Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mistborn(1): The Final Empire

Mistborn(1): The Final Empire
Chap 40: Kế hoạch có hiệu quả


Vin gật đầu cảm kích."

Bàn riêng sẽ đánh dấu tiểu thư là người độc thân," Sazed nhắc nhở.

"Ăn chậm thôi- sau khi dùng bữa xong, các quý ông sẽ mời tiểu thư khiêu vũ."

"Anh chưa dạy tôi cách khiêu vũ!"

Vin thì thẩm với giọng cấp bách."

Không có thời gian đâu, thưa cô," Sazed nói.

"Đừng quá lo lắng- theo cách tôn trọng và chuẩn mực, tiểu thư có thể từ chối những quý ông này.

Họ sẽ cho rằng tiểu thư chỉ bối rối vì lần đầu tham gia vũ hội, và sẽ không có tổn hại gì cả."

Vin gật đầu, và một người phục vụ dẫn họ đến một chiếc bàn nhỏ gần chính giữa hành lang.

Vin ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong khi Sazed gọi bữa ăn.

Sau đó anh bước tới đứng phía sau cô.Vin nghiêm trang chờ đợi.

Hầu hết các bàn đều nằm ngay bên dưới phần nhô ra của phòng trưng bày - gần nơi khiêu vũ- tạo ra một lối đi giống như hành lang phía sau chúng, gần bức tường.

Các cặp đôi và các nhóm đi ngang qua đây, khẽ nói chuyện với nhau.

Thỉnh thoáng có người ra hiệu hoặc gật đầu với Vin.Ô hô, kế hoạch này của Kelsier đang có hiệu quả.

Cô đang được chú ý.

Tuy nhiên, cô đang cố gắng để mình không co người lại hay ngồi phịch xuống ghế khi một prelan cao cấp đi dạo dọc theo lối đi sau cô.

May mắn thay, anh ta không phải là người mà côn đã gặp, mặc dù anh ta cũng mặc áo choáng xám và có rất nhiều hình xăm đen quanh mắt.Trên thực tế, có khá nhiều thanh tra đi lại trong bữa tiệc.

Họ đi dạo, hòa nhập với những người dự tiệc.

Tuy nhiên, có một... bức tường ngăn cách giữa bọn họ.

Một sự phân nghĩa.

Họ lượn lờ khắp nơi, gần giống như mấy bà tám.

Garrison quan sát skaa, Vin suy ngẫm.

Chắc hăn, thanh tra cũng đang theo dõi các quý tộc.

Chuyện này khá là kì cục- trước nay cô luôn nghĩ quý tộc đều là những người tự do.

Và, thành thật mà nói, họ tự tin hơn skaa rất nhiều.

Nhiều người có vẻ rất hứng thú, và thanh tra cũng không hành động như cảnh sát, hay cụ thể là gián điệp.

Tuy nhiên, họ đã ở đây.

Lượn lờ, tham gia vào các cuộc trò chuyện.

Những bài ca ca ngợi Chúa tể và đế chế của gã.Vin rời sự chú ý khỏi các thanh tra- sự hiện hiện của họ khiến cô có chút không thoải mái- và để ý những chuyện khác: những ô cửa kính tuyệt đẹp.

Ở ngay chỗ của cô, cô có thể nhìn chúng ở ngay phía đối diện.Chúng mang tính tôn giáo, giống như những cảnh sắc được quý tộc ưa thích.

Có lẽ nó thể hiện sự quan tâm, hoặc có lẽ là sự cần thiết.

Vin không hiểu rõ lắm- nhưng, khả năng cao Valette thật cũng chẳng biết, nên chả sao cả.May mắn thay, cô nhận ra một số khung cảnh- chủ yếu nhờ vào lời dạy của Sazed.

Anh ta dường như biết rất nhiều về thần thoại của Chúa tể cũng như các tôn giáo khác, mặc dù cô thấy khá kì lạ khi anh ta thích nghiên cứu những tôn giáo mà anh cảm thấy chúng quá ngột ngạt.Trung tâm của sắc cảnh trên các cửa kính là Deepness (sâu thẳm).

Màu đen sẫm- hay nói théo thuật ngữ của cửa sổ là màu tím- nó chả có hình thù, cảm giác như vô hình, với những khối xúc tu đầy thù hận bò lổm ngổm dọc theo các cửa sổ.

Vin nhìn lên nó, nhìn theo những bức vẽ màu sắc rực rỡ của Chúa tể, tự nhiên cảm thấy hơi choáng váng trước khung cảnh được phản sáng từ sau khung cửa.Cái gì vậy?

Cô tự hỏi.

Deepness? tại sao lại miêu tả nó chả có hình thù gì vậy, còn chẳng nhìn rõ nữa- tại sao không miêu tả bản chất thực sự của nó?

Trước đây cô chưa bao giờ thực sự thắc mắc về Deepness, nhưng những bài học của Sazed khiến cô băn khoăn.

Bản năng của hô tự nhủ rằng nó là lừa đảo.

Chúa tể đã tự nghĩ ra mấy cái mà gã ta đã từng chinh phục, tiêu diêt trong quá khứ, để 'độc chiếm' vị trí hoàng đế của mình.

Chưa hết, nhìn chằm chằm vào thứ khủng khiếp, vặn vẹo đó, Vin chả hiểu sao nó lại tồn tại được.Điều gì sẽ xảy ra nếu cái thứu đó thực sự tồn tại?

Và nếu có thì làm sao Chúa tể có thể đánh bại được chúng?Cô thở giải, lắc đầu.

Cô đã bắt đầu suy nghĩ giống như các quý cô quý tộc tộc rồi.

Cô đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những đồ trang trí- nghĩ về ý nghãi của chúng- mà không hề suy nghĩ về độ giàu có mà chúng thể hiện ra.

Chỉ là mọi thứ ở đầy đều rất kỳ diệu và được trang trí công phu.Những cây cột trong đại sảnh không chỉ là những cây cột bình thường, chúng được chạm khắc giống như những kiệt tác.

Các khung biểu ngữ rộng lớn được treo trên cửa sổ lên đến phía trần nhà cao vút, hình vòm được đan chéo bởi các mảnh ốp tường và rải các bằng đá phiến.

Bằng cách nào đó cô biết mỗi viên đá trên đỉnh điều được chạm khắc tinh xảo, mặc dù thực tế là chúng ở quá xa để có thể nhìn thấy từ bên dưới.Các cặp đôi đang khiêu vũ tạo nên khung cảnh tráng lệ hơn nữa.

Các cặp đôi duyên dáng nhảy múa, bước nhảy theo tiếng nhạc nhẹ nhàng cảm tưởng như họ cũng chả tốn sức khi khiêu vũ.

Nhiều người thậm chí còn trò chuyện với nhau trong khi khiêu vũ.

Các quý cô vẫn có thể duy chuyển tự do trong bộ váy của mình- nhiều trong số đó, Vin nhận thấy, khiến bộ váy diềm xếp nếp của cô trở nên thật đơn giản.

Sazed đã đúng: Tóc dài chắc chắn là mốt, mặc dù có nhiều chiếc kẹp để giữa mái tóc xõa xuống.Được bao quanh bởi hội trường hùng vĩ, bằng cách nào đó, những quý tộc trong bộ trang phục tinh xảo trông thật sự rất khác biệt.

Nổi bật.

Đây có phải là những sinh vật dã đánh đập bạn bẻ của cô và bắt skaa làm nô lệ không?

Họ dường như quá ... hoàn hảo, quá lịch sự để làm ra những hành động khủng khiếp như vậy..Mình tự hỏi liệu họ có để ý đến thế giới bên ngoài không, cô thầm nghĩ, khoanh tay trên bàn quan sát buổi khiêu vũ.

Có lẽ tầm nhìn của họ cũng chỉ giới hạn trong thòa tháp và bữa tiệc- giống như họ cũng chẳng nhìn thấu được mình qua bộ váy với lớp trang điểm. sazed vỗ nhẹ vào vai cô, và Vin thở dài, làm một tư thế nữ tính hơn.

Bữa ăn được bày lên một lúc sau đó- mộtbữa tiệc với những hương vị kỳ lạ đến nỗi khiến cô nản lòng nếu mà cô không thường xuyên ăn mấy món tương tự vài tháng qua.

Có thể Sazed chưa dạy cô khiêu vũ, nhưng trong những buổi học dạy rất nhiều những nghi thức ăn uống, giờ Vin cảm thấy rất biết ơn.

Như Kelseir đã nói, mục đích buổi tối nay là sự hiện diện- và vì vậy điều quan trọng là phải có nhân trang đàng hoàng.Cô tinh tế ăn từng món, theo đúng như chỉ dẫn, và điều đó cho phép cô ăn uống chậm rãi và tỉ mỉ.

Cô không muốn được mời khiêu vũ; cô sợ rằng mình sẽ lại hoảng loạn nếu ai đó thực sự nói chuyện với cô.

Tuy nhiên, một bữa ăn chỉ kéo dài được một lúc- đặc biệt là bữa ăn có cổ phần nhỏ dành cho phụ nữ.

Cô nhanh chóng ăn hết và đặt nĩa lên đĩa, ra hiệu cô đã ăn xong.Người đầu tiên muốn khiêu vũ với cô đã đến chưa đầy 2 phút sau đó.

"Quý cô Valette Renoux?" chàng trai lên tiếng hỏi, hơi cút đầu.

Anh mặc một chiếc áo Vest màu xanh lá cây, khoác lên một chiếc áo dạ dài màu tối.

"Tôi là lãnh chúa Rian Strobe.

Quý cô có muốn cùng tôi khiêu vũ không?"

"Vâng thừa ngài," VIn đáp lại, nghiêm trang nhìn xuống.

", Ngài thật tốt bụng, nhưng đây là buổi vũ hội đầu tiên của tôi và mọi thứ ở đây thật sự hoành tráng!

Tôi sợ mình sẽ vấp ngã vì hồi hộp trên sàn nhảy.

Có lẽ, lần sau..?"

"Tất nhiên rồi, thưa quý cô," anh nói với cái gật đầu lịch sự rồi rời đi."

Làm tốt lắm Tiểu thư."

Sazed khẽ nói.

"Giọng của cô thật tuyệt vời.

Tất nhiên, tiểu thư sẽ phải khiêu vũ với anh ấy ở buỗi vũ hội tiếp theo.

Tôi nghĩ lúc đó tôi sẽ huấn luyện tiểu thư."

Vin hơi đỏ mặt.

"Có lẽ anh ấy sẽ không tham dự đâu."

"Có thể là như vậy," Sazed đáp lại.

"Nhưng không có khả năng.

Giới quý tộc trẻ tuổi khá thích các buổi tiệc tùng giải trí hàng đêm."

"Họ tham gia mỗi đêm á?"

"Gần như là vậy," Sazed đáp lại.

"Suy cho cùng, các vũ hội là lý do chính khiến mọi người hội họp ở Luthadel.

Nếu ở trong thị trấn có các vũ hội- và hầu như luôn có- thì người ta thường tham dự, đặc biệt nếu người đó còn trẻ và chưa lập gia đình.

Tiểu thư sẽ không phải tham gia quá thường xuyên, nhưng có lẽ tôi sẽ sắp xếp cho tiểu thư tham dự hai ba lần một tuần."

"Hai hoặc ba.."

Vin nói.

"Tôi sẽ cần phải có thêm nhiều bộ váy!"

Sazed mỉm cười.

"Ồh, suy nghĩ như một tiêu thư quý tộc rồi này.

Bây giờ, Tiểu thư, xin thứ lỗi cho tôi.."

"Thứ lỗi cho anh?"

Vin hỏi, quay người lại."

Tới bữa tối của một người quản lí," Sazed lên tiếng.

"Một người hầu ở cấp độ như tôi thường rời đi đến phòng ăn từ lúc chủ nhân bắt đầu bữa ăn cho đến khi kết thúc.

Tôi ngần ngại khi rời khỏi tiêu thư, nhưng căn phòng đó đầy rẫy những người hầu tự cao của giới đại quý tộc.

Sẽ có những cuộc trò chuyện ở đó mà Ngài Kelseir muốn tôi nghe được."

"Anh để tôi lại một mình á?"

"Tiểu thư đã làm rất tốt rồi, thưa tiểu thư," Sazed đáp lại.

"Không có sai lầm nghiêm trọng- hoặc ít nhất, không có sai lầm nào đối với một quý cô lần đầu tham gia bữa hội."

"Như thế nào?"

Vin lo lắng hỏi."

Chúng ta sẽ bàn về nói sau.

Tiêu thư chỉ cần ngồi ở đây, nhấp một chút rượu- cố gắng đừng uống quá nhiều- và đợi tôi quay trở lại.

Nếu có những quý ông trẻ tuổi đến mời, hãy khéo léo từ chối họ như lúc nãy tiểu thư đã làm."

Vin do dự gật đầu."

Tôi sẽ trở lại sau một giờ," Sazed hứa với Vin.

Tuy nhiên, anh đứng yên một lúc như thể chờ đợi điều gì đó."

"Um, anh có thể rời đi rồi."

Vin lên tiếng."

Cảm ơn, tiểu thư," anh đáp lại, cúi đầu và rời đi.

Để cô lại một mình.Không hẳn là một mình, cô nghĩ.

Kelsier đang ở đâu đó ngoài kia, quan sát trong màn đêm.

Ý nghĩ đó an ủi cô, mặc dù cô ước mình quá để tâm đến chỗ ngồi trống bên cạnh.Có 3 chàng trai tiến tới mời cô khiêu vũ, nhưng mỗi người đều được cô lịch sự từ chối.

Không có ai tiến tới sau họ; có lẽ có tin đồn là cô không thích khiêu vũ.

Cô ghi nhớ tên của bốn người đàn ông đã tiếp cận cô- Kelsier muốn biết họ - và bắt đầu chờ đượi.Kỳ lạ thay, cô nhanh chóng cảm thấy buồn chán.

Căn phòng được thông gió rất tốt nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt dưới lớp vải.

Đôi chân của cô đặc biệt tệ, bởi vì bị gò bó bởi chiếc quần lót dài đến mắt cá chân.

Tay áo dài cũng chả giúp được gì, mặc dù chất liệu lụa mềm mại áp vào làn da cô.

Cô có chút hứng thú quan sát buổi khiêu vũ.

Tuy nhiên, sự chú ý của cô đã chuyển sang những thanh tra.Điều thú vị nào họ đóng vai trò gì đó trong bữa tiệc.

Mặc dù họ thường đứng tách biệt khỏi các nhóm trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ cũng tham gia vào.

Và thỉnh thoáng, một vài nhóm sẽ tìm kiếm thanh tra, vẫy tay chào họ với một cử chỉ tôn trọng.Vin nhăn mặt, cố gắng xem lại mình có quên cái gì.

Cuối cùng, một nhóm ở gần đó vẫy ta với một thanh tra đi ngang qua.

Bàn đó ở quá xa để có thể nghe thấy nếu không có người hỗ trợ, nhưng với thiếc 91%..Cô tiến vào bên trong bản thân bắt đầu đốt kim loại rồi dừng loại.

Đồng đỏ tước, cô suy nghĩ, bắt đầu đốt kim loại.

Cô phải làm quen với nó mọi lúc mọi nơi, để không bị lộ tẩy.Dị năng của cô đã được ẩn giấu, cô đốt thiếc 91%.

Ngay lập thức, ánh sáng trong phòng trở nên chói mắt, khiên cô phải nhắm lại.

Tiếng nhạc trở nên lớn hơn, và hàng chục cuộc trò chuyện xung quanh cô chuyển từ tiếng vò vè sang giọng nói có thể nghe được.

Cô phải cố gắng hết sức để tập trung vào nơi mà cô quan tâm, nhóm người đó ngồi ở bàn gần nhất nên sau một lúc cô cũng chọn ra được giọng nói thích hợp."..thề rằng tôi sẽ chia sẻ tin tức về chuyện đính hôn của tôi trước bất kỳ ai khác,"một người nói.

Vin he hé mắt- đó là một trong những quý tộc ngồi cùng bàn."

Rất tốt," thanh tra nói.

"tôi sẽ chứng kiến và ghi lại nó."

Quý tộc đưa tay ra, đồng tiền kêu leng keng.

Vin gập tắt thiếc 91%, vừa mở mắt ra đã thấy thanh tra lảng vảng rời khỏi bàn, nhét thứ gì đó- có thể là đồng xu- vào trong áo choàng của anh ta.Thật thú vị, Vin suy nghĩ,Thật không may, những người ngồi ở bàn đó đã sớm đứng dậy và đi theo con đường riêng của mình, khiên Vin không có ai đủ gần để nghe lén.

Sự buồn chán của cô đã quay trở lại khi cô nhìn thanh tra đi dọc theo căn phòng về phía một trong những người đồng bạn của anh ấy.

Cô bắt đầu gõ lên bàn, lơ đãng quan sát hai người thanh tra cho đến khi nhận ra điều gì đó.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 41: (Mình lười bịa tên quá :))


Cô nhận ra một người trong số họ.

Không phải người đã ứng tiền trước đó mà là người bạn đồng hành của anh ta, một người đàn ông lớn tuổi.

Dáng người thấp và rắn rỏi, dáng đức có vẻ hống hách.

Ngay cả các thanh tra khác cũng tôn trọng anh ta.Lúc đầu, Vin nghĩ cảm giác quen thuộc này là từ phi vụ đến Bang Tài chính với Camon, và cô cảm thấy hoàng sở.

Tuy nhiên, sau đó cô nhận ra đây không phải là cùng một người.

Cô đã từng gặp ông đây, nhưng không phải là ở chỗ đó.

Ông ấy...Cha của mình, cô kinh ngạc nhận ra.Reen đã chỉ vào ông ấy 1 lần trước đây, trong lần đầu họ đến Luthadel, một năm trước; ông ấy đang kiểm tra các công nhận tại một lò rèn địa phương.

Reen đã đưa Vin, lẻn vào, nhấn mạnh rằng ít nhất cô phải nhìn thấy cha của mình một lần- mặc dù cô không hiểu tại sao.

Dù sao thì cô cũng đã ghi nhớ khuôn mặt đó.Cô chống lại cảm giác muốn thu mình lại trên ghế.

Không đời nào người đàn ông đó có thể nhận ra cô- ông ấy thậm chí còn không biết là cô tồn tại.

Cô buộc phải rời sự chú ý của mình sang chỗ khác, nhìn lên cửa sổ.

Tuy nhiên, cô không thể nhìn rõ chúng vì những cây cột và phần nhô ra đã hạn chế tầm nhìn của cô.Trong lúc đang ngồi, cô nhận thấy một thứ mà cô chưa từng thấy trước đây- một cầu thang trang trọng chạy phía trên toàn bộ bức tường phía xa.

Nó giống như một bản đối chiếu của cái hốc bên dưới cửa sổ, ngoại trừ việc nó chạy ở phía trên bức tường, giữa những cửa kính màu và trần nhà.

Cô có thể nhìn thấy các bóng hình chuyển động trên đó, các cặp đôi và những người độc thân đang đi dạo, nhìn xuống bữa tiệc bên dưới.Bản năng kéo cô về phía cầu thang, từ đây cô có thể theo dõi bữa tiệc mà không bị nhìn thấy.

Nó cũng sẽ mang lại cho cô một góc nhìn tuyệt vời về các biểu ngữ và cửa sổ ở ngay phía trên bàn cô, chưa kể đến cô có thể ngắm nhìn nó mà không có vẻ trố mắt.Sazed đã bảo cô ở yên chỗ, nhưng càng ngồi, cô càng đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

Cô ngứa ngáy muốn đứng dậy và dời đi, duỗi chân và có lẽ muốn vận động một chút.

Sự hiện diện của cha cô- dù ông có biết hay không - chỉ là một yếu tố khiến cô rời khỏi đại sảnh.Chắc cũng chẳng có ai tới mời mình khiêu vũ nữa đây, cô suy nghĩ.

Và mình cũng đã làm mấy việc Kelseir bảo, mình cũng đã được các quý tộc nhìn thấy.Cô ngập ngừng, sau đó vẫy tay với một chàng trai phục vụ.Anh nhanh chóng tiến tới.

"Vâng, thưa quý cô Renoux?"

"Sao tôi có thể lên được trên kia?"

Vin hỏi chỉ về phía cầu thang.

"Có cầu thang ngay bên cạnh dàn nhạc. thưa quý cô," chàng trai nói.

"Hãy leo lên trên đỉnh.Vin gật đầu cảm ơn.

Sau đó, đầy quyết tâm, cô đứng dậy và đi về phía trước căn phòng.

Không ai tiến gần cô chỉ đứng ở ngoài liếc nhìn, và cô càng lúc càng thêm tự tin khi băng qua hành lang tới cầu thang.Hàng đá xoắn lên trên, uốn lượn, bậc thang ngắn những dốc.

Những ô cửa sổ kính nhỏ, không rộng hơn bàn tay cô, chạy dọc theo bức tường bên ngoài- mặc dù chúng có màu tối, thiếu ánh sáng nền.

Vin háo hức trèo lên, cố gắng xoa dịu chứng tăng động của mình, nhưng chẳng sau bao lâu, cô bắt đầu thở hổn hển vì sức nặng của chiếc váy và việc giữ nó để không bị vấp ngã.

Tuy nhiên, môt tia lửa thiếc 91%, đã khiến việc leo bậc thang trở nên dễ dàng hơn không tốn mồ hồi, làm hỏng lớp trang điểm của cô.

Có vẻ như nỗ lực lần này của cô rất xứng đáng.

Ban công phía trên tối om- chỉ được chiếu sáng bởi một vài chiếc đèn lồng nhỏ treo trên tường- và nó có điểm nhìn vô cùng tuyệt đẹp ra những cửa sổ kính màu.

Khu vực xung quanh yên tĩnh và Vin cảm thấy khá đơn độc khi cô đến gần lan can sắt giữa hai cây cột, nhìn xuống.

Gạch đá ở tầng dưới tạo thành một kiểu hình mà cô chưa từng thấy, một kiểu uốn cong tự do có màu xám trên nền trắng.Sương mù?

Cô lơ đãng tử hỏi, tựa người vào lan cao.

Nó, giống như khung đèn lồng phía sau cô, rất phức tạp và chi tiết- cả hai đều được chế tác dưới những đường vân dày uốn lượn.

Ở hai bên cô, trên đỉnh của những cây cột được khắc những con vật trong có vẻ như bị đông đá lại trong tư thế nhảy khỏi ban công."

Bây giờ, nhìn này, có một sự cố xảy ra khi bạn muốn rót đầy lu rượu."

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến vin nhảy dựng lên, và cô quay người lại.

Một chàng trai trẻ đứng sau cô.

Bộ vest của anh ấy cũng không phải bộ đẹp nhất mà cô từng thấy, cũng chẳng phải bộ lộng lẫy nhất.

Cả áo khoác và áo sơ mi đều có chút rộng, và mái tóc của anh có chút bù xù.

Anh ta mang theo một ly rượu, và tui áo của anh phồng lên hình dáng của cuốn sách có chút hơi quá kích thước."

Vấn đề là," chàng trai lên tiếng," khi bạn quay lại và phát hiện vị trí yêu thích của bạn được một cô xinh đẹp đánh cắp.

Trong tình huống này, một quý ông nên tìm kiếm một nơi khác, để lại không gian suy ngẫm cho quý cô.

Tuy nhiên, đây lại vị trí tốt nhất trên ban công- nơi có đủ ánh sáng từ đèn lồng để đọc sách.Vin đỏ mặt.

"Tôi chân thành xin lỗi, thưa ngài."

"Ah, hiểu rồi, bây giờ tôi lại cảm thấy rất tội lỗi.

Tất cả chỉ vì một ly rượu.

Nhìn này, ở đây có đủ thưa chỗ cho 2 người- chỉ cần nhích qua một chút."

Vin ngập ngừng.

Liệu cô có thể lịch sự từ chối?

Chắc chắn anh ấy muốn cô ở gần cô- liệu anh ấy có biết cô là ai không?

Liệu cô có nên hỏi tên anh ấy không, để cô có thể báo với Kelseir?Cô nhẹ nhàng lùi sang một bên một chút, và chàng trai tiến tới vị trí bên cạnh cô.

Anh ấy dựa vào cây cột, và ngạc nhiên thay, lấy sách ra và bắt đầu đọc.

Anh ấy nói đúng: Đèn lồng chiếu trực tiếp vào những trang giấy.

Vin đứng yên một lúc, quan sát anh, nhưng anh ấy dường như rất nhập tâm.

Đến mức ảnh còn không dừng lại để ngước lên cô.Anh ấy không thèm để í đến mình sao?

Vin nghĩ trong đầu, bối rối trước sự cáu bẩn của mình.

Có lẽ mình nên mặc một bộ váy sang trọng hơn.Chàng trai nhấp nháp rượu, tập trung vào cuốn sách."

Anh luôn đọc sách trong các vũ hội à?"

Cô lên tiếng hỏi.Chàng trai đưa mắt lên.

"Bất cứ khi nào tôi có thể thoát khỏi nó."

"Không phải chuyện đó làm mất đi mục đích tham dự sao ?"

Vin hỏi.

"Tại sao lại tham dự nếu anh muốn trốn tránh việc giao lưu."

"Quý cô cũng đang ở đây mà," anh chỉ điểm.VIn lại ngượng tiếp.

"Tôi chỉ muốn có cái nhìn thoáng qua về hội trường thôi."

"Ồh?

Vậy thì tại sao quý cô lại từ chối 3 người đàn ông mời cô khiêu vũ?'Vin ngập ngừng, Chàng trai mỉm cười, rồi lại đóc ách tiếp."

Có 4 người," Vin nói với vẻ cáu kỉnh.

"Và tôi từ chối họ chả qua là tôi không khiêu vũ giỏi thôi."

Chàng trai hạ quyển sách xuống một chút, nhìn vào cô.

"Hmm, quý cô đây không rụt rè như vẻ bề ngoại nhỉ."

"Rụt rè?' Vin hỏi lại.

"Tôi không phải là kiểu người nhìn chằm chằm vào cuốn sách khi có một quý cô đứng trước mình, còn không giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng."

Chàng trai nhớn mày với vẻ suy đoán.

"Lúc này, hẳn là vậy, quý cô rất giống cha của tôi.

Diện mạo kiều diễm hơn, nhưng đanh đá chả kém."

Vin lườm anh.

Cuối cùng, chàng trai đảo đôi mắt.

"Thôi được rồi,vậy để tôi ra dáng một quý ông."

Anh cúi người và lùi một chân.

"Tôi là Lãnh chúa Elend.

Quý cô Valette Renoux, liệu tôi có hân hạnh được chia sẻ ban công này với quý cô trong khi đọc sách không?Vin khoanh tay lại.

Elend?

Họ hay là tên riêng?

Mình có nên hỏi không nhỉ?

Anh ấy chỉ muốn lấy lại chỗ đức thôi.

Nhưng.. làm sao anh ấy biết mình từ chối bạn nhảy?

Bằng cách nào đó, cô nghi ngờ Kelseir muốn nghe về cuộc trò chuyện này.Kỳ lạ thay, cô cảm thấy khó chịu với người này trong khi đối với những người đàn ông khác cô còn chả bận tâm.

Thay vào đó, cô lại cảm thấy khó chịu khi anh ta giơ cuốn sách lên.(Cho mọi người chưa biết mai sau 2 ông bà nội này cưới nhau)"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại thích đọc sách hơn là tiệc tùng," Cô lên tiếng.Chàng trai thở dài, lại bỏ sách xuống."

Chà, như kiểu này này, tôi cũng không giỏi khiêu vũ lắm."

"Ah," VIn thố lên."

Nhưng," anh nói tiếp, nâng một ngón tay lên.

"đó chỉ là một phần thôi.

Có lẽ tiểu thư vẫn chưa nhận ra, nhưng chuyện liên tiếp tham gia vào các bữa tiệc cũng không khó khăn lắm.

Khi tiểu thư tham dự khoảng 5 hoặc 6 trăm vũ hội, tiểu thư bắt đầu cảm thấy có chút tuần tự."

Vin nhún vai.

"Anh có lẽ có thể khiêu vũ tốt hơn nếu anh luyện tập."

Elend nâng một bên lông mày.

"Tiểu thư sẽ không để tôi tiếp tục đọc sách đúng không?"

"Tôi không có ý định đó."

Anh thở dài, đóng quyền sách rồi cất nó vào trong túi áo- thứ đang bắt đầu hình thành nếp phồng hình quyền sách."

Chà, vậy thì.

TIểu thư có muốn khiêu vũ với tôi không?'Vin đóng băng.

Elend thản nhiên mỉm cười.Ôi Chúa Tể! anh ta có thể cùng lúc giao tiếp cực kì tồn hoặc cực kì chống đối xã hội.

Thật đáng lo ngại khi cô không thể xác định được."

Vậy là từ chối, đúng không?' Elend lên tiếng.

"Tốt rồi- tôi nghĩ tôi nên là người đưa ra lời đề nghị, bởi vì chúng ta đều xác nhận tôi là một quý ông.

TUy nhiên, tôi nghi ngờ những cặp đôi khác sẽ đánh gia cao chuyện chúng ta giẫm nát chân của họ."

"Đồng ý luôn.

Vậy anh đang đọc cái gì vậy?"

"Dilisteni,"Elend đáp lại."

Thử tách của Tượng đài.

Đã nghe bao giờ chưa?"

Vin lắc đầu.

"Ah, vậy à.

Không nhiều người biết đâu."

Anh dựa vào lang can, nhìn xuống dưới.

"Vậy, cô nghĩ sao về buổi ra mắt của mình?"

"Nó khá là.. choáng ngợp."

Elend cười khúc khích.

"Thế thì hãy nói với Gia tộc Venture- họ khá giỏi tổ chức các vũ hội đó."

Vin gật đầu.

"Anh không ưa Gia tộc Venture à?" cô hỏi.

Có lẽ đây là một trong những đối thủ mà Kelseir đang theo dõi."

Khá là đặc biệt, thật ra thì không."

Elend đáp lại.

"Họ là nhóm người phô trương, ngay cả đối với các đại quý tộc.

Những bữa tiệc của họ đều là những buổi xuất sắc nhất.

Đừng để tâm nếu thấy người hầu bị đánh đập chỉ vì bày biện bừa bãi, hoặc là không dọn dẹp kĩ vào tối hôm trước."

Vin nghiêng đầu.

Đây không phải là những lời mà mình muốn nghe từ một quý tộc.Elend dừng lại, có vẻ hơi xấu hổ.

Nhưng thôi, đừng bận tâm chuyện đó.

Tôi nghĩ người Terris của quý cô đang tìm kiếm kìa."

Vin giật mình, liếc nhìn về phía khác của ban công.

Chắc chắn rồi, dáng người cao lớn của Sazed đứng bên cái bàn nãy cô vừa ngồi, nói chuyện với một cậu bé phục vụ.Vin khẽ hét lên.

"Tôi phải đi đây," cô nói, quay về phía cầu thang."

À, vậy thì," Elend lên tiếng, "đọc tiép thôi," Anh vẫy tay chào cô, nhưng chưa được một nửa thì lại lấy sách lên đọc, trước lúc cô bước qua bậc thang.Vin hổn hển tới chỗ Sazed.

Sazed ngay lập tức nhìn thấy cô."

Tôi xin lỗi," cô lên tiếng, có chút phiền muộn khi đến gần."

Tiểu thư không cần phải xin lỗi tôi," Sazed nói khẽ.

"Nó vừa vô lí vừa không cần thiết.

Tôi nghĩ, đi lại một chút cũng là chuyện tốt.

Có lẽ tôi đã đề nghị điều đó nhưng mà thấy tiểu tư hơi lo lắng nên thôi."

Vin gật đầu.

"Vậy đến lúc chúng ta rời đi rồi à?'"Đây là thời điểm thích hợp để rời đi, như ý của tiểu thư," anh đáp lại, nhìn về phía ban công.

"Mạo muội cho phép tôi biết tiểu thư vừa làm gì ở trên đó không?"

"Tôi chỉ muốn nhìn đống cửa sổ rõ hơn thôi,"Vin đáp lại.

"Nhưng cuối cùng tôi lại nói chuyện với người nào đó.

Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy thấy ấn tượng với tôi, nhưng giờ tôi đã nghĩ lại.

Nó cũng chả vấn đề gì- có vẻ tên của anh ấy không được Kelsier chú ý."

Sazed ngập ngừng.

"Tiểu thư đã nói chuyện với ai vậy?'"Cái anh chàng ở góc kia, trên ban công á."

Vin đáp lại."

Đó có phải là bạn của Lãnh chúa Venture không?"

Vin đóng băng.

"Có ai trong số đó tên Elend không?"
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 42


Mặt Sazed tái hẳn đi.

"Tiểu thư vừa nói chuyện với Lãnh chúa Elend Venture?"

"Hmm..há?"

"Anh ấy có mời tiểu thư khiêu vũ không?"

Vin gật đầu.

"Nhưng tôi không nghĩ anh ấy thật sự muốn làm chuyện đó."

"Oh, tiểu thư," Sazed đáp lại.

"có rất chuyện không phải ai cũng biết."

"Gia tộc Venture?"

Vin hỏi lại, nhăn mặt.

"Kiểu, pháo đài Venture?"

"Người thừa kế gia tộc," sazed đáp lại."

Hum,"Vin trầm ngâm, ngẫm nghĩ có lẽ mình nên thấy sợ hãi hơn một chút."

Anh ấy có chút hãm- theo kiểu dễ chịu."

"Chúng ta không nên bàn luận ở đây," Sazed đáp lại.

"Rõ ràng anh ấy ở tít trên kia mà nhỉ.

Té thôi, chúng ta cần nghỉ ngơi.

Lẽ ra tôi không nên đi ăn tối..."

Anh nhỏ giọng, lẩm bẩm một mình trong khi dẫn Vin đến lối vào.

Cô nhìn thoáng qua đại sảnh lần nữa rồi lấy áo choàng, đốt thiếc, nheo mắt do ánh sáng rồi tìm kiếm ban công phía trên.Chàng trai cầm cuốn sách, đã được gập lại, cầm bằng một tay và cô có thể chắc chắn anh đang nhìn xuống hướng của cô.

Cô mỉm cười và để Sazed dẫn mình lên xe ngựa./// Lời của ai đó///Tôi biết tôi không nên để mấy người giao hành tầm thường này làm phiền mình.

Tuy nhiên, anh ấy đến từ Terris, khởi nguồn của các lời tiên tri.

Nếu có ai có thể phát hiện ra vụ lừa đảo thì người đó có thể là anh ta không?Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục hành trành của mình, tiến đến nơi mà những lời tiên tri cho rằng tôi sẽ gặp định mệnh của mình- bước đi và cảm nhận được ánh mắt của Rashek dõi theo sau mình.

Ghen tị.

Chế giễu.

Ghen ghét.13Vin ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế êm ái của Lãnh Chúa Renoux.

Cởi mấy bộ váy ra sướng hơn hẳn, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây quen thuộc với cô hơn.Tuy nhiên, vẻ bình tĩnh mà vấn toát ra sự bất mãn khiến cô muốn vặn người.

Anh đứng ở phía bên kia căn phòng, và Vin đặc biệt nhận thức mình đang gặp rắc rối.

Sazed đã thẩm vấn cô, tìm hiểu từng chi tiết cuộc trò chuyện của cô với Lãnh chúa Elend.

Tất nhiên, Sazed vẫn luôn tôn trọng cô nhưng câu hỏi vẫn có tính chất ép buộc.Theo ý kiến của Vin, anh chàng người Terris dường như lo lắng quá mức về cuộc trò chuyện với anh chàng quý tộc kia.

Họ chưa nói về chuyện gì quan trọng cả, và Elend cũng chả toát ra vẻ gì của một người kế thừa của Đại gia tộc.Nhưng, có cái gì đó rất kì lạ ở anh ta- điều gì đó mà Vin đã không thừa nhận với Sazed.

Cô cảm thấy thoải mái khi ở bên Elend.

Nhìn lại trải nghiệm đó, cô nhận ra rằng trong khoảng khắc, cô không phải là Quý cô Valette.

Cũng không giống bản thân Vin, vì một phần của cô- một thành viên nhút nhát- cũng giả tạo như Valette.Khoong, cô chỉ đơn giản là ... bất kể cô như nào.

Đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ.

Thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy như vậy khi ở cùng với Kelsier và những người khác, nhưng ở mức độ hạn chế hơn.

Làm sao mà Elend có thể khơi dậy bản tính thật của cô nhanh chóng và triệt để như vậy?Có lẽ anh ấy đã sử dụng dị năng lên mình! cô bắt đầu suy tính.

Elend là một đại quý tộc; có lẽ anh ấy là một Người xoa dịu.

Hoặc là họ đã nói chuyện với nhau nhiều hơn cô nghĩ.Vin ngồi tựa lưng vào ghế, tự chất vấn bản thân.

Cô đã đốt đồng, và điều đó nghĩa là anh ấy không thể sử dụng Dị năng cảm xúc lên cô.

Bằng cách nào đó, anh ấy khiến cô mất cảnh gác.

Vin nghĩ lại cuộc trò chuyện đó, nghĩ về cảm giác thoải mái mà kỳ lạ của mình.

Nhìn lại, rõ ràng là cô đã không đủ cẩn thận.MÌnh sẽ cần thận hơn là lần sau.

Cô nghĩ là họ sẽ gặp nhau lầm nữa.

Nó sẽ tốt hơn.Một người phục vụ tiến vào phòng và thì thầm với Sazed.

Vin lẹ đốt thiếc để nghe cuộc trò chuyện- Kelsier cuối cùng đã trở về."

Xin hãy gửi lời tới Lãnh chúa Renoux," Sazed nói.

Người hầu trong bộ quần áo trắng, nhanh chóng rời khỏi căn phòng."

Mọi người có thể rời đi rồi," Sazed bình tĩnh nói, và những người trong căn vội vàng rời đi.

Tác phong của Sazed khiến họ căng thẳng.

đứng yên không cử động.Kelsier và Chúa tể Renoux cùng nhau trở về, khẽ trò truyện.

Như mọi khi, Renoux mặc một bộ vest sang trọng được thiết kế theo phong cách Phương tây xa lạ.

Người đàn ông đứng tuổi để bộ ria mép xám, thưa và gọn gàng, bước đi với vẻ tự tin.

Ngay cả sau một buổi tuối ở giữa giới quý tộc, Vin vẫn bị ấn tượng bởi phong cách quý tộc của ông ấy.Kelsier vẫn mặc bộ áo choàng sương mù của mình.

"Saze?" anh lên tiếng khi bước vào phòng.

"Có gì muốn nói à?"

"Tôi e là vậy, thưa Ngài Kelseir," Sazed nói.

"Có vẻ như tiểu thư Vin đã thu hút sự chú ý của Lãnh chúa Elend Venture tại vũ hội tối nay."

"Elend?"

Kelsier khoanh tay hỏi.

"Cậu ấy không phải là người thừa kế sao?"

"Quả thực là vậy," Renoux lên tiếng.

"Tôi gặp cậu ấy khoảng 4 năm trước, khi mà cha của cậu ấy đến thăm phương Tây.

Tôi nghĩ cậu nhóc ấy có chút không phụ với vị trí của mình."

4 năm trước?

Vin suy nghĩ.

Không thể nào, ông nội này cải trang Lãnh chủa Renoux từ bvao giờ vậy.

Kelseir chỉ đào thoát khỏi Vực thẳm 2 năm trước thôi mà!

Cô đưa mắt nhìn người ngụy trang, nhưng- như mọi nghi- chả tìm được điều gì khả nghi trong cách ứng xử của ông ấy."

Cậu nhóc ấy có tinh tế không?"

Kelsier hỏi."

Cậu ấy mời tiểu thư khiêu vũ," Sazed đáp lại.

"Nhưng tiểu thư Vin đã khôn ngoan từ chối.

Rõ ràng họ đã tình cờ gặp mặt- nhưng tôi cứ sợ là tiểu thư đã lọt vào mắt xanh của cậu ấy."

Kelsier cười khúc khích.

"Cậu đã dạy cô ấy rất tốt, Saze.

Trong tương lai, Vin, có lẽ nhóc phải bớt quyến rũ đi một chút."

"Tại sao?"

Vin hỏi lại, cố gắng làm mặt cáu bẩn.

"Cháu nghĩ mọi người muốn cháu được những quý tộc khác quý mến mà."

"Nhưng mà không phải là những người quan trọng như Elend Venture, nhóc con."

Lãnh chúa Renoux nói.

"Bọn ta đưa nhóc tới mấy vũ hội là để tìm đồng mình- chứ không phải gây ra bê bối."

Kelsier gật đầu.

"Elend khá trẻ, đủ tư cách và là người thừa kế của gia tộc đầy quyền lực.

Chuyện nhóc có mối quan hệ với cậu ấy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới chúng ta.

Các quý cô trong giới quý tộc sẽ ghen tị với nhóc, còn những gã đàn ông lớn tuổi thì không đồng tình vì sự chênh lệch địa vị.

Nhóc sẽ bị xa lánh khỏi phần lớn các buổi tiệc.

Để có được tin tức mà chúng ta cần, chúng ta sẽ cần các quý tộc khác không coi trọng nhóc, cảm thấy nhóc là người không chắc chắn- và quan trọng nhất- không có mối đe dọa.

""Ngoài ra, nhóc con," Lãnh chúa Renoux lên tiếng."

Có vẻ như Elend Venture không thật sự để ý đến nhóc đâu.

Cậu ta nổi tiếng là người lập dị trong các buổi xã giao- có lẽ cậu nhóc chỉ cố gắng nâng cao danh tiếng bằng cách làm những chuyện gây bất ngờ thôi.

"Vin cảm thấy ngược chín mặt.

Có lẽ ông ấy nói đúng, cô nghiêm khắc tự nhụ.

Tuy nhiên, cô không khỏi cảm thấy khó chịu với họ- đặc biệt là Kelsier, với cái tính bất cần, thiếu quan tẩm của anh."

Đúng rồi," KElsier lên tiếng, "có lẽ tốt nhất là nhóc nên né Elend ra.

Hoặc là khịa cậu nhóc vài câu.

Không thì ném cho cậu nhóc mấy cái lườm mà nhóc hay làm ý."

Vin trừng trừng lườm Kelsier."

Là nó đó!"

Kelseir vừa nói vửa cười đểu.Vin nghiến răng, buộc mình thả lỏng.

"Cháu thấy bố mình tại vũ hội tối nay," cô lên tiếng, hy vọng chuyển sự chú ý của mọi người khỏi chuyện của Elend."

Thật á?"

Kelseir cảm thấy hứng thú hỏi lại.Vin gật đầu.

"Cháu nhận ra ông ấy bởi vì Reen đã từng chỉ cháu một lần."

"Cái gì vậy?"

Renoux lên tiếng hỏi."

Cha của Vin là một thanh tra," Kelsier đáp lại,"Và, chắc hẳn là một người có chức vụ rất cao khi mà ông ấy có thể có mặt ở những vũ hội như này.

Ừm, nhóc có biết tên ông ấy là gì không?"

Vin lắc đầu."

Miêu tả thử đi?"

Kelseir hỏi tiếp."

Uh..hói, có hình xăm ở mắt.."

Kelsier cười khúc khích.

"Thôi lần sau nhóc chỉ cho chú thì tốt hơn, được chứ?"

Vin gật đầu, rồi Kelseir quay sang Sazed,"Giờ anh nói tôi tên của mấy quý tộc mời Vin khiêu vũ đi?"

Sazed gật đầu.

"Tiểu thư đã cho tôi một dánh sách, Ngài Kelsier.

Tôi cũng nghe ngóng được một vài thông tin thú vụ trong bữa ăn của những người phục vụ."

"Tốt," Kelseir nói, liếc nhìn tủ đồng hồ ở góc.

"Tuy nhiên, có lẽ phải để chuyện đó cho ngày mai.

Tôi phải đi có việc."

"Đi đâu?'' Vin hỏi lại, hớn hở hẳn lên."

Nhưng chú chỉ vừa mới về thôi mà!"

"Đó là thú vị khi đến một nơi nào đó, VIn," Anh đáp lại với một cái nháu mắt.

"Khi nhóc ở đó rồi, thì việc duy nhất nhóc có thể làm là rời đi thôi.

Đi ngủ đi- trong nhóc có chút nát rồi đó."

Kell vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi rời khỏi căm phòng, vui vẻ huýt sáo.Quá vô tâm.

Vin thốt lên trong đầu.

Và quý bí mật.

Chú ấy thường nói bọn mình gia tộc mà chú ấy định cướp."

Tôi nghĩ tôi cần đi nghỉ đây," Vin ngáp ngắn ngáp dài.Sazed nghi ngờ nhìn cô, nhưng để cô rời đi bởi Renoux định nói chuyện riêng với anh.

Vin leo lên cầu thang về căn phòng của mình, lấy áo choàng sương mù ra, rồi đẩy cánh cửa ban công.Sương mù tràn vào căn phòng.

Cô đốt sắt, và những đường xanh mờ ảo hiện ra, chỉ về tứ phía.Hãy xem chú đi đâu nào, Kelsier.Vin đốt thép, Đẩy cô vào màn thu lãnh lẹo, ẩm ướt.

Thiếc tăng cường thị giác, đồng thời khiến cổ họng cô ngứa ngáy khi hít màn sương ẩm ướt này.

Cô đẩy mạnh về phía sau, rồi nhẹ nhàng Kéo cánh cổng phía dưới.

Động tác tạo thành vòng cung cao vút lướt qua cánh cửa thép, sau đó cô Đẩy vào nó để nó ném cô lên bay xa hơn.Cô để mắt đến đường màu lam chỉ về hướng Kelseir, theo dấu anh ở khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện.

Cô không mang theo kim loại- ngay cả đồng xu- và cô liên tục đốt đồng để giấu đi vết tích của Dị năng.

Theo lí thuyết mà nói, chỉ có âm thanh mới có thể khiến Kelseir nhận ra sự hiện diẹn của cô, và vì vậy cô cố gắng di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể.Bất ngờ thay, Kelsier không tiến về phía thị trấn.

Sao khi đi qua cánh cổng của dinh thự, anh ấy tiến về phía bắc rời khỏi thị trấn.

Vin theo phía sau, đáp xuống và nhẹ nhàng chạy trên nền đất gồ ghề.Chú ấy đi đâu vậy?

Vin bối rối tự hỏi.

Chú ấy đi một vòng quanh Fellise à?

Hay là đi tới một dinh thự ở ngoại ô nào đó?Kelseir tiếp tục tiến về phía bắc thêm một lúc nữa, rồi sợi chỉ xanh đột nhiên mờ dần đi.

Vin ngập ngừng, dừng lại bên một chùm gốc cây.

Những sợi chỉ nhạt rất với tốc độ nhanh chóng: Kelsier đột nhiên tăng tốc.

Cô thầm nguyền rủa, lao vụt theo anh.Phía trước, sợi chỉ của Kelsier đã biến mất vào màn đên.

Vin thở dài, đi chậm lại.

Cô đốt sắt, nhưng nó chỉ vừa đủ để thoáng nhìn thấy anh ấy ửo phía xa.

Cô không thể theo kịp được.Tuy nhiên, cô bùng nổ sắt, cô thấy được một thứ gì đó.

Vin nhăn mặt, tiếp tục tiến về với trước cho tới khi chạm đến một nguồn kim loại được cố định- hai thanh đồng nhỏ cắm vào đất cách nhau vài bước chân.

Cô nhặt một thanh lên, rồi nhìn vào màn sương mù vặn vẹo ở phía bắc.Anh ấy đang nhảy đi, cô nghĩ trong đầu.

Nhưng tại sao?

Bay nhảy nhanh hơn đi bộ, nhưng chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì ở nơi hoang dã trống trải.Trừ khi.Cô lại bước tới, và cô nhanh chóng tìm thấy hai thanh đồng cắm xuống đất.

Vin liếc nhìn lại về sau.

Thật khó để nói trong đêm,. nhưng có vẻ nhưng bốn thanh tạo thành một đường chỉ về hướng Luthadel.Thì ra đó là cách chú ấy làm nó, cô ngẫm nghĩ.

Kelseir có kỹ năng kỳ lạ giúp anh di chuyển giữa Luthadel với Fellise với tộc độ kinh người.

Cô cho rằng anh ấy sử dụng mấy con ngựa, nhưng dường có có cách tốt hơn.

Anh ấy- hoặc có lẽ ai đó đã tiên phòng- đã đặt một con đường Dị năng giữa 2 thành phố.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 43


Cô nắm chặt thanh đồng ban nãy trong tay- cô sẽ cần đến nó để tiếp đất nhẹ nhàng hơn nếu lát nữa cô mắc sai lầm- rồi bước đến phía trước thanh đồng thứ 2 rồi phóng lên không trung.Cô Đẩy mạnh, bùng nổ thép, cố gắng quăng mình xa nhất có thể.

Khi cô đang bay, cô bùng nổ sắt, tìm kiếm một nguồn kim loại khác.

Cô nhanh chóng phát hiện chúng- 2 cái chỉ trực tiếp về phía bắc, và 2 cái nữa ở 2 bên cô.Cô nhận 2 chúng dùng để điều chỉnh hướng bay.

Cô sẽ phải tiếp tục di chuyển về hướng bắc nếu cô tiếp tục di chuyển theo những thanh đồng.

Cô nhích một chút sang bên trái- di chuyển sao cho cô bay thẳng vào giữa hai thanh chắn liền kề của con đường chính- rồi lao mình về phía trước một lần nữa với một bước nhảy hình vòng cung.Cô nhanh chogns làm quen, nhảy từ điểm này sang điểm khác, thậm chí còn không chạm đất.

Chỉ trong vài phút, cô đã bắt nhịp tốt đến mức không cần phải điều hướng từ những thanh đồng 2 bên.Cô tiến bộ vô cùng nhanh đặc biệt trong những trường hợp hiểm trở.

Sương mù phả qua, áo choàng của cô bay nhảy nhúa, bay phấp phới phía sau cô.

Tuy nhiên, cô buộc mình phải tăng tốc.

Cô đã dành quá nhiều thời gian để học nghiên cứu mấy thanh đồng.

Cô phải bắt kịp Kelseir; nếu không cô sẽ phải đến Luthadel; mà không biết phải làm gì nữa.Cô bắt đầu ném mình từ điểm này sang điểm khác với tông độ kinh người. cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của Dị năng.

Sau khoảng mười phút bay nhảy, một đường màu xanh lam cuối cùng cũng đã xuất hiện- một đường hướng lên chứ không phải chỉ xuống như những thanh đồng cắm trên đất.

Cô thở phào nhẹ nhõm.Rồi một đường thứ 2 xuất hiện, đường thứ 3 tiếp tục hiện ra.Vin nahưn mặt, thả mình rơi xuống đất với một tiếng thịch khẽ.

Cô bùng nổ thiếc, và một cái bóng khổ lồ xuất hiện trong màn đêm phái trước cô, đỉnh của nó lấp lánh những quả cầu ánh sáng.Tường thành, cô ngạc nhiên.

Nhanh vãi chưởng vậy? mình đã di chuyển nhanh gấp đôi một người cưỡi ngựa.Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là cô đã mất dấu Kelseir.

Cáu bẩn trong lòng, cô dùng thanh đồng mà nãy cô mang theo để ném mình lên trên tường thành.

Khi cô đáp xuống nền đá ẩm ướt, cô đưa tay về phía sau và Kéo thanh đồng về lại tay cô.

Sau đó, cô tín tới phía bên kia bước tường, nhảy lên và ngồi xổm trên lan can khi quan sát thành phố.Làm gì giờ?

Cô khó chịu suy nghĩ.

QUay lại Fellise?

Hay ghé qua cửa hàng của Clubs và xem ông ấy có ở đó không?Cô lưỡng lự ngồi đó một lúc, rồi ném mình khỏi tường thành và bắt đầu băng qua các mái nhà.

Cô đi lang thang một cách ngẫy nhiên, Đẩy các móc cài cửa sổ và các mảnh kim loại, sử dụng thanh đồng- rồi lại kéo về tay- khi cần phải nhảy một đoạn xa.

Mãi cho đến khi cô đến nơi, cô mới nhận ra mình đã vô thức đến một địa điểm trước đó từng đến.Tòa tháp Venture sừng sững trước mắt cô trong màn đêm.

Ánh đèn trước thềm đã được tắt, chỉ còn vài ngọn đuốc mai quái được đốt gần các chốt canh gác.Vin cúi người trên mái nhà, tự hỏi điều gì đã khiến cô quay trở lại tòa tháp khủng bố này.

Cơn gió mát thổi tung tóc và áo choàng của cô, cô nghĩ mình cảm nhận được vài giọit mưa trên má.

Cô ngồi yên một lúc lâu, những ngón chân của cô lạnh dần.Cô để ý có động tĩnh ở bên phải.

Ngay lập tức cúi xuống, bùng nổ thiếc.Kelseir ngồi ở trên sân thượng cách không quá 3 căn nhà, chỉ được chiếu bởi ảnh sáng mờ xung quanh.

Anh ấy dường như không phát hiện được cô.

Anh đang quan sát pháo đài, anh ấy ở quá xa nên cô không nhìn rõ được biểu cảm.Cô tò mò quan sát anh.

Anh ấy lờ cuộc gặp mặt của cô với Elend, nhưng có lẽ điều đó khiến anh ấy lo lắng hơn những gì thể hiện bên ngoài.

Nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên trong cô.Liệu chú ấy có định giết chết Elend?

Ám sát một người thừa kế của đại quý tộc chắc chắn sẽ dấy lên sự lo lắng trong giới quý tộc.Vin sợ hãi chờ đại.

Tuy nhiên, sau cùng, Kelsier đứng dậy và rời đi, bay khỏi mái nhà, lao vào màn sương.Vin ném thanh đồng xuống- nó sẽ đẩy cô đi- và đuổi theo anh.

Sắt của cô đã tạo ra những đường màu xanh đang chuyển động ở phía xa xa, và cô vội vàng nhảy ra ngoài đường và Đẩy mình khỏi hàng rào bên dưới, quyết tâm không để mất dấu của anh ấy nữa.Kelsier di chuyển về phía trung tâm của thành phố.

Vin nhăn mặt, cố gắng đoán anh ấy định đi đây.

Đó là hướng đền phóa đài Erikeller, và nó là nơi cung cấp vũ khí chủ yếu.Có lẽ Kelsier định làm gì đế để làm gián đoạn nguồn cung, khiến Gia tộc Renoux sẽ có tiền đồ hơn với giới quý tộc địa phương.Vin đặt chân lên một mái nhà và dừng lại, nhìn theo bóng dáng Kelseir bay nhảy trong màn đêm.

Anh ấy lại tăng tốc độ nữa.

Mình--- Một bàn tay đặt lên vai cô.Vin hét lên, nhảy lùi lại, bùng nổ thiếc 91%.Kelsier nhướn mày nhìn cô.

"Giờ là lúc lên giường rồi đó, thưa tiểu thư."

Vin liếc sang bên kia, về hướng đường kim loại.

"Nhưng-""Túi đựng xu của chú," Kelsier đáp lại, mỉm cười.

"Một tên trộm giỏi phải có những mánh khóe chạy thoát như lúc họ ăn trộm tiền.

Chú đã bắt đầu cần thận hơn kể từ khi nhóc bám theo chú vào tuần trước, ban đầu chú còn tưởng nhóc là Mistborn của gia tộc Venture cơ."

"Họ cũng có á?"

"Chú khá chắc là có," Kelsier đáp lại.

"Đa số các Đại Gia tộc đều có- nhưng người bạn Elend của cháu không phải là một trong số họ.

Cậu ấy còn không phải là một MIsting."

"Sao chú biết vậy?

Có thể là cậu ấy đang giấu thì sao."

Kelsier alức đầu.

"Cậu ấy đã suýt chết trong một cuộc đột kích mấy năm trước- nếu có một thời cơ để thể hiện sức mạnh của mình, đó sẽ là thời điểm hợp lí."

Vin gật đầu, vẫn không dám ngửa mặt lên, đối diện với ánh mắt của Kelsier.Anh thở dài, ngồi lên mái nhà nghiêng, một chân buỗng thõng xuống một bên.

"Ngồi xuôgns đi."

Vin ngồi trên mái ngói đốt diện anh.

Ở phía trên, sương mù lạnh lẽo tiếp tục nổi lên, và bắt đầu có mưa phùn nhẹ- nhưng cũng chả khác gì mấy hôm trời nồm thông thường."

Chú không thể để nhóc theo đuôi chú như này, Vin," Kelseir lên tiếng.

"Nhóc có nhớ về cuộc trò truyện của chúng ta về niềm tin không?"

"Nếu chú tin vào cháu, chủ phải nói cháu biết chú định đi đâu."

"Không cần thiết," Kelsier nói.

"Có thể là chú không muốn cháu và những người khác lo lắng về chú."

"Có cái gì chú làm mà không nguy hiểm," Vin nói tiếp.

"Nếu chú không nói cụ thể mọi người còn lo lắng hơn á."

"Một vài nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm."

Kelseir khẽ nói.Vin ngập ngừng, rồi liếc sang bên cạnh, theo hướng mà Kelseir nãy định đi.

Về hướng trung tâm của thành phố.Về Kredik Shaw, Ngọn Đổi của Ngàn Ngọn Tháp.

Cung điện của Chúa tể Ruler."

Chú định chiến với Chúa tể á!"

VIn nói khẽ,.

"Tuần trước chú cũng nói là chú sẽ đến thăm gã ta mà."

"Có lẽ 'đến thăm' là một từ khá hàm súc," Kelsier đáp lại.

"Chú phải đến cung điện, nhưng chú thực sự hy vọng mình không bắt gặp Chúa tể.

Chú vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với ngã.

Bất kể thế nào, nhóc sẽ phải đi thẳng đến của hàng của Clubs."

Vin gật đầu.Kelsier nhăn mặt.

"Nhóc lại định đuổi theo chú nữa đúng không?"

Vin ngập ngừng một lúc, rồi lại gật đầu."

Sao lại làm vậy?"

"Bởi vì nhóc muốn giúp chú," VIn khẽ nói.

"Cho đến nay, những gì cháu làm chỉ đơn giản là đi tham gia mấy bữa tiệc.

Nhưng, cháu là Mistborn- chú đã huấn luyện cho cháu nữa.

Cháu không thể ngồi yên và để mọi người mạo hiểm làm việc trong khi cháu chỉ ngồi, ăn bữa tối và nhìn mọi người khiêu vũ được."

"Những gì cháu làm ửo các vũ hội rất quan trọng," Kelseir nói.Vin gật đầu, nhìn xuống.

Cô sẽ để anh ấy rời đi, rồi lại đi theo anh.

Cô bắt đầu cảm thấy có tình cảm với băng nhóm này, và điều đó không giống như những gì cô từng biết.

Cô muốn trở thành một phần của những gì nó đang thực hiện, cô muốn giúp sức.Tuy nhiên, một phần khác trong cô thì thầm rằng Kelseir không kể cho cô mọi chuyện.

Anh ấy có thể tin tưởng cô, cũng có thể không.

Tuy nhiên, chắc chắn là anh ấy đang giữ bí mật.

Kim loại thứ 11, và bởi vì Chúa tể, có liên quan đến những bí mật đó.(Sì poi một tí sau một còn thêm một đống kim loại cơ, mình lướt tik tok thấy:))Kelseir bắt gặp ánh mất của cô, và anh cahức chắn đã nhìn thấy ý định theo đuôi của cô.

Anh thở dài, ngả người ra sau.

"Chú nghiêm túc đấy, VIn!

Nhóc không thể đi cùng chú."

"Tại sao không>; cô hỏi lại, không thèm giả vờ nữa.

"Nếu những gì chú làm rất nguy hiểm, không phải nó sẽ đỡ hơn nếu có một Mistborn yểm trở phía sau à?"

"Nhóc vẫn còn chưa thuần thục tất cả kim loại," Kelsier đáp lại."

Bởi vì chú chưa dạy cháu thôi."

"Cháu cần phải luyện thêm nữa."

"Cách luyện tập tốt nhất là thực chiến."

Reen đã huấn luyện cháu cách ăn trộm bằng cách bắt cháu đi ăn trộm."

Kelsier lắc đầu.

"Nó quá nguy hiểm."

"Kelseir," Cô nói với giọng nghiêm túc.

"Chúng ta đang tính lật đổ Đế Chế.

Sau cùng, cháu cũng chả hy vọng mình có thể sống đến cuối năm đâu.Chú cứ nói với mọi người cái chuyện có hai Mistborn trong đội sẽ có lợi như nào.

Chà, nó sẽ chả có tác dụng gì trừ khi chú để sau trở thành một Mistborn.

Chú định đợi bao lâu nữa?

Cho đến khi cháu 'sẵn sàng' à?

Cháu nghĩ điều đó sẽ chẳng bao giừo xảy ra đâu.Kelsier nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười.

"Lần đầu chúng ta gặp nhau, phải một nửa thời gian nhóc còn chả thèm nói câu gì.

Bây giờ nhóc đang giảng bài cho chú đấy."(Cha con nha không phải tình yêu đâu)Vin đỏ mặt.

Cuối cùng, Kelsier htở dài, thỏ tay vào bên trong áo choàng.

"Chú éo thể ngờ được là mình đang cân nhắc chuyện này," anh lẩm bẩm, đưa cô mẩu kim loại.Vin nghiên cứ mẩu kim loại nhỏ bé, màu bạc này.

Nó quá phản quang và sáng đến mức trông như một giọt chất lỏng, nhưng khi chạm vào lại rất rắn cahức."

Atium," Kelsier nói.

"thứ 10, và là kim loại mạnh mẽ nhất, trong những kim loại Dị năng từng biết đến.

Cái hạt này nó còn đáng giá hơn cái túi tiền hôm nọ chú đưa cho cháu."

"Một chút này á?" cô ngạc nhiên hỏi lại.Kelsier gật đầu.

"Chỉ có một nguồn cấp Atium- Vực thẳm của Hathsin- nơi Chúa tể kiểm soát nguồn thu và nguồn cung.

Các Đại gia tộc được mua chúng hàng mỗi tháng, đây là cách mà Chúa tể kiểm saots bọn họ.

Nhóc thử nuốt nó đi."

Vin ngắm nghĩa mẩu kim loại, không biết mình có nên lãng phí cái thứ đắt vãi cứt này không."

Nhóc không thể bán nó đâu," Kelsier nói.

"Có băng trộm đã từng thử, và họ bị bắt và hành quyết.

Chúa tể rất bảo vệ nguồn cung atium của mình."

Vin gật đầu, rồi nuốt hạt kim loại.

Ngay lập tức, cô cảm nhận đưuọc một nguồn sức mạnh mới xuất hiện trong mình, chờ đợi được đốt cháy."

Ổn rồi," Kelsier nói, đứng dậy."

Đốt chúng trước khi chú bắt đầu di chuyển."

Vin gật đầu.

Ngay khi anh ấy bước đi, cô tận dụng nguồn sức mạnh mới, đốt atium.Kelsier dường như trờ nên mờ mờ trước mắt cô; rồi một bóng hình mờ ảo như bóng ma bắn vào màn sương phía trước anh.

Bóng hình đó trông giống Kelsier và nó chỉ cách anh ấy vài bước trân phái trước.

Một hình ảnh mờ nhạt kéo dài từ bản sao trở lại Kelseir.Nó sống như một cái bóng đảo ngược.

Bản sao thực hiện mọi thứ mà Kelsier làm - ngoài trừ, hình ảnh chuyển động phớt.

Khi nó chuyển động, Kelseir cũng đi theo con đường tương tự.Mồm của bóng hình bắt đầu chuyển động.

Một dây sau, Kelsier lên tiếng.

"Atium cho phép cháu có cái nhìn thoáng qua về tương lai.

Hoặc ít nahát, nó cho nhóc biết mọi người định làm cái gì/ Ngoài ra, nó còn giúp cháu nâng cao trí ốc, cho phép cháu xử lí những thông tin mới, đồng thời tăn cường khả năng phản xạ, khả năng tập trung."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 44


Cái bóng bỗng dừng lại, rồi Kelseir bước tới chỗ nó, và cũng dừng lại luôn.

Đột nhiên, cái bóng lao tới và vả vào cô, và Vin cử động theo phản xạ, giơ tay lên đúng lúc tay thật của Kelsier bắt đầu cử động.

Cô bắt được cánh tay của anh đang vung lên."

Khi nhóc đốt atium," anh nói,"không thứ gì có thể gây bất ngờ cho nhóc.

Nhóc có thể vung dao, chắc chắn đối thủ của nhóc sẽ né sang hướng đó.

Nhóc có thể né các đòn tấn công một cách dễ dàng vì biết hướng đi của chúng.

Atium khiến nhóc gần như bất khả chiến bại.

Nó tăng cường trí óc, khiến nhóc có thể tận dụng toàn bộ thông tin mới tiếp nhận.Đột nhiên, hàng chục bóng hình từ cơ thể của Kelseir.

Mỗi cái đều nhảy theo hướng khác nhau, một số sải bước trên mái nhà, một số thì nhảy vào màn sương.

Vin thả thay ra, đứng dậy và lùi lại với vẻ bối rối."

Chú cũng đốt atium," Kelseir giải thích.

"Chú có thể biết được nhóc định làm gì, và điều đó sẽ ảnh hưởng đến quyết định của chú- nó cũng sẽ thay đổi những gì cháu định làm.

Những bóng hình phản chiếu những khả năng mà chúng ta có thể sẽ thực hiện."

"Rẩt chi là đau đầu," Vin đáp lại, nhìn những bóng hình lộn xộn, điên cuồng, những bóng hình cũ liên tục mờ đi, và những cái mời liên tục xuất hiện.Kelsier gật đầu.

"Cách duy nhất có thể đánh bại một người đàng đốt atium là tự mình đốt nó- bằng cách đó, cả hai đều không mất lợi thế."

Các bóng hiện bỗng biến mất."

Chú vừa làm gì vậy?"

Vin hỏi."

Chả làm gì cả," Kelsier nói.

"Chắc atium của cháu hết rồi."

Vin ngạc nhiên nhận ra là anh ấy đã nói đúng- atium đã hết.

"Nó hết nhanh vãi!"

Kelseir gật đầu, lại ngồi xuống.

"Chắc đó là lần sài tiền nhanh của cháu đúng không nhể?"

Vin gật đầu, sửng sốt.

"Nó phí của thật chứ."

Kelsier nhún vai.

"Atium có giá trị bởi vì Dị năng.

Vì vậy, nếu chúng ta không đốt nó, nó cũng chả đáng đồng tiền đến vậy.

Đương nhiên, nếu chúng ta đốt nó, nó sẽ càng lúc càng hiếm.

Đúng là mối liên kết kì lạ- thỉnh thoảng hỏi Ham mấy cái đó á.

Cậu ấy tính nói về thị trường atium lắm."

Dù sao thì, bất kỳ Mistborn nào mà cháu đối mặt đều có thể có aitum.

Tuy nhiên, họ sẽ rất lưỡng lự khi sử dụng nó.

Hơn nữa, chắc họ cũng không nuốt nó tước đâu- atium rất dễ vỡ và dịch tiêu hóa sẽ làm hỏng nó sau vài giừo.

Vì vậy, nhóc phải bước trên ranh giới giữa giữ của và sử dụng có hiệu quả.

Nếu đối thủ của cháu có vẻ là sử dụng atium, tốt nhất là nhóc cũng nên xài luôn đi- tuy nhiên, hãy đảm bảo hắn ta không dụ nhóc sử dụng hết lượng dự trữ của mình trước gã."

Vin gật đầu.

"Vậy là chú sẽ đưa cháu đi cùng đúng không?"

"Có lẽ chú sẽ hối hận về điều này đấy," KElseir thở dài.

"Nhưng chú cũng cách biết cách nào để giữ cháu ở lại- trừ cách cột cháu lại.

Nhưng, chú cảnh báo cháu trước, Vin.

Nó có thể sẽ rất nguy hiểm.

Vô cùng nguy hiểm.

Chú không có ý định bắt gặp Chúa Tể, nhưng chú định lẻn vào thành trì của gã.

Chú nghĩ chú biết chúng ta có thể tìm ra manh mối đánh bại gõ."

Vin mỉm cười, tiến tới khi Kelseir vẫy tay bảo cô đến gần.

Anh thò tay và túi và lấy ra một lọ dung dịch rồi đưa nó cho cô.

Nó giống như những chiếc lọ Dị năng thông thường, ngoài trừ bên trong chỉ chứa một giọt kim loại.

Hạt atium lớn gất mấy lần so với hạt anh ấy đưa cho cô để luyện tập."

Đừng dúng nó trừ những tình huống bắt buộc,"kelseir cảnh báo.

"Nhóc có cần kim loại khác không?"

VIn gật đầu.

"Cháu đã xài gần hết thép để đến được đây."

Kelsier đưa cô lọ khác.

"Đầu tiên, hãy đi lấy túi tiền của chú đã."//Lời của ai đó// (mình đoán là của Chúa tể)Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có đang phát điên không Có lẽ là do áp lực khi biết bằng cách nào đó mình phải chịu gánh nặng của toàn bộ thế giới.

Cũng có thể là do những cái chết mà tôi đã chứng kiến, những người bạn tôi đã mất.

Những người bạn mà tôi buộc phải kết liễu."

Dù sao đi nữa, đôi khi tôi nhìn thấy những bóng hình đi theo tôi.

Những sinh vật đen tối mà tôi không tài nào hiểu được, và cũng chả muốn hiểu.

Có lẽ chúng chỉ là ảo giác, 14Trời bắt đầu đổ mưa ngay sau khi họ tìm thấy túi xu.

Đây không phải một trận mưa lớn, nhưng dường như sương mù đã tan đi một chút.

Vin rùng mình, kéo mũ chùm đầu lên, ngồi xổm bên cạnh Kelseir trên sân thượng.

Anh không để ý nhiều đén thời tiết, cô cũng vậy.

Một chút ẩm ướt chẳng gây hại cái gì- trên thực tế, nó có thể sẽ hữu ích, vì lượng mưa sẽ lấn áp đi âm thanh khi họ di chuyển.Kredik Shaw ở phía trước họ.

Những ngọn tháp nhọn và những tòa tháp dựng đứng như những móng vuốt hắc ám trong màn đêm.

Chúng rất khác nhau về độ dày- một số đủ rộng để chứa cầu thang và những căm phòng lớn, trong khi có những cái chỉ đơn giản là những thanh thép chọc lên bầu trời.

Sự đa dạng này tạo nên một ma trận bất đối xứng, xoắn tròn - gần như cân bằng.



( Kiểu vầy á mọi người )Những tòa tháp, ngọn thép mang một điềm báo xấu giữa màn đêm ẩm ướt, đắm trong sương mù- giống như những bộ sương nhuốm tro của một xác chết bị treo khô lâu ngày.

Nhìn vào chúng, Vin cảm thấy có gì đó .. cụt hứng, như thể chỉ cần ở gần công trình này cũng đủ để nuốt hết hy vọng của cô."

Mục tiêu của chúng ta là một đường hầm ở chân một trong những ngọn tháp ngoài cùng phía bên phải," Kelseir lên tiếng, giọng của anh hầu như không ấn lát được tiếng mưa rời.

"Chúng ta đang hướng tới một căn phòng ở ngay trung tâm thành trì đó."

"Có gì bên trong đó vậy?"

"Chứ không biết," Kelsier đáp lại.

"Đó là điều mà chúng ta sắp tìm ra.

Ba ngày một lần- và không phải hôm nay- Chúa tể sẽ ghé thăm căn phòng.

Hắn ta ở lại trong 3 tiếng, sau đó rời đi.

Trước đây chú từng thử đột nhập vào đó một lần.

3 năm trước."

"Phi vụ," Vin thì thầm.

"Cái lần mà.."

"Chú bị bắt," Kelseir gật đầu đáp lại.

"Phải.

Lúc đó bọn chú tưởng Chúa tể cất giữ kho báu gì trong đó cơ.

Chú không biết liệu nó có chuẩn không, nhưng bây giờ chú vẫn tò mò.

Hắn ta rất đều đặn tới đây, rất chi là.. kỳ lạ.

Có gì đó trong căn phòng, Vin.

Thứ gì đó rất quan trọng.

Có lẽ nó nắm giữ bí mật về sức mạnh và sự bất tử của gã ta."

"Tại sao chúng ta lại phải bận tâm về nó?"

Vin hỏi lại.

"Chú có Kim loại thứ 11 để đánh bại hắn ta đúng không?"

Kelsier hơi cau mày, Vin đợi một câu trả lời, nhưng Kelseir không đáp lại.

"Lần trước chú không đột nhập được, Vin," thay vào đó anh nói.

"Lần đó bọn chúng đã tới rất gần, mọi chuyện khá suôn sẻ.

Khi bọn chú đến nơi, có những Điều tra viên đang ở ngoài phòng.

Chờ đợi bọn chú."

"Có người đã báo cho họ là chú sẽ đột nhập à?"

Kelseir gật đầu.

"Bọn chú đã lên kế hoạch cho phi vụ trong nhiều tháng.

Bọn chú đã quá tự tin, nhưng có lý do để như vậy.

Mare và chú là những người giỏi nhất- đáng lẽ ra phi vụ phải diễn ra suôn sẻ.

Kelseir dừng lại, rồi quay sang Vin.

"Tối nay, chú chả có dự định gì cả.

Chúng ta chỉ đi vào thôi- chúng ta đắp mộ cho bất cứ ai cản bước chúng ta, rồi đột nhập vào căn phòng đó."

Vin ngồi yên, cảm nhận những hạt mưa lạnh buốt rượt trên cánh tay mình.

Sau đó cô gật đầu.Kelseir mỉm cười.

"Không phản đối chứ?"

Vin lắc đầu.

"Cháu đã khiến chú vác cháu tới đây.

Chả có lý do gì để cháu rút lui cả."

Keleir cười khúc khích.

"Có lẽ chú đã chơi với Breeze quá lâu rồi.

Chú cảm thấy có chút không ổn nếu như không có ai chửi chú bị điên à."

Vin nhún vai.

Tuy nhiên, khi cô bước đi trên mái nhà, cô lại cảm nhận được nó- cảm giác hy vọng bị bóp ngộp khi đến gần Kredik Shaw."

Có điều gì đó, Kelsier," cô nói.

"Cung điện có gì đó... sai sai."

"Đó là do Chúa tể," Kelseir nói.

"hắn ta tỏa ra khí tức như một Người xoa dịu vô cùng mạnh mẽ, bóp nghẹt cảm xúc của bất kì ai đến gần gã ta.

Đốt đồng đỏ đi, nó sẽ giúp nhóc không cảm nhận được chúng nữa."

Vin gật đầu, đốt đồng đỏ.

Ngay lập tức, những dự cảm liền biến mất.

"Ổn rồi chứ?"

Kelsier hỏi lại.Cô gật đầu."

Được rồi, vậy thì," anh nói, đưa cô mội nắm xu.

"Cố gắng ở gần chú, chuẩn bị atium- để đề phòng."

Nói xong, anh ném mình khỏi mái nhà.

Vin theo sau, tua áo phập phùng trong cơn mưa.

Cô đốt thiếc 91% khi rơi xuống, và đáp đất với đôi chân được tăng cường bởi Dị năng.Kelseir phóng đi, cô đuổi theo.

Tốc độ của cô trên nền đá cuội có thể nói là ghê người, nhưng cơ bắp chạy bằng thiếc 91% phản ứng một cách chính xác, và giữ cân bằng.

Cô chạy trong màn đêm ẩm ướt, xuyên qua sương mù, đốt cháy thiếc và đổng đỏ- một cái để tăng tầm nhìn, một cái để ẩn giấu cô.Kelsier đi vòng qua các thành trì của cung điện.

Điều kì lạ là nơi đây không có tường rào bên ngoài.

Đương nhiên là không có rồi.

Ai lại dám choảng nhau với Chúa tể?Bề mặt nhẵn, lấp đầy bởi đá cuội, là tất cả những gì bao quanh Đồi Ngạn Ngọn Tháp.

Không cây cối, tán lá hay công trình khiến trúc nào có thể khiến người ta rời mắt khỏi công trình bất đối xứng, rợn người này."

Đến nơi rồi," Kelsier thì thầm, giọng nói của anh đủ đến giúp Vin-đang đốt thiếc- nghe được.

Anh quay người, phóng trực tiếp về một khu nhấp nhô, giống như hầm trú ẩn của cung điện.

Khi họ đến gần, Vin nhìn thấy một cặp lính gác đang đứng cạnh một cánh cửa giống như cánh cổng được trang trí công phu.Kesier nhanh chóng lao tới, hạ gục một người bằng một cú chém.

Người thứ 2 cố gắng kêu lên nhưng Kelsier nhảy lên, đạp vào ngực của người đàn ông.

Người bảo vệ bị quăng mạnh sang một bên bởi một cú đá vô hận đạo, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.

Một giây sau Kesier đứng dậy, đập mạnh vào cánh cửa và đẩy nó.Ánh đèn lông yếu ớt tràn ra từ hành lang đá bên trong.

Kelseir chui qua cửa.

Vin cho nhỏ theiéc, rồi cúi người chạy theo, tim đập thình thịch.

Chưa bao giờ, suốt thời gian làm trộm, cô từng làm điều gì như thế này.

Cuộc sống của cô chỉ có trộm cắp và lứa đảo lén lút chứ không phải đột kích hay cướp bóc.

Khi cô đi theo Kesier dọc theo hành lang- chân và áo choàng của họ để lại vệt ướt trên nền đá nhẵn - cô lo lắng rút ra một con dao găm thủy tinh, nắm chặt cán dao bọc da trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Một người đàn ông bước vào hành lang phía trước, bước ra khỏi nơi có vẻ như là phòng bảo vệ.

Kesier nhảy về phía trước và thúc cùi chỏ vào bụng của người lính sau đó đập hắn ta vào tường.

Ngay khi người bảo vệ gục xuống, Kelsẻỉ lẻn vào phòng.Vin theo sau, tiến vào khung cảnh hỗn loạn.

Kelsier Kéo một cây nến bằng kim từ trong góc, sau đó bắt đầu xoay nó, hạ gúc hết người lính này đến người lính khác.

Các lính canh kêu lên, tranh nhau chộp lấu những cây gậy từ góc căn phòng.

Một chiếc bàn phủ đầy thức ăn dở bị ném sang một bên khi những người đàn ông cố gắng dọn phòng.Một người lính quay về phái Vin, và không phản ứng mà mà không cần suy nghĩ.

Cô đốt thiếc và ném đống xu trong tay.

Cô Đẩy và đồng xu như tên lửa bắn về phái trước, xé toạc da thịt của người lính hạ gục anh ta.Cô đốn sắt, Kêó đống xu trở về tay.

Cô quay lại với bàn tay đẫm máu, quẳng kim loại khắp phòng, hạ gục 3 tên lính.

Kelsier đã hạ gục người cúi cùng bằng cây trượng mới tạc ra của mình.Mình vừa mới giết chết 4 người, Vin choáng váng suy nghĩ.

Trước đây Reen luôn là người giết người.Có tiếng xào xạc phái sau.

Vin quay lại và thấy một đội lính khác bước vào qua cánh cửa đối diện cô.

Ở ên cạnh Kelseir thả cây nến xuống và bước về phái trước.

Bốn chiếc đèn lồng đột nhiên văng khỏi giá đập thẳng vào anh.

Anh cúi người sang một bên, để những chiếc đèn lồng va vào nhau.Căn phòng chìm vào bóng tối.

Vin đốt thiếc, mắt của cô đang thích ứng với ánh sáng từ hành lang bên ngoài.

Tuy nhiên, nhưng người canh ga
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 45


Kelseir đã lao tới giữa họ.

Múa dao trong bóng tối.

Đám người la hét.

Sau đó tất cả đều im lặng.Vin đứng giữa khung cảnh chết chóc, những đồng xu đẫm máu chảy từ những ngón tay cứng đờ của cô.

Tuy nhiên, cô vẫn nắm chặt con dao găm của mình- dù chỉ đủ là nắm vững trong đôi tay đang run.Kelseir đặt một tay lên vai cô, và cô nhảy dựng lên."

Nhưng người này đều là đám ác quỷ cả, Vin." anh nói.

"Mọi skaa trong thâm tâm đều biết rằng việc cầm vũ khí lên chống lại Chúa tể là tội ác lớn nhất."

Vin ngơ ngác gật đầu.

Cô cảm thấy... sai sai.

Có lẽ đó là cái chết, nhưng bây giờ cô đang ở trong tòa tháp, cô thề rằng là cô vẫn cảm nhận được sức mạnh của Chúa tể.

Dường như có điều gì đó đang Đẩy cảm xúc của cô, khiến cô càng lúc càng nản lòng mặc dù đã đốt đồng đỏ."

Nhanh.

Thời gian có hạn."

Kelseir lại tiếp tục di chuyển, uyển chuyển nhảy qua đống xác, và Vin cảm thấy mình đang theo sau.Mình đã bảo chú ấy mang mình theo, cô ngẫm nghĩ.

Mình muốn choảng nhau, như chú ấy.

Mình phải làm quen với điều này.

Họ lao vào hành lang thứu 2, và Kelseir nhảy lên không trung.

Anh lảo đảo, rồi lao về phía trước.

Vin cũng làm tương tự, nhảy lên tìm một mỏ neo phía xa trong hành lang dùng nó để Kéo mình bay lên không trung.Những hàng lang hai bên lướt qua, không khí gào thét dồn dập vào đôi tai được buff của cô.

Phía trước có hai người lính bước vào hành lang.

Kelsier đầu tiên đạp vào một tên, sau đó bật lên và đâm một con dao vào bổ người kia.

Cả hai người đều gục xuống.Không có kim loại, Vin ngẫm nghĩ rồi cúi xuống đất.

Không một lính canh nào ở nơi này mặc đồ có kim loại.

Thợ săn, họ được gọi như vậy.

Những người đàn ông được huấn luyện để chiến đấu với Dị nhân.Kelsier tiến vào hành lang khác, và Vin phải chạy nước rút theo anh.

Cô đốt thiếc 91%, mong chân mình di chuyển nhanh hơn.

Phía trước, Kelseir dừng lại, và Vin lảo đảo dừng lại bên cạnh anh.

Bên phải của họ là một cánh cửa hình vòng mở tung và tỏa ánh sáng rực rỡ hơn nhiều so với ánh sáng của những chiếc đèn lồng nhỏ ở hàng lang.

Vin tắt thiếc, theo Kelseir qua ngưỡng cửa tiến vào căn phòng.Sáu lò than đang cháy bập bùng ở các góc của căn phòng lớn, có mái vòm.

Trái ngược lại với hàng lang giản lược, căn phòng này được bao phủ bởi những bức tranh tường dát bạc.

Mỗi cái rõ ràng đều đại diện cho Chúa tể; chúng giống như những cửa sổ mà cô đã thấy trước đây, ngoài trừ việc nó ít trừu tượng hơn.

Cô nhìn thấy một ngọn núi.

Một hang động lớn.

Một hồ ánh sáng.Và một thứ gì đó rất tăm tối.Kelsier sải bước về phía trước, và Vin quay người lại.

Chính giữa căn phòng bị chiếm giữ bởi một cấu trúc nhỏ- một tòa nhà bên trong tòa nhà.

Được trang trí công phu, bằng đá được chạm khắc và những hoa văn điêu luyện, tòa nhà một tầng đứng sừng sững trước họ.

Tựu chung lại, căn phòng yên tĩnh, trống trải mang đến cho Vin một cảm giác uy nghiêm kì lạ.Kelseir bước về phía trước, đặt đôi trân lên nền đá cẩm thạch đen mịn.

Vin bước theo sau có chút lo lắng; căn phòng có vẻ trống trải, nhưng chắc hẳn phải có những người canh gác.

Kelsier bước tới một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi dẫn vào bên trong kiến trúc, bề mặt của nó được chạm khắc những dòng chữ mà Vin éo thể nhận ra.

Anh đưa tay ra và mở cửa.Một Điều tra viên Thép đứng bên trong.

Sinh vật đó mỉm cười, môi cong lên thành một biểu cảm kỳ lạ bên dưới hai chiếc gai khổng lồ được đâm thẳng vào mắt nó.Kelsier ngẩn ra một chút.

Rồi anh kêu lên, "Vin chạy nhanh!" khi bàn tay của Điều tra viên lao tới, tóm lấy cổ họng của anh.Vin cứng người.

Ở hai bên, cô nhìn thấy hai Điều tra viên mặc áo choàng đen khác sỉa bước qua cổng vòm mở rộng.

Cao, gầy và trọc đầu, họ còn được đánh dấu bằng những chiếc đinh và hình xăm trên mắt phức tạp của Bộ.Gã Điều tra viên gần nhất gô cổ Kelsier lên không trung.

"Kelseir, Kẻ sống sốt của Hathsin," thứ sinh vật nói bằng giọng khàn khàn.

Rồi hắn ta quay về phái Vin.

"Và... người.

Ta đã luôn tìm kiếm ngươi.

Ta sẽ để ngươi chết nhanh chóng nếu nói cho ta biết tên quý tộc nào sinh ra ngươi, con lai."

Kelseir ho, khó thở khi cố gắng trốn cự lại thứ sinh vậy này.

Điều tra viên quay lại, nhìn Kelseir bằng 'đôi mắt' nhọn hoắt.

Kelseir lại ho, như thể muốn nói điều gì đó, và Điều tra viên tò mò kéo Kelseir lại gần hơn một chút.Bàn tay của Kelseir vung ra, đâm một con dao găm vào cổ sinh vật.

Khi Điều tra viên vấp ngã, Kelseir đấm mạnh vảo cẳng tay của sinh vật, khiến xương gãy vụn.

Điều tra Viên thả anh xuống, và KElsẻỉ ngã xuống sàn cẩm thạnh, tiếp tục ho.Thở hổn hển, Kelsier ngước nhìn Vin với ánh mắt bồn chồn.

"Chú bảo chạy đi mà!" anh càu nhàu, ném thứ gì đó cho cô.VIn khựng lại, đưa tay đón lấy túi đựng tiền.

Tuy nhiên, nó đột nhiên lao về không trung và lao về phía trước.

Đột nhiên, cô nhận ra Kelsier không ném cho cô, mà là ném vào cô.Chiếc túi đập vào ngực cô.

Bị đẩy bởi DỊ năng của Kelseir- vụt qua hai Điều tra viên đang ngạc nhiên- cho đến khi cô lúng túng ngã xuống sàn, trượt trên nền đá cẩm thạch.Vin nhìn lên, hơi choáng váng.

Ở phía xa, Kelsier đã ổn định lại.

Điều tra viên ban nãy, tuy nhiên, có vẻ không quan tâm lắm đến con dao trên cổ của mình.

Hai Điều tra viên còn lại đứng giữa cô và Kelseir.

Một con quay về phía cô, và VIn cảm thấy ớn lạnh trước ánh mắt kinh thoàng, ghê tởm của nó."

Chạy đi!"

Lời nói vang vọng trong căn phòng hình vòm.

Cúi cùng, lần này, nó đã thành công.

Vin bò dậy- nối sợ hãi làm cô choáng váng, hết vào mặt cô, khiến cô di chuyển.

Cô lao về phía cổng vòm gần nhất, không chắc đó có phải là cái mà nãy cô đã đi qua không.

Cô nắm chặt túi xu của KElseir và đốt sắc, điên cuồng tìm kiếm một chiếc neo dọc hàng lang.

Phải té thôi!Cô chộp lấy mảnh kim loại đầu tiên mà cô nhìn thấy và giật mạnh, lao khỏi mắt đất.

Cô lao khỏi hành lang với tốc độ không thể kiểm soát được, nỗi kinh hoàng bùng nổ sắt của cô.Cô đột nhiên lảo đào, và mọi thứ quay cuồng.

Cô gnã xuống đất theo một khó khó hiểu- đầu cô đập vào nên đá thô ráp- rồi ngã xuống choáng vào, tự hỏi cái gì đang xảy ra.

Đồng xu .. có ai Kéo nó. sử dụng kim loại kéo Cô về sau.Vin đảo mắt và thấy một bóng đen đang lao đến.

Áo choàng của Điều tra viên tung bay khi ông ta nhẹ nhàng đáp đất cách Vin một chút.

Hắn ta sải bước, vẻ mặt thản nhiên.Vin bùng nổ thiếc và thiếc 91%, khiến đầu óc cô tỉnh táo và bỏ qua vết thương.

Cô nắm lấy đồng, Đẩy chúng vào Điều tra Viên.Hắn ta giơ tay lên, và đống xu động lại trên không khí.

Cú đẩy của Vin bất ngờ quẳng cô về đằng sau ngã tường đá, lướt và trượt.Cô nghe thấy tiếng đồng xu rơi xuống sàn khi cô dừng lại.

Cô lắc đầu, hàng chục vết bầm tím chạy khắp cô thể cô.

Điều tra viên bước qua những đồng xu bị bóp méo, bước về phía cô với dáng uyển chuyển.Mình phải rời khỏi đây!

Ngay cả Kelseir còn sợ hãi khi phải đối mặt một Điều tra viên.

Nếu chú ấy không thể đánh bại được một tên, sao cô có thể làm được?Không thể được.

Cô đánh rơi chiếc túi và đứng dậy, rồi chạy trốn qua cánh cửa đầu tiên cô nhìn thấy.

Căn phòng phái trước không có người, nhưng có một tế đàn bằng vàng đứng ở chính giữa.

Những tế đàn, bốn chiếc chân nến ở các góc và những đồ vật dụng tôn giáo bày lộn xộn, khiến nó trở nên chật chội.Vin quay lại, Kéo một giá nến vào tay, nhớ lại trò của Kelsier ban nãy.

Điều tra viên bước vào căn phòng. sau đó giơ tay đang thích thú lên, giật lấy chiếc giá nên khỏi tay cô bằng một cú Kéo Dị năng dễ dàng.Hắn ta quá mạnh!

Vin kinh hãi nghĩ.

Có lẽ hắn ta đang đứng vững bằng cách bám vào giã đỡ lồng đèn phía sau.

Tuy nhiên, sức mạnh của Sắt- kéo của gã mạnh hơn nhiều Kelseir từng thể hiện.Vin nhảy lên Kéo khiến cô bay lên bay qua tế đàn.

Ở ngưỡng cưuả, Điều tra viên với tay tới một cái bát đặt trên một cây cột thấp, lôi ra một thứ trong giống như một hình đa giác nhỏ bằng kim loại.

Chúng sắc bén ở mọi phía, và cắt vào tay sinh vật này ở hàng chục vị trí khác nhau.

Hắn tay mặc kệ vết thương, giơ bàn tay đẫm máu về phía cô.

Vin hét lên, cúi xuống phía sau tế đàn khi những mảnh kim loại bắn vài bức tường phía sau."

Ngươi hết đường lui rồi," Điều tra viên nói với giọng khàn khàn.

"Chịu trói đi."

Vin nhìn sang bên cạnh.

Không có cách cửa nào khác trong căn phòng.

Cô lèn nhìn lên, liếc nhìn Điều tra viên, và một mảnh kim loại bắn thẳng vảo mặt cô.

Cô Đẩy nó, nhưng Điều tra viên thật sự quá mạnh.

Cô phải cúi xuống và để kim loại bay đi, kéo sức mạnh của gã ta sẽ gim cô vào tường.Mình cần một thứ gì đó để chặn loại.

Một cái gì đó không bằng kim loại.Khi nghe được tiếng Điều tra viên bước vào phòng, cô tìm thấy thứ mình cần- một cuốn sách lớn bìa da đặt cạnh bàn thừo.

Cô chộp lấy nó rồi ngập ngừng.

Giàu có cũng chẳng có tác dụng gì nếu cô chết.

Cô lấy ra cái lọ của KElseir và nuốt gọn atium rồi đốt nó.Bóng của Điều tra viên bước quanh bàn thờ, sau đó một giây gã ta thật sự bước theo.

Cái bóng mở tay và và một loạt dao gắn bắt về phía cô.Cô giơ cuốn sách lên khi những con dao găm thật lao đến.

Cô vung cuốn sách qua những cái bóng đúng lúc những con dao bắn về cô.

Cô nhìn rõ từng cái, chúng sắc nhọn, lởm chởm cắm chặt vào bìa da cuốn sách.Điều tra viên dừng lại, và cô đã được thưởng một vể mặt bối rối của nó.

Sau đó, hàng trăm bóng hình bắn ta từ cơ thể gã ta.

Chúa tể! cô nhớ ra.

Hắn ta cũng có atium.Không có thời gian để nghĩ về chuyện đó, VIn nhảy qua bàn thờ, mang theo cuốn sách bên mình để bảo vệ khỏi những cú ném tiếp theo.

Điều tra viên quay lại, 'đôi mắt' sắc lẹm dõi theo cô khi cô luồn xuống hành lang.Một đội lính đang đứng chờ cô.

Tuy nhiên, mỗi người đều có một ảnh chiếu tương lai.

Vin nép vào giữa họ, hầu như không thèm quan sát vũ khí của họ sẽ vung xuống, bằng cách nào đó tránh được đồn tấn công của hai mươi người khác nhau.

Và, trong khoảng khắc, cô gần như quên đi nỗi đau và sợ hãi- và chúng được thay thế bằng cảm giác mạnh mẽ lạ thường.

Cô né tránh một cách dễ dàng, những cây gậy xuống từ phía trên không thì từ bên cạnh cô, mỗi cây chỉ cách nhau vài inch.

Cô là bất khả chiến bại.Cô lao qua hàng ngũ của mấy người đàn ông, không thèm giết hay tấn công họ- cô chỉ muốn trốn thoát.

Khi đi qua người cuối cùng, cô rẽ vào một con góc.Và Điều tra viên thứ hai, cơ thể đầy những bóng hỉnh phản chiếu, bước tới và đập thứ gì đó sắc nhọn vào phần dưới của cô.Cô thở dốc đau đớn.

Có một âm thanh kinh khủng khi sinh vật rút vũ khí khỏi cơ thể cô; đó là một thanh gỗ dài được gắn những lưỡi dao bằng đá hắc thạch sắc nhọn.

VIn ôm lấy sườn, loạng choạng lùi về sau, cảm nhận được một dòng máu ấm khủng khiếp đang rỉ ra từ vết thương.Gã Điều tra viên này trông quen quen.

Gã đầu tiên, từ phòng bên kia, cô bỏ qua nỗi đau.

Vậy điều đó.. có nghĩa là Kelseir đã chết?"

Cha của mày là ai?"

Điều tra viên hỏi.Vin giữ tay bên hông, cố gắng cầm máu.

Đó là một vết thương vô cùng lớn.

Một veté thương tồi tệ.

Cô đã từng nhìn thấy chúng trước đây.

Họ đã bị giết.Nhưng, cô vẫn còn đứng.

Thiếc 91%, tâm trí cô rối bời.

Bùng nổ thiếc 91%!Cô làm vậy, kim loại chạy khắp cơ thể cô, mang cho sức mạnh, giúp cô đứng vững trên đôi chân của mình.

Những người lính lùi lại để Điều tra viên thứ 2 tiếp cận cô từ bên cạnh.

Vin kinh hoàng nhìn từ Điều tra viên này sang gã điều tra viên kia, cả hai đều đang lao về phía cô, máu chảy từ ngón ta xuống sườn cô.

Điều tra viên dẫn đầu mang theo vũ khí hình chiếc rìu, rìu của nó dính đầu máu.

Máu của cô.Mình sẽ chết sao, cô kinh hãi suy nghĩ.Và rồi cô nghe thấy nó.

Cơn mưa.

Nó mờ nhạt, nhưng đôi tai- thiếc của cô đã nghe được nó từ phía sau.

Cô quay người lảo đảo bước qua một cách cửa và nhìn thấy thứ gì đó ở cổm vòm phía bên kia.

Sương mù đọng trên sàn căn phòng, và mưa đập vào những hòn đá bên ngoài.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 46


Cô nghĩ chắc hẳn là đó là nơi lính canh tới.

Cô tiếp tục bùng nổ thiếc 91%, ngạc nhiên thấy cơ thể mình vẫn còn xài được, rồi loạng choạng bước ra ngoài trời mưa, theo phản xạ ôm chặt cuốn sách da vào ngực."

Mày nghĩ mày chạy được à?"

Gã điều tra viên lên tiếng từ phía sau, giọng điệu thích thúCơ thể tê liệt, Vin đưa tay lên trời và Kéo vào một ngọn théo của Cung điện.

Cô nghe tiếng nguyền rủa của Điều tra viên khi cô lao lên không trung, lao vào màn đêm tăm tối.Hàng ngàn ngọn tháp mọc lên xung quanh cô.

Cô Kéo chúng, rồi chuyển sang cái khác.

Lúc này mưa rất to, khiến màn đêm đen kịt.

Không có sương mù để phàn chiếu ánh sáng xung quanh và các ngôi sao bị che khuất bởi những đám mây.

Vin không thể biết được cô đang đi đâu; cô phải sự dụng Dị năng để cạm nhận phần đầu kim loại của các ngọn tháp và hy vọng không có gì ở giữa chúng.Cô va phải một ngọn tháp, bám vào nó và dừng lại.

Phải băng bó vết thương.. cô yếu ớt suy nghĩ.

Cô bắt đầu tê liệt, choáng váng mặc dù đang đốt thiếc và thiếc 91%.Có thứ gì đó đập vào ngọn tháp phía trên cô, và cô nghe thấy tiếng gầm gừ.

Vin Đẩy ngay khi cô cảm thấy Điều tra viên chém vào không khí bên cạnh cô.Cô chỉ có một cơ hội.

Nhảy giữa chừng, cô Đẩy nghiêng sang một bên, hướng tới ngọn tháp khác.

Cùng lúc đó, cô Đẩy vào cuốn sách trên tay- nó vẫn còn những mảnh kim loại bị gắn vào bìa.

Cuốn sách tiếp tục đi theo hướng mà nãy cô bay, những đường kim loại phát sáng yếu dần trong màn đêm.

Đó là miếng kim loại duy nhất trên người cô.Vin nhẹ nhàng bắt lấy ngọn tháp tiếp theo, cố gắng tạo ra ít âm thanh nhất có thể.

Cô căng thẳng giữa màn đêm, đốt thiếc, mưa trở thành sấm sét bên tai.

Bỏ qua nó, cô cảm tưởng mình đã nghe thấy âm thanh của thứ gì đó va vào một ngọn tháp theo hướng nãy cô đẩy cuốn sách.

Điều tra viên đã bị mắc lừa.

Vin thở dài, treo mình trên ngọn tháp, mưa bắn tung tóe vào người.

Cô kiểm tra xem đồng đỏ vẫn còn được đốt, Kéo nhẹ vào ngọn tháp để ổn định vị trí và xé một mảnh áo để băng bó vết thương.

Dù đầu có tê dại, cô vẫn không thể nhận thấy vết cắt lớn đến mức nào.Móa, Chúa ơi.

Không có thiếc 91%, chắc cô đã bất tỉnh từ lâu rồi.

Đáng lẽ ra cô đã chết.Có thứ gì đó vang lên từ trong màn đêm.

Vin cảm thấy ớn lạnh, ngước lên.

Xung quanh cô chỉ có màu đen tuyền.Không thể nào.

Hắn ta không thể--Có thừ gì đó đập vào tòa tháp của cô.

VIn khóc trong lòng, nhảy đi.

Cô Kéo mình về phía tòa tháp khác, bắt được nó một cách yếu ớt, rồi ngay lập tức Đẩy tiếp.

Điều tra viên theo sau, phát ra tiếng thịch khi hắn ta nhảy từ tòa tháp này sang ngọn tháp phía sau cô.Hắn ta tìm được mình.

Hắn ta không thể thấy mình, nghe thấy mình hay cảm nhận được mình.

Nhưng hắn ta vẫn tìm được mình.

Vin đáp trúng một ngọn tháp, giữ bằng một tay, khập khiễng lơ lửng trong đêm.

Sức lự của cô gần như cạn kiệt.

Mình phải chạy ... trốn.Tay của cô gần như liệt, tâm trí cô cũng mơ hồ dần.

Những ngón tay lướt qua ngọn tháp lạnh lẽo, ẩm ướt và cô cảm thấy mình rơi tự do vào bóng tối.Cô rơi cùng cơn mưa.Tuy nhiên, cô chỉ đi được một đoạn ngắn trước khi va phải vật gì đó rất cứng- mái của một khu vực đặc biệt cao của cung điện.

Choáng váng, cô quỳ xuống, bò ra khỏi ngọn tháp, tìm một góc nào đó.

Trốn.. trốn.. trốn....

đi.Cô yếu ớt bò đến cái góc được tạo nên bởi một tòa thắp kế bên.

Cô co ro trong góc tối, nằm trong vũng nước mưa đầy tro bụi, hai tay ôm lấy mình.

Cơ thể ướt đẫm nước mưa và máu.Cô thầm nghĩ, chỉ trong một khoảng khắc, có lẽ cô đã trốn thoát.Một bóng đen đập mạnh lên mái nhà.

Mưa đã tạnh, để lộ chiếc đầu có hai cái đinh, một cơ thể khocá áo choàng đen.Cô đã quá yếu để cử động, quá yếu để làm gì khác ngoài run rẩy trong vũng nước, quần áo dính chặt vào da.

Điều tra viên quay về phía cô."

Mày đúng là thứ bé nhỏ, rắc rối," hắn ta lên tiếng.

Hắn ta bước tới gần, nhưng Vin hầu như chả nghe được từ gì từ y.Mọi thứ gần trở nên tối hơn.. không, đó chỉ là tâm trí cô.

Tầm nhìn của cô tối lại, mắt cô sắp đóng.

Viết thương của cô không còn đau nữa.

Cô không thể... thậm chí.. suy nghĩ.Một âm thanh như tiếng cành cây gãy.RỒi một vòng tay ôm lấy cô.

Vòng tay ấm áp, không phải là của từ thần.

Cô cố gắng mở mắt."

Kelseir?" cô thì thầm.Nhưng đó không phải là khuôn mặt của Kelseir đang nhìn lại cô, tràn ngập sự quan tâm.

Đó là một khuôn mặt khác, tử tế hơn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, trối đi khi cạnh tay khỏe mạnh kéo cô lại gần, khiến cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ trong cơn bão khủng khiếp./// Lời của ai đó///Tôi không biết tại sao Kwaan phản bội tôi.

Dù vậy, chuyện đó vẫn ảm ảnh tâm trí tôi.

Anh ấy là người đã phát hiện ra tôi; ông ấy là triết gia Terris người đầu tiên gọi tôi là Anh hùng của thời đại.

Thật trớ trêu thay, bây giờ - sau một thời gian dài thuyết phục những đồng đội của mình- ông ấy là thánh nhân Terris duy nhất thuyết giáo chống lại triều đại của tôi.15"Cậu đưa cô ấy đi cùng cậu?"

Dockson chất vấn, xông vào phòng.

"Cậu đưa VIn vào trong Kredik Shaw?

Cậu bị thần kinh à?'"Đúng rồi," Kelseir ngắt lời.

"Cậu đã đúng từ lâu rồi.

Tớ bị thần kinh.

Não tàn.

Có lẽ tớ nên chết ở Vực thẳng và không bao giờ quay lại làm phiến bất kì ai trong số các cậu!"

Dockson dừng lại, sửng sốt trước sức amnhj trong lời nói của KElseir.

Kelseir bực bội đập bàn, và gỗ nát ra do lực đập.

Anh vẫn đốt thiếc 91%, kim loại giúp anh chôgns lại viết thương.

Áo choàng của anh rách nát, cơ thể bị cắt bởi hàng chục vết cắt nhỏ khcá nhau.

Toàn bộ bên phải anh bỏng rát vì đau đớn.

Anh có một vết bần tím ở đó, và thật may mắn nếu chỗ đó không bị gãy xương.Kelseir bùng cháy thiếc 91%.

Ngọn bên trong thật dễ chịu- nó giúp anh tập trung vào cơn giận giữ và ghê tởm bản tahan.

Một trong những người học việc đang nhanh chóng trị thương, buộc một miếng băng quanh vết thương lớn nhất của Kelsier.

Clubs ngồi với Ham ở một bên trong nhà bếp.Breeze đang ghé thăm một vùng ngoại ô."

Ôi Chúa Tể, KElseir" Dockson lặng lẽ nói.Ngay cả Dockson, Kelseir nghĩ trong đầu.

Ngay cả người bạn lâu năm nhất cũng thề dưới cái tên Chúa tể.

Chúng ta đang làm cái gì vậy?

Làm sao mà chúng ta có thể đối mặt với điều này?"

Có 3 Điều tra viên đang đợi bọn tớ, Dox," Kelseir nói.Dockson tái mắt.

"Và cậu bỏ cô ấy ở đó?"

"Cô ấy chạy đi trước tớ.

Tớ cố gắng làm nhiễu sự chú ý của Chúa tể lâu nhất cỏ thể, nhưng.."

"Nhưng?"

"Một trong 3 tên đó theo cô ấy.

Tớ không thể hiểu được- có lẽ hai Điều tra viên đang cố làm phiền tớ để gã còn lại có thể bắt được VIn."

"3 Điều tra Viên," Dockson lập lại, nhận lấy một cốc rượu mạnh từ một học đồ.

Anh nuốt ực ực nó."

Chắc chắn bọn tớ đã náo loạn quá mắc khi tiến vào," Kelseir nói.

"Hoặc là vậy, hoặc là họ đã luôn ở đó.

Và chúng ta vẫn chưa biết có gì trong căn phòng đó!"

"Cả phòng bếp rơi vào im lặng.

Mưa lại nổi lên ở bên ngoài, đập vào tòa nhà với vẻ giận giữ."

Vậy..

" Ham nói, "còn Vin thì sao?'Kelseir liếc nhìn Dockson, và nhận thấy sự bi quan trong mắt anh.

Kelseir gần như không thể thoát được và anh đã trải qua nhiều năm huấn luyện.

Nếu Vin vẫn còn ở Kredik Sha.Kelseir cảm thấy một cơn đau cắt xé, nhói lên ở ngực.

Mày lại để con bé chết.

Đầu tiên là Mare, rồi đến Vin.

Mày sẽ dẫn đến bao nhiều cuộc tàn sát cho đến khi kết thúc chuyện này?"

Có lẽ con bé đang trốn ở đâu đó trong thành phố," KElseir nói.

"Sợ là đến cửa hàng sẽ bị Điều tra viên phát hiện.

Hoặc .. có lẽ vì lí do nào đó cô ấy quay lại Fellise."

Cũng có lẽ cô ấy ở đâu đó ngoài kia, chết một mình dưới cơn mưa."

Ham," Kelseir lên tiếng,"tớ với cậu quay lại cung điện.

Dox, đưa Lestibournes đi tới những băng trộm khác.

Có lẽ một trong những trinh sát của họ đã tìm thấy điều gì đó.

Clubs, gửi một học việc tới dinh thự Renoux xem con bé có ở đó không."

Cả nhóm đang nghiêm trọng bắt đầu di chuyển, nhưng VIn không cần nói rõ.

Anh và Ham không thể đến gần Kredik Shaw nếu không bắt gặp lính tuần tra.

Ngay cả khi Vin trốn đâu đó trong thành phố, các Điều tra viên có tehẻ sẽ tìm thấy cô trước.

Họ sẽ có-Kelseir sững người, cú giật đột ngột của anh khiến nưhũng người khác dừng lại.

Anh nghe thấy tiếng gì đó.Tiếng bước cahan vội vã vang lên khi Lestibournes lao xuống cầu thang và tiến vào phòng, thân hình cao ầy ướt đẫm nước mơ.

"Ai đó đang tới!

Ở bên ngoài có tiếng gọi!"

"Vin?"

Ham đầy hy vọng hỏi lại.Lestibournes lắc đầu.

"Người đàn ông to lớn.

Mặc áo choáng."

Thôi toang.

Mình đã đem tử thần đến băng nhóm- mình đã dẫn Điều tra viên tới trước bọn họ.Cách cửa dẫn tới phòng ăn bập mở.

Một thân hình cao lớn, sẫm màu trong bộ áo choàng ướt nhèm đứng dưới mưa.

Và anh ấy đang ông một người được bọc vải trên tay."

Sazed!"

KElseir lên tiếng."

Cô ấy bị thương rất nặg," Sazed lên tiếng, nhanh chóng bước vào phòng, chiếc áo choàng sanh chảnh của anh ướt đẫm dưới cơn mua.

"Ngài Hammond, tôi cần một ít thiếc 91%.

Nguồn cung của cô ấy đã cạn kiệt rồi, tôi đoán vậy."

Ham lao tới khi Sazed đặt VIn lên bàn bếp.

Da cô ẩm ướt và nhợt nhạt, thân hình gầy gò và ướt nhẹp.Con bé thật nhỏ bé, Kelseir thầm nghĩ.

Không hơn gì một đứa trẻ.

Sao mình lại mang cô ấy đi cùng chứ?Cô có một vết thương lớn, đẫm máu ở bên hông.

Sazed đặt thứ gì đó sang một bên- một cuốn sách lớn mà anh ấy mang theo trong tay bên dưới Vin- và nhận lấy một lọ dung dịch từ Hammond, rồi cúi xuống đỏ chất lỏng xuống cổ họng cô gái đang bất tỉnh.

Căn phòng rơi vào im lặng, tiếng mưa rơi lộp độp xuyên qua cánh cửa vẫn đang mở.Mặt VIn có chút hồng lên, và hơi thở của cô dần đều đặn.

Đối với cảm nhận của Kelsier-đốt đồng đen, cô bắt đầu thở nhẹ nhạng với nhịp điệu không giống như ban nãy."

À, tốt quá," Sazed nói, tháo miếng băng tạm thời của VIn.

"Tôi sợ là cơ thể cô ấy chưa quen thuộc với Dị năng để đốt nó trong vô thức.

Tôi nghĩ có hy vọng cho cô ấy.

Ngài Cladent, tôi cần một nồi nước đun sôi, vài miếng băng và túi y tế từ phòng của tôi.

Ngay bây giờ!"

Clubs gật đầu, vẫy tay cho một việc của mình làm theo lời nói.

Kelseir co rúm người khi xem Sazed chữa thương.

Viết thương rất rất tệ- tệ hơn bất kì viết thương nào mà anh từng vượt qua.

Nó cắt sâu vào ruột cô; đó là vết thương sẽ giết chết từ từ, nhưng chú định.Tuy nhiên, Vin không phải người bình thường- thiếc 91% sẽ giữ cho Dị nhân sống sót rất lâu mặc dù cơ thể của họ lẽ ra đã kiệt sức.

Ngoài ra, Sazed không phải là một y sư bình thường.

Các nghi thức tôn giáo không phải là thứ duy nhất Người canh giữ lưu trong bộ não kỳ lạ của họ; bộ óc kim loại của họ chứa đựng vô số thông tin về văn hóa, triết học và khoa học.Clubs dẫn những học việc của mình ra khỏi phòng khi cuộc phẫu thuật bắt đầu.

Quá trình này mất một khoảng thời gian, Ham hpải tạo áp lực vết thương khi Sazed từ từ khâu các bộ phận bên trong VIn lại với nhau.

Cuối cùng, Sazed băng vết thương bên ngoài lại vầ băng sạch rồi nhờ Ham cẩn thận bế cô gái lên giường.Kelseir đứng nhìn Ham bế thân hình yếu ớt, mảnh khảnh ra khỏi nhà bếp.

Sau đó, anh quay sang Sazed thắc mắc.

Dockson ngồi trong góc, người duy nhất vẫn ở trong phòng.Sazed nghiêm túc lắc đầu.

"Tôi không hiểu được, Ngài KElseir.

Cô ấy có thể sống sót.

Chúng ta sẽ cần cung cấp thiếc 91% cho cô ấy- nó sẽ giúp cơ thể cô tạo ra máu mới.

Dù vậy, tôi đã chứng kiến rất nhiều người đàn ông khỏe khắn chết vì những viết thương nhỏ hơn cái này rất nhiều."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 47


"Tôi nghĩ là tôi đã đến quá muộn,"Sazed.

"khi tôi biết cô ấy rời khỏi dinh thự Renoux, tôi đã đến Luthadel nhanh nhất có thể.

TÔi đã tự dụng toàn bộ tâm trí-kim loại để thực hiện chuyến đi một cách vội vàng.

Nhưng tôi vẫn trễ.."

"Không, bạn của tôi," Kelseir đáp lại.

"Anh đã làm rất tốt.

Tốt hơn tôi nhiều."

Sazed thở dài, rồi đưa tay chạm vào cuốn sách lớn mà anh đã đặt sang một bên trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu.

Cuốn sách ướt đẫm nước mưa và máu.

Kelseir nhìn nó và cau mày.

"Mà nó là gì vậy?"

"TÔi không biết," Sazed nói.

"Tôi tìm thấy nó ở cung điện, khi tôi tìm kiếm con bé.

Nó được viết bằng Khlenni."

Khlenni, ngôn ngữ của Khlennium-quê hương cổ xưa trước khi Thăng Hoa của Chúa tể. tâm trạng của KElsẻỉ hòa hoãn hơn chút.

"Cậu có thể dịch nó không?"

"Có thể," Sazed nói, đột nhiên nghe có vẻ mệt mỏi.

"Nhưng.. không thể trong một lúc được, tôi nghĩ vậy.

Sau tối nay, giờ tôi cần phải nghỉ ngơi."

Kelseir gật đầu, gọi một người học việt chuẩn bị phòng cho Sazed.

Người Terris này gật đầu cảm kích, rồi mệt mỏi bước lên cầu thang."

Tối nay cậu ấy không chỉ cứu mạng mỗi Vin," Dockson lên tiếng, lặng lẽ đến gần từ phía sau.

"Những gì cậu làm ngu đéo chịu được, kể cả đó là cậu."

"Tớ buộc phải biết, Dox," anh nói.

"Tớ phải quay lại.

Lỡ như atium thật sự ở đó thì sao?"

"Cậu vừa nói là nó không có mà."

"Tớ đã nói vậy,"Kelseir gật đầu đáp lại, "Và tớ khá là chắc.

Nhưng nếu tớ sai thì sao?"

"Đó không phải là lý do," Dockson giận giữ nói.

"bây giờ VIn sắp chết và Chúa tể đã cảnh giác chúng ta.

Cái chết của Mare khi cậu cố đột nhập vào đó vẫn chưa đủ à?"

Kelsẻỉ dừng lại, nhưng anh quá mệt mỏi để cảm thấy tức giạn.

Anh thở dài, ngồi xuống.

"Còn nữa, Dox."

Dockson nhăn mặt."

Tớ đã tránh nói về Chúa tể với những người khác," Kelseir nói, "Nhưng.. tớ lo lắng.

Kế hoạch thì tốt đấy, nhưng tớ có cảm giác ám ảnh khủng khiếp là chúng ta sẽ không bao giờ thành công chừng nào hắn ta còn sống.

Chúng ta có thể lấy tiền của hắn, chúng ta có thể lấy đi ođọi quân của hắn. chúng ta có thể lừa hắn ra khỏi thành phố.. nhưng tớ vẫn luôn lo rằng chúng ta sẽ không thể ngăn cản được hắn ta."

DOckson nhăn mặt.

"Vậy, cậu nghiêm túc với cái việc rêu rao Kim loại thứ 11 này à?"

Kelseir gật đầu.

"Tớ đã tìm cách giết hắn ta suốt hai năm.

Nhiều người đã thử mọi cách- hắn ta phớt lờ những vết thương thông thường, và việc chặt đầu chỉ khiến hắn ta khó chịu.

Một nhóm binh lính đốt cháy cơ thể gã trong những cuộc chiến thuở ban đầu.

Chúa tể bước ra ngoài chỉ còn lạ bộ sương, sau đó được chữa lành chỉ trong vài giây.Chỉ có những câu chuyện về Kim loại thứ 11 mới mang lại hy vọng.

Nhưung tớ không thể làm nó hoạt động được!

Đó là lí do tại sao tớ phải quay trở lại cung điện.

Chúa tể đang giấu thứ gì đó trong căn phòng đó- tớ cảm nhận được nó.

Tớ không thể không suy nghĩ nếu chúng ta biết nó là gì, chúng ta có thể ngăn cản được gã."

"Nhưng cậu không cần phải đưa VIn đi cùng."

"Con bé đi theo tớ," Kelseir nói.

"Tớ sợ rằng con bé sẽ tự mình tiến vào nếu tớ để con bé lại.

Con bé này rất cứng đầu, Dox- con bé đã che giấu nó rất tốt, nhưng con bé lại trở nên bướng bình khi con bé muốn làm gì đó."

Dockson thở dài, rồi khẽ gật đầu.

"Và chúng ta vẫn không biết cái gì trong căn phòng đó."

Kelseir nhìn quyển sách Sazed đã đặt trên bàn.

Nước mưa đã thấm vào nó, nhưng cuốn sách rõ ràng được thiết kế để chịu đựng được.

Nó được buộc chặt để ngăn nước thấm vào và bìa của nó được làm bằng da đã được xử lý kỹ."

Không," cuối cùng Kelseir nói.

"Chúng ta vẫn chưa."

Nhưng chúng ta phải làm nó bất kể thế nào."

Nó có đáng không, Kell?"

Dockson hỏi lại.

"Trò đóng nghịch dại này đã gần như khiến chính cậu- và con bé- bị giết chết?"

"Tớ không biết," Kelseir thành thật trả lời.

Anh quay về phía Dockson, chạm mắt với người bạn của mình.

"Hỏi tớ khi chúng ta biết được Vin còn sống hay không."(Nói thật là Vin chết thì hết truyện )(Nhưng mà hình như sau này chết thật, mình không rõ nữa)(Hình như truyện còn có era 2 đó)Kết thúc phần 2.Phần 3Đứa trẻ của Mặt Trời Đẫm Máu.//Lời ai đó//Nhiều người nghĩ hành trình của tôi bắt đầu ở Khlennium, thành phố kỳ diệu vĩ đại đó.

Họ quên rằng tôi không phải là vua khi nhiệm vụ của tôi bắt đầu.

Cách xa nó.Tôi nghĩ con người nên nhớ tới nhiệm vụ này không phải là do Hoàng đế, linh mục, nhà tiên hay tướng lĩnh bắt đầu.

Nó không bắt đầu ở Khlennium hay Kordel, cũng không đến từ các quốc gia hùng mạnh ở phía đông hay đế chế rực lửa ở phương Tây.Nó khởi đầu với tôi.16Khi Vin tỉnh lại, cơn đau đã nói với cô rằng Reen lại đánh cô lần nữa.

Cô đã làm cái gì vậy?

Có phải cô đã quá thân thiện với một thành viên khác trong băng?

Có phải cô đã giữ im lặng, luôn luôn in lặng, tránh xa những người khác, không bảo giờ gây sự chú ý.

Nếu không anh sẽ đánh cô.

Cô phải học, anh nói.

Cô phải học hỏi...Nhưng, cơn đau này đã quá mức so với những lần đó.

Đã lâu lắm rồi cô mới nhớ lại cảm giác đau đớn như này.Cô ho nhẹ, mở mắt ra.

Cô nằm trên một chiếc giường êm ái, và một cậu thiếu niên gầy gò ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô.Lestibournes, suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.

Đó là tên của cậu ấy.

Mình đang ở trong cửa hàng của Clubs.Lestibournes nhảy dựng lên.

"Cậu tỉnh rồi!"

Cô cố gắng lên tiếng, nhưng lại ho tiếp, cậu nhóc vội vàng đưa cô một cốc nước.

Vin cảm kích nhấp nháp nó, nhăn mặt vì cơn đau bên hông.

Trên thực tế, toàn thân cô đều có cảm giác bị đập mạnh vào."

Lestibournes," sau một lúc cô rên rỉ được."

Giờ nó thành cái khác rồi," cậu nói.

"Kelsẻỉ đã đặt biệt danh cho rồi; chuyển thành Spook."

"Spook?"

Vin lại hỏi.

"Khá là phù đó.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"2 tuần," cậu nhóc đáp lại.

"Đợi ở đây."

Cậu trườn đi, và cô có thể nghe thấy tiếng gọi từ xa.2 tuần?

Cô nhấp từng ngụm, cố gắng sắp xếp lại những ký ức lộn xộn của mình.

Ánh chiều đỏ rực chiếu qua ô cửa sổ, đốt cháy căn phòng.

Cô đặt chiếc cốc sang một bên, kiểm tra hông, và thấy một miếng băng lớn màu trắng.Đây là chỗ mà Điều tra viên đã đánh mình, cô ngẫm nghĩ.

Mình đáng lẽ ra đã chết.Sườn của cô bị bầm tím và đổi màu do va chạm với mái nhà sau khi rơi xuống, và cơ thể của cô có hàng tá vết xước, vết bầm và vỉ máu.

Nói chung, cô cảm thấy vô cùng khủng khiếp."

Vin!"

Dockson lên tiếng, tiến vào căn phòng.

"nhóc tỉnh rồi!"

"Vừa đủ," Vin rên rỉ, tựa lưng vào gối.Dockson cười khúc khích, bước tới và ngồi trên cái ghể của Lestibournes.

"Nhóc có nhớ được nhiều không?"

"Đa số, cháu nghĩ vậy," cô nói.

Bọn cháu cố gắng tiến vào cung điện, nhưng ở đó có Điều tra Viên.

Họ duổi theo bọn cháu và Kelseir đã chiến đấu---" Cô dừng lại, nhìn lên Dockson.

"Kelseir?

Chú ấy--""Kell vẫn ổn," Dockson nói tiếp.

"Cậu ấy thoát khỏi vụ đó với tình trạng ổn hơn nhóc nhiều.

Cậu ấy biết khá rõ về cung điện, từ những kế hoành mà bọn chú lập ra từ 3 năm rước, và cậu ấy.."

Vin nhăn mặt khi câu nói của Dockson dừng lại.

"Gì vậy?"

"Cậu ấy bảo là Điều tra viên dường như không quá chú tâm vào chuyện giết cậu ấy.

Họ chỉ để lại một tên để cầm chân cầm ấy và để 2 người tới bắt cháu.

"Tại sao?

Vin suy nghĩ.

Có phải là họ chỉ muốn tập trung sức vào kẻ yếu nhất trước?

Hay là có một lí do khác?

Cô trầm ngâm suy nghĩ, ngẫm lại sự kiện hôm đó."

Sazed," cuối cùng cô lên tiếng.

"Anh ấy đã cứu cháu.

Điều tra viên đang chuẩn bị giết cháu, nhưng..

Dox, anh ấy là thứ gì vậy?"

"Sazed?"

Dockson hỏi lại.

"Đó có lẽ một trả lời mà chú nên để nó cho cậu ấy."

"Anh ấy có ở đây không?"

Dockson lắc đầu.

"Cậu ấy phải quay trở về Fellise.

Breeze và Kell đang đi tuyển mộ, còn Ham đã rời đi tuần trước để kiểm tra quân đội của chúng.

Ít nhất một tháng nữa cậu ấy sẽ không trở lại."

Vin gật đầu, cảm thấy buồn ngủ."

Uống hết cốc nước đi," Dockson khuyển bảo.

"Có thứ trong đó giúp cháu giảm đau đó."

Vin uống nốt chỗ nước còn lại rồi lăn người và để cơn buồn ngủ chiếm lấy mình.Kelseir đã ở đây khi cô tỉnh lại.

Anh ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường cô, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn cô dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng.

Anh mỉm cười khi cô mở mắt.

"Chào mừng trở lại."

Cô ngay lập túc vớ lấy chiếc cốc trên tủ đầu giường.

"Công việc như nào rồi?"

Anh nhún vai.

"Quân đội đang được huấn luyện và Renoux đã bắt đầu mua vũ khí và vật tư.

Đề xuất của nhóc về Bộ hóa ra lại là một ý kiến hay- chúng ta đã tìm được người liên hệ của Theron, và bọn chú gần như đã đàm phán một thỏa thuận cho phép bọn chú bổ nhiệm một người nào đó làm trợ lý của Bộ."

"Marsh?"

Vin hỏi lại.

"Chú ấy tự làm nó một mình à?"

Kelseir gật đầu.

"Anh ấy luôn có một.. sự say mê nhất định với Bộ.

Nếu bất kỳ người skaa nào có thể bắt trước thanh tra, đó sẽ là Marsh."

Vin gật đầu, nhấp nước.

Có thứ gì đó khác khác ở Kelseir.

Đó là sự thay đổi nhỏ ở bầu không khí và thái độ của anh.

Mọi thứ đã thay đổi trong thời gian cô nằm nghỉ."

Vin," Kelseir do dự nói.

"Chú nợ cháu một lời xin lỗi.

Chú gần như đã khiến cháu bị giết."

Vin khịt mũi.

"Không phải lỗi của chú đâu.

Cháu đã bảo chú mang cháu đi mà."

"Đáng lẽ chú không nên làm vậy," KElsẻỉ nói.

"ý định ban đầu ban đầu của chú là để cháu rời đi có lẽ là lựa chọn đúng đắn.

Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi."

Vin khẽ gật đầu.

"Bây giờ cháu cần làm gì?

Công việc vẫn phải thực hiện đúng không?"

Kelseir mỉm cười.

"Quả thực là có.

Ngay khi nhóc đồng ý, chú muốn nhóc quay trở lại Fellise.

Bọn chú đã cố gắng chùi đít là Quý cô Valette đã bị ốm, nhưng tin đồn dần xuất hiện.

Nhóc có thể gặp những người tới thăm càng sớm càng tốt."

"Cháu có thể đi vào ngày mai," Vin đáp lại.Kelseir cười khúc khích.

"Sao mà được được, nhưng chắc là cũng sớm thôi.

Hiện tại cứ nghỉ ngơi đi," Anh đứng dậy, định rời đi."

Kelseir?"

Vin hỏi, khiến anh dứng lại.

Anh quay lại nhìn cô.

Vin cố gắng diễn đạt lại lời cô muốn nói.

"Cung điện...

Điều tra viên...

Chúng ta không phải là bất khả chiến bại, phải không?

Cô đỏ mặt, nghe có vẻ khá ngu ngốc khi cô nói vậy.Tuy nhiên, Kelsier chỉ mỉm cười.

Anh dường như hiểu được ý của cô.

"Không, Vin," anh nhẹ nhàng đáp lại.

"Chúng ta còn xa cái đó lắm."

Vin nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

Chiếc xe được gửi từ Dinh thự Renoux được cho là đã đưa Quý cô Valette một vòng quanh Luthadel.

Trên thực tế, nó đã không đón Vin cho đến khi nó dựng lại một lúc ở con phố của Clubs.

Tuy nhiên, bây giờ, rèm cửa sổ đã mở, đưa cô quay trở lại thế giới- giả sử có người quan tâm.Xe ngựa đang trên đường quay trở lại Fellise.

Kelsier đã đúng: Cô phải nghỉ ngơi thêm vài ngày ở cửa hàng của Clubs trước khi cảm thấy đủ khỏe để rời đi.

Một phần, cô thương thế của cô phải khôi phục lại mới có thể mặc bộ váy của phụ nữ quý tộc.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 48


Tuy nhiên, cảm giác trở lại thật tuyệt.

Có vài chuyện .. sai sai khi chỉ nằm hồi sức trên giường.

Một khoảng thời gian nghỉ ngơi dài như vậy không dành cho một tên trộm bình thường; những tên trộm hoặc nhanh chóng quay trở lại làm việc hoặc là bị bỏ mặc cho đến chết.

Những người không thể mang tiền mua thức ăn sẽ không được phép có chỗ ở trong hang ổ.Nhưng, đó không phải là cách duy nhất con người sống, Vin nghĩ trong đầu.

Cô vẫn có chút không thoải mái với chuyện này.

Đối với Kelseir và những người khác việc cô xài nguồn cung của họ không thành phấn đề- họ không lợi dụng tình trạng suy yếu của cô, mà đã quan tâm đến cô, mỗi người đều giành thời gian bên cạnh giường bệnh của cô.

Đáng chú ý nhất trong sỗ những người canh thức là cậu nhóc Lestibournes.

Vin thậm chí càn cảm thấy mình không hiểu rõ cậu nhóc lắm, nhưng Kelseir nói rằng cậu nhóc đã dành hàng giờ để trông chừng cô trong lúc cô hôn mê.(crush rồi mỗi tội Vin cưới thằng khác)Điều gì đã khiến một người tạo nên một chế độ mà ở đó đoàn trưởng lo lắng về vấn đề của cấp dưới?

Trong thế giới ngầm, mỗi người phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra với họ- nhóm người yếu hơn trong băng nhóm phải được cho phép mới được chết, để họ không ảnh hưởng đến thu nhập của người khác.

Nếu một người bị bắt bởi Bộ, băng nhóm sẽ phó mặc họ cho số phận và hy vọng rằng người đó sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin.

Không cần cảm thấy tội lỗi khi dẫn họ vào nguy hiểm.Họ chỉ là lũ ngu, giọng của Reen thì thầm trong đầu cô.

Toàn bộ kế hoạch này sẽ kết thúc trong thảm họa- và cái chết của em sẽ là lỗi của chính em vì đã không rời đi khi có thể.Reen đã rời đi khi có thể.

Có lẽ anh ấy đã biết rằng các Điều tra viên cuối cùng sẽ truy lùng cô vì những sức mạnh cô sở hữu.

Anh ấy luôn biết khi nào nên rời đi- cô nghĩ không phải ngẫu nhiên mà anh ấy không bị tàn sát cúng với băng nhóm của Camon.Và song, cô phớt lờ lời nhắc nhở của Reen trong đầu, để xe ngựa đưa cô trở lại Fellise.

Không phải là cô cảm thấy hoàn toàn an toàn khi ở cùng chỗ với băng nhóm của KElseir- thực sự, theo một cách nào đó, vị trí của cô với những người này càng khiến cô lo sợ hơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không cần cô nữa?

Điều gì xảy ra nếu cô vô dụng với bọn họ?Cô phải chứng minh cho họ thấy cô có thể làm những gì họ cần.

Có những buổi tiệc phải dự, những nhóm phái cần thâm nhập.

Cô có rất nhiều việc phải làm; cô không có đủ thời gian để ngủ.Thêm vào đó, cô cần quay lại các buổi thực hành Dị năng.

Chỉ mất vài tháng ngắn ngủi để cô làm chủ sức mạnh của mình, và cô khao khát sự tư do được bay lượn trong sương mù, được Kéo và Đẩy trên bầu trời.

Kredik Shaw đã dạy cô rằng cô không phải bất khả chiến bại- nhưng việc Kelsẻỉ sống sót chỉ với một vết xước chứng minh rằng cô có thể giỏi hơn rất nhiều.

Vin cần phải luyện tập, phát triển sức mạnh, cho đến khi cô cũng có thể đào thoát khỏi Điều tra viên như Kelseir đã từng.Cô rẽ vào một khúc cua và tiến vào Fellise.

Vùng ngoại ô quen thuộc khiến Vin cười tahàm, và cô tựa vào cửa sổ toa xe đang mở, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lướt qua đôi má.

Nếu may mắn, một số người đi đường sẽ bàn tán rằng họ thấy Quý cô Velette đang cưỡi ngựa đi khắp thành phố.

Cô đến Dinh thự Renoux sau vài ngã rẽ.

Một người hầu mở cửa, và Vin ngạc nhiên khi thấy Lãnh chúa Renoux đang đợi cô ở bên ngoài xe để đỡ cô xuống."

Thưa ngài?" cô lên tiếng, đưa tay ra.

"Chắc chắn là bác có nhiều việc quan trọng phải làm hơn là tới đây."(Valette là cháu gái của Renoux)"Vớ vẩn," ông đáp lại.

"Một lãnh chúa phải có thời gian để chiều chuộng cô cháu gái yêu dấu của mình chứ.

Chuyến đi của cháu thế nào?"

Ông nội này lật mặt ghê vậy?

Ông ấy không hỏi thăm những người khác ở Luthadel à, hay tỏ ra dấu hiệu là ông biết đến vết thương của cô."

Rất tuyệt thưa bác," cô nói khi họ bước lên bậc cửa thang dẫn đến dinh thự.

Vin thầm cảm ơn vì đang chập chờn thiếc 91% trong bụng để tiếp cô sức mạnh cho đôi chân vẫn còn yếu của cô.

Kelseir đã cảnh báo không nền sử dụng nó quá nhiều, kéo cô sẽ ngày càng phụ thuộc vào sức mạnh của nó, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cho đến khi vết thương của cô khỏi hẳn."

Thật tốt quá," Renoux đáp lại.

"Có lẽ, khi cháu cảm thấy tốt hơn, chúng ta nên cùng nhau ăn trưa ở ban công vườn.

Gần đây thời tiết rất ấm áp, mặc dù mùa đông đang đến gần."

"Điều đó sẽ rất tuyệt đây," Vin đáp lại.

Trước đây, cô thấy vẻ cao quý của người mạo danh này rất đáng sợ.

Tuy nhiên, khi hóa thành Quý cô Valette, cô lại cảm nhận được sự bình tĩnh trước đây.

Trộm vặt Vin chả là gì so với một người như Renoux, nhưng Valette, người xã giao lại là vấn đề khác."

Rất tốt," Renoux đáp lại, dựng lại trước ngưỡng cửa.

"Tuy nhiên, hãy để nó cho ngày khác- hiện tại, có lẽ cháu nên nghỉ ngơi sau chuyến hành trình của mình."

"Thực ra, thưa ngài, cháu muốn đến thăm Sazed.

Cháu muốn nói chuyện với quản gia."

"Ah," Renoux nói.

"Cháu sẽ tìm được cậu ấy trong thưu viện, đang giải quyết một trong những dự án của bác."

"Cảm ơn bác,'' Vin đáp lạiRenoux gật đầu, rồi rời đi, cây gậy của ông gõ lên nền đá cẩm thạch trắng tinh.

Vin nhăn mặt, tự hỏi xem não ông này có bị thủng không.

Sao một người có thể thay đổi tính cách ảo ma vậy?Mày cũng làm vậy mà, Vin ngẫm lại bản thân.

Khi mày hóa trang thành Quý cô Valette, mày cũng đã thể hiện một mặt hoàn toàn khác của bản thân.cô quay đi, bùng nổ thiếc 91% để giúp cô leo lên cầu thang phía bắc.

Cô để ngọn lửa tắt dần khi lên đến đỉnh, trở lại trạng thái đốt bình thường.

Như Kelseir đã nói, việc bùng nổ kim loại quá lâu rất nguy hiểm, một Dị năng có thể nhanh chogns khiến cơ thể của họ bị thuộc.Cô dừng lại để thở- leo cầu thang rất khó khăn, ngay cả với thiếc 91%- rồi đi dọc hành lang đến thư viện.

Sazed ngồi ở bàn làm việc bên cạnh bếp than nhỏ ở phía cuối căn phòng, viết lên tập giấy.

Anh mặc chiếc ảo choàng tiêu chuẩn của một quản gia, và một cắp kính mỏng nằm ở cuối mũi.Vin dừng trước nhưỡng cửa, nhìn người đàn ông đã cứu mạng cô.

Tại sao anh ấy lại đeo kính ?

Mình đã từng thấy anh ấy đọc sách mà không cần chúng.

Anh ấy dường như đang hoàn toàn đắm chìm vào công việc, thỉnh thoảng nghiên cứu cuốn sách khá lớn trên bàn, sau đó quay sang viết nguệch ngoặc lên tập giấy.

"Anh là một Dị nhân à," Vin nói khẽ.Sazed dừng lại, rồi đặt bút xuống và nhìn cô.

"Điều gì khiến cô nói vậy, Tiểu thư?"

"Anh tới Luthadel quá nhanh."

"Lãnh chúa Renoux có vài con ngựa đưa tin khá tốt ở trong chuồng của mình.

Tôi có thể lấy một trong số đó."

"Anh đã tìm thấy tôi ở cung điện," Vin nói tiếp."

Kelseir đã nói với tôi kế hoạch của ngài ấy, và tôi chắc chắn là tiểu thư cũng sẽ đi theo.

TÌm được tiểu thư là một điều vô cùng may mắn, điều mà tôi mất rất lâu mới có thể tìm được.

"Vin nhăn mặt.

"Anh đã giết một Điều tra viên."

"Giết?"

Sazed hỏi lại.

"Không.

Tiểu thư.

Còn lâu sức mạnh của tôi mới có thể giết được thứ sinh vật gớm ghiếc như vậy.

Tôi chỉ đơn giản là...

đánh lạc hướng gã ta."

Vin lặng yên trước ngưỡng cửa một lúc, cố gắng xem xem tại sao lời nói của Sazed lại nhập nhằng đến vậy.

"Vậy, anh có phải là Dị nhân hay không?"

Anh miỏm cười, rồi anh kéo ra một cái ghết đẩu từ cạnh bàn ."

Làm hơn, hãy ngồi xuống."

Vin làm như yêu cầu, tiến vào căn phòng và ngồi xuống chiếc ghế, lưng cô đối diện giá sách đồ sộ."

Tiểu thư nghĩ gì nếu tôi bảo là tôi không phải một DỊ nhân?' Sazed hỏi lại."

Tôi nghĩ lả anh bốc phét," Vin đáp lại."

Tiểu thư đã nghe tôi nói dối bao giừo chưua?"

"Những kẻ nói dối giỏi nhất là những người luôn nói sự thật."

Sazed mỉm cười, nhìn cô qua kính mắt.

"Đúng vậy, tôi nghĩ thế.

Nhưng, có bằng chứng nào cho thấy tôi là một Dị nhân không?"

"Anh đã làm những điều không thể nếu không phải là Dị nhân."

"Oh?

Làm một Mistborn được 2 tháng, và tiểu thư nghĩ đó là tất cả những gì có thể xảy ra trên thế giới này à?"

Vin ngập ngừng.

Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa hiểu lắm về DỊ năng.

Có lẽ thế giới còn nhiều điều hơn cô tưởng.Luôn luôn có một bí mật ẩn trong bí mật.

Câu nói của Kelsier."

Vậy," cô chậm rãi nói, "'Người canh giữ' chính xác là gì?"

Sazed mỉm cười.

"Bây giờ, đây là một câu hỏi thông minh hơn nhiều đấy, Tiểu thư.

Người canh giữ là ... nhà kho.

Chúng tôi ghi nhớ nhiều điều, để có thể sử dùng trong tương lai."

"Như kiểu tôn giáo," Vin nói lại.Sazed gật đầu, "Các chân lý tôn giáo là chuyên môn đặc biệt của tôi.''"Nhưng, anh hẳn là cũng ghi nhớ những điều khác đúng không?''Sazed gật đầu."

Cái gì vậy?''"Chà," Sazed đáp lại, đóng cuốn sách anh đang nghiên cứu lại.

"Ngôn ngữ, ví dụ."

Vin gany lập tức nhận ra bìa cuốn sách đầy kí hiệu.

"Cuốc sách mà tôi đã lấy ở cung điện!

Sao anh có được nó vậy?"

"Tôi tìm thấy nó trong lúc tìm kiếm tiểu thư," Người Terris này nói tiếp.

"Nó được biệt bởi một ngôn những rất cổ xưa, thứ mà gần như không được sử dụng trong gần một thiên niên kỷ qua."

"Nhưng anh có thể nói được nó?'' VIn hỏi lại.Sazed gật đầu.

"Đủ để dịch nó, tôi nghĩ vậy.''"Và... anh biết bao nhiêu ngôn ngữ vậy?''"172," Sazed đáp lại.

"Đa số bọn chúng, như kiểu Khlenni, đã thất truyền từ lâu.

Phong trào đoàn kết của Chúa tể vào thế kỷ thứ năm đã khẳng định điều đó.

Ngôn ngữ mà mọi người đang nói thực ra là một phương ngữ xa xôi của Terris, ngôn ngữ của quê hương chúng tôi.

"172, Vin ngạc nhiên.

"Nó nghe thật... không thể tin được.

Một người làm sao có thể nhớ được nhiều như vậy.''"Không phải là một người," Sazed đáp lại.

"Một người Canh giữ.

Những gì tôi làm tương tự với Dị năng, nhưng không giống hoàn toàn.

Tiểu thư lấy sức mạnh từ kim loại.

Tôi... dùng nó để tạo ra ký ức."

"Làm thế nào?' VIn hỏi.Sazed lắc đầu.

"Có lẽ để lần sau, TIểu thư.

Những người như tôi.. thích giữ bí mật.

Chúa tể đã săn lùng chúng tôi với quyết tâm khó hiểu.

Chúng tôi ít đe dọa hơn nhiều so với một Mistbonr- nhưng, hắn ta làm ngơ Dị nhân và cố gắng hủy diệt chúng tôi, ghét những người Terris chỉ vì bọn tôi."

"Ghét á?"

Vin hỏi lại.

"Mọi người được đối xử tốt hơn nhiều so với một skaa.

Anh đang ở vị trí mà nhiều người khác rất tôn trọng."

"Đúng vậy, thưa tiểu thư," Ssazed nói.

"Nhưng theo một cách nào đó, skaa được tự do hơn.

Hầu hết người Terris từ khi sinh ra đã được nuôi nấng trở thành một quản gia.

Chúng tôi chỉ còn lại rất ít, và Chúa tể kiểm sát quá trình sinh sản của chúng tôi.

Không quan gia Terris nào được phép lập giao đình, hoặc thậm chí là sinh con."

Vin khịt mũi.

"Điều đó có vẻ khá khó để thực thi."

Sazed dừng lại, đặt tay lên cuốn sách lớn.

"Tại sao, không hề, anh nói với một cái cau mày.

"Tất cả người quản lí Terris đều là hoạn quan, cô gái.

Tôi cho là cô biết điều đó."

Vin đứng hình, rồi cô đỏ mặt tự trách.

"Tôi.. tôi.. xin lỗi."

"Sự thật và hiển nhiên, không cần phải xin lỗi.

Tôi bị thiến ngay sau khi sinh ra, theo tiểu chuẩn đối với những người làm quản gia.

Thông thường, tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng đánh đổi mạng sống của mình để lấy mạng sống của một skaa thông thường.

Những người như tôi cũng không hơn gì nô lệ.. họ là những cố máy tự động được chế tác, được tạo ra bởi chương trình nhân giống, được huấn luyện từ khi sinh ra để đáp ứng mong muốn của Chúa tể."

Vin đỏ mặt hơn nữa, chửi rủa sự thiếu tế nhị của mình.

Tại sao không ai nói cho cô vậy?

Sazed, tuy nhiên, chả có vẻ gì là bị xúc phạm- anh ấy dường như không bao giờ tức giận về bất cứ điều gì.Có lẽ là do... tình trạng của anh ấy, Vin nghĩ.

Đó là điều mà người chăn nuôi mong muốn.

Những quản gia ngoan ngõa, điềm tĩnh.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 49


"Nhưng," Vin nói, cau mày,"anh là một kẻ nổi loạn , Sazed.

Anh đang chiến đấu chống lại Chúa Tể."

"Tôi là kiểu.. tư duy lệch lạch," Sazed đáp lại.

"Và, những người của tôi không hoàn toàn bị khuất phục như Chúa tể đã nghĩ, tôi nghĩ vậy.

Chúng tôi giấu các Người canh giữ dưới tầm mắt của hắn ta, và một trong số bọn tôi còn lấy hết can đảm phá bỏ quá trình huấn luyện của mình.Anh dừng lại, rồi lắc đầu.

"Tuy nhiên, đó không phải là điều dễ dàng gì.

Chúng tôi là một dân tộc yếu đuối, Tiểu thư.

Chúng tôi háo hức làm theo lời người khác bảo, nhanh chóng tìm cách khuất phục.

Ngay cả tôi, người mà tiểu thư gọi là kẻ nổi loạn, cũng ngay lập tức tìm kiemé vị trí quản gia và người phục vụ.

Tôi nghĩ bọn tôi không dũng cảm như bọn tôi muốn."

"Anh đã đủ dũng cảm để cứu tôi," VIn nói.Sazed mỉm cười.

"Ah, nhưng trong đó cũng có yếu tố vâng lời đó.

Tôi đã hứa với Ngài Kelseir là tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tiểu thưa."

Ah, cô nhớ lại.

Cô đã tự hỏi liệu có lý do gì cho hành động của anh ấy không.

Rốt cuộc, ai lại liều mình chỉ để cứu Vin?

Cô ngồi suy nghĩ một lycs, và Sazed quay lại làm việc với cuốn sách.

Cuối cùng, cô lại lên tiếng, thu hút sự chú ý của Người đàn ông Terris này.

"Sazed?"

"Vâng, Tiểu thư?"

"Ai đã phản buổi Kelseir 3 năm trước vậy?"

Sazed dừng lại, rồi đặt bút máy xuống.

"Sự thật không rõ ràng thưa cô.

Tiểu thư.

Hầu hết thành viên cho rằng đó là Mare, tôi nghĩ vậy."

"Mare?"

Vin hỏi lại.

"Vợ của Kelseir?"

Sazed gật đầu.

"Rõ ràng, cô ấy là một trong những người duy nahát có thể làm điều đó.

Ngoài ra, Chúa tể đã lôi kéo cô ấy."

"nhưng, không phải cô ấy cũng bị gửi tới Vực thẳm sao?"

"Cô ấy chết ở đó," Sazed nói."

Ngài Kelseir khá kín tiếng về Vực Thẳm, nhưng tôi cảm thấy những vết sẹo mà anh ấy mang từ nơi kinh khủng đó còn sâu hơn nhiều so với những thứ mà tiểu thư nhìn thấy trên cánh tay của anh ấy.

TÔi không nghĩ là anh ấy từng biết liệu cố ấy có phải là kẻ phản bội hay không."

"Anh trai của tôi luôn nói rằng bất kỳ ai rồi cũng sẽ phản bội em, nếu họ có cơ hội thích hợp và động cơ đủ chính đáng."

Sazed nhăn mặt.

"Ngay cả khi nó là sự thật, tôi cũng không muốn sống mà tin vào nó."

Nó có vẻ tốt hơn những gì đã xảy ra với Kelier: được giao nộp cho Lãnh chúa bởi người mà mình yêu."

Kelseir gần đây có chút khác," Vin nói.

"Chú ấy có vẻ dè dặt hơn.

Đó có phải vì chú ấy cảm thấy áy náy vì những gì đã xảy ra với tôi không?'"Tôi nghi là đó là một phần trong đó," Sazed đáp lại."

Tuy nhiên, ngài ấy cũng dần nhận ra có sự khác biệt rất lớn giữa lãnh đạo một nhóm trộm nhỏ và tổ chức một cuộc nổi loạn lớn.

Ngài ấy không thể chấp nhận rủi ro như trước.

Tôi nghĩ quá trình này đang thay đổi ngài ấy nhiều hơn."

Vin không chắc lắm.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ im lặng, thất vọng nhận ra mình mệt mỏi thế nào.

Ngay cả việc ngồi trên ghế đẩu cũng có vẻ quá sức với cô."

Đi ngủ đi, tiểu thư," Sazed nói, cầm bút lên và dùng ngón tay lật những trang sách.

"Cô đã sống sốt sau một sự kiện mà đáng lẽ ra cô phải chết.

Hãy dành cho cơ thể của mình một sự chân thành mà nó xứng đáng; Đề nỏ nghỉ ngơi."

Vin mệt mỏi gật đầu, rồi cô lại đứng dậy rời đi để anh lặng lẽ làm việc trong ánh chiều tà./// Lời của ai đó///Đôi khi tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi vẫn ở đó, trong cái ngôi làng lười biếng đã sinh ra tôi.

Tôi sẽ trở thành thợ rèn, giống như cha mình.

Có lẽ tôi sẽ có một gia đình, những đứa con trai của riêng mình.Có lẽ ai đó khác sẽ gánh chịu áp lực khủng khiếp này.

Ai đó có thẻ chịu đứng tốt hơn tôi nhiều.

Ai đó xứng đáng trở thành một người anh hùng.17Trước khi tới Dinh thự Renoux, Vin chưa từng nhìn thấy khu vườn được trồng trọt bao giờ.

Trong các vụ trộm hoặc do thám, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cây cảnh, nhưng cô chưa bao giờ để ý nhiều đến chúng- chúng, giống như nhiều sở thích của quý tộc khác, có vẻ phù phiếm đối với cô.Cô đã không nhận ra sự tuyệt diễm của những cành cây, cây cỏ nếu chúng được chăm bẵm, căn xếp cẩn thận.

Ban công sân vườn của Dinh thự Renoux là một cấu trúc hình bầu dục khác mỏng nhìn ra khu đất bên dưới.

Những khu vườn không phải là lớn- chúng yêu cầu quá nhiều nước và sự quan tâm để tạo thành một vành đai mỏng xung quanh phía sau công trình.Tuy nhiên, chúng vẫn vô cùng tuyệt vời.

Thay vì là màu nây và trắng thông thường, cây trồng có màu sắc đậm hơn, rực rỡ hơn- các sắc thái đỏ, cam và vàng, với các màu đọng lại trên lá của chúng.

Những người làm vườn đã trông chúng để tạo thành những hoa văn phúc tạp và đẹp mắt.

Gần ban công, những hàng cây kì lạ phủ đẩy lá vàng tỏa ra bóng mát và chắn tro bụi.

Đó là một mù đông rất ôn hòa và hầu hết cây cối vẫn còn lá.

Không khí mát lạnh, và tiếng cành cây xào xạc trong gió thật dễ chịu.Trên thực thế, gần như đủ nhẹ nhàng để Vin quên đi cô đã khó chịu như nào."

Cháu có muồn thêm trà không?"

Renoux hỏi.

Anh không đợi câu trả lời, anh chỉ đơn giản là vẫy tay và một người hầu vội vàng tiến tới rót đầy cốc của cô.Vin ngồi trên một chiếc đệm sang trọng, chiếc ghễ liễu gai được thiết kế để tạo ra sự thoải mái.

Trong suốt bốn tuần qua, mọi ý muốn và mong ước của cô đều đường đáp ứng.

Những người hầu đã dọn dẹp , chuẩn bị cho cô, cho cô ăn và thậm chí còn giúp cô tắm rửa.

Renoux đã đáp ứng bất cứ thứ gì cô muốn, và cô chắc chắn sẽ không phải làm việc gì quá sức, nguy hiểm hoặc thậm chí là hơi bất tiện.Nói cách khác, cuộc sống của cô đang nhàm chán đến phát điên.

Trước đây, thời gian của cô ở Dinh thự Renoux luôn bị chiếm đóng bởi những bài học của Sazed và buổi huấn luyện của Kelseir.

Cô đã ngủ suốt những ngày đó và chỉ tiếp xúc với rất ít nhân viên tỏng dinh thự.Tuy nheien, bây giờ, Dị năng- ít nhất thì kiểu bay nhảy vào ban đêm- bị cấm.

Vết thương của cô mới chỉ lành được một phần và cử đông quá nhiều sẽ khiến nó bị hở ra.

Sazed thỉnh thoảng vẫn dạy cô những bài học, nhưng anh ấy vẫn giảnh thời gian chủ yếu để dịch cuốn sách.

Anh ấy đã giành nhiều giờ liên trong thư viện, nghiễn ngẫm những trang giấy với tâm trạng phấn khích khác thường.Anh ấy tìm thấy một chút truyền thuyết mới lạ, Vin phỏng đoán.

Đối với một Người canh giữ, điều đó có lẽ cũng tuyệt vời như đi dạo phố.Cô nhấp một ngụm trả với vẻ kìm nén sự bực bồi, đưa mắt nhìn người hầu gần đó.

Họ giống như những con chim nhặt rác, đang trú ngụ và chờ đợi bất kỳ cơ hội này để giúp Vin cảm thẩy thoải mái- cũng như khó chịu- nhất có thể.Renoux cũng không giúp được gì nhiều.

Ý tưởng 'ăn trưa' với Vin là ngồi và làm việc của riêng mình- ghi chú vào sổ hoặc viết thư- trong khi ăn.

Sự có mặt của cô có vẻ quan trọng đối với anh, nhưng anh hiếm khi chú ý đến cô ngoài việc hỏi thăm hôm nay cô nhưng nào.Song, cô vẫn buộc mình phải đóng vai một quý cô quý tộc đoan tranh.

Renoux đã thuê một vài người phục vụ không biết gì về phi vụ- không phải nhân viên trong nhà mà là những người làm vườn và công nhân.

KElsier và Renoux lo lằng những người khác sẽ nghi ngờ nếu họ không đưa ít nhất một vài người tới khu vường của Renoux.

Kelseir không coi đó là một mối nguy hiểm đối với phi vụ, nhưng điều đó có nghĩa là VIn phải duy trì tính cách này bất cứ khi nào có thể.Mình không thể tin được có người có thể sống được như này, VIn suy nghĩ khi một vài người hầu bắt đầu dọn dẹp bữa ăn.

Làm sao mà phụ nữ quý tộc có thể sống nổi mà gần như chả làm cái gì vậy?

Không có gì ngạc nhiên khi mấy người đó đều háo hức tham dự những buổi vũ hội!"

Thời gian nghỉ ngơi của cháu có dễ chịu không?"

Renoux lên tiếng hỏi, lật sang cuốn sổ khác."

Vâng thưa bác,'' lên tiếng qua đôi môi mím chặt.

"Khá ổn."

"Chắc cháu nên đi mua sắm chút đi," Renoux nói, nhìn vào cô.

"Có lẽ cháu muốn ghé thăm phố Kenton?

Mua một số đôi bông tai mới để thay cho cái dành cho người đi bộ cháu đang đeo đi?"

Vin đưa tay lên tay của mình, nơi bông tai của mẹ cô vẫn còn ở đó.

"Không," cô nói.

"cháu phải giữ cái này."

Renoux nhăn mặt, nhưng không nói gì thêm, một người hầu đã tiến tới và dời đi sự chú ý của anh.

"Thưa ngài," người hầu nói với Renoux.

"Một xe ngựa vừa mới tới từ Luthadel."

Vin vui hẳn lên.

Đó là cách người hầu nói ra hiệu là có thành viên đã đến."

Ồ, rất tốt," Renoux đáp lại.

"Đưa họ vào đi, Tawnson."

"Vâng, thưa ngài."

Vài phút sau, Kelsier, Breeze, Yeden và Dockson bước vào ban công.

Renoux kím đáo vẫy tay với người hầu, họ đóng cánh cửa sổ thủy tinh lại và để cả đoàn riêng tư.

Một số người đang canh gác, để chắc chắn rằng những người không phù hợp sẽ không có cơ hội nghe lén."

Bọn tôi có làm ngắt quãng bữa ăn của hai người không?"

Dockson hỏi."

Không hề!"

Vin nhanh chóng đáp lại, cắt ngang câu trả lời của Lãnh chúa Renoux."

Ngồi xuống đi."

Kelseir bước tới gờ ban công, nhìn ra khu vườn và khuôn viên.

"Cảnh khá đẹp đấy."

"Kelsier cậu còn tỉnh táo không?"

Renoux.

"Một số người làm vườn tôi không thể đảm bảo được đâu."

Kelseir cười khúc khích.

"Nếu họ có thể nhận ra tôi từ khoảng cách này, họ xứng đáng hơn nhiều so với những gì các Đại Gia tộc đã trả cho họ."

Tuy nhiên, anh ấy đã rời khỏi chỗ đó, tiến tới bàn và xoay một cái ghế, sau đó ngồi xuống với tư thế chả ra thể thống gì. anh ahàu như đã trở lại con người, quen thuộc, trước đây.

Tuy nhiên, vẫn có chút thay đổi.

Anh ấy tổ chức cách buổi gặp mặt khá thường xuyên, thảo luận nhiều hơn về kế hoạch mình với băng nhóm.

Chú ấy có chút thay đổi,... thấu đáo hơn.Sazed đã đúng, Vin ngẫm nghĩ.

Cuộc tấn công vào cung điện đã gần như giết chết mình, nhưng nó đã thay đổi Kelseir theo chiều hướng tốt hơn."

Chúng ta sẽ tổ chức cuộc hợp ở đây vào cuối tuần này," Dockson lên tiếng, "bởi vì hai người hiếm khi được tham gia."

"Ngài luôn chu đáo như vậy, Ngài Dockson.

"nhưng lo toan của ngài là không cần thiết, Chúng tôi đang làm rất tốt--""Không" VIn ngắt lời.

"Không, bọn tôi không hề.

Có người trong chúng tôi cần thông tin.

Điều gì đã xảy ra với băng nhóm?

Cuộc tuyển dụng nhưu nào rồi?'Renoux nhìn cô với vẻ thấp vong.

Tuy nhiên, Vin làm ngơ anh.

Anh ấy không thật sự là một lãnh chúa, cô thầm nhủ.

Anh ấy chỉ là một thành viên khác thôi.

Ý kiến của mình cũng tương đương với của anh ấy!

Bây giờ những người hầu đã rời đi, mình có thể nói bất kỳ những gì mình muốn.Kelseir cười khúc khích.

"Chà, việc bị giam cầm đã khiến con bé thẳng thắn hơn một chút, nếu không có gì khác."

"Cháu chả có việc gì để làm cả," Vin đáp lại.

"Nó khiến cháu gần như phát dồ luôn rồi."

Breeze đặt cốc rượu lên bàn.

"Một số người cảm thấy rất ghen tị cuộc sống của cháu đấy, VIn."

"Vậy thì hẳn là họ bị thần kinh rồi."

"Ồ, đó là đa số các quý tộc đó," Kelseir đáp lại.

"Vậy, hẳn rồi, họ cũng khá là điên."

"Phi vụ," VIn nói lại.

"Có gì không?'"Tiến độ chiêu quân vãn khác chậm chạp,' Dockson đáp lại ."

Nhưng bọn chú đang cải thiện.

""Chúng ta có thể sẽ phải hy sinh thêm sự an toàn cho số lượng, Kelsier," Yeden nói.Đó cũng là sự thay đổi, cô nghĩ thầm và bị ấn tượng bởi sự lịch sự của Yeden.

Anh đã quen với việc mặt quần áo đẹp hơn- không hẳn là bộ vest lịch sự như Dockson hay Breeze, nhưng ít nahát là một chiếc áo khoác và quần cắt may khéo léo, với một chiếc áo sơ mi cài khuy bên trong, tất cả đều được giữu sạch không một vết bồ hóng."

Không thể khác được, Yeden,"Kelseir đáp lại."

May mắn là Ham đã làm rất tốt với quân đội.

Tôi đã nhận được tin nhắn của cụa ấy vài hôm trước.

Anh ấy rất ấn tượng với sự tiến bộ của họ.'Breeze khịt mũ.

"Hãy cảnh giác- Hammond có xu hướng hơi lạc quan về những chuyện như này.

Nếu quân đội có những người chụt chân, cậu ấy sẽ tuyên dương khả năng giữ thẳng bằng và lắng nghe của họ."
 
Back
Top Bottom