- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,494
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 4: Ôm
Chương 4: Ôm
Nam Nhứ bay thẳng lên núi.Bản thể của nàng là Toan Nghê, dù yếu đến mấy vẫn bay được.Đúng vậy, nàng biết bay.Lần đầu tiên phát hiện mình biết bay, nàng còn vui sướng mà bay nhảy vài lần trong cung điện của Ma Tôn.Nhưng học bay cũng gian nan như học đi vậy, sau khi gần hòa nhập với cơ thể này, việc bay mới trở nên đơn giản như ăn cơm uống nước.Bây giờ nàng đã rất quen với cách bay.Nhưng vì cơ thể quá đau nên tướng bay rất loạng choạng.Dù nàng bay không nhanh, nhưng với tốc độ bay này vẫn vượt xa tốc độ đi bộ của nhân tu.Lúc xuống núi, nhóm đệ tử Luyện Khí cũng phải mất khoảng ba canh giờ, mà nàng chỉ tốn thời gian một nén nhang đã lên đến đỉnh núi.Đỉnh núi trống trải, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng.Giữa không gian ấy, khu viện lợp mái ngói xanh và những nhành mai đỏ của Lê Vân trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.Đến đỉnh núi, Nam Nhứ không dám bay tiếp.Ngoại hình hiện tại của nàng không khác con mèo bình thường là mấy ———Nàng biết mỗi lần mình phát bệnh, trông rất thảm hại.Nhưng nàng chắc chắn, chẳng có con mèo hoang nào biết bay cả!Trong thế giới tu tiên, con vật biết bay chỉ có thể là yêu thú hoặc tiên thú.Nếu vận may tốt, yêu thú gặp được chủ nhân tốt bụng, sẽ được coi như bạn đồng hành.Còn không may, là tiểu quái có địa vị thấp nhất ở Tu Tiên giới, sẽ bị mọi người săn giết lấy kinh nghiệm, moi hết giá trị mà chúng có.Vì thế, Ma Tôn hành hạ nàng, chẳng hề nương tay chút nào.Yêu thú cấp thấp, ở đâu mà chả có.Cái gì có quá nhiều, thì nó sẽ không còn quý hiếm.Không thể bay, nàng dùng bốn chân chạy.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đứng dưới chân tường của khu viện.Hoa mai đỏ nở rộ, tô điểm trên nền tuyết trắng tạo nên cảnh đẹp hiếm có.Đáng tiếc nàng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không có thời gian để thưởng thức.Nàng cố gắng hít một hơi.Trong không khí thoang thoảng mùi mai, không có hương thơm nàng ngửi thấy trên người Lê Vân vào ban ngày.Mùi hương trên người Lê Vân, hình dung như thế nào ta, lạnh lẽo, trong trẻo khiến lòng nàng ngứa ngáy.Hương thơm có nhiệt độ.Ví dụ như mùi bánh nướng nóng hổi mới ra lò, khiến người ta liên tưởng đến những chiếc bánh mì mềm xốp; hoặc là mùi hương của đồ chiên, khiến người ta nhớ đến miếng gà rán nóng bỏng, giòn rụm.Mà hương thơm lạnh lẽo của Lê Vân như một cây kem lạnh mà nàng muốn ăn hồi còn bé, như chai nước mát lạnh trong những ngày tập quân sự, như gió điều hòa trong thời tiết nóng bức gần 40 độ.Nó lạnh, cóng, rất sảng khoái.Không nhớ đến thì không sao, nhưng khi nhớ đến nó, Nam Như cảm thấy cơn đau trong người trở nên khó chịu hơn.Nàng gần như nóng lòng muốn nhảy lên tường viện ———Ngay khi chân nàng sắp chạm đến mái ngói đen, đột nhiên nàng đụng phải một rào cản vô hình.Nó như gợn sóng nhẹ dao động.Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị ném ra ngoài không thương tiếc."
Phịch ——"Nam Nhứ bị ném xuống tuyết.Tuyết đọng lại rất dày, đỡ cho nàng giảm phần nào va chạm.Nhưng cũng chỉ một chút thôi.Đến khi gượng dậy, toàn thân nàng như muốn rã rời.Nàng chậm rãi bò dậy, lại đến gần bức tường.Bỗng có một cơn gió thổi qua, nàng nghe thấy tiếng nhành mai xào xạc.Lần này, nàng không dám nhảy lên bức tường nữa, dùng chân cẩn thận chạm vào tường, một lực lượng vô hình chậm rãi đẩy chân nàng về.Nàng muộn màng nhận ra rằng: Khu viện Lê Vân, có trận pháp hộ vệ......Đúng là không hiểu biết sẽ phải chịu thiệt.Vì không phải người của Tu Tiên giới, nàng căn bản không nghĩ đến thứ này.Ban ngày có Liễu Lăng Ca đưa bọn họ vào, nên không gặp trở ngại.
Bây giờ, chuẩn bị làm mèo hoang 'đột nhập nhà người ta' thì bị trận pháp chặn lại.Leo tường không được....
Vậy còn đi cửa chính thì sao?Nam Nhứ phe phẩy đuôi đi vòng ra cửa chính.Cánh cửa gỗ mun vẫn đang khép hờ, để hở một khe nhỏ.Nàng rón rén, cong lưng luồn qua khe hở.
Nhưng vừa mới đặt chân vào, trong nháy mắt, một sức mạnh cực lớn thổi bay nàng ra ngoài.Nàng lại bị hất lên đống tuyết một lần nữa, trông như một miếng vải rách bị ném đi.Sự bài xích của trận pháp ảnh hưởng đến linh khí đang vận chuyển trong cơ thể nàng, linh lực vốn hỗn loạn giờ đây càng thêm hỗn độn.Huhu.Làm gì có một con thần thú nào thảm hại như nàng chứ.Đến tường cũng không leo được!Nam Nhứ bị linh khí rối loạn tra tấn, một vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng, nàng phun ra một ngụm máu tươi.Nam Nhứ: "......"
Không được uống thuốc giảm đau, lại còn hộc máu?Chuyến này lỗ to rồi!Trời ơi, sai lầm sai lầm.Quả nhiên không nên có tư tưởng đột nhập vào nhà người ta.Vẫn nên ngoan ngoãn làm một đồ đệ tốt, mỗi ngày, nếu tiện gặp được sư tôn thì trộm hít một hai cái vậy.Nàng yếu ớt nằm trên tuyết, định nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi.Đúng lúc này, khứu giác nhạy bén của nàng bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.Nàng không rõ mùi rượu ủ từ gì, nhưng có thể cảm nhận được mùi rượu rất nồng đậm.
Mùi rượu nồng nặc bao phủ, bất chợt nàng ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt.Nàng ngẩng đầu, xuyên qua khe hở nàng bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm ———Nam nhân ngồi tựa lưng trên cành mai, mái tóc trắng buông xõa trên vai như hòa vào những bông tuyết đang bay.
Trên tay hắn cầm một chén rượu, nhìn về phía nàng, sau đó hắn cụp mắt chậm rãi uống hết rượu trong chén.Lê Vân Kiếm Tiên.Bạch nguyệt quang, nữ chính Liễu Lăng Ca cầu mà không được, tình địch mà nam chính Ma Tôn hận đến nghiến răng và cũng là....
Người bị nguyên chủ giết trong cốt truyện.Hắn vốn dĩ đã mất hết tu vi, gần như trở thành phàm nhân.Trong cốt truyện, nguyên chủ tìm được cơ hội, mỗi ngày đều hạ độc vào thuốc để hắn uống.Có lẽ tác giả cảm thấy cái chết của bạch nguyệt quang vẫn chưa đủ kích thích, để hợp lý, tác giả viết Lê Vân phát hiện trong thuốc bị hạ độc nên không uống nữa.Ngay lúc đó, Ma Tôn đang ẩn nấp tình cờ tiến vào, phát hiện hắn không uống thuốc, ra lệnh cho nàng tự tay giết hắn.Nam nhân đứng đó không né cũng không tránh, để mặc nàng đâm một kiếm xuyên tim.Cảnh tượng này vừa khéo bị Liễu Lăng Ca nhìn thấy, khiến nàng sụp đổ tại chỗ, biết được vụ ám sát là do Ma Tôn bày mưu đặt kế, từ đó nàng hoàn toàn cắt đứt với Ma Tôn, dẫn đến chuỗi ngày đau khổ ngược tâm ngược thân.Tóm lại.....Đây chính là một nồi canh hỗn độn đầy cẩu huyết.Nam Nhứ nhớ rất rõ, khi đọc đến đoạn này, các độc giả đều mắng tác giả chỉ vì muốn cốt truyện thêm cẩu huyết mà cho Lê Vân chết.Nếu không, làm gì có chuyện một người đang êm đang đẹp, lại không né tránh một thanh kiếm đâm thẳng vào mình?Khi đó nàng không thể hiểu nổi, thậm chí còn vào bình luận chửi tác giả và còn cãi nhau với người ta.Cũng bởi vậy, nàng có ấn tượng cực kỳ đặc biệt với nhân vật này, sau khi xuyên qua, cũng chính vì nghe thấy cái tên Lê Vân, nàng mới phát hiện mình xuyên sách.Nhưng giờ đây, nàng đã phần nào hiểu được tại sao hắn không tránh nhát kiếm đấy.Hắn hoàn toàn không có chút ý chí muốn sống.Hắn đang sống như một bức tượng điêu khắc bằng băng, một món đồ trang trí, hoặc vật phẩm trưng bày ———Chỉ duy không phải đang sống như một con người.Hắn chẳng hề có hứng thú với thế giới này.Giống như việc bình thản đối mặt với cái chết, chính là kết cục mà hắn mong muốn nhất lúc ấy.Dùng từ hiện đại để miêu tả thì có lẽ đây là một kẻ chán đời.Nam Nhứ luôn cảm thấy đó là làm màu.Hiện tại nàng đã hiểu.Từ con cưng của trời từng chút ngã xuống, trở thành phàm nhân trói gà không chặt, đả kích lớn như vậy, không chịu được cũng là điều bình thường......Giống như nàng đang yên đang lành làm một xã súc, lại bị Ma Tôn ném vào dược trì.Tuy rằng hoàn cảnh của nàng và Lê Vân không giống nhau, nhưng giờ đây nàng cảm thấy mình đồng bệnh tương liên* với hắn.*Đồng bệnh tương liên: khi cùng gặp một hoàn cảnh giống nhau thì mới thương xót cho nhau.Nam Nhứ nghiêng ngả lảo đảo đi về phía hắn.Mỗi bước chân nàng đi, để lại trên nền tuyết trắng những chấm đỏ.Nhìn thoáng qua, nó giống như những cánh hoa rơi từ cây mai đỏ, nhìn kỹ thì....Ồ.Là máu trên người nàng.Có lẽ đau đớn do ngâm dược trì đã nâng cao năng lực chịu đau của nàng, cho nên đối với vết thương đang chảy máu thế này, nàng gần như không cảm nhận gì được.Càng đi đến gần, Nam Nhứ càng ngửi được hương thơm lạnh lẽo mê người trên hắn ———Thật dễ chịu.Cơn đau khắp cơ thể như được chữa lành ngay lập tức, linh lực hỗn loạn quay cuồng trong kinh mạch cũng nhờ hương thơm ấy mà dịu lại một cách kỳ lạ.Thật thoải mái.Từ tằn tiện thành xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa về tằn tiện thì mới khó.Trải qua cảm giác không còn đau, như một xa xỉ mà người bình thường có được, nàng gần như không thể kiềm chế được thôi thúc muốn đến gần hắn.Ngay khi nàng định tiến đến gần hắn hơn, đột nhiên nàng thấy hắn nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.Sau đó, hắn đứng trước mặt nàng.Hương thơm lạnh lẽo hòa quyện với mùi rượu nồng đậm, như một tấm chăn dày bao bọc nàng......Thì ra Lê Vân đang uống rượu.Đây là rượu mà chưởng môn đặc biệt tìm để giúp hắn dưỡng ấm cơ thể.Chén rượu là do bạn tốt của hắn chế tạo ra, có thể giữ ấm liên tục.Kể từ khi mất tu vi, chuyện đơn giản như làm ấm rượu, hắn cũng không làm được.Dù thân thể đã trải qua nhiều năm rèn luyện, đủ sức chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt trên đỉnh núi.Nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh.Cái lạnh không liên quan đến lớp tuyết trắng, mà là cái lạnh băng giá đến từ sâu trong xương tủy và thần thức.Hàn độc ngày đêm giày vò hắn, khiến hắn không được yên ổn.Đêm qua, hắn đột nhiên mơ một giấc mơ.Hắn gần như chưa từng nằm mơ.Càng là tu sĩ đạt cảnh giới cao càng ít mơ.
Bởi vì bọn họ luôn luôn tu luyện mọi giây mọi phút kể cả trong giấc ngủ.Thế nên đối với tu sĩ bọn họ, việc mơ thấy điều gì đó đôi khi được coi là món quà từ Thiên Đạo, hoặc một lời cảnh báo.Tương truyền ngàn năm trước, có một vị lão tổ ngộ đạo trong mơ, sau đó đắc đạo phi thăng.Nhưng giấc mơ của hắn lại là ———Hắn bị một nữ nhân giết chết.Nữ nhân đó cầm kiếm, một nhát xuyên tim hắn.Trong giấc mơ, nữ nhân ấy chính là đồ đệ của hắn trong tương lai.Hắn không ngờ rằng, trong số đệ tử mới nhận hôm nay, hắn lại nhìn thấy nàng.Nàng rất khác với người trong mơ.Trong mơ, nàng kiêu ngạo, tham vọng, coi trọng thể diện, thích nổi bật.Mà người hắn nhìn thấy ban ngày, lại cố gắng hết sức ẩn mình trong đám đông, như hận không thể khiến cho tất cả mọi người không để ý tới nàng.......
Hai người hoàn toàn trái ngược nhau.Hắn không biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy.Cũng như hắn không biết vì sao, hiện tại, hắn lại nhìn chằm chằm vào con mèo hoang một hồi lâu.Hắn ngồi trên cành mai, vừa uống rượu, vừa quan sát toàn bộ quá trình con mèo hoang cố gắng phá trận để vào trong.Hắn cũng thấy, con mèo hoang ngã tơi tả trước mặt hắn, thân đầy thương tích.Trên đỉnh Đạp Tuyết Phong lạnh cắt da.Ban đầu, hắn cố tình chọn đỉnh núi này để tôi luyện kiếm ý.Về sau, hàn độc trong cơ thể hắn tràn ra, khiến Đạp Tuyết Phong càng trở nên hiu quạnh, đến mức ngay cả tu sĩ tu vi thấp cũng không muốn đặt chân đến đây.Ở một nơi ngay cả chim thú đều tránh xa, chỉ có con mèo hoang nhỏ bé này cố chấp xông vào, như thể trong sân viện hắn chất đầy thịt cá vậy.Dù bị ngã đến cả người bê bết máu, nó vẫn muốn tới gần hắn.Một nữ nhân muốn giết hắn.Một con mèo vì muốn tới gần hắn, mà suýt chút nữa bị trận pháp trong viện giết chết.Hắn đứng trước mặt mèo hoang.Nó trông rất thảm, lông dính đầy máu nhưng không kêu lấy một tiếng.Như thể nó không biết đau, đôi mắt màu vàng kim trong trẻo lại khao khát nhìn hắn.Trái tim hắn khẽ run lên.Ngày đầu tiên tu hành, hắn đã được dạy rằng, tu sĩ cần phải đoạn tình.Chỉ có cắt đứt ràng buộc với thế gian, mới có thể chuyên tâm khổ tu mà không bị ngoại vật sao nhãng.Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn?Hắn đã là một phế nhân.Phế nhân và mèo hoang, vừa hay xứng đôi.Hắn cúi xuống bế nó lên, mặc cho vết máu bẩn trên người nó dính vào áo hắn."
Hôm nay là Sơ Thất."
Hắn thấp giọng nói, "Từ nay về sau, tên của ngươi là Sơ Thất."