Tâm Linh [ MiuCam- CamMiu] Tình & Máu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400097979-256-k414998.jpg

[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Tác giả: MyTrn118
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

TRUYỆN KHÔNG PHẢI THẬT, CHỈ LÀ DO TÁC GIẢ TỰ TẠO VÀ TƯỞNG TƯỢNG Tags: cammiuexshmiucam​
 
[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Chương 1 : khởi đầu


Thông báo:" do nhiều người chọn miucam quá nên tui lại tiếp tục nha, nhưng chắc không thể 1 ngày một chương được, cách một ngày một chương tui sẽ ráng viết chăm và mong mọi người ủng hộ mình ạ)[ TRUYỆN KHÔNG CÓ THẬT, CHỈ LÀ HƯ CẤU DO TÁC GIẢ NGHĨ RA, KHÔNG THÍCH CÓ THỂ THOÁT RA]Lê Ánh Nhật 16 tuổi sinh ra trong một gia đình nông dân trong thời kỳ thực dân Pháp, dù gia đình khó khăn nhưng lại hạnh phúc vô cùng, cô là một cô gái vừa mới lớn, tính cách rất hiền lành và tốt bụng, nhưng lại lọt vào mắt xanh của một cậu hội đồng Khương có tiếng trong làng, từ đó những sóng gió bắt đầu ập đến.Khương Hoàn Mỹ 5 tuổi là con gái lớn nhà Hội đồng Khương, nhưng lại bị mẹ mình ghét bỏ, luôn tìm cớ mắng chửi nàng hành hạ nàng, dù vậy nàng lại được ba mình yêu thương.Vô truyệnTrong một lần Khương Hoàn Mỹ đi chơi mà bị những đứa bằng tuổi khác bắt nạt thì đã được Lê Ánh Nhật đi qua mà đi lại cứu vây, từ đó Lê Ánh Nhật luôn có một cái đuôi nhỏ lẻo đẽo theo sau, cha má cô cũng rất yêu thương nàng, cũng biết là má nàng chẳng hề yêu thương gì.Dù là danh con gái hội đồng nhưng quần áo trên người đã bạc màu, nhiều chỗ còn được khâu vá lại, nếu nhìn thế này chẳng ai tin nàng là con gái hội đồng Khương cả.Má nàng tên là Trang cũng là con trong một gia đình giàu có trong làng,cũng vì môn đăng hộ đối mà cưới.Cha nàng tên là Dương một cậu ấm ăn chơi có tiếng, nhưng lại không hiểu nguyên do tại sao lại cưới má Trang rồi sinh ra Khương Hoàn Mỹ.

Cha nàng không hề thích má, luôn đi sớm về khuya, né tránh má , nên khi thấy nàng được cha quan tâm thì má liền ghen tức mà hành hạ nàng, khi cha không có nhà thì má nhiều hôm không cho ăn, đói quá mà chỉ có thể ngủ để giảm bớt đi cơn đói đó.Từ khi gặp cô, Khương Hoàn Mỹ lại có cảm giác yêu thích đến lạ kỳ, chỉ cần nơi nào có Lê Ánh Nhật thì chắc hẳn có nàng.Một buổi sáng nọ, bên trong nhà hội đồng Khương, mợ cả nhà hội đồng đang ngồi khoang chân trên tấm phản bỗ đặt bên hông phòng khách, khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu giọng nói chua chát vang lên:" Con Mến đâu,sao giờ này mà vẫn chưa có đồ ăn, mày định để tao chết đói à."

Ở phía sau một giọng nói gấp gáp vang lên:" mợ ơi chờ con một chút, sắp xong rồi ạ." tay bung đồ lên gian phòng trên.Sau khi đồ ăn được mang lên, mợ cả chỉ nếm một chút thì cầm lên mà ném thẳng ra ngoài sân một tiếng" choang " vang lên khiến Khương Hoàn Mỹ đang khép nép một góc giật mình.Dĩa thịt ấy đã nằm gọn xuống đất, những miếng thịt tỏa ra mùi thơm ấy khiến cho Khương Hoàn Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dán chặt vào đó.

Từ tối qua đến giờ là nàng vẫn chưa được ăn gì cả, do hôm qua đi về muộn mà bị má phạt nhịn đói, một góc áo đã bị nàng nắm cho nhăn nhúm lại.Con Mến thấy sự tức giận của mợ Trang mà run rẩy, quỳ mạnh xuống nền đá lạnh, nước mắt bắt tuôn ra , chấp tay cầu xin:" bà ơi, con... con...." chưa để con Mến nói thì Bà Trang đã lên tiếng quát:" MÀY NẤU THẾ NÀY ĐỊNH GIẾT TAO VÌ MẶN À, BÂY ĐÂU LÔI NÓ RA NGOÀI SÂN ĐÁNH HAI MƯƠI GẬY!"

Con Mến nghe đến đây nước mắt càng rơi nhiều hơn, đầu đập mạnh xuống đất mà cầu xin:" con...xin ... mợ tha...cho con....con xin mợ...." trán lúc này đã bị dập đến bật máu,ánh mắt mợ Trang lúc này sự khinh thường, mà ghê tởm càng rõ.Từ sau nhà, hai người thanh niên một gầy, một cao chạy lên, kéo con Mến ra ngoài sân, đòn đánh bắt đầu rơi xuống thân thể gầy gò của nó, sau khi đánh xong con Mến nằm thoi thóp, thở không ra hơi khuôn mặt đã bị nước mắt che lấp, máu thấm đẫm tấm áo bà ba cũ kỹ.Khương Hoàn Mỹ không dám chứng kiến cảnh tượng này, tay che tai và mắt lại , nước mắt bắt đầu rơi.

Con Mến là người thương nó nhất, nhiều hôm còn giấu đồ ăn cho nàng, cũng là nó vá lại những chỗ bị rách trên bộ đồ của nàng, mà bây giờ Khương Hoàn Mỹ chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn nó bị đánh đến gần chết.Má nàng sau khi làm xong việc của mình thì đi ra ngoài, sau khi thấy má đã khuất bóng, nàng mới dám chạy lại phía con Mến đang nằm hấp hối đó, một người thanh niên vừa đánh nó đã chạy vào bên trong lấy lá cầm máu cho nó, nói thật thì chẳng hề muốn đánh con Mến chút nào nhưng vì mệnh lệnh của mợ cả nếu chúng nó không làm thì người bị tiếp theo sẽ là chúng nó.Con Mến được thằng Tèo đỡ xuống nhà sau, nàng thì chạy theo sau, con Mến được đặt trên tấm tre, bà Thu thấy vậy lấy nắm lá mà thằng Bờm hái , giã nhỏ mà đắp lên miệng vết thương, sau khi xong xui thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Bà Thu:" cô Mỹ à, cô lên nhà đi không mợ lại la rầy bọn tôi."

Vậy là Khương Hoàn Mỹ lủi thủi đi lên, trong nhà lúc này chẳng còn ai, nàng bước ra ngoài bước những bước vô định mà chẳng biết nàng đang đi đâu, khi nàng hoàn hồn thì đã đứng trước nhà Lê Ánh Nhật, căn nhà trang đã đóng chặt chứng tỏ là nhà không có ai, nàng lại bước đi đến bên một góc cây lớn mà ngồi xuống.

Hết chương 1

Tác giả:" vậy trước đi, nào 10 lượt thích tui ra tiếp🙁) vậy có tham lam quá không dù gì cũng là chuyện mới.

Thoi kệ.
 
[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Chương 2: bát cơm trắng!


Ngồi bên gốc cây, không biết từ lúc nào mà Khương Hoàn Mỹ đã rơi vào giấc mộng, đang hiu hiu thì cảm nhận có một người đang gọi tên mình, nàng giật mình tỉnh giấc.

Khuôn mặt Lê Ánh Nhật phóng to trước mặt:" sao em ngủ ở đây vậy?"

Khương Hoàn Mỹ ấp úng:" em ...em ..."

đang định nói thì tiếng bụng kêu, đánh trống không ngừng lời định nói ra cũng nghẹn lại ở cổ học.Lê Ánh Nhật cười cười tìm trong giỏ tre lấy ra một tiếng bánh, đưa ra trước mặt nàng, ngửi được mùi thơm từ đồ ăn, nước miếng không tự chủ mà nuốt vài ngụm, ánh mắt dán chặt vào chiếc bánh rán đang bốc khói nhè nhẹ kia.Lê Ánh Nhật đưa vào tay Khương Hoàn Mỹ mà nói:" cho em đó, em ăn đi."

Khương Hoàn Mỹ:" chị cho em thật sao ..ạ."

Lê Ánh Nhật:" ừm, mà sao em lại ngủ ở đây vậy?"

Khương Hoàn Mỹ cắn bánh vừa nhai vừa cố gắng trả lời:" em cũng không biết nữa."( vì sao nàng là con của hội đồng mà cô lại dám xưng hô như vậy, vì là gọi kiểu kia nàng không chịu nên cả hai đã ra giao kèo là nếu chỉ có hai người thì nói chị em bình thường còn có người khác thì cô phải xưng hô kiểu kia.)Lê Ánh Nhật:" em chưa ăn gì mà sao ra ngoài đây vậy?"

Khương Hoàn Mỹ hồn nhiên nói:" má em đổ hết rồi ạ."

Lê Ánh Nhật nghe thấy đứa bé trước mặt cô có thể nói bình tĩnh như vậy lòng dâng lên sự xót xa, còn nhỏ như vậy lại chẳng được má mình yêu thương, nói thật nàng còn khổ hơn cả người ở đợ.Lê Ánh Nhật:" em về đi, ngủ ở đây nguy hiểm lắm, giờ chị phải về nhà cất đồ rồi còn phải ra đồng phụ giúp cha má nữa."

Khương Hoàn Mỹ:" cho em theo với được không ạ?"

Lê Ánh Nhật:" không được đâu, ngoài đó nắng nôi, em mà có mệnh hệ gì cậu Khương sẽ trách tội mất."

Nghe thấy mình không được đi mà nàng buồn đi hẳn, lúc này Khương Hoàn Mỹ chẳng dám về nhà lúc nào, lỡ may gặp má thì cũng không yên.Khương Hoàn Mỹ nắm lấy áo của cô mà nài nỉ:" cho em đi với, em sẽ kiếm chỗ mát chơi, không làm gì đến chị đâu ạ."

Bị một đứa trẻ dễ thương trước mặt, Lê Ánh Nhật cũng mềm lòng mà dẫn nàng theo, sau khi về nhà cất đồ, một lớn một nhỏ đi ra ngoài ruộng, nàng thì được ở trên đường đất gần gốc cây chơi còn cô thì xuống làm ruộng.Ruộng này cũng là gia đình cô mướn làm thuê cho nhà hội đồng, nên đến khi thu hoạch hơn một nữa ruộng đều phải cống nộp thuế cho hội đồng, còn lại cũng chẳng đủ ăn qua ngày.Làm quần quật đến trưa, thì Lê Ánh Nhật phải về nhà chuẩn bị cơm nước để cha má có thể về ăn luôn mà không phải chờ đợi, cô bước lên người mồ hôi mồ kê thấm đẫm áo bà ba nâu bạc màu, tóc với mồ hôi dính hết vào mặt, bước được lên đường đất Lê Ánh Nhật thở không ra hơi, nhưng cũng không vì vậy mà chậm trễ, mà bước về nhà.Khương Hoàn Mỹ vẫn như cái đuôi nhỏ không chịu rời, bây giờ cũng đã giờ tỵ nắng càng lúc càng lên cao, cảm giác nóng rát xuyên qua lớp áo.Lê Ánh Nhật:" trưa rồi, em về đi không cha má la đó."

Khương Hoàn Mỹ nghe vậy thì cũng đành ngậm ngùi chấp nhận đi về, thật sự nếu giờ mà không về chắc chắn lại bị má la rầy cho coi.Vừa mới đến gần cổng thì đã thấy má đang nói chuyện với ai trong gian phòng khách, cười nói rôm rả, Khương Hoàn Mỹ rón rén từng bước đi sang đường bên hông mà chui tọt vào buồng của mình, phòng của nàng không được ở bên nhà trên mà nằm lẻ loi giữa gian phòng trên mà gian dưới, bên trong cũng rất thô sơ chỉ có một chiếc giường mà một chiếc tủ đã chuyển màu theo thời gian, Khương Hoàn Mỹ lấy một bộ đồ khác đi thẳng ra phía sau mà dội nước thay bộ quần áo trên người ra, nhanh chóng mặc bộ khác vào.Mợ Trang luôn là kiểu người sạch sẽ thấy nàng người mồ hôi mồ kê như vậy, lỡ may chọc vào chỗ nào đấy lại bị nhịn thì chắc nàng chết mất, má cùng bạn đang ăn trên gian nhà trên nhưng Khương Hoàn Mỹ lại không dám lên, chỉ khi có cha ở nhà thì nàng mới được ngồi trên đó ăn còn không thì chỉ có thể ăn dưới bếp, chừng nào mà má đã ăn xong thì mới đến lượt nàng dùng bữa.Sau một khoảng thì gia nhân trong nhà mới bung đồ xuống bên trên đã chẳng còn thứ gì, con Mến dù sáng mới bị đánh nhưng cũng chẳng dám lười biếng làm việc quần quật ở phía sau, đau cũng phải cắn răng mà chịu đựng.Bà Thu thấy nàng vẫn chưa ăn gì mà cũng chẳng còn gì để ăn thì đành bới tạm cho nàng một bát cơm trắng trộn cùng mỡ lợn đưa cho nàng, nàng cầm lấy không một chút than vãn mà ăn ngấu nghiến, nhìn nàng ăn ngon lành như vậy những gia nhân xung quanh cũng thương xót cho số phận nàng, dù sinh ra là con nhà hội đồng nhưng lại còn khổ sở hơn cả người ở đợ trong nhà.

Hết chương 2TG: ý là tính 20 lượt thích thì ra mà nhớ lại mình chỉ là một TG quèn mà đòi hỏi hơi cao, mới có một chương thì sao mà người khác có hứng thú mà đọc nên mới có chương của ngày hôm nay)Lịch ra truyện nè:" 3-5-7 nha thỉnh thoảng thì tui có lười chút thì nó sẽ lệch nhẹ nhưng sau lại trở lại bình thường.
 
[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Chương 3:Cha về


Sau vài hôm thì cha nàng cũng đã về nhà, vừa về đã ôm chầm lấy Khương Hoàn Mỹ mà bế lên, mợ Trang càng nhìn cảnh này mà ghét bỏ ra mặt, thấy được ánh mắt của má, nụ cười trên môi cũng dần tắt, ánh mắt lảng tránh mà trườn xuống người cha.Khương Hoàn Mỹ:" thả con xuống đi."

Cậu Dương:" cha có mua bánh cho con nè." lục lọi trong túi xách ta một hộp bánh quy đưa ra trước mắt nàng.Nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt dán chặt vào nó không rời, nhưng Khương Hoàn Mỹ lại chưa dám nhận mà dè dặt hỏi:" cha cho con thật sao ạ?"

Thấy được sự đồng ý từ cha mình, nàng mới dám vươn tay nhận lấy rồi xin phép đi ra ngoài chơi, những hành động trước mắt đều được thu hết vào tầm mắt của mợ Trang lòng thầm nghĩ:" nó thì còn được quà, vậy mà tui làm vợ lại chẳng được gì?!"

Cậu bước vào trong không thèm hỏi han gì mà đi thẳng lên phòng, khiến mợ tức càng thêm tức, không biết xả giận ở đâu, vậy là mợ cũng đi ra ngoài chơi với bạn.Nàng hấp tấp chạy nhanh đến nhà Lê Ánh Nhật, lúc này chắc cô vẫn đang ở ngoài ruộng nên nhà vẫn đang còn đóng chặt, Khương Hoàn Mỹ ôm hộp bánh ngồi bên cạnh góc cây gần nhà cô mà đợi.Thật sự lúc này nàng rất muốn ăn những chiếc bánh đang ôm trong lòng, nhưng có gì đó thôi thúc muốn chờ Lê Ánh Nhật về rồi cùng ăn.Sau một lúc thì cũng thấy bóng người cao cao, dáng mảnh khảnh đi đến vừa nhìn thấy ánh mắt buồn ngủ của Khương Hoàn Mỹ cũng sáng bừng, ngồi bật dậy mà chạy đến.Lê Ánh Nhật: " sao em lại ở đây?"

Khương Hoàn Mỹ cười khì khì:" em có thứ cho chị nè."

Để lộ hộp bánh to đang được nàng ôm lấy, nhìn vỏ bên ngoài cũng rất thấy rất mắc tiền rồi.Lê Ánh Nhật lắc đầu:" em để mà ăn đi cái này mắc tiền lắm đó."

Khương Hoàn Mỹ:" không sao đâu chị là bạn của em mà, em cho chị ."

Thấy nàng cứng đầu nói mãi không nghe, Lê Ánh Nhật cũng đành bất lực nghe theo ý nàng, cả hai bước vào trong nhà cô, để nàng ngồi trên chiếc ghế tre để mình vào tắm rửa thay đồ, sau một lúc thì cô cũng bước ra đã thấy nàng sẽ lớp túi bóng mỏng được bao quanh chiếc hộp lộ ra những hình vẽ vô cùng đẹp mắt, sau khi mở chiếc nắp hộp ra những chiếc bánh nhỏ xinh hiện ra, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người khác không thể rời mắt.Khương Hoàn Mỹ lấy một cái cho vào miệng, hai bên má cứ lên rồi xuống như là một bé sóc nhỏ ham ăn, nhanh tay lấy một chiếc đưa đến trước miệng cô.Lê Ánh Nhật miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ, hương vị bánh lan tỏa trong khoang miệng, sự ngọt ngào thấm vào đầu lưỡi, đánh thẳng vào vị giác, có thể nói đây là thứ ngon nhất mà cô đã ăn.Khương Hoàn Mỹ:" ngon lắm phải không chị?"

Lê Ánh Nhật:" ngon lắm."

Khương Hoàn Mỹ:" em biết ngay là chị sẽ thích mà."

Sau khi nàng ăn được mấy cái thì đã bị cô ngăn mà không cho ăn tiếp.Lê Ánh Nhật:" em đừng ăn nữa, sắp đến giờ cơm rồi, em ăn vậy sao mà ăn cơm được?"

Dù buồn nhưng Khương Hoàn Mỹ rất là nghe lời đậy nắp hộp bánh lại.Lê Ánh Nhật:" trời cũng không còn sớm nữa em về đi."

Khương Hoàn Mỹ:" chị lại đuổi em ...."

Lê Ánh Nhật:" em nhìn xem trời lúc này đã chập chờn tối rồi nếu em không về thì cha em sẽ lo lắm đó."

Khương Hoàn Mỹ:" vậy... vậy em về trước hôm khác qua chơi với chị nha...."

Lê Ánh Nhật cười cười:" được."

Thấy nàng đã đi Lê Ánh Nhật mới bước vào bếp mà chuẩn bị nấu ăn, làn khói bay ra từ phòng bếp, mùi thơm của gạo thoang thoảng trong không khí, khoảng một lúc thì cả cha và má của cô đều về đến nhà, dù mệt mỏi nhưng lại hạnh phúc, món ăn được Lê Ánh Nhật bung lên chỉ có cơm và một ít rau luộc, vài con cá con thôi nhưng bữa cơm lại vô cùng đằm thắm, rôn rã tiếng cười nói phát ra.Bên gia đình Khương thì lại ngượng lại, cha nàng lại đi nhậu với bạn về, má thì đi chơi vẫn chưa có về, Khương Hoàn Mỹ được con Mến tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ má về mà ăn.Nhưng cứ chờ mãi, chờ mãi cũng đến giờ dậu mà vẫn chưa thấy bóng dáng của má mình, đồ ăn đã nguội lạnh, nàng thì đói, bụng đánh trống liên hồi mà không dám động đũa ăn trước.Cứ nhưng vậy chờ mãi, thì má mới chịu về, đi vào trong liếc Khương Hoàn Mỹ một cái rồi đi thẳng lên phòng khoá cửa.Bà Thu:" mợ không ăn cơm đâu, cô hai cô đừng chờ nữa đi vào đây tui nấu lại cho cô ăn."

Khương Hoàn Mỹ yểu sìu:" dạ " một tiếng rồi đi theo bà Thu xuống bếp, ngồi vào ghế chờ, mùi đồ ăn lại bắt đầu thoang thoảng trong không gian, sau một lúc thì bà Thu đưa cho nàng một bát đầy ú nào là cơm thịt kho, rồi rau xào, nhìn vào mà khiến Khương Hoàn Mỹ nuốt nước bọt .Ăn uống no say thì Khương Hoàn Mỹ bước vào phòng ngủ, thật sự hôm nay giờ này là nàng đã say giấc rồi mà cũng tại hôm nay chờ má nên ăn cơm hơi muộn, nhưng lại rất đáng để đợi, bữa ăn hôm nay ngon nhất cá tuần này rồi.

Hết chương 3Sao truyện này tui viết ít người đọc quá à🙁(( không có một tí động lực nào để viết truyện luôn á.
 
[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Chương 4: Đám cưới không mong muốn


Cứ nghĩ sẽ được yên bình mãi nhưng nào có ngờ, cha nàng về với muốn cưới vợ mới, dù nàng cũng chẳng hề vui vẻ gì, còn má nàng khi nghe được vậy đã nổi trận đập phá đồ đạc trong, nàng sợ lắm chỉ dám trốn vào bên trong phòng bịt tai lại.Dù bị những âm thanh đổ vỡ vẫn vang vọng, sau một lúc thì mọi thứ đều im lặng sau tiếng đóng cửa mạnh, chắc cha nàng đã đi rồi, Khương Hoàn Mỹ rón rén bước lên nhà lớn, thấy má đang quỳ dưới sàn, nước mắt lăn dài, ánh mắt thất thần nhưng vừa thấy nàng thì sự lạnh lùng thay thế, má lau nước mắt còn vương trên mặt đi thẳng vào phòng.Khương Hoàn Mỹ cũng chẳng biết nên làm gì, định đi tìm Lê Ánh Nhật để giải tỏa tâm trạng hiện tại, đến trước nhà thì thấy đang mở cửa mà thường ngày giờ này cả nhà cô đều đang làm ruộng, nhưng hôm nay cả nhà cô đều ở nhà.Sắc mặt người nào người nấy không mấy vui vẻ, má cô thì khóc , còn cô thì chỉ biết im lặng mà bên cạnh vỗ về an ủi má.Khương Hoàn Mỹ thấy lạ, bèn khẽ hỏi:" mọi người sao vậy ạ?Nghe được giọng nói trẻ con mà cả ba người hướng về phía âm thanh, nàng thân hình nhỏ bé đang núp sau cánh cửa chỉ dám thò đôi mắt nhìn vào bên trong.Vừa thấy nàng, má cô khóc càng dữ hơn, cha cô thì cũng chỉ biết thở dài.Lê Ánh Nhật vẩy tay ý nói nàng đi vào, Khương Hoàn Mỹ nhích từng bước đi vô, hai tay nắm chặt vào nhau.Bầu không khí hiện tại thật sự vô cùng ngột ngạt, nàng chưa bao giờ thấy gia đình cô thế này cả, mỗi khi gặp nàng thì đều cười nhưng hôm nay lại không có.Lê Ánh Nhật thấy em , ánh mắt cũng rung rung ánh nước trong đáy mắt, cố kiềm chế mà nói với nàng:" cô Khương, tui sắp phải lấy chồng rồi...."

Khương Hoàn Mỹ nghe đến đây không hiểu tại sao nhưng lại có cảm giác mất mát thứ gì đó, trong lòng trống rỗng.Khương Hoàn Mỹ nắm lấy tay cô mà hỏi:" chị lấy ai vậy...?"

Lê Ánh Nhật cố gắng kiềm nén nước mắt đang muốn tuôn ra, giọng lạc đi vì khóc nói:" Cậu hai Khương..."

Nghe thấy tên cha mình, nàng cũng bị đơ ra một lúc mới có thể hiểu được ý nghĩa của lời nói này, thì ra người mà cha nàng nói với nàng là cô sao?

Tại sao chứ?Bàn tay đang nắm cũng buông ra, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi ra, tại sao nàng lại khóc chứ?

Lê Ánh Nhật đâu phải là người thân gì với nàng?Rất nhiều suy nghĩ bay trong tâm trí đứa nhỏ như nàng, khi thấy má nàng khóc thì Khương Hoàn Mỹ chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào nhưng khi thấy cô khóc nước mắt không tự chủ mà rơi.Thấy nàng khóc Lê Ánh Nhật lấy tay lau đi, đôi mắt đẫm lệ kia đang nhìn cô.Khương Hoàn Mỹ:" sao chị... không từ chối?"

Lê Ánh Nhật:" em không hiểu đâu, không thể nào mà có thể từ chối, nếu không đồng ý cha má sẽ bị cậu Khương làm khó....."

Nàng không biết từ lúc nào mà mình đã về đến nhà, bên trong vẫn vô cùng yên tĩnh nhưng trong lòng Khương Hoàn Mỹ không hề như vậy, nàng còn quá nhỏ để hiểu được quyền lực nó mạnh mẽ cỡ nào.Bên gia đình cô lúc này, chỉ còn sự im lặng bao trùm, không gian ngột ngạt vô cùng.Bà Mai:" má xin lỗi con.... khiến con phải vào thế khó này, bước vào giới giàu có đâu phải dễ, mợ cả nhà hội đồng Khương luôn có tiếng là độc ác, cay nghiệt sao con có thể sống nổi đây hả con....."

Lê Ánh Nhật:" có thế nào con cũng chịu, chỉ cần cha má sống yên ổn là được rồi ạ."

Ông Ngà:" khổ cho con rồi..."

Lê Ánh Nhật:" không sao đâu cha, chỉ cần cha má sống yên ổn là con vui rồi."

Vài ngày sau, nhà nàng gia nhân tấp nập chuẩn bị, màu đỏ của chữ hỷ khiến mắt nàng nóng ran, nàng lúc này chỉ muốn lao vào mà phá hỏng đám cưới này, cha nàng ở dưới với khách khứa cười nói rất vui, má nàng thì đã đi ra ngoài vì không muốn chứng kiến chồng mình cưới vợ lẽ vào nhà.Lê Ánh Nhật được rước vào nhà, ánh mắt cô lúc này không hề có hồn, sau một lúc thì cũng đã xong bắt đầu cha nàng đi chúc các khách còn cô thì vẫn đứng ở đó không hề nhức nhích, Lê Ánh Nhật cứ đứng vậy giờ cũng đã quá trưa Khương Hoàn Mỹ giấu một bát đồ ăn chạy về phía cô đưa trước mặt cô.Khương Hoàn Mỹ:" cho chị nè."

Lê Ánh Nhật nhìn nàng rồi nhìn xuống chiếc bát được nàng xếp đầy ú , thật sự thì từ sáng đến giờ cô chưa hề có gì vào bụng, vừa thấy đồ ăn thì bụng cô liền đánh trống biểu tình không ngừng.Lê Ánh Nhật miễn cưỡng cầm lên.:" cảm ơn em."

Nơi cô và nàng sao mà nó bình yên trong khi ở dưới sân khách khứa ăn uống nói chuyện rôm rả, gia nhân chạy liên tục.Lê Ánh Nhật đang ăn thì dừng lại:" chúng ta bây giờ không thể nói chuyện như lúc trước nữa, tui bây giờ.....

đã trở thành má hai của em ...."

Khương Hoàn Mỹ:" dạ con hiểu rồi....má 2"Dù chỉ là gượng gạo nhưng cả hai đã nói được, dù trong lòng họ chẳng hề mong muốn cái đám cưới này.Khách khứa ăn uống đến chiều mà vẫn chưa hết, cô thì nàng dẫn lên trong phòng thay bộ đồ khác thoải mái hơn bộ lễ phục đang mặc.Phòng cô được xếp xa phòng mợ cả, nên Lê Ánh Nhật cũng yên tâm hơn, Khương Hoàn Mỹ thì đã về phòng, cô bước vào phòng tắm mà tắm rửa sạch sẽ cho một ngày mệt mỏi, vừa bước ra đã thấy cậu Dương trong phòng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, cậu Dương loạng choạng bước đến gần cô , nắm lấy tay cô mà kéo xuống giường, Lê Ánh Nhật chưa định hình thì đã thấy cậu Dương đè lên thân mình, đôi bàn tay mân mê khuôn mặt cô.

Hết chương 4Mai ra trường rồi buồn ghê á, vậy là sắp phải đi học rồi.....🥹
 
[ Miucam- Cammiu] Tình & Máu
Chương 5: Bị hãm hại


Cả buổi đêm ấy, ánh mắt cam chịu sự thật này, nước mắt không ngừng rơi, cơ thể lực này đang bị cậu Dương dày vò, những vết tích hiện rõ trên người Lê Ánh Nhật, chính thức từ lúc này cô đã không còn là một thiếu nữ nữa.Sáng hôm sau, Khương Hoàn Mỹ rón rén bước vào phòng cô thì thấy cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt sưng húp vì khóc, trên cổ chi triết vết đỏ.Cuộc đời cô chính thức bước vào bóng tối, ai ai cũng nghĩ rằng được gả cho gia đình giàu có thì có thể không lo nghĩ, ăn sung mặc sướng nhưng ai có mà ngờ, không thể nào biết trước được mọi thứ.Lê Ánh Nhật bước xuống dưới nhà thấy mợ cả đang ngồi trên tấm phản ăn, vừa thấy bóng dáng cô thì khuôn mặt thay đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào những vết tích kia mà lòng như bốc cháy.Giọng nói cay nghiệt của mợ cả thốt lên:" mới ngày đầu về làm dâu mà không biết phép tắc, đã trở thành mợ hai của cái nhà này thì phải biết lễ nghi và quy tắc, chẳng lẽ cô mới vào mà bắt vợ cả như tôi phải chờ?!"

Lê Ánh Nhật rụt rè, góc áo bà ba đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, khuôn mặt trắng xanh mà lắp bắp trả lời:" em ...em không dám...sau em không để chị phải chờ nữa ạ..."

Mợ cả chẳng thèm liếc nhìn mà bước thẳng ra ngoài không nhìn lại, gia nhân trong nhà nhìn cô có chút thương cảm hoặc có chút khinh thường.Khương Hoàn Mỹ lúc này mới từ trong buồng nhà dưới đi lên thấy bầu không khí nặng nề mà không hiểu chuyện gì, thấy cô đang đứng bất động giữa gian phòng khách, nàng nhanh nhảu bước lại gần nhưng lại thấy khuôn mặt kia đang rụt rè và sợ hãi.Nàng thấy vậy thì liền dùng đôi tay nhỏ bé của mình mà nắm chặt lấy tay cô, chắc rằng cô đã gặp má mình nên mới có trạng thái như bây giờ.Giọng nói nhỏ nhẹ:" chị không phải sợ đâu, má em chắc ra ngoài rồi ạ."

Kệ mặc những lời an ủi, hốc mắt Lê Ánh Nhật bắt đầu đỏ, một cô gái vừa mới lớn như cô sao có thể chịu được, cảnh đấu đá trong âm thầm?Dù có than thân trách phận thì mọi thứ cũng chẳng thể nào thay đổi, Lê Ánh Nhật đã sống trong căn nhà này được hơn một tuần, cậu Dương cũng rất hay về nhà nhưng sau khi bị cô cự tuyệt thì đem ra chán nản không thèm ngó ngàng gì đến nữa, về nhà cũng chẳng thường xuyên.Thật sự không có cậu ở nhà thì người cao nhất là mợ cả, dù mợ chẳng làm gì nhưng luôn nói móc cô , dùng mọi thủ đoạn mà Lê Ánh Nhật chẳng thể nào phòng bị và rồi mắc phải.Cứ nghĩ mọi chuyện cứ như vậy mãi, nhưng chẳng ai ngờ đến cô lại mang thai, biết được tin này cậu Dương vui vẻ, còn mua rất nhiều đồ về bồi bổ cho cô.Lê Ánh Nhật chẳng thèm nhìn đến, sờ lên chiếc bụng phẳng lì của mình mà người như mất hết sức sống, trống rỗng, liệu đứa bé này đã sinh ra nhằm thời điểm.Người có phản ứng mạnh nhất là mợ cả, vừa nghe được tin cô đang mang thai thì sự tàn nhẫn càng hiện rõ, những đồ bổ mà cậu mua đều được mợ sai gia nhân bỏ một lượng phá thai không nhỏ vào.Nhìn thấy Lê Ánh Nhật uống mà không phòng bị, lòng mợ Trang vui lên rất nhiều:" mày cứ chờ đi rồi đứa trẻ trong bụng cũng chẳng thể nào mà, an toàn sinh ra ngoài."

Đúng như những gì đã dự đoán, khoảng vài ngày sau cơn đau từ bụng dữ dội, cảm giác như ruột gan thắt chặt, phần bên dưới không ngừng chảy máu loang lổ khắp sàn, Lê Ánh Nhật một tay ôm lấy bụng một tay cố gắng lết ra khỏi phòng, nước mắt bắt đầu rơi xuống như hạt châu.

Lúc này chỉ có một suy nghĩ lóe sáng trong đầu " phải cứu lấy đứa bé" nhưng sức lực cũng chẳng còn nhiều khi Lê Ánh Nhật sắp cam chịu trước số phận này thì cánh cửa đột ngột mở nhẹ ra, một giọng nói trẻ con vang từ bên ngoài vào.Nhưng khi Khương Hoàn Mỹ thấy cảnh tượng trước mặt, nàng sững sờ trong giây lát mà nhanh chân chạy xuống tìm gia nhân, khoảng gần một tiếng đồng hồ thì Lê Ánh Nhật đã được gia nhân đỡ lại bên giường thay đồ và được đốc tờ kiểm tra.Đốc tờ nhìn một cái rồi chỉ biết lắc đầu:" đứa trẻ đã không còn nữa, trong người mợ còn sót lại một lượng thuốc phá thai.".Một chữ đều được cô nghe rõ mồn một nhất là thuốc phá thai" cảm giác như có gì đó vỡ ngay theo những lời đốc tờ nói, dù Lê Ánh Nhật không muốn có đứa bé này nhưng cũng chẳng thể nào phá bỏ dù gì cũng là con nàng kia mà?Một suy nghĩ lóe lên:" đã có người động vào thức ăn của mình" ánh mắt dừng lại trên người mợ cả, dù không có điều gì để chứng minh nhưng một linh cảm mách bảo với cô , người kia là người đã hại đứa con của mình.Cậu Dương nghe được tin con mình đã không còn mà lòng buồn thấy rõ, cậu cũng chẳng thèm hỏi han gì Lê Ánh Nhật.Lê Ánh Nhật nằm trên giường khuôn mặt mất máu nhiều mà trắng bạch, xanh xao, không một ai chăm sóc chỉ có một mình cô trong phòng, không một gia nhân nào ở lại.Lúc Lê Ánh Nhật tuyệt vọng nhất thì cánh cửa được từ từ hé mở nhẹ nhàng, một thân hình nhỏ bé trên tay cầm một bát cháo từ từ bê đến trước mặt cô.Khương Hoàn Mỹ:" chị ơi, chắc chị đói lắm, em mang cháo cho chị."

Khương Hoàn Mỹ:" chị có tự ăn được không ạ?"

Lê Ánh Nhật chẳng nghe được gì mà trong đầu nhiều suy nghĩ: tại sao một người mẹ ác độc lại có thể sinh ra một đứa trẻ hiểu chuyện và tốt bụng như vậy?Thấy cô chẳng trả lời lại , nàng liền lay nhẹ cánh tay cô:" chị ơi.?"

Bấy giờ Lê Ánh Nhật mới thoát khỏi tiềm thức mà nhìn người trước mặt.Khương Hoàn Mỹ không cáu kỉnh mà nhẹ nhàng nhắc lại:" chị có tự ăn được hay để em đút cho a?"

Lê Ánh Nhật:" tôi tự ăn được , không cần cô Mỹ phải tất công mạng lên cho tôi thế này đâu."

Nghe được giọng nói của yếu ớt vừa xa cách khiến nàng không mấy vui vẻ nhưng cũng chẳng dám thể hiện ra mặt.

Hết chương 5Tính ra lâu rồi không viết truyện không biết mọi người còn nhớ mình không nhỉ?
 
Back
Top Bottom