Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 40: Hạnh phúc trong tầm tay



“Trang Tử Ngang, đồ khốn, đã nói sẽ làm bạn thân cả đời, nhưng mới được nửa đường đã bỏ lại tớ.”

Trong sảnh chờ khám bệnh, Lâm Mộ Thi khóc đến mức không nói nên lời.

Trang Tử Ngang vô cùng áy náy đau buồn, nhưng cũng rơi vào cảnh bất lực.

Cậu cũng chẳng biết, cuộc đời mình lại ngắn ngủi như vậy.

Rơi nhiều nước mắt hơn cũng vô tích sự, chi bằng dành quãng thời gian cuối cùng, sống thật vui vẻ.

“Mộ Thi, tớ muốn chém cậu một bữa, mời tớ ăn trưa đi, tớ hơi đói rồi.” Trang Tử Ngang gượng cười.

“Được, cậu muốn ăn gì cũng được.”

Lâm Mộ Thi đồng ý, ngỏ lời mời món Tây đắt đỏ.

Trang Tử Ngang từ chối, ăn nhanh bên ngoài bệnh viện là được.

15 tệ một suất, đầy đặn no bụng.

Hai người cầm khay cơm, chọn một góc vắng.

Trang Tử Ngang ăn ngon lành, còn Lâm Mộ Thi ăn không vô nổi.

Biết tin người bạn thân nhất mắc bệnh nan y, là sự chấn động dữ dội đối với tinh thần.

Huống hồ vì chuyện liên quan đến Tiểu Hồ Điệp, khiến cô hơi nổi máu ghen tuông, có lẽ tình cảm của mình với Trang Tử Ngang, không chỉ đơn thuần là tình bạn.

Bất kể thế nào, đều đã bỏ lỡ.

Mà chính tớ cũng không phân biệt được, cậu là tình bạn, hay là mối tình dang dở?

“Mộ Thi, từ giờ trở đi, đối xử với tớ như người bình thường nhé.”

“Bằng không tớ sẽ cho rằng cậu thương hại tớ, khoảng thời gian cuối cùng này tớ muốn sống có tôn nghiêm chút.”

“Chuyện này cậu phải giúp tớ giữ bí mật, nếu để các bạn biết, bọn họ chắc chắn sẽ đối với tớ giống cậu bây giờ.”

Ăn thêm hai miếng cơm, Trang Tử Ngang bắt đầu dặn dò.

Lần trước cả lớp đồng loạt muốn cậu quay lại làm lớp trưởng, suýt nữa khiến cậu bật khóc tại chỗ.

Nếu như tin tức này lan ra, cậu thật sự không biết đối mặt với mọi người thế nào.

Lâm Mộ Thi mắt đỏ hoe gật đầu: “Nữ sinh kia thì sao? Không phải cậu thích người ta à?”

“Thích có ích gì?” Trang Tử Ngang bất đắc dĩ cười khổ: “Ai lại thích yêu đương cùng người chỉ sống được chưa tới ba tháng?”

Lâm Mộ Thi tức khắc nghẹn lời, hai mắt lại đẫm lệ.

Khi ấy Trang Tử Ngang nói thiêu thân lao đầu vào lửa, cô nhất thời không thể lĩnh hội.

Ừ nhỉ, biết rõ một người sống không quá ba tháng, còn ai sẽ yêu người đó chứ?

Lâm Mộ Thi thân làm giáo hoa, xung quanh chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi.

Vậy nên đến bây giờ cô vẫn không biết, thật sự thích một người là cảm giác gì.

Đặc biệt khi sinh mệnh có thời hạn, càng khiến tình yêu này thêm phần bi thương.

Trang Tử Ngang nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Lâm Mộ Thi, kiên nhẫn giải thích với cô.

“Mộ Thi, thời gian còn lại của tớ không nhiều, cho tớ buông thả một lần.”

“Nữ sinh kia tên Tiểu Hồ Điệp, gặp được cậu ấy, tớ mới hiểu thế nào là thật lòng thích một người.”

“Nhưng tiếc rằng, tớ không có cơ hội yêu đương với cậu ấy.”

Trang Tử Ngang đã quyết định, cho dù thích Tiểu Hồ Điệp tới mấy, cũng sẽ không tỏ tình cô.

Sinh mệnh chẳng còn bao nhiêu, niềm yêu thương ấy chỉ đành chôn sâu đáy lòng.

Nếu không, lúc cậu qua đời, mọi chuyện xong xuôi, Tiểu Hồ Điệp ở thế giới này phải làm sao?

Tình yêu đã định sẵn không có kết quả, vậy thì đừng bắt đầu.

Chút thời gian cuối cùng, làm bạn là đủ rồi.

Dù gì nụ hôn đó, cô cũng không nhớ.

“Tiểu Hồ Điệp kia, thực sự tốt thế à?” Lâm Mộ Thi hơi không cam lòng hỏi.

“Cậu ấy mang hạnh phúc đến trong tầm tay tớ.” Trang Tử Ngang thẳng thắn đáp.

Ở bên cô gái như Lâm Mộ Thi, có lẽ do sự xinh đẹp kiêu kỳ của cô, sẽ nảy sinh cảm giác khoảng cách.

Nhưng ở bên Tiểu Hồ Điệp, lại quên sạch được hết thảy phiền muộn.

Từ ánh mắt của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi nhìn thấy niềm chân thành.

Cô do dự một lúc, hỏi câu cuối cùng: “Nếu như, tớ nói là nếu như, tớ với cậu là người yêu, cậu gặp được Tiểu Hồ Điệp thì làm thế nào?”

“Vậy tớ sẽ chủ động giữ khoảng cách với cậu ấy, căn bản chả có cơ hội hiểu rõ nhau.” Trang Tử Ngang không cần nghĩ liền trả lời.

Nếu hôm ấy dưới cây ngân hạnh, cậu là một nam sinh có bạn gái.

Thì sẽ không cùng cô ra ngoài dạo phố ăn vặt, không có chuyện phía sau.

Lâm Mộ Thi hỏi vấn đề này, nhằm muốn biết rõ, khi đó cô và Trang Tử Ngang, rốt cuộc là quan hệ gì.

Liệu có chút tình cảm nào vượt khỏi tình bạn chăng?

Qua câu trả lời của Trang Tử Ngang, có thể thấy cậu quả thật là một chàng trai rất tốt, trung thực, tốt bụng, có trách nhiệm.

Được làm bạn với cậu, đã đặc biệt may mắn.

Tới nhà, Trang Tử Ngang vò tờ báo cáo kiểm tra thành một cục, thuận tay ném trong tủ quần áo.

Hoa đào mang từ chỗ Trần Đức Tu về, tùy tiện cầm một chai coca chứa nước, nghiêng nghiêng ngả ngả c ắm vào.

Căn phòng nhỏ đơn sơ, bỗng tăng thêm sắc xuân.

Rồi nhìn hai chú cá vàng trong bể, lặng lẽ ngẩn người.

Không có Tiểu Hồ Điệp, cuộc sống cậu trở nên quạnh quẽ, tim cũng quạnh quẽ.

Lát sau, ánh mắt Trang Tử Ngang, rơi xuống cây sáo kế bên bể cá.

Đấy là đồ vật duy nhất cậu đem theo khi rời khỏi cái nhà kia.

Vì giết thời gian nhàm chán, cậu lấy cây sáo, tùy hứng thổi.

Âm nhạc, có thể giúp lòng người bình lặng.

La sol sol si do si la, sol la si si si si la si la sol…

Cậu chỉ nhớ mỗi đoạn dạo đầu này, giai điệu phía sau, làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Dường như thổi ra, là lập tức gặp được Tiểu Hồ Điệp.

Cơn buồn ngủ ập đến, bèn nằm ngủ trưa.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, điện thoại vang lên ting một tiếng.

Trang Tử Ngang đưa tay với điện thoại, dòng chữ trên màn hình, khiến cơn buồn ngủ của cậu bay biến sạch.

Tin nhắn mới, từ người liên hệ Tiểu Hồ Điệp.

Cậu vội vàng mở tin nhắn, thấy bốn chữ kèm một dấu chấm than.

“Tớ rất nhớ cậu!”

Trang Tử Ngang mau chóng gõ máy hồi âm, tay hơi run rẩy.

“Tớ cũng nhớ cậu, cậu ở đâu?”

Tin nhắn gửi đi, lại chìm dưới đáy biển.

Trang Tử Ngang cực kì bất an, nhưng chẳng thể làm gì, gọi điện đến, vẫn là giọng báo ngoài vùng phủ sóng đáng ghét ấy.

Cậu chỉ đành hết lần này tới lần khác an ủi chính mình.

Cô nhìn thấy tin nhắn, nhất định sẽ trả lời.

Âm nhạc có thể làm dịu tâm hồn con người, nghe nhạc thôi!

Hoàn cảnh này, chỉ có bài này là phù hợp nhất.

Bật đèn, khung cảnh trước mắt.

Phòng thì rộng, giường thì trống.

Tắt đèn, tất cả đều giống nhau.

Vết thương trong lòng, chẳng thể sẻ chia.

Cuộc đời, theo năm tháng chảy tới, theo tóc bạc già đi.

Theo em rời xa, hạnh phúc nhỏ bé mất tăm.

Theo ký ức phai nhạt, theo giấc mơ ngủ say.

Theo trái tim tê dại, dần dần vô cảm.*

*lyric bài Anh rất nhớ em-Sodagreen



Không hổ là nhạc suy* danh bất hư truyền, Trang Tử Ngang mới nghe được nửa, đã khóc bù lu bù loa.

*raw: 网抑云, đồng âm chế từ 网易云音乐 (NetEase CloudMusic), cái app nghe nhạc này chuyên có mấy cái cmt suy/chia sẻ cảm xúc tiêu cực

Trái tim khó mà yên ổn được nữa.

Cậu biết, Tiểu Hồ Điệp chắc chắn có bí mật giấu cậu.

Nhưng cậu thì sao, trong lòng cũng cất giữ bí mật động trời.

Một thằng đàn ông, rõ ràng không nên rơi lệ nhiều như vậy, cơ mà cậu vẫn cứ không nhịn nổi.

Hơn 10 năm qua, cuộc sống đã quá u tối.

Bây giờ vất vả lắm, mới có một tia sáng chiếu rọi vào, lại chính là lúc buông màn kết thúc.

Trang Tử Ngang thầm nghĩ, Tiểu Hồ Điệp bận có mấy ngày, bản thân hồn bay phách lạc thế này.

Nếu cậu chết rồi, Tiểu Hồ Điệp sẽ đau khổ đến mức nào?

Cảm giác như cả một thế kỷ trôi đi, điện thoại rốt cuộc truyền tới tiếng ting.

“Đồ ngốc, chờ tớ.”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 41: Để con yên tĩnh một lát



Chủ nhật, Trang Tử Ngang ngồi trên bãi cỏ nơi từng cùng Tiểu Hồ Điệp thả diều, lặng lẽ ngẩn người ngắm nhìn dòng sông.

Ngồi suốt cả buổi sáng.

Gần trưa, điện thoại bỗng đổ chuông.

Cậu vội vàng rút máy ra, nhưng thấy người gọi là Trang Văn Chiêu, liền thất vọng.

“Bố, lại có chuyện gì vậy?” Giọng Trang Tử Ngang lạnh nhạt.

“Trưa về ăn cơm nhé, dì Tần của con nấu nguyên một bàn đồ ngon.” Trang Văn Chiêu hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng.

Trải qua sự việc lần trước, ông đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy trước đây đối xử với Trang Tử Ngang quá đỗi hờ hững.

Vì thế chủ động hạ cái tôi xuống, mong muốn hàn gắn quan hệ cha con.

“Bố để con yên tĩnh một lát, tạm thời đừng làm phiền con được không?” Trang Tử Ngang thỉnh cầu.

“Chung quy con vẫn là con bố, từng ấy thời gian rồi cũng nên nguôi giận chứ, chẳng lẽ cả đời không định quay lại nhà?” Trang Văn Chiêu lớn tiếng.

“Không ạ, cùng lắm ba tháng, con nhất định sẽ trở về.” Giọng Trang Tử Ngang vô cùng quả quyết.

Trước kia, Trang Tử Ngang luôn cố gắng làm vừa lòng bố, chỉ mong đổi lại một chút tình thương.

Suốt những năm qua, cậu ở cái nhà kia, cậu làm biết bao việc.

Quét nhà, lau kính, rửa bát, giặt quần áo, thậm chí còn học sửa ống nước và vệ sinh máy hút mùi, ti tiện như người giúp việc.

Thế nhưng điều khiến cậu thất vọng là, chẳng thể đổi lấy một nụ cười hiếm hoi của bố.

Bây giờ đối diện cái chết, trái lại cậu thấy thật nhẹ nhõm.

Bởi lẽ lúc Trang Văn Chiêu biết sự thật, mới tỏ ra quan tâm chăm sóc cậu, thì đã không còn là tình phụ tử chân chính nữa.

Chỉ là một màn ràng buộc đạo đức mà thôi.

Trang Văn Chiêu hít sâu một hơi, nhẫn nhịn khuyên bảo.

“Tử Ngang, bố thừa nhận khi trước không làm tròn bổn phận, chưa đủ quan tâm con.”

“Chuyện dạy dỗ Vũ Hàng cũng có vấn đề, nó thiếu tôn trọng con, bố đã bắt nó sửa rồi.”

“Coi như nể mặt ông nội con, con chuyển về sống đi, tránh khiến người già lo lắng.”



Trang Tử Ngang vừa nghe chữ ông nội, nước mặt lập tức dâng trào.

Cậu bình tĩnh lại rồi nói: “Bố, con nói chuyện với ông rồi, ông đồng ý để con tạm ở với mẹ, bố trước mắt cứ để con yên tĩnh một lát đã.”

Trang Văn Chiêu im lặng một khoảng, đành thỏa hiệp: “Vậy được, chừng nào con nghĩ thông suốt, thì trở về nhé!”

Cúp máy, Trang Tử Ngang nhìn dòng nước dưới chân, trầm tư hồi lâu.

Giữa cậu và bố, thật ra không có mâu thuẫn to lớn gì, chỉ là sự hời hợt ấy, không phải ngày một ngày hai có thể cải thiện.

Mẹ kế với em trai ngoài miệng không nói, chứ trong lòng nhất định cũng khó chịu.

Chớ nên trở về quấy rầy bọn họ.

Trang Tử Ngang lại gọi cho Từ Tuệ: “Mẹ, bao giờ mẹ về ạ? Con nấu cho mẹ một bữa nha?”

Giọng Từ Tuệ khẩn trương: “Mẹ phải bận vài ngày nữa, con biết công việc của mẹ đấy, con có lòng thế là được rồi.”

“Con… con thấy người không khỏe lắm.” Trang Tử Ngang nén nước mắt nói.

“Vậy đi viện khám đi, bảo bác sĩ kê thuốc, lát mẹ chuyển ít tiền cho con, thế nhé cúp trước đây.” Từ Tuệ vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Không lâu sau, chuyển qua 500 tệ.

Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run.

Mẹ bận rộn như vậy, đừng làm bà thêm phiền phức.

Chính xác mà nói, cậu thuộc quyền nuôi dưỡng của bố, mẹ có thể quan tâm mình nhường này, đã cực kì tốt rồi.

Hy vọng bà sớm tìm được người phù hợp, nửa đời sau có người săn sóc.

Mình không phải đứa con trai tốt, không thể ở bên phụng dưỡng.

Trang Tử Ngang ngồi lại bờ sông một lúc, Lý Hoàng Hiên gọi tới, hỏi cậu có muốn đến nhà ăn không, bị cậu mượn đại lý do uyển chuyển từ chối.

Bởi vì cậu sợ nhìn thấy gia đình hạnh phúc của Lý Hoàng Hiên, lòng đố kị khiến tâm lí mình vặn vẹo.

Thứ đứa trẻ khác vừa sinh ra đã sở hữu, cậu đem hết toàn lực giành lấy, kết quả vẫn chỉ là phế phẩm.

Có điểu đổi góc độ nghĩ, Trang Tử Ngang cảm thấy khá may mắn.

Nếu bản thân thực sự có gia đình hạnh phúc như Lý Hoàng Hiên, thì bấy giờ bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, mới đích xác là bi kịch.



Thứ hai, lá cờ đỏ tươi thắm, dần hiện lên giữa sân trường.

Buổi sinh hoạt sáng, ban giám hiệu tổng kết kỳ thi tháng tuần trước, không khỏi lắm lời rườm rà.

Tối qua Trang Tử Ngang hơi mất ngủ, đứng trong hàng ngáp liên tục.

Ánh mắt Lâm Mộ Thi, vẫn dừng trên người cậu, không rời một giây.

Cô rất sợ, Trang Tử Ngang đột nhiên ngã xuống không dậy nổi, cũng không thể tỉnh lại.

Khi cán bộ Hội học sinh lên phát biểu, lớp 9 lần nữa trượt mất cờ thi đua, phút chốc tiếng oán than nổi khắp tứ phía.

“Tớ đã bảo mà, Tạ Văn Dũng căn bản không được.”

“Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của cậu ấy, tuần rồi kỷ luật lẫn vệ sinh của lớp mình đều rối tinh rối mù.”

“Không so sánh thì không có đau thương, hiện tại tớ mới hiểu, Trang Tử Ngang rốt cuộc xuất sắc cỡ nào.”



Nghe mấy lời này, Tạ Văn Dũng lòng đau như cắt.

Cậu rõ ràng dùng hết sức, mà vẫn chỉ xứng xách giày cho Trang Tử Ngang.

Lúc này cậu chỉ có thể chấp nhận sự thật, bản thân so với Trang Tử Ngang, đúng là cách biệt quá lớn.

Đến tiết thứ tư sinh hoạt lớp, Tạ Văn Dũng không tránh khỏi một trận công kích.

Cậu đứng trên bục giảng, cố gắng giải thích và phản biện, lại càng yếu ớt bất lực.

Cuối cùng cậu trực tiếp nổi giận, ném miếng xốp lau bảng.

“Vậy tớ cũng từ chức được chưa? Lớp trưởng này ai thích thì tự đi mà làm.”

Đây vốn dĩ là chiêu lấy lùi làm tiến, cậu tưởng mọi người sẽ biết điều.

Ai ngờ đa số ánh mắt, lập tức tụ tập trên người Trang Tử Ngang, tràn ngập mong chờ.

Trang Tử Ngang bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Lớp mình không giành được cờ đỏ, ai cũng có trách nhiệm, không thể đổ lỗi cho riêng Tạ Văn Dũng, mọi người đừng gắt gao chỉ trích cậu ấy.”

Nguyên nhân thực thụ, cậu kỳ thật biết rõ.

Đó chính là do Tạ Văn Dũng không đủ uy nghiêm, khó thu phục lòng người, nên không ít bạn cố tình làm trái ý cậu ta, phá rối, dẫn đến các thành tích của lớp đều tụt dốc.

Trang Tử Ngang nhìn về phía Tạ Văn Dũng: “Nếu cậu làm lớp trưởng, thì đừng dễ dàng buông bỏ, nhớ kỹ lời tớ nói lần trước, khiến mọi người cảm nhận được sự chân thành của cậu, chắc chắn sẽ ủng hộ cậu thôi.”

“Trang Tử Ngang, thế vì sao cậu từ bỏ?” Tạ Văn Dũng hỏi ngược lại.

“Tớ có lý do bất khả kháng.” Trang Tử Ngang thở dài.

“Cậu đừng giảng đạo lý với tớ nữa, đưa phương pháp cụ thể đi!” Tạ Văn Dũng nhất thời sốt ruột, giọng nói có phần lớn.

“Đủ rồi, Tạ Văn Dũng.” Lâm Mộ Thi đứng dậy tức giận nói: “Tớ không cho cậu nói như vậy với Trang Tử Ngang.”

Tạ Văn Dũng tức thì sửng sốt.

Giai điệu , lại vang lên trong đầu.

*bài hát hay được dùng làm meme bi hài cho cảnh thất tình

Đại giáo hoa của chúng ta, tại sao luôn bảo vệ Trang Tử Ngang?

Thật dễ khiến người khác ghen tị.

“Trang Tử Ngang làm nhiều chuyện cho tụi mình như vậy, cậu có thể học được nửa từ cậu ấy đã tốt lắm rồi.” Lâm Mộ Thi giận dữ nhìn chằm chằm Tạ Văn Dũng.

Đôi mắt phượng xinh đẹp, đầy ắp nước.

Các bạn học không hiểu chuyện gì, xì xào bàn tán.

“Hình như Lâm Mộ Thi đối xử với Trang Tử Ngang, tốt hơn trước đây.”

“Quan hệ giữa bọn họ vốn mập mờ, trước còn có tin đồn, lạ gì đâu!”

“Vậy nữ sinh lần trước tìm Trang Tử Ngang, lại là chuyện gì nữa? Three some hả?”



Trang Tử Ngang liên tục nháy mắt với Lâm Mộ Thi.

Cậu ngàn vạn lần chớ bốc đồng, đem việc kia nói ra.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 42: Thầy là chủ nhiệm lớp con bé



Trương Chí Viễn đúng lúc xuất hiện, phá vỡ sự xấu hổ trong phòng học.

Ông ở hành lang loáng thoáng nghe vài câu, đại khái hiểu chuyện, vào giải vây giúp Trang Tử Ngang.

“Trang Tử Ngang, em theo thầy một chuyến, mấy bạn khác tiếp tục sinh hoạt lớp.”

Lý Hoàng Hiên khó hiểu: “Thầy Trương, sao dạo này thầy hay tìm Trang Tử Ngang thế?”

Trương Chí Viễn nghiêm giọng: “Em trước hết quản tốt bản thân đi, sao chưa nộp bản kiểm điểm cho thầy?”

Lý Hoàng Hiên lập tức ngậm miệng.

Điện thoại bị tịch thu, cuối tuần trôi qua chán chẳng buồn nói.

Trên đường đến văn phòng, Trương Chí Viễn hỏi Trang Tử Ngang: “Thầy thấy mắt Lâm Mộ Thi ươn ướt, em nói cho con bé hả?”

Trang Tử Ngang đáp: “Tình cờ gặp tại bệnh viện, bị cậu ấy nhìn thấy tờ báo cáo kiểm tra ạ.”

“Bác sĩ nói gì?”

“Nghĩ thoáng chút.”

Sau cuộc đối thoại ấy, là một khoảng lặng dài.

Trương Chí Viễn không biết nên an ủi thế nào, buồn bực cúi đầu bước tiếp.

Hai tay Trang Tử Ngang đút túi, dáng vẻ bất cần đời.

Tới văn phòng, có vài giáo viên khác ở đó.

Trương Chí Viễn ngồi trên bàn làm việc, theo thói quen nhấp một ngụm trà kỷ tử, liếc nhìn Trang Tử Ngang.

“Biết vì sao thầy gọi em đến không?”

Trang Tử Ngang nghĩ ngợi một chút: “Điểm thi tháng ạ?”

Trương Chí Viễn đập bàn một cái: “Em bày trò quái gì đây? Tô Vũ Điệp lớp 23 là ai?”

“Thầy Trương, em nói em nhất thời hồ đồ, viết nhầm tên, thầy có tin không?” Trang Tử Ngang nhún vai.

Trương Chí Viễn định nổi cáu, nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Trang Tử Ngang, đành phải cố nhịn xuống.

Đứng đầu toàn khối hai năm liên tiếp, mỗi bài thi của Trang Tử Ngang, luôn được giáo viên quan tâm.

Lúc này, bài thi đã chấm xong, sau khi ghép phách, lại không tìm thấy bài cậu đầu tiên.

Tuy nhiên chẳng mấy thời gian, các thầy cô liền dễ dàng bắt được cậu.

Ngoại trừ họ tên và lớp, những thứ khác như số báo danh, chữ viết, điểm số v.v, đều khẳng định chắc nịch là bài thi của Trang Tử Ngang.

Trò đùa nhỏ này, lại tạo phiền toái không hề nhỏ cho trường học.

Chủ nhiệm giáo dục* đặc biệt triệu tập giáo viên, mở một cuộc họp.

*1 chức bên TQ chuyên quản lý các thầy cô

Trọng tâm cuộc họp, chính là lần này thành tích Trang Tử Ngang có được công nhận không.

Phe ủng hộ cho rằng, Trang Tử Ngang chỉ giỡn tí, chứ vẫn nghiêm túc làm bài, bảo toàn y nguyên hạng nhất khối, nên được công nhận.

Phe phản đối cho rằng, không thể dung túng hành vi coi thường quy định trường, ngay cả họ tên còn không viết đúng, thì điểm cao tới đâu cũng vô nghĩa, cần xử phạt nghiêm khắc, hủy thành tích.

Đôi bên không ngừng tranh cãi, mất nửa ngày, vẫn không có kết quả.

Trương Chí Viễn gọi Trang Tử Ngang đến, nhằm muốn nghe lời giải thích từ bản thân cậu.

Thấy bộ điệu cà lơ phất phơ này của cậu, hiển nhiên chẳng có tí hối cải nào.

“Thầy Trương, em hỏi chút, bạn học Tô Vũ Điệp này, thành tích cao nhất khối ạ?” Trang Tử Ngang cười hỏi.

“Xem như thằng nhóc em may mắn, Đặng Hải Quân chỉ kém em đúng hai điểm.” Trương Chí Viễn trừng mắt, trả lời trá hình.

“Được, con người em tương đối thiết thực, không màng hư danh, cứ hủy thành tích đi ạ!” Trang Tử Ngang vô cùng rộng lượng.

Miễn thực tế vẫn đứng đầu là được, có thể đặt điều kiện với Tiểu Hồ Điệp.

Còn chuyện xếp hạng trên bảng điểm, không quan trọng.

Đặng Hải Quân ao ước ngôi vị hai năm rồi, nên thành toàn cậu một lần.

Trương Chí Viễn thở dài, đổi giọng dịu dàng: “Vậy được, thầy sẽ giải thích với chủ nhiệm, mấy năm qua em stress nặng, muốn buông thả một chút, thầy hiểu được, nhưng không cho phép em làm chuyện quá trớn.”

“Thế thầy trả điện thoại cho Lý Hoàng Hiên đi ạ, em đảm bảo sau này sẽ không vi phạm nữa.” Trang Tử Ngang có voi đòi tiên.

“Cầm đi, món này đắt lắm, để thầy giữ lỡ mất thầy không đền nổi.” Trương Chí Viễn mở ngăn kéo, đặt điện thoại lên bàn.

“Cảm ơn thầy Trương ạ, chúc thầy sống lâu trăm tuổi.” Trang Tử Ngang hớn hở nhận lấy.

Nghe thấy lời chúc phúc sống lâu trăm tuổi này, Trương Chí Viễn hết sức đau lòng.

Từ sau khi biết bệnh tình của Trang Tử Ngang, ông không thể nghiêm khắc, chỉ hy vọng cậu học trò tốt ở quãng thời gian ít ỏi còn lại, cảm nhận thêm được nhiều hơi ấm hơn.

“Không có chuyện gì nữa, em có thể về lớp chứ?” Trang Tử Ngang nhướng mày.

“Khoan đã, có một giáo viên muốn nói chuyện với em, đang trên đường đến rồi.” Trương Chí Viễn gọi cậu.

“Giáo viên nào ạ?”

“Thầy ấy từ khu phía Tây qua đây, chắc phải đợi chút.”

Trang Tử Ngang nghi hoặc, mình có quen giáo viên khu phía Tây đâu nhỉ!

Nhiệm vụ học tập của mỗi khối lớp bất đồng, thời gian học và nghỉ ngơi cũng có sự khác biệt nhất định, để tránh việc học sinh ảnh hưởng lẫn nhau, nhà trường phân chia mỗi khối một khu riêng.

Trang Tử Ngang hiện ở khu phía Tây.

Lúc mới nhập học, bọn họ đã học tại khu phía Tây một năm.

Học sinh khu phía Tây bây giờ, thấp hơn họ hai lớp, thường ngày hầu như không có giao lưu.

Giữa hai khu, chỉ có một cái cầu thang chật hẹp kết nối.

Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Đứng trước cửa là một người thầy giáo hơn 30 tuổi, quần áo chỉnh tề, khí chất nho nhã.

Trương Chí Viễn vội vàng đứng dậy, nhiệt tình bắt tay ông: “Tiểu Lý, lâu rồi không gặp.”

Đối phương cũng cười chào lại.

Kế tiếp Trương Chí Viễn giới thiệu cho Trang Tử Ngang: “Đây là thầy Lý Tuấn Nam.”

Trang Tử Ngang hạ thấp giọng: “Em đâu biết thầy ấy, thầy ấy tìm em làm gì ạ?”

Trương Chí Viễn khẽ gật đầu, ý bảo mình cũng không rõ.

Lý Tuấn Nam quan sát Trang Tử Ngang, nở nụ cười ôn hòa: “Bạn học Trang Tử Ngang, có thể theo thầy ra ngoài xíu không?”

Trang Tử Ngang lập tức nói: “Đương nhiên có thể ạ.”

Thầy Lý này, tạo ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Nhất là nụ cười của ông, khiến người ta có cảm giác tựa gió xuân thổi qua.

Rời khỏi văn phòng, Lý Tuấn Nam dẫn Trang Tử Ngang lên tầng, thẳng tới sân thượng.

Đứng tại đây, gần như ngắm được toàn cảnh ngôi trường.

Cây ngân hạnh cao lớn, đung đưa trong gió.

Nắng rọi xuống mặt, cực kì dễ chịu.

Lý Tuấn Nam hít sâu một hơi, rồi nói với Trang Tử Ngang: “Thầy nghe nói trên bài thi tháng, em viết tên Tô Vũ Điệp.”

Trang Tử Ngang sửng sốt: “Thầy ơi, thầy biết cậu ấy ạ?”

Lý Tuấn Nam khẽ gật đầu: “Thầy là chủ nhiệm lớp con bé.”

Trang Tử Ngang nghe xong, liền vỡ lẽ, bao thắc mắc bấy lâu, trở nên sáng tỏ.

Bảo sao tra máy tính ở phòng bảo vệ, hay danh sách học sinh họ Tô, đều không tìm thấy tên Tô Vũ Điệp.

Hóa ra cô là học sinh khu phía Tây, cũng chính là đàn em nhỏ của mình.

Thế mà cứ tưởng cô bằng tuổi mình cơ!

Bên khu phía Tây, tổng cộng có 25 lớp, cô nói mình thuộc lớp 23, cũng không phải là nói dối.

Độ cao địa lý của hai khu, có mức chênh lệch nhất định.

Cấu trúc tòa giảng đường này khá đặc biệt, tầng thượng xây một hành lang nối, thông đến cầu thang dẫn sang khu phía Tây.

Trang Tử Ngang thầm nghĩ, thì ra mỗi lần Tiểu Hồ Điệp chia tay mình ở góc cầu thang, thực chất là lên tầng về khu phía Tây.

Hai khu học sinh hoạt khác nhau, nên trước khi cậu tan học có thể mua kem chờ cậu.

Mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

“Tại sao em lại viết tên nó trên bài thi?” Lý Tuấn Nam hỏi.

“Em rất nhớ cậu ấy, bất tri bất giác viết.” Trang Tử Ngang thú thật.

“Quả thật con bé vô cùng đáng yêu, thầy cũng rất nhớ nó.” Vành mắt Lý Tuấn Nam phiếm hồng.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 43: Hoàn cảnh éo le



Trang Tử Ngang viết tên Tô Vũ Điệp vào bài thi, vốn chỉ là chút trò đùa nghịch ngợm.

Ai ngờ thu được quả ngọt ngoài dự tính, đem đến chủ nhiệm lớp cô.

Lý Tuấn Nam nói với Trang Tử Ngang, ông tình cờ nghe thấy các giáo viên thảo luận, bài thi của hạng nhất toàn khối khu phía Đông ấy, tự nhiên viết tên học sinh khác, cảm thấy cực kì tò mò, nên tới xem một chút.

“Em với Tô Vũ Điệp là mối quan hệ gì?”

“Bọn em là bạn rất thân.” Trang Tử Ngang trả lời.

Đối diện giáo viên, không dám nói thích Tiểu Hồ Điệp.

Sau đó cậu chỉ cây ngân hạnh ở góc tây bắc sân trường: “Lần đầu em gặp cậu ấy, chính là dưới gốc cây kia, cậu ấy thật sự rất thú vị, gặp một lần liền khó quên.”

Còn chuyện trèo tường trốn học, đương nhiên tự động cắt bỏ.

Rất nhiều cử chỉ thân mật mập mờ, cũng không hé nửa lời.

Lý Tuấn Nam cười nói: “Đúng là bình thường nó hay chạy linh tinh dưới sân trường, y hệt con bướm.”

“Thầy ơi, tại sao thầy phải cho cậu ấy một đống giấy xin nghỉ?” Trang Tử Ngang hỏi nỗi băn khoăn trong lòng.

“Em là bạn thân nó, mà em không biết hả?” Lý Tuấn Nam hỏi lại.

“Là bạn, cậu ấy không chủ động nói, em cũng không tiện hỏi.” Trang Tử Ngang trả lời chân thành.

Ngữ điệu Lý Tuấn Nam buồn bã: “Sức khỏe con bé không tốt lắm, cho nên thầy đặc cách nó, không muốn học, thì có thể đi chơi.”

Trang Tử Ngang nghe vậy, trong lòng cảm giác nặng nề.

Cái gọi là “Sức khỏe không tốt lắm”, hiển nhiên là cách nói giảm nói tránh.

Có thể làm chủ nhiệm lớp khoan dung cỡ này, bệnh tình chắc chắn không hề nhẹ.

Tựa như hôm nay Trương Chí Viễn đối xử với Trang Tử Ngang, hầu hết cầu gì được nấy.

Trang Tử Ngang đã mơ hồ đoán ra phần nào.

Bây giờ từ miệng Lý Tuấn Nam, được chứng minh.

Hóa ra Tiểu Hồ Điệp cũng mắc bệnh, nhưng cô vẫn sống lạc quan tích cực đến thế.

Trang Tử Ngang xấu hổ, so với Tiểu Hồ Điệp, bản thân thực sự kém xa.

Còn Tiểu Hồ Điệp cụ thể mắc bệnh gì, Trang Tử Ngang không hỏi cho ra nhẽ.

Dù sao, đây là việc riêng của người ta.

Mặt khác, nhìn biểu tình Lý Tuấn Nam, hẳn cũng không nguyện ý tiết lộ.

“Đó là một đứa trẻ số khổ, từ nhỏ đã không có bố mẹ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, nào ngờ…”

Lý Tuấn Nam nói được nửa câu, liền nghẹn ngào đến nỗi không thể cất tiếng.

Trang Tử Ngang như bị sét đánh, đầu óc ong ong.

Hoàn cảnh của Tiểu Hồ Điệp, lại bi thảm như vậy.

So với cô, bản thân vẫn tốt chán.

Một giọt lệ, lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt.

Lý Tuấn Nam đưa sang một tờ giấy: “Con bé có người bạn như cậu, coi như quá may mắn rồi.”

“Thầy ơi, thầy biết cậu ấy đi đâu không ạ?” Trang Tử Ngang lau nước mắt.

Lý Tuấn Nam ngẩng đầu nhìn trời: “Không biết, có lẽ đang ở nơi nó muốn đến!”

Trang Tử Ngang nhịn không được, hỏi thêm một ít chuyện của Tiểu Hồ Điệp.

Lý Tuấn Nam kỳ thực không biết quá nhiều, kể hết cho cậu.

Hồi Tô Vũ Điệp còn rất nhỏ, bố mẹ gặp tai nạn qua đời.

Bà nội cô nhận được một khoản tiền bồi thường, tự mình nuôi nấng cô.

Đại khái lúc 14 15 tuổi, Tô Vũ Điệp bị chẩn đoán mắc bệnh, cần định kỳ tới bệnh viện điều trị.

Khoản bồi thường năm xưa, vốn chẳng dư bao nhiêu, dần đổ vào hố không đáy bệnh viện.

Nhưng cô vẫn vui vẻ lạc quan như cũ, tích cực hướng về phía trước, giàu trí tưởng tượng, luôn đem lại niềm vui cho người xung quanh.

“Thầy chỉ biết sơ sơ mấy việc này, nó không nói với em bất cứ cái gì à?” Lý Tuấn Nam hỏi.

Trang Tử Ngang buồn bã lắc đầu: “Không ạ, bọn em chỉ toàn vui chơi ăn uống.”

Lý Tuấn Nam cười khổ: “Nó chính là thế, niềm vui thì chia sẻ với người khác, còn nỗi buồn lại giữ cho riêng mình.”

Trang Tử Ngang hoàn toàn thấu hiểu cách làm của Tiểu Hồ Điệp, chung quy cậu cũng chưa từng đem bệnh tình của mình, tiết lộ đối phương.

Mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, ánh nắng trở nên gay gắt chói chang.

Tiếng chuông tan học, vang vọng giữa sân trường.

Lý Tuấn Nam vỗ bả vai Trang Tử Ngang: “Đừng buồn nữa, thầy tới tìm em không có chuyện gì khác, chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nhìn bạn của con bé.”

Trang Tử Ngang cung kính đáp: “Cảm ơn thầy ạ, kể với em nhiều chuyện của cậu ấy như vậy.”

Hai người từ sân thượng xuống, ngang qua văn phòng giáo viên.

Trang Tử Ngang thỉnh cầu: “Thầy ơi, có thể ký giúp em một cái không?”

Lý Tuấn Nam hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.

Trang Tử Ngang mang giấy bút trên bàn làm việc của Trương Chí Viễn tới, Lý Tuấn Nam nhận lấy, cầm bút ký.

Chữ kí tên này, quả nhiên giống y đức giấy xin nghỉ của Tiểu Hồ Điệp.

Chữ gà bới quen thuộc, một chữ nhìn cũng không ra.

“Thầy ơi, sao thầy ký khó nhìn thế ạ?”

“Cái này phải trách Tô Vũ Điệp, luôn bắt chước chữ thầy, ký giấy xin nghỉ cho bạn cùng lớp, hại thầy bỏ mấy chục tệ thuê thiết kế chữ ký nghệ thuật phức tạp như vậy.”

Nghe xong lời giải thích của Lý Tuấn Nam, Trang Tử Ngang lại cười.

Cô thật đúng là tinh nghịch.

Sau khi tạm biệt Trang Tử Ngang, Lý Tuấn Nam lập tức về khu phía Tây.

Sự xuất hiện của ông, giải đáp hơn phân nửa thắc mắc thầm kín của Trang Tử Ngang, nhưng vẫn cảm thấy không đơn giản nhường này.

Có vài chỗ, tựa hồ không quá hợp lý.

Mặt khác, biết được Tiểu Hồ Điệp cũng mắc bệnh.

Hệt bị tảng đá đè xuống lòng, khiến cậu không thở nổi.

Vận mệnh, dường như đang trêu ngươi hai con người số khổ.

“Con trai, tớ tìm cậu nửa ngày đấy, cùng đi hốc đi.”

Lý Hoàng Hiên xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trang Tử Ngang.

Cậu bình tĩnh lại, lấy điện thoại trong túi ra.

Lý Hoàng Hiên cực kì mừng rỡ: “Sao cậu lấy được?”

Trang Tử Ngang giơ ngón tay: “Xuỵt, nói bé thôi, tớ trộm trong ngăn tủ thầy Trương giúp cậu.”

Lý Hoàng Hiên vội nhét điện thoại vào túi, lén lút đưa Trang Tử Ngang tới căng tin.

“Con trai, cậu trượng nghĩa cỡ này, trưa nay tớ bao.”

“Được, tớ muốn ăn thịt bò xào sợi và thịt kho tàu.”

Lúc hai người ăn cơm ở căng tin, Tạ Văn Dũng cùng Lâm Mộ Thi bỗng bưng khay đồ ăn, ngồi xuống đối diện.

Trang Tử Ngang bất động thanh sắc, tiếp tục cắm đầu ăn.

Lý Hoàng Hiên nhíu mày: “Nhiều chỗ như vậy, mấy cậu chen đây làm gì?”

Lâm Mộ Thi gắp đùi gà thả vào khay Trang Tử Ngang: “Trang Tử Ngang, cậu ăn nhiều tí, đây là tớ cố ý mua cho cậu đó.”

Tạ Văn Dũng kinh ngạc: “Mộ Thi, sao cậu đối xử với cậu ấy tốt thế?”

Ngọn lửa ghen tị, hừng hực cháy trong mắt.

Thôi xong, nữ thần có người trong lòng rồi.

Trang Tử Ngang bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, có điều tớ không ăn được.”

Lâm Mộ Thi cố chấp đáp: “Trang Tử Ngang, cậu phải ăn, bổ sung thêm dinh dưỡng.”

Trang Tử Ngang nở nụ cười khổ, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của cậu, ăn gì cũng vô ích.

Lý Hoàng Hiên vươn tay, lấy luôn chiếc đùi gà, ăn lấy ăn để.

“Nó không ăn tớ ăn, ngon vl.”

Trang Tử Ngang không ngừng nháy mắt cho Lâm Mộ Thi, hy vọng cô có thể đối xử với mình giống người bình thường.

Cơ mà Lâm Mộ Thi quá đỗi mềm lòng, không tài nào làm được, cô vừa nghĩ tới sẽ vĩnh viễn không gặp lại Trang Tử Ngang, tim liền đau như cắt.

Khoảng thời gian cuối cùng này, rốt cuộc phải làm gì, mới giúp cậu dễ chịu một chút đây?
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 44: Nhất nhãn vạn niên



Thứ tư hôm nay, bảng điểm kỳ thi tháng được phát.

Lần đầu tiên lần đầu tiên, Trang Tử Ngang mất ngôi vị dẫn đầu.

Không chỉ vậy, tất cả các môn đều 0 điểm, xếp hạng cuối cùng toàn khối, xếp hạng bét toàn khối.

Trương Chí Viễn giành co một trận với chủ nhiệm giáo dục, mới miễn cho cậu khỏi hình phạt viết bản kiểm điểm.

Chứng kiến kết quả này, cả lớp không thể tin nổi.

“Chuyện gì vậy? Trang Tử Ngang không đi thi à?”

“Cậu ấy là trụ cột vững chắc của lớp mình, lần này hẳn điểm trung bình bị kéo xuống không ít nhỉ?”

“Chuyện bất thường ắt có nguyên do, Trang Tử Ngang nhất định gây chuyện rồi.”



Các loại tin đồn, lan nhanh trong lớp.

Người kêu oan nhất cho Trang Tử Ngang, đương nhiên là anh em tốt Lý Hoàng Hiên của cậu.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn quên nhập điểm cho cậu rồi, tớ giúp cậu tìm lão Trương report.”

Trang Tử Ngang dùng một tay đè cậu lại: “Đừng, là tớ tự phát bệnh.”

“Bệnh gì?” Lý Hoàng Hiên không thể hiểu nổi: “Cậu nộp giấy trắng hả?”

Trang Tử Ngang im lặng cười.

Tiết sau là giờ ngữ văn, cán bộ môn dẫn theo hai ba bạn, bắt đầu trả bài thi.

Bài thi Lý Hoàng Hiên xuống trước, được 111 điểm.

Cậu mặt chau mày ủ: “Chẳng lẽ số tớ cô đơn suốt đời?”

Trang Tử Ngang lướt qua lỗi của cậu, đau đầu nhức óc: “Ngay cả cậu cũng không thuộc?”

Lý Hoàng Hiên đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Thằng c* nộp giấy trắng như cậu, có tư cách gì chê tớ?”

Vừa dứt lời, một bài thi vụt qua.

Cán bộ môn nói với Trang Tử Ngang: “Thầy Trương dặn kỹ rằng, đây là bài cậu, nói thật, bút danh cậu đặt yểu điệu ghê.”

Đám người Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi nghe xong, vẻ mặt đều hiện dấu chấm hỏi.

Bút danh gì?

Ai lại đi thi đặt bút danh?

Bọn họ đều thò đầu tới, thấy trên bài thi Trang Tử Ngang, đạt được tận 137 điểm.

Ngữ văn mà thi được điểm này, tương đối nghịch thiên.

“Vậy sao cậu 0 điểm?” Lâm Mộ Thi kinh ngạc.

Thẳng đến khi cô xem phần họ tên tại phách, thình lình viết Tô Vũ Điệp, một cơn ghen tuông lập tức dâng trào trong lòng.

Đây là trúng độc sâu đậm, mới có thể viết tên con gái người ta lúc đang thi à?

“Vãi lều!” Lý Hoàng Hiên đập một phát vào lưng Trang Tử Ngang.

Biết gần đây cậu cùng Tiểu Hồ Điệp kia mặn nồng, nhưng đâu cần thiết khoe ân ái kiểu này!

Cậu để đứa ế 111 điểm tớ đây, làm sao chịu nổi.

Phá án, thảo nào Trang Tử Ngang 0 điểm.

Trong phòng học, tiếng bàn luận xôn xao.

“Tô Vũ Điệp kia là ai?”

“Là cô em xinh đẹp lần trước tìm Trang Tử Ngang ngoài lớp í.”

“Yêu đương đúng là ảnh hưởng đến học tập lớn thật, trực tiếp từ hạng nhất rơi xuống hạng bét luôn.”

“Tớ mà có bạn gái xinh đẹp như vậy, đừng nói là một lần thi, cả bầu trời sao đều hái cho cô ấy.”



Những tiết sau, tiết nào cũng lần lượt phát bài thi.

Điểm Trang Tử Ngang, tất cả đều cao đến quá đáng, khiến người ta sửng sốt nghẹn lời.

Nhưng ba chữ Tô Vũ Điệp trên đầu, đặc biệt chói mắt, làm người ta nghiến răng nghiến lợi.

Một đống cẩu lương, lộng trời lộng đất.

Người như vậy, hình phạt hủy bỏ thành tích thật sự rất nhẹ.

Phải bắt cậu viết bản kiểm điểm 3000 chữ.

Giờ nghỉ giữa tiết, một bạn học hét lớn: “Trang Tử Ngang, bên ngoài có người tìm.”

Trang Tử Ngang bỗng đứng dậy, lao phắt khỏi lớp, thấy kĩ Đặng Hải Quân.

Ánh mắt thất vọng, chớ nên lộ rõ.

“Đặng Hải Quân cầm bảng điểm lớp 15, đưa Trang Tử Ngang xem.”

Tên cậu trên lớp và khối, đều chình ình thứ nhất.

“Hải Quân, chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.” Trang Tử Ngang cười nói.

“Tớ tra bảng xếp hạng tổng trên máy tính của thầy rồi, nếu cậu đứng nhì hoặc đứng ba, ta có thể còn vui vẻ chút, nhưng cậu mẹ nó đứng thứ 1075.” Đặng Hải Quân tức giận.

“Ngày thi đầu tiên tớ nói với cậu rồi mà, tớ quên viết tên.” Trang Tử Ngang thản nhiên đùa cợt.

“Cậu đây là bỏ trốn giữa trận, không xứng làm đàn ông.”

Dùng cách này để đứng đầu, khiến Đặng Hải Quân không thấy mừng rỡ tí nào.

Cậu nhất quyết đòi xem bài thi của Trang Tử Ngang, không thì sẽ mất ngủ.

Trang Tử Ngang bị cậu bám riết bất lực, đành trở về lớp lấy từng bài thi ra.

Đặng Hải Quân tính tổng điểm, k** r*n thảm thiết: “A—”

“Cậu hú cái quỷ gì?” Trang Tử Ngang ghét bỏ nói.

“Kém đúng hai điểm, tớ thiếu chút nữa là đường đường chính chính thắng cậu rồi.” Đặng Hải Quân áo não không thôi.

Trang Tử Ngang cười khanh khách, cảm thấy người này thật đáng yêu.

Người khác thấy bài thi của mình, quan tâm mỗi cái tên Tô Vũ Điệp.

Chỉ có cậu chăm chú nhìn tổng điểm.

Tư duy học bá, quả nhiên khác người thường.

“Được rồi, cuộc thi vật lý tháng sau, cậu tham gia hay không tham gia?” Đặng Hải Quân hỏi.

“Không tham gia, tớ chắc không có thời gian.” Trang Tử Ngang không hề nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối.

Cậu nói không có thời gian, đơn thuần là ý trên mặt chữ.

Đặng Hải Quân lộ vẻ rèn sắt không thành thép, đồng thời thầm thề trong lòng, nhất định phải tránh xa đàn bà.

Loại sinh vật này, quá tiêu hao ý chí chiến đấu rồi.

Trang Tử Ngang chính là ví dụ sống sờ sờ.

Con gái, sao có thể so với sự thú vị của đề vật lý?

Chụp lại bảng điểm lớp 15 làm bằng chứng xong, Trang Tử Ngang bèn chia tay Đặng Hải Quân, quay lại chỗ ngủ.

“Trang Tử Ngang, bên ngoài có người tìm.” Lại một âm thanh truyền đến.

“Thằng này, vẫn chưa hết?” Trang Tử Ngang lẩm bẩm đứng dậy, rời lớp.

Trên hành lang, không ít bạn học đang đùa nghịch đuổi bắt.

Giữa những bóng người chạy vụt qua, có một bóng hình đứng yên tĩnh.

Đó là một cô gái rất đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh nhân, tóc tết lệch một bên vắt sang vai trái.

Cô mặc chiếc sơ mi trắng tinh, phối với chân váy xanh lam, làn váy dài tới đầu gối, dưới chân là đôi giày trắng không nhiễm bụi trần.

Ánh nắng chiếu xuống người cô, khiến cả người như toả sáng.

Giống như lần đầu gặp gỡ dưới tán cây ngân hạnh, nhất nhãn vạn niên*.

*raw: 一眼万年, thành ngữ TQ nhìn một lần, khắc cốt ghi tâm

Điểm khác biệt chính là, bên tóc mai cô chẳng còn nhành đào.

Thân hình thon gầy hơn, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

“Tiểu Hồ Điệp…” Trang Tử Ngang ngây dại khẽ gọi, đại não phút chốc trống rỗng.

“Đồ ngốc!” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp mang ý cười, nói xong thì nghèn nghẹn.

Trang Tử Ngang ngừng thở, tim đập loạn nhịp, từng bước tiến gần về phía trước.

Cậu cẩn thận vươn tay, sợ rằng cô nhóc trước mắt là ảo ảnh trong mơ, vừa đụng liền tan biến.

Thẳng đến khi đầu ngón tay cậu, chạm vào gương mặt mềm mại của con gái.

Xúc cảm ấm áp, rõ ràng truyền đến đầu ngón tay.

Nước mắt tràn khỏi mi, ánh mắt mơ màng.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu đi đâu thế? Tớ nhớ cậu lắm.”

“Đồ ngốc, tớ về rồi mà, cậu khóc cái gì? Đã nói mỗi ngày phải vui vẻ.”

Tiểu Hồ Điệp bị lây cảm xúc từ Trang Tử Ngang, hai mắt cũng ngập tràn nước, tựa hồ nước trong veo.

Biểu tình quyến rũ mê người, khiến người ta thương tiếc.

Nếu không phải ở ngoài lớp, xung quanh còn nhiều bạn học, Trang Tử Ngang nhất định sẽ không chút do dự, ôm cô vào lòng.

Vì thế giờ phút này, họ chỉ có thể nhìn nhau thâm tình, không nói nên lời.

Tiểu Hồ Điệp biến mất tròn một tuần.

Khoảng thời gian này, Trang Tử Ngang thấm thía câu cổ ngôn kia.

Một ngày không gặp, như cách ba thu.

Lần thứ hai cô xuất hiện, dáng người gầy guộc và khuôn mặt xanh xao, làm Trang Tử Ngang đau lòng khôn xiết.

Một tuần qua, cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back