Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,599
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPWXbn5LqA9tfuCiq4Y4mcXWECV3tkMLl7W-WFPMSlLhMZaVOnfLe5CZLUmA_XgQQx3oL_6Q3FYX4mDoTzHnM-jPs6PBwb7EiOFEGu-thvac9TEuoTm187zraNihlmIfoDkFuDgax7KArE4tesUILAI=w215-h322-s-no-gm

Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Anh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh.

Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy dái tai cô.

Giả vờ tủi thân: "Giang Giang, em hôn anh rồi, em chịu trách nhiệm chứ?"​
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 1



Anh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh.

Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy d** tai cô.

Giả vờ tủi thân: "Giang Giang, em hôn anh rồi, em chịu trách nhiệm chứ?"

***

Lần đầu tiên tôi gặp Cố Dĩ Hà là vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường.

“Cố Dĩ Hà, chăm sóc bạn học mới một chút.” Sau khi tôi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm dặn dò Cố Dĩ Hà – người sắp trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Cô ấy không biết rằng, câu nói ấy chính là điều tôi ghét nghe nhất.

Thật ra, tôi chẳng cần ai chăm sóc cả.

Cố Dĩ Hà ngồi bên cửa sổ, nghe xong lời giáo viên thì lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại lười biếng gục đầu xuống bàn.

Trong đôi mắt lười nhác nhưng đẹp đẽ ấy của anh ta không hề có chút tò mò hay bất ngờ nào.

Tôi khẽ thở ra một hơi, cẩn thận bước đến ngồi vào chỗ trống cạnh anh ta.

Ngoài dự đoán của tôi, Cố Dĩ Hà thực sự không hề quan tâm đ ến tôi.

Trong mắt anh ta, tôi cũng giống như bất kỳ bạn học nào khác trong lớp.

Bị phớt lờ như nhau.

Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng biết ơn.

Một loại cảm giác biết ơn vì được đối xử như người bình thường, từng chút một nảy mầm trong lòng tôi.

Tôi bắt đầu thử nói chuyện với anh ta, muốn giảng cho anh ta những bài tập bỏ trống, dù anh ta chưa từng lắng nghe.

Anh ta gần như không nói chuyện với tôi.

Thế nhưng tôi lại cảm thấy, có lẽ chúng tôi đã là bạn.

Tôi chưa từng có bạn, anh ta là người đầu tiên.

Cho đến một lần, tôi thấy anh ta dựa vào tường bên ngoài trường, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc hút dở.

Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi siết chặt quai cặp, bước đến trước mặt anh ta, dùng phát âm vụng về của mình nói: “Cố Dĩ Hà, hút thuốc… không tốt.”

Anh ta nhìn tôi mà không nói gì, nhưng người đối diện lại cười phá lên, bắt chước giọng tôi:

“Anh Hà, hút thuốc… không tốt.” Nói xong, người đó rít một hơi thuốc rồi phả thẳng khói vào mặt tôi.

Tôi bị sặc mấy hơi, ho xong nhìn lại Cố Dĩ Hà, sắc mặt anh ta đã có chút khác lạ.

Anh ta nói: “Chuyện của tôi, cô bớt lo đi.”

Bộ xử lý ngôn ngữ của máy trợ thính khiến tất cả âm thanh tôi nghe được đều trở nên chói tai và khó chịu.

Nhưng giọng của Cố Dĩ Hà lại khác biệt, tôi thích nghe anh ta nói.

Dù anh ta rất ít nói chuyện với tôi, và chưa bao giờ mắng chửi tôi.

Cảm giác xấu hổ trào dâng từ đáy lòng, tôi siết chặt quai cặp, trong tiếng cười nhạo của người đối diện Cố Dĩ Hà, tôi bỏ chạy trong hoảng loạn.

Từ đó, Cố Dĩ Hà thay đổi.

Anh ta thay đổi, ngay cả các bạn học trong lớp cũng thay đổi theo.

Sự kỳ thị và chế giễu của họ đối với tôi, dưới sự thay đổi của Cố Dĩ Hà lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bởi vì người được Cố Dĩ Hà “đối xử đặc biệt”, chắc chắn cũng sẽ trở thành “đối tượng đặc biệt” của tất cả mọi người.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Giang Giang, đi mua cho tôi chai nước.”

Trong giờ nghỉ, Cố Dĩ Hà gác chân lên thanh ngang dưới ghế tôi, giọng nói dễ nghe nhưng ngữ khí lại khó nghe.

Anh ta luôn như vậy, sai tôi làm đủ thứ việc.

Anh ta còn từng gỡ bộ xử lý ngôn ngữ tôi giấu trong tóc xuống, như thể tiện tay lấy một món đồ chơi khi buồn chán.

Anh ta không biết, đó là thiết bị mà cả nhà tôi phải nhịn ăn nhịn mặc mới có thể mua được.

Nếu làm mất, gia đình tôi sẽ không còn khả năng mua cái khác.

Có lẽ vì anh ta không biết nên mới làm vậy, có lẽ anh ta không cố ý.

Anh ta chắc không cố ý đâu.

Mỗi lần như vậy, tôi đều tự bào chữa cho anh ta.

Nhưng ngay khi tôi đưa chai nước đã mua đến trước mặt anh ta, anh ta lại nói: “Ông không muốn uống nữa.”

Quầy căn-tin cách lớp khá xa, tôi đã dùng cả giờ nghỉ để mua chai nước ấy cho anh ta.

Vậy mà anh ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu: không muốn uống nữa.

Nỗi tủi thân khiến sống mũi tôi cay xè, nước mắt lăn vòng quanh trong mắt nhưng tôi không để nó rơi xuống.

“Sao? Mới vậy mà đã muốn khóc rồi?”

Cố Dĩ Hà đưa tay giật dây buộc tóc của tôi.

Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, lướt qua dây buộc tóc trên ngón tay trỏ của anh ta, rồi thổi tung mái tóc dài của tôi.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 2



Tai tôi lộ ra ngoài, còn bộ xử lý ngoài tai của máy trợ thính vốn gắn ở đó đã rơi xuống đất.

Cả thế giới trở nên tĩnh lặng.

Các bạn học trong lớp nhìn về phía tôi, nhưng tôi không biết họ đang nói gì.

Tôi vội vàng cúi xuống, nhặt thiết bị lên và đeo lại vào tai.

Giọt nước mắt vừa rồi còn vòng quanh trong mắt, giờ đã rơi xuống.

Tiếng chuông vào lớp hòa cùng tiếng thì thầm bàn tán của các bạn học, truyền qua bộ xử lý ngôn ngữ đến não tôi.

Tôi biết, tôi sẽ không thể ở lại ngôi trường này lâu nữa.

Rõ ràng tôi chỉ muốn yên ổn học xong cấp ba, tại sao mọi chuyện lại luôn không theo ý mình?

Chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên.

Tôi vội vàng thu lại quyển sách đang dựng ở cửa sổ để chắn nắng cho Cố Dĩ Hà.

Trước đây anh ta nói ánh nắng ngoài cửa sổ quá chói, ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên lần nào trước khi anh ta ngủ tôi cũng lấy sách che lại, rồi kịp thời gỡ xuống trước khi anh ta tỉnh.

Cố Dĩ Hà như thường lệ chậm rãi ngẩng đầu khỏi bàn, đôi mắt đẹp khẽ mở ra một cách lười biếng.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vẻ uể oải trong mắt anh ta lập tức tan biến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngông nghênh: “Lại mơ thấy rồi.”

Cố Dĩ Hà chưa từng cười với tôi, tôi cũng chưa từng thấy anh ta cười.

Lúc đó ánh nắng ngoài cửa sổ rất rực rỡ, chiếu lên người anh ta, khiến tôi không biết là nụ cười anh ta chói mắt hơn hay ánh nắng ngoài kia chói mắt hơn.

Đúng lúc ấy, giáo viên bước vào lớp, tôi chưa kịp nghĩ về câu nói của anh ta thì tiết học đã bắt đầu.

Hôm nay Cố Dĩ Hà có vẻ khác thường.

Cả buổi chiều anh ta không gục xuống bàn ngủ, cũng không trốn tiết, mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi suốt buổi.

Cho đến khi tan học, anh ta đứng dậy thì đụng vào cạnh bàn.

Tiếng va chạm trầm đục khiến tôi cũng thấy đau, nhưng anh ta chỉ ngẩn người nhìn cái chân bị đụng, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi.

“Anh Hà, đi thôi!” Một nam sinh ló đầu từ ngoài lớp vào gọi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi biết cậu ta, tên là Khâu Vân, là một trong những đàn em của Cố Dĩ Hà.

Cố Dĩ Hà nghiêng đầu liếc Khâu Vân một cái, rồi quay lại nhìn tôi.

“Đm!” Anh ta khẽ chửi một tiếng.

Tôi nghĩ có lẽ anh ta thấy cú va chạm khi nãy đau thật, hoặc là những người hay đánh nhau thì phản xạ đều chậm như vậy.

Cố Dĩ Hà chưa bao giờ làm khó tôi sau khi tan học, vì anh ta lúc nào cũng có vô số trận đánh phải đi, vô số chỗ phải đập phá.

Nhưng hôm nay anh ta không đi đánh nhau.

Lục Uyển Uyển – người cùng tôi về nhà khoác tay tôi, quay đầu lại lần thứ ba rồi lo lắng, dè dặt hỏi: “Giang Giang, hôm nay cậu lại chọc giận Cố Dĩ Hà à?”

Tôi lắc đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, không nói một lời, bước chân nhanh hơn một chút.

Không hiểu vì sao, Cố Dĩ Hà lại dẫn theo một nhóm người đi theo sau chúng tôi.

Hai hôm trước, Lục Uyển Uyển đột nhiên tỏ ra thân thiện, muốn làm bạn với tôi và đi về cùng tôi.

Tôi thực sự ngạc nhiên và xúc động trước sự thân thiện đó.

Cô ấy là người duy nhất ở đây chịu về nhà cùng tôi, nếu hôm nay Cố Dĩ Hà định bắt nạt tôi trên đường, thì chắc cô ấy cũng sẽ không muốn đi cùng tôi nữa.

Nhưng điều bất ngờ là, Cố Dĩ Hà chỉ lặng lẽ theo sau suốt đường, mà chẳng làm gì cả.

“Có lẽ anh ta đi đánh nhau, tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Lục Uyển Uyển cùng tôi trốn sau cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của Cố Dĩ Hà và mấy người phía sau rồi rút ra kết luận.

Tôi thấy kết luận đó rất hợp lý.

Tức là ngày mai cô ấy vẫn sẽ tiếp tục về cùng tôi.

May mà Cố Dĩ Hà không làm gì cả.

Nghĩ như vậy, chút ác cảm vốn ít ỏi tôi dành cho anh ta lại giảm thêm một chút.

Tôi nhìn chỗ ngồi trống của Cố Dĩ Hà, có chút thất thần.

Anh ta đã ba ngày không đến lớp.

Chẳng lẽ đêm hôm đó thật sự đi đánh nhau rồi sao?

Tôi vừa đặt bài kiểm tra điểm không của anh ta lên bàn thì anh ta đã xuất hiện bên cạnh tôi.

Bóng của anh ta bao phủ lên người tôi, tôi theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy anh ta đang mặc đồng phục chỉnh tề, tóc cũng đã cắt ngắn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi chuyển trường thấy anh ta mặc đồng phục.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 3



Cố Dĩ Hà vốn đã rất đẹp trai, trước kia tóc dài làm tăng thêm vẻ lười biếng quyến rũ, bây giờ cắt kiểu tóc nam ngắn mà ít người dám để, lại mặc đồng phục sạch sẽ, trông cực kỳ gọn gàng sáng sủa.

Sự ngang tàng lại xen chút rạng rỡ, là một loại đẹp trước nay chưa từng có ở anh ta.

Nhiều nữ sinh trong lớp đều quay đầu nhìn về phía này.

Anh ta thì chẳng để ý, ném cặp từ trên đầu tôi lên bàn mình, đúng lúc che luôn tờ bài kiểm tra.

“Tôi…” Tôi không cố ý nhìn bài kiểm tra của anh ta.

Nhưng dù tôi có nói, anh ta cũng chẳng nghe, nên tôi càng không dám nói.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy có chút chột dạ.

Lúc tôi nghĩ anh ta lại định sai tôi làm việc gì đó, anh ta chỉ thở dài một tiếng, rồi bước vòng từ bàn phía sau trèo vào chỗ ngồi của mình.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi ngơ ngác nhìn chỗ anh ta vừa đứng.

Thì ra anh ta đứng đó lâu như vậy… chỉ để chờ có chỗ chui vào?

Cố Dĩ Hà đã thay đổi.

Mọi người đều âm thầm bàn tán rằng anh ta đã thay đổi.

“Anh Hà!” Khâu Vân ló đầu vào từ ngoài cửa lớp.

Giờ học này là tiết tự học, trước đây mỗi khi đến tiết tự học là Khâu Vân sẽ đến gọi Cố Dĩ Hà đi.

Dường như anh ta chưa từng nghiêm túc ngồi học một tiết tự học nào.

Không chỉ tiết tự học, mà có vẻ như rất nhiều tiết học anh ta cũng thích thì ở, không thích thì đi.

Khâu Vân vẫn đang ra hiệu cho Cố Dĩ Hà từ ngoài cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn Khâu Vân một cái.

Tôi theo thói quen đứng dậy để nhường đường cho anh ta đi ra, nhưng anh ta lại bất ngờ nắm lấy tay tôi, ấn tôi ngồi trở lại chỗ.

“Cút.” Cố Dĩ Hà vẫn nhìn về phía cửa lớp, giọng không lớn không nhỏ.

Tôi giật b.ắ.n mình, Khâu Vân cũng giật mình.

Bàn tay đang ra hiệu của Khâu Vân khựng lại giữa không trung rồi gãi đầu, biến mất sau khung cửa.

Ngay sau đó là một tiếng “bốp” – quyển vở bài tập toán của Cố Dĩ Hà rơi xuống bàn tôi.

Quyển vở đó còn sạch hơn cả mặt tôi.

Cố Dĩ Hà đưa tay, dùng ngón trỏ chỉ vào một bài tập trên vở, hỏi tôi: “Biết làm không?”

Tôi sững người mất mấy giây mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn – là một bài không khó, chỉ cần vận dụng khá nhiều kiến thức cơ bản.

“Giảng đi.” Anh ta đưa bút cho tôi.

Giọng của anh ta không to không nhỏ, nam sinh ngồi trước tôi nghe thấy liền theo phản xạ quay đầu nhìn, bị Cố Dĩ Hà trừng mắt thì mới quay lại.

Tôi cũng theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Hà.

Hai chữ đó – thật sự không giống thứ có thể thốt ra từ miệng anh ta.

Anh ta hơi nhíu mày, có vẻ như giây sau sẽ bật ra một câu chửi tục.

Nhưng anh ta không làm vậy, chỉ hỏi: “Không biết à?”

“Biết…” Tôi lục trong hộp bút lấy ra một cây bút, bắt đầu giảng bài cho Cố Dĩ Hà.

Đây là lần đầu tiên có người đến hỏi tôi bài.

Dù thành tích của tôi rất tốt, nhưng từ nhỏ đã phải đeo máy trợ thính, âm thanh thu vào hạn chế khiến cách phát âm của tôi rất không chuẩn.

Đừng nói đến việc giảng bài, ngay cả nói chuyện bình thường cũng chẳng ai muốn nghe.

Sau khi tôi căng thẳng, chậm rãi giảng xong bài đó, tôi nhìn Cố Dĩ Hà, câu “Hiểu chưa?” nghẹn nơi cổ họng, không thể bật ra.

“Dễ vậy à?” Cố Dĩ Hà nhướng mày, giữa hai lông mày hiện lên một chút đắc ý, như thể anh ta vừa hiểu một bài toán cực kỳ hóc búa.

Có chút… dễ thương.

Nghĩ đến đây, tôi không kìm được, khẽ mím môi cười.

Khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, Cố Dĩ Hà vừa giải xong hai bài toán.

“Tôi đã nói cái này không làm khó được tôi mà.”

Giọng nói của anh ta truyền qua bộ xử lý ngôn ngữ bên tai phải tôi, vang lên trong đầu tôi, không biết vì sao lại rất dễ nghe.

Giáo viên chủ nhiệm đi tới chỗ tôi, nhìn anh ta hai lần, sau đó vừa bước đi vừa liên tục quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Có lẽ cô ấy cảm thấy người đang ngồi cạnh tôi, nghiêm túc làm bài, không thể nào là tên lưu manh gây rối đó.

Nhưng Cố Dĩ Hà không khiến cô ấy thất vọng – ngay giây tiếp theo, trước mặt cô ấy, anh ta trèo thẳng qua cửa sổ ra ngoài.

Anh ta vẫn luôn như thế, không để ai vào mắt.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 4



Có lúc tôi cảm thấy, anh ta đã thay đổi, nhưng cũng như chưa từng thay đổi.

Lục Uyển Uyển đi về cùng tôi, khoác tay phải của tôi, quay đầu lại vài lần: “Giang Giang, cậu nói xem sao Cố Dĩ Hà mỗi ngày tan học đều đi ngang qua nhà cậu vậy?”

“Có lẽ… trùng hợp?” Tôi quen dùng ít chữ nhất để diễn đạt ý mình.

May mà Lục Uyển Uyển vẫn luôn hiểu được.

“Nghe nói sau khi anh ta cắt tóc ngắn, mỗi ngày đều có mấy nữ sinh trường khác đợi anh ta ở cổng trường.”

Phát âm vụng về của tôi cũng không ngăn nổi sự tò mò của cô ấy.

Chuyện đó thì tôi biết.

Mỗi ngày sau giờ tan học, đều thấy có vài nữ sinh mặc đồng phục trường khác đứng chờ ngoài cổng.

Thì ra là đợi Cố Dĩ Hà.

“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng, tỏ ý là tôi đang nghe.

Lục Uyển Uyển vừa nói vừa quay đầu lại: “Không thể không nói, Cố Dĩ Hà cắt tóc xong nhìn đẹp trai hơn thật.”

Tôi cảm thấy… vẫn vậy thôi.

Anh ta vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi.

Các cô gái đứng chờ Cố Dĩ Hà trước cổng trường hết tốp này đến tốp khác.

Cuối cùng, hôm nay tôi đã thấy vài gương mặt quen thuộc trong số đó.

Tôi theo phản xạ kéo Lục Uyển Uyển lại, định bảo cô ấy chờ một lát rồi hãy đi, nhưng tôi còn chưa kịp nói thì mấy cô gái đó đã bước tới trước mặt tôi.

“Ồ? Đây chẳng phải là tiểu Giang Giang của chúng ta sao?” Cô gái dẫn đầu dùng ngón tay trỏ khẽ nâng cằm tôi lên.

Lục Uyển Uyển vừa định bước lên liền bị hai cô gái khác chặn lại phía sau tôi.

Cô gái cầm đầu là bạn học cũ của tôi, tôi nhìn thấy vẻ tức giận rõ ràng trong mắt cô ta, bèn quay mặt đi.

Thế nhưng cô ta lập tức nắm lấy cổ tay trái của tôi, lực siết ấy như bóp chặt trái tim tôi, khiến tôi hoảng loạn đến mức quên cả giãy giụa.

“Giang Giang, mày trốn kỹ đấy nhỉ.”

Cô ta siết mạnh tay tôi, rồi phát hiện ra điều gì đó ở cổ tay, khẽ cười nhạt một tiếng: “Chết rồi mà cũng không chịu c.h.ế.t cho gọn.”

Toàn thân tôi run lên.

Những lớp sương mù từng sắp tan biến giờ lại bủa vây quanh tim tôi.

Tôi muốn lùi lại, nhưng bị cô ta bóp cằm kéo lại gần, cúi đầu áp sát vào bộ xử lý ngoài tai của tôi: “Sao? Mày diễn màn tự sát đó một lần, hại tao bị đuổi học, mày đắc ý lắm hả?”

Tôi không có…

Cô gái thuận tay tháo bộ xử lý ngoài tai của tôi xuống, giống như vô số lần trước đây, ném nó lên không trung.

Tất cả ký ức ùa về, tôi vẫn luống cuống như trước kia, định giơ tay bắt lấy, nhưng thấy bộ xử lý rơi gọn vào tay một cô gái khác.

Trên khuôn mặt họ là nụ cười chế giễu quen thuộc với tôi, đang chơi trò mà tôi từng quen thuộc.

Khi thiết bị đó bị ném lên không trung lần thứ ba, có người từ phía sau tôi nhảy lên, đón lấy.

Tôi nhìn thấy Cố Dĩ Hà đáp xuống trước mặt mình, như vị thần từ trên trời rơi xuống.

Anh ta dùng một tay bỏ thiết bị vào túi, tay kia tát một bạt tai vào mặt cô gái kia.

Đám người đang cười đùa lập tức im bặt.

Tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta, cũng không nghe được họ nói gì, chỉ có thể đứng sững tại chỗ.

Cho đến khi mấy cô gái ấy vội vàng rút lui khỏi trước mặt tôi, Lục Uyển Uyển từ phía sau chạy đến nắm lấy tay tôi.

Lúc này Cố Dĩ Hà mới quay người lại, sát khí trên mặt anh ta dần dần tan biến.

Anh ta nhẹ nhàng đeo lại thiết bị vào tai tôi, không nói một lời nào.

Lần này, trên đường về nhà, Lục Uyển Uyển nắm tay tôi, tôi không kìm được mà quay đầu nhìn Cố Dĩ Hà đi phía sau.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ánh đèn đường trên cao kéo bóng anh ta dài ra.

Người đang cúi đầu bước đi đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tôi.

Tôi vội vàng quay đầu lại, giả vờ như chưa từng làm gì, tiếp tục đi cùng Lục Uyển Uyển.

Cố Dĩ Hà dường như thực sự đã thay đổi, thay đổi đến mức không còn đáng ghét chút nào.

Tôi nhìn Cố Dĩ Hà đang nằm bò trên bàn, khẽ nói: “Cố Dĩ Hà, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã giúp tôi lấy lại bộ xử lý hôm qua.

Cảm ơn anh vì đã không hỏi gì cả.

Cố Dĩ Hà đột nhiên quay đầu lại, trong mắt anh ta còn vương vẻ ngái ngủ, nhìn tôi một lúc mới lấy lại tinh thần.

Gần đây anh ta thường như vậy, mỗi lần ngủ dậy đều nhìn tôi ngây người một lúc.

“Hả?” Anh ta nghe không rõ.

“Cảm… ơn… anh.” Tôi nhìn vào mắt anh ta, cố phát âm rõ ràng hơn, lời cảm ơn chân thành và kiên định.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 5



Cố Dĩ Hà ngẩng đầu lên, gật gật rồi nói kiểu ngang ngược: “Cảm ơn thì giúp tôi học bù đi.”

Tôi nhất thời chưa phản ứng lại được với lời đề nghị của anh ta, ngây người một chút.

Anh ta có lẽ thấy mình nói không được lịch sự, nên vụng về bổ sung thêm một câu: “Được không?”

Câu này thì tôi lại càng không ngờ.

Thấy tôi mãi không trả lời, Cố Dĩ Hà tưởng tôi không đồng ý, bỗng gắt lên: “Không được cũng phải được!”

Có chút đáng yêu.

Giống như một con mèo nhỏ nổi giận.

Tôi mím môi, gật đầu: “Nhưng… tôi nói chuyện…”

Tôi nói chuyện không lưu loát, phát âm không chuẩn.

Đến cả thầy cô cũng chưa từng kêu tôi đứng lên trả lời câu hỏi.

“Vậy thì cứ thế quyết định nhé, từ hôm nay bắt đầu.” Cố Dĩ Hà nói xong liền trèo ra ngoài cửa sổ.

Tôi nghiêng người nhìn một cái, thấy Khâu Vân đang chờ ở hành lang bên kia.

Khâu Vân dường như cũng thấy tôi, nháy mắt tinh nghịch, liền bị Cố Dĩ Hà bước nhanh tới vỗ một phát lên đầu.

Nhìn Cố Dĩ Hà khoác vai Khâu Vân rời đi, chẳng giống người thật sự muốn học hành chút nào.

Hôm qua Cố Dĩ Hà nói muốn tôi kèm học, hôm nay anh ta mang theo một cặp kính đến trường.

Sách vở trên bàn cũng được sắp xếp ngăn nắp, dường như thật sự muốn học tử tế.

Dù hiện tại đã là năm cuối cấp ba, anh ta vẫn không thấy là quá muộn.

Khi Cố Dĩ Hà đeo kính nhìn lên bảng, giáo viên toán vừa viết xong quay lại, giật mình đến mức làm rơi cả viên phấn xuống đất.

Khi giáo viên cúi xuống nhặt phấn, Cố Dĩ Hà ghé sát lại.

Anh ta thì thầm: “Cái căn hai chia hai kia từ đâu ra vậy?”

Hơi thở của anh ta phả vào tóc mai tôi, khiến tôi giật b.ắ.n mình.

Tôi nhìn thầy giáo toán với vẻ mặt như gặp ma, rồi nhẹ nhàng lật một trang giấy ghi chép mới.

Bước đó không khó, chỉ là giáo viên toán đã lược bớt.

Với người có nền tảng yếu như Cố Dĩ Hà thì đúng là hơi khó hiểu.

Tôi viết ra các bước bị lược bỏ, rồi đẩy cuốn vở sang bàn anh ta.

Cố Dĩ Hà đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú xem cách giải trong vở tôi.

Không lâu sau, anh ta nhướng mày, như thể đã hiểu.

Ánh mặt trời chiếu lên vở tôi, trên trang giấy có bóng của Cố Dĩ Hà.

Anh ta bỗng dùng bút vẽ thêm mắt và miệng vào cái bóng của mình trên vở tôi.

“Phụt—” Tôi không nhịn được mà bật cười, tiếng cười vang rõ ràng trong lớp học vốn đang yên tĩnh.

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy thầy giáo toán với nét mặt vô cùng phức tạp.

Thầy nhìn lại bài trên bảng, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng chẳng nói gì, tiếp tục giảng bài.

Nhưng sau tiết toán, vào giờ nghỉ tiết văn, tôi bị gọi lên văn phòng giáo viên.

Vì tình trạng đặc biệt của mình, tôi đã vào văn phòng vô số lần.

Nhưng lần này không giống những lần trước.

Các thầy cô ngồi thành hàng, giáo viên toán mở lời trước: “Tiết trước em cười gì vậy?”

Hai tay tôi đan ra sau lưng, vặn xoắn lại.

Thấy tôi cúi đầu không nói, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói giọng chậm rãi, nghiêm túc: “Giang Giang, tình huống của em đặc biệt, nên phải biết trân trọng.”

Tôi biết.

Với tình trạng của tôi, để được vào học ở trường này, ba mẹ đã phải vất vả, năn nỉ rất nhiều người.

“Đã lớp 12 rồi, thành tích của em rất ổn định, đừng để người không liên quan ảnh hưởng đến.”

Giọng giáo viên chủ nhiệm chậm rãi, từng chữ rơi rõ ràng vào tai tôi.

Tôi không bị Cố Dĩ Hà ảnh hưởng, nhưng tôi chẳng thể nói ra, chỉ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi biết cô nói đúng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Với hoàn cảnh của tôi, với gia đình tôi, chỉ có thi đại học tốt mới có cơ hội thay đổi cuộc đời.

Giáo viên văn nhìn tôi: “Cố Dĩ Hà có hành vi gì bất thường không?”

Thì ra đó mới là lý do họ gọi tôi lên.

Họ cho rằng hành vi bất thường nhất của Cố Dĩ Hà chính là… chịu học hành.

Không phải họ không muốn anh ta học, mà là họ thấy việc này quá kỳ lạ.

Cố Dĩ Hà là tên ăn chơi đến giáo viên cũng không dám quản, nhà giàu nhưng chẳng ai dạy, ngông cuồng tới mức nghỉ học mấy ngày cũng không bị đuổi.

Vậy mà đột nhiên, một ngày nọ, tên ma vương này lại nói muốn học hành tử tế.

Bất kỳ ai cũng thấy lạ, tôi cũng thấy lạ, nhưng tôi không nói gì cả.

Các thầy cô thấy không moi được gì từ tôi, liền thở dài đồng loạt.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 6



Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đứng dậy, vỗ vai tôi: “Ngày mai cô sẽ đổi chỗ ngồi cho em nhé? Đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi đại…”

Câu nói của cô chưa dứt thì Cố Dĩ Hà đã bước vào.

“Báo cáo!” Anh ta bước đến cạnh tôi, mới cất tiếng chào.

Giọng điệu lấc cấc, dáng vẻ lấc cấc, cứ như việc Cố Dĩ Hà nghiêm túc học hành trong tiết trước chỉ là ảo giác.

Các thầy cô nhanh chóng tản đi, chỉ còn cô chủ nhiệm đứng đối diện với chúng tôi.

Một chút lúng túng lướt qua gương mặt cô, rồi cô lại ngồi xuống, nhìn về phía Cố Dĩ Hà: “Em có việc gì sao?”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cố Dĩ Hà nhìn tôi: “Cậu ra ngoài đi.”

Giọng anh ta có hơi gắt, nhưng lại khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.

Tôi làm ra vẻ khó xử liếc nhìn cô chủ nhiệm một cái, rồi quay lưng đi thẳng khỏi văn phòng.

Tôi không biết Cố Dĩ Hà đã nói gì với cô chủ nhiệm, một chữ tôi cũng không nghe thấy.

Cho đến khi anh ta bước ra khỏi văn phòng, đứng cạnh tôi, trên môi nở một nụ cười ngông nghênh: “Sao? Cậu còn muốn quay lại à?”

Không muốn.

Tôi vội vàng bước nhanh về lớp học.

Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng không đổi chỗ ngồi cho tôi.

Cố Dĩ Hà cũng không bắt nạt tôi nữa.

Hơn nữa tôi còn phát hiện, mọi thứ xung quanh ngày càng tốt lên.

Các bạn học đối xử với tôi ngày càng thân thiện, tôi không còn nghe thấy ai gọi tôi là “con nhỏ điếc” nữa.

Tôi cứ tưởng mình lại sắp phải chuyển trường, không ngờ mọi chuyện lại dừng lại ngay trước khi tệ hơn.

Mọi thứ quay trở lại như cũ, chỉ trừ Cố Dĩ Hà.

Anh ta bắt đầu nghe giảng trên lớp, sau giờ học thì nhờ tôi giảng bài, thỉnh thoảng tan học còn kéo tôi ở lại học thêm rồi mới về.

Cuộc sống như vậy kéo dài được một tháng, ngay cả Lục Uyển Uyển cũng thấy không thật.

Cô ấy nắm tay tôi đi trên đường về, quay đầu nhìn mấy lần rồi hỏi: “Sao hôm nay Cố Dĩ Hà không đi theo sau mình nữa nhỉ?”

Tôi cũng không nhịn được quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy Cố Dĩ Hà.

Trước kia mỗi ngày anh ta đều chậm rãi đi theo sau chúng tôi cùng với Khâu Vân, chẳng làm gì cả.

Đợi đến khi chúng tôi về đến nhà, họ mới làm như vô tình mà tiếp tục đi tiếp.

“Hồi trước, cũng đâu có theo.” Tôi cúi đầu nhìn đường.

Ban đầu anh ta cũng không theo sau chúng tôi, là bắt đầu từ một tháng trước.

Có thể là lúc đó anh ta phải đi đâu đó, giờ việc xong rồi nên không đi nữa.

Lục Uyển Uyển gật gật đầu, chắc cũng nghĩ như vậy.

Chúng tôi chưa đi được bao xa thì bị mấy người không biết từ đâu xuất hiện chặn đường.

“Mày là con nhỏ tật nguyền khiến Cố Dĩ Hà hoàn lương à?” Thằng con trai tóc vàng chói dẫn đầu ném điếu thuốc còn đang hút xuống đất.

Chỉ là khiếm thính, không phải tật nguyền…

Tôi siết chặt dây đeo cặp trong tay.

Lục Uyển Uyển buông tay tôi ra, lặng lẽ bước lên chắn trước mặt tôi: “M-m-mày là ai?”

Chắc cô ấy cũng chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, giọng nói run rẩy.

Thằng tóc vàng tiến lại gần vài bước, Lục Uyển Uyển lùi về sau vài bước để che chắn cho tôi.

“Cố Dĩ Hà đánh anh em tao, tưởng vậy là xong chuyện à?” Hắn ta tiến sát đến trước mặt chúng tôi, đưa tay nắm lấy vai Lục Uyển Uyển.

Lục Uyển Uyển là học sinh ngoan gương mẫu, nếu không vì thương cảm tôi, chắc cô ấy sẽ không bao giờ dính líu đến những người thế này.

Nghĩ vậy, tôi đưa tay kéo cô ấy lại, định giành cô ấy từ tay thằng tóc vàng.

Rõ ràng mục tiêu của hắn là tôi, thấy tôi có hành động liền buông Lục Uyển Uyển ra, đưa tay vươn về phía tôi.

Đúng lúc tôi không biết phải làm sao, một chiếc cặp từ phía sau tôi bay tới, đập trúng đầu thằng tóc vàng.

“Sao? Anh em mày bị đánh chưa đủ, nên mày cũng muốn thử hả?” Giọng Cố Dĩ Hà vang lên từ phía sau tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió đã vụt qua bên cạnh.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tôi theo phản xạ sờ tai – bộ xử lý ngoài đã không còn ở đó.

Lục Uyển Uyển kéo tôi lùi về sau vài bước, tôi mới nhìn rõ Cố Dĩ Hà đang đứng chắn phía trước.

Anh ta đang nói gì đó với thằng tóc vàng, tôi không nghe được gì.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 7



Tôi chỉ thấy anh ta nhanh chóng nhét thiết bị trợ thính tôi vào túi trong áo mình.

Tôi không biết vì sao anh ta lấy đi thiết bị của tôi, nhưng tôi cũng không dám tiến lên đòi.

Khi Khâu Vân dẫn người đến, thằng tóc vàng đã bị Cố Dĩ Hà chọc giận.

Dù tôi không nghe được, tôi vẫn thấy rõ vẻ tức giận hiện rõ trên mặt hắn.

Lục Uyển Uyển vỗ nhẹ tay tôi, kéo tôi trốn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Tớ không nghe được nữa rồi.” Tôi mấp máy môi, nói ra câu mà bản thân cũng không nghe thấy.

Nhưng Lục Uyển Uyển nghe thấy.

Cô ấy gật đầu, kéo tôi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.

Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng rất lâu, không ai nói gì, không biết bên Cố Dĩ Hà xảy ra chuyện gì.

Có lẽ Lục Uyển Uyển biết, vì cô ấy nghe được, tôi còn thấy đôi lúc lông mày cô ấy nhíu lại.

Chỉ riêng tôi, như thể âm thanh của cả thế giới chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.

Không biết qua bao lâu, đèn đường càng lúc càng sáng.

Một cái bóng xiên xiên xuất hiện dưới chân chúng tôi, tôi ngẩng đầu liền thấy áo khoác của Cố Dĩ Hà hơi lộn xộn.

Anh ta lôi thiết bị trợ thính từ túi áo ra, đeo lên tai tôi.

“Về nhà thôi.”

Cùng với tiếng của anh ta, âm thanh xung quanh ùa vào tai tôi.

Tôi chỉnh lại thiết bị, kéo Lục Uyển Uyển đứng dậy từ bậc đá.

“Anh… đánh nhau à?” Tôi nhìn mồ hôi trên trán Cố Dĩ Hà, khẽ hỏi.

Anh ta lắc đầu, trên môi nở một nụ cười ngông nghênh.

“Không có.”

Cố Dĩ Hà nói dối rồi.

Hôm qua anh ta thực sự đã đánh nhau với thằng tóc vàng.

Bởi vì khi ống tay áo anh ta rơi xuống, tôi thấy vết bầm tím trên cánh tay.

Chắc là rất đau.

Tôi vừa lấy thuốc từ phòng y tế ra, đã nghe người bên cạnh hấp tấp bàn chuyện.

“Ba của Cố Dĩ Hà đến trường rồi à?”

“Ừ, nghe nói là ông chủ lớn của công ty nào đó, thảo nào nó ngông thế.”

Ba của Cố Dĩ Hà – tôi chưa từng nghe ai nhắc tới.

“Mới nãy hiệu trưởng còn tự mình dẫn vào văn phòng, thái độ cực kỳ…”

Người nói chuyện càng lúc càng xa, tôi không nghe rõ phần sau nữa.

Tôi cầm thuốc mỡ trở lại lớp, chỗ Cố Dĩ Hà quả nhiên không có ai.

Trong lớp cũng đang râm ran bàn tán về chuyện vừa xảy ra.

Xem ra lúc tôi rời lớp thì ba của Cố Dĩ Hà đến, nên tôi mới không gặp.

Tôi đặt thuốc mỡ vào ngăn bàn, chuẩn bị đồ cho tiết học tiếp theo.

Cả buổi sáng Cố Dĩ Hà không quay lại lớp.

Nghe nói anh ta cãi nhau với ba trong văn phòng hiệu trưởng rồi bỏ đi.

Tôi nhìn chỗ ngồi trống của anh ta, lấy thuốc mỡ trong ngăn bàn ra.

Trên sân thượng không có nhiều đồ đạc, tôi liếc mắt liền thấy Cố Dĩ Hà ngồi ở góc.

Tôi đi đến gần, anh ta ngẩng đầu khỏi đầu gối, đôi mắt hơi đỏ.

Anh ta nhìn tôi, đột nhiên cười: “Tôi biết mà, cậu nhất định sẽ đến.”

Như thể anh ta vốn đã biết tôi sẽ tìm đến.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi không hỏi gì thêm, ngồi xuống trước mặt anh ta.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta lên, lấy thuốc từ túi đồng phục, thoa lên vết bầm trên tay.

“Bác sĩ nói, thuốc này giúp tan m.á.u bầm.” Tôi bôi xong một chỗ, đưa thuốc cho anh ta.

Trong không khí ngập mùi thuốc, khiến mắt hơi cay.

Cố Dĩ Hà nhìn lọ thuốc một lúc, rồi mới đưa tay nhận lấy.

Khi nhìn tôi, trong mắt anh ta ngoài vẻ bất cần còn có một tia sáng lấp lánh.

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ cảm ơn tôi, nhưng anh ta lại hỏi: “Giang Giang, cậu muốn ra nước ngoài không?”

Câu hỏi lạc đề đến kỳ lạ.

Nhưng tôi chẳng cần suy nghĩ mà đáp ngay.

“Không muốn.”

Không dám nghĩ, không có tư cách để nghĩ.

“Ba cậu… bắt cậu ra nước ngoài?” Tôi hỏi theo phản xạ.

Chắc đây là lý do khiến anh ta buồn, nhưng khi hỏi ra lại thấy ngượng ngùng và dè dặt.

Tôi vốn không giỏi chuyện chia sẻ với người khác.

Quả nhiên, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt anh ta lại vụt tắt.

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Anh ta nhìn tôi, hỏi một câu hoàn toàn không liên quan.

“Thủ đô.” Tôi chớp mắt, không cần suy nghĩ gì cả. “Đại học Thủ đô.”

Đó là ước mơ của bố mẹ tôi, từ vài năm trước tôi đã quyết định, nhất định không được để họ thất vọng nữa.

Cố Dĩ Hà hơi sững người, cười khẽ: “Quả nhiên.”

Quả nhiên cái gì?
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 8



Tôi chưa từng nói với ai rằng tôi muốn thi vào Đại học Thủ đô.

“Được.” Anh ta nói tiếp, “Vậy thì cùng đến Đại học Thủ đô.”

Tôi gật đầu, mỉm cười với anh ta: “Được.”

Có vẻ tâm trạng của Cố Dĩ Hà đã tốt hơn, tôi định đứng dậy về lớp, nhưng vừa nhúc nhích thì phát hiện chân mình tê rần.

Một cơn gió thổi qua, tôi mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng Cố Dĩ Hà.

Hai tay tôi chống lên n.g.ự.c anh ta, cảm nhận rõ ràng nhịp tim dồn dập.

Tôi nhất thời không biết phải làm sao, luống cuống một hồi lại đổ nhào vào người anh ta.

Cố Dĩ Hà đỡ lấy tôi, trong mắt ánh lên tia sáng mà tôi chưa từng thấy, khóe môi nhếch lên để lộ má lúm, trông vừa nghịch ngợm lại quyến rũ.

Trong mắt anh ta là sự ngang tàng quen thuộc, như thể tất cả những gì anh ta muốn đều có thể đạt được.

Giọng anh ta khẽ vang lên trong không trung.

“Giang Giang, cậu có muốn yêu sớm không?”

Ngày hôm đó, tôi ôm mặt chạy đi.

Rõ ràng biết Cố Dĩ Hà chỉ nói đùa, nhưng mấy ngày sau đó tôi vẫn không thể bình thường mà đối mặt với anh ta.

Hôm nay là ngày phát kết quả thi giữa kỳ học kỳ này.

Lần này khác với những lần trước, so với điểm của bản thân, tôi càng muốn biết điểm của Cố Dĩ Hà.

Khi lớp trưởng học tập mang bảng điểm từ văn phòng giáo viên về dán lên tường, tôi cũng như các bạn khác chen lên xem.

Trước đây tôi chưa từng tham gia mấy chuyện náo nhiệt thế này, nên thiếu kinh nghiệm, bị chen ra tận mép ngoài.

Thiết bị trợ thính suýt nữa bị người bên cạnh đụng rơi, tôi vừa đưa tay chỉnh lại thì có một bàn tay từ phía sau tôi vươn tới.

"Nhường chút." Giọng Cố Dĩ Hà vang lên sau lưng tôi, giữa tiếng ồn ào lại đặc biệt rõ ràng, như dòng suối trong chảy giữa thung lũng vọng âm.

Chỉ cần nghĩ đến hôm đó cũng chính giọng nói này đã hỏi tôi câu đó, mặt tôi lại lập tức nóng bừng lên.

Bạn học trước mặt tôi sau khi nghe lời Cố Dĩ Hà thì ngoan ngoãn dạt sang hai bên nhường đường.

Cố Dĩ Hà một tay ôm bóng rổ từ phía sau tôi bước lên phía trước, xé bảng điểm khỏi tường.

"Chúng tôi… còn chưa kịp xem…" Có bạn học nhỏ giọng phản đối.

Cố Dĩ Hà nhìn người đó, nhướng mày: "Thì sao?"

Khí thế lập tức lạnh hẳn đi, như thể anh ta có thể ném quả bóng trong tay bất cứ lúc nào.

Lớp trưởng học tập vội lên tiếng giải vây: "Tớ đi photo thêm một bản nữa."

Những bạn chưa kịp xem điểm cũng không ai dám nói thêm câu nào.

Cố Dĩ Hà cầm bảng điểm đi tới trước mặt tôi, đưa cho tôi: "Có gì đáng xem chứ?"

Nói xong liền ném bóng cho một bạn nam ngồi sau, rồi quay về chỗ mình ngồi.

Tôi vội vàng mang bảng điểm về ngồi xuống cùng.

Kết quả của Cố Dĩ Hà quả nhiên đúng như tôi dự đoán – tăng vọt thêm một bậc, đã lọt vào top 100 của khối.

Tôi vui mừng ngẩng đầu định nói tin này cho anh ta, liền thấy anh ta đang uống nước trong bình trên bàn tôi.

"Đó… là nước của tôi mà…" Tôi lắp bắp nói.

Cố Dĩ Hà đậy nắp bình lại, đặt về chỗ cũ: "Tôi không chạm môi vào đâu."

Tôi biết, nhưng tôi đã uống rồi mà.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết nói gì.

Anh ta nghiêng người về phía tôi: "Sao? Không muốn uống chung?"

Vốn đã bình tĩnh trở lại, mặt tôi lại lần nữa đỏ bừng.

Cũng không hẳn là không muốn.

Trước đây mỗi lần vận động xong, anh ta đều bắt tôi chạy nửa trường để mua nước.

Uống nước của tôi – đây là lần đầu tiên.

Và cũng chưa từng có ai uống chung nước với tôi, chưa ai từng thân thiết với tôi như vậy.

"Hửm?"

Tôi bừng tỉnh, mặt nóng ran: "K-không… không sao."

Tôi không dám nhìn anh ta, liếc qua liền thấy bảng điểm trên bàn, mới nhớ ra định nói gì.

"Điểm của… cậu, tiến bộ… rất nhiều." Tôi cố gắng phát âm rõ ràng.

Cố Dĩ Hà cũng nghiêng đầu nhìn bảng điểm trên bàn tôi: "Cậu xem cái này là để xem điểm của tôi à?"

Tôi cười với anh ta: "Ừm."

Vì là tôi kèm anh ta học, nên kết quả tiến bộ của anh ta mang lại cho tôi cảm giác thành tựu còn lớn hơn cả việc tôi thi tốt.

Đỉnh tai Cố Dĩ Hà hơi hồng lên, anh ta quay đầu đi, ngồi thẳng người: "Đồ trẻ con."

Tôi đeo thiết bị tai nên nghe khá nhạy, huống chi anh ta ngồi bên phải tôi.

Thiết bị trợ thính liền thu được ba chữ kia.
 
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Chương 9



"Phì ——" Tôi đưa tay che miệng, bật cười.

Thấy giống trẻ con hơn là anh ta đấy.

Ba của Cố Dĩ Hà đích thực là ông chủ lớn.

Tôi nhìn chiếc xe đỗ ngoài cổng trường, dù chưa từng thấy qua, cũng có thể đoán được đó là xe đắt tiền.

Quả nhiên, Lục Uyển Uyển kéo áo tôi: "Giang Giang, cậu nhìn kìa, xe kia đắt dã man luôn."

Về khoản này, tôi rất tin tưởng Lục Uyển Uyển.

Người bước xuống xe đi tới sau lưng chúng tôi, dừng lại bên cạnh Cố Dĩ Hà: "Thiếu gia."

Ngoài dự đoán của tôi, giọng người đó không hề cung kính.

"Đừng đến làm phiền ông đây, tôi không đồng ý." Cố Dĩ Hà vắt áo khoác lên vai, chưa để người kia nói thêm câu nào đã nhấc chân bỏ đi.

Anh ta đi tới trước mặt chúng tôi, quay đầu nhìn tôi: "Không về nhà à?"

"Về." Tôi buột miệng đáp, sau đó dưới ánh mắt của Cố Dĩ Hà, kéo Lục Uyển Uyển tiếp tục bước đi.

Lục Uyển Uyển lén quay đầu nhìn, nháy mắt với tôi một hồi rồi ghé lại gần.

Cô ấy nói nhỏ: "Tớ đã bảo mà, anh ta đi theo để đưa cậu về nhà đó!"

Mặt tôi lập tức nóng ran, nhẹ nhàng nhéo tay Lục Uyển Uyển, ra hiệu đừng nói linh tinh.

Lần này Cố Dĩ Hà không đi phía sau xa xa như mọi khi.

Anh ta chỉ cách chúng tôi hai bước chân, chậm rãi đi theo.

Không biết câu nói của Lục Uyển Uyển có bị anh ta nghe thấy không.

Tôi cúi đầu, thấy cái bóng dài của anh ta đổ dưới chân mình, như thể cam tâm tình nguyện phủ dưới chân tôi vậy.

Tôi khẽ cong môi cười, bỗng dưng tha thứ cho tất cả những chuyện trước đây anh ta từng làm với tôi – những chuyện không đến mức quá đáng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lục Uyển Uyển nói quan hệ giữa Cố Dĩ Hà và gia đình không tốt, anh ta được bà ngoại nuôi lớn, mấy năm gần đây mới được ba đón về sống cùng.

"Mẹ anh ta đâu?" Tôi và Lục Uyển Uyển cùng nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà trắng toát.

"Không biết. Nghe nói là c.h.ế.t rồi, cũng có người nói là bỏ đi rồi." Lục Uyển Uyển nói xong lại bổ sung, "Lúc anh ta năm tuổi. Nghe thế cũng thấy tội thật."

Đúng là đáng thương.

Từ sau khi biết chuyện đó, tôi đối xử với Cố Dĩ Hà tốt hơn.

Giờ nghỉ trưa tôi để hai quyển sách trên bậu cửa sổ để chắn nắng cho anh ta, nhưng bệ cửa hơi hẹp, hai quyển sách lại dày, nên chúng lắc lư vài cái rồi rơi xuống, trúng ngay đầu Cố Dĩ Hà.

Tôi giật mình, vội vàng cúi xuống nhặt sách.

Vừa chạm tay vào sách thì bị tay Cố Dĩ Hà giữ lại.

Lòng bàn tay anh ta nóng rực khiến người ta kinh ngạc.

Anh ta mở mắt, thấy là tôi, trong mắt thoáng qua một tia dữ dằn rồi mới buông tay ra.

Ban đầu tôi có chút ngại, nhưng khi thấy môi anh ta hơi tái đi, tôi lập tức không còn ngại nữa.

Tôi đưa tay chạm trán anh ta. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ – anh ta đang sốt.

"Cậu… sốt rồi." Thấy Cố Dĩ Hà nhắm mắt lại, tôi kéo nhẹ vạt áo anh ta.

Anh ta mở mắt nhìn tôi, vì sốt mà đôi mắt có chút đỏ.

"Ừm." Anh ta chẳng mấy để tâm.

Ngược lại tôi lại sốt ruột: "Phải… đến phòng y tế."

Không biết có phải vì tôi nói gấp quá phát âm không rõ, hay vì anh ta còn ngái ngủ, anh ta sững lại một lúc.

Sau đó anh ta ngẩng đầu, cầm lấy bình nước của tôi uống mấy ngụm.

Từ lần trước tôi không phản đối, Cố Dĩ Hà không còn mua nước nữa.

"Uống nhiều nước là khỏi." Anh ta đậy nắp bình, đặt lại bàn tôi.

Không được.

Không được mà!

Tôi níu lấy tay áo của anh ấy, ra sức lắc đầu: "Đi, đến phòng y tế!"

Nói xong tôi đã đứng dậy rồi.

Tôi nắm lấy bàn tay nóng hổi của Cố Dĩ Hà, cố gắng kéo anh đứng lên, nhưng kéo hai lần vẫn không kéo nổi.

Lúc tôi sắp khóc vì lo lắng thì anh ta mới chịu đứng dậy.

Tôi không kịp xin phép giáo viên đang đi tới, cứ thế kéo Cố Dĩ Hà rời khỏi lớp.

Có lẽ trong mắt Cố Dĩ Hà lúc này tôi giống như một kẻ điên, nhưng anh ta không biết rằng, sốt cao có thể khiến một đôi tai bị hỏng vĩnh viễn.

Mỗi lần chúng ta xem nhẹ, hậu quả mang lại đều nặng nề đến mức không thể gánh nổi.

"40 độ, cao vậy à?" Bác sĩ trường cầm nhiệt kế nhíu mày.

Tay của Cố Dĩ Hà nóng đến vậy, tôi biết nhiệt độ sẽ không thấp.

Nhưng may mà chỉ là cảm cúm, bác sĩ kê thuốc, bảo anh ta uống xong truyền nước rồi ngủ một giấc.

"Ngủ một chút sẽ ổn, em về đi." Bác sĩ đẩy kính, nhìn Cố Dĩ Hà đã ngủ rồi lại nhìn tôi.

Tôi gật đầu, nhưng vẫn thấy không yên tâm.
 
Back
Top Bottom