Template errors

  • Template public:thread_view: [E_USER_WARNING] Method canStickUnstickThreadInLfs is not callable on the given object (SV\SearchImprovements\XF\Entity\User) (src/XF/Template/Templater.php:1277)
  • Template public:thread_view: [E_USER_WARNING] Method canPurchaseThreadInLfs is not callable on the given object (SV\SearchImprovements\XF\Entity\User) (src/XF/Template/Templater.php:1277)
  • Template public:thread_view: [E_USER_WARNING] Method canIgnoreThreadInLfs is not callable on the given object (SV\SearchImprovements\XF\Entity\User) (src/XF/Template/Templater.php:1277)

Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mistborn(1): The Final Empire

Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 90


"Valette," Elend ngắt lời.

"Em cũng là một trách nhiệm.

Một cái rất lớn.

Anh sẽ không nói dối và bảo rằng anh chưa bao giờ quan tâm đến em- anh thực sự có, và bây giờ vẫn còn.

Tuy nhiên, ngay từ đầu anh đã biết - cũng như em biết- đây chỉ là cuộc tán tỉnh thoáng qua thôi.

Sự thực là, gia tộc anh cần anh- và nó quạn trọng hơn em."

VIn tái mặt.

"nhưng.."

ANh quay trở lại bữa tối."

Elend,'' cô khẽ nói.

"làm ơn đừng quay lưng lại với em."

Anh dừng lại rồi nhìn cô.

"Anh biết sự thật Valette.

Anh biết em đang nói dối em là ai.

Anh không quan tâm sự thực thì- anh cũng không tức giận thậm chí là thất vọng.

Sự thật là anh đã mong chờ nó.

Em chỉ đang... chơi một trò chơi.

GIống như tất cả chúng ta.

"Anh ngập ngừng rồi lắc đầu và quay người đi.

"Giống như anh nữa."

"Elend?" cô nói, cố tiến tới anh."

Đừng để anh phải làm nhục em ở đây Valette."

Vin ngập ngừng, cảm giá tê dại.

Và sau đó, cô quá tức giận đến mức tê liệt- quá tức giận và thất vọng- quá kinh hoàng."

Đừng rời đi." cô thì thầm.

"Anh cũng đừng rời bỏ em."

"Anh xin lõi," anh nói.

"Nhưng anh phải đi gặp bạn của mình.

Nó... vui vẻ."

Và anh rời đi.Vin đứng trong hành lang tối om.

Cô cảm taháy mình hơi rùng mình, và cô quay người loạng choạng bước ra ban công chính.

Ở bên kia, cô có thể thấy Elend chào gia đình của mình rồi rời đi qua hành lang về phía khu sinh hoạt của pháo đài.Anh ấy không thể làm vậy với mình.

Không phải Elend.

Không phải bây giờ...Tuy nhiên, một giộng nói bên trong cô- một giọng nói mà cô gần như đã quên mất- bắt đầu nói.

Đương nhiên là anh ta rời bỏ em rồi, Reen thì thầm.

Đương nhiên là anh ta bỏ rơi em rồi.

Ai rồi cũng sẽ phản bội em thôi Vin.

Anh đã dạy em cái gì?Không!

Cô thốt lên trong đầu.

Khi chuyện này kết thúc, em có thể thuyết phục anh ấy trở lại...Anh chưa bao giờ quay trở lại vì em, Reen thì thầm.

Cậu ấy cũng sẽ không.

Giọng nói đó rất giống thật- gần như cô có thể nghe được nó bên cạnh mìnhVIn tựa vào lan can ban công, dùng hàng sắt để làm lực đứng dậy.

Cô sẽ không để anh hủy hoại cô.

Cuộc sống lang thang cũng không thể làm cô gục ngã; cô sẽ không để một quý tộc tự cao làm vậy.

Cô tự nhủ với mình như vậy.Nhưng tại sao điều này còn đau đớn hơn cả đói khát- nhiều hơn cả những trận đòn của Camon?"

Chà, Valette Renoux."

Một giọng nói vang lên từ phía sau."

Kliss," Vin nói.

"TÔi không có tâm trạng để nói chuyện bây giờ."

"Ah.

Vậy là Elend cuối cùng đã từ chối cô à.

Đừng lo lắng cô gái- anh ta sẽ sớm nhận được điều mà mình xứng đáng thôi."

Vin quay lại cau mày trước giọng điệu kì lạ của Kliss.

Người phụ nữ này dường như không giống cô ấy lắm.

Cô ấy có vẻ như đang quá... bị kiểm soát."

Hãy chuyển lời nhắn này cho bác cô hộ tôi nhé, cô gái yêu dấu?"

Kliss khẽ nói.

"Hãy nói với ông ấy rằng - không có gia liên minh-có thể sẽ gặp khó khăn trong việc thu thập tình báo trong mấy tháng tới đó.

Nếu ông ấy cần một nguồn thông tin có thể nói với tôi.

Tôi biết rất nhiều điều thú vậy đấy."

"Cô là một người bán thông tin!

Nhưng cô là.."

Vin nói, đẩy cơn đau sang một bên."

Một con mắm ngu ngốc?

Ồ, đương nhiên rồi.

Thật thú vị, những điều mà cô có thể nghe được khi cô được biết đến là người buôn truyện trong giới quý tộc.

Mọi người sẽ đến gặp ta để truyền bá những lời dối trá hiển nhiên- chẳng hạn như lời mà cô đã nói về Gia tộc Hasting tuần trước này.

Tại sao cô lại muốn tôi truyền bá thông tin sai sự thật?

Liệu Gia tộc Renoux có thể thâu tóm thị trường vũ khí không ?

Quả thực, Renoux có thể là người đứng sau vụ ám toán Hasting gần đây?"

Kliss nháy mắt.

"Nói với bác của cô tôi có thể giữ kín chuyện này- với một khoản phí rất nhỏ."

"Cô đã lừa tôi suốt khoảng thời gian qua..."

Vin ngơ ngác nói."

Đương rồi rồi, cô gái."

Kliss nói võ nhẹ vào cánh tay của Vin.

"Đó là những gì mà chúng ta làm ở giới quý tộc.

Cuối cùng cô sẽ học được- nếu cô sống sót.

Giờ, hãy là một đứa bé ngoan và chuyển lời giúp tôi nhé?"

Kliss quay người, chiếc váy lòe loẹt của cô dường như trở thành một bộ trang phục rực rỡ đối với Vin."

Chờ đã!"

Vin nói.

"Lúc này cô nói cái gì về Elend á?

Anh ấy nhận được cái gì mà anh ấy xứng đáng?"

"HUm?"

Kliss nói, quay người.

"Ồ...

đúng vậy.

Cô đang hỏi về kế hoạch của Elariel Shan đúng không?"

Shan?

Nỗi lo lắng dâng lên trong VIn.

"Cô ấy đang tính điều gì?"

"Giờ nhá, bạn của tôi, đây thực sự là một bí mật đắt giá.

Tôi có thể nói với cô... nhưng, tôi có thể nhận được gì?

Một người phụ nữ của một gia tộc không quan trọng như tôi cần phải tìm nguồn sống ở đâu đó.."

Vin tháo chiếc vòng cổ bằng đá Sapphire ra, đây là món trang sức duy nhất cô đang đeo.

"Đây.

Lấy nó đi."

Kliss nhận lấy trang sức với vẻ trầm tư.

"Ừm, rất đẹp, thực sự."

"Cô biết gì?"

Vin ngắt lời."

Tôi e rằng ngài Elend trẻ tuổi sẽ là nạn nhân đầu tiên của Venture trong trận chiến gia tộc," Kliss nói, nhét vòng cổ vào túi tay áo.

"Thật không may- anh ấy dường như là một chàng trai rất tốt.

Rất rất tột, có lẽ vậy."

"Khi nào?"

VIn yêu cầu.

"Ở đâu?

Và vì sao?"

"Quá nhiều câu hỏi mà chỉ có một cái vòng cổ.

"Kliss nói vu vơ."

Đó là tất cả những gì tôi mang lúc này!"

Vin nói sự thật.

Túi tiền xu của cô chỉ để chứa kẹp đồng dành cho Sắtđẩy."

Nhưng đó là bí mật rất có giá trị, như tôi đã nói," Kliss tiếp tục.

"Bằng cách nói với cô, cuộc đười của tôi sẽ -"Là nó!

VIn tức giạn nghĩ.

Trò chơi ngu ngốc của bọn quý tộc.VIn đốt kẽm và đồng thau, đánh Kliss bằng một lượng sức mạnh cảm xúc DỊ năng.

Cô Xoa dịu tất cả cảm xúc ngoài trừ nỗi sợ, rồi nắm lấy nỗi sợ hãi đó và kéo mạnh nó."

Nói với tôi!"

Vin gầm gừ.Kliss thở hổn hển, loạng choạng và suýt ngã xuống.

"Một dị nhân!

Thảo nào Renoux lại mang một người họ hàng xa tới Luthadel!"

"Nói!"

VIn nói rồi tiến lên một bước."

Quá trễ để giúp anh ấy rồi.

TÔi sẽ không bao giờ bán một bí mật như này nếu nó gây bất lợi cho tôi."

"Nói với tôi!"

"Anh ấy sẽ bị ánh sát bởi Dị nhân Elariel tối nay.

Anh ấy có lẽ sẽ chết- nó được cho là ngay sau khi anh ấy rời khỏi bàn của lãnh chúa.

Nếu cô muốn báo thù, thì cô cũng phải để ý tới Lãnh chúa Straff Venture đó."

"Cha của Elend?"

Vin ngạc nhiên hỏi."

Tất nhiên rồi đứa trẻ ngu ngốc," Kliss nói.

"Lãnh chúa Venture sẽ không gì hơn ngoài cái cớ để trao quyền thừa kế cho đứa cháu của mình.

Tất cả những gì Venture cần phải làm là rút đi một số binh lính của mình xunh quanh phòng của các đứa bạn Elend để cho các sát thủ Elariel tiến vào.

Và, vì vụ ám sát sẽ diễn ra trong phòng họp triết học nhỏ của Elend, Lãnh chúa Venture cũng sẽ có thể thoát khỏi Hasting và Lekal!"

Vin xoay người.

Mình phải làm gì đó!"

Đương nhiên rồi," Kliss cười khúc khích nói và đứng dậy.

"Chính Lãnh chúa Venture cũng thực sự gây bất ngờ đó.

TÔi nghe nói rằng Elend của cô có một số cuốn sách... khác đặc biệt.

Tôi nghĩ Ngài Venture nên cẩn thận hơn những gì mà anh ấy nói với người phụ nữ của mình."

Vin quay lại mỉm cười với Kliss.

Người phụ nữ nháy mắt với cô.

'' Tôi sẽ giữ bí mật cô là một Dị nhân cô gái.

Chỉ cần chắc chắn là chiều mai tôi có khoản thanh toán là được.

Một quý cô cần mua đồ ăn- và như cô có thể thấy- tôi cần rất nhiều đó."

"Còn với Gia tộc Venture... chà, nếu tôi là cô thì tôi sẽ tránh xa thì hơn.

Sát thủ của Shan sẽ gây ra khá nhiều báo táp tối nay.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu một nửa vũ hội đến phòng cậu nhóc để xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi vũ hội xem những cuốn sách của Elend,... chà, hãy cứ nói rằng những thanh tra sẽ rất quan tâm tới Gia tộc Venture trong khoảng thời gian dài.

Thật tiếc là Elend đã chết rồi- đã khá lâu kể từ khu chúng ta chưa xử tử công khai một quý tộc nào cả!"

Phòng của Elend, Vin tuyệt vọng suy nghĩ.

Chắc chắn là họ ở trong đó!

Cô quay đi, giữ lấy tà váy và điên cuồng bước đi dọc theo lối ban công về phía hành lang mà cô vừa rời đi lúc trước."

Cô đang đi đâu vậy?"

Kliss ngạc nhiên hỏi.

"Tôi cần phải dừng chuyện này lại!"

VIn nói.Kliss bật cười ."

Tôi đã nói là cô đã quá muộn rồi mà.

Venture là một pháo đài rất cổ, và những lối đi phía sau của nó cũng chẳng khác gì mê cung cả.

Nếu cô không biêt đường cô sẽ bị lạc trong nhiều giờ liền."

VIn nhìn xung quanh , cảm thấy bất lực."

Ngoài ra, cô gái," Kliss nói thêm quay người bước đi.

"Không phải là cậu nhóc đó vừa tứ chối cô à?

Cô nợ cậu ta cái gì?"

VIn ngập ngừng.CÔ ấy nói đúng.

Mình nợ anh ấy cái gì?Câu trả lời ngay lập tức đến.

Mình yêu anh ấy.Cùng với suy nghĩ mạnh mẽ ấp tới.

Cô lao đi bất chấp tiếng cười của Kliss.

Cô phải thử.

Cô bước vào hành lang và di chuyển tới lối đi phía sau.

Tuy nhiên, lời nói của Kliss được nhanh chóng chứng minh là đúng: Những lối đi bằng đá tối màu rất hẹp và không được trang trí.

Cô không thể tìm được đường đi kịp lúc được.Mái nhà, cô nghĩ .

Phòng của Elend sẽ có ban công bên ngoài.

Mình cần một cửa sổ!Cô lao xuống một lối đi, cởi giày và tất, rồi chạy hết sức có thể trong bộ váy.

Cô điên cuồng tìm kiếm một cửa sổ đủ lớn để lọt qua.

Cô lao ra một hành lang lớn hơn, trống trải chỉ có những ngọn đuốc bập bùng.Một cửa sổ- hoa hồng màu oải hương ở phía xa xa của căn phòng.Đủ tốt rồi, Vin nghĩ.

Với một chút thép, cô ném mình lên không trung, Đẩy vào cửa sắt khổng lồ phía trước.

Cô bay về phía trước trong một lúc, rồi mạnh mẽ Đẩy dây buộc sắt của cửa sổ- hoa hồng.Cô lảo đảo trên không trung, Đẩy cả về phía trước và phía sau cùng một lúc.

Cô căng thẳng, lảng vảng trong hành lang trống trải, đốt thiếc để không bị nghiền nát.

Cửa sổ hoa hồng rất lớn nhưng chủ yếu là bằng kính.

Nó có thể khỏe đến mức nào?Rất khỏe.

Vin rên rỉ vì căng thẳng.

Cô nghe thấy tiếng tách phía sau và cách cửa bắt đầu vặn xoắn.Mày ... phải... cho!

CÔ giận dữ nghĩ, bùng nổ thép.

Những mảnh đá rơi xung quanh cửa sổ.RỒi, với một tiếng crack, cửa sổ hoa hồng bật tung khỏi bức tường đá.

Nó bay vào màn đêm đen, Vin lao vào màn sương.Sương mù mát lạnh bao bọc lấy cô.

Cô nhẹ nhàng Kéo cách cửa trong phòng, giữ mình không bị rơi đi quá xa, rồi Đẩy mạnh vào cửa sổ đang rơi.

Cửa sổ kính đen khổng lồ đổ sập xuống bên dưới cô, khuấy tung màn sương khi Vin bắn ra khỏi đó.

Thẳng lên, hướng về phía mái nhà.Cửa sổ rơi xuống đất đúng lúc Vin bay lên mép nhà sân thượng, chiếc váy của cô điên cuồng phập phùng trong gió.

Cô đáp xuống mái nhà bằng đồng với một tiếng thump, khuỵu gối xuống.

Kim loại mát lạnh dưới ngón chân và ngón tay của cô.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 91


Bùng nổ thiếc, thắp sáng màn bên.

Cô không thấy có gì khác thường cả.Cô đốt đồng đen, sử dụng nó như Marsh đa dạy cô tìm kiếm dấu hiệu của DỊ năng.

Không có cái nào quả- các sát thủ hẳn là có một Người nhả khói đi cùng.Mình không thể tìm kiếm toàn bộ tòa nhà được!

VIn tuyệt vọng nghĩ, bùng nổ đồng đen.

Họ đang ở đâu.Sau đó, thật kỳ lạ, cô nghĩ mình đã cảm nhận được điều gì đó.

Một xung động DỊ năng trong màn đêm.

Mờ nhạ.

Ẩn giấu.

Nhưng đủ rồi.VIn vùng dậy lao qua sân thượng, tin tưởng vào bản năng của mình.

Khi chạy, cô bùng nổ thiếc 91% và túm lấy phần cổ áo, ròi xé toạc bộ áo chỉ với một cú giật.

Cô rút túi đựng tiền xu và lọ kim loại từ một chiếc túi được giấu kín rồi- vẫn chạy- cô xé toạc váy, váy lót, quần gắn liền, ném tất cả sang một bên.

Tiếp theo là áo nịt ngực và găng tay của cô.

Bên dưới, cô mặc một chiếc váy mỏng màu trắng không tay và một chiếc quần đùi màu trắng.Cô lao một cách điên cuồng.

Mình không thể đến quá muộn, cô nghĩ.

Làm ơn.

Mình không thể,Những bóng hình hiện ra ở trong màn sương phía trước.

Họ đứng cạnh một một mái hiên nhô ra; VIn đã vượt qua nhiều cái tương tự khi cô chạy.

Một trong những bóng người chỉ về phía trời cao, tay cầm vũ khí.Vin hét lên, Đẩy mình khỏi mái nhà bằng đồng trong một cú nhảy vòng cung.

Cô đáp xuống chính giữa nhóm người đang ngạc nhiên, sau đó ném túi tiền của mình lên, xé nó làm đôi.Nhưng đồng xu văng lên không trung, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ bên dưới.

Khi cơn mưa kim loại lấp lánh rơi xuống xung quanh Vin, cô Đẩy.Những đồng xu bay vụt khỏi cô như côn trùng, mỗi con để lại vệt sâu trong màn sương.

Nhưng bóng hình kêu gào khi đồng xu xé toạc xa thịt, và một số hình dáng đen tối rơi xuống.Một số thì không.

Một số đồng xu bị khựng lại, Đẩy sang một bên bởi bàn tay DỊ năng vô hình.

Bốn người vẫn đứng vững: 2 người mặc áo choàng sương mù; một trong số họ rất quen thuộc với côShan Elariel.

Vin không cần nhìn áo choàng cũng hiểu; chỉ có một lý do duy nhất mà một người phụ nữ quan trọng như Shan lại tham gia vào vụ ám sát như này.

Cô ta là một Mistborn."

Mày á?"

Shan ngạc nhiên hỏi.

Cô mặc một bộ quần dài và áo sơ mi màu đen, mái tóc đen của cô vén ra sau, chiếc ảo choàng của cô được mặc rất phong cách.2 Mistborn, VIn thầm nghĩ.

Không ổn chút nào.

Cô bò đi, cúi xuống khi một trong những sát thủ vung gậy về phía cô.VIn trượt qua mái nhà, rồi Đẩy để kheién cô dừng lại, xoay người bằng một tay tựa vào lớp mái đồng lạnh lẽo.

Cô đưa tay ra và kéo mấy đồng xu chưa rơi xuống màn đêm, giật chúng về phía tay mình."

Giết nó!"

Shan thét lên.

2 người đàn ông bị Vin hạ gục đang rên rỉ trên sân thượng.

Họ không chết; trên thực tế một người đang loạng choạng.Bọn côn đồ, Vin nghĩ.

2 người kia có lẽ là Coinshot (Bắn đồng ))) Sau mình gọi là xạ thủ nhé)Như để chứng minh lời của mình, một trong những người đàn ông cố gắng Đẩy lọ kim loại của Vin ra xa.

May mắn tahy, không có đủ kim loại trong lọ để tạo cho anh ta một mỏ neo đủ tốt, và cô giữ nó một cách dễ dàng.Shan rời sự chú ý về phía màn trời.Không, không được!

Vin thầm nghĩ, lại lao về phía trướcXạ thủ kêu lên khi cô đến gần.

Vin tung một đồng vu và bắn vào anh.

Anh ta, đương nhiên là Đẩy lại- nhưng VIn đã néo mình vào mái nhà bằng đồng và bùng nổ Thép, Đẩy bằng một sức mạnh kinh người.Cú Thépđẩy của người đàn ôngnày- được truyền tới đồng xu, tới VIn, tới mái nhà- đã đẩy anh ta lên không trung.

Anh hét lên, lao thẳng vào bóng tối.

Anh ta chỉ là một Misting, anh ta không thể Kéo mình trở lại sân thượng.Xạ thụ còn lại đã cố gắng bắn xu vào Vin, nhưng cô đánh bật chúng một cách dễ dàng.

Thật không may, anh ta không ngu ngốc như người bạn của mình và anh ta thả đồng xu ra ngay sau khi Đẩy chúng.

Tuy nhiên, rõ ràng là anh không để đánh bại cô.

Tại sao anh ta plại giữ-Mistborn khác!

Vin thầm nghĩ, cúi người xuống khi một bóng người nhảy ra từ màn sương tối tăm, những con dao găm thủy tinh lóe lên trong không khí.VIn vừa kịp tránh ra, bùng nổ thiếc 91% để giữ thăng bằng.

CÔ đứng đậy bên cạnh tên côn đồ bị thương, hắn đang đứng trên đôi chân yếu ớt.

Với một cú bùng nổ thiếc 91% khcá, cô đập vai vào ngực của người đàn ông, đẩy anh ta sang một bên.

Người đàn ông loạng choạng, vẫn ôm bên ông đang chảy máy.

Sau đó anh ta bị vấp rơi thẳng xuống màn đêm.

Tấm kính bị vỡ tan khi anh ta rơi xuống, và đôi tan được tăng cường của VIn có thể khi thấy tiếng kêu ngạc nhiên từ biên dưới, sau đó là tiêng va chạm khi tên Côn độ chạm đất.Vin nhìn lên, mỉm cười nham hiểm với Shan đang choáng váng.

Đằng sau cô, Mistborn thứu hai- một người đàn ông- đang lặng lẽ chửi thề."

Mày ...

Mày.."

Shan lắp bắp, đôi mắt cô lóe lên sự tức giận trong màn đêm.Hãy nghe lấy lời cảnh báo, Elend, Vin thầm nghĩ, và trốn tháot.

Đã đến mình phải rời đi rồi.Cô không thể đối đầu cả 2 Mistborn 1 lúc được- cô thậm chí còn không thể đánh bại Kelseir trong hầu hết các đêm.

Bùng nổ thép, Vin lao về phía sau.

Shan tiến lên một bước- và trông có vẻ quyết tâm- Đẩy mình và đuổi theo VIn.

Mistborn thứ 2 tham gia cùng cô.Vãi cả chưởng!

Vin thầm nghĩ, xoay người trong không trung và Kéo cô về mép sân thường gận nơi cô làm vỡ cửa sổ hoa dồng.

Phía dưới, những bóng người chạy tán loạn, nhưng chiếc đèn lồng thắp sáng màn sương.

Chúa tể Venture có lẽ đáng nghĩ rằng sự ồn ào này có nghĩa là con trai ông ta đã chết.

Ông ấy hẳn là đang phải ngạc nhiên.Vin phóng mình lên không trung, nhảy vào màn sương.

CÔ có thể nghe thấy hai Mistborn đáp phía sau cô, rồi cũng lao tới.Không ổn chút nào, Vin lo lắng nghĩ khi lao qua những luồng sương mù.

Cô không còn đồng xu nào, cũng không có dao găm và cô phải đối mặt với 2 Mistbonr được huấn luyện.Cô đốt sắt, điên cuồng tìm kiếm mỏ neo trong đêm .Một đường màu xanh lam, di chuyển chậm rã, xuấ hiện bên phải cô.Vin giật sợi chỉ, thay đổi quỹ đạo của mình.

Cô lao xuống, bức tường của Venture như một bóng đen bên dưới cô.

Mỏ neo của cô là tấm giáp che ngực của một người lính bất hạnh, người bị dính vào tường, điên cuồng bám chựat vào các răng trong lỗ châu mai để giữ mình không bị kéo về phía Vin.Đầu tiên Vin đập chân vào người đàn ông, sau đó xoay người trong không khí, lộn nhào và đáp xuống nền đá mát lạnh.

Người bảo vệ ngã xuống, sau đó kêu nên tuyệt vọng chột lấy mỏ đá khi có một Dị năng khác Kéo vào anh.Xin lỗi, anh bạn, VIn thầm nghĩ, đá người đàn ôngnày rơi xuống khỏi lỗ châu mai.

ANh ta ngay lập tức bật ra, giật mạnh trong không trung như thể bị kéo bởi một sợi giây cực mạnh.Tiếng thân thể va chạm vang lên từ bóng tối bên trên, và Vin nhìn thấy một cặp thân hình khập khiễng rơi xuống sân của Venture.

Vin mỉm cười, lao dọc theo bức tường.

Mình hy vọng đó là Shan.Vin nhảy lên, đáp một cái cổng.

Gần pháo đại, mọi người đang tản ra, leo lên xe ngựa bỏ chạy.Và cuộc chiến gia tộc chính thức bắt đầu.

Vin thầm nghĩ.

Không nghĩ mình lại là người chính thức khơi mào nó.Một bóng người lao thẳng vào cô từ đám sương mù phía trên.

VIn khóc trong lòng, bùng nổ thiếc 91% và nhảy sang một bên.

Shan khéo léo đáp xuống- tua áo tung bay- trên đỉnh cái cổng thành.

Cô rút cả hai con dao găm ra và đôi mắt cô bừng bừng giận dữ.VIn nhảy sang một bên, lăn khỏi cổng thành và đáp xuống bức tường bên dưới.

Một cặp lính gác giật mình lùi lại, ngạc nhiên khi thấy cô gái bán khỏa thân rơi xuống giữa họ.

Shan rơi xuống bức tường phía sau họ rồi Đẩy, quẳng một người lính về phía Vin.Người đàn ông kêu lin khi Vin cũng Đẩy vào áo giáp ngực của anh- nhưng anh ta nặng hơn cô rất nhiều và cô bị ném về phía sau.

Cô Kéo người bảo vệ để giảm tốc độ, và người đàn ông ngã xuống bức tường.

Vin đáp xuống bên cạnh anh ta một cách uyển chuyển sau đó nắm lấy cây trượng của anh ta khi nó lăn khỏi tay anh.Shan tấn công hàng loạt với con dao găm, và VIn buộc phải lùi lại lần nữa.

Cô ta ghê thật!

Vin lo lắng nghĩ.

Bản thân VIn hầu như không được huấn luyện sử dụng dao găm; bây giờ cô ước mình đã nhờ Kelseir huấn luyện thêm một chút.

Cô vung cái trượng, nhưng cô chua bao giờ dùng vũ khí này trước đây, và đòn tấn công của cô trông thật buồn cườiShan chém tới, và VIn cảm thấy cơn đau trên má khi cô né đòn.

Cô bàng hoàng đánh rơi cây trượng, đưa tay lên sờ mặt và cô cảm thấy máu.

Cô loạng choạng quay lại và thấy nụ cười trên mặt Shan.Và Vin nhớ đến cái lọ.

Cái mà cô vẫn mang theo- cái mà Kelseir đã đưa cho cô.AtiumCô không buồn giật lấy nó từ nơi mà nố nhét nó ở thắt lưng.

Cô đốt thép, Đẩy nó lên không trung trước mặt.

Sau đó, cô lật tức đốt sắt, giật lấy hạt atium.

Chiếc lọ vỡ tan và hạt hướng về cô.

Cô nhậm nó vào mồm, nuốt nó xuống.Shan khựng lại.

Trước khi VIn kịp lầm gì, cô đã tự đánh rơi lọ của mình.Đương nhiên là cô ta cũng có atium!Nhưng, cô ta có bao nhiêu?

Kelseir không đưa cho VIn quá nhiều- chỉ vừa đủ 30 giây.

Shan nhảy về phía trước, mỉm cười, mái tóc dài của cô phấp phới trong gió.

Vin nghiến răng.

Cô không còn nhiều lựa chọn nữa.Cô đốt aitum.

Ngay lập tức. hình dáng của Shan bắn ta hàng chóng bóng hình ma quái.

Đó là một thế bế tắc của Mistborn.

Người nào hết atium trước người đó sẽ thua.

Chẳng ai có thể thoát được một đối thù biết chính xác bạn sẽ làm gì tiếp theo.Vin lùi lại phía sau, để mắt tới Shan.

Người phụ nữ này tiếp tục tiến về phía trước, những bóng hình của cô tạo thanhc những hình dáng chuyển động mờ ảo điên cuồng xung quanh cô.

Cô ấy có vẻ bình tính.

Chắc chắn.Cô ta có rất nhiều atium.

VIn thầm nghĩ, cảm thấy kho chứa của mình đang bị đốt cháy.

Mình cần phải chạy thôi.Một thanh gỗ đột nhiên xuyên qua ngực VIn.

Cô cúi người sang một bên đúng lúc mũi tên thật- dường như không có đầu mũi tên- bay qua đúng chỗ cô vừa đứng.

Cô liếc nhìn vềp phía cổng thành, nơi có vài người lính đang giương cung.Cô chửi rủa, liếc sang một bên, nhìn vào màn sương.

Khi cô làm vật, cô bắt gặp nụ cười của ShanCô ta đang đợi atium của mình cháy hết.

Cô ta muốn mình chạy trốn- cô ta biết cô ta có thể đuổi theo mình.Chỉ còn một lựa chọn khác: tấn công.Shan cau mày ngạc nhiên khi Vin lao về phía trước, nhưng bóng hình mũi tên bắn vào những viên đá ngay sau khi đối thủ thực sự của chúng chạy đi.

VIn né giữa hai mũi tên- trí óc được tăng cường bởi atium của biết cách chính xác di chuyển- đi gần đến mức cô có thể cảm 2 mũi tên đang ở 2 bên mình.Shan vung con dao găm, và Vin vặn sang một bên, né một nhát và dùng cẳng tay đỡ đòn kia, đỡ lấy một vết chém sâu.

Máu của cô văng ra trong khôngkhí khi cô xoay người -từng giọt bắn ra một hình ảnh atium mờ mờ- và bùng nổ thiếc 91%, đấm thẳng vào bụng Shan.Shan rên rỉ đau đớn, khuỹu xuống .nhưng cô ta không ngã.Atium sắp hết rồi, VIn tuyệt vọng suy nghĩ.

Chỉ còn lại vài giây thôi.Vì vậy cô dập tắt atium đi,để lộ ra hành đồng của mình.Shan cười nham hiểm, đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm, con dao bên tay phải vung lên đầy tự tin.

Cô cho rằng Vin đã hết atium- vì vậy cô ta đã nghĩ Vin đã bị chiếu tướng.

Dễ bị tấn công.Đúng lúc đó, Vin đốt hết atium cuối cùng của mình.

Shan khựng lại một chút vì bối rối, atọ cơ hội cho Vin khi một mũi tên lao qua màn sương.Vin bắt lấy múi tên thật khi nó bay đến- phần gỗ sần sùi của nó đốt cháy tay cô- rồi đâm nó vào ngực Shan.

Nó gãy trong tay của Vin, còn lại khoảng 1 inch nhô ra từ người của Shan.

Người phụ nữ loạng choạng lùi về sau, đứng vứng trên đôi chân.Má thiếc 91%, cô thầm nghĩ, rút thanh kiếm khỏi vỏ bên cạnh người lính đang bất tỉnh bên dưới.

Cô nhảy về phía trước, nghiến răng đầy quyết tâm, và Shan- vẫn còn đang choáng váng - giơ tay Đẩy vào thanh kiếm.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 92


Vin buông vũ khí ra- chỉ là một cái đánh lạc hướng thôi- khi cô đập nửa sau của mũi tên đã gãy vào ngực của Shan ngay bên cạnh nửa kia của nó.Lần này Shan ngã xuống.

Cô ta cố gắng đứng dậy, nhưng một trong những phần gỗ đã gây tổn thương nghiêm trọng cho tim của cô, khiến mặt cô tái nhợt.

Cô vùng vẫy một lũng, rồi ngã xuống nền đá.Vin đứng dậy, thở sâu trong khi lau máu trên má- chỉ để nhận rằng cánh tay đầy máu khiến cô trông còn tệ hơn.

Đằng sau cô, những người lính gọi lớn, bắn thêm mũi tên.Vin nhìn về phía pháo đào, chào tạm biệt với Elend, rồi Đẩy cô vào màn đêm.//// Lời của ai đó///Những người khác sẽ lo lắng rằng liệu họ có được nhớ đến hay không.

TÔi không có nỗi sợ hãi như vậy; thậm chí bất chấp những lời tiên tri của người Terris.

Tôi sẽ mang tới sự hỗn loạn, xung đột và cả hy vọng tới thế giới này nên có rất ít khả năng tôi bị lãng quên.Tôi lo lắng về những gì họ sẽ nói về tôi.

Các nhà sử học có thể làm những gì họ muôn từ quá khứ.

Trong một nghìn năm nữa, liệu tôi có được nhớ đến như người đã bảo vệ nhân loại khỏi một thế lực tà ác không?

Hay tôi sẽ được nhớ tới như một bạo chúa kiêu ngạo cố gắng tự biến mình thành một huyền thoại?31"Tớ không biết, "Kelseir nói, mỉm cười khu anh nhún vai.

"Breeze có thể trở thành một Bộ trưởng Bộ Vệ sinh xuất sắc đó."

Cả nhóm cười khúc khích, mặc dù Breeze chỉ trợn mắt.

"Thành thật mà nói, tớ không biết tại sao các cậu lại liên tục lôi tớ ra làm trò đùa tiêu khiển.

Tại sao các cậu lại chọn người có phẩm giá duy nhất ở trong băng nhóm để chế nhạo chứ?"

"Bởi vì, anh bạn yêu quý của tôi," Ham nói, bắt trước giọng của Breeze.

"Cho đến nay, cậu là cái mông đẹp nhất mà chúng ta có đấy."

"Ồ, thôi xin," Breeze nói khi Spook suýt ngã lăn ra vì cười.

"Đây chỉ là sự trẻ trâu thôi.

Cậu thiếu niên là người duy nhất lời nói của cậu buồn cười đấy Hammond."

"Tớ là một người lính," Ham nói, nâng cốc của mình lên.

"Những lời lẽ dí dỏm của cậu chẳng có tác dụng gì với tớ cả, vì tứo quá đần độn để hiểu được chúng."

Kelseir cười khúc khích, dựa vào tủ bát.

Một vấn đề khi làm việc vào ban đêm là anh ấy đã bỏ lỡ buổi họp mặt buổi tối trong nhà bếp của Clubs.

Breeze và Ham tiếp tục khịa nhau.

Dox ngồi ở cuối bàn, xem qua sổ cái và báo cáo, trong khi Spook háo hức ngồi cạnh Ham, cố gắng hết sức để tham gia vào cuộc trò chuyện.

Còn Clubs vẫn ngồi ở trong góc, quan sát thỉnh thoảng mỉm cười và nói chung tận hưởng cái năng lực cái mặt cau có của mình."

Tôi nên rời đi đây, Ngài Kelsier," Sazed nói kiểm tra đồng hồ.

"Tiểu thư Vin đến lúc phải rời đi rồi."

Kelseir gật đầu ."

Tôi cũng phải rời đi thôi.

TÔi còn phải--"Cửa phòng bếp mở sầm ra.

Bóng hình của Vin trong màn sương, không mặc gì ngoài bộ đồ lót bên trong- một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và một cái quần đùi.

Cả hai đều bị dính đầy máu."

Vin!"

Ham kêu lên và đứng dậy.Má cô có một vết rạch dài và mỏng, trên cánh tay cô có một vết băng buộc.

"Cháu ổn," cô mệt mỏi nói."

Chuyện gì xảy ra với váy của cháu vậy?"

Dockson ngay lập tức hỏi."

Ý chú là cái này hả?"

Vin xin lỗi vùa hỏi vừa giơ một khối vài xanh rách nát, lấm lem bụi than.

"Nó... có chút cản đường.

Xin lôi, Dox."

"Ôi Chúa tể, con bé!"

Breeze thốt lên.

"Quên cái váy đi- cái gì xảy ra với cháu vậy!"

Vin alức đầu, đóng cửa lại.

Spook đỏ mặt giận giữ trước bộ đồ của cô, và Sazed ngay lập tức bước tới, kiểm tra vết thương trên má."

Cháu nghĩ là cháu vừa làm gì đó .. khá tệ," VIn nói.

"Cháu...

ờm. .. kiểu .kiểu giết chết Shan Elariel."

"Cháu làm cái gì á?"

Kelsier hỏi khi Sazed khẽ cắn răng, rời đi vết cắt trên má nhỏ khi anh tháo băng trên tay cô.Vin hơi nao núng trước sự phục vụ của Sazed.

"Cô ấy là Mistborn.

Bọn cháu đánh nhau.

Và Cháu thắng."

Cháu đã giết một Mistborn được huấn luyện bài bản á?

Kelsier choáng váng nghĩ.

Cháu còn chưa luyện tập đủ 8 tháng!"

Ngài Hammond," Sazed yêu cầu," ngài có thể lấy túi chữa bệnh của tôi được không?"

Ham gật đầu, đứng dậy."

Có lẽ cháu cũng nên lấy cái gì để mặc đi," Kelsier nói.

"Chú nghĩ Spook tội nghiệp sắp lên cơn đau tim rồi đó."

"Có cái gì sao?"

VIn hỏi, hật đầu về phía quần áo cô.

"Nó cũng chả hơ hang hơn mấy bộ quân áo của lũ trộm mà cháu từng mặc."

"Chúng là đồ lót, VIn," Dockson nói."

Thì sao?"

"Đó là nguyên tắc của vấn đề," Dockson nói.

"Các quý cô không được phép chạy vòng vòng trong bộ đồ lót của mình, bất kể là bộ đồ đó có giống quần áo bình thường tới như nào."

Vin nhún vai, ngồi xuống khi Sazed băng bó cánh tay cho cô.

Cô dường như... kiệt sức.

Không chỉ vì cuộc chiến.

Còn chuyện gì nữa diễn ra tối nay?"

Cháu đã chiến đáu với con bé Elariel ở đâu?"

Kelsier hỏi."

Bên ngoài Pháo đài Venture," VIn nói và nhìn xuống.

"Cháu nghĩ... một vàng lính canh đã phát hiện ra cháu.

Một số quý tộc cũng vậy, cháu không chắc lắm."

"Chuyện này sẽ rắc rối đây," Dockson nói, thở dài.

"Đương nhiên, vết thương ở má đó khá là rx, ngay cả khi đã trang điểm.

Thành thật mà nnó, mọi người là Dị nhân..

Mọi người có lo lắng mọi người sẽ trông như nào vào ngày sau khi mọi người tham gia vào trận chiến không?"

"Cháu chỉ tập trung vào việc sống sót thôi Dox," VIn nói."

Cậu ấy chỉ phàn nàn vì lo lắng cho cháu thôi," Kelsier nói khi Ham quay lại với chiếc túi.

"Đó là những gì cậu ấy làm."

"Cả 2 vết thương đều cần được khâu ngay lập tức, Tiểu thưu," Sazed nói.

"Tôi nghĩ một vết thương đã chạm vào sương."

Vin gật đầu, và Sazed xoa thuốc tê lên rồi bắt đầu làm viêc.

Cô chịu đứng nó mà không có khó chịu lắm- cô đang đốt thiếc 91%.Con bé trông vô cùng mệt mỏi, Kelseir thầm nghĩ.

Con bé trông thật yếu ớt, hầy như chỉ có tay và chân.

Hammond quàng chiếc áo choàng quanh vai cô, nhưng cô có vẻ quá mệt mỏi để quan tâm.Và mình đã lôi con bé vào chuyện này/Đương nhiên, cô biết rõ mình không nên rời vào tình huống này.

Cuối cùng, Sazed đã khâu xong và buộc một miếng băng quanh vết thương ở canh tay.

Anh di chuyển lên má."

Tại sao cháu lại chiến đấu với Mistborn vậy?"

Kelseir nghiên khắc hỏi.

"Đáng lẽ ra cháu phải chạy.

Cháu không học được gì từ trận chiến với Điều tra viên à?"

Vin nói.

"Cháu không thể thoát khỏi nếu không quay lưng lại với cô ta.

Ngoài ra, cô ta có nhiều atium hơn cháu.

Nếu cháu không tấn công, cô ta sẽ đuổi theo cháu.

Cháu phải tấn công cô ta khi cả hai đều có lợi thế."

"Nhưng làm sao mà cháu lại vướng vào cái vụ này?

CÔ ta có tấn công cháu không?"

Kelsier hỏi.Vin nhìn xuống chân của mình.

"Cháu tân công cô ta trước."

"Tại sao?"

Kelsier hỏi lại.Vin ngồi yên một lúc, Sazed vẫn đang khâu máu cô.

"Cô ấy đang tính giết Elend," cuối cùng cô nói.Kelsier bực tức thở ra."

Elend Venture?

Cháu mạo hiểm tính mạng của mình- mạo hiểm kế hoạch và cuộc sống của chúng ta- chỉ vì cậu bé ngốc nghếch đó hả?"

Vin ngước lên, trừng mặt nhìn anh.

"Phải đấy."

"Cháu bị làm sao vậy?"

Kelseir hỏi lại.

"Elend Venture không xứng với nó.

"Cô giận giữ đứng đạy, và Sazed lùi lại, chiếc áo choàng rơi xuống đất.

"ANh ấy là một người tốt!"

"Cậu ta là một quý tộc!"

"Chú cũng vậy!"

Vin ngắt lời.

Cô bực bội vẫy tay về phía nhà bếp và mọi người.

"Chú đang nghĩ cái gì, Kelseir?

Cuộc sống của một skaa?

Có ai trong số mọi người biết về skaa không?

Những bộ vest quý tộc, rình rập kẻ thù trong đêm, những bữa ăn no nê và những bữa nhậu quanh bạn bè?

Đó không phải là cuộc sống của một skaa!"

Cô bước thêm một bước, trừng mắt nhìn Kelsier.

ANh chơp mắt ngạc nhiên trước sự bùng nổ của cô."

Chú thì biết gì về họ chứ, Kelseir?

" cô tức giận nói ."

Lần cuối cùng chủ ngủ trong con hẻm, run rẩy dưới trời mưa lãnh, lắng nghe những người ăn xin bên cạnh ho khan mà biết căn bệnh sẽ giết chết anh ta là khi nào?

Lần cuối cùng chú phải thức trắng đêm, lo sợ rằng một người trong nhóm sẽ cưỡng hiếp chú là khi nào?

Chú đã bao giờ quỳ xuống, đói khát và ước gì mình có đủ can đảm để đâm đám thành viên bên cạnh mình chỉ để lấy vỏ bánh vì của anh ta chưa?

Chú có bao giờ thu mình lại trước khi anh trai chú đánh mình chưa, luôn cảm thấy biết ơn vì ít nhất có ai đó quan tâm đến chú chưa?"

Cô im lặng thở hổn hển, các thành viên nhìn chằm chằm vào cô."

Đừng có nói với cháu về quý tộc," Vin nói.

"Và cũng đừng nói với cháu về những người mà chú không biết.

Chú không phải skaa- chú chỉ là quý tộc mà không có tước vị thôi."

Cô quay người, bước ra khỏi căn phòng.

Kelsier nhìn cô rời đi, bàng hoàng, nghe tiếng bước chân của cô trên cầu thang.

Anh đứng đó, chết lặng, cảm thấy một cảm giác tội lỗi lại có chút xấu họ dâng trào lên.Và, lần đầu tiên, anh thấy mình không còn gì để nói.Vin không quay về phòng của mình.

Cô trèo lên mái nhà, nơi sương mù cuộn tròn trong màn đêm tĩnh lặng, không có ánh sáng.

Cô ngồi xuống trong cso, mép đá thô ráp của mái nhà bằng phẳn tựa vào tấm lưng gần như trần trụi của cô, tấm gỗ ở bên dưới cô.CÔ cảm thấy lạnh, nhưng cô không quan tâm.

Tay của cô nhói lên nhưng nó đã gần như tê liệt.

Bản thân cô cũng chưa cảm thấy đủ tê liệt.Cô khoanh tay, co ro ngồi xuống, ngắm nhìn màn sương.

Cô không biết phải nghĩ gì chứ đừng nói là nên cảm thấy gì.

Lẽ ra cô không nên phát tiết ở chỗ Kelsier và mọi người, nhưng mọi chuyện đã xảy ra... trận chiến, Elend phản bội... nó chỉ khiến cô cảm thấy thất vọng.

Cô cần phải tức giận với ai đó.Em chỉ nên tức giận với chính bản thân mình thôi, Giọng của Reen thì thầm Em là người để họ đến gần.

Bây giờ tất cả họ sẽ rời bỏ em.Cô không thể làm nó ngừng đau được.

Cô chỉ có thể ngồi run rẩy khi nước mắt cứ rơi, tự hỏi tại sao mọi thứ lại sụp đổ nhanh như vậy.Cửa sập dẫn lên sân thượng mở ra, có tiếng cọt kẹt nhỏ và đầu của Kelsier xuất hiện.Ôi, Chúa tể!

Mình không muốn đối mặt với chú ấy bây giờ.

Cô cố lau nước mắt, nhưng nó chỉ làm vết thương mới khâu của cô nặng thêm thôi.Kelsier đóng cửa sập lại, rồi đứng dậy, thật cao lớn và đầy kiêu hãnh, nhìn chằm chằm vào màn sương.

Mình không nên nói những lời đó với chú ấy.

Bọn họ không đáng bị như vậy."

Ngắm nhìn màn sương rất dễ chịu phải không?"

Kelsier hỏi.Vin gật đầu."

Chú đã từng nói với cháu?

Sương mù sẽ bảo vệ cháu, chúng cho cháu sức mạnh.. chúng che giấu cháu.."

Anh nhìn xuôngs, rồi bước tới và cúi xuống trước mặt cô, lấy một chiếc áo choàng.

"Có một số điều mà cháu không thể che giấu được, Vin, chú biết - chú đã thử."

Cô nhận lấy áp choàng rồi quàng nó lên vai."

Chuyện gì đã xảy ra với cháu tối nay vậy?" anh hỏi.

'' Chuyện gì thực sự xảy ra?"

"Elend bảo là anh ấy không muốn ở bên cháu nữa."

"Ah," Kelsier nói, tiến tới ngồi cạnh cô.

"Đó là trước hay sau lúc cháu giết vị hôn thê cũ của cậu ý?"

"Trước đó," Vin đáp lại.

"Và cháu vẫn quyết định bảo vệ cậu ấy?"

Vin gật đàu, khẽ sụt sịt.

"Cháu biết.

Cháu đúng là một con ngốc."

"Cũng không hơn gì bọn chú đâu," Kelsier thờ dài nói.

Anh nhìn vào màn sương.

"Chú cũng rất yêu Mare, ngay cả khi cô ấy đã phản bội chú.

Chẳng có gì có thể thay đổi những gì chú cảm thấy."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 93


"Và đó là lý do tại sao nó lại rất đau," Vin nói, cuối cùng nhớ lại những lời Kelseir từng nói trước đây.

Mình nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu đưuọc."

Cháu không thể ngừng yêu một ai chỉ vì họ đã tổn thương cháu được." anh nói.

"Chắc chắn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cháu làm vậy."

Cô lại bắt đầu sụt sịt, và anh giống ngư người cho vòng canh tay ôm cô.

Kéo cô lại gần, cố gắng dùng hơi ấm xua đi nỗi đau."

Cháu yêu anh ấy Kelsier," cô thì thầm."

Elend á?

Chú biết lâu rồi."

"Không, không phải Elend," Vin nói.

"Reen.

Anh ấy luôn đánh cháu hết lần này tới lần khác.

Anh ấy chửi bới cháu, anh hét vào mặt cháu, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ phản bội cháu.

Mỗi ngày cháu đều suy nghĩ mình ghét anh ấy tới mức nào."

"Và cháu yêu anh ấy.

Cháu vẫn còn yêu.

Nó cực kì đau đớn khi nghĩ tới anh ấy đã rời đi, ngay cả khi anh ấy luôn nói với cháu rằng anh ấy sẽ rời đi."

"Ồh, thôi," Kelsier nói, kéo cô gần hơn.

"Chú xin lỗi."

"Mọi người đều rời bỏ cháu," cô thì thầm.

"Cháu hầu như không thể nhớ được nhẹ máu.

Bà ấy đã cố giết cháu, chú biết mà.

Bà ấy nghe được những giọng nói, trong đầu bà ý, và nó khiến bà ý giết em gái của cháu.

Bà ấy có lẽ sẽ giết cháu tiếp theo, nhưng Reen đã ngăn cản bà ấy."

Dù thế nào đi nữa, bà ấy đã bỏ rơi cháu.

Sau đó cháu bám lấy Reen.

Anh ấy cũng rời đi.

Cháu yêu anh Elend, nhưng anh ấy không cần cháu nữa," Cô ngước lên Kelseir.

"Khi nào chú định rời đi?

Khi nào chú sẽ rời bỏ cháu."

Kelsier trông có vẻ buồn bã.

"Chú...

Vin, chú không biết.

Phi vụ này, kế hoạch này.."

Cô nhìn vào mắt anh, tìm kiếm bí mật trong đó.

Chú đang che giấu điều gì Kelsier?

Thứ gì đó nguy hiểm đến vậy?

Cô lau mắt lần lữa, lùi xa anh một chút, cảm thấy thật sự ngu ngốc.Anh nhĩn xuống, lắc đầu.

"Nhìn này, giờ chau đã dính máu khắp bộ quần áo đẹp đẽ, bẩn thỉu, chú định xài để giả vờ làm người cung cấp thông tin rồi này."

Vin mỉm cười.

"Ít nhất một phần trong đó là máu của quý tộc.

Cháu đã có được khá nhiều đó."

Kelseir cười khúc khích.

"Có lẽ cháu đã đúng về chú đấy, cháu biết đấy.

Chú không cho quý tộc nhiều cơ hội, phải không?"

Vin đỏ mặt.

"Kelsier, cháu thực sự không nên nói những lời đó.

Mọi người đều là người tốt, và kế hoạch của chú...

ừm, cháu nhận ra là chú đang cố làm nó cho skaa."

"Không, Vin," Kelsier lắc đầu.

"Những gì cháu nói là sự thật.

Bọn chú không thực sự là skaa."

"Nhưng, chuyện đó cũng tốt mà," Vin nói.

"Nếu mọi người chỉ là skaa thông thường, mọi người sẽ cô đủ kinh nghiệm và can đảm để lập lên kế hoạch này."

"Họ có thể thiếu trải nghiệm" Kelsier nói, "Nhưng không phải can đảm.

Đúng là quân đội của chúng ta đã mất, nhưng họ đã sẵn sàng- với sự huấn luyện tối thiểu của chú- để tấn công một lực lượng vượt trôi.

Không, skaa không thiếu can đảm.

Chỉ là thiếu cơ hội thôi."

"Vậy thì chính vị trí là nửa skaa, nửa quý tộc đã cho chú cơ hội Kelseir.

Và chú đã chọn cơ hội đó để giúp các skaa con lai.

Điều đó khiến chú xứng đáng làm một skaa nếu có một chuyện gì xảy ra."

Kelsier mỉm cười.

"Xứng đáng làm một skaa.

Nghe thích thích đấy.

Dù sao đi nữa, có lẽ chú cần phải dành ít thời gian hơn về chuyện lo lắng nên giết quý tộc này, và thêm chút thời gian để cân nhắc nên giúc đỡ người dân nào."

Vin gật đầu, kéo áo choàng lên khi cô nhìn chằm chằm vào sương mù.

Chúng bảo vệ chúng ta... cho chúng ta sức mạnh...

ẩn giấu chúng ta...Đã lâu rồi cô chưa cảm thấy mình cần phải ẩn núp.

Nhưng bây giờ, sau những gì cô đã nói, cô gần như ước mình có thể bị cuốn đi như một làn sương.Mình cần phải nói với chú ấy.

Nó có thể ảnh hưởng tới kết cục của kế hoạch.

CÔ hít một hơi thật sâu.

"Gia tộc Venture có một điểm yếu Kelsier."

Anh vui lên.

"Nó có á?"

Vin gật đàu.

"Atium.

Họ đảm bảo rằng chúng sẽ được thu hoạch và vận chuyển- đó là nguồn gốc của sự giàu có của họ."

Kelsier ngập ngừng một lúc.

"Ồ, hẳn là vậy!

Đó là cách mà họ có thể nộ thuế, đó là lý do tại sao họ là có nhiều quyền lực tới vậy...

Hắn tai cần ai đó giải quyết mọi việc cho gã..."

"Kelseir?"

VIn hỏi lại.Anh nhìn về phía cô."

Đừng... làm bất cứ điều gì trừ khi bắt buộc, được chứ?"

Kelsier cau mày.

"Chú... không biết chú có thể chú có thể hứa trước điều gì, Vin.

Chú sẽ thử và nghĩ cách khác, nhưng với tình hình hiện tại, Venture phải sụp đổ."

"Cháu hiểu."

"Tuy nhiên, chú rất vui khi cháu quyết định nói với chú đó."

Cô gần đầu.

GIờ thì mình cũng đã phản bội anh ấy rồi.

Tuy nhiên, có một cảm giác khá là yên bình vì cô không làm điều đó chỉ vì khó chịu.

Kelsier đã đúng: Gia tộc Venture là một thế lực cần bị lật đổ.

Kỳ lạ thay, việc cô nhắ đến gia tộc còn khiến Kelseir vướng bận hơn cô.

Anh ngồi đó, nhìn chằm cahừm vào màn sương, buồn bã lạ lùng.

Anh đưa tay xuống, lơ đãng gãi gãi cánh tay.Những vết sẹo, VIn thầm nghĩ.

Chú ấy không suy nghĩ về Gia tộc Venture- mà là về Vực Thẳm.

Về Cô ấy.

"Kelsier?" cô nói."

Sao vậy?" mắt anh vẫn còn chút ... thất thần khi anh nhìn vào màn sương."

Cháu không nghĩ Mare đã phản bội chú."

Anh mỉm cười.

"Thật vui khi cháu nghĩ vậy."

"Không, ý cháu không phải vậy.

Đám Điều tra viên đang đợi bọn chú khi mọi người tiến vào trung tâm cung điện phải không?"

Kelseir gật đầu.

"Bọn chúng cũng chờ đợi chúng ta sập bẫy."

Vin nói.Kelseir lắc đầu.

"Chú và cháu đã tấn công một vài lính canh, tạo ra chút ồn ảo.

Khi Mare và chú tiến vào, bọn chú rất cẩn thận.

Bọn chú đã lập kế hoạch nguyên một năm- bọn chú lén lút, bí mật và rất cẩn thận.

Ai đó đã gài bẫy bọn chú."

"Mare là một DỊ nhân phải không?"

Vin hỏi.

"Họ có thể cảm nhận được mọi người đang tiến tới."

Kelsier lắc đầu, "Bọn chú có một Người nhả khói đi cùng.

Tên của cậu ấy là Redd- ĐIều Tra viên đã trực tiếp giết chết cậu ấy.

Chú từng tự hỏi cậu ấy có phải kẻ phản bội hkông, nhưng thực sự nó là không thể.

Redd không hề biết về vụ xâm nhập đó cho tới tận tối hôm đó, khi bọn chú tới và đón cậu ấy.

Chỉ có Mare là biết đủ nhiều- ngày tháng, thời gian, mục tiêu- để phản bội bọn chú.

Ngoài ra còn có lời nhận xét của Chúa tể.

Cháu không hề thấy gã VIn.

Hắn ta mỉm cười cảm ơn Mare.

Có... sự chân thành trong mắt của gã.

Họ nói Chúa tể không bao giờ nói dối.

Tại sao anh ta lại cần phải làm vậy?"

VIn ngồi yên một lúc, cân nhắc những gì anh vừa nói.

"Kelseir," cô nói chậm rãi.

"Cháu nghĩ là Điều tra viên có thể cảm nhận được DỊ năng của chúng ta ngay cả khi chúng ta đã đốt đồng đỏ."

"Không thể nào."

"Cháu đã làm nó tối nay.

Cháu đã chọc thủng đám mây đồng đỏ để xác định vị trí của Shan và đám sát thủ của cô ấy.

Nhờ đó mà cháu đã đến kịp để cứu Elend."

Kelsier cau mày.

"Chắc là cháu đã nhầm rồi."

"Nó cũng đã xảy ra trước đây.

Cháu có thể cảm nhận được tác động của Chúa tể lên cảm xúc của cháu, ngay cả khi cháu đã đốt đồng đỏ.

Và cháu thề là khi cháu lẩn trốn được gã Điều tra viên đang săn lùng cháu, gã ta tìm được cháu trong khi lẽ ra nó là không thể.

Kelseir, nhỡ đâu nó có thể gì sau?

Nhỡ đâu việc ẩn giấu bản thân bằng cách nhả khói không đơn giản là đồng đỏ có được bật lên hay không?

Điều gì sẽ xảy ra nếu nó phụ thuộc vào mức độ mạnh mẽ của bản thân người sử dụng?"

Kelseir trầm ngâm suy nghĩ.

"Chú nghĩ là nó cũng có thể đó."

"Vậy thức là Mare không hề phản bội chú!"

VIn háo hức nói.

"Các điều tra viên cực kì hùng mạnh.

Bọn chúng đang chờ đợi chú, có lẽ họ chỉ biết là chú đang đốt kim loại!

Họ biết là có một DỊ nhân đang cố đột nhập vào trong cung điện.

Chúa tể đã cảm ơn cô ấy bởi vì cô ấy đã bị gã phát hiện!

Cô ấy là một Dị nhân, đốt thiếc, nó sẽ dẫn chúng tới chỗ của chú."

Mặt của Kelsier bối rối.

Anh quay người, ngồi xuống sao cho anh ở ngay trước mặt cô.

"Vậy thì thử đi.

Nói chú chú đang đốt cái gì."

Vin nhắm mắt lại, đốt đồng đen, lắng nghe... cảm nhận, như Marsh đã dạy cô.

Cô nhớ lại những buổi huấn luyện đơn độc của mình, thời gian tập trung vào những xung động của Breeze, Ham và Spook đã mang lại cho cô.

Cô cố gắng tìm ra tần số mờ ảo của Dị năng.

Cố gắng...Trong giây lát, cô nghĩ mình đã cảm nhận được điều gì đó.

Thứ gì đó rất kì lạ- một xung động chậm rãi, giống như tiếng trống xa xăm ,không giống với bất kỳ tần số Dị năng nào mà cô từng cảm nhận trước đây.

Nhưng nó không đến từ Kelseir.

Nó đến từ nơi xa ... xa.

Cô tập trung hơn, cố gắng xác định hướng phát ra của nó.Nhưng đột nhiên, khi cô tập trung hơn, có thứ gì khác thu hút sự chú ý của cô.

Một tần số quen thuộc hơn, tới từ Kelseir.

Nó mờ nhạt, khó có thể cảm nhận được qua nhịp đập của trái tim cô.

Đó là một nhịp đập táo bạo và nhanh chóng.Cô mở mắt ra.

"Thiếc 91!

Chú đang đốt thiếc 91!"

Kelsier chớp mắt ngạc nhiên.

"Không thể nào, lần nữa đi!"

Cô đóng mắt lại.

"thiếc,"sau một lúc cô nói.

"Giờ thì là thép- chú chuyển ngay khi mà cháu nói!"

"Vãi cả cứt!"

"Cháu đã đúng," VIn háo hưucs nói.

"Ta có thể cảm nhận xung động DỊ năng xuyên qua đồng đỏ!

Chúng rất khẽ, nhưng cháu đoán chỉ cần ta tập trung đủ để-""Vin,'' Kelseir ngắt lời.

"Cháu có nghĩ các DỊ nhân khác đã thử nó trước đây chưa?

Cháu không nghĩ là sau hàng ngàn năm, ai đó sẽ nhận ra mình có thể cảm nhận xuyên qua đám mây đồng đỏ à?

Chú thậm chí đã thử nó.

Chú tập trung hàng giờ vào Thầy của cúa, cố gắng cảm nhận điều gì đó xuyên qua đám mây đồng của ông í."

"Nhưng.."

Vin ngập ngừng.

"Tại sao..?"

"Nó phải liên quan đến sức mạnh, như nãy cháu nói.

Điều tra viên có thể Đẩy và Kéo mạnh hơn bất kỳ Mistborn thông thường nào- có lẽ họ mạnh đến mức có thể áp đảo kim loại của những người khác."

"Nhưng, Kelsier," VIn khẽ nói.

"Cháu không phải là một Điều tra viên."

"Nhưng cháu rất mạnh mẽ," anh nói.

"Mạnh hơn những gì mà đáng lẽ ra cháu nên trở thành.

Cháu đã giết một Mistborn được huấn luyện bài bản tối nay!"

"Bằng may mắn," VIn nói, đỏ mặt.

"Cháu chỉ lừa cô ấy thôi."

"Dị năng chả có gì ngoài lừa đảo cà, VIn.

Không, có gì đó rất đặc biệt ở cháu.

Chú đã để ý từ cái này đầu tiên, khi cháu phớt lờ những nỗ lực nhằm Kéo hoặc Đẩy cảm xúc từ chú."

Cô đỏ mặt.

"Không thể như thế được, Kelsier.

Có lẽ cháu chỉ luyện tập đồng đen nhiều hơn chú thôi... cháu không biết, cháu chỉ..."

"VIn, cháu đang quá khiêm tốn đấy.

Cháu thực sự rất giỏi trong chuyện này- điều đó là hiển nhiên.

Nếu đó là lý do tại sao cháu có thể cảm nhận xuyên qua đám mây đồng đỏ... thì chú cũng không rõ nữa.

Nhưng hãy học cách tự hào bản thân mình chút đi, nhóc con!

Nếu có điều gì mà chú chú thể dạy nhóc thì đó chính là cách trở nên tự tin!"

Vin mỉm cười."

Nào," anh nói, đứng dậy và đưa tay ra giúp cô đứng đậy.

"Sazed sẽ lo lắng cả đêm nếu cháu không để cậu ấy khâu lại vết thương trên má đó, và Ham đang sắp phát điên vì chưa được nghe trận chiến của cháu này.

Nhân tiện, rất tốt khi để cơ thể của Shan ở lại pháo đài Venture, khi gia tộc Elariel nghe tin cô ấy bị phát hiện là chết tại khu nhà của Venture .."

Vin để cho anh kéo cô đi, nhưng cô lo sợ nhìn về phía cửa sập.

"Cháu... không biết liệu cháu có muốn xuống đó chưa, Kelseir.

Sao cháu có thể đối mặt họ được?"

Kelseir bật cười.

'' Ôh, đường lo lắng.

Nếu cháu không thỉnh thoảng nói mấy chuyện ngu ngốc thì nhóc chắc chắn không phù hợp với cái nhóm này đâu.

Đi thôi."

Vin do dự, để anh đưa cô trở lại hơi ấm của nhà bếp.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 94


"Elend sao cậu có thể đọc sách vào lúc này?"

Jastes hỏi.Elend ngước lên khỏi cuốn sách.

"Nó làm tớ bình tĩnh lại."

Jastes nhướn mày.

Chàng trai Lekal trẻ tuổi này sốt ruột ngồi trên ghế, gõ gõ ngón tay lên vịn.

Rèm cửa sổ được kéo lên, che đi ánh sáng từ chiếc đèn đọc sách của Elend, một phần cũng là để ngăn sương mù.

Mặc dù Elend không bao giừo thừa nhận điều đó những màn sương cuộn xoáy luôn khiến anh có chút lo lắng.

Những quý tộc không được phép sợ những thứ như vậy, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng màn sương dày đặc khủng khiếp không chỉ đơn giản là đáng sợ."

Cha của cậu sẽ tái mặt khi cậu quay trở lại," Jastes lưu ý, gõ nhẹ vào tay vịn.Elend nhún vai, mặc dù nhận xét này của cậu ấy khiến anh có chút lo lắng.

Không phải vì cha anh, mà là vì những gì đã xảy ra tối nay.

Rõ ràng là một số Dị nhân đã theo dõi cuộc gặp gỡ của Elend với bạn anh.

Họ đã thu thập được những thông tin gì?

Họ có biết về những cuốn sách mà anh đọc không?May mắn thay một trong số họ đã ngã xuống, rơi thẳng vào màn trời.

Sau đó là sự lo sợ và hỗn loạn- binh lính và người dự tiệc chạy loanh quanh trong trạng thái hoảng loạn.

Ý nghĩ đầu tiên của Elend lại là về những cuốn sách- những cuốc sách nguy hiểm, những cuốn sách mà nếu thanh tra biết anh có, có thể khiến anh gặp rắc rối nghiêm trọng.VÌ vậy, trong lúc bối rối, anh đã vứt tất cả vào một chiếc túi và đi theo Jastes xuống lối ra của pháo đài.

Bắt một chiếc xe ngựa và lẻn ra khỏi khuôn viên pháo đài có lẽ là một hành động cực kì khó khăn nhưng nó lại dễ dàng tới mức nực cười.

Với số lượng xe ngựa đang chạy trốn khỏi Venture, không ai dừng lại để nhận Elend đang ở trên xe ngựa với Jastes.

Elend tự nhụ là mọi chuyện đã kết thúc.

Mọi người sẽ nhận ra Gia tộc Venture không cố gắng tấn công họ và thực sự không có bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Chỉ là một số điệp viên đã bị bắt.Anh nên trở về.

Tuy nhiên, sự thuận lợi khi vắng mặt ở pháo đài là cho phép anh một lý do hoản hảo để điều tra một nhóm gián điếp khác.

Và làn này, chính Elend đã cử họ đến.Một tiếng gõ cửa bất ngờ khiến Jastes nhảy dựng lên, Elend đóng cuốn sách lại rồi mở cửa xe ngựa.

Felt một trong những điệp viên trưởng của Gia tộc Venture, leo lên xe ngựa, gật đầu kính trọng với Elend, rồi đến Jastes."

Có gì không?"

Jastes hỏi.Felt uyển chuyện ngồi xuống.

"Tòa nhà này bên ngoài là một xưởng mộc thưa ngài.

Một trong những người của tôi đã nghe nói về nơi này- nó được điều hành bởi một thở lạnh nghề, một thợ mộc skaa có kĩ năng không hề tầm thường."

Elend cau mày.

"Tại sao quản gia Valette lại tới đó?"

"Tôi nghĩ là cửa hàng chỉ là bức bình phong, thưa ngài," Felt nói.

"Chúng tôi đã qun sát nó kể từ khi người quản gia dẫn bọn tôi tới đi, như ngài đã yêu cầu.

Tuy nhiên, chúng ta phải hết sức cẩn thật- có một số tổ canh gác ẩn trên mát và các tầng trên cùng của nó."

Elend cau mày.

"Tôi nghĩ đó là một biện pháp rất kỳ lạ đối với một cửa hàng thủ công đơn giản."

Felt gật đầu.

"Đó chưa phải là một nửa đâu thưa ngài.

Chúng tôi đã tìm được cách gửi một người trong số chúng tôi vào trong đó- chúng tôi không nghĩ anh ta đã bị phát hiện- nhưng anh ta gặp khó khăn đáng kể khi nghe lén những gì xảy ra bên trong.

Các cửa sổ được đóng lại và bịt kín để cản lại âm thanh."

Lại thêm một biện pháp kỳ quặc nữa, Elend nghĩ.

"Cậu nghĩ đó nghĩa là gì?" anh hỏi Felt."

Đó hẳn là một nơi ẩn náu của thế giới ngầm, thưa ngài."

Felt nói.

"Và còn rất xuất xuất sắc nữa.

Nếu chúng ta không quan sát cẩn thận, và chắc chắn về những gì cần phải tìm kiếm, chúng ta sẽ không thể nảo nhận thấy các dấu hiệu.

Tôi đoán những người bên trong- ngay cả người Terrismen- là thành viên của băng trộm skaa.

Một nhóm vô cùng có tay nghề."

"Một băng trộm skaa?"

Jastes hỏi.

"Và Quý cô Valette cũng vậy á?"

"Khả năng cao thưa ngài."

Felt nói.Elend ngập ngừng.

"Một... băng trộm skaa." anh nói sửng sốt.

Tại sao họ lại cử một thành viên tới vũ hội?

Cos lẽ để thực hiện một vụ lừa đảo nào đó?"

Thưa ngài?"

Felt hỏi.

"Ngài có muốn chúng tôi phá hủy nó không?

CHúng tôi có đủ nhân lực để làm điều đó."

"Không," Elend nói.

"Gọi người của anh về đi, và không được nói với anh về những gì anh đã thấy tối nay."

"Vâng thưa ngài," Felt nói, rời khỏi xe ngựa."

Ôi chúa tể!"

Jastes nói khi đóng cửa xe lại.

"Không ngạc nhiên khi cô ấy chả giống một nữ quý tộc chú nào.

Đó không phải là do cô ấy lớn lên ở nông thôn- cô ấy là một tên trộm."

Elend gật đầu, trầm tư, không biết nên nghĩ cái gì."

Cậu nợ tớ một lời xin lỗi đó," Jastes nói.

"Tớ đã nói đúng phải không?"

"Có thể," Elend nói.

''Nhưng.. theo một cách nào đó, cậu đã nói sai về cô ấy.

CÔ ấy không cố gắng để điều tra tớ- cô ấy chỉ cố gắng ăn trộm thôi thôi."

"Vậy thì?"

"Tớ... cần suy nghĩ về điều này," Elend nói, đưa tay gõ để xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Anh ngồi lùi lại khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh về Pháo đài Venture.Valette không phải là người mà em ấy đã nói.

Tuy nhiên, mình cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tin tức này.

Không chỉ vì lời nói của Jastes mà Velette cũng không phủ nhận lời buộc tội của Elend vào đêm nay.

Nó đã quá rõ ràng; cô đã nói dối anh.

Chơi một phần.Lẽ ra anh nên tức giận.

Anh nhận ra điều này, theo một cách hợp lí và một phần trong anh trong anh thấy đau vì bị phản bội.

Nhưng kỳ lạ thay cảm xúc đầu tiên mà anh cảm thấy lại là nhẹ nhõm."

Gì vậy?"

Jastes hỏi, cau mày nhìn Elend.Elend lắc đầu.

"Cậu đã làm tớ lo lắng về vụ này nhiều ngày rồi đó Jastes.

Tớ cảm thấy khó chịu tớ mức gần như không thể làm việc được- tất cả chỉ vì tớ nghĩ Valette kẻ kẻ phản bội."

"Nhưng sự thật là vậy mà.

Elend, có lẽ là cô ấy đang cố gắng lừa đảo cậu!"

"Phải," Elend nói, "nhưng ít nhất cô ấy không phải là gián điệp của gia tộc khác.

Đối mặt với tất cả âm mưu, chính trị và những chỗ dựa đang xảy ra gần đây, một việc đơn giản như ăn trộm khiến tớ có chút sảng khoái."

"nhưng..."

"Nó chỉ là tiền thôi Jastes."

"Tiền cũng là một thứ quan trọng với chúng ta đó Elend."

"Không quan trọng bằng Valette.

Cô gái tội nghiệp ấy... suốt thời gain qua, cô ấy hẳn cũng rất lo lắng về trò lừa đảo đã kéo tớ vào!"

Jastes chết lặng rồi cuối cùng anh lắc đầu.

"Elend, chỉ có cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm khi phát hiện có người đang cố trộm đồ của mình thôi.

Có cần tớ phải nhắc lại là cô gái đó đã nói dối cậu suốt thời gian qua không?

Có thể cậu càng ngày càng gắn bó với cô ấy nhưng tớ nghi nghờ tình cảm đó không phải là thật lòng."

"Cậu có thể đúng," Elend thừa nhận.

"Nhưng... tớ không biết Jastes.

Tớ cảm giác như thể tớ hiểu cô ấy.

Cảm xúc của cô ấy... chúng giường như quá trận thật, thực lòng mà nói, để giả mạo."

"Đáng ngờ," Jastes nói.Elend lắc đầu.

" Chúng ta chưa có đủ thông tin để phán xét cô ấy.

Felt nghĩ cô ấy là tên trộm, nhưng chắc chắn phải có lý do mà một nhóm như thế lại gửi cô ấy tới vũ hội.

Có lẽ cô ấy chỉ là đang cần thông tin.

HOặc có thể là cô ấy là một tên trộm- nhưng không có ý định ăn cướp của tớ.

Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian để hòa nhập với các quý tộc khác- tại sao cô ấy lại không làm vậy với mục tiêu của mình.

Trên thực tế, cô ấy dành tương đối ít thời gian với tớ và cô ấy chưa bao giờ nài nì đòi tớ quà."

Anh ngập ngừng- tưởng tượng cuộc gặp gỡ Valette của anh như một sự tình cờ thú vị, một sự kiện đã tạo ra bước ngoặt khủng khiếp trong cuộc đời của cả hai.

Anh mỉm cười, rồi lắc đầu."

Không, Jastes.

Có nhiều thứ mà chúng ta chưa thể biết rõ được.

CÓ điều gì về cô ấy mà nó vẫn chưa đúng lắm."

"Tớ ... nghĩ là vậy ,EL."

Jastes cau mày nói.Elend đứng dậy, một ý nghĩ đợt nhiên đến với anh- một suy nghĩ khiến cho những suy đoán của anh về động cơ của Valette trở nên phai mờ đi.

"Jastes, cô ấy là skaa."

"Và sao?"

"Và cô ấy đã lừa tớ- lừa cả hai chúng ta.

Cô ấy đóng vai một quý tộc gần như hoàn hảo."

"Một quý tộc không có kinh nghiệm thì đúng hơn."

"Tớ đã có một tên trộm skaa thực sự đi cùng mình!"

Elend nói.

"Hãy nghĩ đến những câu hỏi mà tớ đã hỏi cô ấy."

"Câu hỏi?

Câu hỏi loại gì?"

"Câu hỏi về skaa," Elend nói.

"Đó không phải là vấn đề.

Jastes, cô ấy đã lừa được chúng ta.

Nếu chúng ta không thể phân biệt được sự khác biệt giữa skaa và quý tộc, điều đó có nghĩa là skaa không thể khác biệt với chúng ta quá nhiều.

Và nếu họ không khác chúng ta như vậy, thì chúng ta làm gì có quyền đối xử với họ như vậy?"

Jastes nhún vai.

"Elend tớ không nghĩ là cậu đang nhìn nhận vấn đề này theo gốc đọ đó.

Chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến gia tộc đó."

Elend lơ đãng gật đầu.

Mình thực sự đã rất quá đáng với cô ấy.

Quá đáng?Anh muốn cô ấy tin, hoàn toạn và trọn vẹn rằng anh không muốn dính líu tới cô nữa.

Một phần trong đó là sự thật, vì những lo lắng của anh đã chứng minh cô ấy không đáng tin cậy.

Và cô ấy không thể như vậy, không phải vào lúc này.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn cô rời khỏi thành phố.

Anh đã nghĩ rằng điều tốt nhất nên làm là cắt đứt mối quan hệ cho đến khi cuộc đại chiến kết thúc.Nưng, giả sự rằng em ấy không thực sự là một quý tộc, chẳng có lý do nào để em ấy rời đi cả."

Elend?"

Jastes hỏi.

"Cậu có đang để ý tới tớ không đấy?"

Elend ngước lên.

"TỚ nghĩ tớ đã làm sai vài chuyện tôi snay.

Tớ muốn Valette rời khỏi Luthadel.

Nhưng giờ tớ nghĩ tớ đã tổn thương cô ấy chẳng vì lí do gì cả."

"Trời ơi, bố tổ cậu Elend!"

Jastes nói.

"Các DỊ nhân đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta tối nay đó.

Cậu có nhận ra điều gì có thể xảy ra không?

ĐIều gì xảy ra nếu họ quyết định giết chúng ta thay vì theo dõi chúng ta?"

"À, đúng rổi cậu nói phải."

Elend gật đầu lơ đãng.

"Tốt nhất là Valette nên rời khỏi đây.

Bất cứ ai cũng sẽ gặp nguy hiểm trong khoảng thời gian sắp tới."

"Jastes đứng hình, anh đang cực cực cáu bẩn, rồi cuối cùng anh bật cười.

"Cậu hết cứu rồi."

"Tớ luôn cố hết sức.

Nhưng nghiêm túc mà nói lo lắng chẳng có tác dụng gì cả.

Các điệp viên đã bỏ mình và có thể là đang bị đuổi- hoặc bị bắt- trong lúc hỗn loạn.

Bây giờ chúng ta biết một số bí mật mà Valette đang che giấu, vì vậy chúng ta cũng đã tiến được một bước.

QUả là một đêm làm việc xuất sắc!"

"Đó là một cách nhìn lạc quan, tớ đoán vậy..."

"Một lần nữa tớ nói tớ sẽ cố hết sức," DÙ vậy anh vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi họ quay lại Pháo đài Venture.

Có lẽ thật liều lĩnh khi lẻn khỏi cung điện trước khi nghe được chi tiết những gì đã xảy ra, nhưng Elend thực sự đã không suy nghĩ cẩn thận vào thời điểm đó.

Bên cạnh đó, anh đã dàn xếp trước với Felt, và sự hỗn loạn đã tạo ra một cơ hội hoàn hảo để trốn thoát.Xe ngựa từ từ kéo tới công Venture.

"Cậu nên đi đi," Elend nói, bước ra khỏi cửa xe.

"Cầm lấy đống sách nhé."

Jastes gật đầu, cầm lấy bao tải rồi chào tạm biệt Elend khi anh đóng cửa.

Elend đợi khi cô xe lăn bánh khỏi cổng sau đó anh quay người và tiến về pháo đài, những người canh cổng ngạc nhiên để anh đi qua một cách dễ dàng.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 95


Khu vực sân vườn vẫn rực sáng đèn.

Lính canh đã đợi anh ở phía trước pháo đài, và mọt nhóm trong số họ lao ra màn sương để gặp anh.

Và bao quanh anh."

Thưa ngài, cha của ngài-""Ờ," ELend ngắt lời thở dài.

"Tôi cho là mình sẽ bị bắt tới chỗ của ổng ngay lập tức."

"Vâng thưa ngài."

"Vậy dẫn đường đi, đội trưởng."

Họ bước vào lối vào của lãnh chúa bên hông tòa kiến trúc.

Lãnh chúa Straff Venture đứng trong phòng làm việc, nói chuyện với một nhóm sĩ quan bảo vệ.

Elend có thể nhận ra những người lính bị mắng mỏ nặng nề, thậm chí là bị dọa đánh đập từ khuôn mặt tái mét của họ.

Họ là quý tộc, nên Venture không thể xử tử họ, nhưng tông ta lại rất thích những hình thức kỷ luật khá tàn bạo.Lãnh chúa Venture xua đuổi binh lính bằng một cử chỉ sắc lạnh, rồi quay sang Elend với ánh mắt thù địch.

Elend cau mày nhìn người lính rời đi.

Mọi thứ dường như hơi.. căng thẳng."

Làm sao?"

Venture Straff hỏi."

Làm sao cái gì?"

"Con đã ở đâu?"

"Ồ, con đã rời đi."

Lãnh chúa Venture thở dài.

"Tốt lắm.

Hãy tự gây nguy hiểm cho mình nếu con muốn, chàng trai trẻ.

Theo một cách nào đó, thật tệ khi Mistborn không bắt được cậu- lẽ ra họ có thể giúp tôi giải thoát khỏi nỗi thất vọng của mình."

"Mistborn?"

Elend cau mày hỏi.

"Mistborn gì?"

"Người mà đã lên kế hoạch giết cậu đó," Venture Straff bật lên.Elend giật mình chớp mắt.

"Vậy... không phải họ chỉ là đang điều tra thôi à?"

"Ôh, không," Venture nói, mỉm cười có phần xấu xa.

"Cả một đội ám sát, được cử đến để săn lùng cậu và đám bạn của cậu đó."

Ôi Chúa tể!

Elend thầm nghĩ, nhận ra mình đã ngu dốt như nào khi quyết định đi ra ngoài.

Mình không nghĩ là đại chiến gia tộc cao trào nhanh như vậy!

Ít nhất là không phải đối với mình.."

Sao mà chúng ta biết đó là Mistborn vậy?"

Elend hỏi, thu thập thông tin."

Binh lính của chúng ta đã thành công giết cô ta," Straff nói.

"Khi cô ta cố gắng chạy trốn."

Elend cau mày.

"Một Mistborn được huấn luyện á?

Bị giết bởi binh lính thông thường?"

"Cung thủ," Lãnh chúa Venture nói.

"Chắc chắn là họ đã bất ngờ tấn công cô ấy."

"Và người rơi xuống cửa sổ mái của con là ai?"

Elend hỏi tiếp."

Đã chết," Straff nói.

"Gãy cổ."

Elend cau mày.

Người đó vẫn còn sống khi chúng ta chạy trốn.

Ông đang giấu cái gì vậy?

"Người Mistborn đó.

Có ai biết là ai không?"

"Tôi cũng đang định nói," Straff nói, ngồi vào ghế, không thèm nhìn lên.

"Đó là Shan Elariel."

Elend cứng người vì sốc.

Shan?

Anh chết lặng nghĩ.

Họ đã đính hôn và cô thậm chí còn chưa bao giờ đề cập mình là một DỊ nhân.

Điều đó có nghĩa là...Cô ta đã chuẩn bị từ rất lâu.

Có lẽ Gia tộc Elariel đã lên kế hoạch giết Elend khi cháu của Elariel được sinh ra kế thừa tước vị.Cậu đã đúng, Jastes.

Tớ không thể né tránh chính trị chỉ bằng cách phớt lờ nó.

Tớ đã là một phần của nó lâu hơn tớ nghĩ.Cha của anh hẳn là đang rất hài lòng.

Một thành viên cao cấp của gia tộc Elariel chết tại khu vực Venture sau khi cố gắng ám sát Elend...

Với chiến thắng như vậy, Lãnh chúa Venture sẽ được thả lỏng một chút trong nhiều ngày.Elend thở dài.

"Vậy chúng ta có bắt sống được bất kì tên sát thủ nào không?"

Straff lắc đầu.

"Một tên rơi xuống sân vườn khi hắ ta cố gắng chạy thoát.

Hắn ta đã thoát được- hắn ta có lẽ cũng là một Mistborn.

Chúng ta tìm được một tên đã chết khác trên mái nhà, nhưng chúng ta không chắc đó có phải là chung với đám sát thủ hay không."

Ông ngập ngừng."

Gì vậy?"

Elend hỏi lại, cố gắng đọc chút lo lắng trong mắt của cha anh."

Không có gì,"Straff nói xua tay phủ nhận.

"Một số lính canh bảo rằng có một Mistborn thứ 3, chiến đấu với 2 người còn lại, nhưng ta nghi ngờ cái thông báo đó- đó không phải là người của chúng ta."

Elend ngập ngừng.

Một Mistborn thứ 3.

Chiến đấu với 2 người còn lại...

"Có lẽ ai đó đã phát hiện vụ ám sát và cố gắng ngăn cản nó."

Straff khịt mũi.

"Tại sao Mistborn của một gia tộc nào đó lại muốn bảo vệ cậu?"

"Có lẽ họ chỉ muốn ngăn cản việc một chàng trai ngây thơ bị tàn sát."

Straff lắc đầu, bật cười.

"Cậu đúng là một thằng ngu.

Cậu yếu nó mà đúng không?"

Elend đỏ mặt, rồi quay người đi.

Có vẻ như Straff không muốn nói thêm gì nữa, và Elend rời đi.

Anh chưa thể quay trở lại phòng của mình, khi mà cửa sổ bị vỡ và có đống lính canh, vì vậy anh tiến tới phòng ngủ cho khách, gọi một nhóm thợ săn quan sát bên ngoài cửa và ban công- để đề phòng.Anh chuẩn bị đi ngủ, suy nghĩ về cuộc trò chuyện.

Cha của anh có lẽ đã đúng về Mistborn thứ 3.

Cái đó thậm chí còn không đáng để suy nghĩ đến.Nhưng... mọi thứ lẽ ra nên như vậy.

Có thể nó là như vậy.Có rất nhiều thứ Elend muốn anh có thể làm.

Nhưng, cha của anh rất khỏe mạnh và còn trẻ đối với một lãnh chúa quyền lực.

Phải mất vài thập kỉ trước khi Elend kế thừa tước hiệu, giả sử anh sống lâu được như vậy.

Anh ước mình có thể đến gặp Valette, nói chuyện với cô, giải thích sự thất vọng của mình.

Cô sẽ hiểu anh đang nghĩ gì; vì lí do nào đó mà dường như cô hiểu anh nhiều hơn người khác.Và, cô ấy là skaa!

Anh không thể ngừng suy nghĩ về cô.

Anh có quá nhiều câu hỏi, và quá nhiều thứ muốn biết về cô.Sau đó, anh vừa nghĩ vừa leo lên giường.

Hiện tại, hãy tập trung vào bảo vệ gia tộc trước.

Những lời anh nói với Valette trước đó không hề sai- anh cần đảm bảo gia tộc của mình vẫn còn sau cuộc chiến gia tộc.Sau đó... chà, có lẽ sẽ tìm cách để giải quyết những lời dối trá và lừa đảo.Mặc dù nhiều Terrismen bày tỏ sự phẫn nộ với Khlennium nhưng trong đó cũng ẩn chứa ghen tị.

TÔi đã nghe những người vận chuyển nói về thánh đường Khlenni với những cửa kính màu tuyệt đẹp và những đại sảnh rộng lớn.

Họ cũng có vẻ rất thích thời trang của chúng tôi- hồi còn ở thành phố, tôi đã thấy rất nhiều người Terris trẻ tuổi đã đổi những lông và da thú của họ để lấy những bộ vest chỉnh tề dành cho quý ông.32Cách cửa hàng của Clubs 2 con phố, có một tòa nhà có chiều cao khác so với những tòa nhà xung quanh.

Vin nghĩ đó là một dạng chung cư nào đó- một nơi dành cho các gia đình skaa.

Nhưng cô chưa bao giờ vào trong đó.Cô ném một đồng xu, rồi bắn mình dọc theo tòa nhà 6 tầng này.

Cô nhẹ nhàng đáp xuống sân thượng, khiến một bóng hình đang bò trong bóng tối ngạc nhiên bật dậy."

Là tớ đây," VIn thì thầm, lẵng lẽ lẻn vào mái dốc.Spook mỉm cười với cô trong đêm.

Là Tineye xuất sắc nhất của băng, cậu thường đảm nhận những vị trí quan sát trọng yếu nhất.

Gần đây, đó là những buổi tối sớm.

Đó là thời điểm xung đột giữa các Đại gia tộc có nhiều khả năng chuyển sang tấn công trực diện/"Họ vẫn tiếp tục làm chuyện đó à?"

Vin khẽ hỏi, bùng cháy thiếc, quét qua thình phố.

Một làn sương mù rực rỡ tỏa sáng ở phía xa, tạo cho màn sương một sự phát quang kì lạ.Spook gật đầu, chỉ về phía ánh sáng.

"Pháo đài Hasting.

Binh lính Elariel với cuộc tấn công tối nay."

VIn gật đầu.

Sự tàn phá của Pháo đài Hasting đã được dự đoán từ lâu- nó đã hứng chịu mấy chục cuộc đột kích từ những gia tộc khác nhau tuần trước.

Đồng minh đã rút lui, tài chính suy sụp, việc nó sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.Kì lạ thay không một gia tộc nào lại tấn công vào ban ngày.

Có một bầu không khí giả tạo được ngầm hiểu trong cuộc chiến, như thể giới quý tộc thừa nhận sự thống trị của Lãnh chúa, và không muốn ông ấy khó chịu bằng việc tấn công vào ban ngày.

Tất cả đều được tiến hành vào ban đêm, bên dưới màn sương mù."

Đó là mong muốn của chuyện này."

Spook nói.VIn ngập ngừng.

"Uh, Spook.

Cậu có thể cố gắng... nói chuyện một cách bình thường không?"

Spook hất đầu về phía công trình tối tăm ở phía xa.

"Chúa tể.

Giống như ông ta thích đánh nhau."

Vin gật đầu.

Kelseir đã đúng.

Không có quá nhiều hành động phản đối của Bộ hay từ cung điện về cuộc chiến giữa các gia tộc và Garrison đang dành thời gian để quay trở lại Luthadel.

Chúa tẻ đã lường trước chiến tranh gia tộc- và có ý định để nó diễn ra theo đúng quy luật.

GIống như một đám cháy rừng, bị mặc mặc để bùng cháy và làm mới cho một cánh đồng.Ngoài trừ lần này, khi ngọt nửa chợp tắt, một vụ cháy khác lại bùng lên- cuộc tấn công của Kelseir vào thành phố.Giả sử rằng Marsh có thể tìm được cách ngăn chặn Điều tra viên thép.

Giả sử chúng ta có thể chiếm được cung điện.

Đương nhiên, và giả sử Kelseir có thể tìm được cách giải quyết với Chúa tể..Vin lắc đầu.

Cô không muốn nghĩ điều gì xấu về Kelseir, nhưng cô không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như nào.

Garrison vẫn chưa quay trở lại, nhưng có thông tin nói rằng chúng sắp rồi, có lẽ chỉ trong một hoặc hai tuần nữa.

MỘt vài gia tộc đã sụp đổ, nhưng dường như không khí hỗn loạn vẫn chưa đạt được tới ý muốn của Kelseir.

Đế chế cũng đang căng thẳng, nhưng cô không nghĩ nó sẽ sụp đổ.Tuy nhiên, có lẽ đó không phải là vấn đề.

Thành viên đã thực hiện những chuyện đáng kinh ngạc khi có thể xúc giục đại chiến gia tộc; 3 Đại gia tộc đã không còn nữa và phần còn lại đã trở nên cực kì suy yếu.

Phải mất hàng thập kỉ quý tộc mới có thể khôi phục được sau cuộc chiến tranh của họ.Chúng ta đã làm rất tốt, Vin nhủ trong lòng.

Ngay cả khi chúng ta không tấn công cung điện - hoặc là nếu cuộc tấn công thất đại- chúng ta đã làm được thứ gì đó cực kì tuyệt vời.Với thông tin tình báo của Marsh về Bộ và bản dịch nhật ký của Sazed, quân nổi loạn sẽ có những thông tin mới và hữu ích trong những cuộc chiến trong tương lai.

Đó không phải là điều mà Kelseir mong đợi; đó không phải là sụ sụp đổ hoàn toàn của Đế chế.

Tuy nhiên, đó là một chiến thắng quan trọng- một chiến thắng mà skaa có thể làm điểm từa trong suốt hàng ngàn năm.Và, với sự ngạc nhiên đầu tiên, VIn nhận ra rằng cô cảm thấy tự hào khi là một phần của nó.

Có lẽ, trong tương lai, cô ấy cũng có thể giúp sức tạo ra một cuộc nổi dậy thực sự- một cuộc nổi dậy ở một nơi mà skaa chưa bị đánh bại hoàn toàn.Nếu nơi đó tồn tại...

Vin bắt đầu hiểu rằng không chỉ Luthadel và các trạm Xoa dịu của nó mới khiến skaa trở nên thuần phục.

Đó là tất cả mọi thứ- những thanh tra, công việc liền tục trên cánh đồng và nhà máy, tinh thầm được dồn nén sau hàng ngàn năm áp bức.

Có lí do vì sao mà lực lượng các cuộc nổi loạn skaa luôn rất nhỏ.

Mọi người đều biết- hoặc nghĩ họ biết- rằng không có cuộc chiến nào có thể chống lại Đế chế.Ngay cả VIn- người tự cho mình là tên trộm ' đuọc giải phóng' - cũng nghĩ như vậy.

Kelseir phải dùng đến nhiều kế hoạch điên rồ và kinh người mới có thể thuyết phục cô một chút.

Có lẽ đó là lý do tại sao chú ấy lại đặt mục tiêu cao cả như vậy cho băng nhóm- chú ấy biết rằng chỉ có điều gì đó đầy thách thức mới có thể khiến họ nhận ra, theo một cách kì lạ, rằng họ có thể kháng cự."

Spook liếc nhìn cô.

Sự hiện diện của cô khiến cậu có chút không thoải mái."

Spook," Vin nói, "cậu biết là tớ đã chia tay với Elend rồi nhỉ."

Spook gật đầu, có chút vui lên."

Nhưng," Vin tiếc nuối nói.

"Tớ xin lôi.

Tớ vẫn còn yêu anh đấy, Spook.

Đó là sự thật."

Anh nhìn xuống, hụt hơi."

Không phải do cậu," VIn nói.

"Thực sự là không phải vậy...chỉ là, hừm, cậu không thể chọn người mình sẽ yêu được.

Tin tớ đi, có một vài người tớ thực sự không muốn yêu họ chút nào.

Họ không xứng với nó."

Spook gật đầu.

"Tớ hiểu."

"Tớ vẫn giữ cái khăn tay được chứ?"

Cậu nhún vai."

Cảm ơn cậu.

Nó rất có ý nghĩa với tớ đấy."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 96


Anh ngước lên, nhìn chằm chằm vào màn sương.

"Tớ không phải là một thằng ngốc.

Tớ... biết sẽ nó không xảy ra.

Tớ nhìn nhận nhiều thứ VIn.

Tớ thấy rất nhiều thứ."

Cô đặt tay lên vai cậu an ủi.

Tớ nhìn nhận rất nhiều thứ... một câu nói thích hợp đối với một TIneye như cậu ấy."

Cậu đã là một DỊ nhân từ rất lâu đúng không?" cô hỏi.Spook gật đầu.

"Kể từ khi tớ Thức tỉnh lúc 5 tuổi.

Hầu như không nhớ được nó."

"Và kể từ đó cậu bắt đầu luyện tập với thiếc?"

"Hầu như," anh nói.

"Đó là điều tốt với tớ.

Để tớ nghe, đở tớ thấy, để tớ cảm nhận."

Có lời khuyên nào không?"

Vin hy vọng hỏi.Anh trầm ngâm suy nghĩ, ngồi bên mép mái nghiêng, một chân đung đưa qua một bên.

"Đốt thiếc... không quan tâm tới nhìn đến.

Lo lắng về việc không nhìn thấy."

Vin cau mày.

"Ý anh là gì?"

"Khi đốt," anh nói.

"Rất nhiều thứ ập tới.

Rất rất nhiều.

Có xao lãng đây, kia.

Tìm được thứ mình muốn, bỏ qua những thứ ảnh hưởng."

Nếu bạn muốn sử dụng thiếc tốt, Vin cố gắng dịch hết mức có thể, hãy học cách đối phó vợi sự xao lãng.

Vấn đề không phải là những gì mà bạn thấy được- mà là thứ bạn có thể bỏ qua."

"Thật thú vị," VIn ngẫm nghĩ nói.Spook gật đầu.

"Khi quan sát, nhìn vào màn sương và pháo đài, cảm nhận được thớ gỗ và nghe được tiếng chuột bên dưới.

Chọn một cái và đừng để bị phân tâm."

"Lời khuyên hay đó," Vin nói.Spook gật đầu khi một tiếng thịch vang lên phía sau họ.

Cả hảy nhảy dựng jlên và cúi xuống, Kelsier cười khúc khích khi anh bước qua sân thượng.

"Có lẽ chúng ta cần phải tìm ra cách tốt hơn để cảnh báo mọi người là có người sắp tới.

Mỗi khi chú đến tổ trinh thám, chú lại lo lắng làm ai đó giật mình nhảy khỏi sân thượng."

Vin đứng xậy, phụi bụi trên quần áo.

Cô mặc áo choàng sương mù, áo sơ mi và quần tay; đã nhiều ngày rồi cô không mặc váy.

Cô chỉ xuất hiện một cách tượng trưng ở Dinh thự Renoux.

Kelseir quá lo lắng về sát thủ nên không dám để cô ở đó lâu.Ít nhất, chúng ta cũng đã khiến Kliss im lặng.

Vin khó chịu nghĩ khi vài trả tiền.

"Đến lúc rồi à?" cô lên tiếng hỏi.Kelseir gật đầu.

"Ít nhất là gần vậy.

Chú muốn dừng lại ở đâu đó trên đường."

Vin gật đầu.

Trong cuộc gặp mặt thứ 2, Marsh đã chọn một địa điểm mà anh cho là nơi do thám của Bộ.

Đó là một cơ hội hoàn hảo để gặp nhau, bởi vì Marsh có lý do hoàn hảo để ở đó cả đêm, bề ngoài là Tìm kiếm bất kì hoạt động DỊ năng nào gần đó.

Anh thường mang theo một Người xoa dịu đi cùng , nhưng khi gần nửa đêm khi Marsh nghĩ rằng anh sẽ có một giờ ở một mình vui vẻ.

Sẽ không có nhiều thời gian nếu anh phải lẻn ra ngoài rồi quay lại, nhưng sẽ có rất nhiều thời gian để một cặp Mistborn lén lút tới thăm anh.Họ chào tàm biệt Spook và Đầy về phía màn đêm.

Tuy nhiên, họ không di chuyển trên các mái nhà được bao lâu trước khi Kelseir dẫn họ xuống đường, đáp đất và đi bộ để bàn toàn sức mạnh và kim loại.Thật kì lạ, Vin nhớ lại đêm đầu tiên cô luyện tập với Kell.

Mình thậm chsi còn không nhĩ những còn đường vắng vẻ rất đáng sợ nữa.Những viên đá cuội trơn bóng vì sương mù và con phố vắng vẻ cuối cùng cũng chìm vào màn sương phía xa.

Trời tăm tối, tĩnh lặng và cô đơn, ngay cả chiến tranh không thay đổi quá nhiều.

Những nhóm lính khi họ tấn công thường đi từng đám, tấn công chớp nhoáng và cố gắng đánh vỡ hàng phòng thủ của kẻ địch.Tuy nhiên, bất chấp sự trống trải của thành phố về đêm, Vin vẫn cảm thấy thoải mái khi ở trong đó.

Sương mù đã ở bên cạnh cô."

Vin," Kelseir nói khi họ bước đi.

"Chú muốn cảm ơn cháu."

Cô quay về phía anh, một dáng người cao lớn đầy kiêu hãnh trong chiếc áo choàng vô cùng uy nghi.

"Cảm ơn cháu á?

Tại sao vậy?"

"Vì những gì cháu nói với Mare.

Chú đã suy nghĩ rất nhiều về ngày đó... về cô ấy.

Chú không biết là liệu năng lực có thể cảm nhận xuyên qua được đám mây đồng đỏ có thể giải thích mọi thứ, nhưng...

ờm, ít nhất thì cũng có khả năng, chú khá là tin tưởng rằng Mare không phản bội chú."

Vin gật đầu, mỉm cười.Anh lắc đầu buồn bã.

"Nghe có vẻ buồn bã phải không?

Như thể ... suốt ngần ấy năm, chú chỉ chờ một lý do để nhượng những ảo tưởng."

"Chú không biết," Vin nói.

"Đã có lần có lẽ cháu đã nghĩ chú là thằng ngu, nhưng... chà, niềm tin là vậy phải không?

Một chút áo tưởng từ chính mình?

Chú phải dập tắt những lời thì thầm về sự phản bội và hy vọng rằng bạn bè sẽ không tổn thương chú."

Kelseir cười khúc khích.

"Chú không nghĩ là cháu đang giúp ích gì cho việc tranh luận đâu Vin."

Cô nhún vai.

"Có nghĩa với cháu.

Sự ngờ vực thực sự là cùng một kiểu- chỉ là ở mặt còn lại thôi.

Cháu có thể một người, khi đứng giữa lựa chọn giữa hai giả định có thể sẽ chọn tin tưởng."

"Nhưng cháu không vậy?"

Kelsier hỏi.Vin lại nhún vai.

"Cháu cũng chả biết."

Kelsier do dự.

"Đây là...

Elend trong người cháu à.

Có khả năng là cậu ấy chỉ cố gắng dọa sợ để cháu rời khỏi thành phố thôi?

Có lẽ cậu ấy đang làm điều này để có ích cho cháu."

"Có thể.

Nhưng, có thứ gì đó rất khác ở anh ấy... về cách mà anh ấy nhìn cháu.

Anh ấy biết cháu đang nói dối anh ấy, nhưng cháu không nghĩ anh ấy nhận ra cháu là skaa.

Có lẽ anh ấy nghĩ cháu là gián điệp của một gia tộc khác.

Dù thế nào thì, anh ấy có vẻ thành thật với mong muốn rời xa cháu."

"Có lẽ cháu nghĩ vậy bởi vì cháu tin chắc là cậu ấy sẽ rời bỏ cháu."

"Cháu.."

Vin ngập ngừng, liếc xuống con đường khi họ bước đi.

"Cháu không biết nữa- tất cả là lỗi của chú, má.

Cháu nghĩ là mình hiểu tường tận rồi đó.

Giờ mọi thứ như một đống cứt vậy."

"HEhe, đúng vậy, có vẻ bọn chú đã làm phiền cháu đúng cách," Kelseir cười đáp lại."

Có vẻ như chú không cảm thấy bận tâm về sự thật lắm."

"Không.

Không một chút nào.

Ồ, chúng ta đến rồi nè."

ANh dừng lại bên cạnh một tòa nhà rộng lớn- có lẽ là một chung cư skaa khác.

Bên trong tối om; skaa không đủ tiền mua dầu thắp đèn và hẳ là họ phải tắt lò sưởi trung tâm của tòa nhà sau khi chuẩn bị bữa tối."

Cái này?"

Vin nghi hoặc hỏi.Kelsier gật đầu, bước tới gõ nhẹ cửa.

Trước sự ngạc nhiên của Vin, nó ngập ngừng mở ra, một khuôn mặt skaa ló ra trong sương mù."

Ngài Kelseir!" người đàn ông khẽ nói."

Tôi đã nói với cậu là có thể tôi sẽ tới thăm," Kelseir mỉm cười nói.

"Tối nay có vẻ là một thời điểm thích hợp.

""Vào đi vào đi." người đàn ông nói, kéo cửa lại.

Anh lùi lại, cẩn thận để không để sương mù chạm vào mình khi Kell và Vin bước vào.Vin đã từng ở trong chung cư skaa trước đây, nhưng chưa bao giờ chúng lại có vẻ... kinh khủng như này.

Cái mùi khói và mùi của mấy người không tắm vô cùng nồng nặc, và cô phải tắt thiếc để tránh ói ra.

Ánh sáng yếu ớt từ một bên than nhỏ soi rõ một đám người chen chúc nhau, ngủ trên sàn nhà.

Họ đã quét sạch tro bụi trong phòng, nhưng họ thì có thể làm được bao nhiêu- những vết đen vẫn còn bám trên quần áo, tường, và mặt.

Có rất ít đồ đạc, chưa kể có quá ít chăn để đắp.Mình đã từng sống như này, Vin sợ hãi nghĩ.

Hang ổ của băng nhóm cũng đông đúc- có khi còn đông hơn.

Đây từng là... cuộc sống của mình.Mọi người xôn xao khi thấy có khách.

Vin thấy Kelseir đã xắn tay áo lên và những vết sẹo trên tay anh hiện rõ dưới ánh lửa hồng.

Chúng nổi bật hẳn lên, chạy dọc từ cổ tay đến khuỷu tay, đan chéo và chồng chất.Những tiếng thì thầm lập tức nổi lên."

Người sống sống..."

"Ngài ấy ở đây!"

"Kelseir, Chúa tể của sương mù.."

Đó là cái mới nè, VIn nhướn mày nghĩ.

Cô lùi lại khi Kell mỉm cười, bước tới gặp skaa.

Mọi người tụ tập xung quanh anh với sự phấn khích , đưa tay chạm vào cánh tay và áo choàng của anh.

Những người khác thì chỉ đứng và nhìn anh chằm chằm, quan sát với sự tôn kính."

Tôi tới để lan tỏa hy vọng," Kelsier khẽ nói với họ.

"Gia tộc Hasting sẽ sụp đổ tối nay."

Có những tiếng xì xạo ngạc nhiên cùng với kinh hãi."

Tôi biết nhiều người trong số các bạn đã làm việc trong lò rèn và nhà máy thép của Hasting," Kelseir nói.

"Và thành thật mà nói, tôi không thể nói chuyện này sẽ có ý nghĩa gì với các bạn.

Nhưng đó là chiến thắng cho tất cả chúng ta.

Ít nhất trong một thời gian, người của các bạn sẽ không phải chết trước lò rèn hoặc dưới đòn roi của những quản lí Hasting."

Có tiếng xì xạo trong đám đông nhỏ, và một giọng nói cuối cùng cũng nói lên mối quan ngại đó- nó đủ lớn để Vin có thể nghe thấy.

"Gia tộc Hasting sẽ sụp đổ?

Vậy ai là người sẽ cho chúng tôi ăn?"

Quá kinh hãi, VIn thầm nghĩ.

Mình chưa bao giờ như vậy.. phải không?"

Tôi sẽ gửi cho mọi người một chút nhu yếu phẩm," Kelseir đưa ra lời hứa.

"Ít nhất cũng có thể giúp mọi người sống trong một thời gian."

"Ngài đã làm rất nhiều điều cho chúng tôi," một người đàn ông khác nói."

Sao lại có chuyện đó," Kelseir nói.

"Nếu muốn trả ơn tôi, thì đứng thẳng lên chút.

Hãy bớt sợ hãi chút.

Những quý tộc có thể bị đánh bại."

"Bởi những người như ngài, Ngài KElseir," một người phụ nữ thì thầm.

"không phải những người như chúng tôi."

"Mọi người sẽ ngạc nhiên sớm thôi."

Kelsier nói khi đám đông bắt đầu nhường đường cho các bậc phụ huynh cho con cái mình tiến tới.

Có vẻ như mọi người đều muốn con của mình gặp riêng Kelseir.

Vin dõi theo với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Băng nhóm vẫn còn dè dặt với độ nổi tiếng ngày càng tăng của Kelseir với skaa, mặc dù họ đã không nói và giữ im lặng.Chú ấy thực sụ quan tâm tới họ, Vin thầm nghĩ, quan sát Kelseir bế lấy một cậu nhóc nhỏ.

Mình không nghĩ đây chỉ là diễn kịch.

Đay là con người chủ chú ấy- chú ấy yêu quý mọi người, yêu quý skaa.

Nhưng.. nó giống tình yêu của cha mẹ giành cho con cái hơn là tình yêu của một người đàn ông giành cho bạn đời của mình.Có điều gì đó sai sai không?

Suy cho cùng thì chú ấy cũng là một người cha của skaa.

Chú ấy là lãnh đạo cao quý mà họ lẽ ra luôn phải có.

Dẫu vậy, Vin vẫn không khỏi khó chịu khi nhìn những khuôn mặt lấm lem, được chiếu chút ánh sáng của những gia đình skaa này, ánh mắt tôn sùng và kính trọng.Kelsier cuối cùng chào tạm biệt họ, nói với họ là anh có một cuộc hẹn.

VIn và anh rời khỏi căn phòng chật chội, bước ra ngoài không khí trong lòng.

Kelsier vẫn im lặng khi họ đi về phía trạm Xoa dịu mới của Marsh, mặc dù anh ấy bước đi có chút uyển chuyển hơn chút.

Cuối cùng VIn phải nói điều gì đó.

"Chú có hay tới thăm họ không?"

Kelseir gật đầu.

"Ít nhất là một vài căn nhà mỗi tối.

Nó sẽ phá vỡ sự đơn điệu trong những công việc khác của chú."

Giết quý tộc và tung tin đồn thất thiệt, Vin nghĩ.

ĐÚng vậy, ghé thăm skaa sẽ là thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời.Địa điểm gặp mặt cách đó vài con phố.

Kelseir ngập ngừng trước ngưỡng cửa, nheo mắt trong đêm tối.

Cuối cùng, anh chỉ vào cửa sổ, chỉ được chiếu sáng một chút,"Marsh nói anh ấy sẽ để lửa thắp sáng nếu những thanh tra khác rời đi."

"Cửa sổ hay cầu thang?"

VIn hỏi."

Cầu thang," Kelseir đáp lại.

"Cánh cửa hẳn là không khóa, Bộ sở hữu toàn bộ tòa nhà.

Nó sẽ trống rỗng."

Kelsier đã đúng ở cả hai khía cạnh.

Tòa nhà không bốc mùi mốc tới mức là bị bỏ hoang, nhưng tầng dưới cùng rõ ràng là không được sử dụng.

VIn và anh nhanh chóng leo lên cầu thang."

Marsh có thể cho chúng ta biết phản ứng của Bộ với cuộc chiến gia tộc."

Kelseir nói khi họ đi lên tầng trên cùng.

ÁNh đèn lồng chiếu qua cánh cửa trên cùng, ảnh đẩy nó và nói.

"Hy vọng Garrison sẽ không trở về quá nhanh.

THiệt hại gần như đã xong, nhưng chú muốn chiến tranh tiếp tục trong-"
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 97


Anh đứng sừng sững ở ngưỡng cửa, chắn mất tầm nhìn của Vin.Cô đốt thiếc và thiếc 91% ngay lập tức, cúi người xuống, lẵng nghe những kẻ tấn công.

Nhưng chỉ có im lặng."

Không.."

Kelsier thì thầm.

Sau đó VIn nhìn thấy dòng chất lỏng màu đỏ sẫm rỉ ra quanh chân Kelseir.

Nó đọng lại một chút rồi bắt đầu nhỏ giọt xuống bậc thang đầu tiên.Ôi, Chúa tể..Kelsier loạng choạng bước vào phòng.

VIn đi theo, nhưng cô biết mình sẽ thấy gì.

Xác chết nằm gần giữa căn phòng, bị bong ra và bị phân mảnh, đầu bị nghiền nát hoàn toàn.

Nó hầu như không thể nhận ra là con người.

Bức tường bị nhuốm máu đỏ.Một cơ thể có thể thực sự tạo ra nhiều máu như vậy?

Cũng giống như lần trước, ở tầng hầm hang ổ Camon- chỉ có một nạn nhân duy nhất."

Điều tra viên," VIn thì thầm.Kelseir bất chấp máu me, khuỵu gối cạnh xác của Marsh.

ANh giơ tay lên như muốn chạm vào cơ thể không có da, nhưng vẫn cứng người ở đó, choáng váng."

Kelseir," Vin khẩn trương nói.

"Việc này mới xảy ra gần đây- ĐIều tra viên có thể ở gần đây."

ANh không di chuyển."

Kelsier!"

Vin quát.Kelsier bừng tỉnh nhìn quanh.

Ánh mắt của anh bắt gặp cô và sự mĩnh mẫn cuối cùng cũng trở lại.

Anh loạng choạng đứng dậy."

Cửa sổ," Vin nói, lao khỏi căn phòng.

Tuy nhiên, cô dừng lại khi thấy thứ gì đó nằm trên bàn nhỏ cạnh tường.

Một chiếc chân bàn bằng gỗ giấu một nửa dưới tờ giấy trắng.

Vin chộp lấy nó khi Kelseir tới gần cửa sổ.ANh quay người, nhìn căn phòng lần cuối, rồi nhảy vào màn đêm.Vĩnh biệt, Marsh, Vin tiếc nuối, rồi rời đi."

'Tôi nghĩ Điều tra viên nghi ngờ tôi' " Dockson đọc.

Tờ giấy- một miếng giấy được bọc bên trong một cái chân bàn- nó sạch sẽ và trắng tinh, không bị dính như như đầu gối của Kelseir và phần dưới áo choàng của Vin.Dockson tiếp tục, đọc khi anh ngồi trên bàn trong phòng ăn của Clubs.

" 'Tôi đã hỏi quá nhiều câu hỏi và tôi biết họ đã gửi ít nhất một tên nhắn tới cái tên thanh tra tham nhũng kia người được cho là đã đào tạo tôi.

TÔi nghĩ phải tìm ra những bí mật mà phe nổi dậy luôn cần biết.

Làm thế nào mà Bộ có thể biến Mistborn thành Điều tra viên?

Tại sao Điều tra viên lại mạnh hơn những Dị nhân thông thường?

Điểm yếu của chúng là gì, nếu có?Thật không may, tôi hầu như không biết được gì về các Điều tra viên- mặc dù hoạt động chình trị trong hàng ngũ Bộ chính quy vẫn làm tôi ngạc nhiên.

Giống như những người thanh tra thông thường thậm chí không quan tâm tới thế giới bên ngoài, ngoài trừ uy tín mà họ có được nhờ trở thành người thông minh nhất hoặc thành công nhất trong việc thực thi mệnh lệnh của Chúa tể.Tuy nhiên, Điều tra viên thực sự khác biết.

Chúng trung thành với Chúa tể hơn thanh tra thông thường rất nhiều- và đây có lẽ là một phần trong sự bất hòa của hai nhóm.Bất kể như nào, tôi cảm thấy mình đang ở rất gần.

Chúng có một điểm yếu, Kelsier.

Một điểm yếu.

Tôi chắc chắn về điều đó.

Những thanh tra thì thầm về điều đó, mặc dù không ai trong số hộ biết được điều đó.Tôi e là mình đã thúc dục quá nhiều.

Các Điều tra viên theo đuôi tôi, quan sát tôi, hỏi thăm tôi.

Vì vậy, tôi chuẩn bị ghi chú này.

Có lẽ sự thận trọng của tôi là thừa thãi.Hoặc có lẽ không.' "Dockson ngước lên.

"Đó là ... tất cả."

Kelsier đứng ở góc căn bếp, lưng dựa vào tủ đựng chén, ngả người theo tư thế quen thuộc.

Nhưng.. lần này thưu tehé của anh không có chút khinh xuất nào cả.

Anh đứng khoanh tay, hơi cúi đầu.

Nỗi đau buồn của anh dường như đã biến mất, thay vào đó là một cảm xúc khác - cảm xúc mà VIn đôi khi thấy nó ẩm ỉ sâu trong đôi mắt của anh.

Thường vào cái lúc anh nói về quý ộtc.Cô rùng mình.

Cô đang đứng như anh, cô đột nhiên nhận ra quần áo của anh- áo choàng sương mù màu đen xám, áo siw mi dài tay màu đen, quần màu than.

Tuy nhiên, trong căn phòng sáng sủa, màu đen khiến anh trông có vẻ rất ghê rợn.Anh đứng thẳng dậy và cả nhóm đột nhiên căng thẳng."

Bảo Renoux rút ra," Kelseir nhẹ nhàng nói giọng như sắt đá.

"Anh ấy có thể sử dụng câu chuyện rút lui trong kế hoạch- đó là 'rút lui' trở về mảnh đất của gia đình mình vì cuộc chiến gia tộc- nhưng tớ muốn anh ấy rời đi vào ngày mai.

Gửi một tên Côn đồ và TIneye đi cùng để bảo vệ, nhưng bảo cậu ấy một hôm nào đó hãy rời con thuyền đó và quay trở lại với chúng ta."

DOckson ngập ngừng rồi liếc nhìn VIn và những người khác.

"Được thôi.."

"Marsh biết tất cả mọi như Dox," Kelseir nói.

"Họ trừng trị anh ấy trước khi giết anh ấy- đó là các làm việc của Điều tra viên."

Có thể là chú ấy đã nói điều gì đó.

VIn cảm thấy ớn lạnh.

Hang ổ đã bị xâm phạm."

Vậy đến hang ổ dự phòng à?"

Dockson hỏi.

"Chỉ có cậu và tớ biết nó ở đâu."

Kelsier gật đầu chắc nịch.

"Tớ muốn tất cả mọi người rời khỏi cửa hàng, bao gồm cả các học đề, trong 15 phút nữa.

Tôi sẽ gặp mọi người ở hang ổ dự bị sau 2 ngày."

Dockson ngước lên Kelsier, cau mày.

"2 ngày?

Kell cậu đang tính làm cái gì vậy?"

Kelseir sải bước tới cửa.

Anh mở nó ra, để sương mù tràn vào, rồi liếc nhìn các thành viên bằng đôi mắt cứng rắn như cái gai trên mắt Điều tra viên."

Chúng đã tấn công vào nơi nó không thể tổn thương thêm được nữa.

Tớ cũng sẽ làm như vậy."(Nhân vật nào đó ở Vực thẳm)Walin đẩy mình vào màn đêm, dò đường qua những hang động chật chội, ép cơ thể mình xuyên qua những vết nứt gần như không đủ để cho anh tiến vào.

ANh tiếp tục đi xuống, dùng ngón tay tìm kiếm, phớt lờ vô số vết xước và vết cắt.Phải tiếp tục, phải tiếp tục.. sự tỉnh táo còn sót lại mách bảo anh đây là ngày cuối cùng.

Đã sáu ngảy kể từ lần cuối anh tìm được một cố aitum.

Nếu hôm nay không tìm được, anh sẽ chết.Phải tiếp tục.Anh không thể nhìn thấy gì; anh đã ở quá sâu bên dưới bề mặt để có thể bắt được tia sáng phản chiếu.

Nhưng ngay cả khi không có ánh sáng, anh vẫn có thể tìm được đường đi.

Chỉ có hai hướng: lên và xuôgns.

Những chuyển động sang bên không quan trọng,dễ bị bỏ qua.

Anh không thể bị lạc nếu anh cứ tiếp tục đi xuống.Trong suốt thời gian đó, anh tìm kiếm bằng những ngón tay, tìm kiếm sự thô ráp của tinh thể đang chớm nở.

Lần này anh không thể quay lại được, cho đến khi anh thành ôcng, không cho đến khi..Phải tiếp tục.Bàn tay của anh chạm vào thứ gì đó mềm mại và lãnh lẽo khi anh di chuyển.

Một xác chết bị mắc kẹt giữa hai tảng đá.

Walin tiếp tục Thi thể không phải là hiếm trong mấy cái hang động chật hẹp này; một số xác chết vẫn còn mới, trong khi hầu hết chỉ là xương.

Walin thường tự hỏi liệu những người đã chét ở đây có phải là những người may mắn hay không.Phải tiếp tục đi thôi.Thực sự không có 'thời gian' trong hang động.

Thông thường, anh sẽ quay trở lại phía trên để ngủ- mặc dù trên đó có mấy tên quản lý đánh đập nhưng họ cũng có thức ăn.

Nó ít ỏi, hầu như không đủ cho anh sống sót, nhưng nó vẫn tốt hơn là chết đói dưới này.Phải giữ-Anh cứng người.

Toàn thân anh bị kẹp chặt trong một khe nứt và anh đang ngọ nguậy để vượt qua nó.

Tuy nhiên, nhưng ngón tay - luôn luôn tìm kiếm, ngay cả khi anh gần như không còn ý thức- đã gần như quét qua rãnh.

Và anh cảm nhận được thứ gì đó.Bàn tay của anh rung lên chờ đợi khi chạm vào tụ tinh thể.

ĐÚng rồi, đúng rồi, chúng là nó.

Cái rãnh có hình tròn; có những hình thù kì lạ trên nó, chúng nhỏ ở rìa nhưng dần lớn hơn ở trung tâm.

Ở chính giữa chúng hình khuôn kiểu tròn này, các tinh thể cong vào, theo một lỗ rỗng ở trong tường.

Ở đây, các tinh thể dài ra, mỗi tinh thể có một cạnh sắc nhọn, lởm chởm.

Giống như hàm răng của một con dã thú.Hít một hơi thật sâu, cầu nguyện với Chúa tể, Walin thọc tay vào lỗ hình tròn có kích thường bằng nắm tay.

Những viên pha lê xé toạc tay anh, làm rách những vết cắt dài và nông trên da anh.

Anh phớt lờ cơn đau, đưa tay vào saua hơn, dùng ngón tay tìm kiếmĐây rồi!

Nhón tay của anh tìm thấy một viên đá nhỏ ở trung tâm cái hõm- một viên đá được hình thành nhờ sự nhỏ giọt của các tinh thể.

Một tinh địa Hathsin.Anh háo hức nắm lấy nó, kéo nó ra, lại bị những cái gai sắc nhọc chọc vài tay khi rút nó ra khỏi lỗ.

Anh ôm quả cầu đá nhỏ, thở dốc vui sướng.

Bảy ngày nữa.

Anh ấy sẽ thông thêm 7 ngày nữa.Trước khi cơn đói và sự mệt mỏi có thể làm xuy yếu anh thêm, Walin bắt đầu việc leo núi đầy khó khăn.

Anh lách qua cách khe nứt, trèo lên những chỗ nhô ra trên tường.

Đôi khi anh phải di chuyển sang phải hoặc trái cho đến khi phía trên rộng hơn, nhưng điều đó luôn xảy ra.

Chỉ có 2 hướng duy nhất: Lên hoặc xuống.Anh luôn để ý tới người khác.

Anh đã từng chứng khiến những đang deo lên bị giết trước đây, bị giết bởi những người đàn ông trẻ hơn vì hy vọng cướp được địa thạch .

May mắn anh, anh chưa gặp được ai.

Anh là một người khá lớn tuổi- đủ già dặn để buồn rằng lẽ ra anh không nên cố ăn trộm thức ăn từ địa chủ của mình.Có lẽ anh đã nhận được sự trừng phạt tích đáng.

Có lẽ anh xứng đáng để chết trong Vực thẳm của Hathsin.Nhưng mình sẽ không chết hôm nay, anh thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã ngửi được không khí trong lành, ngọt ngào.

Ở trên đó là ban đêm.

Anh không quan tâm.

Sương mù không còn làm phiền đến anh nữa- ngay cả việc bị đánh đập cũng chẳng anh hưởng nhiều tới anh.

Anh chỉ quá mệt mỏi để quan tâm tới nó.Walin bắt đầu trèo ra khỏi khe nướt- một trang hàng tá những cái rãnh nhỏ được biết tới như là Vực thẳm của Hathsin.

RỒi anh cứng người.Một người đàn ông đứng phía trên anh trong màn đêm.

Anh ta mặc một chiếng ánh choàng lớn có vẻ như đã bị xé thành nhiều mảnh.

Người đàn ông nhìn Walin, tràm lặng và mạnh mẽ trong bộ quần áo màu đen.

RỒi anh đưa tay xuống.Walin con rúm người.

Tuy nhiên, người đàn ông đã lấy tay Walin và kéo anh ra khỏi vết nứt."

Rời đi!" người đàn ông khẽ nói trong màn sương vặn vẹo.

"Hầu hết các binh lính đã chết.

Tập hợp nhiều tù nhân nhất có thể, và trốn thoát khỏi nơi này.

Anh có địa thạch chứ?"

Walin lại co rúm lại đưa tay về phía ngực."

Tốt lắm" người lạ mặt noi.

"Đập nó đi.

Anh sẽ tìm được một cục kim loại bên trong đó- nó rất là đáng giá.

Bán nó cho thế giới ngầm trong bất kỳ thành phố nào mà anh tìm được; anh có thể sẽ đủ tiển để sống trong nhiều năm.

ĐI nhanh!

Tôi không biết còn bao lâu nữa thì cảnh báo được vang lên!"

Walin bối rối lùi lại.

"Anh... anh là ai?"

"TÔi là người mà anh sẽ sớm được biết tới thôi," người lạ mặt nói, bước lên khe nứt.

Những dải duy băng của chiếc áo choàng đen quấn quanh anh đang cuồn cuộn, hòa lẫn với sương mù khi anh quay về phía Walin.

"TÔi là một người sống sót."

Kelsier nhìn xuống, ngắm nghía các vết rãnh sâu hoắm. lắn nghe tiếng những tù nhân đang bò ở phía dưới."

Vậy là mình đã quay trở lại,"Kelseir thì thầm.

Những vết sẹo của anh bỏng rát những ký ức quay trở lại.

Ký ức về nhiều tháng luồn lách qua các vết nứt, ve việc xé toạc cách tay bằng những tinh thể sắc nhọn, về việc cố gắng tìm kiếm tinh thạch mỗi ngày... chỉ một thôi, anh có thể sống tiếp.Liệu anh có thể thực sự quay trở lại nơi sâu thẳm, chật chội, im tĩnh này không?

Liệu anh có thể lần nữa bước màn bóng tối lần nữa hay không?

Kelseir giơ tay lên, nhìn những vết sẹo vẫn còn trắng và hằn rõ trên cách tay.Phải.

VÌ ước mơ của em ấy, mình có thể..Anh bước tới khu nứt và ép mình trèo xuống đó.

Sau đó anh đốt thiếc.

Ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng nứt vỡ từ bên dưới.Tin soi sáng vết rãnh bên dưới cho anh.

Mặc dù vết rãnh mở rộng, nhưng nó cũng phân nhanh, tạo ra các vết nứt xoắn theo mọi hướng.

Một phần hang động, một phần vết nứt, một phần đường hầm.

ANh đã có thể nhìn thấy rõ lỗ aitum đầu tiên của mình- hoặc những gì còn sót lại của nó.

Nhưng tinh thể dài màu bạc đã bị gãy và vỡ.Sử dụng Dị năng gần tinh thể aitum sẽ khiến chúng vỡ tan.

Đó là lý do tại sao Chúa tể sử dụng nô lệ chứ không phải DỊ nhân đaể thu thập atium cho mình.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 98


Bây giờ là bài kiểm tra thực sự, Kelseir thầm nghĩ, luồn xuống sâu hơn vào vết nứt.

Anh đốt sắt và ngay lập tức nhìn thấy một số đường màu xanh hướng xuống dưới, hướng tới các lỗ aitum.

Mặc dù bản thân các lỗ không chắc chắn sẽ có atium bên trong, nhưng các tinh thể vẫn phát ra những đường màu xanh mở ảo.

Chúng chứa một lượng aitum còn sót lại.Kelsier tập vào một trong những đường màu xanh lam và KÉo nhẹ.

Đôi tai được thiếc tăng cười nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn bên dưới anh.Kelseir mỉm cười.

Gần 3 năm trước, khi đứng trước xác chết đẫm máu của những người quản lí đã đánh đập Mare tới chết, lần đầu tien anh nhận thấy rằng mình có thể sử dụng sắt để xác định vị trí của các hõm tinh thể.

Vào thời điểm đó, anh hầu như không hiểu được sức mạnh DỊ năng của mình, nhưng ngay cả khi đó, một kế hoạch đã bắt đầu trong anh.

Một kế hoạch trả thù.Kế hoạch đó đã phát triển, lớn dần và bao gồm nhiều hơn những gì anh dự định bao đầu.

Tuy nhiên, một trong những phần quan trọng của nó vẫn bị ẩn giấu ở một góc tâm trí anh.

Anh ta có thể tìm thấy những hõm tinh thể.

Anh có thể phá vỡ chúng bằng cách sử dụng DỊ năng.Và đây là nơi duy nhân sản xuất atium trong toàn bộ Đế chế.Ngươi đã cố gắng tiêu diệt ra, Vực thẳm của Hathsin, anh thầm nghĩ, lao xuống sâu hơn vào khe nứt.

Đã đến lúc đền ơn rồi.///Lời của ai đó/////Bây giờ chúng tôi đã ở rất gần, Kỳ lạ thay, trần đỉnh của những ngọn núi này, bọn tôi dường như có thể thoát khỏi sự áp bức của Deepness.

Đã khá lâu rồi tớ mới biết cảm giác này nó như nào.Cái hồ mà Fedik phát hiện bây giờ ở bên dưới chúng tôi- tôi có thể thấy nó từ mỏm đá.

Từ trên này trông nó còn kỳ lạ hơn nữa, với ánh sáng như thủy tinh-gần giống với kim loại.

Tôi gần như ước mình đã để anh lấy mẫu nước của nó.Có lẽ sự quan tâm của anh ấy chính là điều khiến những sinh vật sương mù theo chân chúng tôi tức giận.

CÓ lẽ ...

đó là lý do tại sao chúng quyết định tấn công anh, đâm anh bằng con dao vô hình.Kỳ lạ thay, cuộc tấn công cũng an ủi tôi một chút.

Ít nhất là tôi biết điều đó vì những người khác đã thấy nó.

ĐIều đó có nghĩ là tôi không bị điên. (trước đó thì ông này bảo chỉ có ổng mới thấy được mấy cái đó thôi)33"Vậy... là nó á?"

VIn hỏi.

"ý cháu là về kế hoạch ấy."

Ham nhún vai.

"Nếu các Điều tra viên đã giết Marsh, điều đó có nghĩa là họ đã biết mọi thứ.

Hoặc ít nhất là họ đã biết đủ nhiều.

Họ sẽ biết rằng chúng ta sẽ dự định tấn công cung điện, và chúng ta sẽ lợi dụng cuộc nội chiến làm vỏ bọc.

Bây giờ chúng ta sẽ không bao giờ có thể đuổi Chúa tể ra khỏi thành phố nữa, và chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ có thể khiến binh lính trong cung điện rời đến thành phố được.

Nó có vẻ không tốt đẹp lắm Vin."

Vin ngồi im lặg, tiêu hóa đống thông tin.

Ham ngồi khoanh chân trên sàn nhà bẩn thỉu, tựa lưng vào những viên gạch ở bức toừng.

Hang ổ dụ phòng là một căn hầm ẩm ướt chỉ có 3 phòng, không khí sặc mùi bụi bẩn và bồ hóng.

Clubs chiếm một phòng cho riêng mình, mặc dù Dockson đã gửi toàn bộ gửi hầu khác đi trước khi tới căn phòng an toàn.Breeze đứng ở góc khác.

Thỉnh thoảng anh bắn mấy cái ánh nhìn khó chịu về cái sản bẩn thỉu và mấy chiếc ghế dính đầy bụi nên ổng quyết định đứng luôn.

Vin không hiểu tại sao ổng lại bận tâm- sẽ không thể giữ bộ đồ của mình sạch sẽ khi sống ở nói về cơ bản là cái hố trong lòng.Breeze không phải là người duy nhất bực bội khi phải bị giam tại cái nơi này; Vin đã nghe thấy một số học việc càu nhàu rằng họ thà bị bắt đi còn hơn.

Tuy nhiên, trong hai ngày ở hầm, mọi người đều ơe trong căn phòng ăn toàn ngoài trừ khi thực sự cần thiết.

Họ hiểu sự nguy hiểm : Marsh có thể đã cung cấp cho các Điều tra viên những mô tả và bí danh của từng thành viên.Breeze lắc đầu.

"Có lẽ thưa các quý ông, đã đến lúc phải dừng lại rồi.

Chúng ta đã cố gắng hết sức, và xét đến thực tế là kế hoạch ban đầu của chúng ta- tập hợp quân đội- đã kết thúc quá khủng khiếp, tớ có thể nói chúng ta đã làm được những chuyện kinh người."

Dockson thở dài.

"Chà, chắc chắn chúng ta không thể sống nhờ tiền tiết kiệm được lâu nữa- đặc biệt là nếu Kell tiếp tục đưa tiền của chúng ta cho skaa.

" ANh ngồi cạnh chiếc bàn là đồ nội thất duy nhất trong căn phòng, những cuốn sổ, ghi chú và hợp đồng đồng quan trọng được sắp xếp thành từng đống ngay trước mặt anh.

ANh đã rất xuất sắc khi có thể vác được cái đống giấy có thể buộc tội băng nhóm hoặc là sẽ cung cấp thông tin về họ.Breeze gật đầu.

"Tớ, trước hết, đang mong chờ một sự thay đổi.

Tất cả những chuyện này đều vui vẻ, thú vị và tất cả những cảm xúc thỏa mãn khác, nhưng làm việc với Kelseir có chút hơi mệt mỏi."

Vin cau mày.

"Chú sẽ không ở lại trong băng nữa à?"

"Nó phụ thuộc vào phi vụ tiếp theo của cậu ấy," Breeze nói.

"Chúng ta không giống những băng nhóm khác mà cháu biết- bọn chú làm việc theo ý mình, không phải vì được yêu cầu.

Chúng ta phải rất sáng suốt trong công việc mình đảm nhận.

Phần thưởng rất lớn nhưng rủi ro cũng rất lớn."

Ham mỉm cười, chắp tay sau đầu, hoàn toàn không quan tâm tới bụi.

"Nó khiến cậu tử hỏi làm thế nào mà chúng ta lại chết trong cái phi vụ này phải không?

Rủi ro rất cao, phần thưởng rất ít."

"THực ra là không," Breeze nhấn mạnh.

"Bây giờ chúng ta sẽ không bao giờ có được atium nữa.

Những lời nói của KEll về lòng vị tha và nỗ lực giúp đỡ skaa rất bác ác và trắc lòng, nhưng tớ luôn hy vọng một ngày chúng ta sẽ đột nhập vào kho bạc đó."

"Đúng vậy," Dockson nói, ngước lên khi anh viết.

"Nhưng, dù sao thì nó có đáng không?

Những gì chúng ta đã làm- những thứ mà chúng ta đã làm được?"

Breeze và Ham ngập ngừng, rồi cả hai gật đầu."

Và đó là lý do tại sao chúng ta ở lại," Dockson nói.

"Kell đã nói điều đó- cậu ấy chọn chúng ta vì cậu ấy biết chúng ta sẽ thử điều gì đó khác biệt một chút để đạt được mục tiêu xứng đáng.

Các cậu đều là người tốt- kể cả cậu đó Breeze.

Đừng có cau có với tớ nữa."

Vin mỉm cười trước câu nói đùa quen thuộc.

Có một cảm giác thương tiếc đối với Marsh, nhưng đây là những người đàn ông biết cách bước tiếp bất chấp những mất mát của họ.

THeo cách đó, xét cho cùng thì họ thực sự giống skaa."

Một đại chiến gia tộc," Ham nói vu vở và mỉm cười.

"Mọi người nghĩ có bao nhiêu quý tộc đã chết?"

"Ít nhất là hàng trăm," Dockson nói mà không thèm nhìn lên.

""Tớ phải thừa nhận rằng tớ đã nghi nghờ về toàn sự phi vụ thất bại này," Breeze nói.

"Nhưng sự gián đoạn trong thương mại đã tác động đến nhiều mặt, chưa kể đến tình trạng hỗn loạn trong chính phủ.. chà cậu nói đúng, Dox.

Nó đáng giá đấy."

"Đúng vậy!"

Ham nói, bắt trước cái giọng nói ngột ngạt của Breeze.Mình sẽ nhớ họ lắm, Vin tiếc nuối nghĩ.

Có lẽ Kelsier sẽ để mình làm việc cùng chú ấy trong phi vụ tiếp theo.Cầu thang rung lên và VIn theo phản xạ lùi trong bóng tối.

Cánh cửa sứt mẻ mở ra, và một người mặc đồ đen quen thuộc tiến vào.

Anh mang chiếc áo choàng trên tay khuôn mặt trông vô cùng mệt mỏi."

Kelseir!"

Vin nói bước về phía trước."

Xin chào tất cả mọi người," anh nói với giọng mệt mỏi.Mình biết là kiệt sức mà, Vin thầm nghĩ.

Lạm dụng thiếc 91%.

Chú ấy đã ở đâu nhỉ?"

Cậu tới trễ đó Kell," Dockson nói, vẫn không rời mắt khỏi cuốn sổ."

Tớ luôn cố gắng làm việc nhất quán đó," Kelseir nói, ném chiếc áo choàng xuống sàn, vươn vai rồi ngồi xuống.

"Clubs và Quái gở đâu (Spook)?"

"Clubs đang ngủ ở căn phòng khác,'' Dockson nói.

"Spook đi cùng với Renoux.

"Spook đi với Renoux.

Chúng tớ là ông ta muốn Tineye giỏi nhất của chúng ta đi cùng để quan sát."

"Ý tưởng hay đó," Kelseir nói, thở dài và nhắm mặt lại khi dựa vào tường."

Anh bạn à, trông cậu rất tệ đó."

Breeze nói."

Không tệ như bề ngoài đâu- tớ đã khá thoải mái khi quay về, thậm chí còn dừng lại để ngủ mấy tiếng trên đường á.

"Rồi, cậu đã ở đau?"

Ham hỏi thẳng .

"Chúng tớ sắp phát ốm vì lo lắng cậu đã làm mấy trò,...

ừm thiểu năng bên ngoài."

"Thực ra thì," Breeze nói ,"bọn tớ coi đó là điều hiển nhiên nếu cậu làm mấy trò ngu.

Chúng tớ chỉ đang tự hỏi sự kiện đặc biệt này sẽ ngu ngốc tới mức nào thôi.

Vậy đó là gì vyạ?

Cậu đã ám sát tổng lĩnh prelan?

Tàn sát hàng chục quý tộc?

Cướp áo choàng trên lưng của Chúa tể?"

"Tớ phá hủy Vực thẳm của Hathsin," KElseir khẽ nói.Căn phòng rơi vào sự im lặng đến choáng váng."

Các cậu biết đấy," sau một lúc Breeze nói," giờ thì các cậu đã học được cách không đánh giá thấp Kell rồi đó."

"Phá hủy nó á?"

Ham hỏi lại.

"Sao cậu có thể phá hủy Vực thẳm của Hathsin được?

Chúng chỉ là một đống vết nứt trên mặt đất thôi mà!"

"Chà, thực ra thì tớ không phá hủy vực thẳm," Kelseir giải thích.

"Tớ chỉ phá vỡ mấy tinh thể tạo lên aitum thôi."

"Tất cả á?"

DOckson chết lặng hỏi."

Tất cả cái mà tớ có thể tìm thấy," Kelseir nói.

"Và nó có khoảng vài trăm cái hõm.

Thực sự thì việc đi lại dưới đó khá dễ dàng, khi mà giờ tớ đã có DỊ năng."

"TInh thể?"

Vin bối rối hỏi."

TInh thể atium, VIn," Dockson nỏi.

"Chúng sản xuất tinh hốc- thực sự thì chú không biết sao nó là vậy mà chắc cũng chả ai biết- có viên aitum ở trung tâm."

Kelsier gật đầu.

"Tinh thể đó là lí do tại sao Chúa tể không thể gửi Dị năng tới đó Kéo tinh thể atium lên.

Sử dụng DỊ năng gần tinh thể sẽ khiến chúng bị vỡ vụn- và nó sẽ cần tới hàng thế kỉ để khôi phục."

"Hàng thế kỉ họ sẽ không sản xuất được aitum."

Dockson nói thêm."

Vậy là chú...'' Vin ngập ngừng."

Chú gần như đã chấm dứt chuỗi sản xuất atium ở Đế chế trong khoảng 3 trăm năm tới hoặc hơn."

Elend.

Gia tộc Venture.

Họ phụ trách Vực thẳm.

Chúa tể sẽ phản ứng như nào khi biết chuyện này?"

Cậu điên vãi cả chưởng," Breeze khẽ nói, trợn mắt."

Atium là nền tảng của kinh tế - kiểm soát nó là một trong những phương cách chính mà Chúa tể duy trì quyền lực của mình với quý tộc.

Chúng at có thể không kho báu của gã, nhưng điều này cũng có tác dụng tương tư.

Cậu thực sự may mắn...

đối với mộ thằng điên đó... thiên tài may mắn!"

Kelseir cười ngượng.

"Tớ đánh giá cao cả hai lười khen.

Các Điều tra viên đã tới cửa hàng của Clubs chưa?"

"Chưa người nào của chúng ta thấy nó," Dockson nói."

Tốt lắm,"Kelseir nói.

"Có lẽ Marsh đã không hé một câu nào.

Có xác xuất cao là họ chưa nhận ra các trạm Xoa dịu đã bị lộ ra ngoài.

Bây giờ nếu mọi người không phiền thì tớ đi ngủ đây..

Chúng ta có rất nhiều cái phải làm vào ngày mai đó."

Cá nhóm ngập ngừng."

Lập kế hoạch?"

Dox nói.

"Kell... bọn tớ nghĩ rằng mình nên rút lui.

Chúng ta đã gây ra một cuộc đại chiến gia tộc và cậu vừa mới phá hủy nền kinh tế.

Với vỏ bọc của chúng ta- kế hoạch của chúng ta- bị phát hiện... chà, thực lòng thì cậu không thể mong đợi bọn tớ làm được thêm gì nữa, phải không vậy?"

Kelseir mỉm cười, loạng choạng đứng dậy và đi vào căn phòng khác.

"Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai."

"Anh nghĩ chú ấy đang tính cái gì vậy Sazed?"

Vin nói, ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh lò sưởi trong hầm khi Sazed đang chuẩn bị bữa chiều.

Kelseir đã ngủ suốt đêm và chiều nay vẫn chưa dậy."

TÔi thực sự không biết TIểu thư," Sazed đáp lại, nhấp món hầm.

"mặc dù vậy, thời điểm này- với việc thành phố quá mất cân bằng- có như là cơ hội hoàn hảo để chống lại Đế chế."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 99


Vin trầm ngâm suy nghĩ.

"Tôi cho là chúng ta vẫn có thể chiếm được cung điện- đó là điều mà KEll luôn nhắm tới.

Nhưng, nếu Chúa tể đã được cánh bảo, và mọi người không thể thấy được điều gì xảy ra.

Thêm vào đó, có vẻ như chúng ta không đủ binh lính nữa.

Ham và Breeze chưa thể hoàn thành việc chiêu quân."

Sazed nhún vai."

Có lẽ kế hoạch của Kelseir là làm điều gì đó liên quan tới Chúa tể," Vin trầm ngâm."

Có thể lắm," "Sazed?"

Vin chậm rãi nói.

"Anh thu thập các truyền thuyết phải không?"

Sazed nói.

"Là một người canh giữ, tôi thu thập nhiều thứ lắm.

Những câu chuyện, truyền thuyết, tôn giáo.

Khi tôi còn trẻ, một người canh giữ khác đã truyền lại tất cả những kiến thức của ông ấy cho tôi để tôi có thể lưu trữ và tìm kiếm thêm."

"Vậy anh đã bao giờ nghe về 'Kim loại thứ 11' mà Kell luôn nói tới chưa?"

Sazed ngập ngừng.

"Chưa, Tiểu thư.

Lần đầu tôi nghe thấy nó là từ ngài KElsier."

"Nhưng chú ấy đã thề rằng đó là sự thật," VIn nói.

"Và tôi... tim tưởng chú ấy, vì một vài lý do."

"Đương nhiên là rất nhiều khả năng là đó là truyền thuyết mà bọn tôi chưa từng biết tới," Sazed nói.

"Nếu người canh giữ biết tất cả mọi thứ vậy thì họ còn tiếp tục tìm kiếm làm cái gì?"

Vin gật đầu, vẫn có chút không chắc chắn.Sazed tiếp tục khuất súp.

Anh trông có vẻ như rất ... tao nhã, ngay cả khi đang lầm mấy chuyện tầm thường như này/ Anh đứng trong bộ áo choàng quản gia; không quan tâm đến việc mình đang làm một công việc tầm thường như nào, dễ dàng thay thế những người mà băng nhóm đã rời đi.Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên trên cầu thang và Vin cẫng lên, trượt khỏi ghế."

Tiểu thư?"

Sazed hỏi."

Có ai đó trên cầu thang," Vin nói, di chuyển về phía ngưỡng cửa.Một trong những học đồ- Vin nghĩ tên của anh ấy là Tase- xông vào phòng chính.

Giờ Lestibournes đã rời đi, Tase trở thành người canh gác chính của băng."

Mọi người đang tụ lại ở quảng trường," Tase nói, và chỉ về phía cầu thang."

Cái gì vậy?"

Dockson hỏi bước vào từ phòng khác."

Mọi người đang tụ tập tại quảng trường đài phun nước, NGài Dockson ," cậu nhóc nói.

"Người ta đồn rằng các thanh tra đang có ý định thực hiện nhiều cuộc hành quyết hơn."

Quả báo từ Vực thẳm, Vin thầm nghĩ.

Việc đó không mất nhiều thời gian.

Vẻ mặt của Dox tối sầm lại.

"Gọi Kell dậy đi."

"Tớ cũng đang có ý định xem chúng," Kelseir nói, bước qua cửa phòng, mặc quần áo skaa và áo choàng đơn giản.Bụng Vin thắt lại.

Lần nữa á?"

Tất cả mọi người đều có thể làm theo ý mình," Kelseir nói.

Anh trông khá hơn nhiều sau khi nghỉ ngơi một lúc dài- tình trạng kiệt sức của anh đã không còn nữa, thay vào đó là sự khỏe khoắn đặc trưng mà Vin mong chờ từ anh."

Vụ hành quyết có lẽ là phản ứng lại những gì tớ đã làm ở Vực thẳm," Kelseir tiếp tục."

Tớ sẽ tới đó quen sát cái chết của mọi người- bởi vì theo một cách gián tiếp, tớ đã gây ra nó."

"Đó không phải lỗi của cậu Kell,'' Dockson nói."

Tất cả đều là lỗi của chúng ta," Kelseir nói thẳng.

"Điều đó không có nghĩa là chúng ta làm điều gì sao- tuy nhiên, nếu không có chúng ta thì những người đó sẽ không phải chết.

Tớ nghĩ rằng ít nhất chúng ta phải làm chứng cho sự ra đi của họ."

Anh mở cửa, bước lên bậc thang.

Dần dần những người còn lại đi theo anh- mặc dù Clubs Sazed và các họ đồ vẫn ở lại căn nhà an toàn.Vin leo lên những bậc thang cũ kĩ, cuối cùng cùng với những người khác đi trên con phố bẩn thỉu ở khu ổ chuột skaa.

Tro bụi rơi từ trên bầu trời.

Kelsier đã bước xuống phố, và những người còn lại- Breeze.

Ham, Dockson và VIn- nhanh chóng bắt kìm anh.Căn phòng an toàn không ở quá xa so với quảng trường đài phun nước.

Tuy nhiên, Kelseir dừng lại cách địa điểm vài con phố.

Skaa với đôi mắt thất thần tiếp tục đi vòng quanh họ, xô đẩy cả nhóm.

Tiếng chuông vang lên từ phía xa."

Kell?"

Dockson hỏi.Kelsier nghiêng đầu.

"Vin cháu nghe thấy nó chứ?"

Cô đóng mắt lại, rồi bùng nổ thiếc.

Tập trung.

Giống như Spook đã nói.

Cắt ngang những đôi chân đang lê bước và những tiếng nói thì thầm.

Nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng thở của mọi người.

Nghe..."

Ngựa," cô nói, dập tắt thiếc và mở mắt ra.

"Và xe ngựa,""Xe đẩy," Kelsier nói, quay về phía bên đường.

"Xe trở tù nhân.

Họ đang đi đường này."

Anh nhìn lên những tòa nhà xung quanh mình, sau đó nắm lấy một cái lưới và bắt đầu leo lên tường.

Breeze trợn mắt, huých Dockson và hất đầu về phía tòa nhà, nhưng Vin và Ham- với thiếc 91% dễ dàng theo Kelseir lên mái nhà."

Đó," Kell nói, chỉ vào một con phố cách đó không xa.

Vin gần như không thể nhìn thấy một hàng xe tù binh có rào chắn đang lăn về phía quảng trường.Dockson và Breeze bước vào mái nghiêng trên sân thượng.

Kelsier vẫn đứng nguyên tại chỗ, đứng trên rìa sân thượng, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe chở tù nhân."

Chúng ta chỉ còn cách quảng trường một đoạn ngắn thôi," anh chậm rãi nói.

"Và Điều tra viên sẽ không đi cùng tù nhân - chúng sẽ từ cung điện tới đây, giống như lần trước.

Không thể nào có hơn một trăm binh lính bảo vệ những người đó được."

"Một trăm người là nhiều đó Kell," Ham nói.Kelseir dường như không để ý đến lời nói của anh.

Anh bước thêm một bước, tiến đến mép của sân thượng.

"Tớ có thể ngăn chặn chuyện này... tớ có thể cứu họ."

Vin bước tới cạnh anh.

"Kell, có thể không có quá nhiều lính canh giam giữ tù nhân, nhưng quảng trường đài phun nước chỉ cách đó vài dãy nhà.

Ở đó đầy rẫy binh lính chưa kể đến là còn có Điều tra viên!"

Ham, thật bất ngờ, đã không ủng hộ cô.

Anh quay lại liếc nhìn Dox và Breeze.

Dox ngập ngừng rồi nhún vai."

Các chú bị điên hết à?"

VIn hỏi."

Đợi một chút," Breeze nói nheo mắt.

"Tớ không phải là TIneye nhưng chẳng phải một số tù nhân đó ăn mặc quá đẹp sao?"

Kelseir đóng băng, rồi anh chửi rủa.

Không một lời cảnh báo, anh nhảy xuống sân thượng, rơi xuống con phố bên dưới."

Kell!"

Vin nói.

"Cái gì-" rồi cô dừng lại, ngước lên trong ánh nắng đỏ thẫm, quan sát đoàn xe ngựa đang dần tiến đến.

Qua đôi mặt được cường hóa bởi thiếc, cô nghĩ rằng mình đã nhận ra ai đó đang ngồi gần một trong mấy cái xe đẩy đi đầu.Spook."

Kelseir, cái gì đang xảy ra vậy!"

Vin thép lên, lao xuống đường phố cùng với anh.Anh chậm lại một chút.

"Chú thấy Renoux và Spook ở trong xe chở đầu tiên.

Bộ hẳn là đã tấn công đoàn của Renoux- mọi người trong lồng giam đó là những người hầu nhân viên và lính canh mà chúng ta thuê làm việc tại dinh thự."

Chuyến vận chuyển qua kênh..

Vin thầm nghĩ.

Bộ chắc chắn biết là Renoux là kẻ giả mạo.

Rốt cuộc thì Marsh cũng đã nói ra vài thứ.Đằng sau họ, Ham xuất hiện tòa nhà và tiến ra đường.

Breeze và Dox đến chậm hơn."

Chúng ta phải nhanh chóng lên!"

Kelseir nói, lại tăng tốc độ."

Kell!"

Vin nói rồi giữ lấy tay anh.

"Kelseir chú không thể cứu họ.

Họ bị canh gác quá nghiêm ngặt và giữa thành phố đang là ban ngày đó.

Chú sẽ bị giết chết mất!"

Anh ngập ngừng, dừng lại giữa đường, quay lại trong khi Vin đang cầm tay anh.

Anh nhìn vào mắt cô thất vọng.

"Cháu không hiểu chuyện này là sao phải không Vin?

Cháu chưa bao giờ làm vậy.

Trước đây chú để cháu ngăn chú lại một lần, trên sườn đồi cạnh chiến trường.

Nhưng lần này thì không.

Lần này chú có thể làm được điều gì đó."

"Nhưng.."

Anh lắc nhẹ tay cô ra."

Cháu vẫn cần phải hộc vài thứ về tình bạn, Vin.

Chú hy vọng một ngày nào đó cháu nhận ra được điều đó."

Rồi anh phóng đi, lao về phía đoàn xe.

Ham lao qua Vin, đi theo một hướng khác, vượt qua những skaa trên đường đến quảng trường.Vin đứng ngơ ngác một lúc, đứng giữ đống tro đang trút xuống khi Dockson đuổi kịp cô."

Thật điên rồ,'' Cô lẩm bẩm.

"Chúng ta không thể làm được điều này Dox.

Chúng ta không phải là bất khả chiến bại."

Dockson khịt mũi.

"Nhưng chúng ta cũng không bất lực."

Breeze tiếp đền từ phía sau họ, chỉ về phía con đường phụ.

"ở đó.

Chúng ta cần tiến tới chỗ mà tớ có thể nhìn thấy những người lính."

Vin để họ kéo mình đi, lòng chợt cảm thấy xấu hổ lẫn lo lắng.Kelsier...Kelseir ném một lọ thủy tinh rỗng đi, dung dịch bên trong chúng đã bị nuốt chửng.

Cái lọ lấp lánh rơi xuống bên cạnh anh ,vỡ vụn khi đập trên nền đá cuội.

Anh lách qua một con hẻm cuối cùng, lao ra một con đường vắng vẻ tới đáng sợ.Những chiếc xe tù nhân lăn bánh về phía anh, tiến vào một khoảng sân nhỏ hình thành bởi ngã tư 2 con phố.

Mỗi chiếc xe hình chữ nhận được lót bằng song sắt; mỗi cái đều chật chứng người quen thuộc đến lạ thường.

Người hầu, binh lính, quản lí- một số là quân nổi loạn, rất nhiều chỉ là những người bình thường.

Không ai trong số họ đáng phải chết cả.Quá nhiều skaa đã chết, anh thầm nghĩ, bùng nổ toàn bộ (các) kim loại.

Hàng trăm.

Hàng ngàn.

Hàng trăm ngàn.Không phải hôm nay.

Không bao giờ nữa.Anh ném một đồng xu và nhảy lên, Đẩy anh bay lên không trung theo một đường vòng cung.

Những người lính nhìn lên, chỉ tay.

Kelseir đáp thẳng vào trung tâm của họ.Có một khoảng khắc in tĩnh khi những người lính quay lại trong vẻ ngạc nhiên.

Kelseir cúi xuống giữa họ, những mảnh tro trút từ trên trời xuống.Rồi anh Đẩy.Anh bùng nổ thép khi gào lên, đứng đậy và Đẩy mọi thứ ra ngoài.

Sự bùng nổ của Dị năng đã hất tung áp giáp của binh lính ra xa, hất tung hàng chục người đàn ông lên không trung, khiến họ đâm sầm vào đồng đội và các bức tường.Bọn họ kêu lên.

Kelseir xoay người, đâm và một nhóm binh lính và bay về phía một chiếc xe chở tù binh.

Anh đập mạnh vào nó, bùng nổ thép và dùng tay nắm lấy cánh cửa kim loại.Các tù nhân co rúm lại vì ngạc nhiên.

Kelseir xé toạc cánh cửa bằng một luồng sức mạnh được tăng cường bởi thiếc 91%, rồi ném nó về phía đám lính đang tới gần."

Chạy ngay!" anh nói với các tù nhân, nhảy xuống và đáp nhẹ xuống đường.

Anh quay tròn.Anh đối mặt với một dáng người cao lớn mặc áo choàng nâu.

Kelsier ngập ngừng rồi lùi laiọ khi dáng người cao lớn tiến tới, hạ mũ trùm đầu xuống, để lộ ra đôi mắt bị gai đâm xuyên qua.Điều tra viên mỉm cười, và Kelsier nghe thấy tiếng bước chân từ những con hẻm nhỏ.

Hàng chục.

Hàng trăm."

Con mẹ nó nữa!"

Breeze chửi thề khi binh lính tràn vào quảng trường.

Dockson kéo Breeze vào một con hẻm.

Vin theo sau họ, núp vào trong bóng tôi, lắng nghe tiếng la hét của những binh lên trong ngã tư bên ngoài."

Cái gì vậy?'' cô hỏi họ."

Điều tra viên!'' Breeze nói, chỉ vào một gã mặc áo choàng đứng trước mặt KElsier."

Cái gì á?"

Dockson đứng dậy nói.ĐÓ là một cái bẫy, Vin kinh hãi nhận ra.

BInh lính bắt đầu tràn vào quảng trường, xuất hiện từ những con phố bên đường.

Kelseir, rời khỏi đó ngay!

Vin thầm than.Kelsier Đẩy một người lĩnh đã ngã xuống, ném mình về phía sau và lộn nhào qua một trong những xe chở tù nhân.

Anh cúi người xuống,quan sát đột quân mới tới.

Rất nhiêu người trong đó mang theo gậy và không mặc áo giáp.

Thợ săn.Điều tra viên Đẩy mình xuyên qua khoảng ngắn đầy tro bụi, hạ cánh thụp xuống trước mặt Kelseir.

Sinh vật đó mỉm cười.Là cái gã đó.

Cái gã ĐIều tra viên từ lần đó."

Con bé đó đâu?" sinh vật đó lãnh lẽ nói.
 
Back
Top Bottom