Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Chương 190: Ngoại truyện 26: Trần Duyên Tri xuyên không về thời trung học cơ sở



Trần Duyên Tri tỉnh dậy từ bàn học trong lớp.

Vừa mở mắt, cô vẫn còn chút mơ hồ, điều đầu tiên đập vào mắt cô không phải là trần nhà và rèm cửa quen thuộc trong phòng ngủ mà là không gian ồn ào của lớp học với những tiếng cười nói của các bạn.

Trần Duyên Tri chớp mắt vài cái, sự mơ hồ trong đầu dần tan biến. Cô nhìn xung quanh, sự bối rối trong mắt dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt.

Đây là… Tín Nhã?

Dù quãng thời gian cấp hai của Trần Duyên Tri đã là kỷ niệm của gần mười lăm năm trước, nhưng chỉ trong thoáng chốc khi nhìn thấy cách bố trí của lớp học, cô đã nhận ra ngay.

Đây là lớp học của trường trung học Tín Nhã mà cô từng học.

Cô thậm chí không cần nhìn bảng tên lớp, không cần nhìn xung quanh để nhận diện các bạn học. Chỉ cần nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ quen thuộc, Trần Duyên Tri đã nhận ra ngay đây là lớp học cô từng học vào năm lớp 8.

Nhưng chuyện này là sao?

“Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri ngẩn ra, một cô gái lao đến ôm chầm lấy cô như một quả pháo nhỏ, tiếng hét của cô ấy vang lên bên tai Trần Duyên Tri: “Cứu với! Lỵ Lỵ đang đuổi giết tớ!”

Trần Duyên Tri ôm lấy cô gái theo phản xạ, phía sau là một cô gái tóc ngắn đầy khí thế đuổi theo, miệng la lớn: “Ai đánh tớ rồi chạy hả?! Tớ còn chưa kịp nói gì, cậu đã giở trò trước rồi còn đổ tội cho tớ rồi?!”

Cô gái đang ôm lấy Trần Duyên Tri thấy đối thủ đến gần liền lập tức buông cô ra. Hai người chạy vòng quanh Trần Duyên Tri, người đuổi kẻ chạy tái diễn một màn “Tần Vương quanh cột” nổi tiếng, còn Trần Duyên Tri thì vinh hạnh trở thành cái cột đó.

Ánh mắt Trần Duyên Tri dõi theo hai cô gái, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Cô vô thức lên tiếng với giọng điệu kỳ dị: “Hà Lỵ Lỵ, Chương Hiểu Lâm?”

Hai cô gái đang cãi nhau nảy lửa, vừa nghe thấy cô lên tiếng liền đồng loạt dừng lại. Hà Lỵ Lỵ quay sang nhìn cô, thắc mắc: “Sao thế? Tự dưng gọi cả họ lẫn tên tớ làm gì?”

Chương Hiểu Lâm cười lớn: “Sao vậy? Cậu cũng định tham gia với bọn tớ à?”

Trần Duyên Tri: “…”

Trong thoáng chốc, Trần Duyên Tri không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Sự ngạc nhiên, bối rối, khó hiểu và cả niềm vui sướng đan xen nhau, hòa quyện thành một mớ cảm xúc phức tạp, khó có thể nói thành lời.

Vì vậy cô giơ tay lên, véo mạnh vào má mình một cái.

Cô dùng lực nặng đến mức khiến cả Hà Lỵ Lỵ và Chương Hiểu Lâm đang nhìn cô cũng phải giật mình.

Hà Lỵ Lỵ lập tức nắm lấy cổ tay Trần Duyên Tri: “Cậu làm gì vậy? Trần Duyên Tri, cậu bị sao thế? Sao tự dưng lại véo mình thế?!”

Chương Hiểu Lâm cũng trợn mắt nhìn cô: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Cậu ổn chứ?”

“Cậu nhìn xem, cậu véo mạnh đến mức đỏ cả má rồi kìa!”

Trần Duyên Tri dần lấy lại bình tĩnh, cô lẩm bẩm: “… Đau thật.”

Cô nghĩ rằng mình đang mơ.

Nhưng nếu là mơ, sao lại có cảm giác đau đớn?

Biểu cảm của Hà Lỵ Lỵ trở nên nghiêm trọng, cô ấy nhìn sang Chương Hiểu Lâm, giọng đầy thận trọng: “Cậu ấy bị ma nhập rồi phải không?”

Chương Hiểu Lâm cũng tỏ vẻ nghiêm túc: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

Trần Duyên Tri nhìn hai người bạn, biểu cảm dần trở lại bình thường: “Không sao đâu, tớ chỉ là vừa ngủ mơ thôi.”

“Tớ mơ thấy mình đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi, giấc mơ ấy chân thực đến mức… khi mở mắt ra thấy mình vẫn đang ở trong lớp học, tớ còn tưởng mình đã xuyên không trở về cấp hai.”

Hà Lỵ Lỵ thở phào: “Cậu làm tớ sợ muốn chết! Tớ cứ nghĩ cậu bị ma quỷ nhập thân cơ đấy!”

Hà Lỵ Lỵ là một trong hai người bạn thân thiết nhất của Trần Duyên Tri hồi cấp hai, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, thích đọc tiểu thuyết kinh dị và trinh thám, luôn yêu thích nghiên cứu các hiện tượng bí ẩn. Còn Chương Hiểu Lâm, với tính cách sôi nổi, thành tích học tập xuất sắc, thích truyện tranh và những trò đùa nghịch, là một người luôn yêu đời và lạc quan.

Trải qua bao năm không liên lạc, Trần Duyên Tri ngạc nhiên khi nhận ra mình vẫn nhớ rõ từng chi tiết về họ.

Trần Duyên Tri ngước mắt lên nhìn, những lời nói như tự nhiên thoát ra khỏi miệng cô: “Đã bảo rồi, cậu nên bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị đó đi, làm gì mà đáng sợ đến thế.”

Chương Hiểu Lâm chen vào: “Đúng vậy, tớ thì không giống thế. Tớ nhìn một cái là biết ngay cậu vừa ngủ dậy còn đang ngơ ngác. Vừa nãy tớ chỉ phối hợp diễn cùng Hà Lỵ Lỵ thôi!”

Hà Lỵ Lỵ bĩu môi: “Cậu chỉ giỏi nói mồm thôi, tớ cũng làm được như vậy!”

Chương Hiểu Lâm liền cãi lại: “Tớ nói thật mà! Tớ đâu có trí tưởng tượng phong phú như cậu! Tớ là người rất thực tế và luôn tin vào khoa học!”

Hà Lỵ Lỵ lập tức đáp lại: “Chương Hiểu Lâm, cậu đang đá xoáy tớ đấy à?”

Trong lúc hai cô gái đang tranh cãi, Trần Duyên Tri ngồi ở giữa, nhìn khuôn mặt của hai người bạn, bất giác cảm thấy một nỗi hoài niệm khó tả trỗi dậy.

“Lỵ Lỵ, Hiểu Lâm.”

Cả hai đồng loạt quay đầu lại, cùng hỏi: “Sao gọi bọn tớ?”

Trần Duyên Tri mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Không có gì, chỉ là muốn gọi các cậu thôi.”

Khi đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ ngờ được rằng những người bạn từng rất thân thiết ấy lại có thể dần trở nên xa lạ chỉ trong một năm.

Vì khi bước vào lớp 9, Trần Duyên Tri đã rời lớp cũ để đến lớp trọng điểm, học một mình.

Kể từ đó đến tận khi lên cấp ba, họ không còn nói chuyện với nhau nữa.

Vậy đó, tình bạn khi còn trẻ có thể vô cùng bền chặt nhưng cũng cực kỳ mong manh. Bền chặt đến mức cho đến hôm nay, Trần Duyên Tri vẫn nhớ rõ từng đường nét của họ, nhưng lại mong manh đến mức chỉ cần chia lớp thôi cũng đủ để ba người dần xa cách.

Nhưng những tình cảm ấy, vào thời điểm đó, không phải là giả dối. Ngay lúc này, khi ngồi trong lớp học, nhìn lại mối quan hệ ngắn ngủi của thời niên thiếu, nhìn những người bạn vẫn luôn hiện diện trong ký ức, Trần Duyên Tri thực sự cảm thấy lòng mình tràn đầy hoài niệm.

Hà Lỵ Lỵ định nói gì đó nhưng đột nhiên mở to mắt: “Trần Duyên Tri, cậu mau nhìn kìa!”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên quay đầu nhìn ra phía cửa sổ bên trái. Trên cành cây ngoài cửa sổ, một con mèo trắng đang nằm phơi nắng. Đôi mắt của nó trong suốt như viên ngọc xanh biếc, ánh lên những tia sáng lấp lánh, nó chăm chú nhìn cô qua lớp kính cửa sổ, nằm yên trên cành cây với dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi.

Trần Duyên Tri đứng hình, cô kinh ngạc nhìn con mèo trắng, lẩm bẩm: “Bạch Chúc?”

Sao Bạch Chúc lại ở đây?

Giọng của Chương Hiểu Lâm vang lên: “Duyên Tri? Cậu quen con mèo này à?”

Trong giây lát, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu Trần Duyên Tri, cô liền đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi khiến hai cô bạn ngồi cạnh giật mình.

Trần Duyên Tri cố gắng tìm lời để giải thích nhưng vẫn vấp váp: “Tớ… tớ cần ra ngoài một chút, tớ sẽ quay lại trước giờ học!”

“Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri chạy ra khỏi lớp. Cô tìm thấy Bạch Chúc dưới gốc cây ngoài cửa sổ lớp học.

Dường như Bạch Chúc đã đoán trước được rằng cô sẽ đến tìm nó. Khuôn mặt con mèo đầy vẻ bình thản, thậm chí còn thản nhiên l**m l**m móng vuốt của mình.

Trần Duyên Tri đứng trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào con mèo trắng, giọng thì thầm gọi: “Bạch Chúc, là em thật sao?”

“… Ban đầu chị thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy em, chị chợt hiểu ra tất cả.” Trần Duyên Tri nói tiếp: “Chị nhớ lại giấc mơ lần trước, khi Hứa Lâm Trạc biến thành mèo. Lúc đó, chị cũng tưởng mình đang mơ, trong giấc mơ đó, em nói rằng em có phép thuật.”

“Chị thật sự đã nghĩ đó là một giấc mơ.” Trần Duyên Tri ngồi xuống, đưa tay v**t v* bộ lông mềm mại của Bạch Chúc. “Nhưng nếu là mơ, sao chị lại cảm thấy đau, sao em lại xuất hiện thêm một lần nữa trong giấc mơ của chị?”

Bạch Chúc nhìn cô bằng đôi mắt xanh thẳm, nó giơ một chân nhỏ lên rồi dụi đầu vào lòng bàn tay của Trần Duyên Tri. Sau đó nó mở miệng, giọng nói có chút không rõ ràng, vừa mềm mại vừa bí ẩn: “Thanh Chi.”

Trần Duyên Tri từ từ mở to mắt, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vậy mà chị lại đoán đúng thật sao?”

Bạch Chúc im lặng, gương mặt mèo của nó vẫn thanh thoát, trang nhã như vậy. Nó khẽ hỏi: “Chị muốn đi gặp Hứa Lâm Trạc không?”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “Cái gì?”

Bạch Chúc nhìn cô, giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng: “Em đã đưa chị trở lại quá khứ. Phép thuật khiến thời gian quay ngược, bây giờ chị 14 tuổi, vừa mới học lớp 8.”

Trần Duyên Tri ch*m r** v**t v* lông nó: “Tại sao vậy?”

Bạch Chúc đáp: “Bởi vì em đoán rằng chị muốn quay về thời trung học để nhìn lại mọi thứ.”

“Em có thể nhìn thấy giấc mơ của chị. Lần trước, trong giấc mơ của chị là cảnh lớp học thời cấp hai. Có lẽ chị vẫn còn điều gì tiếc nuối ở đó, đúng không?”

Trần Duyên Tri khoanh tay trước ngực, cô nhìn Bạch Chúc với gương mặt nghiêm túc rồi bất giác bật cười: “Thì ra là vậy.”

“Ừ, đúng thật, chị có một vài điều tiếc nuối.” Trần Duyên Tri nói: “Khi người ta hạnh phúc, họ thường nghĩ về những thời khắc không vui trong quá khứ. Với chị, cấp hai chính là khoảng thời gian như thế.”

Cô vốn là người thông minh và học rộng, nhưng vào thời cấp hai, cô dần không thể hòa nhập với hầu hết những người xung quanh. Mặc dù có bạn bè bên cạnh nhưng không ai có thể gần gũi với cô như Sở Hề Bắc. Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn.

Trước đây cô luôn nghĩ rằng tính cách hướng nội và lạnh lùng của mình khiến người khác không thích. Ba mẹ cô cũng thường trách móc tính cách của cô. Ba cô, Trần Văn Vũ, mong rằng cô có thể vui vẻ hơn, cười nhiều hơn thay vì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Mẹ cô, Hoàng Diệp, mong rằng cô sẽ ngoan ngoãn, biết nghe lời, không gây rắc rối cũng như không làm điều gì quá đáng.

Ba mẹ cô đều đặt kỳ vọng lớn vào cô, mong rằng cô có thể đỗ vào ngôi trường trung học phổ thông hàng đầu của cả thành phố, thậm chí là cả tỉnh – trường cấp ba Đông Giang

Khi chỉ mới 13, 14 tuổi, dù sống trong vật chất đầy đủ, cô vẫn cảm thấy vô cùng áp lực và cô độc, cuộc sống không hề vui vẻ chút nào.

Mỗi khi nghĩ về những ngày tháng cấp hai ấy, Trần Duyên Tri luôn nhớ đến Hứa Lâm Trạc.

Cô và Hứa Lâm Trạc đều xuất thân từ cùng một ngôi trường trung học, cả hai đều là học sinh của Tín Nhã, chỉ khác là Hứa Lâm Trạc học ở khu phía Tây còn cô học ở khu phía Đông.

Đôi khi Trần Duyên Tri không khỏi suy nghĩ, nếu họ gặp nhau sớm hơn, liệu thời gian mà Hứa Lâm Trạc xuất hiện trong cuộc đời cô có kéo dài hơn không? Liệu họ có sớm hiểu nhau hơn, có thêm nhiều kỷ niệm đáng nhớ, và sớm giúp nhau thoát khỏi sự cô đơn không?

Bạch Chúc hỏi: “Chị muốn đi gặp cậu ấy không? Giờ Hứa Lâm Trạc đang ở khu Tây của Tín Nhã.”

Trần Duyên Tri nhìn Bạch Chúc, bỗng nhiên bật cười: “Đi chứ, tại sao lại không?”

—-

Trần Duyên Tri bước đi nửa chừng chợt nhớ ra mình chưa xin phép nghỉ: “Thế này có được tính là trốn học không?”

Bạch Chúc lắc lư cái mông, ngẩng đầu tỏ vẻ đồng ý: “Dĩ nhiên rồi.”

Trần Duyên Tri cười: “Thật thú vị, hồi cấp hai chị ngoan ngoãn suốt ba năm, chưa từng trốn học hay đi học muộn, không ngờ bây giờ lại có cơ hội trải nghiệm cảm giác này.”

Khi đi ngang qua góc phố, Trần Duyên Tri nhìn vào khung cửa kính và thấy hình ảnh của chính mình bây giờ — vóc dáng Trần Duyên Tri ở tuổi 14 đã rất cao, chỉ thấp hơn so với khi trưởng thành khoảng 4 – 5 cm. Điều thay đổi lớn nhất chính là khí chất của cô.

Khi còn học lớp 8, cô đã là chủ tịch của năm câu lạc bộ lớn trong trường, luôn nổi bật và mạnh mẽ. Mỗi khi nhìn vào cô, người ta có thể thấy sự quyết liệt và đầy tham vọng, rõ ràng là một cô gái không dễ đối phó.

Nhưng khi lên cấp ba, khí chất của cô dần thay đổi, trở nên trầm lặng và bình thản hơn. Nét mặt dần trở nên khó đọc hơn, thậm chí người không quen biết có thể nhầm rằng cô là người hiền hòa.

Bạch Chúc nói: “Hứa Lâm Trạc lúc này chắc còn chưa quen biết chị đâu nhỉ?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù cả hai tụi chị đều là chủ tịch Hội học sinh nhưng cậu ấy ở khu Tây còn chị ở khu Đông, thật ra chẳng có giao lưu gì.”

“Các chủ tịch ở hai khu thường sẽ biết nhau, nhưng năm tụi chị học lớp 8 thì dịch bệnh bùng phát, trường suýt nữa phải ngừng học. Các hoạt động giữa hai khu bị hủy bỏ gần hết.”

Trần Duyên Tri thu lại ánh nhìn từ khung cửa sổ: “Có thể cậu ấy đã từng nghe về chị, nhưng lúc đó chị không thích buôn chuyện lắm, bạn bè quanh chị cũng không nhắc đến Hứa Lâm Trạc. Vì thế chị chưa từng nghe nói về cậu ấy khi còn học cấp hai.”

Bạch Chúc nói: “Để em giúp chị tìm xem cậu ấy đang ở đâu. À, khu Tây vừa tan học, tiết tiếp theo của lớp cậu ấy là Thể dục.”

Trần Duyên Tri đáp: “Vậy chúng ta cứ đến thẳng sân thể dục thôi.”

Bạch Chúc gật đầu: “Được.”

Trần Duyên Tri và Bạch Chúc đã gặp chút khó khăn khi vào cổng khu Tây, nhưng may mắn là trong túi áo khoác của cô có thẻ học sinh và thẻ chức vụ của các câu lạc bộ. Cộng thêm lời giải thích khéo léo, bảo vệ chỉ yêu cầu cô ghi danh lớp học rồi cho cô vào.

Khi ghi danh vào danh sách đi trễ, Trần Duyên Tri vừa bước vào trường vừa nhìn thấy Bạch Chúc đang nhảy qua tường để lẻn vào.

“Phải ghi tên rồi.” Trần Duyên Tri nhìn Bạch Chúc, giọng có chút buồn cười, ánh mắt lại lấp lánh niềm vui.

Bạch Chúc liếc cô: “Em thấy chị còn có vẻ thích thú nữa đấy.”

Trần Duyên Tri cười: “Thì mới mẻ mà, lần đầu tiên trải nghiệm.”

Ánh nắng buổi chiều oi ả, ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Bóng cây che phủ sân bóng rổ, bóng râm tràn lên những vạch kẻ trên sân. Trần Duyên Tri bước theo sau Bạch Chúc, đến bên sân bóng.

Tín Nhã là một trường lớn, khu Đông và khu Tây cách nhau khá xa. Khi Trần Duyên Tri đến nơi, tiết Thể dục của lớp Hứa Lâm Trạc đã kết thúc, các học sinh đang tự do hoạt động.

Từ sau lớp lưới màu xanh, cô lập tức nhìn thấy Hứa Lâm Trạc thời trung học.

Mới 14, 15 tuổi, nhưng Hứa Lâm Trạc đã rất cao rồi. Dáng người gầy nhưng cứng cáp, làn da trắng hơn so với những chàng trai khác nhưng lại không mang vẻ yếu ớt mà toát lên nét lạnh lùng, xa cách giữa đám đông.

Cậu đứng ở góc bóng râm mát nhất dưới tán cây, dường như vừa rời sân và đang nghỉ ngơi, tay nắm lấy chai nước khoáng. Một người bạn đứng bên khoác vai cậu, líu lo nói gì đó, còn cậu chỉ khẽ nhếch miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, giọt mồ hôi chảy dài xuống cằm.

Chỉ một ánh nhìn, Trần Duyên Tri đã đứng khựng lại.

Dù sau này cô đã từng xem ảnh của Hứa Lâm Trạc thời cấp hai, từng nghe anh kể về những chuyện vui thời ấy, nhưng tất cả những điều đó không thể so sánh với khoảnh khắc sống động này — khi Hứa Lâm Trạc đang đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt.

Hứa Lâm Trạc không để ý đến cô, gió thổi làm những tán cây rì rào, tiếng lá chạm vào nhau vang vọng khắp sân bóng.

Mèo trắng hỏi: “Chị thấy cậu ấy rồi à? Giờ cậu ấy đang nghỉ, chị có muốn qua đó nói chuyện không—”

Trần Duyên Tri đột nhiên nói: “Thôi.”

Bạch Chúc khựng lại, nhìn cô, Trần Duyên Tri giữ vẻ mặt bình thản nhưng thái độ đã thay đổi hoàn toàn: “Chị không qua đó nữa.”

“Cứ đứng đây nhìn anh ấy từ xa thôi.”

Bạch Chúc bối rối: “Sao thế, chẳng phải chị đến đây để gặp cậu ấy à?”

Trần Duyên Tri khẽ cười: “Ban đầu chị rất muốn gặp, rất muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Nhưng khi thực sự thấy anh ấy rồi, chị lại không muốn nữa.”

Mèo trắng ngạc nhiên nhìn cô đầy khó hiểu: “Tại sao vậy?”

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc từ xa, cậu đứng một mình dưới ánh nắng, bạn bè đã rời đi, chỉ còn lại cậu đơn độc.

Cậu uống một ngụm nước, nụ cười đã biến mất, ánh mắt trầm ngâm hướng về sân bóng.

Gió thổi qua, tán cây đung đưa, bóng mờ rải khắp người cậu. Trong khung cảnh xanh ngát ấy, cậu là điểm sáng rực rỡ duy nhất.

Trần Duyên Tri chậm rãi nói: “Bởi vì chị sợ. Chị sợ rằng nếu chị làm điều gì đó, tương lai sẽ thay đổi và chị sẽ không gặp được anh ấy nữa.”

Khoảng cách giữa họ chỉ chưa đầy mười mét, rất gần, nhưng cô lại không dám bước thêm một bước nào. Nỗi lo sợ rằng hiệu ứng cánh bướm có thể thay đổi tương lai khiến cô chùn chân.

Bạch Chúc lặng lẽ nhìn cô, cuối cùng, Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc một lần nữa, rồi quay đi, cúi xuống ôm lấy Bạch Chúc.

“Cảm ơn em, Bạch Chúc.” Giọng Trần Duyên Tri trở nên dịu dàng. “Giờ chị không còn gì tiếc nuối nữa.”

Ngay khi cô nói ra những lời ấy, một luồng ánh sáng chói lòa bao trùm lấy cô, cô từ từ nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, trước mặt cô đã là trần nhà quen thuộc của phòng ngủ, chiếc đèn chùm lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt.

Trần Duyên Tri nằm trên giường rất lâu mới dậy. Cô vào bếp thì nhìn thấy Hứa Lâm Trạc đang chuẩn bị bữa sáng cho cô. Trần Duyên Tri bước tới ôm anh từ phía sau.

Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cô: “Em dậy rồi à? Hôm nay sao dậy sớm thế?”

Trần Duyên Tri áp sát lưng anh: “Vì em vừa mơ một giấc mơ. Giấc mơ kết thúc nên em cũng tỉnh dậy.”

Hứa Lâm Trạc hỏi: “Là một giấc mơ không tốt à?”

Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Không, em nghĩ đó là một giấc mơ rất đẹp.”

“Em mơ thấy mình quay lại thời cấp hai. Em đã đi tìm anh ở khu Tây, nhưng em không nói chuyện với anh. Lúc đó, anh đứng dưới gốc cây, còn em chỉ đứng từ xa bên kia sân bóng và nhìn anh.”

Hứa Lâm Trạc đặt tay lên tay cô: “Tại sao không đến nói chuyện với anh?”

Trần Duyên Tri thì thầm: “Vì em yêu anh quá nhiều.”

Đúng vậy, chính là như thế.
 
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Chương 191: Ngoại truyện 27: Nhật ký của Trần Như Hứa (Ngoại truyện về con cái)



Ngày 22 tháng 5 năm 2032, trời: Nắng

Hôm nay mình đến nhà mới, mẹ đưa cho mình cuốn nhật ký này và nói rằng mình có thể viết bất cứ điều gì mình muốn.

Mình cũng không biết phải viết gì.

Mình chỉ biết là, mình không muốn bị gửi trả lại nữa.

Ngày 3 tháng 9 năm 2032, trời: Nắng

Hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học tiểu học.

Trên đường đi có rất nhiều hoa và cỏ trông đẹp lắm, lần đầu tiên mình để ý đến chúng đó.

Ba mẹ mình đều rất bận, nhưng hôm nay họ cùng nhau đưa mình đến trường.

Nhiều bạn nhỏ khác đang khóc, có lẽ mình cũng nên khóc một chút mới giống mọi người.

Nhưng thôi, hình như mình không khóc được.

Mình đeo ba lô chạy vào trường, và khi quay đầu nhìn lại ở cổng, mình thấy ba mẹ cười với mình.

Ngày 12 tháng 12 năm 2032, trời: Nắng

Hôm nay là ngày thứ một trăm mình đi học tiểu học.

A, hôm nay đã lên đến ba chữ số rồi.

Vậy thì mình sẽ viết thêm một chút.

Mình đã kết bạn với một vài bạn mới ở trường. Nhưng những gì họ hay nói chuyện thì mình không hiểu lắm, mình thường chỉ lắng nghe thôi.

Mà thực ra mình cũng không có gì để nói.

Ngày 21 tháng 5 năm 2033, trời: Nắng

Thì ra, ngày mình đến ngôi nhà này là ngay sau sinh nhật của mẹ.

Mẹ chưa bao giờ nói với mình về điều này. Mình không biết hôm nay là sinh nhật của mẹ nên mình không chuẩn bị quà, thậm chí không viết cả thiệp. Mình đã khóc.

Mẹ ôm mình vào lòng.

Mẹ nói rằng, mình chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của mẹ.

Ngày 1 tháng 12 năm 2033, trời: Âm u

Bối Bối nói với mình rằng lần này cậu ấy thi điểm kém, ba mẹ cậu ấy đã mắng Bối Bối một trận, suýt chút nữa lấy roi mây ra đánh cậu ấy nữa.

Bối Bối nhìn mình không có phản ứng gì, rồi nói rằng điểm của mình tốt như vậy, chắc mình chẳng bao giờ phải lo lắng như cậu ấy đâu.

Mình nghĩ có lẽ cậu ấy đã quên rằng điểm số học kỳ trước của mình cũng rất tệ.

Nhưng lúc đó, ba mẹ mình không hề trách mắng mình.

Ngày 3 tháng 3 năm 2034, trời: Nắng

Hôm nay mình cũng không biết phải viết gì.

Đã hai năm từ khi mình trở thành con gái của ba mẹ, nhưng thỉnh thoảng mình vẫn có những giấc mơ không vui.

Mình mơ thấy ba mẹ sẽ có con ruột của họ. Rồi mình sẽ dần trở thành người thừa thãi nhất trong nhà.

Nhưng mình sẽ không để ba mẹ biết điều đó.

Họ cũng không cần phải biết.

Ngày 29 tháng 6 năm 2033, trời: Mưa

Đã đến kỳ nghỉ hè.

Ba hỏi mình có muốn học gì mới không, mình nhìn quanh nhà và nói với ba rằng mình muốn học vẽ.

Hy vọng ba không nhận ra rằng mình chỉ nói cho có.

Ngày 4 tháng 8 năm 2034, trời: Mưa

Mình đã có một người bạn mới, cậu ấy tên là Lạc Vụ, lớn hơn mình một tuổi, là con gái của dì Lạc.

Cậu ấy đẹp giống như dì Lạc vậy, trông cứ như một con búp bê sống.

Lạc Vụ nhìn mình một lúc rồi nói rằng chúng mình rất có duyên, cậu ấy muốn kết bạn với mình.

Ngày 1 tháng 4 năm 2035, trời: Âm u

Mẹ xem tranh của mình, rồi mẹ hỏi mình, ngoài vẽ tranh ra còn điều gì khác làm mình thích không.

Mình nói không có đâu, mình chỉ muốn học vẽ thôi, mình chỉ muốn học vẽ.

Mẹ hỏi, thật không? Không phải vì mẹ, mà chỉ vì con thật sự muốn học?

Mình bắt đầu toát mồ hôi.

Mình ấp úng nói, tất nhiên là con muốn học rồi.

Mẹ cười với mình. Mẹ mình thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi mẹ cười.

Mẹ nói, vậy thì học đi, nhưng không chỉ học vẽ tranh truyền thống mà hãy thử học thêm các thể loại khác nữa.

Ngày 17 tháng 6 năm 2035, trời: Âm u

Hôm nay Bối Bối vừa đến trường đã khóc. Cô ấy nói với chúng mình rằng cô ấy phát hiện ba mẹ cô hay lén lút đọc nhật ký của cô.

Mình bất chợt nghĩ đến ba mẹ mình.

Thực ra mình không thích viết nhật ký, nhưng dường như ba mẹ mình lại muốn mình viết. Năm nào họ cũng tặng mình một cuốn nhật ký mới, vì thế mình cứ viết, ngày qua ngày mà không thấy chán.

Đôi khi mình không biết viết gì, không hiểu việc viết này có tác dụng gì. Nhưng mình không muốn làm ba mẹ thất vọng.

Nghe câu chuyện của Bối Bối, mình bỗng nhiên có ý nghĩ nghi ngờ, liệu ba mẹ có muốn mình viết nhật ký chỉ để biết mỗi ngày mình nghĩ gì không?

Khoan đã.

Chắc không phải đâu.

Mình chợt nhớ ra, tất cả các cuốn nhật ký mà ba mẹ tặng đều có khóa mật mã.

Ngày 12 tháng 7 năm 2035, trời: Nắng

Hôm nay nhà mình có một nhóm các cô đến chơi. Họ nhìn thấy mình rồi trêu đùa. Mình hỏi họ là ai, họ nói rằng họ là bạn của mẹ.

Mẹ có rất nhiều bạn, vậy ai là bạn thân nhất của mẹ nhỉ?

Các cô không trả lời ngay, chỉ nhìn nhau rồi bỗng dưng cười phá lên.

Họ nói với mình rằng, bạn thân nhất của mẹ là ba.

Ngày 19 tháng 3 năm 2036, trời: Âm u

Hôm nay Mạc Hạo Cường chỉ thẳng vào mặt mình trước bao nhiêu người mà mắng. Cậu ta nói cậu ta sống ngay cạnh nhà mình, ba mẹ cậu ta nói rằng thực ra mình là con nuôi, là đứa trẻ hoang không rõ gốc gác.

Mình không giận, nhưng mình đã đánh cậu ta.

Mình không thấy có gì phải tức giận. Những người ở trại mồ côi còn tàn nhẫn hơn cậu ta nhiều.

Nhưng mình không thể đứng im chịu đựng được, nếu không, ai cũng sẽ bắt nạt mình.

Mình đã thắng, nhưng cũng chẳng ích gì, cuối cùng chúng mình vẫn bị gọi phụ huynh.

Khi đánh Mạc Hạo Cường, mình không hề do dự hay hối hận, nhưng khi mẹ mở cửa phòng giáo viên và bước vào, mình bắt đầu hơi hối hận.

Mình lắng nghe giáo viên nói từng lời về chuyện mình đánh nhau. Mình nghĩ cô giáo có chút thiên vị, dù mình ra tay trước nhưng rõ ràng Mạc Hạo Cường là người gây sự trước. Mình chỉ phản kháng, tại sao khi đến lượt cô giáo nói thì lại thành mình là kẻ bạo lực, thích gây sự?

Mạc Hạo Cường ở bên kia vừa khóc vừa la lối, nước mắt chảy như vòi nước. Mẹ cậu ta thì tỏ ra cực kỳ xót xa, chỉ thiếu việc nhét cậu ta vào lòng để bảo vệ.

Mình cũng muốn khóc, dường như người khóc luôn có lý lẽ hơn, còn người không khóc thì lại bị thiệt.

Nhưng mình khóc không nổi.

Thật là bất lực.

Mình kéo nhẹ tay áo mẹ, mình định nói nhỏ với mẹ rằng mình không phải là đứa trẻ hay đánh nhau, thực ra mình có nỗi khổ riêng.

Nhưng mẹ không để ý đến mình.

Mẹ nghe xong, quay sang cô giáo và nói: “Tôi hiểu rõ Như Hứa, con bé sẽ không đánh ai vô cớ.”

“Con bé rất ngoan và biết nghe lời, chắc chắn là bị bắt nạt nên mới đánh trả. Chúng ta cùng xem lại camera giám sát và hỏi những học sinh có mặt lúc đó, sự thật thế nào rồi sẽ rõ thôi.”

Ai mà hiểu được chứ, mình vừa khóc không nổi, nghe xong câu đó, mình bật khóc òa lên.

Mình khóc còn thê thảm hơn Mạc Hạo Cường.

Giờ khi ngồi viết lại những dòng này, mình vẫn còn cảm thấy muốn khóc.

Mẹ mình giống như Ultraman vậy.

Mẹ giống như ánh sáng.

Ngày 1 tháng 8 năm 2036, trời: Nắng

Chán quá.

Kỳ nghỉ hè lúc nào cũng vậy, mình không thích ra ngoài, cũng chẳng có bạn bè rủ đi chơi, ngày nào mình cũng ở nhà, đọc sách hoặc vẽ.

Mình thường vào phòng sách để tìm sách đọc, nhưng hầu hết đều không đọc xong, có vài cuốn mình còn không hiểu.

Hôm nay mình chọn một cuốn ngẫu nhiên trong phòng sách, thật bất ngờ là nó rất hay, mình đã đọc hết cuốn sách.

Nó tên là《Khu vườn bí mật》.

Ở trang cuối cùng, mình nhìn thấy một vài dòng chữ mờ nhạt, trông giống như chữ của trẻ con.

“Cảm thấy ghen tị với Mary, cô bé gặp được Dickon. Mình cũng muốn gặp một người bạn tốt, người có thể giúp mình trở nên vui vẻ hơn. Mình cũng muốn cùng ai đó bước vào một khu vườn bí mật và chia sẻ những bí mật của mình với họ.”

“Mình nghĩ, có lẽ chính những bí mật đã cho mình một thế giới riêng. Kể từ ngày mình có bí mật, mình không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa.”

Mình đã đọc rất nhiều cuốn sách, và phát hiện ra rằng, ở trang cuối cùng của mỗi cuốn sách đều có những dòng chữ như vậy.

Ở tuổi 12, mình cũng đã có những bí mật của riêng mình.

Mình bắt đầu đọc từng cuốn sách trong phòng sách, và mình luôn háo hức khi đến trang cuối cùng, mong chờ tìm thấy những dòng chữ mờ nhạt ấy.

Giống như việc mình biết rằng, mình sắp bắt đầu một hành trình, và ở cuối hành trình ấy luôn có ai đó đang đợi mình.

Ngày 3 tháng 11 năm 2036, trời: Mưa

Hôm nay mẹ đưa mình đến phòng khám nơi mẹ làm việc, mẹ nói sau khi tan làm sẽ đưa mình đi ăn món ngon, nhưng đến gần giờ tan làm thì có hai người phụ nữ đến.

Mình không biết họ là ai, nhưng mình nghe được họ nói chuyện. Hình như là mẹ và con gái.

Người mẹ trông đã gần 70 tuổi, tóc bạc khá nhiều, còn người con gái cúi gằm mặt, trang điểm rất dày, tóc xoăn dài nhưng không có chút sức sống.

Người con gái đến khám bệnh.

Người mẹ kể rằng con gái bà bị bạo lực mạng. Cô ấy không thi đại học, sau khi tốt nghiệp thì làm truyền thông, dần trở thành một người nổi tiếng trên mạng, nhưng gần đây bị phát hiện lạm dụng chỉnh sửa ảnh quá mức. Cô ấy liên tục đọc được những bài viết chỉ trích, tinh thần ngày càng suy sụp, dường như đã mắc chứng trầm cảm nặng.

Mẹ cô ấy nói rằng con gái bà tên là Quý Băng Y.

Mình đứng sau cánh cửa, thấy trên mặt mẹ nụ cười cuối cùng cũng biến mất.

Mẹ quen họ.

Mẹ ghét người tên Quý Băng Y này.

Cuối cùng, mẹ bảo người đưa hai mẹ con họ rời đi, không nhận chữa trị cho họ.

Mình đi tới, hỏi mẹ tại sao không chữa bệnh cho cô ấy.

Mẹ xoa đầu mình, nói rằng mẹ chỉ có thể tư vấn và can thiệp, không thể chữa bệnh, vì mẹ là tư vấn viên chứ không phải bác sĩ.

Mình nửa hiểu nửa không. Mẹ nhìn mình rồi đột nhiên gọi tên thân mật của mình: “Tiểu Cừ.”

Mẹ nói: “Tiểu Cừ, con nhất định phải trở thành một người lương thiện, vì thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo.”

Ngày 18 tháng 5 năm 2037, thời tiết: Âm u

Đề văn hôm nay làm khó mình.

Là “Hãy nói về người mà em ngưỡng mộ nhất”.

Mình rất đau đầu, vì không có ai mà mình thật sự ngưỡng mộ cả.

Ba mẹ thì không tính.

Họ là những người mình yêu thương.

Ngày 29 tháng 7 năm 2037, thời tiết: Nắng

Mỗi kỳ nghỉ đông và hè, việc trốn trong phòng sách đọc sách trở thành điều mình thích làm nhất.

Nhiều từ và câu mà trước đây mình không hiểu, giờ dường như dần dần mình có thể đọc hiểu được.

Mình chưa kể với ba mẹ chuyện này.

Mình muốn đọc hết sách trong phòng rồi mới kể cho họ để tạo bất ngờ.

Ngày 12 tháng 12 năm 2037, thời tiết: Nắng

Kỳ thi chuyển cấp sắp đến rồi.

Cô giáo bảo đây chỉ là một kỳ thi thử, kỳ thi chính thức phải đợi đến năm sau. Nhưng dù vậy, đây cũng là lần đầu tiên mình thi cùng với tất cả học sinh tiểu học khác.

Mình không quá lo về điểm số. Mặc dù ba mẹ có vẻ không quan tâm lắm đến điểm số của mình, nhưng mình nghĩ có điểm tốt luôn tốt hơn điểm kém.

Mình vẫn sợ bị ba mẹ bỏ rơi.

Mình không biết tại sao. Rõ ràng mình càng lúc càng nhận ra rằng ba mẹ không phải người dễ dàng bỏ rơi con cái, họ không giống ba mẹ ruột của mình trước kia.

Nhưng mình vẫn cứ sợ. Thậm chí mình còn sợ hơn lần trước.

Vì mình phát hiện ra mình rất yêu ba mẹ.

Nếu lần này mình bị bỏ rơi nữa, chắc mình sẽ buồn chết mất.

Bối Bối nói rằng, cậu ấy không hiểu tại sao mình luôn đạt điểm cao, cậu ấy bảo nhìn mình chẳng giống kiểu học sinh giỏi gì cả.

Mình cũng thấy vậy.

Vì thế mình luôn cố gắng học tập thật chăm chỉ.

Thực ra cũng vì ngoài việc học ra, mình không biết mình có thể làm gì khác.

Ngày 3 tháng 4 năm 2038, thời tiết: Mưa

Bối Bối nói với mình rằng, cậu ấy cảm thấy mình chưa bao giờ để cậu ấy bước vào thế giới của mình.

Cậu ấy bảo mình trông có vẻ dịu dàng, đôi lúc còn rất vui vẻ nhưng thực chất lại là một người lạnh lùng, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai.

Mình rất ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy mới học lớp 6 mà đã có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.

Ồ, mà mình cũng chỉ mới lớp 6 thôi.

Thôi kệ. Nhưng cậu ấy đã sai, mình vẫn quan tâm đến người khác mà.

Chỉ là rất ít, rất ít thôi, chỉ có hai người.

Nếu tính cả Bạch Chúc nữa thì sẽ là ba, nhưng Bạch Chúc là mèo, không thể tính là người được.

Ngày 5 tháng 5 năm 2038, thời tiết: Âm u

Mình và Bối Bối đã một tháng không nói chuyện với nhau.

Có lẽ lời giải thích của mình đã khiến cậu ấy tức giận, cậu ấy giận dỗi nói rằng trong lòng mình Bối Bối còn không bằng một con mèo.

Hai tháng trước khi tốt nghiệp tiểu học, mình đã mất đi người bạn thân nhất.

Mình buồn, nhưng mình cũng thấy nhẹ nhõm.

Ngày 10 tháng 9 năm 2038, thời tiết: Âm u

Mình lên cấp hai rồi.

Nhưng cuộc sống trung học của mình chưa bắt đầu được bao lâu thì đã trở nên rắc rối.

Các kỳ thi chuyển cấp đều chia khu vực, hầu hết các bạn đều quen biết nhau, và không hiểu sao có người đã lan truyền chuyện về ba mình.

Nhiều bạn hỏi mình, rằng ba mình có phải là doanh nhân dược phẩm nổi tiếng Hứa Lâm Trạc không?

Mình bị hỏi rất nhiều lần, làm bộ ngây ngô cũng chẳng có tác dụng, cuối cùng mình đành phải thừa nhận.

Cả lớp bắt đầu đồn đại rằng mình là một “cô chiêu” rất giàu có.

Các bạn nói chuyện với mình luôn cố tình nhắc đến chuyện này, như thể đó là chìa khóa mở đầu cho mọi cuộc trò chuyện.

Thật ra mình chưa bao giờ biết công ty của ba làm gì, chỉ biết ba là một doanh nhân, đến khi nghe họ nói mình mới biết.

Mình đâu có giống kiểu “cô chiêu” như họ nói.

Ngày 9 tháng 10 năm 2038, thời tiết: Nắng

Hôm nay mình bị học sinh lớp trên chặn lại.

Thật vô lý, mình rõ ràng rất cẩn thận, chẳng làm gì cả, chỉ muốn làm một học sinh trung học bình thường, tại sao lại gặp chuyện phi lý như vậy chứ!

Bọn họ đòi tiền tiêu vặt của mình, mình cố tỏ ra đáng thương, nói rằng thật sự không có tiền, ba mẹ quản mình rất chặt, không cho tiền tiêu.

Mình còn khóc vài giọt nước mắt, trời ơi, mình còn không biết là khi bị ép đến mức đó, mình lại có khả năng khóc được. Có khi nào mình có tài năng làm diễn viên không nhỉ?

Liệu mình có thật sự là một thiên tài không?

… Khụ khụ, lan man quá rồi.

Nhìn thấy mình khóc, họ thực sự không đòi tiền nữa. Nhưng cậu con trai cao nhất trong nhóm nói với mình rằng cậu ta muốn mình làm bạn gái của cậu ấy.

Mình sợ chết khiếp.

Mình rất muốn hỏi cậu ta xem cậu ta có bị bệnh gì không.

Nhưng mình không dám.

Mình còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có người hét lên rằng thầy cô tới, bọn họ lập tức chạy tán loạn, chẳng còn ai trong nháy mắt.

Chắc chắn biểu cảm của mình lúc đó trông rất buồn cười.

Người hô to lúc đó không chạy, cậu ấy đứng từ xa nhìn mình, rồi tiến lại gần.

Cậu ấy hỏi mình: “Cậu thật sự là con gái của Hứa Lâm Trạc sao?”

Mình vội vàng đáp: “Mình thật sự không có tiền!”

Cậu ấy nói: “Cậu hiểu lầm rồi, mình không đến để đòi tiền.”

Sau đó cậu ấy cúi chào mình.

Mình thật sự choáng váng.

Mình nói: “Cậu có gì thì nói thẳng đi, đừng có cúi đầu bừa bãi như thế!”

Cậu ấy đáp: “Làm ơn nói với ba cậu rằng mình cảm ơn ông ấy.”

Mình ngơ ngác, hỏi: “Tại sao cậu lại muốn cảm ơn ba mình?”

Cậu ấy kể rằng ba cậu ấy đã bị bệnh rất lâu rồi.

Nếu không phải công ty của ba mình vào hai năm trước đã phát triển loại thuốc đặc trị suy gan và thận, thì ba của cậu ấy có lẽ đã mất vào năm ngoái.

Cậu ấy nói, ba mình – Hứa Lâm Trạc – là một người rất vĩ đại, ngay cả khi loại thuốc này có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng ba vẫn quyết định công khai công thức để nhiều công ty khác có thể sản xuất.

Nhiều người đã được cứu sống nhờ đó.

Mình ngơ ngác lắng nghe, những điều này mình chưa từng nghe ba nhắc đến.

Khi tài xế vừa chở mình về đến nhà, ba mẹ vẫn như thường lệ ngồi đợi mình tại bàn ăn.

Ba cười với mình, vẫn dịu dàng như trước.

Bỗng nhiên mình chạy tới ôm chầm lấy ba.

Ba rất bất ngờ, hỏi mình có chuyện gì xảy ra ở trường không.

Mình kể có học sinh lớp trên đã chặn mình lại, mình mô tả rất chi tiết về vóc dáng, chiều cao, trang phục của họ, thậm chí còn nhớ rõ tên và lớp trên bảng tên của họ.

Sắc mặt của ba mẹ đều rất nghiêm trọng, nhưng họ trấn an mình rằng mình không cần lo lắng về việc này.

Thực ra mình cũng chẳng lo lắng gì. Ba mẹ chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa.

Ngày 10 tháng 11 năm 2038, thời tiết: Âm u

Lần đầu tiên mình lên mạng tìm kiếm tên của ba mẹ.

Và mình hoàn toàn choáng ngợp.

Mình đọc từng dòng trong các bài báo, trong đó, ba mặc vest, mẹ mặc váy dài, cả hai ngồi cạnh nhau trước ống kính, khiến mình nghĩ đến những từ như “một đôi trời sinh.”

Năm nay mình 13 tuổi.

Nhưng mình dần hiểu ra rằng mình muốn trở thành một người như thế nào.

Mình muốn trở thành người như ba mẹ.

Ngày 12 tháng 4 năm 2039, thời tiết: Nhiều mây

Hôm nay mẹ giúp mình dọn dẹp cặp sách, và mẹ tìm thấy một lá thư tình trong đó.

Khủng hoảng lớn rồi!!!

Rõ ràng trước khi về nhà mình đã vứt nó đi rồi mà! Sao nó vẫn còn ở đây vậy?

Mẹ thấy vẻ mặt căng thẳng của mình, cười còn rạng rỡ hơn mọi ngày.

Mẹ nói: “Tiểu Cừ, chuyện này không có gì to tát đâu.”

Mình bị nụ cười dịu dàng của mẹ làm mềm lòng, dù ban đầu rất khó nói ra, nhưng dưới ánh mắt của mẹ, mình không tự chủ mà mở lời.

Mình nói: “Con không muốn họ thích mình.”

Mẹ hỏi: “Được yêu thích chẳng phải là một chuyện vui sao?”

Mình đáp: “Nhưng con không thích họ, cảm giác bị người mình không thích yêu mến chẳng dễ chịu chút nào.”

Mẹ xoa đầu mình như hồi mình còn nhỏ.

Mẹ nói: “Vậy thì đúng rồi. Được yêu mến và yêu mến ai đó vốn dĩ là hai điều khác nhau. Con phải nhớ cảm giác của con hôm nay, đừng nhầm lẫn giữa sự cảm động vì được thích và cảm xúc thật sự của mình.”

Ngày 3 tháng 7 năm 2039, thời tiết: Nắng

Mình không biết phải diễn tả thế nào, nhưng mình cảm thấy đôi lúc mẹ và ba rất giống nhau.

Lần trước, Duyệt Duyệt than thở với mình rằng từ khi có em trai, nhà cô ấy lúc nào cũng ầm ĩ, ba mẹ cô ấy suốt ngày cãi vã.

Hinh Hinh nói, nhà cô ấy thì khác, vì chỉ có mình cô ấy là con, ba mẹ cô ấy hầu như chẳng nói chuyện với nhau, đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí còn không ăn cơm cùng nhau.

Mình bảo, ba mẹ mình cũng không hay nói chuyện, nhưng họ không giống vậy, họ rất thích ngồi ở ban công trong vườn đọc sách, hai người ngồi trên hai chiếc ghế, có khi cả buổi chiều mà chẳng nói một lời.

Hinh Hinh nói: “Thế thì ba mẹ cậu cũng giống ba mẹ mình mà.”

Mình im lặng.

Mình cảm thấy họ không giống nhau.

Dù không nói chuyện, nhưng chỉ cần ngồi đó đọc sách, họ như đang giao tiếp bằng tâm hồn.

Ngày 12 tháng 9 năm 2039, thời tiết: Nắng

Hôm nay cô giáo dạy cho chúng mình một bài thơ cổ mới, cả lớp đều không hiểu ý nghĩa của bài thơ, mình cũng không hiểu.

Nhưng mình ngồi nhìn cuốn sách mà ngẩn ngơ rất lâu.

Vấn cừ na đắc thanh như hứa, duy hữu nguyên đầu hoạt thủy lai

Thanh Chi, Như Hứa, Tiểu Cừ.

Mình vẫn chưa hiểu ý nghĩa khi mấy chữ đó đặt cạnh nhau.

Nhưng mình như vừa hiểu ra điều gì đó.

Trần Như Hứa.

Thì ra ý nghĩa tên mình là vậy.

Ngày 23 tháng 2 năm 2040, thời tiết: Nắng

Hôm nay mình đọc cuốn《Tuyển tập thư tình của Camus》.

Mình rất thích Camus, nhưng thường không nói cho bạn bè biết vì họ sẽ nghĩ mình đang ra vẻ.

Gần đây, mình đã dần đọc hết các cuốn sách của ông trong phòng sách.

Cuốn《Tuyển tập thư tình của Camus》này mình cố tình để lại để đọc sau cùng.

Khi lật đến những trang cuối, mình bị cuốn hút bởi một đoạn văn.

“Ước mơ cả đời của tôi là có thể cùng một người trở thành đồng mưu. Ở cậu, tôi đã tìm thấy cảm giác đó, cùng với ý nghĩa mới của cuộc sống.”

Bên cạnh đoạn văn ấy, lại xuất hiện nét chữ phảng phất.

Nét chữ không còn ngây thơ nữa, mà trở nên thanh thoát dịu dàng, như cô gái đội ô bước đi trong con hẻm nhỏ dưới cơn mưa.

Người cầm bút đã lớn.

Cô ấy đã viết ba chữ bên cạnh đoạn văn đó.

Hứa Lâm Trạc.

Ngày 19 tháng 7 năm 2040, thời tiết: Nắng

Ghi chép lại, mùa hè lớp 8, mình cuối cùng cũng gần đọc hết sách trong phòng sách rồi.

Mình thích đọc sách, nhưng chỉ trong phòng sách ở nhà thôi.

Đôi khi mình tự hỏi liệu mình thật sự thích đọc sách, hay chỉ thích quá trình tìm kiếm những bí mật trong phòng sách.

Mình đã sắp đọc hết số sách trong phòng rồi, nhưng mình không định kể với ba mẹ nữa.

Vì mình 15 tuổi, mình đã đủ thông minh rồi, không còn là trẻ con nữa.

Mình nhận ra rằng, có lẽ tất cả những cuốn sách trong phòng sách là do ba mẹ đã đọc từ khi còn nhỏ đến lớn.

Thậm chí mình nghĩ họ biết mình sẽ tìm sách trong phòng đọc, vì mỗi khi mình ở trong đó, ba mẹ không bao giờ đến tìm mình.

Mọi thứ dường như đều tự nhiên như vậy, một quá trình giáo dục được chuẩn bị kỹ càng, đầy toan tính, nhưng lại tràn ngập tình yêu.

Và mình đã gặt hái được rất nhiều.

Trong cuộc phiêu lưu thuộc về riêng mình này, mình đã tìm thấy chính mình.

Một con người có thể giúp mình bước tiếp.

Ngày 28 tháng 3 năm 2041, thời tiết: Âm u

Hôm nay tôi thấy mẹ trên bản tin thời sự phát trong lớp.

Trên màn hình hiện lên rất nhiều dòng bình luận, mọi người đều khen ngợi mẹ, nói rằng mẹ rất đẹp, và còn khen tranh của mẹ rất đẹp nữa.

Tôi mới nhận ra, hóa ra mẹ đã là một họa sĩ tranh thủy mặc nổi tiếng rồi.

Trong đoạn phóng sự, kết hợp giữa phỏng vấn và lời dẫn là câu chuyện về những đóng góp của mẹ trong việc phát triển và đổi mới lĩnh vực tranh thủy mặc trong suốt mười năm qua.

Mẹ trên màn hình mặc một chiếc váy dài màu mực, máy quay phóng to lên, mọi thứ hiện rõ mồn một dưới ống kính HD. Thời gian không buông tha cho ai, nên tôi thậm chí có thể thấy những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt của mẹ khi bà cười.

Năm nay mẹ đã 37 tuổi, trong mắt nhiều người, mẹ không còn trẻ nữa.

Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.

Thế nào là định nghĩa của sự trẻ trung? Tôi cảm thấy một người sẵn sàng ngồi cùng tôi xem một cuốn sách, xem một bộ phim, và cùng khóc khi xúc động, thì là một người trẻ hơn tất cả những người lớn khác.

Tôi đã lớn, và không còn là đứa trẻ sợ bị bỏ rơi như trước nữa.

Giờ đây tôi tin rằng, mình là đứa trẻ may mắn nhất thế gian, bởi tôi có ba mẹ yêu thương mình hết lòng.

Tôi tin rằng ba mẹ là những người duy nhất trên đời yêu thương tôi vô điều kiện.

Ngày 9 tháng 8 năm 2041, thời tiết: Nắng

Hôm nay có một bưu kiện rất lớn được gửi đến nhà.

Ba mẹ vẫn chưa về nhà, tôi tò mò mở ra xem thì thấy hai tấm bảng và một chiếc hộp sắt.

Trên tấm bảng khắc vài chữ lớn, nét khắc rất sâu.

Đó là bảng hiệu của ngôi trường tiểu học hy vọng do ba mẹ tôi đã quyên góp.

Tôi mở chiếc hộp sắt ra, bên trong toàn là những tấm bưu thiếp, trên từng tấm giấy trắng có viết đầy những lời cảm ơn, nét chữ trên mỗi tấm đều khác nhau, đầy sự ngây ngô, có thể tưởng tượng được những người viết chúng đã rất nghiêm túc và chân thành.

Tôi đã đọc hết chúng, đọc đến khi mặt trời lặn.

Tôi lén xếp các tấm thiệp lại, bỏ vào hộp như cũ, như thể chưa từng mở ra.

Ngày 1 tháng 9 năm 2041, thời tiết: Nắng

Tôi đã bắt đầu học cấp ba.

Cấp ba nhàm chán và tẻ nhạt hơn cấp hai nhiều.

Hôm nay tôi trò chuyện với bạn cùng bàn, bạn ấy hỏi: “Tại sao chúng ta phải học nhỉ?” Tôi trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Tôi thật sự không biết. Tôi không giống ba mẹ, tôi không có mục tiêu lớn lao gì, cũng chẳng có điều gì đặc biệt muốn làm.

Tôi học chỉ vì để học, vì những thứ rất tầm thường, như muốn được yêu thích, hay muốn được người khác công nhận.

Tôi cũng không nghĩ rằng việc gán cho việc học một ý nghĩa nào đó có thể khiến việc học trở nên thú vị hơn.

Những thứ vốn dĩ nhàm chán thì dù có nâng tầm thế nào cũng không thể trở nên thú vị.

Giống như tôi vậy.

Tôi về nhà và hỏi mẹ câu hỏi đó. Mẹ hỏi lại tôi: “Thế con nghĩ thế nào?”

Tôi nói: “Con nghĩ học là để trở thành người mà con muốn trở thành.”

Nhưng mẹ lắc đầu, bà nói rằng trở thành người mình muốn là điều rất khó, không chỉ cần có thành tích tốt là đủ.

Bà nói: “Mặc dù học hành không nhất thiết giúp con trở thành người mà con muốn, nhưng nó ít nhất giúp con hiểu được con muốn trở thành người như thế nào.”

Ngày 1 tháng 10 năm 2041, thời tiết: Nắng

Hôm nay ba mẹ dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của cô Sở.

Cô Sở là người phụ nữ ngầu nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai.

Cô Sở nghe nói tôi đã lên cấp ba, cô bảo rất tiếc cho tôi.

Tôi gật đầu, đúng vậy.

Cô Bạch vỗ nhẹ cô Sở, bảo cô đừng làm hư trẻ con.

Ôi trời, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không còn là trẻ con nữa.

Ngày 3 tháng 1 năm 2042, thời tiết: Nắng

Tối qua tôi làm bài tập đến 1 giờ sáng.

Không thể để ba mẹ biết được.

Ngày 16 tháng 4 năm 2042, thời tiết: Âm u

Toán học sao mà khó thế?

Ngày 30 tháng 6 năm 2042, thời tiết: Nắng

Tôi lật lại những trang nhật ký nửa năm qua, phát hiện ra viết về việc học nhiều hơn hẳn.

Tôi thật sự đã nghiêm túc hơn trước rồi.

Không còn cách nào khác, ba mẹ không tốt nghiệp Thanh Hoa thì cũng là Bắc Đại.

Áp lực của tôi lớn quá.

Ngày 1 tháng 8 năm 2043, thời tiết: Nắng

Ai lại phải đi học vào thời điểm này chứ?

Trả lời: Học sinh lớp 12.

Chết tiệt! Toán học!!!

Ngày 2 tháng 9 năm 2043, thời tiết: Nắng

Tốt tốt tốt, cuối cùng tôi đã đạt hạng nhất trong lớp.

Tôi sẽ nằm yên nghỉ ngơi thôi, tạm biệt học hành .

Ngày 18 tháng 9 năm 2043, thời tiết: nắng

Hôm nay trong giờ Thể dục, tôi đi dạo cùng bạn bè và nhìn thấy bức tường đá mới dựng bên hồ, trên đó khắc tên các Thủ khoa của trường qua từng năm.

Tôi vốn chỉ định đi xem cho vui thôi.

Nhưng lại thấy tên ba mẹ tôi.

Ai hiểu cho tôi chứ, tên của ba mẹ thậm chí còn đứng cạnh nhau!

Tại sao ba mẹ chưa từng nói với tôi rằng họ từng là Thủ khoa??

Ngày 18 tháng 10 năm 2043, thời tiết: Âm u

Nằm yên nghỉ ngơi, ư? Không tồn tại đâu.

Mục tiêu của tôi là trở thành Thủ khoa!!

(Nước mắt.jpg)

Ngày 1 tháng 12 năm 2043, thời tiết: Âm u

Hôm nay trời rất lạnh.

Lúc tôi nhận được cuộc gọi của dì Hồ, tôi đang xếp hàng lấy cơm trong căng tin. Các hàng dài dằng dặc, tiếng ồn ào đến mức khó chịu, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng lời dì Hồ nói.

Mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, giờ vẫn còn hôn mê.

Tôi không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, suốt quãng đường tôi không khóc, cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng bệnh.

Một tấm kính ngăn cách giữa hành lang và phòng bệnh, tôi thấy ba ngồi cạnh giường của mẹ, nắm chặt tay bà. Lưng ba tôi lúc nào cũng thẳng tắp như cây tùng bách, nhưng giờ đây đã cong xuống sâu vì nặng nề.

Ông ngồi đó, để mặc cho sự im lặng và nỗi buồn nhấn chìm mình.

Tôi đứng nhìn thật lâu, đôi chân như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên.

Tôi đưa tay chạm vào mặt mình, đầy nước mắt.

Trời ơi, xin ngài, nhất định phải để mẹ tôi tỉnh lại.

Xin đừng đối xử với mẹ tôi như vậy.

Tôi có thể không cần hạnh phúc, không cần niềm vui, không cần bất cứ thứ gì. Hãy lấy hết may mắn của tôi và trao nó cho mẹ.

Xin ngài.

Mười bảy năm qua, tôi chưa bao giờ cầu xin ngài điều gì, ngay cả khi tôi bị bỏ rơi.

Xin ngài lần này hãy nghe lời cầu xin của tôi. Tôi và ba không thể mất mẹ được.

Ngày 3 tháng 12 năm 2043, thời tiết: Mưa

Kỳ thi thử lần một kết quả thảm hại, đúng như dự đoán.

Tôi lờ đờ trôi qua hai ngày, không biết ngày đêm thế nào, cho đến khi ba trở về và tìm thấy tôi trong phòng.

Câu đầu tiên ba nói với tôi là mẹ đã tỉnh rồi.

Tôi lao vào ôm lấy ông và khóc nức nở lần đầu tiên trong đời.

Kể từ ngày rời khỏi cô nhi viện, tôi chưa bao giờ khóc như vậy. Bởi tôi biết, khóc chỉ khiến người lớn khó chịu, họ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, nên tôi không thể khóc, càng không thể khóc lớn.

Tôi nói với ba rằng tôi đã sợ hãi vô cùng.

Ba ôm tôi, an ủi tôi từng lời, thật dịu dàng.

Ông nói: “Tiểu Cừ, không sao rồi, mẹ sẽ không rời bỏ chúng ta.”

Ông nói như vậy.

Rõ ràng ông cũng đầy vẻ tiều tụy, quầng mắt thâm đen, trông như đã hai ngày không ngủ.

Ngày 6 tháng 1 năm 2044, thời tiết: Nắng

Hôm nay tôi đến thăm mẹ ở bệnh viện, mẹ ngồi bên giường, đang đọc sách.

Bà nhìn thấy tôi bước vào, mỉm cười với tôi.

Lúc nhận ra, tôi đã nằm gục trên chân mẹ, khóc nức nở.

Mẹ vẫn như ngày nào, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, gọi tôi là Tiểu Cừ.

Mẹ nói rằng bà biết tôi là đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế, dù bề ngoài tôi luôn tỏ ra dịu dàng, vui vẻ, không lo âu, không suy nghĩ nhiều, nhưng mẹ hiểu tôi luôn chất chứa nhiều điều trong lòng.

Tôi không hề ngạc nhiên khi mẹ nhìn thấu sự giả vờ của tôi.

Nếu là mẹ, tôi không hề ngạc nhiên.

Mẹ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, Tiểu Cừ, ba mẹ không định tìm hiểu bí mật của con.”

“Bí mật của con chỉ thuộc về con.”

Mẹ nói: “Tiểu Cừ, con chỉ cần hiểu một điều, dù con là ai, ba mẹ vẫn luôn yêu con.”

Ngày 5 tháng 2 năm 2044, thời tiết: Âm u

Hôm nay cả nhà tôi đến nhà dì Lạc làm khách, tôi và Lạc Vụ ở trong phòng, trò chuyện với nhau, chẳng làm gì cũng không thấy chán.

Lạc Vụ đã kể cho tôi một bí mật.

Cô ấy nói, lý do ngay từ lần đầu gặp tôi, cô ấy đã muốn làm bạn với tôi là vì cô ấy nhìn thấy trên cổ tay mình có một sợi chỉ đỏ nối liền với cổ tay tôi.

Cô ấy bảo đó là khả năng đặc biệt của mình, cô ấy có thể nhìn thấy sự ràng buộc giữa hai người, và cô ấy đã biết ngay từ đầu, tôi sẽ trở thành người bạn thân của cô ấy.

Đổi lại, tôi cũng kể cho Lạc Vụ một bí mật.

Tôi nói tôi đã bị bỏ rơi hai lần. Ba mẹ ruột bỏ tôi vì tôi nói rằng tôi đã nhìn thấy bà ngoại đã mất bên mộ; gia đình đầu tiên nhận nuôi tôi cũng bỏ tôi, vì sau khi nhận tôi về, đêm nào người mẹ nuôi cũng mơ thấy những hồn ma đến đòi nợ.

Tôi nói rằng tôi đã xem số mệnh của mình. Mệnh cách của tôi rất xấu, không gây họa cho mình thì cũng gây họa cho người thân. Tôi định sẵn sẽ mang lại rắc rối cho những người bên cạnh.

Lạc Vụ nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Vậy đó là lý do cậu suy sụp khi biết dì Trần gặp tai nạn sao?”

Tôi gật đầu.

Thực ra tai nạn của mẹ không quá nghiêm trọng, nhưng tôi đã sợ hãi đến tột độ. Tôi sợ rằng chính mình đã mang lại vận rủi cho mẹ, sợ rằng mẹ gặp nạn là do tôi.

Lạc Vụ nắm tay tôi, cô ấy bảo cô ấy không hiểu về số mệnh hay tướng số, cũng không tin vào số phận.

Cô ấy nói: “Nếu thật sự có số mệnh, thì chắc chắn cũng sẽ có phần mà con người có thể thay đổi được.”

Cô ấy là người luôn tin vào sự quyết định của con người.

Tôi nghĩ, có lẽ trong quá trình trưởng thành, tôi đã bị ảnh hưởng nhiều từ cô ấy.

Rõ ràng trước đây tôi chỉ là một kẻ buông xuôi, chấp nhận mọi thứ, nhưng giờ đây, tôi lại bắt đầu tham vọng cùng không cam lòng.

Tôi là một người ích kỷ, lần đầu tiên không nghĩ cho bản thân, là vì yêu mẹ.

Tôi là một người bị nguyền rủa, lần đầu tiên cảm thấy mình có thể được tha thứ, là vì mẹ vẫn ở lại bên tôi.

Ngày 3 tháng 3 năm 2044, thời tiết: Nắng

Vào ngày tuyên thệ trước kỳ thi 100 ngày, ba mẹ đã viết cho tôi một bức thư.

Tôi không dám mở ra đọc trong lớp, và điều đó đã chứng minh rằng tôi đúng. Nếu mở ra, chắc chắn tôi sẽ khóc như một đứa ngốc, làm bạn cùng bàn hoảng sợ.

Ba mẹ nói rằng họ biết tôi không thích học, và cũng chưa từng tìm thấy niềm vui trong việc học. Họ hiểu rằng tôi cố gắng chỉ vì không muốn làm họ thất vọng.

Ba mẹ nói rằng từ khi lên cấp ba, tôi đã luôn chăm chỉ học tập, mọi nỗ lực của tôi, họ đều thấy.

Ba mẹ nói, thực ra họ không yêu cầu tôi phải đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng không bắt buộc tôi phải trở thành Thủ khoa của tỉnh năm nay. Họ khuyên tôi đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, giữ tâm trạng thoải mái để vượt qua 100 ngày cuối cùng.

Ba mẹ nói rằng họ chỉ mong tôi có một cuộc sống bình an, suôn sẻ, không quan trọng tôi có xuất sắc hay không. Họ chỉ muốn tôi trở thành con người mà tôi mong muốn, hy vọng tôi có thể đạt được những điều mình ao ước.

Ba mẹ nói rằng họ chưa bao giờ hối hận khi để tôi trở thành con gái của họ.

… Thật sự muốn khóc quá.

Ba mẹ ơi, con cũng chưa bao giờ hối hận vì được làm con gái của ba mẹ.

Ngày 19 tháng 6 năm 2044, thời tiết: Nắng

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi lại trở nên rảnh rỗi, ngoài việc học ra, hầu như chẳng có việc gì để làm.

Hầu hết sách trong phòng sách ở nhà tôi đã đọc qua một lượt, nhưng tôi vẫn thích ở lại trong đó, có vài cuốn tôi còn đọc lại lần hai mà không thấy chán.

Hôm nay đột nhiên tôi nghĩ đến việc dọn dẹp phòng sách.

Bởi vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ dọn dẹp nơi này — người bạn đã ở bên tôi suốt bao năm qua.

Khi tôi đang quét bụi trên đỉnh kệ sách, tôi phát hiện ra một cuốn sách bị bỏ quên ở đó.

Cuốn sách khá dày, bìa mạ vàng, có thể nhận ra nền ban đầu là màu trắng nhưng giờ đã phủ kín bởi lớp bụi đen sì.

Tôi lau sạch bìa sách, trên đó in tên:《Sức Mạnh Của Sự Mỏng Manh》.

Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi đã đọc cuốn này rồi, nó vẫn đang nằm ngay ngắn ở tầng đầu tiên của giá sách.

Tại sao lại có thêm một cuốn 《Sức Mạnh Của Sự Mỏng Manh》ở đây?

Khi tôi định mở sách ra, một bức thư rơi ra từ trong đó.

Nét chữ thật đẹp, thanh thoát như rồng bay phượng múa.

Giống chữ của ba quá.

Ba.

Tôi mở bức thư ra và đọc từng từ một.

Trong thư, ba mới chỉ 19 tuổi, đây là lá thư tình ba viết cho mẹ.

Tôi không ngờ lại có thể tìm thấy một kho báu như thế này.

Trong phong bì còn có một tấm ảnh chụp lấy liền, hơi phai màu theo thời gian.

Một cặp thiếu niên đứng bên cửa sổ, phía sau họ là những cây xanh tươi tốt, họ mặc đồng phục trung học, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía ống kính, như thể nụ cười đó sẽ được lưu giữ mãi mãi.

Cuối thư ba viết: “Tôi không biết tôi sẽ yêu cô ấy bao lâu, liệu chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua giông bão của tương lai hay không, liệu chúng tôi có thể cùng đi đến cuối con đường hay không. Nhưng bây giờ tôi chắc chắn, tôi yêu cô ấy, cô ấy có một vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.”

“Nếu tôi là vũ trụ, thì cô ấy chính là ngôi sao không thể thay thế trong vũ trụ đó.”

Ba.

Tôi âm thầm trả lời trong lòng.

Ba sẽ yêu mẹ rất lâu, rất lâu.

Rất lâu, rất lâu.

Ngày 2 tháng 9 năm 2044, thời tiết: Nắng

Tôi sắp đi học đại học rồi.

Có lẽ từ giờ tôi sẽ không viết nhật ký nữa.

Tôi chưa bao giờ thích viết nhật ký, nhưng tôi yêu ba mẹ của mình.

Tạm biệt.

Tạm biệt.
 
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Chương 192: Ngoại truyện 28: Về mãi mãi (Hoàn toàn văn)



Ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, tràn đầy sức sống.

Trần Duyên Tri đã dậy rất sớm. Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng cô sẽ đưa Trần Như Hứa đến lớp học tiếng Anh giao tiếp, và sau đó cô có thể thư thả dành thời gian buổi sáng ở nhà.

Cô xuống lầu uống nước, thấy dì giúp việc đã bày sẵn bữa sáng lên bàn, còn Trần Như Hứa đã ngồi vào ghế của mình, đang ăn bữa sáng.

Trần Duyên Tri ngồi xuống, dì giúp việc bưng đĩa thức ăn đến trước mặt cô. Cô khẽ xoa đầu Trần Như Hứa, cười hỏi: “Hôm nay dậy sớm thế à?”

Trần Như Hứa gật đầu: “Hôm nay con phải đến sớm, cô giáo nói sẽ kiểm tra bài thuyết trình tuần trước.”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Ra vậy. Thế trưa nay con muốn ăn ở nhà hay đi ra ngoài ăn?”

Trần Như Hứa ngoan ngoãn đáp: “Con muốn ăn ở nhà, con muốn ba nấu.”

Trần Duyên Tri trêu đùa: “Vậy dì nấu không ngon sao?”

Dì giúp việc vừa đi ngang nghe vậy, liền làm vẻ mặt đau lòng. Trần Như Hứa vội vàng xua tay: “Không phải đâu, con chỉ muốn ăn món ba nấu thôi. Dì nấu cũng rất ngon mà!”

Lúc đó Trần Duyên Tri mới nhận ra, khi cô dậy thì bên cạnh đã trống không. Nhưng rõ ràng hôm nay Hứa Lâm Trạc không có lịch làm việc: “Ba con đi đâu rồi?”

Trần Như Hứa đáp: “Ba vừa tập thể dục xong rồi lại đi siêu thị, chắc là mua gì đó.”

Trần Duyên Tri thường nghĩ mình đã dậy sớm hơn so với hồi còn học đại học, nhưng trong nhà này, cô vẫn luôn là người dậy muộn nhất.

Trần Duyên Tri lái xe đưa Trần Như Hứa đến lớp học. Ánh nắng mùa hè chiếu qua cửa sổ xe, mờ ảo trong làn sóng nhiệt. Nhìn khuôn mặt trầm tư của con gái ngồi ghế phụ, cô không thể không hỏi: “Tiểu Cừ, sao trông con có vẻ lo lắng thế?”

Trần Như Hứa ngẩn ra một chút rồi đáp: “À, con đang nghĩ đến bài tập của cô giáo dạy Văn.”

Trần Duyên Tri hỏi: “Bài tập khó lắm à?”

Giọng Trần Như Hứa trở nên trầm xuống: “Cô giáo bảo tuần này phải viết bài văn, nhưng đề bài khó quá, con nghĩ mãi mà không biết viết gì.”

Trần Duyên Tri hỏi tiếp: “Đề bài là gì thế?”

Trần Như Hứa đáp: “Là ‘Về mãi mãi’.”

Trần Duyên Tri hơi bất ngờ: “Mãi mãi à? Ừm… đề bài này cũng hơi khó thật.”

Đặc biệt là đối với một học sinh tiểu học, đây là khái niệm không dễ để hiểu.

Trần Như Hứa lắc đầu, chán nản: “Dạ, con không nghĩ ra gì cả.”

Sắp đến nơi, Trần Duyên Tri giảm tốc độ, an ủi: “Không sao đâu, Tiểu Cừ cứ đi học lớp tiếng Anh trước đã. Khi nào về, ba mẹ sẽ giúp con nghĩ cách viết, được không?”

Trần Như Hứa gật đầu: “Dạ, được.”

—-

Hứa Lâm Trạc: “Ừm, quyển sách này là bản mới anh vừa mua. Anh thấy gần đây họ phát hành phiên bản mới có tranh minh họa màu.”

“Anh định sẽ lấy bản cũ ra và thay thế bản mới vào giá sách trong phòng làm việc. Như vậy khi Tiểu Cừ tìm thấy quyển này, con bé sẽ dễ dàng đọc hơn.”

Trần Duyên Tri ngắm nhìn khuôn mặt của Hứa Lâm Trạc từ góc nghiêng, rồi hỏi: “Vậy quyển sách cũ đó có thể cho em được không?”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Tất nhiên, em muốn sao cũng được mà.”

Trần Duyên Tri hài lòng: “Trưa nay anh cùng em đi đón Tiểu Cừ nhé?”

Hứa Lâm Trạc đáp: “Ừ, được thôi.”

Hai người cùng nhau đón Trần Như Hứa về nhà. Trần Như Hứa vẫn còn đang bận tâm về đề bài văn của mình. Vừa về đến nhà, cô bé đã vội vàng hỏi Hứa Lâm Trạc: “Ba ơi, ba nghĩ mãi mãi là gì?”

Hứa Lâm Trạc thoáng ngạc nhiên: “Mãi mãi?”

Trần Như Hứa gật đầu thật mạnh: “Dạ đúng!”

Trần Duyên Tri bật cười: “Ôi, đây là bài tập làm văn của con bé tuần này. Đề tài là ‘Về mãi mãi’.”

Hứa Lâm Trạc cười: “Ra vậy. Để ba nghĩ xem… Ừm, Tiểu Cừ chưa biết nên viết gì phải không?”

Trần Như Hứa gật đầu: “Dạ.”

Hứa Lâm Trạc nhẹ giọng: “Thật ra, có lẽ cô giáo chỉ muốn biết các con suy nghĩ thế nào về từ ‘mãi mãi’. Con có thể viết như viết nhật ký, nghĩ gì thì viết nấy.”

Trần Duyên Tri xen vào: “Chẳng phải như thế là viết tản văn sao?”

Hứa Lâm Trạc cười: “Viết tản văn cũng được mà.”

Trần Duyên Tri xoa đầu Trần Như Hứa: “Không ngờ bây giờ tiểu học đã phải học viết tản văn rồi.”

Hứa Lâm Trạc khẽ thở dài: “Đúng là một đề bài khó. ‘Mãi mãi’ là một điều rất xa vời, vì không có gì là mãi mãi cả.”

Trần Như Hứa suy tư, rồi bất ngờ quay sang hỏi Hứa Lâm Trạc, giọng rất nghiêm túc: “Ba ơi, ba có yêu mẹ mãi mãi không?”

Cả Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri đều sững lại trong giây lát. Trần Duyên Tri nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhướn mày, lộ ra nét mặt có chút trêu đùa, rồi hỏi: “Anh yêu, anh có yêu em mãi mãi không?”

Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri, nụ cười nhẹ thoáng trên môi, nhưng giọng nói vẫn ấm áp và kiên nhẫn: “Anh yêu em. Nhưng ‘mãi mãi’ là một khái niệm mơ hồ. Điều chúng ta có thể làm là luôn cố gắng để tiến gần đến điều đó.”

Trần Như Hứa thất vọng: “Ba nói mà chẳng khác gì không nói.”

Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng không thể nhịn được nữa, cô xoa đầu con gái, dịu dàng nói: “Tiểu Cừ à, con không cần phải quá bận tâm về ý nghĩa của ‘mãi mãi’ đâu.”

“Đời người rất ngắn, chỉ vài chục ngàn ngày, chưa đến một trăm năm. Thời gian ngắn ngủi ấy, nói về mãi mãi dường như là điều nhỏ bé và vô nghĩa.”

“Vì vậy mẹ nghĩ rằng ‘mãi mãi’ đối với chúng ta chính là chuỗi ngày bình thường nối tiếp nhau.”

Trần Như Hứa ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một lát, rồi mắt cô bé sáng lên: “Con nghĩ ra mình sẽ viết gì rồi!”

“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ!” Trần Như Hứa nhảy phắt khỏi ghế và chạy lên lầu: “Con sẽ đi viết bài văn ngay!”

Trần Duyên Tri gọi với theo: “Viết xong nhớ xuống ăn cơm đó nha!”

Buổi tối, Trần Duyên Tri tựa vào đầu gối của Hứa Lâm Trạc, thoải mái đọc sách. Bất chợt, cô nhớ ra điều gì đó: “Tiểu Cừ sang năm là tốt nghiệp tiểu học rồi.”

Hứa Lâm Trạc gật đầu: “Ừ, thời gian trôi nhanh thật.”

Trần Duyên Tri ngồi dậy, chạm tay vào mũi anh, rồi trêu đùa: “Anh cũng già rồi.”

Hứa Lâm Trạc chỉ cười nhìn cô: “Vậy còn Thanh Chi cũng bằng tuổi anh mà, em nói sao đây?”

Trần Duyên Tri ngồi xuống giường, giả bộ nghiêm túc: “Nhưng cũng khác nhau chứ, em trẻ hơn anh nửa năm cơ mà.”

“Trẻ hơn nửa năm cũng là trẻ đấy.”

Hứa Lâm Trạc đáp lại: “Rồi em cũng hết trẻ sớm thôi.”

Trần Duyên Tri nhướn mày, nắm tay định đánh anh: “Hứa Lâm Trạc, anh biết ăn nói không đấy?”

Hứa Lâm Trạc bị đánh vài cái nhưng vẫn cười: “Xin lỗi, để anh nghĩ lại… Trong lòng anh, em mãi mãi là một đứa trẻ, vậy có được không?”

Trần Duyên Tri cố tình lặp lại: “Ồ, mãi mãi à?”

“Anh dám nói mãi mãi. Thế mà không cẩn thận chút nào.”

Hứa Lâm Trạc ôm cô vào lòng: “Đúng như em nói, mãi mãi là từng ngày một.”

Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Em chỉ nói để trả lời Tiểu Cừ thôi, chứ làm gì có mãi mãi thật sự.”

“Cái chết là kết thúc, sự lãng quên là kết thúc, thậm chí sự chia tay cũng là kết thúc. Kết thúc thì dễ dàng, nhưng mãi mãi lại quá khó. Ngay cả một câu chuyện cũng có kết thúc.”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, giọng dịu dàng: “Vậy em có nghĩ rằng khi một câu chuyện kết thúc, nó thực sự đã hết không?”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc, rồi cô dựa vào vai anh, mãi đến khi anh nhẹ nhàng vuốt tóc và lưng cô, cô mới khẽ nói: “Em không nghĩ vậy.”

Cái gì mới là kết thúc thật sự? Một đoạn kết hoàn chỉnh trong một quyển sách, hay là sự chấm dứt của cuộc đời?

Không phải. Kết thúc thật sự nằm trong lòng mỗi người, nó không thay đổi chỉ vì một chữ “Hết.”

Trần Duyên Tri không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, trong giấc mơ, cô chìm vào một màn đen thẳm ngọt ngào, xung quanh mùi hương hoa cỏ và cây cối như đang len lỏi, từ từ dâng lên.

—-

Lúc này, Sở Thanh đã ngồi trong quán trà sữa được một giờ đồng hồ.

Quán trà sữa chật chội với những dãy ghế ngồi sát nhau, tiếng ồn ào của các nhóm học sinh trung học xung quanh tràn ngập không gian nhỏ bé này. Các học sinh từ những trường gần đó thường bước vào quán, dừng lại ở quầy gọi món, hoặc ngồi lại một góc để trò chuyện.

Sở Thanh đã không còn là học sinh trung học nữa, nhưng khi nhìn những gương mặt trẻ trung ấy, cô vẫn không thể rời mắt, cảm thấy có chút hoài niệm.

Ban đầu cô chỉ định mua một cốc trà sữa mang đi.

Ánh mắt của cô vô tình dừng lại ở góc xa nhất của quán, gần bức tường kính, nơi có một đôi nam nữ đang ngồi.

Cả hai đều mặc đồng phục học sinh xanh trắng. Cô gái có làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài được buộc gọn ra sau bằng dây buộc màu xanh đậm, để lộ nửa khuôn mặt trong veo như bức tranh thủy mặc; còn chàng trai thì quay lưng về phía Sở Thanh, cô không nhìn rõ mặt, nhưng bờ vai rộng và bàn tay cầm bút với ngón tay thon dài của cậu thì vô cùng nổi bật.

Họ ngồi yên lặng trong một góc, dường như đến đây để học. Trước mặt họ là một tờ bài tập Toán và vài cuốn sách bài tập, họ đang thảo luận về phương pháp giải bài và đáp án, trông có chút lạc lõng giữa khung cảnh ồn ào của quán trà sữa.

Không gian nhỏ hẹp khiến các bàn ghế trong quán khá sát nhau, Sở Thanh có thể nghe rõ từng câu đối thoại giữa hai người.

Cô gái lên tiếng tranh luận, giọng nói vang lên đầy tự tin: “Tôi nghĩ cậu tính sai rồi, làm sao x lại có thể là một phân số được? Hơn nữa mẫu số lại kỳ quặc thế kia.”

Cậu thiếu niên dường như đang cân nhắc câu chữ, giọng nói có phần chắc chắn nhưng vẫn nhẹ nhàng: “Tôi chắc chắn là không tính sai đâu. Chỗ này rất dễ xảy ra lỗi trong quá trình suy luận, tôi đã kiểm tra ít nhất ba lần rồi, chắc chắn không có vấn đề gì. Hay cậu thử tính lại lần nữa xem, Thanh Chi?”

Cô gái đẩy tờ giấy nháp qua, giấy phát ra tiếng sột soạt, “Vậy để tôi thử tính lại lần nữa.”

Quá trình tính toán của cô gái diễn ra nhanh chóng, sau khi có kết quả, cô dừng bút, im lặng trong chốc lát.

Cậu thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười hiện rõ trên đôi mắt phượng đẹp của cậu: “Kết quả tính ra chưa?”

Cô gái dường như đã hơi cứng đờ, giọng nói khẽ khàng: “… Ừm, hình như là tôi tính sai rồi.”

Cậu thiếu niên bật cười, cô gái liếc cậu một cái: “Hứa Lâm Trạc, tôi tính sai rồi, cậu vui lắm phải không?”

Cậu thiếu niên nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Tất nhiên là không phải.”

“Nhưng mà sai rồi cũng không sao, chúng ta có thể cùng làm lại từ đầu, được không?”

Cô gái nghe xong liền tiến lại gần, gần như sát vào cậu: “Cậu dạy tôi làm thế nào nhé.”

Cậu thiếu niên trêu chọc: “Thế tôi có được lợi gì không?”

Cô gái nghe như đang nghiến răng: “Không có!”

Cậu thiếu niên bật cười: “Không có lợi gì à? Vậy cũng được.”

Sở Thanh ngồi ở góc quán, nhìn hai người từ xa, ngắm nhìn họ trong một khoảng thời gian dài.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây, hòa quyện với bóng râm, vẽ nên một bức tranh thủy mặc mờ ảo trên cửa kính. Họ ngồi bên chiếc bàn dài màu trắng, phía ngoài là cỏ xanh và con đường, tạo nên một khung cảnh như bức tranh không bao giờ phai nhạt.

Trong quán, một bài hát quen thuộc vang lên. Khi giai điệu của bài《Trang Cuối》 cất lên, Sở Thanh gần như có thể hát theo.

“Nếu đây là trang cuối cùng…”

Sở Thanh thì thầm lặp lại câu hát đã nghe bao nhiêu lần, lúc đó, điện thoại của cô rung lên với một tin nhắn mới. Đồng nghiệp nhắc cô rằng giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Sở Thanh cầm cốc trà sữa đã nguội đi khỏi quán, dù lòng vẫn còn lưu luyến không muốn rời xa.

Đợi đèn giao thông đổi màu ở lề đường, trong một khoảnh khắc ánh mắt cô lướt qua, Sở Thanh chợt quay đầu nhìn về phía cửa kính phía sau.

Bên trong, cặp đôi học sinh vẫn đang chăm chú, mỗi người cầm một cây bút, ngòi bút di chuyển đều đặn trên giấy. Cả hai người ngồi sát bên nhau, đầu cúi sát, cùng giải bài tập trong một không gian riêng của họ.

Sở Thanh đứng từ xa nhìn họ, một nụ cười nhẹ nở trên môi, rồi cô xoay người và rời đi.

Ở bên trong, Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì, nhưng thứ cô thấy chỉ là một bóng dáng lạ đang dần khuất sau góc phố.

Bên cạnh cô, giọng nói điềm đạm của Hứa Lâm Trạc vang lên: “Lần này tôi nói thế đã dễ hiểu hơn chưa?”

Trần Duyên Tri quay sang nhìn cậu, khẽ gật đầu: “Ừ, lần này thì hiểu rồi.”

Bài hát trong quán vẫn tiếp tục phát, giọng nữ nhẹ nhàng như những giọt mưa rơi trên dòng suối.

Trần Duyên Tri lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng vừa thu hút cô đã biến mất ở cuối con phố. Không hiểu sao khi nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài, cô bỗng nhớ về một đoạn nhật ký cô đã viết vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi trung học của mình.

“Những linh hồn tỏa sáng cuối cùng cũng chỉ là số ít. Có lẽ cả cuộc đời này cũng sẽ không gặp được người như thế, có lẽ sẽ không bao giờ có được ngày được soi sáng. Có lẽ chúng ta không thể trở thành một ngôi sao, cũng chẳng thể thấy được ánh sáng thật sự.”

“Nhưng nếu chúng ta đã từng sưởi ấm nhau bằng ánh sáng của những con đom đóm nhỏ bé, đã từng nhìn thấy sự mong đợi trong đôi mắt của nhau, đã cùng nghe tiếng hoàng hôn lắng đọng trên những hành lang dài, đã từng mơ thấy mùi hương của những bông hoa chuông vàng rơi xuống…”

“Vậy thì chúng ta cũng đã có một khoảnh khắc trở thành cầu vồng rực rỡ.”

Giấc mơ của Trần Duyên Tri chợt kết thúc. Cô từ từ tỉnh dậy, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng trải dài khắp giường.

Buổi sáng, mọi thứ vẫn yên tĩnh và dịu êm. Bên cạnh cô là người đàn ông mà cô yêu đang say ngủ, hơi thở anh đều đặn.

Trong mơ, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc đã cùng nhau trải qua một mùa hè ngắn ngủi như thể vẫn còn ở ngay trước mắt.

Cô không di chuyển, chỉ yên lặng ngắm nhìn Hứa Lâm Trạc. Sau đó, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh.

Mùa hè ấy…

Mùa hè rực rỡ trong ký ức, là mùa hè mà chúng ta sẽ không bao giờ có lại lần thứ hai.

Nhưng cô từng cùng anh trải qua, cũng đã đủ để nó trở thành “mãi mãi”.

——Hoàn toàn văn——
 
Back
Top Bottom