Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 871: Đảo Linh Sư


Chương 871: Đảo Linh Sư

Đảo Linh Sư đứng thứ hai mươi tư trong các đảo, hơn nữa còn liên kết với mười mấy đảo khác xếp phía sau tạo thành một thế lực riêng, họ không đi theo đảo Thiên Luân, cũng không đầu quân cho đảo Huyết Sát.

Xem ra lần này nhà họ Chu tiến quân đến đây là để thu phục hòn đảo này trước, sau đó mới thâu tóm đảo Huyết Sát và hơn ba mươi hòn đảo khác sau.

“Ừm, chúng ta đã nghỉ ngơi mấy ngày, giờ đến lúc ra tay rồi!”

Mục Vỹ phủi mông đứng dậy, ngậm một ngọn cỏ trong miệng rồi nói: “Lần này, chúng ta phải thu phục được đảo Linh Sư cùng mười mấy đảo khác ngay, hơn nữa còn phải giúp ngươi gây dựng uy tín, để khi về gia tộc sẽ giành được vị trí thiếu trưởng tộc!”

Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Chu Á Huy rất hiếu kỳ, rốt cuộc Mục Vỹ có chiêu trò thần thánh gì?

Cùng lúc đó, có một con thuyền đang đỗ ở một hòn đảo nhỏ thông thoáng trực thuộc một hòn đảo lớn.

“Phụ thân, người của nhà họ Chu đã khởi hành tới chỗ chúng ta rồi!”

“Đến rồi à?”

Có một bóng người già nua ngồi trên giường trong một căn phòng rồi nhún vai nói: “Đại hạn của ta tới rồi! Trước kia, họ kiêng dè sự tồn tại của ta nên buộc phải tuân theo mệnh lệnh của đảo Linh Sư ta. Nhưng một khi ta nhắm mắt xuôi tay thì đảo Linh Sư sẽ không còn khả năng trói buộc họ nữa!”

“Động Thiên, giờ con là đảo chủ của đảo Linh Sư, cho nên phải nhớ theo thời thế, không được cố quá, phải nắm chắc chiều hướng, rõ chưa?”

“Phụ thân!”

Linh Động Thiên nhìn người ở trên giường rồi nói: “Phụ thân, là Luân Vô Thường hãm hại người, nhất định con sẽ không đi theo đảo Thiên Luân, cùng lắm thì chúng ta hợp nhất với đảo Huyết Sát, rồi cùng Thiên Bảo Các đối phó với nhà họ Chu!”

“Không được vội vàng!”

Linh Minh ho khan vài tiếng rồi nói: “Xem xét cho kỹ để cân nhắc thiệt hại, tuyệt đối không được làm bừa, con rõ chưa?”

“Dạ!”

“Báo! Thưa đảo chủ, bên ngoài có mấy người trông rất kỳ lạ tới, họ nói là… là có thể trị khỏi bệnh cho lão đảo chủ ạ!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Linh Động Thiên sững sờ.

“Chữa khỏi bệnh cho lão đảo chủ ư? Họ là ai?”

“Hắn tự xưng là Mục Vỹ ạ!”

Mục Vỹ?

Linh Động Thiên ngẩn người, lẽ nào chính là Mục Vỹ đã đại náo Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các?

Hắn là hộ vệ thân cận của Bảo Linh Nhi - thiếu bảo chủ của Thiên Bảo Các, không phải hắn tới để thuyết phục ông ta đấy chứ?

“Cha…”

“Động Thiên, con cứ gặp hắn đi, nhưng ta nghĩ không cần lãng phí tâm tư vào việc chữa trị cho ta nữa đâu, chẳng qua người này chỉ muốn con đầu quân cho Thiên Bảo Các thôi!”

Linh Minh ảo não nói: “Chất độc trong người ta không thể giải được đâu, đến Thiên Đan Tông còn bó tay, nên con đừng để hắn lừa”.

“Con hiểu ạ!”

Linh Động Thiên khom người rồi đi ra ngoài.

“Có chắc người đó là Mục Vỹ không?”

“Chắc thế ạ!”

Dáng vẻ sầu não ban nãy của Linh Động Thiên đã biến mất, thay vào đó là khí thế uy nghiêm.

“Mục Vỹ… đúng là trước kia, tài luyện đan và luyện khí của ngươi rất cao siêu, nhưng nếu ngươi định dùng cách chữa trị cho phụ thân ta để ép ta đầu quân cho đảo Huyết Sát thì đừng hòng!”

Linh Động Thiên là đảo chủ của đảo Linh Sư nên có tu vi rất cao thâm.

Song, tổng thực lực của đảo Linh Sư thì không mạnh, tuy nhiên họ chưa từng bị coi thường vì sự tồn tại của phụ thân Linh Minh của ông ta.

Thực lực của Linh Minh cao hơn Luân Hồi Mệnh và La Bá Thiên rất nhiều, nhưng vì nhiều năm bị tính kế nên ngày một yếu dần.

Song, uy lực của Linh Minh vẫn còn, nên mới có mười mấy đảo nhỏ đồng ý sát nhập.

Nhưng bây giờ, sức khoẻ của Linh Minh ngày một yếu, tiếng tăm của đảo Linh Sư không còn được như trước, vì thế Linh Động Thiên cũng rất áp lực khi thống trị các đảo nhỏ.

Vì liên tục có người khiêu chiến uy nghiêm của ông ta.

Tuy Linh Động Thiên không thể chấp nhận kiểu gây hấn này, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

“Linh đảo chủ!”

Linh Động Thiên vừa đi ra ngoài, đã thấy có bốn người đang đứng ở phòng khách chờ mình.

Người đứng đầu là Mục Vỹ.

“Vị này chính là Mục Vỹ - hộ vệ thân cận số một của Bảo thiếu chủ ư? Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, ít tuổi nhưng đã có thực lực cao siêu, lợi hại hơn đệ tử trên bảng Thiên Mệnh của núi Huyền Không nhiều”.

Câu này của Linh Động Thiên đương nhiên có ý tứ sâu xa.

Những chuyện Mục Vỹ đã làm ở núi Huyền Không đã truyền khắp nơi mấy tháng nay, nên bảy mươi hai hải đảo cũng biết chuyện.

“Thường thôi ấy mà!”

Nghe thấy lời khen của Linh Động Thiên, Mục Vỹ bật cười và thản nhiên tiếp nhận, không hề khiêm tốn chút nào.

Điều này khiến Linh Động Thiên hơi bất ngờ.

“Được rồi, Linh bảo chủ, ta không phí lời nữa nhé. Ta có thể hoá giải chất độc trong người của phụ thân ông, có điều không biết ông có để cho ta làm điều ấy hay không!”

Mục Vỹ vào thẳng vấn đề.

Quân của nhà họ Chu đã tới gần, hắn không còn thời gian để lòng vòng nữa.

Nếu Linh Động Thiên đồng ý thì hắn sẽ giải độc cho Linh Minh, còn không thì hắn sẽ đi luôn.

Sự sống còn của các đảo nhỏ đi theo đảo Linh Sư không liên quan đến hắn, lôi kéo được họ thì tốt, còn không thì cũng chẳng sao.
 
Mục Thần
Chương 872: Độc nào ta cũng giải được


Chương 872: Độc nào ta cũng giải được

Câu nói này của Mục Vỹ đã khiến Linh Động Thiên ngẩn người.

Mục Vỹ này thẳng thắn quá đấy!

“Ngươi có cách ư?”

Linh Động Thiên cười khổ nói: “Mục Vỹ, ta biết ngươi có thể luyện chế được thánh đan hạ phẩm có mười đạo đan văn, nhưng ngươi phải hiểu là mỗi một loại đan dược trong bốn cấp của thánh đan đều có thứ hạng khác nhau, hơn nữa sao ngươi lại đoán ra chất độc của cha ta!”

“Trên đời này, không có chất độc nào mà ta không giải được!”

Mục Vỹ tự tin nói: “Nếu có thì đó là chất độc không thể giải được! Nhưng chỉ cần là chất độc có cách giải thì ta đều làm được!”

Mục Vỹ có thể tự tin như vậy không phải vì hắn ngạo mạn, hơn nữa nếu hắn không thể hiện bản thân thế này thì chắc Linh Động Thiên sẽ khó mà tin tưởng hắn.

Còn hắn chỉ cần Linh Động Thiên nghĩ mình rất khí phách, đồng thời k*ch th*ch được khát vọng phản kháng của ông ta thôi.

“Ngươi kiêu căng quá đấy!”

Thấy vẻ đầy thản nhiên của Mục Vỹ, Linh Động Thiên cười nói: “Thế ngươi có biết nếu ngươi không chữa khỏi cho phụ thân ta, thậm chí còn khiến bệnh của người nặng hơn thì sẽ bị phạt thế nào không?”

“Mạng đổi mạng, được chưa?”

Mục Vỹ cười lớn nói: “Ta đã nói rồi, chất độc nào ta cũng có thể giải được, chỉ cần ông tìm đủ dược liệu mà ta kê đơn thì ta sẽ giải độc được ngay!”

“Thôi, ta biết ông không thể tự quyết định chuyện này. Vì thế hãy để ta nói chuyện với phụ thân ông, dẫn ta đi gặp ông ấy đi!”

Mục Vỹ nói thẳng.

“Ngươi tưởng muốn đi là đi à?”

Linh Động Thiên tỏ rõ vẻ tức giận rồi hừ nói: “Mục Vỹ, ngươi đừng có làm càn, đây là đảo Linh Sư của ta, chứ không phải đảo Huyết Sát đâu!”

Cộp cộp!

Linh Động Thiên vừa nói dứt câu, đã có nhiều người bay từ trong góc khuất ra.

Đã có người mai phục ở hai bên từ trước.

“Ông không tin ta cũng được, nhưng phụ thân ông thì không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nếu ông nghĩ mình có thể tự lo liệu mọi công việc cho đảo thì ta sẽ không chữa cho phụ thân ông nữa, nhưng ông hãy suy nghĩ cho kỹ về tương lai của đảo Linh Sư!”

Mục Vỹ hừ nói: “Hơn nữa, ta có muốn chữa cho phụ thân ông hay không là quyền của ta, ít ra ông cũng nên để ta gặp ông ấy rồi hãy tiễn khách chứ”.

“Dựa vào đâu mà ta có thể tin ngươi được?”

“Dựa vào việc đảo Linh Sư của ông sắp bị nhà họ Chu và đảo Thiên Luân tấn công, còn Linh Động Thiên ông thì không đủ khả năng để đối mặt với những chuyện đó”.

Mục Vỹ nói một cách không hề nể nang, tuy khó nghe nhưng đều là những lời chân thực.

Linh Động Thiên đứng ngẩn ra tại chỗ, sau đó xua tay ra hiệu cho mọi người rút lui.

“Hi vọng không phải ngươi đang ba hoa!”

Linh Động Thiên xoay người rồi dẫn nhóm Mục Vỹ đi ra phía sau.

“Luôn thế này đi có phải là nhanh không? Cứ làu bà làu bàu mãi!”, Mục Vỹ lẩm bẩm rồi đi ngay theo.

Hắn thật sự không muốn phí lời để nói chuyện với Linh Động Thiên.

Hắn đã tìm hiểu về lai lịch của bảy mươi hai hải đảo khi đi theo Bảo Linh Nhi.

Khi ấy, Bảo Linh Nhi rất coi trọng đảo Linh Sư.

Vì thế, hắn cũng không những hiểu biết nhất định về hòn đảo này.

Phụ thân của Linh Động Thiên đã bị nhóm ba đảo lớn đảo Thiên Luân chung tay hãm hại, vì thế đã bị thương nặng, nhiều năm qua ngày càng sa sút và yếu dần.

Mục Vỹ biết đảo Linh Sư không muốn đi theo Thiên Bảo Các vì nơi này chuyên kinh doanh buôn bán, nhưng sau này khi đảo Thiên Luân vùng lên thì chắc chắn họ sẽ đối phó với nơi này.

Vì thế, so với việc ngửa cổ chờ chết thì chi bằng giương cờ khởi nghĩa, trực tiếp đối đầu với đảo Thiên Luân!

“Ngươi có cách thật à?”

“Thế ông tưởng há miệng là có thể nhổ ra được thánh đan hạ phẩm mười đạo đan văn à?”, Mục Vỹ bực mình nói: “Ông có biết một khi đã luyện chế ra được loại đan dược ấy thì ít nhất cũng phải là thầy luyện thánh đan trung phẩm không?”

“Mong là ngươi sẽ thành công, chứ không…”

“Biết rồi, ông đừng nói mấy câu đe doạ nữa. Giờ ông không tin ta cũng được, nhưng lát nữa đừng có mà trợn mắt há miệng ra mà nhìn rồi bày ra vẻ vừa kinh ngạc vừa khó tin nhé!”

“Ngươi…”

Nghe thấy vậy, nhóm Tần Mộng Dao bật cười.

Lòng vòng một hồi, bọn họ đã đi đến trước một căn phòng.

“Vào đi!”

Linh Động Thiên còn chưa gõ cửa thì bên trong đã vọng ra một giọng nói yếu ớt.

Giọng nói này thều thào, như thể người nói chỉ đang thoi thóp.

“Phụ thân!”

Linh Động Thiên mở cửa, nhìn Linh Minh yếu ớt với vẻ nôn nóng.

Trong phòng bày rất ít đồ nên trông rất mộc mạc, ông già nằm trên giường có mái tóc bạc trắng, đôi mắt lim dim trông vô cùng ủ rũ.

“Phụ thân, đây là Mục Vỹ, hắn nói có thể loại bỏ được chất độc cho người!”

Linh Động Thiên nhìn cha mình rồi cung kính nói.

“Ta biết rồi!”

Linh Minh liếc nhìn Mục Vỹ như thể muốn nhìn thấu hắn.

Còn lúc này, Mục Vỹ cũng đứng yên tại chỗ để quan sát lão ta.

“Bắt đầu đi!”

Linh Minh bất ngờ nói.

“Được!”
 
Mục Thần
Chương 873: Nhanh gọn


Chương 873: Nhanh gọn

Mục Vỹ tiến lên một bước bắt mạch cho Linh Minh, sau đó từng dòng chân nguyên từ tay hắn đã truyền vào trong cơ thể lão ta, khi chân nguyên di chuyển thì người Linh Minh cũng rung lên.

Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới thu tay về.

Mục Vỹ lúc này đã mệt lả, toàn thân mướt mát mồ hôi.

“Sao rồi?”

Linh Động Thiên vội hỏi.

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Linh Động Thiên, Mục Vỹ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt.

“Mọi người ra ngoài một lát được không?”

“Ngươi lại định giở trò gì?”, Linh Động Thiên hừ nói: “Ta cho ngươi vào chữa bệnh đã là rất nhân nhượng rồi, chất độc trong người phụ thân ta không nhẹ, sao ta biết ngươi ở lại đây…”

“Động Thiên, ra ngoài!”

“Phụ thân!”

“Ta bảo con ra ngoài, có phải đến lời nói của ta con cũng định bỏ ngoài tai không?”

“Dạ!”

Linh Động Thiên chắp tay rồi rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, nhóm Chu Á Huy cũng đi ra ngoài theo.

“Được rồi, lão đảo chủ đừng diễn kịch nữa, giờ chỉ có hai chúng ta thôi. Dù ông đang bị thương, nhưng đâu đến mức thành ra cái bộ dạng này!”

Thấy dáng vẻ như đang hấp hối của Linh Minh, Mục Vỹ cười nói: “Chất độc mà ông trúng rất nhiều và phức tạp, hơn nữa ông đã uống quá nhiều thiên tài địa bảo để cải thiện sức khỏe, nhưng đã hoàn toàn thất bại. Bây giờ, chất độc trong người ông ngày một nhiều, sắp không áp chế được rồi, song ít nhất thì hiện giờ ông cũng không yếu thế này!”

“Xem ra đúng là ngươi cũng có chút hiểu biết”.

Bị Mục Vỹ nhìn thấu, Linh Minh cũng không che giấu nữa.

Lão ta vốn đang dựa vào giường lập tức ngồi thẳng dậy.

Trông lão ta nhanh nhẹn và khoẻ mạnh hơn hẳn.

So với ban nãy thì đúng như hai người khác nhau.

“Được rồi, ta đã xem rõ tình trạng bệnh tình của ông rồi. Ta có thể giải độc được, nhưng giờ bàn điều kiện đã!”, Mục Vỹ mỉm cười nói.

“Ngươi có thể giải được thật ư?”

Khó trách Linh Minh thấy ngạc nhiên, bởi lão ta đã nhờ trưởng lão của Thiên Đan Tông giải độc hộ, song người ấy lại không làm được, cuối cùng lão ta đành phải sống chung với nó.

Mục Vỹ tỉnh bơ nói mình có thể giải độc được cho lão ta thì sao lão ta không kinh ngạc cho được.

“Không giải được thì ta ở đây chơi với ông chắc? Phí thời gian của cả hai thì có ý nghĩa gì không?”

Mục Vỹ nhếch miệng nói: “Mục đích ta đến đây rất đơn giản nên ta không muốn vòng vo với ông nữa, chúng ta bàn chuyện chính luôn đi. Ông cũng đừng nói xa nói gần với ta làm gì, vì chúng ta đều không rảnh!”

“Chuyện chính gì?”

“Đơn giản thôi, ta chữa khỏi bệnh cho ông, còn ông phải phục tùng ta mười năm!”

Mười năm!

Linh Minh ngẩn người.

Lão ta vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, đã lĩnh ngộ sức mạnh không gian, vì thế ba đảo lớn mới không dám làm gì đảo Linh Sư. Dù đảo Linh Sư có đối nghịch với họ thì họ cũng phải kiêng dè vài phần vì sự tồn tại của lão ta.

Nhưng nếu lão ta chết thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Chắc chắn đảo Linh Sư sẽ bị ba đảo lớn tiêu diệt.

Trong hoàn cảnh này thì bắt buộc lão ta phải đồng ý thôi.

“Được!”

Nghe thấy câu trả lời của Linh Minh, Mục Vỹ thở phào một hơi rồi tươi tỉnh nói: “Coi ông căng thẳng chưa kìa, ta chỉ cần ông phục tùng thôi, còn đảo Linh Sư muốn làm gì thì cứ làm!”

“Thế thì được!”

Linh Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bắt đầu trị thương được chưa?”

“Rồi!”

Cùng lúc đó, Linh Động Thiên đang đi qua đi lại ở bên ngoài với tâm trạng rất nôn nóng.

“Đảo chủ, đảo chủ!”

“Có chuyện gì mà hốt hoảng thế, còn ra thể thống gì không?”

“Đảo chủ của ba đảo Linh Cữu, Thanh Vân và Hải Sư đến ạ!”

“Họ đến làm gì?”

Linh Động Thiên cau mày, cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Đi, ra xem sao!”

Linh Động Thiên buộc phải đi xem xét tình hình. Trước mặt phụ thân, ông ta là một người con trai hiếu thuận, nhưng với đảo Linh Sư thì ông ta là một đảo chủ, vì thế nhất định phải thể hiện khí thế cùng bản lĩnh cần có!

Cùng lúc đó, có mười mấy người đã tập trung trong phòng tiếp khách cúa đảo Linh Sư.

Bọn họ đều là đảo chủ của các đảo khác.

Bây giờ, đội quân của nhà họ Chu đã sắp đến đây nên bọn họ đều thấy bất an, đương nhiên phải đến đảo Linh Sư để hỏi cho ra lẽ.

“Linh đảo chủ!”

“Linh đảo chủ!”

Thấy Linh Động Thiên xuất hiện, tất cả đều cung kính chào hỏi.

“Không biết các vị từ xa đến đây có việc gì?”

“Linh đảo chủ, nhà họ Chu và ba đảo lớn kết hợp với mười đảo đứng đầu xâm phạm chúng ta, đương nhiên chúng ta phải tới để giúp đảo Linh Sư rồi!”

Một đảo chủ chính nghĩa nói: “Lần này, Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai có ý đồ xấu, họ định mượn sức của nhà họ Chu để khôi phục lại địa vị bá chủ từng có, đúng là không thể tha thứ”.

“Đúng vậy!”

Một đảo chủ khác tiếp lời: “Đương nhiên chúng ta ủng hộ đảo Linh Sư, vì thế mới đến đây để nghe Linh đảo chủ sắp xếp”.

“Đúng!”

“Đúng vậy!”

Nghe các đảo chủ nói vậy, Linh Động Thiên thở phào một hơi rồi nói: “Các vị yên tâm, lần này đảo Thiên Luân dám có ý đồ xấu với đảo Linh Sư ta, đương nhiên chúng ta sẽ đồng lòng để đánh lui họ!”

“Chính xác!”

Một đảo chủ khác chợt nói: “Linh đảo chủ, nếu vậy hãy mời lão đảo chủ ra đây để chủ trì đại cục cho chúng ta, cho đám xấu xa kia biết đảo Linh Sư không phải là nơi họ có thể xâm chiếm!”

“Chuyện này…”

Nghe thấy vậy, Linh Động Thiên thầm thấy khó xử.

Mấy lão hồ ly này đến đây ngoài mặt thì nói là ủng hộ đảo Linh Sư, nhưng thực chất là đến dò la tình hình.
 
Mục Thần
Chương 874: Một đám cáo già


Chương 874: Một đám cáo già

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có tin không hay gì về phụ thân ông ta bị truyền ra, những kẻ này sẽ lập tức phản bội, thậm chí đầu quân cho đảo Thiên Luân và quay sang đối đầu ngược lại với đảo Linh Sư.

"Một đám cáo già!"

Linh Động Thiên thầm mắng, ngoài mặt lại nói: "Các vị, hiện giờ phụ thân ta đang bế quan để tìm kiếm cơ hội đột phá nên xin các vị quay về cho. Khi nào quân của nhà họ Chu đến, đảo Linh Sư ta nhất định sẽ cùng đứng trên chiến tuyến với các vị!"

Ông ta vừa dứt lời thì có người bên dưới lên tiếng: "Linh đảo chủ, đây là chuyện liên quan đến mạng sống của nhiều người, chi bằng mời lão đảo chủ ra để lên kế hoạch, hành động trước thì chúng ta mới chiếm được thượng phong!"

Người ta đã nói đến mức đó mà Linh Động Thiên còn không chịu mời phụ thân mình ra thì mấy lão cáo già này nghi ngờ là cái chắc.

Phải làm sao đây!

Lòng Linh Động Thiên sốt ruột vô cùng.

Hơn mười đảo chủ đứng bên dưới đều quan sát ông ta.

Chỉ cần Linh Động Thiên lộ ra chút hốt hoảng, họ sẽ biết ngay Linh Minh chỉ đang phô trương thanh thế!

"Ha ha, các vị đảo chủ nhớ nhung Linh Minh này như thế, lão mà không ra gặp thì thấy có lỗi lắm!"

Đúng lúc này, một tiếng cười truyền đến, một bóng người bay tới trên đại điện.

Đó chính là Linh Minh!

Lúc này, tóc Linh Minh bạc phơ, tinh thần phấn chấn, toàn thân ánh lên hào quang rực rỡ.

Hơn hết là Linh Động Thiên thấy phụ thân bây giờ khác hẳn so với trước kia.

Giải độc được rồi ư?

Nhưng sao có thể chứ?

"Linh lão đảo chủ!"

Thấy Linh Minh lộ diện, mấy vị đảo chủ đứng dưới mau chóng kính cẩn chào hỏi.

Uy thế mơ hồ ấy buộc họ phải cúi đầu!

"Động Thiên, các vị đảo chủ muốn gặp ta thì con thông báo một tiếng là được, sao lại cản họ?", Linh Minh khiển trách: "Chẳng biết lễ nghĩa gì cả!"

"Nhưng cha, người đang bế quan mà..."

"Có bế quan cũng không quan trọng bằng việc Luân Hồi Mệnh dẫn người tấn công đảo Linh Sư ta!"

Linh Minh tỏ ra bực bội: "Các vị đảo chủ nóng ruột như thế đương nhiên là vì lo cho lão hủ rồi, thế mà con từ chối người ta là sao?"

"Con biết sai rồi ạ!"

Linh Động Thiên hơi khom lưng, cúi đầu hối lỗi.

Thấy Linh Minh vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn mạnh hơn trước đây, mọi người đều yên lòng.

"Các vị, đảo Thiên Luân câu kết với nhà họ Chu hòng thâu tóm chúng ta, đương nhiên đảo Linh Sư sẽ đồng tâm hiệp lực với mọi người để chống lại chúng. Nhưng muốn chống lại đảo Thiên Luân và nhà họ Chu mà chỉ dựa vào sức chúng ta rõ ràng là điều phi thực tế!"

Linh Minh hùng hồn nói: "Thế nên ta chuẩn bị liên kết với ba mươi sáu hòn đảo dưới trướng đảo Huyết Sát để cùng nhau đối địch. Chắc họ cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Giây phút này, chúng ta chỉ nên quan tâm đến vấn đề sống còn chứ không phải đắn đo nên thần phục ai!"

"Hơn nữa, ta nghĩ có lẽ mọi người đều lấy được nhiều thứ tốt từ việc giao dịch với đảo Huyết Sát và Thiên Bảo Các nhỉ? Nhưng chúng ta giao dịch với họ chứ không thần phục họ, hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau!"

"Nói đúng lắm, nói đúng lắm!"

"Không sai!"

"Đúng vậy!"

Sau khi nghe những lời này của Linh Minh, những người bên dưới rối rít phụ họa.

Dù gì Linh Minh cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, lĩnh ngộ sức mạnh không gian lớn lao, họ không dám khinh thường lão ta.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao họ chịu đi theo đảo Linh Sư.

Giờ thì đến Linh Minh cũng đã lên tiếng, họ càng hiểu rằng đây không phải lúc bảo toàn danh tiếng mà là đấu tranh vì sống còn.

"Nhưng liệu phía Thiên Bảo Các và đảo Huyết Sát có đồng ý liên kết với mình không Linh lão đảo chủ?"

Một đảo chủ không kiềm được dò hỏi.

Nói cho cùng, mặc dù đảo Huyết Sát toàn liên hiệp với các đảo xếp hạng gần chót nhưng bản thân họ đã là một lực lượng không nhỏ rồi.

Cộng thêm sức mạnh hùng hậu của Thiên Bảo Các, nhìn kiểu gì cũng thấy đảo Huyết Sát chả cần bắt tay với bọn họ làm gì!

"Có chứ. Ta đại diện cho Thiên Bảo Các và đảo Huyết Sát tới đàm phán với các vị đây!"

Một giọng nói đầy cởi mở bỗng truyền đến từ phía sau đại sảnh. Một người bước ra, đó chính là Mục Vỹ.

"Ơ? Mục Vỹ, cận vệ của Bảo thiếu chủ?"

"Là hắn thật ư? Hắn còn sống!"

"Không ngờ núi Huyền Không lại tha cho hắn!"

"Sao mà giết được, hắn là người của Thiên Bảo Các mà!"

Sự xuất hiện của Mục Vỹ làm đám đông dấy lên tiếng xôn xao.

Họ từng nghe kể về sự tích trong di chỉ Cổ Long của Mục Vỹ. Dù đã mấy tháng trôi qua nhưng chuyện này vẫn được người ta bàn tán say sưa.

Nhất là sự kiện hắn giết Trần Nhiễm đứng thứ năm bảng Thiên Mệnh!

Tất cả mọi người đều thảng thốt vì chuyện này.

Dù gì Trần Nhiễm cũng là đệ tử núi Huyền Không, địa vị ở đó không hề thấp. Mục Vỹ phải mạnh và khí phách lắm mới dám giết y!

"Các vị, ta đại diện đảo Huyết Sát và Thiên Bảo Các tới đây đàm phán hợp tác. Nhà họ Chu nhúng tay vào chuyện của bảy mươi hai hải đảo là xâm phạm đến tôn nghiêm của các vị, ta nghĩ mọi người cũng không muốn sau này bảy mươi hai hải đảo bị gọi là một phần của nhà họ Chu chứ?"

Mục Vỹ cười nói: "Về Thiên Bảo Các, mặc dù trên danh nghĩa là cầm trịch bảy mươi hai hải đảo, nhưng ta nghĩ mọi người cũng rõ thời gian qua Thiên Bảo Các chỉ chú trọng làm ăn chứ không phải mở rộng địa bàn, vừa rồi chưa từng có một đảo nào bị Thiên Bảo Các thu phục!"

"Thế mà ta lại nghe nói có người muốn dâng đảo mình ra để được nằm dưới trướng Thiên Bảo Các, tiếc là đã bị Thiên Bảo Các từ chối rồi!"

Mấy người trong nhóm hơn mười người bên dưới nghe vậy thì đỏ mặt.

"Có nên tin không?"

"Chắc chắn là nên rồi, Linh lão đảo chủ đã đích thân ra mặt mà các ngươi còn không tin?"

"Tin! Đương nhiên là tin được rồi!"

Sau cuộc thảo luận, các vị đảo chủ lần lượt ra ngoài.

Chuyện đã đến nước này, đảo Linh Sư không thể sống hòa thuận cùng đảo Thiên Luân nữa.
 
Mục Thần
Chương 875: Lại đến đảo Huyết Sát


"Cha, độc của người được giải rồi ư? Nhưng... bằng cách nào?", Linh Động Thiên nhìn Linh Minh với vẻ khó tin.

"Giải rồi, chẳng bị gì nữa đâu!"

Mục Vỹ bĩu môi, đứng một bên xen miệng vào: "Đã nói là lát nữa đừng có làm cái mặt kiểu ôi thần linh ơi, không thể tin được đấy rồi mà. Nhìn ông kìa!"

Linh Động Thiên mất hết mặt mũi, chỉ biết cười trừ: "Xin lỗi Mục tiểu huynh đệ nhé!"

"Không sao, cũng do ông lo cho cha mình thôi, ta không nhỏ nhen vậy đâu. Giờ thì chúng ta đi thôi lão đảo chủ!"

"Được!"

Đi? Đi đâu?

Linh Động Thiên ngớ người.

"Động Thiên, con sắp xếp công việc trên đảo Linh Sư đâu vào đấy đi, chuẩn bị chiến tranh rồi, ta sẽ đi đảo Huyết Sát với Mục Vỹ để đàm phán hợp tác!"

"Vâng!"

Linh Động Thiên chắp tay đáp ngay.

Nhìn theo bóng lưng những người rời đi, Linh Động Thiên sục sôi ý chí chiến đấu.

Phụ thân ông ta chính là trụ cột vững chắc nhất.

Chỉ cần cha mạnh khỏe, đảo Linh Sư vẫn còn tồn tại!

"Luân Hồi Mệnh, lần này ta nhất định sẽ khiến ngươi thất thểu bỏ chạy!"

Rồi Linh Động Thiên cau mày nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy.

Cậu thanh niên đi bên cạnh Mục Vỹ lúc nãy trông rất quen nhưng ông ta không nhớ mình từng gặp ở đâu.

Cùng lúc đó, bầu không khí tại đảo Huyết Sát cũng cực kỳ khẩn trương. Mấy chục vị đảo chủ liên minh với Huyết Vô Tình đang mở cuộc họp thảo luận cách đối phó đảo Thiên Luân và nhà họ Chu.

Khác với cảnh tượng bên thăm dò, bên đối đáp tại đảo Linh Sư, ở đảo Huyết Sát là tất cả mọi người đều đồng tâm hiệp lực.

Bởi họ đều có địa vị thấp, là đối tượng bị đảo Thiên Luân chèn ép. Bây giờ bỗng được Thiên Bảo Các ủng hộ thì đương nhiên cũng quyết định liều chết đánh một trận rồi.

Bọn họ thà sống trong vinh quang còn hơn làm chó cho người ta, vâng vâng dạ dạ với người ta ngày này qua ngày khác.

Cơ hội đổi đời đã ở trước mặt, họ nhất định phải quý trọng nó.

"Huyết đảo chủ, vậy thì cứ theo sắp xếp!"

"Ừm!"

Qua mấy tháng, tu vi của Huyết Vô Tình đã tinh tiến đáng kể, lúc này đã đến cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến tu vi của mình là trong lòng y lại lo lắng cho Mục Vỹ.

Không biết Mục Vỹ sao rồi!

Cùng lúc đó, mấy bóng người thình lình hiện ra trên bầu trời đảo Huyết Sát.

Đi đầu là Mục Vỹ.

Lần thứ hai đến đảo Huyết Sát, hướng mắt về phía hai pho tượng, Mục Vỹ trịnh trọng lạy một cái với Huyết Kiêu.

"Không ngờ Mục tiểu huynh đệ tôn kính Huyết tôn giả thật", Linh Minh cười ha ha.

"Thật vậy!"

Mỗi lần trở lại đảo Huyết Sát, tâm trạng Mục Vỹ bao giờ cũng hơi suy sụp.

"Nhưng nhiều người sùng bái Vỹ tôn giả hơn là Huyết tôn giả. Vì Huyết tôn giả sống ung dung tự tại, còn Vỹ tôn giả là một cường giả duy nhất được người người bái phục suốt vạn năm qua!"

Đối với võ giả, thực lực cao cường và thái độ, cách xử sự phóng khoáng mới là điều có sức hút hơn cả!

Nhưng Tần Mộng Dao lại sững sờ khi nhìn vào một bóng người.

Chẳng hiểu tại sao người cô lại run lên lúc nhìn thấy hai pho tượng.

Một cảm giác kì lạ dấy lên trong lòng.

Dường như hai pho tượng này có liên quan gì với cô và Mục Vỹ!

Vù...

Sau một tiếng xé gió, một người đột ngột xuất hiện.

Áp lực dữ dội làm khí thế toàn thân Linh Minh đông cứng, lão ta suýt thì không kiểm soát được nhịp thở, phun một ngụm máu ra.

Người này mạnh quá!

Nhưng người này lại cất lên một câu làm Linh Minh trợn mắt há hốc mồm.

"Sư phụ!"

Sư phụ? Y đang gọi ai thế?

"Ờ, Diệp Thu. Mấy tháng qua đảo Huyết Sát có gặp chuyện gì không?"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hỏi.

Trời đất ơi!

Người này gọi Mục Vỹ là sư phụ ư?

Một cường giả cảnh giới cao thế này, thậm chí còn cao hơn mình một bậc mà bằng lòng bái Mục Vỹ làm thầy?

Tần Mộng Dao, Chu Tử Kiện và Chu Á Huy đi cùng cũng sửng sốt.

Sư phụ?

Ngay cả Tần Mộng Dao cũng ngẩn người.

Diệp Thu?

Cô biết Mục Vỹ có rất nhiều đồ đệ nhưng như bọn Tề Minh, Mặc Dương thì đều ở Trung Châu Đại Lục cả rồi, không đến tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng còn Diệp Thu này thì cô chưa nghe nói đến bao giờ.

Lẽ nào Mục Vỹ lại thu đồ đệ nữa?

"Ừm, đây là sư nương con. À, đại sư nương!", Mục Vỹ chỉ chỉ Tần Mộng Dao, lúng túng giới thiệu.

"Chào đại sư nương!"

Diệp Thu ngạc nhiên nhìn Tần Mộng Dao.

Y nhớ kiếp trước Mục Vỹ toàn tâm toàn ý theo đuổi võ đạo, nhiều nữ tử phải lòng hắn nhưng hắn chưa từng cho họ một cái liếc mắt nào, không ngờ sống lại có thê tử luôn!

"Chào cậu!"

"Tiểu tử kia, đừng có nói linh tinh đấy. Giờ chỉ có con là biết sư phụ sống lại thôi, rõ chưa?"

"Đồ nhi biết mà. Cơ mà sư phụ này, trước giờ con cứ tưởng người không thích nữ nhân mà thích nhị sư phụ cơ. Không ngờ người cũng có hứng thú với nữ nhân, con ngạc nhiên quá trời!"

Mục Vỹ nghe vậy thì hoảng hồn.
 
Mục Thần
Chương 876: Ai bảo phe mình bất lợi?


Chương 876: Ai bảo phe mình bất lợi?

"Tên nhãi chết dẫm nhà ngươi, giờ sư phụ không đánh lại con nên ăn nói hỗn hào có phải không?"

"Con đâu dám, con nghĩ vậy thật mà. Lúc trước có bao nhiêu mỹ nhân dâng mình mà người đều không cần. Đâu như bây giờ, còn đại sư nương nữa chứ, chắc còn có tiểu sư nương hay tam sư nương rồi!"

Hai người đứng giữa không trung dùng lực linh hồn truyền âm qua lại. Mục Vỹ tức muốn nổ phổi.

"Tiểu tử mất nết này, chán sống rồi chứ gì!"

"Hai người đang nói gì thế?"

Tần Mộng Dao cười nhạo: "Còn truyền âm bằng lực linh hồn nữa à, có bí mật gì không nói ra được sao?"

"Khụ khụ. Bí mật của nam nhân, bí mật!", Mục Vỹ lúng túng cười rồi phi thân xuống.

Bên dưới, Huyết Vô Tình đã ra đón họ với nụ cười niềm nở.

"Mục tiên sinh!"

Dường như y không ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, chỉ cười tươi rói.

"Huyết đảo chủ, lâu rồi không gặp!"

Mục Vỹ chắp tay lịch sự chào.

Khung cảnh này làm Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ, càng ngờ vực hơn.

Chu Á Huy và Chu Tử Kiện cũng ngẩn người.

Trông Mục Vỹ hệt như đã chuẩn bị ổn thỏa, tất cả chỉ cần tiến hành theo kế hoạch là xong. Cho nên mấy tháng trước chỉ việc chờ đợi, chờ nhà họ Chu hành động thôi!

"Mời vào!"

Mục Vỹ cười khẽ, chắp tay với pho tượng rồi mới vào đảo Huyết Sát.

Huyết Vô Tình thấy vậy cũng chắp tay rồi đi theo.

"Rốt cuộc huynh còn gạt muội chuyện gì nữa đây?", Tần Mộng Dao sóng vai với Mục Vỹ, cười ẩn ý: "Có vẻ huynh đã làm rất nhiều chuyện trong thời gian ở tại tiểu thế giới Tam Thiên, thu phục được cả đảo Huyết Sát lẫn Diệp Thu luôn này".

"Đương nhiên rồi!"

Mục Vỹ nhoẻn môi cười: "Chẳng lẽ ta đi tay không cho nhà họ Chu và đảo Thiên Luân dạy dỗ một trận sao?"

Hắn đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi.

Dù là bảy thế lực lớn ở Tây Vực, các lực lượng hùng hậu ở Trung Vực do núi Huyền Không cầm trịch như Cửu Hàn Thiên Cung, thánh địa Huyền Nguyệt, Thiên Đan Tông, Vô Cực Ma Tông, Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn hay Ma tộc ở Bắc Vực, Vu tộc ở Đông Vực đều có bản doanh của mình.

So với bốn vực khác, bảy mươi hai hải đảo ở Nam Vực thật sự quá yếu.

Đến một trong bảy thế lực lớn tại Tây Vực như Thiên Kiếm Sơn còn hiếu chiến hơn cả bảy mươi hai hải đảo cộng lại.

Mục Vỹ biết đó là do vị trí địa lý của nơi này.

Nhưng quan trọng hơn, biển khơi mới là nơi giàu sang chân chính. Dưới đáy biển cất giấu không biết bao nhiêu là bảo bối, chẳng qua là ít ai biết đi dò tìm mà thôi.

Hắn muốn trở thành người khai quật kho báu nơi này!

"Vô Tình, dạo này sao rồi?"

"Tốt lắm. Mặc dù tình hình phe ta khá bất lợi nhưng mọi người đều đồng tâm hiệp lực, còn được Thiên Bảo Các chống lưng nữa nên không sợ chút nào!"

Mục Vỹ cảm nhận được sự hào hứng từ trong giọng nói của Huyết Vô Tình.

"Tình hình phe ta bất lợi? Ai nói thế!", Mục Vỹ bật cười, không bật mí gì thêm.

"Mục thúc thúc!"

Đúng lúc này, một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên. Huyết Nhất mặc trường sam đỏ rực vội vàng bước tới, cậu mừng rỡ khi nhìn thấy Mục Vỹ.

"Huyết Nhất, có nghe lời cha con không đấy?"

"Có chứ ạ, con siêng năng tập võ lắm, chưa một lần gây chuyện, giờ đã đến tầng thứ ba rồi ạ!"

Tầng ba?

Mục Vỹ nghệt mặt.

Hắn phải hấp thu máu rồng mới tu luyện đến tầng năm của Vạn Cổ Huyết Điển, tiểu tử Huyết Nhất này mới đó mà đã tầng ba rồi!

Quả nhiên chẳng còn ai thích hợp tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển hơn con cháu Huyết Kiêu. Chẳng được như Huyết Nhất, cái này hoàn toàn không phải ưu thế của Mục Vỹ hắn.

"Tốt lắm, Mục thúc thúc chờ ngày bị con vượt qua!"

"Vâng, nhất định sẽ có ngày đó!"

Nghe vậy, Huyết Vô Tình cười mắng: "Tiểu tử thối kia, sao lại đòi vượt qua Mục thúc thúc của con chứ, nghĩ gì thế hả!"

Y đánh vào đầu Huyết Nhất cái bốp, khiển trách.

"Có đâu, con chỉ xem Mục thúc thúc như mục tiêu phấn đấu thôi mà. Mai này, con cũng phải trở thành cường giả nhìn đời bằng nửa con mắt như Vỹ tôn giả mới được!"

"Có chí tiến thủ, chắc chắn con sẽ trở thành một cường giả như ta thôi!"

Mấy người nghe câu trả lời của Mục Vỹ chỉ tưởng hắn nói nhầm, cười ha ha bỏ qua, không để ý.

"Vô Tình, vị này chính là lão đảo chủ đảo Linh Sư, Linh Minh. Lần này ông ấy tới đàm phán việc hợp tác với ngươi!"

“Linh Minh tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

“Ta mới là người cần ngưỡng mộ đại danh chứ Huyết Vô Tình. Cậu sinh cùng thời với tiểu tử Động Thiên, nay đáng lẽ cậu mới chỉ là một thiếu đảo chủ thôi. Nhưng một mình cậu vực dậy cả đảo Huyết Sát, hôm nay thì tiến bộ đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, như vậy mới gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!”

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!

Mục Vỹ vẫn chưa nhìn ra được!

“May mà có Mục huynh đệ!”

Huyết Vô Tình cười sảng khoái, dẫn Linh Minh vào đại sảnh thảo luận.

Mục Vỹ không đi cùng mà kéo Tần Mộng Dao tản bộ trên đảo Huyết Sát.

“Vỹ ca, nơi này đẹp quá!”

Tần Mộng Dao cười tươi như hoa, reo lên.
 
Mục Thần
Chương 877: Tiền bối định đi đâu?


Chương 877: Tiền bối định đi đâu?

“Huynh từng có một huynh đệ, chí hướng chẳng cao vời, chỉ thích chu du ngắm sơn thủy như Huyết tôn giả. Phong lưu phóng khoáng, không câu nệ bất cứ thứ gì. Tiếc là đệ ấy chết rồi, chết dưới tay núi Huyền Không! Nên Dao Nhi này, kiếp này huynh nhất quyết tiêu diệt núi Huyền Không bằng được!"

"Vâng!"

"Muội không hỏi huynh đệ của huynh là ai sao?"

"Không cần hỏi. Rồi huynh sẽ cho muội biết thôi, chẳng qua là chưa tới lúc!"

"Ây dà, huynh không thích nữ tử nào thông minh quá đâu, vì sẽ làm huynh thành một người không có trình độ, chẳng khoác lác được gì hết!"

"Vậy giờ muội hỏi, huynh cho muội biết đi?"

"..."

Linh Minh và Huyết Vô Tình đang hăng say thảo luận việc liên minh ba mươi sáu hòn đảo bên phe đảo Huyết Sát với mười tám hòn đảo bên phe đảo Linh Sư.

Mục Vỹ thấy mấy chuyện này phiền quá nên không muốn dính vào.

Đảo ở hai phe bọn họ liên kết với nhau nhìn thì khổng lồ đấy, nhưng so về mặt thực lực thì thật sự ra vẫn yếu hơn chút đỉnh.

Dù gì, về cơ bản thì mười tám hòn đảo do ba đảo lớn của đảo Thiên Luân kiểm soát đều nằm trong tốp đầu, không thể xem nhẹ.

"Trong cuộc chiến tranh này, ta không lo ba đảo lớn mà lo nhà họ Chu hơn. Trên mặt nổi, Chu Tiếu và Chu Bằng là người chỉ huy nhưng chắc chắn trong tối còn có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng chín thậm chí tầng mười. Phải đề phòng!"

Sau khi thảo luận, Huyết Vô Tình thở dài một tiếng rồi nói.

Mục Vỹ nhoẻn môi, đáp: "Tới một giết một, tới hai giết hai. Bất quá thì ta vẫn còn cách khác mà!"

"Tiền bối còn cách gì?"

"Rồi ngươi sẽ biết thôi!"

Mục Vỹ cười ẩn ý: "Phải rồi, cho ta mượn một hòn đảo đi, ta cần nơi nghỉ chân. Ngày nào cũng vác cái mạng già này chạy thục mạng mà chẳng có nổi một căn nhà!"

"Được chứ ạ, đảo Huyết Sát ta có tới mấy trăm đảo nhỏ, tiền bối chọn đi!"

"Thôi khỏi, đảo Lạc Hồn được rồi!"

"Đảo Lạc Hồn?"

Huyết Vô Tình ngẩn người, hỏi lại: "Tiền bối không đùa đấy chứ? Đảo Lạc Hồn đúng là rộng lớn nhưng rất trống trải, chỉ có mấy trăm nghìn người sống ở đó, vả lại đất cũng cằn cỗi lắm!"

"Ta chỉ cần nơi nghỉ chân thôi, kén chọn làm gì?"

Mục Vỹ cười sảng khoái: "À còn nữa, cho ta mượn vài người luôn. Cần xây vài căn nhà trên đảo Lạc Hồn ấy mà, chứa được tầm khoảng một nghìn người ấy. Đồ dùng sinh hoạt luôn!"

"Có cần thiết lập hệ thống phòng ngự không ạ?"

Huyết Vô Tình biết Mục Vỹ đã quyết định xây dựng thế lực cho mình rồi.

Chỉ là đảo Lạc Hồn thật sự rất hẻo lánh. Chưa kể, nếu không có trận pháp mạnh thì khó mà bảo đảm an toàn.

Tất nhiên Mục Vỹ cũng biết tầm quan trọng của vấn đề phòng ngự, chẳng qua là giờ hắn đang cháy túi rồi.

"Lấy một trong chín vảy rồng của tiền bối để mời hơn mười thầy linh trận cao cấp kết đại trận dễ lắm ạ!"

Mời thầy linh trận?

Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.

Hắn không tin tiểu thế giới Tam Thiên có thầy linh trận nào mạnh hơn mình!

Thầy linh trận sơ cấp, trung cấp, cao cấp hay đỉnh cấp gì cũng thế, chỉ cần cho hắn tài nguyên thì luyện chế ra đại trận cao cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Nhưng nếu muốn thiết lập một trận pháp sao cho an toàn nhất thì điều kiện cần thiết không chỉ là tài nguyên mà quan trọng hơn còn là mắt trận!

Mục Vỹ quyết định sẽ tính chuyện này sau.

"Vô Tình, giờ ngươi bắt tay vào chuẩn bị chiến đấu với địch đi, ba đảo lớn và nhà họ Chu sẽ đến nhanh thôi. Chuẩn bị kĩ một chút!"

"Vâng!"

"Nhớ lấy, phải bảo vệ Huyết Nhất an toàn, rõ chưa?"

"Tiền bối đừng lo, tiểu tử kia cứ la hét muốn được tiền bối thu làm đồ đệ nhưng mỗi lần thấy tiền bối là ngại, không dám mở miệng".

Mục Vỹ bật cười: "Không thành vấn đề, chọn ngày nào làm lễ bái sư luôn. Huyết Nhất có một vé làm đồ đệ ta rồi đấy".

Có lẽ vì Huyết Vô Tình mang trong mình dòng máu của Huyết Kiêu nên Mục Vỹ luôn bất giác thả lỏng, nói chuyện một cách thoải mái với hai cha con họ.

"Xong, ta đã giao những chuyện cần làm cho ngươi. Tốt xấu gì ngươi cũng đứng đầu một đảo, biết cách xử lý. Mấy ngày tới ta làm việc của ta đây!"

"Tiền bối định đi đâu?"

"Ta đi làm một chuyện vô cùng quan trọng, nhà họ Chu và ba đảo sắp được nhận một món quà bất ngờ rồi!"

Mục Vỹ cười nắc nẻ, bóng người chợt lóe, biến mất.

Hắn đang cần làm gấp một việc thật.

Có Diệp Thu ở đây, Mục Vỹ không lo nhà họ Chu sẽ phái người tới tấn công.

Nhưng hắn không chắc liệu đội quân gồm ba mươi sáu đảo của Huyết Vô Tình và mười tám đảo của Linh Động Thiên có thể chống lại quân của mười tám đảo của Luân Hồi Mệnh và nhà họ Chu khi bọn người này đến hay không.

Do đó hắn cần chuẩn bị kế hoạch dự phòng thật nhanh.

Nhưng rõ ràng nếu phải dùng đến kế hoạch dự phòng thì e là không chỉ bảy mươi hai hải đảo Nam Hải mà toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ rúng động.

Khi đó, chắc có lẽ núi Huyền Không sẽ liệt hắn vào danh sách phải giết rồi!

"Bị liệt vào danh sách phải giết cũng kệ, kiểu gì mình cũng đối đầu với núi Huyền Không mà. Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, sợ trước sợ sau không phải tác phong làm việc của mình!"

Mục Vỹ cười ngạo nghễ, biến mất trong tầng mây. Chẳng ai biết hắn định đi đâu.

"Mục Vỹ đúng là một người bí ẩn, không đoán được suy nghĩ của hắn!", nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ, Chu Á Huy cười cay đắng.

"Đúng vậy thật. Ta không biết rốt cuộc huynh ấy giấu bao nhiêu chuyện kể từ khi vào tiểu thế giới Tam Thiên!"

Tần Mộng Dao cười khổ: "Kể từ khi huynh ấy rời khỏi thành Bắc Vân, đến bây giờ ta vẫn không rõ huynh ấy đang giữ bao nhiêu bí mật. Hễ ta nghĩ mình hiểu huynh ấy là huynh ấy lại cho ta một mối nghi ngờ khác".

"Sư phụ ấy hả, ta mất cả mười nghìn năm còn chưa hiểu hết người nữa là!"

Diệp Thu hờ hững bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
 
Mục Thần
Chương 878: Chia quân hai ngả


Chương 878: Chia quân hai ngả

Bất kể đối mặt với ai, Diệp Thu luôn có vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ, trong mắt y lại có sự tôn sùng, tự trách, hổ thẹn, quyết tâm, dường như mọi cung bậc cảm xúc đều xuất hiện.

Rốt cuộc Diệp Thu và Mục Vỹ đã hình thành mối quan hệ thầy trò trong tình huống nào?

Tần Mộng Dao biết có vẻ như Mục Vỹ thu nhận đồ đệ một cách qua loa, nhưng thật ra hắn lại có yêu cầu rất nghiêm khắc. Ngày xưa khi ở thành Bắc Vân, hắn cũng chỉ nhận có ba đồ đệ là Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ.

Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Diệp Thu, điều này khiến cô ấy thấy rất nghi hoặc.

“Mục Vỹ, Diệp Thu, ha ha, thú vị thật. Hàng vạn năm trước, nghe đồn Mục tôn giả là Mục Vỹ và Huyết Tôn đã thu nhận một đồ đệ tên là Diệp Thu. Vì người đồ đệ này mà cả hai vị sư phụ đã tấn công núi Huyền Không, không ngờ nhiều năm về sau vẫn còn Mục Vỹ và Diệp Thu, chỉ thiếu mỗi Huyết Tôn thôi!”

“Bớt lời đi, ta là Huyết tôn giả thế hệ mới đây!”

Huyết Nhất nhảy ra rồi cười nói.

Bầu không khí căng thẳng của mọi người lập tức dịu bớt, tiếng cười đã vang lên.

Nhưng không biết trong những tiếng cười ấy có ai đang thầm thấy khó hiểu.

Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?

Thời gian cứ thế trôi qua, còn đảo Huyết Sát và Linh Sư cũng đã tràn ngập khói lửa của chiến tranh.

Lấy hai đảo lớn đó làm trung tâm, các đảo khác dồn toàn lực chuẩn bị kháng chiến.

Lựa chọn bị người ta giẫm đạp lên như một con chó, hay vùng dậy khởi nghĩa để giành lại tự do, ai cũng đã có quyết định của riêng mình.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng thì quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn cũng đã tới.

Nhưng lần này, không ai hay biết đối thủ sẽ tấn công đảo Linh Sư hay đảo Huyết Sát, vì thế tất cả đều phải giữ cảnh giác cao.

Nhưng trước khi kẻ địch thật sự đến, bọn họ mới phát hiện sự phòng bị của mình đã hỗn loạn.

Quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn đã chia làm hai ngả để xâm chiếm cả đảo Linh Sư và đảo Huyết Sát.

Nhà họ Chu xuất quân đánh chiếm đảo Huyết Sát, còn ba đảo lớn thì tấn công đảo Linh Sư.

Bọn họ đã chia nhau ra để tấn công hai hòn đảo này.

Nhất thời cục diện đã bị rối loạn.

Không ai ngờ là nhà họ Chu và ba đảo lớn lại tự tin đến vậy, họ vốn hợp nhất sau đó lựa chọn từng nơi để tấn công, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.

Thuyền chiến lướt trên biển, phát ra những tiếng động lớn phá tan sự yên tĩnh của đảo Huyết Sát.

Thấy những chiếc thuyền chiến đang tiến tới, Huyết Vô Tình lập tức hạ lệnh phát tín hiệu để các đảo xung quanh mau tới chi viện.

“Không ngờ nhà họ Chu và ba đảo lớn lại chia nhau ra, xem ra lần này bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng rồi!”

Trông thấy cờ hiệu trên thuyền chiến của nhà họ Chu, Huyết Vô Tình lạnh giọng nói.

Song so với đảo Huyết Sát, không biết phía đảo Linh Sư có cầm cự được trước sự tấn công của ba đảo lớn hay không.

Dù Linh Minh đã quay lại chèo chống đảo Huyết Sát, nhưng dẫu sao Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai cũng là thủ lĩnh của ba đảo lớn nên không thể coi thường được.

“Chuẩn bị nghênh địch!”

Việc đã tới nước này, có muốn quay đầu cũng không được nữa rồi!

Nếu vậy thì chỉ có thể chiến thôi!

Nhưng Mục Vỹ đã đi mười mấy ngày rồi vẫn chưa về, hắn đi tìm quân cứu viện?

Hay đã gặp nguy hiểm gì rồi?

“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghênh chiến đi!”

Chu Á Huy bước lên, nhìn các con thuyền chiến của nhà họ Chu, trong mắt y chứa đầy vẻ kích động. Đó là thuyền chiến của nhà họ Chu y, sau mấy chục năm, Chu Á Huy y đã quay về rồi!

“Người của đảo Huyết Sát nghe đây, các ngươi đang phải đối mặt với nhà họ Chu, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên kháng cự, nếu không chỉ có con đường chết thôi!”

Một giọng nói vang lên từ con thuyền chiến, ngay sau đó chiếc thuyền đã tới gần, các bóng người nhanh chóng đáp xuống rồi tiến dần tới bãi biển.

Hai người đi đầu tự tin cất bước, đội ngũ chỉnh tề thế này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, mặt ai nấy đều có vẻ coi thường.

“Huyết Vô Tình là ai?”

Chu Bằng bước ra rồi nhìn đám người ở phía đối diện, bỡn cợt hỏi.

“Chu Bằng, tốt xấu gì ngươi cũng là thiên tài của bảng Thiên Mệnh, sao lại không biết ta thế?”

Huyết Vô Tình tiến lên nhìn Chu Bằng rồi nói.

“Ngươi là cái thá gì mà ta phải biết ngươi? Đảo chủ của một đảo con cỏn mà tưởng mình giỏi lắm à!”, Chu Bằng cười nhạo rồi lắc đầu nói: “Có nhiều con châu chấu cứ tưởng mình lợi hại lắm nên cứ nhảy tới nhảy lui trước mặt người khác, nhưng không biết rằng người ta chỉ đập hay giẫm một cái là mình chết toi ngay”.

“Đại ca, huynh nói vậy không đúng!”

Chu Tiếu tiến lên cười nói: “Châu chấu không biết mình có thể nhảy cao đến đâu, nhưng có nhiều tên hề tưởng mình tập trung được đông võ giả là đã trở thành nhân tài nổi tiếng lẫy lừng! Đó mới gọi là ngu xuẩn!”

Hai huynh đệ họ không cút kiêng nể, cười cợt trước mặt mọi người.

“Đúng thế thật! Có một số người giống hệt con châu chấu, nhảy qua nhảy lại thể hiện sự oai phong của mình!”

Đúng lúc này có một người xuất hiện, sau đó nhìn hay huynh đệ Chu Bằng rồi kiêu ngạo nói.

“Ngươi chán sống rồi hả!”

Nghe thấy vậy, hai huynh đệ kia đương nhiên đã nổi giận ngất trời.

“Dựa vào hai tên con vợ lẽ như hai ngươi mà cùng đòi nói ra câu ấy ư?”

Chu Á Huy lại bước lên, nhìn hai huynh đệ rồi rồi hừ nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn xem ta là ai?”

“Ta không quan tâm, chẳng qua ngươi chỉ là… là… Chu Á Huy?”

“Không thể nào!”

Hai huynh đệ Chu Bằng lập tức đờ người ra nhìn bóng người ở phía trước.

Người này giống hệt Chu Á Huy của mấy chục năm trước.

“Đại ca, hắn là Chu Á Huy thật sao!”

“Im miệng!”

Chu Bằng khẽ quát: “Kể cả đúng là hắn thì chúng ta cũng không được nhận, nếu không sao chúng ta có thể trở thành thiếu trưởng tộc được!”
 
Mục Thần
Chương 879: Trở mặt


Chương 879: Trở mặt

Chu Bằng nhìn Chu Á Huy rồi hừ nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi là ai? Chu Á Huy đã chết lâu rồi nên tới giờ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta vẫn còn để trống, ai cũng biết điều này. Ngươi dám giả mạo Chu Á Huy, thèm chết rồi đúng không!”

Giả mạo?

Chu Á Huy lắc đầu cười khổ.

Mục Vỹ nói đúng thật!

“Ta không cần phải giả mạo, vì ta là Chu Á Huy thật!”

Chu Á Huy lại tiến lên thêm một bước, nói: “Hai ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ xem ta đang cầm thứ gì đây!”

Tru Thần Lệnh!

Trông thấy cái tên khắc trên Tru Thần Lệnh, hai người kia sững sờ.

Tru Thần Lệnh của nhà họ Chu ra đời cùng chủ nhân, nếu chủ nhân của nó chết thì nó cũng sẽ vỡ tan và biến mất.

Ba con chữ khắc trên Tru Thần Lệnh lúc này là Chu Á Huy, đây chính là biểu tượng của y!

Y vẫn chưa chết!

Đây là Chu Á Huy thật!

“Hừ! Huyết Vô Tình, ngươi quả nhiên nham hiểm, dám bắt thiếu trưởng tộc của gia tộc ta rồi tìm một người khác để giả mạo, ta thấy chắc ngươi ủ mưu lâu rồi nhỉ!”

“Chu Bằng, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Chu Á Huy tiếp tục tiến bước rồi nói: “Nhìn kỹ ta đi và cả Tru Thần Lệnh nữa, ngươi không biết thấy Tru Thần Lệnh như thấy trưởng tộc à? Tru Thần Lệnh này là biểu tượng cho thân phận của thành viên hạt nhân trong nhà họ Chu ta, ngươi không biết sao?”

“Sao? Thế à?”

Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười lớn nói: “Xin lỗi, ta cũng có một tấm đây”

Nói rồi, Chu Bằng lấy một tấm lệnh bài ra.

Tấm lệnh bài đó trông giống hệt tấm của Chu Á Huy.

Hơn nữa, trên đó còn khắc hai chữ - Chu Bằng!

Chu Á Huy đã tỉnh ngộ.

Một người biến mất nhiều năm như y đã trở thành người đã khuất trong gia tộc.

Giờ gia tộc họ đang bắt đầu tìm thiếu trưởng tộc mới rồi.

Sau khi hoàn thành việc thu phục bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải, có lẽ Chu Bằng sẽ ngồi vào vị trí này.

“Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, dám mạo danh thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta thì đều phải chết. Đệ tử nhà họ Chu nghe lệnh, đảo Huyết Sát không chịu đầu hàng, còn liên kết với các đảo khác lập mưu, giết không tha!”

Chu Bằng vừa hạ lệnh, hàng chục nghìn võ giả ở phía sau đã bừng sát ý trực xông lên.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.

“Ta chưa đến mà đã đánh nhau rồi à? Ít ra phải chờ ta đã chứ!”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, trông thấy người đó, Huyết Vô Tình cũng yên tâm phần nào.

Cuối cùng thì tiền bối đã về rồi.

“Tiền bối không sao chứ?”

“Đương nhiên!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Hơi muộn tí thôi, không sao!”

“Thật chứ ạ?”

Huyết Vô Tình nghi hoặc hỏi.

“Thật!”

“Nhưng sao mặt tiền bối lại tái nhợt ra thế kia?”

Mặt Huyết Vô Tình đầy vạch đen.

Mục Vỹ ho khan vài tiếng, đáp: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta mất hơi nhiều máu thôi, kiếm cho ta một cái ghế, hôm nay ta phải ngồi xem trò vui mới được”.

Huyết Vô Tình vừa định lên tiếng, đã có một bóng người như hồn ma bay ra, sau đó nhét một chiếc ghế thái sư dưới mông Mục Vỹ.

“Đồ đệ ngoan!”

Mục Vỹ ngồi phịch xuống, sau đó mỉm cười nhìn hàng nghìn võ giả đang bừng bừng khí thế ở phía đối diện rồi giơ tay ra.

Diệp Thu biết ý lấy một tách trà, sau đó lễ phép đứng cạnh hắn.

Nhấp một ngụm trà xong, Mục Vỹ nhún vai nói: “Mấy ngày qua, ta mệt chết khiếp, may mà vẫn về kịp, suýt nữa lỡ mất một vở kịch hay!”

Tần Mộng Dao cũng đã bước tới bóp vai cho Mục Vỹ rồi cười khổ.

“Thoải mái quá!”

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người bắt đầu đi!”

“Bắt đầu? Bắt đầu cái con khỉ!”

Chu Bằng quát lên rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Ngươi chính là Mục Vỹ, kẻ đã giết đệ tử của núi Huyền Không, giờ lại dám đắc tội với nhà họ Chu ta, ta thấy ngươi muốn biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi đấy!”

“Này, Chu Á Huy, ta giết tên này được không?”

“Đương nhiên là được, nhưng không cần huynh phải giúp, để ta tự làm!”, Chu Á Huy lạnh lùng nói.

“Tốt! Thế ngươi tự xử đi, ta không còn sức để đánh nhau nữa rồi, nên chỉ tới xem trò vui thôi!”

Chu Á Huy gật đầu rồi tiến lên nói: “Chu Bằng, Chu Tiếu, ta biết hai ngươi đã thèm muốn vị trí thiếu trưởng tộc từ lâu. Lúc trước, khi ta còn ở gia tộc thì hai người ra sức lấy lòng ta, còn giờ ta quay về thì các ngươi lại trở mặt không nhận!”

“Ngươi mới là kẻ trở mặt, chúng ta chỉ nhận thiếu trưởng tộc thật thôi, nhưng ngươi không phải!”

Chu Tiếu hừ nói: “Đại ca, để đệ giải quyết hắn”.

Dứt lời, Chu Tiếu đã tiến lên tấn công Chu Á Huy.

“Nhị đệ cẩn thận!”

“Hừ, hắn chưa đủ trình khiến đệ bị thương đâu!”

Nói rồi, Chu Tiếu đã xông lên.
 
Mục Thần
Chương 880: Mạo danh


A…

Nhưng ngay sau đó đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Tiếu vừa lao lên tấn công Chu Á Huy, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Chu Á Huy tung một cú đấm vào bụng.

Chu Tiếu kêu gào thảm thương, khiến mọi người ở đó đều thấy hốt hoảng.

“Loại như ngươi cũng đòi dạy dỗ ta ư?”

Chu Á Huy hừ lạnh nói: “Mấy chục năm trước, ngươi không đủ trình và cả bây giờ cũng vậy!”

Chu Á Huy xuống cùi chỏ vào lưng Chu Tiếu, những tiếng k** r*n thảm thiết vang lên không ngớt.

Chu Tiếu lập tức ngất xỉu.

“Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư mà tưởng có thể phách lối trước mặt ta ư?”

Chu Á Huy ném Chu Tiếu đã ngất xỉu như một con heo chết sang một bên rồi nhìn Chu Bằng, nói: “Chu Bằng, ngươi mạnh hơn hắn một chút, là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, muốn thay thế vị trí thiếu trưởng tộc của ta thì đến đây khiêu chiến đi!”

Thấy nhị đệ của mình gần như bị tàn phế, mắt Chu Bằng hằn tia máu.

“Hừ! Ngươi đã giả mạo thiếu trưởng tộc của gia tộc ta, giờ còn ra tay với con cháu trong gia tộc, chán sống rồi mà!”

Chu Bằng lạnh mặt rồi tấn công.

Dù biết người đứng trước mặt mình đúng là Chu Á Huy, nhưng thấy vị trí thiếu trưởng tộc sắp tuột khỏi tay, nếu vì sự quay về bất ngờ của Chu Á Huy mà xảy ra sự cố thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết!

Vì thế, Chu Á Huy buộc phải chết.

“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”

Chu Bằng hét lên rồi lập tức tấn công.

“Hay cho chiêu Diệt Thiên Băng Địa Liệt, đây chẳng phải là chiêu thức ta dạy cho ngươi sao hả Chu Bằng?”

Chu Á Huy lạnh giọng nói rồi tung một chưởng ra.

“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”

Khí thế mạnh mẽ bao phủ, Chu Á Huy và Chu Bằng đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, sự đụng độ của họ tạo ra uy lực hung hãn không gì địch nổi.

Uỳnh…

Bãi biển đã nứt ra, sau chiêu thức đó, chân nguyên bùng nổ như huỷ diệt cả đất trời.

Một luồng sức ép và bùng phát đã làm dậy lên những con sóng lớn.

Sự tăng vọt và kích động của tốc độ này khiến mọi người đều thầm run rẩy.

Song, khi cơn sóng mang tính huỷ diệt ấy lan đến gần Mục Vỹ, Diệp Thu đã bước ra, tất cả khí thế đã tan thành mây khói.

“Khá giống ngày xưa rồi đấy!”, Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi cười nói.

“Dao Nhi, bảo vệ ta nhé, ta cần khôi phục thực lực một chút!”

“Được!”

Dứt lời, Mục Vỹ ngồi trên ghế thái sư rồi bắt đầu chầm chậm tích tụ khí tức. Sau một hồi hít thở, chân nguyên phiêu tán đã tập trung lại, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi.

“Sư nương, người cũng nghỉ ngơi đi, một mình con trông coi là được rồi!”

“Ừm!”

Tần Mộng Dao biết rõ sự lợi hại của Diệp Thu nên cũng không từ chối, bắt đầu tập trung quan sát trận giao đấu của Chu Á Huy và Chu Bằng.

Dẫu sao Chu Á Huy cũng từng đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, nhiều năm bị giam cầm không hề đánh bại được ý chí của y. Chu Bằng thì ngược lại, suốt mấy chục năm qua, gã sống an nhàn sung sướng, tu luyện cũng không đến nơi đến chốn nên cuối cùng vẫn yếu hơn Chu Á Huy một chút.

Chẳng mấy chốc, trận giao đấu của hai người họ đã có một vẻ quỷ dị, dù Chu Bằng sắp không chống đỡ được nữa, nhưng gã không hề có vẻ lo lắng và sợ hãi, đã thế còn tỏ ra vô cùng đắc ý.

“Hừ! Ngươi vẫn tự tin như xưa, chỉ tiếc là giờ sẽ phải chết trong tay ta!”

Chu Bằng đột nhiên bùng nổ khí thế, cơ thể phồng lên như quả bóng, hình như gã đang thi triển một bí pháp nào đó nên bây giờ cả con người đã trông khác hẳn.

“Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”

Chu Á Huy hơi bất ngờ khi trông thấy cảnh tượng này.

“Phụ thân đã truyền cho ngươi tuyệt kỹ này rồi ư?”

Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười nói: “Chu Á Huy, ngươi tưởng mình vẫn còn là thiếu trưởng tộc ư? Mấy chục năm qua cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ rồi, nhà họ Chu bây giờ không còn chỗ cho ngươi nữa đâu!”

“Không còn chỗ cho ta ư? Ngươi nói hay quá nhỉ!”

Chu Á Huy lạnh mặt rồi hô lên: “Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”

Ngay sau đó, khí tức toàn thân y đã tăng vọt, chèn ép về phía Chu Bằng.

“Không chỉ có mình ngươi biết tuyệt kỹ này đâu, ta cũng biết đấy!”

Chu Á Huy có vẻ lạnh lùng, sát ý đã tăng thêm mấy phần.

Y không ngờ mình mới rời khỏi nhà họ Chu có mấy chục năm, mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi.

Y không còn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu nữa, còn Chu Bằng đã thay thế thân phận và vị trí của y nhờ vào các chiêu trò suốt bao năm qua rồi.

Cái gọi là tình phụ tử, tình người đều đã tan biến trong giây phút này, chỉ có thực lực mới là chân lý.

Dẫu sao Chu Á Huy cũng là thiên tài nên đương nhiên luôn có sự kiên quyết của riêng mình.

Thứ gì của y thì y sẽ giành lại cho bằng được, đánh bại Chu Bằng xong thì vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu vẫn sẽ là của y.

“Giết!”

Lúc này, Chu Á Huy đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khí tức dập dềnh, một lát sau, dường như y đã hấp thu hết chân nguyên của đất trời xung quanh như một cái hố đen.

“Giết!”

Bây giờ, Chu Bằng cũng không thể lùi bước được nữa.

Gã vất vả bao năm qua vì nhà họ Chu, giờ Chu Á Huy quay về đúng là đã phá huỷ mọi công sức của gã, dù thế nào, gã cũng không thể thua Chu Á Huy được.

Nếu không điều chờ đợi gã sẽ là một cái chết vô cùng thê thảm.

Đây không chỉ là trận đấu tranh giành vị trí thiếu trưởng tộc, mà còn là trận đấu sinh tử.

Đã chết thì sẽ biến mất mãi mãi.
 
Back
Top Bottom