Nguyễn Đức Hải bước chậm dọc theo lối đi lát đá bên công viên bờ hồ.
Trăng treo trên cao, tròn vành vạnh như một vết khuyết chưa từng bị bào mòn.
Ánh sáng dịu rơi lặng lẽ xuống mặt hồ lăn tăn gợn, phản chiếu cả vạt trời đầy sao mà chẳng một ai để ý.Tiếng xào xạc của lá, tiếng gió lùa khe khẽ qua tán cây khiến lòng người bỗng lặng.Trong đầu anh vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh hồi chiều – Nhật Phong lặng lẽ đứng trước kệ gỗ trong cửa hàng thú cưng, ngắm nghía từng thanh gỗ nhỏ.
Mắt cậu ta hằn tia mệt mỏi, nhưng tay thì cẩn thận đến từng chi tiết khi chọn vật liệu để tự tay làm một cái nhà cho mấy con mèo.Ban đầu anh còn nghĩ là cậu ta nuôi mèo.
Nhưng hoá ra , cậu ta làm nhà cho mấy con mèo hoang sau trường.Anh cảm thấy lạ.
Vì Nhật Phong từ khi nào mà đã quan tâm đến những thứ này vậy.
Kỳ lạ hơn là , cậu ta nhất quyết phải là bản thân tự làm , chứ không mua sẵn.Cái câu nói lúc đó vẫn cứ văng vẳng trong đầu anh:
" Mày nghĩ , thật lòng vì một điều nhỏ bé...có đáng không?"
Đức Hải từng nghĩ Nhật Phong là kiểu con trai ngông nghênh, bất cần – kiểu người sinh ra đã có tất cả, nên chẳng coi điều gì là quan trọng.
Nhưng cậu ta... lại cúi xuống nhặt từng miếng mút lót nền như sợ chân mèo lạnh.
Lúc quay sang hỏi giá, ánh mắt cậu ta có chút ngập ngừng – như thể đang cân nhắc ví tiền, hoặc cân nhắc cả việc có nên làm điều đó hay không.Và rồi, hình ảnh buổi tối hôm ấy lại trồi lên rõ ràng trong trí nhớ Đức Hải – khi hai đứa đang trên đường về nhà thì bố của Nhật Phong đến đón cậu ấy.
Ông không hỏi han gì , chỉ trách mắng và bắt cậu ấy lên xe.
Ông ta không hề quan tâm việc có người đang ở đó và cả việc người ta sẽ nghĩ như nào khi thấy cảnh này.
Và ông ta chỉ biết chửi - giống như mọi tội lỗi trên đời này đều là do con trai ông gây ra.
Còn Nhật Phong, cậu ta không nói gì , chỉ bảo anh về trước rồi lên xe - hứng trọn sự tức giận ấy.Từ lúc ấy , Đức Hải mới biết:
Người mà anh tưởng là bản thân đã hiểu quá rõ, hoá ra lại chẳng biết một chút gì.Và hóa ra, ai cũng thế , đều mang trong mình một vết thương , dù nó có vô hình, hữu hiện, có nhỏ , có lớn đến đâu - đều là những thứ không dễ dàng cho người khác xem được.Rồi anh tự hỏi:
Khi họ im lặng , rốt cuộc là tại sao?
Họ im lặng vì không muốn nói,
Họ im lặng vì không biết phải nói kiểu gì,
Hay họ im lặng vì...họ nghĩ đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề?Không...
Chỉ là im lặng...như một người đang ngủ gật trong khi cơn bão ập qua.
"Người ta giả vờ ngủ...
để trốn tránh điều gì?"
Câu hỏi từng thoảng qua tai Đức Hải lúc đó, giờ lại ngân lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh.Phải rồi...
Nhật Phong hay làm ra vẻ lười biếng, hay chống cằm ngủ trong lớp, hay ngáp dài và nói mấy câu cà khịa.
Nhưng có phải lúc nào cậu ta cũng thật sự ngủ đâu?
Hay chỉ đang trốn khỏi những tiếng ồn không ai thấy?
Những vết nứt trong tâm trí, mà nếu thức dậy thì phải đối diện?Nguyễn Đức Hải thở dài.
Anh chợt thấy ánh trăng trên mặt hồ giống ánh mắt Nhật Phong lúc ấy – đẹp, tĩnh lặng, nhưng quá cô đơn.Có người sống giữa ánh sáng, mà vẫn phải tìm bóng tối để trú.
Và có người, lại chọn cách giả vờ để trốn tránh mọi thứ - đó có thể là hành động hèn nhát , đó cũng có thể là do không đủ can đảm để đối mặt.
Nhưng đối với nhiều người, đó lại chính là cách duy nhất để sống sót.Có đôi lúc, Đức Hải cũng cảm thấy bất lực khi không thể đánh thức kẻ đang giả vờ ngủ trước mặt mình.Bởi vì một kẻ vẫn đang bị mắc kẹt trong bóng tối của chính mình...làm sao có thể trở thành ánh sáng của người khác?Lúc này , Đức Hải cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Anh cũng chẳng khác gì Nhật Phong - chỉ biết hèn nhát và trốn chạy mọi thứ bằng cách giả vờ...Nhật Phong chọn giả vờ ngủ...để không phải tỉnh lại đối mặt với việc bản thân đã quen bị bỏ lại từ lâu,
Còn anh chọn cách giả vờ tỉnh...để không ai biết rằng mình đã ngủ quá sâu.___________________Trương Dư Hi đi trên hành lang dài hun hút của ký túc xá.Giờ cô mới để ý , ký túc xá về đêm thật đáng sợ.
Cái hành lang thì dài như không thấy đích đến , chỗ có đèn chỗ thì không.
Mấy chỗ khuất tăm tối khi nhìn vào thì có cảm giác ớn lạnh, như đang có ai núp ở đó rình mình.
Dù ký túc xá mới toanh nhưng nhìn vẫn y như mấy cái nhà hoang trong mấy bộ phim kinh dị vào ban đêm.Gió đêm nhẹ luồn vào , vừa mát vừa lạnh khiến Dư Hi bỗng nổi hết da gà - nghe y hệt như lời thì thầm của mấy con ma vậy.Trương Dư Hi vội đi nhanh về phòng , không dám quay đầu lại.Vào phòng , cô thấy có 4 đôi giày đã xếp ngay ngắn ở trước cửa thì liền biết là mọi người về hết rồi.Nhưng khi vào lại chẳng thấy một hình bóng nào vất vưởng ở phòng khách cả.
Hay là họ vào trong phòng hết rồi.
Nhưng đáng ra giờ này , phải ăn cơm rồi chứ.Rồi cô nghe được có tiếng cười vang lên ở đâu đó.
Là phòng bếp.
Mà khoan đã, tiếng cười này...nghe rất lạ - không phải của Minh Nguyệt, cũng không phải của Tư Mỹ...là Sở Như Tuyết.Dư Hi vội đi lại đó.
Lòng cảm thấy có gì đó sai sai.Vào phòng bếp , đập vào mắt cô là một cảnh tượng mà cô nghĩ là không thể xuất hiện trên đời được: Triệu Tư Mỹ vừa rửa rau vừa kể câu chuyện gì đó, Hạ Minh Nguyệt thì vừa pha nước chấm vừa đáp lại , nhưng Sở Như Tuyết thì lại cười rất tươi khi nói đến tiểu thuyết - một sở thích mà cô nghĩ trong đây chỉ có mỗi Hạ Minh Nguyệt là có , còn Ngô Hiển Yên thì đang xào thịt và mỉm cười.Đứa thì cười nói , đứa thì mỉm cười...Cả 4 người còn nấu ăn cùng nhau...
Mới hôm trước , bầu không khí vẫn còn đang căng thẳng , sao giờ lại tươi vui như thế này?Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?Trương Dư Hi sẽ cứ đứng suy nghĩ một lúc như thế nếu Triệu Tư Mỹ không phát hiện ra cô."
Này , đầu bạch tuột!
Về rồi à?!"
Triệu Tư Mỹ bỏ lại rổ rau đang rửa dở , chạy đến kéo Dư Hi vào " Sao không vào đi?
Bọn tôi đang có chuyện này vui lắm!"
Dư Hi bị động đi vào.
Ngước mắt lên là thấy cả 4 đứa đang nhìn cô như sinh vật lạ - hình như cô đã vô tình phá hỏng bầu không khí lúc nãy rồi."
Này Dư Hi , cậu đọc tiểu thuyết Không gia đình của Hector Malot chưa?"
Sở Như Tuyết hỏi.Dư Hi gật đầu.
Cô cũng mới đọc gần đây thôi."
Đỉnh thật!
Cả 5 người chúng ta đều đọc một quyển sách rồi."
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ nói.Cả 5 người?
Ban đầu cô còn thấy lạ khi Sở Như Tuyết nhắc về tiểu thuyết , nhưng rồi cô nhận ra, những người nghiêm túc như cậu ấy chắc chắn rất thích đọc sách.
Hạ Minh Nguyệt thì cô thấy rất lạ , vì cô nghĩ cậu ấy không phải người sẽ đọc loại sách này.
Triệu Tư Mỹ thì cô nghĩ cậu ấy không hứng thú với cái gì khác ngoài bóng rổ.
Còn về Ngô Hiển Yên, thì cô chẳng biết gì hết.
Nên khi biết cậu ấy đọc sách thể loại này, cô cảm thấy như rằng mình đã hiểu thêm về cậu ấy vậy."
Bọn tôi đang nói nói về cuốn sách đó đấy!"
Thái độ hiện tại của Triệu Tư Mỹ khiến Dư Hi cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng mới chiều nãy , cậu ấy còn khó chịu với cô mà , sao bây giờ lại trở lại trạng thái như bình thường rồi?
Giống như, những chuyện xảy ra hồi chiều , đều đã bị đưa vào quên lãng vậy.Nhưng rồi cô lại thấy , điều này là hiển nhiên.
Bởi chuyện xảy ra chiều nay , chính là điều mà Triệu Tư Mỹ không muốn nhắc lại nhất.
Dù cậu ấy đã chứng minh được bản thân không sai , dù cậu ấy đã lấy lại được danh dự, nhưng cái sự cô đơn và luôn bị nghi ngờ , lại là điểm yếu của Tư Mỹ.
Vì là một người luôn tự tin nên cái thái độ hiện tại của Tư Mỹ - như bao ngày bình thường , chính là cái cách mà cậu ấy dùng để che giấu đi dáng vẻ mà bản thân ghét nhất của chính mình."
Vậy mấy cậu nói về cái gì vậy?"
Trương Dư Hi nhìn cả 4 người , rồi liền thắc mắc.
Họ đang nói chuyện về một cuốn tiểu thuyết.
Rốt cuộc, chủ đề gì đã liên kết họ lại với nhau vậy?"
Bọn tớ đang nói về cậu bé Rémi."
Hạ Minh Nguyệt nói , giọng điệu vui vẻ nhưng không hẳn là vui."
Cậu thấy cậu bé đó thế nào?"
Ngô Hiển Yên cuối cùng cũng lên tiếng , nhưng câu hỏi ấy dường như được đặt ra không chỉ để hỏi , mà giống như là đang thực sự muốn nghe câu trả lời vậy."
Rémi không phải là một cậu bé làm người khác phải cảm thương vì những sóng gió mà cậu đã trải qua, cậu chinh phục trái tim của người đọc vì thái độ sống nghị lực và một trái tim không bao giờ cạn yêu thương."
Trương Dư Hi nói ra một tràng , không vấp , không dừng - có lẽ vì đó là những cảm nhận sâu trong thâm tâm cô.Đôi mắt Ngô Hiển Yên khá xao động khi nghe những lời đó.
" Vậy cậu có nghĩ Rémi là một cậu bé đáng thương không?"
Triệu Tư Mỹ hỏi , nói đến hai chữ đáng thương, Tư Mỹ lại nhấn mạnh nó."
Tôi nghĩ là có.
Bởi một cậu bé đã bị bỏ rơi từ lúc mới sinh , dù được hưởng sự ấm áp trong vòng tay mẹ nuôi, thì cũng vì sự ích kỉ của người cha nuôi mà bị bán đi.
Ai nhìn vào, cũng sẽ thấy cậu bé ấy rất đáng thương - vì từ khi cuộc đời bắt đầu , đã không có một gia đình thực sự."
Những lời Dư Hi nói khiến Tư Mỹ nhíu mày, bởi có lẽ , đây không phải là câu trả lời mà cô muốn.
Cô cũng không biết mình muốn câu trả lời như thế nào , nhưng cô lại hi vọng người đối diện sẽ tìm ra được."
Nhưng tôi nghĩ , đáng thương không chỉ là do số phận.
Có những đứa trẻ , khi bị số phận đánh đổ mà quên mất đi giá trị của cuộc sống , quên mất đi bản thân là ai , sống vì điều gì , thì đó mới thực sự là đáng thương."
" Rémi cũng đáng thương , nhưng cậu bé biến sự đáng thương ấy thành một cuộc sống nghị lực và đầy yêu thương, không phải là bất hạnh.
Dù có bao lần gục ngã vì rét mướt và cái đói , cậu vẫn đứng lên được.
Dù người khác có đối xử tệ với cậu ra sao , cậu vẫn biết ơn với những tình cảm nho nhỏ mà người khác dành cho mình."
" Đó mới chính là những điều khiến Rémi không chỉ lấy đi nước mắt của người đọc , mà còn lấy được sự cảm phục của họ.
Vì một trái tim vẫn không ngừng sống và yêu thương."
Những lời nói của Dư Hi khiến Tư Mỹ khá ngỡ ngàng, nhưng chỉ vài giây thôi, cậu ấy liền cụp mắt xuống - như đang thừa nhận một điều gì đó.
Ngô Hiển Yên không nói gì , cũng không biểu cảm gì, chỉ có khoé môi nhẹ cong lên.
Hạ Minh Nguyệt thì cúi đầu xuống nên Dư Hi chẳng thấy được biểu cảm của cổ.
Còn về Sở Như Tuyết , mắt cậu ấy sáng lên như vừa tìm được người bạn thực sự hợp mình."
Tôi đói rồi , ăn cơm thôi.
Rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Trương Dư Hi liền nói khi thấy Sở Như Tuyết định mở miệng hỏi gì đó.Cả bọn sắp đồ ăn ra bàn.
Rồi ngồi ăn cơm.
Lúc ăn cơm , bầu không khí có vẻ không còn như trước nữa.
Sự gượng gạo , căng thẳng ,...tất cả dường như chưa từng tràn ngập trong căn phòng này.Việc bầu không khí thay đổi đột ngột cũng dẫn đến mối quan hệ thay đổi theo.Cô vốn cảm thấy điều này rất tốt, vì nếu mối quan hệ cải thiện , thì sẽ dễ dàng hơn trong ba năm tới.
Nhưng Dư Hi vẫn luôn có một cảm giác lo sợ , rằng điều này sẽ chính là bước đầu hủy hoại mối quan hệ vốn không thể hoà hợp của họ.Ăn cơm xong , Tư Mỹ giành luôn việc rửa bát.
Chưa ai kịp nói gì, thì bát đũa trên bàn đã dọn hết rồi.
Và nhanh như một cơn gió , Tư Mỹ đã xuất hiện ở phòng khách.Cả bọn ngồi ở phòng khách - một cảnh tưởng mà Dư Hi chẳng bao giờ nghĩ tới.Không ai bật TV , cũng không xem điện thoại.
Ngồi nói chuyện về cuốn tiểu thuyết đó tiếp.
Sở Như Tuyết là người lên tiếng đầu tiên.
Thái độ cậu ấy hào hứng lắm , không như cô nghĩ:
" Vậy cậu thích nhất đoạn nào trong cuốn sách?"
Dư Hi khá phân vân về câu hỏi này.
Cô sợ nếu nói ra sẽ làm mọi người không hài lòng.
Nhưng cô vẫn nói , vì không thể lừa dối cảm xúc của mình được:
" Là cái chết của ông Vitalis trong đêm tuyết trắng."
Đúng như Dư Hi nghĩ , câu trả lời này khiến mọi người khá ngạc nhiên.
Nhưng không ai thể hiện sự không hài lòng cả, vì họ đều nghĩ đó là một câu trả lời phù hợp nhất - đối với họ.
" Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
Hạ Minh Nguyệt lần đầu tiên thắc mắc.
Điều này khiến Dư Hi để ý.
Tự hỏi tại sao Hạ Minh Nguyệt lại hỏi vậy.
Nhưng cô không nghĩ gì nhiều , liền trả lời:
" Bởi vì cái chết của ông có rất nhiều ý nghĩa.
Đó không phải là một cái chết bình thường, đó là một sự hy sinh cao cả.
Ông là một nghệ sĩ già lang thang, sống bằng nghề biểu diễn rong - nhưng hoá ra ông lại là một người từng có quá khứ huy hoàng và chấp nhận từ bỏ danh vọng để sống lương thiện.
Qua đó , không chỉ thấy được sự đáng quý từ phẩm cách của ông mà còn cho thấy được sự phi thường trong nhân cách của những con người tưởng chừng như tầm thường."
" Vậy cậu nghĩ cái chết đó ảnh hưởng thế nào đến Rémi?"
Sở Như Tuyết hỏi tiếp.
" Đối với Rémi, ông Vitalis không chỉ là một người thầy , người bảo hộ mà còn như một người cha.
Dù cái chết của ông là một cú sốc đối với cậu bé , nhưng cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Rémi.
Vì mất đi chỗ dựa duy nhất , cậu phải học cách trưởng thành, học cách sống kiên cường.
Và qua những bài học mà ông Vitalis truyền tải , cậu không gục ngã mà tiếp tục sống tử tế, nhân hậu và mạnh mẽ - như cách người thầy mình từng sống."
Trương Dư Hi đáp.
" Cái chết của ông Vitalis không chỉ là nỗi buồn cho Rémi mà còn khiến chúng ta phải suy nghĩ về tình người , sự hy sinh và giá trị của một con người.
Không nằm ở địa vị hay tài sản , mà ở cách họ sống vì người khác."
Dư Hi khá bất ngờ khi thấy cả 4 người đều đang chăm chú nghe cô nói.
Họ hứng thú với cuốn tiểu thuyết này đến vậy à?
Mấy ngày trước , giữa bọn cô còn như đang có một bức tường kẹt ở giữa.
Vậy mà hôm nay, lại có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái như vậy.
Trương Dư Hi liền nghĩ về cuốn tiểu thuyết - cuốn sách đã liên kết họ lại với nhau.
Cô đọc nó vì cảm thấy tò mò về cái tên Không gia đình , và không biết tại sao tác giả lại đặt tên như vậy.
Đến khi đọc rồi , cô mới hiểu.
Hoá ra , cái tên đó không chỉ nhằm gợi sự tò mò cho độc giả, mà còn gợi mở nhiều giá trị trong cuộc hành trình đi tìm gia đình thực sự của cậu bé Rémi.
Vì cái tên ấy là một sự phủ định để khẳng định: càng không có , càng khao khát và trân trọng.
Ban đầu cô nghĩ , họ đọc cuốn sách này vì cảm thấy tò mò giống như mình.
Chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
Nhưng rồi đầu cô lại loé lên một suy nghĩ, liệu họ cảm thấy bị thu hút bởi cuốn sách này...là do ba chữ 'không gia đình'.
Bởi cô biết , chỉ có ba từ thôi , nhưng lại là sức nặng đối với nhiều người.
Và từ lúc suy nghĩ đó xuất hiện , cô chẳng thể hiểu người khác một cách bình thường được nữa.
Rồi cô đột nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.
Bởi chỉ có một cuốn sách thôi , mà như đã phá vỡ toàn bộ lớp phòng ngự của những người trong đây.
Mặc dù không phải tất cả , nhưng chỉ cần một chút thôi , cũng đã đủ niềm tin về một cuộc sống hoà hợp rồi.Dư Hi cũng chưa chắc chắn về điều đó , nhưng cô cảm giác được.Vì cái khoảnh khắc Sở Như Tuyết cười khi nói về tiểu thuyết, Trương Dư Hi lại cảm nhận được , cậu ấy trở nên chân thật hơn bao giờ hết - giống như người ta khi tìm được người giống mình về cái gì đó, sẽ sẵn sàng mở lòng về thứ ấy.
Và Sở Như Tuyết mà Dư Hi luôn phải dè chừng mọi thứ - lại có một sở thích giản đơn đến thế.
Khi biết chuyện của Tư Mỹ, và lúc mà thái độ của Tư Mỹ thay đổi , Dư Hi mới biết rằng, những gì cô biết về cậu ấy trước đó - đều là mặt nạ của một người đã cô độc quá lâu.
Từ lúc đó , cô mới hiểu rằng , không chỉ đánh giá người khác bằng mắt và bằng tai , mà còn phải cảm nhận bằng tâm.
Trương Dư Hi luôn nghĩ Hiển Yên là người khó tính, khó ưa và khó gần.
Và bây giờ, cô thấy cậu ấy còn khó đoán nữa.
Vì ngay cả khi nhìn thấy ánh mắt xao động lúc đó của cậu ấy , cô vẫn chưa rút ra được điều gì.
Nhưng nhờ đó , cô đã chắc chắn được một điều: Ngô Hiển Yên không phải là người vô tâm như cô nghĩ.
Còn về Hạ Minh Nguyệt, Dư Hi vẫn chưa thể kết luận được điều gì.
Vì cái nụ cười nhìn tưởng là hạnh phúc nhưng lại mang một nét buồn đến khó hiểu ấy , vẫn chưa thể thoát khỏi suy nghĩ của cô.
Cô luôn nghĩ , Hạ Minh Nguyệt sẽ không bao giờ có cái thái độ nào khác ngoài sự vui vẻ , vô tư và nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng cái ánh mắt đượm buồn của Hạ Minh Nguyệt , lại là thứ phản ánh cho sự giả tạo của nụ cười tưởng chừng như là hạnh phúc ấy.
Và người như Hạ Minh Nguyệt - luôn mang một nụ cười trên môi, thường sẽ là người dễ che giấu cảm xúc nhất.Chẳng hiểu sao sau khi suy nghĩ ra những điều như thế , Dư Hi lại càng muốn hiểu thêm về bạn cùng phòng của mình.Đang chìm trong suy tư thì đột nhiên mọi thứ xung quanh tối om.
Không một dấu hiệu báo trước.
Căn phòng chìm vào một màn đêm đặc sệt , đặc đến mức như có thể chạm tay vào.
Dư Hi sau khi nhận thức lại mọi thứ , thì thấy Ngô Hiển Yên đã đứng dậy:
" Tôi đi kiểm tra cầu giao."
Rồi Tư Mỹ cũng đứng dậy , mở cửa ra ngoài:
" Đê tôi ra phòng khác xem họ có mất điện không."
Sở Như Tuyết cũng đi vào phòng bếp , lấy nến mà hồi trước cậu ấy mua để phòng tránh mất điện.
Giờ trong phòng khách chỉ còn cô và Hạ Minh Nguyệt.
Nhưng tối đen như mực , nên cô chẳng thấy gì hết.
Dư Hi lấy điện thoại bật đèn lên soi xung quanh thì thấy Hạ Minh Nguyệt đang ngồi đơ trên ghế.
Hạ Minh Nguyệt lặng người , cơ thể như bị đông cứng lại giữa khoảng không vô hình ấy.
Nhịp tim đập dồn, nặng nề, từng nhịp như búa gõ vào lồng ngực.
Bóng tối không chỉ phủ lấy căn phòng — nó tràn vào trong đầu cô, dày đặc và lạnh lẽo, len lỏi vào từng khe hở của ý thức.
Bàn tay Minh Nguyệt run rẩy lần mò trong không khí, như tìm một điểm tựa vô hình để bấu víu.
Cô nghe rõ tiếng thở của chính mình, gấp gáp, đứt quãng — như thể không khí cũng bị thứ bóng đen kia hút cạn.
Tâm trí dần dần vẽ ra những hình ảnh vô nghĩa nhưng đầy ám ảnh: đôi mắt nào đó đang dõi theo từ góc khuất, một bước chân mềm khẽ lướt qua sau lưng, hay một bàn tay lạnh ngắt đang dần tiến lại gần.
Mỗi tiếng động nhỏ — tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng gỗ kêu răng rắc — đều phóng to trong đầu cô như tiếng thét.
Dư Hi khá hoảng sợ khi thấy những hành động đó của Minh Nguyệt, nhưng sự hoảng sợ đó không kéo dài lâu, cô liền tiến về phía Hạ Minh Nguyệt, cố trấn an cổ.
Nhưng rồi Minh Nguyệt đẩy Dư Hi ra và hét lên.
Hạ Minh Nguyệt bước lùi về phía tường, ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy hai đầu gối như muốn tự cuộn mình lại thật nhỏ để tránh khỏi mọi ánh mắt tưởng tượng.
Miệng cô lẩm bẩm không thành tiếng những lời cầu nguyện vô thức.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nhỏ xuống cổ, lạnh buốt như nước đá.
Trong bóng tối này, mọi thứ đều mất hình dạng — và chính nỗi sợ cũng không còn là nỗi sợ bình thường nữa, mà là một thực thể sống, biết thở, biết bám riết lấy cô.
Cô nhắm nghiền mắt lại.
Nhưng trong đầu vẫn chỉ còn lại một màu đen đặc — tối đến mức không còn phân biệt nổi đâu là bên trong, đâu là bên ngoài.
Trương Dư Hi khá bất ngờ vì bị Minh Nguyệt đẩy ra .
Dù vai cô có va mạnh vào cạnh bàn và đau đến đâu , Dư Hi vẫn chạy đến ôm Minh Nguyệt vào lòng và cố gắng trấn an cô ấy:
" Không sao rồi...có tôi ở đây rồi.."
Trương Dư Hi cứ ôm Hạ Minh Nguyệt một lúc cho đến khi ba người kia quay lại.
Sở Như Tuyết định hỏi xem có chuyện gì thì Tư Mỹ đã ngăn lại.
Rồi Ngô Hiển Yên lên tiếng:
" Thắp nến lên đi , rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Khi đã thắp nến xong , thì mọi người phát hiện Hạ Minh Nguyệt đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Họ dìu cô ấy lên ghế sofa, đặt trên bàn là ngọn nến vừa thắp xong.
Bốn người ngồi cạnh đó , cố gắng nói nhỏ để không làm người kia thức giấc.
Sau khi Trương Dư Hi kể xong , mọi người đều im lặng - giống như họ đang suy nghĩ một điều gì đó.
Một lúc sau , Sở Như Tuyết là người đầu tiên lên tiếng:
" Cậu ấy...sợ bóng tối sao?"
Không ai nói gì , cũng không nhìn nhau.
Nhưng trong đầu đã ngầm thừa nhận điều đó.
Rồi họ quay sang nhìn Hạ Minh Nguyệt - cô gái tưởng là đơn giản nhất , hoá ra lại phức tạp hơn họ tưởng.
Từ lúc đó , mọi người không còn hiểu Hạ Minh Nguyệt một cách dễ dàng như trước nữa.
Dù cảm thấy cô ấy có ngốc đến đâu, cũng không phải người họ có thể hiểu được.
___________________
Trương Dư Hi đang ôm theo mấy tấm bìa carton và túi vải vụn , đi về phía bãi đất trống sau dãy phòng thực hành của trường.Cô định tối hôm qua làm nhà cho mấy bé mèo rồi , nhưng tự dưng mất điện nên phải đợi đến sáng nay mang ra trường làm.Đúng lúc để hết vật dụng ra sau trường rồi , thì chuông reo vào lớp vang lên.Dư Hi đi vào lớp vì chưa vội , cô định để giờ nghỉ trưa rồi bắt tay vào làm.Vào lớp, ánh mắt cô vô thức nhìn về chỗ của Hạ Minh Nguyệt - ghế đang trống , chưa thấy người đâu.Trương Dư Hi đột nhiên cảm thấy lo lắng.Cô nhớ lại đêm hôm qua.
Lúc đó là khoảng tầm nửa đêm, cô chưa ngủ vì còn đang mải làm nốt bài tập hoá - tối chưa làm được do mất điện.
Rồi cô nghe thấy tiếng gì đó, nghe giống như ai đang đi bên ngoài phòng khách.
Dư Hi ban đầu cũng sợ , nhưng vẫn đi ra xem thử.
Hoá ra là Hạ Minh Nguyệt - cậu ấy đang uống nước.
Nhưng chỉ vài giây sau đó , Hạ Minh Nguyệt liền ngã xuống đất.Trương Dư Hi hốt hoảng , vội chạy đến đỡ Hạ Minh Nguyệt lên nhưng cậu ấy lại bất tỉnh nhân sự.
Cô chạm tay vào trán , phát hiện người Minh Nguyệt nóng như lửa đốt.
Cô mới gọi mọi người trong phòng ra , rồi cả bọn dìu Hạ Minh Nguyệt lên ghế sofa.
Rồi cả bọn vội vàng làm mọi cách để giảm nhiệt cho Minh Nguyệt.
Người thì đi giặt khăn và lấy nước ấm , người thì đi lấy thuốc hạ sốt ,...Lúc đó , ai cũng đều vội vã và hốt hoảng - có lẽ vì đây là lần đầu tiên họ thấy Hạ Minh Nguyệt như thế.
Nhưng chính sự lo lắng ấy , đã cho thấy , họ thật sự quan tâm đến Hạ Minh Nguyệt.Dư Hi không dám đoán suy nghĩ của những người khác.
Nhưng cô chắc rằng , họ cũng sẽ có một suy nghĩ giống cô.Ban đầu gặp Minh Nguyệt, chắc chắn ai cũng nghĩ cậu ấy là người dễ hiểu nhất.
Vì một người luôn vô tư và lạc quan , một người luôn cười vui vẻ khi bị cằn nhằn , một người mà nói câu gì cũng sẽ bị coi là ngốc và thiếu tinh ý - như Hạ Minh Nguyệt , mọi hành động đều coi là dễ đoán.Nhưng cái suy nghĩ ấy vụt tắt trong đầu cô khi cô nhìn thấy ánh mắt ngày hôm qua.
Dù cô đang nói chuyện với mọi người, nhưng cô vẫn để ý thấy gương mặt của Hạ Minh Nguyệt - dường như là đang chăm chú suy nghĩ gì đó bằng ánh mắt buồn bã - một ánh mắt mà cô chưa từng thấy trước đây.Rồi cô tự hỏi: Liệu thế giới này thực sự tồn tại một người không biết buồn ư?
Liệu có ai vẫn luôn giữ mãi nụ cười trên môi khi bị người khác cằn nhằn không?...Những lần Hạ Minh Nguyệt cười và gãi đầu khi bị Sở Như Tuyết mắng, hay những lần Hạ Minh Nguyệt không để ý tại sao hôm nay người ta lại thế...thực sự cậu ấy có ngốc thật không, thật sự cậu ấy có không để ý mọi chuyện thật không?...Hay cậu ấy biết hết , nhưng lại giả bộ như không biết gì?...Cô không biết những người kia có để ý không, nhưng cô đã không còn coi Hạ Minh Nguyệt như một đứa ngốc nữa.
Vì có thể , đứa ngốc ấy chỉ là Hạ Minh Nguyệt mà bọn cô biết, chứ không phải là Hạ Minh Nguyệt thật sự.Và đến cái lúc mất điện , cái việc Hạ Minh Nguyệt sợ bóng tối - chính là thứ khiến Dư Hi khẳng định được suy nghĩ của mình là đúng.
Bởi chẳng ai tự nhiên đi sợ bóng tối cả.
Hạ Minh Nguyệt chắc đã phải trải qua một chuyện kinh khủng nào đó , nên cậu ấy mới sợ bóng tối đến thế.Trương Dư Hi chưa từng trải qua những chuyện như thế , nên không thể đặt mình vào vị trí của người khác được.
Cô không hiểu gì về Minh Nguyệt.
Những suy nghĩ trước đó về cậu ấy , chỉ là đánh giá chủ quan thôi, theo cách nhìn của cô.
Khi chứng kiến từng hành động và biểu cảm sợ hãi của Minh Nguyệt, Dư Hi ban đầu ngỡ ngàng , vì cô không bao giờ ngờ rằng , một người luôn vui vẻ như cậu ấy , lại có lúc như thế này.Dư Hi không biết phải làm gì cho đúng trong tình huống đó.
Cô chỉ biết trấn an Minh Nguyệt, nhưng cậu ấy lại đẩy cô ra.
Và chẳng biết tại sao , cô lại chạy đến ôm Minh Nguyệt , dù cơn đau ở vai đã nhói lên đến tận não , dù bản thân mới bị người ta đẩy ngã xong...Trương Dư Hi ban đầu cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như thế, nhưng sau đó , cô mới hiểu hành động đó xuất phát từ đâu.Vào những lúc lý trí mơ hồ , trái tim sẽ là thứ dẫn đường.
Và con người ta sẽ vô thức hành động như một bản năng bị giấu kín, dù bản thân cũng chẳng rõ tại sao.Hành động của cô là như thế.
Lý trí cô không biết làm gì để giúp Hạ Minh Nguyệt vượt qua nỗi sợ ấy , nhưng trái tim lại biến cô trở thành người đồng hành cùng cậu ấy , đối mặt với cái nỗi ám ảnh dai dẳng kia.
Vì thế , Dư Hi mới ôm Hạ Minh Nguyệt , để cho cậu ấy một cảm giác an toàn và để cậu ấy biết được rằng: cậu ấy không hề một mình.Khi vào phòng, những chuyện về Hạ Minh Nguyệt cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí cô.
Nên khi chăm sóc Hạ Minh Nguyệt vào đêm qua, Dư Hi đã không kìm lòng được mà nói chuyện một mình.
Cô hỏi rất nhỏ , về việc tại sao Hạ Minh Nguyệt lại có thể vô tư như thế...trong khi bản thân rõ ràng không hề vui vẻ?
Về việc tại sao Hạ Minh Nguyệt có thể chịu đựng tất cả mọi sự cằn nhằn , mọi suy nghĩ về việc bản thân ngốc nghếch...mà không hề buồn?
Và về việc tại sao Hạ Minh Nguyệt lại yêu quý cô đến vậy...trong khi cô chưa từng thực sự muốn hiểu cậu ấy?...Tất cả mọi câu hỏi đều dồn vào , nhưng không ai trả lời.
Chỉ đáp lại là tiếng gió, tiếng quạt trần và tiếng lòng của cô.Trương Dư Hi đã từng không muốn làm bạn với ai.
Vì suốt bốn năm qua , một mình làm mọi thứ khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cô không còn ham muốn cái cảm giác khi có ai đó bước vào cuộc sống của mình.
Vậy nên, cô chỉ muốn sống yên ổn ba năm , giữ mối quan hệ ở mức dễ chịu là đủ.Nhưng rồi , cô lại quan tâm người ta một cái vô thức mà chẳng hay biết.
Cô đã để ý Minh Nguyệt thích ăn gì , đã để ý thói quen tốt và xấu của Như Tuyết , thể loại phim yêu thích của Tư Mỹ, và ánh mắt trống rỗng của Hiển Yên mỗi khi trời đổ mưa...Cô tưởng mình chỉ đang giữ phép lịch sự cần có khi sống chung.
Nhưng đến lúc nhận ra...
Cô đã biết lo , biết để tâm , biết sợ người ta buồn.
Chỉ là...cô chưa từng biết cách thể hiện điều đó đúng nghĩa.Lúc này, Dư Hi cảm thấy mình thật tệ.
Vì cô chưa từng thực sự quan tâm ai đó một cách chân thành.Tiếng nói của đám học sinh khi đi vào lớp vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Dư Hi không nhận ra rằng, mắt mình đã đỏ hoe từ lúc nào.
Đến khi tiếng đẩy ghế của bàn bên cạnh vang lên , Dư Hi mới nhận ra mình đã rơi nước mắt.
Cô vội điều chỉnh lại cảm xúc , rồi ngồi làm bài.
Thấy cô chủ nhiệm vào lớp rồi thông báo việc Hạ Minh Nguyệt nghỉ , Dư Hi cũng yên tâm hơn, chỉ mong Hạ Minh Nguyệt ở ký túc xá tự chăm sóc cho bản thân được.
_________________
Đến giờ nghỉ trưa, Dư Hi vội đi nhanh ra sau trường.Nắng đã bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của trường , nắng nghiêng nghiêng qua kẽ lá, những đốm sáng lấp lánh rơi lốm đốm xuống lưng áo cô.
Trong đầu cô là hình ảnh mấy con mèo hoang lấm lem hôm qua bị dội nước, gầy gò co ro bên đống rác.
Cô không nói với ai, cũng chẳng nhờ vả ai, chỉ định lặng lẽ làm một căn nhà nhỏ, vừa che mưa nắng vừa che cả sự cay nghiệt của con người.Nhưng rồi khi vừa quẹo qua bụi cây quen, thứ đập vào mắt cô khiến cô khựng chân lại.Ngay chính chỗ đó – dưới gốc cây khế già – một căn nhà nhỏ bằng gỗ đã được dựng xong.
Không phải bìa carton rách nát như cô tính dùng, mà là gỗ thật sự, gỗ nhẵn, sạch và chắc chắn.
Mái nhà được phủ bằng một tấm bạt chống nước, bên trong còn có mấy chiếc khăn bông gấp gọn, lót đều ở các góc.
Một bát nước sạch, một hộp thức ăn nắp khép hờ.
Mấy con mèo nằm ngủ ngon lành, đuôi vẫy khe khẽ như trong mơ.Dư Hi đứng đó, ngỡ ngàng.
Như thể ai đó vừa lấy mất công việc cô đã chuẩn bị, nhưng lại khiến tim cô dịu đi một cách kỳ lạ.Gió lùa qua tóc cô, nhè nhẹ.Cô bước khe khẽ, tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mấy bé mèo.
Dư Hi cúi xuống, để ý kỹ từng chi tiết nhỏ: từng thanh gỗ được cắt khá vụng về nhưng chắc chắn, từng chiếc đinh được đóng không đều nhưng kỹ càng, mọi thứ như đồ chơi hay mấy miếng lót được sắp xếp khá lộn xộn nhưng đầy đủ và ấm áp.
Ở góc hộp còn vẽ một dòng nhỏ bằng bút lông đen: "Chỉ cần không bị phá, thì mỗi ngày đều có chỗ cho tụi mày nằm."
Dù ngôi nhà nhỏ này không đẹp mắt , dù được làm bởi người khá vụng về, nhưng lại chứa đầy tình cảm và ấm áp.
Vì từng chi tiết trong ngôi nhà đều thể hiện cho tấm lòng của người làm - không cần cầu kỳ, hoa mỹ , chỉ cần một tấm lòng chân thành và sự cho đi nho nhỏ thôi, là đã quá đủ rồi.Dư Hi bật cười khẽ, một tiếng cười khó diễn tả: Nhẹ , êm nhưng ấm.Tay cô khẽ vuốt lên mái gỗ.
Ai vậy chứ?
Ai lại nghĩ đến mấy đứa nhỏ như vậy, chu đáo đến thế này?Trong lòng cô bất giác có chút gì đó lay động.
Không phải vì căn nhà, mà vì cái cảm giác có ai đó – ở đâu đó – đang lặng lẽ giống mình, quan tâm đến cùng một điều._________________Dư Hi vừa ngồi xổm lau tay vừa nhăn mặt nhìn vết đất dính trên tay áo.
Từ nãy đến giờ cô loay hoay dọn lại chỗ ăn cho mèo, nên mặt mũi lấm lem, tóc rối bời, vài lọn tóc dính đất vương bên má mà cô chẳng hay biết.Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau, kéo theo cái bóng cao lớn in dài trên nền đất:" Ủa?
Con mèo nào trốn chuồng mà bẩn dữ vậy?"
Dư Hi giật mình quay phắt lại.
Dương Nhật Phong đứng đó, hai tay đút túi, khoé môi cong cong, ánh mắt trêu ngươi."
Nè!"
Cô nhíu mày, đưa tay quệt má một cách vô thức.
"Tôi đang làm chuyện tốt đó."
" Ừ , thì tôi thấy rồi.
Nhưng mà..."
Nhật Phong bước lại gần, cúi đầu nhìn cô từ trên xuống, ngón tay nhẹ chạm lên vệt đất chưa sạch nơi má.
" Mặt cô y chang mấy con mèo nãy giờ cô ôm.
Nhìn hoang dã thật sự."
"Cậu..."
Dư Hi lùi lại một bước, cảm thấy má mình nóng bừng.
" Đừng có đụng vào mặt người ta lung tung!"
" Ờ, thì đâu phải người ta nào cũng cho đụng đâu."
Anh bật cười, lùi lại, đôi mắt vẫn không rời gương mặt cô.Dư Hi đỏ mặt thật sự, không phải vì tức giận, mà vì cái cách cậu ta nhìn cô như thể cô vừa làm chuyện gì đáng yêu lắm.Rồi cô để ý một vết sẹo dài trên bàn tay của Nhật Phong.
Vẫn còn đang rỉ máu, chưa băng bó hay xử lý đàng hoàng.
Dư Hi cứ nhìn chằm chằm vào nó , làm Nhật Phong để ý , anh vội giấu bàn tay đó sau áo.Dư Hi định bảo Nhật Phong đi xử lý vết thương, nhưng lại thôi.
Vì chắc không cần cô nhắc , thì một công tử bột như cậu ta cũng không nỡ để bàn tay mình xấu xí như vậy đâu."
Này , cô vừa làm nhà cho mấy con mèo à?"
Nhật Phong định đánh trống lảng, để người trước mặt không để ý đến vết thương kia nữa.
Rồi anh nhìn căn nhà mà anh làm tối hôm qua , không kìm lòng được mà hỏi xem."
Không , tôi định làm đấy.
Nhưng có người cướp việc rồi."
Trương Dư Hi lắc đầu."
Ai đấy?
Chắc tay nghề vụng về lắm , nhà chả ra sao..."
Dương Nhật Phong vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Dư Hi.
Anh thấy nhà mình làm xấu thật , nhưng may là còn ra hình dạng một căn nhà."
Ừm , tôi cũng thấy xấu."
Câu nói của Dư Hi làm Nhật Phong cảm thấy bực mình, vì cái thứ xấu xí này mà cả đêm qua anh thức trắng đấy."
Nhưng đối với tụi nó , thì đó là cả một thế giới."
Trương Dư Hi nhìn mấy bé mèo đang ngủ ngon lành bằng ánh mắt dịu dàng.Dương Nhật Phong khá ngỡ ngàng.
Ban đầu , anh không định mang cho lũ mèo nằm đâu , tại sợ đến cả tụi nó cũng chê.
Nhưng khi nhớ lại cảnh hôm qua - lũ mèo cứ nằm co ro một góc trong bụi cây để tránh những cơn gió lạnh cắt ngoài kia, Nhật Phong không chần chừ mà mang thành quả của mình đến cho lũ mèo.
Và khi nhìn thấy chúng nó bước vào , nằm trong đó một cách yên vị, trong lòng anh dâng lên nhiều cảm xúc khó tả: ấm áp , vui vẻ và thoải mái - như mình vừa làm điều gì đó rất vĩ đại, dù nhỏ bé."
Cô nghĩ người làm ngôi nhà này là ai?"
Nhật Phong dò hỏi.
Anh không biết tại sao mình lại hỏi như thế , nhưng có vẻ anh thực sự muốn nghe câu trả lời của đối phương."
Tôi không biết...Nhưng tôi chắc chắn , người đó rất tốt."
Ánh mắt của Dư Hi khi nhắc đến người đó rất khác , là một ánh mắt dịu dàng mà anh chưa từng thấy " Và chắc chắn mấy bé mèo cũng thấy vậy, vì người đó đã cho chúng một ngôi nhà thực sự."
" Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa..."
" Tôi cảm thấy , người đó như một vị thần vậy.
Xuất hiện đúng lúc nhất , và cho đi những thứ ấm áp nhất."
Câu nói đó của Dư Hi làm Nhật Phong đứng hình.
Anh không bao giờ nghĩ là , chỉ cần bỏ ra một chút thôi , lại nhận được nhiều đến vậy.Nhật Phong đứng đó, gió thổi qua khiến tóc anh bay nhẹ.
Anh không nói gì thêm, chỉ đứng nhìn Dư Hi lom khom dọn dẹp, tay áo vén cao, chân lấm tấm đất, khuôn mặt nghiêm túc mà lấm lem, đôi khi còn cau mày như bà cụ non.Và lạ thật, trong khoảnh khắc ấy...
Nhật Phong cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng.Cái cảm giác được trêu chọc cô, được nhìn thấy biểu cảm bối rối lẫn bất lực trên khuôn mặt ấy... khiến anh cảm thấy vui một cách kỳ lạ.Không hẳn là yêu thích, nhưng rõ ràng, là một điều gì đó đang len lỏi – âm thầm và lặng lẽ.
~End chương 8~