Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em

Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 10



Nghĩ đến giờ vẫn là giờ nghỉ trưa, hai tiết sau lại là tiết tự học, tôi do dự một chút rồi ngồi xuống bên giường.

Ánh mắt của bác sĩ nhìn tôi thay đổi trong thoáng chốc, cuối cùng chỉ khẽ thở dài rồi quay về bàn làm việc.

Có lẽ dạo gần đây tôi ôn bài đến rất khuya nên thiếu ngủ, lại đúng lúc nghỉ trưa, đang đợi mà tôi cũng gục đầu ngủ quên trên bàn.

Khi tôi tỉnh dậy, Cố Dĩ Hà đã tỉnh trước rồi, anh ta đang nhìn cổ tay trái vô tình lộ ra của tôi.

Đó là khi tôi ngủ đã sơ ý để lộ ra.

Tôi vội kéo tay áo xuống.

Tôi toàn mua quần áo rộng hơn một cỡ, nên tay áo dài có thể che kín cả tay.

May mà con gái thường thích kiểu này nên chẳng ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng giờ thì Cố Dĩ Hà phát hiện rồi, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay trái của tôi.

Trước khi tôi kịp giằng ra, anh ta đã nhẹ nhàng vén từng lớp tay áo đang bọc kín cổ tay tôi.

Vết sẹo nhàn nhạt màu hồng xấu xí hiện rõ ra trong không khí, phơi bày trước mắt anh.

Tay anh ta khẽ run, ngước mắt lên nhìn tôi, đuôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ khó tin.

Tôi không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, vội giằng tay ra rồi đầu óc trống rỗng chạy vụt đi.

Đó là chút thể diện cuối cùng của tôi.

Tất cả trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn sụp đổ trước mặt anh.

Tôi không biết mình đang muốn đi đâu.

Cũng không biết mình có thể đi đâu.

Lúc Cố Dĩ Hà tìm thấy tôi, tôi đang ngồi co mình ở góc sân thượng, trong tay nắm lấy thiết bị trợ thính đã tháo ra.

Tôi chìm trong bóng của anh ta, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời chẳng phân biệt nổi anh là ác ma đẩy tôi xuống địa ngục, hay là vị thần kéo tôi ra khỏi vực sâu.

Cố Dĩ Hà ngồi xổm xuống bên tôi, đưa tay nhẹ nhàng bẻ các ngón tay tôi ra, lấy thiết bị trong lòng bàn tay tôi.

Tôi thấy tay anh đỏ ửng, đầu ngón tay khẽ run.

Gió từ sau thổi tới, tóc con sau tai tôi bị gió cuốn phất lên má.

Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai tôi, từ tốn đeo thiết bị trở lại tai tôi.

Âm thanh từ khắp nơi đổ về.

"Giang Giang, đến giờ học rồi." Giọng anh có chút nghèn nghẹn, mang theo rung nhẹ.

Anh không hỏi gì về vết sẹo trên cổ tay tôi.

Tôi ngơ ngác đáp "ừ", nhưng không động đậy.

Anh cũng không động đậy.

Một lúc sau, gió thổi qua cuốn đi hơi nóng trên mặt tôi, tôi mới thì thầm: "Cố Dĩ Hà, chân tôi tê rồi."

Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói câu này, anh ấy khựng lại rồi bật cười khe khẽ.

Anh ấy quay lưng lại: "Tôi cõng cậu."

Không được.

Tôi lập tức lắc đầu, rồi mới nhận ra anh ấy không thấy: "K-không cần đâu."

Anh ấy mà cõng tôi về lớp, tôi có thể tưởng tượng ra bao nhiêu ánh mắt sẽ đổ dồn tới.

Cố Dĩ Hà không cố chấp nữa, quay người lại, cởi áo khoác đồng phục ra, trải ngay ngắn dưới đất.

Trong ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh nhẹ nhàng vỗ vào áo: "Ngồi xuống."

Tôi không nhúc nhích.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Nếu không thì tôi cõng cậu." Anh ấy nói nhẹ nhàng.

Tôi lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngay lập tức cảm thấy vô số kim châm vào chân.

Cố Dĩ Hà nâng chân tôi đặt thẳng ra, tôi khẽ nhúc nhích đã bị anh giữ chặt lấy bắp chân, cảm giác kim châm càng rõ.

Qua lớp quần rộng, nhiệt độ lòng bàn tay anh ấy vẫn được làn da nhạy cảm của tôi cảm nhận rõ ràng, còn rõ hơn cả cảm giác tê rần kia.

Anh ấy bỗng thả lỏng lực tay, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân tôi.

Dưới thao tác của anh, chân tôi tê rần một hồi rồi từ từ trở lại bình thường.

Khi Lục Uyển Uyển đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng dễ gây hiểu lầm đó.

Cô ấy do dự một lúc rồi chạy tới.

Tôi nhìn đôi tai ửng đỏ của cô ấy liền biết chắc cô ấy hiểu nhầm điều gì rồi, nhưng cô ấy chẳng nói gì, chỉ nắm tay tôi kéo tôi đứng dậy.

"Giáo viên gọi tớ đi tìm hai cậu." Giọng Lục Uyển Uyển nhỏ nhẹ, mang theo cảm giác lúng túng như vừa làm điều gì sai.

Tôi định giải thích nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Cố Dĩ Hà nhặt áo khoác lên, vỗ vài cái rồi khoác lên vai, không nhìn tôi:

"Hai người về học đi."

Ý là anh ấy không quay lại.

Tôi nhìn bóng lưng anh, mới nhớ ra lúc nãy anh vẫn đang sốt cao.

Chả trách tay anh ấy vẫn nóng như vậy.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 11



Tôi không kiềm được muốn chạy theo, nhưng bị Lục Uyển Uyển kéo lại.

Đợi đến khi Cố Dĩ Hà đi xa, cô ấy mới buông tay tôi ra.

Cô ấy nhìn tôi, chớp mắt mấy cái, vành tai càng đỏ hơn.

"Giang Giang, cậu không giống họ."

Câu này trong đời tôi, đã từng được nghe vô số lần.

Lòng tôi chợt chùng xuống, thì ra từ miệng Lục Uyển Uyển tôi vẫn phải nghe câu này, mà tôi chẳng thể phản bác nổi.

Tay phải tôi nắm chặt lấy ống tay áo bên trái, nhất thời không biết nói gì.

Lục Uyển Uyển nắm lấy tay phải tôi, nghiêm túc nhìn tôi: "Giang Giang, cậu không thể yêu sớm như họ. Cậu phải thi vào Đại học Thủ đô."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã ghé lại, nói khẽ:

"Cậu và Cố Dĩ Hà không cùng một thế giới."

Tôi chớp mắt.

Một lúc sau mới hiểu được ý của Lục Uyển Uyển, cả dòng m.á.u dồn thẳng lên mặt.

"Không không không, không phải vậy!"

Dù sau đó tôi có giải thích thế nào, Lục Uyển Uyển vẫn giữ bộ dạng "tớ hiểu mà".

Cuối cùng tôi chỉ đành chịu thua, ngoan ngoãn để cô ấy kéo trở lại lớp.

Không biết có phải cô chủ nhiệm nghe được gì đó không.

Sau khi Cố Dĩ Hà hết ốm, bà ấy đã đổi chỗ ngồi cho chúng tôi.

Lục Uyển Uyển như mong muốn, trở thành bạn cùng bàn mới của tôi.

Về việc này, Cố Dĩ Hà không nói gì, rất phối hợp đồng ý đổi chỗ.

Anh ấy chuyển sang chỗ gần cửa sổ bên kia, ánh mắt tôi lướt qua đám bạn học rơi đúng vào người anh, thì anh ấy vừa vặn quay đầu lại.

Chiếc bút đang xoay giữa ngón tay liền bị anh ấy nắm lại.

Khóe miệng anh ấy khẽ nhếch, lúm đồng tiền bên mép khiến vẻ ngỗ nghịch của anh càng thêm rõ.

Tôi vội quay đầu đi, không nhìn nữa.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối học kỳ.

Lúc chúng tôi rời phòng thi, Lục Uyển Uyển vẫn khoác tay tôi như mọi khi để về nhà cùng.

Tôi biết đường về nhà của Lục Uyển Uyển không hề thuận đường với tôi, nhưng tôi chưa từng vạch trần, vì ích kỷ muốn giữ lại chút ấm áp này.

"Cố Dĩ Hà vừa ra khỏi phòng thi đã bị ba cậu ta kéo đi rồi." Sau khi tôi quay đầu nhìn hai lần, Lục Uyển Uyển mới kéo tay tôi giải thích.

Tôi lắc đầu theo bản năng: "Tớ… không phải."

Tớ là.

Dù Cố Dĩ Hà đã đổi chỗ ngồi, nhưng mỗi ngày anh ấy vẫn đi sau chúng tôi, chỉ khi tôi vào nhà mới chịu rời đi.

Dù gió mưa cũng không ngăn được.

Anh ấy chưa từng nói lý do, sau khi đổi chỗ thì cũng không nói chuyện nhiều nữa.

Tôi đã quen với việc anh ấy đi sau lưng mình, như thể dù phía trước có chuyện gì cũng không cần sợ.

Nghe nói ba của Cố Dĩ Hà là một ông chủ lớn, đã có gia đình mới, nên chẳng mấy quan tâm đ ến anh ấy.

"Hình như định cho cậu ta đi du học." Những tin tức về Cố Dĩ Hà đều do Lục Uyển Uyển nói cho tôi.

Tối nay Lục Uyển Uyển nói sẽ ở lại nhà tôi, nên chúng tôi nằm cùng một giường, cô ấy lại bắt đầu nói chuyện lớp, rồi dần chuyển sang nhắc đến Cố Dĩ Hà.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Đó là phần tôi mong được nghe nhất.

Nhưng lúc này thiết bị trợ thính phát ra âm thanh lạch cạch, tôi lập tức ngồi bật dậy, không cẩn thận đụng phải chân.

"Giang Giang sao thế?" Lục Uyển Uyển cũng ngồi dậy.

Tôi lắc đầu: "Hết pin rồi, tớ đi lấy pin."

Lục Uyển Uyển giữ lấy chân tôi, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị đập: “Đừng lấy nữa, hôm nay muộn rồi, ngủ thôi.”

Nhưng tôi muốn nghe.

Tôi gạt tay cô ấy ra, xuống giường, khập khiễng đi đến bàn, thành thạo thay pin cho thiết bị trợ thính.

Đợi đến khi tôi khập khiễng quay lại, tôi cười với cô ấy hai tiếng: “Còn sớm mà, tớ chưa buồn ngủ.”

Lục Uyển Uyển thở dài một hơi, lại giúp tôi xoa chỗ bị đập, rồi mới tiếp tục chủ đề ban nãy.

“Lần trước đến trường, hình như là để nói với hiệu trưởng chuyện đó.” Cô ấy vừa xoa vừa kéo chăn nằm lại bên cạnh tôi.

“Tớ nghe mấy bạn nói, hình như bố cậu ta lấy vợ bé, sinh được một cô con gái, giờ muốn bắt đầu đào tạo cậu ta cho đàng hoàng.”

Tôi luôn nghĩ Cố Dĩ Hà sống phóng túng như vậy là vì anh ấy có cuộc đời khiến người khác ghen tỵ, nhưng không ngờ, cuộc sống của anh ấy cũng đầy rẫy những tổn thương như tôi.

Tôi bỗng nhớ đến hôm đó Cố Dĩ Hà bất ngờ hỏi tôi có muốn đi du học không, chắc là đúng như Lục Uyển Uyển nói, bố anh ấy đã bắt đầu sắp xếp cho ra nước ngoài.

Nhưng anh ấy lại nói với tôi rằng anh ấy muốn vào Đại học Thủ đô.

“Tớ hỏi này, cậu nghĩ Cố Dĩ Hà có đi du học không?” Tôi nghiêng đầu nhìn Lục Uyển Uyển.

Cô ấy đã nhắm mắt ngủ rồi.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 12



Tôi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng tháo thiết bị trợ thính ra, đặt vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh.

Nhiều năm qua, kỳ nghỉ nào cũng không có bạn học nào rủ tôi ra ngoài chơi, thế nên khi Lục Uyển Uyển đến tìm, dù tôi còn rất nhiều bài chưa làm, mẹ vẫn đẩy tôi ra ngoài.

Mẹ nói: “Giang Giang, con nên ra ngoài chơi một chút.”

Tôi biết mẹ lo cho tôi.

Tôi không muốn mẹ phải lo lắng.

Tôi vô thức siết nhẹ cổ tay trái, mỉm cười gật đầu với mẹ, giả vờ vui vẻ chạy về phía cửa, nơi Lục Uyển Uyển đang đợi, và cả Cố Dĩ Hà đứng ở góc tường.

“Không phải tớ gọi cậu ta đến đâu.” Lục Uyển Uyển vội vàng giải thích.

Ánh mắt tôi rơi lên người Cố Dĩ Hà, anh ấy lúng túng quay đi: “Tôi có bài muốn hỏi cậu.”

Câu nói này khiến một ngày vốn có thể rất vui vẻ của Lục Uyển Uyển lại trở thành một ngày học tập.

Lục Uyển Uyển nói mỗi lần đến tìm tôi, cô ấy đều thấy Cố Dĩ Hà đứng trước cửa nhà tôi.

“Hiếm lắm hôm nay cậu ta không có ở đây, tụi mình mau đi thôi.” Lục Uyển Uyển kéo tay tôi rời khỏi nhà, “Kỳ nghỉ sắp hết rồi, tụi mình còn chưa chơi được mấy. Miễn là Cố Dĩ Hà có mặt, kể cả đi thư viện, tớ cũng học đến chán.”

Có Cố Dĩ Hà ở đó, cô ấy thậm chí không dám thở mạnh.

Hôm nay không có anh ấy, thái độ của cô ấy thay đổi 180 độ.

Tôi cười, mặc kệ cô ấy vừa kéo tôi đi vừa lải nhải kể xấu Cố Dĩ Hà.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước cổng một khu vui chơi.

Tôi nhìn Lục Uyển Uyển, cô ấy cười rồi định kéo tôi vào: “Hôm nay tớ sẽ dẫn cậu chơi cho đã.”

Tôi giữ tay cô ấy lại, đứng yên không nhúc nhích.

“Uyển Uyển…” Tôi khẽ gọi.

Tôi chưa từng vào khu vui chơi, hoàn cảnh gia đình khiến tôi từ nhỏ đã tránh xa những nơi như thế.

Nhưng Lục Uyển Uyển nhảy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi: “Học kỳ cuối rồi, tớ còn cần cậu giúp ôn tập nữa. Hôm nay cậu không để tớ mời, tớ cũng thấy ngại khi cứ làm phiền cậu mãi.”

Cuối cùng, tôi vẫn bị cô ấy nửa kéo nửa lôi vào khu vui chơi.

Lúc chúng tôi ra khỏi khu vui chơi, trời đã hửng sáng.

Trên đường về nhà, tôi và Lục Uyển Uyển cười không ngớt.

Tôi đã rất, rất lâu rồi chưa từng cười vui vẻ như vậy, như thể cả thế giới đều có thể nghe thấy tiếng cười của chúng tôi.

“Giang Giang, cậu cười lên thật sự rất xinh.” Lục Uyển Uyển nắm lấy tay tôi, đột nhiên nghiêm túc nói.

Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt dừng lại ở bàn tay trái của tôi: “Giang Giang, trước đây tớ từng mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu cũng không hay cười.”

Tôi không tự nhiên nhét tay trái vào túi, nghiêng đầu hỏi: “Cậu mơ thấy tớ à?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc, rồi vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu!”

Sắp về đến nhà thì Lục Uyển Uyển đột nhiên dừng lại, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy Cố Dĩ Hà đang đứng trước cửa nhà tôi.

Tóc mái của anh ấy hơi ướt, như bị mồ hôi làm ướt.

Cố Dĩ Hà nhìn thấy chúng tôi thì lập tức chạy tới.

Lúc này tôi mới phát hiện quần áo anh ấy có chút xộc xệch, toàn thân đều đẫm mồ hôi.

“Các cậu đi đâu vậy?” Giọng anh ấy gấp gáp, mắt hơi đỏ; ngữ khí kỳ lạ, vừa cáu vừa căng thẳng.

Tôi và Lục Uyển Uyển đều không dám lên tiếng, cuối cùng anhấy nhìn tôi một lúc, khẽ thở dài, rồi đưa tay đặt lên đầu tôi.

“Từ giờ trở đi, nếu không có tôi theo, thì đừng đi đâu cả.” Anh ấy hơi khom lưng xuống, ánh mắt ngang tầm với tôi.

Tôi nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi mơ hồ trong mắt anh ấy, tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn không kìm được mà gật đầu: “Được.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cố Dĩ Hà nghe xong câu trả lời của tôi, xoa nhẹ lên đầu tôi, đứng thẳng người, nói: “Vào nhà thôi.”

Tôi gật đầu, vẫy tay chào Lục Uyển Uyển rồi đi vào nhà.

Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy Lục Uyển Uyển nói với Cố Dĩ Hà: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Hôm đó họ đã nói gì, tôi không biết.

Tôi chưa từng hỏi, họ cũng chưa từng nói.

Nhưng mọi thứ không thay đổi.

Chỉ có con số đếm ngược dán trên tường là ngày một nhỏ đi.

Cố Dĩ Hà cũng không đi du học như Lục Uyển Uyển từng nói.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 13



Chỉ là anh ấy dường như không còn đánh nhau nữa, mỗi ngày đều ở trong lớp làm bài tập đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Học kỳ cuối của cấp ba không hề khó chịu như tôi từng tưởng tượng.

Tôi thấy thành tích của Cố Dĩ Hà ngày một tiến bộ, mỗi lần anh ấy đều đưa riêng một tờ phiếu điểm đặt lên bàn tôi.

Tôi thấy tên của chúng tôi ngày càng gần nhau, cuối cùng anh ấy đã vượt qua tôi.

Cứ như thế, chúng tôi cùng bước vào phòng thi, rồi lại cùng bước ra khỏi phòng thi.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây, dường như nhìn thấy tương lai rực rỡ đang chờ đợi mình phía trước.

“Cuối cùng cũng xong rồi!” Lục Uyển Uyển từ phòng thi bên cạnh bước ra, lập tức ôm chầm lấy cổ tôi.

Ừ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tuổi thanh xuân đen tối không thấy ánh sáng của tôi, cuối cùng cũng đã khép lại bằng sự ấm áp mà trước đây tôi chưa từng dám mơ đến.

Buổi tụ họp cuối cùng của đám bạn cấp ba, tôi bị Lục Uyển Uyển kéo đi tham gia.

Những bạn học trước giờ chẳng có chút giao tình gì với tôi, sau khi uống rượu đều khóc lóc muốn ôm tôi một cái.

Tựa như những chuyện không vui trong quá khứ, đều theo kỳ thi đại học và những quyển sách bị ném đi mà bị họ bỏ lại hết.

Tất cả mọi người đều nói không nỡ rời xa, chẳng ai nhắc tới những tổn thương và cãi vã đã qua.

Tôi ngồi trên ghế sofa, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật ồn ào hỗn loạn.

Một bàn tay bỗng dưng đưa từ bên cạnh qua, vô cùng thuần thục tháo thiết bị trợ thính của tôi ra.

Tôi quay đầu nhìn, liền thấy Cố Dĩ Hà đang ngồi cạnh Lục Uyển Uyển.

Anh ấy bỏ thiết bị trợ thính vào túi áo mình, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lần này tôi không còn đòi lại thiết bị nữa, trong đầu bất chợt nhớ đến rất nhiều lần trước đó anh ấy tháo thiết bị của tôi — dường như chưa từng có ý đùa giỡn.

“Buồn cười c.h.ế.t mất, lại là cái con nhỏ điếc đó...”

“Mày nhìn nhỏ điếc kìa...”

“Nghe nói tai nó...”

Những lời như vậy tôi vĩnh viễn chỉ nghe được một nửa, rồi thiết bị sẽ bị Cố Dĩ Hà tháo đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Vì mỗi lần tôi đều theo bản năng giành lại thiết bị, nên chưa từng để ý những gì nghe được trước đó.

Nghĩ lại, dường như tôi luôn đặt mình vào vị trí kẻ bị hại, nên lần nào cũng cho rằng anh ấy muốn bắt nạt tôi.

Nhìn thấy Cố Dĩ Hà mặt lạnh từ chối mấy cô bạn nữ, tôi rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

Hóa ra ngay từ đầu anh ấy chưa từng muốn làm tổn thương tôi.

Không biết từ lúc nào Lục Uyển Uyển đã rời khỏi chỗ ngồi, Cố Dĩ Hà ngồi sát lại bên tôi.

Đây là phòng hát KTV, các bạn học đều chìm trong nỗi buồn ly biệt sắp tới.

Có người hát, có người uống rượu, có người tỏ tình.

Chỉ có tôi là bị Cố Dĩ Hà cách ly ở một góc nhỏ.

Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Cúi mắt xuống có thể thấy đôi tay luống cuống của mình, ngẩng đầu lên là gương mặt ngang tàng của Cố Dĩ Hà.

Rõ ràng xung quanh mờ tối, vậy mà tôi lại cảm thấy có ánh sáng chưa từng có.

Cuối cùng Cố Dĩ Hà kéo tôi rời khỏi KTV.

Anh ấy đưa tôi đến dưới một cây cầu, nơi có dòng sông uốn lượn và ánh đèn vạn nhà.

Tôi chưa từng đến nơi này bao giờ.

Cố Dĩ Hà lấy thiết bị trợ thính từ túi ra, đeo lại lên tai tôi, âm thanh gió thổi qua mới truyền vào tai.

Tôi khẽ vén những sợi tóc bị gió thổi lên trán ra sau tai, cúi đầu nhìn những viên đá dưới chân: “Cố Dĩ Hà, cậu... sẽ đi du học sao?”

Câu hỏi này, tôi đã giấu trong lòng suốt cả kỳ nghỉ đông, hôm nay mới có cơ hội hỏi ra.

Cố Dĩ Hà không ngờ tôi sẽ hỏi vậy, ánh mắt đang nhìn về phía bên kia sông chuyển sang nhìn tôi.

Ánh mắt anh ấy như chứa cả ánh sáng của muôn ngôi nhà, sáng lấp lánh khiến người khác choáng ngợp.

“Tôi sẽ vào Đại học Thủ đô.” Khi anh ấy nói câu đó, mang theo sự ngang ngược đặc trưng của riêng mình.

Đại học Thủ đô rất khó vào, ngay cả tôi cũng không thể dễ dàng nói ra điều đó khi chưa biết kết quả, nhưng từ miệng anh ấy thì lại như điều tất yếu.

Không biết có phải bị sự tự tin của anh ấy lây lan không, tôi cũng cười: “Được, tớ cũng vào Đại học Thủ đô.”

Trước đây muốn vào Đại học Thủ đô là vì không muốn khiến bố mẹ thất vọng, giờ đây bốn chữ ấy lại có một ý nghĩa khác.

Cố Dĩ Hà đưa tay lấy ra một thứ từ túi áo.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 14



Tôi chưa kịp nhìn rõ đó là gì, thì tay trái đã bị anh ấy nắm lấy.

Khi tôi theo bản năng muốn vùng ra, ống tay áo đã bị anh dễ dàng kéo lên tới khuỷu tay.

Gió đầu hè mang theo chút se lạnh, khiến từng sợi lông trên tay tôi dựng đứng.

Vết sẹo từng bao phủ cả tuổi thanh xuân tăm tối của tôi, cứ thế hiện ra trong không khí, đến cả cơn gió ngang qua cũng có thể nhìn thấy rõ.

Cảm giác xấu hổ tràn lên đầu, tôi còn chưa kịp rụt tay về thì một vật lạnh toát đã rơi lên cổ tay tôi.

“Thế giới này thực sự thiếu một người như cậu.” Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng đeo vật lạnh ấy lên tay tôi, cúi đầu, tôi không thấy được vẻ mặt của anh ấy, chỉ nghe giọng có phần lúng túng, “May mà mọi thứ vẫn còn kịp.”

Đợi anh buông tay, tôi mới nhìn rõ chiếc vòng đang nằm trên cổ tay mình.

Trên vòng có treo vài hình ngôi sao và mặt trăng, che phủ vừa khéo vết sẹo kia.

Ngón tay Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo trên cổ tay tôi: “Tôi không xứng làm mặt trời, nhưng mặt trăng cũng có thể chiếu sáng cả bầu trời.”

Bàn tay ấy như chạm khẽ vào trái tim tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi như nghe được tiếng vang của nhịp tim mình, vang dội đến choáng ngợp.

Anh ấy biết ý nghĩa của vết sẹo đó, nhưng chưa từng hỏi tôi một câu.

Chỉ dùng hai câu nói, liền nhẹ nhàng lấy đi gánh nặng trong lòng tôi suốt bao năm.

Tôi từng nghĩ, mình là người thừa thãi trên thế giới này.

Chưa từng có ai nói với tôi rằng, thế giới này thiếu tôi một người.

Ngay cả bố mẹ yêu tôi đến tận xương tủy, vì không giỏi biểu đạt, cũng chưa từng nói cho tôi biết, rằng sự tồn tại của tôi là quan trọng.

Mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng đầy trong đôi mắt tôi.

Rất nhiều rất nhiều lời, từ đáy lòng trào lên môi, rồi lại bị tôi nuốt xuống.

Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng kéo vạt áo của Cố Dĩ Hà, hỏi: “Cố Dĩ Hà, tớ có thể... thích cậu không?”

Cố Dĩ Hà không trả lời tôi.

Anh ấy ngồi xuống tảng đá bên cạnh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi lúng túng ngồi xuống cạnh cậu, anh quay đầu nhìn tôi: “Giang Giang, tôi không xứng để cậu thích.”

Sao lại như vậy chứ?

Tôi vừa định phản bác, liền bị cậu ngắt lời.

“Tôi đã mơ một giấc mơ rất rất dài.” Anh ấy nhìn tôi, ánh sáng trong mắt mờ đi, “Là về cậu.”

Câu này Lục Uyển Uyển cũng từng nói.

Tôi không hiểu cậu ấy đột nhiên nói vậy là có ý gì, bàn tay xoắn chặt vạt áo, khẽ đáp: “Uyển Uyển cũng nói... đã mơ về tớ.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Không giống đâu.” Cố Dĩ Hà buột miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì, cười tự giễu, “Cũng gần như vậy thôi.”

Tôi không hiểu anh đang nói gì.

Chỉ biết anh đã nói rất nhiều, nhưng không hề trả lời câu hỏi của tôi.

“Không được, phải không?” Tôi nhìn chằm chằm vào viên đá dưới chân, chỉ cảm thấy nỗi buồn dâng tràn trong lòng.

Vốn dĩ câu hỏi đó là điều tôi không nên hỏi.

Tôi luôn tham lam, lúc nào cũng muốn nhiều hơn một chút.

Một lúc sau, Cố Dĩ Hà mới khẽ thở dài.

Anh nghiêng người sang, tay đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa: “Giang Giang.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Chuyện như vậy, phải để con trai nói trước.” Anh cười, trong mắt lại bừng lên ánh sao.

Hửm?

Tôi chớp chớp mắt, nhất thời chưa kịp hiểu anh ấy có ý gì.

“Giang Giang, tương lai của tớ... có thể có cậu không?” Cố Dĩ Hà nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa đầy cẩn trọng.

Như thể tôi là một báu vật quý giá mà anh ấy khó lòng có được.

Thật ra tôi không phải là như vậy.

“Ừm!” Tôi gật đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

Tôi nghiêng người ôm lấy Cố Dĩ Hà, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn chưa từng có.

Người đầu tiên biết chuyện tôi và Cố Dĩ Hà ở bên nhau là Lục Uyển Uyển.

Lục Uyển Uyển ngồi cùng tôi trước cửa, nhìn dòng người qua lại trên đường, khẽ thở dài.

Tôi không biết vì sao cô ấy lại thở dài.

“Giang Giang, tớ cũng sẽ lên Thủ đô, nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, tớ nhất định sẽ đ.ấ.m cậu ta đầu tiên.” Cô ấy xắn tay áo lên, ra vẻ rất oai phong.

Tôi bị cô ấy chọc cười, cười một hồi rồi mới ngừng lại trong ánh mắt của cô ấy.

Ánh mắt cô ấy rơi xuống tay trái của tôi.

“Giang Giang, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc áo ngắn tay.” Cô ấy bỗng nắm lấy tay trái tôi, mắt hơi đỏ lên, “Ban đầu tớ không đồng ý để cậu ở bên cậu ta.”
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 15



Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua chiếc vòng trên vết sẹo: “Nhưng hôm đó, cậu ta nói đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.”

“Cậu ta nói khi tỉnh dậy còn đi cầu xin Bồ Tát.” Cô ấy vừa nói vừa cười, “Cầu cho mọi thứ trong giấc mơ đừng trở thành sự thật. Tớ nghĩ, người như cậu ta mà còn chịu đi cầu thần bái Phật, thì chắc chắn là rất để tâm.”

“Là... về tớ sao?” Giấc mơ đó luôn được nhắc đến.

Có vẻ là một cơn ác mộng.

Lục Uyển Uyển gật đầu, đưa tay chạm nhẹ trán tôi: “Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Cô ấy hình như không muốn nói thêm, nhưng tôi vẫn muốn biết: “Giống với giấc mơ cậu kể... hôm đó à?”

Cô ấy suy nghĩ một chút, dường như đang sắp xếp từ ngữ: “Bản chất không giống nhau, nhưng nội dung thì gần như vậy.”

Từng chữ trong câu nói ấy tôi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.

Nhưng chúng tôi không nói tiếp được nữa.

Bởi vì giấy báo trúng tuyển đã đến.

Tôi nhận lấy thư báo đỗ Đại học Thủ đô, xoay người chạy thẳng vào nhà.

“Mẹ ơi.” Tôi đưa thư thông báo cho mẹ.

Mẹ ngừng tay việc đang làm, nhìn bức thư trong tay tôi, sắc mặt không thay đổi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng nở nụ cười hài lòng.

Mẹ nhìn tôi và nói: “Tốt lắm.”

Tốt lắm.

Lục Uyển Uyển thật sự đã lên Thủ đô.

Cô ấy học ở Đại học Sư phạm Thủ đô, ngay bên cạnh trường tôi.

Hôm nhận được thư báo trúng tuyển, mẹ cô ấy đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi cảm ơn suốt hai tiếng đồng hồ, còn nhất quyết giữ tôi lại ăn cơm tối.

Mẹ tôi thật ra cũng rất biết ơn Lục Uyển Uyển, nhưng không thể nào thân mật nắm tay cô ấy mà nói những lời xúc động như vậy.

Tôi cũng giống mẹ mình.

Khi Lục Uyển Uyển giúp tôi chuyển hết hành lý vào ký túc xá, tôi chỉ biết nắm lấy tay cô ấy mà cười ngây ngô.

“Có bạn trai rồi mà còn bắt tớ làm!” Cô ấy nhéo vào eo tôi một cái.

Tôi vội tránh xa, rồi cười khúc khích cùng cô ấy.

Ký túc xá nữ không tiện cho con trai vào, nếu muốn vào còn phải đăng ký với cô quản lý ký túc.

Rất phiền, cũng sẽ gây sự chú ý không cần thiết.

Tôi đã năn nỉ Cố Dĩ Hà nửa ngày trời, anh ấy mới chịu để Lục Uyển Uyển đến giúp.

Cuộc sống đại học mà tôi mong đợi, cuối cùng cũng bắt đầu trong tiếng cười đùa rộn rã.

Chỉ là chuyện tôi bị khiếm thính, lại giống như một cơn gió, lan khắp cả chuyên ngành.

Điều khiến tôi khó chịu hơn là, ngày thứ hai sau khai giảng, tôi đã thấy thư tình trong cặp sách của Cố Dĩ Hà, tối hôm đó còn thấy lời tỏ tình với anh ấy trên “trang tỏ tình” của trường.

Tôi vốn biết Cố Dĩ Hà đẹp trai, nhưng không ngờ mới vào đại học chưa bao lâu mà mọi chuyện lại ồ ạt đến vậy.

“Cậu nói đúng, tớ với anh ấy không phải cùng một thế giới.” Tôi nằm trên giường nhắn tin với Lục Uyển Uyển.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lục Uyển Uyển lập tức gửi qua một icon trợn trắng mắt.

“Trời đất ơi, chuyện bao lâu rồi, sao cậu còn nhớ?”

“Chuyện này đừng nói với Cố Dĩ Hà nha, tớ còn muốn sống lâu chút.”

“Cậu với cậu ấy là cùng một thế giới, hai người là trời sinh một đôi, đừng có nghĩ bậy.”

Cô ấy gửi liền mấy tin nhắn tới.

Tôi vừa đọc xong, còn chưa kịp trả lời.

Cô ấy lại nhắn tiếp: “Khâu Vân lại gọi video với tớ mấy lần rồi, tớ đi gặp cậu ta đây.”

Những chữ tôi vừa gõ, cuối cùng đều xóa sạch.

Chỉ gửi lại một chữ: “Ừ.”

Tình cảm của Khâu Vân dành cho Lục Uyển Uyển, ngay cả tôi cũng nhìn ra được, chỉ có cô ấy là vẫn cho rằng cậu ta đang đùa giỡn.

Tôi vừa thở dài, liền thấy khung tin nhắn của Cố Dĩ Hà hiện lên trên điện thoại.

“Đang làm gì đấy?” Khi tin nhắn của Cố Dĩ Hà xuất hiện trước mắt tôi, một bạn cùng phòng bỗng hét to.

Tôi vội vàng thò đầu xuống giường, vốn dĩ tôi ít nói chuyện với họ.

Tốc độ nói của tôi không theo kịp họ, nên cũng chẳng có nhiều cơ hội trò chuyện.

Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể có một mối quan hệ ký túc hòa thuận.

Cô bạn hét lên kia ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại, sau đó lại nhìn tôi lần nữa.

“Sao vậy?” Một bạn khác tiến lại gần hỏi.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 16



Bạn hét to nhìn sang bạn kia, hỏi: “Chuyên ngành mình chỉ có một Giang Giang đúng không?”

Bạn kia nghĩ một lát rồi gật đầu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Cậu biết Cố Dĩ Hà bên ngành Lâm Sàng không?” Bạn hét to tiếp tục hỏi.

Khi ba chữ “Cố Dĩ Hà” chui vào tai tôi, toàn thân tôi căng ra, như muốn nghe rõ những lời tiếp theo của họ.

Bạn kia gật đầu: “Tường tỏ tình hôm nay toàn bị cậu ấy chiếm, tất nhiên là biết rồi! Đẹp trai quá trời, đúng gu của tớ luôn…”

Như thể cuối cùng đã tìm được người để xả, cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi Cố Dĩ Hà.

Bạn hét to chưa nghe xong đã đưa điện thoại qua: “Nhìn đi.”

Tiếp đó lại hét lên một tiếng.

Hai người đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Ánh mắt đó khiến tôi bối rối, chẳng hiểu gì cả.

“Giang Giang, cậu giấu kỹ ghê nha!” Bạn hét to cười nhìn tôi.

Bạn còn lại đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

Sau khi lắc nhẹ một cái, tôi mới nhìn rõ nội dung trên màn hình.

Đó là “tường tỏ tình” của trường, trên đó chỉ có hai câu đơn giản.

“Tôi, Cố Dĩ Hà bên Lâm Sàng, yêu Giang Giang bên Tâm Lý học.”

Như một năm trước, tôi lại một lần nữa bị Cố Dĩ Hà đẩy vào tầm mắt của mọi người.

Lần này khác ở chỗ, anh ấy không còn đi phía sau tôi, mà là bước bên cạnh tôi.

Cái bóng dưới chân tôi, đã trở thành bàn tay đang đan chặt lấy tay tôi.

Chỉ là tôi không ngờ, hai câu trên "tường tỏ tình" cũng không khiến những cô gái trong trường rút lui.

Giống như bây giờ, Cố Dĩ Hà đang đứng ở cửa chờ tôi tan học.

Tôi vừa dọn xong cặp, đã thấy một bạn nữ e thẹn đứng trước mặt anh ấy.

Dù Lục Uyển Uyển luôn dặn tôi phải tự tin, nhưng trong những lúc như thế này, tôi vẫn thấy tự ti và chỉ muốn làm một con rùa rụt đầu.

Ngay lúc tôi cúi đầu chậm rãi lấy sách ra, định sắp xếp lại lần nữa, thì Cố Dĩ Hà đã đứng bên cạnh tôi.

“Sao vậy? Còn muốn học thêm tiết nữa à?” Anh ấy khoanh tay trước ngực, che mất ánh nắng từ cửa sổ.

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, cô bạn nữ lúc nãy vẫn còn đứng đó, ánh mắt nhìn tôi đầy bất phục.

“Không, không học nữa.” Tôi vội nhét lại sách vào cặp.

Cố Dĩ Hà giật lấy cặp từ tay tôi, đeo lên vai mình, rồi thở dài, đưa tay nắm lấy tay tôi.

Tôi bị anh ấy kéo ra khỏi lớp.

Dưới ánh mắt của bao người.

Tôi tưởng anh ấy định dẫn tôi đi ăn, ai ngờ lại rẽ một cái rồi dẫn tôi vào một lớp học trống.

Anh ấy ném cặp lên bàn, rồi xoay người ép tôi vào cánh cửa.

Bên ngoài là tiếng bước chân qua lại, nghe rất rõ ràng.

Phía sau cánh cửa là tiếng tim tôi đập loạn như sấm dội.

“Giang Giang.” Cố Dĩ Hà chống hai tay lên cửa, nhốt tôi trong lòng anh ấy, “Em như vậy, anh biết phải làm sao đây?”

Giọng anh ấy trầm thấp, khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì, mặt nóng bừng, vừa lắc đầu vừa gật đầu.

Anh ấy ngẩn ra, khẽ cười một tiếng, rồi giơ tay tháo máy trợ thính ngoài tai tôi xuống.

Cả thế giới lập tức yên tĩnh lại, tiếng bước chân bên ngoài biến mất, chỉ còn lại tiếng tim tôi đập thình thịch.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn đã đặt xuống môi tôi.

!!

Tôi kinh ngạc trợn to mắt, không ngờ nụ hôn đầu đời lại bị cướp mất vào lúc này.

Cố Dĩ Hà bỏ máy trợ thính vào túi, rồi giơ tay che mắt tôi lại.

Không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, cả thế giới như chỉ còn lại tôi và Cố Dĩ Hà.

Môi anh ấy vụng về di chuyển trên môi tôi, tôi chầm chậm nhắm mắt, tim đập hỗn loạn chưa từng có.

Không biết bao lâu sau, anh ấy mới rời khỏi môi tôi.

Nhưng bàn tay đang che mắt tôi vẫn chưa buông.

Một lúc sau, anh ấy mới bỏ tay xuống, lấy máy trợ thính ra đeo lại cho tôi.

Tôi mở mắt ra liền thấy tai anh ấy đỏ ửng lên, trông đáng yêu vô cùng.

Muốn chạm vào.

Nhưng tôi vừa giơ tay thì đã bị anh ấy nắm lấy.

“Đây là nụ hôn đầu của anh.” Giọng Cố Dĩ Hà vừa trầm thấp vừa dịu dàng, “Giang Giang, em phải chịu trách nhiệm, không được trốn.”

Mặt tôi vốn đã đỏ, nay lại càng đỏ hơn.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa nghiêm túc.

Tôi thề, không ai có thể từ chối anh ấy.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 17



Tôi cũng không từ chối nổi, nên tôi gật đầu, sợ anh ấy không tin, còn nói thêm:

“Được.”

Cuối cùng, dưới sự xúi giục của Lục Uyển Uyển, tôi cũng đăng lời tỏ tình lên tường tỏ tình.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Kết quả là Cố Dĩ Hà vui mừng dẫn tôi mời Lục Uyển Uyển một bữa thịnh soạn.

Năm nhất trôi qua rất nhanh, những người từng không ủng hộ tôi và Cố Dĩ Hà đều quay sang “đẩy thuyền”, thậm chí bạn cùng phòng của Lục Uyển Uyển còn thường xuyên đòi cô ấy livestream “rắc đường”.

Diễn biến này khiến tôi đôi lúc cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.

Mỗi sáng tỉnh dậy, tôi đều cảm thấy như mình đã đánh cắp một cuộc đời vốn không thuộc về mình.

Bố mẹ biết tôi và Cố Dĩ Hà ở bên nhau là khi năm nhất kết thúc.

Tôi nói với họ trong lúc ăn cơm.

Bố nghe tôi nói xong, tay cầm đũa lơ lửng giữa không trung rất lâu, rồi mới đặt xuống bàn.

“Bố không đồng ý.” Ông nhìn tôi, nói ra câu đó.

Tôi bị nhốt trong nhà.

Mẹ mang cơm lên cho tôi khi tôi đang nhắn tin cầu cứu Lục Uyển Uyển.

“Giang Giang, bố con cũng vì lo cho con thôi.” Mẹ ngồi bên cạnh tôi, thở dài.

Tôi biết.

Dù hôm đó bố nói không đồng ý xong là im lặng luôn, không nói thêm lời nào, nhưng tôi biết ông là vì tôi.

“Từ lúc đó, bố con đã rất chú ý đến những người xung quanh con, họ là người thế nào, gia đình ra sao, đối xử với con thế nào, ông đều tìm hiểu rõ ràng.” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.

Tôi biết lúc đó là lúc nào.

Bàn tay bà đặt lên đầu tôi: “Từ khi con học lớp 12, bố con đã hiểu rõ về Cố Dĩ Hà hơn con. Gia đình phức tạp, tính cách cũng không tốt…”

Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Bố mẹ chỉ hy vọng con khỏe mạnh, vui vẻ, sống một đời bình an.”

Lúc bà nói "khỏe mạnh, vui vẻ", tôi nghe rõ sự run rẩy trong giọng bà.

Không ai nhắc đến chuyện cũ, như thể đó là một sự ngầm hiểu.

Bàn tay mẹ vuốt v e đầu tôi nhiều lần, cuối cùng rơi xuống tay tôi.

Tay bà đầy vết chai, từng vết cứa nhẹ vào da tôi.

“Là lỗi của mẹ.” Bà nhìn chiếc vòng trên tay trái tôi, một giọt nước mắt rơi xuống đùi bà.

Tôi chưa từng thấy mẹ khóc.

Ngay cả lúc tôi dùng d.a.o cứa cổ tay trái và phải vào viện, tôi cũng chưa thấy bà rơi nước mắt.

Giờ bà khóc, tôi hoàn toàn hoảng loạn, vội ôm lấy bà.

Tôi biết bà đang nói gì.

Quả nhiên, bà thì thầm: “Nếu lúc đó mẹ đưa con đi bệnh viện…”

Đó là cái gai trong tim bà, bà chưa từng nhắc đến, tôi cũng không dám đụng vào.

Đó không phải lỗi của bà.

Tôi cũng từng nghĩ chỉ cần uống nước, ngủ một giấc là cơn sốt sẽ hạ.

Chỉ là mệnh thôi.

Tôi ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà: “Mẹ à, không phải vậy đâu.”

“Nếu không như thế, con đã có một cuộc sống tốt hơn, có thể gặp một người xuất sắc hơn…” Giọng mẹ ngày càng nghẹn ngào.

Tôi chỉ biết lắc đầu, chẳng làm gì khác được.

Những day dứt đó đã cắm rễ trong lòng họ rất lâu, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, dằn vặt tâm can họ.

Tôi biết hết, và tôi chưa bao giờ trách họ.

“Không trách mẹ đâu. Cuộc sống của con bây giờ, cũng rất tốt.” Tôi dịu dàng dỗ mẹ, nói ra sự thật trong lòng.

Cuộc đời vốn dĩ u ám của tôi, nhờ sự xuất hiện của Cố Dĩ Hà mà dần tốt lên.

Ngoài nhà bỗng vang lên tiếng vật gì đó bị đá đổ, rồi là tiếng bước chân nặng nề vội vã rời đi.

Sau khi mẹ ra ngoài, tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy bố đang đứng trong góc hút thuốc.

Ông không thường hút thuốc. Vừa rồi chắc là ông đứng ngoài cửa.

Đến ngày thứ mười tôi bị nhốt, Cố Dĩ Hà đến.

Anh ấy nói chuyện rất lâu với bố mẹ tôi trong phòng khách, đến mức tôi không nghe rõ họ đang nói gì.

Chỉ biết khi bố mở cửa cho tôi, mắt ông hơi đỏ lên.

Ông xưa nay nói một là một, nhưng lần này lại nhìn tôi, từ tốn nói: “Ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Bố đồng ý để Cố Dĩ Hà dẫn tôi ra ngoài, cũng đồng nghĩa với việc đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.

Trên đường đi, tôi hỏi Cố Dĩ Hà: “Anh đã nói gì với họ vậy?”

Cố Dĩ Hà nghiêng đầu nhìn tôi, rồi ra hiệu hai động tác tay trước mặt.

Cả người tôi cứng đờ.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 18



Khi không còn cách nào, tôi từng được đưa đi học ngôn ngữ ký hiệu một thời gian.

Dù sau này đã đeo máy trợ thính, việc học ký hiệu cũng chưa bao giờ ngưng.

Bố mẹ sợ nhỡ có sự cố gì.

“Anh nói với họ, vì em, anh đã học ký hiệu.” Cố Dĩ Hà nắm tay tôi, chậm rãi băng qua đường.

Chắc chắn đây không phải lý do chính khiến họ đồng ý. Nhưng hẳn là một phần lý do.

Tôi chưa từng nghĩ, Cố Dĩ Hà lại vì tôi làm một việc tưởng như vô nghĩa như thế.

Sau đó, dù tôi hỏi thế nào, anh ấy cũng không nói thêm đã nói gì với bố mẹ tôi.

Lúc tiễn tôi về, anh ấy lấy đi quyển sổ trên bàn tôi.

Quyển đó là tôi mua để viết nhật ký, nhưng mãi vẫn chỉ ghi vài dòng, rồi bỏ đó.

Cố Dĩ Hà nói anh ấy đang thiếu một quyển sổ, nên muốn lấy.

Tôi bảo ra ngoài rẽ trái có một cửa hàng nhỏ, ở đó bán rất nhiều sổ.

Anh ấy lại nói: “Thiếu một quyển, có viết tên em.”

Tôi luôn nghĩ, bố của Cố Dĩ Hà sẽ không đồng ý chuyện chúng tôi.

Bố mẹ tôi cũng nghĩ thế.

Lục Uyển Uyển cũng nghĩ vậy.

Nên khi Cố Dĩ Hà bảo sẽ đưa tôi về nhà, tôi căng thẳng đến mức không biết để tay đâu.

Kết quả là, tôi vừa vào đến cửa, đã thấy bố anh ấy kẹp điếu thuốc chuẩn bị ra ngoài.

Thấy tôi, động tác châm thuốc dừng lại, ông nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười hiền hòa: “Giang Giang phải không? Bác có cuộc họp, hai đứa cứ tự nhiên nhé, chút nữa cùng ăn cơm.”

Tôi sững người tại chỗ, quên cả chào hỏi.

Ông không để ý gì, liền rời khỏi nhà.

Trước bữa tối ông quay lại đúng giờ, cùng chúng tôi ăn cơm.

Bữa cơm diễn ra vô cùng hòa thuận.

Mẹ kế của Cố Dĩ Hà bận dỗ em gái nhỏ đang quấy khóc, còn bố anh ấy thì thỉnh thoảng hỏi tôi vài chuyện ở trường.

Điều đó khiến tôi có cảm giác như đang ở nhà.

Họ không nhìn chằm chằm vào tai tôi, cũng không hỏi gì, từng hành động đều khiến tôi không thấy khó chịu.

Không hề giống với lời đồn rằng họ khó tiếp xúc.

Ăn tối xong, Cố Dĩ Hà đưa tôi về, tôi vẫn còn ngẩn ngơ.

Anh ấy đứng trước cửa nhà tôi, cười nói: Từ giờ, chúng ta có thể yên tâm sống cuộc đời của mình rồi.

Tôi không hiểu ý anh ấy, nhưng cũng không hỏi. Anh ấy cũng không giải thích thêm.

Thời gian đại học trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mùa tốt nghiệp.

Tôi không chọn học cao học, mà làm tư vấn tâm lý học đường ở một trường.

Còn Cố Dĩ Hà thì vào bệnh viện thực tập.

Chúng tôi bắt đầu bận rộn, ngày gặp nhau cũng ít dần.

Tôi tưởng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài, không ngờ đúng ngày sinh nhật mình lại nhận được nhẫn cầu hôn từ anh ấy.

“Tương lai của anh, có thể mãi mãi có em không?” Anh ấy quỳ một gối, hỏi lại câu từng nói.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Uyển Uyển đã khóc òa bên cạnh tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khâu Vân vội kéo cô ấy ra, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Tôi bật cười, nhìn chiếc nhẫn trong hộp — không quá lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ.

Đã từng, vô số đêm tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.

Khi ấy tôi không bao giờ nghĩ rằng, nhiều năm sau sẽ có một cảnh tượng như thế này.

Người mình yêu quỳ gối cầu hôn.

Người bạn thân yêu khóc vì xúc động.

Cả thế giới như dồn hết mọi điều tốt đẹp cho tôi.

“Đồng ý.” Tôi trả lời thật chắc chắn.

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi kết hôn với Cố Dĩ Hà.

Sau khi sống cùng anh ấy, tôi mới biết anh ấy thường xuyên gặp ác mộng.

Thường hay tỉnh dậy giữa đêm.

Giống như bây giờ.

Tôi lấy máy trợ thính từ chiếc hộp bên cạnh, đeo lên tai, rồi nhìn Cố Dĩ Hà vừa lấy lại bình tĩnh: “Thường xuyên như vậy… có phải là bệnh không?”

Anh ấy nhìn tôi, lắc đầu.

"Không có… lý do sao?" Tôi lau mồ hôi trên trán anh ấy.

Anh thuận tay kéo tôi vào lòng, cằm cọ nhẹ l*n đ*nh đầu tôi: "Giang Giang, đây là cái giá anh phải trả."

"Cái giá gì?"

Anh không trả lời.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi.

"Là cái giá… để mọi chuyện chưa từng xảy ra."

Nói như không nói.

Tôi vẫn không hiểu. Anh luôn nói những điều tôi chẳng thể hiểu nổi.

Tôi thở dài, đổi chủ đề: "Sao anh lại nghĩ… học y?"

Nghe ý tứ từ bố anh, là muốn Cố Dĩ Hà quản lý công ty gia đình, không ngờ anh lại kiên quyết chọn học y.

Ngón tay Cố Dĩ Hà vòng qua cổ tôi, vén nhẹ vài lọn tóc bên mai, cuối cùng chỉnh lại máy trợ thính của tôi.

"Em biết không?" Ngón tay anh đặt lên máy trợ thính của tôi, "Nếu xảy ra sự cố, phẫu thuật thất bại, em sẽ không bao giờ nghe thấy nữa."

Vì tôi sao?

Tôi nhìn anh.

"Em… không xứng đáng." Tôi khẽ nói, mắt cay xè.

Anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi: "Em xứng đáng."

"Hôm đó em mặc váy trắng bước đến trước mặt anh, bảo anh đừng hút thuốc, từ hôm đó trở đi anh không hút nữa."

Tôi sững người, hành động mà tôi từng nghĩ là khiến anh ấy chán ghét, lại trở thành lý do khiến tôi xứng đáng.

Thế là, ngày tháng trôi qua vừa bận rộn vừa hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau là ngày cưới của Lục Uyển Uyển và Khâu Vân.

Tôi lục tung tủ ở nhà để tìm thiệp mời của họ, lại tìm được cuốn sổ mà năm đó Cố Dĩ Hà đã mang từ nhà tôi đi.

Rõ ràng tôi chỉ viết vài trang, vậy mà cuốn sổ đã bị viết kín một nửa.

Không phải nét chữ của tôi, nhưng lại đúng phong cách tôi viết nhật ký.

Mỗi trang đều là những dòng chữ ảm đạm khiến người đọc cảm thấy buồn.

Trong đó có một trang, ghi lại sự sụp đổ và tuyệt vọng của tôi sau khi bị xâm hại lúc đi ra ngoài.

Rõ ràng chưa từng xảy ra chuyện đó, nhưng tôi có thể cảm nhận từng con chữ mang theo sự u ám đó.

Ngày ghi trên đó là kỳ nghỉ đông năm lớp 12, đúng ngày tôi và Lục Uyển Uyển đi công viên giải trí lần đầu tiên.

Sau đó là những ghi chép dày đặc, tôi không có đủ can đảm để tiếp tục đọc.

Tôi lật đến trang cuối cùng, trang giấy trống chỉ có vài dòng:

Không có chuyện gì xảy ra.

Mọi thứ đều còn kịp.

Tôi nguyện gánh chịu tất cả.

Nguyện chư Phật chư Thần phù hộ cho cô ấy.

Ký tên: Cố Dĩ Hà.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 19: [Ngoại truyện: Cố Dĩ Hà]



[Ngoại truyện: Cố Dĩ Hà]

Năm bà ngoại mất, tôi mới lần đầu gặp người cha huyền thoại của mình.

Mọi người đều nói tôi sắp vào thành phố hưởng phúc rồi.

Ngay cả tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng không ngờ, đợi tôi lại là người vợ mới xinh đẹp của ông ta và sự thờ ơ vô hạn.

Có vẻ như đưa tôi về chỉ vì sợ người ta nói ông không làm tròn trách nhiệm.

Năm đó tôi mười bốn tuổi, thành tích học tập khiến thầy cô kinh ngạc, nhưng trong nhà họ Cố, tôi chỉ là một đứa con nhà quê không ai quan tâm.

Ở trường mới, vì quá nổi bật, tôi nhanh chóng trở thành mục tiêu bắt nạt.

Người khác có thể về mách bố mẹ, chỉ có tôi là sau mỗi lần bị đánh, đều phải tự thu mình trong căn phòng to rộng, tự mình bôi thuốc.

Thế giới như thay đổi, thành tích không còn là thứ quan trọng nhất với tôi.

Tôi cầm tiền nhà họ Cố cho, bắt đầu tiêu xài phung phí, "chiêu binh mãi mã".

Rất nhanh, tôi trở thành tên côn đồ không ai dám động vào.

Bài kiểm tra luôn nộp giấy trắng.

Lúc đó tôi mới nhận ra lợi ích duy nhất mà nhà họ Cố mang lại cho tôi: Dù tôi làm loạn thế nào, trường cũng chẳng dám động vào tôi.

Tôi sống như vậy vài năm, tẻ nhạt vô vị, không có gì đáng mong chờ.

Tôi tưởng đời mình sẽ mãi đen tối như thế.

Cho đến ngày khai giảng lớp 12.

"Cố Dĩ Hà, trông nom bạn mới nhé." Giáo viên chủ nhiệm xưa nay chưa từng gọi tên tôi, đột nhiên gọi tôi.

Tôi ngẩng đầu khỏi bàn, thấy Giang Giang mặc váy trắng bước vào.

Cô ấy sạch sẽ như một tờ giấy trắng chưa vẽ gì, như đến từ thế giới khác.

Giang Giang ngồi cạnh tôi, chưa bao giờ vượt giới hạn, từng hành động đều nhẹ nhàng như thể bên cạnh cô không có ai.

Nhưng cô ấy rất lạ.

Một học sinh ngoan như cô, lẽ ra phải sợ tôi.

Nhưng cô ấy không sợ.

Cô luôn cố bắt chuyện với tôi, nhưng luôn dừng lại giữa chừng.

Lúc đó tôi mới chú ý đến cách phát âm không trôi chảy của cô, nhận ra sự khác biệt, mới hiểu ý "chăm sóc" mà giáo viên nói.

"Nghe nói mày có bạn cùng bàn rồi?" Một thằng anh em đã theo tôi nhiều năm trêu chọc sau khi đưa tôi điếu thuốc, "Lại còn là con nhỏ điếc?"

Điếc á?

Tôi nhíu mày, ngậm thuốc rồi hít mạnh, nhả khói rồi nói:

"Cô ấy không phải."

Vừa dứt lời.

Giang Giang đã bước đến, vẫn mặc chiếc váy trắng hôm nhập học, tay siết chặt quai cặp như đã hạ quyết tâm lớn.

Cô đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Cố Dĩ Hà, hút thuốc… không tốt."

Tôi sững người.

Ai mà chẳng biết hút thuốc có hại, nhưng chưa ai từng nói với tôi câu đó.

Mấy thằng bạn tôi luôn kể, nếu bố mẹ phát hiện tụi nó hút thuốc, sẽ đánh cho một trận.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chúng ghen tị với tôi, vì không ai quản.

Ghen tị sao?

Tôi nhìn Giang Giang vừa ho xong, lòng rối như tơ vò, cuối cùng thành câu: "Chuyện của tôi, đừng xía vào."

Cô ấy bỏ chạy, bị tôi dọa sợ.

Tôi nhận ra mình đã thay đổi.

Tôi thường hay bắt nạt cô khi có người bàn tán về cô, tìm cớ sai cô chạy đi xa mua đồ gì đó.

Thỉnh thoảng cũng giật lấy tai nghe của cô.

Nhưng hình như cô sợ tôi lấy máy trợ thính hơn, mỗi lần đều sắp khóc đến nơi.

Nhìn mà bực.

Hôm đó cô quên mang nước, tôi cố ý bắt cô đi mua nước, tôi chỉ nói "không uống nữa", vậy mà cô sắp khóc rồi.

Để lại uống không được à? Có gì mà phải khóc?

Đôi mắt đẫm lệ của cô khiến lòng tôi rối loạn, tôi giật dây buộc tóc cô xuống, định để tóc che mắt, lại lỡ kéo luôn máy trợ thính.

Nước mắt cô rơi xuống ngay lập tức.

Càng khiến tôi hoảng loạn.

Tôi ném dây buộc tóc lên bàn cô, leo qua cửa sổ chạy mất.

Bố tôi cưới vợ mới cuối cùng cũng sinh, là con gái.

Vì thế ông ta mới nhớ tới đứa con trai duy nhất là tôi.

Hôm trước tôi vừa đi đánh nhau với mấy thằng trường bên cùng Khâu Vân, hôm sau ông ta đã đến trường.

Tôi tưởng ông đến vì vụ đánh nhau, ai ngờ lại là để sắp xếp cho tôi ra nước ngoài.

Từng lời của ông không có câu nào thừa nhận tôi, chỉ nghĩ rằng gửi tôi đi học rồi về sẽ được người ta nể.

Nếu vợ mới ông ta sinh con trai, thì cho dù tôi có c.h.ế.t trong trận đánh nhau, ông ta cũng chẳng buồn tới trường.

Mặc xác ông ta.

Tôi đạp nát cửa phòng hiệu trưởng, chạy lên sân thượng.

Muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ mình đã bỏ từ lâu.

Tôi ngồi xổm đó, chẳng biết mình muốn gì.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngẩng đầu thì thấy Giang Giang đi tới.
 
Back
Top Bottom