Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu

Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu
Chương 40: Kết quả cuối cùng



Lão Hổ nhìn thấy bước chân của đối thủ ngày càng chậm lại cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên, đối với nó lúc này, quan trọng nhất là giành được vị trí quán quân trong cuộc thi, vì vậy nó tập trung vào đích đến phía trước, dù mệt mỏi đến đâu cũng không ngừng bước chạy.

【Chẳng lẽ là do phản ứng cao nguyên?】

【Tôi nghĩ không phải, núi Côn Sơn chỉ cao 800 mét, chưa đến một ngàn, có lẽ không đến mức đó.】

【Sao tôi cảm thấy Lão Hổ sẽ thắng nhỉ?】

【Bạn nói thắng là thắng à? Giờ chỉ còn 30 mét thôi, tôi không tin nó có thể lật ngược tình thế trong quãng đường ngắn này.】

Vừa nói xong người đó đã ngay lập tức bị vả mặt bôm bốp.

An An chạy ngày càng chậm lại, ở đoạn cuối khi cách đích chỉ còn 10 mét, Lão Hổ đã vươn lên ngang hàng với nó. Đến khi gần chạm đích, Lão Hổ cuối cùng đã vượt lên dẫn đầu và giành chiến thắng.

Khán giả chứng kiến cảnh này đều phấn khích đứng dậy, dù nhiều người không có mặt trực tiếp tại hiện trường, đứng trước màn hình cũng không kìm được hoan hô, tiếng reo hò ầm ĩ vang lên.

【 Đỉnh, vậy mà lại thắng được đội Lý Nam】

【Lão Hổ quá giỏi, cuối cùng đã bứt phá mạnh mẽ.】

Đây là kết quả mà không ai dự đoán được. Mọi người đều hiểu rằng mặc dù Lão Hổ có sức mạnh đáng nể nhưng so với An An đã được huấn luyện trong vài tháng thì vẫn có phần thua kém. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng lại khiến tất cả phải ngạc nhiên. Khán giả bị cuốn hút bởi không khí trên màn hình, cảm xúc bùng nổ, nhiều người không kìm được mà đập bàn trong sự phấn khích.

Những người hâm mộ của đội Lý Nam khi thấy hình ảnh đội của Chu Thuần ăn mừng trên màn hình, tức giận đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng tìm cách biện hộ.

【Nếu An An và các bạn của nó tinh thần không tốt thì Chu Thuần làm sao có thể giành được hạng nhất?】

【Đúng vậy, vẫn còn một vòng thi đấu nữa, tôi không tin họ có thể tiếp tục thắng.】

【Nực cười, tinh thần kém là lỗi của chúng tôi chắc? Muốn trách chỉ có thể trách chúng nó đã nghỉ ngơi không tốt, thua là thua, đâu có nhiều lý do như thế!】

Mặc dù lời này không sai nhưng kết quả hiện tại khiến Lý Nam vô cùng không hài lòng về đội của hắn bao gồm cả An An. Lý Nam mặt mày nhăn nhó, cảm nhận lông xù của An An cọ vào chân mình, hắn bực tức đẩy chúng ra một cách thô bạo.

Những mối thù cũ mới cùng ùa về trong lòng hắn, cơn giận dữ mạnh mẽ thiêu đốt lý trí. Nghĩ đến vòng thi đấu tiếp theo, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn An An và các thành viên khác quay lại phòng nghỉ, chuẩn bị cho cuộc thi kế tiếp.

"Wow, Lão Hổ, cậu thật sự đã thắng An An và đội của họ!" Khuất Tử phấn khích tiến tới, đuôi vẫy liên tục trong không trung dù vẫn thua Lão Hổ nhưng không hề tỏ ra tức giận.

Trước đây nó cũng đã từng thắng nhưng chỉ có một lần duy nhất. Không ngờ Lão Hổ mới tham gia hai lần thi đấu đã có thể đè được đội của Lý Nam. Nghĩ đến cuộc thi leo trèo tiếp theo mà họ giỏi nhất, Khuất Tử bất ngờ nhận ra rằng có lẽ ngày hôm nay Lão Hổ và đồng đội sẽ giành được vị trí quán quân.

Lần thi leo trèo này đã có một chút thay đổi, trước đây đều là leo lên những cọc gỗ nhưng lần này chương trình đã tìm một vách đá trơn nhẵn, trên đó gắn những tảng đá giả để leo lên.

【Lần này chương trình đã đầu tư công phu đấy nhỉ, nếu lần lần mà không hot nữa thì là không có duyên rồi.】

【Độ cao này ít nhất cũng 3 mét, nếu rơi xuống thì sao?】

【Chỉ có 3 mét thôi, bằng chiều cao một tầng lầu, chắc không sao đâu nhỉ?】

【3 mét còn không cao à, bạn thử nhảy từ tầng hai xuống xem?】

【Thôi nào, đừng cãi nhau, chương trình đã có lót đệm bên dưới, rơi xuống cũng không sao đâu.】

Khung cảnh này giống như một cuộc sinh tồn ngoài trời khiến khán giả cảm thấy cực kỳ thú vị.

Những chú mèo giống như những con linh dương trên sa mạc, bốn chân leo lên từng tảng đá giả, cẩn thận trèo lên phía trên. Khung cảnh này khiến khán giả như đang xem một bộ phim tài liệu về động vật, chỉ khác là linh dương đã được thay thế bằng những chú mèo đáng yêu.

Thực ra đám mèo đều cảm thấy không quen với việc leo trèo trên vách đá, kể cả Lão Hổ. Giống như con người leo núi, chúng phải tìm ra những điểm chịu lực thích hợp mới có thể leo lên. Nếu như muốn lên nhanh hơn, chúng cần tự mình suy nghĩ cách leo trèo.

Khả năng leo trèo của Lão Hổ thực sự mạnh hơn An An một chút, dù cả hai đều không quen thuộc nhưng Lão Hổ vẫn leo cao hơn nửa đầu so với đối thủ.

Nhưng khi vừa leo được 2 mét, một tình huống bất ngờ đã xảy ra.

An An vốn nhanh nhẹn, bỗng thấy mắt tối sầm lại. Khi nó chuẩn bị đặt chân lên cọc gỗ thì đột nhiên hụt chân. Trong cơn hoảng loạn, hai chân trước của nó gấp gáp ôm chặt cọc gỗ, hai chân sau cố gắng đạp mạnh, tiếng kêu thảm thiết của nó vang lên ngay lập tức.

Lão Hổ phản ứng rất nhanh trong tiếng hò hét của mọi người, nó vươn một chân giữ chặt lấy cổ An An. Dù cảm thấy đau đớn vì bị cào xé nhưng Lão Hổ không buông ra.

Khuất Tử nhìn thấy cảnh tượng này, bỏ qua sự khó chịu với An An, nó cũng tới giúp đỡ. Nó dùng đầu đẩy mông của An An, cố gắng dùng sức nâng nó lên nhưng vì lực không đủ mạnh, cả hai chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên tư thế như vậy.

【Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Nhân viên mau nhanh giúp đỡ đi!】

【Sợ gì chứ? Dưới đó đã có đệm lót rồi mà.】

【Bạn nói gì vậy? Mèo đâu biết có đệm lót bên dưới nếu chúng hoảng loạn rồi va vào những tảng đá giả thì sao?】

Những bình luận lo lắng liên tục hiện lên trên màn hình.

Nhân viên chương trình cũng hoảng sợ, lập tức mang thang đến để hỗ trợ, nhưng ngay sau đó đã bị Lý Nam, với vẻ mặt lạnh lùng, ngăn cản: "Không cần giúp đỡ, để chúng tự leo lên."

Anh ta nói vậy vì anh ta đã sớm nhận ra rằng đội của mình không thể giành chiến thắng ở vòng leo trèo này.

Nhưng một khi nhân viên giúp đỡ để đưa mèo xuống cuộc thi sẽ bắt đầu lại. Nhưng nếu An An kéo dài thời gian của Lão Hổ và Khuất Tử, để các thành viên khác trong đội giành được vị trí nhất và sau đó cố gắng leo lên vị trí thứ ba thì vị trí quán quân của cuộc thi hôm nay chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta.

Những người khác thì không nghĩ như vậy, họ không lạnh lùng với mèo cưng của mình như Lý Nam. Đối với họ, vị trí quán quân không quan trọng bằng việc đảm bảo an toàn cho mèo của mình.

Vì vậy, họ khinh thường nhìn Lý Nam một cái rồi nhanh chóng tự nguyện mang thang đến vách đá để cứu mèo.

Khán giả thấy các chú mèo đã được cứu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng thái độ lạnh lùng hoàn toàn không để ý đến đám mèo của Lý Nam khiến họ cảm thấy vô cùng bức xúc, nhiều người khó chịu đồng loạt chỉ trích hắn ta trong phần bình luận.

【Lý Nam sao lại thế này? Thi đấu quan trọng đến mức không màng đến sự an toàn của mèo luôn sao.】

【Còn nói là không đi giúp đỡ chẳng lẽ đợi đến khi chúng tự rơi xuống sao?】

【Trước đây còn dựng lên hình tượng yêu mèo, tôi thấy chẳng có gì là yêu mèo cả.】

【Các người nghĩ nhiều quá rồi! Lý Nam chẳng qua là tôn trọng cuộc thi thôi nếu không thì tại sao sau khi cứu xong anh ấy lại không chơi tiếp? Nếu thật sự như các người nói, vì kết quả mà làm vậy thì tại sao anh ấy lại nhường vị trí thứ nhất và thứ hai cho hai người cuối cùng.】

【Tôi nhớ rõ là nếu nhân viên cứu lên thì phải bắt đầu lại cuộc thi. Nếu là tự rơi xuống thì sẽ không có chuyện thi lại vòng nữa.】

【Nói như vậy thì cũng đúng, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm anh ta.】

【Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mèo nhà anh ta gặp nguy hiểm như vậy, tại sao lại không đi cứu chứ? Dù có tôn trọng cuộc thi đến mấy cũng không thể bỏ qua an toàn của mèo mình.】

【Tôi không biết có phải là tôi đang suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng tôi lại nghĩ rằng dù hai người cuối cùng có đạt được vị trí thứ nhất hay thứ hai thì kết quả cuối cùng anh ta cũng không thể giành vị trí nhất. Đội của Lý Nam và đội của Chu Thuần, mỗi đội đều có một vòng đạt vị trí nhất, chỉ cần anh ta trong cuộc thi đạt vị trí thứ ba cao hơn đội của Chu Thuần thì vị trí nhất trong cuộc thi lần này chắc chắn sẽ thuộc về anh ta.】

【Từ lúc An An sắp rơi xuống cho đến khi họ muốn đi giúp đỡ chỉ có nửa phút thôi, trong thời gian ngắn như vậy có thể nghĩ được nhiều thế sao?】

【Tôi cũng cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.】

【Thôi, đừng thảo luận về chuyện này nữa, chẳng lẽ các người không thấy những con mèo đáng yêu sao? Lúc An An sắp rơi xuống, Lão Hổ và Khuất Tử đều đi giúp đỡ quả nhiên là rất ngoan ngoãn và đáng yêu.】

Thế là mọi người bắt đầu gửi những lời khen ngợi trong phần bình luận.

【Tôi đột nhiên nghĩ đến Lão Hổ và An An, một người vệ sĩ kiên định và đáng tin cậy cùng một tiểu thư cao ngạo, tôi quá thích.】

【Tôi thấy Lão Hổ và Khuất Tử cũng khá là hợp nhau, đây gọi là CP anh em.】

【Gì chứ, người phía trên thực sự thích Lão Hổ và An An sao? Bạn thực sự hiểu rõ tính cách của Lão Hổ chứ? Lão Hổ là loại tính cách kiêu ngạo và khó gần, làm sao có thể là kiểu kiên định và đáng tin cậy được.】

【Đúng vậy, dù thế nào cũng là kiểu kiêu ngạo nhưng đáng tin cậy.】

【Tôi vẫn nghĩ rằng Lão Hổ và Mạch Mạch hợp nhau hơn. Công chúa nhỏ Tam Thể cùng tướng quân Li Hoa, như vậy xứng hơn không phải sao?】

Vừa mới tranh cãi xong, không ngờ mọi người lại tiếp tục cãi nhau vì cặp đôi mà mình thích.

An An có vẻ bị hoảng sợ, nép mình bên cạnh Lão Hổ, không có chút ý định di chuyển, tinh thần có vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Hôm nay cảm ơn mọi người!"

"Gì!!" Khuất Tử ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn An An với đôi mắt mơ hồ, choáng váng nhưng nó không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng dưới lớp lông, cảm thấy thật sự không thể tin nổi.

Nó thực sự không ngờ An An cao ngạo như vậy lại có thể nói lời cảm ơn với bọn họ?!

"Wow, ngươi nói lại lần nữa đi!"

"Cút!" An An đỏ mặt, xoay người rời đi.

Lần này Khuất Tử hoàn toàn không giận dữ mà nhảy lên đầy hưng phấn. Nó cảm thấy chắc chắn là do sự hiện diện của Lão Hổ nếu không thì tại sao mấy lần thi đấu trước đó, dù có đội của Nguyên Vũ Yên cũng không thể làm An An cúi đầu.

Nó vui vẻ cọ cọ vào Lão Hổ, rồi bắt đầu tranh giành với Mạch Mạch xem ai có thể ở gần Lão Hổ hơn.

Sau khi chơi một ván giải trí, tất cả những con mèo đã hồi phục sức lực, cuộc thi leo núi lại bắt đầu. Lần này không có gì nghi ngờ, không chỉ hạng nhất thi leo núi mà vị trí thứ nhất cuối cùng cũng thuộc về đội Chu Thuần.

Lý Nam đứng cách xa họ không để ý đến những con mèo đang nỗ lực lấy lòng bên chân mình, ánh mắt âm u nhìn họ như thể đang âm mưu điều gì đó. Hắn dự định sẽ làm giống như lần trước mua hot search tiêu cực, tìm ra điểm yếu của Chu Thuần và tung ra một đòn chí mạng.

Nhưng chưa kịp thực hiện, Lý Nam, người vốn nghĩ rằng hot search tuần này sẽ là #Đội Chu Thuần lại một lần nữa giành vị trí nhất#, hoặc #An An bị rơi được Lão Hổ cứu# thì phát hiện ra rằng lần này người lên hot search lại chính là mình nhưng lại là hot search tiêu cực.

#Lý Nam sụp đổ hình tượng#.

【Chẳng phải chỉ vì chú trọng cuộc thi mà không cứu mèo nhà mình trước thôi sao? Đến mức phải lên hot search à?】

【Đúng vậy, không biết ai đã mua cái hot search này, xem xong chương trình đi rồi nói chuyện tiếp.】

【Tôi muốn nói, bạn hãy xem xong nội dung tin tức rồi hãy bình luận.】

【Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có ai tóm tắt lại không, tôi lười xem quá.】

【Một người bạn thời trung học của Lý Nam đã lên tiếng, nói rằng Lý Nam từ nhỏ đã là người có lòng ghen ghét rất mạnh. Khi một người bạn cùng lớp đạt điểm cao hơn hắn ta trong kỳ thi đại học, hắn đã mua thủy quân lan truyền tin đồn khắp nơi khiến cuộc sống đại học của người bạn đó trở nên rất tồi tệ.

Không chỉ vậy, những người bạn từ tiểu học và trung học cơ sở của hắn cũng lên tiếng, nói chỉ cần ai đạt thành tích tốt hơn hắn ta một lần sẽ bị hắn bắt nạt, bị kéo vào nhà vệ sinh tưới nước và thường xuyên bị học sinh lớp lớn hơn bắt nạt nên bạn có thể hiểu vì sao hình tượng của hắn ta sụp đổ.】

【Đúng vậy, bạn có dám tin rằng người như vậy là một người yêu mèo không? Tôi thì không dám tin.】

【Còn nói rằng không quan tâm đến cuộc thi nhưng người quan tâm đến thành tích kỳ thi giữa kỳ như vậy làm sao có thể không quan tâm đến thành tích cuộc thi này?】

【Tôi đột nhiên lo lắng cho An An và những con mèo khác, lần này An An giành vị trí thứ hai liệu về nhà có bị Lý Nam ngược đãi không?】

Nhìn thấy tin tức nóng này, Lý Nam đập mạnh chiếc ly thủy tinh trong tay, gương mặt vốn thân thiện trở nên u ám và hoảng loạn, liên lạc với thủy quân muốn tẩy trắng.

Nhưng khi nghe đối phương báo giá 500.000 nhân dân tệ, nhìn vào điện thoại còn lại 60.000 nhân dân tệ, hắn ta đã biết ——

Mình xong rồi!

Hot search này khiến Lý Nam mất đi vô số người hâm mộ, Weibo tràn ngập những lời chỉ trích, thậm chí hắn cũng không thể tiếp tục kiếm tiền từ An An và những con mèo khác nữa, coi như là trả giá cho những hành động trước đây.

Chu Thuần về đến nhà, vừa mới tắm rửa cho Lão Hổ và những con mèo khác xong thì nhận được cuộc gọi từ chương trình, nói rằng họ muốn mời anh tham gia chương trình tiếp theo nhưng anh đã từ chối. Dù sao thì lần thi đấu này anh đã không định tham gia, nên dù chương trình có nài nỉ thế nào anh cũng không muốn.

"Có lẽ những con mèo của anh sẽ muốn tham gia đấy vì có nhiều mèo có thể chơi cùng nhau mà." Chu Thuần nghe thấy lời khuyên qua điện thoại, nhìn sang Mạch Mạch đang đuổi theo Lão Hổ và liên tục ngửi, hành vi nó thể hiện rõ rằng "Huynh đệ, cậu thật thơm" khiến anh cạn lời.

Chẳng phải mùi hương của chúng đều từ một loại sữa tắm sao?

Hơn nữa, Mạch Mạch với tư cách là một kẻ "l**m cẩu*" kỳ cựu của Lão Hổ, anh không nghĩ rằng trong mắt Mạch Mạch có thể chứa thêm bất kỳ con mèo nào khác.

*"l**m cẩu" (舔狗 - "tiǎn gǒu") là một thuật ngữ trong tiếng Trung, ám chỉ những người theo đuổi một cách mù quáng và sẵn sàng làm mọi thứ vì người họ thích, dù biết rõ là không có cơ hội hoặc đối phương không có tình cảm.

"Ha ha, kẻ l**m cẩu không xứng có bạn."

Sau đó, khi đội ngũ chương trình còn đang ngơ ngác, Chu Thuần đã dứt khoát cúp điện thoại.
 
Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu
Chương 41: Siêu thoại Mạch Hổ



* "Siêu thoại" (超话, "chaohua") là một tính năng trên nền tảng mạng xã hội Weibo của Trung Quốc, tương tự như một diễn đàn hoặc nhóm thảo luận về một chủ đề cụ thể. Trong "siêu thoại," người dùng có thể thảo luận, chia sẻ thông tin, hình ảnh, video và nội dung liên quan đến chủ đề đó

Hoàng Nghi là một sinh viên năm nhất vừa thi đậu vào đại học, ngày thường rất thích xem phim và theo dõi các chương trình giải trí. Vào chủ nhật tuần trước, cô ấy bỗng nhiên yêu thích cặp đôi Lão Hổ và Mạch Mạch trong chương trình Siêu Cúp Mèo. Dù trước đây không chơi Weibo nhưng giờ cô ấy đã tham gia bình luận với người xem khác còn gia nhập vào siêu thoại CP của Mạch Hổ.

Gần đây, Mạch Hổ trở nên rất nổi tiếng, lượng người hâm mộ tuy không nhiều nhưng lại thu hút nhiều người hâm mộ lớn với sự tò mò mới mẻ. Chỉ cần vào phần siêu thoại là có thể thấy video CP đã được cắt ghép và các bài viết liên quan đến CP này.

【Mạch Hổ đáng yêu nhất: Tôi tổng kết lại một số truyện mới đọc gần đây, những ai thích có thể xem qua.】

"Oa, Tiếu Văn Văn mau xem, tôi đã chuyển tiếp cho bạn rồi này, không ngờ có cả truyện nữa!"

Cùng phòng ngủ với Hoàng Nghi còn có Tiếu Văn Văn, người đang ngủ trên giường trên. Hễ thấy gì thú vị, họ sẽ chia sẻ với nhau.

"Để tôi xem nào!" Tiếu Văn Văn nằm trên giường, vui mừng trở người.

Bài đầu tiên được đề cử có tên là 《Thanh mai trúc mã》, nhìn tên cũng đoán được nội dung chính là gì.

Câu chuyện bắt đầu tại một cửa hàng thú cưng, nơi một số con mèo cái ở riêng trong các lồng sắt khác nhau đã cùng lúc sinh ra một bầy mèo con.

【Lão Hổ khi mới sinh ra do thể trạng yếu, không được mẹ là mèo Li Hoa yêu thích nhưng nó lại không quan tâm, ngược lại rất thích dính vào chú mèo nhỏ ở lồng bên cạnh là Mạch Mạch.

Khi những chú mèo con khác đang vây quanh mẹ để bú sữa, Lão Hổ lại cắn lấy đuôi nhỏ của Mạch Mạch, vươn đôi tay nhỏ xíu của mình, giẫm lên người nó như thể coi Mạch Mạch là mẹ mình vậy.】

Hoàng Nghi đọc đến đoạn này thì cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì dễ thương nhưng tác giả không để người đọc vui lâu, ngay sau đó liền bắt đầu cốt truyện đầy bi thương.

【Một ngày nọ, một người đàn ông đến cửa hàng thú cưng, anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài ngây thơ của Mạch Mạch, anh cúi xuống trêu đùa nó, nhìn chú mèo không ngừng cọ cọ vào mình, không nhịn được hỏi: "Con mèo này bao nhiêu tiền?"

"Một ngàn đồng."

"Sao đắt thế?" Anh ta nhìn sang Lão Hổ đang bảo vệ Mạch Mạch, không ngừng gầm gừ về phía mình, liền hỏi tiếp: "Còn con này là bạn của nó à? Con này bao nhiêu?"

"Cũng một ngàn."

Người đàn ông này chính là Chu Thuần, anh vừa kiếm được một khoản tiền nhỏ sau khi hoàn thành một quảng cáo.

"Anh muốn cả hai con hay chỉ một con thôi." Nhân viên cửa hàng thấy anh ta quan tâm đến cả hai con mèo liền giấu nhẹm chuyện Lão Hổ có sức khỏe yếu, hỏi tiếp.

Chu Thuần dù kiếm được chút tiền nhưng số tiền còn lại trong tay chỉ đủ để nuôi một con mèo. Anh đành phải xin lỗi Lão Hổ đang không muốn tách rời bạn và mang theo Mạch Mạch, con mèo có duyên với mình hơn quay trở về.】

"Chết tiệt, sao Chu Thuần lại không mua cả hai chứ, sao lại chia rẽ Mạch Hổ cơ chứ!"

"Lão Hổ thật đáng thương đã không được mẹ yêu thích rồi giờ đến bạn bè cũng phải rời xa nó."

Trong ký túc xá chỉ có hai người họ nên yên tâm lớn tiếng bình luận.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng, cốt truyện sẽ còn đau lòng hơn nữa!

【"Mẹ ơi, con muốn con mèo này!" Lão Hổ yếu đuối cuối cùng vẫn bị bán đi, bán cho một đôi vợ chồng trẻ mang theo đứa con nhỏ.

Lão Hổ không biết có phải vì Mạch Mạch không còn ở bên cạnh hay không mà nó không cảm thấy sợ hãi về việc mình sắp đến một nơi xa lạ. Sau khi chiếc xe xóc nảy đưa nó đến nhà mới, nó cẩn thận bước ra khỏi lồng sắt, tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.

"Sao lại mua một con mèo về chứ, nhỡ đâu Viện Viện bị cào trầy thì sao?"

"Mẹ, là Viện Viện nhất quyết đòi mua!"

Nghe đến đây, bà ngoại vốn rất yêu thương cháu gái cũng không nói gì thêm.】

Nhìn thấy từ "cơ thể yếu ớt" xuất hiện vài lần, Hoàng Nghi bỗng có một linh cảm xấu rằng từ này chắc chắn là để mở đường cho những tình tiết đau lòng phía sau.

Quả nhiên, chưa qua được hai ngày yên ổn, Lão Hổ không biết có phải do vừa về nhà đã bị tắm rửa hay không mà mắc phải một căn bệnh nặng.

【"Không ổn rồi, tôi phải đi hỏi lại cửa hàng thú cưng tại sao lại bán cho chúng ta một con mèo bệnh." Bà ngoại nhìn số tiền 3000 đồng đã chi, tức giận nhăn mặt, vẻ khó chịu rõ rệt.

"Phải bắt cửa hàng thú cưng bồi thường tiền, nếu không bồi thường thì kiện họ."

Mang theo Viện Viện chuẩn bị đi đến bệnh viện thú y.

"Mẹ ơi, chưa mang mèo theo!"

Viện Viện rất thích chú mèo đã ở bên cạnh mình hai ngày nay.

"Mẹ sẽ mua cho con một con mới sau, con mèo này bị bệnh, phải để lại đây thôi."

Viện Viện không nhận ra câu nói này tốt hay xấu, chỉ biết rằng mình sẽ có một con mèo mới ngay lập tức nên quay đầu và nhanh chóng quên đi Lão Hổ.

Lão Hổ cứ thế bị chủ nhân của mình bỏ rơi.

Bệnh viện cũng không muốn tự bỏ tiền ra tiếp tục điều trị, họ thả nó ra công viên gần đó, để lại một ổ mèo và vài túi thức ăn rồi bỏ nó một mình giữa cái lạnh của gió đông, không ai bận tâm đến nó nữa.】

"Ôi ôi, Lão Hổ sao mà khổ thế này!" Hoàng Nghi đỏ cả mắt, nước mắt lưng tròng.

"Chết tiệt, phía dưới còn có bình luận nói vừa mua mèo về đã bị bệnh, tiêu 3000 đồng còn chưa đủ sao, không vứt bỏ nó thì còn tiếp tục tiêu tiền nữa à? Sao lại có loại người này chứ, thật kinh tởm."

"Đúng vậy, quá kinh tởm. Nếu đã không muốn chịu trách nhiệm, thì đừng mua. Đã mua thì phải chịu trách nhiệm. Sao có thể chưa suy nghĩ kỹ đã đi mua mèo, rồi còn tỏ vẻ tốt bụng mà nói là thả tự do cho nó, liệu nó có tự sống được không? Đấy là thả tự do cho nó à!"

"Chắc chắn là người đối lập với chúng ta viết những ai thích Mạch Hổ chắc chắn cũng đều thích mèo, sao có thể để lại những bình luận như thế này?"

Vì thế, Tiếu Văn Văn đã báo cáo bình luận đó.

Hai người lau nước mắt, tiếp tục đọc.

Cốt truyện sau đó vẫn rất buồn, Lão Hổ bị những con mèo khác bắt nạt, phải tìm thức ăn trong thùng rác, bệnh tật cũng chỉ có thể tự khỏi, tất cả đều khiến họ không thể cười nổi. Rõ ràng là truyện chữa lành, sao lại trở nên đau lòng thế này?

Tuy nhiên, Mạch Mạch sau đó lại xuất hiện, nó được nuôi dưỡng mập mạp, dù không nhận ra bạn chơi cùng hồi nhỏ nhưng vì đã cứu mạng nó nên Mạch Mạch vẫn thích dính lấy Lão Hổ không rời.

【"Tại sao cậu không muốn chơi với tớ?" Mạch Mạch nhìn Lão Hổ tránh xa mình, cảm thấy có chút uất ức nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiến lại gần.

"Mèo nhà và mèo hoang có gì mà chơi chứ."

Lão Hổ luôn coi thường những con mèo chỉ có thể sống nhờ con người, hễ con người không còn thích nữa, đem vứt bỏ chúng không chút mảy may thì chúng sẽ chẳng biết cách sinh tồn ngoài kia.

Nó đã thấy rất nhiều con mèo bị vứt bỏ nhưng vẫn kiên trì tin rằng chủ nhân sẽ tìm lại chúng, cuối cùng đều thất vọng và gia nhập với những con mèo hoang khác.

"Nhưng trong số con người cũng có người tốt mà."

Lão Hổ không muốn nghe những điều này, đạp lên những chiếc lá rụng, quay đầu, rời đi. Dù gì đi nữa, trải nghiệm của nó đã dạy nó rằng chỉ có thể tin tưởng chính mình.】

《Thanh Mai Trúc Mã》 kết thúc ở chương 7, Hoàng Nghi và bạn vẫn chưa thỏa mãn, buộc phải rời khỏi giao diện và chờ đến ngày mai để biết phần tiếp theo của câu chuyện.

"Mạch Mạch với Lão Hổ sao lại trở nên đối lập thế này? Không phải vậy chứ!"

"Câu chuyện này quá đau lòng, mình còn tưởng đây là truyện ngọt cơ mà."

"Chúng ta nên tìm một truyện ngọt mà đọc thôi!"

Họ không muốn khóc nữa.

Vì vậy, truyện 《Cái Đuôi Nhỏ》 đã thu hút sự chú ý của họ, đặc biệt là dòng chữ "truyện ngọt" được đánh dấu sau tựa đề, khiến họ yên tâm nhấn vào xem.

《Cái Đuôi Nhỏ》 là một câu chuyện có yếu tố kỳ ảo với bối cảnh trường học, kể về câu chuyện của Lão Hổ và Mạch Mạch sau khi họ biến thành người và bắt đầu đi học trung học.

Câu chuyện mở đầu bằng việc lớp học có một học sinh mới đến.

【"Chào mọi người, mình tên là Chu Mạch Mạch, hy vọng có thể hòa đồng với mọi người." Giọng nam sinh nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là lời giới thiệu bình thường nhưng lại mang theo cảm giác như đang làm nũng.

"Bạn học Chu, em ngồi ở hàng cuối, bên cạnh Lão Hổ được không?" Lời này vừa dứt, cả lớp học ngạc nhiên nhìn về phía cuối lớp.

Giáo viên chủ nhiệm nhắc đến Lão Hổ, một nam sinh ngồi ở hàng cuối. Cậu ấy có mái tóc ngắn đen dày, gương mặt góc cạnh và đôi mắt sắc bén đang buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không để ý ai sẽ ngồi cạnh mình.

Chu Mạch Mạch, trước ánh nhìn tò mò của các bạn, tươi cười ngồi xuống như thể cậu không hề nhận ra sự đặc biệt của vị trí đó.

"Chào bạn, mình là Chu Mạch Mạch."

Cậu thân thiện đưa tay ra với người bạn cùng bàn.

Đó là một bàn tay thon dài, trắng nõn và mịn màng, móng tay cắt gọn gàng, có thể nhận ra là một người ưa sạch sẽ và được nuông chiều từ bé.

"Thẩm Hồ." Lão Hổ chỉ giới thiệu ngắn gọn, rồi thu ánh mắt về, sau đó tiếp tục gục đầu xuống bàn.】

...

Khi chuông tan học vang lên, bạn ngồi phía trước Chu Mạch Mạch quay lại, nói nhỏ với sự phấn khích: "Bạn không biết đâu, có rất nhiều người muốn ngồi cạnh Lão Hổ đấy, thật bất ngờ khi cậu lại có cơ hội này."

"Vậy sao mọi người không ngồi cạnh cậu ấy?" Cậu tò mò hỏi.

"Còn phải hỏi sao, ai dám ngồi cạnh giáo bá chứ!" 】

"Truyện này thú vị thật, Lão Hổ lại trở thành giáo bá!"

"Nếu là truyện học đường thì chắc chắn nó phải là giáo bá, không ai có thể đánh bại được nó. Nếu nó không phải giáo bá, ai có thể là giáo bá đây?"

"Nhưng thực sự hai người rất hợp nhau, không biết vì sao nhưng mình cảm thấy Mạch Mạch có chút giống dụ thụ."

"Mình cũng cảm thấy vậy, chắc đây là một cặp lạnh lùng công và dễ thương thụ."

Họ tiếp tục đọc và phát hiện ra trong một lần học thể dục, Mạch Mạch vô tình, đột ngột mở cửa phòng thay quần áo, không cẩn thận nhìn thấy cái đuôi của Lão Hổ.

【"Cậu đến từ lúc nào?" Lão Hổ nhìn học sinh mới đang đứng dựa vào cửa phòng thay đồ, nhíu mày, hoàn toàn không có ý định che giấu cái đuôi của mình.

Đó là một cái đuôi sọc nâu, lông xù, trông cực kỳ đáng yêu trong mắt Chu Mạch Mạch. Cái đuôi khẽ đong đưa trong không trung, tiết lộ hết tâm trạng thật của hắn.

"Cậu đoán xem." Chu Mạch Mạch mở to đôi mắt trong sáng, đột nhiên tiến lại gần hơn. Đôi mắt cậu giống như nước trong veo làm Lão Hổ sợ hãi phải lui lại, áp sát vào tủ đồ phía sau.

"Tôi không đoán được, nhưng tôi mong cậu đừng nói ra ngoài."

Lão Hổ lạnh lùng nói.

"Vậy tớ được gì không?"

Chu Mạch Mạch thuận tay kéo cánh tay của Lão Hổ, ép thân hình cao lớn của cậu vào góc hẹp của phòng thay đồ.】

Ép vào tường? Sao lại là Mạch Mạch ép Lão Hổ vào tường?

Hoàng Nghi cảm thấy khó hiểu liền xem phần bình luận, mới phát hiện ra câu chuyện này ——

Mạch Mạch là công?!

【Năm Lão Hổ: Mạch Hổ, Mạch Hổ, không phải luôn là công đứng trước sao? Mình còn tưởng Mạch Mạch là công cơ!】

Câu chuyện này viết đến chương năm, các khía cạnh đều rất tốt nhưng chi tiết nào cũng làm nổi bật việc Mạch Mạch là công. Tác giả cũng hoang mang, ai mà ngờ lại viết ngược công thụ cơ chứ.

Không còn cách nào khác, người quản lý siêu thoại đành phải đổi tên, chuyển từ "Mạch Hổ" thành "Tiểu Mạch Hồ Đồ."

Thực ra, Chu Thuần cũng đang đọc truyện này, không phải vì Lão Hổ và Mạch Mạch mà vì ý tưởng Mạch Mạch phản công làm anh thấy rất vui. Trong đời thực, anh bị Mạch Mạch l**m cẩu làm cho cạn lời chẳng nhẽ giờ cũng không thể đọc truyện để ảo tưởng một chút sao?

Hơn nữa, các truyện khác đều biến anh ấy thành kẻ chia rẽ Lão Hổ và Mạch Mạch, điều này khiến anh càng thêm thích câu chuyện này bởi vì ở đây anh không chỉ không là kẻ xấu mà còn là cha ruột của Mạch Mạch.

Anh khẽ cười và v**t v* Mạch Mạch đang nằm trong lòng mình, lắng nghe tiếng gừ gừ dễ chịu. Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, từ khi rửa bát xong đến giờ anh không còn thấy bóng dáng Lão Hổ đâu nữa, rốt cuộc là nó đi đâu rồi?

Mà Mạch Mạch không quấn lấy nó nữa sao?
 
Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu
Chương 42: Thấu hiểu nội tâm



Mặt hồ trong công viên lấp lánh dưới ánh nắng chiều, từng tấm lá sen xanh biếc rung rinh trong làn gió hạ oi bức. Tiếng chim hót và tiếng ve kêu liên tục vang lên làm Lão Hổ vừa bước vào công viên đã cảm nhận rõ hương vị của mùa hè.

"Lão đại, sao ngài lại đến đây?" Vài con mèo cái nằm thư giãn trên tảng đá mát lạnh, lười biếng vẫy đuôi, không thèm để ý đến những con mèo con đang nô đùa bên dưới. Chúng tò mò về sự xuất hiện của Lão Hổ vì gần đây chúng rất ít khi thấy nó ở công viên.

"À, ta chỉ đến xem các ngươi sống thế nào thôi!" Lão Hổ đứng dưới bóng cây, do dự vẫy đuôi muốn hỏi điều gì đó nhưng lại ngại ngùng không biết bắt đầu từ đâu.

Nó là lão đại của bọn chúng, nếu bọn chúng biết nó đang rối bời vì chuyện tình cảm thì hình tượng hùng vĩ của nó chắc chắn sẽ không còn.

Đám mèo cái ngồi xổm sang một bên tiếp tục quan sát Lão Hổ.

"... Tại sao các ngươi lại muốn sinh con với mèo đực vậy?" Lão Hổ nhìn những con mèo con đang đùa giỡn dưới tảng đá hỏi.

"Chỉ là đột nhiên muốn sinh thôi."

Câu trả lời này khiến Lão Hổ không biết nên tiếp tục thế nào.

Mèo cái khi đ*ng d*c sẽ muốn giao phối. Vậy nên với bộ não nhỏ bé của chúng thì việc vì sao muốn sinh con chúng chưa từng nghĩ tới. Đúng như lời chúng nói, chỉ là đột nhiên muốn sinh thôi.

"Vậy tại sao ngươi lại chọn con mèo đực đó?"

"Con đó? Không chỉ một con đâu!"

Lão Hổ lại không biết tiếp tục thế nào.

Mèo cái không giống như con người, không có những cảm xúc và đạo đức phức tạp về tình yêu như chỉ yêu một người. Đối với mèo cái, chỉ cần con mèo đực có thể khiến chúng mang thai, thì con nào cũng được. Vì vậy, sau khi sinh con, mèo cái thậm chí không biết cha của những đứa con mình là ai.

"Thôi được, ta sẽ nói thẳng. Gần đây có một con mèo cứ quấn lấy ta, ta muốn biết làm sao để xác định liệu mình có thích nó hay không?" Lão Hổ ngượng ngùng thú nhận, dưới lớp lông dày của nó, da đã đỏ bừng vì xấu hổ khi phải nói ra điều này.

"Ồ, lão đại cũng có mèo mà mình thích à!"

"Không phải ta thích nó mà là nó thích ta!"

Những con mèo cái nhìn Lão Hổ với ánh mắt đầy thương cảm khiến Lão Hổ càng thêm xấu hổ, lớn tiếng phản bác.

"Thích à? Ta chưa bao giờ thích con mèo nào cả." Nhiều con mèo cái không phải vì thích mới giao phối với đối phương mà chỉ vì đối phương cường tráng. Chỉ khi cường tráng thì mới có thể cung cấp đủ thức ăn cho chúng trong thời kỳ mang thai.

"Em biết, có lẽ vì nó giỏi bắt chuột nên em thích nó. Nếu ngài hy vọng người bạn đời tương lai của mình có một số đặc điểm đặc biệt mà đối phương có những đặc điểm đó, thì ngài có thể phán đoán rằng ngài thích nó."

Lão Hổ thực ra vẫn chưa rõ lắm.

Trước đây, nó chỉ mong bạn đời tương lai của mình đừng cản trở khi nó đi săn là được. Nhưng bây giờ, nó mong người bạn đời của mình có thể ngưỡng mộ nó, lúc nào cũng ở bên cạnh nó, trong mắt chỉ có mình nó, chỉ khi đó nó mới cảm thấy yên tâm.

Mạch Mạch có như vậy không, nó không biết. Nó chỉ biết Mạch Mạch thích ở gần nó và thật ra---

Nó cũng không ghét hành vi đó của Mạch Mạch.

"Ta biết một cách khác để phán đoán." Nói chuyện là một con mèo già hơn các con mèo cái khác, nếu tính theo tuổi con người thì nó khoảng sáu bảy mươi tuổi.

Với kinh nghiệm của mình, nó hiểu rõ hơn những con mèo khác về tình yêu.

"Nếu mi thích nó, khi tách ra, mi sẽ không thể ngừng nghĩ về nó. Khi đối phương gặp nguy hiểm, mi sẽ lo lắng. Khi đối phương đói khát, mi sẽ chủ động chia sẻ thức ăn. Ta nghĩ đó chính là thích!"

"Tại sao thích lại phải chia sẻ thức ăn cho nó?"

"Đúng vậy, ta còn chưa đủ ăn nữa đây!"

"Tách ra thì tách ra thôi, bạn đời của ta khỏe mạnh, ta cũng không lo lắng gì cả."

Những con mèo cái ríu rít nói cũng không quấy rầy Lão Hổ đang cúi đầu suy nghĩ.

Nó nhớ lại lần trước khi gặp bọn buôn người, Mạch Mạch đã liều mình đi cứu con người khiến nó lo lắng. Nó cũng nhớ lần trước sợ Mạch Mạch không có đồ ăn nên cố ý dạy Mạch Mạch cách săn mồi. Quan trọng nhất là vừa mới tách khỏi Mạch Mạch được một giờ, nó đã có chút nhớ nhung.

Hóa ra nó thật sự thích Mạch Mạch.

Nó đột nhiên cảm thấy Mạch Mạch giống như cái hộp giấy mà nó yêu thích nhất vì Mạch Mạch mà nó sẵn sàng chiến đấu với những con mèo khác, dù phải lăn lộn trong thùng rác cũng muốn tìm lại. Trước đây có thể nó còn muốn chia sẻ với mọi người nhưng bây giờ chỉ muốn giữ riêng cho mình.

Cuối cùng, Lão Hổ cũng đã nghĩ thông suốt, không còn ngượng ngùng rụt rè, không muốn thừa nhận như trước mà vui vẻ chạy về nhà Mạch Mạch, cả người nó tỏa ra niềm vui, nóng lòng muốn nói với Mạch Mạch rằng nó đồng ý để Mạch Mạch trở thành bạn đời của mình.

"Mạch Mạch, tôi đồng ý để cậu làm bạn đời của tôi."

Mạch Mạch đang nằm trên sofa, nhàn nhã tận hưởng điều hòa thì bất ngờ bị Lão Hổ xông vào làm cho bối rối. Đôi mắt màu xanh thẳm của Mạch Mạch chớp chớp, rõ ràng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi chờ Mạch Mạch nhận ra, Lão Hổ đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng bối rối nằm xuống ở một góc khác trên sofa, mắt liên tục chớp chớp, chờ đợi phản ứng của Mạch Mạch.

Mạch Mạch tất nhiên rất phấn khích.

Nó nhảy vọt từ đầu kia của sofa qua dù có dẫm lên chân Chu Thuần cũng không để ý. Mạch Mạch dính chặt vào bên cạnh Lão Hổ, không hề có ý định rời đi: "Wow, Lão Hổ, cậu nói thật sao?"

Khi Lão Hổ ngượng ngùng gật đầu, Mạch Mạch như phát điên chạy vòng quanh Lão Hổ và không ngừng kêu lên, giống như một con sư tử trên thảo nguyên vừa giành được bạn đời, giải tỏa sự hưng phấn trong lòng.

Chu Thuần nhìn chúng với vẻ mặt ngơ ngác, tự hỏi liệu Mạch Mạch có bị điên hay không, nếu không thì tại sao lại giống như mấy con mèo bò sữa, điên điên dại dại như vậy chứ.

Khi thấy Mạch Mạch tiếp tục bỏ qua mình và không ngừng quấn lấy Lão Hổ, anh quyết định mở một buổi phát sóng trực tiếp để cho các fan thấy bộ dạng không chút tiền đồ này của Mạch Mạch.

【Trời ơi, cuối cùng cũng phát sóng trực tiếp rồi.】

【Tiểu Thuần, mi nói xem, đã bao lâu rồi mi không phát sóng trực tiếp hả? Có phải mi đã quên mất chúng ta là fan của mi rồi không?】

【Wow, Mạch Mạch thật đáng yêu còn Lão Hổ thì quá đẹp trai!】

【Sao Chu Thuần lại không nói gì chỉ để màn hình ở phía mèo thôi vậy?】

【Dù sao thì tôi cũng chỉ đến vì con mèo, nói hay không cũng chẳng sao.】

Chu Thuần cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng khi đọc những bình luận này.

【Nhưng tôi cảm thấy hôm nay Mạch Mạch có vẻ kỳ lạ.】

【Tôi cũng cảm thấy như vậy, sao lại phấn khích đến thế?】

【Có chuyện gì vui sao? Một con mèo thì còn có chuyện gì tốt chứ?】

【Không phải là "l**m" được rồi chứ? Lần này Lão Hổ không né tránh.】

【"l**m" cái gì?】

【Còn có thể "l**m" gì nữa, "l**m" Lão Hổ chứ sao!】

【Thành bạn bè sao? Tôi cảm thấy Mạch Mạch và Lão Hổ chắc chắn đã sớm là bạn bè rồi chứ.】

【Ai nói là bạn bè, là bạn trai bạn gái chứ!】

【Không phải chứ, các người thật sự nghĩ rằng Mạch Mạch đang theo đuổi Lão Hổ sao?】

【Tại sao lại không thể chứ? Bạn đã từng thấy Mạch Mạch quấn lấy con mèo nào khác chưa? Nó không phải là không có bạn bè khác nhưng tôi biết nó đối xử với bạn bè như thế nào.】

【Trời ạ, tưởng l**m cẩu đến đều là tay trắng. Không ngờ là l**m cẩu đến cuối cùng lại có được mọi thứ.】

Chu Thuần cũng cảm thấy hôm nay Mạch Mạch có chút kỳ lạ nhưng anh không nghĩ đến phương diện này của mối quan hệ này giữa hai con mèo đực, không lẽ Mạch Mạch nhà anh thật sự sắp bị cướp đi?

Lúc này, anh cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa. Ban đầu, anh chỉ muốn cho các fan thấy bộ dạng không có tiền đồ của Mạch Mạch nhưng không ngờ lý do lại là như thế này.

Không được, anh cần nghĩ ra một cách để làm Lão Hổ xấu hổ trước mặt Mạch Mạch và người xem.

Đột nhiên, anh nảy ra một ý tưởng.

"Khụ khụ, tôi định cắt móng cho Mạch Mạch và Lão Hổ, Mạch Mạch hãy đến trước để làm mẫu nào." Chu Thuần ôm Mạch Mạch vào lòng, nếu cắt cho Lão Hổ trước, anh sợ Lão Hổ sẽ đột nhiên phản kháng khi cắt móng lúc đó sẽ làm anh bị thương.

Tiếng cắt móng vang lên, Mạch Mạch ngoan ngoãn nằm trong lòng Chu Thuần, ngay cả khi bị giữ tứ chi cũng không có ý định phản kháng ngược lại còn cọ cọ vào anh làm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục khen ngợi.

【Tiểu Thuần Tử có được con mèo đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, tại sao tôi lại không có chứ?】

【Ghen tị, tại sao Mạch Mạch không thể là mèo của tôi!】

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chưa kịp ghen tị lâu thì đã bị hành động tiếp theo của Lão Hổ làm cho cười nghiêng ngả. Lão Hổ không ngoan ngoãn như Mạch Mạch, nó nhìn Chu Thuần với vẻ mặt giận dữ, lông trên người cũng dựng đứng lên, giơ móng vuốt dài và tát vào cánh tay anh, rõ ràng nó đang nghĩ anh bắt nạt Mạch Mạch.

【Haha, gặp báo ứng rồi!】

【Mèo nhà mình ngoan ngoãn thế nào cũng không quan trọng, cuối cùng không phải bị con mèo khác ôm đi mất sao.】

Móng vuốt đối với mèo rất quan trọng không chỉ giúp chúng săn mồi mà còn là vũ khí để tự vệ khi bị bắt nạt. Vì vậy, đối với người định cắt móng cho mèo, Lão Hổ không có ý định tha thứ, bất chấp anh cố gắng né tránh, nó vẫn tiếp tục tấn công.

"Mạch Mạch, tôi đây sẽ cứu cậu ra."

Lão Hổ là bạn đời của Mạch Mạch, đương nhiên phải bảo vệ Mạch Mạch, ngay cả chủ nhân của nó cũng không thể bắt nạt nó.

Chu Thuần không hiểu tại sao Lão Hổ đột nhiên tấn công anh, cơn đau từ cánh tay làm anh khó chịu mà nhăn mặt. Ban đầu, anh chỉ định để Mạch Mạch làm mẫu cho Lão Hổ nhưng chưa kịp bắt đầu cắt, anh đã bị thương.

Tưởng Lão Hổ sẽ mất mặt nhưng cuối cùng người mất mặt lại là anh. Tại sao anh lại thảm như vậy chứ?

【Sao tôi cảm thấy Lão Hổ như đang bảo vệ Mạch Mạch vậy?】

【Tôi cũng nghĩ thế, chắc chắn nó nghĩ rằng Chu Thuần đang bắt nạt Mạch Mạch bằng cách cắt móng.】

【Đối với mèo hoang, móng vuốt là quan trọng nhất nên nghĩ rằng Chu Thuần đang bắt nạt Mạch Mạch cũng không phải không có khả năng.】

【Quá tốt bụng, Lão Hổ đối xử với Mạch Mạch thật tốt!】

【Tình yêu thần tiên của mèo!】

Khi Chu Thuần đọc những bình luận này anh ấy suýt nữa bị tức đến phát khóc. Anh làm nhiều như vậy kết quả là mọi người vẫn đang khen ngợi tình yêu thần tiên của Lão Hổ và Mạch Mạch.

Anh đột nhiên quyết định không tự hành hạ bản thân nữa.

Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của fan về việc gán ghép Lão Hổ và Mạch Mạch thì anh có thể nỗ lực phát triển cộng đồng yêu thích Mạch Hổ. Nếu Mạch Mạch là công thì anh cũng không khó chấp nhận nữa.

Vì vậy, Chu Thuần quyết định làm ngay, thực hiện theo hai bước.

Đầu tiên, dùng tài khoản phụ để yêu cầu thành lập một siêu thoại về Mạch Hổ trên Weibo, và anh sẽ là chủ trì của siêu thoại này.

Sau đó, anh mời tác giả yêu thích nhất của mình là "Năm Lão Hổ" tham gia vào siêu thoại.

【Năm Lão Hổ: Từ khi phát hiện ra tôi gán ghép sai CP, không chỉ động lực viết giảm mà lượt đánh giá cũng ngày càng ít đi. Tôi đang suy nghĩ có nên viết một bộ mới hay không, mọi người nghĩ sao?】

Việc gán ghép sai cặp đôi dường như đã thực sự làm tác giả bộ này bị tổn thương lớn, cho đến bây giờ chương truyện của cô ấy vẫn dừng lại ở chương 5.

Chu Thuần nhìn tác giả đang có ý định bỏ dở câu chuyện, cắn răng và gửi cho cô ấy 500 đồng để khích lệ. Dù đối phương có muốn từ chối cũng không buông tay, thậm chí anh còn không ngại phiền hà mà khuyên nhủ cô ấy tiếp tục.

【 Tiểu Bánh Trôi: Đại đại, tôi đã lập siêu thoại Mạch Hổ, rất mong ngài tham gia. 】

Anh không tin rằng " Tiểu Mạch Hồ Đồ " có thể nổi tiếng hơn "Mạch Hổ"!
 
Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu
Chương 43: Đạo diễn phim phóng sự



Gần đây, Chu Thuần mải mê với việc xây dựng siêu thoại đến mức không còn để ý nhiều đến Mạch Mạch thậm chí không quan tâm khi chúng thường xuyên đi sớm về muộn, miễn là chúng trở về nhà là được.

Vì vậy, khi Chu Thuần lì ở nhà, Lão Hổ dẫn Mạch Mạch nằm nghỉ ngơi trên tảng đá lạnh trong công viên.

Giờ là giữa mùa hè, ngoài sáng sớm còn cảm nhận được chút gió mát thì phần lớn thời gian khác trong ngày đều nóng bức, không khí mang theo cảm giác oi ả, tiếng ve kêu liên tục tạo ra một bầu không khí ngột ngạt khắp công viên.

Lão Hổ dựa sát vào Mạch Mạch mặc dù rất nóng nhưng vẫn không có ý định rời đi. Chúng bị cơn buồn ngủ từ các con mèo khác đang nằm xung quanh lây lan, dần dần mí mắt nặng trĩu khép lại, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

"Báo cáo đại ca, em phát hiện có một người rất kỳ lạ!"

Tiếng kêu lớn của mèo vang lên từ một phía khiến Lão Hổ và Mạch Mạch giật mình tỉnh giấc. Đuôi phía sau không còn vẫy, rũ xuống đất, cho thấy tâm trạng lúc này không mấy tốt đẹp.

Kim Bảo dường như không bị ảnh hưởng bởi thời tiết nóng bức, vẫn tràn đầy năng lượng. Từ xa, nó lao tới nhìn thấy Lão Hổ và Mạch Mạch nằm trên tảng đá, không hề có ý định dừng lại, nhào thẳng về phía Lão Hổ làm bay lên một đám bụi mù khiến chúng khó chịu mà ho khan.

Lão Hổ tức giận giơ móng đánh vào Kim Bảo để trút cơn giận, sau đó quay lại giúp Mạch Mạch chải lông bị dính bụi.

Kim Bảo nghiêng đầu, nhận ra rằng Lão Hổ và Mạch Mạch ngày càng thân thiết. Trước đây không phải chưa thân thiết nhưng không giống như bây giờ, giờ trong mắt chúng chỉ có đối phương, không để ý đến ai khác.

"Người đó trông như thế nào?" Lão Hổ hỏi trong khi để Mạch Mạch l**m móng vuốt của mình.

"Đó là một người có làn đen, trên tay còn giơ một vật đen như mực, không biết để làm gì."

Vì lo lắng cho sự an toàn của địa bàn, Lão Hổ theo Kim Bảo đi vào một bụi cây gần đó.

Trong bụi cây, như Kim Bảo đã nói, có một người đàn ông trẻ tuổi với làn đen đang ngồi xổm.

Lão Hổ đứng chắn trước Mạch Mạch, hạ thấp người xuống, cẩn thận tiến lên, giống như chỉ cần người đàn ông đó có động thái gì không tốt nó sẽ lập tức xông lên cắn xé.

Nhưng người đàn ông đó chỉ nhắm cái vật đen đen trong tay vào chúng mà không làm gì thêm, giống như một cái máy, không hề nhúc nhích.

Sau một lúc giằng co, nhận thấy người này không gây nguy hiểm, Lão Hổ mới yên tâm rời đi.

Người đàn ông ngồi trong bụi cỏ tên là Diệp Tân Lương, vừa tốt nghiệp đại học và là một đạo diễn phim phóng sự. Trong thời gian học, anh ta từng quay phim phóng sự về bướm và kiến nhưng để tìm kiếm đột phá và quay một bộ phim mang ý nghĩa truyền tải tư tưởng của mình, anh ta bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh thế giới.

Hai tuần trước, khi anh ta trở về thăm gia đình đã bị thu hút bởi hot search mèo giải cứu mèo con. Sau khi suy nghĩ một tuần, anh ta quyết định quay một bộ phim phóng sự với Lão Hổ và Mạch Mạch làm nhân vật chính.

Không chần chừ, anh ta nhanh chóng mang theo trợ lý đến Thường Thành.

Không ngờ vừa đến nơi đã gặp ngay Lão Hổ và Mạch Mạch.

Vì vậy, khi Lão Hổ tiến lại gần, bất chấp nguy cơ bị cào, Diệp Tân Lương bắt đầu quay từng khoảnh khắc đáng yêu của chúng. Anh ta tin rằng những cảnh này có thể dùng để mở đầu phim phóng sự vì ai mà không thích những chú mèo đáng yêu cơ chứ!

Sau vài ngày quay phim, anh ta nhận thấy Lão Hổ và Mạch Mạch đúng như trên mạng miêu tả, rất thích giúp đỡ con người. Dù việc theo dõi những chú mèo khá khó khăn nhưng mỗi đêm khi nhìn lại cảnh quay trên máy tính, anh ta không còn cảm thấy mệt mỏi như trước.

Sáng thứ tư, đã quen với việc có người theo dõi phía sau, Lão Hổ không còn phát ra tiếng đe dọa nữa. Chúng tung tăng nhảy lên bức tường, thong thả hướng về khu phố Đại Toàn.

Mấy ngày qua, chúng đã ăn hết thức ăn nên để không bị đói, chúng đành phải đến khu phố Đại Toàn để kiếm ăn.

Buổi sáng ở khu phố Đại Toàn không đông đúc như buổi trưa nhưng các cửa hàng ăn sáng hai bên đường vẫn rất náo nhiệt. Vừa đến cửa hàng, chúng đã bị mùi thơm bay ra từ trong tiệm thu hút: mùi bột mì, trứng gà và dầu ăn bay lượn quanh chóp mũi.

Khói trắng từ lồng hấp từ từ bay lên dưới bầu trời trông rất rõ ràng khiến các chú mèo tò mò tiến gần.

"Ôi, thơm quá!" Cầu Cầu, con mèo thèm ăn nhất, sát vào ghế gỗ, không nhảy lên mà chỉ vươn cổ nhìn chằm chằm vào bánh bao và sủi cảo trên bàn, thèm đến mức nuốt nước miếng.

"Là Cầu Cầu à, ăn đi!" Những người đến đây ăn đã quen với sự hiện diện của Lão Hổ và đàn em, một tay v**t v* lông mèo và một tay kẹp bánh bao cho chúng.

Cảnh tượng này làm Diệp Tân Lương vô cùng kinh ngạc. Anh và trợ lý ngồi xổm ở một cửa hàng gần đó, giơ máy quay tranh thủ ghi lại từng hình ảnh.

Theo lý thuyết, những nơi ăn uống như thế này thường không chào đón động vật lang thang vì chủ quán sợ chúng làm phiền khách hàng hoặc trộm thức ăn. Khách hàng thì lo sợ vi khuẩn hoặc bọ chó từ những con vật này.

Vì vậy, khi chứng kiến cảnh này, anh không khỏi cảm thán rằng mình đã đến đúng nơi.

Thường Thành dường như là thiên đường lý tưởng cho những người yêu mèo, nơi con người và động vật sống hòa thuận với nhau, điều mà ít nơi nào làm được.

Chủ quán bận rộn cũng mang ra một đĩa bánh bao, cười thân thiện như đang nhìn con chấu của mình. Dù cửa hàng rất đông khách nhưng ông cũng không quên cho Lão Hổ và bạn bè của nó ăn.

Mạch Mạch vui vẻ cọ vào bàn tay thô ráp của chủ quán, ngậm lấy bánh bao rồi mang đến cho Lão Hổ. Nó không ăn trước mà ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, ra hiệu cho Lão Hổ ăn trước.

Lão Hổ không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu, dùng răng chia bánh bao trước mặt thành hai nửa.

Nhìn Mạch Mạch đang nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy mong đợi, trái tim Lão Hổ bỗng đập mạnh. Nó chậm rãi đặt một nửa bánh bao trước mặt Mạch Mạch, ngượng ngùng dời mắt nói: "Chúng ta cùng ăn nhé!"

"Được thôi!" Mạch Mạch hiểu ngay ý của Lão Hổ, đôi mắt xanh sáng lên, vui vẻ nhích lại gần Lão Hổ, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể của Lão Hổ, rồi cùng nhau cúi đầu ăn bánh bao.

Bong bống hồng bay bay trong không khí khiến những chú mèo khác như Kim Bảo còn chưa biết sự thay đổi thân phận của chúng không thể không chú ý.

"Chẳng phải vẫn còn bánh bao sao?" Kim Bảo càng thấy chúng thật kỳ lạ.

"Chắc là ăn như vậy ngon hơn?" Thiên Thiên nghi ngờ nói.

"Hay chúng ta thử xem?"

Nghe vậy, Cầu Cầu không có ý định chia phần bánh bao cho các bạn khác chỉ tò mò khi thấy Thiên Thiên đem bánh bao đã gặm được một nửa đặt trước mặt Kim Bảo rồi đưa chân chạm vào ý bảo nó ăn thử.

Kim Bảo thử một miếng, mắt mở to vì ngạc nhiên như thể vừa ăn được một món vô cùng ngon. Ngay lập tức, nó yêu cầu Thiên Thiên chia thêm cho mình một nửa.

"Có ngon không?" Thiên Thiên nhìn Kim Bảo gật đầu liên tục, trong lòng dâng lên sự mong chờ, nghĩ đến món thịt hộp mà mình đã ăn trước đó, nước miếng cũng bắt đầu chảy ra.

"Đương nhiên là ngon rồi! Lát nữa chúng ta chia nhau ăn tiếp nhé!"

Nhưng sau khi tự mình chia và ăn hết nửa chiếc bánh bao cũng không phát hiện ra có gì khác biệt. Nhìn sang thấy Kim Bảo bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trước mặt nó, ánh mắt đầy thèm thuồng còn muốn nó chia thêm cho Kim Bảo nửa chiếc bánh nữa, lúc này nó mới biết mình đã bị lừa. Tức giận Thiên Thiên vươn móng vuốt ra đánh Kim Bảo, tiếng mèo kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Kim Bảo và các chú mèo khác cảm thấy có gì đó lạ thì Diệp Tân Lương, người đang quay phim một bên cũng thấy kỳ lạ.

Trong khi rõ ràng vẫn còn thức ăn thì hai chú mèo đực lại muốn chia phần ăn với nhau, mức độ thân thiết này còn hơn cả các cặp vợ chồng mèo khác. Với trực giác nhạy bén, Diệp Tân Lương đã quay lại cảnh này, cảm thấy sau này nó sẽ có ích.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lão Hổ và các bạn thong thả nằm trên con đường lát đá, l**m móng vuốt của mình, rồi nhanh chóng hướng quay về địa bàn của mình.

Nhưng vừa rẽ vào một con ngõ nhỏ ít người qua lại, thì một người đàn ông ôm một con mèo Ragdoll chạy lao ra, hoảng hốt chạy thục mạng như thể có ai đó đang đuổi theo hắn.

Quả nhiên, không lâu sau khi người đàn ông chạy ra, một người phụ nữ mặc váy trắng chạy theo sau, hoảng loạn nhìn khắp nơi, miệng hơi mở, th* d*c. Cô liếc nhìn thấy Diệp Tân Lương đang đi theo Lão Hổ và các bạn nhưng không nói gì chỉ chạy theo hướng của người đàn ông.

【 Nhiệm vụ: Giúp đỡ Nhạc Vân cứu mèo 】

【 Độ khó: Một sao 】

【 Phần thưởng: Hai hộp đồ ăn cho mèo 】

Lão Hổ không hiểu vì sao lại có cảm giác lạ lùng. Theo lý thuyết, khi có người bắt mèo, độ khó thấp nhất cũng phải là hai sao, sao lần này lại chỉ có một sao?

Lão Hổ nghĩ mãi không ra nhưng điều đó không ngăn cản nó cùng Mạch Mạch và đàn em đuổi theo.

Chúng nhẹ nhàng nhảy lên tường chỉ mất chưa đầy một phút đã đuổi kịp người đàn ông kia. Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết từ trong lòng hắn, Lão Hổ nhảy lên đâm vào hắn khiến hắn lảo đảo ngã.

Mạch Mạch và các bạn cũng đến giúp, dùng móng vuốt cào vào cánh tay của người đàn ông khiến hắn đau đớn buông con mèo ra. Lão Hổ nghĩ rằng người phụ nữ sẽ lập tức cảm ơn chúng nhưng ngược lại,cô hét lên kinh hãi rồi vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của người đàn ông thay vì con mèo.

Tại sao lại như vậy chứ?

Lão Hổ băn khoăn nhìn con mèo Ragdoll đang run rẩy cảm thấy điều này thật kỳ lạ.

Diệp Tân Lương, dù đã quyết định không can thiệp vào hành vi của Lão Hổ và các bạn, nhưng trong tình huống này, anh đành phải chủ động tiến lên để giải thích.

"Không sao chứ!" Diệp Tân Lương đưa thiết bị cho trợ lý rồi đi lên trước với vẻ áy náy, lấy băng vết thương ra và đưa cho họ. Anh nhìn Nhạc Vân rồi chỉ vào máy quay, giải thích: "Chắc là mèo nhà tôi nghĩ có ai đó đang bắt mèo nên mới cào bạn."

Nhạc Vân không tức giận, kiểm tra một chút thấy không có vết thương nghiêm trọng liền cúi xuống bế con mèo Ragdoll lên, v**t v* bộ lông mềm mại của nó để trấn an.

"Không sao đâu, hành động của chúng tôi dễ gây hiểu lầm thôi." Đặc biệt là với những chú mèo không hiểu ngôn ngữ con người, chúng chỉ biết rằng con mèo Ragdoll đang cầu cứu chứ không biết rằng thật ra họ chỉ đang diễn cho nó xem.

Đúng vậy, toàn bộ sự việc này chỉ là một màn diễn cho mèo Ragdoll xem.

Họ làm vậy vì con mèo Ragdoll của họ rất thích trốn ra ngoài hơn nữa nhà cô ở tầng một, chỉ cần mở cửa sổ là nó có thể dễ dàng nhảy ra ngoài.

Nhạc Vân không muốn một ngày nào đó mình đột nhiên trở thành một "bà ngoại" nên đã học trên mạng theo người nhờ người khác bắt mèo rồi tự mình giải cứu. Cô nhờ em họ đến đóng vai kẻ bắt mèo, ai ngờ lại bị hiểu lầm như vậy.

Nhạc Vân không đòi Diệp Tân Lương chi phí điều trị nhưng anh vẫn gửi quà thay cho Lão Hổ và các bạn, cô cũng không từ chối nữa, dở khóc dở cười mang mèo Ragdoll của mình rời đi.

"Chẳng phải nói chỉ diễn thôi sao? Sao lại chạy nhanh thế, chị không đuổi kịp chú luôn!"

"Chị à, mèo rất thông minh, diễn qua loa thì sao nó tin được? Chị xem, bây giờ hiệu quả tốt thế này, em dám chắc sau này nó sẽ không bao giờ trốn ra ngoài nữa."

Tiếng cười đùa của Nhạc Vân dần dần nhỏ đi. Lão Hổ không hiểu ngôn ngữ con người vẫn nghĩ rằng mình vừa cứu được một con mèo mà không biết rằng tất cả chỉ là một hiểu lầm.

Hệ thống đưa ra nhiệm vụ này vì Nhạc Vân thực sự muốn có người giúp cô ngăn thằng em họ hăng hái của mình lại và mong muốn này đã được hệ thống nắm bắt, biến thành nhiệm vụ. Ai ngờ, tất cả chỉ là một màn diễn cho mèo xem.

Hệ thống chứng kiến toàn bộ sự việc, im lặng không dám nói gì sợ Lão Hổ sẽ phát hiện và báo cáo lên Chủ Thần.

Hu hu hu, nó nhất định sẽ sửa lại và không bao giờ lười biếng nữa!
 
Đội Mèo Hoang Mở Họp - Ngũ Văn Đề Điểu
Chương 44: Thân thế của Lão Hổ



【 Tình cờ gặp vài chú mèo đáng yêu, có lẽ chúng đã nghĩ rằng mình gặp phải trộm mèo. 】

Nhạc Vân đã chỉnh sửa video gốc mà mình dự định quay và đăng lên mạng, bỏ qua phần đuổi bắt giả tạo ở đầu video, tập trung vào cảnh Lão Hổ và các bạn cứu mèo.

【 Ôi, thật là đáng yêu! 】

【 Ban đầu, tôi cũng muốn thử phương pháp này. Liệu có mèo nào chạy ra cứu không nhỉ? 】

【 Nếu thực sự có mèo chạy ra cứu thì thú vị lắm. 】

【 Tôi nghĩ có thể dùng cách này để thử nghiệm. 】

【 Tôi chỉ muốn biết liệu phương pháp này có hiệu quả không? 】

【 Dĩ nhiên là có, tôi đã thử ép mèo nhà tôi ra ngoài nhưng nó không dám đi. Tuy nhiên, không nên quá cực đoan vì vẫn phải ra ngoài đi bác sĩ. Nếu mèo quá sợ hãi thì không tốt. 】

Nhạc Vân trả lời.

【 Đây chẳng phải là Lão Hổ và các bạn sao? Sau khi xuất hiện trên chương trình, chúng còn giúp đỡ con người nữa chứ. 】

【 Đúng là Đội Mèo Hoang. 】

【 Quá đáng yêu, tôi nhớ Lão Hổ và các bạn là mèo hoang, có thể nhận nuôi không? 】

【 Không cần nhận nuôi đâu, nếu không có chủ thì cứ bắt về thôi. 】

【 Lão Hổ và các bạn thuộc về tất cả mọi người, đừng bắt thật nhé. 】

【 Ngay cả khi không có chủ, Chu Thuần cũng có thể xem như là chủ của chúng mà. 】

Chu Thuần khi đang lướt xem video nhìn thấy những bình luận này đột nhiên nghĩ nếu không cho Lão Hổ và các bạn một danh phận thì lỡ chúng bị coi là mèo hoang rồi bị bắt đi thì không tốt.

【 Sao tôi lại cảm thấy Lão Hổ và các bạn có chủ rồi nhỉ? Người trong video đó là ai? Tôi thấy Mạch Mạch cũng ở đó, người đó không giống Chu Thuần. Chuyện gì đang xảy ra vậy? 】

Chu Thuần cũng cảm thấy kỳ lạ nên quyết định chút nữa sẽ đi ra công viên xem.

Nhưng chưa kịp hành động, Diệp Tân Lương đã tìm đến anh.

"Cái gì, anh muốn quay phim tài liệu về Lão Hổ và các bạn sao?"

"Đúng vậy, tôi đã nghĩ ra tên rồi, tên là 'Thế giới của Mèo'."

Diệp Tân Lương nhìn Chu Thuần, người vừa đứng bật dậy vì ngạc nhiên, với vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu khẳng định.

"Vậy anh đến tìm tôi để làm gì?" Chu Thuần cảm thấy chắc chắn không phải chỉ để nói chuyện này cho anh biết.

"Quay phim tài liệu về Lão Hổ và các bạn nên tôi cũng cần hiểu rõ về chúng và người hiểu rõ nhất về chúng có lẽ là anh." Diệp Tân Lương nhấp một ngụm trà để làm dịu họng, nói.

Diệp Tân Lương chưa quyết định thời gian quay phim cụ thể là bao lâu, mặc dù anh đã có kế hoạch chi tiết nhưng có nhiều yếu tố không thể lường trước. Anh cần quay mấy tập, nội dung mỗi tập là gì thì việc hiểu rõ về Lão Hổ và các bạn trước khi đưa ra quyết định cuối cùng là cần thiết.

"Thật ra tôi không hiểu rõ về chúng lắm. Tôi chỉ biết về Mạch Mạch thôi." Chu Thuần và Lão Hổ chỉ sống chung được khoảng bốn tháng và thời gian thực sự ở bên nhau chỉ khoảng hai tuần nên anh không hiểu chúng như Diệp Tân Lương nghĩ.

"Vậy anh có biết tính cách của Lão Hổ và các bạn như thế nào không?"

"Ừm... để tôi xem nào." Chu Thuần v**t v* tách trà trong tay, suy nghĩ về cách trả lời.

"Lão Hổ là một chú mèo có tinh thần mạo hiểm nhưng có lúc cũng rất kiêu ngạo. Kim Bảo là một con mèo nhát gan nhưng khi gặp nguy hiểm lại rất dũng cảm. Thiên Thiên thì giống như những chú mèo bò sữa khác, rất năng động lâu lâu lại phát khùng, mãi sau này tôi mới biết đó là một con mèo cái. Còn Cầu Cầu thì lười biếng, giống như mọi chú mèo hoang khác rất tham ăn."

Nghe xong, Diệp Tân Lương ngay lập tức hình dung ra cảnh các chú mèo sống chung.

"Thật ra tôi nghĩ anh rất hiểu rõ chúng đấy."

Chu Thuần ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Đúng rồi, tôi chưa nói về Mạch Mạch."

"Mạch Mạch là một chú mèo thích làm nũng, thích kết bạn, ai sờ cũng không phàn nàn và đặc biệt thích đi theo Lão Hổ."

Châu Thuần cắn răng thừa nhận rằng Mạch Mạch thích đi theo Lão Hổ, dù anh không muốn chấp nhận sự thật này.

Chẳng qua gần đây nó đã từ một con mèo "l**m cẩu" thành con mèo "l**m" thành công thôi.

Diệp Tân Lương nhớ lại cảnh quay sáng nay, nhận ra sự ghen tuông trong giọng nói của anh không thể không cười.

Chu Thuần liếc đối phương một cái, không so đo nói tiếp: "Tôi còn có ảnh của Mạch Mạch khi còn nhỏ, tôi có thể cho anh xem."

Anh lấy ra một chiếc hộp đầy album từ ngăn kéo, từ khi mang Mạch Mạch về nhà đến khi nó lớn, anh chưa bao giờ ngừng quay chụp. Và giờ thì điều này lại trở thành lợi thế cho Diệp Tân Lương.

Diệp Tân Lương lấy ra máy ảnh và chụp từng bức ảnh. Đột nhiên, anh bị thu hút bởi một bức ảnh của Mạch Mạch khi còn nhỏ.

Trong bức ảnh không chỉ có Mạch Mạch mà còn có một chú mèo li hoa, được Mạch Mạch ôm chặt trong lòng, với đôi mắt xanh biếc nhìn về nơi khác như thể không quan tâm đến xung quanh.

"Chú mèo này... trông quen quá!"

Đặc biệt là đôi mắt xanh biếc ấy, anh đã từng thấy chúng ở Lão Hổ.

"Đây không phải là lúc tôi mới nhận nuôi Mạch Mạch sao? Sao anh lại tìm thấy bức ảnh này?" Chu Thuần bừng tỉnh nhìn ảnh chụp, hoài niệm nói.

Anh nhớ lại mùa xuân năm trước, khi vừa mua được một căn nhà cũ ở Thường Thành anh đã quyết định đi mua một chú mèo con. Khi đến cửa hàng thú cưng gần đó, anh đã bị hấp dẫn bởi vẻ dễ thương của Mạch Mạch và quyết định mua nó với giá 800 đồng.

"Anh không thấy chú mèo bên cạnh này trông quen mắt sao?"

Nghe vậy, Chu Thuần mới chú ý đến chú mèo li hoa bị Mạch Mạch ôm chặt, anh cau mày nhìn đôi mắt xanh biếc và bộ lông sọc vô cùng quen thuộc.

Nhớ lại động tác dính mèo của Mạch Mạch, anh chợt lóe lên một ý tưởng, kêu lên: "Đây không phải là Lão Hổ sao?"

"Anh chắc chắn chứ?" Diệp Tân Lương chăm chú nhìn bức ảnh.

Anh nghĩ nếu đó thực sự là Lão Hổ thì nội dung phim tài liệu có lẽ cần điều chỉnh.

"Tôi chắc chắn, hoa văn trên trán Lão Hổ giống hệt trong bức ảnh này, còn đôi mắt này nữa, tôi chắc chắn không nhầm."

Chu Thuần thực sự không ngờ rằng Mạch Mạch và Lão Hổ đã có duyên với nhau từ nhỏ. Không trách tại sao Mạch Mạch lại dính Lão Hổ như vậy, hóa ra đó là thói quen từ khi còn nhỏ!

Diệp Tân Lương im lặng, không ngừng xoay tách trà trong tay, mắt nhìn xuống như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn thoáng qua Chu Thuần với ánh mắt đầy phức tạp, anh cân nhắc hỏi: "Tôi muốn điều tra thêm về quá khứ của Lão Hổ, anh có muốn đi cùng không?"

Diệp Tân Lương cảm thấy nếu Lão Hổ xuất thân từ cửa hàng thú cưng, thì chắc hẳn cũng đã từng được một gia đình mua về. Nhưng làm sao chỉ trong vòng một năm lại trở thành mèo hoang và thậm chí còn trở thành thủ lĩnh?

Trực giác mách bảo anh rằng ở đây chắc chắn có một câu chuyện.

Và anh cảm thấy câu chuyện này nhất định phải được ghi lại trong phim tài liệu của mình.

Lúc này là 3 giờ chiều, bầu trời xanh như đôi mắt của Mạch Mạch làm người ta cảm thấy vô cùng trong sáng. Họ băng qua những tòa cao ốc bận rộn và những con phố yên tĩnh, cuối cùng đến một cửa hàng thú cưng có tên là Ngải Ngải.

"Chào mừng quý khách!" Vừa khi Chu Thuần đẩy cửa kính, cảm biến của cửa phát ra âm thanh chào đón. Nhân viên cửa hàng, đang tắm cho mấy chú mèo và chó, liền vội vàng ra đón tiếp.

"Xin chào, quý khách muốn mua mèo hay chó ạ?" Nhân viên cửa hàng lau tay vào tạp dề, thân thiện tiến lại gần hỏi.

"Không, tôi không đến mua. Một năm trước tôi đã mua một con mèo tam thể ở đây, tôi muốn hỏi về chú mèo li hoa luôn bên cạnh nó đã được ai mua vậy?" Diệp Tân Lương đang quay phim ở bên cạnh nên việc trao đổi với nhân viên cửa hàng được giao cho Chu Thuần.

"Chuyện này..." Nhân viên cửa hàng hơi lúng túng, vì cửa hàng thú cưng của họ bán rất nhiều mèo mỗi năm nên cô không thể nhớ rõ ai đã mua con mèo nào.

Hơn nữa, những con mèo đã được bán trước đó chỉ ghi lại tên của người mua, làm sao cô biết được mèo tam thể nào thường xuyên đi cùng mèo li hoa nào?

Vì vậy, cô đành phải gọi trưởng cửa hàng từ đang bận rộn ra.

Trưởng cửa hàng nghe yêu cầu của họ liền từ chối thẳng thừng.

Dù cửa hàng có lưu trữ thông tin của người mua nhưng họ là một cửa hàng thú cưng nghiêm chỉnh, trừ khi là cảnh sát, nếu không không thể tùy tiện tiết lộ thông tin người mua cho người khác.

"Thực ra, chúng tôi muốn tìm người đã mua mèo vì chúng tôi vừa nhặt được một con mèo li hoa hoang. Mặc dù tôi rất muốn nhận nuôi nhưng trước tiên tôi muốn tìm chủ nhân của nó để báo tin." Chu Thuần làm bộ thở dài đầy thương cảm.

"Nhưng cũng thật khéo, khi tôi xem lại ảnh chụp mèo của mình khi còn nhỏ, tôi nhận ra mèo bên cạnh là mèo hoa mà chúng tôi đã nhặt được. Vì vậy, tôi quyết định tìm hiểu lý do vì sao nó lại bị lạc."

Chu Thuần lấy ra những bức ảnh đã chuẩn bị sẵn, với vẻ mặt khẩn cầu, hy vọng trưởng cửa hàng có thể thay đổi quyết định.

Trưởng cửa hàng cũng là người yêu quý động vật không thích thấy chúng bị vứt bỏ. Mặc dù cô không định tiết lộ thông tin người mua nhưng cô có thể cung cấp một số phương hướng.

"Mèo của bạn tên là gì, tôi sẽ tìm xem." Trưởng cửa hàng lấy ra một quyển sổ dày như hai cuốn từ điển, tra cứu đơn đặt hàng từ tháng 3 năm trước và bắt đầu xem xét cẩn thận.

Cũng không biết có phải do bọn họ có vận khí tốt hay không, từ tháng 3 năm trước đến tháng 3 năm nay, cửa hàng chỉ bán được ba con mèo hoa. Chủ cửa hàng cho rằng mèo thuần chủng có giá trị hơn nên không lai tạo thêm mèo giống mèo bản địa.

"Có một con đã được một người ở Phúc Tuệ Viên mua. Hai con còn lại đã được hai người ở khu Dương Quang mua. Các bạn có thể tự đi tìm."

Mặc dù trưởng cửa hàng đã cung cấp một số phương hướng nhưng nếu phải tự tìm thì vẫn như mò kim đáy bể, có thể sẽ mất một hai tháng cũng không thấy.

Diệp Tân Lương cũng là người thông minh, thấy trưởng cửa hàng đã bị Chu Thuần thu hút, liền giơ máy quay lên, đứng cạnh trưởng cửa hàng, cẩn thận phóng đại hình ảnh và quay chụp lại các thông tin trong quyển sổ.

Chu Thuần vội vã cảm ơn, rồi dẫn Diệp Tân Lương rời khỏi cửa hàng thú cưng Ngải Ngải.

"Có chụp được không?" Anh đã sớm phát hiện hành động của Diệp Tân Lương.

"Một người là Trương Linh Linh ở Phúc Tuệ Viên, mua vào tháng 10 năm ngoái. Một người ở khu Dương Quang, tên là Dịch Hạo mua vào tháng 5 năm ngoái. Còn một người khác ở khu Dương Quang, tên Mạnh Thư Nghị mua vào tháng 4 năm ngoái."

Diệp Tân Lương vừa nói, vừa suy tư.

Chu Thuần xem xét thời gian mua hàng để loại trừ Trương Linh Linh ở Phúc Tuệ Viên vì người ở Hoa Dân Viên đã thấy Lão Hổ vào tháng 7 năm ngoái. Vì vậy, những gia đình mua mèo hoa vào tháng 4 và tháng 5 chính là mục tiêu chính của họ.

Do đó, họ không đến Phúc Tuệ Viên nữa mà nhanh chóng đến khu Dương Quang.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back