Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em

Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 20: Ngoại truyện (tiếp)



Cô ngồi xuống trước mặt tôi, đưa cho tôi một tuýp thuốc mỡ.

"Tôi thấy… tay cậu bị thương." Cô nói rất chậm, giọng nhẹ nhàng, dù phát âm lạ, nhưng nghe rất ấm áp, như cơn gió lướt qua mặt.

Mấy hôm trước còn bị tôi chọc khóc, vậy mà giờ lại mang thuốc đến cho tôi.

Tôi chưa từng gặp ai ngốc đến thế, ngốc đến mức khiến người ta muốn nghiêm túc đối đãi.

Nhưng tôi chưa kịp làm gì, đã bị ông già đưa ra nước ngoài.

Tất cả của tôi đều do ông ấy cho, trước mặt ông tôi không có quyền lựa chọn, cũng chẳng có sức phản kháng.

Lần nữa gặp lại Giang Giang, là năm tôi lên kế hoạch về nước.

Tôi thấy tin cô nhảy sông trên báo.

Lúc đó tôi tối sầm mặt mày, tưởng mình hoa mắt.

Tôi vội vàng trở về, thì cô đã được chôn cất.

Tôi chẳng kịp nhìn cô lần cuối.

"Con bé không có một người bạn nào." Đó là lời mẹ cô nói khi tôi đến nhà.

Họ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tôi. Nhưng tôi cũng chẳng phải bạn cô.

Tôi chỉ là một người suýt nữa yêu sớm với cô, cuối cùng chẳng làm được gì.

Tôi thấy trong phòng Giang Giang có một quyển sổ, mẹ cô định đốt đi.

Tôi không nghe, mở ra xem.

Bên trong chi chít chữ, tên tôi lặp lại mấy lần.

Tôi cay sống mũi, cười khổ — hóa ra trong lòng cô, tôi luôn đáng ghét như thế.

Như thể mọi bất hạnh lớp 12 của cô đều do tôi mang đến.

Cho đến khi tôi lật đến một trang.

Đó là kỳ nghỉ đông lớp 12, cô bị một bạn cũ rủ ra ngoài.

Cô bị kéo vào một con hẻm, máy trợ thính không biết bị ném đi đâu.

Trang giấy ấy loang lổ vết nước, ngón tay tôi run rẩy chạm lên, như cảm nhận được từng giọt nước mắt cô rơi xuống khi viết.

"Con bé không nói gì cả.Nó nói tai nghe bị mất, tôi với ba con bé mà còn mắngnó mấy câu." Mẹ cô ôm mặt bật khóc.

"Từ sau hôm đó, tinh thần con bé càng lúc càng tệ. Chúng tôi không biết gì cả…"

Bắt đầu từ trang này, nội dung phía sau không còn sự sống, từng chữ đều thể hiện quyết tâm muốn c.h.ế.t của cô ấy.

Năm đó, lẽ ra cô ấy đang học năm hai ở Đại học Thủ đô mà mình hằng mong ước, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên đã không thể tham gia kỳ thi đại học khi còn học lớp 12.

Năm đó, cô ấy hai mươi tuổi, cô nói muốn ra ngoài đi dạo.

Và cô đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi ấy.

Tôi như phát điên, nhất định phải điều tra ra kẻ đã gây chuyện ngày hôm đó là ai.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra, là một đám côn đồ quanh khu phố ngày ấy, đã để ý đến Giang Giang từ lâu.

Giờ họ đều đã lớn, có cuộc sống riêng.

Không chút ăn năn hối hận.

Tôi không định dùng cách trả thù thô bạo đơn giản như vậy, nhưng Giang Giang đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Cô ấy trong mơ càng sạch sẽ, tôi lại càng hận bọn họ.

Tôi từng muốn kéo tất cả chúng xuống địa ngục, nhưng cảnh sát đến sớm một bước.

Tôi và bọn chúng đều hấp hối, bị đưa vào phòng cấp cứu.

Một hồi chuông quen thuộc mà lạ lẫm vang lên.

Tôi mở mắt.

Không có đau đớn, cũng không có thiết bị y tế.

Giang Giang ngồi bên cạnh tôi, cầm một quyển sách, ánh mắt nhìn tôi vừa trong sáng vừa lo lắng.

"Lại mơ thấy rồi nhỉ." Đã rất lâu rồi tôi không mơ thấy cô ấy.

Trong mơ lại quay về học kỳ năm lớp 12, Giang Giang vẫn mặc chiếc váy trắng mà tôi thích, sạch sẽ như một tinh linh nhân gian.

Tôi cứ nhìn cô ấy mãi, sợ giấc mơ sẽ đột nhiên tan biến.

Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

Giang Giang dọn sách vở chuẩn bị rời đi, tôi cũng vô thức đứng dậy.

Đầu gối đập vào cạnh bàn, cơn đau lập tức ập tới.

"Anh Hà, đi thôi!" Khâu Vân ló đầu vào từ ngoài cửa.

Tôi chưa từng mơ thấy cậu ấy.

Tôi nhìn cái chân đang đau, lại nhìn Khâu Vân đứng ở cửa, cuối cùng quay đầu nhìn Giang Giang.

Hình như… không phải mơ.

"M*!" Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại một câu chửi thô t ục.

Khâu Vân nói đã hẹn đánh nhau, anh em đều đã sẵn sàng.

Tôi nhớ ra, đây mới chỉ là đầu năm lớp 12.

Một đám anh em đi theo tôi, chờ tôi dẫn đầu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng tôi không đến điểm hẹn, mà đi theo sau Giang Giang.

Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.

Mọi thứ đều giống như kiếp trước, chỉ có một điều khác biệt duy nhất.

Bên cạnh Giang Giang có một cô gái, hình như tên là Lục Uyển Uyển.

Kiếp trước, bên cạnh cô ấy không có một người bạn nào.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 21: Ngoại truyện (tiếp)



Dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng tôi thực sự đã quay lại vài năm trước, trở về điểm khởi đầu của mọi chuyện.

Lần đầu tiên trong đời, tôi tin rằng thế gian này có thần Phật.

Họ nhất định đã nghe thấy lời cầu nguyện thành tâm của tôi, mới cho tôi cơ hội cứu vãn tất cả.

Tôi mất ba ngày, đi đến tất cả các ngôi chùa quanh vùng.

Tên của Giang Giang được tôi treo trên cây cầu an ở từng ngôi chùa.

Lần này, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt.

Vì sự xuất hiện của tôi, rất nhiều chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác.

Cô bạn cũ xuất hiện trước mặt Giang Giang, kiếp trước tôi chưa từng thấy.

Tôi đỡ lấy máy trợ thính bị đám con gái đó ném đi, không đưa lại cho Giang Giang.

"Người của tôi, các cô cũng dám đụng?" Tôi tát thẳng vào mặt đứa cầm đầu.

Trọng sinh một lần, ngoài Giang Giang ra, với người khác tôi vẫn không nhân nhượng.

Nhưng tôi chưa từng đánh phụ nữ, đây là lần đầu tiên.

Cô ta có vẻ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, đứng ngây người tại chỗ.

Vài đứa khác cũng tụ lại đứng sau lưng cô ta.

Tôi nhướn mày: "Nếu còn dám xuất hiện trước mặt cô ấy, mấy thủ đoạn của tôi, cô cứ tìm hiểu thử xem."

Năm đó tôi nổi tiếng khắp các trường cấp ba.

Không cần tìm hiểu, cô ta cũng biết tôi tàn nhẫn cỡ nào.

Cô ta sợ hãi lùi lại một bước, vội kéo theo mấy đứa kia rời đi.

Lục Uyển Uyển đỡ lấy Giang Giang, ánh mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Tôi biết cô ấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi.

Không sao cả. Dù tất cả mọi người đều cho rằng tôi điên rồi, tôi cũng phải kiên định đứng bên cạnh Giang Giang lần này.

Rõ ràng nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng vẫn có vài thứ vô tình trùng hợp.

Cũng như kiếp trước, sau trận đánh nhau, ông già lại đến trường.

Lần này tôi không tự mình đa tình nghĩ rằng ông ta đến vì tôi đánh nhau.

Nhưng khi ông ta nói "ta chỉ có một đứa con trai là mày, hy vọng mày có tương lai", tôi vẫn chửi thầm trong lòng: "M* kiếp ông."

Ngồi xổm ở góc sân thượng, cảm xúc lại có chút mất kiểm soát.

Có những chuyện, dù có cơ hội làm lại, vẫn khiến người ta đau lòng.

Lại là tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Lại là dáng người ngồi xổm trước mặt tôi.

Lại là tuýp thuốc mỡ được lấy ra.

"Bác sĩ trường bảo cái này… hoạt huyết tiêu sưng." Vẫn là giọng nói mềm mại và dễ chịu ấy.

Tôi bỗng thấy, ra nước ngoài cũng được, nếu có thể dẫn theo Giang Giang.

Nhưng cô ấy không muốn, cô ấy vẫn muốn thi vào Đại học Thủ đô.

Đại học Thủ đô rất khó thi.

"Được, vậy thì Đại học Thủ đô." Chỉ cần là nơi cô muốn đến, tôi sẽ đi cùng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chỉ là, với ông già, chắc tôi phải nghĩ cách.

Ông ta ngồi trên ghế sofa, hỏi tôi: "Đại học Thủ đô?"

Tôi hờ hững "ừ" một tiếng.

"Học ngành gì?" Ông ta dập điếu thuốc vào gạt tàn.

Tôi đã nghĩ sẵn từ lâu.

"Y học lâm sàng." Chuyên ngành y lâm sàng của Đại học Thủ đô là tốt nhất.

Kiếp trước, Giang Giang trong một ca phẫu thuật lấy máy trợ thính ra đã gặp tai nạn, khiến cô vĩnh viễn không thể nghe được bằng tai ấy nữa.

Kiếp này, tôi không muốn để điều đó lặp lại.

Ngoài dự đoán, ông không phản đối.

Ông ta nói: "Thi không đỗ thì đi du học."

Tôi chắc chắn mình sẽ thi đỗ.

Tôi đã xin cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.

Tôi không thể ngồi cạnh Giang Giang, sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, cũng như bản thân tôi.

Rất nhanh, kỳ nghỉ tối tăm đó lại đến.

Tôi mỗi ngày đều đợi trước cửa nhà Giang Giang, không gặp người bạn cũ từng xuất hiện trong sổ tay cô ấy, mà lại gặp Lục Uyển Uyển đến rủ cô ấy đi chơi rất nhiều lần.

Lục Uyển Uyển hoàn toàn không nghĩ kỳ thi đại học sắp đến, mà Giang Giang thì lại là người muốn thi vào Đại học Thủ đô.

Vì vậy lần nào tôi cũng dẫn họ đi thư viện.

Chỉ duy nhất một lần.

Nhà có việc nên tôi bị trễ một chút, khi tới nhà Giang Giang thì cô đã ra ngoài rồi.

Ngày tháng hoàn toàn trùng khớp.

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

Tôi tìm khắp các con hẻm quanh đó, lật tung mọi nhà kho cũ.

Tôi không cho phép bản thân dừng lại, không cho phép mình nghĩ đến những kết cục tồi tệ.

Cuối cùng, khi tôi sắp gục ngã, tôi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Giang Giang.

Cô ấy và Lục Uyển Uyển nắm tay nhau đi về phía tôi, như một tia sáng bùng lên giữa đêm đen.

Cô ấy không sao.

Cô vẫn ổn.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 22: HẾT



Mọi chuyện… chưa từng xảy ra.

Lục Uyển Uyển gọi tôi lại, dẫn tôi đến một quán cà phê gần đó.

Cô ấy hỏi tôi: "Cậu cũng mơ một giấc mơ sao?"

Câu hỏi đến bất ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy uống một ngụm trà sữa, nghĩ một lúc rồi nói với tôi: "Vì cậu quá kỳ lạ, từ trước tôi đã cảm thấy cậu thay đổi quá đột ngột. Tôi nghĩ cậu có giống tôi không, cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ."

"Giấc mơ gì?" Tôi cúi đầu uống một ngụm nước.

"Một cơn ác mộng, tôi mơ thấy Giang Giang xảy ra chuyện xấu, cuối cùng nhảy sông."

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Thì ra… cô ấy cũng là người được Phật đưa đến bên cạnh Giang Giang.

"Giấc mơ chân thật đến mức, tỉnh dậy lòng vẫn đau nhói. Tôi nghĩ Giang Giang đáng thương quá, tôi phải bảo vệ cô ấy thật tốt." Cô nhìn tôi, "Cậu cũng vậy đúng không?"

Tôi thì không.

Đó không phải mơ.

Nhưng kể ra thì chắc cô ấy cũng không tin, cứ cho là tất cả đều là mơ đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Ừm." Tôi gật đầu.

Kể cho cô ấy chuyện kiếp trước, cứ xem như đó là giấc mơ của tôi.

"Tôi vốn không tin vào Phật, nhưng vì giấc mơ đó, tôi đã lễ bái ba ngày liền." Tôi tự giễu, "Mong mọi tai họa đều đổ lên tôi, đừng rơi xuống người cô ấy nữa."

Thần linh ơi.

Tôi cầu nguyện chân thành.

Mong ánh sáng chiếu về phía cô ấy, còn tôi, nguyện rơi vào địa ngục.

(Hết)
 
Back
Top Bottom