Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,907
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPrMIRBkF_fVov_kM5u2RzicJFAXS_F1Rs8FjR6Yyzq607PUge71NMrVY7QH7A6hFSg-4PEyLelLjyzNkD-brXmBQWsyx36HOEDgcZMHsSEQX291pAYHcGHAHbUm1wka9Rd3ppf5G-1m6LPdJIW_sHn=w215-h322-s-no-gm

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Tác giả: Du Ngư
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Anh là một trong những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính – một banker quyền lực và cũng là thiếu gia thừa kế tập đoàn Lục thị, “ông lớn” của thành phố Đồng Thành.


Cô là bác sĩ ngoại khoa nổi danh khắp giới y học, đồng thời cũng là đại tiểu thư nhà họ Phó – người mà cả giới thượng lưu đều khinh miệt.

Một vụ tai nạn giao thông bất ngờ đã gắn kết hai con người vốn chẳng hề có điểm chung lại với nhau.

Cô kéo anh từ ranh giới giữa sự sống và cái chết trở về, trở thành bác sĩ điều trị chính – và rồi, cũng trở thành cơn nghiện mà anh không thể nào từ bỏ.

Về sau, tin tức thiếu gia nhà họ Lục sắp kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Phó khiến cả Đồng Thành chấn động.

Trong một đêm, tin đồn lan khắp nơi. Ai ai cũng tò mò vì sao anh lại từ bỏ nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa của nhà họ Phó, để cưới một người con gái mang tiếng là con riêng, bị người đời khinh rẻ.

Nhưng không ai biết rằng – lễ cưới ấy, chính là âm mưu anh đã ấp ủ từ rất lâu…​
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 1: Đừng chạm vào tôi bằng đôi tay dơ bẩn đó



Đêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này.

Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ.

Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng.

Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt.

Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm.

Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta.

Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài.

Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần.

Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn mơ hồ lập tức trở nên sắc bén.

Cô ta hất tay nhân viên ra, cố gắng đứng thẳng người.

Khi Hứa Đông Hạ đứng trước mặt, Phó Hy Lâm cong môi cười lạnh:

“Ồ, chẳng phải là bác sĩ Hứa – người con gái cưng mà ba tôi quý nhất sao? Sao hả, nỡ rời nước Mỹ trở về rồi à?”

Hứa Đông Hạ không hề bị lời châm chọc làm d.a.o động, giọng điềm tĩnh:

“Đi thôi, chú Phó bảo tôi đến đón cô.”

Vừa dứt lời, thấy Phó Hy Lâm bước loạng choạng, cô vươn tay định đỡ thì lại bị cô ta hất phăng ra.

Phó Hy Lâm trừng mắt, giọng lạnh như băng:

“Hứa Đông Hạ, đừng dùng đôi tay dơ bẩn của cô mà chạm vào tôi!”

Nói xong, cô ta đẩy mạnh Hứa Đông Hạ, lảo đảo bước ra đường.

Vai bị đ.â.m đau nhói, Hứa Đông Hạ cau mày, lặng lẽ đi theo phía sau. Khi thấy Phó Hy Lâm an toàn ngồi vào taxi, cô mới đứng lặng vài giây rồi xoay người rời đi.

Toàn bộ cảnh tượng đó đã bị một người trong chiếc Maybach màu đen đậu đối diện quán bar thu hết vào mắt.

Ghế phụ, Thẩm Nhất Hàng hạ cửa kính xe xuống một nửa, thích thú nhìn theo hướng Hứa Đông Hạ rời đi, nhướng mày nói:

“Này, cô gái ban nãy chẳng phải là Phó Hy Lâm nhà họ Phó sao? Hình như là người mẹ cậu từng chọn làm con dâu nhỉ?”

Nói rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau.

Bên trong khoang xe chật hẹp, ánh sáng mờ mờ. Người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt ẩn trong bóng tối, đường nét lờ mờ không rõ.

Thẩm Nhất Hàng chu môi, nuốt lời định nói, im lặng trở lại.

Nửa tháng sau, Bệnh viện Quân khu thành phố Đồng Thành.

Trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa, thoang thoảng mùi hoa nhè nhẹ.

Hứa Đông Hạ ngả người ra lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặt cô hướng về khung cửa sổ sát đất, ánh nắng rọi xuống khiến làn da trắng trẻo và hàng mày lạnh lùng càng thêm nổi bật.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.

Cô từ tốn mở mắt, thốt ra hai chữ:

“Vào đi.”

Được cho phép, Chu Mai hớt hải chạy vào, gương mặt đầy lo lắng và bối rối:

“Bác sĩ Hứa, trung tâm thành phố vừa xảy ra tai nạn, nạn nhân đã được chuyển đến bệnh viện chúng ta.”

Hứa Đông Hạ nhìn cô ta, giọng bình thản:

“Thế thì sao? Cần gì hốt hoảng như vậy?”

Chuyện tai nạn giao thông xảy ra mỗi ngày, người bị thương nhập viện là điều quá quen thuộc rồi.

Chu Mai thở hắt ra, nghiêm túc giải thích:

“Là nhân vật quan trọng! Giám đốc đích thân chỉ định bác sĩ Hứa phải phẫu thuật.”

Lông mày Hứa Đông Hạ khẽ nhíu lại. Lại là công tử nhà giàu đua xe gây chuyện?

Cô đứng dậy, bước ra cửa.

Chu Mai nhanh chóng theo sau, lí nhí nói nhỏ:

“Không biết lần này là ai, chỉ nghe bảo toàn bộ thông tin đều bị phong tỏa, còn có cả dàn vệ sĩ đến bệnh viện… nhìn thôi đã thấy rùng mình rồi.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 2: Chiếc xe đã bị giở trò



Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, dồn dập.

Trần Nhất Hàng sau khi nhận được tin liền lái xe như bay từ công ty tới bệnh viện, trên đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.

Khi nhìn thấy đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt cậu ta trầm hẳn, đôi môi mím chặt như dằn nén nỗi tức giận.

Viện trưởng bước theo sau cậu ta, cẩn thận quan sát từng biểu cảm, tay cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi.

Ông thấy Trần Nhất Hàng đứng đó, cả người toát ra khí lạnh, mãi chẳng nói câu nào, tim cũng như thắt lại. Ông dè dặt mở miệng:

“Cậu Trần, cậu cứ yên tâm, bác sĩ Hạ là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện chúng tôi. Ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, cậu Lục chắc chắn không sao cả.”

Dù là nói vậy, nhưng sự u ám và lo lắng trên mặt Trần Nhất Hàng vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần cậu ta rung lên.

Cậu ta nhíu mày, tâm trạng rối bời, rút điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình đã bấm nghe.

Đầu dây bên kia là một giọng nói nặng nề và nghiêm trọng:

“Cậu Trần, cậu đoán không sai. Chiếc xe của cậu Lục đúng là đã bị người ta động tay động chân.”

Đúng như dự đoán.

Ánh mắt Trần Nhất Hàng tối lại, bàn tay buông thõng bên người bất chợt siết chặt. Môi cậu ta mấp máy, giọng lạnh như gió mùa đông:

“Điều tra. Điều tra ra là ai, tôi nhất định khiến hắn không còn đường sống.”

Lời nói sắc lạnh khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo.

Trong phòng phẫu thuật.

Hứa Đông Hạ hoàn tất bước khử trùng, khoác lên người bộ đồ phẫu thuật vô trùng màu xanh, đeo găng tay cao su tiệt trùng, rồi bước đến bên bàn mổ.

Cô vừa đến nơi, ánh mắt thờ ơ liếc qua người đàn ông đang nằm trên bàn mổ – người mà Chu Mai vừa gọi là “nhân vật lớn”.

Trên bàn, người đàn ông đang được gắn ống thở, làn da trắng nhợt, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng. Dưới ánh đèn không bóng, hàng mi dày của anh đổ xuống mí mắt, để lại một vệt bóng mờ mờ.

Nhìn rõ gương mặt anh, Hứa Đông Hạ khẽ khựng lại. Đôi mắt cô thoáng qua một tia tối tăm lặng lẽ.

Người này…

Y tá đứng bên cạnh nhận ra sự khác thường của cô, khẽ lên tiếng, có chút nghi hoặc: “Bác sĩ Hứa?”

Hứa Đông Hạ lập tức lấy lại thần sắc, biểu cảm trên khuôn mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô dời ánh mắt khỏi gương mặt người đàn ông, đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.

Y tá hiểu ý, đặt con d.a.o mổ trong khay vào tay cô.

Hứa Đông Hạ đeo khẩu trang y tế, che gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong nhưng sắc bén.

Cô quét mắt một vòng quanh bàn mổ, nơi các bác sĩ, y tá và bác sĩ gây mê đang đứng yên lặng chờ đợi. Trong không gian ngột ngạt, giọng nói của cô vang lên rõ ràng:

“Chuẩn bị mở hộp sọ.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 3: Cháu nên biết anh ta sao?



Tám tiếng trôi qua, bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang một màu xám u ám, cả thành phố như bị bao phủ bởi làn sương mờ đục.

Hành lang bệnh viện tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Trên ghế dài, Thẩm Nhất Hàng ngồi im lặng, hai tay chống lên trán, tóc tai rối bời. Thi thoảng, cậu ta lại liếc nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt vẫn nặng trĩu lo âu.

Cảm xúc của bà Từ Tư Dung vài lần mất kiểm soát. Thẩm Nhất Hàng lo lắng cho sức khỏe của bà, nên đã dùng mọi cách dỗ dành, cuối cùng đành để người đưa bà về lại biệt thự Lục gia từ hai tiếng trước.

Hiện giờ, điều duy nhất cậu ta có thể làm cho Lục Hà, là điều tra rõ chân tướng, lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng.

Khi đang chìm trong suy nghĩ, đèn đỏ phía trên cửa phòng phẫu thuật chợt vụt tắt.

Cậu ta lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, sải bước dài về phía cửa phòng.

Vừa lúc đó, Hứa Đông Hạ từ bên trong bước ra, còn chưa kịp tháo hết khẩu trang thì Thẩm Nhất Hàng đã đứng ngay trước mặt cô. Khi nhìn thấy gương mặt ấy, trong mắt cậu ta thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cậu ta nhận ra cô.

Nhưng tình hình trước mắt quá đặc biệt, cậu ta không có thời gian suy nghĩ thêm, lập tức hỏi dồn: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”

Hứa Đông Hạ vo tròn chiếc khẩu trang trong tay, tiện tay ném vào thùng rác gần đó.

Cô nhìn cậu ta, trả lời ngắn gọn: “Ca phẫu thuật rất thành công, cục m.á.u đông đã được loại bỏ. Khi thuốc mê tan, anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Nghe vậy, trái tim đã treo lơ lửng suốt cả ngày của Thẩm Nhất Hàng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Cậu ta khẽ thở ra, l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô khốc, vội hỏi tiếp: “Anh ấy có để lại di chứng gì không?”

Hứa Đông Hạ đút hai tay vào túi áo blouse, giọng bình thản: “Chuyện đó phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể xác định được.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Sau khi hỏi thêm vài câu để chắc chắn Lục Hà không còn nguy hiểm, Thẩm Nhất Hàng liền vội vã rời đi để báo tin bình an cho gia đình Lục thị.

Cậu ta vừa rời khỏi, viện trưởng đã chạy đến.

Nghe xong kết quả phẫu thuật, gương mặt đầy nếp nhăn của ông hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm. Ông không tiếc lời khen ngợi Hứa Đông Hạ vài câu.

Thế nhưng Hứa Đông Hạ lại chẳng để tâm đến lời tán dương, ngược lại còn đột ngột hỏi: “Người trong phòng mổ là ai vậy?”

Viện trưởng sững người, ngạc nhiên nhìn cô: “Tiểu Hứa, cháu không nhận ra sao?”

Nghĩ đến gương mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, Hứa Đông Hạ im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi ngược lại: “Cháu cần phải biết sao?”

Viện trưởng nghẹn lời một hồi, rồi lại nhớ ra: cô sống ở nước ngoài nhiều năm, mới trở về chưa bao lâu, không nhận ra cũng có thể hiểu được.

Nghĩ vậy, ông khẽ ho một tiếng, nghiêm túc giới thiệu: “Cậu ta tên là Lục Hà, con trai tập đoàn Lục thị – một ông lớn trong giới thương mại. Cũng là một nhà tài phiệt lẫy lừng trong giới ngân hàng, người người đều kính nể. Trên báo chí, truyền hình, tin tức đều đưa tin về cậu ta không ít. Cháu thực sự chưa từng thấy qua sao?”

Lục Hà.

Hứa Đông Hạ lặp lại cái tên ấy trong lòng, hồi lâu sau mới bình thản đáp: “Đã thấy rồi.”

Chỉ là… là đã từng thấy qua ảnh chụp, trong phòng của Phó Hy Lâm.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ, rơi thành từng mảng lấp lánh khắp sàn nhà.

Lục Hà tỉnh lại.

Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, anh chậm rãi mở mắt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí khiến anh cau mày.

Anh khẽ cử động cơ thể, nhưng ngay lập tức lông mày nhíu chặt.

Cơn đau truyền khắp cơ thể như từng mũi kim nhọn, châm thẳng vào dây thần kinh.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói vang lên phía trên đầu. Là giọng nữ, trong trẻo, lãnh đạm như nước, không mang theo chút cảm xúc nào.

Lục Hà dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng – một người phụ nữ không biết đã đứng cạnh giường từ lúc nào.

Cô khoác áo blouse trắng, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại xa cách lạnh lùng.

Cô đang nhìn anh.

Có thể do ngược sáng, đôi mắt ấy như mặt hồ vừa bị ai ném một viên đá, khẽ gợn sóng long lanh.

Lục Hà trầm mặc.

Người phụ nữ nhìn anh một lúc, đột nhiên cúi người, nghiêng mình sát lại gần.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 4: Anh Lục, tay tôi mềm lắm sao?



Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được rút ngắn.

Lục Hà theo bản năng khẽ nhíu mày, hương cồn trên người cô gái len vào khoang mũi anh.

Không khó ngửi.

Hứa Đông Hạ tháo ống nghe vẫn treo trên cổ xuống, vừa đeo vào tai, vừa khẽ hỏi:

“Anh có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Lục Hà mím môi, giọng khàn khàn bật ra:

“Cả người đều thấy khó chịu.”

Nghe vậy, bàn tay đang cầm đầu dò kim loại của Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, khóe môi cô khẽ cong lên một cách kín đáo.

Cô lại liếc nhìn gương mặt tuấn tú, sắc nét của người đàn ông, trong đầu hiện lên những bài báo từng mô tả anh là người quyết đoán, lạnh lùng nơi thương trường. Nhưng giờ phút này, hình ảnh thực tế và lời đồn trên mạng lại như hai con người hoàn toàn khác nhau.

Lục Hà nhận ra biểu cảm của cô, môi mím chặt:

“Cười gì vậy?”

Hứa Đông Hạ liếc anh một cái, không trả lời. Cô vươn tay định vén áo bệnh nhân của anh lên, nhưng lại bị bàn tay mạnh mẽ của anh chặn lại, giữ chặt.

Lòng bàn tay anh rất nóng, nhiệt độ xuyên qua lớp da truyền đến khiến tim cô bỗng đập lệch một nhịp.

“Cô định làm gì?”

“Không nhìn ra à?” Hứa Đông Hạ lắc lắc đầu dò trong tay, liếc xuống bàn tay vẫn bị anh nắm chặt, đôi môi đỏ khẽ cong, giọng trêu ghẹo:

“Anh Lục, tay tôi mềm lắm sao?”

Trước lời trêu chọc thản nhiên đó, Lục Hà cụp mắt, lặng lẽ buông tay cô ra.

Hứa Đông Hạ tiếp tục vén áo bệnh nhân lên. Cơ bụng rắn chắc hiện rõ trước mắt khiến cô hơi nhướng mày, sau đó đưa đầu dò kim loại áp lên vùng dưới xương sườn của anh.

Lục Hà không cản nữa, ánh mắt ngược lại luôn dán chặt vào cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén.

Cô cúi thấp người, mái đầu rũ xuống. Hàng mi dài rủ xuống mí mắt, như hai chiếc quạt nhỏ.

Lúc này, cô hoàn toàn tập trung, biểu cảm nghiêm túc và chuyên nghiệp.

Lục Hà khẽ mím môi, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.

Nửa tháng trước, trên con phố dài rực sáng đèn đêm, cô tựa vào cánh cửa chiếc xe hơi màu đen, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, gương mặt trầm lặng, lạnh nhạt.

Ánh mắt vô tình liếc qua, như hoà lẫn vào bóng đêm – cô đơn và yên tĩnh đến kỳ lạ.

Khi anh sực tỉnh lại, thì Hứa Đông Hạ đã thu lại đầu dò, đứng thẳng dậy.

Cô lấy từ túi áo blouse ra một quyển sổ nhỏ, không biểu cảm mà viết gì đó vào trong.

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.

Thẩm Nhất Hàng tay xách hai túi to toàn là đồ dùng sinh hoạt mới mua, vừa vào đã thấy người trên giường bệnh tỉnh lại. Cậu ta lập tức ném đống đồ lên ghế sofa rồi sải bước đến bên giường, gương mặt rạng rỡ, giọng nói phấn khích:

“Lục Hà, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Làm ông đây lo muốn chết!”

Tiếng ồn đột ngột vang lên khiến Lục Hà không khỏi cau mày.

Anh nhìn người anh em sắp rơi lệ kia bằng ánh mắt lạnh lùng, vừa định lên tiếng thì Thẩm Nhất Hàng đã đưa tay ra hiệu, vẻ mặt đầy ngầm hiểu:

“Tôi hiểu rồi, không cần nói gì cả.”

“…”

Hứa Đông Hạ thu lại sổ tay, liếc nhìn Thẩm Nhất Hàng:

“Người nhà bệnh nhân, lát nữa đến văn phòng tôi một chuyến.”

Ánh mắt cô hơi mang theo ý cười khi nhìn cậu ta, khiến Thẩm Nhất Hàng ngớ người mất một lúc. Bộ não tạm thời dừng hoạt động, đến khi kịp phản ứng thì suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cậu ta vội vàng hét lên phía bóng lưng cô gái:

“Tôi không phải người nhà cậu ta đâu!”

“…”

Hứa Đông Hạ vừa rời khỏi khu ICU, đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy một người đang bước về phía mình từ hành lang phía xa.

Khi nhận ra khuôn mặt người đó, bước chân cô khựng lại.

Ở đầu hành lang, Phó Hy Lâm ôm một bó hoa trong tay, trên người mặc váy lụa trắng tinh khôi, lớp trang điểm tỉ mỉ, dáng người thanh tú, khí chất tao nhã.

Cô ta dường như không ngờ sẽ gặp Hứa Đông Hạ ở đây, gương mặt lập tức biến sắc.

Ánh mắt nhìn lướt qua cánh cửa phòng bệnh mà Hứa Đông Hạ vừa bước ra, sắc mặt cô ta càng trở nên âm trầm rõ rệt.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 5: Cô là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà?



Hành lang vắng lặng, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm.

Phó Hy Lâm siết chặt bó hoa trong tay, cắn chặt môi đỏ, đôi giày cao gót giẫm lên sàn vang lên tiếng cộc cộc, bước nhanh đến trước mặt cô.

So với cảm xúc d.a.o động của Phó Hy Lâm, sắc mặt của Hứa Đông Hạ từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.

Từ nhỏ đến lớn, điều khiến Phó Hy Lâm khó chịu nhất chính là bộ dáng điềm tĩnh, thờ ơ của cô—lúc nào cũng khiến cô ta tức đến nghiến răng.

Cô ta hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu chẳng mấy thân thiện:

“Sao cô lại ở đây?”

Hứa Đông Hạ đút tay vào túi áo blouse trắng, thản nhiên nhìn cô ta, nhếch môi chậm rãi nói:

“Lẽ ra câu này nên là tôi hỏi cô mới đúng.”

Cô đang mặc áo blouse trắng rõ rành rành thế kia, Phó Hy Lâm đâu phải không nhìn thấy.

Sắc mặt Phó Hy Lâm trầm xuống, giọng nói mang theo sự cảnh giác rõ rệt:

“Tôi hỏi cô, vì sao lại bước ra từ phòng bệnh của Lục Hà?”

Nghe xong, Hứa Đông Hạ không hề tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng:

“Tôi là bác sĩ, đi ra từ phòng bệnh của bệnh nhân thì cô nghĩ tôi đang làm gì?”

Nghe ra ẩn ý trong lời nói, mặt Phó Hy Lâm lập tức tái đi, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, không thể tin được:

“Cô là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà?”

Hứa Đông Hạ dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

Phó Hy Lâm nghẹn lại một hơi, không biết vừa nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ:

“Hứa Đông Hạ, chẳng lẽ cô đang lợi dụng cơ hội để tiếp cận Lục Hà?”

Ánh mắt cô ta như muốn nuốt chửng cô, đầy rẫy sự thù địch đáng sợ.

Thế nhưng Hứa Đông Hạ đã quá quen với những lời lẽ này. Đừng nói là có mục đích, cho dù cô có làm việc thiện, trong mắt Phó Hy Lâm cũng sẽ biến thành âm mưu đen tối.

Cô chẳng thèm để ý, cũng không định trả lời những câu hỏi vô căn cứ đó.

Bước chân chậm rãi chuyển động, định rời đi.

Thế nhưng Phó Hy Lâm lại bất ngờ túm lấy tay cô, hai người đứng kề vai nhau, cô ta ghé sát vào tai cô, nghiến răng nói:

“Đừng để tôi phát hiện cô có ý đồ với Lục Hà… nếu không, tôi sẽ không tha cho cô!”

Nói xong, cô ta liền buông tay ra, như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn, mặt đầy vẻ ghê tởm.

Hứa Đông Hạ quay sang nhìn cô ta một cái, ánh mắt trong trẻo, nhạt như nước, không đáp lời.

Phó Hy Lâm thì khí thế hừng hực, không cam lòng bỏ qua. Cô ta quay đầu, nhìn theo bóng lưng đang rời đi mà lớn tiếng gào lên:

“Hứa Đông Hạ! Tất cả những gì cô có bây giờ đều là do nhà họ Phó ban cho! Nếu tôi muốn cô tay trắng, thì còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến! Tốt nhất cô nên biết điều, đừng có mơ mộng gì về Lục Hà!”

Giọng nói của cô ta vẫn vang vọng trong không khí.

Mà Hứa Đông Hạ, từ đầu đến cuối, không hề quay đầu lại, cũng không rõ là có nghe thấy hay không.

Phó Hy Lâm tức đến nỗi giậm mạnh chân, lồng n.g.ự.c phập phồng liên hồi.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Lục Hà tựa người vào đầu giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.

Rèm cửa sổ đã được kéo hết sang hai bên, ánh nắng chói chang lọt qua lớp kính trong suốt, rọi xuống giường bệnh.

Ánh sáng khiến đường nét gương mặt anh như được phủ một lớp viền vàng mờ ảo, vừa sắc nét vừa mơ hồ.

Thẩm Nhất Hàng ngồi bên cạnh, sắc mặt nặng nề, nói ra kết quả điều tra:

“Tôi đã kiểm tra rồi—dây phanh xe cậu bị người ta cố ý cắt.”

Lục Hà nghe vậy, nét mặt vẫn bình tĩnh, gương mặt tuấn tú không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Thẩm Nhất Hàng liếc nhìn anh, tiếp tục nói:

“Còn tài xế chiếc xe tải kia, cảnh sát bảo là uống rượu lái xe. Người hiện đang bị tạm giữ trong đồn. Nhưng tôi nghi ngờ hắn đang thay người khác chịu tội.”

Cậu ta dừng một chút, hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Tôi đã điều tra thân phận hắn—có một đứa con trai nghiện rượu cờ bạc, nợ nần chồng chất. Vậy mà mấy ngày nay có người đã giúp hắn trả hết nợ.”

Lục Hà khẽ “ừ” một tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi, chỉ hỏi một câu:

“Mẹ tôi đâu rồi?”

“Bà ấy đi gặp viện trưởng rồi.” Nói đến đây, Thẩm Nhất Hàng đột nhiên nhếch môi cười cợt:

“À đúng rồi, lúc tôi vừa lên đây, thấy một người…”

Còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng vang lên…
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 6: Giúp tôi điều tra một người



Nghe thấy tiếng động, Thẩm Nhất Hàng quay đầu nhìn ra cửa, liền thấy Phó Hy Lâm tinh nghịch thò đầu vào, không nhịn được mà nhướng mày một cái.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Cậu ta liếc mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh với gương mặt thản nhiên, khẽ trêu chọc:

“Tsk tsk, nằm viện mà vẫn có hoa đào bám theo, đúng là không ai sánh bằng.”

Phó Hy Lâm ôm bó hoa bước vào phòng. Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Lục Hà, đáy mắt cô ta thoáng qua một tia đau lòng.

Tin tức về vụ tai nạn đã bị nhà họ Lục phong tỏa hoàn toàn, cô ta không hề biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Nhất Hàng bước tới, thay anh nhận lấy bó hoa, thuận tiện chào hỏi một cách thân thiện:

“Chào cô Phó, tôi là Thẩm Nhất Hàng, còn nhớ tôi không?”

Phó Hy Lâm mỉm cười gật đầu:

“Tất nhiên là nhớ rồi, thiếu gia Thẩm đừng khách sáo thế. Cứ gọi tôi là Hy Lâm là được.”

Nói rồi, cô ta quay đầu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người đàn ông đang nằm trên giường, khẽ mím môi nói:

“Hôm qua em có ghé qua biệt thự nhà họ Lục, định đến thăm dì Từ một chút, không ngờ lại nghe được tin anh nhập viện.”

Cô ta lo lắng hỏi:

“Anh Lục Hà, sức khỏe của anh không sao chứ?”

Đối với cách xưng hô thân mật ấy, Lục Hà không mấy để tâm, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Không sao. Cảm ơn cô Phó đã quan tâm.”

Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt, lời nói tiết kiệm đến mức tối đa, khiến cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.

Phó Hy Lâm nhẹ c*n m** d***.

Thẩm Nhất Hàng đứng ở cuối giường chứng kiến cảnh này, đưa tay gãi nhẹ sống mũi.

Thật ra cậu ta cũng khá khâm phục cô tiểu thư nhà họ Phó này. Suốt thời gian qua, Lục Hà đã khéo léo từ chối bằng đủ mọi cách, vậy mà cô ta vẫn kiên trì bám lấy không rời.

Cuối cùng, vẫn là cậu ta phải ra mặt hóa giải tình huống lúng túng này.

Cậu ta nở nụ cười đặc trưng:

“Hy Lâm à, Lục Hà vừa mới tỉnh lại không lâu, sức khỏe vẫn còn yếu. Hay là mấy hôm nữa cô quay lại thăm nhé?”

“Được.”

Phó Hy Lâm cũng không cố chấp, cô ta biết nếu ở lại cũng chỉ tự chuốc lấy ngượng ngùng, quan trọng hơn là không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt Lục Hà.

Sau vài câu khách sáo, cô ta rời khỏi phòng bệnh.

Chờ khi người vừa đi khỏi, Thẩm Nhất Hàng lập tức trở lại vẻ mặt tinh quái, nháy mắt với Lục Hà, cố ý nhại giọng điệu châm chọc:

“Anh Lục Hà ơi~, em phải xuống văn phòng bác sĩ một chút, anh ở lại một mình có ổn không đó~?”

Lục Hà liếc qua cậu ta một cái, ánh mắt lành lạnh.

Thẩm Nhất Hàng lập tức lạnh sống lưng, ngoan ngoãn rút lui.

Cậu ta cười khì khì, vẻ mặt nịnh nọt:

“Hay là thế này đi, để em gọi một y tá đến chăm anh nhé? Chọn người xinh một chút, như vậy…”

“Không cần.”

Lục Hà dứt khoát cắt ngang, không chút do dự từ chối “thiện ý” của cậu ta.

Anh nói thẳng: “Chưa tàn phế.”

Hai người quen biết đã nhiều năm, Thẩm Nhất Hàng đương nhiên hiểu rõ tính khí của anh.

Một khi anh đã nói “không cần”, thì sẽ không ai có thể lay chuyển được.

Thẩm Nhất Hàng cũng chẳng cố ép.

Ngay bên cạnh mục “bác sĩ điều trị chính” trên hồ sơ bệnh án, nổi bật ba chữ viết tay: Hứa Đông Hạ.
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 7: Chẳng lẽ cậu thầm thích cô ấy?



Bầu trời ngoài cửa sổ xanh ngắt và dịu dàng, ánh nắng trải dài khắp các góc phố trong thành phố nhộn nhịp này.

Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lật giấy.

Hứa Đông Hạ ngồi sau bàn làm việc, đang chậm rãi trình bày kết quả kiểm tra sức khỏe của Lục Hà. Cô vừa dứt lời, ngẩng mắt lên thì thấy người đàn ông đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó.

Tay cầm bút khựng lại một chút, cô nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng:

“Anh Thẩm, những gì tôi nói anh có nghe lọt tai không?”

Thẩm Nhất Hàng hoàn hồn, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hứa Đông Hạ, mỉm cười:

“Bác sĩ Hứa, tôi có thể hỏi cô vài câu được không?”

Nghe vậy, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

Thế nhưng, Thẩm Nhất Hàng không đợi cô đồng ý, đã tự tiện lên tiếng:

“Bác sĩ Hứa, cô quen Lục Hà sao?”

Chiếc bút máy xoay một vòng giữa các ngón tay cô.

Hứa Đông Hạ kẹp bút trong tay, nhẹ gõ đầu bút xuống mặt bàn, khẽ nhếch môi:

“Anh Thẩm, trong giờ làm việc tôi không trả lời câu hỏi riêng tư.”

Thẩm Nhất Hàng nhướn mày, giọng điệu lơ đãng:

“Tôi chỉ đang loại trừ mọi khả năng thôi, bác sĩ Hứa à.”

Lời nói mơ hồ, nhưng Hứa Đông Hạ lại nghe hiểu ngay.

Cô cười nhạt:

“Anh Thẩm sợ tôi có ý đồ với bạn anh sao?”

Đúng là người phụ nữ này không hề đơn giản.

Thẩm Nhất Hàng cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi:

“Vậy bác sĩ Hứa có không?”

Hứa Đông Hạ bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mắt trong trẻo sáng ngời:

“Anh Lục Hà vừa tuấn tú lại là thiếu gia tập đoàn Lục thị. Nếu tôi nói không có ý gì, anh sẽ tin sao?”

Cô nhẹ nhàng trả lại câu hỏi, không chút né tránh.

Nụ cười bên môi Thẩm Nhất Hàng khựng lại trong chốc lát — người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.

Cậu ta thu lại thái độ lạ lẫm, hai tay đặt lên bàn đan vào nhau, giả vờ mỉm cười:

“Bác sĩ Hứa, như vậy là không đáng yêu lắm đâu.”

Miệng lưỡi sắc bén quá mức.

Hứa Đông Hạ không nói gì thêm, ánh mắt hờ hững cúi xuống, tiếp tục viết vài chữ trên tờ giấy bằng nét chữ gọn gàng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Một lúc sau, cô nhàn nhạt nói ra bốn chữ:

“Liên quan gì anh.”

“…”

Trở lại phòng bệnh, gương mặt Thẩm Nhất Hàng đen sì như mực, kể lại toàn bộ cuộc đối thoại trong văn phòng cho Lục Hà nghe.

Nghe xong, khóe môi Lục Hà hiện lên một nụ cười nhạt đến mức gần như không nhìn ra.

Thẩm Nhất Hàng ngẩn người trong giây lát — đã lâu rồi anh không thấy Lục Hà cười như vậy. Nhưng vừa nhận ra, cậu ta liền tức đến nghẹn họng:

“Còn cười được nữa hả?”

Rốt cuộc ai mới là bạn anh chứ?

Lục Hà mím môi, chậm rãi nói:

“Biết cô ấy không dễ chọc, còn cố chọc vào làm gì?”

Giọng anh vẫn nhàn nhạt như đang nói chuyện thời tiết, nhưng khi lọt vào tai Thẩm Nhất Hàng lại khiến người ta cảm thấy… kỳ lạ.

Như thể đang… cưng chiều?

Toàn thân cậu ta rùng mình, kinh ngạc nhìn về phía Lục Hà.

Nhìn kỹ lại một lần, nhưng cũng không thấy gì bất thường.

Chẳng lẽ là do mấy hôm nay quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác?

Thẩm Nhất Hàng chớp mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên gian xảo:

“Lục Hà, chẳng lẽ cậu đã quen bác sĩ Hứa từ trước rồi?”

Lục Hà liếc qua cậu ta một cái, không phủ nhận, cũng không khẳng định.

“Biết ngay mà. Bảo sao cậu đối xử với cô ấy khác hẳn.”

Thẩm Nhất Hàng nhớ lại thái độ lúc nãy của Hứa Đông Hạ trong văn phòng, nụ cười lập tức tắt ngúm, nhíu mày không hiểu:

“Nhưng mà không đúng… Tôi vừa thử thăm dò xong, hình như cô ấy không nhận ra cậu. Chẳng lẽ…”

Ánh mắt đầy nghi hoặc chiếu thẳng vào gương mặt bình tĩnh của Lục Hà.

Giây tiếp theo, không khí như nghẹn lại — Thẩm Nhất Hàng kinh ngạc thốt lên:

“Chẳng lẽ… cậu thầm thích người ta?!”

Thầm thích?

Hai từ ấy khiến lông mày Lục Hà khẽ cau lại không dễ nhận thấy.

Anh mấp máy môi, chậm rãi hỏi lại:

“Nhìn giống lắm sao?”

Thẩm Nhất Hàng suy nghĩ hai giây, đầu lắc như trống bỏi:

“Không thể nào. Cậu là Lục Hà mà, làm sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của Lục Hà vang lên:

“Nếu là thật thì sao?”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 8: Tôi Muốn Em



Bảy giờ tối, trời đã bắt đầu sẫm màu.

Sau ca phẫu thuật cuối cùng trong ngày, Hứa Đông Hạ quay lại văn phòng, nằm nghỉ một lát trên ghế sofa. Một lúc sau, cô mới cởi áo blouse trắng, cầm túi xách rời khỏi bệnh viện.

Khi đi ngang qua khu bệnh phòng VIP, cô đang lục điện thoại định gọi cho cô bạn thân Sở Nhan thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động trầm đục vang lên — “bụp”.

Tiếng động ấy khiến bước chân cô lập tức khựng lại.

Tay cầm điện thoại hơi khựng lại giữa không trung, Hứa Đông Hạ quay đầu, hàng lông mày thanh tú nhẹ nhíu lại.

Cô suy nghĩ chưa đến nửa giây, liền cất điện thoại vào túi, bước nhanh đến căn phòng phát ra âm thanh.

“Rầm” — cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lục Hà đang cố vịn vào mép giường để đứng dậy, toàn thân run lên. Nghe tiếng động, anh dừng lại một chút, chậm rãi quay đầu. Khi thấy người phụ nữ đứng nơi cửa, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, biểu cảm không gợn sóng.

Chiếc áo blouse lạnh lùng nghiêm túc đã không còn trên người cô nữa, Hứa Đông Hạ lúc này mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt sạch sẽ cùng quần jean. Tà áo được sơ vin gọn gàng, càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.

Cô bước đến trước mặt anh.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, cô mím môi hỏi:

“Người chăm sóc đâu? Sao chỉ có một mình anh?”

Lục Hà cố gắng đứng vững, nhờ vào lợi thế chiều cao mà liếc cô một cái, vẫn im lặng không nói gì.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, tĩnh mịch như mặt hồ lặng gió.

Họ nhìn nhau vài giây, cuối cùng Hứa Đông Hạ hơi nhướng mày:

“Bị anh đuổi đi rồi à?”

Anh đáp: “Không cần.”

Nghe vậy, khóe môi Hứa Đông Hạ khẽ cong lên, giọng điềm tĩnh:

“Lục tiên sinh, cơ thể anh hiện tại không chịu nổi việc cứng đầu như vậy đâu.”

Lục Hà nhìn cô, ngắn gọn trả lời: “Tôi biết chừng mực.”

Vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt bất ngờ đưa tay đẩy nhẹ anh một cái. Không kịp phòng bị, thân thể anh loạng choạng ngã lại xuống giường.

Động tác mạnh khiến vết thương nơi cơ thể đau nhói, từng cơn đau âm ỉ lan khắp người.

Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của Lục Hà lại càng thêm trắng bệch.

Hứa Đông Hạ đứng nhìn anh từ trên cao. Dù không biết vì sao anh lại đuổi người chăm sóc đi, nhưng cô vẫn nghiêm túc nhắc nhở:

“Lục tiên sinh, anh cần có người chăm sóc.”

Lục Hà im lặng một lúc mới ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

Giọng nói khàn khàn, chậm rãi vang lên:

“Bác sĩ Hứa, cô đối với bệnh nhân nào cũng tận tình như vậy sao?”

Căn phòng im phăng phắc, thời gian dường như cũng ngưng đọng trong không khí.

Hứa Đông Hạ nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:

“Không, tôi chỉ tận tình với một mình anh.”

Thấy ánh mắt người đàn ông trầm đục khó đoán, cô dừng lại một nhịp rồi bổ sung:

“Bởi vì cho đến hiện tại, anh là bệnh nhân cứng đầu nhất tôi từng gặp.”

Cứng đầu.

Cô dùng từ ấy, như đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm.

Lục Hà khẽ sững người, rồi một tràng cười khẽ, khàn đặc vang lên từ cổ họng anh. Anh nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch:

“Bác sĩ Hứa đánh giá tôi cao quá rồi.”

“Lục tiên sinh khiêm tốn quá đấy.”

Hứa Đông Hạ nói tiếp: “Anh là bệnh nhân trọng điểm cần chăm sóc ở bệnh viện chúng tôi, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, tôi biết ăn nói với viện trưởng thế nào đây?”

Ánh mắt cô mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại mơ hồ, không rõ thật giả.

Lục Hà bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ cong môi:

“Sợ mất việc sao?”

“Ừm.”

Cô thản nhiên gật đầu, coi như thừa nhận.

Thế nhưng thái độ điềm tĩnh ấy lại khiến người ta chẳng nhìn ra chút lo lắng nào cả.

Ngược lại, như thể cô chẳng buồn che giấu, muốn nói gì thì nói.

Không biết vì lý do gì, Lục Hà lại không vạch trần cô — chỉ lặng lẽ nhìn cô không chớp mắt.

Thấy anh im lặng, Hứa Đông Hạ tưởng anh đã chịu nhượng bộ, liền đưa tay định ấn nút gọi y tá treo trên tường để gọi người đến chăm sóc.

Không ngờ người đàn ông đột nhiên lên tiếng:

“Tôi muốn em.”
 
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn
Chương 9: Trêu ghẹo không thành, ngược lại bị trêu ghẹo



Cả người của Đông Hạ khẽ khựng lại một chút.

Cô lần nữa nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Anh vừa nói gì?”

“Cô đến… chăm sóc tôi.”

Lời vừa dứt, trên gương mặt bình tĩnh của cô cuối cùng cũng hiện ra một vết nứt rất nhỏ. Lục Hà hơi cong môi, nụ cười nhàn nhạt thoáng lướt qua môi anh.

Đông Hạ xác định là anh không hề nói đùa, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp:

“Anh Lục, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ biết giải phẫu, không biết chăm sóc người khác.”

Huống chi giờ làm của cô gần như đều ở trong phòng mổ, làm gì có thời gian dư để chăm anh.

Lục Hà như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô, chậm rãi nói:

“Tôi không tàn phế, không cần cô chăm sóc sát sao.”

Nghe vậy, Đông Hạ hơi khựng lại, rồi bỗng bật cười:

“Vậy có tôi hay không có tôi thì có gì khác nhau?”

“Có chứ.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Cô phải thường xuyên đến thăm tôi.”

“…”

Lần này Đông Hạ hiếm khi bị nghẹn lời. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu từ chối:

“Anh Lục, chuyện này e là không được. Thân phận của anh đặc biệt, tôi sợ đến nhiều quá lại có người nghĩ tôi có mưu đồ gì không trong sáng.”

Chắc là vì ban ngày Thẩm Nhất Hành dò xét cô khiến cô vẫn còn cảm thấy khó xử.

Khóe môi Lục Hà khẽ nhếch lên:

“Bác sĩ Hứa, giữa chúng ta vốn dĩ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, sao lại nói là đặc biệt?”

Anh nói rất có lý, đến cả Đông Hạ cũng không biết nên phản bác thế nào.

Thấy cô im lặng một lúc lâu, Lục Hà lại ngẩng mắt lên nhìn cô, tiếp tục hỏi không nhanh không chậm:

“Bác sĩ Hứa, chẳng qua là dành thêm chút tâm sức cho bệnh nhân, cô đang lo lắng điều gì vậy?”

Lo lắng gì sao?

Đông Hạ cụp mắt xuống. Người đàn ông này vừa nhìn đã thấy thấu lòng cô.

Thật sự… rất nguy hiểm.

Thực ra lời anh nói không sai. Giữa họ vốn không có quan hệ nào khác ngoài bác sĩ và bệnh nhân. Chỉ là… cô không quên, chuyện này còn liên quan đến một người khác.

Phó Hy Lâm.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua người phụ nữ đó đột nhiên tỏ vẻ cảnh giác rồi còn uy h.i.ế.p cô, cô thật không muốn cuộc sống bình yên sau này bị xáo trộn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Hạ trở nên sâu hơn, khẽ cong môi cười có phần giễu cợt:

“Anh Lục, trong bệnh viện này không thiếu nhân viên y tế, tại sao nhất định phải là tôi?”

Lục Hà thấy ánh mắt cô trở nên chế giễu, tất nhiên đoán ra cô đang nghĩ gì.

Vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên, đôi mắt như hồ sâu tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Một lúc sau mới mở miệng:

“Vì cô xinh đẹp.”

Vì cô xinh đẹp.

Vì cô xinh đẹp.

Vì cô xinh đẹp.



Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, như rượu vang lâu năm, vấn vít bên tai, thật lâu không tan.

Tim Đông Hạ bỗng khẽ rung lên, cả người hơi sững lại.

Ánh mắt anh nhìn cô, giống như màn đêm ngoài khung cửa sổ sau lưng, ánh sáng le lói, mập mờ bất định.

Lục Hà thấy cô ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện nụ cười khó nhận ra, nhẹ giọng hỏi:

“Bác sĩ Hứa, lý do này… đủ chưa?”

Đông Hạ hoàn hồn, nhíu chặt mày.

Cô chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng không sao phân biệt được rốt cuộc anh đang đùa hay nghiêm túc.

Hai người cứ thế im lặng đối mặt.

Dưới ánh nhìn sâu thẳm, khó dò của anh, đôi mày nhíu chặt của Đông Hạ dần giãn ra, rồi bất ngờ bật cười:

“Biết tôi xinh đẹp mà còn để tôi chăm anh, anh Lục không sợ mình sẽ yêu tôi sao?”

Rõ ràng Lục Hà không nghĩ cô lại thẳng thắn như vậy, gương mặt tuấn tú nhất thời khựng lại.

Anh biết cô đang cố ý trêu chọc mình, nhưng vẫn phối hợp đáp lại một câu:

“Bác sĩ Hứa có từng nghĩ… có lẽ tôi thật sự không sợ?”

Trêu ghẹo không thành, ngược lại bị trêu ghẹo.

Lần này đến lượt Đông Hạ đờ người. Người đàn ông này… hoàn toàn khác với hình tượng trong các bản tin ngoài kia.

Cô mím môi:

“Thôi, tôi sợ.”
 
Back
Top Bottom