- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 644,557
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 81: Bí mật
Chương 81: Bí mật
Nam Nhứ hoàn toàn không biết bên phía Giang Định Châu, Liễu Lăng Ca và Phong Dị đều mang một tâm tư riêng.Nàng kinh ngạc nhìn cháu trai của mình: “Con muốn vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh?!”
“Vâng, tiểu dì.”
Sắc mặt Kinh Nhung vẫn bình tĩnh, mang theo vẻ trầm ổn chín chắn vượt xa tuổi tác của mình.
Trong đôi mắt nâu đen của hắn tràn đầy sự kiên định: “Con nhất định phải đi.”
Hắn nói: “Chỉ có không ngừng chiến đấu mới khiến con trưởng thành, đối thủ trong tương lai của con chính là Ma Tôn Phong Dị ——”Hắn hít sâu một hơi: “Con không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hơn nữa, tiểu dì, nương con đã từng vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh.”
“Hả?”
Nam Nhứ nói, “Nhị tỷ từng vào đó?”
Kinh Nhung nói: “Người nói trong bí cảnh có một cấm chế có thể cảm ứng được lực lượng huyết mạch của chúng ta, nhưng lần trước nương con vào, vẫn chưa tìm được cách để mở cấm chế đó.”
“Con nghĩ” Kinh Nhung chậm rãi nói, “Trong cấm chế ấy, có thứ gì đó có thể giúp ích cho con.”
Nam Nhứ: “Ồ……”
Nam Nhứ kỳ thật vốn không định tham gia bí cảnh lần này.Không phải nàng không có hứng thú, mà là Lê Vân bảo nàng ở lại.Lê Vân nói với nàng, mỗi lần bí cảnh mở ra, đều sẽ có ma tu trà trộn vào, gây rối thế cục giữa các đệ tử của đại tông môn, khiến bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, tàn sát lẫn nhau.Mặc dù Phong Dị chưa tìm đến nàng, nhưng nàng luôn có linh cảm, Phong Dị sẽ đến bí cảnh.Bởi vì Lê Vân cũng sẽ đi.Lê Vân nói: “Một khi biết ta sẽ vào bí cảnh, Phong Dị nhất định sẽ phái người tới giết ta……
Thậm chí, hắn có thể đích thân ra tay.”
“Pháp tắc của bí cảnh không cho phép người có tu vi trên Nguyên Anh vào.
Nếu muốn vào bí cảnh, tất cả ma tu đều phải áp chế tu vi xuống Kim Đan.
Nhưng với tính cách đa nghi của Phong Dị, hắn chắc chắn sẽ không tin tu vi của ta chỉ khôi phục đến Kim Đan, nên sẽ phái cao thủ Nguyên Anh kỳ vào bí cảnh.”
Hắn nói: “Ta không muốn cả đời co đầu rút cổ ở Thái Huyền Tông.
Trong bí cảnh, ta chỉ cần đối phó với các đợt tấn công của Kim Đan kỳ, nhưng ngoài bí cảnh, phải đối mặt với cả Nguyên Anh kỳ, thậm chí là cả Hóa Thần kỳ ——”“Nếu đã như vậy, không bằng ở trong bí cảnh giải quyết hết bọn chúng.”
Khi nói lời này, vẻ mặt của Lê Vân điềm nhiên như cũ, nhưng trong mắt toát lên sát khí mà nàng chưa bao giờ thấy.Lê Vân nói cho nàng về sự nguy hiểm nếu vào đó, sau đó ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để trấn an: “Nàng hãy ở lại Thái Huyền Tông, khi không có ta ở đây, nàng hãy ở cạnh Ô phong chủ.
Phong Dị muốn giết chính là ta, có ta kiềm chế hắn, lại thêm đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông, hắn sẽ không làm gì nàng được.”
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “……
Được.”
Bản lĩnh ba cọc ba đồng của nàng, có đi cũng chỉ tổ làm vướng chân.Chỉ là bí cảnh 50 năm mới mở một lần thôi mà, dù gì thọ mệnh của thần thú cũng dài, cùng lắm thì 50 năm sau lại vào cũng chẳng sao.Làm một trạch nữ, nếu không có việc cần thiết Nam Nhứ cũng không muốn ra ngoài mấy.Nhưng……Nếu Kinh Nhung muốn đi, vậy lại là chuyện khác.Nàng hỏi: “Thái Huyền Tông chỉ cho đệ tử Trúc Cơ kỳ tham gia kỳ thi, để lấy tư cách xuống núi.
Hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, con……”
Kinh Nhung nói: “Con có thể Trúc Cơ.”
“Tiểu dì,” hắn nói, “Con có hai bộ kinh mạch, tốc độ tu luyện vốn đã nhanh hơn người thường.”
Nam Nhứ: “……
Được rồi.”
Giỏi như vậy, quả không hổ là cháu trai của nàng.Nam Nhứ nhớ lại khoảng thời gian hắn vào Thái Huyền Tông chưa được bao lâu, trong thời gian đó còn tốn không ít tâm sức để rèn kiếm……
Trúc Cơ rõ ràng không phải chuyện dễ dàng đạt được, hắn tự tin như vậy, chắc chắn là nhờ nền tảng tích lũy đã lâu.Liều mạng tu luyện như thế……
Chắc cháu trai của nàng phải vất vả lắm.Nam Nhứ nói “Con cứ chuẩn bị Trúc Cơ đi.
Thiếu thứ gì, cứ việc nói với ta, ta sẽ giúp con tìm.”
Kinh Nhung do dự nhìn nàng: “Tiểu dì, người không phản đối việc con vào bí cảnh sao?”
Nam Nhứ nói: “Ta phản đối thì con sẽ không đi à?”
“Mỗi người đều có một con đường của của riêng mình,” Nam Nhứ chống cằm, “Ta không thích đánh đánh giết giết, nhưng cũng không thể ép con sống theo cách của ta được.”
Bản tính của Nhai Tí vốn gắn với giết chóc, mà Kinh Nhung hiển nhiên đã kế thừa điểm này.Lúc trước hắn từ Bách Thảo Cốc đến Thái Huyền Tông, một đường đầy gian nan như vậy, hắn đều tự mình vượt qua.Hiện tại……
Chẳng qua là một bí cảnh thôi mà, nàng nên tin tưởng hắn.“Con yên tâm đi,” Nam Nhứ xoa xoa tai hắn, “Hết thảy đều có tiểu dì lo.”
Kinh Nhung ngẩn ra, gật đầu thật mạnh: “……
Vâng!”
Tiễn Kinh Nhung đi, Nam Nhứ lập tức tìm Lê Vân.Ừm……Cũng không hẳn tìm.Nàng vốn dĩ đang ở trên đỉnh Đạp Tuyết Phong, Kinh Nhung đang luyện kiếm ở Đạp Tuyết Phong, mà Lê Vân và nàng chỉ cách nhau một vách tường.Nàng và Kinh Nhung nói chuyện, cũng không cố ý tránh mặt hắn, như vậy chắc chắn hắn đã nghe thấy tất cả.Nàng bước vào phòng, quả nhiên hắn đã đứng đó chờ nàng.Nam Nhứ nắm lấy tay Lê Vân, ngẩng đầu nhìn hắn.“Sư phụ,” nàng nói, “Ta cũng muốn vào bí cảnh.”
Lê Vân nói: “Bởi vì Kinh Nhung?”
“Ừm.”
Nam Nhứ vươn tay ôm hắn, khuôn mặt vùi vào lồng ngực hắn.“Ta không muốn……
Giống như chàng và Trúc sư huynh.”
Nghĩ đến Trúc sư huynh, trong lòng nàng có chút chua xót.Nàng kiên quyết nói từng câu từng chữ: “Nếu A Nhung không gặp chuyện gì, điều đó đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với hắn……”
Nam Nhứ bình tĩnh nói: “Ta còn có thể đi nhặt xác cho hắn.”
“Ừm.”
Lê Vân im lặng thật lâu.Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, bỗng nhiên nói: “Tóc của nàng lại dài thêm rồi.”
Hắn nắm tay nàng, ngồi xuống ghế, phất tay một cái, ngay lập tức một chiếc bàn trang điểm xuất hiện trước mặt nàng.……
Hả???Nam Nhứ hỏi “Bàn trang điểm này từ đâu ra vậy?”
Lê Vân nói: “Mua.”
Nam Nhứ nhìn bàn trang điểm với hoa văn được chạm khắc tinh xảo, hoàn toàn không hợp với căn phòng có phong cách đơn giản như này, tâm tình phức tạp khen một câu: “Đẹp thật!”
Lê Vân mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc lược gỗ giản dị.Nam Nhứ nói: “Cái lược này……”
Hắn nói: “Ta làm.”
Hắn cầm chiếc lược trong tay, nói: “Sơ Thất, ngồi xuống, để ta chải lông cho nàng.”
Nam Nhứ “……”
Chải lông trước bàn trang điểm……Cảnh tượng này, có phải có hơi kỳ quái không!Nam Nhứ miễn cưỡng biến thành một cục……
Một cây lau nhà.Chỉ sau một ngày, lông của nàng lại dài hơn.Dài đến mức khiến nàng có hơi tuyệt vọng ——Công chúa tóc mây trong truyện cổ tích, thật sự sẽ không sụp đổ vì chuyện chải tóc sao!Nam Nhứ nhắm mắt, chui rúc trong lòng Lê Vân, không dám nhìn cảnh tượng lông mèo bay tán loạn khắp nơi.Lê Vân cầm lược gỗ, kiên nhẫn gỡ rối từng sợi lông đang rối tung của nàng.Động tác của hắn rất dịu dàng, gặp chỗ không thể gỡ thì, lập tức dùng kéo cắt phăng chỗ đấy đi.
Nam Nhứ nghe tiếng kéo cắt lông, cảm giác như bị ru ngủ, mơ mơ màng màng thiếp đi.Cứ thế, một bên hắn vừa chải lông, một bên vừa cắt lông, đến khi nàng gật gù tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vào gương thì thấy mình……Đã biến thành một cây lau nhà xấu hoắc.Lông trên người, chỗ này dài chỗ kia ngắn, những chỗ ngắn thì được cắt gọn gàng, trông giống kiểu đầu dưa hấu quê mùa mà mấy cậu trai trẻ có gu hay để ——Còn thảm hơn cả lúc cô bạn cùng phòng đại học bị cận nặng đi cắt tóc, xong rồi đeo kính định lao vào đánh nhau với thợ cắt tóc.“Ô ô ô!”
Nam Nhứ cảm thấy không thể sống nổi nữa.Nàng sai rồi.Nàng chọn làm cây lau nhà!!!Nàng ấm ức biến thành hình người: “Có phải chàng cố ý trả thù ta không?”
Nam Nhứ oán trách hắn: “Có phải chàng thấy ta xấu đi, sẽ không đến bí cảnh nữa phải không!”
Lê Vân đặt chiếc kéo xuống, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.Hắn mím môi, nói: “Chiếc kéo này không thuận tay.
Lần sau……
Ta dùng kiếm sửa lông cho nàng.”
Nam Nhứ: “…………”
Nghe thử xem, đây là lời con người nói sao?Nói thật đấy, các chị em à, đừng yêu mấy tên kiếm tu nhé!!!Nàng nghẹn lời, bản mạng kiếm của Lê Vân, Trảm Phong cũng phát ra một tiếng vù vù như nức nở.Nam Nhứ tức khắc không biết rốt cuộc là mình khổ hơn hay Trảm Phong khổ hơn.Ít nhất nàng không chịu nổi thì có thể chia tay, còn Trảm Phong thì……Nam Nhứ lấy ra viên Thúy Trúc Đan vừa được nàng cải tiến ban sáng.Loại Thúy Trúc Đan trước đây, khi đặt bên cạnh kiếm, có thể khiến kiếm trở nên trung thành với chủ nhân.
Còn Thúy Trúc Đan đã được cải tiến này, hiệu quả lại khác biệt.Mùi hương từ đan dược này có thể xoa dịu tính khí của kiếm, làm cho nó cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn.Động lực để cải tiến, thực ra cũng xuất phát từ tâm trạng của nàng.Lần đầu tiên luyện đan, nàng dựa vào những ấn tượng đối với Trúc sư huynh để luyện đan.Còn lần này……Chính là lời chúc phúc của nàng dành cho Trúc sư huynh.Bất kể có ông luân hồi hay không, nàng đều mong Trúc sư huynh có thể vui vẻ hạnh phúc, một đời bình yên khỏe mạnh.Nam Nhứ đặt Thúy Trúc Đan ở bên cạnh Trảm Phong, đồng cảm an ủi nó: “Trảm Phong à, vất vả cho ngươi rồi.”
Sau đó, bỗng nhiên nàng nghe thấy một giọng nói, giống như giọng của một đứa trẻ vẫn chưa phân biệt được nam nữ ——“Ta khổ lắm, đường đường là một thanh danh kiếm, mà chủ nhân lại lấy ta để gọt gỗ!”
Nam Nhứ “?”
Sau khi cải tiến, nàng giống như Kinh Nhung, có thể nghe thấy kiếm nói chuyện sao?Nàng tròn mắt nhìn Lê Vân: “Chàng có nghe thấy không?”
Lê Vân nói: “Nghe thấy gì?”
Nam Nhứ: “!”
Hắn không nghe thấy.Đầu óc Nam Nhứ lúc này trở nên sáng suốt lạ thường, nếu nàng quảng bá rộng rãi loại hương đan này, để mọi người đều dùng……
Chẳng phải tính ra, nàng cũng có một năng lực đặc biệt như Kinh Nhung?!Nam Nhứ hưng phấn hỏi: “Sao lại bắt ngươi gọt gỗ vậy?”
Trảm Phong: “Để làm lược.”
Trảm Phong: “Còn cả cái giá gỗ kỳ quái kia nữa.”
Nam Nhứ: “……”
Cái gì, thì ra cái khung leo của nàng được sư phụ lấy bản mạng kiếm làm.Biết còn có đối tượng thảm hại hơn mình, Nam Nhứ lập tức thấy việc mình bị cắt xấu xí không còn quá thảm nữa.Lê Vân thấy nàng lẩm bẩm một mình, liền hiểu ra: “Nàng đang nói chuyện với Trảm Phong?”
Nam Nhứ ôm lấy Trảm Phong, đẩy Lê Vân ra “Chàng tránh ra, đừng quấy rầy ta tâm sự với Trảm Phong.”
Lê Vân “……”
Lê Vân nhìn nàng một cái, nhưng nàng căn bản không để ý đến ánh mắt của hắn, vẫn hứng thú trò chuyện với kiếm.Nàng hỏi: “Trảm Phong, ngươi có thích mùi hương này không?”
Trảm Phong nói: “Thích.
Rất dễ chịu.”
Nam Nhứ nói: “Vậy sau này ngày nào ta cũng cho ngươi hít.”
Tiểu Trảm Phong ngây thơ lập tức đồng ý: “Được nha được nha!”
Nam Nhứ thầm vui sướng.Nắm giữ được bản mạng kiếm của kiếm tu, chẳng phải là nắm giữ được toàn bộ bí mật của kiếm tu đó sao?
Sau này nàng muốn biết điều gì, chỉ cần dùng hương đan để mua chuộc Trảm Phong là được sao!Nàng dịu dàng dụ dỗ Trảm Phong non nớt ngây thơ: “Ngươi còn biết gì nữa không?”
Trảm Phong nói: “Ta còn biết tại sao ngài làm lược cho cô, tại sao ngài cắt tóc cho cô.”
Nam Nhứ: “Hả?!
Tại sao?”
Tại sao lại cắt nàng đến xấu xí như vậy!!!Nam Nhứ lập tức bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nếu nghe được câu trả lời khiến nàng khó chịu, nàng sẽ lập tức đánh Lê Vân một trận.Âm thanh trong trẻo của Trảm Phong vang lên bên tai nàng: “Ngài muốn cùng cô kết tóc.”
Trảm Phong hỏi nàng: “Sơ Thất, kết tóc là gì vậy?”
Đầu óc Nam Nhứ trống không, mãi lâu sau không nói nên lời.Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lê Vân.Hắn đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng và kiếm, ánh mắt đen sâu thẳm.Hắn nói: “Nàng nói chuyện với Trảm Phong xong rồi?”
Hắn thu hồi kiếm, dáng vẻ thanh chính ngồi xuống trước mặt nàng.“Sơ Thất” Hắn bất ngờ nghiêng người về phía nàng, ghé sát tai nàng nói, “Nói gì với nó, cho ta nghe một chút.”
Giọng điệu hắn nhàn nhạt, nhưng hơi thở ấm áp phải vào tai nàng, khiến nàng không cách nào phớt lờ.Trong nháy mắt, tim Nam Nhứ lỡ một nhịp: “Không, không nói gì cả……”
Ngay lúc này, thạch truyền âm của nàng bất ngờ rung lên.Nàng luống cuống cầm lấy thạch truyền âm, đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói mà nàng không muốn nghe chút nào ——“A Nhứ,” Người ở đầu bên kia trêu chọc, “Lâu rồi không gặp.”