Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 69: Sơ Thất


Nam Nhứ nhận ra từ khi Lê Vân nhắm mắt lại, có điều gì đó không ổn.Sự bất thường này, là một loại một loại khí tràng vô hình, khó có thể hình dung ra cảm giác này, giống như hắn đang đứng trong tâm bão, bên trong mắt bão yên bình không gợn sóng, nhưng xung quanh lại là những cơn cuồng phong giận dữ xoay chuyển.Nàng thử gọi hắn.Nhưng dường như hắn không nghe thấy.Cho dù nàng nói gì, hắn vẫn không đáp lại, cũng không hề có biểu cảm nào.Nàng bắt đầu nắm lấy tay hắn.Hắn trúng hàn độc, cơ thể quanh năm lạnh lẽo, nhưng ngay lúc này, bàn tay hắn lại phát ra một sức nóng kinh người.Trong cơ thể hắn như đang bùng cháy một ngọn lửa dữ dội, ngọn lửa ấy không tìm được lối thoát, liền bắt đầu thiêu đốt toàn bộ người hắn ——Nam Nhứ hoảng hốt.Nàng dùng sức đánh thức hắn.

Nàng lắc vai hắn, thậm chí cào mu bàn tay hắn, máu tươi nhỏ giọt trên nền tuyết trắng, loang thành một màu đỏ ghê người.Nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.Cơn bão xung quanh hắn mang theo áp lực lớn cùng ý chí tự hủy diệt, từng bước từng bước siết chặt lấy hắn.

Nam Nhứ bị lực lượng vô hình này đẩy văng, ngã ra ngoài vùng bão.Nàng loạng choạng đứng dậy, rồi lại lao vào vùng bão một lần nữa.Nhưng nàng thậm chí không thể tiến vào.Chỉ cần đến gần, trên người cảm giác như bị lưỡi dao cắt phải.Nàng nhớ tới trong túi trữ vật có bùa chú Ô Đại Sài đưa, vội lấy một xấp ra, nắm ở trong tay.Nàng xé một lá bùa, đây là thượng phẩm thiên phù dành cho tu sĩ Nguyên Anh, vừa tạo thành một tầng bảo hộ, ngay lập tức bị xé nát như trang giấy.Nam Nhứ lại bị lực lượng ấy hất văng ra.Nàng bị thương, cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc trong cổ họng.Ngay cả thiên phù thượng phẩm cũng không chịu nổi.Đây là......Lực lượng khổng lồ thuộc về Hóa Thần kỳ, mà nàng không thể chống lại.Nam Nhứ giơ tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, đứng dậy lần nữa.Một lá bùa không được, vậy thì hai lá, ba lá.Những lá bùa nhanh chóng tan vỡ, ngoại trừ bùa chú, nàng cũng phải dốc toàn bộ linh lực của mình để chống cự.Áp lực quá lớn, khiến vết thương cũ trong cơ thể nàng bị tác động.

Gió bão xuyên qua những kẽ hở của vòng bảo hộ, như những lưỡi dao chém vào cơ thể nàng.Kinh mạch, tứ chi, nội tạng, không chỗ nào không đau.Nội đan đỏ rực trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, huy động linh lực để bảo hộ nàng.Nàng cảm thấy linh lực của mình đang nhanh chóng cạn kiệt, số bùa trong tay cũng ngày một ít di.Chỉ ba đến năm bước ngắn ngủi, lại như cách xa mười vạn dặm.Cho đến khi nàng tiêu hao hết bùa chú, dùng toàn bộ sức lực, thân thể đầy thương tích, rốt cuộc nàng cũng đến được trước mặt hắn.Nhưng nàng vẫn không biết làm thế nào để đánh thức hắn.Nàng hoàn toàn bất lực.Cơn bão đang dần thu hẹp lại, gần như sắp nghiền nát nàng cùng Lê Vân ——......

Chẳng lẽ nàng sẽ chết ở chỗ này sao?Đầu óc Nam Nhứ không có thời gian để suy nghĩ.Lạ thay, giữa sinh tử, nàng lại không hề sợ hãi.Nàng đã từng sợ chết, sợ bị Phong Dị giết, sợ thân phận thần thú bị bại lộ, bị mọi người lột da rút gân.Nhưng duy nhất, nàng không sợ Lê Vân.Nàng biết tâm ma ẩn bên trong hắn, nàng cũng biết cơn bão mang tính tự hủy diệt này, chính là do tâm ma hắn tạo ra ——Nhưng, tâm ma của hắn, cũng là một phần của hắn mà.Sao nàng có thể sợ hắn, hay sợ tâm ma của hắn được?Nàng nghĩ, có lẽ nàng......Đã thật sự thích hắn rồi.Haizz, thích đến mức vì hắn mà chết, có phải có chút cẩu huyết hay không.Bọn họ mới quen nhau được vài tháng thôi mà.Nhưng nàng hiểu rõ lòng mình, nàng không thể rời đi.Lúc trước, giữa trời băng tuyết lạnh lẽo, nàng máu chảy đầm đìa, đau đớn muốn chết, là hắn đem nàng về, giúp nàng dưỡng thương.Bây giờ, nếu nàng bỏ hắn lại chỗ này, chẳng phải quá vô tình sao.Hơn nữa, nàng mới hứa với Trúc sư huynh sẽ chăm sóc hắn.Còn nữa, Kinh Nhung đang rèn kiếm cho hắn, nếu hắn chết, nỗ lực của Kinh Nhung chẳng phải sẽ uổng phí à?

Cháu trai còn muốn học kiếm cùng hắn mà!Có quá nhiều lý do để nàng không rời đi, giữa những lý do ấy dường như xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng còn......Một chút thích kia.Ừm, là như vậy, không sai.Nàng là thần thú, ngay cả tuổi thọ ngắn ngủi chưa đến ngàn năm cũng chưa đủ sống, nàng vẫn muốn sống lâu hơn một chút.Thích đến mức nguyện ý vì hắn mà chết, đúng là tình tiết cẩu huyết chỉ có trong phim.Nàng chỉ có quá nhiều lý do để không bỏ mặc hắn.Nàng không thể bỏ lại hắn.Cũng giống như hắn chưa bao giờ bỏ mặc nàng.Thiếu nữ kiên định nhìn hắn, ánh mắt ánh lên màu vàng ki, trong trẻo tựa như ánh mặt trời.Sau đó, nàng vòng tay ôm lấy hắn, kiễng chân lên.Nàng hôn lên môi hắn.Muôn vàn gió lốc, trong khoảnh khắc liền tan biến.Nam nhân trước mặt, chậm rãi mở mắt.Nam Nhứ vừa mới đặt môi lên: "......?"

Không phải chứ.Chuyện đánh thức người đẹp ngủ trong rừng bằng một nụ hôn lại có thật sao?!Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên vui vì Lê Vân tỉnh lại, hay vì xấu hổ mà muốn đào hố chui xuốngNam Nhứ bối rối buông hắn ra: "Sư phụ, ngài nghe ta giải thích......"

Chưa nói hết câu, cơn đau bị nàng phớt lờ đột ngột dội đến, nàng như nỏ mạnh hết đà, lập tức ngã quỵ, ngay cả cũng đứng không vững, không kiềm được phun một ngụm máu tươi.Nam nhân vươn tay giữ chặt nàng, ánh mắt đen sâu thẳm.Hắn bế ngang nàng lên, ngự không bay đến đỉnh núi.Trong lúc bay, Nam Nhứ nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn bên tai.Nàng vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa bị cảnh tượng phía sau dọa cho ngất lịm.Mây đen cuồn cuộn như lọ mực bị đổ, che trời lấp đất, những tia sét như rễ cây khổng lồ, phô bày nanh vuốt dữ tợn trong mây đen.

Chỉ một tia sét nhỏ, cũng đủ làm đất trời rung chuyển, núi non sụp đổ ——Nàng dùng chút sức tàn níu lấy vạt áo nam nhân: "Sư phụ, ngài......"

Nàng vừa mở miệng, khóe môi liền rỉ máu.Nam nhân liếc nhìn nàng: "Đừng nói chuyện."

Nam Nhứ im bặt.Không biết có phải do nàng tưởng tượng hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lần này, dường như có chút khác biệt so với trước kia.......

Nhưng nàng không thể nói rõ là khác chỗ nào.Cả người đau đớn rã rời, khi vừa thả lỏng, nàng như không thể duy trì nổi sự tỉnh táo.Nam Nhứ nửa tỉnh nửa mê, được Lê Vân đặt nằm trên giường.Hắn ôm nàng, chỉnh lại mái tóc rối tung của nàng, rồi hôn lên khóe môi nàng.Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh, sáng tựa trăng sương.Vết máu in trên môi hắn, vô tình nhuộm lên một màu đỏ yêu dị.Hắn lại hôn nàng thêm lần nữa."

Sơ Thất," hắn nói, "Đợi ta quay về."

Hắn xoay người rời đi.Nam Nhứ nhìn bóng lưng hắn, bị một câu "Sơ Thất" của hắn mà lòng ngứa ngay không thôi.Mặc dù đã biết mình bị lộ thân phận từ lâu......Nhưng vẫn thấy xấu hổ quá!Giọng điệu của hắn, khiến nàng cảm giác, cái tên Sơ Thất không chỉ một cái tên.Đó là một danh xưng chỉ thuộc về hắn, một bí mật mà chỉ hai người bọn họ hiểu rõ.Nàng có thể được bất kỳ ai gọi là Nam Nhứ.Nhưng chỉ là......Sơ Thất của riêng hắn.Nam Nhứ nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng vì đau quá không chịu đựng nổi, rồi lâm vào hôn mê.Ở nơi xa, thiên lôi ngủ đông đã lâu, bắt đầu không chút nương tay đánh xuống nam nhân ——Giữa tia sét ngập trời, đất rung núi chuyển.Nam nhân đứng sừng sững bất động.Bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi trút xuống, mây tan thấy trời, bầu trời trong xanh.Chưởng môn và các trưởng lão thấy lôi kiếp, lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình, chỉ thấy nam nhân đứng dây trọng một mảnh tro bụi.Chưởng môn nói: "Lê Vân, ngươi......"

"Chưởng môn, nhường một chút."

Lôi kiếp không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn, Lê Vân đứng đó, không nhiễm một hạt bụi, bạch y phất phơ trong gió.Hắn nói: "Ta còn có chuyện quan trọng."

Nàng vẫn đang đợi hắn.Độ xong lôi kiếp này, hắn nên trở về nhà.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 70: Thay thuốc


Khi Lê Vân quay về, người trên giường vẫn còn đang hôn mê.Sắc mặt Nam Nhứ trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng, không có nửa phần huyết sắc.

Trong lúc hôn mê, dường như nàng cảm thấy đau đớn, đôi mày nhíu chặt lại.Lê Vân đặt tay lên cổ tay của nàng, truyền một luồng linh lực, dò xét trong kinh mạch nàng.Thân thể của nàng đã rất quen thuộc với hắn, một chút cũng không bài xích linh lực của hắn.

Hắn dễ dàng kiểm tra kinh mạch của nàng, phát hiện trong kinh mạch nàng trống rỗng, linh lực đã cạn kiệt.

Ngay cả viên nội đan đỏ thẫm cũng ảm đạm, chậm rãi quay, trên bề mặt còn xuất hiện vài vết nứt nhỏ.Nếu lúc ấy hắn tỉnh lại muộn hơn một chút, nội đan của nàng đã......Tim Lê Vân khẽ run lên.Hắn nhẹ nhàng dùng linh lực chạm vào nội đan nàng, viên đan nhỏ như gặp được thứ gì đó yêu thích, vui sướng hấp thụ linh lực của hắn.Lê Vân để mặc viên đan của nàng thỏa sức hấp thụ linh lực hắn, viên đan nhỏ yếu ớt lập tức xoay chuyển nhanh chóng, điên cuồng nạp đầy năng lượng.Những vết nứt nhỏ dần được hàn gắn, không bao lâu sau, viên đan đã trở nên trơn bóng hoàn hảo như ban đầu.Sau khi viên đan đã ăn no.

Nó bắt đầu nhả linh lực đã nuốt ra, khiến dòng linh lực chảy khắp kinh mạch khô cạn của nàng.

Đến khi kinh mạch nàng được lấp đầy linh lực, đôi mày đang nhíu chặt của nàng cũng từ từ giãn ra.Lê Vân kiểm tra lại lần nữa, xác nhận trong cơ thể nàng không còn tổn thương nào khác, rồi thu hồi linh lực.Hắn bế nàng lên.Đạo bào của Nam Nhứ đã bị rách nát, để lộ những vết thương đầy mình.

Máu từ những vết thương thấm qua lớp vải lam đậm, loang lổ khắp người nàng.Lê Vân cúi đầu, bế nàng đến bên bể tắm.Hắn cởi bỏ y phục của nàng, cẩn thận rửa sạch vết máu.

Sau đó, hắn bôi thuốc, băng bó vết thương cho nàng.

Bộ đồ cũ đã rách nát không thể mặc lại, hắn đạo bào của mình thay cho nàng.Nam Nhứ vẫn không tỉnh, yên tĩnh nằm yên trong vòng tay hắn, không động đậy, cũng không giãy giụa.Hắn đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.Bỗng nhiên, hình ảnh mèo con ngày trước chạy loạn khắp nơi, nhảy nhót lung tung, không chịu tắm rửa hiện lên.Hắn thu hồi tay, tiếp tục ngồi bên cạnh nàng.Xử lý xong mọi việc, hắn cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra trạng thái của mình ——Hắn vừa gặp chính là lôi kiếp Hóa Thần kỳ.Hắn đã trải qua lôi kiếp rèn luyện một lần, thiên lôi này ít nhiều vẫn chưa khiến hắn phải khổ sở.Lôi kiếp, đối với tu sĩ mà nói, là thử thách của Thiên Đạo, cũng là món quà của Thiên Đạo.Chỉ cần có thể vượt qua lôi kiếp, linh khó thuần tịnh bên trong thiên lôi, sẽ tràn vào cơ thể của tu sĩ, biến thành linh lực, rửa sạch kinh mạch của tu sĩ.Thiên lôi này không chỉ mở rộng kinh mạch của hắn thêm một chút, mà còn loại bỏ một phần hàn độc, đồng thời bổ sung đầy linh lực.Lần trước Ô Đại Sài chẩn trị cho hắn, tu vi của hắn đã khôi phục đến Nguyên Anh trung kỳ, do vướng tâm ma, nên mới chậm chạp dừng lại ở Trúc Cơ kỳ.Hiện tại vượt qua thiên lôi này, tu vi của hắn đã khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ, để đạt đến Hóa Thần kỳ, chỉ còn cách một chút hàn độc cuối cùng.Lê Vân nhắm mắt, vừa mở mắt, tu vi đã là Kim Đan sơ kỳ.Hắn cố tình phong ấn tu vi, áp chế cảnh giới.Không làm vậy, một khi việc hắn lần nữa độ kiếp bị lan truyền ra ngoài, thế lực khắp nơi chắc chắn sẽ không ngồi yên.Hắn không ngại tỏ ra yếu thế.Để lộ át chủ bài đang sở hữu, chỉ khiến bản thân trở thành mục tiêu dễ dàng cho kẻ khác.Tu vi này hiện tại, vừa lúc ở mức mà các bên có thể chấp nhận là an toàn.Có thể bọn họ sẽ không tin.Nhưng không ai biết tu vi thật sự của hắn đã khôi phục đến mức nào ——Giữa Kim Đan sơ kỳ đến Hóa Thần kỳ, vượt qua hai đại cảnh giới, ba tiểu cảnh giới.Chỉ cần một ngày chưa xác định được cảnh giới chính xác của hắn, bọn họ sẽ mãi đắm chìm trong ngờ vực.Một khi nghi ngờ, bọn họ sẽ không hành động, chỉ chờ đợi trong sự ngờ vực vô tận.Nóng lòng muốn diệt trừ hắn, chỉ có Ma giới.Đại chiến Tiên Ma lần trước, Thái Huyền Tông đứng đầu năm đại tông môn bị tổn thất nặng nề, Ma giới cũng chịu tổn thất không nhỏ.Nguyên Anh hậu kỳ......Toàn bộ Ma giới e là cũng chỉ có năm sáu người.Mà tu sĩ Hóa Thần kỳ, Ma giới có ba người, trong số đó một người đã bị hắn giết ——Ma Tôn Phong Dị tất nhiên sẽ không dốc toàn bộ Hóa Thần và Nguyên Anh hậu kỳ đông loạt rời khỏi, tiến vào trung tâm của tiên môn để giết hắn, Phong Dị cần giữ lại người để trấn thủ Ma giới.Nếu Trảm Phong được rèn lại, liều chết chiến đấu đến cùng, với thực lực đã từng đạt đến Hóa Thần kỳ của hắn, vượt cấp giết tu sĩ Hóa Thần kỳ đối với hắn cũng không phải là điều không thể.Sau đại chiến Tiên Ma, hai giới Tiên Ma đều bị tổn thất nặng nề, hiện nay, ngoài những xung đột nhỏ hay chiến sự lẻ tẻ ở biên giới, bề ngoài hai bên đang duy trì trạng thái đình chiến mỏng manh.Nếu Ma giới phái người bước vào Tiên giới để giết hắn, điều đó tương đương với việc tuyên chiến với Tiên giới một lần nữa.Phong Dị tuy hành sự bừa bãi, cũng không đến mức mất trí trong những chuyện thế này.

Nếu Phong Dị muốn hắn chết, khả năng lớn nhất sẽ phái người đến ám sát hắn.

Hơn nữa người này, trên bề ngoài, sẽ không có bất kỳ quan hệ với Ma giới.Trong đầu Lê Vân cẩn thận suy xét, phân tích tình hình của Ma giới, bỗng nhớ đến giấc mơ trước đây của mình.Hắn mơ thấy ——Hắn bị Nam Nhứ, cầm kiếm giết chết.Hắn nhìn người đang hôn mê trên giường.Lần trước nàng sử dụng con rối, trên người con rối mang theo ma khí......Những vết thương trên người nàng, liệu có liên quan đến Phong Dị không?Lê Vân nắm tay nàng.Vết thương đã được xử lý, sắc mặt nàng cuối cùng cũng hồng hào hơn một chút.Khi hắn độ kiếp trời vẫn còn sáng, giờ đây trăng đã lên đến giữa trời.Thạch truyền âm liên tục phát sáng, có không ít người muốn tìm hắn, nhưng hắn sợ nàng thức giấc, nên ném thạch truyền âm vào túi trữ vật.Thời gian yên bình trôi qua, sau đêm dài, vạn vật chìm trong im lặng.Hắn từng trải qua rất nhiều ngày đêm buồn tẻ như thế này.Nhưng bây giờ......Hắn vươn tay, nhẹ vuốt ve má nàng.Lê Vân nắm tay nàng, nằm xuống bên cạnh.Sau khi dập tắt đèn, chỉ có một tia sáng từ ánh trăng len lỏi qua cửa sổ.Trong đêm tối, hô hấp của Nam Nhứ hô nhẹ nhàng phả đến hướng hắn, đều đặn mà ấm áp.Hắn không đi vào giấc ngủ, chỉ yên lặng lắng nghe hơi thở của nàng, cho đến khi bình minh lên.Không biết đã qua bao lâu, hắn cảm nhận được tay nàng khẽ động.Lê Vân chống người dậy nhìn nàng, không biết nàng đã mơ thấy gì, khẽ nhăn mũi lại.

Sau đó, giống như một con mèo, nàng từ từ cuộn người lại, đầu vô thức tiến sát về hắn.Hắn mỉm cười, cúi người hôn lên môi nàng.Động tác ấy dường như làm nàng bửng tỉnh trong giấc mộng.Nam Nhứ nửa tỉnh nửa mơ mở mắt.Nàng nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân gần trong gang tấc, lẩm bẩm nói: "Sư tôn......?"

"Ừm."

Lê Vân áp trán mình lên trán nàng, "Tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi......"

Nam Nhứ khẽ lắc đầu, chỉ cần hơi nâng tay, liền cảm nhận được cơn đau từ các vết thương khắp cơ thể lập tức ùa tới."

Hít ——"Nàng hít một hơi lạnh.Cảm giác như cơ thể mình bị cắt thành 300 mảnh.Ừm......

Khả năng không chỉ như vậy.Đây là cảm giác của hình phạt lăng trì trong thời cổ đại sao!Nam Nhứ nhíu mày: "Đau quá......"

Giọng nói của thiếu nữ vô tình mang theo chút trẻ con, đầy uất ức.Lê Vân nhịn không được, lại cúi xuống hôn nàng.Nụ hôn này rất ngắn, vừa chạm đã rời.Hắn đứng dậy, bế nàng lên.Hắn nói: "Ta sẽ giúp nàng rửa sạch sẽ thuốc cũ trên người, sau đó thay thuốc mới."

Đôi mắt Nam Nhứ mở lớn hơn một chút: "Rửa......

Sạch sẽ?

Thay thuốc?"

"Ừm."

Nam nhân nhàn nhạt nói: "Trên người nàng có quá nhiều vết thương."

Lê Vân bế nàng vào bể tắm, đưa tay định cởi áo nàng.Nam Nhứ lúc này mới nhận ra, trước đó nàng hôn mê......

Chắc chắn đã bị Lê Vân rửa sạch và bôi thuốc theo cách này.Mặc dù chuyện này rất đứng đắn, rất trong sáng, không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng mà......Có phải hơi quá thân mật rồi không!Nàng và Lê Vân còn chưa chính thức yêu đương gì cả, sao tự nhiên lại chuyển sang chế độ phu thê già thế này?Nam Nhứ khẽ lùi lại một chút."

Cái đó......

Sư phụ."

Đôi tai nàng đỏ bừng: "Ta đã tỉnh rồi, tự ta làm được mà."

Nam nhân nhìn nàng, ánh mắt nghiêm trang: "Nàng không biết bơi, ta sợ nàng sẽ lại chìm trong bể tắm."

Nam Nhứ: ".................."

Ý là, quá khứ đen tối khi nàng còn làm mèo, có thể đừng lôi ra nhắc khi nàng đang làm người được không!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 71: Bôi thuốc


Nam Nhứ lúng túng một lúc, Lê Vân cũng không nói gì.Hai người cứ giằng co mà nhìn nhau.Nàng luôn cảm thấy, kể từ khi nàng tỉnh lại, Lê Vân dường như có chút gì đó khác lạ ——Không, không phải từ khi nàng tỉnh lại.Nói chính xác hơn, là từ lúc Lê Vân tỉnh lại trong tâm ma, hắn đã không còn giống trước đây nữa.Nam Nhứ lặng lẽ quan sát hắn.Vẻ mặt hắn không có gì khác thường, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm quạnh quẽ, chỉ có đôi mắt càng thêm sâu kín, đen sẫm đến mức, mỗi lần nhìn vào, nàng cảm thấy bản thân như bị đôi mắt ấy cuốn vào rồi nuốt chửng.......

Có lẽ là do Trúc sư huynh qua đời, khiến hắn bị ảnh hưởng tâm lý chăng.Vì thế mới sợ nàng chết đuối?"

Sư phụ," Nam Nhứ cẩn thận nói, "Ta sẽ không sao đâu mà."

Lại thêm một trận giằng co nữa.Lê Vân quay người đi: "Được, vậy nàng làm đi."

Nhưng hắn cũng không hề rời đi, chỉ đứng ở đó, quay lưng về phía nàng.Dù là như vậy, sự hiện diện của hắn vẫn không cách nào bị phớt lờ.

Hắn đứng ngay gần, chỉ cách nàng một cánh tay, đủ gần để nàng ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo nhè nhẹ tỏa ra từ người hắn.Hương thơm ấy......

Hình như đã nhạt đi một chút.Nam Nhứ cố gắng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, nói chuyện với hắn: "Sư phụ, ngài khôi phục tu vi rồi?"

Hắn nói: "Khôi phục một chút."

Nam Nhứ lại hỏi: "Thế còn hàn độc trên người ngài......"

Lê Vân nói: "Vẫn chưa hết."

Nam Nhứ: "......"

Cảm giác như đang nói mấy câu vô nghĩa.Có Lê Vân đứng bên cạnh, Nam Nhứ không dám hoàn toàn bước xuống nước.

Nàng chỉ xắn tay áo lên, tháo lớp băng quấn bên cánh tay trái.

Vừa tháo ra, nơi mà lớp băng quấn lấy lộ ra một vết thương sâu hoắm trên cánh tay ——Nếu sâu thêm chút, không chừng có thể thấy cả xương.Bấy giờ Nam Nhứ mới cảm thấy đau.Nhưng có lẽ nàng đã quen với cơn đau do kinh mạch hỗn loạn, loại đau đớn này đối với nàng cũng không đến mức không chịu đựng được.Trên cánh tay trái của nàng, ngoài vết thương này, còn có vô số vết thương nhẹ.

Toàn bộ cánh tay, gần như không có chỗ nào lành lạnh.Các vết thương đều được đắp thuốc, thuốc mỡ màu xanh nhạt trong suốt bôi trên cánh tay nàng trông như một bức tranh vụng về......Nam Nhứ nhăn mày.Xấu quá đi.Nàng ngồi bên cạnh bể tắm, vốc nước từ bể tắm lên, chậm rãi rửa đi lớp thuốc mỡ trên da.Chiếc áo rộng thùng thình của nàng không tránh khỏi bị nước làm ướt.Áo bị dính nước thì dán sát vào cơ thể, khiến thuốc mỡ chưa được rửa sạch cũng trở nên nhầy nhụa.Bất đắc dĩ nàng phải cởi áo ngoài ra, chỉ để lại lớp áo trong.Lúc này, nàng nàng mới nhận rấo trong mình đang mặc hình như dài hơn bình thường.Vừa nãy đau quá nên nàng không để ý."

Sư phụ," Nam Nhứ nhỏ giọng nói, "Đạo bào ta mặc......"

Hắn nói: "Là của ta."

"......

Ồ."

Thấy hắn trả lời thản nhiên như vậy, Nam Nhứ dường như cũng không biết phải nói gì thêm.Dù sao đây cũng không phải lần đầu nàng mặc áo của hắn......

Hình như......

Đã quen rồi chăng?Nàng tiếp tục rửa sạch vết thương cho mình, cứ rửa như vậy, làm nàng có chút mất kiên nhẫn.Sao mà lắm vết thương thế này!Nhiều vết thương như vậy, đều là do sư tôn bôi thuốc cho nàng sao?Nàng lén nhìn về phía Lê Vân.Nam nhân quay lưng về phía nàng, dáng vẻ cao ráo thanh nhã.Dường như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn nói: "Sao vậy?"

Hắn vẫn không quay đầu lại, nhưng Nam Nhứ bỗng cảm giác như bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, liền cuống quýt cúi đầu: "Ừm......

Không có gì."

Nàng tự hỏi có phải mình đang làm quá lên không......?Nam Nhứ à Nam Nhứ, không thể vì ngươi đang trong kỳ động dục, mà nghĩ sư tôn theo hương không đứng đắn được!Nam Nhứ định thần, cởi lớp áo trong, gỡ băng bó trên cánh tay, trên chân, eo rồi bước xuống bể tắm.Nàng không biết, trong tiếng nước róc rách, hàng mi của nam nhân khẽ rung động.Tu sĩ có ngũ giác nhạy bén hơn người bình thường.Tu vi càng cao, càng dễ cảm nhận từng biến động ở xung quanh ——Dù quay lưng về phía nàng, hắn vẫn có thể cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng.Hắn cảm nhận được hơi thở khẽ khàng của nàng đau nhói vì vết thương; cảm nhận được tiếng nước khẽ động khi nàng nhúng tay nào, vốc nước rửa sạch vết thương; thậm chí còn có thể cảm nhận được......

Hình ảnh những giọt nước lăn dài trên da nàng.Lúc nàng hôn mê, hắn hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào, nhưng vào giờ khắc này, ngọn lửa trong lòng đột ngột bùng lYết hầu khẽ lăn, hắn phong bế một phần ngũ giác, mặt không đổi sắc ép ngọn lửa ấy xuống.Một lúc lâu sau, tiếng nước ngừng lại.Nam Nhứ lấy thuốc mỡ, tự bôi lên vết thương của mình.Bôi thuốc mỡ lên, cảm giác mát lạnh khiến vết thương rát buốt đau đớn hơn.Nàng cắn răng bôi thuốc lên những nơi mình với tới được, cố gắng tự băng bó xiêu vẹo, nhưng đến vết thương ở lưng, nàng không thể tự làm được.Nàng khoác áo ngoài lên người, quay sang nhờ Lê Vân: "Sư phụ......

Giúp ta."

Nam nhân cuối cùng cũng quay người lại.Nam Nhứ mím môi, nói: "Vết thương ở lưng, ta không tự bôi thuốc được."

Nàng ngồi bên cạnh bể tắm, đạo bào rộng thùng thình lỏng lẻo phủ lên người, để lộ ra vài đường cong mềm mại, trên tấm lưng trắng nõn, có vài vết xước đỏ nhàn nhạt, không nhiều nhưng cũng đủ khiến da thịt nàng như nứt ra, nhìn rất ghê người.Hắn quỳ một gối xuống bên cạnh nàng, đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho nàng.Ngay khi bị hắn chạm vào, cơ thể Nam Nhứ lập tức căng cứng lại.Thành thật mà nói, nàng cũng thường xuyên được hắn vuốt ve lưng......

Nhưng đó là khi nàng biến thành mèo.Lúc làm mèo được vuốt lưng cách một lớp lông mềm mại, nàng đã quen, thậm chí còn thấy dễ chịu.Nhưng bây giờ......Cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, khiến nàng không cách nào thư giãn được.Hắn luyện kiếm hàng năm, lòng bàn tay có chút chai sạn, dính thuốc mỡ bôi lên vết thương củ nàng, không biết là vì thuốc mỡ, hay là vì bàn tay hắn, cảm giác nóng rát ấy tựa như một luồng điện chạy dọc theo sống lưng.Nam Nhứ khẽ run lên, sau đó xấu hổ ho khan một tiếng, kiếm cơ che đi sự bối rối: "Sư phụ, ta bây giờ trông rất xấu phải không......"

Nam nhân bôi xong một vết thương, thu tay lại.Hắn nói: "Không xấu."

"Thật không?"

Nam Nhứ buồn bã nói: "Nhưng vết thương nhiều quá, trông thật sự rất khó coi."

Nàng như sắp phát bệnh sợ tổn thương chồng chất đến nơi.Dù đối với người tu tiên, việc xóa vết sẹo là chuyện rất dễ dàng, miễn là vết thương không chứa độc tố, mỗi ngày được linh lực vận hành, chúng sẽ dần dần lành lại.Nhưng mà, trước khi lành lại, nhìn vào vẫn thấy rất tệ.Hơn nữa......Nếu nàng biến về nguyên hình, những chỗ bị thương trên cơ thể, chẳng phải sẽ biến thành những mảng lông bị rụng đi sao???Tâm trí Nam Nhứ bắt đầu lang thang đến những ý nghĩ kỳ lạ, vừa nghĩ vậy, đột nhiên nàng nói: "Sư phụ, ngài nhìn giúp ta có bị rụng lông không?"

"Hửm?"

Lê Vân nhìn nàng, trong nháy mắt, thiếu nữ trước mặt bỗng biến thành một quả cầu nhỏ lông vàng óng.Mèo con ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe ánh vàng lấp lánh: "Meo?"

Hắn khẽ vén lớp lông của mèo con lên, nhìn thấy vết thương của nàng, thoáng dừng một chút, nói: "Rụng."

"Ô ô ——"Mèo con bị đả kích nặng nề, ũ rũ nằm xụi lơ, rồi biến trở lại hình người.Nàng ỉu xìu nói: "Rụng lông xấu quá đi."

Lê Vân nhìn nàng, không nói gì.Đến khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Lê Vân ——Nàng mới nhận ra, lúc nàng biến về nguyên hình, áo ngoài che cơ thể nàng đã rơi xuống đất.Mặt Nam Nhứ "Tạch" một cái đỏ bừng lên, vội lấy áo che lại cơ thể, quay đầu đi chỗ khác: "Ngài đừng nhìn.

Hiện tại ta......

Cũng rất xấu."

Toàn thân nàng đều là vết thương, những vết thương được bôi thuốc mỡ màu xanh, trông khó coi muốn chết.Nam Nhứ không nghĩ đến điều gì mờ ám, chỉ đơn giản cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình thật quá xấu xí, không thể chấp nhận được.Nhưng bất ngờ nghe Lê Vân nói: "Không xấu."

Hắn bình thản nói: "Nếu nàng cảm thấy xấu, ta sẽ cùng nàng xấu."......

Hả?Nam Nhứ không kịp hiểu lời hắn nói có ý gì, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn.Ánh mắt nàng vừa hướng tới, vừa vặn bắt gặp đầu ngón tay hắn đang ngưng tụ một tia linh lực, cắt về phía tay trái của hắn.

Nàng buột miệng hét lên: "Đừng làm thế!"

Tia linh lực ấy dừng lại giữa không trung, rơi xuống đầu ngón tay hắn.Một lát sau, ngón tay trái hắn bị cắt, máu tươi bắt đầu rỉ xuống.Lê Vân ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng.Hắn nói: "Lừa nàng thôi."

Nam Nhứ bị ánh mắt tối đen của hắn nhìn đến mức lòng dạ run rẩy.Nam nhân đưa ngón tay ấy đến bên môi nàng, nàng theo bản năng ngậm lấy ngón tay hắn.Máu từ đầu ngón tay hắn chảy vào miệng nàng, mang theo một mùi thơm ngọt lạnh lẽo của hàn độc.Nam Nhứ đã uống máu hắn nhiều lần, nhưng lúc này đây, trong lòng lại thấy khó chịu lạ thường.Thiếu nữ ngẩng đầu ngậm ngón tay hắn, một giọt máu tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống, chảy dọc chiếc cằm tinh xảo.Lê Vân nhìn xuống nàng, thấy trong mắt nàng thoáng nét sợ hãi rõ ràng.Hắn cụp mắt, rút ngón tay lại: "Nàng sợ ta?"

"Nếu nàng sợ ta," hắn quay người sang chỗ khác, năm ngón tay siết chặt, điều chỉnh ngữ khí trở về sự trầm ổn thường ngày, "Vậy thì chỉ coi ta như sư tôn của nàng......"

Thiếu nữ đột nhiên gắt gao ôm chặt lấy hắn từ phía sau."

Phải," Nam Nhứ nói, "Ta sợ."

Cánh tay nàng quấn quanh eo hắn, trên đó chi chít những vết thương đáng sợ."

Ta khó khăn lắm mới kéo được chàng ra khỏi tâm ma......"

Nàng dán vào lưng hắn, oán trách nói, "Ta sợ chàng lại nhập ma."

Trán nàng áp vào lưng hắn, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, đừng rơi vào tâm ma nữa được không?

Trúc sư huynh, ông ấy......

Trước khi ông ấy lâm chung, ta ở bên cạnh ông ấy, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy chàng như vậy."

Còn chưa chờ hắn trả lời, nàng đã bắt đầu thì thầm trách móc: "Ta biết cảm tình của chàng và Trúc sư huynh sâu hơn so với ta, chàng chắc chắn đau lòng hơn so với ta.

Ta cũng hiểu cảm giác bất lực ấy của chàng.

Bởi vì......

Chúng ta có thể cứu ông ấy."

Nói đến đây, giọng Nam Nhứ nghẹn ngào.Rõ ràng......Chỉ cần Trúc sư huynh ăn viên đan dược nàng đưa, nàng đã có thể cứu ông ấy."

Nhưng chúng ta không thể áp đặt ý chí của mình lên Trúc sư huynh."

Nam Nhứ nghiêm túc nói, "Nếu ông ấy cảm thấy mình nên rời đi, với ông ấy, sống thêm cũng là một loại thống khổ."

Cảm xúc của Nam Nhứ lắng xuống vài phần: "Chàng không biết đâu, trước khi Trúc sư huynh lâm chung......

Ông ấy bảo chúng ta quên ông ấy đi.

Ông ấy nói, chúng ta là những người tâm hướng đại đạo, không cần vướng bận vào một phàm nhân như ông ấy."

"Di nguyện của Trúc sư huynh ta đều có thể nghe theo, nhưng điều này thì không thể."

Nam Nhứ nói, "Ta sẽ không chỉ không quên ông ấy, mà còn muốn càng nhiều người biết đến tên ông ấy hơn.

Đến khi mọi người biết đến Thúy Trúc Đan, đến khi mọi người muốn có Thúy Trúc Đan, Trúc sư huynh sẽ không bị lãng quên."

Nàng khẽ nói: "Ta không thích Vô Tình Đạo, cũng không thích con đường tu luyện phải đoạn tình tuyệt ái.

Tu sĩ sở dĩ đi xa hơn phàm nhân, không phải vì quên bọn họ, mà là vì cùng bọn họ đi tiếp."

Nam Nhứ hít sâu một hơi: "Một người vĩnh viễn không bị lãng quên......

Mới là người vĩnh viễn tồn tại."

Nàng nói một tràng dài để an ủi hắn, cuối cùng hy vọng hỏi: "Sư phụ, chàng nói có phải như vậy không?"

Lê Vân trầm mặc thật lâu.Hắn biết rõ, những lời an ủi này với hắn, chỉ như gió thoảng qua.Nhưng hắn không muốn khiến nàng đau lòng.Vì thế hắn nói: "......

Ừm."

Nàng rõ ràng vui vẻ lên, lại bắt đầu huyên thuyên: "Nếu chàng nhớ Trúc sư huynh, vậy hãy mang theo Thúy Trúc Đan này bên mình.

Chờ đến khi vết thương ta lành lại, ta sẽ luyện thêm cho chàng."

"Được."

Hắn đáp lời nàng, nhìn đôi tay đang quấn lấy mình, bất ngờ xoay người bế nàng lên, dùng áo ngoài bọc nàng kín mít.Hắn nói: "Nàng vừa thay thuốc xong, đừng để bị cảm lạnh."

Nam Nhứ trong ngực hắn, ngây thơ nhìn hắn.......

Nàng là Toan Nghê đó.Ngay cả nơi rét lạnh cũng không sợ, sao phải lo bị cảm lạnh?Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, nàng quyết định không nói thêm gì.Nàng trong lồng ngực hắn lặng lẽ nhìn sườn mặt hắn, nhận ra sắc mặt của hắn dường như đã trở lại bình thường, không còn mang đến cảm giác khiến nàng bất an nữa.Sư tôn hình như đã trở lại bình thường......?Tâm trạng của Nam Nhứ cũng trở nên vui vẻ.Vậy là tốt rồi, vui quá!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 72: Yêu đương


Lê Vân bế nàng quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc dài hơi rối của nàng, nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, chưởng môn và các vị trưởng lão vẫn đang đợi ta."

Nam Nhứ: "???"

Nam Nhứ hoàn toàn ngơ ngác.Nàng hỏi: "......

Chẳng lẽ chàng, độ xong lôi kiếp liền bỏ mặc chưởng môn bọn họ ở đó sao?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Nam Nhứ: "......"

Không hổ danh là đại lão."

Vậy chàng mau đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu quá."

Nam Nhứ đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi một câu, "Từ lúc chàng độ kiếp xong đã qua bao lâu rồi?"

Lê Vân nói: "Khoảng một ngày."

Cái này.Nam Nhứ bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.Nàng nói: "Ta đã ngủ suốt một ngày sao?

Vậy chưởng môn bọn họ chẳng phải cũng đợi suốt một ngày?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Nam Nhứ: "......

Chàng mau đi đi."

Có lẽ vì nàng đuổi người quá mức rõ ràng, hắn hiển nhiên có chút không vui.Hắn lại ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nói: "Nàng đừng chạy lung tung."

"Sẽ không đâu," Nam Nhứ nói, "Một thân đầy thương tích thế này, ta chạy sao nổi......"

Lê Vân không nói gì, chỉ nhìn nàng.Nam Nhứ lập tức nhớ lại mấy lần nàng chạy trốn đến trước đây......

Khụ khụ.Nàng hơi chút chột dạ nhìn hắn: "Thật sự không chạy.

Nếu ta chạy thì sẽ......

Ưm!"

Nam nhân đưa tay, hai ngón tay dừng trên môi nàng.Hắn nói: "Không được nói lung tung."......

Hắn trông có vẻ càng không vui hơn thì phải.Nam Nhứ chớp chớp mắt, hắn thu tay lại."

Ta đi đây."

Lê Vân đứng thẳng, chuẩn bị rời đi, nhưng bàn tay bị nàng nắm lấy."

Sư phụ," nàng cười với hắn, "Chàng cúi đầu xuống đây."

Hắn liếc nhìn nàng, sau đó cúi người.Thiếu nữ nâng mặt hắn lên, khẽ hôn lên má hắn một cái.Nàng buông tay, nụ cười rực rỡ nhưng có chút thẹn thùng: "Ta đợi chàng về!"

Ánh mắt nam nhân dần trở nên sâu thẳm, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng.Nụ hôn này không còn đơn thuần chỉ là chạm nhẹ, hắn kiên nhẫn trêu đùa nàng, từng chút từng chút dẫn dắt đầu lưỡi nàng.

Nàng không thở kịp, hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng đẩy hắn ra: "Chàng......

Chàng mau đi đi, chưởng môn bọn họ còn đang đợi."

"Không vội."

Hắn nói: "Bọn họ đã đợi lâu như vậy, đợi thêm một chút cũng không sao."

Hắn lại nâng mặt nàng, đặt lên một nụ hôn nữa.Lại là một nụ hôn sâu.Hắn chưa từng hôn ai, có vài lần duy nhất, cũng đều là nàng.

Hắn học rất nhanh, còn nàng thì như mãi không thể bắt kịp, bị hắn hôn đến mơ màng, chỉ biết theo bước hắn.Một khi đã bắt đầu, hắn dường như hôn nàng không đủ.Trước đây, hắn cũng không biết mình lại là người tham luyến tình yêu đến thế.Ngoài việc luyện kiếm, hắn gần như không hứng thú với bất cứ điều gì.Nhưng từ khi gặp nàng, những điều hắn chuyên tâm lại tặng thêm hai việc.Nuôi mèo và nàng.Hắn chuyên chú hôn nàng, nhưng trước khi cảm giác dục vọng trỗi dậy, hắn tự khắc chế buông nàng ra.Hắn nói: "Ta phải đi rồi."

Hắn lại dặn dò: "Đừng chạy lung tung."

"......

Ừm."

Nam Nhứ cảm giác mặt mình nóng đến mức sắp bốc cháy, không dám tùy tiện trêu chọc hắn, chỉ đáp bừa một tiếng.Chờ nàng ổn định tinh thần, trước mắt đã không thấy bóng dáng của nam nhân.Nam Nhứ bỗng thấy trống trải trong lòng.Đây chính là......

Cảm giác yêu đương sao?Sao hắn vừa rời đi, nàng đã bắt đầu nhớ hắn rồi?Nam Nhứ trống rỗng ngồi một lúc, ngây ngốc nhìn cửa.Không bao lâu sau, nàng lại thấy mệt.Vết thương trên người bắt đầu đau trở lại, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.Đến khi nàng ngủ dậy......

Chắc sẽ nhìn thấy hắn thôi?Nam Nhứ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, dần chìm vào giấc ngủ.Đợi nàng tỉnh dậy lần nữa, vừa mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy mặt của Ô Đại Sài."......

Sư phụ?"

Nam Nhứ gọi một tiếng, ánh mắt nhanh chóng quét quanh phòng.Chờ nàng nhận ra không thấy Lê Vân đâu, trong mắt không khỏi lộ ra chút thất vọng.Ô Đại Sài nhìn ra nàng thất vọng, liền "Hừ" một tiếng đầy nặng nề.Hắn nói: "Nhìn thấy sư phụ là ta đến, ngươi không vui sao?"

"Không có không có," Nam Nhứ vội vàng dỗ ông, "Con cũng rất muốn gặp người mà."

Ô Đại Sài lại "Hừ" một tiếng."

Ngươi đấy," Ô Đại Sài nói, "Không biết sợ chết."

Nhìn tiểu đồ đệ người đầy người thương tích, ông đau lòng muốn chết.Đấy là tâm ma của Hóa Thần kỳ, con bé có thể cứu sao!Nếu không phải bản thân con bé vốn là thần thú, da thịt dày hơn người thường, cộng thêm xấp bùa chú ông đưa cho con bé......

Chỉ sợ Lê Vân còn chưa cứu được, tiểu đồ đệ của ông đã bỏ mạng trong đó rồi!Cơ thể toàn thương tích, ai nhìn vào cũng biết đã trải qua nguy hiểm đến nhường nào.Huống chi, theo lời Lê Vân nói, nội đan trong người nàng còn xuất hiện vết nứt ——Yêu thú mà mất đi yêu đan, chẳng phải mất luôn cả mạng sao!Ô Đại Sài như nhìn thấy cải thìa xanh tươi tốt của nhà mình bị đạp tan nát, ngay cả khi Lê Vân giúp Nam Nhứ vượt qua kỳ động dục, ông cũng không tức giận đến thế.Kỳ động dục thì sao, cùng lắm là đổi mấy nam nhân khác.Nhưng giúp hắn vượt qua tâm ma?Đó là phải đánh đổi bằng cả tính mạng, chỉ cần sơ suất một chút thân thể sẽ tan xương nát thịt!"

Hì hì......"

Nam Nhứ cười ngây ngô, "Lúc ấy con không nghĩ được nhiều như vậy mà."

Nàng dày mặt, bắt đầu dò hỏi: "Sư phụ, người cùng các trưởng lão Nguyên Anh đã bàn bạc xong chưa?"

Cải thìa này đúng là chỉ biết nghĩ cho người ngoài.Cơn giận của Ô Đại Sài lại bùng lên."

Ta mà tính là trưởng lão Nguyên Anh gì," ông châm chọc nói, "Đâu sánh được với Lê Kiếm Quân trẻ trung tài giỏi."

"Sư phụ......"

Nam Nhứ vô cùng đáng thương nhìn ông.Ô Đại Sài không chịu nổi ánh mắt đó, tức khắc lại mềm lòng.Hắn nói: "Chúng ta đã rời đi trước, chỉ có chưởng môn và hắn ở lại thôi.

Hiện tại, chắc là đi xem kiếm của hắn."

Đôi mắt Nam Nhứ sáng rực lên: "Kiếm của hắn đã rèn xong rồi sao?"

Thật tốt quá!Lê Vân đã có kiếm, Kinh Nhung đã rèn kiếm xong, vậy là có thể bắt đầu học kiếm rồi!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 73: Cửa gỗ


Thái Huyền Tông, Thái Huyền Phong.Thái Huyền Phong là chủ phong của Thái Huyền Tông, chưởng môn cư trú tại đây, phía trên Thái Huyền Phong có Chấp Pháp Đường, Truyền Đạo Đường, Tam Thanh Đường ——Tam Thanh Đường, chính là nơi chưởng môn triệu tập các trưởng lão để tiến hành nghị sự.Lúc này, các vị trưởng lão đã giải tán, chỉ còn lại hai người.Một người tướng mạo uy nghiêm, chính trực không thiên vị; một người sắc mặt lạnh lùng, sáng tựa ánh trăng.Lê Vân nói: "Không biết chưởng môn giữ ta lại, còn có chuyện gì?"

"Lê Vân," chưởng môn nghiêm túc nhìn hắn, "Nơi này không còn ai khác, ngươi hãy nói thật với ta, tu vi của ngươi, chỉ khôi phục đến Kim Đan kỳ thôi sao?"

Lê Vân im lặng một lát, nói: "Ta đã khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ."

Chưởng môn nghe vậy liền vui mừng: "Tốt......

Tốt quá rồi!"

Từ lúc biết Lê Vân gặp phải thiên kiếp một lần nữa, ông vẫn luôn lo lắng, nghe tin Lê Vân chỉ khôi phục đến Kim Đan kỳ, dù trong lòng vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy không trọn vẹn.Thái Huyền Tông hiện giờ nguy cơ trùng trùng, ám lưu dũng động, mọi áp lực đều dồn lên vai ông, đặc biệt là Hóa Thần kỳ duy nhất của Thái Huyền Tông, Thái Thượng trưởng lão Vân Phá Nguyệt sắp sửa vũ hóa ——Ông thân là chưởng môn của Thái Huyền Tông, thật sự khổ sở khi một tông môn lớn như vậy, thiếu đi lực lượng chống đỡ môn hộ.Biết được tu vi Lê Vân thực sự đã khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ, chưởng môn thở phào nhẹ nhõm thật dài.Chưởng môn nói: "Có thể thấy hàn độc trong người ngươi đã tiêu trừ hơn phân nửa, phần còn lại, cũng không cần vội.

Ô Đại Sài đã có công chữa trị cho ngươi, ta sẽ lấy danh nghĩa tông môn để khen thưởng ông ấy."

Chưởng môn rất vui mừng, hỏi tiếp: "Còn bản mạng kiếm của ngươi......"

Lê Vân nói: "Đã được rèn lại."

Trước khi bắt đầu nghị sự với các trưởng lão, Ô Đại Sài đã nói cho hắn, ngay khi hắn đột phá, kiếm của hắn cũng được rèn xong.Bởi vì lôi kiếp đột phá cuồn cuộn, vừa khéo che đi kim quang của kiếm khi hoàn thànhChưởng môn vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết ngươi đều tự có suy tính.

Nếu có bất kỳ khó khăn nào, cứ nói với ta, tông môn nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ ngươi."

Lê Vân nói: "Còn có một việc nhỏ."

"Kiếm đồng của ta đã qua đời," hắn nói, "Ta muốn đổi một kiếm đồng mới."

Kiếm đồng vốn không tính là đệ tử chính thức của Thái Huyền Tông, địa vị cao hơn chút so với người hầu bên cạnh các tu sĩ, không được so là tu sĩ thực sự.Chưởng môn không hiểu tại sao Lê Vân lại đặc biệt nhắc đến chuyện này, hỏi: "Kiếm đồng này có thân phận gì đặc biệt sao?"

Lê Vân gật đầu: "Hắn là một bán yêu."

Chưởng môn trầm ngâm một lát: "Bán yêu......"

Tư tưởng của Thái Huyền Tông luôn cởi mở, nhưng cả đại lục Thiên Diễn lại khá bảo thủ.

Đa phần các tu sĩ tâm cao khí ngạo, xem thường yêu tu, càng khinh thường bán yêu mà nhân tu và yêu tu sinh ra.

Huống chi, đa phần bán yêu cũng không thể tu luyện, chỉ mạnh hơn phàm nhân về sức lực, nhưng diện mạo kỳ lạ, phần lớn trong mắt người khác, bán yêu chẳng khác gì tầng lớp nô lệ hạ đẳng nhất.Chưởng môn nói: "Không sao cả, nếu ngươi muốn giữ lại hắn, ta sẽ nhân dịp này đưa một nhóm bán yêu làm đệ tử ngoại môn của Thái Huyền Tông."

Muốn làm cho vết mực trên tờ giấy trắng bớt nổi bật, cách tốt nhất là thêm nhiều vết mực khác.Dù đa số bán yêu không thể tu luyện, nhưng vẫn có một số ít bán yêu có thể tu luyện.Tuy nhiên, bán yêu có thể tu luyện thông thường không được ai tiếp nhận, cho dù là nhân tu hay yêu tu, đều không muốn tiếp nhận bọn họ.Lê Vân ngẩng đầu: "Chưởng môn?"

Chưởng môn vui sướng cười: "Thái Huyền Tông ta từ trước đến nay hải nạp bách xuyên*, lập dị một chút, cũng chẳng phải vấn đề gì."*Hải nạp bách xuyên: ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông.Lê Vân cúi đầu hành lễ với chưởng môn.Lê Vân nói: "Đa tạ chưởng môn."

Hắn lại nói: "Nếu sau này ta muốn nhận bán yêu đó làm đồ đệ thì sao?"

"Nếu hắn có thiên tư xuất chúng, Thái Huyền Tông lưu giữ nhân tài ấy thì quá tốt còn gì."

Chưởng môn rộng rãi nói, "Cần gì phải để tâm đến xuất thân của hắn?"

Lê Vân nhìn chưởng môn, thấy chưởng môn thiệt tình thực lòng, không phải lời giả tạo, bèn hỏi tiếp: "Nếu......

Ta muốn kết làm đạo lữ với một yêu tu thì sao?"

"Ngươi muốn cùng yêu tu......"

Chưởng môn như nghe thấy điều gì đó không thể tin nổi, "Kết làm đạo lữ?"

Chưởng môn quan sát hắn từ trên xuống dưới, như thể lần đầu tiên quen biết hắn, nhịn không được trêu chọc nói: "Từ trước đến nay, nữ tu sĩ đi ngang qua ngươi như cá diếc qua sông, ngươi còn chẳng buồn nhìn lấy người ta một lần, giờ lại để ý đến một yêu tu?"

Chậc, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, thật đúng là khó mà nắm bắt được.Dù sao ông cũng coi như nhìn Lê Vân lớn lên, nhớ lại lúc Lê Vân vào sơn môn vẫn chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, chưởng môn bỗng không khỏi bùi ngùi.Chưởng môn nói: "Chuyện kết làm đạo lữ với yêu tu, trước đây trong Thái Huyền Tông cũng không phải không có.

Chỉ là các tộc yêu tu có phong tục riêng, sau cùng, một vị tiền bối đã theo đạo lữ đến lãnh địa của yêu tu để ở rể......

Ừm, nếu ngươi đưa đạo lữ về sống tại Thái Huyền Tông, e là chưa từng có tiền lệ."

Chưởng môn nhìn hắn: "Đạo lữ của ngươi, thuộc chủng tộc nào?"

Lê Vân trầm mặc, nói: "Ta vẫn chưa biết......

Phong tục của chủng tộc nàng."

Chưởng môn dùng ánh mắt "Ngươi tự cầu phúc đi" nhìn hắn."

Đã trăm tuổi rồi, vẫn không ổn trọng như vậy," người đã sống cả ngàn tuổi như chưởng môn nhìn hắn, đã lâu rồi mới tìm lại được uy nghiêm của trưởng bối trên người hắn, "Đến cả điều này còn chưa làm rõ, vậy thì làm sao mà kết làm đạo lữ với người ta?

Ngươi nên biết, có một số yêu tu, không tuân theo phong tục của nhân tu, một thê nhiều phu......"

Chưởng môn nói: "Ngươi đừng có đâm đầu vào, rồi đến khi người ta mang về thêm một người tình thì khổ đấy."

Lê Vân cụp mắt: "Nàng sẽ không."

Chưởng môn nói: "Nếu nói không chừng."

Lê Vân nói: "Ta sẽ không để nàng có cơ hội này."

Chưởng môn nhăn mày: "Chẳng lẽ ngươi định trói nàng bên cạnh?"

"Chuyện đó không được đâu," chưởng môn bày ra tư thế của người đứng đầu tông môn, "Thái Huyền Tông chúng ta không làm mấy chuyện như vậy, rất mất mặt.

Chuyện tình cảm, hợp rồi tan là chuyện thường tình, nếu cô nương người ta không thích ngươi, vậy thì đừng cưỡng cầu.

Trói buộc người ta để ép ở lại bên mình, thế thì có gì bản lĩnh?"

"Ừm," Lê Vân thừa nhận nói, "Ta không bản lĩnh."

Câu này của hắn nghe nhẹ nhàng, rất bình thường, dường như không có gì khác thường.Nhưng chưởng môn nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói ấy, trong lòng "bịch bịch" không khỏi giật mình.Chưởng môn lại nghe hắn nói tiếp: "Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ ngày đêm theo sát bên nàng."

Chưởng môn: "......"

Người sống một ngàn năm như chưởng môn bỗng cảm thấy lòng mình thật phức tạp.Người trẻ tuổi bây giờ, yêu đương cũng cuồng nhiệt đến thế?Ông lại trò chuyện với Lê Vân vài câu, nhìn bóng lưng Lê Vân, trong lòng không khỏi phiền muộn.Tông môn vất vả lắm mới bồi dưỡng ra một Hóa Thần kỳ, giờ lại nhìn hắn chạy theo yêu tu?Chưởng môn bắt đầu nghiêm túc, cân nhắc khả năng mời yêu tu về dạy học tại Thái Huyền Tông.Hay là, thu nhận yêu tu ấy làm đệ tử?Vậy chẳng phải sẽ biến yêu tu ấy thành người nhà mình à?Dù sao cũng chuẩn bị chiêu mộ bán yêu làm đệ tử......Thái Huyền Tông bọn họ, hải nạp bách xuyên mà!......Lê Vân rời khỏi chỗ chưởng môn, đi thẳng đến Xích Đan Phong.Ô Đại Sài nói với hắn rằng, Kinh Nhung quá mệt, ngủ liền một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh.

Mà bản mạng kiếm của hắn, ngoại trừ Kinh Nhung ra thì ai cũng không chạm vào được.Lê Vân bước vào phòng luyện đan.Kinh Nhung vì mệt mà nằm ngủ ngay cạnh lò kiếm, từ mặt đến y phục trên người, đều dính đầy tro bụi đen sì.Đến đôi tai màu nâu nhạt của hắn, cũng dính bụi đến mức không nhìn rõ màu sắc ban đầu.Trảm Phong được đặt yên tĩnh trên bàn.Phần thân kiếm bị gãy đã được chữa lại như mới, ánh bạc sáng ngời.

Bên cạnh, Kinh Nhung còn làm lại một vỏ kiếm phù hợp.

Trên vỏ kiếm không có hoa văn gì, chỉ một màu đen mộc mạc giản dị.

Lê Vân cầm lấy Trảm Phong, thân kiếm lập tứng cảm nhận được hắn, liền rung lên phát ra tiếng ngân, sau đó chợt vang lên một tiếng ——Hắn rút kiếm vung một nhát, kiếm khí sắc bén liền phá không bổ vào cửa gỗ dày nặng bên cạnh.Cánh cửa gỗ "ầm" một tiếng đổ sập xuống đất, tiếng động này khiến Kinh Nhung bị đánh thức.

Hắn mệt mỏi mở mắt, dụi dụi đôi mắt rồi ngồi dậy.Kinh Nhung ngẩng đầu nhìn Lê Vân: "Kiếm Quân cảm thấy Trảm Phong thế nào?"

Lê Vân dùng hai ngón tay vuốt từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, đầu ngón tay dừng lại ở mũi kiếm một hồi lâu, sau đó cầm lấy vỏ kiếm, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.Hắn nói: "Rất tốt."

Thiếu niên khẽ mím môi cười, ánh mắt sáng rực hỏi: "Vậy Kiếm Quân, khi nào dạy ta kiếm thuật?"

"Hôm nay cũng được."

Lê Vân nói, "Ta đã thưa với chưởng môn, từ hôm nay về sau, ngươi sẽ là kiếm đồng của ta."

Kinh Nhung lập tức quỳ xuống trước Lê Vân, dập đầu ba cái: "Đa tạ Kiếm Quân!"

Hai người đang nói chuyện, Lục Thiên Chỉ nghe thấy tiếng động liền bước đến.Nàng dùng một dây leo nâng cánh cửa gỗ bị đổ lên, nhìn về phía Lê Vân, hành lễ: "Kiếm Quân."

Sau đó, Lục Thiên Chỉ lại đưa ra hai dây leo khác để tính toán, tiếng bàn tính kêu lên: "Cánh cửa này được làm từ Thanh Linh Bảo Thụ, giá thị trường là 1050 viên linh thạch thượng phẩm, nhưng mới sử dụng được 50 năm, đã bị Kiếm Quân chém hỏng, ta xóa số lẻ cho Kiếm Quân, chỉ cần bồi thường cho Xích Đan Phong một ngàn linh thạch thượng phẩm là được."

Lê Vân liếc nhìn cánh cửa, nói: "Ta sẽ tìm thợ thủ công sửa lại cho ngươi."

Lục Thiên Chỉ khựng lại, muốn nói lại thôi.Kiếm Quân lẽ nào ngay cả một ngàn linh thạch thượng phẩm cũng không có sao......Quả nhiên, kiếm tu đúng là nghèo thật!Kiếm Quân đã khó khăn như vậy, nàng cũng không nên làm khó thêm.Lục Thiên Chỉ suy nghĩ, nói: "Thôi được, một ngàn linh thạch thượng phẩm mà thôi, cánh cửa này đã hỏng, Xích Đan Phong ta cũng không cần giữ lại cửa gỗ cũ nát đó nữa, làm mất mỹ quan.

Thế thì......

Kiếm Quân không cần phải bồi thường, ta sẽ tự thay cánh cửa mới."

Lê Vân nhìn cánh cửa gỗ, không biết nghĩ gì mà hỏi, hỏi: "Sau khi thay mới, cửa cũ còn dùng vào việc gì không?"

Lục Thiên Chỉ nói: "Xích Đan Phong không thiếu chút vật liệu gỗ này, ngay cả làm đồ nội thất cũng không đủ, cùng lắm chỉ có thể dùng làm hàng rào trong dược điền mà thôi."

Lê Vân nói: "Nếu là phế liệu, ta muốn mua lại."

Sắc mặt Lục Thiên Chỉ trở nên cổ quái: "Không cần đâu, ta có thể trực tiếp tặng cho Kiếm Quân."

Thế là, Kinh Nhung thấy Lê Vân thản nhiên cất cảnh cửa đó vào túi trữ vật.Hắn thấy Lê Vân nói: "Đa tạ."

Kinh Nhung đứng bên cạnh nhìn sắc mặt để đoán ý, nhưng vẫn không hiểu gì.Cuộc đối thoại giữa các tu sĩ cấp cao......

Đều kỳ quái như vậy?Kinh Nhung bị Lê Vân xách lên tiên thuyền.Lê Vân nói: "Trên tiên thuyền này có chỗ tắm rửa, trước tiên ngươi đi tắm sạch sẽ lại đã, rồi đi gặp tiểu dì ngươi."

Kinh Nhung nói: "Vâng."

Hắn bước vào một phòng nhỏ, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xiêm y mới.Sau khi bước ra, hắn nhìn thấy Lê Vân đứng đón gió ở mũi thuyền.Thiếu niên đứng ngay ngắn trước mặt hắn, nói: "Kiếm Quân."

Nam nhân nói: "Cánh cửa gỗ vừa rồi, ngươi đã thấy."

Kinh Nhung có chút ngơ ngác: "......

Cánh cửa gỗ?"

Thần sắc nam nhân lãnh đạm, tiên phong đạo cốt, nhưng lại cất lời nói về một chuyện chẳng ăn nhập gì với khí chất của mình: "Mèo con trời sinh vốn hiếu động, ta từng nghe rằng phàm nhân nuôi mèo thường làm khung leo cho chúng chơi đùa.

Ngươi thấy ta dùng cửa gỗ này, làm khung leo cho tiểu dì của ngươi thì thế nào?"

Kinh Nhung: "Hả?"

Kinh Nhung bất tri bất giác, bị hắn dẫn đi lệch hướng lúc nào không hay, nghiêm túc suy nghĩ: "Tiểu dì......

Chắc là sẽ thích."

Dẫu sao tiểu cũng thích ngồi trên vai hắn, hoặc trèo lên đầu hắn.Cửa gỗ này trông có vẻ chắc chắn.Tiểu dì leo lên......

Chắc sẽ không làm nó sập đâu nhỉ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back