Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMLOsPdmXKNJ45ihUS9dp3AZ2uf24cOP4KbAHSVdqnmieWmtrz24k8pT-OZsu4Puxxw2fCXmqQ5ATl3m4eNcCiY-jEP2brWFucOnkEdHEPCpTtQq7huBd5AV2_vIzFUJzfy3JYWC_CSPD5WH77pg0Su=w215-h322-s-no-gm

Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân.

Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng."

Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm.

Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này.

Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn bắn , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà.​
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 1



Nhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân.

Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng."

Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm.

Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này.

Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn b.ắ.n , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà.

1.

Nhà họ Thạch, vốn là một thợ săn trên núi, nhờ bà mối đến ngỏ ý cầu thân. Phụ mẫu ta còn đôi chút lưỡng lự chưa quyết.

Nhị ca và tẩu tử vừa mong ta sớm ngày xuất giá cho khuất mắt, lại vừa không muốn ta rời đi.

Gả đi bớt một miệng ăn, lại có thêm một khoản sính lễ.

Ta vốn chưa từng gặp mặt Thạch Định, người đến bàn chuyện hôn sự với ta.

Bà mối hết lời ca ngợi, chàng là người cao lớn vạm vỡ, lại có sức lực hơn người, tài săn b.ắ.n cũng không ai sánh bằng, gả cho chàng ta ắt hẳn cơm no áo ấm.

Quan trọng hơn cả, nhà họ Thạch nguyện ý bỏ ra một con lợn rừng làm sính lễ, lại cắt thêm vải vóc may cho ta hai bộ xiêm y.

Một con lợn rừng đổi ra thô lương, thêm chút dưa muối, rau dại ngoài đồng, măng tre trên núi, lại có nấm hương, hạt dẻ, ngô khoai lượm lặt, vậy là đủ gạo ăn cho cả nhà trong một năm.

Phụ mẫu cùng tẩu tử nghe qua liền động tâm. Tẩu tử cưới về hơn một năm vẫn chưa sinh được mụn con nào, cũng bởi vì ăn uống thiếu thốn.

Ta mím môi, chẳng nói nửa lời.

Bà mối nhìn phụ mẫu ta rồi lại nói: "Vậy để ngày lành tháng tốt, Thạch Định mang lợn rừng đến, coi như hạ sính nhé?"

Phụ thân liếc nhìn ta một cái, có chút do dự đáp: "Được..."

Còn việc ta có bằng lòng hay không, thì chẳng ai để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

So với mấy cô nương trong thôn suốt ngày bị đánh mắng, ta coi như vẫn còn may mắn chán.

Cả nhà thiếu ăn, ta cũng phải chịu đói. Cả nhà no đủ, ta cũng được ấm bụng.

Phụ mẫu cũng chẳng nỡ xuống tay đánh đập, nhéo tai ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trước giờ ngủ, mẫu thân ghé qua phòng ta và hai muội muội, thở dài: "Đại Ni à, gia cảnh mình thế này, phụ mẫu cũng hết cách rồi, chỉ đành ủy khuất con thôi..."

Ta nghẹn ngào đáp lời, quay lưng đi, âm thầm rơi lệ.

Hỏi thế gian có cô nương nào mà không mộng tưởng, ước mong được gả cho một trang tuấn kiệt như ý, thông minh tài giỏi.

Nhưng thân phận thôn nữ như ta, phần nhiều đều phải gả cho mấy gã nông dân chân lấm tay bùn, rồi lại tiếp tục một đời sống kiếp "mặt đối đất, lưng đối trời".

Ngày Thạch Định vác lợn rừng đến, phụ mẫu ta hết mực niềm nở đón tiếp, còn sai ta ra rót nước mời chàng.

Ta bưng bát nước tiến đến, chàng vội vàng đứng dậy.

Ngồi thì như một ngọn núi nhỏ, đứng lên quả nhiên cao lớn khôi ngô.

Vẫn là dáng vẻ thô kệch của những gã trai thôn, da dẻ cháy nắng đen sạm. Chàng có chút ngượng ngùng nhận lấy bát, kéo khóe miệng cười với ta, để lộ hàm răng trắng bóng.

"Đa... đa tạ nương tử..."

Chàng không dám nhìn thẳng vào ta, ta cũng không dám nhìn kỹ chàng.

Chỉ nhớ đôi mắt chàng sáng ngời, hàm răng trắng đều.

Đứng tựa cửa phòng bếp, ngắm nghía con lợn rừng béo tốt ngoài sân, mẫu thân bước đến bên ta, khẽ hỏi: "Đại Ni à, con thấy người ta thế nào? Nếu đã nhận sính lễ này, thì không thể đổi ý được nữa đâu. Nếu con không bằng lòng, lát nữa ta bảo người ta vác lợn rừng về..."

Phụ mẫu ta hẳn là không đành lòng bỏ qua con lợn rừng này.

Hỏi ta một câu như vậy, cũng là sợ ta làm mình làm mẩy.

Thật khéo, Thạch Định cũng vừa vặn bước đến bên cạnh con lợn rừng, ngước mắt nhìn ta. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tim ta bỗng hẫng một nhịp, ta vội vàng quay mặt đi, ngượng ngùng đáp lại mẫu thân: "Con... con bằng lòng."
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 2



Mẫu thân nghe xong liền tươi cười rạng rỡ: "Con ngoan, con gái ngoan của ta..."

Thân sự đã định, Thạch Định lại đến nhà thêm hai lần nữa.

Một lần, chàng mang đến mấy tấm vải lụa đủ màu sắc, bảo là để ta may xiêm y. Mẫu thân ta xem qua liền nói, mỗi màu may một bộ vẫn còn thừa, chỗ vải ấy may cho trẻ con lớn thì không đủ, nhưng may cho hài nhi sơ sinh thì vừa vặn. Một nửa để làm đồ cưới cho ta, một nửa mẫu thân giữ lại.

Lần khác, chàng mang đến hai con gà rừng, hai con thỏ rừng, gọi ta ra một chỗ, lén dúi vào tay ta một chiếc vòng bạc.

"Nàng đeo thử xem có hợp không?"

Giọng chàng rất khẽ, lại mang theo chút khàn khàn và run rẩy.

Chàng có vẻ rất lo lắng, ta cũng ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, cẩn thận đeo chiếc vòng bạc vào tay.

Chàng cười toe toét: "Đẹp lắm..."

Rồi lại đầy mong đợi hỏi: "Nàng... nàng có thích không?"

Ta khẽ gật đầu, lại sợ chàng không hiểu ý ta, liền khẽ khàng đáp: "Thiếp... thiếp thích."

"Vậy đợi sau này ta tích cóp thêm tiền, nhất định mua cho nàng một chiếc vòng bằng vàng."

Vòng bằng vàng sao? Ta nào dám mơ tưởng đến.

Đừng nói là vòng vàng, ngay cả chiếc vòng bạc này thôi cũng đủ khiến ta nằm mơ rồi cười mà tỉnh giấc.

Mấy vị tỷ tỷ họ hàng của ta, chỉ cần có được một chiếc nhẫn bạc hay một đôi khuyên tai bạc thôi cũng đã ra sức khoe khoang rồi.

Nay ta cũng đã có một chiếc vòng bạc.

Là vị lang quân tương lai của ta tặng cho.

Từ nay về sau, trước mặt các nàng, ta sẽ không còn phải tự ti nữa, không còn bị các nàng coi thường, chế giễu nữa.

Ta tên Điền Đại Ni, cùng Thạch Định nên duyên vợ chồng vào ngày mồng hai tháng tám âm lịch. Nhà ta không có điều kiện, nên cũng chẳng dám làm lớn.

Mẫu thân lấy số bông vải đã tích cóp bấy lâu nay, làm cho ta một chiếc chăn bông ấm áp. Tẩu tử tuy ngoài miệng vẫn còn cằn nhằn vài câu, nhưng vẫn giúp đỡ ta thu vén đồ đạc. Đồ cưới của ta, ngoài hai bộ xiêm y cũ không có miếng vá, hai đôi hài vải tự tay ta khâu, cùng một chiếc hòm gỗ cũ kỹ, thì cũng chẳng còn gì khác.

Nhà họ Thạch ở tận trên núi cao, lại ít thân thích, chỉ mời dăm ba nhà hàng xóm láng giềng, làm lễ bái đường rồi đưa ta vào động phòng, coi như xong lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Điều duy nhất khiến ta nhớ mãi không quên, chính là khoảnh khắc Thạch Định cõng ta từ chân núi lên đến tận nhà. Chàng mặt không đỏ, hơi không suyễn, ngay cả một giọt mồ hôi cũng chẳng rơi.

Quả nhiên là người cao lớn, có sức lực hơn người. Chỉ cần chàng ta không lười biếng, cuộc sống ắt sẽ khấm khá hơn thôi.

Ta ngồi một mình trên chiếc giường gỗ, bỗng nghe tiếng cửa "kẽo kẹt" rồi từ từ mở ra. Thạch Định bưng một bát cơm bước vào, ôn nhu nói: "Ni nhi à, nàng đói bụng rồi chứ? Ta mang đồ ăn cho nàng đây."

Ni nhi... chàng ấy vậy mà lại gọi ta là Ni nhi.

Nếu nói ban đầu ta chỉ là bằng lòng, thì giờ đây đã thực sự động lòng rồi.

Bát cơm đậu chàng mang đến có thêm một miếng thịt lớn, thơm nức mũi, khiến ta không khỏi nuốt nước miếng.

"Ni nhi à, nàng mau ăn đi, ăn không đủ thì bảo ta, ta sẽ đi lấy thêm cho nàng."

"Đủ rồi, chàng mau ra ngoài tiếp khách đi."

Thạch Định vâng lời, vừa bước ra khỏi cửa liền bị mấy người huynh đệ của chàng kéo lại trêu chọc một hồi.

Ta vừa ăn cơm, vừa khe khẽ mỉm cười.

Đêm đã khuya, chàng xách theo một thùng nước bước vào. Ta nghĩ đến đêm tân hôn sắp tới, liền ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt.

Nhưng bận rộn cả nửa ngày trời, vẫn không thể thành công. Chàng thở hổn hển nói: "Ni nhi à, xin lỗi nàng, ta... ta không biết làm thế nào cả..."

Ta nhất thời đỏ bừng cả mặt.

Tuy rằng đêm qua mẫu thân đã dặn dò ta cẩn thận, nhưng ta... ta cũng đâu có biết làm a?

Nhưng nếu như không viên phòng, chàng sẽ nghĩ về ta như thế nào? Gia đình chồng có cảm thấy cưới ta về là thiệt thòi không?

"Mẫu thân... mẫu thân bảo là... phải vào trong..."

Thạch Định tuổi trẻ khí thịnh, lại thêm lần đầu nếm trái cấm, thật sự là không biết tiết chế, làm ầm ĩ suốt cả nửa đêm, khiến ta mệt nhoài.

Đến khi nghe tiếng gà gáy sáng, ta liền trực tiếp nói với chàng là không được nữa. Chàng liền buông tha cho ta, để ta yên giấc.

Trong cơn mơ màng, ta bỗng nghe tiếng mắng chửi vọng từ bên ngoài: "Con dâu nhà ai mà ngủ đến tận trưa vẫn chưa chịu dậy giặt giũ nấu cơm thế hả? Thật là mở rộng tầm mắt mà!"

Lời này... là đang nói ta sao
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 3



Ta cố gượng dậy, toan bước xuống giường, Thạch Định liền vội vàng đè ta lại.

"Nàng đừng để ý đến bà ta."

"Ai vậy?"

"Đại tẩu. Ta biết rõ là vì sao bà ta lại làm ầm ĩ lên như vậy." Thạch Định nói đoạn, khẽ nhéo lấy má ta.

Trong ánh mắt chàng lại ánh lên một tia d*c v*ng.

"Ni nhi à, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu ấm ức đâu."

Ta còn chưa kịp đáp lời, Thạch Định đã vội vã rời giường, khoác y phục rồi bước ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ta cũng chưa từng nghe nói đến chuyện con dâu mới về nhà chồng ngày đầu tiên đã phải giặt giũ nấu cơm cả. Đại tẩu khi mới về nhà này, chẳng phải cũng phải mấy ngày sau mới bắt đầu làm việc sao?"

"Ta sao có thể so sánh với nó được?"

Giọng của đại tẩu the thé lại chua ngoa, còn mang theo vẻ đắc ý.

"Đương nhiên là không thể so sánh được rồi. Đại tẩu là đổi dâu, còn nương tử của ta là cưới hỏi đàng hoàng, có đủ sính lễ, có đủ lễ nghi."

Ngoài tiếng chim hót líu lo, thì chẳng còn thanh âm nào khác vọng lại.

Ngay sau đó, lại vang lên tiếng gào khóc của đại tẩu: "Trời ơi là trời! Sáng sớm tinh mơ thế này mà ta đã không thiết sống nữa rồi!"

"Bà đừng có ở đó mà làm mình làm mẩy nữa. Chẳng phải là muốn chia gia sản sao? Đợi Ni nhi ba ngày về nhà mẹ đẻ xong, ta sẽ chia cho bà là được chứ gì?"

Giọng của Thạch Định vừa dứt, tiếng khóc lóc om sòm liền im bặt.

Một lát sau, Thạch Định mặt mày ủ rũ bước vào.

Chàng nhìn ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chàng muốn chia gia sản, thiếp đều nghe theo chàng."

Chia gia sản thì tốt biết bao, có thể tự mình làm chủ mọi việc.

Chúng ta còn chưa có con cái, có thể ra sức làm lụng, tích cóp tiền bạc.

"Ni nhi à, nàng nghe ta nói hết đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ thân không phải là con ruột của gia gia và nãi nãi, ta cũng không phải là cháu ruột của gia gia và nãi nãi. Khi ta còn bé, là do A gia nhặt ta về nuôi lớn. A nãi lại thường xuyên đau ốm. Nếu như chia gia sản, phụ mẫu nhất định sẽ đi theo nhị ca, còn A gia và A nãi sẽ phải nương tựa vào ta.

Ngôi nhà bên kia suối cũng không có phần của ta, ta chỉ có thể ở lại căn nhà cũ kỹ này mà thôi.

Tiền bạc, lương thực trong nhà cũng sẽ không chia cho ta."

Nói dễ nghe thì là chia gia sản, nói khó nghe thì chính là bị đuổi ra khỏi nhà.

Ta hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay Thạch Định, hỏi khẽ: "Chàng sẽ không để thiếp phải chịu đói, chịu rét chứ?"

Thạch Định dùng sức gật đầu.

"Vậy thì chúng ta chia gia sản. A gia và A nãi, thiếp sẽ cùng chàng hết lòng phụng dưỡng, để hai người an hưởng tuổi già."

Thạch Định ôm chặt ta vào lòng, cảm động nói: "Ni nhi à, nàng thật tốt..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không phải là thiếp tốt, mà là đến bước đường này rồi, ta còn có thể lựa chọn nào khác nữa đâu?

Ta và chàng mới kết thành phu thê, đang là thời điểm vun đắp tình cảm. Ta thấy rõ chàng là người trọng tình trọng nghĩa, lại biết bảo vệ ta, dám nói dám làm.

Huống hồ, chàng đã nói ra lời rồi.

Ta còn có thể làm gì hơn đây?

Đến khi bước chân ra khỏi phòng, ta mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa nhà mới và nhà cũ.

Căn nhà cũ thì thấp bé, tối tăm, lại tồi tàn xập xệ. Còn ngôi nhà mới thì rộng rãi, thoáng đãng, lại vô cùng khang trang.

A gia có vẻ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng A nãi thì hễ nói vài câu lại ho sù sụ, việc nhà chắc chắn không thể làm được chút nào.

Người bên nhà mới dường như rất nóng lòng muốn tống khứ Thạch Định đi cho khuất mắt, ngay cả chén trà dâng lên cũng chẳng buồn uống, qua loa đưa cho hai túi thô lương, rồi phụ thân chàng quay sang nói với Thạch Định và A gia, A nãi rằng: "Phụ thân, mẫu thân à, sau này hai người cứ nương nhờ vào Thạch Định mà sống qua ngày. Hai người đã nhặt ta về nuôi lớn, ta lại nuôi lớn Thạch Định mà hai người nhặt về, còn cưới vợ cho nó, coi như là một báo một đáp, ân oán xóa bỏ."

"Đã chia gia sản rồi, thì cấm có bén mảng đến mảnh vườn nhà ta mà hái rau đấy!"

Thạch Định nghe vậy liền tức giận nắm chặt tay.

A gia và A nãi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như đã sớm biết trước sẽ có ngày hôm nay.

"Thôi thì cứ vậy đi..." A gia nói đoạn liền khẽ thở dài, dìu A nãi chậm rãi bước vào nhà.

"Tức phụ của A Định, lại đây dâng trà cho ta và A nãi con."
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 4



Thạch Định kéo tay ta đi về phía gian nhà chính.

Dặn ta chờ chàng một lát, chàng sẽ đi xuống bếp bưng nước.

Đến khi dâng trà, A gia liền nói thẳng là trong nhà không còn tiền bạc gì cả.

A nãi khẽ run run đưa cho ta một chiếc vòng ngọc được bọc cẩn thận trong một miếng vải đỏ, giọng run run: "Cháu à, đây chẳng phải là vật gì đáng giá đâu, chỉ là chút kỷ niệm thôi... khụ khụ khụ..."

Đây là lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy ngọc, dù cho nó có đáng giá hay không, ta cũng cảm thấy nó vô cùng trân quý.

"Cháu đa tạ A nãi."

A gia khẽ gật đầu, rồi trầm giọng nói: "Cái nhà này, từ nay về sau cứ giao lại cho hai con lo liệu."

Thạch Định nói muốn lên núi dạo một vòng, A gia trầm mặc một lát rồi nói sẽ đi cùng chàng.

A nãi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ, vẻ mặt thất thần.

Ta cũng chẳng phải là người quen thói tiểu thư, thân thể tuy còn có chút mỏi mệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại, ta nào dám nũng nịu làm biếng, chẳng chịu động tay động chân vào việc gì.

Ta đi một vòng quanh nhà, cẩn thận xem xét mọi thứ.

Căn nhà này có hai gian, một gian chính, một gian phụ, lại thêm một gian bếp.

Trong bếp có một chiếc nồi sắt cũ kỹ, hai chiếc nồi đất sứt mẻ, vài cái bát vỡ miệng, vài đôi đũa, cùng một con d.a.o phay đã cùn.

Ta nghĩ đến việc từ sáng đến giờ vẫn chưa có một hớp nước nóng vào bụng, bèn múc chút thô lương, nấu một nồi cháo loãng.

"A nãi, A gia và lang quân vẫn chưa trở về, cháu đã nấu cháo thô lương rồi, người ăn chút gì cho ấm bụng ạ."

Vốn dĩ ta định bụng sẽ đợi Thạch Định và A gia trở về rồi mới cùng nhau ăn.

A nãi lên tiếng: "Con cứ ăn cùng ta đi, không cần phải đợi bọn họ đâu."

"Vâng ạ."

Sau bữa cơm đạm bạc, ta lại mân mê chiếc vòng bạc trên cổ tay.

Thầm nghĩ hay là bán nó đi trước, đổi lấy chút muối, đường, lương thực về. Nhà đã chia rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, dù cho có nghèo khó một chút cũng không sao, nhưng bụng nhất định phải no thì mới có sức lực để làm việc.

"Cô dâu của A Định, con đừng lo lắng. A Định nó có bản lĩnh, sẽ không để con phải chịu đói đâu... khụ khụ khụ..."

Ta trầm mặc một lát rồi khẽ nói: "Cháu tin chàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến khi mặt trời đã lên cao, Thạch Định và A gia lấm lem bùn đất, vác một con lợn rừng béo tốt trở về, ta liền mỉm cười.

"Trong nồi có cháo, ta cũng đã đun sẵn nước nóng rồi, chàng mau đi tắm rửa cho sạch sẽ đi thôi."

Thạch Định cũng nhìn ta, khẽ mỉm cười.

Chỗ cháo còn lại, chàng và A gia chia nhau ăn sạch.

Rồi chàng mới quay sang nói với ta: "Ni nhi à, lát nữa ta sẽ xuống núi, vào trấn bán con lợn rừng này. Nhà mình cần mua sắm những gì, nàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ mua về hết."

Lương thực, muối, đường, bát, đĩa, thêm vài cái chum sành nữa...

Không biết một con lợn rừng có đủ không nữa.

"Ta cứ mua mỗi thứ một ít trước đã, chúng ta lo ổn định cuộc sống trước, rồi những thứ còn thiếu, ta sẽ mua thêm sau."

Thạch Định vác con lợn rừng xuống núi.

Thật bất ngờ, lại có người mang đến dưa chuột, hai quả bí ngô già, một nắm đậu đũa, một thìa muối, cùng một miếng thịt muối.

"Con cứ gọi ta là thím Quý Ngưu là được."

"Đa tạ thím ạ."

A gia nhìn đống đồ kia, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Vợ A Định , tay nghề nấu nướng của con thế nào?"

"Dạ, cũng tàm tạm ạ."

A gia xoa xoa tay cười, nói: "Tối nay con nấu cơm thô lương đi nhé, thịt muối cũng nấu hết đi, còn đậu đũa với bí ngô thì tùy con mà chế biến."

Tiêu xài phung phí như vậy sao?

Miếng thịt muối to như thế kia, chẳng phải là phải ăn được tới tám, mười bữa mới hết hay sao?

Thấy ta ngây người ra, không nói không rằng.

A gia lại nói thêm: "Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, hai con cứ tự mình quyết định. Nhưng chuyện ăn uống thì nên nghe theo lời của trưởng bối, sẽ không sai đâu. Hai con cứ yên tâm, A Định nó có tài cán, sẽ không để chúng ta phải đói đâu."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Chỉ là việc chia gia sản này xảy ra quá đột ngột, nếu không thì..."

A gia lắc đầu, rít hai hơi thuốc lào. Trong làn khói lãng đãng, ông khẽ cười: "Vạn sự tùy duyên, nửa điểm chẳng do người."

Ta nghĩ bụng, con lợn rừng mà Thạch Định săn được, đổi gạo trắng ăn cả năm may ra còn dư, lại gắng sức khai khẩn thêm ít ruộng nương, trồng rau dưa, hành tỏi, ắt chẳng đến nỗi c.h.ế.t đói.
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 5



Ta ra bếp, đun nước rửa thịt lạp.

Rửa sạch, ta bỏ vào chiếc nồi sắt ninh nhừ.

Lại dùng hai chiếc nồi đất, một cái ninh bí đỏ, một cái nấu cơm thập cốc.

Đậu đũa hái một nửa, bỏ chung vào nồi thịt lạp, nửa còn lại xắt nhỏ, phi thịt lạp xào.

Nếu có thêm ớt hiểm, tỏi ta thì ngon phải biết mấy, song gia cảnh thế này...

Ta bèn đến thưa với A gia về bữa tối, ông cười hiền, gật đầu: "Vậy cũng tốt, chỉ hiềm nhà ta chẳng có hương liệu gì, may ra A Định hôm nay mang về chút ít. Sơn dân ta vốn chẳng thiếu gì thịt cá.

À phải, răng A nãi yếu, con nhớ ninh cho thật mềm."

Ta vội vã gật đầu.

Nồi niêu không cần trông nom, ta bèn ra tay dọn dẹp bếp núc, rồi gánh hết đồ đạc ra bờ suối giặt giũ.

"Giả thanh giả quý!"

Nghe tiếng, ta ngước mắt nhìn ả, chẳng buồn đáp lời.

Ả nhổ toẹt một bãi nước bọt, tiếp lời: "Cơ hàn đến nơi rồi còn bày vẽ! Ăn bữa nay lo bữa mai, còn bày đặt thịt thà, chẳng sợ mai mốt cả nhà ra đường mà húp gió à?"

Ta chẳng nhanh chẳng chậm đáp: "Đã chia gia sản, ai nấy lo thân, hà tất bận tâm đến chuyện người khác.

Đằng nào ta với cô cũng là phận dâu con, cô muốn động thủ, ta đây chẳng ngại. Mà lỡ cô đánh ta thương tật gì, Thạch Định nhà ta về, ắt hẳn bênh vực."

Ả ta chẳng ngờ ta dám cãi láo, lại còn dám mạnh giọng, nhất thời cứng họng.

Kẻ cậy mạnh h.i.ế.p yếu, vốn sợ kẻ cứng đầu.

Ả ấp úng: "Đồ đ* th**, ai thèm chấp với mày!"

"đ* th** cô mắng ai?"

"đ* th** mắng mày!"

Ả hoàn hồn, giận tím mặt, hùng hổ xông đến định xé xác ta ra, song đi được vài bước lại khựng lại, chỉ dám buông một câu: "Mày cứ chờ đấy cho bà!"

Ả đi khuất, ta mới dám thở phào một tiếng.

Ta vốn chưa từng đánh ai, trước khi xuất giá, nương dặn, dâu con cãi cọ, tuyệt đối chẳng được yếu thế, cần thiết thì cứ xông vào mà cào xé.

Một lần nhường nhịn, sau này ắt bị đè đầu cưỡi cổ.

Nương lại bảo, làm khuê nữ với làm dâu con khác nhau một trời một vực, làm khuê nữ có cha mẹ che chở, làm dâu con, đàn ông bảo bọc là một lẽ, song bản thân mình phải đứng vững, sau này còn phải bảo vệ con cái.

Ấy dà, việc này ta phải kể với Thạch Định mới được, nhỡ đâu đại tẩu nổi điên đánh ta, ta có được phép đánh trả hay không?

Bữa tối, lão thái thái, lão gia ăn uống hả hê.

"Đã chừa phần cho Thạch Định chưa?" A gia hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Dạ rồi, con để trong nồi ủ ấm."

Ta chẳng rõ Thạch Định ăn khỏe đến đâu, song nghĩ dáng vóc hắn cao lớn thế kia, bụng dạ ắt cũng khác người, nên để phần hơi nhiều.

Lại nghĩ bụng, giá như nhà có lúa gạo, phải làm thêm ít lương khô, để hắn mang theo, tiện đường vào núi săn bắn, xuống chợ bán đồ.

Trong túi còn phải có vài đồng bạc lẻ, đến trấn còn mua được bát mì, đôi ba cái bánh bao.

Tiền bạc ta có thể kiếm, song thân thể tuyệt đối không được suy nhược.

Một mình ta nằm thao thức mãi, ngọn đèn dầu hao tốn, song ta vẫn cố thắp chờ Thạch Định về.

Nghe tiếng động, ta vội vàng hỏi vọng: "Ai đó?"

"Là ta, Ni Tử."

Ta vội vàng mở cửa, thấy hắn gánh về hai bồ đồ.

"Thiếp đã chừa cơm cho chàng rồi, chàng mau vào dùng tạm, thiếp đun thêm nước cho chàng tắm rửa."

Thạch Định cười hề hề, gật đầu lia lịa.

Trong bếp, Thạch Định cắm cúi ăn cơm, ta lúi húi sắp xếp đồ đạc hắn mua về.

Gạo tẻ, mì trắng, muối, đường đỏ, đủ loại hương liệu, mười chiếc vò đất, cùng một bao vải vụn, kim chỉ, kéo.

Thứ nào thứ nấy đều đáng giá.

"Sao chàng chẳng mua chút lương thực thô, đậu đỗ?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mấy thứ đó ta vốn không quen, cứ cơm trắng gạo tẻ thôi, nàng liệu mà làm. Ni Tử nàng cứ yên tâm, sau này ta sẽ cố đi săn, kiếm thật nhiều tiền!" Thạch Định vừa nói vừa cắm mặt vào bát.

Xem chừng hắn đã đói lắm rồi.

"Ni Tử này, mai kia hễ săn được lợn lòi, ta chớ vội bán, xẻ thịt để nhà ăn, khi nào nàng về ngoại, ta mang xuống biếu nhạc gia chút ít, tiện thể đổi ít rau xanh."

"Trời nóng thế này, thịt chẳng chóng hỏng sao?"

"Mai ta dẫn nàng đến một nơi hay."

Thạch Định thần thần bí bí chẳng chịu nói, lại gặng hỏi ta mai sớm muốn ăn gì.

"Bánh bí đỏ, cháo gạo trắng, thêm đĩa dưa chuột trộn nữa thì sao?"

"Ừ được, việc bếp núc nàng cứ lo liệu, lúa gạo, tiền bạc ta giao hết cho nàng, từ nay việc nhà đều do nàng làm chủ."

Đến khi hắn tắm rửa xong, nằm kề bên ta.

Lại chẳng vội vã động phòng.

"Ni Tử, nàng chịu khổ rồi."

"Chỉ là chút cơm nước, có gì mà khổ."
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 6



Hắn lại thao thao bất tuyệt chuyện hôm nay bán lợn được bao nhiêu tiền, trừ chi phí ra thì chẳng còn xu nào.

Lại tính chuyện mai vào rừng săn gà lôi, thỏ rừng về, bảo ta làm cỗ cải thiện, lão thái thái, lão gia răng yếu, nên ninh nhừ một chút, nếu ta ăn không quen, ta có thể chia hai nồi.

"Đã là người một nhà, ai lại ăn riêng hai nồi, với lại này, sau này chàng đi bán đồ săn, dù nhiều hay ít, cũng ráng mà mua tạm chút gì lót dạ, bánh bao màn thầu gì cũng được, chớ để bụng đói mà về, ốm đau thì khổ."

Ta chưa kịp dứt lời, Thạch Định đã ôm chầm lấy ta, hôn tới tấp.

"Nương tử, nàng thật tốt!"

"Ta với chàng là phu thê, chàng lăn lộn nơi rừng thiêng nước độc, nguy hiểm khôn lường, nếu không phải bất đắc dĩ, ta đâu muốn chàng vất vả thế này."

Thạch Định trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ bảo: "Nương tử này, đợi ta có chút vốn liếng, mình dời nhà xuống trấn trên, có được chăng?"

"Dời nhà xuống trấn? Được như vậy thì còn gì bằng! Lão thái thái, lão gia tuổi cao, nhỡ có trái gió trở trời, mời thầy mời thuốc cũng tiện, sau này con cái còn phải cho đi học hành nữa chứ. Chỉ hiềm ta không nhà không cửa, lấy gì mà sinh nhai..."

Ta thở dài một tiếng.

Hiện giờ trong nhà có gạo ăn, lại chẳng có rau xanh, mảnh đất ven nhà cũng chẳng có ai khai khẩn.

Liềm dao, cuốc xẻng cũng chẳng sắm được.

Càng nghĩ càng thêm phiền muộn.

"Ta nhất định sẽ đưa nàng xuống trấn, chẳng những có chỗ ở, mà còn mở được cửa tiệm, lại mua thêm vài mẫu ruộng, ta với nàng sinh thêm vài đứa con..."

Ý tưởng thì đẹp đẽ, song muốn thực hiện chẳng dễ dàng gì.

Thạch Định có chí hướng, ta cũng chẳng nỡ dội nước lạnh vào hắn.

Hai người lại tâm sự hồi lâu, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sớm tinh mơ, nghe tiếng gà gáy, ta liền bật dậy đồ bí đỏ, đong gạo nếp.

Ta định làm bánh bao đường đỏ, bánh bí đỏ, đều cần ủ bột, nhân lúc đó ninh cháo cũng vừa vặn.

Thạch Định dậy giúp ta nhóm lửa, ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

Ta lén trao hắn một nụ hôn, nhìn hắn cười ngây ngô như gã ngốc, lại đòi ta hôn thêm cái nữa.

Ta đẩy hắn ra, bảo hắn đứng xa ta một chút.

"Nương tử yên tâm, sau này ta sẽ luôn nhóm lửa cho nàng."

"Ừ."

Cháo gạo nếp thơm lừng, bánh bí đỏ đường đỏ lại càng thêm ngọt ngào.

Nghĩ hắn phải vào rừng sâu, ta làm thêm chút nữa, để hắn mang theo ăn cho chắc bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nương tử, thịt lạp còn không?"

"Còn."

"Vậy nàng xào cho ta đĩa thịt lạp đi, ăn với bánh thì còn gì bằng."

Ta nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm, lão gia, lão thái thái, Thạch Định ai nấy đều cắm mặt xuống ăn, xem chừng rất vừa ý với tài nghệ của ta.

Ăn xong, Thạch Định chuẩn bị lên đường, ta gói bánh cho hắn.

"Ta đi rồi sẽ về ngay."

Hắn nói đi nhanh về nhanh, quả nhiên chẳng sai.

Chẳng đầy một khắc, đã thấy hắn xách về một con gà lôi, một con dúi to béo.

"Ni Tử này, ta sẽ làm sạch chúng ngay, nàng liệu bề mà chế biến."

Ta để ý rồi, cứ mỗi lần có ta với Thạch Định, hắn lại ngọt xớt gọi nương tử.

Hễ có ai khác, hắn lại gọi Ni Tử.

Song dù hắn gọi thế nào, trong lòng ta vẫn thấy thật thân mật.

Ta vội vàng đi đun nước, hắn làm gà, làm dúi đều rất thuần thục.

"Tướng công, gà ta hầm canh, dúi ta kho tàu, chàng thấy sao?"

Hắn nghe vậy ngẩng đầu nhìn ta, cười tươi rói, gật đầu lia lịa.

Hắn còn kiếm thêm gừng tươi, táo tàu, ớt hiểm, hành lá, một bó đậu đũa, hai quả bí ngô.

Lúc đi, hắn khẽ dặn: "Nương tử này, kho dúi nhớ cho nhiều ớt vào, ăn mới ngon."

"Bữa trưa nàng ráng nấu nhiều cơm chút, ta về ăn cùng."

A gia cũng đòi đi săn, lại có thêm hai gã thanh niên, mỗi người cầm hai cái bánh bao, vừa đi vừa trêu ghẹo Thạch Định: "Bánh đệ muội làm, ai mà chê được, thằng nhãi nhà ngươi thật có số hưởng."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Đó là đương nhiên, nương tử ta là nhất rồi!"

"Chậc chậc chậc, mới tí tuổi đầu đã học đòi khoe mẽ, chẳng hay ai hồi bé còn tè dầm ra quần, khóc nhè đòi không lấy vợ đấy chứ."

Tiếng cười nói của họ dần xa, ta cũng quay vào dọn dẹp nhà cửa.

Tuy nói là tân phòng, song cũng chẳng được tươm tất gì, cột giường, gầm giường bám đầy bụi, trong tủ quần áo chẳng có mấy bộ y phục, góc nhà cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, trong ngăn kéo bàn án cạnh cửa sổ, một lớp bụi dày cộm.

Phòng mình ở, tất phải sạch sẽ, tươm tất.
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 7



Ta vừa dọn dẹp vừa nghĩ, đợi về ngoại xong, ta sẽ dọn dẹp phòng lão gia, lão thái thái một lượt, cửa nẻo cũng phải mở ra cho thoáng đãng.

Lão thái thái nằm trên chiếc ghế dưới mái hiên, khẽ đung đưa, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, xem chừng rất thư thái.

Bà chỉ hiềm sức khỏe không được tốt, chứ chẳng hề có vẻ khắc khổ, cay nghiệt như mấy mụ đàn bà dưới núi.

Bà ít nói, cũng chẳng quản ta làm gì.

Ta chẳng chắc hai gã thanh niên kia có ghé lại ăn cơm hay không, dẫu họ không đến, để bánh lại tối ăn cũng chẳng sao. Chi bằng ta ra bếp nhào bột, thái đậu đũa thịt lạp hạt lựu, xào qua rồi để nguội.

Làm bánh bao đậu đũa thịt lạp, rồi nấu thêm nồi cơm, ninh gà, kho dúi.

Ăn một bữa thế này, ta thấy thật áy náy.

Gia cảnh thế này, lại ăn uống thịnh soạn như vậy.

Song thấy cả nhà trừ ta ra, ai nấy đều coi đó là chuyện thường, ta cũng đành cắn răng làm tới.

Ăn no uống đủ, thân thể mới khỏe mạnh, không ốm đau bệnh tật, sớm sinh quý tử, ắt tốt hơn vạn lần.

Giữa buổi, ta bưng cho lão thái thái chén nước ấm, để bà đỡ rát họng.

Lão thái thái nhìn ta, khẽ gật đầu: "Được."

Nhìn bóng mặt trời, ta bắt đầu gói bánh, hấp xong bưng hai cái qua cho bà.

"A nãi, cháu làm bánh bao đậu đũa thịt lạp, bà ăn tạm lót dạ."

"Con ra lấy thêm hai cái nữa, ngồi đây ăn cùng bà."

Ta định bụng từ chối, song cứ lu bù từ sáng đến giờ, ta cũng đã đói meo rồi.

Bưng chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh lão thái thái, ta định bụng thưa chuyện, song lại chẳng biết mở lời thế nào, chi bằng im lặng ăn bánh.

Bởi vì bánh quá ngon.

Bánh bao bột mì, ở nhà mẹ đẻ, ta chỉ được ăn vào dịp Tết.

Ăn xong bánh, ta bèn bắt tay vào ninh gà.

Nhân lúc ninh gà, ta sắp xếp lại số vải vụn mà Thạch Định mang về, vải to bản thì để dành may vá, vải vụn thì đem đi hồ dán làm đế giày.

Ta phải làm cho lão thái thái, lão gia, Thạch Định trước, rồi mới đến mình, còn phải may hai đôi hài bông để đi mùa đông nữa, xem chừng còn khối việc.

Áo bông mùa đông nương không cho ta mang đi, để lại cho hai đứa em gái.

Ta lại phải sắm thêm áo bông mùa đông.

Chẳng cần sờ túi ta cũng biết, ta đang trắng tay.

Thôi thì cứ chờ xem, ắt Thạch Định có cách.

Ta vừa mới cho dúi vào kho, cơm trong nồi đất cũng vừa mới sủi bọt, Thạch Định và mọi người đã về.

Hai con lợn rừng rất lớn, lại thêm hai con ta chưa từng thấy, Thạch Định bảo đó là con hoẵng.

Nhiều thế này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cơm sắp xong rồi, mọi người rửa tay rồi vào dùng bữa."

Bước chân ta vào bếp cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Rửa tay xong, Thạch Định cười hì hì bước vào bếp, vừa giúp ta nhóm lửa, vừa nói: "Một con lợn ta biếu Quý Ngưu với Thiết Đản, số còn lại là của ta.

Lợn xẻ thịt để ăn, hoẵng mai ta đem đi bán, rồi ta sẽ đưa nàng về ngoại, xong ta sẽ đưa nàng xuống trấn, thế nào?"

Được chứ, còn gì bằng.

Lớn ngần này, ta còn chưa được đi trấn bao giờ.

Ta ra sức gật đầu.

Thạch Định lại bảo: "Hoẵng bán được giá hơn lợn nhiều, mai kia bán được tiền, nàng thích gì ta mua cho nàng hết!"

"Chàng cũng đừng có mà tiêu xài hoang phí."

"Ta đều nghe lời nàng hết."

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Thạch Định, ta cũng bật cười thành tiếng.

Quý Ngưu, Thiết Đản vốn là hảo huynh đệ của Thạch Định, Thạch Định mời họ ở lại ăn cơm, hai người ngần ngừ nhìn ta.

Thạch Định cũng nhìn ta, ánh mắt đầy mong chờ.

Ta vội vàng lên tiếng: "Hai vị huynh trưởng cứ ở lại dùng bữa, ta đã nấu thêm rồi."

"Vậy thì đa tạ."

Thạch Định vội vàng đi lấy bát đũa.

Hắn hết lần này đến lần khác gắp thức ăn cho ta, bảo ta ăn nhiều vào.

Ta nghĩ, hẳn hắn rất vui khi được mời bằng hữu về nhà dùng bữa.

"Giá như có chút rượu thì tốt." A gia thở dài một tiếng.

Quý Ngưu, Thiết Đản liền phụ họa theo: "Tay nghề của đệ muội thật không còn gì để chê vào đâu được."

Thạch Định tranh thủ lúc rảnh rỗi nói: "A gia, mai con sẽ đánh một cân mang về cho người."

"Ta muốn Trúc Diệp Thanh, không được thì Thiêu Đao Tử cũng thành." A gia nói đoạn, liếc nhìn ta.

A nãi cũng hướng mắt nhìn ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta biết vì sao họ lại nhìn ta.

Sợ ta gây gổ với Thạch Định.

Chuyện đó thì tuyệt đối sẽ không.

Ta đã nhìn ra, Thạch Định có bản lĩnh, A gia cũng có bản lĩnh, ta không dại gì vì một cân rượu mọn mà so đo, làm ầm ĩ với Thạch Định.

Cho dù thắng thì được gì? Tình cảm phu thê sứt mẻ, gia nãi cũng chẳng vui vẻ.

Thạch Định trọng tình nghĩa là chuyện tốt, chí ít sau này nhà cửa phát đạt, hắn cũng không dễ dàng ruồng bỏ vợ con.
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 8



Ta thuận theo hắn nhiều chuyện, giữ thể diện cho hắn, hắn tự khắc sẽ ghi nhớ trong lòng, đối đãi với ta càng tốt hơn.

Thấy ta rửa bát sau bữa cơm, Thạch Định nhất định đòi ta đun nước nóng để rửa, hết quạt lửa lại xách nước, còn lau mồ hôi cho ta, nhìn dáng vẻ khóe miệng hắn cười đến tận mang tai, đủ biết trong lòng vui sướng.

Người nhà Quý Ngưu, Thiết Đản cũng sang giúp một tay, nói tối nay muốn dùng bữa ở chỗ chúng ta, họ cũng chẳng đến ăn không, ai nấy đều mang theo gạo, rau dưa.

Cũng chẳng ai khoanh tay đứng nhìn, mà xúm vào làm việc, còn mang cả nồi sắt, niêu đất từ nhà đến, tùy tiện kê ngoài hiên, món hầm thì cứ để ngoài đó mà ninh.

Trong nồi lớn đang hầm sườn heo, thơm nức mũi khiến ta suýt chút nữa là mê man.

Thạch Định kéo ta ra một chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Nương tử, tối nay chúng ta dùng bánh bao có được không?"

"Vậy ăn bánh bao nhân thịt tươi?"

Đôi mắt hắn nhất thời sáng rỡ: "Vậy cần chuẩn bị những gì? Nàng cứ việc sai bảo."

"Cần hành, còn thịt heo phải băm thật nhuyễn."

"Để ta băm, để ta băm."

Trong nhà không có cái xửng hấp nào, Quý Ngưu ca lập tức xung phong về nhà lấy, bước chân cũng nhanh hơn mọi ngày.

Thịt heo được chọn ra, rửa sạch sẽ, Thạch Định vung d.a.o phay lên, băm nghe mà khí thế ngút trời.

Việc trộn nhân này cũng lắm công phu, ngoài gia vị ra, còn phải thêm chút dầu mỡ.

Ngay đến cả vỏ bánh cũng vậy.

Thịt lợn, đậu đỗ các loại rửa sạch, người thì xào, kẻ thì hầm, ai nấy đều có việc.

Mấy vị tẩu tử vừa làm việc vừa nói cười trêu ghẹo ta.

Dần dà cũng quen mặt, nhớ được ai là ai.

Thịt kho tàu, đầu heo hầm nhừ, gan heo xào, canh huyết heo, nộm heo đỗ, bánh bao nhân thịt hấp.

Mùi thơm nồng nàn đến bá đạo, bên kia bờ suối, đầu tiên là tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó là tiếng mắng nhiếc inh ỏi.

"Cái thứ trời đánh thánh vật kia, thảo nào trước đây toàn lén la lén lút giấu giếm! Ông trời ơi, xin giáng xuống một đạo lôi điện đánh c.h.ế.t cái thứ bất hiếu bất đễ này đi!"

Thạch Định buông dở công việc trong tay.

Sải bước về phía bờ suối đối diện.

Ta cứ ngỡ hắn sẽ xông vào đánh cho một trận cái vị tẩu tẩu đang mắng nhiếc kia, ai ngờ hắn lại vượt qua người đó, tiến thẳng vào trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nhà rất nhanh truyền ra những tiếng k** r*n thảm thiết của ca ca hắn.

Cùng với giọng nói giận dữ của Thạch Định: "Ngươi quản không được nương tử của ngươi, ta cũng không tiện động tay đánh nàng ta, vậy thì ta sẽ đánh ngươi. Sau này nàng ta còn dám mở miệng mắng chửi một lần nữa, ta sẽ đánh cho ngươi một trận."

"..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau khi tiếng mắng chửi dứt bặt, là tiếng khóc than.

Ngay sau đó, ngay cả tiếng khóc than cũng tắt ngấm.

Bữa tối được dọn ngay bên ngoài sân nhà cũ, mỗi người một chiếc bát, muốn ăn gì thì ra nồi, ra chậu mà múc.

Người lớn trẻ nhỏ ai nấy đều ăn rất trân trọng, tuyệt nhiên không hề có chuyện lãng phí.

Ấy vậy mà, số thức ăn làm ra, trừ lại hơn chục cái bánh bao còn thừa, cũng bị mọi người ăn sạch bách.

Dọn dẹp đâu vào đấy, Thạch Định dẫn ta đến sơn động sau lão ốc.

Lúc đầu bên ngoài còn đỡ, càng đi sâu vào trong, cái lạnh thấu xương khiến người ta phải rùng mình.

May mắn thay, trước khi đi Thạch Định đã dặn ta khoác thêm một lớp áo dày.

"Có cái sơn động này để trữ thịt, quả thật quá tiện lợi."

Đêm đến, khi cả hai đã lên giường, Thạch Định mới kể cho ta nghe về những ân oán giữa hắn và những người ở bờ suối bên kia.

"Đều là nhặt về cả, bọn họ đối với A gia, A nãi một chút kính trọng cũng không có, còn dám công khai chê bai A nãi uống thuốc, nói người là một cái bình thuốc di động.

"Bọn họ một nhà là cốt nhục thân thích, thế mà lại chẳng coi trọng luân thường đạo lý."

Thạch Định vừa nói vừa ôm ta, khẽ hôn lên má ta một cái: "Nương tử, đa tạ nàng."

"Ta sớm đã muốn mời Quý Ngưu ca, Thiết Đản ca đến nhà dùng bữa, chỉ tiếc là..."

"Vẫn là nương tử của ta tốt nhất."

Một mình hắn lải nhải không thôi, lúc kể chuyện này, lúc nói chuyện kia, những lời vụn vặt cứ thế tuôn ra mãi không dứt.

Khi hứng chí lên, hắn lại bắt đầu cọ tới cọ lui trên người ta.

Ta biết hắn muốn làm gì, chỉ là ngày mai còn phải hồi môn, đường xuống núi lại chẳng dễ đi chút nào.

"Ngày mai về rồi, chúng ta sẽ, sẽ..."

"Ta sẽ nhanh thôi, không làm phiền nàng lâu đâu."

Lời của nam nhân trên giường, tin được, mà cũng là thứ không thể tin nhất.
 
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Chương 9



Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Thạch Định đã lay ta dậy.

"Nương tử, ta đã nấu xong cháo rồi, nàng mau dậy làm món bánh nướng sáng qua đi?"

Ta trách hắn sao không gọi ta dậy sớm hơn.

"Nương tử hôm qua mệt nhọc, cứ việc say giấc thêm chút nữa."

Ta mệt mỏi thế này, còn không phải do chàng gây ra ư?

Liếc xéo hắn một cái, vậy mà chàng vẫn ngây ngô cười.

Trong lòng tính toán, nắng ráo thế này phải tranh thủ làm đậu đũa khô, bèn sai hắn đi hái lê trước.

Hắn tức tốc mượn hai cái bao bố, cùng A Gia vào núi.

Đậu đũa hái cả quả non lẫn quả già, có A Nãi phụ giúp, ta cũng đỡ đần phần nào.

"Chuyện bếp núc ta già rồi không kham nổi, may ra còn giúp cháu dâu hái rau, gấp quần áo, dán đế giày được."

Ta thành khẩn gật đầu.

Kể cho A Nãi nghe về việc nấu cao lê.

"Cháu định thêm chút Xuyên Bối, lá Tỳ Bà vào, A Nãi cứ nếm thử xem sao. Còn lại cháu muốn mang ra chợ trấn xem có ai mua không."

Không thể để một mình Thạch Định gánh vác chuyện kiếm tiền được.

A Gia tuổi cao sức yếu, vẫn lặn lội theo Thạch Định vào núi, cũng thật khổ sở.

Nếu cao lê bán chạy, ta còn có thể thử sức với những loại cao khác.

Kẹo mạch nha, kẹo táo mèo...

A Nãi mỉm cười hiền hậu: "Con cứ mạnh dạn mà làm, thành công thì cả nhà vui vẻ, thất bại cũng chẳng hề gì."

Thạch Định quả nhiên sức vóc hơn người, vai vác mấy bao lê nặng trĩu, A Gia thì tay xách một con gà rừng.

Ta nhanh tay dọn cơm nước ra.

Ăn xong, Thạch Định lại cùng A Gia lên núi hái lê.

Thành bại chưa biết, chỉ cần ta muốn làm, họ liền dốc sức giúp đỡ.

Quả nhiên đúng như lời A Nãi, thành công thì cả nhà hoan hỉ, không thành cũng chẳng sao.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lê rửa sạch, thái sợi cả vỏ, ban đầu ta định gọt bỏ, nhưng ngặt nỗi tốn công mất thời gian, đành bỏ qua công đoạn ấy.

Một nồi lê sợi đun to lửa cho sôi, sau đó hạ nhỏ lửa ninh liu riu, đến khi lê nhừ nát, nước cốt sánh lại thì chắt lấy nước qua vải xô. Mấy bao lê sợi nấu một mẻ lớn, cuối cùng cô đặc lại còn một nồi đầy ắp, đặt trên bếp than nhỏ lửa liu riu khuấy đều.

Sợ rằng tay nghề còn non kém, mẻ đầu tiên ta chưa dám cho Xuyên Bối, chỉ muốn làm loại cao lê đơn giản nhất, mẻ sau mới dám thử nghiệm.

Khi ánh tà dương buông xuống, nước lê đã sánh đặc lại, có thể kéo thành sợi.

Thạch Định và A Gia vẫn chưa về, ta cũng phải lo liệu bữa tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai chiếc nồi đất được dịp trổ tài.

Một nồi hầm gà, một nồi thịt kho tàu.

Tuy bận rộn, mệt nhọc, nhưng trong lòng lại tràn đầy hứng khởi.

Cao lê nhỏ vào nước đọng thành hình, ta múc vào hũ sành, được chừng năm hũ đầy ắp.

Pha cho mình và A Nãi mỗi người một bát, A Nãi tấm tắc khen ngon.

"Để mai bảo A Định mang ra chợ bán, nhất định đắt hàng cho xem."

Ta khẽ "dạ", gật đầu lia lịa.

Rửa sạch nồi, bắt đầu đồ cơm.

Thái mấy lát bí đỏ để bên cạnh, trộn gỏi dưa chuột, xào một đĩa dưa muối.

"A Nãi, Ni Nhi, chúng con về rồi đây."

Ta cứ tưởng họ chỉ hái lê, nào ngờ Thạch Định còn bắt được một con rắn lớn.

"Mau rửa tay rồi vào ăn cơm."

"Nghe A Nãi nói nương tử đã nấu xong cao lê, cho ta và A Gia nếm thử một chút xem sao."

Ta múc cho hai người mỗi người một bát nước cơm pha cao lê, Thạch Định uống xong liền tặc lưỡi: "Ngon tuyệt! Mai vào núi ta phải mang theo một ống tre để thưởng thức mới được."

A Gia chỉ cười hiền, không nói gì.

Hiển nhiên là rất tán thành lời Thạch Định.

Sau bữa tối, Thạch Định thủ thỉ với ta: "Nương tử, mai người nhớ mang thêm cho ta mấy cái bánh bao, ta vào núi săn được gì thì xuống thẳng huyện thành luôn."

"Phải mua một cái nồi gang lớn, lại thêm con d.a.o thái rau nữa, tiện thể hỏi thăm giá cả nhà cửa ở huyện thành xem sao. Còn nữa, xem có cửa hàng nào muốn mua cao lê của ta không. Nhớ mua thêm mấy cái hũ sành nữa nhé. Tiện đường đón luôn hai đứa em, muội muội thì giúp nàng một tay, đệ đệ theo ta lên núi hái lê."

Chuyện làm ăn phát tài, tuyệt đối không thể để người ngoài dòm ngó học theo.

Ta không khỏi thắc mắc: "Sao chàng lại muốn đi thẳng tới huyện thành?"

"Huyện thành khang trang hơn chợ trấn nhiều, sau này con chúng ta đi học cũng thuận tiện hơn."

"Vậy cũng được."

Vợ chồng hòa thuận bàn bạc, gia đạo ắt yên ấm.

Thạch Định chưa về, ta cũng chẳng hề rảnh rỗi.

Nấu xong mẻ cao lê cuối cùng, ta để riêng một phần nhỏ, trộn thêm Xuyên Bối vào.

Còn lá tỳ bà thì ta đãng trí quên béng mất.

A Nãi bảo sau khi uống cao lê Xuyên Bối, cổ họng hình như dễ chịu hơn, không còn ho nhiều và đau rát như trước nữa.

Ta biết công hiệu không thể nhanh đến vậy, nhưng được người lớn khen ngợi, trong lòng vô cùng sung sướng.
 
Back
Top Bottom