Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu

Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 25: 25: Tôi Là Một Con Thỏ Nhỏ



Sau khi trở về, Đường Bân nằm trên giường vẫn còn cao hứng hỏi lại: "Thật sự ba ba thích cái gì con cũng không phản đối sao, cũng không nói ba ba đúng không?"
Hám Thanh Châu xoa đầu cậu rồi lại ậm ừ.

Hắn đang suy nghĩ về việc tại sao Đường Bân lại hút thuốc trong xe đua, hắn biết cậu không phải là một thiếu gia ăn chơi, việc cậu trốn học đua xe 100% là ba mẹ Đường Bân cũng không hề hay biết.

Mẹ của Đường Bân là một người có d*c v*ng khống chế rất mạnh, bà không cho phép con mình thoát khỏi sự kiểm soát của bà.

Hắn cũng từng nghe Đường Bân phàn nàn, nói mẹ cậu lén lút nhìn lịch sử trò chuyện của cậu trên Wechat, còn kiểm soát quyền kết bạn của cậu.

Ngược lại, ba của Đường Bân lại rất cưng chiều Đường Bân, tính cách kiêu ngạo tùy hứng của Đường Bân cũng sinh ra từ đó, nhưng sự việc xảy ra sau đó dường như làm cậu trở nên e dè hơn lúc trước.

Dù là đua xe hay đi bar, Hám Thanh Châu đều đoán rằng đó là thời kì phản nghịch của Đường Bân, nhưng tại sao nó lại bắt đầu khi cậu một mình vào đại học?
Hám Thanh Châu không khỏi tự hỏi có phần nào là do sự ra đi của hắn hay không.

Tình cảm của hắn đối với Đường Bân luôn mịt mờ mà không dám biểu đạt, thời điểm mà tình cảm của hắn được bộc lộ nhiều nhất có lẽ là kì nghĩ hè sau kì thi tuyển đại học.

Hám Thanh Châu muốn vào một trường ở nước ngoài, nhưng lại không muốn rời xa Đường Bân, hắn vừa đăng kí đại học trong nước vừa làm thủ tục du học, nhưng vô luận là hắn hay ba mẹ đều nghiêng về lựa chọn xuất ngoại nhiều hơn, đương nhiên đó chỉ là chiều hướng của hắn, nếu Đường Bân không muốn xuất ngoại thì hắn sẽ lựa chọn đại học trong nước.

Đó là lần đầu tiên hắn nói ra suy nghĩ của mình, có chút chờ mong và khẩn trương nói với Đường Bân: "Tôi chọn được một trường đại học khá tốt ở nước ngoài, cậu thì sao? Muốn xuất noại hay ở trong nước? Tôi chọn cùng với cậu."
Đường Bân lúc đó đang ăn kem, không chê lạnh mà cắn vào: "Nếu tiểu đệ đã nói như vậy thì đại ca đây sẽ đi với cậu, miễn để cậu ở nước ngoài bị ăn h**p rồi khóc nhè, làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta."
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân thấp hơn mình gần một nửa, khóe miệng nhếch lên.

Đường Bân ăn xong que kem, dùng que chọc vào mu bàn tay của Hám Thanh Châu: "Đi, mua cho tôi một cây nữa."
Khi đó Hám Thanh Châu lòng tràn đầy vui mừng nghĩ rằng Đường Bân sẽ ra nước ngoài cùng mình.

Nhưng cuối cùng Đường Bân lại nuốt lời.

Vẫn là cửa hàng đồ uống lạnh đó, Đường Bân cầm những que kem giống nhau, nhưng lần này cậu không ăn, chỉ cầm chúng, sau đó nhìn Hám Thanh Châu và nói: "Tôi không đi du học, cậu đi một mình đi."
"Tại sao?" Hám Thanh Châu nghi ngờ một lúc, "Không phải cậu đã hứa rồi sao?"
Đường Bân đứng dậy xoa đầu hắn, nở nụ cười như một cậu nhóc xấu xa: "Đại ca thất hứa đấy, rồi sao? Có ý kiến gì?"
Hám Thanh Châu nắm lấy cổ tay cậu, giọng nói mang theo chút tức giận: "Vậy tại sao ngay từ đầu cậu lại nói dối tôi? Tại sao lại không chịu nói sớm? Vì sao báo danh vào trường đại học mà không chịu nói trước với tôi?"
Đường Bân cúi đầu nhìn Hám Thanh Châu đang nắm cổ tay mình, nghe hắn mắng, đột nhiên hét lớn: "Hám Thanh Châu, cậu tức giận cái gì! Tôi lừa cậu thì làm sao?! Cậu là gì của tôi hả? Dựa vào cái gì tôi phải nói với cậu?!"
Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, còn trẻ nên không kiềm chế được cơn giận: "Cậu muốn thi vào trường nào?"
"Đại học A."
Đại học A...là trường Tần Nghệ muốn vào.

Hám Thanh Châu luống cuống, lần đầu tiên đặt mình vào thế bí, nhưng với sự cao ngạo lúc đó hắn chỉ có thể dùng lửa giận để ngụy trang: "Đường Bân, cậu chê tôi là người thừa sao? Đá tôi ra nước ngoài sau đó ở đây cùng Tần Nghệ ân ái vui vẻ sao?!"
Đường Bân bị ngữ khí của hắn kích thích: "Hám Thanh Châu, cậu nghĩ tôi là người như thế sao? Được thôi, đúng vậy đó, tôi chê cậu là người thừa, cậu không muốn làm bạn nữa chứ gì, được, chúng ta cắt đứt quan hệ! Về sau chúng ta đường ai đi đường nấy, tôi không quan tâm tên ngốc như cậu nữa!"
Cuối cùng, Đường Bân ném kem xuống đất rồi đóng sầm cửa rời đi.

Đường Bân không thích hắn....Đúng vậy, cậu và Tần Nghệ yêu nhau, mà mình mỗi ngày đều dính lấy cậu thì chính là người dư thừa.

Cãi nhau lớn như vậy, hai người gần như là chưa bao giờ gặp lại trong suốt kỳ nghĩ hè, Đường Bân không liên lạc với hắn, hắn cũng không bỏ được sự kiêu ngạo mà đi liên lạc với cậu.

Nhưng bây giờ khi biết được Đường Bân thích mình, nghĩ lại thấy sao cũng không hợp lý, nếu Đường Bân không phải vì chuyện của Tần Nghệ, mà là vì...!
Mẹ của Đường Bân.

Câu rả lời này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Quả nhiên lúc đó không nên cãi nhau, hắn biết tình tình của Đường Bân, hắn nên quan sát cậu nhiều hơn để có thể giải quyết hiểu lầm chứ không phải để cắt đứt liên lạc trong suốt bốn năm.

Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân đang nằm trên giường ngoan ngoãn nhìn mình.

Hắn nghĩ Đường Bân có thể đã náo loạn một trận lớn với mẹ mình vì chuyện du học với hắn, sau cuộc cãi vã chắc hẳn cậu đã trở nên tuyệt vọng và chán nản, hắn lúc đó nên giữ bình tĩnh để hỏi rõ mọi chuyện thì tốt hơn.

Bây giờ nghĩ lại cũng có lý, có thể giải thích vì sao ngày đó Đường Bân lại tức giận như vậy, nhưng tiếc rằng hắn cũng bị cơn giận làm cho mù mắt.

"Này, con trai." Đường Bân ôm mặt Hám Thanh Châu nói: "Nghĩ gì vậy? Con đã nhìn ba ba bốn phút rồi đó."
Hám Thanh Châu mỉm cười nằm xuống ôm lấy Đường Bân: "Không có gì, ngủ thôi, ngủ ngon."
Đường Bân chớp mắt: "Con trai, nếu ba ba thích hút thuốc thì sao?"
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn vỗ vỗ mông cậu: "Ngủ đi."
"Ừm..." Đường Bân ngủ không được, cậu tối nay rất vui vẻ: "Con trai, nếu ba ba muốn cho con uống sữa thì sao?"
Hám Thanh Châu im lặng một lúc: "Tùy em."
Ngày hôm sau, khi Hám Thanh Châu tỉnh dậy, Đường Bân quả nhiên vẫn chưa rời giường, hắn cũng không đánh thức cậu.

Chẳng qua khi hắn định đi làm thì phát hiện sắc mặt cậu có chút ửng đỏ, hắn cậu mày sờ trán người kia - hơi nóng.

Hám Thanh Châu lấy nhiệt kế ra đo - sốt nhẹ 37.5 độ.

Hắn nhanh chóng gọi cho bác sĩ.

Bác sĩ nhanh chóng đến rồi kiểm tra cho Đường Bân: "Cậu ấy bị cảm lạnh.

Sốt không cao lắm nên chỉ cần chườm khăn lạnh, còn phải uống nhiều nước ấm để hạ nhiệt, sau đó nếu vẫn chưa đỡ sốt thì phải truyền nước biển."
Hám Thanh Châu nhíu mày, gió đêm trên sườn núi tối qua có chút lạnh, hơn nữa còn vận động cả một đêm...Hám Thanh Châu có chút tự trách mình.

Bác sĩ nhìn hôn ngân trên cổ Đường Bân: "Còn có, chuyện giường chiếu cũng phải biết tiết chế chút."
"Là lỗi của tôi." Hắn nói.

Chờ bác sĩ đi rồi, Hám Thanh Châu mới lấy khăn lạnh đắp lên trán cho cậu.

Đường Bân khẽ nhíu máy, từ từ mở mắt ra, cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc muốn chết, muốn nói gì đó.

Hám Thanh Châu vội vàng đút nước ấm cho cậu.

Đường Bân vừa uống vừa cắn ống hút: "Em bị sao vậy? Thật khó chịu."
Hám Thanh Châu: "Em phát sốt."
Đường Bân khụ khụ vài tiếng rồi ôm lấy eo Hám Thanh Châu, nước mắt rơi xuống.

Hám Thanh Châu bị phản ứng của Đường Bân làm cho hoảng sợ, vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành: "Sao lại khóc rồi? Em sốt không cao, lát nữa sẽ hết thôi."
Đường Bân ngẩng mặt lên, nức nở nói: "Tại sao em mang thai mà lại phát sốt?"
Hám Thanh Châu: "???"
Đường Bân dụi nước mắt vào ngực hắn: "Em không muốn sinh cục cưng, sinh đứa nhỏ rất đau."
Hám Thanh Châu lập tức hiểu ra mọi chuyện, nâng mặt lên lau nước mắt cho cậu: "Lần này là động vật gì đây, hửm?"
Đường Bâ nghe xong những lời này thì không tin được nhìn chằm chằm Hám Thanh Châu, sau đó run rẩy duỗi ngón tay ra chỉ về phía hắn: "Anh...anh là đồ cặn bã."
Hám Thanh Châu im lặng một giây sau đó mới nắm lấy ngón tay cậu: "Anh không phải một tên cặn bã, chỉ là anh quên mất thôi."
Đường Bân nghi ngờ nhìn hắn: "Quên? Chuyện này làm sao có thể quên được? Não anh chậm phát triển sao?"
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân khụ khụ sờ bụng: "Bé con, con thật khổ, ba ba của con bị chậm phát triển."

Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân tự biên tự diễn xong rồi mới nói: "Em là thỏ nhỏ Đường Bân, anh là thỏ nhỏ Hám Thanh Châu, đêm qua chúng ta đã...ừm..."
Đường Bân ngượng ngùng cắn môi: "Vì vậy nên thỏ nhỏ mang thai."
Suy nghĩ đầu tiên của Hám Thanh Châu là hiện tượng mang thai giả của loài thỏ.*
*Hiện trượng thỏ mang thai giả: Một số thỏ trải qua một thai kỳ giả bởi vì trong khoảng thời gian này, cơ thể chúng có các phản ứng giống như nó đang mang thai, mặc dù trên thực tế là không phải như thế.

Mang thai giả sẽ khiến thỏ biểu hiện hành vi làm tổ và tỏ ra ủ rũ hơn so với bình thường."
"À," Hám Thanh Châu đưa nước ấm cho Đường Bân, sau mới nói: "Mang thai phải uống nhiều nước thì cục cưng mới khỏe được."
Đường Bân nghiêng đầu: "Chỉ có tra nam mới đưa nước ấm cho người yêu mình."
Hám Thanh Châu bất lực nói: "Sao anh làm gì cũng bị coi là tra nam vậy hửm?"
Cậu suy nghĩ một chút: "Bởi vì anh lớn lên rất giống tra nam."
Được rồi, Hám Thanh Châu hiểu đây là cậu cố tình gây sự.

"Em muốn ngủ một chút nữa không?"
Đường Bân cảnh giác nói: "Em ngủ để anh đi tìm cẩu nam nhân khác sao?"
Cái quái gì vậy...!
Hám Thanh Châu: "Anh ở đây với em."
Đường Bân nghe xong mới an tâm nằm xuống, cầm lấy tay Hám Thanh Châu sờ lên bụng mình, hòi: "Anh có cảm nhận được gì không?"
Hám Thanh Châu nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Đường Bân: "Là thai máy."
Hám Thanh Châu: "Em...anh...hình như không cảm nhận được gì cả?"
Đường Bân cau mày: "Anh nói vậy là sao?"
Hám Thanh Châu nhìn xuống bụng dưới bằng phẳng của cậu, an tâm nói: "Em mới mang thai nên hẳn là không có thai máy đâu."
Đường Bân càng thêm cau mày: "Có phải anh không cảm nhận được là vì không yêu đứa nhỏ hay không?"
Hám Thanh Châu: "...cảm nhân được."
Đường Bân liếc nhìn hắn: "Cục cưng còn chưa hành hình thì sao anh cảm nhận được? Anh trả lời cho có lệ thôi đúng không?"
Hám Thanh Châu duỗi hai ngón tay ra kéo miệng cậu: "Ngủ đi.".
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 26: 26: Thỏ Nhỏ Rất Ngoan



Giữa trưa Đường Bân mới hạ sốt, cậu lập tức lấy lại tinh thần, bộ dáng tinh nghịch.

Hám Thanh Châu định đến phòng bếp nấu cháo cho cậu, nhận tiện làm vài món ăn nhẹ, vừa rửa bát xong thì nghe thấy có tiếng kêu lạch cạch trong phòng khách.

Hắn vội vàng chạy ra xem xét, thấy Đường Bân đang ngổi xổm trong một góc nhỏ, dùng xẻng đập vào tường.

Xẻng của Đường Bân có cứng cáp, lớp sơn bị rớt xuống một mảng, Hám Thanh Châu vội chạy tới cầm lấy cái xẻng trong tay: "Em làm gì vậy?"
Đường Bân giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn hắn: "Đào hố."
"Đào...đào hố?"
"Phải," Cậu nói: "Đào một cái hố cho đứa nhỏ sắp chào đời của chúng ta."
Hám Thanh Châu xoa xoa thái dương: "Em không cần đào đâu, khi nào đứa nhỏ sinh ra anh sẽ mua cho nó một cái ổ, được chứ?"
Đường Bân nghiêng đầu nhìn hắn, do dự: "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì nữa." Hám Thanh Châu kéo cậu lên, "Em vừa mới hạ sốt thôi nên đi nghỉ đi, lát nữa anh sẽ mang cơm lên, được chứ?"
"Vậy được." Đường Bân bị kéo lên rất dễ dàng thỏa hiệp, nhân tiện lè lưỡi l**m mặt hắn một cái rồi mới chịu lên lầu.

Hám Thanh Châu vuốt chỗ bị l**m qua, bật cười.

Có vẻ như thỏ nhỏ Đường Bân ngoan hơn rất nhiều.

Khi Hám Thanh Châu mang bữa trưa lên, hắn phát hiện cậu không có ở trong phòng.

Hám Thanh Châu hoảng sợ khi Đường Bân lại lén lút bỏ trốn một lần nữa, nhưng ngay sau đó hắn liền phủ nhận điều đó bởi vì cậu đã hứa là sẽ không trốn đi nữa, hắn nên tin Đường Bân mới phải.

"Đường Bân?" Hám Thanh Châu gọi.

Nhưng không ai trả lời
Hám Thanh Châu vừa mở cửa phòng tắm vừa gọi tên Đường Bân - vẫn không có ai.

Đường Bân đã đi đâu?
Hám Thanh Châu ngạc nhiê, khi hắn quay người chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ để đến tìm ở phòng khác thì đột nhiên có tiếng động phát ra từ tủ quần áo.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Hám Thanh Châu chắc chắn là mình đã nghe thấy.

Cho nên hắn quay người trở lại để mở cửa tủ quần áo - Hám Thanh Châu nhìn thoáng qua lập tức nhìn thấy Đường Bân đang ngồi xổm trong góc tủ.

Người kia ngồi xếp bằng, ngửa đầu cắn quần áo.

"Em đang làm gì vậy?"
Cửa tủ đột ngột mở ra làm Đường Bân rùng mình một cái, cậu cảnh giác nhìn Hám Thanh Châu, sau đó lao ra khỏi tủ nhảy lên giường, dùng chăn bao chính mình lại.

Hám Thanh Châu xoa lông mày, hắn biết thỏ rất dễ cảm thấy sợ hãi và thích trốn vào góc tối.

Hám Thanh Châu nhìn bóng người trên giường: "Sao anh gọi mà em không trả lời?"
Hám Thanh Châu nhận ra quả bóng trên giường đang run nhẹ sau khi nghe mình nói xong.

Hám Thanh Châu: "..."
Hắn lặng lẽ bước đến kéo chăn xuống để không làm đối phương bị ngộp.

Đường Bân quỳ trên giường, cả khuôn mặt đều vùi trong đệm mềm, toàn thân run rẩy rất đáng thường.

Hám Thanh Châu ôm cậu, vỗ vỗ lưng Đường Bân rồi mới nói: "Bay đi bay đi, không sợ nữa."
Tần suất run rẩy của Đường Bân dần giảm xuống.

Hắn vắt óc suy nghĩ: "Thỏ nhỏ ngoan, không sợ, không sợ nữa."
Sau đó Đường Bân ngẩng đầu, ôm lấy cổ Hám Thanh Châu, đáng thương nói: "Anh làm em sợ hãi."
Hám Thanh Châu nhéo nhéo thịt mềm sau gáy cậu, buồn cười nói: "Sao lại nhát gan như vậy?"
Đường Bân yếu ớt đáp: "Thỏ nhỏ rất nhát gan."
Hám Thanh Châu: "Được rồi, đừng sợ, ăn cơm thôi."
Đường Bân đưa mắt nhìn những món ăn nhẹ trên bàn, có chút không thích nói: "Nhìn không ngon miệng gì hết."
"Sau khi hạ sốt không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ được, không phải thỏ rất thích ăn rau xanh sao?"

"Nhưng nhưng..."
Hám Thanh Châu nói xong thì đưa cho cậu một quả táo: "Chờ em khỏe hơn muốn ăn gì anh sẽ nấu cái đó, được không?"
Đường Bân phồng má, có vẻ hơi tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Được."
Hám Thanh Châu đã lâu không thấy Đường Bân cư xử như vậy.

Mặc dù cơn sốt của Đường Bân đã giảm bớt nhưng Hám Thanh Châu vẫn không đến công ty vào buổi chiều, hắn chọn ở nhà cùng cậu nghỉ ngơi một thời gian.

Lúc này, Hám Thanh Châu dựa vào giường đọc sách, Đường Bân nằm trên đùi hắn dùng điện thoại.

Khi hắn cúi đầu thì có thể nhìn thấy đôi tai tròn của cậu đang gắn tai nghe bluetooth màu trắng, ánh mắt hắn dời về phía điện thoại đang phát video không phù hợp với trẻ em.

Video...không phù hợp với trẻ em?
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn không biết tại sao Đường Bân đã mất trí mà vẫn có thể tìm thấy những web đen này một cách dễ dàng như vậy.

Hám Thanh Châu im lặng một lát, nắm bàn tay đang duỗi ra của cậu: "Đường Bân, em..."
Không phải loại video này chỉ nên bí mật xem một mình thôi sao? Tại sao Đường Bân lại xem nó lộ liễu như vậy chứ?
Đường Bân cản tay hắn, có chút buồn bực: "Anh làm sao vậy?"
Hám Thanh Châu: "...Em đang làm gì vậy?"
"Học tập." Đường Bân bình tĩnh chuyển hướng màn hình cho hắn xem.

Cả người Hám Thanh Châu đột nhiên nóng rực lên: "..."
Hám Thanh Châu: "Học cái gì? Tiếng anh?"
Hắn nhớ lại đối phương từng muốn xem đĩa CD dạy tiếng anh.

Cậu kỳ quái nhìn hắn: "Cái gì tiếng anh? Nhã miệt điệp?"
Hám Thanh Châu im lặng lấy tai nghe ra khỏi tai cậu, nghĩ nghĩ vẫn nói: "Đó là tiếng Nhật."
"Em biết mà." Đường Bân nhìn hắn như một người ngốc: "Ai nói em đang học tiếng anh chứ, nói thật, Hám Thanh Châu, anh nếu không chịu học tập thì làm sao bé cưng có em trai được."
Hám Thanh Châu sững sốt trong chốc lát.

Lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác không thể tin được, cảm giác mình đã chịu sự sỉ nhục rất lớn, chưa kể câu nói này còn phát ra từ trong miệng Đường Bân.

Còn Đường Bân thì nhưng đang bàn luận về một vấn đề học thuật nào đó, ra vẻ nghiêm túc nói: "Kỹ thuật của anh rất tệ."
Hám Thanh Châu hoàn toàn im lặng, hắn từ nhỏ học tập đã giỏi giang, khía cạnh nào cũng hiểu biết, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác không tự tin.

Đường Bân: "Anh từng làm chưa?"
"Làm cái gì?" Hám Thanh Châu sau khi bối rối mới phản ứng được, nhìn Đường Bân đang nghiêm túc nói: "Quan hệ đó."
Hắn biết người Đường Bân thích là mình chứ không phải Tần Nghệ, vì vậy hắn có thể chắc chắn là cậu và Tần Nghệ chưa phát sinh quan hệ gì, nhưng hắn không chắc là cậu đã từng có quan hệ với người khác hay chưa, dù sao cách xa bốn năm, với tính cách Đường Bân, không biết đối phương đã từng quan hệ rồi hay không.

"Đường nhiên không phải!" Đường Bân trợn to mắt phủ nhận, nhân tiện nói thêm: "Em chỉ thấy heo chạy thôi!"*
*Chưa ăn thịt lợn cũng phải thấy lợn chạy = chưa từng làm gì đó nhưng đã từng thấy người khác làm.

"Anh cũng không có."
Đường Bân hoài nghi: "Thật sự không có?"
"Thật."
Đường Bân suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, nếu từng làm thì sao kỹ năng của anh lại kém như vậy được."
Hám Thanh Châu: "...Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"
Thật sự đau như muốn đâm thủng trái tim hắn.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân, sắc mặt nói: "Em nghĩ anh từng làm chuyện đó với ai sao?"
Đường Bân khịt mũi, "Anh có dan díu với tên bác sĩ ngu ngốc đó không?"
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút: "Ai?"
Đường Bân: "Anh còn giả ngu."
Hám Thanh Châu không xác định hỏi: "Vương Thời?"
Hắn nhớ cậu từng mắng Vương Thời là ngu ngốc.

"Ừm." Đường Bân đột nhiên ngồi dậy, túm lấy cổ áo hắn: "Hai người cùng nhau về nước, hắn còn đưa thư tình cho anh! Nghiêm trọng hơn là anh còn nhận nó nữa!"
Hám Thanh Châu ngẩn người: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Đường Bân nói đến đây thì rất ủy khuất, đáng thương ôm cổ hắn, nức nở nói: "Khi anh học đại học."
Hám Thanh Châu hoàn toàn không nhớ được chuyện này, nhưng hắn chợt nhận ra một điều rất quan trọng - làm sao Đường Bân lại biết chuyện này? Khi ấy hắn đang ở nước ngoài, cậu đang ở Trung Quốc, không lẽ cậu từng xuất ngoại sao? Cậu xuất ngoại làm gì?"
Trong đầu hắn chợt hiện lên một suy nghĩ: "Em, em đến trường tìm anh sao?"
Đường Bân nhớ lại liền cảm thấy tức giận cùng ủy khuất: "Ừm."
Hám Thanh Châu xoa gáy cậu an ủi: "Có thể nói cho anh biết được không?"
Đường Bân: "Anh...anh lần đó tức giận nên về sau vẫn không liên lạc với em, sau đó không nói lời nào mà xuất ngoại.

Em tức giận vô cùng nhưng rất muốn gặp anh, cho nên sau khi thi học kỳ xong thì em mờ mịt ra nước ngoài tìm tới chỗ anh, muốn đến trường nhìn anh một cái, kết quả, kết quả là...anh giữa thanh thiên bạch nhật không biết xấu hộ nhận lấy thư tình của Vương Thời! Hơn nữa, vẻ mặt của Vương Thời khi đó trông như phát xuân vậy!"
Hám Thanh Châu cuối cùng cũng nhớ ra từ trong lời nói của Đường Bân.

"Đó không phải là đưa cho anh."
Khi Hám Thanh Châu nói câu này, trong lòng cảm thấy kỳ quái, khó chịu như vừa xem một màn kịch cẩu huyết: "Là cậu ấy viết cho nữ sinh mình thích, do ngại nên mới nhờ anh đưa giúp."
Đường Bân đột nhiên ngừng lại, thậm chí còn có chút nghẹn ngào nức nở.

Hám Thanh Châu thật sự không ngờ người mà mình ngày nhớ đêm mong lúc đó lại chỉ cách mình vài mét, hắn cơ hồ có thể biết được cậu mang theo cảm giác lo lắng cùng kỳ vọng để đặt chân lên một quốc gia xa lạ, lại như thế nào mà thất vọng quay về.

Hắn lúng túng lảng tránh, không biết làm cách nào để liên lạc với Đường Bân, mà cậu cũng vậy.

Nhắc mới nhớ, chuyện của hai người giống như một câu chuyển cẩu huyết, thích nhau nhưng chịu không nói.

Hắn đột nhiên muốn biết tại sao Đường Bân lại đột ngột cầu hôn mình sau khi hắn vừa trở về Trung Quốc.*
*Tui nhầm rồi mọi người, là Đường Bân ngỏ lời cưới trước chứ hong phải Thanh Châu, sai sót quá huhu.

Hắn sợ rằng lúc đó cậu còn đang nghĩ mình đang quen Vương Thời.

Đường Bân cả đời làm chuyện gì đều rất tùy ý, bất kể hậu quả sẽ thế nào, duy chỉ có chuyện liên quan tới hắn lại rất cẩn thận trong một khoảng thời gian, sau đó lại tùy ý một lần.

Hám Thanh Châu đột nhiên nhớ ra đồ vật được tìm thấy trong xe của ba mẹ Đường Bân sau vụ tai nạn, mũi hắn có chút xót: 'Đường Bân, anh xin lỗi."
Hám Thanh Châu không biết chính mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết là tim mình rất đau.

Đường Bân đột nhiên lớn tiếng nói: "Hám Thanh Châu, anh xin lỗi cái gì? Anh thật sự đã l*m t*nh với người khác sao?!"
Những cảm xúc vui buồn bỗng chốc bị cuốn trôi.

Hám Thanh Châu giơ tay thề: "Không có."
Bảng trắng----
Điểm nóng hôm nay --- #Sốc! Một vị chủ tịch bị bạn đời chê kỹ thuật tệ, vị chủ tịch này thật sự 'không được' sao?!#
Hám Thanh Châu đứng ở tầng mười tám, trong miệng ngậm điếu xì gà, dựa vào người Đường Bân xinh đẹp (???), lạnh lùng nói: Trời lạnh rồi, cho 'điểm nóng hôm nay' đóng cửa thôi.

Điểm nóng hôm nay --- #Sốc! Vị chủ tịch không những đẹp trai mà kỹ thuật còn rất tốt, làm cho bạn đời khen không dứt miệng, ba ngày không xuống được giường.!#.
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 27: 27: Trả Túi Sữa Trứng Cho Em!



Hám Thanh Châu quả thực bị k*ch th*ch, vẫn giữ vẻ mặt trang nghiêm như vậy.

Hắn không thể nhìn thẳng vào mặt Đường Bân vì cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy vào lúc nửa đêm, Hám Thanh Châu lợi dụng lúc Đường Bân ngủ say, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Hắn ngồi trong phòng làm việc, ánh sáng phát ra từ màn hình làm Hám Thanh Châu cảm thấy hơi ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại xem loại phim này giữa một đêm khuya như bây giờ.

Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, ngón tay gõ trên bàn phim, hồi lâu sau - Hám Thanh Châu phát hiện chính mình tìm không thấy.

Hám Thanh Châu: "..."
Bây giờ trở về ngủ tiếp? Hắn cảm thấy mình khẳng định sẽ ngủ không được.

Hắn nhớ ra đĩa CD của Đường Bân hình như được đặt trên giá sách trong phòng này, hắn đứng lên nghĩ ngợi rồi bật đèn lên, kết quả không ngờ lại nhìn thấy có một góc nổi bật dưới giá sách.

Hám Thanh Châu lấy ngẫu nhiên một chiếc rồi đưa vào máy chủ.

Ba phút sau - Hám Thanh Châu ấn nút tạm dừng, xoa xoa thái dương, hắn xem không nổi, nội dùng bên trong rất chói mắt.

Hắn không hiểu vì sao Đường Bân lại thích xem thể loại này.

Nhưng nếu người ở trong thay thế là Đường Bân thì sẽ thế nào?
Đột nhiên hắn lại cảm thấy hứng thú.

Đó là video một người tự chơi với đạo cụ, sau khi Hám Thanh Châu cố gắng thay đổi thành gương mặt của Đường Bân, hắn gần như không thể xem nổi, nhưng một lúc sau, một người đàn ông khác xuất hiện trong video.

Hám Thanh Châu kịch liệt rùng mình.

Hắn phát hiện mình vô thức lại tưởng tượng gã đàn ông kia là chính mình.

Hám Thanh Châu trầm mặc nhìn máy tính vài giây rồi lập tức rút nguồn điện.

Đột nhiên cảm thấy tức giận.

Không thể xem video được nữa, lúc này hắn chỉ muốn vào phòng ngủ nhìn Đường Bân rửa mắt thôi.

Nửa đêm khuya khoắt, Hám Thanh Châu hiếm thấy mà mất ngủ, trời sắp sáng mới mê man ngủ được, còn gặp ác mộng.

Hắn mơ thấy ngày mình tốt chức hôn lễ với Đường Bân, mà bản thân hắn lại ngủ quên trong ngày đó.

Thấy sắp đến muộn, Hám Thanh Châu không kịp rửa mặt mà lo lắng chạy đến lễ đường, bám vào cửa phòng thở hổn hển hỏi Đường Bân: "Sao em không gọi cho anh?"
Đường Bân đang ngồi trên ghế quay người lại - đối phương được trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ vest trắng tim tươm tạo nên sự tương phản rõ ràng với sự lộn xộn của hắn.

Cậu nghi hoặc nói: "Hám Thanh Châu? Anh làm sao vậy? Không phải em kết hôn với anh."
Hám Thanh Châu lập tức lao vào hầm băng, không tin được muốn hỏi rõ, nhưng mở miệng rồi lại phát không ra âm thanh nào.

Người kết hôn với cậu là ai? Tần Nghệ sao?
Đường Bân nhìn chiếc ghế bên cạnh đầy hạnh phúc.

Chiếc ghế từ từ quay lại, phía trên là một đống đạo cụ.

Hám Thanh Châu lúc này mới bừng tỉnh, hắn mở mắt rồi đột ngột nhìn thấy gương mặt phóng to của Đường Bân kế bên.

Sau khi thấy hắn mở mắt, Đường Bân ngạc nhiên l**m mùi người kia, nói: "Em đói rồi."
Tim Hám Thanh Châu đập loạn xạ, ổn định mấy giây rồi mới hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn tám giờ, thỏ nhỏ đói bụng."
Hám Thanh Châu ngồi dậy, vỗ nhẹ vào đầu ép mình phải nhanh chóng tỉnh táo lại - đã lâu rồi hắn chưa dậy muộn như vậy.

Hám Thanh Châu không có thời gian nấu bữa sáng cho Đường Bân nên trên đường đi đã ghé mua một túi sữa trứng và bánh mì sandwich cho cậu.

Sau khi Đường Bân lên xe, cắn một miếng rồi mới đưa cho hắn, hỏi: "Anh muốn ăn không?"
Hám Thanh Châu nghe lời rướn người lên phía trước, chẳng qua còn chưa cắn được miếng nào Đường Bân đã nhanh chóng kéo tay về, ồm oàm một ngụm nhét hết toàn bộ vào miệng, lầm bầm nói: "Anh có sandwich rồi mà, đừng ăn nhiều như vậy, không tốt đâu."
Hám Thanh Châu bất đắc dĩ ấn ấn đầu: "Coi chừng nghẹn."
Đường Bân đột nhiên nghiêng người lên.

"Làm sao vậy?" Hám Thanh Châu hỏi, nhìn khuôn mặt phóng to của cậu.

.

Ngôn Tình Hay
Đường Bân vươn tay đặt sau đầu hắn, sau đó nâng mí mắt đối phương lên, ưu sầu nói: "Sao trong mắt anh có tơ máu vậy?"
Hám Thanh Châu theo bản năng dụi dụi mắt: "Chắc là do không ngủ được."
Cậu nghiêng đầu tò mò hỏi: "Là bởi gì sắp làm cha nên lo lắng sao?"
Hám Thanh Châu buồn cười chọc bụng: "Có thể."
Đường Bân thở dài nghe xong: "Toang thật rồi, trước đây tuy kỹ thuật kém nhưng dù sao cũng đẹp trai, bây giờ thì vừa không đẹp trai vừa không có kỹ thuật."
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn không cười nổi, Hám Thanh Châu im lặng nhìn túi sữa trứng trong bọc nilong của Đường Bân, sau đó vươn tay một cái trực tiếp nhét vào miệng mình.

Đường Bân khiếp sợ nhìn người trước mặt, ngốc ngốc sững sốt ba giây rồi mới hô lớn: "Túi sữa trứng của em! Anh trả lại đây! Nhả ra mau lên!"
Hám Thanh Châu đè lại bả vai cậu: "Ngồi yên nào, anh phải lái xe."
Đường Bân hút mũi một cái, cảm thấy rất uy khuất, rất xót xa.

Cậu nhìn về phía Hám Thanh Châu, trịnh trọng nói: "Hám Thanh Châu, em quyết định rồi, em muốn phá thai!"
Trong lúc Đường Bân lầm bầm, Hám Thanh Châu vẫn chuyên tâm nhìn đường.

Sau khi đến công ty, Đường Bân vẫn còn rất tức giận, cầm điện thoại đọc to nội dung bên trong cho Hám Thanh Châu nghe: "Mười biểu hiện hàng đầu của đàn ông kém cỏi! Điều thứ tư, với người phụ nữa của mình...à không, giành ăn với người đàn ông của mình!"
Hám Thanh Châu nghiêng đàu nhìn Đường Bân.

Cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn một cái đầy ẩn ý, thông báo: "Anh, Hám Thanh Châu, không chỉ xấu xí mà còn bất tài!"
Hám Thanh Châu mặc kệ, chỉ đưa tay lấy ra một túi sữa trứng khác nhét vào miệng cậu.

"Không cần!" Đường Bân vội vàng đem túi sữa trứng ôm chặt trong ngực, cảnh giác nhìn Hám Thanh Châu.

Hám Thanh Châu cởi dây thắt cho cậu: "Xuống xe thôi."
Đường Bân không chịu, ngưởng cổ nói: "Anh trả túi sữa trứng cho em!"
"Không trả."
"Việc này...cái đó..." Đường Bân tức giận: "Vậy thì em sẽ chết trên xe cho anh xem!"
Hám Thanh Châu không thuyết phục cậu nữa, lại nói: "Anh không có rút chìa khóa xe, có chuyện gì thì gọi cho trợ lý của anh."
Thỏ nhỏ Đường Bân cảm thấy mình bị chọc tức chết rồi.

"Này!" Đường Bân nhìn hắn rời đi, vồi vàng từ phía sau nhảy xuống, ôm lưng hắn: "Anh đi thật à?"
Hám Thanh Châu nhàn nhạt nói: "Anh vừa xấu vừa bất tài, ở lại chỉ làm chương mắt thêm thôi."
Đường Bân lập tức hiểu được, vì túi sữa trứng mà lập tức sửa miệng: "Không, không phải, anh là đẹp trai nhất, là người tốt nhất, giỏi nhất."
Hám Thanh Châu đột nhiên muốn cười nhưng vẫn cố nén khóe miệng lại.

Ngay khi Đường Bân nhảy lên lưng Hám Thanh Châu thì hắn lập tức nắm chặt lấy đùi cậu.

Đường Bân: "Em thích anh nhất, anh mua cho em thêm mấy túi sữa trứng nữa được không?"
Hám Thanh Châu đột nhiên muốn hỏi: "Vậy em thích anh hay là túi sữa trứng?"
Đường Bân ngượng ngùng.

Hám Thanh Châu không thật sự muốn biết đáp án, xốc cậu lên rồi cười mắng: "Đồ không có lương tâm, lát anh nhờ trợ lý mua cho em được chứ?"
Đường Bân dựa cằm lên vai hắn: "Em thích anh hơn."

Hám Thanh Châu sững sờ một lúc, sau đó không khỏi bật cười.

Đường Bân trong lòng thầm xin lỗi túi sữa trứng: Thực xin lỗi sữa trứng, tôi chỉ có thể nói như vậy vì một tương lai có thể tự do uống sữa trứng, hãy tha thứ cho ta.

Trợ lý nhanh chóng đi mua vài túi sữa trứng cho Đường Bân, cậu nghiêng đầu vừa cắn vừa nhìn Trương Văn đang nói chuyện với Hám Thanh Châu.

Đường Bân duỗi ngón tay nhìn thời gian, bắt đầu đếm - hai người đã nói chuyện được một phút rồi, sao vẫn chưa kết thúc vậy?
Thỏ nhỏ Đường Bân có cảm giác khủng hoảng, cảm thấy bạn đời của mình sắp bị một tiểu tam ngu ngốc cướp mất, bản thân mình sắp trở thành người cha đơn thân bơ vơ với đứa con nhỏ.

Hừm...Đường Bân nghĩ đến điều này thì rùng mình, lắc đầu phủ nhận, không được!
Đường Bân nhảy đến bên cạnh Hám Thanh Châu, sau đó cố ý đưa tay lắc lắc trước mặt Trương Văn.

Nụ cười khuôn mẫu trên gương mặt của y không hề thay đổi, hiện tại y đã quen với việc phu nhân đột nhiên lại lên cơn kích động, thậm chí ngày nào không thấy phu nhân lên cơn là cảm thấy không quen.

Hám Thanh Châu quay lại nhìn Đường Bân.

Cậu nghiêm mặt nhìn Trương Văn: "Cậu cầm một trăm vạn rồi đi đi, tôi đang mang thai con của anh ấy, hai người ở bên nhau không có kết quả đâu."
Hám Thanh Châu: "..."
Trương Văn: "..." Không, tôi vẫn chưa quen được, đây là chuyện chó má gì vậy, quá dọa người.

Hám Thanh Châu vươn tay búng trán Đường Bân: "Đừng giở trò quỷ nữa."
"Em đang nói rất nghiêm túc!"
Hám Thanh Châu: "Được rồi, em chơi điện thoại tiếp đi."
Đường Bân bĩu môi, có chút không phục mà trừng mắt nhìn Trương Văn một cái rồi mới ngoan ngoãn trở lại sôpha.

Trương Văn: "!!" Chết tiệt, tình huống gì đây, phu nhân quả nhiên lại nghe lời! Hôm nay mặt trời mọc hướng tây rồi sao?
Bảng trắng----
Đường Bân: Ngay cả tiêu đề hôm nay cũng bày tỏ được sự phẫn nộ của tôi.

Tiêu đề hôm nay --- Chấp niệm của Đường Bân với một trăm vạn..
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 28: 28: Tên Là Trứng Đen




 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 29: 29: Hạng Nhất Đầu Tiên Của Đường Bân




 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back