Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 30: Lục tiên sinh không vui sao?



Sau khi được thả ra, Hàn Vân vội vã nhổ một câu đầy căm hận rồi chật vật bỏ chạy.

Hứa Đông Hạ cúi người nhặt túi xách và chìa khóa xe lên, vừa mới đứng dậy, điện thoại trong túi liền rung lên.

Vừa đi vừa móc điện thoại ra xem, khi thấy dãy số hiện lên trên màn hình, ánh mắt cô khẽ lay động.

Cuộc gọi được kết nối.

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, mơ hồ mang theo chút ẩn ý:

“Bác sĩ Hứa, không ngờ y thuật của cô cao, mà võ nghệ cũng chẳng vừa.”

Hứa Đông Hạ khựng bước, có linh cảm gì đó, lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía tầng cao nhất của khu điều trị nội trú.

Người đàn ông không biết đã đứng cạnh cửa sổ từ bao giờ, mặc đồ bệnh nhân, dáng người cao gầy, đường nét gương mặt rõ ràng.

Khoảng cách quá xa khiến cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng cô có thể chắc chắn—mọi chuyện vừa nãy, anh đều thấy hết.

Hứa Đông Hạ thu lại ánh mắt, đáy mắt lạnh dần, nhếch môi cười nhẹ:

“Lục tiên sinh có sở thích nhìn trộm người khác à?”

Câu nói rõ ràng có gai, như muốn trút toàn bộ bực dọc lên người anh.

Lục Hà chẳng hề để bụng, thong thả cong môi:

“Bác sĩ Hứa, cô không nên như vậy.”

Anh dừng lại một chút, nhắc nhở:

“Chuyện cô đã đồng ý với tôi, quên rồi sao?”

Hứa Đông Hạ dĩ nhiên hiểu rõ anh đang nói đến chuyện gì.

Cô đáp:

“Tôi đã xin nghỉ phép rồi, sẽ có bác sĩ khác tiếp nhận điều trị cho anh.”

Bên kia điện thoại im lặng vài giây.

Hứa Đông Hạ mím môi:

“Lục tiên sinh không vui sao?”

Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh, chẳng đoán được cảm xúc, chậm rãi đáp:

“Sao lại không.”

Câu vừa dứt, khi cô còn định nói gì đó thì anh đã dứt khoát cúp máy.

“…”

Hứa Đông Hạ quay đầu nhìn lại tầng cao nhất của khu nội trú, bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất từ lúc nào.

Còn bảo không buồn sao…?

Cô nhíu mày, đứng yên vài giây, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Chiếc xe lặng lẽ lướt qua dòng xe cộ tấp nập trên đường.

Đi được một đoạn, đi ngang một siêu thị, cô chợt nhớ trong tủ lạnh không còn gì, liền tấp xe vào lề đường.

Hứa Đông Hạ xưa nay làm việc rất dứt khoát, nhanh chóng mua đồ xong liền ra khỏi siêu thị.

Chỉ mất khoảng mười phút.

Ai ngờ vừa bước qua cửa kính, đã thấy chiếc SUV của mình bị một chiếc Maserati đ.â.m vào đuôi.

Chủ chiếc Maserati đang gọi điện, vừa đi tới đi lui, trông cực kỳ bực bội.

Hứa Đông Hạ bình tĩnh bước đến, vừa đến gần đã nghe được người đàn ông đang cáu kỉnh nói vào điện thoại:

“Vừa mới về nước đã gặp ngay chuyện xui xẻo như này, mau gọi người tới xử lý cho tôi!”

Tiếng phổ thông của anh ta có phần không chuẩn, nghe ra là kiểu sống lâu năm ở nước ngoài.

Tắt máy xong, Tống Vân Liêm quay đầu lại thì thấy người phụ nữ đang đứng ngay sau lưng, lập tức giật nảy mình, cau mày:

“Dọa c.h.ế.t tôi rồi.”

Hứa Đông Hạ liếc mắt nhìn đuôi xe mình, ừm… cũng không đến mức tan nát.

Đỗ xe bên lề mà cũng bị đ.â.m trúng, tay lái của vị công tử này đúng là “thần kỳ” hiếm có.

Tống Vân Liêm nhướng mày:

“Xe này của cô?”

Ánh mắt anh ta đảo qua một lượt người phụ nữ trước mặt – vóc dáng mảnh mai, da trắng như ngọc, đôi mắt sáng và khuôn mặt thanh tú.

Là một mỹ nhân.

Chỉ là… có hơi lạnh lùng.

Anh ta định buông lời bắt chuyện, thì Hứa Đông Hạ đã móc điện thoại ra, thản nhiên hỏi:

“Số điện thoại của anh?”

Ồ, phụ nữ bây giờ chủ động vậy sao?

Tống Vân Liêm đọc dãy số, còn mỉm cười đầy ẩn ý:

“Mỹ nhân, có muốn đi uống cà phê với tôi một ly không?”

Hứa Đông Hạ bấm gọi dãy số đó, xác nhận thấy điện thoại trong tay anh ta đổ chuông mới dập máy.

Cô liếc anh ta, khóe môi khẽ nhếch:

“Nếu Tống công tử biết tôi là ai, e là cốc cà phê ấy sẽ chẳng thể nào nuốt nổi đâu.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 31: Ủy khuất lắm sao?



Khi Hứa Đông Hạ mỉm cười, đuôi mắt như gợn sóng lan ra, nhưng nụ cười đó không hề chạm tới đáy mắt.

Tống Vân Liêm ngẩn người một chút, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười tà tà:

“Cô quen tôi à?”

Anh ta chăm chú đánh giá người phụ nữ trước mặt, trong đầu cố lục lọi một vòng, nhưng chắc chắn chưa từng gặp cô bao giờ.

Hứa Đông Hạ cất điện thoại vào túi xách, ngước mắt nhìn anh, bình thản chỉnh lại lời:

“Nói chính xác hơn, tôi quen em họ anh.”

“Hàn Vân?”

Tống Vân Liêm nhướng mày:

“Cô tên gì?”

Hứa Đông Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt bật cười:

“Nếu tôi đoán không nhầm, chắc anh sẽ sớm biết tôi là ai thôi.”

Cô vừa nói vừa lạnh lùng nhắc nhở:

“Còn nữa, xe tôi sẽ đem đến trung tâm bảo dưỡng, chi phí sửa chữa, phiền anh chuyển khoản.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tống Vân Liêm vẫn đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng lại.

Đi luôn rồi?

Anh còn tưởng cô sẽ…

Tống Vân Liêm đút một tay vào túi quần, nhìn đầu xe mình bị móp, lại nhớ tới khuôn mặt lãnh đạm xa cách của cô gái kia, khẽ cong môi, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Buổi tối, chuông cửa căn hộ vang lên.

Hứa Đông Hạ ra mở cửa, vừa thấy người đứng ngoài, cô hơi sững người:

“Bác sĩ Chung?”

Chung Thuật xách một túi đồ trong tay, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:

“Không phải đã nói đừng gọi tôi là bác sĩ Chung nữa sao?”

“Chung Thuật, sao anh biết tôi ở đây?”

Vừa hỏi xong, cô mới thấy để người ta đứng ngoài cửa thật không phải phép, liền vội nghiêng người mời vào.

Chung Thuật thay giày ở cửa, vừa xếp gọn túi xách, vừa giải thích:

“Địa chỉ là tôi hỏi mẹ cô.”

Anh giơ túi đồ trong tay lên, nói:

“Tôi mua chút nguyên liệu, định đến nấu cơm tối, ăn cùng nhau nhé?”

Lần đầu tiên thấy người đến nhà ăn cơm mà còn tự mang nguyên liệu theo. Đúng là thú vị thật.

Hứa Đông Hạ tựa vào tường, khẽ bật cười:

“Nấu nướng phiền phức lắm, sao không gọi luôn đồ ăn ngoài cho tiện?”

Từ lúc về nước đến giờ, số lần cô xuống bếp nấu ăn chắc chưa đầy năm đầu ngón tay.

Không chỉ vì bận, mà chủ yếu là cô không thích nấu nướng.

Chung Thuật cười đáp:

“Tôi nấu, cô ăn. Đồ ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh.”

Anh tìm được gian bếp, lấy hết nguyên liệu trong túi ra, xếp lên mặt bệ đá cẩm thạch.

Tiện thể đảo mắt nhìn quanh bếp một vòng.

Sạch sẽ thì đúng là sạch sẽ, nhưng kiểu sạch kiểu như… tám trăm năm rồi chẳng ai động vào.

Chỉ nhìn cũng biết chủ nhà bình thường gọi đồ ăn ngoài là chính.

Hứa Đông Hạ đi tới cửa bếp, tựa người vào khung cửa, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang bận rộn bên trong.

Một lúc sau, cô hỏi:

“Sao anh biết chuyện tôi xin nghỉ phép?”

Hai người đâu có làm cùng bệnh viện, lại còn cách nhau nguyên một khu đô thị, chuyện này đâu dễ gì biết được nhanh vậy?

Trừ khi người đàn ông này… ngày nào cũng chú ý tới lịch trình của cô.

Chung Thuật vừa lấy rau ra rửa, vừa nói:

“Trưa nay tôi đến bệnh viện quân y gặp một người bạn cũ, định tiện thể chào cô một tiếng. Không ngờ lại nghe tin cố xin nghỉ phép.”

Anh đặt rau lên thớt, lấy d.a.o ra tráng nước.

Rồi hỏi cô:

“Ủy khuất lắm sao?”

Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn bóng lưng cao ráo vững chãi của anh.

Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh ly nước lạnh xối thẳng lên người hồi sáng, đáy mắt tối lại, nhẹ giọng đáp:

“Có.”

Động tác của Chung Thuật rõ ràng khựng lại.

Anh vốn nghĩ với tính cách quật cường của cô, nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận mình cảm thấy ủy khuất.

Không ngờ…

Anh khẽ cong môi, cười nhẹ:

“Đã thấy uất ức, sao không giải thích?”

Anh cũng đã nghe nói về những lời đồn trên diễn đàn rồi.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 32: Tôi tới ngay



Vì sao không giải thích?

Hôm nay không phải lần đầu tiên Hứa Đông Hạ nghe câu hỏi đó. Viện trưởng từng hỏi, Chu Mai cũng từng hỏi, bây giờ là Chung Thuật.

Và câu trả lời của cô vẫn không thay đổi:

“Vô ích thôi.”

Cô điềm đạm nói:

“Chung Thuật, anh cũng là bác sĩ, anh hiểu mà—khi đứng ra giải thích, những lời nói đó nghe sẽ nhạt nhẽo và thiếu sức thuyết phục đến mức nào.”

Một bên là tin đồn độc ác đầy ác ý, một bên là sự thật không ai biết.

Kể ra thì cũng đều không có bằng chứng, nhưng điều đáng buồn là—người ta luôn dễ tin vào điều xấu hơn.

Chung Thuật hiểu. Anh hiểu hết.

Anh định nói vài lời để an ủi cô, nhưng Hứa Đông Hạ lại lên tiếng trước:

“Chuyện này, đừng nói với mẹ tôi.”

Chung Thuật thả rau vào nồi nước sôi, đậy nắp xong mới quay đầu lại nhìn cô:

“Tôi không nói, nhưng sẽ có người khác nói với bác gái.”

Hứa Đông Hạ còn rõ hơn anh điểm này.

Hiện tại cô đang đứng đầu sóng ngọn gió, chắc chắn có không ít người chỉ chờ giây phút cô ngã xuống mà không bao giờ gượng dậy được nữa.

Gần một tiếng sau, đồ ăn mới hoàn thành.

Ba món mặn một món canh.

Món nào món nấy trông đều đậm đà bắt mắt, hương thơm ngào ngạt.

Hứa Đông Hạ nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng không khỏi nhìn lại Chung Thuật bằng con mắt khác.

Cô kéo ghế ngồi xuống, có lẽ vì được ăn ngon nên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Thế là người xưa nay gần như chẳng bao giờ cập nhật mạng xã hội như cô lại tiện tay chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự rộng lớn, Thẩm Nhất Hàng đang nhàm chán lướt vòng bạn bè thì bắt gặp bức ảnh đó.

Ban đầu anh đang nằm lười biếng trên ghế sofa, nhưng vừa nhìn thấy hình, cả người liền bật dậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Anh nhớ tới cảnh mình bị “vạ lây” bên chỗ Lục Hà ban sáng, trong lòng bỗng trào dâng một trận hắc khí.

Lập tức lưu lại bức ảnh kia, sau đó gửi thẳng cho Lục Hà.

Còn cẩn thận đính kèm thêm một dòng chữ dưới bức ảnh:

“Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi.”

(Hoa rơi người đứng một mình, mưa nhẹ én sánh đôi bay.)

Trong phòng bệnh mờ tối, Lục Hà đang tựa vào đầu giường làm việc, trước mặt là hàng loạt số liệu đang trôi trên màn hình.

Điện thoại đặt bên cạnh bất chợt rung lên hai cái, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Anh đưa tay với lấy, vừa nhìn màn hình, ánh mắt lập tức dừng lại.

Một bàn ăn thịnh soạn, bên cạnh là hai bộ chén đũa.

Dưới ảnh là dòng chữ kia.

Lục Hà nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.

Một lúc sau, không nói không rằng, anh lạnh mặt ném điện thoại trở lại bàn, tiếp tục làm việc.

Điện thoại của Hứa Đông Hạ reo lên. Là Chu Mai gọi.

Vừa kết nối, giọng nói gấp gáp của cô vang lên:

“Bác sĩ Hứa, bây giờ chị có thể đến bệnh viện một chuyến không?”

Hứa Đông Hạ vò đầu, hơi nhíu mày:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cô ngừng một chút, bỗng ánh mắt trầm xuống:

“Chẳng lẽ lại là bệnh nhân gây chuyện…?”

“Không không phải!” Chu Mai vội nói:

“Là Lục tiên sinh.”

“Lục nào cơ…”

Giọng cô bỗng khựng lại, rồi mới nhớ ra—Lục Hà.

Chu Mai nghe ra được sự thay đổi trong giọng cô, giọng điệu đầy áy náy:

“Xin lỗi bác sĩ Hứa, tôi thật sự không biết phải làm sao. Lục tiên sinh từ sáng đến giờ đã đuổi mấy bác sĩ với y tá rồi, nhất quyết không chịu hợp tác điều trị…

Bọn em… thật sự không dám đắc tội, chỉ còn cách nhờ chị thôi…”

Hứa Đông Hạ trầm mặc một lúc, sau đó nói:

“Tôi tới ngay.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 33: Anh Lục có tiền sử bệnh không?



Khi Hứa Đông Hạ bước vào phòng bệnh VIP, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một cảnh tượng hỗn độn.

Ống tiêm, vỉ thuốc – tất cả đều bị vứt tán loạn dưới sàn.

Cô khéo léo né qua những mảnh vỡ vương vãi dưới chân, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Anh mặc bộ đồ bệnh nhân, dáng người cao lớn, vai rộng lưng thẳng. Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng bóng lưng ấy khiến cô cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả.

Hứa Đông Hạ bước đến phía sau anh, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng anh gằn giọng, mang theo sự giận dữ đè nén:

“Ra ngoài.”

Cô hơi sững người.

Bình thường, Lục Hà mà cô quen luôn giữ vẻ lạnh nhạt và bình thản, lời nói nhẹ nhàng, khách khí, gần như chưa từng bộc lộ cảm xúc rõ ràng như bây giờ.

Cô khẽ cắn môi, bình tĩnh gọi: “Anh Lục.”

Người đàn ông khựng lại, rồi chậm rãi xoay người.

Đôi mắt đen sắc lạnh, ánh nhìn như băng giá.

Giọng anh khàn trầm: “Cô đến đây làm gì?”

Hứa Đông Hạ mím môi, khẽ đáp: “Tôi tưởng… anh muốn gặp tôi.”

Lục Hà nhìn cô, ánh mắt bỗng trầm lặng.

Bầu không khí trong phòng bỗng như ngưng đọng. Gió từ ngoài thổi vào qua khe cửa sổ, khiến chậu cây trên bàn cũng khẽ đung đưa theo làn gió.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Hứa Đông Hạ giữ vẻ bình tĩnh, nhìn vào gương mặt xanh xao nhưng vẫn điển trai của anh, nhẹ giọng nói tiếp:

“Anh Lục, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, có cần tôi phải nhắc nữa không?”

Lục Hà bật cười nhạt.

Ánh mắt sâu thẳm của anh xuyên qua từng tầng không khí dày đặc, dừng lại trên gương mặt cô.

Anh nói: “Vậy thì, chuyện cô thất hứa, có cần tôi nhắc lại không?”

Hứa Đông Hạ thoáng sững người.

Điều khiến cô bất ngờ là, nguyên nhân khiến anh nổi giận như vậy, lại chỉ vì chuyện cô đã nói rồi không làm.

Cô khẽ mím môi, trong lòng có một cảm giác khó tả dâng lên.

Đó là trực giác nghề nghiệp, sự nhạy bén vốn có của một bác sĩ.

Hứa Đông Hạ chau mày, ép bản thân dằn lại nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

“Anh Lục, tôi đồng ý rồi,” cô nói, “Trong thời gian nghỉ phép, tôi sẽ đến bệnh viện chăm sóc anh.”

Người đàn ông không đáp, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.

Hứa Đông Hạ ngừng một nhịp, rồi bổ sung thêm:

“Nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện – phối hợp điều trị với bác sĩ và y tá. Cơ thể anh quá yếu, nhiều cơ quan vẫn chưa hoàn toàn hồi phục…”

Cô quay sang y tá bên cạnh, dặn dò: “Vào trong truyền dịch lại cho anh ấy đi.”

Chu Mai thở phào nhẹ nhõm, rồi cười cười ghé sát lại trêu: “Bác sĩ Hứa, tôi phát hiện hình như anh Lục rất nghe lời cô đấy.”

Hứa Đông Hạ liếc cô một cái: “Không có việc gì làm à?”

Chu Mai lè lưỡi, tỏ vẻ nghịch ngợm: “Làm liền đây!”

Nói xong thì nhanh chóng chuồn mất.

Hứa Đông Hạ thở nhẹ một hơi, vừa quay người thì liền bắt gặp Thẩm Nhất Hàng và Lạc Nguyệt đang đứng không xa.

Ánh mắt cô thoáng khựng lại, đặc biệt là khi chạm phải ánh nhìn của Lạc Nguyệt – chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái.

Cô bước tới, dừng lại trước mặt hai người.

Thẩm Nhất Hàng vẫn niềm nở như thường ngày, chào hỏi cô một cách tự nhiên, hoàn toàn không nhắc đến lý do vì sao Lục Hà lại có thái độ kỳ lạ như thế.

Hứa Đông Hạ nhìn họ, môi khẽ động:

“Anh Lục có tiền sử bệnh gì không?”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Thẩm Nhất Hàng chậm rãi tan biến.

Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 34: Tôi sẽ giữ bí mật vì anh Lục



Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió lướt qua, không khí như bị đông cứng lại.

Thẩm Nhất Hàng im lặng nhìn Hứa Đông Hạ, ánh mắt mang theo sự phức tạp, sắc mặt cũng dần trở nên căng thẳng.

Bên cạnh, Lạc Nguyệt là người đầu tiên phản ứng, đôi mắt đẹp ánh lên tia giận mơ hồ:

“Cô đang điều tra anh ấy?”

Phản ứng của hai người, lại chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho phỏng đoán của cô.

Hứa Đông Hạ im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ cười:

“Tôi đâu có bản lĩnh đó.”

Nói đến chuyện điều tra quá khứ của Lục Hà — đừng nói là cô, một bác sĩ bình thường chẳng có quyền thế gì — ngay cả ở Đồng Thành này, e là cũng chẳng mấy ai dám manh động như vậy.

Lúc này, Thẩm Nhất Hàng — người vẫn im lặng từ đầu — bỗng mở miệng. Anh thu lại dáng vẻ bất cần quen thuộc, giọng nói trầm ổn, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng:

“Bác sĩ Hứa, cô là người thông minh, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên, tôi tin cô hiểu.”

Lời anh mang theo một tầng cảnh cáo rõ ràng.

Lạc Nguyệt nghe vậy thì khẽ cau mày, quay đầu nhìn anh:

“Anh chắc là cô ta đáng tin sao?”

So với cô, Thẩm Nhất Hàng càng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Anh dời ánh mắt sang Hứa Đông Hạ, như đang chờ cô lên tiếng.

Chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo của Lạc Nguyệt, Hứa Đông Hạ hơi nhướng mày, giọng nửa đùa nửa thật:

“Nếu không đáng tin, chẳng lẽ định g.i.ế.c người diệt khẩu?”

Thẩm Nhất Hàng bật cười, ánh mắt sâu xa:

“Cũng không đến mức đó… chỉ là, sẽ rất phiền phức thôi.”

Anh nói — rất phiền phức.

Nếu đến nước này mà Hứa Đông Hạ còn không nhận ra hàm ý đằng sau, thì đúng là quá ngốc.

Người đàn ông trước mặt, thường ngày luôn mang vẻ cợt nhả của một thiếu gia nhà giàu, thậm chí đôi lúc còn hơi ngớ ngẩn. Không ngờ, lúc đe dọa người khác, lại cũng đáng sợ đến vậy.

Hứa Đông Hạ lấy lại bình tĩnh, khẽ cong môi:

“Anh Thẩm tin tôi sao?”

Thẩm Nhất Hàng không do dự:

“Tôi tin.” Anh ngừng một nhịp, rồi sửa lại:

“Không, đúng hơn là… tôi tin Lục Hà.”

Tin vào con mắt nhìn người của cậu ấy.

Hứa Đông Hạ hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy.

Lạc Nguyệt đứng bên cạnh thì hoàn toàn không hiểu gì, mày nhíu lại đầy nghi ngờ.

Tin Lục Hà? Ý gì vậy? Người phụ nữ này, ngoài việc là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà, còn có mối quan hệ nào khác sao?

Cô nhíu mày, nhắc nhở Thẩm Nhất Hàng:

“Nhất Hàng, anh hoàn toàn không biết gì về cô ta. Tin tưởng như vậy, có phải quá cảm tính rồi không?”

Ai biết được, người phụ nữ này liệu có quay đầu đem bí mật đó kể cho người khác không?

Hứa Đông Hạ cảm nhận được sự địch ý đến từ Lạc Nguyệt. Tuy hơi vô lý, nhưng cô cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân.

Cô mím nhẹ môi, bình tĩnh nói:

“Anh Thẩm đã tin tôi như vậy, nếu tôi phụ lòng anh, chẳng phải quá đáng lắm sao?”

Thẩm Nhất Hàng cong môi, giọng nói trầm ấm:

“Vậy có nghĩa là, bác sĩ Hứa bằng lòng giữ kín chuyện này?”

Ngoài dự đoán của tất cả, Hứa Đông Hạ lại khẽ lắc đầu.

Lạc Nguyệt mở to mắt, gương mặt đầy phẫn nộ:

“Cô…”

Chưa kịp nói hết câu, giọng nói bình thản nhưng dứt khoát của người phụ nữ đã ngắt lời cô:

“Tôi giữ bí mật… là vì anh Lục.”

Thẩm Nhất Hàng hơi sững lại.

Một giây sau, anh bất chợt bật cười:

“Bác sĩ Hứa, cô đúng là thú vị thật.”

Hứa Đông Hạ liếc anh một cái, giọng điệu nhàn nhạt:

“Vậy à? Cảm ơn lời khen.” Rồi cô nói thêm, “Tôi còn việc, xin phép đi trước.”

Bóng lưng cô khuất dần nơi hành lang dài.

Sắc mặt Lạc Nguyệt dần u ám, môi mím chặt:

“Sao cô ta lại biết chuyện này?”

Thẩm Nhất Hàng đút hai tay vào túi quần, liếc về phía phòng bệnh của Lục Hà, khóe môi khẽ nhếch:

“Cô quên rồi à, cô ta là bác sĩ.”

Lạc Nguyệt chau mày:

“Dù là bác sĩ đi nữa, mấy năm nay Lục Hà vẫn luôn ổn định, làm sao cô ta có thể…”

Câu nói đột ngột dừng lại.

Cô sững người, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Nhất Hàng, con ngươi khẽ co rút lại.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 35: Anh nhất định phải giúp em



Nhà họ Hàn.

Bà Hàn đứng ngoài cửa phòng, nét mặt đầy lo lắng, khẽ gõ mấy tiếng:

“Tiểu Vân, con mở cửa ra đi, ăn chút gì đã.”

Trong phòng, Hàn Vân nằm trên giường, vành mắt đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Bên ngoài quá ồn ào, cô giận dữ túm lấy chiếc gối ôm cạnh mình, ném thẳng về phía cửa, gào lên:

“Con nói rồi, con không ăn! Các người đừng có lo chuyện bao đồng!”

Giọng cô nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc rõ rệt.

Bà Hàn nghe vậy, trong lòng không khỏi xót xa, giữa chân mày càng thêm nhăn chặt.

Bà quay sang hỏi người giúp việc đứng sau:

“Dạo này cậu Chu không gọi điện qua lần nào sao?”

Người giúp việc khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp:

“Sau lần hôm trước cậu Chu đưa tiểu thư về khi say, thì không còn quay lại nhà họ Hàn, cũng chẳng gọi lấy một cuộc.”

Nghe đến đây, sắc mặt bà Hàn trở nên khó coi.

E rằng hai đứa lại cãi nhau rồi.

Bà đang bối rối chưa biết làm sao, thì dưới lầu bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc, mang theo chút vui vẻ:

“Thím ơi!”

Bà Hàn khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống phòng khách, đến khi thấy rõ người đang đứng đó là Tống Lâm Viên, trên mặt lập tức lộ vẻ bất ngờ.

Bà bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt anh, đánh giá từ trên xuống dưới:

“Lâm Viên, cháu về nước hôm nào vậy?”

Tống Lâm Viên ôm lấy bà, cười nhẹ:

“Hôm qua cháu mới về.”

Nói rồi anh đảo mắt nhìn quanh:

“Ơ, thím ơi, con bé đâu rồi?”

Nhắc đến chuyện này, bà Hàn bất giác thở dài.

Tống Lâm Viên hơi ngừng lại, nhíu mày:

“Nó lại khiến thím giận à?”

Bà Hàn lắc đầu, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, rồi mới nói:

“Nó ở tầng hai, suốt mấy hôm nay không chịu ra ngoài. Cũng tại thím chiều nó quá.”

Tống Lâm Viên ngẩng đầu nhìn lên tầng, dịu giọng:

“Thím vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi, cháu lên thử xem.”

Bà gật đầu.

Hai mươi phút sau, trong phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tâm trạng vốn đã tồi tệ, Hàn Vân vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã nổi giận.

Cô vớ lấy cái bình hoa trên tủ đầu giường, định ném ra.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Vân, là anh Lâm Viên đây. Mở cửa đi.”

Động tác của cô khựng lại.

Cô khịt mũi, chầm chậm đặt bình hoa xuống, rồi đi ra mở cửa.

Bên ngoài, Tống Lâm Viên thấy nửa cái đầu thò ra từ khe cửa, nhướng mày cười:

“Anh lặn lội cả nửa vòng trái đất về nước, em đón anh kiểu này đấy à?”

Hàn Vân vừa thấy anh liền nhào vào lòng, bật khóc nức nở:

“Anh Lâm Viên, anh nhất định phải giúp em!”

Đôi mắt Tống Lâm Viên trầm xuống, nhẹ nhàng vỗ về cô.

Anh đã nghe thím kể sơ qua rồi, chuyện Hàn Vân thành ra thế này, phần lớn là vì Chu Chí An.

Anh cau mày, giọng nghiêm lại:

“Anh đã từng nói với em rồi, Chu Trí An vốn không hề yêu em, cớ sao cứ phải tự dằn vặt mình như thế?”

Hàn Vân lau nước mắt, nghẹn ngào:

“Nhưng em không cam tâm… Bao năm qua, người luôn ở bên cạnh anh ấy là em. Em đối xử với anh ấy tốt như vậy, tại sao anh ấy lại không nhìn thấy?”

“Còn Sở Nhan kia, lúc anh ấy khó khăn nhất thì bỏ đi. Một người như vậy làm sao xứng với anh ấy!”

Tống Lâm Viên nhíu mày, chậm rãi khuyên nhủ:

“Tiểu Vân, tình cảm không thể chỉ dựa vào một phía. Đây là chuyện của hai người, là hạnh phúc cả đời. Nếu Chu Trí An thực lòng yêu Sở Nhan, thì dẫu em có dằn vặt, có tuyệt thực đi nữa, cũng không thay đổi được gì. Ngược lại, nếu anh ta thật sự để tâm đến em, thì đã chẳng nhẫn tâm bỏ em lại một mình như thế.”

Từng câu từng chữ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng cô.

Hàn Vân ngồi bệt xuống sàn, thì thào như mất hồn:

“Em không muốn mất anh ấy… Em không muốn… Tất cả đều là lỗi của Sở Nhan… còn cả con khốn Hứa Đông Hạ đó…”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 36: Tôi phát hiện ra anh rất dễ dỗ



Bảy giờ tối, Hứa Đông Hạ đến bệnh viện một chuyến.

Ban đầu cô định đến thăm Lục Hà, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lại chạm mặt người nhà bệnh nhân từng hắt nước vào cô mấy hôm trước ngay hành lang.

Người đàn ông ấy vừa quay đầu thấy cô, lập tức chạy vội đến.

Gương mặt ngăm đen đã chẳng còn vẻ dữ tợn như hôm đó, ngược lại lại hiện rõ vẻ sợ sệt và bất an.

Hứa Đông Hạ cau mày: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông do dự một lúc, rồi khúm núm nói: “Xin lỗi bác sĩ Hứa, hôm đó tôi quá xúc động, cô rộng lượng tha lỗi cho tôi được không?”

Hứa Đông Hạ khựng lại.

Đây thật sự là người hôm trước còn hùng hổ đòi làm lớn chuyện với cô sao?

Sao hôm nay đột nhiên lại đổi giọng?

Cô im lặng nhìn đối phương.

Người đàn ông thấy cô không đáp, càng thêm thấp thỏm, lo đến mức toát mồ hôi lạnh.

Anh ta lắp bắp, gần như van nài: “Bác sĩ Hứa, tôi thật sự không cố ý muốn gây chuyện với cô… là, là có người đưa tiền cho tôi, bảo tôi vu oan cho cô…”

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Đông Hạ dần trầm xuống.

Cô mím môi: “Là ai?”

Người đàn ông hoảng hốt, giọng run rẩy: “Tôi, tôi không biết, hắn chuyển tiền qua mạng, tôi chưa từng gặp mặt… chỉ biết là đàn ông thôi…”

Hứa Đông Hạ ngắt lời anh ta, ánh mắt thoáng nghi hoặc: “Anh sợ tôi lắm sao?”

Người đàn ông nín thở, không dám trả lời.

Trán đẫm mồ hôi, mắt trừng to.

Rõ ràng là sợ thật.

Vì sao vậy?

Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn quanh một lượt, rồi thử hỏi: “Có ai đe dọa anh à?”

Người đàn ông lắc đầu lia lịa.

Anh ta hít sâu, mãi mới mở miệng được: “Chỉ là… có người cảnh cáo tôi, nếu tôi không đến xin lỗi và nói rõ sự thật với cô, thì vợ tôi sẽ không được phẫu thuật suôn sẻ…”

Nói đến đây, vành mắt anh ta đỏ bừng: “Bác sĩ Hứa, xin lỗi cô, là tôi vì tiền mà mù quáng, không nên hãm hại cô… xin cô tha lỗi cho tôi… vợ tôi sắp mổ rồi, không thể xảy ra chuyện được… không có cô ấy, tôi sống không nổi…”

Hứa Đông Hạ nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp.

Nếu nói lời đồn trên diễn đàn là do Hàn Vân tung ra, thì rõ ràng phía sau còn có người khác tiếp tay thổi lửa.

Là ai chứ…



Trong phòng bệnh, Lục Hà đang yên tĩnh dùng bữa.

Khi Hứa Đông Hạ bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi anh. Trên bàn đầy hoa quả và quà cáp.

Cô tiện miệng hỏi: “Anh Thẩm đi rồi à?”

Lục Hà đang ăn thì dừng lại, ngước mắt nhìn cô, giọng trầm khàn: “Cô với Thẩm Nhất Hàng thân lắm à?”

Hứa Đông Hạ hơi bất ngờ vì Lục Hà lại hỏi một câu chẳng đâu vào đâu, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng tạm.”

Tạm — không thân cũng không lạ.

Lục Hà không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn, ăn rất yên tĩnh.

Thậm chí, yên tĩnh đến mức có phần kỳ lạ.

Hứa Đông Hạ vốn thích yên tĩnh, nhưng không phải kiểu yên tĩnh quái gở như thế này.

Cô khẽ hắng giọng, chủ động phá vỡ bầu không khí: “Tôi đi rồi, anh có chịu phối hợp với bác sĩ và y tá không?”

Câu này nghe chẳng khác gì đang hỏi một đứa trẻ bốn, năm tuổi là: “Tối nay có ăn cơm ngoan không?”

Lục Hà cau mày, ánh mắt sâu đen lướt qua gương mặt nghiêm túc của cô.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng khẽ “ừ” một tiếng.

Hứa Đông Hạ hài lòng cong khóe môi.

Cô không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc:

“Lục tiên sinh, tôi phát hiện ra anh là kiểu người… rất dễ dỗ.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 37: Lục tiên sinh, anh vẫn chưa hiểu tôi đủ nhiều đâu



Vừa rồi cô nói: “Anh rất dễ dỗ.”

Người đàn ông trên giường bệnh khẽ nhíu mày, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe cô nói tiếp:

“Cũng chẳng khó gần như lời đồn bên ngoài.”

Lục Hà trầm mặc một lát, sau đó bình thản đặt đũa xuống.

Anh nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng trầm thấp:

“Tự dưng nói mấy lời này, cô lại định trở mặt đấy à?”

“…”

Hứa Đông Hạ thật không ngờ vài câu “ca ngợi chân thành” của mình, vào tai người đàn ông này lại biến thành tâng bốc xu nịnh, như thể kẻ có mưu đồ.

Cô thực sự không tài nào hiểu nổi não trạng của mấy tay làm ngân hàng.

Không đúng, phải nói là ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã chẳng hiểu nổi bất kỳ hành vi nào của anh ta rồi.

Người trong giới tài chính đồn rằng Lục Hà là kẻ lạnh lùng, tính tình cổ quái, làm việc quyết đoán dứt khoát, thâm trầm thông tuệ, chưa từng để lại cho ai đường lui.

Nhưng Lục Hà mà cô thấy và tiếp xúc lại chẳng giống như vậy chút nào.

Xem ra những lời đồn ấy cũng bị pha loãng không ít — không đáng tin.

Hứa Đông Hạ lấy lại bình tĩnh, thấy người đàn ông vẫn nhìn mình, dường như đang chờ câu trả lời.

Cô khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói:

“Tôi đã đồng ý với anh thì sẽ không nuốt lời.”

Lục Hà liếc nhìn cô:

“Trước đó cô cũng nói như vậy.”

“…”

Người đàn ông này là kiểu… thù lâu nhớ dai?

Hứa Đông Hạ hiếm khi bị nghẹn lời, hơi mất tự nhiên, vội vàng chuyển chủ đề:

“Lục tiên sinh, anh và cô Lạc Nguyệt…”

Thật ra cô luôn tò mò chuyện này, từ lần đầu thấy Lạc Nguyệt ở cửa thang máy bệnh viện đã muốn hỏi rồi.

Lạc Nguyệt — tiểu hoa đán đang nổi, từ khi debut đến giờ luôn giữ hình tượng không scandal, diễn xuất ngày càng đỉnh, mới đây còn đoạt giải Ảnh hậu, báo đài đăng tin cô liên tục.

Nếu bị paparazzi chụp được cảnh cô ta và Lục Hà xuất hiện cùng nhau, e là không chỉ giới giải trí mà cả giới tài chính cũng sẽ chấn động.

Lục Hà nhìn cô một cái, đơn giản giải thích:

“Lạc Nguyệt là em gái của một người bạn cũ, trước lúc anh ấy qua đời đã nhờ tôi chăm sóc cô ấy.”

Hứa Đông Hạ chớp mắt, không ngờ giữa hai người họ lại có mối quan hệ như thế.

Cô cứ tưởng là…

Lục Hà bắt gặp ánh mắt nửa đùa nửa nghi của cô, khẽ cong môi:

“Không ngờ bác sĩ Hứa cũng quan tâm mấy chuyện thị phi giới giải trí, tôi còn tưởng cô chỉ hứng thú với… giải phẫu.”

Ngữ khí rõ ràng là trêu chọc.

Hứa Đông Hạ mỉm cười:

“Điều đó chỉ chứng minh một việc — Lục tiên sinh, anh vẫn chưa hiểu tôi đủ nhiều đâu.”

Chưa hiểu đủ sao?

Lục Hà trầm mặc nhìn cô.

Một lúc sau vẫn không lên tiếng, Hứa Đông Hạ hơi nghi hoặc, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, u ám của anh.

Tim cô bỗng lỡ nhịp, vội vàng dời mắt.

Ánh mắt ấy mang theo một loại áp lực kỳ lạ.

Dù mặt dày đến đâu, Hứa Đông Hạ cũng không chịu nổi cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như thế.

Cô ho nhẹ một tiếng:

“Lục tiên sinh… anh nhìn gì vậy?”

Lục Hà không đổi sắc mặt, thản nhiên đáp:

“Cô.”

“…”

Hứa Đông Hạ có cảm giác mình vừa bị… trêu ghẹo?

Nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của đối phương, cô lại cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

….

Cùng lúc đó, tại nhà họ Tống.

Trong thư phòng mờ tối, Tống Lâm Viên vắt chân lên bàn, tay cầm vài tấm ảnh.

Gương mặt anh khuất trong bóng tối, chỉ thấy rõ đôi mắt đen láy sáng rực.

Người phụ nữ trong ảnh có dung mạo tinh tế, lông mày thanh thoát, đôi mắt trong veo.

Anh chăm chú nhìn từng chi tiết trên gương mặt ấy, bất chợt nhớ lại từng hành động, từng lời nói của cô hôm ấy.

Lúc cô cười, đuôi mắt cong lên, nụ cười lan tỏa như làn gió xuân dịu dàng.

Cực kỳ… quyến rũ.

Ngực Tống Lâm Viên chợt nóng lên, khóe môi mỏng cong lên thành một đường cong đầy ý vị.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 38: Mẹ nó, hai người đang làm cái quái gì vậy?



Sau một thời gian tiếp xúc, Hứa Đông Hạ nhận ra việc chăm sóc Lục Hà thật ra rất đơn giản.

Mỗi ngày cô chỉ cần bỏ ra hai tiếng đến bệnh viện, chẳng cần làm gì cả, chỉ ngồi yên trên ghế sofa đọc sách, thi thoảng khi anh muốn phơi nắng thì đỡ anh đi dạo.

Phần lớn thời gian còn lại, Lục Hà đều đang họp video hoặc làm việc, căn bản không có tâm trí bận tâm đến sự tồn tại của cô.

Cho đến giờ, Hứa Đông Hạ vẫn không hiểu tại sao anh lại giữ cô ở đây.

Nhưng cô cũng lười tìm hiểu thêm, vì hiện tại tình trạng của Lục Hà đã gần như hồi phục hoàn toàn, vài hôm nữa tháo chỉ xong là có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào nữa.

Nghĩ tới đây, Hứa Đông Hạ bất ngờ thở phào nhẹ nhõm — cô dường như đã sớm nhận ra, trong tiềm thức của mình, cô không hề muốn thân thiết quá mức với người đàn ông này.

Không chỉ vì lời của Phó Hy Lâm và Quách Uyển Như, mà còn vì bản thân cô cũng biết rõ, khoảng cách giữa cô và Lục Hà là như thế nào.

Số mệnh của hai người họ, vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau.

Nếu không phải vì vụ tai nạn kia, bọn họ căn bản chẳng có khả năng dính líu tới nhau như bây giờ.

Kết thúc cuộc họp video, Lục Hà dựa vào đầu giường, day day sống mũi, phát hiện căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Quay đầu sang, liền thấy cô đang ngồi trên sofa, tay cầm sách nhưng ánh mắt lại lơ đãng, thần trí không biết đã bay đi đâu.

Không rõ cô đang nghĩ gì, nhưng lông mày nhíu chặt lại.

Lục Hà nhìn cô một lúc, đột nhiên vén chăn xuống giường.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Đông Hạ lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang đứng dậy, liền đặt sách xuống, bước nhanh về phía anh.

Cô đưa tay đỡ lấy cánh tay anh theo bản năng, hoàn toàn quên mất rằng — cơ thể anh giờ đã khỏe, có thể tự đi lại được rồi.

Lục Hà cụp mắt nhìn cô, nhưng không nhắc nhở gì, cứ để mặc cô dìu mình.

Lúc đi về phía cửa sổ, anh còn cố tình dồn trọng lượng cơ thể lên người cô.

Thân hình Lục Hà cao lớn, vóc dáng rắn chắc.

Hứa Đông Hạ đỡ anh có phần chật vật. Khi vòng qua cuối giường, không biết chân cô vấp phải thứ gì, loạng choạng suýt nữa ngã về phía trước.

May mà người bên cạnh kịp thời đỡ cô lại.

Bàn tay rắn rỏi của anh đặt lên vòng eo mềm mại của cô, hai cơ thể chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, gần như dán sát vào nhau.

Lồng n.g.ự.c của anh nóng rực, mang theo nhiệt độ đủ sức đốt cháy, từng chút từng chút truyền đến lòng bàn tay cô.

Tai Hứa Đông Hạ nóng bừng, vội buông tay ra. Ngẩng đầu, liền chạm ngay vào gương mặt tuấn tú ở cự ly gần sát.

Hơi thở như nghẹn lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dán chặt vào cô, trong đó như có một xoáy nước, muốn hút hết mọi hô hấp của cô vào trong.

“Cạch—”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Thẩm Nhất Hàng bước vào, vừa thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức c.h.ế.t trân, túi đồ trong tay rơi “bịch” xuống đất, âm thanh vang vọng rõ mồn một trong căn phòng yên ắng.

Hứa Đông Hạ như bị giật điện, vội vàng đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra.

Lục Hà không kịp giữ thăng bằng, lùi về sau hai bước, lưng đập vào tường. Nhưng trái ngược với sự bối rối của cô, sắc mặt anh vẫn rất bình thản.

Thẩm Nhất Hàng vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, dè dặt hỏi:

“Tôi… có phải vào không đúng lúc không?”

“…”

Hứa Đông Hạ ngượng chín cả mặt.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, hơi luống cuống:

“Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Lục Hà không ngăn cô lại.

Đôi mắt đen sẫm dõi theo bóng lưng rời đi của cô.

“Cạch—”

Cánh cửa phòng bệnh đóng lại.

Thẩm Nhất Hàng thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, cúi người nhặt túi đồ lên, chau mày:

“Mẹ nó, hai người đang làm cái quái gì vậy?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 39: Muốn chết đến phát điên rồi à.



Bên trong xe, Hứa Đông Hạ vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi.

Dù đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, chịu ảnh hưởng nhiều từ nền giáo dục phương Tây, nhưng kiểu tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy, thì đây là lần đầu tiên.

Trái tim trong lồng n.g.ự.c vẫn còn đang đập loạn không kiểm soát.

Dường như trên eo vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông kia.

Cô hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng rồi mới khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Đột nhiên, một bóng người lao ra trước đầu xe khiến Hứa Đông Hạ đồng tử co rút, vội vàng đạp mạnh phanh.

Do quán tính, n.g.ự.c cô đập mạnh vào vô lăng, “bụp” một tiếng, đau đến mức khó thở.

Sắc mặt cô tái đi, cắn chặt răng.

Không chỉ vì đau, mà còn vì bị hoảng sợ.

Hứa Đông Hạ ôm lấy ngực, chau mày nhìn ra phía trước, ánh mắt dừng lại ở người vừa lao ra.

Khi nhìn rõ đối phương, sắc mặt cô tối sầm lại.

Cô đẩy cửa xe, bước xuống.

Nét mặt Hứa Đông Hạ cực kỳ khó coi, trong đáy mắt còn lộ rõ sự phẫn nộ:

“Cô muốn c.h.ế.t đến phát điên rồi à?”

Vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt đã đột ngột lao tới.

Cô khựng lại một chút, may mà kịp thời tránh được.

Phó Hy Lâm đôi mắt đỏ au, nghiến răng đầy hận ý:

“Tôi đã cảnh cáo cô đừng dây vào Lục Hà nữa, tại sao cô vẫn cố tình tiếp cận anh ấy? Cô điếc rồi à, không nghe thấy lời tôi nói sao?”

Cảm xúc của cô ta cực kỳ kích động.

Hứa Đông Hạ cau mày, giọng vẫn còn tức giận:

“Phó Hy Lâm, trong đầu cô ngoài đàn ông ra thì chẳng còn gì khác à?”

Lúc nãy nếu cô không kịp đạp phanh, hậu quả sẽ thế nào?

Chẳng lẽ người phụ nữ này đến chút kiến thức cơ bản cũng không có?

Nghe vậy, Phó Hy Lâm nghẹn họng, tức đến n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Cô ta là ai chứ? Lại bị một con nhãi như Hứa Đông Hạ mắng là không có não?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình bị chặn ngoài cửa, trong khi Hứa Đông Hạ chẳng biết dùng thủ đoạn gì lại được Lục Hà cho phép ra vào phòng bệnh tùy tiện, là cô ta không tài nào bình tĩnh nổi.

Nếu không có người nói cho cô ta biết chuyện này, e rằng đến giờ vẫn còn bị bịt mắt.

Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng Phó Hy Lâm bốc lên ngùn ngụt, ghen ghét lan khắp cơ thể, giọng trở nên sắc bén:

“Cô miệng thì nói mình và Lục Hà chỉ là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, thế mà thực tế thì sao? Cô đã bị đình chỉ rồi mà còn suốt ngày chạy đến bệnh viện, chẳng lẽ không phải đang mượn danh công việc để quyến rũ anh ấy à?”

Những lời cay nghiệt liên tiếp xộc vào tai.

Hứa Đông Hạ chau mày, giọng lạnh như băng:

“Phó Hy Lâm, cô hoàn toàn không biết rõ sự thật.”

Phó Hy Lâm khinh miệt nhổ một tiếng, ánh mắt u ám:

“Đây chính là sự thật! Cô chẳng phải chỉ muốn cướp mọi thứ của tôi, kể cả người tôi thích hay sao? Hứa Đông Hạ, cô tự soi lại mình đi, ngoài chuyện ra nước ngoài học vài năm, cô có điểm nào hơn tôi? Cả thành phố Đồng Thành ai chẳng biết cô chỉ là con của một kẻ thứ ba chen chân vào nhà người khác, cô lấy tư cách gì mà tranh giành với tôi?”

Nói tới đây, cô ta cố ý dừng lại, như vừa sực nhớ ra điều gì:

“À đúng rồi, xét về khoản quyến rũ đàn ông thì tôi thật sự không bằng cô. Mẹ con nhà cô, đúng là cùng một khuôn đúc ra!”

Hô hấp Hứa Đông Hạ trùng xuống.

Ánh mắt cô lạnh đi thấy rõ.

Phó Hy Lâm khẽ cười, giọng điệu đầy châm chọc:

“Lần này là cô tự chuốc lấy. Tôi nhất định sẽ đuổi cô và mẹ cô ra khỏi nhà họ Phó, nhất định.”

Nói xong, cô ta quay người rời đi, chẳng buồn nhìn lại.

Hứa Đông Hạ vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích.

Chuyện cô chăm sóc Lục Hà, chỉ có một số ít người trong nội bộ bệnh viện biết.

Toàn bộ thông tin liên quan đến Lục Hà đều bị phong tỏa, Phó Hy Lâm làm sao biết được chuyện này?

Ánh mắt cô dần trở nên phức tạp, hoàn toàn không để ý rằng — ở tầng hai khu nội trú, có một người vừa chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi.
 
Back
Top Bottom