Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 881: Hiểu rõ mọi chuyện


Chương 881: Hiểu rõ mọi chuyện

Uỳnh, hai người họ đánh đấm với vô vàn thủ đoạn.

Nhưng một lát sau, Chu Bằng phát hiện mình có làm gì thì Chu Á Huy cũng bám riết lấy gã, khiến gã không thể sử dụng hết sức mạnh được.

“Hừ! Chu Bằng, ta sẽ cho ngươi biết Chu Á Huy ta vẫn là Chu Á Huy nổi danh của ngày xưa, còn ngươi đừng mơ có thể cướp được vị trí thiếu trưởng tộc của ta!”

Chu Á Huy toả ra một luồng khí tức dũng mãnh, Chu Bằng cũng phải thấy khiếp sợ.

“Hỗn Nguyên Diệt Thiên Thủ!”

Chu Á Huy hét lên một tiếng, đan chéo tay rồi đập ra.

Chu Bằng không dám sơ suất, cũng bắt chéo tay lại rồi tung một ký Hỗn Nguyên Diệt Thiên Thủ ra.

Hàng loạt tiếng động thi nhau vang lên, Chu Bằng lúc này có vẻ mặt rất dữ tợn.

Sau hai chưởng đó, gã đã cảm thấy cùng cực và lực bất tòng tâm.

“A!”

Chu Bằng hét lớn lên rồi hung hăng nói: “Ta không thể thua ngươi được, ta đã phải vất vả suốt mấy chục năm vì nhà họ Chu, mà lại không bằng một kẻ đã chết như ngươi ư?”

“Rất xin lỗi, nhưng sự thật là vậy đấy!”

Chu Á Huy tiến lên một bước tới gần Chu Bằng rồi trầm giọng nói: “Ngươi tưởng bước vào cảnh giới Bất Tử Chi Thân rồi thì sẽ là đối thủ của ta ư? Đồ ngu dốt, đúng là nực cười!”

Dứt lời, Chu Á Huy đã vung tay ra.

Sau khi trúng một chưởng đó, Chu Bằng chỉ thấy sức lực toàn thân mình đã bị rút cạn, gã không thể mở miệng nói gì được nữa.

“Tam gia gia, cứu con với!”

Vào lúc sống còn, Chu Bằng đã gào lên với gương mặt tái nhợt.

“Dừng tay!”

Ngay sau đó có một tiếng quát vang lên, không gian như chỉ còn lại âm thanh ấy.

Bụp, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt Chu Á Huy rồi tung một chưởng ra, Chu Á Huy hự một tiếng lập tức lùi lại.

Chu Bằng đã may mắn thoát nạn.

“Chu Vô Năng!”

Trông thấy người đàn ông có mái tóc hoa râm, dáng người to béo với nụ cười bỡn cợt trên gương mặt bóng dầu xuất hiện, Chu Á Huy lên tiếng.

“Chu Vô Năng? Tam trưởng lão của nhà họ Chu!”

Lập tức có người trong đám đông lên tiếng.

Ngoài trưởng tộc ra thì còn có năm vị trưởng lão có địa vị cao trong nhà họ Chu, đó là đại trưởng lão Chu Mậu, người đó địa vị tối cao, mỗi lời nói và hành động đều là biểu tượng cho gia tộc họ.

Nhị trưởng lão Chu Vân Văn cũng đã biến mất từ mấy chục năm trước.

Tam trưởng lão chính là ông già to béo Chu Vô Năng này.

Tứ trưởng lão là Chu Chính Ân, ngũ trưởng lão là Chu Trí Viễn.

Năm người trên có địa vị cao và là người nói sao làm vậy trong gia tộc.

Mà người vừa xuất hiện này rõ ràng là Chu Vô Năng - tam trưởng lão của nhà họ Chu!

“Tam gia gia!”

Chu Á Huy lập tức ngẩn người khi trông thấy Chu Vô Năng.

“Tam gia gia, con là Chu Á Huy, người không nhận ra con sao?”

Chu Á Huy tỏ vẻ mừng rỡ khi nhìn ông lão ở phía trước.

Khi y còn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu, Chu Vô Năng có thể nói là người ủng hộ và yêu quý y nhất, so với nhị gia gia thì ông ta còn ra sức dìu dắt và che chở cho y hơn.

“Ngươi?”

Chu Vô Năng nhìn Chu Á Huy rồi hừ nói: “Ngươi là ai? Vừa mạo danh con cháu nhà họ Chu ta, vừa định giết thiếu trưởng tộc của gia tộc ta, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy”.

Mạo danh? Chán sống?

Chu Á Huy bật cười ha hả.

Đến giờ thì y hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Chu Vô Năng đã đi theo Chu Bằng và trở thành tay sai cho gã rồi.

“Ha ha, hay, hay lắm!”

Chu Á Huy cười lớn nói: “Không ngờ thiên tài nổi danh một thời là Chu Á Huy ta mới biến mất có mấy chục năm mà đến người trong gia tộc mình cũng không nhận ra nữa, hay lắm!”

“Chu Vô Năng, ta hỏi ông, giờ Chu Bằng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ư?”

“Đương nhiên!”

Chu Vô Năng cười ngạo mạn nói: “Theo đề nghị của bốn vị trưởng lão, trưởng tộc đã lập Chu Bằng làm thiếu trưởng tộc rồi. Kể cả ngươi có là Chu Á Huy thật thì một khi dám ra tay với thiếu trưởng tộc cũng sẽ phải chết”.

Chu Vô Năng không hề định thừa nhận thân phận thật sự của Chu Á Huy.

“Chu Bằng là thiếu trưởng tộc, còn ngươi cùng lắm là thiếu trưởng tộc cũ thôi, nhiều năm đã trôi qua, nhà họ Chu bây giờ còn là của ngươi nữa chắc?”

Trong mắt Chu Vô Năng đầy vẻ cười cợt lạnh lùng.

Ông ta từng ủng hộ Chu Á Huy là vì y có thiên bẩm xuất sắc không ai bì kịp.

Còn bây giờ, Chu Bằng đã đứng đầu trong nhà họ Chu, trưởng tộc Chu Thiên Chính mà rút lui thì Chu Bằng sẽ là trưởng tộc mới ngay.

Khi ấy, ông ta sẽ có được rất nhiều lợi ích.

Nên giờ việc gì ông ta phải nâng đỡ cho Chu Á Huy luôn kiêu ngạo này nữa!

“Giỏi, giỏi lắm!”

Chu Á Huy cười lạnh nói: “Xem ra nhà họ Chu đã vứt bỏ ta thật rồi, đã vậy thì Chu Bằng à, ngươi càng phải chết!”

“Chết ư? Ngươi nên nghĩ cách sống sót qua ngày hôm nay đi thì hơn đấy!”, Chu Bằng cười lạnh nói: “Tam gia gia, hãy giết hắn cho con, con phải phanh thây hắn, kiếp này con không muốn nhìn thấy hắn nữa!”

“Được!”

Chu Vô Năng mỉm cười rồi giơ tay tấn công Chu Á Huy!

“Dừng tay!”

Nhưng khi chưởng ấn ấy còn chưa chạm vào người Chu Á Huy, đã có một tiếng hô vang lên.

Một bóng người già nua đã xuất hiện trước mặt Chu Vô Năng.

“Chu Vô Năng, ngươi ra tay với thiếu trưởng tộc là có mục đích gì?”

Người lên tiếng cất giọng nói chính trực với vẻ tức giận.

Chu Vân Văn!

Trời ơi!

Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều thấy vô cùng kinh ngạc.
 
Mục Thần
Chương 882: Ông chưa chết ư?


Chương 882: Ông chưa chết ư?

Nhưng từ nãy đến giờ, Mục Vỹ vẫn ngồi nhắm hờ mắt trên ghế bành như thể những gì diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến mình.

Song, Chu Á Huy lại biết Mục Vỹ đã làm nên việc phi thường, đó là trở lại di chỉ Cổ Long và đưa nhị gia gia ra ngoài trong mười mấy ngày vắng bóng.

Y hiểu ý của Mục Vỹ. Thứ gì thuộc về mình thì phải tự lấy bằng chính sức mình, Mục Vỹ đã giúp y nhiều nhất có thể rồi.

Trước khi trở về, Mục Vỹ cũng nhắc nhở Chu Á Huy rằng y đã mất tích mấy chục năm nên không còn là thiếu trưởng tộc lừng lẫy của nhà họ Chu nữa. Điều mà y sắp đối mặt rất có thể là sự trả thù ác độc của những kẻ họ Chu đắc thế.

Vì sự trở lại của y sẽ khiến một nhóm người rơi xuống vực!

Chắc chắn một số người trong nhà họ Chu muốn giết y càng nhanh càng tốt.

Mà đó còn chẳng phải là số ít.

Chu Á Huy nhìn Mục Vỹ đang ngồi bên bàn, biết hắn không sai. Nhà họ Chu bây giờ không công nhận y là thiếu trưởng tộc nữa!

Nhưng người ta không công nhận là việc của người ta, Chu Á Huy muốn đấu tranh, giành lại chức vị này.

"Chu Vân Văn, ông vẫn chưa chết ư?"

"Sao mong ta chết quá thế tam trưởng lão!"

Chu Vân Văn nhìn hàng nghìn thành viên trong nhà họ Chu đứng sau Chu Vô Năng, khịt mũi khinh thường: "Mở to con mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho kỹ, ta là ai? Có thấy người đang đứng trước mặt các ngươi là ai không?"

"Chu Á Huy là người có thiên phú và thực lực mạnh nhất nhà họ Chu, cũng là thiếu trưởng tộc của gia tộc. Ta là nhị trưởng lão nhà họ Chu, các ngươi muốn làm gì bọn ta?"

Chu Vô Năng và Chu Bằng đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chu Vân Văn.

Việc Chu Á Huy không chết đã làm họ bất ngờ lắm rồi.

Không ngờ bây giờ lại nhảy ra thêm một Chu Vân Văn nữa.

Loạn thật rồi!

"Ăn nói bậy bạ!""

Chu Vô Năng bỗng sừng sộ: "Chu Vân Văn và Chu Á Huy đã chết từ lâu rồi, các ngươi đừng có bày trò mê hoặc người khác nữa. Mục Vỹ, người đúng là bụng dạ khôn lường, dám kiếm hai thế thân về đây hòng khiến nhà họ Chu dừng tay. Đúng là đồ vô sỉ!"

Lúc này, Mục Vỹ mới chậm rãi mở mắt nhìn những người xung quanh.

"Má nó!"

Chẳng hiểu sao câu đầu tiên của Mục Vỹ lại là một câu chửi.

"Ông nhìn cho kỹ đó là ai đi đã? Còn nữa, nhà họ Chu các ông lục đục nội bộ thì có liên quan gì tới ta đâu, thử nhắc đến ta một câu nữa xem?"

Nét mặt Mục Vỹ vẫn hơi tái nhợt nhưng dễ thấy đã khá hơn vừa rồi.

Một câu má nó giội cho Chu Vô Năng một gáo nước lạnh.

Thử nhắc đến hắn một câu nữa xem?

Nhìn Diệp Thu bên cạnh Mục Vỹ, Chu Vô Năng không dám chửi nữa!

Chu Vân Văn cộng thêm Chu Á Huy là đã làm ông ta nhức đầu lắm rồi.

Nếu Diệp Thu đứng cạnh Mục Vỹ cũng nhập cuộc thì ông ta thật sự không biết nên làm sao!

"Chết tiệt, biết vậy đã bảo lão tứ, lão ngũ tới rồi, rắc rối quá!"

Chu Vô Năng hậm hực thấp giọng gầm lên.

"Không sao, tam trưởng lão không cần tức giận thế đâu!"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Trên trời bị xé ra một không gian, một bóng dáng bước ra.

Mục Vỹ không xa lạ gì người này.

Huyền Âm Đức!

Mục Vỹ bần thần nhìn người nọ.

Núi Huyền Không đã cử người đến rồi.

Tiếng xé gió vút vút vút vang lên, mấy bóng hình đằng xa nhanh chóng bay tới.

Người cầm đầu cũng có quen biết với Mục Vỹ

Huyền Vô Tâm!

Vừa thấy người của núi Huyền Không đến, Mục Vỹ đã tỉnh ngộ.

Chu Á Huy và Chu Vân Văn mất tích, núi Huyền Không tuyệt đối không cho phép hai người sống sót, nếu không thì kế hoạch Huyết Thi sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Đây chắc chắn sẽ là một cú đả kích to lớn cho núi Huyền Không.

Thế nên Huyền Âm Đức tới đây nhất định là để giết người diệt khẩu!

Chu Vân Văn và Chu Á Huy đều phải chết, mà Chu Vô Năng và Chu Bằng cũng có cùng mục đích như họ. Hai bên bắt tay nhau cùng có lợi.

Chu Vô Năng và Chu Bằng muốn diệt trừ hậu họa, Huyền Âm Đức và Huyền Vô Tâm thì muốn b*p ch*t rắc rối từ trong trứng nước cho núi Huyền Không.

"Đúng là hay thật!"

Mục Vỹ tựa vào ghế gỗ quan sát tình hình, khóe miệng lại nhếch lên

Đó là một nụ cười đầy đắc ý.

"Huyền Âm Đức, lâu rồi không gặp!"

Chu Vân Văn nhìn Huyền Âm Đức với vẻ hơi bực mình.

Kẻ thù gặp nhau, ai cũng muốn băm vằm đối phương. Trong lòng Chu Vân Văn lúc này tràn trề phẫn nộ.

Năm đó bị núi Huyền Không chơi một vố rõ đau, hôm nay được thấy mặt trời lần nữa, sao mà ông ta nuốt trôi cục tức này được chứ.

Hơn nữa, phản ứng của Chu Vô Năng và mấy người trong nhà họ Chu mới là điều làm ông ta khó chịu hơn cả.

Vừa hận vừa căm tức!

"Chu Vân Văn, xem ra không ai đứng về phía ông cả!", Chu Vô Năng cười sặc sụa.

Chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.

Chu Á Huy đã rõ nhà họ Chu ngày nay thuộc về ai rồi.

Y không còn là đệ tử thiên tài mà nhà họ Chu gia tự hào nhất mà chỉ là một kẻ từng nắm danh hiệu Chu thiếu trưởng tộc. Không có y thì nhà họ Chu có thể chọn ra một thiếu trưởng tộc khác, cái gọi là tình thân đã rơi vào dĩ vãng cả rồi.

"Mục Vỹ, ngươi đúng là có bản lĩnh, ta cũng không ngờ ngươi có thể làm đến bước này!"

Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ, nói với giọng đầy sát ý.

"Cảm ơn đã khen, nhưng ta làm nhiều việc hơn ngươi nghĩ đấy!", Mục Vỹ nói một cách ẩn ý.

"Tam trưởng lão, ta nghĩ ông nên xử tử phản đồ nhà họ Chu tại đây luôn đi, nếu không hai người này mà trở lại nhà họ Chu là ông và Chu Bằng sẽ gặp nguy hiểm cho xem!", Huyền Vô Tâm mặc kệ Mục Vỹ, nói với Chu Vô Năng.

"Chắc chắn rồi!"
 
Mục Thần
Chương 883: Tuyệt đại song kiêu


Chương 883: Tuyệt đại song kiêu

Mặt mày Chu Bằng hơi tái nhợt, gã quát: "Đệ tử nhà họ Chu nghe lệnh, tấn công đảo Huyết Sát, thấy kẻ nào giết kẻ đó, giết tới khi bọn chúng đầu hàng mới thôi, cho người của bảy mươi hai hải đảo thấy đảo Huyết Sát đã bị nhà họ Chu chúng ta thâu tóm!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Tiếng hô hào đinh tai nhức óc vang lên. Trong chớp mắt, hàng nghìn tinh anh họ Chu triển khai chém giết diện rộng trên đảo Huyết Sát.

Huyết Vô Tình không bó tay chịu trói, gầm lên ra lệnh rồi dẫn dắt thuộc hạ nghênh địch.

Trận chiến hôm nay sẽ vô cùng khốc liệt.

"Sư phụ, chúng ta..."

"Không vội, kịch hay còn ở đằng sau!"

Mục Vỹ khoát tay, vẫn ung dung ngồi trên ghế.

"Nhìn ngươi thong thả ghê nhỉ? Nhưng hôm nay, ta sẽ giết ngươi, chín vảy rồng đáng ra phải thuộc về núi Huyền Không ta mới phải!"

Huyền Vô Tâm đanh mặt lao về phía Mục Vỹ.

"Ha ha, thuộc về núi Huyền Không ngươi hả Huyền Vô Tâm? Trăm năm không gặp, ngươi vẫn tự tin, mặt dày như thế!"

Nhưng Huyền Vô Tâm vừa xông ra thì một tiếng cười châm chọc thình lình truyền đến.

Trương Thắng Vỹ!

Huyền Vô Tâm sững sờ nhìn người vừa xuất hiện.

"Trương Thắng Vỹ, sao ngươi vẫn chưa chết!"

"Nhờ phúc của ngươi đấy!"

Nghe thấy câu này, ai nấy đều ngạc nhiên.

Trương Thắng Vỹ là ai?

Từng là đệ tử có tiềm lực nhất núi Huyền Không, vốn là thiên tài cùng thời với Huyền Vô Tâm vào một trăm năm trước.

Bên cạnh đó, thực lực của hai người không phân cao thấp nên được mệnh danh là tuyệt đại song kiêu của núi Huyền Không.

Tuy nhiên, vào một trăm năm trước, thời điểm hai người công thành danh toại lại truyền ra tin tức Trương Thắng Vỹ bỏ mạng ở di chỉ Cổ Long. Một thế hệ thiên tài không còn nữa.

Ai cũng không ngờ y sẽ trở lại ngay hôm nay.

"Không chỉ ta mà kể cả những người ngươi muốn chết cũng còn sống!"

Trương Thắng Vỹ vung tay. Trong chốc lát, từng bóng người hiện ra trên mặt biển.

Thấy những gương mặt quen thuộc kia, toàn thân Huyền Vô Tâm run rẩy không ngừng.

Đó là các thiên tài có tên trên bảng Thiên Mệnh cùng thời với y, tất cả đều có thực lực cao cường.

Nhưng đáng ra bọn họ đều đang chới với tại di chỉ Cổ Long chứ, sao lại xuất hiện tại đây?

Là Mục Vỹ!

Lại là Mục Vỹ!

Ngọn lửa căm phẫn dâng trào trong lòng, Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Một biển người gồm khoảng năm trăm người lộ mặt. Tất cả đều là thiên tài, cường giả nức tiếng ngày xưa của núi Huyền Không.

Thậm chí còn có vài người mà ngay cả Huyền Vô Tâm cũng không biết là ai.

Nhưng những người này xuất hiện tại đây, đồng nghĩa với việc bên cạnh phần lớn yêu quái lông xanh trong di chỉ Cổ Long qua thời gian bị sói lông đỏ giết vẫn còn một bộ phận ẩn nấp bản thân, làm y tưởng bọn họ đã chết.

Hôm nay, họ bỗng hiện thân.

Hiểu ra rồi!

Trán Huyền Vô Tâm rướm mồ hôi.

Dù đội ngũ này chỉ có mấy trăm cho đến nghìn người nhưng bất kì ai cũng từng là nhân vật làm mưa làm gió trên tiểu thế giới Tam Thiên. Sự hiện diện của họ chính là mối đe dọa hiểm hóc đối với núi Huyền Không.

Và tất cả những điều này đều do Mục Vỹ gây ra!

Nhìn kẻ đang ngồi trên ghế gỗ cười khẩy nhìn mình, lòng Huyền Vô Tâm tràn đầy phẫn hận!

"Sao lại nhìn ta như thế?", Mục Vỹ cười sặc sụa: "Ta đã nói với ngươi rồi, sớm muộn gì núi Huyền Không cũng bị tiêu diệt trong tay ta thôi. Bao nhiêu thiên tài thế này mà núi Huyền Không các ngươi đem đi thử nghiệm kế hoạch Huyết Thi điên rồ đó một cách vô nhân tính. Các ngươi muốn giết họ, nhưng ta muốn cứu họ!"

"Dám đối đầu với núi Huyền Không, ngươi đang đùa với lửa!"

"Ta thích tự thiêu mình đấy, thích lắm, rồi sao?"

Nói rồi Mục Vỹ nhóm thiên hỏa trên đầu ngón tay mình, trêu tức nhìn Huyền Vô Tâm.

"Có ngon thì qua đây giết ta xem!"

"Ta giết ngươi!"

Huyền Vô Tâm mau chóng ra tay, xông về phía Mục Vỹ.

Nhưng bên cạnh còn có Trương Thắng Vỹ đang chờ thời cơ. Y bay ra nói với Huyền Vô Tâm: "Anh bạn già, đã trăm năm trôi qua, xem trình độ của ta và ngươi có khác gì nhau không nào!"

Trận chiến chính thức bắt đầu!

"Huyền Âm Đức, bất ngờ lắm phải không?"

Mục Vỹ trêu chọc Huyền Âm Đức: "Khỏi lo gì cả, mấy trăm người này mới là một nửa số còn sống sót thôi. Còn mấy người bạn cũ của ông thì ta đã mời họ đến đảo Linh Sư rồi, giờ chúng ta chỉ việc chơi thôi!"

"Chơi? Sợ ngươi thua xong khóc nhè thôi!"

Huyền Âm Đức cười lạnh: "Mục Vỹ, ta khuyên ngươi thu tay lại và giao những kẻ này cho núi Huyền Không bọn ta ngay. Nếu không, núi Huyền Không sẽ trút giận lên đầu ngươi đấy".

"Ta cũng khuyên ông bỏ cuộc đi, nếu không chào đón ông sẽ là kiếm của Mục Vỹ ta đây!"

"Trẻ người non dạ!"

Huyền Âm Đức khịt mũi khinh thường, lao ra với tốc độ thật nhanh.

"Diệp Thu, đi!"

"Vâng thưa sư phụ!"

"À quên nữa, không được để xổng người nào. Huyền Âm Đức này là tam thúc của Huyền Vô Tâm, xem như món quà trịnh trọng và cũng là lời tuyên chiến chính thức ta tặng cho núi Huyền Không!"

"Rõ!", Mục Vỹ vừa dứt lời, Diệp Thu lập tức triển khai tấn công.

Giờ phút này, Chu Vân Văn và Chu Vô Năng đang giao thủ với nhau. Chu Á Huy tức giận công kích Chu Bằng.

Đảo Huyết Sát trở thành một bãi chiến trường.

Mục Vỹ ngồi ghế quan sát mọi chuyện diễn ra, khẽ cười.

"Dao Nhi, muội có thấy làm vậy hơi mạo hiểm không?"

"Giờ huynh quay sang hỏi muội là sao?", Tần Mộng Dao bực mình trả lời: "Hóa ra huynh biệt tăm hơn mười ngày là để làm chuyện này, thảo nào trông huynh cứ uể oải mệt mỏi!"
 
Mục Thần
Chương 884: Ông không xứng


Mục Vỹ phản bác: "Ta ra nông nỗi này vì bị muội vắt kiệt sức chứ có phải do cứu người đâu hả trời?"

"Huynh còn nói nữa à!"

Gương mặt diễm lệ của Tần Mộng Dao đỏ bừng: "Lần nào huynh cũng như sói như hổ, hùng hục mà làm!"

"Có hả?"

Khói lửa chiến tranh vẫn còn bùng lên khắp chốn nhưng bây giờ Mục Vỹ chẳng còn tí sức lực nào, không thể gia nhập cuộc chiến, thật may là lúc này chỉ cần quan sát tình hình là xong.

Hơn mười ngày qua, đúng là hắn đã trở lại di chỉ Cổ Long một lần nữa để loại trừ huyết độc cho tất cả những người ở đó.

Thật ra với thực lực của Mục Vỹ mà làm vậy thì hơi khó khăn, ngặt nỗi thời gian quá nghèo nàn, hắn không dám sơ sẩy.

May thay, tuy lúc này hắn lâm vào trạng thái yếu ớt nhưng đổi lại được hơn một nghìn cường giả cảnh giới Vũ Tiên, đã thế ai cũng là tinh anh nữa chứ.

Nếu như đặt vào trong các thế lực lớn, những người này sẽ là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.

Dù gì họ cũng từng là trưởng lão và đệ tử thiên tài của núi Huyền Không.

Sự thật chứng minh sự chuẩn bị của Mục Vỹ là đúng đắn.

Hắn cũng không ngờ người của núi Huyền Không đến nhanh như vậy.

Xem ra bọn người này cũng chuẩn bị từ sớm rồi.

Mà e là dù bọn chúng có đề phòng đến đâu cũng không ngờ Mục Vỹ có khả năng làm được điều phi thường như hôm nay.

Đã vậy thì cho ngọn lửa chiến tranh cháy dữ dội lên thôi.

Ở phía trước, võ giả của đảo Huyết Sát và các đảo khác lao vào đánh nhau với đội quân nhà họ Chu.

Ba mươi sáu đảo có mấy chục nghìn võ giả, trong khi nhà họ Chu chỉ cử mấy nghìn người đến đây. Tuy nhiên, toàn quân nhà họ Chu đều là tinh anh trong tinh anh, sức chiến đấu khi bùng nổ rất đáng sợ.

Chẳng qua là giờ đây, ba mươi sáu đảo đã hạ quyết tâm vực dậy với mong muốn giải phóng mình khỏi kiếp bị đày đọa, thế nên dù có bị bao vây, chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.

Mà mấy trăm người hắn cứu ra từ di chỉ Cổ Long lại càng sục sôi nỗi căm thù muốn hạ bệ chốn cũ của mình - núi Huyền Không.

Bị núi Huyền Không đem ra làm chuột bạch, sự oán hận của họ đối với chúng không hề ít hơn Mục Vỹ. Giờ đây, thấy người của núi Huyền Không, không cần Mục Vỹ ra lệnh họ đã xông lên chiến đấu.

Trong cuộc giao chiến này, bất cứ nơi đâu đều là một chiến trường quyết liệt, không ai phục ai, đều muốn giết lẫn nhau.

Gây chú ý nhất không gì khác ngoài cuộc chạm trán của Diệp Thu và Huyền Âm Đức.

Có thể nói, đây là hai người mạnh nhất trong số những người ở nơi này.

Mỗi một động tác giơ tay, nhấc chân thôi cũng có bản lĩnh làm chấn động cả trời đất.

Tiếp đó chính là trận chiến của Huyền Vô Tâm và Trương Thắng Vỹ.

Hai người vốn là thiên tài cùng thời. Trong đó, Huyền Vô Tâm thì rõ ràng là thiên tài được sinh ra và lớn lên tại núi Huyền Không, còn Trương Thắng Vỹ thì vào núi Huyền Không làm đệ tử nhưng coi chúng như người nhà.

Hiện giờ, chính tay ngôi nhà ấy tiễn y xuống địa ngục, hôm nay còn muốn giết y, đương nhiên Trương Thắng Vỹ sẽ không bó tay chịu trói, chìa cổ ra cho người ta chặt.

Kế đến là hai trưởng lão nhà họ Chu là Chu Vân Văn và Chu Vô Năng. Bản lĩnh của họ cũng không thấp, nhưng trước đây cả Chu Vô Năng lẫn Chu Vân Văn đều ủng hộ Chu Á Huy.

Mấy thập niên trôi qua, cảnh còn người mất, tất cả đều không còn như xưa.

Hai người đã trở thành kẻ thù của nhau.

Nhưng Chu Bằng lại là kẻ thảm nhất không ai bằng.

Gã hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Á Huy lúc này.

Chu Bằng không tài nào tưởng tượng nổi làm cách nào Chu Á Huy có thể mạnh đến vậy trong khi bị nhốt mấy chục năm?

Chỉ có bản thân Chu Á Huy mới hiểu rằng, trong thời gian bị nhốt dài đằng đẵng ấy, chính nỗi thù hận và khát khao trở lại nhà họ Chu đã chống đỡ mình.

Đến hôm nay, y mới nhận ra khát khao trở lại gia tộc đã tan thành mây khói, nhà họ Chu không còn công nhận mình là thiếu trưởng tộc nữa. Hết thảy đều hóa thành căm hận.

Quan trọng hơn là Mục Vỹ đã ký kết Sinh Tử Ám Ấn với y, điều này đã giúp Chu Á Huy tăng tiến tu vi đáng kể.

Nếu không chắc hôm nay đối đầu với Chu Bằng, y sẽ đi đời nhà ma quá.

Chiến tranh vẫn tiếp tục, tiếng đánh nhau dần trở nên dữ dội.

Nhưng dần dần, đại quân của nhà họ Chu và đệ tử núi Huyền Không đã rơi vào thế hạ phong.

Huyền Âm Đức và Huyền Vô Tâm hoàn toàn không lường trước được chuyện trong di chỉ Cổ Long còn có hơn một nghìn người chưa chết, đã thế còn được loại trừ huyết độc, khôi phục thực lực, thoát ra ngoài di chỉ Cổ Long.

Họ bị Mục Vỹ chơi một vố rõ đau.

Hai người chỉ mang mấy trăm người đến đây, những người đó thì làm gì bằng được các đệ tử thiên tài thuộc núi Huyền Không vào mười năm thậm chí một trăm năm trước.

"Khốn nạn!"

Huyền Âm Đức bị Diệp Thu kìm kẹp chẳng làm gì được nên cũng không thể giúp đỡ những người khác.

"Mục Vỹ, ta thừa nhận hôm nay đã bị ngươi cho một cú lừa ngoạn mục. Khi khác ta sẽ giết ngươi!"

"Ông không xứng giết sư phụ ta!"

Diệp Thu lạnh lùng đáp trả, làn sương đen quanh thân y đáng sợ đến mức làm ai cũng lạnh người.

Người này mạnh nhất trong số những kẻ thuộc phe của Mục Vỹ, không rõ lai lịch, thủ đoạn kỳ lạ, thực lực thì sâu không lường được.

Diệp Thu có chiến tích một mình đánh bại Lãm Thắng Thiên và Tần Nghịch Thiên, khiến họ bỏ chạy tán loạn. Huyền Âm Đức tự nhận mình thua kém hai người đó.

Nhưng ông ta muốn chạy thì đừng hòng Diệp Thu ngăn được!

"Mặc kệ, rút lui thôi, chuyện ngày mai để ngày mai tính!"

Huyền Âm Đức nói xong bèn muốn rút lui.

Nhưng sao Diệp Thu có thể cho ông ta cơ hội chạy trốn?

"Xin lỗi, sư phụ đã nói muốn mạng ông!"

Huyền Âm Đức cho rằng mình mà bỏ chạy thì không ai có thể ngăn được, nhưng hiển nhiên Diệp Thu sẽ là người dập tắt ảo tưởng đó.

Y vung tay, khí đen ngùn ngụt bao lấy cơ thể Huyền Âm Đức.

Quỷ khí dày đặc xen lẫn tiếng vạn quỷ gào thét. Sắc trời biến đổi. Bị sương mù đen xúm lấy, mặt mày Huyền Âm Đức tái mét, muốn kêu lên nhưng không thể nói ra câu nào.

Thấy cảnh này, Huyền Vô Tâm nào còn dám ở lại, bỏ qua Trương Thắng Vỹ mà bỏ trốn.

"Chạy nhanh đấy!"

Thấy Huyền Vô Tâm bỏ chạy, Trương Thắng Vỹ mỉm cười, ánh mắt lại đằng đằng sát khí.

Hai người ở cùng cảnh giới, hơi khó khăn để giết Huyền Vô Tâm nên y không đuổi theo.

Tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Huyền Âm Đức vang vọng khắp bầu trời làm ai nghe thấy cũng rợn người.

Huyền Âm Đức vốn là người quyền cao chức trọng trong núi Huyền Không, ít nhất cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín hùng mạnh thế mà giờ đây chẳng thể vùng lên trước đòn tấn công của Diệp Thu.

"Nổ!"

Diệp Thu lạnh lùng quát một câu đầy tàn nhẫn, làm cơ thể Huyền Âm Đức nổ tung.

Trong chớp mắt, tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp đảo Huyết Sát. Khí tức của Huyền Âm Đức tán loạn.

Một thế hệ cường giả đã chết.

Kết thúc đơn giản ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng ai cũng hiểu rằng càng đơn giản bao nhiêu, càng chứng tỏ thực lực cao cường, vô địch của Diệp Thu bấy nhiêu.
 
Mục Thần
Chương 885: Có ý chiêu mộ


"Chí Thánh Quỷ Thể quả là danh bất hư truyền, tiểu tử này lại sắp kiếm được món hời lớn rồi!"

Mục Vỹ nhìn Diệp Thu bay xuống, khẽ cười.

"Sư phụ!"

"Ờ, nghỉ ngơi chút đi. Chắc cảnh giới của con sẽ tiến thêm một bước sau khi dung hợp với linh hồn thật của Huyền Âm Đức đấy!"

"Vâng!"

Phe núi Huyền Không đã thua!

Chu Vô Năng thấy cảnh này chỉ biết thầm chửi bới trong lòng.

Tên thanh niên bên cạnh Mục Vỹ trông thì mờ nhạt nhưng vừa ra tay đã khiến đất lệch trời nghiêng. Không những thế, lần nào ra tay cũng thấy y mạnh hơn lần trước rất nhiều.

"Rút lui!"

Bất đắc dĩ, Chu Vô Năng đành rút quân.

Nhưng ông ta có thể rút lui, còn Chu Bằng đã bị Chu Á Huy cầm chân, không tìm được cơ hội chạy thoát.

"Ta liều với ngươi!"

Tình hình cấp bách lắm rồi, Chu Bằng phát ra tiếng thét chói tai.

Bành...

Một cú bạo tạc nổ ra ngay sau đó. Chu Á Huy buộc phải lùi lại, Chu Bằng thì biến mất.

"Huy Nhi, con không sao chứ?"

"Không sao đâu ạ!"

Sắc mặt Chu Á Huy hơi tái nhợt nhưng không bị thương nặng, chỉ bị kiệt sức quá thôi.

"Bọn chúng chạy rồi!"

Chu Á Huy nói một cách căm tức.

"Chúng ta cũng không thể giết chúng được. Lực lượng của ba mươi sáu đảo hợp tác với đảo Huyết Sát yếu hơn chút đỉnh, cầm cự qua được trận chiến là tốt lắm rồi!", Chu Vân Văn thở dài, an ủi.

Chẳng qua là do nhà họ Chu và núi Huyền Không không lường được chuyện họ còn sống nên mới có kết quả này.

Nếu không, giả sử nhà họ Chu và núi Huyền Không cử đội quân hùng hậu hơn đến thì họ chẳng còn đường trốn.

"Tiếc là phụ thân không có ở đây, không là..."

"Huy Nhi!"

Chu Vân Văn bỗng lớn tiếng: "Đừng nói nữa, con vẫn giữ suy nghĩ phụ thân con không biết con còn sống sao?"

Gì cơ!

Chu Á Huy nghe vậy thì chết điếng.

"Năm đó, lúc bị núi Huyền Không bắt đi ta đã truyền tin thật nhanh. Phụ thân con biết con còn sống, nhưng mấy chục năm qua nhà họ Chu có lần nào tìm kiếm chúng ta chưa?"

Câu vừa dứt, Chu Á Huy chỉ thấy trời đất sụp đổ, hai tai như bị sét đánh.

Biết lâu rồi!

Phụ thân biết tin từ lâu rồi!

"Vậy sao phụ thân..."

Chu Á Huy nói được giữa chừng đột nhiên ngây người.

Y biết vì sao rồi!

Vì thế lực mà y gia nhập là núi Huyền Không, uy thế của họ lớn đến mức ngay cả một gia tộc như nhà họ Chu cũng không dám đối đầu.

Giữa Chu Á Huy và mối quan hệ với núi Huyền Không, phụ thân chọn cái sau!

Nhà họ Chu mất đi Chu Á Huy chẳng sao, vẫn còn Chu Tiếu, Chu Bằng và một đám con trai của ông ta nữa. Ông ta có thể bồi dưỡng thêm một thiếu trưởng tộc khác nữa mà.

Nhưng nếu đắc tội núi Huyền Không thì nhà họ Chu sẽ đánh mất mọi thứ.

Do đó, Chu Thiên Chính, phụ thân y chọn buông bỏ y!

Bởi vậy nên dù biết con mình còn sống, hôm nay ông ta không ra mặt lấy một lần.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"

Thấy Chu Á Huy tiến về phía mình từng bước một, Chu Tiếu nằm giả chết trên đất hoảng sợ la lên.

"Ta sẽ dùng ngươi để tuyên bố đời này Chu Á Huy ta đây tự do. Sống lại một lần nữa, ta không còn là con cháu nhà họ Chu nữa!"

Phập một tiếng, Chu Á Huy tàn nhẫn g**t ch*t Chu Tiếu.

"Phụ thân, ông đã chối bỏ ta thì ta còn lưu luyến nhà họ Chu làm gì. Chu Á Huy ta đây có thể gây dựng một nhà họ Chu khác, mới hơn!"

Nỗi căm hận trào dâng trong lòng, mắt Chu Á Huy đẫm lệ.

Cảm giác bị ruồng bỏ này khó chịu lắm, đau lắm!

Nhưng y đành nhẫn nhịn!

Trận đại chiến kết thúc tại đây. Từ đầu đến cuối, Mục Vỹ chỉ ngồi trên ghế, không gia nhập cuộc chiến.

Không phải là hắn không muốn ra tay.

Chẳng qua là do việc cứu đám người Chu Vân Văn, Trương Thắng Vỹ trong vòng nửa tháng khiến hắn bị hao tổn khí huyết, thật sự không nhúc nhích gì được thôi.

Thậm chí một võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất cũng có thể quật ngã hắn dễ như trở bàn tay nữa là!

"Mục tiểu huynh đệ, sao rồi?"

Chu Vân Văn mỉm cười hỏi Mục Vỹ.

"Cũng tạm, qua một thời gian là ổn thôi!", Mục Vỹ cười nhẹ, chắp tay nói: "Văn lão, không biết ông có kế hoạch gì chưa?"

Nghe vậy, Chu Vân Văn ngẩn người.

Tiểu thế giới Tam Thiên bao la bát ngát nhưng có nơi nào thật sự chứa chấp được bọn họ?

"Nếu tạm thời Văn lão chưa có kế hoạch gì, chi bằng đến đảo Lạc Hồn của ta ở tạm nhé?"

Ai nghe câu này của Mục Vỹ cũng biết hắn có ý chiêu mộ.
 
Mục Thần
Chương 886: Huyết Minh


chương 886: Huyết Minh

“Được thôi, ha ha!”

Chu Vân Văn còn chưa kịp nói gì thì Trương Thắng Vỹ đã cười lớn rồi cực kỳ thoải mái nói: “Một khi đắc tội với núi Huyền Không thì dù tiểu thế giới Tam Thiên có rộng đến mấy cũng không còn chốn dung thân cho chúng ta nữa, nhưng đi theo Mục huynh đệ thì Trương Thắng Vỹ ta sẽ không làm sao cả!”

Phía sau y còn có mấy trăm đệ tử và trưởng lão của núi Huyền Không.

Lần này, bọn họ được sống lại là nhờ công của Mục Vỹ, vì thế ai nấy đều vô cùng cảm kích hắn.

“Các vị, núi Huyền Không không chứa các vị, nhưng Mục Vỹ ta thì có. Song, ta biết thực lực của mình còn yếu nên chưa thể khiến mọi người nể phục, nhưng mối thù của ta với núi Huyền Không không thua kém gì các vị. Mọi người ai muốn ở lại thì ở, không thì cứ việc rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, chỉ mong các vị có thể an toàn!”

Mục Vỹ nói ra câu này không phải để thể hiện mình cao thượng đến đâu.

Mà đây là sự thật!

Có hàng nghìn thiên tài cũ của núi Huyền Không ở đây, hắn không định giữ tất cả lại.

Ai muốn ở thì ở, muốn đi thì đi.

Hắn cần những võ giả đáng tin và có thù lớn với núi Huyền Không.

“Nhị gia gia, con sẽ ở lại cạnh Mục Vỹ, vì con phải báo thù!”, Chu Á Huy nghiêm túc nói.

“Đương nhiên ta cũng không đi để làm kẻ cô độc đâu, ha ha!”

Trương Thắng Vỹ cũng cười lớn nói.

“Thiên hạ rộng lớn, hình như cũng không có chỗ cho ta dừng chân!”, Chu Vân Văn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Mục tiểu huynh đệ, ta rất mong chờ vào sự thể hiện của cậu!”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ mỉm cười.

Chu Vân Văn là trưởng lão của núi Huyền Không, đồng thời còn là trưởng lão của nhà họ Chu, hơn nữa còn nổi tiếng ở cả hai nơi này.

Nếu hắn có thể lôi kéo ông ta về phe của mình thì sẽ có được sự ủng hộ của rất nhiều người.

“Nếu vậy thì chúng ta mau đến đảo Lạc Hồn thôi!”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nếu muốn chống lại núi Huyền Không thì chúng ta phải có một cái tên thật kêu mới được. Con đường báo thù sẽ đổ đầy máu, vậy thì lấy tên Huyết Minh đi!”

Huyết Minh!

Có một điều về cái tên này mà Mục Vỹ chưa nói ra, Huyết Minh có nghĩa là hắn muốn báo thù cho Huyết Kiêu.

“Được, Huyết Minh sẽ cho các lão hồ ly của núi Huyền Không biết sỉ nhục người khác thì cũng sẽ bị người khác sỉ nhục lại!”

Trương Thắng Vỹ cười lớn nói.

Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ rồi tiến tới đỡ hắn.

Bất kể Mục Vỹ có quyết định gì thì hắn cũng đều có lý do của mình.

Không biết đảo Lạc Hồn và Huyết Minh có vang danh ở tiểu thế giới Tam Thiên như Vỹ Minh ngày xưa không.

Cùng lúc đó, hàng trăm võ giả của đảo Linh Sư cũng dần trở về.

Ba đảo lớn rất mạnh, nhưng so với thiên tài cũ của núi Huyền Không thì vẫn kém hơn một chút.

Có thêm sự hỗ trợ của mấy trăm người với thực lực mạnh mẽ, cùng sự xuất sắc vốn có của người dân đảo Linh Sư nên đương nhiên mấy trăm người đó đã chiếm được nhiều ưu thế.

“Đông Minh trưởng lão, Hà Án trưởng lão, Tập Lung trưởng lão!”

Trông thấy ba vị trưởng lão dẫn đầu, Chu Vân Văn chắp tay rồi cung kính chào hỏi.

Ba vị trưởng lão này có địa vị tương đương với ông ta ở núi Huyền Không, nhưng tiếc là cũng bị núi Huyền Không kéo đi làm kế hoạch Huyết Thi.

“Xin chào ba vị trưởng lão!”

Mục Vỹ lễ phép chào hỏi.

“Mục tiểu huynh đệ khách sáo quá!”

Đông Minh mặc áo bào đen trông rất nghiêm túc, nhưng ông ấy lại nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy thiện chí.

“Nếu không nhờ có Mục tiểu huynh đệ, chắc chúng ta sẽ chết già ở di chỉ Cổ Long như nhiều người trước đó, thật sự cảm ơn cậu!”

Hà Án trưởng lão có vẻ ôn hoà của bậc trưởng bối hơn, cười nói: “Xem ra lần này, núi Huyền Không nguy to khi gặp phải Mục Vỹ tiểu huynh đệ rồi, đúng là hậu sinh khả uý!”

Tập Lung tiếp lời: “Có gì thì các người giành nói cả rồi, làm ta không biết phải nói gì tiếp cả!”

“Nhưng lần này, đảo chủ Luân Hồi Mệnh của đảo Thiên Luân đã bị giết, đảo chủ La Bá Thiên của đảo Bà La cũng bị thương nặng, còn đảo chủ Quỷ Ai của đảo Quỷ Khô đã bỏ chạy, quân của ba đảo lớn đã tan tác thì còn gì phải lo nữa!”

Linh Minh cười nói: “Bây giờ, bảy mươi hai hải đảo mới thật sự được tự do!”

“Ừm!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ thấy rất coi trọng các vị trưởng lão này.

Bọn họ đều là những trưởng lão cấp cao và có địa vị tối thượng danh bất hư truyền ở núi Huyền Không.

Dứt lời, Mục Vỹ nhìn bọn họ rồi cười nói: “Thưa các vị trưởng lão, chúng ta đến đảo Lạc Hồn rồi nói chuyện tiếp được không!”

“Được!”

“Ừm!”

Sau trận đại chiến, Huyết Vô Tình đã bắt đầu sắp xếp lại mọi việc của đảo Huyết Sát, thấy Mục Vỹ dẫn mọi người rời đi, y không nói gì cả.

Đương nhiên y hiểu ý của Mục Vỹ.

Dù bây giờ các thế lực lớn của bảy mươi hai hải đảo ở vùng biển Nam Hải đã thành một thể thống nhất, song đó chỉ là để đối phó với đảo Thiên Luân và nhà họ Chu thôi.

Giờ quân địch đã bại, nếu Mục Vỹ để cả đám người này ở lại đảo Huyết Sát, sẽ có nhiều người cảm thấy khó chịu như mắc nghẹn ở cổ họng.

Bây giờ, Mục Vỹ rời đi sẽ giúp đảo Linh Sư và đảo Huyết Sát hoàn thành việc chung tay để chống lại nhà họ Chu và ba đảo lớn, đồng thời chứng tỏ hắn không hề có ý muốn thống trị bảy mươi hai hải đảo.

Mà sự thật đúng là thế!
 
Mục Thần
Chương 887: Cuộc thi đan khí


Chuoeng 887: Cuộc thi đan khí

Thật ra Mục Vỹ không hề muốn hợp nhất đảo Linh Sư và Huyết Sát để thống trị bảy mươi hai hải đảo.

Nếu đã chuẩn bị chống lại núi Huyền Không thì điều hắn cần là thực lực từ những người mà mình tin cậy nhất.

Bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải nghe có vẻ oai phong, nhưng thực ra dù hắn chiếm được, nhưng chỉ cần núi Huyền Không giở chút thủ đoạn là có thể phá vỡ liên minh của bảy mươi hai đảo này ngay.

Nếu thế chi bằng hắn tự gây dựng một thế lực riêng kiên cố hơn.

Hơn nữa, hơn một nghìn người rời khỏi di chỉ Cổ Long đều từng là các trưởng lão và thiên tài của núi Huyền Không.

Dù họ không muốn ở lại đảo Lạc Hồn thì sau này khi gặp lại, ít ra cũng sẽ không trở mặt thành thù.

Khi tới đảo Lạc Hồn, Mục Vỹ đã phải ngây người khi nhìn thấy các toà kiến trục mọc trong núi hoang bên ngoài thành trì của hòn đảo này.

Đúng là hắn đã dặn dò Huyết Vô Tình xây dựng một căn cứ có thể chứa được cả nghìn người, nhưng không ngờ mới có nửa tháng đã xong rồi.

Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là các toà kiến trúc này rất phức tạp, trông rất thú vị.

“Huyết Minh, nơi đây chính là căn cứ trọng điểm trong tương lai của Huyết Minh!”

Mục Vỹ chỉ vào các căn nhà trong rừng nói rồi kiêu ngạo nói.

Nhiều năm về trước, hắn và người huynh đệ tốt của mình cũng từng như vậy, chỉ tay một cái là tới tận cửu thiên ngân hà, Vỹ Minh cũng ra đời từ đó.

Bây giờ, hắn càng cần tích luỹ vốn liếng và thực lực hơn.

“Mời các vị!”

Mục Vỹ chắp tay rồi cười nói.

Ngay sau đó, hắn đã ngả bài với các đệ tử và trưởng lão cũ của núi Huyền Không, ai ở lại thì sẽ trở thành một thành viên của Huyết Minh, không thì có thể đi bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, họ còn không cần phải trả ơn Mục Vỹ đã cứu họ.

Mục Vỹ đã bàn bạc xong với họ về mối quan hệ thiệt hơn.

Hắn còn cho họ thêm thời gian để suy nghĩ, chứ không bắt phải quyết định ngay.

Mục Vỹ đã thể hiện sự chân thành của mình, còn lại là suy nghĩ riêng của mỗi người.

Bất kể họ quyết định thế nào, Mục Vỹ cũng không can thiệp.

“Đảo Lạc Hồn có cái tên nghe rất bi thương, nhưng nơi này thật sự không tồi. Tuy nhiên dân số lại ít, mà như thế cũng hay, phù hợp cho Huyết Minh ra phát triển dần dần!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi đi ra ngoài ngắm biển.

“Huynh định xây dựng Huyết Minh ở đây để khiêu chiến núi Huyền Không thật sao?”

Chu Á Huy mặc trường sam màu trắng, ảo não nói: “Huynh biết họ mạnh thế nào rồi chứ?”

“Đương nhiên!”

Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Chu Á Huy rồi nói: “Không lẽ vì đối thủ mạnh nên ta có thể từ bỏ thứ mà mình giữ gìn ư?”

“Không!”

Chu Á Huy ngẩn người rồi buồn bã đáp.

Câu hỏi ngược này của Mục Vỹ khiến y khó mà trả lời được.

Đối thủ mạnh nên mình có thể từ bỏ nỗ lực ư?

Đương nhiên là không, nếu vì thế thì còn gì để bàn về tâm hồn của võ đạo nữa!

“Chắc tại bị nhốt mấy chục năm nên ta hay sợ nọ sợ kia rồi!”

Chu Á Huy cười khổ nói: “Đến gia tộc còn vứt bỏ ta thì ta còn gì phải sợ nữa, ha ha. Chúng ta tu luyện võ thuật là để không bị gò bó trong thiên hạ, khi bị kẻ khác bắt quỳ dưới đất, còn phải e dè thì chi bằng đừng tu luyện võ thuật thì hơn!”

“Đúng vậy!”

Mục Vỹ mỉm cười.

Con đường võ đạo đi bằng sự kiên định và niềm tin, nếu không có hai thứ đó để khắc phục mọi thứ thì còn bước trên con đường này làm gì nữa!

“Được rồi, ta sẽ là một thành viên của Huyết Minh. Nếu đã bị gia tộc bỏ rơi thì Chu Á Huy ta sẽ tự đứng bằng đôi chân của mình để hạ bệ núi Huyền Không, cho các lão già điên rồ ấy biết họ đã từng có quyết định ngu xuẩn thế nào!”

Chu Á Huy cười lớn với vẻ đầy đắc ý.

Mục Vỹ chỉ mỉm cười khi thấy vậy.

Có nhiều người hắn không cần phải lôi kéo, vì mục tiêu của họ giống nhau!

Nhưng Huyết Minh mới thành lập, chỉ có mấy căn nhà san sát thế này thì không ổn, kiểu gì cũng cần phải có quy tắc.

“Vỹ ca, có tin tốt đây!”

Tần Mộng Dao đi tới, cười khanh khách nói.

“Sao? Tin tốt gì thế?”

Mục Vỹ cười hỏi.

“Cuộc thi đan khí mà Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông mười năm lại tổ chức một lần bắt đầu rồi!”

Cuộc thi đan khí?

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ hơi ngẩn người.

“Mới lạ thật đấy, kể ta nghe xem nào!”

“Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông cứ mười năm lại tổ chức một cuộc thi đan khí. Họ sẽ mời tất cả thiên tài của tiểu thế giới Tam Thiên đến Trung Vực để tỉ thí luyện đan và luyện khí, lần này cũng vậy!”

“Thật ra mục đích của cuộc thi này là hai môn phái kia muốn dùng phần thưởng hậu hĩnh để mời gọi các thiên tài ẩn dật tới tham gia, sau đó chiêu mộ những người tài giỏi về làm lớn mạnh thêm cho môn phái của mình!”

Tần Mộng Dao cười nói: “Nhưng phần thưởng hấp dẫn lắm, muội nghe nói Vạn Trận Tông cũng tham gia cuộc thi năm nay đấy!”

“Vạn Trận Tông ư?”

“Ừm!”

Tần Mộng Dao nói tiếp: “Thiên Đan Tông, Khí Cụ Môn và Vạn Trận Tông mạnh ngang với Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt ở tiểu thế giới Tam Thiên. Lần này, họ hợp sức tổ chức cuộc thi rất rầm rộ, chủ yếu để tăng thêm huyết mạch cho mình”.

“Khai quật các thiên tài có thiên bẩm rồi chiêu mộ về để môn phái của mình lớn mạnh thêm”.

“Ừm, tiểu thế giới Tam Thiên đúng là một nơi nhộn nhịp, nhưng không ngờ năm nay Vạn Trận Tông cũng tham gia!”
 
Mục Thần
Chương 888: Giành giải nhất toàn tập


Chương 888: Giành giải nhất toàn tập

Chu Á Huy tiếp lời: “Ba đại môn phái cùng tổ chức thì náo nhiệt lắm đây!”

“À? Có phần thưởng chứ?”

“Đương nhiên!”

Tần Mộng Dao cười đáp: “Phần thưởng của Thiên Đan Tông là một viên thánh đan vượt cấp cực phẩm, còn của Khí Cụ Môn là một món thánh khí trên cấp tuyệt phẩm. Năm nay, Vạn Trận Tông cũng chơi lớn, người thắng có thể gia nhập môn phái họ rồi tuỳ ý lựa chọn mười vật liệu để bố trí đại trận”.

“Tâm Nhi bảo với muội kêu huynh đến Trung Vực tham gia cuộc thi rồi giành giải nhất!”

Giành giải nhất?

Chu Á Huy cười khổ khi nghe thấy vậy.

Nếu muốn làm được điều đó thì Mục Vỹ phải vừa là thầy luyện thánh đan cực phẩm, vừa là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, kiêm luôn thầy linh trận đỉnh cấp.

Mà hình như cả ba lĩnh vực này đều không liên quan đến Mục Vỹ thì phải!

“Ách, giành giải nhất thì được, nhưng họ có ép ta phải gia nhập môn phái không đấy?”

“Cái này thì không lo đâu!”, Chu Á Huy cười lớn nói: “Nhưng huynh có chắc là mình sẽ thắng chung cuộc được không?”

Không phải Chu Á Huy coi thường Mục Vỹ, mà tại ở tiểu thế giới Tam Thiên có rất nhiều thiên tài. Ngày xưa, nghe nói đến thiên tài giỏi mọi mặt như Cổ Phi Dương cũng chỉ giành giải nhất ở lĩnh vực luyện đan thôi.

Mục Vỹ làm được thật chứ?

“Phần thưởng hấp dẫn quá, chắc ta phải đi rồi!”

Mục Vỹ phải công nhận một điều là bây giờ hắn đang thiếu rất nhiều vật liệu để gây dựng Huyết Minh.

Hắn muốn xây dựng một hàng phòng vệ hoàn hảo cho Huyết Minh, để núi Huyền Không cũng không làm gì được.

“Được, nếu thế thì tham gia thôi!”

Mục Vỹ cười lớn nói với vẻ đầy ngạo mạn.

Luyện đan? Luyện khí? Trận pháp?

Nếu ở đại thế giới Vạn Thiên thì Mục Vỹ thật sự không dám khoe khoang là mình giỏi đến đâu, nhưng nơi này là tiểu thế giới Tam Thiên nên hắn tự tin rằng mình sẽ thành công.

Thiên tài?

Dù có là thiên tài nào thì cũng sẽ bị hắn đánh bại thôi.

Nhưng với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba của hiện tại, chắc Mục Vỹ sẽ hơi quá sức khi luyện chế thánh đan cực phẩm và thánh khí tuyệt phẩm, nhưng nếu hắn tiến vào tầng thứ tư - Ích Cốc Bất Thực thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hết.

Xem ra sắp tới, hắn phải cố gắng tu luyện mới được.

“Bao giờ cuộc thi diễn ra?”

“Bốn tháng nữa!”

“Tốt, xem ra tới lúc đột phá thần tốc rồi!”

Mục Vỹ tự tin nói rồi cười lớn, sau đó lập tức rời đi.

“Mục Vỹ làm được thật sao?”, Chu Á Huy ngẩn người.

Hạng mục thi đấu là thánh khí tuyệt phẩm và thánh đan cực phẩm, Mục Vỹ có thể làm được ư?

Những người tham gia cuộc thi đều là thiên tài sống ẩn dật đã lâu, thậm chí còn là thiên tài nghìn năm có một, sao Mục Vỹ có thể tự tin đến vậy!

“Đương nhiên!”

Tần Mộng Dao đắc ý nói: “Người khác thì không, nhưng huynh ấy thì vô tư!”

“Sư phụ không thấy chán khi tham gia cuộc thi cấp thấp thế này ư?”, Diệp Thu chán nản lắc đầu.

Nghe thấy vậy, cả Chu Á Huy và Tần Mộng Dao đều cạn lời!

Cuộc thi cấp thấp?

Qua lời nói của Diệp Thu thì cuộc thi rầm rộ nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên đã trở thành một cuộc thi cấp nhập môn!

Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ lao vào tẩn cho y một trận.

“Giờ thì ta biết rồi, hai sư đồ các ngươi chẳng ai bình thường cả!”, Chu Á Huy chán nản nói rồi lắc đầu rời đi.

Đúng là Mục Vỹ cần phải tham gia cuộc thi này.

Viên thánh đan vượt cấp cực phẩm đó chắc là Hư Tiên Đan, không ngờ Thiên Đan Tông đã luyện chế ra được loại đan dược này.

Còn thánh khí vượt cấp tuyệt phẩm thì chắc là Hư Tiên Khí.

Bản chất của hai loại này không khác tiên đan và tiên khí là bao, chúng chỉ thiếu chút khí chất thần tiên thôi.

Nhưng Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều được chia thành bảy cấp, không biết hai loại mà Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông đã luyện chế ra thuộc cấp mấy!

Song, cái quan trọng nhất là mười món vật liệu được lấy tuỳ ý để luyện trận của Vạn Trận Tông.

Mười món cũng đủ để Mục Vỹ chế tạo ra một linh trận đẳng cấp rồi.

Số người có thể luyện chế ra loại trận pháp này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn đại sư linh trận và tông sư linh trận thì chỉ xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên thôi.

“Xem ra bây giờ mình phải đột phá lên tầng thứ tư cảnh giới Vũ Tiên thôi, chứ thực lực kém thế này thì sao mà luyện đan được”.

Mục Vỹ đã quyết định sẽ giành giải nhất ở cả ba hạng mục, hắn sẽ tạo một đại trận để bảo vệ an toàn cho Huyết Minh.

Hắn có thể mạnh tay bán Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan đi, nhưng vật liệu luyện trận thì nhất định phải giữ bằng được.

Dẫu sao Vạn Trận Tông cũng là một môn phái rất giàu có ở tiểu thế giới Tam Thiên, không biết rốt cuộc họ đã cất giữ những bảo bối gì trong kho báu.

Không lâu sau, các đại đệ tử và trưởng lão được Mục Vỹ cứu ra ở đảo Lạc Hồn đã có quyết định của mình.

Chỉ có chưa đến ba trăm trong số hơn một nghìn người rời đi, hơn nữa một phần trong số đó còn muốn trở về gia tộc để xem tình hình thế nào.

Cuối cùng, có khoảng chín mươi phần trăm võ giả đồng ý ở lại Huyết Minh.

Thật ra rất nhiều người biết rằng mình đã bị núi Huyền Không xử tội chết, vì thế họ phải tìm một chỗ dựa bằng mọi giá.

Huyết Minh không thu hút sự chú ý của quá nhiều người, vừa hay để họ ẩn náu.

Mà điều quan trọng hơn hết là tài năng của Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 889: Huyết Minh thành lập


Chương 889: Huyết Minh thành lập

Bây giờ, đảo chủ của ba đảo lớn nhất trong bảy mươi hai hải đảo thì Luân Hồi Mệnh của đảo Thiên Luân đã chết, La Bá Thiên của đảo Bà La và Quỷ Ai của đảo Quỷ Khô đã chấp nhận đầu hàng.

Cái chính là họ đã đầu hàng Huyết Minh của Mục Vỹ!

Sự kiện này nằm ngoại dự đoán của tất cả mọi người.

Nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Dẫu sao Diệp Thu cũng là võ giả mạnh nhất ở vùng biển Nam Hải lúc này.

Hai hòn đảo đó đã tách ra khỏi đảo Thiên Luân, sau đó giao nộp hết tích góp với sự chân thành.

Điều này khiến đảo Lạc Hồn mạnh lên trong nháy mắt.

Đồng thời cũng khiến các đệ tử và trưởng lão cũ của núi Huyền Không quyết định ở lại.

Họ đã chứng kiến tài năng và sự gan dạ sáng suốt của Mục Vỹ.

Có lẽ đi theo hắn thì họ sẽ có thể báo thù được.

Chứ đầu quân cho thế lực lớn nào khác thì không thể làm điều đó!

Bây giờ, ngoài Huyết Minh ra thì không còn nơi nào dám phản lại núi Huyền Không cả!

Có mấy trăm người đang đứng trong đại điện bằng đá ở đảo Lạc Hồn.

Mục Vỹ đứng hiên ngang ở trên đầu nhìn mọi người mà trong lòng trào dâng cảm xúc.

“Thưa các vị, nếu các vị đã đồng ý ở lại thì Huyết Minh ta cũng phải có quy tắc của mình!”

Mục Vỹ nói tiếp: “Dự tính ban đầu khi ta thành lập Huyết Minh là tiêu diệt núi Huyền Không để trả thù cho huynh đệ của ta và trả thù cho các vị. Vì thế, bây giờ Mục Vỹ ta sẽ lập một lời thề ở đây, nếu kiếp này không lật đổ được núi Huyền Không thì ta sẽ không làm người!”

“Nếu kiếp này không lật đổ được núi Huyền Không thì ta sẽ không làm người!”

“Được!”

Mục Vỹ nói: “Vì mới thành lập nên Huyết Minh ta chưa có gì cả, nhưng chúng ta lại có niềm tin vững vàng nhất. Hơn nữa, các vị đều từng là thành viên của núi Huyền Không và có thực lực mạnh nên chúng ta không phải sợ ai cả!”

“Giờ chúng ta chỉ thiếu những thứ dùng trong tu luyện thôi, ta sẽ tranh thủ thời gian đi kiếm về nên các vị đừng lo, điều mọi người cần quan tâm là làm gì để nâng cao thực lực của mình thôi!”

“Tiếp theo đây, ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ của bốn vị trưởng lão. Trưởng lão Chu Vân Văn sẽ quản lý toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ của Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn, trưởng lão Đông Minh sẽ phụ trách việc của phòng luyện đan, trưởng lão Hà Án thì lo việc của phòng luyện khí, còn trưởng lão Tập Lung thì xử lý mọi việc về phương diện trận pháp”.

Mục Vỹ hạ lệnh: “Dù bây giờ Huyết Minh ta chỉ bé như con chim sẻ, nhưng lại đầy đủ mọi lĩnh vực. Năm đến mười năm nữa, ta sẽ bắt những kẻ từng kiêu căng phải bại dưới chân mình, rồi có ngày núi Huyền Không sẽ biến mất!”

“Minh chủ uy vũ!”

“Minh chủ uy vũ!”

Ngay sau đó, mọi người đã hô vang.

Mục Vỹ đã cứu mạng họ nên họ vốn đã mang ơn hắn.

Bây giờ, dường như mối thù của hắn với núi Huyền Không còn sâu hơn họ nên càng khiến họ đồng tình hơn.

“Này, nhìn gì thế hả?”

Thấy Diệp Thu đứng ngẩn ngơ cạnh mình không chút cảm xúc, Mục Vỹ cười mắng: “Hô theo họ đi chứ!”

“Quá vô vị, con không làm đâu!”, Diệp Thu chán nản nói.

“Không làm? Được thôi, đến đồ đệ của mình cũng không nói được, haizz, xem ra ta vô dụng rồi nên đồ đệ mới không thèm nghe lời nữa!”, Mục Vỹ ai oán nhìn Diệp Thu rồi thở dài nói.

“Thôi, con hô là được chứ gì!”

Diệp Thu bất đắc dĩ giơ tay lên rồi gào: “Minh chủ uy vũ!”

“Con nói gì cơ?”

“Minh chủ uy vũ!”, Diệp Thu đành phải gào lên to hơn.

“Thế mới được chứ lại!”, Mục Vỹ vỗ vai y rồi nói: “Cố lên, sư phụ rất coi trọng con nên bảo vệ ta cho cẩn thận vào!”

“…”

Đến lúc này, Diệp Thu đã khẳng định chắc trăm phần trăm người này chính là sư phụ mình đã trùng sinh.

Chứ ngoài đại sư phụ của y ra thì không còn ai có tính cách tưng tửng như thế nữa cả.

Lễ tuyên thệ rất náo nhiệt, nhưng sau đó Mục Vỹ chỉ thấy đau đầu.

Vì mới thành lập nên ngoài bảo bối mà ba đảo lớn giao nộp ra thì Huyết Minh nghèo đến mức đáng thương.

Mục Vỹ chỉ còn cách mong ngóng cuộc thi diễn ra vào bốn tháng sau mau đến nhanh, hắn sẽ tranh thủ hốt một mớ về dùng dần.

Bốn tháng sau đó, Mục Vỹ chỉ rúc trong phòng không đi đâu.

Vì muốn đột phá lên cảnh giới Ích Cốc Bất Thực trong bốn tháng là rất khó!

Nhưng Mục Vỹ tin là mình làm được.

Vì sự luyện tập chuyên nghiệp trong Thần Không Bảo Động lão luyện hơn kinh nghiệm của hắn nhiều.

Mỗi lần tiến vào thần không Bảo Động chọn đan dược hay dược liệu để thử luyện tăng tu vi đều là một lần Mục Vỹ lột xác.

Mà điều quan trọng nhất là kiểu thử luyện này rất hiệu quả.

Sắp tới có lẽ sẽ là chém giết thật sự, nhưng mỗi khi chết, Mục Vỹ chỉ tiêu hao ý niệm, sau đó rất nhanh hắn đã hồi phục trở lại.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là cách mấy hôm, Mục Vỹ sẽ lấy thánh đan hạ phẩm và trung phẩm cho thành viên của Huyết Minh dùng.

Dù nói là thánh đan hạ phẩm và trung phẩm, nhưng thánh đan mà hắn lấy ra có công dụng còn mạnh hơn thánh đan thượng phẩm và cực phẩm.

Bây giờ, ngày nào trong Huyết Minh cũng diễn ra các cuộc so tài, người thắng sẽ giành được thánh đan của Mục Vỹ.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, vì Mục Vỹ cũng không lấy được nhiều thánh đan, Huyết Minh lại có những hàng nghìn con người, mà ai cũng cần đan dược để tu luyện.

Nhưng bốn tháng đã trôi qua rất nhanh.

Trong thời gian này, núi Huyền Không và nhà họ Chu không hề đến kiếm chuyện với họ.

Điều này khiến Mục Vỹ thấy rất bất ngờ.
 
Mục Thần
Chương 890: Thành Trung Thiên


Chương 890: Thành Trung Thiên

Núi Huyền Không và nhà họ Chu là những kẻ hám danh, chỉ có một nguyên nhân để chúng không gây rắc rối cho Huyết Minh, đó là có người âm thầm nhúng tay!

Lẽ nào là Thiên Bảo Các?

Mục Vỹ không rỗi hơi suy nghĩ mấy chuyện này làm gì.

Bốn tháng không nhanh cũng không chậm.

Hôm nay, khí thế ngất trời bùng nổ trên đảo Lạc Hồn. Ngay sau đó, một tiếng cười lớn truyền đi thật xa.

Mục Vỹ vui vẻ cười, đứng dậy, khí thế đã khác xa trước đây.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng bốn - Ích Cốc Bất Thực!

Chỉ khi bước vào cảnh giới này mới thực sự đứng vững gót chân trong số các cường giả cùng cảnh giới Vũ Tiên.

Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.

"Vỹ ca!"

Tần Mộng Dao vui mừng bay tới.

Suốt bốn tháng bế quan, Mục Vỹ chẳng tỉnh lại lấy một lần. Ngày nào cũng ngồi đó, vẻ mặt lúc thì mừng rỡ, lúc thì sốt ruột làm Tần Mộng Dao nhìn mà lo lắng thay.

Bước vào tầng thứ tư cảnh giới Vũ Tiên mới được thực sự được gọi là có thành tựu, hắn cũng được tiếp thêm sức mạnh để tự tin tham gia cuộc thi luyện đan và luyện khí.

"Đi thôi, để xem các môn phái và những thiên tài lánh đời ở tiểu thế giới Tam Thiên sầm uất này có gì thú vị", Mục Vỹ hí hửng tưởng tượng: "Nếu chiêu mộ được thêm nhiều nhân tài về cho mình thì càng đáng ăn mừng!"

Tiểu thế giới Tam Thiên được chia làm năm vực Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Có điều người ta chỉ phân chia đơn giản vậy thôi chứ không mang ý nghĩa gì quan trọng.

Đây là một tiểu thế giới rộng lớn mà đến cả cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng tám lĩnh ngộ pháp tắc không gian cũng khó lòng băng qua chỉ bằng một bước chân.

Trong năm vực, Tây Vực được thống trị bởi bảy thế lực lớn do Thất Tinh Môn cầm đầu.

Mặc dù mối quan hệ của bảy thế lực lớn không tính là hòa thuận, hay xảy ra tranh chấp nhưng luôn bỏ qua hiềm khích cá nhân, trở thành một tập thể đoàn kết trong các vấn đề đối ngoại.

Không ai hiểu hơn bảy thế lực lớn rằng nếu một thân một mình, chờ đón họ sẽ là viễn cảnh bị các lực lượng siêu cấp, hùng mạnh ở Trung Vực thâu tóm.

Nam Vực thì thuộc về bảy mươi hai hải đảo.

Tuy rằng thực lực của bảy mươi hai hải đảo còn yếu kém nhưng nằm giữa lòng biển khơi, có lợi thế về vị trí địa lý.

Dù gì bảy mươi hai hải đảo đã chiếm cứ vùng biển mấy nghìn năm, những thế lực khác muốn xâm lăng nhất định phải vượt qua được chiến hạm của họ cùng một loạt các vấn đề sẽ xuất hiện khi đánh nhau trên biển.

Cho nên dù bảy mươi hai hải đảo tương đối yếu nhưng vẫn bình yên vô sự ở tại vùng biển Nam Hải.

Đông Vực là một vùng đất mênh mông với những dãy núi trùng trùng.

Toàn bộ Đông Vực là một vùng thảo nguyên hoang vắng, không một bóng người, cỏ mọc um tùm.

Nơi này ít dân nhưng thánh thú các cấp lại nhiều vô số kể, thậm chí nhiều đến mức núi Huyền Không cũng không tìm hiểu được hết.

Song đây lại là nơi ẩn náu của một bộ lạc lánh đời - Vu tộc!

Mục Vỹ có biết một chút về Vu tộc.

Bộ lạc này tu luyện vu thuật là chủ yếu.

Người Vu tộc có thể không có cảnh giới cao nhưng tinh thông vu thuật và cổ thuật là điều tất yếu.

Bên cạnh đó, tình trạng không có người sống trên Đông Vực có mối liên quan chặt chẽ với loại vu thuật này.

Người Vu tộc rất ít khi lộ mặt trong các cuộc tranh chấp tại tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng chưa từng có người nào dám xông vào Vu tộc làm mình làm mẩy.

Bắc Vực lại càng ít người hơn.

Bởi vì bộ tộc độc chiếm nơi này chính là Ma tộc!

Số người Ma tộc Mục Vỹ gặp được nhiều không kể xiết dù là kiếp trước hay kiếp này.

Trên đại thế giới Vạn Thiên, đây cũng là một chủng tộc có lực lượng hùng hậu.

Ngặt một nỗi Ma tộc và con người tại tiểu thế giới Tam Thiên đứng ở thế đối lập với nhau.

Chẳng qua là do có sự hiện diện của núi Huyền Không và các thế lực đỉnh cấp ở Trung Vực nên Ma tộc mới yên phận sống tại Bắc Vực tiểu thế giới Tam Thiên.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết rằng Ma tộc chính là một con bò cạp lăm le trong bóng tối, có thể đi ra cắn một phát bất cứ lúc nào nếu ngươi không đề phòng.

Và Trung Vực chính là nơi phồn hoa nhất tiểu thế giới Tam Thiên.

Nơi này là thiên đường của võ giả, nơi mà tất cả thiên tài đều mơ ước.

Nó được thống trị bởi Thiên Đan Tông đại diện cho trụ cột luyện đan, Khí Cụ Môn đại diện cho trụ cột luyện khí, Vạn Trận Tông đại diện cho trụ cột trận pháp cùng với bốn thế lực lớn Cửu Hàn Thiên Cung, thánh địa Huyền Nguyệt, Vô Cực Ma Tông và nhà họ Chu. Núi Huyền Không làm chủ tám thế lực siêu cấp này lại càng xứng danh bất khả xâm phạm trong Trung Vực.

Thế nên Trung Vực là nơi ra đời nhiều kỳ tích nhất.

Hết truyền thuyết này đến truyền thuyết khác nói về các thiên tài tại nơi đây.

Trong Trung Vực có một thành trì có bề dày lịch sự lên đến hàng chục nghìn năm, dân số cả chục triệu người. Nói đúng hơn là một quốc gia chứ không phải một thành trì.

Đó là thành Trung Thiên!

Tòa thành trì này đã trải qua vạn năm thăng trầm giữa tám thế lực lớn ở Trung Vực.

Quan trọng hơn, thành trì chỉ nằm dưới sự quản lý của phủ thành chủ, không một thế lực siêu cấp nào được phép nhúng tay.

Rất nhiều người thấy khó hiểu về chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy.

Về cơ bản, tất cả thế lực đều đặt tổng bộ hoặc xây dựng chi hội tại đây.

Tổng bộ của ba nhà buôn lớn Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các và Ám Ảnh Các cũng ở tại thành Trung Thiên.

Còn về thành chủ thành Trung Thiên là ai đến nay vẫn là ẩn số. Hằng năm, mỗi khi lộ diện, y đều mặc y phục màu đen, không để lộ khuôn mặt nên không người nào biết đây là ai, cũng không kẻ nào dám điều tra thân phận của y.

Tất cả mọi người chỉ biết người này họ Phùng, được gọi là Phùng thành chủ!
 
Back
Top Bottom