Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 40: Chúng ta thật đáng thương.



Một tuần sau, Lục Hà xuất viện.

Hứa Đông Hạ cũng kết thúc kỳ nghỉ điều chỉnh, trở lại vị trí công tác của mình.

Khi đi làm, cô gần như dành toàn bộ thời gian trong phòng phẫu thuật, tan làm thì về nhà ngủ bù, mỗi ngày đều sáng đi tối về, cuộc sống dần quay lại quỹ đạo bình thường.

Giữa cô và Lục Hà không còn bất kỳ dây dưa nào nữa, chỉ thỉnh thoảng từ miệng mấy y tá bác sĩ thích buôn chuyện, cô mới nghe được vài tin tức về người đàn ông ấy — nào là anh ta oai phong lẫm liệt trong giới tài chính ra sao, các dự án đầu tư thành công đến mức nào, lại còn nói gần đây anh ta và nhị tiểu thư nhà họ Phó thường xuyên qua lại, thường bị bắt gặp cùng nhau ăn tối.

Nhưng những chuyện đó, đều chẳng liên quan gì đến cô.

Tan làm hôm nay, Hứa Đông Hạ không giống mọi khi lái xe về thẳng căn hộ, mà chuyển hướng, chạy đến sân bay.

Khi ấy, bên ngoài sân bay có một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, diện mạo yêu kiều sắc sảo, từng đường nét đều toát ra vẻ quyến rũ mê người. Cô mặc áo sơ mi và quần dài, đang ngồi lên chiếc vali kéo màu bạc chờ đợi trước cổng.

Một tay cô kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại lướt weibo.

Người qua lại trong sân bay không ít, ai nấy cũng đều bị gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng ấy thu hút.

Mới ngồi được năm phút, tỷ lệ ngoái nhìn đã đạt đến một trăm phần trăm.

Khi Hình Tinh vừa dụi điếu thuốc xong, ngẩng đầu liền thấy một chiếc SUV màu trắng đỗ cách đó không xa. Cô nhả ra vòng khói cuối cùng, dập tắt tàn thuốc, kéo vali đi về phía chiếc xe.

Cửa kính xe hạ hết xuống.

Người phụ nữ ngồi trong xe lộ ra gương mặt xinh đẹp, một tay đặt trên cửa sổ, đôi môi đỏ hơi cong lên đầy ý cười.

Hình Tinh nhướng mày:

“Cho tôi đi nhờ chuyến xe được không, bạn tôi?”

Hứa Đông Hạ bấm mở khóa xe, nhìn cô, khẽ cong môi:

“Welcome to back.”

Hình Tinh là bạn Hứa Đông Hạ quen khi đi du học ở Mỹ.

Từ hai người nhìn nhau không vừa mắt, mỗi lần gặp là khẩu chiến không dứt, đến không biết từ lúc nào lại trở thành đôi bạn tâm giao cùng hoạn nạn.

Lần này Hình Tinh trở về nước, một nửa là vì trong nhà xảy ra chuyện, nửa còn lại là vì lý do cá nhân.

Thấy sắc mặt cô vì đi đường dài mà mệt mỏi, Đông Hạ bảo cô cứ ngủ một lát trong xe, không hỏi thêm gì nữa.

Rất nhanh đã về tới căn hộ.

Hình Tinh chỉ chợp mắt một chút, nhưng tinh thần đã khá hơn hẳn.

Khi Đông Hạ tháo dây an toàn, cô nghiêng đầu hỏi một câu:

“Cậu thật sự không định về nhà chào hỏi người nhà một tiếng?”

“Về rồi thì khó mà đi được nữa.”

Hình Tinh hạ một nửa cửa kính xe, rút từ bao thuốc ra hai điếu, đưa một điếu cho Đông Hạ.

Sau khi châm lửa, cô rít một hơi, chậm rãi nói:

“Đông Hạ, chúng ta thật đáng thương.”

Đông Hạ phả ra làn khói vào màn đêm ngoài cửa sổ, khẽ cười:

“Ừ, rất đáng thương.”

Nói ra thì, lý do hai người có thể từ đối đầu trở thành bạn thân, hẳn cũng không thể tách rời cái nền gia đình kỳ quái đến giống nhau một cách thần kỳ của họ.

Hình Tinh rít sâu một hơi, làn khói trắng mờ mịt che lấp nửa gương mặt cô.

Cô giơ tay gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói:

“Người đó sắp kết hôn rồi.”

Đông Hạ hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.

Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng của người phụ nữ kia, sau một lúc, khẽ cong môi:

“Chuyến này cậu về, chẳng lẽ là để dự đám cưới à?”

Hình Tinh cười vô hại, chớp mắt:

“Bạn à, sao cậu hiểu tôi thế.”

“…”

“Đến lúc đó nhà họ Phó chắc chắn cũng sẽ nhận được thiệp mời, cậu cũng đi cùng tôi nhé.”

Đông Hạ quay đầu, khẽ thở dài một tiếng — chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 41: Chỉ có một nhà họ Lục.



Hình Tinh đoán không sai, sáng hôm sau Hứa Đông Hạ đã nhận được cuộc gọi từ nhà họ Phó.

Quách Uyển Như có lẽ sợ cô từ chối không chút do dự nên trong điện thoại cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ, bảo cô cùng đi dự lễ cưới nhà họ Tiêu.

Nghe xong hết lời bà nói, Đông Hạ suy nghĩ chưa đến nửa giây, liền đáp một chữ:

“Được.”

Câu trả lời dứt khoát đến mức khiến Quách Uyển Như bên kia điện thoại sững người một thoáng, sau đó bật cười thật lòng:

“Mẹ đã chọn lễ phục cho con rồi, lát nữa sẽ cho người mang đến.”

Bà biết con gái mình cả ngày bận bịu trong phòng mổ, quay cuồng đến trời đất mịt mù, làm gì có thời gian đi thử lễ phục. Vậy nên bà đã tự quyết định, đặt may sẵn theo đúng số đo của cô, cũng coi như tiết kiệm giúp cô chút thời gian.

Đông Hạ lúc ấy vẫn đang làm việc, trò chuyện vài câu rồi liền cúp máy.

Cô cất điện thoại, đưa mắt nhìn những tòa cao ốc chằng chịt phía bên kia sân thượng, rồi xoay người định đi xuống, thì bất ngờ bị hỏi:

“Bác sĩ Hứa, chị và anh Lục… còn liên lạc không?”

Câu hỏi vừa buông, Đông Hạ khựng lại nửa giây, vô thức nhíu mày, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại sắc mặt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Cô chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Mai:

“Sao lại hỏi vậy?”

Chu Mai bật cười:

“À ha, em chỉ là thấy khi anh Lục nằm viện hình như rất ỷ lại vào chị, nên tò mò không biết sau khi anh ấy xuất viện rồi, hai người có còn giữ liên lạc không.”

Đông Hạ nhìn gương mặt đang cười tươi kia, mím môi, chỉ đáp hai chữ:

“Không có.”

Chu Mai sửng sốt, mở to mắt:

“Ơ em còn tưởng…”

Câu sau cô chưa nói hết thì Đông Hạ đã lạnh nhạt cắt ngang:

“Giữa bác sĩ và bệnh nhân, chỉ có quan hệ đó mà thôi.”

Nói xong, cô nhìn thoáng qua Chu Mai, rồi xoay người rời đi.

Chỉ để lại Chu Mai đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ ấy rời đi, tóc bị gió thổi tung, mơ hồ che khuất ánh mắt. Không thể nhìn rõ bên trong là gì.



Tối về đến căn hộ, Hứa Đông Hạ thấy Hình Tinh đang nằm dài trên sofa, ôm một chiếc iPad xem rất chăm chú.

Cô tò mò lại gần:

“Đang xem gì thế?”

Hình Tinh trượt ngón tay lướt màn hình, đáp hờ hững:

“Danh sách khách mời lễ cưới nhà họ Tiêu.”

Cô bĩu môi, vẻ mặt đầy khó chịu:

“Sao cái tên cặn bã Từ Mộc cũng có tên trong danh sách này vậy?”

Từ Mộc?

Đông Hạ sực nhớ ra, vừa nhớ vừa bật cười:

“À, là cái gã từng đuổi theo đến tận Mỹ đánh cậu đó hả?”

Hình Tinh gật đầu, tự dưng cảm thấy có điềm:

“Từ Mộc cũng đến, tôi cứ có cảm giác mai thế nào cũng xảy ra chuyện.”

Đông Hạ bật cười, cô phát hiện hai người họ đúng là oan gia, lại còn buồn cười nữa.

Cô đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

Khi sắp tới cửa, chợt nghe Hình Tinh phía sau lẩm bẩm một câu:

“Ơ, nhà họ Lục cũng có mặt này.”

Bước chân Đông Hạ đột nhiên khựng lại.

Cô quay đầu, hơi do dự hỏi:

“Nhà họ Lục nào?”

Hình Tinh ngẩng đầu nhìn cô, như nghe được câu hỏi đùa:

“Bạn à, ở Đồng Thành thì có nhà họ Lục nào nữa?”

Đúng vậy, ở Đồng Thành, thì còn có nhà họ Lục nào?

Chỉ có một nhà họ Lục mà thôi.

Ngón tay Đông Hạ đang đặt trên tay nắm cửa, bất giác siết chặt lại.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 42: “Bác sĩ Hứa là ai?”



Đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo.

Đồng Thành như được phủ kín trong lớp hào quang của đèn neon và ánh sao, khắp đại lộ rộng lớn là dòng xe cộ nườm nượp không dứt.

Cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu.

Tại quán bar nổi tiếng Aurora trong thành phố, tiếng nhạc vang dội đến chấn động màng nhĩ, đèn xoay ngũ sắc rọi xuống sàn nhảy, nơi những thân hình cuồng nhiệt nhún nhảy, tựa như quỷ thần hỗn loạn, không khí ngập tràn cảm giác xa hoa trác táng.

Trong phòng VIP, Thẩm Nhất Hàng tung quân bài ra dứt khoát, hét lớn:

“Mau móc tiền ra, lão tử sắp thắng rồi!”

Lời vừa dứt, người đàn ông đối diện đặt ra bốn con ba, cầm điếu thuốc rút khỏi miệng, nhẹ nhàng gẩy tàn vào gạt tàn, động tác ung dung lưu loát.

Thẩm Nhất Hàng trợn mắt nhìn bốn lá bài, suýt nữa nghẹn họng:

“Má nó, rõ ràng ba đã ra hết rồi mà sao còn có bốn lá!”

Bên cạnh, Từ Mộc cười khẩy một tiếng:

“Bạn à, say rồi đấy hả?” Hắn thuận tay đánh theo bài Lục Hà đưa ra, chẳng mấy chốc trong tay chỉ còn lại hai lá. Hắn gõ bàn, liếc nhìn Thẩm Nhất Hàng khi nãy còn huênh hoang, bật ra hai chữ:

“Trả tiền!”

“…”

Chơi cả buổi tối, Thẩm Nhất Hàng khó khăn lắm mới sắp thắng được một ván, ai ngờ lại bị chặn mất.

Tâm trạng của cậu ngay lập tức lạnh ngắt như nước đá.

Cậu ta hất đống bài chắn trước mặt, ngả người lên ghế sofa:

“Không chơi nữa, uống rượu đi!”

Từ Mộc ngả người tựa vào thành ghế, vắt đôi chân dài thẳng tắp lên bàn.

Ánh đèn trong phòng mờ tối, gương mặt anh tuấn của anh chìm trong bóng đêm, ánh mắt mang theo vài phần thú vị, liếc sang người đàn ông đối diện.

Anh khẽ nhướng mày:

“Tiệc cưới nhà họ Tiêu, sao tự dưng cậu lại đổi ý đến dự?”

Lục Hà vẻ mặt bình thản, lười biếng hé mắt, nhàn nhạt đáp lại một câu:

“Vậy còn cậu, sao nỡ rời nước Mỹ mà về đây?”

“…”

Không ngờ lại bị phản đòn, Từ Mộc đưa tay xoa mũi, thoáng vẻ ngượng ngập.

Thẩm Nhất Hàng liếc anh ta, cười khẩy:

“Còn vì cái gì nữa? Vì đàn bà chứ sao!”

Từ Mộc lập tức đá sang một cú, chửi:

“Cút, việc quái gì đến mày.”

“Ấy, còn biết thẹn à.”

Thẩm Nhất Hàng né được đòn, cười đầy hàm ý:

“Nhưng mà công nhận cô gái kia của cậu gan thiệt, còn dám đi dự đám cưới bạn trai cũ, tôi thấy cô ấy định đi gây chuyện thì có.”

Càng nói càng thú vị.

Từ Mộc lạnh lùng trừng cậu:

“Cái gì mà cô gái của tôi, ai nói cô ấy là của tôi?”

Thẩm Nhất Hàng bĩu môi, lầm bầm như tự nói một mình:

“Ồ, không phải người của cậu mà cậu lặn lội đến tận Mỹ theo đuôi? Không phải người của cậu mà dám cãi cả nhà? Không phải người của cậu mà khóc đến…”

“Umm—”

Từ Mộc xấu hổ đến giận dữ, bịt chặt miệng cậu ta lại, vỗ mạnh vào đầu Thẩm Nhất Hàng:

“Mẹ nó, hồi đó ông đây non dại, ngu ngốc, mù mắt, được chưa? Việc cũ còn nhớ rõ thế làm gì?”

Suýt không thở nổi, Thẩm Nhất Hàng hoảng loạn gật đầu liên tục:

“Cậu non dại, cậu ngu ngốc, cậu mù mắt, được được được…”

“…”

Đợi hô hấp ổn định lại, Thẩm Nhất Hàng liếc ánh mắt hung tợn của Từ Mộc, có chút chột dạ.

Thế là cậu ta lại rầu rĩ chuyển sang mục tiêu khác.

Thẩm Nhất Hàng nhìn sang người đàn ông đang im lặng uống rượu đối diện, cười như không có ý tốt:

“Tôi nhớ nhà họ Phó cũng có tên trong danh sách khách mời lần này, cậu đoán xem bác sĩ Hứa có đến không?”

“Bác sĩ Hứa?”

Từ Mộc mới về nước không lâu, chỉ biết Lục Hà từng gặp tai nạn xe, còn chuyện bác sĩ Hứa thì chẳng hay biết gì.

Anh ta nhíu mày:

“Bác sĩ Hứa là ai? Tôi đã gặp chưa?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 43: Anh sắp kết hôn rồi



Hôm sau, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cắt bỏ bóng khí phổi cuối cùng, Hứa Đông Hạ bước ra khỏi phòng mổ thì mặt trời đã gần lặn. Cả bầu trời như được nhuộm đỏ rực bởi ánh lửa, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp nơi, cả thành phố Đồng Thành ngập trong sắc vàng dịu nhẹ.

Vừa về đến văn phòng, một cô y tá trẻ đã gõ cửa bước vào, trong tay ôm một chiếc hộp rất to.

“Bác sĩ Hứa, có bưu phẩm gửi cho chị.”

Cô y tá đặt chiếc hộp lên bàn làm việc, đôi mắt lấp lánh vẻ ngưỡng mộ, tò mò hỏi: “Hộp to thế này, bên trong là hoa hồng à? Là bạn trai gửi đến sao?”

Đông Hạ liếc nhìn chiếc hộp được đóng gói tinh tế trên bàn, đoán chắc là váy dạ hội do Quách Uyển Như gửi tới.

Cô cởi áo blouse trắng, gương mặt nghiêm túc nhưng lại buông một câu đùa: “Nếu là bạn trai gửi thì chắc bên trong là b.o.m ấy.”

Cô y tá giật mình, nụ cười cứng lại, mặt thoáng biến sắc, nũng nịu nói: “Bác sĩ Hứa, chị đừng đùa như thế chứ.”

Cô nàng cũng biết điều, không hỏi thêm nữa, nói vài câu xã giao rồi rời đi.

Văn phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.

Gần đến giờ tan ca, sau khi viết xong báo cáo công việc, Đông Hạ mới mở hộp ra. Bên trong là một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt, thêu hoa và có chi tiết xuyên thấu rất tinh xảo, kèm theo đó là một đôi giày cao gót mũi nhọn, dây quai thanh mảnh.

Cô chỉ liếc sơ qua rồi đậy nắp lại.

Nghĩ đến việc tối nay có thể sẽ chạm mặt Lục Hà tại tiệc cưới, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác ấy không rõ ràng, nhưng lại mãnh liệt đến mức như âm thầm lan khắp lồng ngực, ăn mòn từng tấc tim gan. Chỉ mới nghĩ đến thôi, cả người đã thấy khó chịu.

Bảy giờ tối, đèn đuốc rực rỡ, ánh trăng dịu dàng như nước.

Từng chiếc xe sang màu đen lần lượt dừng lại trước cửa khách sạn hạng sang Lãng Cảnh.

Khách mời đến dự tiệc cưới ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy.

Buổi chiều, Hình Tinh đã đến từ sớm để chuẩn bị. Đông Hạ tan ca xong mới lái xe từ bệnh viện đến.

Cô đỗ xe ở một góc khuất, vừa bước xuống xe thì phía sau có người gọi tên cô.

Là Thẩm Nhất Hàng.

Cậu ta cũng đến dự tiệc cưới, trên người mặc âu phục chỉnh tề, dáng vẻ nho nhã, khuôn mặt điển trai.

Đông Hạ đóng cửa xe, đứng tại chỗ, chờ cậu đến gần, khẽ cười: “Không nhìn ra đấy, anh Thẩm mặc âu phục vào trông giống… ‘tra nam giả danh tri thức’ thật đấy.”

“…”

Thẩm Nhất Hàng vốn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng nghe thấy cụm từ “tra nam giả danh tri thức” thì suýt vấp chân, suýt chút nữa không giữ nổi hình tượng.

Cậu khẽ ho một tiếng, như cười mà không: “Bác sĩ Hứa vẫn hài hước như ngày nào.”

Nói rồi, cậu ta khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trước mặt một lượt.

Kinh diễm.

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô của Thẩm Nhất Hàng, chính là hai từ ấy.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, gương mặt tinh xảo. Làn da cô trắng mịn như ngọc, dáng người cao ráo thanh thoát, chiếc váy dạ hội màu tím nhạt dài đến mắt cá chân tôn lên từng đường cong hoàn hảo của cơ thể.

Khi cô mỉm cười khẽ, đuôi mắt như được nhuộm một tầng sóng sánh mê hoặc, gợi nên một đường cong quyến rũ.

Cô lúc này đầy vẻ yêu kiều, phong tình, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh bác sĩ Hứa nghiêm túc, lạnh nhạt trong chiếc áo blouse trắng thường ngày.

Ánh mắt Thẩm Nhất Hàng khẽ lóe lên, khóe môi cong cong:

“Bác sĩ Hứa… không, phải gọi là cô Hứa mới đúng.”

Cậu ta dừng một chút, không tiếc lời khen:

“Tối nay cô thật xinh đẹp.”

Đông Hạ mỉm cười, đôi môi đỏ thắm chậm rãi nhả ra ba chữ:

“Tôi biết mà.”

“…”

Người phụ nữ này thật không đi theo khuôn mẫu chút nào.

Thẩm Nhất Hàng nghẹn lời mất hai giây, cố gắng giữ hình tượng quý ông nhã nhặn, nở nụ cười kiềm chế:

“Đi thôi, chúng ta vào trong trước.”

Đông Hạ cong môi, gật đầu.

Sảnh khách sạn lộng lẫy, sàn trải thảm đỏ thêu hoa thủ công, trần nhà treo đèn pha lê tỏa ánh sáng dịu dàng, phản chiếu lên bức tường phủ vàng lấp lánh.

Đi sâu vào trong, có thể thấy những hàng cột trắng quấn đầy hoa tươi, bàn ghế kiểu Âu xếp ngay ngắn. Không ít khách đã có mặt, đang trò chuyện nhẹ nhàng tại chỗ ngồi.

Thẩm Nhất Hàng giữa đường gặp vài người quen trong giới làm ăn, khi đang chào hỏi thì Đông Hạ đã đi thẳng vào khu vực lễ cưới, nhìn quanh một vòng mà không thấy bóng dáng Tinh Tinh đâu.

Cô ra ban công gọi điện cho Tinh Tinh.

Nhưng đầu bên kia luôn trong tình trạng tắt máy.

Tinh Tinh tính tình nóng nảy.

Đông Hạ lo cô ấy tìm Tiêu Phàm sẽ chịu thiệt, đang lúc lòng rối như tơ vò thì sau lưng bỗng vang lên giọng nam trầm thấp.

Người đó gọi tên cô, ngữ điệu có phần nhấn mạnh:

“Hứa Đông Hạ.”

Cô khựng lại, chậm rãi xoay người.

Tống Lâm Viên đứng cách cô không xa, áo vest thẳng tắp, dáng người cao lớn.

Gương mặt anh ta khuất trong bóng đêm, khóe môi ẩn chứa nụ cười như có như không, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

À, nhớ ra rồi.

Đông Hạ tắt điện thoại, nhìn người đàn ông đang tiến từng bước về phía mình, rồi duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Dạo gần đây cô bận rộn đến mức suýt nữa quên chuyện tiền sửa xe.

Tống Lâm Viên đứng trước mặt cô, cúi mắt nhìn bàn tay trắng nõn kia, hơi nhướn mày, rồi nắm lấy tay cô.

“…”

Lông mày Đông Hạ giật nhẹ, muốn rút tay lại nhưng người đàn ông không buông, còn siết chặt hơn.

“…”

Tống Lâm Viên dường như không thấy sự chống cự của cô, nụ cười vô hại:

“Khách sáo thế, đây là cách chào hỏi mới à?”

Đông Hạ mặt không cảm xúc:

“Buông ra.”

Cô dùng chút lực, lần này thành công rút tay lại.

Tống Lâm Viên thu tay về, khẽ chạm sống mũi, ánh mắt đầy ý cười:

“Hứa Đông Hạ, tên em thật đặc biệt.”

Tiếng phổ thông của anh ta vẫn không quá chuẩn, nhưng đôi mắt sâu thẳm như đá obsidian, ẩn chứa tình cảm.

Đáng tiếc, Đông Hạ không bị lay động.

Cô lạnh nhạt mở miệng:

“Đừng giả thân thiết, trả tiền đi.”

Tống Lâm Viên không động đậy, hai tay đút túi quần, vẻ mặt ung dung:

“Anh mời em ăn cơm nhé?”

Anh ta nói:

“Mỗi ngày một bữa, đến khi trả hết.”

Đông Hạ nén lại ánh nhìn, cười nhẹ:

“Anh Tống định theo đuổi tôi à?”

Tống Lâm Viên nhướng mày, ánh cười trong mắt càng sâu.

Dưới ánh trăng dịu dàng, anh ta cẩn thận ngắm nhìn gương mặt cô. Tối nay, cô có chút khác biệt so với lần đầu gặp mặt.

Nhưng vẫn vậy—vẫn khiến anh ta thấy thuận mắt.

Anh ta im lặng một lúc, khẽ cười, nửa đùa nửa thật:

“Em trực tiếp thế này, sẽ khiến anh rất ngượng đấy.”

Đông Hạ nhướng mày, giọng bình thản:

“Anh ngượng hay không tôi không quan tâm, nhưng nếu anh làm vậy, tôi e là sẽ gặp không ít phiền phức.”

Tống Lâm Viên biết cô ám chỉ điều gì.

Anh ta tiến lên một bước, cúi người, ghé sát tai cô.

Giọng trầm mang theo ý cười mờ nhạt:

“Không thử, sao biết anh không thể bảo vệ em?”

Khi nói, hơi thở ấm nóng của anh ta phả nhẹ lên vành tai cô.

Đông Hạ biết, anh ta là đang cố ý.

Cô đưa một ngón trỏ ra, ấn vào n.g.ự.c anh ta , đẩy anh ta ra.

Đồng thời, điềm tĩnh nói:

“Không cần thử, anh không thể.”

Cô nghiêm túc, thẳng thừng kết án tử.

Tống Lâm Viên khựng lại.

Anh ta nhíu mày, môi mấp máy định nói gì đó thì phía sau bỗng có người gọi anh ta.

Là Thẩm Nhất Hàng.

Cậu ta trên tay cầm một ly rượu vang, bước nhanh tới, cười rất vui vẻ:

“Cậu Tống, lâu quá không gặp.”

Tống Lâm Viên nhìn thấy Thẩm Nhất Hàng, mày khẽ chau, không tỏ vẻ vui mừng gì.

Anh ta ậm ừ một tiếng, chào lấy lệ, quay lại định nói tiếp với cô, nhưng phát hiện cô đã rời đi từ lúc nào.

Thẩm Nhất Hàng bắt được ánh mắt phức tạp của anh ta, mỉm cười:

“Cậu Tống quen biết cô Hứa từ bao giờ thế?”

Nghe vậy, Tống Lâm Viên liếc cậu một cái, hừ nhẹ:

“Anh quen được, tôi lại không thể?”

Bỏ qua địch ý, Thẩm Nhất Hàng vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, tốt bụng nhắc nhở:

“Cô Hứa không giống mấy cô bạn gái trước của cậu đâu, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

Lời này nghe thế nào cũng mang ý hai mặt.

Tống Lâm Viên lập tức cảm nhận được mùi thuốc súng, ánh mắt lạnh đi, cười nhạt:

“Vậy thì cảm ơn anh Thẩm đã nhắc nhở.”

Nói rồi, anh ta quay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng anh ta biến mất trong tầm mắt, Thẩm Nhất Lâm Hàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhấp một ngụm.

Cùng lúc đó, tại vườn sau khách sạn.

Tinh Tinh mặc váy dạ hội lệch vai màu đen, ngồi trên ghế đá, tay cầm một điếu thuốc.

Tia lửa đỏ rực ở đầu ngón tay lập lòe trong màn đêm mờ ảo.

Cô ngậm thuốc, hít sâu một hơi rồi từ từ nhả ra làn khói trắng.

Trong bóng tối mờ mịt, dung nhan xinh đẹp của cô như bị che khuất, chỉ còn đôi mắt u ám.

Gió đêm hơi se lạnh, lướt qua làn da mịn màng khiến cô nổi cả da gà.

Bất chợt, trên vai truyền đến một cảm giác trĩu nặng.

Tinh Tinh khựng lại, liếc mắt nhìn sang—là một chiếc áo vest màu đen.

Ngay sau đó, bên cạnh cô có một người đàn ông ngồi xuống.

Tiêu Phàm nhìn điếu thuốc trong tay cô, nét mặt ôn hòa, môi mấp máy:

“Anh chẳng đã nói với em rồi sao, hút ít mấy thứ này đi.”

Anh vẫn như trước đây, không có gì thay đổi.

Tinh Tinh lặng lẽ nhìn anh một lúc rồi quay đi, giọng nghẹn ngào:

“Anh cũng từng nói… anh rất yêu em.”

Cơ thể người đàn ông cứng đờ rõ rệt, hô hấp cũng chững lại.

Anh không nói gì.

Tinh Tinh lại ngậm một hơi thuốc, khi nhả làn khói ra, khẽ bật cười:

“Tiêu Phàm, lời anh nói… toàn là rác rưởi.”

Sắc mặt Tiêu Phàm cứng lại, tay đặt trên đầu gối dần siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.

Cuối cùng, anh chỉ nói ra ba chữ:

“Anh xin lỗi.”

Lại là câu này.

Sao cô lại ghét ba chữ đó đến vậy chứ.

Tinh Tinh l.i.ế.m môi khô khốc, giây sau khẽ cười thành tiếng.

Không thể kiềm chế mà bật cười—

Lẫn cả nước mắt lạnh buốt.

Trái tim của Tiêu Phàm chợt thắt lại, giọng nói khàn đặc:

“Khinh Tinh, em đừng như vậy.”

Khinh Tinh hít hít mũi, chậm rãi dụi tắt đầu thuốc, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi:

“Tiêu Phàm, nói một câu ‘anh yêu em’ khó đến thế sao?”

Tiêu Phàm khựng lại, né tránh ánh mắt của cô.

Một lúc sau, anh nói: “Anh sắp kết hôn rồi.”

Khinh Tinh mím môi: “Tôi có mắt.”

Cô nghiêng đầu, cười giễu cợt: “Hay là… anh muốn nhận được lời chúc phúc từ tôi? Đừng mơ, không có cửa đâu.”

“Vậy em…”

“À… anh muốn hỏi vì sao hôm nay tôi đến à?”

Hình Tinh nhìn chằm chằm vào mắt anh, chậm rãi nói: “Nếu tôi bảo mình đến để phá, anh sẽ lập tức đuổi tôi đi chứ?”

“Hình Tinh!”

Anh gọi tên cô, giọng cao lên một chút, mang theo vẻ giận nhẹ.

Sắc mặt anh nghiêm túc:

“Văn Tư là một cô gái tốt, chuyện giữa chúng ta, em đừng lôi cô ấy vào.”

Nghe vậy, Hình Tinh chẳng giận mà lại bật cười, ánh mắt lạnh tanh:

“Anh cũng biết cô ấy là người tốt, thế thì chuyện giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong, anh đang làm gì vậy?”

Khi nói đến đây, cảm xúc của cô rõ ràng có phần d.a.o động.

Tiêu Phàm nghẹn họng, cổ họng khô khốc, không biết phải nói gì.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi quần anh rung lên.

Anh rút điện thoại ra xem, cau mày nhẹ.

Là Triệu Văn Tư.

Hình Tinh cũng nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, môi đỏ khẽ mím lại, mang theo một tia giễu cợt.

Cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói dịu dàng ngọt ngào của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia:

“Tiêu Phàm, anh đi đâu rồi vậy?”

Tiêu Phàm nhìn người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy, đi về phía bụi cây phía sau.

“Gặp một người bạn cũ, anh sẽ quay lại ngay.”

“…”

“Ừm, em đừng đi lung tung, cứ ngoan ngoãn ngồi nghỉ trong phòng nghỉ nhé.”

“…”

“Được rồi, anh cũng yêu em.”



Hình Tinh lặng lẽ nghe đoạn hội thoại của họ, hốc mắt cay xè.

Giọng anh vẫn dịu dàng như xưa.

Chỉ là, trước kia nghe thấy sẽ cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc biết bao.

Còn bây giờ, chỉ còn lại sự hoang vắng.

Trống rỗng đến đáng sợ.

Tiêu Phàm quay lại sau khi kết thúc cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, Hình Tinh đã tháo áo vest trên vai, ném trả lại cho anh.

Cô lục tìm trong túi lấy ra hộp thuốc, lại châm thêm một điếu.

Hút một hơi, thấy anh vẫn còn đứng đó không chịu rời đi, cô không nhịn được cau mày:

“Không phải sắp kết hôn sao? Còn không mau về đi?”

Tiêu Phàm siết chặt chiếc áo vest trong tay, dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của cô.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, định nói lại thôi.

Hình Tinh dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ má trong, khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười.

Cô phủi tàn thuốc, giọng nhẹ tênh như đã buông bỏ:

“Đừng lo tôi sẽ nghĩ quẩn, anh không còn đủ tư cách để khiến tôi như thế nữa đâu.”

Toàn thân Tiêu Phàm run lên, sắc mặt trắng bệch.

Anh hiểu quá rõ cô, làm sao không biết câu này có ý gì.

Trong khi đó, Đông Hạ ra hành lang tìm người thì bất ngờ gặp lại Phó Hy Lâm đã lâu không gặp.

Tối nay, Phó Hy Lâm mặc một chiếc váy cúp n.g.ự.c bằng ren trắng dài chạm đất.

Mái tóc dài uốn sóng nhẹ buông lơi trên vai, trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng và thanh nhã, trông yểu điệu, đoan trang.

Cô ta đang trò chuyện với người bên cạnh, ánh mắt vốn mang theo ý cười, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đông Hạ, ánh nhìn liền vỡ vụn.

Trong mắt cô ta, có chế giễu, có oán hận.

Đông Hạ giả vờ không thấy, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay người tiếp tục tìm người.

Cô đến khu vườn phía sau khách sạn.

Bầu trời đêm dần buông xuống, bóng cây lay động.

Hai bên con đường lát đá cuội là hàng đèn đường chiếu ánh sáng dịu dàng, vàng nhạt.

Ánh sáng lan tỏa như mặt hồ gợn sóng dưới ánh nắng chiều, óng ánh long lanh, rọi sáng lối đi.

Đông Hạ vừa tìm kiếm vừa lấy điện thoại ra gọi lại cho Hình Tinh.

Vẫn tắt máy.

Cô nhíu mày, còn định đi xa thêm một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ bụi cây bên cạnh.

Đông Hạ khựng lại, quay đầu nhìn về phía đó, mím môi:

“Ai đó?”

Xung quanh yên tĩnh, không ai trả lời.

Cô nhíu mày, vừa bước lên một bước, tiếng xào xạc lại càng lớn hơn.

Cô lập tức đứng khựng lại, tim đập hỗn loạn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Hít sâu một hơi, còn chưa kịp phản ứng, từ trong bụi cây lao ra một bóng trắng.

Thấy rõ đó là gì —

Người phụ nữ hét lên một tiếng thất thanh, quay đầu bỏ chạy —

Không ngờ lại đ.â.m sầm vào một… bức tường thịt.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 44: Anh ấy đối với cô không giống như với người khác



Đêm buông xuống nặng nề như mực, ánh trăng bạc len qua màn sương dày đặc, nhẹ nhàng trải dài trên mặt đất. Hai bóng người đứng sát nhau, in xuống nền đất thành một vệt dài kéo lê trong đêm tối.

Sự yên tĩnh ban đầu của màn đêm bất chợt bị phá vỡ bởi một tiếng chó sủa.

Lục Hà liếc mắt nhìn con Samoyed trắng to lớn nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn người phụ nữ đang treo trên người mình như một con gấu túi.

Anh khẽ cong môi, giọng thấp trầm chứa ý cười:

“Em sợ chó à?”

Đông Hạ rõ ràng run lên một cái, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

“Không phải, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.”

Lục Hà cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt gần trong gang tấc của cô.

Lông mi cô dài cong như hai chiếc quạt nhỏ, in bóng một hàng mờ mờ bên dưới mí mắt. Làn da trắng mịn, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào chín, ánh lên sắc nước ướt át mê người.

Một luồng nhiệt âm ấm dâng lên trong lồng n.g.ự.c anh.

Lục Hà dời mắt đi, rơi vào đôi mắt sáng trong suốt của cô, khẽ bật cười:

“Vậy em định ôm anh đến bao giờ?”

“…”

Đông Hạ lúc này mới nhận ra bản thân đang làm gì, hai má đỏ bừng, vội vàng buông tay đang quàng trên cổ anh ra, núp ra phía sau anh như một phản xạ.

Cô liếc sang con Samoyed vẫn đang lè lưỡi nhìn mình chằm chằm, tuy nó trông ngu ngốc và đáng yêu, nhưng cô thực sự rất sợ.

Hồi nhỏ vì nghịch ngợm, cô từng bị chó nhà hàng xóm rượt cắn một lần. Kể từ đó, cô luôn mang tâm lý sợ hãi với những giống chó lớn như vậy.

Bình thường cô có thể thản nhiên m.ổ x.ẻ cơ thể người mà không chớp mắt, nhưng để tiến lại gần v**t v* một con chó, thân mật với nó? Gần như là điều không thể.

Lục Hà thấy cô vì một con ch.ó mà lùi bước, không nhịn được bật cười.

Anh ngồi xổm xuống, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông trắng mềm kia, dịu giọng hỏi:

“Sao lại chạy ra ngoài?”

Đông Hạ đã rút về vị trí an toàn, mắt cảnh giác nhìn hai “người” một chó, mấp máy môi:

“Tôi ra đây tìm người.”

Cô nhìn quanh, đừng nói người, đến cả bóng ma cũng chẳng có lấy một cái.

Lục Hà quay đầu lại, thấy cô vẫn đang từng bước lén lút lùi ra xa, muốn chuồn đi, khóe môi cong lên, cố ý hù dọa:

“Nếu bây giờ em chạy, nó chắc chắn sẽ đuổi theo.”

“…”

Đông Hạ tin là thật, không dám nhúc nhích.

Quả nhiên, con Samoyed đang nằm bỗng dưng bật dậy, hướng về phía cô sủa một tiếng, làm cô cứng đờ cả người.

Cô nuốt nước bọt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Hà.

Nhưng anh giả vờ như không thấy, tiếp tục trêu đùa con chó.

Chỉ là, dưới ánh sáng lờ mờ, vẫn có thể nhìn ra khóe môi anh đang khẽ nhếch lên đầy ý cười.

Đông Hạ không nghe rõ anh đang nói gì với con Samoyed, chỉ thấy nó lại uể oải nằm xuống, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt ngây ngô.

Cô ngẩn người, bật thốt:

“Anh quen nó à?”

Lục Hà đứng dậy, một tay đút vào túi quần.

Đông Hạ ngước lên nhìn đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của anh, lúc này mới chú ý đến cách ăn mặc hôm nay của anh có chút khác biệt.

Anh mặc một bộ vest đen, bên trong là sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hơi mở, nơi cổ tay áo cài một chiếc khuy đen như đá obsidian, ánh lên tia sáng mờ mờ, quần tây được cắt may vừa vặn, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Anh đứng đó, dáng người cao ngất, ánh mắt hòa vào bóng tối, như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tim cô bất giác khựng lại một nhịp.

Đông Hạ cảm thấy hơi thở mình chợt bị ngưng lại.

Lục Hà lên tiếng, giọng trầm ấm:

“Nhà Thẩm Nhất Hàng nuôi.”

Đông Hạ lấy lại bình tĩnh, giấu đi tâm tình rối ren, khẽ cau mày, không hiểu:

“Anh Thẩm đến dự tiệc cưới, mang cả chó theo làm gì?”

Lục Hà hơi dừng một chút, rồi đáp:

“Chắc thấy chán quá, nên dắt theo đến góp vui.”

Thật ra lời Thẩm Nhất Hàng nói không phải vậy.

Cậu ta bảo sợ đêm nay có người gây rối trong lễ cưới, lo hiện trường mất kiểm soát, nên cố tình dẫn chó đến để “hù dọa” và tiếp viện tinh thần.

Tất nhiên, Lục Hà không định nói thật với cô.

Nghe vậy, Đông Hạ dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô thấy có khách mời đi dự đám cưới mà còn dắt theo cả chó để “tạo không khí”.

Nhưng nghĩ lại, với tính cách như Thẩm Nhất Hàng, người luôn thích làm mấy chuyện khác người, lúc nghiêm túc lúc quái gở, thì việc này đúng là chẳng có gì bất ngờ.

Cô thuận miệng hỏi:

“Nó tên gì?”

Lục Hà khựng lại vài giây, giọng hơi cứng:

“Vương Tạc.” (王炸 – tên theo nghĩa “quân át chủ bài”, trong bài tú lơ khơ Trung Quốc)

“…”

Đông Hạ cố nín cười, khẽ hắng giọng, nghiêm túc nói bừa: “Tên rất ngầu, rất tuyệt.”

Lục Hà liếc cô một cái, khóe môi mím nhẹ: “Tôi sẽ chuyển lời cho chủ của nó.”

Đang nói chuyện thì chiếc điện thoại mà Đông Hạ vẫn cầm trong tay rung lên. Cô nhìn tên người gọi hiển thị, ánh mắt lóe lên, lập tức bắt máy.

Giọng của Hình Tinh nhanh chóng vang lên trong ống nghe, nghe không ra có gì khác thường: “Đông Hạ, cậu đang ở đâu vậy?”

Đông Hạ ấm ức: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng đấy, Hình tiểu thư, rốt cuộc cậu chạy đi đâu rồi? Cậu có biết tôi sắp lật tung cả khách sạn lên để tìm cậu không?”

Hình Tinh cười: “Tôi đang ở sảnh lớn rồi, mau tới đây đi, tôi gặp một anh chàng đẹp trai, định giới thiệu cho cậu làm quen.”

“Được, tôi biết rồi.”

Cúp máy, Đông Hạ nhìn Lục Hà một cái: “Lục tiên sinh, tôi đi trước đây.”

Lục Hà khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Bên cạnh chân anh, chú chó lông xù vẫn nằm im, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.

Đông Hạ âm thầm dời ánh mắt, đang định quay người rời đi, thì chợt ngoái lại, hỏi: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”

Lục Hà đứng yên tại chỗ, nghe cô hỏi liền nở nụ cười nhạt: “Nhờ phúc của em, tôi ổn rồi.”

Tại hội trường tiệc cưới.

Đông Hạ tìm được Hình Tinh thì thấy cô đang đứng ở một góc, trò chuyện rôm rả với một người đàn ông, gương mặt nở nụ cười tươi tắn. Nhìn qua cũng không thấy có gì bất thường.

Thế nhưng chính vì như thế, cô lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Cô bước tới, Hình Tinh quay đầu thấy cô thì cười càng tươi hơn: “Đông Hạ, cậu tới rồi à.”

Đông Hạ gật đầu, rồi nhìn sang người đàn ông đối diện, cất tiếng chào: “Chung Thuật.”

Hình Tinh hơi ngẩn ra: “Hóa ra hai người quen nhau à?”

Chung Thuật nhìn cách trang điểm và ăn mặc của Đông Hạ tối nay, ánh mắt rõ ràng lóe sáng, khóe miệng mang theo ý cười: “Quên chưa giới thiệu, tôi là bác sĩ riêng của ông Phó.”

Anh ta vừa nói, vừa liếc nhìn Đông Hạ: “Không ngờ em cũng quen với Hình Tinh.”

Cũng quen?

Lần này đến lượt Đông Hạ cảm thấy khó hiểu.

Hình Tinh cười, giải thích: “Tôi và Chung Thuật là bạn học cấp ba, nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây, suýt chút nữa thì không nhận ra.”

Cô vừa nói, vừa quan sát người đàn ông trước mặt – thân hình cao lớn, dung mạo nho nhã – rồi bật cười:

“Đông Hạ, cậu không biết đâu, hồi học cấp ba Chung Thuật là một cậu béo chính hiệu, ai biết được mấy năm nay cậu ta đã trải qua những gì.”

Chung Thuật nhún vai, ra vẻ vô tội: “Tự nhiên lớn thôi, tôi cũng không làm gì cả.”

Nói xong, ba người cùng bật cười.

Bên kia, Từ Mộc nhìn thấy Hình Tinh đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông lạ mặt thì mặt mày căng cứng, lập tức cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, uống cạn trong một hơi.

Thẩm Nhất Hàng giơ tay vỗ nhẹ vai hắn, giọng điệu lấy lệ: “Đừng buồn nữa, cậu buồn thì người ta cũng chẳng cười với cậu đâu.”

Tổn thương quá nặng.

Từ Mộc: “…Cút.”

Thẩm Nhất Hàng cười cợt né cú đá của hắn, hình tượng nho nhã giữ suốt nửa buổi tối xem như sụp đổ hoàn toàn.

Cậu ta dường như cũng không nhận ra điều đó.

Từ Mộc cau mày nhìn về phía Chung Thuật, hỏi: “Gã đàn ông đó là ai?”

Trước giờ hắn chưa từng thấy người này xuất hiện bên cạnh Hình Tinh.

Thẩm Nhất Hàng lập tức trợn trắng mắt, giọng đầy khinh thường: “Ca phẫu thuật của ba cậu là do người ta làm đấy, đến giờ còn không biết người ta là ai, cậu làm con đúng là không đạt chuẩn.”

Từ Mộc ngẩn người, rồi như bừng tỉnh: “Hắn chính là Chung Thuật?”

Nhà họ Chung là gia đình y học danh giá, cha của Chung Thuật còn là giáo sư khoa chỉnh hình nổi tiếng và được kính trọng trong giới y học. Nghe nói đến đời Chung Thuật, hai người anh trai trên đều chuyển hướng kinh doanh, chỉ có mình anh ta là tiếp tục theo nghề cha.

Hơn nữa, nhờ thiên phú dị thường, nhiều người ca ngợi rằng anh ta còn có thể vượt qua cả cha mình.

Thẩm Nhất Hàng gật đầu, dùng cằm chỉ về phía Đông Hạ, nói: “Còn cô kia, chính là bác sĩ Hứa, đại tiểu thư nhà họ Phó.”

Từ Mộc nghe vậy lại sững người.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đông Hạ, lông mày hơi nhướng: “Đại tiểu thư nhà họ Phó?”

Bác sĩ Hứa thì hắn không biết.

Nhưng cái danh “đại tiểu thư nhà họ Phó” thì không lạ gì. Vài năm trước, chuyện nhà họ Phó từng làm dậy sóng dư luận. Khi đó, Từ Mộc vì cha bệnh mà về nước một thời gian, cũng từng nghe nói đôi chút.

Chỉ là, đại tiểu thư đó…

Hắn thu lại ánh nhìn, quay sang người đàn ông đang trầm mặc ngồi đối diện, giọng đầy ý trêu chọc: “Lục Hà, tôi nhớ không nhầm thì mẹ cậu nhắm tới là nhị tiểu thư nhà họ Phó cơ mà?”

Thẩm Nhất Hàng âm thầm giơ ngón cái cho hắn.

Khâm phục dũng khí của hắn khi dám giẫm phải mìn.

Lục Hà hơi nhướng mí mắt, mặt mày bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao, cậu muốn tôi giới thiệu giúp à?”

“…”

Từ Mộc cười khẽ, “Không, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Anh ta còn thêm một câu: “Tôi vẫn thấy bác sĩ Hứa nhìn thuận mắt hơn.”

Về điểm này, Thẩm Nhất Hàng hai tay tán thành.

Cậu ta liếc mắt đầy ẩn ý, nhìn Lục Hà: “Bác sĩ Hứa không cầm d.a.o mổ, lại càng dễ mến, đúng không?”

Lục Hà chẳng buồn đáp lại.

Anh nhấc ly rượu vang trên bàn, khẽ nhấp một ngụm. Đôi mắt sâu thẳm trầm lặng rơi lên người phụ nữ ở phía đối diện.

Đèn chùm pha lê giữa đại sảnh tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, sạch sẽ, phản chiếu lên gương mặt tinh tế của cô.

Ánh mắt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn từ anh, Đông Hạ bỗng nghiêng đầu, chính xác mà chạm vào ánh mắt của anh.

Giữa khoảng không, ánh mắt chạm nhau.

Đông Hạ hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ điềm nhiên thường thấy, khẽ gật đầu với anh.

Hình Tinh đã chạy đi chào hỏi người quen, chỉ còn cô và Chung Thuật đứng đó.

Chung Thuật đã thấy toàn bộ cảnh tượng. Ánh mắt anh lướt qua hai người một cách kín đáo, nâng ly sâm panh khẽ nhấp, rồi hỏi: “Cô vẫn còn liên lạc với anh Lục à?”

Câu hỏi đến quá bất ngờ.

Đông Hạ phản ứng rất nhanh, nhìn anh một cái rồi hỏi lại: “Chúng tôi trông có vẻ thân thiết lắm sao?”

Tại sao ai cũng thích hỏi câu đó?

Chung Thuật xoay xoay chân ly cao, khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ cô không nhận ra, anh ấy đối với cô… không giống với người khác.”

Ánh mắt anh ấm áp, dịu dàng.

Chỉ có Đông Hạ hiểu, anh đang nói đến điều gì.

Cô vừa định mở miệng, thì một trận ồn ào bất chợt vang lên từ phía lễ đường.

Đông Hạ lập tức nghe được tiếng của Hình Tinh.
 
Back
Top Bottom