- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 523,943
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 10
Chương 10
Buổi học kết thúc, Jimin thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp.Vừa đi đến cổng trường, cô đã thấy Soobin đứng đó, vẻ mặt thoáng chút lưỡng lự nhưng vẫn giữ nụ cười thân thiện."
Jimin, mình đưa cậu về nhé?"
Jimin hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lắc đầu:"Không cần đâu, mình có tài xế riêng rồi."
Soobin gật nhẹ, không miễn cưỡng."
Vậy cũng tốt.
Hẹn gặp cậu ngày mai nhé."
Jimin mỉm cười, đáp lại một câu xã giao rồi rời đi.————Jimin vừa bước xuống xe, chưa kịp cởi giày thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh bao trùm cả căn nhà.Cô ngẩng đầu lên—Yoongi đang ngồi trên sofa, một tay đặt lên thành ghế, tay còn lại cầm ly rượu vang, ánh mắt thản nhiên nhưng lại có chút u ám."
Về rồi à?"
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm khó lường.Jimin vô thức nuốt nước bọt.Cô không biết tại sao, nhưng bầu không khí lúc này khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng.Cô gật đầu, định đi thẳng lên phòng, nhưng vừa bước được hai bước thì giọng hắn vang lên sau lưng:"Cậu bạn đó... hình như thích em nhỉ?"
Bước chân Jimin khựng lại.Cô quay đầu nhìn hắn, cố tỏ ra bình tĩnh."
Anh đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ tôi không được có bạn sao?"
Yoongi nheo mắt.Hắn đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng dậy.Bóng hắn cao lớn, từng bước tiến về phía cô khiến Jimin vô thức lùi lại.Nhưng cô chưa kịp đi xa hơn thì eo đã bị bàn tay của hắn mạnh mẽ kéo lại.Yoongi cúi xuống, giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở lành lạnh phả lên tai cô:"Tôi không cấm em có bạn.
Nhưng mà em nên nhớ ..."
Hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình."... em là vợ tôi."
Trái tim Jimin đập mạnh một nhịp.Cô mở miệng định cãi lại, nhưng lại không thể nói ra lời nào khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.Yoongi nhìn cô chăm chú một lúc, rồi đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.Hắn buông cô ra, xoay người trở lại sofa, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:"Thay đổi đi rồi xuống ăn cơm."
Jimin vẫn còn đứng yên tại chỗ, cảm giác tim mình có chút rối loạn.Cô biết hắn vừa cảnh cáo mình.Nhưng điều đáng sợ nhất chính là—hắn không hề nổi giận, cũng không nói ra bất kỳ lời đe dọa nào.Chỉ một ánh mắt, một câu nói đơn giản... nhưng lại khiến cô không thể phản kháng.Jimin nhìn theo bóng lưng Yoongi, cảm giác trong lòng có chút khó hiểu.Cô chậm rãi bước lên phòng, thay một bộ đồ thoải mái rồi mới xuống ăn cơm.Bữa trưa đã được dọn sẵn, Yoongi ngồi ở đầu bàn, dáng vẻ thong thả rót một ly rượu.Jimin kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt khẽ liếc nhìn Yoongi.
Hắn vẫn điềm nhiên như cũ, một tay cầm ly rượu, một tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, dáng vẻ nhàn nhã nhưng mang theo một sự nguy hiểm vô hình.Jimin ăn được một lúc thì đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn Yoongi.
Ánh mắt cô lộ rõ sự dò xét, nhưng giọng điệu vẫn ngang bướng như cũ:"Anh đầu tư vào trường tôi học... là vì chuyện gì?"
Yoongi không ngước lên ngay, chỉ chậm rãi cắt một miếng bít tết, động tác vô cùng thong thả.
Hắn nhấp một ngụm rượu, rồi mới chậm rãi đáp:"Vì nó có tiềm năng."
Jimin nhếch môi:"Thật không?
Min tổng lại có lòng tốt đầu tư vào giáo dục như vậy?"
Yoongi rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt hắn tối sâu, chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ bên trong."
Vậy em nghĩ là vì em?"
"Anh..."
"Jimin, em nghĩ mình quan trọng đến mức khiến tôi phải làm vậy sao?"
Jimin cứng người, có chút nghẹn lời.Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng thái độ hắn như vậy khiến cô bực bội vô cùng."
Vậy thì tốt.
Nếu sau này có ai mà đồn ra đồn vào thì anh đừng đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi."
Yoongi đặt dao nĩa xuống, lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi bỗng cười nhạt."
Jimin, em biết điều gì làm tôi khó chịu nhất không?"
Jimin không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn.Yoongi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy cô."
Là cái kiểu ....vừa muốn nhận sự quan tâm của tôi, vừa tỏ ra là mình không cần."
Tim Jimin khẽ run.Hắn...
đang nói cái gì vậy?Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Yoongi đã cầm lấy ly rượu, uống một hơi rồi đứng dậy."
Ăn xong thì nghỉ ngơi đi."
Hắn bước đi, để lại Jimin với sự bực bội và rối bời đang cuộn trào.Jimin nhìn theo bóng lưng Yoongi rời đi, trong lòng dâng trào một cơn giận không tên."
Làm như cần quan tâm đến anh lắm vậy!"
Cô cầm muỗng lên, nhưng nhìn phần bít tết trước mặt lại chẳng còn hứng ăn.
Càng nghĩ càng tức, Jimin đứng phắt dậy, đẩy ghế ra sau rồi hậm hực bước lên phòng.Vừa vào đến nơi, cô tiện tay đóng cửa "rầm" một cái, sau đó ném mình xuống giường, lấy điện thoại ra mở game."
Còn lâu mới để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!"
Bấm vào trò chơi yêu thích, Jimin đeo tai nghe vào, bắt đầu vùi đầu vào việc tiêu diệt kẻ địch.
Cô chơi rất tập trung, đến mức chẳng để ý thời gian trôi qua.
Nhưng dù có thắng bao nhiêu trận, cảm giác bực bội trong lòng vẫn không hề vơi đi."
Tên đáng ghét!
Đầu tư cái gì mà làm như không liên quan đến mình!
Lại còn nói kiểu đó nữa chứ!"
Jimin nghiến răng, bấm mạnh vào màn hình điện thoại.Mấy phút sau, điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên báo có tin nhắn.
Là tin từ số tài xế:"Thiếu phu nhân, Thiếu Gia dặn tôi đưa cô đến công ty."
Jimin: "???"
Hắn còn chưa chịu buông tha cô sao?!Jimin nhìn chằm chằm vào tin nhắn của tài xế, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt bình thản nhưng đầy nguy hiểm của Yoongi."
Đến công ty của hắn?
Muốn làm gì nữa vậy?"
Cô ném điện thoại sang một bên, bực tức vò đầu."
Ai thèm đến công ty hắn chứ!"
Jimin mở lại game, quyết tâm chơi tiếp để quên đi cảm giác bực bội trong lòng.
Nhưng không hiểu sao, từ lúc đọc tin nhắn đó, cô lại chẳng thể tập trung nổi nữa.Trong đầu cô cứ quanh quẩn suy nghĩ:"Rốt cuộc hắn muốn gì?"
"Tại sao lại kêu mình đến công ty?"
"Có phải chuyện đầu tư có liên quan đến mình không?"
Càng nghĩ, Jimin càng khó chịu.
Đến khi nhận ra mình đã thua hai ván liên tiếp, cô tức giận tắt game, quăng điện thoại sang một bên rồi ngả người ra giường.Nằm được một lúc, cô lại thấy bứt rứt không yên.
Cuối cùng, Jimin bật dậy, bước xuống giường rồi mở tủ quần áo."
Đi thì đi, tôi sợ anh chắc!"
Dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng rốt cuộc Jimin vẫn là người không nhịn được mà hành động trước.