Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 10: Là nhà của mẹ, không phải nhà con



Sau khi cân nhắc nhiều lần, Đông Hạ cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của cậu Hai Lục – phần vì không thể làm trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.

Đổi lại, như một sự trao đổi công bằng, Lục Hà cũng đồng ý để y tá của bệnh viện thỉnh thoảng vào kiểm tra tình trạng của anh.

Nhưng dù đã thỏa thuận xong, Đông Hạ vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì. Rõ ràng là một công tử được nuông chiều từ bé, giờ thân thể còn chưa hồi phục, bước đi còn không vững, lại không chịu để y tá chăm sóc, cũng không thuê người hộ lý riêng bên ngoài, cứ phải tự mình chịu khổ.

Còn đuổi cả người nhà về, để mình đơn độc trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.

Không chỉ kỳ quặc… mà còn có phần nguy hiểm.

Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối đen như mực, ánh đèn đường và biển quảng cáo rực rỡ phủ kín cả con phố.

Cả ngày bận rộn khiến cô mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.

Ban đầu Đông Hạ định lái xe thẳng về căn hộ của mình, tùy tiện ăn chút gì đó rồi tắm rửa nghỉ ngơi. Thế nhưng, vừa cài dây an toàn xong thì chuông điện thoại vang lên — là cuộc gọi từ nhà họ Phó.

Trong không gian chật hẹp và tối tăm của xe, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại càng khiến mọi thứ trở nên u ám.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang sáng nhấp nháy, môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.

Màn hình tắt rồi lại sáng, lặp lại liên tục. Đến cuộc gọi thứ ba, cô mới chậm rãi nhấc máy.

Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Quách Uyển Như vang lên:

“Tiểu Hạ, tối nay con có thể về nhà một chuyến được không?”

Đông Hạ dựa vào lưng ghế, đưa tay day day huyệt thái dương đang đau nhức, giọng lạnh lùng:

“Có chuyện gì?”

Quách Uyển Như đã quá quen với thái độ này của cô, khẽ thở dài một tiếng:

“Là thế này… gần đây chú Phó con cứ nhắc đến con mãi. Chú bận công việc suốt, từ khi con về nước đến giờ cả nhà vẫn chưa ăn chung được bữa nào. Hôm nay chú về sớm, nên mẹ nghĩ là…”

Chưa nói dứt câu, đã bị Đông Hạ cau mày ngắt lời:

“Là nhà của mẹ, không phải nhà con.”

Giọng cô hơi gắt, đầu dây bên kia im bặt như bị sét đánh, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nặng nề.

Đông Hạ gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Quách Uyển Như lúc này – có lẽ là tái nhợt, ánh mắt đầy tổn thương. Cô nhắm mắt lại, cố kìm nén ngọn lửa giận đang dâng lên trong lòng.

Một lúc sau, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã khôi phục lại vẻ bình thản.

Cô mím môi, giọng hờ hững:

“Con biết rồi.”

Nói xong, không để đối phương kịp đáp lại, cô dứt khoát cúp máy, ném điện thoại sang ghế phụ.

Không biết có phải vì không khí trong xe quá ngột ngạt không, mà lúc này Đông Hạ cảm thấy cả người bức bối khó chịu, hô hấp cũng nặng nề, như bị ai bóp chặt lấy cổ họng.

Cô vào số, đạp ga, rời khỏi tầng hầm của bãi đỗ xe.

Cửa sổ xe được hạ xuống hết cỡ. Chiếc xe lướt vào dòng người đông đúc trên đường, tốc độ dần tăng lên. Gió đêm từ bên ngoài ào vào, từng chút một xoa dịu cơn bức bối trong lòng cô.

Biệt thự nhà họ Phó.

Vì chuyện của Lục Hà và Đông Hạ, tâm trạng của Phó Hy Lâm cả ngày nay đều âm u khó chịu.

Cho nên khi Quách Uyển Như tốt bụng lên phòng gọi cô xuống ăn cơm, liền trở thành nơi để cô trút giận.

Nhìn người phụ nữ đã ngoài năm mươi nhưng vẫn dịu dàng đoan trang, lại nhớ đến người mẹ ruột đã mất của mình, lòng cô càng thêm căm ghét. Ánh mắt sắc như dao, giọng nói đầy châm chọc:

“Quách Uyển Như, bà thật sự coi mình là nữ chủ nhân của cái nhà này rồi sao?”

Từ khi Quách Uyển Như gả vào nhà họ Phó, Phó Hy Lâm chưa bao giờ cho bà sắc mặt tốt, châm chọc khiêu khích đã thành thói quen.

Quách Uyển Như không để bụng, vẫn nhẹ giọng đáp:

“Dì nghe người làm nói con trưa nay không ăn gì, đừng để đói mà hại đến sức khỏe. Xuống ăn một chút đi.”

Biết Phó Hy Lâm ghét mình, nên nói xong bà cũng không nán lại thêm, xoay người định đi xuống lầu.

Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, sau lưng đã bị thứ gì đó nặng nề ném mạnh trúng.

“Choang” một tiếng — tiếp đó là giọng hét the thé, đầy kích động của Phó Hy Lâm vang khắp biệt thự:

“Nếu không phải con khốn Hứa Đông Hạ hại c.h.ế.t mẹ tôi, cô nghĩ cô còn có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi sao?!”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 11: Tiếng tát giòn giã vang vọng cả căn nhà



Lời của Phó Hy Lâm như những mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim Quách Uyển Như, những vết thương cũ bị xé toạc, khiến bà gần như quên mất cơn đau ở lưng. Toàn thân bà cứng đờ, lạnh toát.

Gương mặt tái nhợt, bà hít sâu một hơi mới chậm rãi quay người lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn người con gái đang đứng giữa phòng:

“Hy Lâm, dì đã nói rồi, cái c.h.ế.t của mẹ con… không liên quan đến Đông Hạ.”

“Không liên quan?”

Phó Hy Lâm nhai kỹ từng chữ, sau đó bật cười điên dại, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo:

“Bà nói không liên quan là xong à? Bà tưởng bà là ai? Bà chẳng qua chỉ là con đàn bà chen chân vào cuộc hôn nhân của mẹ tôi và ba tôi! Bà với Hứa Đông Hạ có được ngày hôm nay, tất cả đều là mạng của mẹ tôi đổi lấy!”

“Câm miệng!”

Một tiếng quát trầm đục và đầy giận dữ vang lên từ cửa.

Phó Hy Lâm sững người lại, nhìn thấy Phó Hạ Viễn chống gậy đứng phía sau lưng Quách Uyển Như, ánh mắt ông nghiêm khắc, lẫn theo cơn giận dữ đang kìm nén.

Khí thế ấy, rõ ràng là đang sắp bùng nổ.

Cô ta cười khẩy, giọng càng kích động hơn:

“Con nói sai à? Ba, con mới là con ruột của ba! Người đàn bà này đã phá hoại gia đình của con! Còn con gái của cô ta – chính là kẻ hại c.h.ế.t mẹ con! Con chỉ nói vài câu mà cũng sai sao?!”

“Chát!”

Một tiếng tát giòn tan vang lên, như sấm đánh giữa trời quang, vang vọng khắp căn phòng.

Không khí như đông cứng lại, rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ.

Phó Hy Lâm đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, gương mặt lệch sang một bên, làn da trắng nõn hiện rõ dấu tay đỏ rực, rát bỏng.

Quách Uyển Như đưa tay che miệng, vành mắt đỏ hoe, đầy kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cánh tay của Phó Hạ Viễn vẫn còn giơ lên giữa không trung, lòng bàn tay nóng rát – có thể tưởng tượng được cú tát vừa rồi mạnh đến mức nào.

Đôi mắt ông đỏ ngầu, tiếng nói khàn đặc vì tức giận:

“Phó Hy Lâm! Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái c.h.ế.t của mẹ con không liên quan đến Đông Hạ! Còn Uyển Như – bà ấy không phải là người chen vào hôn nhân của ba và mẹ con! Rốt cuộc khi nào con mới chịu tỉnh ngộ và trưởng thành đây?!”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Phó Hy Lâm bị ăn tát.

Cô đưa tay ôm lấy má, trân trối nhìn Phó Hạ Viễn, nước mắt không kìm được tuôn trào, từng giọt rơi xuống như mưa.

Uất ức, căm hận… tất cả trộn lẫn vào nhau, như hạt giống bị chôn vùi lâu ngày giờ bất ngờ nảy mầm, mọc lên từng chút, rồi bén rễ sâu hoắm trong tim.

Cô chỉ tay vào Quách Uyển Như, đôi mắt đầy căm giận, cắn răng gào lên:

“Phó Hạ Viễn! Trong mắt ba con đã bao giờ là người hiểu chuyện chưa?! Ba suốt ngày chỉ biết Hứa Đông Hạ, cô ta làm gì cũng đúng, cũng tốt, còn con thì cái gì cũng sai, cũng hư! Nếu ba không yêu mẹ con, không yêu con, thì lúc trước ba lấy mẹ con làm gì? Sinh con ra làm gì?!”

“Vô lễ!”

Phó Hạ Viễn quát lớn, đột ngột giơ tay định đánh tiếp.

Phó Hy Lâm giật mình, tim như thắt lại, theo bản năng nhắm chặt mắt chờ đợi cái tát tiếp theo.

Nhưng… mãi không thấy nó rơi xuống.

Khi cô mở mắt ra, liền thấy Quách Uyển Như đã kịp giữ lấy cánh tay của ông, ánh mắt bà giờ đây cũng lạnh đi rõ rệt.

Cái tát vừa rồi đã khiến bà thót tim đến mức run người. Bà dùng lực giữ c.h.ặ.t t.a.y chồng, nhỏ giọng khuyên can:

“Đủ rồi, Hạ Viễn… Hy Lâm chỉ là đang nói lời trong cơn tức giận thôi, ông đừng chấp nhất với con bé.”

Nghe vậy, trong mắt Phó Hy Lâm hiện lên sự giễu cợt, cô trừng mắt nhìn bà:

“Bà không cần phải giả vờ nhân hậu giúp tôi nói đỡ! Ghê tởm c.h.ế.t đi được!”

Phó Hạ Viễn thấy con gái mình vẫn cố chấp, không chút ăn năn hối lỗi, ngọn lửa giận trong n.g.ự.c lại bùng lên.

Ông hít sâu một hơi, trầm giọng quát:

“Con mà còn nói thêm một câu nữa thì mau thu dọn đồ đạc, cút khỏi nhà họ Phó! Cả đời đừng quay lại!”

Lời vừa dứt, đồng tử Phó Hy Lâm co rút kịch liệt, nhìn ông bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Giọt nước mắt tưởng chừng đã dừng, nay lại lã chã rơi xuống lần nữa, nhanh chóng làm ướt đẫm cả khuôn mặt cô.

Cô ta cắn môi thật chặt, ném cho Quách Uyển Như một ánh nhìn đầy hận thù, rồi đẩy bà ra, quay đầu chạy xuống lầu.

Vừa mới chạy ra khỏi biệt thự họ Phó, ánh mắt cô ta liền bắt gặp người phụ nữ vừa bước xuống từ xe.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 12: Tôi không nợ cô



Hứa Đông Hạ vừa đóng cửa xe lại thì đã bắt gặp Phó Hy Lâm đứng ngay cổng nhà họ Phó, gương mặt đầy nước mắt.

Cô liếc nhìn phía sau, thấy Quách Uyển Như vội vàng đuổi theo với vẻ mặt lo lắng, liền đoán được đại khái vừa xảy ra chuyện gì.

Hứa Đông Hạ đứng yên cạnh cửa xe, không có ý định tiến lên.

Quách Uyển Như đang định khuyên Phó Hy Lâm quay lại xin lỗi Phó Hạ Viễn thì đã bị cô ta hất mạnh ra, suýt nữa đập đầu vào khung cửa.

Thấy vậy, ánh mắt Hứa Đông Hạ vẫn bình thản, không gợn sóng.

Cô cụp mắt xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm lên miệng.

Chưa kịp châm lửa thì điếu thuốc đã bị Phó Hy Lâm – lúc này đã bước tới gần – giật lấy rồi bóp nát.

Nước mắt trên gương mặt cô ta còn chưa kịp khô, viền mắt vẫn đỏ hoe. Giờ phút này, Phó Hy Lâm đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Hứa Đông Hạ, giọng nói khản đặc vì nghẹn ngào xen lẫn mỉa mai:

“Hứa Đông Hạ, cô cố tình quay về để xem tôi mất mặt đúng không?”

Chiếc bật lửa vẫn còn trong tay.

Hứa Đông Hạ l.i.ế.m môi, liếc sang Quách Uyển Như đang đứng xa xa trước cổng, nhếch môi nói:

“Phó Hy Lâm, cô thấy làm vậy có nghĩa lý gì không?”

Giọng điệu cô lạnh lùng, pha đầy châm biếm và khinh thường.

Đây là lần đầu tiên Phó Hy Lâm thấy Hứa Đông Hạ để lộ ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén đến thế. Cô ta ngây người mất vài giây.

Bình thường, Hứa Đông Hạ đối mặt với khiêu khích và lời lẽ mỉa mai từ cô ta chỉ là im lặng hoặc phản bác đôi câu rồi bỏ qua, chưa bao giờ sắc sảo và lạnh lùng thế này.

Phản ứng lại, Phó Hy Lâm trợn tròn mắt, siết chặt nắm tay, nghiến răng chửi:

“Hứa Đông Hạ, cô ở trên cao quen rồi nên quên mất thân phận mình là ai à? Tôi biến thành thế này đều là do hai mẹ con cô ban tặng! Nếu năm đó không phải cô cầm d.a.o mổ thực hiện ca phẫu thuật đó, mẹ tôi chắc chắn sẽ không chết!”

Cả ngày hôm nay, Hứa Đông Hạ đều trong trạng thái căng thẳng tột độ vì trực chiến trong phòng phẫu thuật. Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đến nhà họ Phó ăn bữa cơm cũng không yên.

Giờ đây không chỉ thái dương cô đau nhức mà đến cả tai cũng bắt đầu ong ong.

Cô cau mày, giọng lạnh đi thấy rõ:

“Phó Hy Lâm, tôi nói lần cuối. Tôi không thấy hổ thẹn với ca phẫu thuật của mẹ cô – tôi đã làm hết khả năng. Đừng suốt ngày bám lấy chuyện đó rồi hành xử như thể tôi nợ cô. Còn nữa, cha mẹ cô từ lâu đã chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa, lúc mẹ tôi và chú Phó đến với nhau, họ đã ly hôn rồi. Là cô không chịu chấp nhận sự thật đó mà thôi.”

Phó Hy Lâm – người đã phải chịu đựng cả một ngày dài với nỗi ấm ức chất chứa – khi nghe những lời ấy, như bị xé toạc vết thương lòng từng lớp một.

Cô ta gào lên:

“Đồ dối trá! Không phải vậy! Cô câm miệng cho tôi!”

Vừa hét, cô ta vừa vung tay tát mạnh về phía Hứa Đông Hạ.

Nhưng tay còn chưa tới đã bị giữ chặt lại.

Hứa Đông Hạ nắm lấy cổ tay cô ta, sắc mặt không đổi, nhíu mày nói đầy cảnh cáo:

“Phó Hy Lâm, tôi không nợ cô.”

Dứt lời, cô hất mạnh tay cô ta ra, một lần nữa liếc nhìn Quách Uyển Như đang đứng đó.

Rồi không quay đầu lại, cô mở cửa xe, lên xe và lái đi.

Phó Hy Lâm vẫn đứng đó, hai tay siết chặt bên người, mu bàn tay trắng bệch hiện rõ cả gân xanh.

Ánh mắt đầy căm hận dõi theo bóng dáng Hứa Đông Hạ đang rời đi, lồng n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.

Hứa Đông Hạ trở về căn hộ, vứt túi xách xuống, nằm vật ra sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ cả phòng khách trống trải.

Phía n*m c*n phòng có một khung cửa kính sát đất.

Qua khung kính ấy có thể nhìn thấy những tòa cao ốc san sát và ánh đèn rực rỡ của thành phố khi đêm buông xuống.

Cô nằm im lặng không nhúc nhích được một lúc thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 13: Cô ấy làm sao vậy?



Khi Hứa Đông Hạ đến quán bar Aurora, Sở Nhan đang dựa vào một cột điện đỏ ngoài cửa, nôn đến trời đất quay cuồng.

Cô bước nhanh đến gần, bước chân càng lúc càng nhẹ.

Đến sau lưng Sở Nhan, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng, giúp cô ấy dịu đi cơn khó chịu.

Sở Nhan nôn xong mới loạng choạng quay người lại, ngã nhào vào vai Hứa Đông Hạ.

Cô ấy thì thào:

“Đông Hạ à, cậu đến rồi… Mình khổ sở lắm… khổ lắm…”

Ngực Hứa Đông Hạ như bị ai đó bóp nghẹt.

Cô mím môi, đưa tay xoa nhẹ mái đầu đang tựa vào vai mình, khẽ hỏi:

“Đã biết đau lòng như vậy, sao cậu vẫn không buông được?”

Sao lại không buông được?

Sở Nhan mở đôi mắt đẹp, trong ánh mắt vương một tầng sương mờ.

Cô tự giễu, giọng nghẹn lại:

“Đông Hạ, cậu chưa từng yêu ai bao giờ, nên cậu không thể hiểu… Buông bỏ một người, sao có thể dễ dàng như thế chứ…”

Nghe vậy, Hứa Đông Hạ hơi sững người.

Một lúc lâu sau, cô mới lẩm bẩm hai chữ như đang nói với chính mình:

“Phiền phức…”

Yêu một người, thật phiền phức.

Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Sở Nhan đã loạng choạng đứng thẳng, túm lấy vai cô, nghiêng đầu nhìn, hỏi:

“Đông Hạ, cậu vừa nói gì?”

“Không có gì. Về nhà thôi.”

Hứa Đông Hạ nhìn bộ dạng không còn tỉnh táo của cô ấy, khẽ thở dài, đang định đỡ cô ấy rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy trước cửa quán bar Aurora có một đôi nam nữ vừa bước ra.

Cô dừng lại, ánh mắt cũng dần tối xuống.

Hàn Vân đang khoác tay Chu Trí An đi ra. Không biết Chu Trí An vừa nói gì, mà trên mặt Hàn Vân hiện rõ nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Nhưng nụ cười ấy vừa chạm phải hình ảnh Hứa Đông Hạ đang đỡ Sở Nhan, liền tan biến như khói trước gió.

Chu Trí An cũng nhìn thấy Sở Nhan. Sắc mặt anh ta thay đổi đôi chút, ánh mắt phức tạp.

Anh ta lập tức gỡ tay Hàn Vân ra, sải bước tiến lại gần hai người họ. Phía sau, Hàn Vân vì bị hất tay đột ngột mà lòng lạnh đi mấy phần, nhìn hai người phụ nữ kia với ánh mắt mang theo chút giận dữ.

“Cô ấy làm sao vậy?”

Hứa Đông Hạ không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ khẽ mím lại:

“Anh Chu, trước mặt bạn gái hiện tại mà đi quan tâm bạn gái cũ, có phải là hơi không ổn không?”

Câu nói ấy ngập tràn sự mỉa mai.

Chu Trí An nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào Sở Nhan đang lả người trên vai Đông Hạ, vẻ mặt trầm xuống:

“Tôi biết mình đang làm gì, không cần cô Hứa nhắc nhở.”

Hứa Đông Hạ hoàn toàn phớt lờ sắc mặt khó coi của anh ta, nhướng mày, thong thả nói:

“Nếu đã biết, vậy mong anh Chu sau này quản cho tốt cảm xúc của mình, đừng lúc nào cũng ra vẻ từ bi như Bồ Tát ban phát lòng thương cho cả thiên hạ.”

Nghe vậy, Hàn Vân không nhịn nổi nữa, bước nhanh tới, trừng mắt nhìn cô, giọng chua chát:

“Hứa Đông Hạ, cô là thứ gì mà dám nói mấy lời đó?”

“Tôi nói sai à?”

Hứa Đông Hạ ngẩng đầu, cong môi cười nhạt:

“Cô Hàn, bây giờ bạn trai cô trong lòng chỉ nghĩ đến người phụ nữ khác, vậy mà cô vẫn đứng đây bênh vực cho anh ta. Tôi nên khâm phục cô có tấm lòng rộng lượng, hay là… đầu óc không tỉnh táo?”

Lời vừa dứt, cả gương mặt Hàn Vân trắng bệch rồi xanh lét như bị bóc trần một bí mật đầy nhục nhã.

Cô ta siết chặt nắm tay, c*n m** d***, giận dữ gằn từng chữ:

“Hứa Đông Hạ, cô đừng chia rẽ tình cảm người khác! Cô tưởng mình cao quý lắm chắc?”

Cô ta dừng lại một chút, ngẩng đầu tỏ vẻ đắc ý, khinh miệt cười lạnh:

“Cả thành phố Đồng Thành này ai chẳng biết mẹ cô chỉ là kẻ thứ ba, vì trèo cao mà bày đủ trò để gả vào nhà họ Phó, thậm chí còn không tiếc bôi nhọ người đã mất. Đúng là—”

“Bốp!”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 14: Xin Lỗi



Cái tát ấy—là do Sở Nhan ra tay.

Cô loạng choạng đứng thẳng, bực bội luồn tay vào mái tóc dài màu hạt dẻ, làu bàu:

“Ở đâu chui ra con ruồi này, ồn c.h.ế.t đi được.”

Phía đối diện, Hàn Vân ôm má—nơi vẫn còn nóng rát vì cái tát bất ngờ—cả người như bị tát cho ngây dại, đứng đơ tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.

Mãi đến khi phản ứng lại được, nghe thấy lời Sở Nhan, mặt cô ta lập tức tối sầm xuống.

“Mày—con đàn bà thối tha!”

Cô ta gào lên điên cuồng, giơ tay tát trả lại.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị một lực mạnh giữ chặt.

Hàn Vân sửng sốt, quay sang nhìn người đang giữ tay mình, ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Khi nhìn rõ là Chu Trí An, cơn giận trong mắt cô ta nhanh chóng biến thành tủi thân và uất ức:

“Trí An… cô ta đánh em…”

Cô ta mới là bạn gái của anh. Vậy mà bây giờ, người đàn ông này không những không bênh vực mình, còn ra tay bảo vệ một người phụ nữ khác.

Thật ra, Hàn Vân cũng biết rõ—Hứa Đông Hạ nói đúng.

Cô ta đúng là tự hạ mình.

Nếu không vì quá cố chấp, thì sao lại cam tâm ở lại bên một người đàn ông rõ ràng trong tim không có mình, ngày ngày chỉ mong chờ một tia hy vọng mong manh, rằng một ngày nào đó ánh mắt anh sẽ lướt qua cô ta?

Nghĩ đến đây, nước mắt cứ thế rơi từng giọt nặng trĩu.

Cái nhìn cô ta dành cho hai người phụ nữ kia giờ đây càng thêm oán hận.

Sở Nhan không hề bận tâm đến ánh mắt ấy, nhìn thẳng vào Chu Trí An, khẽ cười nhạt:

“Chu thiếu gia, anh làm vậy dễ khiến người ta tưởng anh vẫn còn lưu luyến với tôi đấy.”

Chu Trí An không đáp lại lời mỉa mai của cô, buông cổ tay Hàn Vân ra, mím môi lạnh lùng:

“Sở Nhan, xin lỗi.”

Câu nói vang lên dứt khoát.

Sở Nhan nghiêng đầu, liếc nhìn Hàn Vân đang đứng cạnh anh ta, mặt đầy son phấn, vẻ mặt không lấy gì làm bất ngờ, cô khẽ cong môi:

“Xin lỗi à? Cũng được—nhưng để người phụ nữ của anh xin lỗi bạn tôi trước đã.”

Hàn Vân trừng lớn mắt, nghiến răng:

“Tôi tại sao phải xin lỗi? Tôi nói toàn là sự thật! Mẹ cô ta là tiểu tam thì ai mà chẳng biết!”

“Bốp!”

Một cái tát giòn tan vang lên dưới ánh đèn neon lập lòe của quán bar, làm cả con phố như lặng đi.

Đêm đã về khuya. Mười hai giờ.

Đường phố vắng lặng, ánh đèn hắt lên những gương mặt trở nên mơ hồ trong sắc sáng tắt nhấp nháy.

Cái tát này, là Hứa Đông Hạ đích thân ra tay.

Cô đưa mắt nhìn Hàn Vân lạnh lẽo, môi mấp máy:

“Tôi với bà ấy không thân, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để yên cho loại lời lẽ như vậy. Hàn tiểu thư, mở miệng thì nên sạch sẽ một chút, đó là lễ phép tối thiểu khi làm người. Đừng có mở miệng là ‘tiểu tam’ này ‘tiểu tam’ nọ. Cô tưởng tôi không dám động vào cô à?”

Hai cái tát liên tiếp trong một đêm khiến Hàn Vân hoàn toàn đờ đẫn.

Hai má nóng bừng, không cần soi gương cũng biết đã sưng tấy như thế nào.

Cô ta tái mặt, nghiến răng ken két. Từ nhỏ đến lớn luôn được nâng niu, cưng chiều như công chúa, giờ phút này bị sỉ nhục giữa nơi công cộng như vậy, sao mà chịu nổi?

Nước mắt như vỡ đê.

Hàn Vân quệt nước mắt, ngẩng cằm lên cao, giọng nói trầm lạnh:

“Nghe đây—hai người quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua hai cái tát này đâu.”

Nói rồi, cô ta liếc nhìn Sở Nhan lần cuối, chẳng buồn liếc lấy Chu Trí An một lần, xoay người rời đi.

Chu Trí An chau mày, nhìn bóng dáng cô ta khuất dần, rồi lại quay sang nhìn Sở Nhan.

Sở Nhan nhếch môi cười khẩy:

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau đuổi theo dỗ dành ‘bảo bối’ của anh à, Chu thiếu?”

Chu Trí An vẫn đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn nói điều gì đó. Mãi một lúc, anh mới trầm giọng:

“Sở Nhan… Hàn Vân là em họ của Tống Vân Liêm. Mà Tống gia căn bản chẳng hề để Phó Hạo Viễn vào mắt.

Em lấy gì để đối đầu với cô ta?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 15: Chương 15



Lời của anh ta vừa dứt, một cơn gió lạnh liền rít qua.

Sở Nhan mặc phong phanh, làn gió ấy lướt qua khiến cánh tay trắng trẻo của cô lập tức nổi đầy da gà.

Cô đứng im, ánh mắt lạnh nhạt, gương mặt cũng hơi tái đi vì lạnh.

Chu Trí An mím môi, trong giọng nói có chút lo lắng khó nhận ra:

“Sở Nhan, đừng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nữa.”

Nói một hồi, hóa ra vẫn là khuyên cô quỳ xuống xin lỗi Hàn Vân?

Hứa Đông Hạ chau mày. Vốn dĩ cô chẳng có thiện cảm gì với Chu Trí An, nay nhìn thái độ của anh ta lại càng thấy chán ghét.

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ bên cạnh đã nói trước, giọng điệu bình tĩnh đến mức không thể đoán được cảm xúc:

“Chu Trí An, cảm ơn anh nhiều nhé.”

Lời cảm ơn ấy—mang theo mùi vị châm chọc rõ ràng.

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú thường ngày ôn hòa của Chu Trí An thoáng hiện lên vẻ tức giận, anh ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Uống không ít rượu, bây giờ men rượu bắt đầu bốc lên não, thêm gió thổi lạnh, đầu cũng âm ỉ đau.

Vì vậy, anh ta bất giác lớn giọng:

“Sở Nhan, anh nói vậy là vì muốn tốt cho em! Em rốt cuộc là đang đối đầu với anh, hay là tự hành hạ chính mình?!”

Sở Nhan nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của anh ta, môi đỏ khẽ cong:

“Chu Trí An, nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi… thì tránh xa tôi ra là được rồi.”

Khuôn mặt người đàn ông khựng lại.

Anh ta há miệng, nhưng lại không nói được một chữ.

Tình cảm giữa họ—ngay từ đầu—là do anh ta từ bỏ trước. Cho nên, kết cục hôm nay, anh ta chẳng thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình.

Lặng người một lúc, Chu Trí An siết chặt nắm tay, ánh mắt vừa phức tạp vừa đè nén, nhìn Sở Nhan nói nhỏ:

“… Được rồi. Anh hiểu rồi.”

Anh ta không nói thêm gì nữa, xoay người, rời đi theo hướng Hàn Vân đã biến mất.

Sở Nhan đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta khuất dần, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng sụp đổ.

Cô khẽ hít mũi, những giọt nước mắt nhịn cả đêm—cuối cùng cũng rơi lã chã.

Thấy vậy, Hứa Đông Hạ chỉ im lặng đứng bên cạnh, không nói gì cả.

Sở Nhan nói không sai—cô chưa từng yêu ai, nên không thể hiểu cảm giác đau lòng khi yêu một người nhưng lại đi ngược hướng nhau như thế nào.

Cô chỉ có thể làm một điều—ôm lấy Sở Nhan, vào đúng lúc cô ấy cần một cái ôm nhất.

Bóng đêm tràn về.

Con phố vắng lặng, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ của người con gái, khiến màn đêm càng thêm cô tịch.

Trưa hôm sau.

Hứa Đông Hạ vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, liền rẽ thẳng đến khu VIP.

Vừa đi đến hành lang, liền gặp Chu Mai từ văn phòng bác sĩ đi ra, mỉm cười bắt chuyện:

“Bác sĩ Hứa, có đi ăn trưa cùng tụi em không?”

Đông Hạ lịch sự lắc đầu:

“Tôi phải ghé thăm một bệnh nhân trước. Mấy người cứ đi trước đi.”

“Vậy bọn em đi trước nhé. Bác sĩ Hứa gặp lại sau!”

“Ừm.”

Chờ Chu Mai rời đi, cô mới xoay người đi về phía phòng bệnh của Lục Hà.

Lạ một điều—các vệ sĩ canh cửa hôm qua hôm nay đã biến mất hoàn toàn.

Cô lễ phép gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong vang lên một giọng nam trầm ổn:

“Mời vào.”

Được cho phép, cô mở cửa bước vào.

Phòng bệnh VIP rộng rãi, sạch sẽ và sang trọng hơn hẳn phòng thường.

Ngay lập tức, cô trông thấy người đàn ông đang ngồi dựa đầu giường, đặt laptop trên đùi và bận rộn làm việc.

Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn cô—ánh mắt đó, dường như đã đoán trước là cô sẽ đến.

Hứa Đông Hạ đi đến bên giường, tay cầm theo ống nghe. Theo thói quen nghề nghiệp, cô hỏi một câu:

“Hôm nay tình trạng thế nào?”

Người đàn ông nhìn cô.

Không trả lời.

Ngược lại, đột nhiên hỏi một câu—hoàn toàn không liên quan:

“Phó Hy Lâm là gì của cô?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 16: Anh Lục định lấy thân báo đáp sao?



Trong phòng bệnh rộng rãi và sáng sủa, không khí như bị keo dính lại, đặc quánh và lặng ngắt.

Hứa Đông Hạ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sâu đen như mực của người đàn ông trước mặt. Một lúc sau, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích:

“Anh chẳng phải đã biết từ sớm rồi sao?”

Thân phận của cô, quá khứ của cô—

Anh là người thừa kế nhà họ Lục, xuất thân cao quý như vậy, lẽ ra bất cứ ai đến gần anh, anh đều đã cho người điều tra rõ ràng từ lâu.

Nhưng điều khiến Lục Hà hơi bất ngờ là—người phụ nữ này thông minh và điềm tĩnh hơn anh tưởng.

Anh dựa lưng vào đầu giường, tư thế có phần lười biếng. Môi mỏng khẽ mở, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm:

“Bác sĩ Hứa, không biết có ai từng nói với cô chưa—phụ nữ thông minh quá thì không dễ khiến người khác yêu mến.”

Hứa Đông Hạ khựng lại hai giây, nhẹ nhàng cười:

“Trùng hợp ghê, mấy hôm trước anh Thẩm cũng vừa nói y chang.”

Thẩm Nhất Hàng?

Khóe môi Lục Hà khẽ nhếch, liếc cô một cái đầy thâm ý, rồi chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng:

“Cô ăn gì chưa?”

“Lục tiên sinh không thấy phiền à?”

Hai người đồng thanh lên tiếng.

Ánh mắt chạm nhau—

Đôi mắt của người đàn ông sâu như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng.

Hứa Đông Hạ trầm mặc một chút, khóe môi cong nhẹ như đùa giỡn:

“Anh Lục, nếu đi lại quá thân với tôi, người ta sẽ bàn ra tán vào đấy, anh không sợ à?”

Lục Hà liếc cô một cái, nói thản nhiên:

“Bác sĩ Hứa, tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa.”

Anh ngừng lại hai giây, đôi môi mím lại, giọng nói trầm thấp mà dứt khoát:

“Mạng của tôi… là do cô cứu.”

Câu nói ấy khiến Hứa Đông Hạ hơi sững người.

Làm bác sĩ, chuyện cứu người là lẽ đương nhiên.

Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe những lời này từ miệng anh, tim cô lại khẽ rung lên—một cảm xúc lạ lẫm lan ra khắp lồng ngực.

Cô nhanh chóng đè xuống tâm trạng vừa nổi sóng, ngẩng đầu, nửa đùa nửa thật nói:

“Không lẽ… anh Lục định lấy thân báo đáp?”

“Có được không?”

Người đàn ông cười nhè nhẹ.

Nụ cười đó, dịu dàng như gió xuân tháng ba, ấm áp khiến lòng người bỗng chốc bấn loạn.

Nét cười trên mặt Hứa Đông Hạ khẽ khựng lại.

Cô biết rõ anh chỉ đang đáp lại lời trêu ghẹo của cô, vậy mà tim lại cứ đập loạn lên vì nụ cười dịu dàng ấy.

Bàn tay trong túi áo blouse siết chặt lại theo bản năng.

Yêu nghiệt.

Trong lòng cô khẽ rủa một câu, sau đó nhìn anh nửa cười nửa không:

“Không được đâu, tôi sợ mình không nuôi nổi anh.”

Nói rồi, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào gương mặt nhã nhặn nhưng nhợt nhạt của anh.

“Anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây.”

Lục Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Hứa Đông Hạ mím môi, chỉ vào chiếc laptop đang đặt trên đùi anh:

“Làm việc vừa phải thôi, sẽ tốt cho quá trình hồi phục.”

Cô nhắc nhở nhẹ nhàng, sau đó không nhìn biểu cảm của anh nữa, xoay người rời khỏi phòng.

Cô không hề nhận ra—

Chính vì lời nhắc ấy của cô, khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười vô cùng nhạt.

Trước thang máy, Hứa Đông Hạ đã cởi áo blouse, chỉ còn mặc sơ mi trắng sơ vin cùng quần jean, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng dài.

“Đinh—”

Thang máy mở ra. Cô thu điện thoại lại, theo phản xạ bước sang một bên để người bên trong đi ra.

Ai ngờ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sững sờ của Thẩm Nhất Hàng.

“Anh Thẩm.”

“Bác sĩ Hứa, cô định đi đâu đấy?”

“Căng tin.”

Hứa Đông Hạ đáp ngắn gọn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người phụ nữ đứng phía sau Thẩm Nhất Hàng, thần sắc bình thản.

Thẩm Nhất Hàng gật đầu, nụ cười mang tính thương hiệu hiện trên mặt, khẽ trêu:

“Cố mà ăn nhiều vào bác sĩ Hứa, đàn ông thường thích phụ nữ có da có thịt đấy.”

Câu nói đầy ẩn ý.

Hứa Đông Hạ sắc mặt vẫn như thường, khách sáo đáp lại vài câu rồi bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy khép lại, người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Thẩm Nhất Hàng—từ đầu đến giờ vẫn im lặng—cuối cùng cũng mở miệng:

“Cô ấy chính là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà sao?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 17: Chỉ là tính cách không dễ thương lắm



Hứa Đông Hạ đã rời đi.

Lạc Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại đầy suy nghĩ trên cánh cửa thang máy vừa khép lại.

Thẩm Nhất Hàng thu hồi ánh nhìn, hờ hững đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô:

“Phải, cô ấy chính là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà, tên là Hứa Đông Hạ.”

Cậu ta ngừng một chút, rồi khẽ bật cười bổ sung thêm:

“Người thì rất đẹp, chỉ tiếc là… tính cách hơi khó ưa một chút.”

Lạc Nguyệt nghe như không nghe, lẩm bẩm:

“Trông quen mắt lắm…”

Người không quan trọng, cô cũng chẳng mấy bận tâm. Lúc hoàn hồn lại, cô chỉ thản nhiên nói:

“Đi thôi, đến thăm Lục Hà.”

Trong phòng bệnh, ánh nắng từ cửa sổ nhẹ nhàng rọi vào, khiến cả không gian như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Lạc Nguyệt đặt hộp yến sào mang theo lên bàn, kéo ghế đến ngồi cạnh giường, tỉ mỉ quan sát người đàn ông đang nằm đó.

Vết thương do phẫu thuật chưa lành, đầu anh vẫn còn quấn băng gạc. Dù vậy, khí chất lạnh lùng và cao quý của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Chỉ là…

Đôi mắt đẹp của Lạc Nguyệt khẽ hạ xuống, nhìn khuôn mặt quá mức nhợt nhạt kia.

Có lẽ vì mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, nên vẻ lạnh nhạt thường ngày của anh giờ đây lại mang theo một nét tiêu điều, tiều tụy khó tả.

Cô mím môi, nhẹ giọng trách:

“Lục Hà, anh quá bất cẩn rồi đấy.”

Giọng cô mang theo sự giận dữ bị đè nén, như lửa âm ỉ dưới lớp tro tàn.

Lục Hà chỉ liếc cô một cái, đôi môi mỏng khẽ động, giọng vẫn điềm đạm như cũ:

“Anh có chừng mực.”

Thái độ dửng dưng ấy khiến lửa giận mấy ngày qua của Lạc Nguyệt bắt đầu lộ ra ngoài.

Cô hít sâu một hơi, chau mày, giọng nặng nề:

“Em đã nhắc anh rồi, Chu Tĩnh Nhiên là loại lưu manh, kiểu người như hắn chuyện gì cũng dám làm! Anh không nên tha cho hắn!”

Thẩm Nhất Hàng bước vào muộn hơn một nhịp, vừa đúng lúc nghe được câu cuối.

Cậu ta nhướn mày, vừa đi vừa lên tiếng:

“Được rồi, được rồi. Giờ vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn cho thấy chuyện lần này là do Chu Tĩnh Nhiên làm. Bình tĩnh một chút đi.”

Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn anh, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt:

“Ngoài hắn thì còn ai vào đây nữa? Cả cái Thành Đồng, cũng chỉ có mình hắn dám dựa vào quan hệ đời trước giữa nhà họ Lục và họ Chu để giở trò! Lần này là cắt phanh xe, lần sau biết đâu đặt luôn cả b.o.m dưới ghế!”

Câu nói này khiến Thẩm Nhất Hàng sững lại, quay đầu nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh.

Thế nhưng Lục Hà vẫn giữ vẻ bình thản như không liên quan đến mình, khiến Thẩm Nhất Hàng không khỏi thở dài:

“Em nhìn mà xem, người trong cuộc còn chưa sốt ruột, em gấp cái gì chứ?”

Lạc Nguyệt nghẹn lời:

“Em…”

Chẳng qua là cô quá sợ thôi.

Vừa xong việc, từ sân bay ra đã nghe tin này, suýt nữa tim nhảy khỏi lồng ngực.

May mà người không sao. Nếu thật sự có chuyện, bây giờ cô chẳng ngồi đây trách móc nữa, mà chắc đã cầm d.a.o đến nhà họ Chu “thanh toán” rồi.

Thẩm Nhất Hàng thấy cô im lặng không nói gì nữa, liền chuyển sang hỏi Lục Hà trên giường:

“Cậu định xử lý thế nào?”

Lục Hà đóng laptop lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của bạn thân, giọng thản nhiên:

“Không vội.”

“…”

Lạc Nguyệt vừa định phản bác thì bị Thẩm Nhất Hàng chặn lời:

“Cậu còn chưa khỏi hẳn, đừng lo chuyện bên ngoài. Mấy việc sau đó cứ để tôi lo, cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh.”

Nói xong, cậu ta liếc sang Lạc Nguyệt, thấy cô muốn nói lại thôi.

Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, lời đến miệng lại phải nuốt xuống.

Thẩm Nhất Hàng nói không sai. Điều quan trọng lúc này là để Lục Hà hồi phục hoàn toàn, những chuyện khác… chờ sau rồi tính.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô reo lên như đòi mạng—là quản lý gọi.

Lạc Nguyệt đứng dậy, bước ra ngoài để nghe điện thoại.

Thẩm Nhất Hàng dựa vào tường, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng kín, thong thả mở lời:

“Cậu quen bác sĩ Hứa từ khi nào vậy?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 18: Thân phận của cô ấy thì sao?



“Khi nào à?”

Lục Hà hơi trầm ngâm, rơi vào một khoảng suy nghĩ ngắn ngủi.

Thật ra, chính anh cũng không nhớ rõ. Có lẽ là từ nhiều năm trước—chỉ là một ánh nhìn lướt qua vô tình, nhưng lại in đậm trong tâm trí.

Rồi sau đó, tái ngộ bất ngờ sau ngần ấy năm, cũng là điều anh không thể ngờ tới. Đêm hôm đó, ngay trước cửa quán bar, chỉ liếc một cái anh đã nhận ra cô—một khoảnh khắc ngoài dự tính, nhưng không hề mơ hồ.

Bên tai như còn văng vẳng lời cô vừa nói trong phòng bệnh:

“Anh Lục, đi quá gần với tôi sẽ dễ bị dị nghị đấy… không sợ à?”

Nhiều năm trước, bê bối của nhà họ Phó từng gây chấn động cả Thành Đồng. Khi đó anh bận tối mắt vì công việc, đến cả nghỉ ngơi cũng là điều xa xỉ, nói gì đến việc quan tâm mấy chuyện thị phi nhảm nhí. Huống chi anh vốn là người thích sự yên tĩnh, chẳng mấy để tâm đến những lời đàm tiếu vô nghĩa.

Thỉnh thoảng có nghe người trong giới đùa cợt:

“Con gái riêng của Phó Hạc Viễn xinh đẹp, thông minh đấy, nhưng chẳng mấy khi lộ diện.”

Sau đó lại nghe nói cô đã bị đưa ra nước ngoài. Vì vậy, suốt những năm qua, anh chưa từng gặp cô—người con gái mang danh “con riêng” của nhà họ Phó.

Thẩm Nhất Hàng thấy bạn mình trầm mặc mãi không nói gì, liền mím môi hỏi với vẻ nửa nghi ngờ nửa trêu chọc:

“Đừng nói với tôi… thật sự là cậu thích người ta rồi nhé?”

Ban đầu cậu ta cứ tưởng mấy lời Lục Hà nói trước đó chỉ là đùa vui. Nhưng nhìn thái độ lúc này—rõ ràng không phải chuyện đùa rồi!

Lục Hà như bừng tỉnh, ngẩng mắt nhìn người đang dựa tường đối diện.

Ánh mắt ấy… như ánh kiếm lóe lên sau tĩnh mịch.

Thẩm Nhất Hàng nuốt nước bọt, cười gượng:

“Không, không phải ý tôi là chê bác sĩ Hứa… chỉ là… thân phận của cô ấy…”

Dù sao thì bác sĩ Hứa cũng là một nhân tài trong ngành y. Nhưng những lời đồn ngoài kia về “đại tiểu thư nhà họ Phó” lại chẳng mấy hay ho.

Hơn nữa, trên danh nghĩa—cô còn là chị gái của Phó Hy Lâm.

Lục Hà biết Thẩm Nhất Hàng đang nghĩ gì. Gương mặt tuấn tú tuy tái nhợt nhưng vẫn điềm tĩnh, anh khẽ nhúc nhích môi, lạnh nhạt đáp:

“Thân phận của cô ấy… thì sao?”

Thẩm Nhất Hàng nhìn anh, nhíu mày:

“Lục Hà, tôi biết cậu là kiểu người đã quyết thì chẳng ai thay đổi được, nhưng là bạn, tôi vẫn phải nhắc cậu một câu: Hai người cách biệt quá lớn. Nếu cô ấy là con ruột của Phó Hạc Viễn thì còn dễ nói, nhưng cô ấy…”

Giờ cô ấy là “con của người thứ ba”—một thân phận bị người người khinh rẻ.

Chỉ riêng điều này, đã đủ để cô không thể bước chân vào nhà họ Lục.

Nghe hết lời khuyên, vẻ mặt Lục Hà vẫn chẳng có gì thay đổi. Anh chỉ nhàn nhạt thốt lên một câu:

“Cậu lo hơi nhiều rồi đấy.”

Thẩm Nhất Hàng sững lại, rồi tức giận vỗ mạnh tay lên bàn:

“Con mẹ nó, tôi đang lo cho cậu mà cậu lại bảo tôi phiền!”

Lục Hà đương nhiên hiểu rõ.

Tất cả những điều Thẩm Nhất Hàng nói, anh đều biết.

Chỉ là, lời của bạn anh nói… vẫn quá sớm.

Đối với Hứa Đông Hạ, đến lúc này, anh chỉ có thể nói một câu: “không ghét”, chứ còn chưa đến mức có tình cảm sâu sắc.

Hai giờ chiều.

Các bác sĩ khoa ngoại lồng n.g.ự.c của bệnh viện tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về phương án phẫu thuật cho một bệnh nhân.

Sau khi thống nhất được phương án, Hứa Đông Hạ rời khỏi phòng họp, chào mấy đồng nghiệp rồi quay về văn phòng.

Nửa tiếng nữa cô sẽ phải bước vào một ca mổ, cần tranh thủ thời gian chuẩn bị tài liệu.

Cô rót cho mình một ly nước, vừa ngồi xuống thì…

Rầm!

Cánh cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài, tiếng gót giày cao gót giẫm xuống sàn vang lên đầy chói tai, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng.

Tay Hứa Đông Hạ đang lật hồ sơ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên—chỉ thấy Hàn Vân bước vào.

Khí thế hừng hực, sắc mặt tối sầm.

Ngay sau lưng cô ta là Chu Mai, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt đuổi theo:

“Bác sĩ Hứa, em không cản được cô ấy…”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 19: Cô mắng ai có bệnh đấy?



Khi Hứa Đông Hạ đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o cạo của Hàn Vân, cô khựng lại một chút, rồi quay sang nhìn Chu Mai:

“Không sao đâu, cô ra ngoài trước đi.”

Chu Mai gật đầu đáp khẽ, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn Hàn Vân thêm một lần.

Ánh mắt đó… vừa hoài nghi, vừa lo lắng.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Hàn Vân bước đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hứa Đông Hạ, đặt túi xách lên bàn.

Cô ta khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Hứa Đông Hạ cầm một cây bút trong tay, đối diện với ánh nhìn đầy địch ý kia một cách điềm nhiên. Cô khẽ mím môi, nhếch một nụ cười nhạt:

“Cô Hàn đến khám bệnh à?”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hàn Vân lập tức đen như than, giọng nói chua chát, the thé vang lên:

“Hứa Đông Hạ, cô mắng ai có bệnh đấy hả?!”

Cô ta trừng mắt, đập mạnh tay xuống mặt bàn.

Lúc này, hình tượng tiểu thư đoan trang, tao nhã mà cô ta thể hiện trước mặt Chu Trí An hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại một người đàn bà hung hăng, vô lý, tìm chuyện gây sự.

Hứa Đông Hạ không chớp mắt, chỉ khẽ bật cười, giọng nhẹ tênh:

“Cô Hàn à, cô hiểu mà, tôi đâu có ác ý gì đâu.”

Hàn Vân khịt mũi khinh thường, sau khi cố lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây hôm nay:

“Sở Nhan—con tiện nhân đó, đang ở đâu?”

Câu nói thốt ra, cay độc đến mức khiến không khí cũng lạnh đi vài phần.

Hứa Đông Hạ xoay nhẹ cây bút trong tay, không đáp lời.

Hàn Vân vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, thấy cô im lặng, càng nổi giận:

“Cô câm à? Tôi đang hỏi đấy! Con tiện nhân Sở Nhan đó, rốt cuộc đang ở đâu?!”

Cô hoàn toàn phớt lờ ngọn lửa giận đang lặng lẽ bốc lên trong mắt đối phương.

Một lúc sau, Hứa Đông Hạ mới chậm rãi lên tiếng:

“Cô Hàn tìm bạn tôi… là có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”

Những ngón tay sơn đỏ tươi của Hàn Vân siết chặt thành nắm đấm, cắm sâu vào lòng bàn tay.

Sắc mặt cô ta u ám, nghiến răng nghiến lợi:

“Hứa Đông Hạ, tốt nhất là cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Nói ngay—con tiện nhân đó ở đâu?!”

Hứa Đông Hạ vẫn giữ được bình tĩnh đến lạ thường. Cô ngẩng đầu, thong thả nói:

“Cô Hàn, từ lúc bước vào đây đến giờ, chữ ‘tiện nhân’ cô đã nói ba lần rồi. Tôi nhớ cô vẫn được coi là một trong những tiểu thư danh giá của Đồng Thành nhỉ? Nếu chẳng may có phóng viên hay ai đó có ý đồ xấu nghe được, rồi thêu dệt câu chuyện thì… chắc không hay lắm đâu?”

Hàn Vân khựng lại một giây, rồi bật cười khinh bỉ:

“Cô đang đe dọa tôi đấy à? Hứa Đông Hạ, cô nghĩ mình là cái thá gì?”

Hứa Đông Hạ nở một nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt:

“Nóng giận như vậy… chẳng lẽ lại là do thiếu gia nhà họ Chu làm điều gì khiến cô không vui?”

Một câu nói, trúng ngay chỗ đau.

Sắc mặt Hàn Vân tối sầm lại, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Từ tối hôm qua, điện thoại của Chu Trí An vẫn trong trạng thái tắt máy. Không ai liên lạc được với anh ta, chẳng ai biết anh ta đi đâu.

Mà người biến mất cùng anh ta—chính là Sở Nhan.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng hai người kia đang ở bên nhau, m.á.u nóng trong người cô ta liền sôi sục, lý trí bị ngọn lửa ghen tuông thiêu rụi không còn một mảnh.

Hàn Vân bất ngờ đứng dậy, giật mạnh túi xách trên bàn. Trước khi rời khỏi phòng, cô ta quay lại, ánh mắt hằn lên những tia u ám đáng sợ:

“Được, không nói thì thôi. Để xem đến lúc cô xảy ra chuyện, liệu bạn cô còn có thể giống bây giờ, hết lòng vì cô không.”

Hàn Vân để lại câu đe dọa rồi giận dữ bỏ đi, lúc đóng cửa còn cố tình dập mạnh, khiến cả căn phòng rung lên.

Rầm!

Không gian lập tức trở về yên tĩnh.

Hứa Đông Hạ đặt cây bút xuống, ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt lại, đưa tay bóp sống mũi.

Tựa như… từ khi cô về nước, cuộc sống chưa một ngày được yên ổn.

Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Hàn Vân, cô lại chậm rãi mở mắt.
 
Back
Top Bottom