Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 921: Sự kinh ngạc của ba vị trưởng lão


Chương 921: Sự kinh ngạc của ba vị trưởng lão

“Tiếp theo đây, ta sẽ thông báo cho mọi người về luật thi. Lần này, Khí Cụ Môn đã chuẩn bị cho mọi người vật liệu để luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, sau đó mọi người cứ luyện chế tuỳ ý món thánh khí nào phù hợp và mình quen tay nhất theo những vật liệu ấy là được!”

Trưởng lão trọng tài nghiêm túc nói: “Sau khi luyện khí xong, các vị hãy đặt vũ khí trước Nghiệm Khí Chân Thạch để kiểm tra cấp bậc, vũ khí của ai có cấp bậc cao nhất thì người đó sẽ giành giải nhất, mọi người rõ chưa?”

Leng keng…

Trưởng lão trọng tài vừa nói dứt câu thì có tiếng liểng xiểng vang lên, Mạnh Vân đã bắt đầu cầm các vật liệu ở trước mặt lên rồi chăm chú quan sát.

Dáng vẻ hấp tấp này của y khiến trưởng lão trọng tài phải dở khóc dở cười.

Sau lời tuyên bố của trưởng lão trọng tài, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Nhưng lần này, vì cuộc thi được chia làm bốn cấp bậc nên khu vực này là náo nhiệt hơn cả.

Các thầy luyện khí không thể tham dự phần tỉ thí này thì tới xem thủ pháp và thao tác của thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, còn võ giả thì tới xem náo nhiệt.

Dẫu sao đây cũng là một sự kiện đặc biệt.

Mục Vỹ nhìn các loại kim khí ở trước mặt, thấy có một ít tinh thạch hiếm có, hắn ra quyết định rồi chuẩn bị luyện kiếm.

Binh khí mà hắn dùng nhiều nhất ở kiếp trước là kiếm.

Nên đương nhiên hắn chỉ có cảm tình với loại vũ khí này.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn dung hợp có Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng vật liệu mà cuộc thi cung cấp lần này lại không có nó, nếu hắn cố dùng rồi bị phát hiện thì sẽ là phạm quy.

Nhưng Mục Vỹ tin dù chỉ dùng những vật liệu sẵn có này thì hắn vẫn có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm được.

Luyện chế khí cụ đòi hỏi sự ổn định trong việc kiểm soát nhiệt độ của lò luyện, cùng sự dung hợp của kim khí.

Còn điều khó nhất là khế văn!

Với thầy luyện khí mà nói thì khế văn mới là thứ quan trọng nhất để phân cấp bậc.

Một lát sau, các thầy luyện khí đã bắt đầu cầm vật liệu lên rồi nghiêm túc suy ngẫm.

Mục Vỹ cũng rất cẩn thận.

Đây không phải chuyện đùa, nếu hắn đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín thì khỏi phải suy nghĩ khi luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, nhưng do bị hạn chế về cảnh giới nên hắn buộc phải thật cẩn trọng.

Thời gian cứ thế trôi qua, các thầy luyện khí khán giả bắt đầu không ngừng gật gù tán thưởng.

Một là họ tới chiêm ngưỡng tài năng của các thầy luyện khí này, hai là quan sát kỹ càng bước thực hiện của họ.

Từ đó phát hiện ra sự chênh lệch của mình với họ.

Không lâu sau, vài thầy luyện khí đã luyện xong khí cụ của mình.

Bước tiếp theo là khắc khế văn.

Khế văn là cái cốt lõi của thầy luyện khí, nhưng đương nhiên họ cũng phải đảm bảo sẽ không để ai xem trộm cách làm khi tham gia cuộc thi này.

Mọi người chỉ có thể thấy chín thầy luyện khí đang khắc khế văn trên linh bảng, chứ không hề thấy cấu trúc của chúng.

Để đảm bảo tính công bằng, chỉ có trưởng lão trọng tài được đứng sau bọn họ rồi tập trung quan sát từng người khắc khế văn đề phòng có người gian lận.

“Ớ?”

Trưởng lão trọng tại đi tới sau lưng Mục Vỹ rồi chợt hô lên một tiếng, sau đó ngẩn người.

Khế văn mà Mục Vỹ khắc khác hoàn toàn với những người khác.

Chúng không khác về tổng thể cấu tạo, mà ở đường cong khi chân nguyên di chuyển, mỗi đường nét đều là một thao tác riêng.

Trưởng lão trọng tài thấy mình cũng tinh thông luyện khí, nhưng vẫn phải nghệt ra khi xem cách làm của Mục Vỹ.

Bởi ông ấy chưa thấy cách làm này bao giờ.

Điều này khiến ông ấy thấy rất hiếu kỳ.

Nếu đây là cách làm riêng của Mục Vỹ thì không biết thánh khí do hắn luyện chế ra sẽ có cấp bậc thế nào!

“Thính Vân, có gì lạ à?”

Một truyền âm bằng lực linh hồn vang lên khiến Lưu Thính Vân giật mình.

“Thưa đại trưởng lão, cách tiểu tử này khắc khế văn khác hoàn toàn với mọi người, nên thuộc hạ mới thấy lạ!”

“Sao cơ?”

Nghe thấy thế, đại trưởng lão nổi hứng, lập tức rời khỏi chủ trì đài. Đầu tiên, ông ta đi tới khu dự thi của thầy luyện thánh khí hạ phẩm quan sát một lượt, sau đó vòng qua khu của thầy luyện thánh khí trung phẩm rồi cuối cùng mới đi tới chỗ Mục Vỹ.

Song, vừa liếc nhìn một cái, Từ Chính Khí cũng ngây người.

“Cách làm hay quá!”

Từ Chính Khí không nhịn được cảm thán, sau đó đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cách làm của Mục Vỹ.

Đường cong khế văn mà hắn khắc khác hẳn với những loại thông thường mà mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên biết.

Nhưng xem chừng lại đặc sắc hơn.

Sao có thể!

Từ Chính Khí nảy ra một ý nghĩ rồi thoáng giật mình.

Khế văn mà Mục Vỹ khiến ông ta thấy rất tuyệt.

Sau đó Từ Chính Khí và Lưu Thính Vân cứ thế đứng ngây ra sau lưng Mục Vỹ, điều này khiến nhị trưởng lão Khí Bất Phàm và tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong thấy rất khó tin.

Chuyện gì khiến Từ Chính Khí phải ngạc nhiên đến vậy?

Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau rồi bước xuống dưới, đi một đường từ khu của thầy luyện thánh khí hạ phẩm, qua trung phẩm rồi tới chỗ Mục Vỹ.

“Hả?”

Ba vị trưởng lão đều là những người lão luyện trong lĩnh vực luyện khí nên vừa nhìn đã thấy được sự độc đáo trong cách làm của Mục Vỹ.

Điều quan trọng nhất là sự độc đáo này giống những cuốn tiểu thuyết của tiểu thuyết gia Đỗ Phủ, nhân vật chính có lối đi riêng, nhưng cuối cùng vẫn tới đích.

Song, cách khắc của Mục Vỹ lại rút ngắn phân nửa quãng đường ấy lại, hơn nữa đích đến của hắn còn xa hơn cái đích mà mọi người biết.

Hành động kỳ lạ của ba vị trưởng lão đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
 
Mục Thần
Chương 922: Bắt đầu cuộc tranh tài luyện khí


Chương 922: Bắt đầu cuộc tranh tài luyện khí

Ba trưởng lão này đang làm gì vậy?

Nếu nói họ nhìn trộm khế văn do Mục Vỹ vẽ thì những người khác nhất quyết không tin.

Cả ba trưởng lão đều là thầy luyện khí đứng đầu Khí Cụ Môn, sao có thể làm ra chuyện này!

Nhưng dáng vẻ ba vị trưởng lão đứng sau lưng Mục Vỹ trông chẳng khác gì nhìn trộm hết!

"Bất Phàm, ông nhìn chỗ rẽ hướng này của cậu ta xem, rõ ràng khác với khế văn chúng ta hay vẽ!", Từ Chính Khí như có điều suy nghĩ.

"Không sai!", Khí Bất Phàm gật đầu, đáp: "Ta thì thấy vẽ thế này cũng là một hướng đi tốt, có thể thử".

Lãnh Nhược Phong đồng tình: "Cách này tốt thật, không tệ!"

Ba người nhìn nhau rồi lại quan sát mọi động tác của Mục Vỹ, cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi.

Càng nhìn, họ càng thấy dường như Mục Vỹ đi trên một lối đi riêng và đã tìm được con đường luyện khí chân chính.

Sai!

Không phải!

Chính xác mà nói, là chính họ cứ đi vòng vo, còn con đường Mục Vỹ đi mới là chính xác.

Đương nhiên đường đi của Mục Vỹ phải chính xác rồi.

Phương pháp luyện khí ở đại thế giới Vạn Thiên cao cấp hơn tiểu thế giới Tam Thiên vô số lần.

Nếu như giới luyện khí tại đại thế giới Vạn Thiên mà không bằng tiểu thế giới Tam Thiên thì còn gì là đại thế giới Vạn Thiên nữa.

Đây chính là sự ưu việt của đại thế giới Vạn Thiên.

Tề tụ hàng vạn nhân tài, thống trị hàng vạn thế giới.

"Phù!"

Đúng lúc này, Mục Vỹ thở hắt ra rồi ngẩng đầu. Bầu trời giờ đây đã nhá nhem tối.

"Má ơi!"

Nhưng Mục Vỹ vừa ngẩng đầu thì cảm nhận được có tiếng hít thở sau lưng, quay lại thấy ba ông lão dán mắt vào mình làm hắn sợ hết hồn.

Thầy luyện khí mỗi khi khắc họa khế văn đều rất tập trung, hắn cũng không dám phân tâm nên không phát hiện ba người đứng sau lưng mình.

"Khụ khụ. Bất Phàm, phải qua sân thi hạ phẩm xem thôi!"

"À ừ, đúng rồi, đúng đó, hình như bên hạ phẩm sắp thi xong rồi!"

"Đúng, đúng, đi thôi!"

Mặt ba vị trưởng lão đỏ bừng, họ nhìn nhau rồi nhanh chóng tản ra.

Nhưng những người xung quanh lại nghệt mặt khi nghe thấy những lời nói đó.

Ba trưởng lão ơi, khu vực thi đấu dành cho hạ phẩm đã kết thúc từ đời nào rồi, chẳng qua là do ba người mải mê nhìn Mục Vỹ vẽ khế văn nên mới không biết thôi.

Thấy dáng vẻ luống cuống của ba người họ, Mục Vỹ thấy buồn cười thật sự.

"Khắc họa khế văn đã xong, tiếp theo là đúc khế văn!"

Mục Vỹ thở nhẹ một hơi.

Thánh khí tuyệt phẩm cần một khoảng thời gian khá lâu để có thể tạo thành.

Bước một là luyện chế khí cụ, cần tập trung mài và giũa. Bước hai là khắc họa khế văn, bước này rất dễ thất bại, dễ làm hao tổn tinh thần và mất sức. Đây cũng là bước mà thầy luyện khí cần dành nhiều tâm huyết nhất.

Bước ba chính là đúc khế văn.

Muốn đúc khế văn cần kết hợp khế văn và khí cụ với nhau thật hoàn hảo. Bước này mà sơ sẩy thì coi như hỏng hết.

Cả ba bước đều phải vẹn toàn, chỉ cần một sai sót thôi cũng đem lại thất bại.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu chín người có mặt trong sân thi đấu luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, thủ pháp của họ đều rất thành thạo.

Ai cũng hiểu rằng đây chính là chín người xuất sắc nhất tiểu thế giới Tam Thiên, xem họ là đại sư luôn chứ không phải thiên tài nữa.

Thầy luyện thánh khí có khả năng luyện chế thánh khí tuyệt phẩm thì nên được gọi bằng đại sư rồi.

Sau khi khắc họa khế văn, Mục Vỹ không vội vàng tiến hành bước đúc mà đứng tại chỗ, nhắm mắt.

Cảnh giới của hắn còn thấp nên quá trình này tiêu hao lực tinh thần rất nhiều, đòi hỏi linh hồn thật phải thật vững vàng nên hắn không dám chủ quan.

Mục Vỹ nghỉ ngơi trọn một canh giờ mới bắt đầu đúc.

Lúc này, những thí sinh khác cũng lần lượt vẽ khế văn xong.

"Hừ!"

Thấy Mục Vỹ đã bắt đầu đúc khế văn, Hoa Vô khịt mũi khinh thường, không nghỉ ngơi lấy sức mà chuyển sang bước đúc khế văn ngay.

Hắn ta muốn vượt mặt Mục Vỹ không chỉ về phẩm chất thánh khí mà còn về tốc độ, phải khiến hắn tuyệt vọng mới bằng lòng.

Bên kia, Mạnh Vân thấy Mục Vỹ bắt đầu đúc khế văn bèn tăng tiến độ.

Cổ Phi Dương thì không vội không vàng, hít thở thật sâu, liếc nhìn Mục Vỹ rồi tiếp tục phần thi của mình.

Thầy luyện khí bình tĩnh như hồ nước lặng tên là Lạc Tuyết thực hiện quá trình luyện khí rất nhẹ nhàng, trông hoàn toàn không giống luyện khí mà như vẽ một bức tranh thì đúng hơn. Một bức họa non xanh nước biếc!

Kim Chính Vũ nhìn những người khác bằng đôi mắt đầy tàn nhẫn.

Y là thiên tài luyện khí của nhà họ Kim. Nhà họ Kim không phải gia tộc mạnh nhất nhưng là gia tộc luyện khí mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên.

Nếu Kim Chính Vũ giật giải quán quân, đây sẽ là minh chứng vàng cho chất lượng của mọi thần binh lợi khí do nhà họ Kim sản xuất ra.

Đây cũng là dịp để nhà họ Kim quảng bá sản phẩm nhà mình.

Thế nên Kim Chính Vũ phải giành lấy giải nhất bằng được.

Nếu Mục Vỹ không được cường giả bảo vệ thì đã bị giết từ lâu rồi.

Hắn đã giết vài thành viên nòng cốt của nhà họ Kim, không báo thù thì gia tộc y biết để mặt vào đâu.

Cuộc thi tiến vào giai đoạn cuối cùng - đúc khế văn. Những người trong sân thi đấu đều cảm giác được dường như mùi thuốc súng đã đậm hơn rồi.

Từ Chính Khí và hai vị trưởng lão đứng trên bục nhìn bên dưới.

Họ muốn chạy ra sau lưng Mục Vỹ để xem tiểu tử này đúc khế văn thế nào lắm chứ, nhưng vừa rồi ba người mê mẩn đến mức không biết cuộc tranh tài ở khu vực hạ phẩm và trung phẩm đã kết thúc từ đời nào rồi.

Thế là giờ không dám qua xem nữa.

Thôi thì đứng chờ cuộc thi kết thúc cho rồi.
 
Mục Thần
Chương 923: Nghiệm khí


Chương 923: Nghiệm khí

Thời gian trôi qua từng khắc, chín thầy luyện khí bắt đầu đúc khế văn. Bước này làm chín thầy luyện khí mất tròn ba ngày.

Suốt ba ngày này, bọn họ đúc khế văn liên tục.

Đây quả là một quá trình tốn nhiều công sức.

Ngày thứ ba, đêm đen phủ trời, rốt cuộc đã có một người trong chín thí sinh thành công!

"Là một thanh trường thương!"

"Một người thành công rồi, có điều không biết là đẳng cấp gì!"

"Đúng vậy, còn phải chờ Nghiệm Khí Chân Thạch kiểm nghiệm mới biết!"

Thấy một người dự thi đã thành công, đám đông trở nên háo hức. Nghiệm Khí Chân Thạch không biết nói dối, thứ này có tác dụng kiểm tra phẩm chất của thánh khí, cho kết quả còn chính xác hơn khi kiểm tra phẩm chất luyện đan và đan văn.

"Xong rồi, há há!"

Mạnh Vân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn trường kiếm trong tay.

Nhưng khi lấy lại tinh thần, y lại thấy Mục Vỹ cũng xong luôn rồi.

"Trời đất, thầy Mục, sao thầy nhanh thế?", thấy Mục Vỹ đứng cầm trường kiếm, Mạnh Vân ngạc nhiên hỏi.

Thầy Mục?

"Ta đã đồng ý làm thầy ngươi đâu?", Mục Vỹ nhíu mày.

"Ha ha, thầy đừng lo, chỉ năm người mới đọ được thánh khí tuyệt phẩm do trò luyện ra thôi, chắc chắn thầy sẽ thua trò, vì quán quân chắc chắn là trò rồi. Khi đó, thầy sẽ là thầy luyện đan của trò, chẳng qua là giờ gọi trước thôi, thầy không được thất hứa đâu đấy!"

"Được thôi, đợi ngươi thắng ta đã rồi tính!"

Bọn Cổ Phi Dương, Kim Chính Vũ, Lạc Tuyết và Hoa Vô cũng luyện chế hoàn tất.

Từ Chính Khí không để trưởng lão trọng tài tuyên bố kết quả mà tự mình xuống sân đấu, nhìn chín người và gật đầu đầy hài lòng.

Lần này có chín người luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm, chỉ riêng điểm này thôi đã ăn đứt cuộc thi luyện đan do Thiên Đan Tông tổ chức rồi.

"Rồi, bắt đầu nghiệm khí cho bên này. Nghiệm Khí Chân Thạch được truyền thừa nghìn vạn năm trong Khí Cụ Môn ta, có thể điều chỉnh để nghiệm chứng cho bốn cấp bậc thánh khí là tuyệt phẩm, thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm. Bây giờ sẽ điều chỉnh sang mức thánh khí tuyệt phẩm. Thánh khí tuyệt phẩm cũng có tốt có kém, yêu cầu của một thánh khí tuyệt phẩm là cao ít nhất một mét, có bảy cột sáng lần lượt kiểm tra về sức mạnh, cường độ, độ dẻo, thuộc tính, vân vân của thánh khí!"

"Bảy cột sáng càng cao, thánh khí càng chất lượng, và tất nhiên độ chênh lệch giữa các cột càng nhỏ càng tốt!"

"Không những thế, Nghiệm Khí Chân Thạch sẽ đánh giá cấp bậc một cách chi tiết cho thánh khí tuyệt phẩm của các vị. Từ cấp một đến cấp chín, chia làm ba bậc thượng, trung, hạ!"

"Vậy nếu quá cấp chín thì sao?"

Bỗng một người trong đám đông đùa giỡn: "Trước đó Mục Vỹ luyện chế thánh đan tuyệt phẩm cũng có hơn chín đạo đan văn đấy thôi!"

"À..."

Nghe vậy, Từ Chính Khí lúng túng trả lời: "Không thể nào quá cấp chín được đâu. Hơn nữa, quá cấp chín thì Nghiệm Khí Chân Thạch có thể sẽ nổ!"

Đám đông bàn tán ầm ĩ sau khi nghe được những lời này.

Còn các đệ tử Khí Cụ Môn bản thân đã là thầy luyện khí nên hiểu tại sao.

Trên cấp chín ư? Sao có thể!

Từ Triệu Mông biết chuyện này không có khả năng hơn bất cứ ai!

Gã là đệ tử cấp cao của Khí Cụ Môn nhưng thành phẩm luyện chế được cùng lắm chỉ mới cấp bốn hạ đẳng. Từ Triệu Mông tự nhận mình cũng gọi là khá trong tiểu thế giới Tam Thiên, thầy luyện khí nào tài năng cách mấy mà được cấp tám cũng đủ kinh thế hãi tục rồi.

"Được rồi, bắt đầu nghiệm khí, gọi theo thứ tự!"

"Số một, Lưu Đông Ba!"

Một thanh niên cầm trường thương đi tới bên cạnh Nghiệm Khí Chân Thạch.

Lưu Thính Vân nhận lấy trường thương rồi đến bên cạnh Nghiệm Khí Chân Thạch.

"Bắt đầu!"

Nói xong, Lưu Thính Vân đặt trường thương vào trong. Nó bị vầng sáng trắng của Nghiệm Khí Chân Thạch bao phủ.

Tiếng ong vang lên, bảy cột sáng từ từ dâng cao trên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Bảy cột sáng có màu sắc khác nhau, chiều cao cũng khác biệt.

"Sắp được một mét rồi!"

"Chứ gì nữa, dưới một mét là thất bại rồi!"

"Phải đấy, nhưng ta thấy có thể sẽ được một mét thôi!"

Trong tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, mặc dù bảy cột sáng không cao bằng nhau nhưng cuối cùng vẫn cán mốc một mét.

"Số một Lưu Đông Ba, thánh khí tuyệt phẩm, cấp một trung đẳng!"

Nghe Lưu Thính Vân công bố kết quả, Lưu Đông Ba nhẹ thở phào.

May quá, thành công rồi!

Mặc dù chỉ là cấp một trung đẳng nhưng ít nhất vẫn thuộc hàng thánh khí tuyệt phẩm, hắn ta tự hào về mình lắm.

"Lưu Đông Ba mới có mấy chục tuổi thôi, có tiềm năng lắm đấy!"

"Đúng vậy, lợi hại thật!"

Thấy người đầu tiên kiểm chứng thành công, mọi người càng mong đợi hơn. Kim Chính Vũ này, Cổ Phi Dương này, Hoa Vô này, đều là thiên tài luyện khí danh tiếng lẫy lừng cả, còn có tên Mạnh Vân nhiều chuyện và Mục Vỹ đáng mong chờ nữa.

Đó mới thực sự là những người họ quan tâm chú ý nhất.

"Số hai, Lạc Tuyết!"

Mục Vỹ nghe thấy cái tên này thì lưu tâm.

Hình như người này không dùng hết thực lực trong vòng loại, mà cảm giác người này cứ kỳ lạ sao sao.

Mục Vỹ không rõ cụ thể là kỳ lạ ở đâu, nhưng cứ mỗi lần nhìn Lạc Tuyết là cảm giác đó lại dâng lên trong lòng hắn.

Lạc Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lúc giao thanh đao của mình ra lại mỉm cười.

Đó là một nụ cười đầy tự tin.

"Bắt đầu nghiệm khí!"

Lưu Thính Vân đặt đao lên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Tiếng ong lại vang lên. Lần này, bảy cột sáng tiếp tục ầm ầm dâng cao trên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Với tốc độ này thì hơn một mét là cái chắc.
 
Mục Thần
Chương 924: Cấp ba hạ đẳng


Chương 924: Cấp ba hạ đẳng

Một mét!

Hai mét!

Ba mét!

Bảy cột sáng không ngừng cao lên, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, lúc đạt đến bốn mét, tốc độ của bảy chùm sáng ngày càng chậm dần.

Và rồi, chúng dừng lại ở vị trí gần mốc năm mét.

"Cấp bốn thượng đẳng!"

Kết quả này tức khắc làm đám đông xôn xao.

Cấp bốn thượng đẳng là một thành tích cực kỳ đáng kinh ngạc.

Kể cả một số thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm cũng khó lòng đạt được kết quả đó.

Từ Triệu Mông thấy vậy ngẩn người.

Cấp bốn thượng đẳng ư? Trình độ luyện khí của người này tốt hơn biểu hiện thường ngày của y nhiều.

Nhưng lần này Từ Triệu Mông thấy trình độ luyện khí của mình đã được cải thiện đáng kể nên vẫn rất tự tin.

"Số ba, Từ Triệu Mông!"

Đến phiên Từ Triệu Mông ra sân, ai nấy đều chú ý đến gã.

Từ Triệu Mông là đại sư huynh của Khí Cụ Môn, thiên phú luyện khí rất cao. Quan trọng hơn, khả năng luyện võ của người này cũng cực kỳ xuất sắc, được xem như là môn chủ đời tiếp theo của Khí Cụ Môn.

“Nghe nói trước đây Từ Triệu Mông luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm cấp bốn hạ đẳng, không biết lần này ra sao!”

"Ai biết được, lỡ có khi tiến bộ hơn thì sao!"

"Chưa chắc đâu, ngươi tưởng luyện khí dễ như rèn sắt hả!"

"Nói gì thì nói, ta vẫn thấy người này không đơn giản, thiên phú võ học cũng cao ngất ngưởng!"

"Cứ xem thử sao!"

Những người xung quanh thấy Từ Triệu Mông đi lên đều bàn tán sôi nổi.

Dù gì gã cũng có tiếng tăm, lại còn là đệ tử Khí Cụ Môn, là người đại diện của Khí Cụ Môn.

"Tiểu Từ, đừng lo gì cả, cứ làm hết khả năng là được!", Lưu Thính Vân mỉm cười động viên Từ Triệu Mông.

"Vâng!"

Bắt đầu nghiệm khí.

Bảy chùm sáng chậm rãi dâng lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch, tốc độ vẫn không đổi sau khi vượt qua một mét.

Cuối cùng, bảy chùm sáng này cũng cái cao cái thấp, trong đó hầu hết đều cao trên năm mét, chỉ có vài cột là thấp hơn một chút chứng tỏ kém hơn.

"Cấp năm hạ đẳng!"

Thấy có chùm sáng lên đến năm mét, đôi mắt Từ Triệu Mông sáng ngời.

"Giỏi lắm. Thằng bé Tiểu Mông ngày càng tiến bộ!"

Khí Bất Phàm khen ngợi: "Phỏng chừng sau này nó sẽ thay thế vị trí môn chủ Khí Cụ Môn của ta rồi!"

"Đúng đó, cháu ông cừ thật đấy lão Từ!"

Từ Chính Khí cười sảng khoái: "Nhóc con này khá lắm, không làm ta mất mặt, nhưng ta vẫn muốn xem Mục Vỹ sẽ thế nào!"

"Người tiếp theo là Kim Chính Vũ!"

Được đọc tên, Kim Chính Vũ nghênh ngang đi tới trước Nghiệm Khí Chân Thạch.

Bắt đầu nghiệm khí!

Các chùm sáng dâng cao.

"Thánh khí do ta luyện chế ít nhất phải là cấp năm. Hừ, cấp năm hạ đẳng có là gì đâu!", Kim Chính Vũ nói một cách ngạo mạn.

Câu nói của y làm ai nấy đều thấy khó chịu.

Kiêu ngạo là tốt nhưng đến nỗi ngạo mạn thì phản cảm lắm.

Ban đầu tốc độ của bảy chùm sáng đều rất nhanh nhưng càng về sau càng giảm.

Cuối cùng, không ngờ chỉ dừng ở mức ba mét.

"Cấp ba hạ đẳng!"

Lưu Thính Vân lạnh lùng tuyên bố.

Cấp ba hạ đẳng?

Làm gì có chuyện đó!

Kim Chính Vũ phẫn nộ.

"Không thể nào, chắc chắn là các ngươi làm giả kết quả, chứ không sao có thể là cấp ba hạ đẳng được!", Kim Chính Vũ sừng sộ lên.

Làm giả kết quả?

Lưu Thính Vân nghe xong thì tức điên.

"Người đâu, kéo kẻ này ra ngoài!"

Lưu Thính Vân quát lớn, hừ lạnh: "Bắt đầu từ hôm nay nghiêm cấm con cháu nhà họ Kim ghi danh vào Khí Cụ Môn. Tài luyện khí của nhà họ Kim cao siêu quá, bọn ta không dám với cao!"

Câu này Lưu Thính Vân vừa nói cho những người tại đây nghe, vừa nói cho những người có địa vị cao trong nhà họ Kim đến đây nghe.

Dám sỉ nhục Khí Cụ Môn, sao họ có thể chịu đựng được chứ.

"Các ngươi làm giả kết quả, không tính! Ta có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm cấp năm thượng đẳng cơ mà, lần này không tính, không tính!"

Kim Chính Vũ la hét om sòm, mặt nhăn nhó.

Dáng vẻ này của y làm Mục Vỹ lắc đầu cười khẩy.

Ngu ngốc đến cảnh giới nào mới dám nói ra những lời như thế!

Giờ phút này, không ít lãnh đạo cấp cao nhà họ Kim có mặt tại đây đều đỏ mặt, rõ ràng ai cũng bẽ mặt bởi hành động của Kim Chính Vũ.

"Người tiếp theo!"

Lưu Thính Vân không quan tâm, quát: "Ai nghi ngờ kết quả trận đấu có thể kiểm tra Nghiệm Khí Chân Thạch. Khí Cụ Môn bọn ta đứng thẳng ngồi ngay, không sợ!"

"Ai cũng biết điều đó mà, Lưu trưởng lão đừng giận. Đương nhiên bọn ta tin Khí Cụ Môn rồi, sẽ không bị dăm ba câu của mấy kẻ không biết suy nghĩ che mắt đâu".

"Phải đấy, phải đấy!"

"Nhà họ Kim kiêu ngạo hết nói nổi, tưởng mình là thế gia vọng tộc chắc!"

Tiếng châm chọc vang lên trong đám đông.

Khí Cụ Môn là độc nhất vô nhị tại tiểu thế giới Tam Thiên, có tầm vóc cao lớn không thể bàn cãi giống như Thiên Đan Tông, đến cả núi Huyền Không cũng không dám nói xấu họ.

"Kế tiếp, Mạnh Vân!"

Lưu Thính Vân lấy lại bình tĩnh, lên tiếng.

"Ha ha, cuối cùng cũng đến phiên thầy luyện đan thiên tài nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên từ cổ chí kim chưa bao giờ có sẽ đoạn tử tuyệt tôn... à không, sẽ dập tắt ảo tưởng của tất cả các ngươi là ta đây! Ha ha!"

Mạnh Vân cười như điên. Y tiến lên một bước rồi giao trường kiếm trong tay cho Lưu Thính Vân.

Thầy luyện đan thiên tài?

Câu nói hùng hồn của Mạnh Vân làm mọi người không nén được tiếng cười.

Người này tự tin thật.

Nhưng việc y vừa được gọi tên đã nói thế này không những bị mắng chửi mà còn chọc cười người khác.

Mục Vỹ cũng cạn lời.

Người này biết luyện chế thánh khí tuyệt phẩm nhưng lại muốn làm thầy luyện đan, đúng là kỳ lạ.
 
Mục Thần
Chương 925: Không vượt mặt thầy được rồi


Chương 925: Không vượt mặt thầy được rồi

"Thôi đừng nói linh tinh nữa, biết đâu cậu sẽ tiến xa hơn trên con đường luyện khí thì sao!"

"Không đâu!", Mạnh Vân bác bỏ: "Ước mơ của ta là trở thành thầy luyện đan thiên tài nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên..."

"Dừng dừng, bắt đầu nghiệm khí!"

Lưu Thính Vân sợ mình nghe tiếp sẽ muốn vả mặt Mạnh Vân nên vội ngăn cản.

"Nghiệm khí đi!"

Dường như y không bận tâm về thánh khí mình tự luyện chế chút nào, giọng nói rất thản nhiên.

Công cuộc nghiệm khí lại bắt đầu, bảy cột sáng dâng lên từng cột một.

Một mét!

Ba mét!

Năm mét!

Bảy mét!

Phút cuối, bảy chùm sáng cán mốc bảy mét.

"Cấp bảy hạ đẳng!"

Ai nấy đều sững sờ trước cảnh này.

"Thánh thần thiên địa ơi, cha này... bị thần kinh à!"

"Má, luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm cấp bảy hạ đẳng mà đòi làm thầy luyện đan là sao! Người này tới đây để làm trò con bò hả?"

"Tức chết ta rồi. Hắn còn muốn làm thầy luyện đan, muốn vả mặt hắn ghê!"

Kết quả kiểm tra của Mạnh Vân làm tất cả mọi người đều thấy bất công.

Ông trời cho thiên phú luyện khí vượt trội thế này mà lại muốn luyện đan, đầu óc tên này bị gì thế!

"Hả, mới cấp bảy hạ đẳng thôi sao!"

Thấy kết quả, mặt Mạnh Vân như mướp đắng. Y vội vàng chạy sang Mục Vỹ rồi buồn bã than vãn: "Chết rồi, chết rồi thầy Mục ơi, có khi trò không thắng được thầy rồi, không được làm đồ đệ của người rồi!"

Dáng vẻ đó của Mạnh Vân làm một số người không nhịn nổi nữa.

"Má nó, đừng cản ta, phải đánh hắn một trận mới được. Thấy làm màu rồi nhưng chưa thấy ai quá đáng như hắn!"

Trông Mạnh Vân cứ như luyện chế ra thánh khí tuyệt phẩm cấp bảy hạ đẳng là một việc gì đó mất mặt lắm vậy.

"Các ngươi biết gì mà nói!"

Mạnh Vân khóc lóc: "Cấp bảy hạ đẳng không đủ cho thầy Mục của ta nhét kẽ răng đâu, giờ hết rồi, hết thật rồi!"

Lưu Thính Vân cũng chả biết làm sao với y.

Thật sự ra thiên phú luyện khí của người này có thể gọi là bậc nhất, số người tại đây có thể vượt trên y đếm không quá năm ngón tay.

Nhưng sao y cứ mơ tưởng đến chuyện luyện đan chứ!

"Người tiếp theo, Cổ Phi Dương!"

Đến phiên Cổ Phi Dương ra sân, mọi người lại nín thở.

Xưa nay hắn ta luôn được gọi là thiên tài toàn năng cả về luyện khí, luyện đan lẫn trận pháp. Không những thế, thứ hạng của hắn ta trong cuộc thi luyện đan vừa rồi chỉ kém hơn Mục Vỹ một chút. Không biết Cổ Phi Dương sẽ có biểu hiện thế nào trong trận đấu luyện khí đây!

Nếu như khả năng luyện khí của hắn ta vẫn xuất chúng như cũ thì danh xưng đệ nhất toàn tài mãi mãi thuộc về hắn ta. Đây là điều chắc chắn!

Thứ mà Cổ Phi Dương luyện chế là một cây Phương Thiên Họa Kích. Hắn ta giao nó cho Lưu Thính Vân rồi quay lưng lui xuống, không một câu dư thừa.

Lưu Thính Vân thấy Cổ Phi Dương như vậy chỉ biết cười trừ.

Từ khi thành danh đến nay, lai lịch của hắn ta vẫn là một ẩn số.

Hơn hết, không chỉ Khí Cụ Môn mà cả Thiên Đan Tông lẫn Vạn Trận Tông đều muốn chiêu mộ Cổ Phi Dương, song người này lúc nào cũng lẩn tránh, từ chối khéo!

Lưu Thính Vân cảm thấy rất khó hiểu trước việc này.

Chẳng qua phải công nhận biểu hiện về luyện đan, luyện khí và trận pháp của người này rất xứng với biệt danh thiên tài toàn năng.

Nhất định hắn ta sẽ trở thành bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên trong tương lai.

"Bắt đầu nghiệm khí!"

Lưu Thính Vân đặt Phương Thiên Họa Kích lên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Vầng sáng từ từ nổi lên.

Không ngờ bảy cột sáng này giống hệt nhau, nhìn kỹ thì thấy tốc độ dâng lên lẫn chiều cao đều giống nhau như đúc.

Mạnh quá!

Thấy khung cảnh này, Từ Chính Khí và hai trưởng lão cũng không thể không khen ngợi.

Bảy cột sáng hoàn toàn giống nhau cho thấy các phương diện về thuộc tính, sức mạnh,... của thánh khí tuyệt phẩm mà người này luyện chế đều đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.

Hơn nữa, các chùm sáng đã cán mốc bảy mét, gần đến tám mét rồi.

"Giỏi thật, trời ơi, sắp tám mét rồi!"

"Cấp tám, lẽ nào là cấp tám?"

"Ghê thật chứ, toàn là quái vật cả! Ông đây luyện khí cả đời nhưng chưa thấy cấp tám bao giờ!"

Biểu hiện của Phương Thiên Họa Kích của Cổ Phi Dương làm ai nấy cũng há hốc mồm.

Mạnh Vân thì mặt như đưa đám, hét toáng lên: "Chết ta rồi, chết ta rồi, đến Cổ Phi Dương cũng sắp đến cấp tám thì thầy Mục cấp chín chắc rồi, trò không vượt qua thầy nổi đâu!"

Ai nghe y nói xong cũng vừa tức vừa buồn cười.

Mạnh Vân muốn bái Mục Vỹ làm thầy để được hắn dạy luyện đan đến thế ư?

"Cấp bảy thượng đẳng!"

Sau cùng, Lưu Thính Vân tuyên bố thành tích của Cổ Phi Dương.

Cấp bảy thượng đẳng! Lưu Thính Vân phải thừa nhận rằng bản thân không thể luyện chế được thánh khí xuất sắc thế này. Quả là anh tài càng về sau càng nhiều, Trường Giang sóng sau xô sóng trước!

Cổ Phi Dương đã một lần nữa thể hiện thiên phú luyện đan và luyện khí vô địch của mình.

"Cấp bảy thượng đẳng à, đúng là đáng tự hào đấy!"

Giờ phút này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một bóng người bước ra.

Chính là Hoa Vô!

Lúc này, hắn ta tỏ ra cực kỳ huênh hoang.

Cứ như thể dù có là Cổ Phi Dương thì hắn ta cũng không để vào mắt.

Nhưng không một ai dám xem thường Hoa Vô.

Mọi người đều biết hắn ta có khả năng và thiên phú để cư xử như vậy.

Hoa Vô cũng là thiên tài song tu khí - trận, rất có năng lực!

Trận đấu đang ngày càng trở nên gay cấn hơn.
 
Mục Thần
Chương 926: Sẽ nổ đấy


Chương 926: Sẽ nổ đấy

“Tiếp theo đến Hoa Vô!”

Hoa Vô giao nộp thanh trường kiếm trong tay.

Vẻ mặt của hắn ta ngạo mạn như thể đã nắm chắc giải nhất trong tay.

Còn ánh mắt hắn ta thì khoá chặt người Mục Vỹ.

Mục Vỹ chỉ thờ ơ nhìn Nghiệm Khí Chân Thạch.

Hoa Vô này cứ vo ve quanh hắn như con ruồi nhặng, quan trọng hơn hết là Mục Vỹ chưa hề đắc tội với hắn ta.

Có bảy tia sáng dần ánh lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Lần này, bảy tia sáng cùng bay cao, sau đó luôn giữ ở phương thẳng đứng.

Quả là khiến người ta phải kinh ngạc!

Mức tăng trưởng gần như hoản hảo, các tia sáng ấy tăng cao thêm một mét, hai mét, ba mét, sau đó vẫn tiếp tục tăng không ngừng nghỉ.

“He he, tiểu tử này khéo phải trên tám mét, cấp tám cũng là khá lắm rồi!”, Quy Nhất cười nói trong đầu Mục Vỹ.

“Vớ vẩn, ngươi đang coi thường ta đấy à?”

“Không, nhưng ngươi có thể biến thanh kiếm trong tay trở nên mạnh mẽ hơn mà!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ vui ra mặt.

“Bằng cách nào?”

“Đơn giản lắm! Nguyên khí ngưng tụ trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà ngươi tu luyện có chín sức mạnh của giới tự nhiên, chúng rất thuần khiết, mà thế giới võ giả làm gì có thứ gì mạnh hơn sức mạnh của thiên nhiên nào?”

Quy Nhất cười nói: “Ngươi chỉ cần dẫn chín nguyên khí ấy vào trong thanh trường kiếm của mình là có thể tăng sức mạnh cho nó rồi, khi ấy vũ khí của ngươi sẽ vô cùng hoàn mỹ”.

Vô cùng hoàn mỹ!

Mục Vỹ ngẩn ra khi nghe thấy vậy.

Hắn biết dù có là thầy luyện khí giỏi đến mấy cũng không dám khẳng định vũ khí của mình là hoàn hảo.

“Dốt thế nhờ! Dù Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí không phải là toàn năng, nhưng chỉ cần ngươi cho một tỷ lệ thích hợp vào thì thanh trường kiếm của ngươi kiểu gì cũng có thể tăng thêm một bậc!”

“Tăng thêm một bậc là thành Hư Tiên Khí ư?”

“Ngươi bị ngơ à?”

Quy Nhất chán nản nói: “Không rót tiên khí vào thì lấy đâu ra Hư Tiên Khí, chỉ có thể tạo ra thánh khí vượt cấp tuyệt phẩm thôi, chưa với tới cảnh giới của Hư Tiên Khí đâu”.

“Ta hiểu rồi!”

Mục Vỹ phải công nhận một điều là khi hắn ở trước mặt Quy Nhất, sẽ giống như một người ở Trung Châu Đại Lục đang đối chấp với hắn.

Sự hiểu biết của y thật sự rất rộng.

“Cấp tám hạ đẳng!”

Lúc này, kết quả kiểm nghiệm của Hoa Vô đã có.

Cấp tám hạ đẳng!

Thành tích này đã vượt qua Cổ Phi Dương và Mạnh Vân, quả là phi thường!

Hay nói là nghịch thiên cũng không phải quá!

Hoa Vô ngạo mạn, đó là vì hắn ta thật sự có tài năng.

Sau đó, những người còn lại cũng bắt đầu lần lượt kiểm tra vũ khí.

Song, người đạt cấp cao nhất trong số họ cũng chỉ tới cấp bốn, nên không thể khiến người xem thấy hứng thú được.

Tuy nhiên, khi tới người cuối cùng, mọi người lại hứng khởi ngay.

Mục Vỹ!

Một thiên tài đã vượt qua vòng sơ khảo, đồng thời giành giải quán quân luyện đan sẽ đạt được thành tích thế nào?

Nếu hắn có thể áp đảo được Hoa Vô thì chính là đại sư luyện đan kiêm luyện khí rồi.

“Thầy Mục ơi, xin thầy thương xót rồi nhận trò làm đồ đệ theo thầy học luyện đan đi ạ!”, Mạnh Vân khóc lóc nói: “Đừng vượt quá cấp bảy! Mà nếu vượt quá rồi thì cũng đừng làm nổ Nghiệm Khí Chân Thạch, không thì Khí Cụ Môn sẽ không tha cho người đâu!”

“…”

Nghe Mạnh Vân nói vậy, các đệ tử của Khí Cụ Môn đều dở khóc dở cười.

Mục Vỹ luyện đan rất giỏi, nhưng lẽ nào luyện khí cũng phi thường ư?

Rốt cuộc Mạnh Vân này đang làm cái trò mèo gì vậy?

Hình như y còn siêu hơn cả Nghiệm Khí Chân Thạch, vừa nhìn đã biết được cấp bậc thánh khí mà Mục Vỹ luyện chế.

“Thôi xong!”

Thấy Mục Vỹ nộp thanh trường kiếm lên, Mạnh Vân như đã bật khóc, nói: “Trò có thể nhìn thấy sự hoàn hảo từ thanh trường kiếm của người, đúng là tuyệt thật, nhưng thế là xong rồi, trò không làm đồ đệ của người được nữa rồi!”

Nhưng vừa dứt câu, Mạnh Vân đã trở mặt ngay, y gào lên với Lưu Thính Vân: “Lưu trưởng lão, đừng kiểm tra nữa, nếu không Nghiệm Khí Chân Thạch của ông sẽ nổ tung đấy, ta không đùa đâu!”

“Cái thằng này!”

Lưu Thính Vân chỉ biết cười rồi mắng một câu khi trông thấy hành động này của Mạnh Vân.

Không kiểm tra nữa? Thế làm sao được!

Vả lại, tiểu tử Mạnh Vân này cứ làm quá lên!

Gì tới mức đó đâu!

Nghiệm Khí Chân Thạch đã tồn tại ở Khí Cụ Môn cả chục nghìn năm, biết bao đời thiên tài của môn phái đã sử dụng, nhưng đã có ai làm nổ nó đâu.

Chỉ có đúng một người giỏi nhất luyện chế được thánh khí cấp chín trung đẳng.

Song, ông ấy cũng rất tò mò không biết thanh trường kiếm của Mục Vỹ đạt cấp mấy!

Hả?

Sau khi nhận lấy thanh trường kiếm của Mục Vỹ, Lưu Thính Vân lập tức ngây người.

Ông ấy cảm thấy có một luồng khí tức kỳ lạ đang di chuyển trong tay mình.

Lúc cầm vào thanh kiếm, dường như giữa ông ấy và nó đã có một sợi dây liên kết nào đó.

Lưu Thính Vân cả kinh.

Cảm giác này khiến ông ấy thấy thanh kiếm của Mục Vỹ giống một con vật cưng suốt ngày bám dính lấy chủ nhân.

Kiếm tốt!

Ông ấy thầm đánh giá thanh kiếm này rất thân thiện, không hề có vẻ kén chọn.

“Lưu trưởng lão, ông nhìn gì mà đờ người ra thế?”, Mạnh Vân cười nói: “Ta đã nói rồi, ông phải cận thận, không là nổ Nghiệm Khí Chân Thạch đấy!”

“Còn nói nữa là ta khâu mồm ngươi vào đấy!”

“Không cho ta nói nữa thì thôi, gì mà căng thế!”

Mạnh Vân tỏ vẻ vô tội nói.

“Bắt đầu kiểm tra!”

Sau một hồi náo loạn của Mạnh Vân, mọi người đầy hiếu kỳ tập trung quan sát.

Chỉ có Mạnh Vân lặng lẽ đi ra một chỗ thật xa, như thể phải tránh thật xa đám người đang đứng vây xem này, vì Nghiệm Khí Chân Thạch sẽ phát nổ thật.
 
Mục Thần
Chương 927: Nổ thật rồi


Chương 927: Nổ thật rồi

Một lát sau đã có bảy tia sáng hiện lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch.

Nhưng tốc độ bay lên cao của những tia sáng ấy lại rất chậm.

Dù vậy, nhưng ngoài sự khác biệt về màu sắc ra thì vận tốc cùng độ cao đang tăng dần của bay tia sáng này giống hệt nhau.

Không phải na ná, mà là giống y đúc.

Từ Chính Khí, Khí Bất Phàm và Lãnh Nhược Phong đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đứng bật dậy.

Giống y hệt!

Điều này có nghĩa là gì?

Là hoàn hảo!

Có thể nói thanh trường kiếm mà Mục Vỹ luyện chế chưa biết có cấp bậc ra sao, nhưng riêng điểm này thôi đã là hoàn hảo rồi.

Thuộc tính và sức mạnh cùng hoàn hảo, độ dẻo dai và cứng rắn cũng vậy.

Hoàn hảo về mọi mặt.

“Hừ! Chỉ hơi mạnh xíu thôi, Mục Vỹ, với tốc độ này chắc một ngày một đêm nữa, ngươi cũng không lên được cấp tám đâu, chịu thua đi!”

“Sao cứ vội vả vào mặt mình thế?”

Mục Vỹ nhìn Hoa Vô rồi nói: “Ngươi đừng có nuốt lời như Liễu Vô Tương, nếu ta giành giải nhất thì đời này ngươi khỏi luyện khí nữa, chính miệng ngươi nói đấy!”

Đúng là ban nãy, Hoa Vô còn thấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn yên tâm.

Tốc độ tăng cao của các tia sáng từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ thật sự quá chậm!

Cứ thế này thì hắn sẽ không thể đạt cấp tám được.

Với hắn ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ mạnh hơn hắn ta duy nhất ở việc thanh trường kiếm của hắn có tính kết hợp giữa sức mạnh của bảy thuộc tính thôi.

Nhưng thế thì đã sao?

Thuộc tính có tốt đến mấy mà cấp bậc kém hơn thì vẫn thua thôi!

Nhưng khi Từ Chính Khí nghe thấy câu nói này của Hoa Vô thì ông ta chỉ biết mắng hắn ta là tên ngu đần!

Mạnh hơn một chút?

Sức mạnh từ các thuộc tính của thanh trường kiếm do Mục Vỹ luyện chế phải nói là kết hợp hoàn hảo, vậy mà chỉ mạnh hơn một chút thôi ư?

Nếu coi tính kết hợp sức mạnh của thuộc tính là một trăm phần trăm thì mọi người vẫn có thể đạt đến mức chín mươi chín phần trăm được.

Nhưng tới nay, ba đại trưởng lão chưa thấy một ai đạt mức cao nhất cả.

Khi luyện khí, khó có ai không gặp bất kỳ sai sót nào trong bước vật liệu, lò luyện hay khế văn.

Nhưng thanh trường kiếm kia của Mục Vỹ lại làm được!

Chuyện này thật sự rất khó tin!

Song, trong tất cả các đại sư luyện đan ở đây thì chỉ có ba đại trưởng lão là nhìn ra được điểm này.

“Ê, ngươi thì biết cái đếch gì?”, thấy Hoa Vô ăn nói ngông cuồng, Mạnh Vân mất bình tĩnh thở dài nói: “Tại cái Nghiệm Khí Chân Thạch chưa giám định được cấp bậc của trường kiếm nên mới có tốc độ chậm thế này, chờ mà xem tiếp đi!”

Dù Mạnh Vân nói rất nhỏ, nhưng ở đây toàn là cao thủ nên họ đều nghe thấy rõ ràng.

Bọn họ không quá lưu tâm về lời nói của y, nhưng Mục Vỹ lại liếc nhìn Mạnh Vân mấy lần.

Tên này lạ thật đấy!

Tia sáng tiếp tục bay lên cao, mất mười lăm phút mới cao được một mét.

Chờ đợi kiểu này bắt đầu khiến mọi người mất kiên nhẫn.

Nhưng khi thanh trường kiếm ấy đạt độ cao một mét thì bắt đầu tăng tốc nhanh hơn hẳn.

Hai mét!

Năm mét!

Bảy mét!

Tám mét!

Thoáng cái mà tốc độ đã tăng chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đạt độ cao tám mét.

Nhưng điều khiến mọi người thấy khó tin hơn là nó vẫn tăng tiếp.

Lúc này, Hoa Vô cũng đã biến sắc mặt.

Trường kiếm của Mục Vỹ tăng cao tám mét là bằng với hắn ta rồi.

Nhưng tia sáng của thanh kiếm vẫn cao lên tiếp.

Một lát sau, cột sáng đã vượt mốc tám mét, tăng lên chín mét.

Mặt Hoa Vô xám xịt.

“Hoa Vô, từ giờ đừng luyện khí nữa nhé!”, Mục Vỹ cười lạnh nói.

Kẻ sỉ nhục người khác, có ngày sẽ bị người khác sỉ nhục lại!

Hoa Vô tự giơ mặt ra cho Mục Vỹ tát, nên Mục Vỹ đã vả hắn ta bôm bốp theo đúng mong muốn!

Lúc này, Hoa Vô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Thành tích của Mục Vỹ đã vượt qua hắn ta rồi!

Nhưng cột sáng vẫn chưa chịu dừng lại.

Chín mét!

Chín mét ba!

Chín mét rưỡi!

Một lát sau, cột sáng đó dần tiến tới mốc chín mét tám rồi chín mét chín.

Hiện giờ, tất cả mọi người đều sững sờ.

Quá tuyệt vời!

Mười mét!

Cuối cùng, cột sáng đó đã chạm mốc mười mét.

Đột nhiên Nghiệm Khí Chân Thạch rung lên bần bật, còn cột sáng đã vượt qua độ cao mười mét rồi xông thẳng lên trời.

Ngay sau đó, đã có tiếng nổ vang lên.

Mọi người đều phải ngỡ ngàng.

Nghiệm Khí Chân Thạch nổ thật rồi.

“Ta đã nói sẽ nổ rồi mà!”

Mạnh Vân thu chân nguyên bảo vệ cơ thể lại rồi chán nản nói: “Trông dáng vẻ nhếch nhác của các ngươi đi, sao không chịu tin ta cơ chứ!”

Những người ở gần Nghiệm Khí Chân Thạch thật sự trông rất thảm hại.

Lưu Thính Vân chính là một trong số đó.

Với cảnh giới hiện tại, đương nhiên ông ấy sẽ không bị thương bởi vụ nổ này, nhưng ban nãy ông ấy cứ mải ngửa cổ lên nhìn cột sáng nên không để ý tới sự thay đổi của Nghiệm Khí Chân Thạch.

Mười mét!

Không đúng, trên mười mét rồi!

Mẹ kiếp, vậy là cấp mấy đây? Đánh giá sao bây giờ?

Y phục của Lưu Thính Vân dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù, mặt mày thì nhem nhuốc.

“Ba vị trưởng lão!”

Song ông ấy không hề để ý đến hình tượng mà nhìn ngay sang ba vị trưởng lão.

“Xin ba vị nhận xét!”

Từ Chính Khí nhìn mọi người rồi thở dài một hơi.

Dù Nghiệm Khí Chân Thạch bị nổ, nhưng sự thể hiện từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ đã nói lên tất cả!

“Ta nghĩ chắc mọi người cũng đã có đánh giá của riêng mình rồi đúng không?”, Từ Chính Khí mở lời.

“Vâng, thôi thầy Mục chịu ấm ức tí, lấy giải thánh khí cấp mười cũng được, dẫu sao cũng nhất rồi, quan tâm chuyện khác làm gì nữa!”, Mạnh Vân vội chen lời.

Nhưng vừa nói xong, y đã cảm thấy có một ánh mắt giết người đang nhìn mình.
 
Mục Thần
Chương 928: Cái gì? Đấu giá?


Chương 928: Cái gì? Đấu giá?

Ánh nhìn ấy là của Lưu Thính Vân.

Mạnh Vân lập tức rụt cổ lại.

“Lưu trưởng lão, đừng trách ta khiến ông nhếch nhác thế này. Ta đã nhắc ông sẽ nổ rồi, tại ông không tin đấy chứ!”, Mạnh Vân vô tội nói: “Với cả, đây là kiếm do thầy Mục luyện chế mà, liên quan gì đến ta đâu”.

“Im ngay, tiểu tử kia!”

Lúc này, Lưu Thính Vân đã quá xấu hổ rồi, đã thế Mạnh Vân cứ lải nhải mãi khiến mọi người chú ý tới rồi bật cười trước dáng vẻ tóc tai rối bời cùng y phục nhếch nhác của ông ấy.

Mạnh Vân bực bội ngậm miệng, không dám nói gì nữa.

Từ Chính Khí thở dài nói: “Trong các món thần binh lợi khí ở tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có Hư Tiên Khí mới mạnh hơn thánh khí. Cấp cao nhất và đẳng cấp nhất của thánh khí là mười, thế nên thanh kiếm do Mục Vỹ luyện chế sẽ là cấp mười và xứng đáng giành giải nhất! Phần thưởng của cậu ấy là tuỳ ý chọn một món Hư Tiên Khí của Khí Cụ Môn ta”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều ồ lên.

Mục Vỹ giành giải quán quân thì là điều đương nhiên rồi.

Nhưng điều khiến ai cũng muốn phát điên là món Hư Tiên Khí đó!

Là Hư Tiên Khí đấy!

Hơn nữa, trước đó Mục Vỹ giành giải quán quân luyện đan nên cũng được nhận một viên Hư Tiên Đan rồi.

Hai món đồ này gộp lại có giá trị rất lớn.

Nghe nói không một thầy luyện đan và thầy luyện khí nào ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí, chỉ có Tiên Nhân thật sự mới làm được thôi.

Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông có hai loại này là do có Tiên Nhân truyền lại, mà dùng cái nào sẽ hết cái đó.

Điều quan trọng nhất là nếu mang hai thứ này đi bán đấu giá thì cứ tha hồ mà hét giá thoả thích.

Nhưng mọi người đều biết chắc chỉ có tên ngốc mới làm như vậy!

Nhưng họ vừa nghĩ vậy xong thì đã thấy Mục Vỹ đi tới trước chủ trì đài, sau đó mỉm cười rồi nói to: “Thưa các vị, sau đây Mục Vỹ ta xin tuyên bố một chuyện. Ta sẽ bán đấu giá Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí ở Thiên Bảo Các, tới lúc đó mong các vị sẽ nể mặt rồi tới tham dự!”

Cái gì?

Bán đấu giá?

Cả sàn đấu đều lặng như tờ.

Đầu Mục Vỹ có vấn đề rồi hay sao mà lại mang những món đồ quý giá ấy ra bán đấu giá?

Nhưng một lát sau, mọi người đã có phản ứng lại rồi thấy hình như Mục Vỹ làm vậy cũng có lý.

Dù Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí rất có giá trị thật.

Nhưng đang nhiên đang lành có đồ tốt trong tay lại rước thêm tai hoạ.

Bây giờ, Huyết Minh mà Mục Vỹ thành lập vốn chưa có khả năng giữ gìn Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí.

Nếu hắn cứ khư khư giữ lấy, khéo sẽ bị kẻ thù cướp mất.

Thế thà bán đấu giá đi còn hơn.

“Thiên Bảo tiên sinh, không biết vãn bối vội vã quyết định như vậy có ảnh hưởng tới Thiên Bảo Các hay không!”

“Không, ảnh hưởng gì đâu, ha ha…”

Bảo chủ cười lớn nói: “Đại sư Mục Vỹ yên tâm, lần đấu giá này, nhất định Thiên Bảo Các ta sẽ tổ chức thật ổn thoả, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì!”

“Đa tạ!”

“Khách sáo rồi!”

Bảo chủ thật sự thấy rất vui.

Một viên Hư Tiên Đan và một thanh Hư Tiên Khí, chắc buổi đấu giá này sẽ thu hút tất cả võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên tới mất.

Có thế lực lớn nào có thể khước từ được sức hấp dẫn này chứ.

Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đấy!

Hơn nữa, dù Thiên Bảo Các không thu một đồng phí nào của Mục Vỹ thì vé vào cửa của sự kiện này cũng đủ khiến Thiên Bảo Các lãi to, điều quan trọng nhất là danh tiếng, danh tiếng của môn phái họ!

“Hi vọng các vị sẽ tới tham dự!”

Tham dự?

Nghe Mục Vỹ nói vậy, mọi người đều không ngừng cười khổ.

Rất nhiều người muốn tới tham dự, nhưng vấn đề là không đủ tư cách.

Bảy thế lực lớn của Tây Vực, tám thế lực lớn của Trung Vực, các thế lực lớn của Nam Hải cùng các môn phái lớn khác là có thể tham dự buổi đấu giá này, vì chắc chắn Thiên Bảo Các sẽ thu phí tham dự rất cao.

Còn họ thì còn không mua nổi vé này.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Mục Vỹ đã dứt khoát buông tay với Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí, hắn có khí phách như vậy, bảo sao có thể trở thành thiên tài song tu đan khí.

Không đúng! Nói một cách chính xác hơn thì bây giờ, Mục Vỹ đã là thầy luyện đan và thầy luyện khí cấp đại sư thực thụ rồi.

Mạnh thật!

Sau khi cuộc thi kết thúc, các thiên tài giải tán. Ba ngày sau sẽ diễn ra cuộc thi trận pháp do Vạn Trận Tông tổ chức.

Nhưng đến giờ, Vạn Trận Tông vẫn chưa thông báo hình thức và địa điểm thi, vì thế mọi người cũng không vội.

Buổi đấu giá vào ngày mai mới khiến người ta sốt sắng nhất.

“Khí phách thật đấy!”, Từ Chính Khí nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Hư Tiên Đan mà nói bán là bán luôn, quả là anh hùng xuất thiếu niên!”

Dù bây giờ, Mục Vỹ đã hơn hai mươi tuổi, nhưng với Từ Chính Khí thì hắn vẫn còn rất non nớt.

“Từ lão, phiền ngài rồi!”

“Ấy, phiền gì đâu! Hơn nữa lão phu còn có vấn đề muốn thỉnh giáo cậu đây!”

Từ Chính Khí cười lớn nói: “Giờ ta sẽ dẫn cậu tới Khí Cụ Môn để lấy Hư Tiên Khí, mà hình như cậu cũng chưa đến Thiên Đan Tông lấy Hư Tiên Đan đúng không? Lát nữa, ta dẫn cậu đi luôn nhé, Thiên Nhất đang chờ cậu đấy!”

“Thế làm phiền tiền bối rồi ạ!”

“Không có gì! Mà cậu đừng gọi ta là tiền bối, so về tài luyện khí thì ta còn thua cậu xa!”
 
Mục Thần
Chương 929: Ngả mũ thán phục


Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ mỉm cười.

Đúng là hắn giỏi hơn Từ Chính Khí, nhưng giờ hắn chỉ là một vãn bối nên vẫn phải lễ phép với các tiền bối.

Mọi người dần giải tán, sau khi căn dặn vài việc thì ba vị trưởng lão cũng dẫn Mục Vỹ rời đi.

Từ Chính Khí phất tay một cái, sau đó kéo tay Mục Vỹ, ngay sau đó các ngọn núi đã xuất hiện trên trời cao.

Có một đại trận đứng sừng sững trên đó.

Trong đại trận này có những toà kiến trúc đồ sộ cao vút.

Đây chính là đại bản doanh của Khí Cụ Môn, nằm lệch về phía Bắc của Trung Vực.

Nhưng Từ Chính Khí là cường giả tuyệt thế, nên ông ta chỉ phất tay một cái đã đưa Mục Vỹ vượt không gian tới đây ngay rồi.

Từ hành động này của ông ta, Mục Vỹ có thể đoán ít nhất Từ Chính Khí cũng phải là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám đã lĩnh ngộ quy tắc không gian.

Vì chỉ có vậy mới có thể xuyên qua không gian được.

Thực lực càng mạnh thì lĩnh ngộ về quy tắc không gian càng sâu, khi xuyên không càng đơn giản.

Cường giả thật sự sẽ có thể dẫn Mục Vỹ muốn đi đâu thì đi như Từ Chính Khí.

Phải công nhận là Khí Cụ Môn rất nguy nga và dồi dào linh khí.

Nhìn ra xa sẽ thấy có vô vàn khí tức lượn lờ trên đỉnh núi.

Mục Vỹ biết bất kể là núi Huyền Không, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông hay các môn phái lớn nào khác, họ đều chọn địa điểm cho môn phái ở các rặng núi.

Vì ở các rặng núi có linh khí, có lợi rất nhiều cho sự phát triển và trường tồn của một môn phái.

Trong Khí Cụ Môn non nước hữu tình, người qua người lại như thoi đưa.

“Đại trưởng lão!”

“Đại trưởng lão!”

Thấy ba đại trưởng lão và một thanh niên xuất hiện ở đây, mọi người đi qua đều cung kính chào hỏi với vẻ tò mò.

Hình như chẳng mấy ai ở tiểu thế giới Tam Thiên được ba đại trưởng lão tỏ thái độ cung kính như vậy.

Nhưng hôm nay là ngày Khí Cụ Môn tổ chức cuộc thi luyện khí, lẽ nào đây chính là người giành giải nhất sao?

Các đệ tử thầm suy đoán, nhưng phải chờ các huynh đệ và trưởng lão ở thành Trung Thiên về thì họ mới có câu trả lời chính xác cho vấn đề này được.

“Mục Vỹ, Khí Cụ Môn ta vốn chỉ là một môn phái nhỏ ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng qua hàng chục nghìn năm tích luỹ và chiêu mộ thầy luyện khí trong thiên hạ thì chúng ta mới phát triển như ngày hôm nay. Còn Hư Tiên Khí thì chưa có ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được đâu!”

Từ Chính Khí cười lớn nói: “Thật ra Hư Tiên Khí chỉ hơn thánh khí tuyệt phẩm vì có thêm tiên khí thôi, nhưng tiểu thế giới Tam Thiên vốn không hề tồn tại loại sức mạnh này! Vì thế, cả Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều được truyền từ đời trước lại!”

Còn truyền lại thế nào thì Từ Chính Khí không nhắc đến.

“Giờ ta sẽ dẫn cậu tới các nội của Khí Cụ Môn, đúng ra chúng ta đã chọn trước Hư Tiên Khí để trao giải rồi, nhưng giờ lão phu cho phép cậu tuỳ ý chọn!”

“Đa tạ tiền bối!”

Nghe Từ Chính Khí nói vậy, Mục Vỹ mừng ra mặt.

Nếu được thế thì hắn sẽ chọn món mà mình ưng ý nhất.

Hơn nữa, Hư Tiên Khí cũng được phân loại theo sở thích của võ giả.

Ví dụ như kiếm là vũ khí mà võ giả thích nhất.

Nếu lần này, hắn chọn được kiếm thì sẽ bán được với giá rất cao!

Thật ra Mục Vỹ cũng biết, dù hắn chọn vũ khí gì, chỉ cần là Hư Tiên Khí thì đều sẽ bán được giá hết.

“Mời vào!”

Từ Chính Khí chỉ vào một toà lầu nguy nga ở phía trước rồi mỉm cười nhìn Mục Vỹ.

Nhưng khi nhìn thấy khoảng không ở phía trước lầu các thì Mục Vỹ lại ngẩn người.

Trận pháp!

Rõ ràng chỗ này có trận pháp, lẽ nào Từ Chính Khí đang định kiểm tra mình?

Mục Vỹ bình thản cất bước.

Nhưng bước chân của hắn trông rất huyền diệu, còn bộ pháp thì kỳ lạ.

Chuyện gì vậy?

Trông thấy thế, Từ Chính Khí đờ người ra.

Nhưng ông ta đã phản ứng lại ngay sau đó.

“Nhược Phong, có chuyện gì thế? Ta đã bảo ông kêu người gỡ trận pháp ở đây để ta dẫn Mục Vỹ vào trong rồi cơ mà?”

Lãnh Nhược Phong cũng ứng biến lại ngay, nói: “Xin lỗi Mục tiên sinh, chúng ta không có ý kiểm tra cậu đâu, chắc chắn do trưởng lão của môn phái sơ suất!”

Nhược Lãnh Phong và Từ Chính Khí vội vàng giải thích.

Dù Mục Vỹ là vãn bối, nhưng trình luyện khí của hắn lại cao siêu hơn bọn họ.

Ngoài ra điều quan trọng nhất là hắn còn là một thầy luyện đan tài giỏi.

Họ không thể coi thường hai thân phận này của hắn được.

“Không sao, ta còn tưởng các vị trưởng lão muốn kiểm tra trình độ trận pháp của ta cơ!”

Từ Chính Khí cười lớn nói: “Nhưng thật lòng mà nói ta từng không tin Mục tiên sinh sẽ tham gia cả ba hạng mục thi là luyện đan, luyện khí và trận pháp, song giờ xem ra đúng là cậu có thể làm được thật rồi! Mời vào!”

Một sơ suất nho nhỏ đã khiến Từ Chính Khí biết Mục Vỹ không hề ba hoa.

Dù chỉ có một đại trận, nhưng đặt ở nơi bảo vệ thần binh quý giá của Khí Cụ Môn thì cũng rất nguy hiểm.

Nhưng khi ba bọn họ còn chưa phát hiện ra thì Mục Vỹ đã thấy điểm bất thường trước rồi, điều này khiến họ phải ngả mũ thán phục.

Bây giờ, Từ Chính Khí đang rất mong chờ sự thể hiện của Mục Vỹ, nếu hắn đúng là thiên tài ở ba lĩnh vực thì đúng là một truyền kỳ.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là truyền kỳ này hoàn toàn có thể ngang tài với họ.
 
Mục Thần
Chương 930: Khai Vân Đao


Chương 930: Khai Vân Đao

"Mời!"

Giờ đây, Từ Chính Khí đã đối đãi với Mục Vỹ như người ngang hàng với mình.

Là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, cộng thêm vốn hiểu biết và sự thông tuệ về trận pháp, nhất định Mục Vỹ sẽ trở thành cường giả đứng trên đỉnh cao tiểu thế giới Tam Thiên!

"Mời!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, biết những gì mình thể hiện ra đã được đại trưởng lão nói một không hai của Khí Cụ Môn công nhận, đi tới.

Để gây dựng Huyết Minh cần rất nhiều linh thảo, linh quả và vô số vũ khí. Đây chính là yếu tố để hoàn thiện tổ chức.

Nếu mua những thứ này từ Thiên Bảo Các hay Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các thì phải trả một số tiền lớn là cái chắc. Ba nhà buôn lớn này mà không ăn lời cắt cổ mới là lạ.

Nhưng nếu có thể lấy trực tiếp từ nguồn hàng, mua luôn từ Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông thì lại là một ý tưởng hay.

Sau khi quyết định, Mục Vỹ tiến vào nơi cất giấu thần binh quý giá nhất của Khí Cụ Môn dưới sự hướng dẫn của Từ Chính Khí.

Đó là một tòa nhà nguy nga, đồ sộ, rộng lớn hệt như trụ sở đặt ở thành Trung Thiên của Thiên Bảo Các. Trong đây chứa thứ trân quý nhất của Khí Cụ Môn đồng thời cũng là thứ trân quý nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Gần một nửa cường giả dùng thần binh bắt nguồn từ nơi này.

"Bảo Các của Khí Cụ Môn ta có chín tầng tất cả, mấy món Hư Tiên Khí đều được cất giữ tại đây!"

Từ Chính Khí vừa cười tự hào vừa dẫn Mục Vỹ đi vào đại điện ở tầng một. Có điều ông ta không tiếp tục đi lên tầng hai mà hết rẽ trái lại rẽ phải, đến nơi heo hút nhất của tầng một.

"Mục tiên sinh, cậu có nhận ra điều gì kỳ lạ không?"

"Sao?"

Mục Vỹ hướng mắt đến bức tường nơi cuối con đường. Trên tường treo bảy, tám món thần binh, mỗi món đều bị phủ bụi trông như vật mẫu.

Phía dưới chỗ thần binh ấy treo một tấm bảng.

"Đừng đụng!"

Hai chữ to đơn giản được đóng đinh tại đó.

"Đại trưởng lão!"

Mục Vỹ đang mê mẩn ngắm bảy, tám món thần binh thì một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng hắn.

Xoay người, Mục Vỹ thấy một ông lão mặc trường sam đen cũ.

Ông ấy bị gù lưng, đội nón nên không thấy được mặt mũi ra sao.

Chẳng qua người này lại tỏa ra khí thế mạnh đến mức làm Mục Vỹ sợ hãi.

Trong Bảo Các rộng lớn thế này, người này đi theo suốt một đường mà hắn không hề nhận ra.

Quá mạnh!

Thậm chí, Mục Vỹ còn mơ hồ cảm giác được dường như ông lão này còn kinh khủng hơn cả Từ Chính Khí.

"Mục tiên sinh, cậu đã thấy chỗ nào khác biệt chưa?"

"Ha ha, không ngờ Khí Cụ Môn công khai đặt bảy, tám món Hư Tiên Khí ở tầng một cho chúng hậu bối muốn xem lúc nào cũng được!", Mục Vỹ cười khẽ.

Đương nhiên hắn vừa nhìn đã thấy ngay sự đặc biệt của những món thần binh này rồi.

Nhìn chúng giống hàng mẫu cho các đệ tử tham khảo, chiêm ngưỡng thế thôi chứ thật ra chúng là Hư Tiên Khí hàng thật giá thật cả.

Câu trả lời của hắn khiến Từ Chính Khí ngạc nhiên nhìn, ngay cả ông lão mặc áo bào đen cũng sửng sốt.

"Ha ha..."

Một lúc sau, Từ Chính Khí cười phá lên: "Mục tiên sinh, Mục lão đệ!"

Ông ta đổi xưng hô ngay, nói: "Từ Chính Khí ta đây sống mấy nghìn năm, gọi cậu là Mục lão đệ có sao không?"

"Cứ tự nhiên đi, Từ lão ca!"

"Ha ha. Mục lão đệ, hôm nay tại đây, Từ lão ca xin tuyên bố, sau này Huyết Minh sẽ đứng sánh vai cùng núi Huyền Không trên tiểu thế giới Tam Thiên!"

"Sai rồi!"

Nhưng Từ Chính Khí vừa nói xong, Mục Vỹ bỗng nhiên phản bác.

"Không phải sánh vai. Huyết Minh và núi Huyền Không, chỉ một trong hai được phép tồn tại!"

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn, Từ Chính Khí tỏ ra khen ngợi.

Tâm tính và vốn kiến thức của Mục Vỹ nhìn kiểu gì cũng thấy giống của một lão già nghìn tuổi hơn là một người thanh niên.

Chắc chắn thành tựu mai này của hắn sẽ đáng sợ lắm đây!

"Được rồi, Mục lão đệ đã nhìn ra chỗ huyền diệu thì mời cậu tự chọn cho mình một món!"

Từ Chính Khí không nói nữa, để Mục Vỹ tự chọn.

"Được!"

Phải nói rằng không ngoa khi Khí Cụ Môn được công nhận là tông môn hùng mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên. Có đến bảy, tám món Hư Tiên Khí để trưng bày ở vị trí bắt mắt thế này, thật sự rất có khí phách.

Mục Vỹ không nói gì thêm, tiến tới quan sát các Hư Tiên Khí.

Kiếm, đao, chủy thủ, trường thương, đủ các loại. Tám món Hư Tiên Khí đều khác nhau.

Sau khi lướt qua một lần, cuối cùng Mục Vỹ chú ý đến một thanh trường đao.

Trường đao này không dày và nặng như đại đao mà trông giống kiếm hơn.

Có điều trên mũi đao của nó có một vết rạn.

Thấy Mục Vỹ nhìn trường đao, Từ Chính Khí vui vẻ giới thiệu: "Mục lão đệ, thanh đao này có tên là Khai Vân Đao, nghĩa là uy thế một đao đủ để chém bay mây mù, là một Hư Tiên Khí. Chẳng qua nó từng bị hư hao nặng nề nên mới bị nứt một đường ở mũi, nhưng thanh đao này vẫn thuộc cấp Hư Tiên Khí đấy!"

Nếu như nói thánh khí có linh tính, hình thành sự cộng hưởng với chủ nhân qua nhiều năm tháng ở bên bầu bạn.

Thì Hư Tiên Khí có trí tuệ gần như con người.

Hư Tiên Khí sau khi uống máu của người dùng và nhận chủ sẽ có khả năng kết nối đôi phần với suy nghĩ của người đó. Không những thế, Hư Tiên Khí còn có ưu điểm là giúp võ giả vận chuyển chân nguyên của mình và thu hút chân nguyên trong thiên địa thông qua nó, từ đó có thể bộc phát ra uy lực mạnh hơn.

Lúc ở trên sân thượng khách đ**m của Thiên Bảo Các, kiếm Khổ Tình hắn được Khổ Thanh cho chính là Hư Tiên Khí, đã thế lại còn là Hư Tiên Khí do bản thân từng luyện chế trước đây.

Cảm giác huyết mạch tương liên sẽ không mất đi chỉ vì hắn thay đổi thân xác.
 
Back
Top Bottom