Thông báo:" do nhiều người chọn miucam quá nên tui lại tiếp tục nha, nhưng chắc không thể 1 ngày một chương được, cách một ngày một chương tui sẽ ráng viết chăm và mong mọi người ủng hộ mình ạ)[ TRUYỆN KHÔNG CÓ THẬT, CHỈ LÀ HƯ CẤU DO TÁC GIẢ NGHĨ RA, KHÔNG THÍCH CÓ THỂ THOÁT RA]Lê Ánh Nhật 16 tuổi sinh ra trong một gia đình nông dân trong thời kỳ thực dân Pháp, dù gia đình khó khăn nhưng lại hạnh phúc vô cùng, cô là một cô gái vừa mới lớn, tính cách rất hiền lành và tốt bụng, nhưng lại lọt vào mắt xanh của một cậu hội đồng Khương có tiếng trong làng, từ đó những sóng gió bắt đầu ập đến.Khương Hoàn Mỹ 5 tuổi là con gái lớn nhà Hội đồng Khương, nhưng lại bị mẹ mình ghét bỏ, luôn tìm cớ mắng chửi nàng hành hạ nàng, dù vậy nàng lại được ba mình yêu thương.Vô truyệnTrong một lần Khương Hoàn Mỹ đi chơi mà bị những đứa bằng tuổi khác bắt nạt thì đã được Lê Ánh Nhật đi qua mà đi lại cứu vây, từ đó Lê Ánh Nhật luôn có một cái đuôi nhỏ lẻo đẽo theo sau, cha má cô cũng rất yêu thương nàng, cũng biết là má nàng chẳng hề yêu thương gì.Dù là danh con gái hội đồng nhưng quần áo trên người đã bạc màu, nhiều chỗ còn được khâu vá lại, nếu nhìn thế này chẳng ai tin nàng là con gái hội đồng Khương cả.Má nàng tên là Trang cũng là con trong một gia đình giàu có trong làng,cũng vì môn đăng hộ đối mà cưới.Cha nàng tên là Dương một cậu ấm ăn chơi có tiếng, nhưng lại không hiểu nguyên do tại sao lại cưới má Trang rồi sinh ra Khương Hoàn Mỹ.
Cha nàng không hề thích má, luôn đi sớm về khuya, né tránh má , nên khi thấy nàng được cha quan tâm thì má liền ghen tức mà hành hạ nàng, khi cha không có nhà thì má nhiều hôm không cho ăn, đói quá mà chỉ có thể ngủ để giảm bớt đi cơn đói đó.Từ khi gặp cô, Khương Hoàn Mỹ lại có cảm giác yêu thích đến lạ kỳ, chỉ cần nơi nào có Lê Ánh Nhật thì chắc hẳn có nàng.Một buổi sáng nọ, bên trong nhà hội đồng Khương, mợ cả nhà hội đồng đang ngồi khoang chân trên tấm phản bỗ đặt bên hông phòng khách, khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu giọng nói chua chát vang lên:" Con Mến đâu,sao giờ này mà vẫn chưa có đồ ăn, mày định để tao chết đói à."
Ở phía sau một giọng nói gấp gáp vang lên:" mợ ơi chờ con một chút, sắp xong rồi ạ." tay bung đồ lên gian phòng trên.Sau khi đồ ăn được mang lên, mợ cả chỉ nếm một chút thì cầm lên mà ném thẳng ra ngoài sân một tiếng" choang " vang lên khiến Khương Hoàn Mỹ đang khép nép một góc giật mình.Dĩa thịt ấy đã nằm gọn xuống đất, những miếng thịt tỏa ra mùi thơm ấy khiến cho Khương Hoàn Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dán chặt vào đó.
Từ tối qua đến giờ là nàng vẫn chưa được ăn gì cả, do hôm qua đi về muộn mà bị má phạt nhịn đói, một góc áo đã bị nàng nắm cho nhăn nhúm lại.Con Mến thấy sự tức giận của mợ Trang mà run rẩy, quỳ mạnh xuống nền đá lạnh, nước mắt bắt tuôn ra , chấp tay cầu xin:" bà ơi, con... con...." chưa để con Mến nói thì Bà Trang đã lên tiếng quát:" MÀY NẤU THẾ NÀY ĐỊNH GIẾT TAO VÌ MẶN À, BÂY ĐÂU LÔI NÓ RA NGOÀI SÂN ĐÁNH HAI MƯƠI GẬY!"
Con Mến nghe đến đây nước mắt càng rơi nhiều hơn, đầu đập mạnh xuống đất mà cầu xin:" con...xin ... mợ tha...cho con....con xin mợ...." trán lúc này đã bị dập đến bật máu,ánh mắt mợ Trang lúc này sự khinh thường, mà ghê tởm càng rõ.Từ sau nhà, hai người thanh niên một gầy, một cao chạy lên, kéo con Mến ra ngoài sân, đòn đánh bắt đầu rơi xuống thân thể gầy gò của nó, sau khi đánh xong con Mến nằm thoi thóp, thở không ra hơi khuôn mặt đã bị nước mắt che lấp, máu thấm đẫm tấm áo bà ba cũ kỹ.Khương Hoàn Mỹ không dám chứng kiến cảnh tượng này, tay che tai và mắt lại , nước mắt bắt đầu rơi.
Con Mến là người thương nó nhất, nhiều hôm còn giấu đồ ăn cho nàng, cũng là nó vá lại những chỗ bị rách trên bộ đồ của nàng, mà bây giờ Khương Hoàn Mỹ chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn nó bị đánh đến gần chết.Má nàng sau khi làm xong việc của mình thì đi ra ngoài, sau khi thấy má đã khuất bóng, nàng mới dám chạy lại phía con Mến đang nằm hấp hối đó, một người thanh niên vừa đánh nó đã chạy vào bên trong lấy lá cầm máu cho nó, nói thật thì chẳng hề muốn đánh con Mến chút nào nhưng vì mệnh lệnh của mợ cả nếu chúng nó không làm thì người bị tiếp theo sẽ là chúng nó.Con Mến được thằng Tèo đỡ xuống nhà sau, nàng thì chạy theo sau, con Mến được đặt trên tấm tre, bà Thu thấy vậy lấy nắm lá mà thằng Bờm hái , giã nhỏ mà đắp lên miệng vết thương, sau khi xong xui thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Bà Thu:" cô Mỹ à, cô lên nhà đi không mợ lại la rầy bọn tôi."
Vậy là Khương Hoàn Mỹ lủi thủi đi lên, trong nhà lúc này chẳng còn ai, nàng bước ra ngoài bước những bước vô định mà chẳng biết nàng đang đi đâu, khi nàng hoàn hồn thì đã đứng trước nhà Lê Ánh Nhật, căn nhà trang đã đóng chặt chứng tỏ là nhà không có ai, nàng lại bước đi đến bên một góc cây lớn mà ngồi xuống.
Hết chương 1
Tác giả:" vậy trước đi, nào 10 lượt thích tui ra tiếp🙁) vậy có tham lam quá không dù gì cũng là chuyện mới.
Thoi kệ.