Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 20: Đông Hạ, chúng ta cần nói chuyện



Điện thoại của Sở Nhan không thể liên lạc được.

Hứa Đông Hạ tan làm, vốn định ghé qua căn hộ của Sở Nhan xem tình hình, không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ nhà họ Phó—nói rằng Phó Hạ Viễn đột nhiên ngất xỉu, bảo cô lập tức quay về.

Khi cô về đến nơi, vừa vặn trông thấy Chung Thuật, bác sĩ riêng của Phó Hạ Viễn, đang từ trên lầu bước xuống.

Anh ta còn rất trẻ, dáng người cao ráo, khuôn mặt điềm đạm, ôn hòa.

Thấy cô, anh khẽ gật đầu chào, nhoẻn miệng cười nhã nhặn:

“Chào cô Hứa.”

Hứa Đông Hạ liếc nhìn lên tầng hai, khẽ mím môi hỏi:

“Bác sĩ Chung, chú Phó thế nào rồi?”

Chung Thuật liền giải thích sơ qua nguyên nhân khiến Phó Hạ Viễn bị ngất:

“Ông ấy vốn đã có bệnh tim, lần này vì quá kích động nên dẫn đến tình trạng thiếu m.á.u lên não và rối loạn tuần hoàn.”

Quá kích động?

Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra tám, chín phần là lại bị ai đó chọc giận.

Thấy cô gái trước mặt đang nhíu mày, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên có phần lạnh lùng, Chung Thuật khẽ dịu giọng:

“Giờ ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Cô có thể lên xem thử nếu muốn.”

Nhưng Phó Hy Lâm chắc chắn đang ở bên giường lúc này, nếu cô vào lúc đó… e là lại có chuyện căng thẳng xảy ra.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Giờ sức khỏe Phó Hạ Viễn đã ổn, cô cũng không cần ở lại đêm nay.

Hứa Đông Hạ lấy lại tinh thần, quay sang nhìn anh:

“Bác sĩ Chung, tôi tiễn anh ra ngoài nhé.”

Chung Thuật hơi khựng lại, sau đó mỉm cười gật đầu.

Cả hai như hiểu ý nhau, không ai lên tiếng thêm, chỉ lặng lẽ bước ra đến cổng lớn nhà họ Phó.

Vừa bước ra khỏi cổng, Chung Thuật bỗng dừng lại, xoay người lại đối diện với cô gái phía sau.

Anh hơi cong môi cười:

“Vào đi, tôi về đây.”

Hứa Đông Hạ gật đầu, nhắc khẽ:

“Đường tối rồi, anh đi cẩn thận.”

Chung Thuật khẽ cười, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, bất ngờ gọi một tiếng:

“Đông Hạ.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Thực ra, cả hai tiếp xúc không nhiều. Cô rất hiếm khi về nhà họ Phó, một tháng có khi còn chẳng gặp được một lần.

Vậy nên khi anh gọi tên một cách tự nhiên như thế, Hứa Đông Hạ hơi ngỡ ngàng.

Cô phản xạ hỏi lại:

“Sao vậy?”

Nhìn thấy dáng vẻ có phần ngẩn ngơ đó, Chung Thuật bất giác thấy thú vị.

Những lần trước, mỗi khi gặp nhau, cô đều lạnh nhạt, trầm lặng, chẳng mấy khi bắt chuyện. Người khác nói, cô chỉ im lặng ngồi nghe, ít khi lên tiếng.

Tối nay hiếm hoi thấy cô chủ động, còn tiễn anh ra tận cổng.

Không hiểu sao, anh lại muốn trêu cô một chút.

Vì vậy, với vẻ nghiêm túc, anh nói:

“Sau này đừng gọi tôi là ‘bác sĩ Chung’ nữa, gọi ‘Chung Thuật’ là được rồi.”

Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, nhưng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ gật đầu:

“Được.”

Chung Thuật mỉm cười đầy mãn nguyện. Mỗi khi anh cười, bên má lại hiện ra một lúm đồng tiền nhạt nhòa, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng khó tả.

“Tôi đi thật đây. Cô cũng vào đi.”

Anh phất tay nhẹ nhàng, quay người đi về phía chiếc SUV màu đen đỗ ngay trước cổng.

Hứa Đông Hạ đứng nhìn theo bóng xe dần khuất khỏi tầm mắt, chưa vội vào nhà mà đứng yên một lúc rồi mới quay lại.

Vừa bước vào phòng khách, cô liền thấy Quách Uyển Như đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt nghiêm trọng.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta lập tức ngẩng đầu, ánh mắt không chút chệch hướng nhìn thẳng về phía cô.

“Đông Hạ, chúng ta cần nói chuyện.”

Đã nhiều năm rồi Quách Uyển Như không dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện với cô.

Hứa Đông Hạ khẽ mím môi, bước đến gần.

Vừa ngồi xuống, bên tai đã vang lên một câu nói khiến cô khựng lại:

“Nghe nói… con là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 21: Đông Hạ, nghe lời đi



Nghe nói?

Hứa Đông Hạ khẽ sững người, cong môi cười nhạt, cố ý hỏi lại:

“Mẹ nghe ai nói vậy?”

Giọng cô lạnh nhạt, xa cách, còn xen cả chút giễu cợt.

Rõ ràng là mẹ con, mà khoảng cách giữa họ lại như cách cả một ngọn núi.

Sắc mặt Quách Uyển Như lập tức sa sầm, nghiêm giọng trách mắng:

“Đông Hạ, con nói chuyện với mẹ mà có thái độ như vậy sao?”

Nghe thế, Hứa Đông Hạ bật cười khe khẽ:

“Vậy ra mẹ vẫn còn nhớ mình là mẹ tôi.”

Cô đổi tư thế ngồi, nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt bình tĩnh như mặt nước mùa thu:

“Tôi tưởng mẹ chỉ còn nhớ đến ‘cô tiểu thư nhà họ Phó’ thôi chứ.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Quách Uyển Như liền tái đi vài phần.

Bà chau mày, giọng đầy vẻ dạy bảo:

“Đông Hạ, Hy Lâm từ nhỏ đã được nuông chiều, không hiểu chuyện, con là chị, phải bao dung cho em nó một chút.”

Hứa Đông Hạ vốn cúi đầu, nghe đến đó lại chậm rãi ngẩng lên.

Trong đôi mắt cô, như có điều gì đó vụt tắt, lặng lẽ mà bi ai.

Một lúc lâu sau, cô mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Tôi đã nhường cả mẹ ruột cho cô ấy rồi, thế vẫn chưa đủ sao?”

“Đông Hạ, con…”

Quách Uyển Như mặt mày nghiêm khắc, ánh mắt lộ vẻ giận dữ:

“Con và Hy Lâm không giống nhau, nó không hiểu chuyện, lẽ nào con cũng phải như thế?”

Không giống nhau à…

Tim như bị hàng trăm con kiến cùng gặm nhấm, từng cơn đau nhói lan khắp toàn thân.

Không khí trong phòng im bặt trong vài giây.

Hứa Đông Hạ điềm tĩnh nhìn bà:

“Không giống ở đâu? Là vì cô ấy có cả cha lẫn mẹ yêu thương, còn tôi thì không?”

Câu nói ấy như một lưỡi d.a.o sắc bén, không chút báo trước, đ.â.m thẳng vào tim người đối diện.

Quách Uyển Như kinh ngạc mở to mắt, nhìn đứa con gái mình sinh ra, mấy lần há miệng nhưng lại không nói nổi một lời.

Hứa Đông Hạ khẽ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, trong mắt lấp lánh hơi nước, giọng nói càng nhẹ:

“Tại sao lúc nào mẹ cũng phải nhấn mạnh rằng tôi và cô ấy không giống nhau? Tại sao nhất định phải là tôi biết điều?”

“Vì…”

Câu trả lời nghẹn nơi cổ họng, Quách Uyển Như nhất thời chẳng biết phải đáp lại ra sao.

Bà im lặng hồi lâu.

Ánh mắt Hứa Đông Hạ dừng lại trên tấm ảnh gia đình đặt bên chiếc điện thoại bàn – một bức ảnh mà mỗi lần nhìn vào đều thấy chói mắt.

Ánh nhìn cô tối sầm lại, chuyển sang phía người phụ nữ đang ngồi đối diện, giọng nói lạnh băng:

“Mẹ không biết? Vậy để tôi nói cho mẹ biết.

Vì mẹ sợ nếu không phục vụ tốt Phó Hy Lâm thì sẽ bị Phó Hạ Viễn chán ghét.

Vì mẹ sợ mất đi cuộc sống sung sướng hiện tại.

Vì sâu trong lòng mẹ chưa bao giờ tin rằng ca phẫu thuật năm đó chỉ là tai nạn! Mẹ không tin tôi!”

Chát!

Không khí đặc quánh lại.

Hứa Đông Hạ nghiêng mặt đi, sắc mặt tái nhợt, dấu tay đỏ ửng trên má như một cái tát vào lòng tự trọng.

Quách Uyển Như nắm chặt bàn tay vừa đánh ra, run rẩy. Mắt bà hoe đỏ, như bị người ta vạch trần nỗi hổ thẹn giấu kín, vừa giận vừa xấu hổ:

“Con thì biết cái gì! Những gì mẹ làm bây giờ… đều là vì con!”

“Vì tôi sao…”

Hứa Đông Hạ lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch, như đang tự giễu mình:

“Nếu thật sự là vì tôi, thì mẹ đã không bỏ rơi cha tôi rồi.”

Cô vừa nói, không thèm nhìn sắc mặt bà tệ hại đến mức nào, liền đứng dậy bước nhanh về phía cửa.

Thế nhưng mới đi được hai bước, phía sau lại vang lên giọng Quách Uyển Như:

“Nếu được thì con nên xin đổi bác sĩ phụ trách khác đi, con với Lục Hà qua lại quá gần, sớm muộn gì cũng không hay.”

Hứa Đông Hạ khựng lại.

Cô mím môi, đợi cho nước mắt nơi khóe mắt tản đi, mới xoay người lại, cười nhẹ như không có gì:

“Sao vậy? Mẹ sợ tôi cướp mất người cô ta thích à?”

Sắc mặt Quách Uyển Như căng cứng, giọng cũng trầm xuống:

“Đông Hạ, nghe lời mẹ đi.”

“Ừ.”

Hứa Đông Hạ gật đầu không chút do dự, thấy sắc mặt bà dịu đi, cô mới thản nhiên nói tiếp:

“Tôi thì sao cũng được thôi.

Chỉ có điều… có lẽ mẹ hiểu lầm rồi.

Bây giờ không phải tôi muốn làm bác sĩ điều trị chính của anh Lục, mà là chính anh ta muốn tôi làm.

Nếu bác muốn tôi tránh xa anh ta, có lẽ phải tự mình đến hỏi xem anh ta có đồng ý không đã.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai – nơi có người đang đứng với gương mặt u ám.

Khóe môi Hứa Đông Hạ cong lên, nở nụ cười nhẹ, nhưng đầy châm chọc.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 22: Tâm tư cậu ta quá sâu không lường được



Hứa Đông Hạ đã rời khỏi nhà họ Phó.

Quách Uyển Như vẫn ngồi trên ghế sô pha, giữ nguyên tư thế khi cô rời đi, thần sắc nặng nề, ánh mắt như phủ một tầng sương lạnh. Trong đầu bà vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của Hứa Đông Hạ trước khi bước ra khỏi cửa.

Cái gì gọi là Lục Hà đích thân chỉ đích danh cô làm bác sĩ điều trị chính?

Rõ ràng cô mới về nước không lâu, sao hai người họ lại có thể thân thiết đến mức đó?

Nghĩ mãi không ra, Quách Uyển Như thấy lòng rối bời, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Lục Hà, bà từng gặp một lần trong một bữa tiệc cùng Phó Hạ Viễn—bề ngoài ôn hòa điềm đạm, nhưng tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Tâm tư anh ta thâm sâu khó dò, che giấu cực giỏi.

Bà muốn Đông Hạ tránh xa anh ta, không phải vì sợ Phó Hy Lâm ghen tuông, mà là lo cô sẽ bị tổn thương.

Người đàn ông đó chẳng để lộ cảm xúc, ở giới tài chính lại như một vị thần thao túng cục diện, mạnh mẽ quyết đoán. Bao nhiêu người phụ nữ ở thành phố Đồng Thành mơ mộng có được anh ta, bao nhiêu gia đình quyền thế khao khát thông gia với nhà họ Lục.

Con gái mình tính cách ra sao, bà quá rõ—càng vì hiểu nên mới càng lo. Đông Hạ chưa từng thích lối sống phù hoa của giới thượng lưu, nên bà không muốn con gái đi sai một bước, rồi vạn kiếp bất phục.

Bà vừa bình tâm lại thì thấy Phó Hy Lâm từ trên lầu bước xuống, gương mặt u ám như có mây đen phủ kín.

Quách Uyển Như khẽ nhíu mày, gạt bỏ lo lắng, đứng dậy nhìn về phía cô ta với vẻ dịu dàng như thường lệ:

“Hy Lâm, con đói chưa? Để dì bảo người làm hâm lại đồ ăn.”

Phó Hy Lâm bật cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh ghét liếc bà một cái:

“Ba còn chưa tỉnh, bà đừng giả vờ giả vịt tỏ vẻ quan tâm tôi nữa!”

Quách Uyển Như đã quen với những lời lẽ chua ngoa của cô ta, chỉ nhẹ giọng nói:

“Vậy nếu con đói thì cứ bảo người làm hâm đồ ăn đi, dì lên lầu chăm sóc ba con một chút.”

Bà vừa bước một chân lên cầu thang thì giọng Phó Hy Lâm vang lên sau lưng, sắc bén như lưỡi dao:

“Bà đã cướp ba tôi, Hứa Đông Hạ thì cướp đi mạng của mẹ tôi. Giờ còn muốn cướp cả người đàn ông tôi thích—hai mẹ con các người, sao lại thích cướp đồ của người khác như vậy, không sợ báo ứng à?!”

Cô ta trừng trừng nhìn bóng lưng căng cứng của bà, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.

Mắt đỏ hoe, lớp trang điểm hoàn hảo cũng đã lem nhem.

Giọng cô ta run rẩy nhưng vẫn đầy căm phẫn:

“Hai người các người chỉ là thứ xuất thân từ khu ổ chuột, có tư cách gì… có tư cách gì để tranh giành với tôi?!”

Quách Uyển Như từ từ quay lại, nhíu mày:

“Hy Lâm, Đông Hạ và Lục Hà chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân, không hề phức tạp như con nghĩ.”

“Không hề?”

Phó Hy Lâm nhếch môi cười khẩy, ánh mắt chứa đầy giễu cợt:

“Vậy tại sao cô ta không chịu đổi người khác? Tại sao cứ bám riết lấy Lục Hà không buông?”

Quách Uyển Như vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Vừa nãy con cũng nghe thấy rồi—là chính Lục Hà đích thân yêu cầu Đông Hạ làm bác sĩ điều trị chính. Nếu con không tin, sao không tự mình đến hỏi cậu ta cho rõ?”

Một câu nói, như dội nước lạnh thẳng vào khí thế hung hăng của Phó Hy Lâm.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cắn chặt đến bật máu.

Cô ta cũng muốn hỏi. Nhưng hai ngày nay cô đã đến bệnh viện vài lần, bên kia đều viện lý do “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng” để từ chối tiếp.

Rõ ràng là… không muốn gặp cô ta.

Càng nghĩ càng tủi thân, mắt càng đỏ hoe, lớp trang điểm vốn tinh xảo giờ nhoè nhoẹt.

Cô ta nghiến răng, giọng khàn khàn đầy tức tối:

“Tôi sẽ hỏi rõ. Nhưng bà cũng nghe cho kỹ—Lục Hà là của tôi! Nếu một ngày nào đó tôi phát hiện Hứa Đông Hạ có tâm tư không nên có với anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt trong giới y học mà cô ta hãnh diện nhất!”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 23: Tên của cô thật đơn giản và thẳng thừng



Rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, Hứa Đông Hạ liền nhận được cuộc gọi từ Sở Nhan.

Trời đã tối, đèn đường và biển hiệu neon lấp lánh trên từng dãy phố.

Chiếc SUV màu trắng lặng lẽ lướt đi giữa dòng xe tấp nập. Vừa kết nối tai nghe Bluetooth, giọng nói có phần mỏi mệt của Sở Nhan đã vang lên bên tai cô:

“Đông Hạ, hôm qua tớ đã rời khỏi Đồng Thành rồi. Có vài chuyện nghĩ mãi không thông, nên tớ ra ngoài đi dạo giải tỏa. Xin lỗi vì không báo cho cậu sớm, để cậu phải lo lắng…”

Cô ấy vừa dứt lời, giọng Đông Hạ đã vang lên, bình thản hỏi:

“Cậu đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Xe dừng lại ở ngã tư, Đông Hạ nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói:

“Cậu đang ở cùng Chu Trí An, đúng không?”

Một giây trôi qua, hơi thở của Sở Nhan như ngưng đọng.

Lát sau, cô ấy nhẹ giọng “ừ” một tiếng, giọng như tan trong gió:

“Đông Hạ, tớ không muốn sau này phải hối hận… Tớ muốn thử lại một lần nữa. Nếu kết cục vẫn như cũ, tớ sẽ buông tay.”

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió mang theo mùi đêm thổi vào khoang xe, thổi cả tiếng nói của Sở Nhan vang vọng trong lòng cô.

Hứa Đông Hạ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không có một chút biểu cảm d.a.o động nào.

Cô và Sở Nhan quen nhau từ nhỏ, quá hiểu tính cách của cô bạn, nên cũng đoán trước được sẽ có ngày hôm nay.

“Được.” – Cô đáp lời.

Sở Nhan hơi ngẩn người, hốc mắt bất chợt cay cay, giọng cũng run run:

“Đông Hạ… tớ hứa… đây là lần cuối cùng.”

“Ừ.”

Về đến căn hộ, Hứa Đông Hạ ném túi xách và chìa khóa xe lên bàn.

Rõ ràng hôm nay chỉ làm hai ca phẫu thuật, nhưng không hiểu sao lại thấy mệt hơn cả những hôm làm bốn, năm ca liên tục.

Cô lấy quần áo sạch trong phòng ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Đầu óc trống rỗng, giờ cô chỉ muốn được tắm nước nóng thật lâu, sau đó lên giường ngủ một giấc.

Khoảng hai mươi phút sau, Hứa Đông Hạ bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, tay cầm khăn lau nhẹ.

Cô lấy từ tủ lạnh ra một chai nước trái cây, vừa uống được một ngụm thì điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên.

Là thông báo của WeChat.

Cô vặn lại nắp chai, lười nhác lê dép bông đi tới. Mở khóa, trượt vào ứng dụng WeChat, cô nhìn thấy một yêu cầu kết bạn mới.

ID người gửi: Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành

Ghi chú: Bác sĩ Hứa bác sĩ Hứa, tôi là Thẩm Nhất Hàng đây, người bạn đẹp trai nhất của Lục Hà!

Hứa Đông Hạ nhìn đoạn ghi chú, hơi nhíu mày.

Cô ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa cân nhắc hai giây, cuối cùng vẫn bấm chấp nhận.

Ngay sau đó, đối phương lập tức nhắn tin:

Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:

Bác sĩ Hứa, muộn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ à~(≧▽≦)/~

DX:

Ừ, chuẩn bị ngủ rồi.

Hàm ý rất rõ: anh có thể cút được rồi.

Điện thoại lại rung thêm lần nữa.

Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:

Tên cô thật là đơn giản và thẳng thừng ghê luôn á!

DX:

Sao mà bằng anh được…

Bên kia, Thẩm Nhất Hàng nhìn chằm chằm tin nhắn vừa nhận, đọc đi đọc lại mấy lần, gãi đầu lẩm bẩm:

“Sao tự dưng lại thấy cô ấy đang cười nhạo mình nhỉ?”

Lẩm bẩm xong, cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đọc sách trên giường bệnh.

“Lục Hà, tôi không đẹp trai hả?”

Người đàn ông kia không ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp:

“Cậu có thể cút rồi.”

Thẩm Nhất Hàng chu môi, lượn qua, đưa điện thoại ra trước mặt Lục Hà, ra vẻ đắc ý:

“Cậu không tò mò xem bác sĩ Hứa vừa nhắn gì với tôi sao?”

Lục Hà liếc mắt nhìn qua, nội dung tin nhắn ngắn gọn lọt vào mắt anh.

Sau đó, anh quay sang nhìn bạn mình, môi khẽ nhếch lên:

“Cụ ông Thẩm có biết là anh trốn ra đây không?”

Thẩm Nhất Hàng lập tức như bị điểm huyệt, trợn tròn mắt:

“Thôi thôi thôi, tôi đi, tôi đi liền được chưa.”

Dứt lời, cậu ta như dính dầu dưới chân, xoay người bỏ chạy khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Nhất Hàng vẫn còn tức tối, vừa đi vừa móc điện thoại ra, nghĩ một lúc rồi gửi thêm một tin nhắn cho Hứa Đông Hạ.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 24: Bác sĩ Hứa, tôi không lợi dụng phụ nữ



Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, sương đêm giăng kín, đối lập hẳn với ánh đèn chùm pha lê ấm áp nơi phòng khách.

Động tác lau tóc của Hứa Đông Hạ khựng lại một nhịp, ánh mắt có phần phức tạp khi nhìn thấy tin nhắn mới từ Thẩm Nhất Hàng.

Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:

Bác sĩ Hứa, Lục Hà lại phát bệnh rồi. Tối nay cứ giở chứng không chịu uống thuốc, ai nói gì cũng không nghe, cô mau mau khuyên anh ta đi.

Vừa đọc xong, một dãy số điện thoại lập tức được gửi đến.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là số của Lục Hà.

Hứa Đông Hạ không trả lời, chỉ tiếp tục chậm rãi lau tóc. Những giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn trên lưng áo.

Cô chợt nhớ lại vài chuyện.

Là những chuyện không mấy vui vẻ xảy ra trong những ngày gần đây — mà trong số đó, phân nửa đều liên quan đến Lục Hà.

Rất lâu sau, cô mới mở khóa màn hình điện thoại, bấm gọi dãy số kia.

Chuông đổ mấy hồi mới có người bắt máy.

Lạ lùng thay, cả hai bên đều không lên tiếng ngay, chỉ lặng lẽ nghe tiếng thở của đối phương, im lặng đến kéo dài.

Hứa Đông Hạ uể oải ngồi sâu vào sofa, mái tóc đã được lau khô gần hết. Cô nắm lấy chiếc khăn trong tay, cuối cùng phá vỡ sự im lặng:

“Lục tiên sinh, sao anh biết là tôi?”

Giọng nam trầm khàn vang lên bên tai, chậm rãi và kiềm chế:

“Bác sĩ Hứa hình như hay quên thì phải.”

Anh đã điều tra cô, làm sao có chuyện không biết số điện thoại?

Nghe được hàm ý trong lời nói ấy, Hứa Đông Hạ chỉ khẽ bật cười, không mấy để tâm:

“Lục tiên sinh lại đang giở chứng không phối hợp điều trị à?”

Đầu dây bên kia im lặng chừng hai giây.

Anh đã đoán ra cô hỏi vậy là vì lời của Thẩm Nhất Hàng, giọng điệu bình tĩnh:

“Thẩm Nhất Hàng nói với cô?”

Anh dừng một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi lại:

“Cô tin à?”

“Lục tiên sinh, anh từng khen tôi thông minh xinh đẹp cơ mà.”

Cô tất nhiên sẽ không dễ dàng tin vào mấy lời bịa đặt của Thẩm Nhất Hàng.

Trong phòng bệnh ánh sáng lờ mờ, người đàn ông đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, bóng dáng lẫn vào bóng tối. Không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm như ánh trăng mờ ngoài kia.

Bên ngoài, bóng cây lay động, đêm khuya yên tĩnh đến lạ thường.

Anh trầm mặc vài giây, cuối cùng lên tiếng:

“Bác sĩ Hứa gọi tới, là muốn nói chuyện với tôi?”

“Ừ.”

Hứa Đông Hạ không phủ nhận, cô dựa lưng vào sofa, xoa nhẹ vai cổ nhức mỏi, rồi thẳng thắn:

“Lục tiên sinh, anh có thích Phó Hy Lâm không?”

Đầu bên kia im lặng, giọng anh thong thả vang lên:

“Cô gọi điện, chỉ để hỏi tôi câu này?”

“Xem ra là không thích rồi.”

Hứa Đông Hạ khẽ cong khóe môi, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài cong tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt.

Điện thoại im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người.

Cô l.i.ế.m nhẹ bên má trong, giọng nói không nhanh không chậm:

“Vậy anh là đang thích tôi?”

Người đàn ông bên kia vẫn chưa trả lời, như thể đang chờ cô nói tiếp.

Hứa Đông Hạ khựng lại một giây, rồi bỗng bật cười, đôi mắt dần lạnh xuống, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ – sáng nhưng không ấm:

“Lục tiên sinh, nếu anh không thích tôi, thì việc anh tiếp cận tôi, chẳng phải là đang dùng tôi làm tấm khiên để đẩy Phó Hy Lâm ra xa sao?”

Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười của anh.

Trầm thấp, khàn khàn, đầy thờ ơ và bất cần.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng cười ấy dễ khiến người ta đắm chìm, còn có phần dụ hoặc đến khó hiểu.

Trái tim cô bất giác thắt lại một nhịp.

Hứa Đông Hạ thu lại ánh nhìn, gương mặt vẫn bình thản như thường.

“Cười gì?”

“Sợ tôi lợi dụng cô à?” – anh hỏi lại, giọng lười biếng.

Hứa Đông Hạ mím môi, nghe thấy tiếng cười kia lại thấy lòng bực bội:

“Chẳng lẽ anh không?”

“Không có.”

Giọng anh trầm thấp, đầy vẻ nghiêm túc:

“Bác sĩ Hứa, tôi không lợi dụng phụ nữ – nhất là những người vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 25: Lại xảy ra chuyện à?



Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng giọng nói trầm khàn của người đàn ông vẫn văng vẳng bên tai, như chưa từng rời đi.

Trong phòng ngủ yên ắng mờ tối, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, rèm cửa bị gió khẽ thổi tung, bóng đổ dưới sàn cũng theo đó lay động.

Trên chiếc giường trắng muốt mềm mại, Hứa Đông Hạ trở mình, gối đầu lên tay, đôi mắt vẫn còn sáng rõ, chưa hề buồn ngủ.

— Bác sĩ Hứa, tôi không lợi dụng phụ nữ, nhất là kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô.

Cô biết rõ câu đó chỉ là một lời trêu đùa.

Nhưng cả đêm, trằn trọc không yên, Hứa Đông Hạ vẫn không thể ngăn bản thân suy nghĩ miên man — vì sao người đàn ông này lại dễ dàng nắm bắt cảm xúc của cô đến thế…

Cô khó chịu vỗ vỗ gối, lại đổi tư thế thoải mái hơn, cố nhắm mắt buộc mình phải ngủ.

Đêm dài và đặc quánh, yên tĩnh đến mức dường như mọi thanh âm đều biến mất.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, người phụ nữ trên giường dần chìm vào giấc mộng, hơi thở ổn định.

Cô mơ thấy vài mảnh ký ức rời rạc.

Có thành phố San Francisco ở Mỹ, nơi cô từng theo học và thực tập tại học viện y.

Có cảnh trong một nhà hàng theo chủ đề, cô sơ cứu cho một bệnh nhân lên cơn hen suyễn đột ngột.

Và có cả hành lang lạnh lẽo, nơi cô lặng lẽ chịu đựng những cú đấm, lời sỉ vả từ người nhà của một bệnh nhân không qua khỏi.

Tỉnh dậy, Hứa Đông Hạ cảm thấy má mình ươn ướt.

Cô lặng lẽ nhìn trần nhà, như đã quá quen với chuyện này, nằm thêm một lát đến khi đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên.

Trở mình, xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thời tiết vẫn tươi sáng như mọi ngày, cả thành phố lại bước vào guồng quay mới.

Vừa trở về văn phòng, Hứa Đông Hạ còn chưa kịp thay xong áo blouse thì Chu Mai đã hớt hải chạy vào, đến cả cửa cũng chẳng buồn gõ.

Cô trông vô cùng căng thẳng, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hứa Đông Hạ quay đầu lại thấy cô, động tác cài nút áo khựng lại, khẽ hỏi:

“Lại xảy ra chuyện à?”

Chu Mai vội vàng lắc đầu, cắn chặt môi dưới:

“Bác sĩ Hứa, chị tốt nhất nên xem qua diễn đàn bệnh viện.”

“Diễn đàn?”

Hứa Đông Hạ hơi cau mày, tiện tay lấy ống nghe trong ngăn bàn ra:

“Tôi phải đi thăm bệnh, lát nữa xem sau.”

Chu Mai vội cản cô lại, vẻ mặt lúng túng pha lẫn lo lắng:

“Bác sĩ Hứa, trên diễn đàn bây giờ đang lan truyền tin…”

“Tin gì?”

“Trên diễn đàn đang nói chị từng vì tư thù cá nhân mà cố ý để một bệnh nhân c.h.ế.t trên bàn mổ. Họ nói… nói rõ ràng bệnh nhân đó còn có thể cứu được, nhưng vì chị cố tình lơ là, tiêu cực xử lý, dẫn đến bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất, nên…”

Câu sau, Chu Mai không dám nói tiếp nữa.

Cô nhận ra người phụ nữ trước mặt mình bình tĩnh đến lạ — bình tĩnh đến mức có phần bất thường.

Không khí như ngưng đọng, thời gian cũng như bị bóp nghẹt giữa bầu không khí im lìm ấy.

Một lúc lâu sau, Hứa Đông Hạ mới hoàn hồn, nhìn cô một cái, khẽ mím môi:

“Không sao. Cô ra ngoài làm việc đi.”

Chu Mai vẫn đứng nguyên, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Bác sĩ Hứa, em tin chị không phải người như vậy. Chị hoàn toàn có thể lên tiếng đính chính mà…”

Chưa dứt lời, Hứa Đông Hạ đã bình tĩnh cắt ngang:

“Dù có đính chính, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng người khác thì sao?”

Chu Mai sững lại, nghẹn lời.

Câu trả lời quá rõ ràng — không thể. Cô ấy nói đúng, cho dù có lên tiếng làm sáng tỏ, thì miệng lưỡi người đời vẫn nằm trên thân họ. Muốn nói thế nào, muốn vặn vẹo ra sao, chẳng ai có thể kiểm soát được chỉ nhờ vài câu thanh minh.

So với những tin đồn vô căn cứ và những suy đoán ngày càng vô lý kia, thì vài lời giải thích yếu ớt thực sự chẳng khác gì muối bỏ bể.

Chu Mai mới chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng cô hiểu rõ: đối với một bác sĩ, chuyện này chính là một vết nhơ chí mạng.

Điều khiến cô không ngờ là — bệnh nhân cũng đã biết chuyện này rồi.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 26: Bác sĩ Hứa, cẩn thận!



Phòng bệnh VIP.

Thẩm Nhất Hàng ngồi thẳng tắp, trên tay cầm một tờ báo, tâm trí lại lơ đãng nghe tiếng nói truyền từ giường bệnh bên kia.

Từ Tư Dung mặt mày nghiêm nghị, nhìn người đàn ông nằm trên giường với vẻ bình thản mà không khỏi bất mãn:

“Con, mẹ đã biết hết rồi. Tại sao lại từ chối không cho Hy Lâm đến gần?”

“Mẹ à, nếu mẹ cứ tiếp tục ép buộc như vậy, cũng chỉ là việc làm vô ích thôi.”

Lục Hà đánh giá xong dữ liệu, khép laptop lại, đưa mắt nhìn Từ Tư Dung, giọng điềm tĩnh:

“Thích hay không thích là chuyện của con. Nếu mẹ cứ cố tình sắp đặt con với tiểu thư nhà họ Phó, thì cuối cùng người bị tổn thương cũng chỉ là cô ấy.”

Từ Tư Dung cau mày, nhẹ giọng khuyên:

“Hy Lâm có điểm nào không tốt? Tính tình hòa nhã, biết cách lấy lòng người lớn, có chăng chỉ là hơi tiểu thư một chút. Nhưng đó cũng là vì được nuông chiều từ nhỏ, nhà nào có tiểu thư con nhà quyền quý mà lại không có chút cá tính? Hơn nữa, mẹ cô bé mất sớm, chuyện đó cũng ảnh hưởng nhiều đến con bé.”

Sở dĩ Từ Tư Dung quý mến Phó Hy Lâm là bởi tình cảm sâu nặng với mẹ cô ấy – hai người từng là bạn học cấp ba, quen biết hơn ba mươi năm, quan hệ thân thiết. Sau khi mẹ Phó Hy Lâm qua đời, bà xem cô như con gái nuôi, yêu thương hết mực. Về sau lại phát hiện Phó Hy Lâm có tình cảm với Lục Hà, nên mới nảy sinh ý định tác thành cho đôi trẻ.

Nào ngờ con trai bà lại không có ý định đó, cả ngày vùi đầu vào công việc, đi công tác liên miên, muốn gặp mặt còn khó, khiến bà chẳng có cơ hội mai mối.

Lần này vất vả lắm mới có dịp, ai ngờ lại bị con trai cứng rắn từ chối.

Thấy hai người chẳng ai chịu nhường ai, Thẩm Nhất Hàng – người đứng giữa – cũng cảm thấy hơi khó xử.

Cậu ta đặt tờ báo xuống, bước đến, khuyên nhủ:

“Bác gái, bác cũng đừng ép Lục Hà quá. Chuyện hôn nhân là của hai người. Nếu cứ cưỡng ép, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.”

Từ Tư Dung nghe vậy, cau mày càng chặt hơn:

“Hợp hay không thì phải thử mới biết. Không thử làm sao biết không hợp đúng không?”

…Nghe cũng có lý thật.

Thẩm Nhất Hàng liếc nhìn Lục Hà – người kia đang chăm chú nhìn điện thoại, mặt không biểu cảm, chẳng rõ có nghe lọt lời nào không. Rồi lại nhìn sang Từ Tư Dung – bà vẫn đang chờ anh đáp lại.

Cậu ta thật sự là muốn khóc quá… Chuyện cưới xin của bản thân còn chưa lo xong, giờ lại phải lo giùm người khác. Đúng là quá bất công!

Thẩm Nhất Hàng kéo nhẹ khóe môi, dứt khoát cắt ngang chủ đề:

“Hay là thế này đi bác, cháu ở lại giúp bác khuyên nhủ Lục Hà, trời cũng không còn sớm nữa, bác về nghỉ trước đi ạ?”

“Thôi được rồi.”

Từ Tư Dung cũng không ép thêm. Bà hiểu rõ tính tình con trai, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được. Căng mãi cũng vô ích, chỉ đành về suy nghĩ cách thuyết phục mới.

Thẩm Nhất Hàng tiễn bà ra cửa xong, quay lại liền dùng giọng điệu trêu ghẹo nói:

“Anh Lục Hà này, anh cứ làm ngơ thế cũng không giải quyết được gì đâu. Với bác gái thì chuyện cưới xin của anh còn quan trọng hơn cả ăn uống ấy. Nếu anh không sớm dẫn một cô gái về cho bác hết hy vọng, thì lỗ tai anh chắc khó được yên đó.”

Lục Hà chau mày, liếc cậu ta một cái lạnh như băng.

Thẩm Nhất Hàng giả vờ không thấy, còn định tiếp tục chọc ghẹo, ai ngờ hành lang bên ngoài bỗng vang lên một tiếng vang giòn.

Là tiếng thủy tinh vỡ.

Ngay sau đó, một giọng nữ hoảng hốt vang lên:

“Bác sĩ Hứa, cẩn thận!”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 27: Anh là gì của cô ấy?



Buổi trưa, hành lang vốn yên tĩnh đột nhiên bị những tiếng tranh cãi gay gắt phá vỡ.

Một số người nhà bệnh nhân mà Hứa Đông Hạ phụ trách, không biết nghe tin đồn từ đâu trên diễn đàn bệnh viện, giờ đều ầm ĩ đòi đổi bác sĩ điều trị chính.

Chu Mai đang bận rộn trấn an người nhà bệnh nhân thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quay đầu lại, cô liền trông thấy một người đàn ông – chồng của một bệnh nhân – đang cầm một cốc nước định hắt thẳng vào người Hứa Đông Hạ.

“Bác sĩ Hứa, cẩn thận!”

Nhưng đã muộn.

Hứa Đông Hạ hoàn toàn không phòng bị. Khoảnh khắc quay người lại, cả gương mặt liền bị một cốc nước lạnh buốt dội thẳng vào.

Cô đứng sững tại chỗ.

Tất cả y tá, bác sĩ và cả bệnh nhân đang hóng chuyện đều trơ mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, không ai dám tin vào mắt mình.

Người đàn ông hắt nước đập mạnh cốc xuống đất, “xoảng” một tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe.

Hắn giận dữ chỉ vào cô, gào lên:

“Bệnh viện quân đội mà lại có loại bác sĩ vô trách nhiệm thế này sao? Loại người như cô không xứng làm bác sĩ! Tôi muốn đổi bác sĩ! Gọi giám đốc bệnh viện các người ra đây, cho tôi một lời giải thích rõ ràng! Một kẻ g.i.ế.c người mà vẫn được ở lại bệnh viện làm việc, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì vì cô ta, tôi nhất định đốt luôn cái bệnh viện này!”

Chu Mai lúc này mới hoàn hồn, lập tức đẩy nhẹ một y tá đang đứng ngây ra bên cạnh bảo đi báo cho giám đốc, rồi nhanh chóng bước tới ngăn người đàn ông lại.

“Anh à, bình tĩnh một chút!”

Hứa Đông Hạ vẫn đứng yên không nhúc nhích, đưa tay lau mặt, gương mặt ngoài vẻ tái nhợt ra thì không hề tỏ ra cảm xúc nào khác.

Cô hơi hé môi, định nói gì đó.

Ngay lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng và trầm ổn:

“Thưa anh, theo điều 246 của Bộ luật Hình sự, việc công khai làm nhục hoặc bịa đặt vu khống người khác bằng bạo lực hoặc các phương pháp khác, nếu nghiêm trọng, có thể bị phạt tù đến ba năm, hoặc bị quản chế, tạm giam hoặc tước quyền công dân. Ở đây có rất nhiều người làm chứng. Mong anh cẩn trọng lời nói.”

Thẩm Nhất Hàng sải bước đến đứng bên cạnh Hứa Đông Hạ, ánh mắt sắc bén lướt qua người đàn ông vừa hắt nước.

Giọng nói vững vàng, khí thế áp đảo, cộng thêm khí chất lạnh lùng khó phớt lờ, khiến người đàn ông đang hung hăng cũng chợt khựng lại, thoáng chột dạ. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cổ họng vẫn nghẹn cứng:

“Anh là gì của cô ta?”

“Tôi là luật sư của bác sĩ Hứa.”

Thẩm Nhất Hàng điềm nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía hắn, giọng lạnh nhạt nhưng sắc bén:

“Nếu bác sĩ Hứa cần, tôi sẽ lập tức khởi kiện anh vì hành vi xúc phạm danh dự và thân thể. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Khuôn mặt người đàn ông lập tức cứng đờ, rõ ràng đã hơi sợ, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:

“Tôi có xúc phạm cô ta à? Chuyện cô ta gián tiếp g.i.ế.c người ai mà không biết!”

Chu Mai lúc này mới bước lên, lạnh mặt phản bác:

“Chuyện trên diễn đàn hoàn toàn là bịa đặt. Bác sĩ Hứa chưa từng làm điều đó. Có kẻ đang cố tình vu khống cô ấy!”

Cô vừa dứt lời, các bác sĩ và y tá xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng bênh vực:

“Đúng vậy! Chúng tôi hiểu rõ nhân phẩm của bác sĩ Hứa hơn anh!”

“Bác sĩ Hứa là người được chính giám đốc mời về từ nước ngoài, là nhân tài được bệnh viện coi trọng. Làm sao có thể làm ra chuyện như thế?”

“Vậy sao cô ấy không đứng ra thanh minh? Không phải là vì trong lòng chột dạ sao?”

“Phải đấy! Lời đồn không bao giờ vô căn cứ. Không làm gì sai sao lại sợ bị lật lại chuyện cũ?”

Lời qua tiếng lại, tranh cãi ngày càng gay gắt, những âm thanh hỗn loạn như muốn xuyên thẳng vào đầu, khiến Hứa Đông Hạ bất giác cảm thấy bức bối.

Cô cau mày lại.

Thẩm Nhất Hàng nghiêng đầu, khẽ hỏi cô:

“Bác sĩ Hứa, cô không sao chứ?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 28: Giữa hai hàng mày anh thoáng trầm xuống



Sau khi quay lại phòng bệnh, Thẩm Nhất Hàng liền kể lại toàn bộ những gì vừa chứng kiến ngoài hành lang cho Lục Hà nghe.

Cuối cùng còn không quên vỗ n.g.ự.c tự khen một câu:

“Cũng may ông đây phản ứng nhanh, giả làm luật sư dọa cho tên ngốc kia câm như hến, không dám hé răng thêm lời nào.”

Nói xong, cậu ta mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lục Hà căn bản chẳng thèm nghe, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, vẻ mặt bình thản.

Thẩm Nhất Hàng khựng lại một chút.

Lạ thật, cậu ta vừa nhắc đến Hứa Đông Hạ mà? Sao Lục Hà lại chẳng có lấy một chút phản ứng?

Có gì đó không đúng…

Thẩm Nhất Hàng bắt đầu rón rén lại gần, định xem thử Lục Hà đang xem gì trên máy tính, ai ngờ anh đột ngột gập laptop lại, chậm rãi ngẩng mắt lên, giọng nhàn nhạt:

“Còn gì không?”

Ánh mắt sắc lạnh kia như mang theo lưỡi d.a.o mảnh.

“Không…”

Thẩm Nhất Hàng vội vàng sờ mũi, lập tức rút lui, giả vờ nói lảng:

“Tôi nghe nói bác sĩ Hứa vừa bị gọi lên văn phòng giám đốc. Không biết lần này có ảnh hưởng gì đến cô ấy không.”

Lục Hà im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn sâu thẳm, tối lại từng chút một.

Bên kia, sau khi rời khỏi văn phòng giám đốc, Hứa Đông Hạ không nói không rằng quay thẳng về phòng làm việc.

Chu Mai vừa theo sát phía sau bước vào, đã thấy cô đang cởi áo blouse trắng, thu dọn đồ đạc. Trong lòng chợt căng lên, cô vội vàng hỏi:

“Bác sĩ Hứa, chị làm gì vậy? Giám đốc trách chị à?”

Hứa Đông Hạ lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo, mày mắt phảng phất nét mệt mỏi:

“Không, tôi tự xin nghỉ phép.”

Nghe vậy, Chu Mai mới nhẹ thở phào.

Cô nhìn Hứa Đông Hạ, vài lần định nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng chẳng biết nên an ủi thế nào.

Trong không khí bỗng trở nên im lặng, Hứa Đông Hạ ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, gương mặt tràn đầy quyến luyến không nỡ rời, liền khựng lại, cười khẽ:

“Tôi chỉ nghỉ vài hôm rồi về mà, làm gì ra cái vẻ đưa tiễn như sắp chia tay vĩnh viễn thế?”

Chu Mai nhớ lại hồi mình mới vào viện thực tập, vì vụng về nên từng mắc không ít lỗi, lại thêm tính thẳng ruột ngựa mà đắc tội với không ít đồng nghiệp khiến bị xa lánh. Những lúc khó khăn nhất, chính bác sĩ Hứa là người luôn ở bên động viên, an ủi cô.

Cô biết, bác sĩ Hứa bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất lại là người ấm áp và tốt bụng.

Chuyện trên diễn đàn, cô tuyệt đối không tin là thật.

Chu Mai thoát khỏi dòng hồi tưởng, nghiêm túc nhìn Hứa Đông Hạ, ánh mắt đầy kiên định:

“Bác sĩ Hứa, em không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng em thì mãi mãi tin chị, đứng về phía chị.”

Hứa Đông Hạ khẽ sững người.

Một lúc sau, cô mỉm cười dịu dàng:

“Ngốc quá… lỡ như tôi thật sự đã làm thì sao?”

“Không đời nào!”

Chu Mai lập tức đáp, ánh mắt sáng quắc:

“Người khác thì em không dám chắc, nhưng chị thì tuyệt đối không!”

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính sạch sẽ, rơi lấp lánh trên sàn, khiến cả không gian như được ánh sáng hong khô, ấm áp dịu dàng.

Nhưng lời của Chu Mai còn ấm hơn cả ánh nắng ấy.

Hứa Đông Hạ kéo khóa túi xách, ngước lên, khẽ cười – nụ cười hiếm thấy đầy dịu dàng:

“Cảm ơn cô.”

Cô vốn đã xinh đẹp, giờ phút này khi nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo như nước mùa thu, đuôi mắt cong cong, rạng rỡ khiến người đối diện khó lòng dời mắt.

Chu Mai lần đầu thấy cô cười như thế, không khỏi ngây người.

Phòng bệnh.

Lục Hà đứng bên cửa sổ, bàn tay thon dài và rõ khớp siết chặt chiếc điện thoại.

Cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo vang lên:

“Giúp tôi tra một địa chỉ IP.”

Sau khi đọc xong một dãy số, anh dứt khoát cúp máy.

Vừa cúi đầu, ánh mắt anh liền bắt được một bóng hình mảnh mai, cao ráo đang bước đi dưới sân bệnh viện.

Lông mày anh khẽ cau lại, ánh mắt vẫn dõi theo dáng người ấy không rời.

Một lúc sau, không biết là nhìn thấy điều gì… giữa hai hàng mày anh, rõ ràng đã trầm xuống.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 29: Tin đồn là do cô tung ra?



Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Đông Hạ đã trông thấy Hàn Vân từ xa.

Cô ta đang dựa vào cửa một chiếc xe màu đen, khoác váy dài màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như thể đã đứng chờ từ lâu.

Hôm nay, Hứa Đông Hạ chẳng còn chút sức lực nào để dây dưa với cô ta. Ban đầu cô định trực tiếp làm ngơ bỏ đi, nhưng Hàn Vân lại không biết điều, thẳng thừng chặn đường.

Hàn Vân ngẩng cằm, đảo mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười khẩy:

“Bác sĩ Hứa, còn chưa hết giờ làm mà, định đi đâu thế? Ái chà, sao lại thê thảm đến mức này?”

Lời lẽ đầy vẻ châm chọc, hả hê.

Hứa Đông Hạ khựng bước, nghiêng đầu liếc cô ta, giọng nói bình thản:

“Tin đồn trên diễn đàn là do cô tung ra?”

Một câu đánh trúng trọng tâm.

Hàn Vân không hoảng loạn, vô tội chớp mắt:

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Không hiểu à?”

Thấy cô ta giả vờ, Hứa Đông Hạ không giận mà bật cười nhẹ, giọng thản nhiên:

“Vậy Hàn tiểu thư xuất hiện ở đây là để phơi nắng sao?”

Hàn Vân mặc kệ lời mỉa mai trong câu nói, ánh mắt tối lại, lộ rõ sự khó chịu:

“Hứa Đông Hạ, tới nước này rồi mà cô vẫn không chịu nói cho tôi biết con tiện nhân Sở Nhan kia đang ở đâu?”

“Ừ, tôi không định nói.”

Hứa Đông Hạ bình thản buông ra mấy chữ, còn mỉm cười một cái, vừa vặn bắt được vẻ mặt khó coi của cô ta, liền vòng qua định rời đi.

Ai ngờ tiểu thư Hàn bị chọc giận đến mức không cho cô đi, còn giơ tay túm mạnh lấy tóc cô.

Lực kéo cực mạnh, như thể muốn trút hết cơn giận, tưởng chừng muốn xé toạc cả mảng da đầu.

Theo quán tính, Hứa Đông Hạ loạng choạng lùi lại một bước, cau mày vì đau.

Cô từng nghe Sở Nhan nói Hàn Vân rất phiền, nhưng không ngờ… lại phiền đến mức này.

Hàn Vân trừng mắt nhìn cô, tức đến phát điên:

“Hứa Đông Hạ, cô thật sự không biết điều!”

“Buông ra.”

Hứa Đông Hạ hơi khom lưng, một tay giữ lấy tóc mình, trong đôi mắt sâu thẳm như phủ một tầng băng lạnh, sắc bén đến rợn người.

Giọng cô không to, nhưng đầy cảnh cáo.

Hàn Vân sững người, không những không nghe, còn kéo tóc cô mạnh hơn, hét lên the thé:

“Cô dám ra lệnh cho tôi? Cô là cái thá—áaa!”

Một tiếng thét chói tai xé rách không gian.

Khu điều trị nội trú – Phòng VIP.

Lục Hà đứng cạnh cửa sổ, tận mắt chứng kiến cảnh Hứa Đông Hạ xoay người nắm lấy tay Hàn Vân, bẻ quặt ra sau rồi ấn mạnh cô ta ngã xuống đất.

Ánh mắt anh khựng lại một chút, giây sau, liền bật cười thành tiếng – tiếng cười trầm thấp, pha chút thích thú.

Điện thoại trên tay rung lên.

Anh liếc nhìn màn hình, ánh mắt thoáng u tối, sau đó bấm nút nghe.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kính cẩn:

“Lục tiên sinh, đã tra được rồi…”

Phía bên kia, Hàn Vân cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy đến nơi.

Cô ta bị đè rạp xuống đất, vẻ mặt thảm hại, môi bị cắn đến rớm máu, nước mắt không ngừng rơi.

“Hứa Đông Hạ! Con tiện nhân c.h.ế.t tiệt! Thả tao ra ngay! Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết… Aaaa!”

Hứa Đông Hạ chẳng buồn để tâm đến tiếng gào khóc của cô ta, ngược lại còn siết chặt lực tay.

Giọng nói của cô lạnh như gió mùa đông, nhẹ nhàng buông ra hai chữ:

“Xin lỗi.”

Hàn Vân trừng to mắt, không dám tin vào tai mình.

Cô ta giận đến mức toàn thân run bần bật, giọng nói cũng run theo:

“Mày nói gì cơ? Mày muốn tao xin lỗi mày? Mày nằm mơ—Aaa!!”

Cơn đau như muốn ăn sâu vào tận xương tủy.

Hứa Đông Hạ sắc mặt không đổi, từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng:

“Không xin lỗi? Vậy tôi giới thiệu bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình cho cô nhé?”

Mặt Hàn Vân đỏ bừng xen lẫn trắng bệch, đau đến mức chỉ còn biết rít qua kẽ răng.

Cuối cùng, chịu không nổi nữa, cô ta buộc phải nhận sai, tuy thái độ cực kỳ tệ:

“Xin lỗi! Tao sai rồi! Được chưa hả?!”

Hứa Đông Hạ cũng chẳng kỳ vọng gì vào thái độ của cô ta, thấy cô chịu nói lời xin lỗi liền buông tay.
 
Back
Top Bottom