Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
160607598-256-k166199.jpg

Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Tác giả: KrayandDam
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thụ Chi Dĩ Tang.

Thể loại: Cổ trang, song hướng thầm mến, ngọt, đoản văn, có H.

ĐAM MỸ NHA.

Độ dài: 18 chương + 6 phiên ngoại.

Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế.

CP: Dương Tiềm (sủng nịch phúc hắc hoàng đế công) x Lý Tầm (chính trực dũng cảm sử quan thụ).

P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.

Editor: K&D.

 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Văn Án.


Tác giả: Thụ Chi Dĩ Tang.

Thể loại: Cổ trang, song hướng thầm mến, ngọt, đoản văn, có H.

ĐAM MỸ NHA.Độ dài: 18 chương + 6 phiên ngoại.

Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế.CP: Dương Tiềm (sủng nịch phúc hắc hoàng đế công) x Lý Tầm (chính trực dũng cảm sử quan thụ).P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.Editor: K&D.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 1.


Lý Tầm nhậm chức sử quan, bởi vì là nhiệm vụ, quanh năm đều hầu hạ bên người hoàng đế, cơ hồ như hình với bóng.Về việc quản lý tư liệu lịch sử, y chẳng có hứng thú gì, nhưng bù lại có trí nhớ khá tốt, so đi sánh lại, y càng yêu thích công việc ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của hoàng đế.

Đôi khi còn có thể biết được không ít bí mật hoàng thất.Lại nói đến công việc này, đãi ngộ thật không tồi, chỉ có duy nhất một điều khiến y sầu muộn, chính là hoàng đế luôn không chịu nghỉ ngơi sớm, thay vào đó là cả đêm không ngủ phê duyệt tấu chương, dẫn đến y cũng không thể đi ngủ đúng giờ, ngẫu nhiên còn phải phân phó công công vào điện thêm dầu vào đèn hay pha trà.Hoàng đế không phải hung quân, đối xử với hạ thần cũng không có gì không tốt, chỉ có điều là quá chăm lo việc nước.

Lý Tầm suy nghĩ suy nghĩ, cảm thấy việc này cũng chẳng phải chuyện gì xấu để y có thể khuyên can, chỉ có thể chấp nhận sự thật mà ôm quyển sách ngồi một bên chờ đợi, hoàng đế vậy mà cũng quên luôn việc có y ở đó.Lý Tầm năm nay khoảng 20 tuổi, gương mặt cũng không thuộc loại tầm thường, đi trên đường vẫn bị các cô nương ném cho trái cây hoặc khăn tay, mà đến nay vẫn không có hôn phối, y cũng chẳng bận tâm đến việc này.

Y lại không thường xuyên về nhà, nên cũng không có ông mai bà mối nào bắt được y, thường này ngoại trừ công việc bên cạnh hoàng đế kia thì cũng không có gì để làm, thực sự quá rãnh rỗi.Trong lúc chờ đợi hoàng đế nhớ tới việc đi ngủ thì 'sở thích' của y là tưởng tượng, không có việc gì thì lại lấy cuộc đời mình ra rà soát nhớ lại một hồi, luôn luôn trong trạng thái chuẩn bị để viết một quyển tự truyện cho bản thân, đáng tiếc đến hôm nay cái gì cũng chưa viết ra.Sắc trời tối dần, Lý Tầm đoán chắc hôm nay hoàng đế lại muốn một đêm không ngủ duyệt tấu chương, nghĩ nghĩ liền nhịn không được mà ngáp một cái."

Bây giờ đã là lúc nào?"

Hoàng đế đột nhiên hỏi.Lý Tầm bị làm cho giật mình sợ hãi, ngay lập tức đem nửa cái ngáp kia nuốt trở về, cúi đầu bước về phía trước cung kính nói "Đã canh ba."

Hoàng đế liếc y một cái, Lý Tầm cảm thấy thần sắc kia thập phần cổ quái, hơn nữa điểm rơi của ánh mắt cũng thập phần quái lạ.

Lý Tầm cúi đầu tự đánh giá một vòng cái eo của mình, cảm thấy gần đây có chút cực khổ, chút thịt thực vất vả nuôi được giờ lại tiêu đi mất rồi.Hoàng đế ho khan một tiếng, có lẽ cảm thấy bản thân chèn ép hạ thần có chút quá, lương tâm đại phát nói: "Vậy ngươi không cần đợi ở đây, về nghỉ trước đi."

Lý Tầm cướp lời: "Việc này không hợp lễ nghi, thưa bệ hạ."

Hoàng để nghe vậy đành nói: "Vậy hôm nay tới đây thôi, trẫm cũng mệt rồi."

Thâm tâm Lý Tầm mừng như điên, lại giả đò bình tĩnh đáp ứng.Hoàng đế tay đỡ trán, cười nói: "Sắc trời cũng đã tối rồi, hôm nay ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi đi."

Lý Tầm cẩn thận suy xét xem đây có phải một loại chèn ép khác, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng thản nhiên như không của hoàng đế, y cũng không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.Vị quân vương này tương đối trẻ, bởi tiên hoàng đột ngột băng hà không kịp chuẩn bị, hoàng đế liền bị bách quan trong triều trong lúc rối loạn mà đẩy lên làm vua, tính ra cách lúc đó cũng chỉ mới hơn một năm.Lý Tầm là được đề cử tới nhậm chức, tài văn chương cũng không tồi, trước đó đã làm việc ở Văn quán.

Hầu hạ bên người hoàng đế có đãi ngộ tốt liền bệnh cũ tái phát, tính cách vốn có lại quay trở về, tự phụ không biết bao nhiêu lần, may là hoàng đế nhân từ, đối với nhân vật nhỏ nhoi bên cạnh này cũng do chưa làm ra hậu quả nghiêm trọng gì nên chẳng để ý, Lý Tầm mới có thể an toàn làm một sử quan đến ngày hôm nay.Hiện tại hoàng đế trực tiếp bảo y hãy qua đêm trong cung, y vẫn là rất vui vẻ, thứ nhất là không cần nấu ăn, thứ hai là không cần phải đi đêm để trở về, cho nên tâm tình thập phần sảng khoái.Lý Tầm từ bên ngoài lấy được cái giường nhỏ để nằm, ngủ được mơ mơ hồ hồ phảng phất nghe được có người đi lại, y tranh đấu một chút vẫn là không dậy nổi, liền tiếp tục ngủ đến thập phần thơm ngọt.

Hoàng đế nửa đêm không ngủ được, bưng nến đến ngồi bên cạnh y nhìn hết nửa ngày, vẫn là không nhịn được nặn nặn eo y.Eo của Lý Tầm thật sự rất nhỏ, bình thường mặc quan phục rộng rãi không nhận ra được, y sam một khi bó chặt lại là lộ ra thập phần rõ ràng.Hoàng đế nặn xong eo y càng ngủ không được, chỉ có thể quay về tiếp tục phê tấu chương.

Vậy là cả một đêm, ngược lại Lý Tầm, ngủ đến xém chút lọt xuống giường.Hoàng đế có chút phiền muộn, mới sáng sớm liền kêu công công giúp thay đồ rửa mặt.Lý Tầm dùng hình ảnh cá chép lộn đầu để té xuống giường, mơ mơ hồ hồ mà mò mẫm khắp nơi.

Y thực sự là ngủ đến mơ màng rồi, quên mất bản thân vẫn đang ở trong cung, chẳng trách mò cả ngày cũng không mò tới được nửa cái ghế, cái tay mò loạn xạ lại bị người ta bắt lấy."

Ai đó, làm gì vậy chứ!"

"Lý Tầm."

Ai nha!

Lý Tầm giật mình lập tức tỉnh hẳn, hô lớn: "Vi thần biết tội!" cùng lúc nhanh chóng quỳ gối, sững sờ phát hiện, quỳ không xuống.

Hồi thần lại lén nhìn sắc mặt của hoàng đế, nhìn hắn giống mà cũng không giống như muốn trách tội mình, nhìn lại mới biết tay mình vẫn còn trong tay hoàng đế, không nghĩ tới khi quỳ xuống cư nhiên lại không thể dùng năng lực hồng hoang với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để giật tay lại, hoàng đế nắm cũng quá chặt rồi.Thấy Lý Tầm ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, hoàng đế cũng đành thả tay y ra.

Tay Lý Tầm một lần nữa được thả tự do, ngay lập tức ôm vào trong ngực, tâm kinh đảm chiến chỉ sợ một giây nữa móng vuốt sẽ bị chặt ngay.Hoàng đế ho khan một tiếng: "Được rồi, chuẩn bị đi, nên thượng triều rồi."

Lý Tầm ai một tiếng, bay đi rửa mặt, đánh dậy sức sống của bản thân, y sam vẫn là bộ dạng của vị tiểu sử quan ngây thơ vâng lời kia.Hoàng đế ngược lại cảm thấy khá tiếc hận.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 2.


Lý Tầm biết hoàng đế thích nửa đêm phê duyệt tấu chương, nhưng lại không biết hoàng đế nhất thời cao hứng lại còn có thể hơn nửa đêm đi dạo Ngự Hoa viên.

Hoa viên của hoàng gia thật sự rất đẹp, nhưng hơn nửa đêm không đi ngủ lại tới đây ngắm hoa, thực sự khiến Lý Tầm cảm thấy người này hơn phân nửa là bị điên.Nhưng y thân chỉ là một thần tử, nên cũng chẳng thể nói gì, hơn nữa hoàng đế cũng không phải đêm đêm xuân tiêu không tảo triều, cũng không có sủng tin yêu phi ăn chơi hưởng lạc, chỉ là đi ngắm hoa hoa cỏ cỏ, thú vui nho nhỏ này cũng không phải không thể lý giải.Lý Tầm đối với việc này không có hứng thú, mắt luôn nhìn vào sách, giả như một vị sử quan hiền lành vâng lời.Hoàng đế muốn đi coi hoa quỳnh, còn đặc biệt tự thân xách đèn, đuổi hết người hầu bên cạnh, chỉ cho Lý Tầm đi cùng. [:)))))))))] Lý Tầm lời nói không chút tư tâm: "Bệ hạ, thần không biết võ công, nếu như gặp phải nguy hiểm không thể kịp thời hộ giá."

Hoàng đế cười nói: "Không sao, trẫm có thể bảo vệ ngươi."

Lý Tầm đại kinh, lập tức nói: "Bệ hạ, việc này thực không được!"

Xong lại cảm thấy lập trường không đủ kiên định, đang nuôi dưỡng ý định thuyết giáo giảng đạo, nội tâm rục rà rục rịch mà hưng phấn.

Đáng tiếc khoang miệng vừa mở đã bị hoàng đế đánh gãy."

Được rồi, trẫm đang có hứng thú, đừng để mất hứng."

Lý Tầm ngay lập tức vâng lời ngậm miệng, đồng thời đem thái độ trong lời nói của hoàng đế thay đổi tương đối, rồi mới ghi chép lại.Chính tại khoảng thời gian chờ đợi đó, hoa quỳnh đã run rẩy nở cả cây.

Đóa hoa tuyết bạch từ đài hoa xanh non mọc ra, cánh hoa phức tạp mà tinh xảo, vì ánh đèn chiếu rọi mà hiện ra vị đạo khói bụi trần thế.Lý Tầm không thể không thừa nhận, nửa đêm ngắm hoa thật sự đầu óc có chút hâm hâm, nhưng chuyến đi này đích xác rất đáng."

Thế nhân đều nói ngày ngắn khổ đêm dài, sao không cầm đuốc soi*, ái khanh cảm thấy như thế nào?"

Hoàng đế lẳng lặng mở miệng, Lý Tầm sững sờ, tỉ mỉ đánh giá ý này của hoàng đế, hình như đang nói tới lạc thú trước mắt, vậy y có cần phải nói làm hoàng đế thì cần phải chăm lo việc nước không?Liền đáp: "Thần cho rằng, người đều phải chết, phóng túng thanh tình hay cúi đầu theo lễ đơn giản chỉ là lựa chọn của mỗi người."

Hoàng đế lúc này quay đầu lại hỏi: "Vậy theo ái khanh, ngươi chọn thế nào?"

Lý Tầm nhìn hoa quỳnh đã sắp tàn, lại nhìn hoàng đế một cái, cười nói: "Vi thần tự nhiên tuân theo quân mệnh."

Hoàng đế không nói nữa, ánh mắt mang theo chút mơ ước liếc tới eo của Lý Tầm.*Câu này nằm trong "Sinh Niên Bất Mãn Bách", một bài thơ cổ không biết tác giả, ý nói chúng ta đều sống không được đến 100 tuổi, tại sao lại không sống hết mình, nếu cứ sầu não vì ngày ngắn đêm dài, tại sao lại không cầm đuốc lên tiếp tục vui vẻ.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 3.


Khi Lý Tầm còn làm việc ở Văn quán đã viết qua một bài thơ, thuần túy chỉ là viết chơi, viết xong rồi liền quăng ra sau đầu, ai biết được chính bài thơ này lại cố tình đem đến phiền phức cho y.Văn nhân không có việc gì làm liền thích lấy văn thơ của người khác ra để phân tích, trong thơ Lý Tầm viết vừa hay có chữ tiền, liên hệ với câu sau, ý tứ là muốn nói tiền tài là vật ngoài thân.

Trời mới biết lại bị người ta giải thích ra là đang ám chỉ đương kim thiên tử.Bị người hùng hồn lấp liếm phân trần, Lý Tầm nghĩ có ngon ngươi đừng dùng tiền, nếu không ngươi cũng là đang bất kính với đương kim thiên tử.Nghĩ là như vậy nhưng y vẫn là hướng hoàng đế kêu oan.Hoàng đế đối với việc này cũng không có ý kiến gì, lại rất có hứng thú với bài thơ Lý Tầm viết.Lý Tầm cười khan: "Hồi bẩm bệ hạ, bài thơ này cũng chỉ viết cho vui, không mặt mũi gặp người."

Hoàng đế quyết đoán giả ngu, còn âm mưu thử thần tử, ra vẻ thỉnh giáo: "Trẫm gần đây cũng đang định làm một bài, ái khanh không phiền đọc một chút?"

Lý Tầm không thể làm gì khác là đáp ứng.Hoàng Đế nghe một hồi, phát hiện chuyện cũng chỉ như vậy, trong thơ hai câu cuối, một là nói tiền tài sinh sầu lo, một lại nói nâng chén say rồi lại tỉnh, quả thật là do người khác nghĩ nhiều.Nhân tiện nói: "Chu ái khanh lo ngại nhiều rồi, ta lại cảm thấy thơ của Lý ái khanh ngược lại rất có tình thú, cũng chẳng có ám chỉ gì.

Huống chi ta mênh mông một nước, lại không thể cho phép làm một bài thơ."

Hoàng đế cũng đã phát ngôn rồi, Chu đại nhân còn có thể làm được gì, cũng không thể oán trách hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là khen thiên tử thánh minh, nói xong liền quyết đoán xin lui.Lý Tầm cũng không nghĩ tới hoàng đế cư nhiên lại giúp mình, phảng phất như đang nằm mơ, hồ đồ nói cám ơn, lại nghe thấy hoàng đế nói: "Trẫm vốn nghĩ khanh cần cù thật thà, muốn ban thưởng một vài thứ, mà ái khanh lại cho rằng phú quý sinh sầu lo, vậy việc ban thưởng này có thể là không được rồi, miễn cho ái khanh ngược lại sinh sầu lo."

Lý Tầm trong lòng hồi hộp, như là thấy được bản thân đã bỏ lỡ mấy trăm lượng hoa tuyết bạc ròng, mắt rưng rưng nói: "Là do bệ hạ ban thưởng, thần làm sao dám không nhận mà giả thanh cao."

Hoàng đế nói: "Ồ, vậy ý ái khanh là tình nguyện bản thân sinh sầu lo cũng không muốn phụ hảo ý lần này của trẫm?"

Lý Tầm nhanh chóng gật đầu: "Bệ hạ thánh minh."

Hoàng đế nhịn cười nói: "Ái khanh đối trẫm chân thành, trẫm cũng vạn vạn không thể nhẫn tâm khiến ái khanh sinh sầu lo, thôi vậy, việc này sau này không cần nói đến nữa."

Không!

Bạc của ta!Mắt thấy ván đã đóng thuyền, bạc sắp tới tay cũng đã bay, Lý Tầm gần như muốn hộc máu, tâm hóa tro tàn.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 4.


Sau khi vào hạ, khí trời ngày càng nóng.

Lượng băng dự trữ khi trời đông không ngừng được đưa vào trong cung hoàng đế, Lý Tầm đi theo bên cạnh cũng cọ được không ít hơi lạnh.Bởi vì không có khẩu vị, hoàng đế thỉnh thoảng sẽ kêu nhà bếp đem vài món đồ ăn giải nhiệt tới, gọi luôn Lý Tầm ngồi xuống ăn.Tay nghề của trù phòng Lý Tầm đã nghe qua từ trước, hiếm thấy hoàng đế thương cảm hạ thần như vậy, đương nhiên muốn tận dụng hết lộc ăn này.

Bên kia tấu chương trên tay hoàng đế còn chưa lật hết, bên này Lý Tầm đem phần kem cùng nước ô mai được phân cho mình từ lâu đã hết hơn nửa.

Hoàng đế chớp mắt nhìn sang, liền thấy Lý Tầm một bên chấp bút viết, một bên nâng bát thỉnh thoảng uống mấy ngụm, hai bên đều không hạ xuống, không khỏi cười cười."

Ái khanh thật là cẩn cẩn trọng trọng."

Lý Tầm thuận miệng nói: "Bệ hạ quá khen, việc này là thần lấy bệ hạ làm gương."

Hoàng đế cầm ly lên cũng uống một hớp, cười nói: "Ái khanh thì ra ngọt miệng như vậy?"

Lý Tầm nghe vậy buông công sự xuống, cười hì hì: "Sự tình hoàng thượng ngài không biết còn rất nhiều."

Hoàng đế nhíu mày, Lý Tầm thao thao bất tuyệt bắt đầu kể đến lịch sử huy hoàng của bản thân năm đó, miệng lưỡi lưu loát cũng không biết là thật hay giả.Đợi y nói xong, hoàng đế cầm ly rượu kính y.

Mắt Lý Tầm sáng lên, vừa kinh hỉ vừa cẩn trọng nói: "Thần sao dám mơ ước đồ của bệ hạ."

Hoàng đế cười nói: "Trẫm cho phép ngươi mơ ước."

Lý Tầm cầm bát hướng qua đây, chân tâm thật lòng mà cảm kích nói: "Bệ hạ thương yêu hạ thần như vậy, thật là phúc của xã tắc!"

Hoàng đế gác cằm, cười híp mắt nhìn y uống, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: "Chỗ tốt của trẫm, ái khanh còn chưa biết hết."

Lý Tầm nghi hoặc: "Bệ hạ đây là ý gì?"

Hoàng đế vỗ vỗ đầu y: "Làm chuyện của ngươi đi."
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 5.


Lễ Hưu Mộc*, Lý Tầm dự định về thăm nhà một chuyến.*: aka ngày cuối tuần.

Gian nhà lâu rồi không ai ở tro bụi đầy đất, không thể làm gì khác đành dành ra thời gian nửa ngày để quét dọn sạch sẽ.

Vừa muốn nghỉ ngơi, liền nghe ngoài cửa có tiếng gõ gấp gáp vang lên, như là việc quan trọng liên quan đến mạng người vậy.Lý Tầm bò đi mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ mặt người tới là ai, đã bị mùi son phấn nồng nặc đập vào mặt, đầu hơi choáng váng.Giương mắt lên nhìn, thì ra là bà mai có tiếng ở góc phố, nhân vật được xưng là Nguyệt Lão ở nhân gian.Lý Tầm vẫn còn chưa thoát ra được mùi son phấn nồng nặc kia, hắt hơi một cái rõ to, chà chà mũi mấy cái mới nói."

Vương đại nương a, ngọn gió nào đưa người tới đây, có việc gì không?"

Bà mối Vương oán trách mà liếc y một cái, lực công kích kia cũng quá lớn rồi, Lý Tầm đang đứng dưới cái chói chang của nắng hè mà da gà toàn thân đều nổi lên hết cả.Sau đó là giọng điệu đặc biệt của những người làm mai mối vang lên: "Đây không phải là hỉ sự do trời định sao, ta a, những ngày qua vì muốn bắt đuyợc Lý đại nhân mà phí hết công sức, còn không mời ta vào ngồi một chút?"

Lý Tầm không hiểu mô tê gì, vẫn là mời người vào nhà ngồi.Bà mối Vương chưa ngồi xuống mà lại đi xung quanh nhà quan sát một vòng, chỉ chỉ cây thạch lựu trong góc nhà bảo Lý Tầm có thời gian thì cắt tỉa lần nữa, lại chỉ chỉ chậu nước bên trong chỉ có một loại hoa sen kêu Lý Tầm bỏ vào thêm mấy con cá để nuôi.Không dễ dàng gì mới ngồi xuống, Lý Tầm một thân mới tắm xong bây giờ cũng đã toàn mồ hôi, không khỏi có chút phát hỏa, nhàn nhạt hỏi: "Cuối cùng thì Vương đại nương có việc gì, không thì nói thẳng ra đi."

Bà mối Vương bưng miệng cười: "Đây không phải là đến chúc mừng Lý đại nhân sao, mấy ngày nay Thượng Thư đại nhân đặc biệt tìm đại nương ta, định cho ngươi định hôn đây!"

Lý Tầm ngơ ngác: "Hả?"

Bà mối Vương nghĩ y kinh hỉ quá độ, còn nhiệt tình lặp lại lần nữa: "Thượng Thư đại nhân thấy ngươi có tài, mới đặc biệt nhờ ta đến đây nói chuyện hôn sự giúp đại tiểu thư, hảo hảo kết cái thông gia."

Lý Tầm ngộ ra, cũng không nói nhiều, lặng lặng nghe bà mối nước miếng phun vèo vèo đem đại tiểu thư nhà Thượng Thư khen thành chỉ có ở trên trời, dưới đất tìm không thấy.Nói lời thật lòng, y ở bên hoàng đế lâu như vậy, cũng đã gặp qua tiểu thư nhà Thượng Thư, vị tiểu thư kia tuyệt không phải như những lời bà mối Vương nói khoa trương như vậy, nhưng cũng được tính là giai nhân xinh đẹp đi, cái hôn sự này mà thành thì y cũng không mất mác gì.Đáng tiếc vấn đề lớn nhất là ở bản thân Lý Tầm, y thập phần không khôn khéo, vừa lại là đoạn tụ, đây thật sự hết sức lúng túng.Lý Tầm suy nghĩ nửa ngày, đem những lời bà mối Vương nói quên triệt để, chỉ hỏi: "Thượng Thư đại nhân nói như thế nào?"

Bà mối Vương lập tức khen, khen Thượng Thư đại nhân mắt sáng nhìn rõ nhân tài, khen hai người nam tài nữ sắc lương duyên do ông trời tác hợp cái gì đó.

Lý Tầm trong lòng phiền muộn cùng buồn bực, không nhịn được cắt ngang: "Chỉ hỏi ngươi Thượng Thư đại nhân nói cái gì, những thứ dư thừa khác thì thu lại đi."

Nhìn sắc mặt Lý Tầm không tốt, bà mối Vương thức thời ngậm miệng, một lát mới nói: "Thượng Thư đại nhân nói, nhất định phải đem hôn sự này làm thành.

Vương đại nương ta cũng đã vỗ ngực đảm bảo, đảm bảo hôn sự này thành công."

Lý Tầm liếc mắt nhìn bà một cái: "Sao ngươi có thể chắc chắn việc này thành?"

Bà mối Vương bỗng cảm thấy hoảng loạn, lại nghĩ đến phía sau có Thượng Thư đại nhân làm chỗ dựa phía sau, liền lấy lại phong độ nói: "Sao lại không thành?

Cái này cũng là do ta nể phần cảm tình giữa ta và đại nhân, lại nói, cùng nhà Thượng Thư kết thân rồi, Thượng Thư đại nhân cũng sẽ không bạc đãi đại nhân, đây là việc tốt khó gặp a.

Cũng không phải ta xem thường đại nhân, đại nhân ngài chỉ làm công việc nghi chép gì đó văn quan có cái gì ý nghĩa, bây giờ lại gặp được cơ hội tốt một bước lên mây.

Huống hồ Thượng Thư đại nhân thành ý mười phần, đại nhân ngài cũng không tiện cự tuyệt đi?"

Lý Tầm trong lòng phản cảm, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ còn có việc ép mua ép bán sinh ý?

Vẫn là mời Vương đại nương hồi báo Thượng Thư đại nhân, Lý mỗ ít phúc, trèo không được lên hôn sự này, thật là xin lỗi rồi!"

Mắt thấy hôn sự sắp không thành, bà mối Vương đạp bàn, giận dữ nói: "Đại nhân xin đừng khinh thường Thượng Thư đại nhân!

Quay đầu bẩm báo việc này với hoàng thượng bên đó, đại nhân cũng đừng lại đây xin bà mối Vương ta đây chữ tình người!"

Lý Tầm vung tay áo, cũng không thèm nhùn tới bà mối Vương: "Cám ơn đã nhắc nhở, không tiễn!"

Chỉ nghe được tiếng bước chân rầm rầm giẫm lên tảng đá xanh dưới đất, Lý Tầm hừ lạnh nói nhỏ: "Ngươi là có Thượng Thư đại nhân chống lưng, ta còn không hiếm lạ!"
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 6.


Bên phủ thượng thư mấy ngày rồi vẫn chưa có động tĩnh, qua một thời gian rồi, Lý Tầm cũng chẳng để tâm đến chuyện này lắm, ai biết lúc vào triều lại bị thượng thư làm khó dễ, Lý Tầm đứng trong hàng quan văn ngẩn người, một lúc vẫn chưa hoàn hồn lại.Tỉ mỉ nghe, thì ra là lấy nhược điểm của y ra muốn luận việc công để trả thù riêng.Y trước kia tại văn quán làm người hầu, do không nhận được trọng đãi, nhiệm vụ được phân công phần nhiều lầ chỉnh lý kho sách, cũng không nghĩ tới cái công việc chỉnh lý kho sách này, lại bị người bắt được nhược điểm.Nói y từng đem sáng tác của Lão Trang đặt ở trên sách Nho gia kinh điển, ý bôi nhọ Nho tôn.Lý Tầm cố gắng nghĩ lại, thật sự là không nhớ ra có việc này, bất quá dù cho có việc như vậy đi nữa, cũng chỉ có thể coi là sai sót trong việc chỉnh lý kho sách, sao lại có thể miễn cưỡng đánh y tội bôi nhọ tôn đường, Lý Tầm đối với việc này cũng trợn mắt ngoác mồm.Bên kia thượng thư đại nhân vẫn còn đang cố gắng vì hành vi của y mà phun nước miếng, Lý Tầm cũng chỉ có thể dở khóc dở cười đứng đó lắng nghe, hoàng đế nghe được việc này cũng khá hứng thú, lại không biết có phải chỉ là vui cười nghe rồi thôi hay không.Khẽ thở dài một cái, Lý Tầm lần này sâu sắc cảm nhận được cái gọi là người ngồi trong nhà họa cũng tự từ trên đầu rơi xuống.Thượng thư nói xong, Lý Tầm cũng tới trước một bước, biện giải cho chính mình: "Hồi bẩm bệ hạ, lời của thượng thư đại nhân chính là dục gia chi tội ạ!"

Hoàng đế cũng rất phối hợp đáp: "Ồ, ái khanh lời ấy giải thích như thế nào?"

Lý Tầm lập tức nói: "Đại nhân nói vi thần tôn đạo giáng nho, đây là vu cáo!

Thần từ nhỏ học qua bách gia kinh điển, đối hai vị văn nhân cũng có hiểu biết, sẵn đây, thần cho rằng hai người đều có cái hay riêng, đạo của Lão Trang và Nho học mỗi người một vẻ, tôn một giáng một là tuyệt đối không thể!"

Thượng thư không cho là vậy: "Lý đại nhân để văn của Lão Trang ở bên trên luận ngữ đây lại là sự thật!"

Lý Tầm ôn hòa nhã nhặn nói: "Là sự thật không sai, mà thần cũng là có lý do riêng của mình.

Đặt sách của Lão Trang lên trên, đưa sách Nho giáo xuống dưới, chính là bởi vì thần cho là Nho giáo nói tới là bách gia chi thực, sách của mọi người cũng đều dựa theo Nho giáo mà viết, lấy Nho giáo làm cơ sở.

Xin hỏi thượng thư, là trụ cột, sao lại không phải nằm ở dưới?

Chúng ta cũng là từ tầng lớp bên dưới mà lên được đến ngày hôm nay, lẽ nào như đại nhân vật khác bỗng dưng có được?

Đại nhân dám nói, sinh hoạt cơ bản của đại nhân là không phải chính từ lớp bên dưới sao?"

Lý Tầm hơi thu tay áo lại, chắp tay khom người, hùng hồn nói: "Bẩm báo bệ hạ, này chính là thần dùng Nho giáo làm trọng, mới lấy phần không quan trọng hơn đặt bên trên a!"

Thượng thư bị một trận trách móc này nửa ngày không nói lên lời, không thể làm gì khác hơn hừ lạnh một tiếng cho mình đường lui, thay đổi thái độ đối hoàng đế nói: "Thần hiểu lầm dụng ý của Lý đại nhân, kính xin bệ hạ trách phạt!"

Hoàng đế xem xong vở kịch, khoát tay một cái rồi nói: "Ái khanh cũng vì suy nghĩ cho xã tắc, trẫm sao trách phạt trung thần."

Nói mấy câu để làm người yên lòng, liền nhìn thấy Lý Tầm vẫn còn ở đó thẳng đứng, phảng phất như một cây thanh trúc, này thanh trúc nhưng cứng cỏi, chói mắt.

Chúng thần vậy mà không ai như y có đôi mắt sáng ngời mà miệng lưỡi khôn khéo, đằng sau y là một hình ảnh thanh thiên trong vắt, ai hơn được y?Thần tử đứng cả sảnh đường, hoàng đế cố ý cùng Lý Tầm đối diện nháy mắt, thấy y lộ ra nụ cười có một tia giảo hoạt, trái tim liền đột nhiên nóng phừng phừng.Chu đại nhân, người từng giải bài thơ Lý Tầm, cả quá trình đều lạnh nhạt thờ ơ quan sát thượng thư đại nhân dùng biện pháp ông đã xài qua để chơi Lý Tầm, vừa nhìn thần sắc của hoàng đế liền biết tám chín phần mười việc này sẽ không có kết quả, người tinh tường vừa nhìn là biết hoàng đế đối với Lý Tầm không giống bình thường, thượng thư đại nhân thật là giận quá mất khôn.

Đáng tiếc Lý Tầm một bên phân trần xong xuôi, hoàng đế liền ngay lập tức đứng về phía y.Chu đại nhân vẻ mặt cho thấy những việc này ông đã sớm dự liệu được.Hạ triều, Lý Tầm cùng hoàng đế đến ngự thư phòng, đợi đến khi xung quanh bốn bề đều không có ai, hoàng đế cười nói: "Ngươi như thế nào lại chọc đến thượng thư?"

Lý Tầm cắn răng nghiến lợi nói: "Bất quá chỉ là từ chối hôn sự của thiên kim nhà ngài ấy, ai biết được lại bị ghi thù như vậy, đúng là bụng dạ hẹp hòi!"

Hoàng đế hơi nhướng mày: "Đây là chuyện khi nào, trẫm sao lại không biết?"

Lý Tầm suy nghĩ một chút: "Chuyện này xảy ra vào ngày cuối tuần trước."

Liền cười nhạo một tiếng: "Thượng thư đại nhân vậy mà cũng có tính nhẫn nại lắm."

Hoàng đế cũng ưu sầu, chỉ đành nói: "Ái khanh lúc nào chú ý hơn một chút, vậy cũng sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm, lúc trước là chuyện làm thơ, bây giờ lại là chuyện kho sách, hôm nào thật sự có người trên điện tham khảo một cuốn, ngươi chưa chắc đã có thể phản ứng nhanh như vậy tự bào chữa cho mình."

Lý Tầm cũng thở dài: "Hảo ý của bệ hạ thần xin ghi nhớ, nếu tính tình này có thể thay đổi, thần nhất định không quản mọi gian lao mà đưa nó đi sửa lại."

Hoàng đế đối với việc này không thể làm gì: "Thôi, ngươi sau này có việc gì trước tiên phải nói với trẫm, bằng không sau này nếu lại xuất hiện chuyện không hay, trẫm lại đều không biết đầu đuôi câu chuyện, làm sao giúp ngươi."

Đột nhiên nghe được những lời này của hoàng đế, Lý Tầm cảm động không thôi, cất cao giọng nói: "Bệ hạ thánh minh, thần vô cùng cảm kích!"

Hoàng đế khắc chế trong chốc lát, vẫn là không nhịn được lấy tay búng cái trán của Lý Tầm, cười nói: "Xảy ra chuyện rồi mới biết trẫm tốt với ngươi."
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 7.


Ở trong cung, Lý Tầm trải qua cuộc sống như là một thái giám vậy.Nhưng nói là thái giám cũng không đúng, bởi vì ít nhất thái giám trong cung còn có thể tự do đi lại, còn y chỉ có thể một tấc không rời theo sát hoàng đế bên người, để tránh bị người khác bắt lấy nhược điểm.Hoàng đế đối với y lại thập phần khoan dung, nữa còn tốt đến độ bất thường.

Lý Tầm tự nhủ, hoàng đế đối với y tốt phảng phất như đối với tri kỉ.

Từ khi nhận chức tiểu quan đến nay là hồng nhân bên người hoàng đế, Lý Tầm biết đều là do hoàng đế mở mắt nhắm mắt, trên đời văn nhân ngàn người vạn người, mà y lại độc chiếm phần này hậu đãi, y cũng là cảm kích vô cùng.

Cho nên trên công việc y lại càng chuyên tâm hơn, ngày ngày dụng tâm viết báo cáo, vì vậy thời gian bên cạnh hoàng đế lại càng nhiều, số lần ngủ lại trong cung cũng ngày càng tăng.Nhưng trên thực tế y trải qua cũng không được tốt lắm, bởi vì từ khi ngủ lại ở tẩm cung hoàng đế, mặc dù cũng chỉ chiếm một chỗ nhỏ, y đối với việc này cư nhiên trước lạ sau quen.

Không chỉ mỗi sáng cần hoàng đế kêu dậy y mới rời giường, y lại mỗi ngày đều cướp nước rửa mặt của hoàng đế, mà hoàng đế lại chưa từng có lần nào trách cứ y, tri kỉ mà làm đến nhường này cũng có phần đáng sợ, cũng phi thường kì quái.

Đáng tiếc đối phương là hoàng đế, Lý Tầm mặc dù trong lòng nghi ngờ cũng không thể tùy tiện hỏi, không thể làm gì khác đành giấu trong lòng, thỉnh thoảng rảnh rỗi, liền lấy ra nhìn nhìn.Lý Tầm đi theo bên cạnh hoàng đế đã lâu, cũng đã quen với việc hoàng đế nửa đêm thức trắng chăm lo việc nước, theo thói quen hầu hạ, làm việc ngược lại thập phần thỏa đáng.

Có Lý Tầm, hoàng đế đã rất lâu không lựa chọn hoạn quan nửa đêm tiến vào tẩm cung.Thật vất vả đến khi nghỉ ngơi, Lý Tầm loạng chòa loạng choạng bò lên trên chiếc giường nhỏ vừa mới đưa tới, lẩm bẩm vài tiếng, lấy chăn mỏng đắp qua người liền ngủ say như chết.Hoàng đế ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày vẫn không ngủ được, nghĩ tới người đang ngủ ở bên ngoài, hơn nửa đêm vẫn không nhịn được xuống giường ngồi xổm xuống bên cạnh giường y.

Tay đưa ra nặn nặn cái eo nhỏ của Lý Tầm, vẫn cảm thấy ngứa tay, liền véo véo gò má y, lẩm bẩm nói: "Nhìn qua không có mấy lạng thịt, trên mặt ngược lại xúc cảm rất tốt."

Một lát sau liền than thở: "Ngươi tự nhận mình thông minh, sao tới bây giờ vẫn chưa nhìn ra đầu mối."

Thở dài thêm mấy hơi, hoàng đế quay mình dến bên bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương."

Lý Tầm động đậy, trở người một cái, một mặt hoảng sợ mở mắt, sau đó liền một đêm không ngủ.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 8.


Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó thật sự làm kinh sợ trái tim yếu đuối của Lý Tầm, mấy ngày sau đó y đều không dám nhìn thẳng hoàng đế, may mà lúc thường y cũng trong trạng thái chỉ lo ghi chép mà không nói lời nào, hoàng đế trong thời gian ngắn cũng không phát hiện chỗ không đúng.Trong mấy ngày này, Lý Tầm đem việc từ ngày được đề cử chức Sử Quan đến bên hoàng đế rồi tới hiện tại hết thảy đều kĩ lưỡng xem xét lại một lần, càng xăm soi càng thấy kinh hồn bạt vía, không khỏi muốn chửi mình làm việc quá tùy tiện.Thái độ của hoàng đế đối với y hiển nhiên không chỉ là tri kỉ, biểu hiện khoan dung cùng trân trọng rõ ràng như thế, chỉ sợ chỉ có người nằm trong cuộc như y không biết.Hoàng đế là đang suy nghĩ cái gì?

Cảm thấy hành vi của y ngả ngớn đến cỡ nào?

Từ lúc Lý Tầm chân chính để ý đến suy nghĩ của hoàng đế, mới thấy được thánh ý có bao nhiêu khó dò, mà y phải gan to bằng trời mới dám chưa bao giờ để hoàng đế vào trong mắt, hay là do hoàng đế vẫn luôn lặng lẽ đối xử với y quá tốt nên đã bị y quên triệt để?Hoàng đế nói không sai, uổng y luôn tự nhận bản thân thông minh hơn người, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện đế vương có tâm tư như thế.Mà giờ khắc này, hoàng đế đang ngồi phê duyệt tấu chương sau án thư, Lý Tầm cẩn thận nhìn hắn, nhìn thấy hắn nhíu chặt lông mày, ngón tay vô thức vân vê góc giấy.Hắn vẫn luôn có thói quen như vậy sao?

Mỗi ngày đều có rất nhiều tấu chương được dâng lên chồng chất trước mặt, trong lòng hắn thật ra cũng không thoải mái phải không?Lý Tầm âm thầm nghĩ, như giờ khắc này mới chân chính có ý thức đi tìm hiểu vị đế vương trẻ tuổi này.Y không phải không thừa nhận, một năm trước khi được cất nhắc đến bên người hoàng đế chính y vẫn còn cất giấu bản tính thanh cao tự kiêu không coi ai ra gì, mặc dù thường ngày che giấu rất kĩ, nhưng y quả thật chưa bao giờ để tâm đến ai, bao gồm cả hoàng đế.Có lẽ ánh mắt đánh giá của Lý Tầm quá rõ ràng, hoàng đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, cười nói: "Ngươi nhìn trẫm như vậy làm gì?"

Lý Tầm lắc lắc đầu, nhìn trái ngó phải nói: "Bệ hạ cau mày là do đang có chuyện phiền lòng sao?"

Hoàng đế sững sờ, trêu nói: "Hiếm thấy ái khanh quan tâm đến trẫm, chẳng lẽ đã sửa đổi tính tình?"

Lý Tầm trong lòng hỗn loạn, một mặt muốn hỏi tại sao hoàng đế lại đối xử với y tốt như vậy, một mătn lại làm con rùa rụt cổ không dám mở miệng, không thể làm gì khác mà qua loa nói: "Là bệ hạ biểu hiện quá rõ ràng."

"Vậy là do trẫm trước kia biểu hiện không rõ ràng?

Ái khanh đây là kiếm cớ đi?"

"Không..."

Lý Tầm giật giật môi, muốn nói lại liền nuốt xuống, y đích xác là đang kiếm cớ, y đích xác là chưa bao giờ chủ động để ý tới tâm tình của hoàng đế.Lý Tầm khồng phải không dám thừa nhận, nếu là lúc trước y chắc chắn là thản nhiên thừa nhận thập phần tự nhiên, thậm chí còn có thể tìm ra vô số lời giải thích khiến cho không ai có thể chỉ trích, y hiện tại đương nhiên cũng làm được chuyện đó, hơn nữa còn chắc chắn tin tưởng hoàng đế sẽ không trách cứ y, nhiều lắm cũng chỉ cười cười nói y vô lương tâm mà thôi, mà nếu thật nói ra khỏi miệng, có phải hay không quá đáng làm tổn thương người khác?Lý Tầm như là bị người ta đánh gãy hết sức lực, một câu cũng lười nói, chỉ nhìn hoàng đế, mỉm cười.Hoàng đế biểu tình dần dần thay đổi: "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói kia bên trong ẩn chưa sự thân mật cùng lo lắng làm Lý Tầm trong lòng chua xót."

Không có ciệc gì, thần chỉ đang suy nghĩ, việc của thượng thư đại nhân tuyệt đối không phải không có lý lẽ, tính tình thần như vậy chắc chắn tự rước lấy rất nhiều phiền phức.

Bệ hạ vì sao nguyện ý tin tưởng thần?"

Hoàng đế rất rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Mắt nhìn người của trẫm đương nhiên không sai.

Mặc dù sau này lại xuất hiện sự việc giống như vậy, có trẫm ở đó rồi cũng không sao thôi, ngươi đừng suy nhiều."

Lý Tầm cụp mắt, thấp giọng đáp vâng.Hoàng đế lúc này mới nhớ đến câu hỏi lúc đầu Lý Tầm muốn hỏi, đưa tay bảo y qua đây, đợi đến khi Lý Tầm đến gần, mới chỉ chỉ đoạn văn trên tấu chương, nói: "Khi nãy ngươi hỏi trẫm sầu lo chuyện gì, vừa văn ngươi cũng xuất thân từ trạng nguyên, tới xem một chút sớ do Hàn Lâm viện trình lên làm sao hồi báo."

Lý Tầm thu nạp tâm tư, nửa xoay người lại xem sổ con kia.

Trên đó viết Hàn Lâm viện vừa mới thu gom được ở dân gian một số sách cổ sách độc bản, bởi vì sách độc bản quý giá, Hàn Lâm viện mới đặc biệt viết sổ con dâng lên hỏi làm sao sắp xếp.Lý Tầm đọc nhanh như gió mà xem xong sổ con, nói: "Vừa là sách độc bản, hay là trước tiên phân rõ thật giả, lại làm mục lục ghi chép."

Hoàng đế nói: "Vậy cứ an bài như thế đi."

Dứt lời liền chấp bút viết xuống, chính là nội dung mà Lý Tầm nói.Lý Tầm nghiêng dầu nhìn hoàng đế, hai người lúc này đang đứng rất gần, hơi thở dường như hòa lẫn quấn quýt nhau, Lý Tầm trong lòng khẽ động, lập tức bị càng nhiều hơn là sự kinh hoảng đè ép xuống.Y thu liễm thần sắc, rút khỏi khoảng cách giữa quân thần, cúi đầu, nói: "Vi thần vẫn là đối với sách độc bản thập phần mong đợi, lần này Hàn Lâm viện sắp xếp sách cổ, vi thần cũng muốn tận sức mọn, kính mong bệ hạ ân chuẩn."

Nụ cười trên mặt hoàng đế tiêu thất, âm trầm nói: "Kia ý ái khanh là muốn tự ý rời chức vụ."

Lý Tầm bình tĩnh nói: "Vi thần không dám, chỉ là thực sự không kiềm được sự mong ngóng, rất muốn tự mình tham dự, mới cả gan hướng bệ hạ đưa ra thỉnh cầu."

Hoàng đế trầm mặc nhìn y, Lý Tầm hiển nhiên không chịu thoái nhượng, Hoàng đế không thể làm gì khác hơn là thở dài, nhượng bộ."

Nếu chỉ là muốn nhìn một chút sách độc bản kia, trẫm cho ngươi ba ngày nghỉ phép, đến Hàn Lâm viện bên kia giúp đỡ, đã đến thời hạn liền trở về, còn ba ngày nay, thì tìm người trước giúp ngươi thay thế vậy."

Lý Tầm nghe vậy tạ ân.
 
Back
Top Bottom