triển vững mạnh hơn, họ sẽ có thể trở thành nhà buôn lớn thứ tư.

Thậm chí có thể vượt qua ba nhà buôn lớn là Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Mục Vỹ luôn là người có chí hướng, một khi có cơ hội thì hắn sẽ thực hiện ngay.

“Lão Từ, ông làm vậy chắc chắn có mục đích đúng không?”

“Ha ha, Mục lão đệ, không ngại cậu chê cười chứ ra có một yêu cầu, cậu hãy cho tiểu tử Từ Triệu Mông đi theo học luyện khí, kể cả mười năm cũng được, cậu thấy sao?”

Thiên Nhất cười nói: “Lão Từ, ta biết ngay là ông có ý cả mà!”

“Nhưng Khí Cụ Môn ông có thể làm ăn lớn như vậy thì sao Thiên Đan Tông ta chịu kém cạnh được!”

Thiên Nhất nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Mục tiên sinh, Thiên Đan Tông ta cũng muốn làm ăn với cậu, khỏi cần qua tay Thiên Bảo Các làm gì, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển của Huyết Minh hơn, coi như ta báo đáp ơn cậu đã chữa trị cho Vô Viêm!”

“Đa tạ hai vị!”

Hai trưởng lão cấp cao này đã gật đầu thì Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông chắc chắn sẽ không phản đối.

“Nhưng nếu cậu luyện chế được đan dược tốt nào thì có thể bán lại cho Thiên Đan Tông chúng ta nhé!”

“Cả Khí Cụ Môn nữa!”

“Ha ha…”

Hai vị trưởng lão nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Bọn họ biết rất rõ một điều.

Núi Huyền Không đã giữ vị trí bá chủ ở tiểu thế giới Tam Thiên quá lâu rồi.

Sự xuất hiện của một thiên tài như Mục Vỹ, cùng sự ra đời của Huyết Minh, công khai khiêu chiến với núi Huyền Không, chắc không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên dám làm.

Nhưng Mục Vỹ thì dám!

Nếu hắn đã muốn như vậy thì họ sẽ giúp hắn một tay.

Dẫu sao, sự uy h**p của núi Huyền Không với họ quá lớn rồi.

Song, sao Mục Vỹ lại không biết điều này chứ?

Hai vị trưởng lão kia có ý này, còn hắn cũng đang cần có người trợ giúp nên mới đồng ý ngay.

Vốn Thiên Nhất ra sức giữ Mục Vỹ lại nghỉ ngơi, nhưng hắn quả quyết đang có việc gấp nên phải quay về thành Trung Thiên với Từ Chính Khí luôn.

Thấy Mục Vỹ đã về, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao mới yên tâm.

“Đi, chúng ta đi tìm Bảo Linh Nhi!”

Vừa về đến khách đ**m của Thiên Bảo Các, Mục Vỹ đã nói ngay.

“Hứ, mới bao lâu chưa gặp đã nhớ người ta rồi à?”, Tần Mộng Dao oán trách nói.

“Nhớ nhung gì đâu, ta chỉ nhớ tiền thôi, nhiều Linh Tinh lắm đấy. Lần này, ta phải kiếm một khoản lớn cho lão đại của các thế lực lớn xót ruột tới nhỏ máu mới được!”

Mục Vỹ thề thốt nói.
 
Mục Thần
Chương 936: Luyện chế Hư Tiên Khí


Chương 936: Luyện chế Hư Tiên Khí

“Đừng vội, có một người chờ huynh lâu lắm rồi, huynh không muốn gặp một chút à?”

“Ai thế?”

“Mạnh Vân! Tên này cố chấp kinh lên được, cứ đòi bái huynh làm sư phụ cho bằng được!”, Tần Mộng Dao cười khổ nói: “Muội biết y là một tay luyện khí cừ khôi đấy, còn luyện đan thì dở tệ!”

Mạnh Vân?

Mục Vỹ dở khóc dở cười.

Tên này đúng là nhây thật đấy!

“Được rồi, gặp thì gặp vậy!”, Mục Vỹ nhún vai nói.

Tầng hai, khách đ**m của Thiên Bảo Các.

Trông thấy Mục Vỹ, Mạnh Vân tươi cười hớn hở.

“Thầy Mục, khi nào thầy về đảo Lạc Hồn thì cho trò đi cùng với ạ!”

Mạnh Vân mỉm cười, đôi mắt y long lanh không vướng một chút tạp chất nào.

“Rồi, ta có thể dẫn ngươi theo, nhưng trên đường về có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nên ngươi phải đi mua ít đồ cho ta đã!”

“Thật ạ?”

Mạnh Vân nhảy cẫng lên rồi cười hô hố nói: “Được ạ, trò đi luôn!”

Dứt lời, y đã phóng như bay đi.

Thấy dáng vẻ luống cuống này của y, Mục Vỹ chỉ biết câm nín.

“Ta đã nói là mua gì đâu…”

Dẫn tên này theo có ổn không đây?

Song, Mục Vỹ không chần chừ lâu mà chạy thẳng Thiên Bảo Các ngay.

“Ha ha, giờ ta phải gọi ngươi là đại sư luyện đan Mục hay đại sư luyện khí Mục đây?”, thấy Mục Vỹ tới, Bảo Linh Nhi cười hỏi.

“Bây giờ, tài trêu ghẹo của Bảo tiểu thư lên cơ rồi đấy nhỉ!”

“Ai dám trêu ngươi! Phụ thân đã căn dặn ta hôm nay phải chuẩn bị thật chu đáo, vì có thể ngày mai sẽ toàn là khách quý đến đây, nên tuyệt đối không được sơ suất!”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Xem ra ta đã gây phiền phức cho Thiên Bảo Các rồi!”

“Phiền phức kiểu này thì càng nhiều càng tốt!”, Bảo Linh Nhi cười lớn nói: “Nói đi nào hộ vệ thân cận cũ của ta, ngươi tìm ta có việc gì? Chỉ cần ngươi nói một câu, đích thân ta sẽ chạy đi lo liệu ngay!”

“Quá lời rồi!”

Mục Vỹ cười nói: “Ta muốn dùng nhờ phòng luyện khí của quý các một chút, mà tốt nhất là loại phòng luyện khí cấp cao nhất. Ngoài ra, ta mong cô sẽ giữ bí mật giúp chuyện này, ngoài phụ thân cô ra thì đừng cho ai biết”.

“Gì mà bí mật thế? Không lẽ ngươi định luyện chế Hư Tiên Khí à?”

Trông thấy vẻ cười đùa của Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ gật đầu.

Thật ư?

Trời ơi!

Bảo Linh Nhi đơ luôn.

“Này, nếu Hư Tiên Khí xuất thế, dù phụ thân ta có ra tay thì vẫn sẽ có sự thay đổi như trời long đất nở, sao mà giấu được!”

“Vì thế ta mới bảo cô giữ bí mật, vì có thể người ta sẽ nghĩ người luyện chế Hư Tiên Khí là thầy luyện khí của Thiên Bảo Các cô!”, Mục Vỹ cười khổ nói: “Với lại, ta cũng không luyện chế Hư Tiên Khí thật đâu, chỉ có thể nói là… cải tạo thôi!”

Ngay cả thế thì Bảo Linh Nhi cũng vẫn rất kinh ngạc.

“Xem ra đại sư Mục thu thập được kha khá ở Khí Cụ Môn rồi!”

“Thu thập gì đâu, chút duyên kỳ ngộ thôi!”, Mục Vỹ cười nói: “Nhất định cô phải giữ bí mật chuyện này cho ta, nếu không sau này ta không dám hợp tác với Thiên Bảo Các nữa đâu”.

“Yên tâm, ta sẽ đi chuẩn bị cho ngươi ngay. Đắc tội với một thầy luyện đan kiêm thầy luyện khí tuyệt phẩm, Thiên Bảo Các ta cũng không dám làm ăn kiểu lỗ vốn thế đâu”, Bảo Linh Nhi mỉm cười rồi quay người rời đi.

Thật ra Mục Vỹ cũng không định giấu giếm chuyện này.

Nhưng hắn buộc phải mượn thế lực của Thiên Bảo Các để giấu mình.

Mục Vỹ tin chỉ cần Bảo chủ động não một chút sẽ biết ngay, hắn luyện Hư Tiên Khí ở Thiên Bảo Các sẽ có lợi hay có hại cho họ.

Trong phòng luyện khí của Thiên Bảo Các.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, còn Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã thì đứng ở hai bên.

Bên ngoài phòng thì có nhiều tầng bảo vệ.

Lúc này, Khai Vân Đao bị nứt ở mũi đao đang loé sáng.

“Khai Vân Đao quả nhiên là một món Hư Tiên Khí khác biệt!”

Mục Vỹ khẽ nói rồi thầm xuýt xoa.

Cùng lúc đó, hắn cũng nắm chặt lấy một thanh trường kiếm.

Đây chính là món thánh khí tuyệt phẩm mà Mục Vỹ đã luyện chế trong cuộc thi luyện khí do Khí Cụ Môn tổ chức.

Cấp mười chính là cấp bậc cao nhất của thánh khí tuyệt phẩm.

Chỉ còn thiếu một chút, cụ thể là tiên khí thì món thánh khí này của hắn sẽ tiến thêm một bước và trở thành Hư Tiên Khí!

Nhưng bước này lại rất gian nan.

Nếu là trước kia thì chắc chắn Mục Vỹ không thể làm được.

Nhưng bây giờ, lúc nhìn thấy Khai Vân Đao, hắn chợt nảy ra một suy nghĩ điên cuồng.

Khai Vân Đao là Hư Tiên Khí nên chắc chắn trong khế văn của nó có đường khắc do tiên khí ngưng kết thành.

Nhưng Khai Vân Đao lại bị nứt, sau khi xuất hiện vết nứt, khế văn của nó lại không hề bị ảnh hưởng gì.

Điều này chứng tỏ cấu tạo mạnh mẽ của nó không chỉ đơn giản là Hư Tiên Khí.

Mục Vỹ biết Hư Tiên Khí được chia thành bảy cấp, Khai Vân Đao này ít nhất cũng là nhị phẩm, hơn nữa còn là hàng cực phẩm trong các Hư Tiên Khí nhị phẩm.

Vì thế, hắn đang định rót tiên khí trong thanh Khai Vân Đao này vào thánh khí tuyệt phẩm do mình luyện chế để biến nó thành một món Hư Tiên Khí.

Sau đó, khả năng cao Khai Vân Đao sẽ từ một món Hư Tiên Khí nhị phẩm bị lỗi biến thành Hư Tiên Khí nhất phẩm.

Tuy nhiên dù có sự biến đổi đó, nhưng Mục Vỹ lại có thể tạo ra hai món Hư Tiên Khí.

Một món Hư Tiên Khí đã là quá xa xỉ ở tiểu thế giới Tam Thiên rồi.

Giờ thành hai món thì đương nhiên sẽ mạnh hơn một món Hư Tiên Khí nhị phẩm bị nứt và một món thánh khí tuyệt phẩm rồi!
 
Mục Thần
Chương 937: Dã tâm không nhỏ


Chương 937: Dã tâm không nhỏ

Quyết định xong, Mục Vỹ bắt tay chuẩn bị chầm chậm.

Không phải hắn thiếu kỹ thuật, mà tại thực lực không đủ.

Song, Mục Vỹ sẽ dùng một cách rất cực đoan để làm.

Huyết Luyện Chi Thuật!

Rất lâu rồi hắn không sử dụng thuật này.

Thủ pháp này luyện khí bằng máu huyết của thầy luyện khí, sau đó dung hợp khế văn, khiến vũ khí và khế văn có thể đạt tới mức ăn nhập cao nhất.

Nhưng mức độ nguy hiểm của nó thì vượt xa cách thông thường.

Tuy nhiên, lần này để có hai món Hư Tiên Khí mang ra bán, Mục Vỹ sẽ liều một phen.

“Dao Nhi, Tâm Nhi, hai muội hãy chú ý quan sát, nếu ta ngất xỉu thì phải tách ta và Khai Vân Đao ra ngay!”

“Nguy hiểm thế sao!”

Vương Tâm Nhã ngẩn người rồi nói: “Hay thôi đi, Vỹ ca! Với tài luyện thánh khí tuyệt phẩm của huynh thì Huyết Minh cũng có thể phát triển nhanh chóng rồi!”

“Hai thứ khác nhau mà!”

Mục Vỹ cười nói: “Mười món thánh khí tuyệt phẩm cũng không bằng một món Hư Tiên Khí, Huyết Minh đang rất cần tiền. Hai món Hư Tiên Khí, thêm một viên Bách Khiếu Ích Nguyên Đan là đủ rồi!”

“Mà muội yên tâm, ta lo xa vậy thôi, không có gì là tuyệt đối cả, biết đâu có kỳ tích thì sao, ta rất tự tin đấy!”

“Ừm!”

Thấy vậy, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cùng gật đầu.

Không phải họ không tin Mục Vỹ, mà tại luyện chế Hư Tiên Khí, lại còn là chia tiên khí từ một món Hư Tiên Khí sang cho một món thánh khí tuyệt phẩm là một chuyện không hề đơn giản!

Thậm chí có thể nói là rất khó, ít nhất thì họ chưa từng nghe nói tới bao giờ.

Tại tầng cao nhất của Thiên Bảo Các lúc này.

Đây là nơi mà ngày thường Bảo chủ hay xử lý công việc, đồng thời còn là nơi giải quyết các việc quan trọng của Thiên Bảo Các.

“Cha, Mục Vỹ nói là muốn luyện chế… luyện chế Hư Tiên Khí!”

Bảo Linh Nhi mấp máy miệng, cuối cùng vẫn nói ra.

“Hư Tiên Khí!”

“Hư Tiên Khí!”

Nghe thấy vậy, không chỉ có Bảo chủ thấy kinh ngạc, mà kiếm thánh Lãnh Kiếm tiên sinh cũng phải đờ người.

“Khi nào?”

“Bây giờ ạ, hắn đang chuẩn bị rồi!”, Bảo Linh Nhi cười khổ đáp.

Trước khi biết Mục Vỹ, Bảo Linh Nhi thấy mình là một người rất bạo gan, nhưng từ khi quen biết hắn, cô ấy mới biết với hắn mà nói thì không có gì là không thể, chỉ là hắn có muốn làm hay không thôi.

Nhưng lần này thì cô ấy hoàn toàn không ngờ tới!

“Tiểu tử này làm càn quá!”

Bảo chủ ảo não cười nói: “Thanh Khai Vân Đao mà hắn lấy được ở Khí Cụ Môn phải nói là hàng cực phẩm trong các Hư Tiên Khí nhị phẩm, tiếc là mũi đao có vết nứt. Nhưng tuy vậy, nếu mang ra bán đấu giá thì vẫn được giá hơn một món Hư Tiên Khí nhất phẩm! Nếu hắn làm bậy, khéo thanh Khai Vân Đao sẽ hỏng luôn mất!”

“Hay con đi khuyên hắn nhé?”

“Con tưởng mình có thể khuyên hắn được à?”

Bảo chủ xua tay rồi nói: “Thôi kệ hắn đi! Tên này trông không bon chen với đời thế thôi, nhưng tính cách rất quyết đoán, nếu không ta đã lôi hắn về Thiên Bảo Các từ lâu rồi!”

“Với cả nghe nói Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông chuẩn bị hợp tác với Huyết Minh rồi, sau này sẽ mua bán đan dược và thần binh với nhau, tên này có dã tâm không nhỏ đâu!”

“A!”

Bảo Linh Nhi ngẩn ra nói: “Cha, ý cha là hắn định trở thành nhà buôn lớn thứ tư ư?”

“Không phải là định, mà hắn quyết làm rồi đấy!”

Bảo chủ cười khổ nói: “Với thiên bẩm ấy, hắn chỉ cần bồi dưỡng vài đệ tử, sau đó chiêu mộ thêm các thầy luyện khí và thầy luyện đan có hoài bão thì chỉ một thời gian ngắn thôi Huyết Minh sẽ trỗi dậy mạnh mẽ dựa vào các thánh khí và thánh đan. Thứ duy nhất mà họ thiếu là mạng lưới quan hệ ở tiểu thế giới Tam Thiên để vận hành trơn tru mọi việc!”

“Thế thì sao hắn thành công được ạ!”

“Sao không?”

“Chắc chắn!”

Bảo chủ còn chưa trả lời, Lãnh Kiếm đứng một bên đã nói trước: “Bảo tiểu thư có từng nghĩ tại sao Mục Vỹ lại thành lập Huyết Minh ở bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải không?”

“Ta không biết, hình như hắn khá thân với cha của Huyết Vô Tình và Huyết Nhất thì phải!”

“Chỉ thế thôi sao?”

Lãnh Kiếm cười lớn nói: “Khu vực đó là nơi cuối cùng được công nhận trong năm khu vực lớn chúng ta, cường giả cảnh giới Vũ Tiên không ít, nhưng đẳng cấp thì hiếm!”

“Nhờ có thánh khí và thánh đan tuyệt phẩm của Mục Vỹ, chắc chắn sẽ có nhiều cường giả cảnh giới Vũ Tiên mạnh mẽ xuất hiện, cùng lúc đó có thể vận chuyển vật báu từ vùng biển Nam Hải tới khắp mọi nơi, trao đổi qua lại như vậy sẽ giúp Huyết Minh phát triển”.

“Điều quan trọng nhất là Ma tộc ở phía Bắc không thể nhúng tay vào, Vu tộc ở phía Đông đã tạo dựng thế lực riêng, bảy thế lực lớn ở phía Tây, nhà họ Kim luyện khí, nhà họ Lâm luyện đan đã có đủ. Duy chỉ có bảy mươi hai hải đảo là thiếu rất nhiều thầy luyện đan và thầy luyện khí, nên sẽ có cạnh tranh thấp nhất!”

“Thử nghĩ mà xem, Mục Vỹ ra sức bán đấu giá thánh đan và thánh khí thì thực lực của bảy mươi hai hải đảo sẽ không ngừng tăng cao, đó mới là điều khủng khiếp nhất!”

“Hơn nữa lão đảo chủ Linh Minh - người có thực lực mạnh nhất ở đảo Linh Sư của bảy mươi hai hải đảo đã bị Mục Vỹ thu phục, thêm một tên thâm sâu khó lường là Diệp Thu nữa thì ai dám có ý đồ với Huyết Minh?”

Sau khi Lãnh Kiếm phân tích một tràng, Bảo Linh Nhi chỉ thấy lưng mình đổ mồ hôi lạnh.
 
Mục Thần
Chương 938: Con thích cậu ta à?


Trước giờ Mục Vỹ luôn tỏ ra không quan tâm đến điều gì nhưng bất tri bất giác hắn đã dần vẽ ra kế hoạch cho tương lai của mình!

Hơn nữa, chính vì có sự hiện diện của Diệp Thu mà núi Huyền Không không dám làm gì hắn.

Người núi Huyền Không sẽ không bao giờ quên hai người không sợ trời, không sợ đất đã suýt tiêu diệt họ vào mười nghìn năm trước.

Bọn họ có điên mới dẫm trên vết xe đổ.

Ít nhất họ sẽ không ra tay với Huyết Minh khi vẫn chưa xác định được thực lực của Diệp Thu nằm ở đâu.

Đây là nguyên nhân vì sao Mục Vỹ có thời gian gây dựng thế lực.

"Nhưng tốc độ phát triển của người này quá nhanh, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ núi Huyền Không sẽ hạ quyết tâm tiêu diệt cậu ta!"

"Hả!"

Bảo Linh Nhi hốt hoảng thét lên.

"Hả cái gì mà hả? Linh Nhi, đừng nói là con thích cậu ta rồi đấy chứ?"

"Làm gì có!", khuôn mặt kiều diễm của Bảo Linh Nhi đỏ bừng: "Phu quân tương lai của con phải dùng trường kiếm đi khắp thiên hạ, đệ nhất vô địch như Vỹ tôn giả cơ!"

Câu này của cô ấy làm Bảo chủ chỉ biết cười khổ.

Như Vỹ tôn giả sao?

Mười nghìn năm qua có Vỹ tôn giả thứ hai nào xuất hiện đâu?

Ầm...

Nhưng đúng lúc này, cả bầu trời Thiên Bảo Các tối sầm, sấm chớp kêu ầm vang. Dường như toàn bộ đất trời đều rung chuyển dữ dội.

"Lôi kiếp!"

Thấy khung cảnh này, Bảo chủ sững sờ.

"Thành công rồi, không ngờ cậu ta thành công rồi, trời đất ơi!"

Là các chủ Thiên Bảo Các, hiển nhiên Bảo chủ biết tiếng nổ ấy nghĩa là gì!

Mục Vỹ thành công rồi!

Hư Tiên Khí vốn không phải là thứ nằm trong phạm vi mà quy tắc của tiểu thế giới Tam Thiên cho phép tồn tại nên mỗi một món Hư Tiên Khí ra đời đều dẫn thiên kiếp đến.

Đây không phải kiếp nạn của thầy luyện khí mà là cửa ải gian truân mà Hư Tiên Khí phải trải qua.

Dục hỏa trùng sinh mới có thể đứng trên địa vị cao, đạt được thành tựu lớn không tưởng!

Cùng lúc đó, không chỉ Bảo chủ mà nhiều người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.

Một chút biến đổi nhỏ như hạt cát trong đất trời thôi cũng không tránh khỏi khả năng cảm nhận của những cường giả hàng nghìn tuổi.

Trên ngọn núi lơ lửng giữa không trung ở núi Huyền Không có một bóng người đang đứng.

"Làm được rồi này. Không ngờ có người luyện ra Hư Tiên Khí thành công, là ai đây!"

Người mặc đồ đen đứng trên đỉnh núi, hướng về nơi xa.

Hư Tiên Khí được chia làm bảy cấp bậc từ nhất phẩm đến thất phẩm. Trong tiểu thế giới Tam Thiên, một món Hư Tiên Khí nhất phẩm thôi là đủ để tất cả mọi người tranh giành rồi.

Rốt cuộc người này là ai!

Một bên khác, trong Thiên Kiếm Sơn, Thiên Ngọc Tử chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng.

"Hư Tiên Khí, đã vậy còn là kiếm!"

Đồng tử Thiên Ngọc Tử co rút, cảm thấy thật khó tin: "Lẽ nào là cậu ta?"

Ông ta nhoẻn môi cười trừ: "Không biết Xà Tôn đã đến đảo Lạc Hồn chưa. Biết ngay người này sẽ làm nên chuyện mà!"

Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, trong Thất Tinh Môn, Tinh Vô Cực ngồi xếp bằng nhìn dải sao trời.

"Cha, quả nhiên Mục Vỹ..."

"Không cần nói, ta biết rồi!"

Nhìn Tinh Tử Hàng - đứa con trai duy nhất mình hài lòng, Tinh Vô Cực cười mệt mỏi: "Thể hiện thiên phú của mình là tốt, nhưng đôi lúc bộc lộ quá lại không ổn!"

"Vậy Mục Vỹ lần này là tốt hay xấu ạ?"

"Ta không tính được!"

Tinh Vô Cực tỏ ra sầu não: "Ta tính được vận mệnh của Thất Tinh Môn nhưng không tính được vận mệnh của cậu ta!"

"Không tính được sao?"

Tinh Tử Hàng ngẩn người. Trong tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có người nào mạnh hơn thì phụ thân mới không tính ra được mức độ mạnh mẽ của đối phương.

Rõ ràng Mục Vỹ không mạnh bằng phụ thân, sao lại không được?

"Bằng một cách nào đó rồi vận mệnh cũng được trải đường thôi. Vô hình trung Thất Tinh Môn đã có liên kết với Mục Vỹ, định sẵn phải đón lấy tất cả biến cố trong tương lai!"

"Vâng!"

Đương nhiên Tinh Tử Hàng hiểu tất cả mà phụ thân nói nghĩa là gì!

Không thể thay đổi ý trời thì đành thuận theo thôi.

Chưa đến giây phút cuối cùng, không ai có thể biết trước sự tình sẽ ra sao.

Giờ phút này, Mục Vỹ đang trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất.

Máu tươi vây quanh người hắn.

Nó chảy quanh cơ thể Mục Vỹ liên tục như một dòng sông máu.

Tay trái cầm Khai Vân Đao, tay phải cầm trường kiếm thánh khí tuyệt phẩm do mình luyện chế, người Mục Vỹ run rẩy không ngừng.

Lúc này, từng tia chớp từ trên trời giáng xuống Thiên Bảo Các.

Chẳng qua sấm sét không làm hư hại Thiên Bảo Các mà rót vào trường kiếm trong tay phải của hắn.

Sấm sét chảy vào trường kiếm, thân thể Mục Vỹ lại càng co giật.

Quan trọng hơn, tinh huyết quanh người hắn đang được đao và kiếm từ từ hấp thu, làn da hắn cũng ngày càng tái nhợt.
 
Mục Thần
Chương 939: Cảnh giới Vạn Thọ


Chương 939: Cảnh giới Vạn Thọ

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lo lắng đứng bên cạnh ngóng nhìn.

"Tỷ tỷ, có cần cản Vỹ ca lại không? Muội sợ cứ như vậy sẽ..."

"Muội nghĩ huynh ấy có muốn chúng ta làm vậy không?"

Tần Mộng Dao gượng cười: "Cứ làm theo lời huynh ấy. Nếu ngất xỉu thì nhanh chóng tách huynh ấy ra khỏi đao và kiếm!"

Giờ phút này, Mục Vỹ chẳng nói được một câu.

Hắn đã chuyển hóa xong khế văn trong đao kiếm để một bộ phận tiên khí trong Khai Vân Đao chảy vào trường kiếm trong tay.

Nhưng lôi kiếp thật sự quá đáng sợ!

Mục Vỹ hoàn toàn không ngờ lôi kiếp này kinh khủng đến thế.

Nhưng ngoài ý muốn hơn cả là dòng máu của Thất Thải Thiên Long đang chảy trong huyết quản hắn. Đao kiếm hắn cầm thích nó quá trời.

Nhất là Khai Vân Đao, nó cứ như muốn uống máu hắn nhiều hết mức có thể vậy.

Khai Vân Đao mà không đang trong quá trình vượt qua lôi kiếp thì Mục Vỹ biết chắc thanh đao này sẽ rút sạch tinh huyết của mình!

"Ngươi muốn rút máu ta, ta giúp ngươi vượt qua lôi kiếp!"

Mục Vỹ đanh mặt bước ra một bước.

Đúng lúc này, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí trong cơ thể hắn vận chuyển dữ dội.

Chín quả cầu đen tụ tập quanh thân, Lôi Nguyên Cầu lơ lửng trước người giúp hắn ngăn cản sức mạnh ác liệt đến từ sấm sét.

Dần dần, Lôi Nguyên Cầu ngày càng phóng đại. Nhưng giai đoạn khuếch đại chưa kéo dài được bao lâu thì Mục Vỹ đã thấy Lôi nguyên hóa thành nhiều nguyên lực khác và xoa dịu sức mạnh của các thuộc tính còn lại.

Thậm chí Tru Tiên Đồ cũng đang hưởng thụ cảm giác này.

Quy Nhất nói không sai, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí tượng trưng cho chín loại nguyên khí. Đối với chín nguyên khí này, trong thời khắc mấu chốt thì chỉ cần một loại nguyên khí đủ mạnh cũng có thể giúp tám loại nguyên khí còn lại đề cao theo, chuyển hóa qua lại.

Khả năng chuyển hóa này phải gọi là cực kỳ kinh khủng!

Một lúc sau, vẻ mừng rỡ hiện ra trên mặt Mục Vỹ.

Hiện tại hắn đang ở cảnh giới Ích Cốc Bất Thực - Vũ Tiên tầng bốn. Dường như khí thế bàng bạc của Lôi nguyên đã làm thân thể hắn thay đổi theo và xảy ra một sự biến đổi thần kỳ.

Đây là sự biến đổi về thể xác qua sự rèn luyện của sấm sét. Mọi tế bào trong cơ thể lẫn từng thớ thịt, máu tươi dù là nhỏ nhất cũng có sự biến hóa mới, cứ như thể toàn bộ đều được vận động.

Mục Vỹ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội trời ban này, lập tức vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển và rèn luyện huyết mạch của mình.

Từng giây từng phút trôi qua. Chốc lát sau, đáng kinh ngạc là tốc độ máu chảy quanh người hắn ngày một nhanh.

Cùng lúc đó, trận lôi kiếp giáng xuống Khai Vân Đao dần kết thúc. Thanh đao bị sét đánh cho tơi bời nhưng vừa hết bị sấm chớp đánh trúng thì nó chợt tấn công Mục Vỹ.

Nhìn không khác gì muốn nuốt chửng hắn.

Trong phút chốc, tinh huyết lượn lờ quanh người Mục Vỹ bị hút sạch không còn gì.

Quá đáng là có vẻ Khai Vân Đao vẫn chưa thỏa mãn, chủ động chiếm đoạt tinh huyết trong cơ thể hắn.

"Khốn kiếp, gì mà tham quá vậy, ngươi chán sống à!"

Mục Vỹ trở tay nắm trường đao, nét mặt nhăn nhó đầy dữ tợn, toàn thân toát ra sát khí tàn bạo.

Chốc lát, trường đao bị máu rồng của Mục Vỹ đè bẹp, không dám manh động.

Hắn bỗng dưng phát hiện vết nứt trên mũi Khai Vân Đao đang chậm rãi khép lại.

Vốn dĩ Khai Vân Đao sau khi được Mục Vỹ lột xác chỉ có thể xem như tàn phẩm trong Hư Tiên Khí nhất phẩm, nhưng giờ phút này, vết nứt đã liền lại, Mục Vỹ có linh cảm đó là nhờ máu mình.

"Được thôi, muốn hút thì ta cho ngươi hút!"

Mục Vỹ mỉm cười, dồn tinh huyết về một chỗ cho nó xoay tròn trên Khai Vân Đao.

Vết nứt trên lưỡi Khai Vân Đao từ từ nối liền lại, nhưng cả thân đao lại truyền đến tiếng rồng gầm thét.

Giờ đây, Khai Vân Đao phảng phất được sinh ra một lần nữa và trở nên tràn trề sức sống hơn.

Trường đao vung lên, tiếng gào của rồng truyền khắp toàn bộ thành Trung Thiên, lan đi thật xa.

Cứ như thể đang tuyên bố nó đã hồi sinh!

"Tuyệt vời!"

Mục Vỹ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Không uổng công học Vạn Cổ Huyết Điển, huyết mạch của hắn đang thay đổi thật này.

Sau này tu luyện Bất Diệt Huyết Điển đến trình độ nhất định, biết đâu hắn có cả huyết mạch truyền thừa luôn cũng nên!

"Tiểu tử, cảm nhận được sự mạnh mẽ của huyết mạch rồi chứ? Mai này ngươi sẽ hiểu sự ảo diệu chân chính của huyết mạch mới là nguyên nhân khiến huynh đệ ngươi lợi hại hơn ngươi, rõ chưa?", Quy Nhất lên tiếng.

"Ta hiểu rồi! Hóa ra sức mạnh của huyết mạch thần kỳ đến thế. Hơn hết, trận lôi kiếp hôm nay đã giúp ta tiến thêm một bước, thể xác và máu thịt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bước vào cảnh giới Vạn Thọ!"

Cảnh giới Vạn Thọ - Vũ Tiên tầng năm.

Hiện giờ, Mục Vỹ có thể cảm giác được tiềm lực của mình đang lột xác.

Tựa hồ như hắn quay về thời thơ ấu tràn trề năng lượng, nhưng lúc này hắn là một người thanh niên hai mươi mấy tuổi, quả là thần kỳ.

Trên thực tế, đúng là như vậy.

Khi còn ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, Mục Vỹ nhiều nhất chỉ sống được một nghìn năm.

Nhưng từ giây phút bước vào cảnh giới Vạn Thọ, tuổi thọ của hắn đã lên đến mười nghìn năm. So với tuổi thọ thì tuổi tác hiện tại của hắn cứ như là con nít vậy.

Đây là chỗ lợi hại của cảnh giới Vũ Tiên tầng năm, không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn tăng cường tiềm năng và thể chất của bản thân võ giả!

Đó là điều mà cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư vĩnh viễn không thể sánh bằng.

"Vỹ ca!"

Thấy Mục Vỹ bình yên vô sự, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều thở phào nhẹ nhõm.

"Huynh không sao cả!"

Mục Vỹ cười khổ, nói: "Có điều sợ là ta không tham gia cuộc thi trận pháp diễn ra vào ba ngày sau được rồi! Tiếc quá, hụt mất mười món bảo bối luyện trận của Vạn Trận Tông".

"Không sao đâu, danh hiệu quán quân chỉ là hư danh thôi, muội biết Vỹ ca cũng giỏi trận pháp mà!"

Mục Vỹ cười mà trong lòng khóc thành một dòng sông.

Lần luyện kiếm này làm hắn bị tổn thất rất nhiều tinh huyết. Chưa kể vì làm vết nứt của Khai Vân Đao liền lại mà hắn đã hao hết gần như toàn bộ tinh huyết của mình.

Việc bố trí trận pháp cần phải có lực linh hồn đủ mạnh mới có thể thành công, không đủ tinh huyết thì khó lòng chịu đựng nổi!
 
Mục Thần
Chương 940: Thiên Bảo Các tấp nập


Việc luyện chế Khai Vân Đao và trường kiếm Hư Tiên Khí đã làm tiêu hao một lượng tinh huyết rất lớn của hắn.

Vạn Trận Tông là một trong những bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên, chắc chắn phần thưởng mười vật liệu luyện chế đại trận sẽ rất quý giá, dù tiếc lắm nhưng đành vậy thôi.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong thành Trung Thiên càng lúc càng náo nhiệt.

Sự náo nhiệt này không phải vì cuộc thi trận đạo do Vạn Trận Tông tổ chức mà vì Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan được Mục Vỹ đem ra đấu giá.

Trời tối, khắp thành Trung Thiên bàn tán rầm rộ về mục đích hành động của Mục Vỹ.

Nhưng bên cạnh việc bàn tán, một số người tựa hồ ngửi được mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây.

Nghĩ lại cũng dễ hiểu mùi thuốc súng này bắt nguồn từ đâu.

Thứ chuẩn bị được đấu giá là một món Hư Tiên Khí và một món Hư Tiên Đan, chắc chắn tất cả các thế lực máu mặt trên tiểu thế giới Tam Thiên sẽ tham dự.

Các thế lực hàng đầu có khả năng sẽ đến nhất trở thành đề tài bàn luận nóng hổi của dư luận.

Trước hết tất nhiên là núi Huyền Không. Nghe nói trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, Huyền Ngọc Đức, đã đến thành Trung Thiên để chuẩn bị cho việc tham dự buổi đấu giá.

Ma Vô Tình của Vô Cực Ma Tông cũng đã đến thành Trung Thiên.

Nghe nói ngay cả thánh nữ đời tiếp theo của thánh địa Huyền Nguyệt cũng đến đây cùng với thánh sử của thánh địa.

Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Chu kể cả bảy con "rồng" ở Tây Vực cũng không muốn bị bỏ lại đằng sau, đều phái cường giả đến dự buổi đấu giá.

Buổi đấu giá sắp tới đã khiến cuộc thi trận đạo của Vạn Trận Tông trở nên có cũng như không luôn rồi chứ thậm chí còn chả phải là phông nền cho nó.

Rạng sáng hôm sau, người qua kẻ lại ở bên ngoài Thiên Bảo Các thật nhộn nhịp.

Nhưng dễ thấy những người được phép vào Thiên Bảo Các trong ngày hôm nay đều là nhân vật tai to mặt lớn. Thiên Bảo Các còn quy định rằng chỉ có hội viên cao cấp của họ mới được vào phòng đấu giá.

Điều kiện để trở thành hội viên cao cấp là số tiền tiết kiệm gửi ở Thiên Bảo Các ít nhất phải đạt mức một trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm.

Một trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm, chỉ có các tổ chức hùng hậu tại tiểu thế giới Tam Thiên mới lấy ra được Linh Tinh cấp bậc này.

Nói vậy thôi chứ thực chất vẫn có rất nhiều võ giả có máu mặt vào phòng đấu giá của Thiên Bảo Các dựa vào số tiền tiết kiệm của chính bản thân.

Sự kiện lớn thế này mà không mua được gì thì tham dự cho có kinh nghiệm thôi cũng được.

Cùng lúc đó, Bảo chủ - các chủ Thiên Bảo Các - mặc trường bào đỏ như lửa, mái tóc dài buộc cao đứng tại cổng Thiên Bảo Các với nụ cười nhã nhặn trên môi.

Bảo chủ là người điều hành Thiên Bảo Các nên khỏi cần nói cũng biết địa vị của ông ấy tại Thiên Bảo Các ra sao.

Chẳng qua những vị khách đến đây lần này đều là cường giả đứng đầu các thế lực lớn nên Bảo chủ buộc lòng phải ra mặt tiếp đón.

Bên cạnh đó, tuy nói những năm qua Thiên Bảo Các liên tục phát triển và đang trên đà vượt qua Lãm Kim Lâu nhưng việc Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các bắt tay với nhau vẫn khiến ông ấy cảm thấy áp lực không nhỏ.

Và không nghi ngờ gì nữa, buổi đấu giá Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan sẽ đem lại tiếng tăm vang dội cho Thiên Bảo Các.

Đố ai mừng bằng Bảo chủ.

"Ha ha, Bảo chủ, lâu rồi không gặp!"

"Hàn Doãn huynh, không ngờ buổi đấu giá hôm nay huynh tự mình đến đây, xin lỗi vì không ra đón tận nơi nhé!"

Bảo chủ cười vui vẻ.

Hàn Doãn?

Phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung, Hàn Doãn!

Chẳng thể ngờ được phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung sẽ đích thân đến đây, điều này làm ai cũng rúng động.

"Trưởng lão núi Huyền Không, Huyền Ngọc Đức đến!"

Một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ cửa vào, Bảo chủ lập tức tiến tới.

Huyền Ngọc Đức, Huyền Vô Tâm, Bạch Tuyệt và những người thuộc núi Huyền Không đã đến Thiên Bảo Các.

"Huyền trưởng lão!"

Bảo chủ thấy Huyền Ngọc Đức bèn cười sảng khoái ra đón.

"Bảo chủ đừng khách sáo. Lâu rồi không gặp, Thiên Bảo Các làm ăn phát đạt quá!", Huyền Ngọc Đức cười ha ha.

Núi Huyền Không biết vật sắp được đấu giá đến từ Mục Vỹ, nhưng đây lại là một món Hư Tiên Khí và một viên Hư Tiên Đan, bọn họ tiền muôn bạc biển nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.

Quan trọng là Mục Vỹ - người sở hữu vật đấu giá hôm nay là thủ phạm giết trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không là Huyền Âm Đức, làm sao núi Huyền Không có thể quên mối sỉ nhục này?

Hiện tại, họ không chỉ muốn đấu giá, lấy đan dược về bằng được mà nhiều hơn còn muốn cho Mục Vỹ biết hậu quả của việc kết oán với núi Huyền Không.

Họ đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Mục Vỹ sẽ không cơ cơ hội lọt lưới đâu.

"Thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt đến!"

Giữa lúc đó, mấy bóng người đi vào Thiên Bảo Các.

Nữ tử cầm đầu đeo lụa che mặt, mặc chiếc váy đầm dài màu trắng, vừa cao vừa đẹp, mái tóc dài như thác nước xõa tự nhiên sau lưng, chiếc lụa mỏng nhẹ che đi toàn bộ dung nhan.

Nếu như bỏ qua gương mặt thì chỉ cần nhìn thôi cũng biết đây là một người đẹp tuyệt trần, rung động lòng người.

Những người xung quanh đều biết nữ nhân này là học trò của thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, chính xác hơn là thánh nữ đời tiếp theo.

"Thiếu thánh nữ, chào cô!"

"Bảo chủ khách sáo, lần này sư phụ bảo ta đến đây một phần là vì hội đấu giá, một phần là muốn mua một ít dược liệu, mong được Bảo chủ chiếu cố!"

Bảo chủ cười tươi rói: "Sao thiếu thánh nữ xa cách thế này, đừng lo, hôm nay cô mua gì cũng giảm năm mươi phần trăm!"

Giảm năm mươi phần trăm!

Bán cho người quen còn không khuyến mãi được thế này!

"Đa tạ!"

"Mời!"

Thiếu thánh nữ và nữ tử mặc quần dài màu đen sau lưng cùng nhau đi vào Thiên Bảo Các.
 
Back
Top Bottom