Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 10


Buổi học kết thúc, Jimin thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp.Vừa đi đến cổng trường, cô đã thấy Soobin đứng đó, vẻ mặt thoáng chút lưỡng lự nhưng vẫn giữ nụ cười thân thiện."

Jimin, mình đưa cậu về nhé?"

Jimin hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lắc đầu:"Không cần đâu, mình có tài xế riêng rồi."

Soobin gật nhẹ, không miễn cưỡng."

Vậy cũng tốt.

Hẹn gặp cậu ngày mai nhé."

Jimin mỉm cười, đáp lại một câu xã giao rồi rời đi.————Jimin vừa bước xuống xe, chưa kịp cởi giày thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh bao trùm cả căn nhà.Cô ngẩng đầu lên—Yoongi đang ngồi trên sofa, một tay đặt lên thành ghế, tay còn lại cầm ly rượu vang, ánh mắt thản nhiên nhưng lại có chút u ám."

Về rồi à?"

Giọng hắn trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm khó lường.Jimin vô thức nuốt nước bọt.Cô không biết tại sao, nhưng bầu không khí lúc này khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng.Cô gật đầu, định đi thẳng lên phòng, nhưng vừa bước được hai bước thì giọng hắn vang lên sau lưng:"Cậu bạn đó... hình như thích em nhỉ?"

Bước chân Jimin khựng lại.Cô quay đầu nhìn hắn, cố tỏ ra bình tĩnh."

Anh đang nói gì vậy?

Chẳng lẽ tôi không được có bạn sao?"

Yoongi nheo mắt.Hắn đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng dậy.Bóng hắn cao lớn, từng bước tiến về phía cô khiến Jimin vô thức lùi lại.Nhưng cô chưa kịp đi xa hơn thì eo đã bị bàn tay của hắn mạnh mẽ kéo lại.Yoongi cúi xuống, giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở lành lạnh phả lên tai cô:"Tôi không cấm em có bạn.

Nhưng mà em nên nhớ ..."

Hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình."... em là vợ tôi."

Trái tim Jimin đập mạnh một nhịp.Cô mở miệng định cãi lại, nhưng lại không thể nói ra lời nào khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.Yoongi nhìn cô chăm chú một lúc, rồi đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.Hắn buông cô ra, xoay người trở lại sofa, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:"Thay đổi đi rồi xuống ăn cơm."

Jimin vẫn còn đứng yên tại chỗ, cảm giác tim mình có chút rối loạn.Cô biết hắn vừa cảnh cáo mình.Nhưng điều đáng sợ nhất chính là—hắn không hề nổi giận, cũng không nói ra bất kỳ lời đe dọa nào.Chỉ một ánh mắt, một câu nói đơn giản... nhưng lại khiến cô không thể phản kháng.Jimin nhìn theo bóng lưng Yoongi, cảm giác trong lòng có chút khó hiểu.Cô chậm rãi bước lên phòng, thay một bộ đồ thoải mái rồi mới xuống ăn cơm.Bữa trưa đã được dọn sẵn, Yoongi ngồi ở đầu bàn, dáng vẻ thong thả rót một ly rượu.Jimin kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt khẽ liếc nhìn Yoongi.

Hắn vẫn điềm nhiên như cũ, một tay cầm ly rượu, một tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, dáng vẻ nhàn nhã nhưng mang theo một sự nguy hiểm vô hình.Jimin ăn được một lúc thì đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn Yoongi.

Ánh mắt cô lộ rõ sự dò xét, nhưng giọng điệu vẫn ngang bướng như cũ:"Anh đầu tư vào trường tôi học... là vì chuyện gì?"

Yoongi không ngước lên ngay, chỉ chậm rãi cắt một miếng bít tết, động tác vô cùng thong thả.

Hắn nhấp một ngụm rượu, rồi mới chậm rãi đáp:"Vì nó có tiềm năng."

Jimin nhếch môi:"Thật không?

Min tổng lại có lòng tốt đầu tư vào giáo dục như vậy?"

Yoongi rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn cô.

Đôi mắt hắn tối sâu, chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ bên trong."

Vậy em nghĩ là vì em?"

"Anh..."

"Jimin, em nghĩ mình quan trọng đến mức khiến tôi phải làm vậy sao?"

Jimin cứng người, có chút nghẹn lời.Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng thái độ hắn như vậy khiến cô bực bội vô cùng."

Vậy thì tốt.

Nếu sau này có ai mà đồn ra đồn vào thì anh đừng đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi."

Yoongi đặt dao nĩa xuống, lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi bỗng cười nhạt."

Jimin, em biết điều gì làm tôi khó chịu nhất không?"

Jimin không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn.Yoongi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy cô."

Là cái kiểu ....vừa muốn nhận sự quan tâm của tôi, vừa tỏ ra là mình không cần."

Tim Jimin khẽ run.Hắn...

đang nói cái gì vậy?Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Yoongi đã cầm lấy ly rượu, uống một hơi rồi đứng dậy."

Ăn xong thì nghỉ ngơi đi."

Hắn bước đi, để lại Jimin với sự bực bội và rối bời đang cuộn trào.Jimin nhìn theo bóng lưng Yoongi rời đi, trong lòng dâng trào một cơn giận không tên."

Làm như cần quan tâm đến anh lắm vậy!"

Cô cầm muỗng lên, nhưng nhìn phần bít tết trước mặt lại chẳng còn hứng ăn.

Càng nghĩ càng tức, Jimin đứng phắt dậy, đẩy ghế ra sau rồi hậm hực bước lên phòng.Vừa vào đến nơi, cô tiện tay đóng cửa "rầm" một cái, sau đó ném mình xuống giường, lấy điện thoại ra mở game."

Còn lâu mới để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!"

Bấm vào trò chơi yêu thích, Jimin đeo tai nghe vào, bắt đầu vùi đầu vào việc tiêu diệt kẻ địch.

Cô chơi rất tập trung, đến mức chẳng để ý thời gian trôi qua.

Nhưng dù có thắng bao nhiêu trận, cảm giác bực bội trong lòng vẫn không hề vơi đi."

Tên đáng ghét!

Đầu tư cái gì mà làm như không liên quan đến mình!

Lại còn nói kiểu đó nữa chứ!"

Jimin nghiến răng, bấm mạnh vào màn hình điện thoại.Mấy phút sau, điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên báo có tin nhắn.

Là tin từ số tài xế:"Thiếu phu nhân, Thiếu Gia dặn tôi đưa cô đến công ty."

Jimin: "???"

Hắn còn chưa chịu buông tha cô sao?!Jimin nhìn chằm chằm vào tin nhắn của tài xế, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt bình thản nhưng đầy nguy hiểm của Yoongi."

Đến công ty của hắn?

Muốn làm gì nữa vậy?"

Cô ném điện thoại sang một bên, bực tức vò đầu."

Ai thèm đến công ty hắn chứ!"

Jimin mở lại game, quyết tâm chơi tiếp để quên đi cảm giác bực bội trong lòng.

Nhưng không hiểu sao, từ lúc đọc tin nhắn đó, cô lại chẳng thể tập trung nổi nữa.Trong đầu cô cứ quanh quẩn suy nghĩ:"Rốt cuộc hắn muốn gì?"

"Tại sao lại kêu mình đến công ty?"

"Có phải chuyện đầu tư có liên quan đến mình không?"

Càng nghĩ, Jimin càng khó chịu.

Đến khi nhận ra mình đã thua hai ván liên tiếp, cô tức giận tắt game, quăng điện thoại sang một bên rồi ngả người ra giường.Nằm được một lúc, cô lại thấy bứt rứt không yên.

Cuối cùng, Jimin bật dậy, bước xuống giường rồi mở tủ quần áo."

Đi thì đi, tôi sợ anh chắc!"

Dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng rốt cuộc Jimin vẫn là người không nhịn được mà hành động trước.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 11


Jimin chọn một chiếc áo croptop đơn giản cùng quần jeans ống suông, tiện tay khoác thêm áo sơ mi mỏng bên ngoài.

Nhìn mình trong gương, cô hất nhẹ mái tóc, ánh mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh."

Muốn mình đến công ty?

Được thôi, để tôi xem anh định giở trò gì!"

Cô bước ra khỏi phòng, xuống tầng dưới thì tài xế đã chờ sẵn.

Không nói không rằng, Jimin mở cửa xe, ngồi vào trong với vẻ mặt hậm hực.Xe lăn bánh, trong lòng Jimin vẫn còn đầy nghi hoặc."

Mình cũng đâu phải nhân viên của hắn, tại sao lại gọi đến công ty?

Nếu liên quan đến chuyện đầu tư thì càng đáng ngờ hơn!"

Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng trước một tòa cao ốc sang trọng mang dòng chữ "Min Corporation".

Nhân viên hai bên cúi chào khi thấy Jimin bước vào, nhưng cô chẳng buồn để ý.Đi thẳng lên tầng cao nhất, Jimin được thư ký dẫn đến trước cửa phòng làm việc của Yoongi."

Min tổng đang chờ bên trong, mời phu nhân vào."

Jimin nghe hai chữ "phu nhân" mà chỉ muốn phản bác, nhưng cô chẳng buồn đôi co.Hít một hơi sâu, cô đẩy cửa bước vào.Yoongi đang ngồi trên ghế, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào tài liệu.

Nghe tiếng động, hắn ngước lên, chậm rãi quan sát Jimin từ đầu đến chân."

Đến rồi à?"

Hắn cất giọng, điềm nhiên như thể đã chắc chắn cô sẽ đến.Jimin khoanh tay, ánh mắt không giấu được sự cảnh giác."

Gọi tôi đến đây làm gì?"

Yoongi đặt bút xuống bàn, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy áp lực."

Ngồi đi."

Jimin không nhúc nhích, vẫn khoanh tay đứng đó."

Nếu không có gì quan trọng thì tôi về đây."

Yoongi nhếch môi, giọng điệu thản nhiên:"Muốn biết chuyện đầu tư có liên quan đến em không, đúng chứ?"

Jimin khựng lại.

Hắn luôn là như vậy, lúc nào cũng đi trước một bước, nhìn thấu suy nghĩ của cô.Cô mím môi, rồi hất cằm đầy bướng bỉnh:"Thì sao?"

Yoongi đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt Jimin, ánh mắt thâm sâu khó lường."

Tôi không đầu tư vào trường học của em chỉ vì hứng thú."

Hắn thấp giọng, hơi thở trầm ổn nhưng đầy nguy hiểm."

Tôi muốn chắc chắn em được bảo vệ."

Jimin sững sờ, ngước mắt nhìn hắn."

Bảo vệ tôi?!"

Yoongi gật đầu, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào cô."

Em nghĩ thử xem, ở trường đó có bao nhiêu kẻ đang nhắm vào em?

Nếu không có tôi, ai dám đảm bảo em sẽ luôn an toàn?"

Jimin cắn môi, trong lòng có chút hoang mang.Cô không thể phủ nhận rằng trong một ngôi trường toàn con nhà quyền thế, việc có người nhắm đến cô là điều dễ hiểu.

Trước giờ ông Park vẫn luôn bảo vệ Y, nay có thêm hắn thì Y có thể ngông cuồng gấp vạn lần.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn Yoongi can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình!Cô nghiến răng, bực bội nói:"Tôi không phải đứa trẻ!

Tôi có thể tự bảo vệ bản thân!"

Yoongi không tức giận, chỉ hơi cúi xuống, ghé sát mặt cô, giọng trầm thấp đầy áp lực:"

Sau này tuyệt đối không được tuỳ tiện đồng ý lên xe của bất cứ tên nào muốn đưa đón em."

Jimin mở to mắt.Hắn biết rồi?Cô lập tức lùi lại, lúng túng phủ nhận:"Tôi có nhận lời đâu!"

Yoongi híp mắt, rồi bất ngờ vươn tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn."

Tốt.

Nhớ giữ vững thái độ đó."

Jimin đỏ mặt, tức tối hất tay hắn ra:"Đúng là ngang ngược!"

Yoongi nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt."

Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của một người chồng."

Jimin lườm Yoongi một cái sắc lẻm, xoay người bỏ đi.

Nhưng mới đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng lại rồi quay ngoắt lại nhìn hắn."

Anh đừng tưởng cứ lấy danh nghĩa chồng là có thể quản tôi!"

Yoongi ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại mang theo tia thích thú."

Tôi đâu có quản em."

Hắn chậm rãi dựa vào bàn, giọng điệu lười biếng nhưng từng câu chữ lại cực kỳ có sức nặng."

Tôi chỉ đang nhắc nhở."

Jimin tức muốn bốc khói.Nhắc nhở?

Rõ ràng là hắn muốn quản lý cô!Cô quay người bước đi:"Không đợi tôi về sao?"

Jimin quay lại tròn mắt nhìn Yoongi như thể vừa nghe nhầm."

Anh bắt tôi ngồi đây tới chiều á?"

Yoongi không buồn ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc tài liệu, giọng điềm tĩnh:"Không bắt.

Chỉ là em ngoan ngoãn ở đây, tối tôi sẽ đưa đi ăn."

Jimin bĩu môi, trong lòng không phục.Thấy cô vẫn còn đang cau có, Yoongi đặt tài liệu xuống, giọng điệu dịu lại một chút:"Ngoan nào, em muốn ăn bánh gì?

Uống gì không?"

Jimin hơi bất ngờ.Bảo cô ở đây cả buổi chiều nhưng lại còn hỏi han chu đáo như vậy, chẳng lẽ hắn sợ cô nổi giận rồi bỏ chạy?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có đồ ăn cũng không tệ."

Trà đào, với tiramisu."

Yoongi khẽ cười, nhấc điện thoại gọi người mang lên.Jimin chớp mắt nhìn hắn, có chút cảm thán—ngay cả khi đang gọi điện, giọng hắn vẫn trầm ấm và lạnh lùng, mang theo một loại sức hút khó cưỡngJimin nhìn hắn một lúc, chợt phát hiện—hắn thật sự rất đẹp trai.Làn da trắng, sống mũi cao, ánh mắt sắc bén, đôi môi mỏng nhếch nhẹ một cách lười biếng nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ chết người.Cô bất giác nuốt nước bọt.Rốt cuộc là tại sao một người đàn ông như hắn lại muốn kết hôn với cô chứ?
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 12


Jimin chán ngồi yên một chỗ, quyết định đứng dậy đi loanh quanh trong văn phòng hắn.Yoongi đang chăm chú vào tài liệu, nhưng vẫn liếc mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô."

Hiếu động thật."

Hắn khẽ cười, lắc đầu một cái.Căn phòng này từ trước đến nay rất ít người ra vào, ngoại trừ trợ lý và thư ký của hắn.

Nhưng bây giờ lại có một người đang tự do đi lại, hết sờ thứ này đến chạm thứ kia như thể đây là phòng của mình vậy.Jimin tò mò ngắm nghía từng món đồ trong phòng hắn.Cô tiến lại gần một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ, trên đó có một bình hoa thủy tinh màu xanh ngọc trong suốt, trông vô cùng tinh xảo.Ánh nắng chiều hắt vào khiến bình hoa trở nên lấp lánh.Jimin không nhịn được, vươn tay chạm vào—"Bốp."

Tiếng vỡ giòn tan vang lên, những mảnh thủy tinh rơi lả tả xuống sàn.Jimin chết sững.Cô trợn tròn mắt nhìn đống mảnh vỡ dưới chân, cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch.Toang rồi.Cô chậm rãi quay đầu, nuốt nước bọt nhìn về phía bàn làm việc.Yoongi đã bỏ bút xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.Tim Jimin đập thình thịch.Hắn sẽ tức giận rồi quát cô chứ?Nhưng không.Yoongi đứng dậy, vội vàng mà đi về phía cô.Jimin căng thẳng lùi lại một bước.Nhưng ngay lúc đó, hắn bỗng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô."

Em có sao không?"

Giọng hắn trầm ấm, không có chút tức giận nào.Jimin chớp mắt.Hắn... không giận sao?Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, xoay qua xoay lại để kiểm tra xem có bị thương hay không."

Không sao là tốt rồi."

Hắn thở phào, dịu dàng vuốt ve bàn tay YJimin vẫn còn ngơ ngác.Cô cứ tưởng hắn sẽ nổi đóa lên chứ?"

Anh....không giận hả?"

Yoongi nhìn Y, khoé môi hơi cong."

Chỉ là một cái bình hoa thôi, không đáng để tôi giận em."

Jimin: "..."

Trái tim cô khẽ rung lên một nhịp.Jimin còn chưa hoàn hồn, đã thấy có người gõ cửa mang bánh vào.Cô hơi ngại ngùng, vội vã rời khỏi vòng tay hắn, đi lại sofa ngồi xuống."

Phu Nhân, bánh và trà của cô."

Người nhân viên cung kính đặt khay xuống bàn rồi rời đi.Jimin cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, cắn một miếng, cảm nhận hương vị tan trên đầu lưỡi.Cô bất giác ngước lên nhìn Yoongi.Hắn đã ngồi yên ở bàn làm việc, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô.Jimin cười tinh nghịch, nâng một miếng bánh lên:"Anh có muốn ăn không?"

Yoongi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ uy quyền.Hắn lắc đầu từ chối, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.Jimin chu môi, lầm bầm:"Lúc nào cũng lạnh lùng như vậy."

Rồi cô tiếp tục ăn bánh, rồi lại liếc mắt nhìn hắn."

Anh có chắc là không muốn ăn không?"

Cô nghiêng đầu, giơ miếng bánh còn lại lên, khóe môi cong cong, ánh mắt sáng long lanh đầy trêu chọc.Hắn không vội trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát cô.

Đôi mắt sâu thẳm ấy mang theo chút ôn nhu khó nhận ra, như thể đang kiên nhẫn nhìn một con mèo nhỏ đang giương móng vuốt."

Không đói."

Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy dịu dàng.Jimin bĩu môi, có chút không phục.

Cô cắn thêm một miếng bánh nữa, miệng nhai nhóp nhép mà ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm hắn.Yoongi dường như thấy thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt."

Bánh ngon không?"

Jimin chống cằm, đôi mắt trong veo chớp chớp:"Rất ngon."

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, dịu dàng mà sâu lắng.

Nhìn cô ăn một cách hồn nhiên, vô tư như vậy, hắn lại cảm thấy lòng bình yên đến lạ.Jimin ăn xong, chép miệng một cái đầy thỏa mãn rồi lười biếng nằm xuống sofa, tay cầm điện thoại lướt xem đủ thứ.

Đôi mắt cô lim dim, có vẻ như cơn buồn ngủ đang kéo đến nhưng vẫn cố tiếp tục xem.Một lát sau, chiếc điện thoại rơi xuống ngực, bàn tay nhỏ bé cũng rơi theo.

Hơi thở cô dần đều, khóe môi khẽ mím lại, cả người buông lỏng trên sofa, ngủ quên lúc nào không hay.Yoongi đặt tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt dời khỏi màn hình máy tính rồi dừng lại trên người cô.

Hắn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Jimin, nhìn cô ngủ say mà bật cười."

Lúc nào cũng bướng bỉnh, mà khi ngủ lại ngoan ngoãn như vậy..."

Hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp mang theo chút cưng chiều.Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên mà không làm cô thức giấc.

Jimin vô thức rúc đầu vào lồng ngực hắn, hơi thở đều đều phả lên áo sơ mi của hắn, khiến Yoongi bất giác khựng lại vài giây.Bước vào phòng, hắn cẩn thận đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô.

Ngón tay thon dài khẽ vén một lọn tóc lòa xòa trên trán cô, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ.Hắn ngồi bên mép giường, cứ thế ngắm nhìn gương mặt an tĩnh của Jimin.

Ánh mắt cô khép hờ, hàng mi cong khẽ rung động theo nhịp thở, đôi môi mềm hồng hồng chu lên một cách vô thức.Một chút thôi...Yoongi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua lên trán cô."

Ngủ ngon."

Giọng hắn khẽ vang bên tai cô, sau đó hắn mới đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 13


Jimin ngủ một giấc thật sâu, đến tận khi trời gần tối mới mơ màng mở mắt.

Cô dụi dụi mắt, cảm giác có gì đó không đúng lắm...Khoan đã.Cô nhớ rõ ràng mình ngủ quên trên sofa, sao bây giờ lại ở trên giường?Cô nhíu mày, quan sát kỹ hơn.

Phòng rộng rãi, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, từng chi tiết đều mang hơi thở của sự quyền lực.

Một cảm giác quen thuộc ập đến.Jimin bật dậy, bước xuống giường rồi mở cửa bước ra ngoài.Ngay lập tức, cô nhìn thấy Yoongi vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt chăm chú lướt qua từng tài liệu trên tay.

Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ lên người hắn, tạo ra một dáng vẻ vừa điềm tĩnh, vừa có chút xa cách.Dường như nhận ra sự hiện diện của cô, Yoongi khẽ ngẩng lên.Bắt gặp ánh mắt của hắn, Jimin theo bản năng đứng thẳng người, hai tay ôm lấy khuỷu tay mình.Yoongi nhìn cô vài giây, sau đó giọng nói trầm thấp, ôn nhu vang lên:"Dậy rồi à?

Đi rửa mặt đi, tôi đưa em đi ăn tối."

Jimin hơi giật mình, không ngờ hắn lại nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.

Cô không quen lắm với sự quan tâm này, nhất thời không biết đáp lại thế nào.Thấy cô đứng im không nói gì, Yoongi đặt tài liệu xuống, chậm rãi nói tiếp:"Sao?

Không muốn đi à?"

Jimin chớp chớp mắt, lúng túng nói:"Không...

Tôi đi rửa mặt đây."

Nói rồi, cô nhanh chóng quay người đi vào phòng tắm.Yoongi nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt.Jimin bước vào phòng tắm, vốc nước lên mặt để xua tan cơn buồn ngủ.

Khi nhìn vào gương, cô hơi ngẩn người—đôi má hơi ửng hồng, không biết vì nước lạnh hay vì một lý do nào khác.Cô lắc đầu, tự nhủ: Mình bị làm sao thế này?Sau khi chỉnh lại tóc tai, Jimin mở cửa bước ra.

Yoongi đã đứng dậy từ lúc nào, khoác thêm áo vest, bộ dạng chỉnh tề nhưng không quá cứng nhắc.Thấy cô đi ra, hắn chỉ nhàn nhạt nói:"Đi thôi."

Jimin ngoan ngoãn đi theo, nhưng trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên.

Hắn thật sự dành thời gian đưa cô đi ăn sao?Yoongi đưa cô đến một nhà hàng cao cấp nằm trên tầng thượng của một tòa nhà.

Không gian sang trọng nhưng không quá ồn ào, ánh đèn lung linh tạo cảm giác ấm cúng.Ngồi xuống bàn, Jimin nhìn xung quanh, sau đó nhướng mày nhìn hắn:"Bình thường anh cũng ăn ở mấy chỗ này à?"

Yoongi đặt menu xuống, thản nhiên đáp:"Cũng không hẳn.

Nhưng tôi nghĩ em sẽ thích."

Jimin hơi bất ngờ, nhưng không nói gì thêm.

Cô cầm menu lên, nhưng chỉ mới lướt qua vài món đã cau mày."

Cái gì mà bò Wagyu sốt nấm truffle, cá hồi nướng bơ tỏi...?

Tôi chỉ muốn ăn cái gì đó đơn giản thôi."

Yoongi nhìn cô một lúc, sau đó vẫy phục vụ đến, giọng trầm ổn:"Một phần mì Ý hải sản, một phần cơm bò lúc lắc, thêm một ly nước ép nho."

Jimin tròn mắt nhìn hắn."

Sao anh biết tôi thích mấy món đó?Yoongi bình thản nhấp một ngụm nước, ánh mắt sâu thẳm:"Tìm hiểu."

Jimin hơi khựng lại, có chút không tin nổi."

Tìm hiểu?"

Hắn đặt ly nước xuống bàn, chậm rãi nói:"Những gì liên quan đến em, tôi đều muốn biết."

Trái tim Jimin như bị ai đó bóp nhẹ một cái.

Cô chớp mắt nhìn hắn, nhưng nhanh chóng quay đi, hắng giọng che giấu sự bối rối."

Hừm... cũng không có gì to tát cả.

Chỉ là tình cờ thôi."

Yoongi không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Một lát sau, đồ ăn được mang lên.Jimin cầm nĩa lên, cúi đầu ăn, cố tình lờ đi ánh mắt của hắn.

Nhưng cảm giác bị hắn "quan tâm" thế này... lại khiến cô có chút không quen.Bữa tối trôi qua trong không khí khá yên tĩnh.

Jimin giả vờ chăm chú ăn, nhưng thi thoảng vẫn liếc mắt nhìn Yoongi.

Hắn không nói nhiều, chỉ chậm rãi ăn, thỉnh thoảng lại gắp thêm đồ vào dĩa của cô."

Ăn nhiều một chút."

Giọng hắn trầm thấp, không mang theo mệnh lệnh, mà giống như một lời nhắc nhở dịu dàng.Jimin bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn tiếp.

Cô không quen với việc ai đó chăm sóc mình theo cách này, nhất là người đó lại là Min Yoongi – một người đàn ông bá đạo và nguy hiểm.——————Chiếc xe sang trọng lặng lẽ dừng lại bên bờ biển.

Sóng vỗ nhè nhẹ, gió đêm mát rượi thổi tung những sợi tóc mềm của Jimin.

Cô đứng trước mặt biển rộng lớn, khẽ hít một hơi sâu, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà vơi đi ít nhiều."

Đưa tôi ra đây làm gì?"

Jimin nhìn Yoongi, hỏi với vẻ nghi hoặc.Hắn đứng bên cạnh cô, ánh mắt lặng lẽ hướng ra xa, giọng nói trầm ổn:"Muốn em thư giãn một chút."

Jimin có hơi bất ngờ.

Cô vốn nghĩ hắn là người luôn bận rộn với công việc, lạnh lùng và chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ai khác.

Nhưng giờ phút này, hắn lại đưa cô ra đây, chỉ đơn giản vì muốn cô thoải mái hơn.Cô nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Gió biển lùa qua mái tóc đen của Yoongi, khiến cả người hắn trông càng thêm trầm tĩnh, điềm đạm."

Min Yoongi..."

Cô khẽ gọi tên hắn.Hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa chút dịu dàng.Jimin chợt cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.Cô nhanh chóng quay mặt đi, giấu đi sự bối rối của bản thân, lẩm bẩm:"Cũng tạm được, xem như anh có chút lương tâm."

Yoongi bật cười khẽ, nhưng không nói gì thêm.Hắn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang ngắm biển.

Đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu những gợn sóng ngoài biển khơi, hai má ửng hồng vì gió đêm lạnh.

Cô khẽ vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai, động tác vô thức nhưng lại khiến hắn bất giác dừng mắt thật lâu.Jimin không hề hay biết, vẫn thoải mái vui đùa với những đợt sóng nhỏ lăn tăn dưới chân.

Cô cúi xuống, vốc một ít nước biển rồi hất nhẹ ra xa như thể đang chơi một mình.

Đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt ngây thơ sáng rỡ như một đứa trẻ tìm thấy điều thú vị.Hắn dựa người vào xe, đôi tay khoanh trước ngực, chỉ lặng lẽ nhìn cô, khóe môi bất giác nhếch lên.Cô gái này, rõ ràng ngang bướng đến mức không chịu thua hắn nửa lời, nhưng lúc này lại đơn thuần, tinh nghịch đến mức khiến người ta không thể rời mắt."

Vui không?"

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến Jimin giật mình quay lại.Yoongi bước chậm về phía cô, đôi mắt thâm trầm ánh lên chút ý cười.

Jimin lúng túng ho nhẹ, giả vờ điềm nhiên:"Cũng bình thường thôi."

Hắn khẽ nhướng mày, nhìn cô một lúc lâu rồi nhẹ giọng:"Vậy sao?

Nhìn em giống như đang rất thích nơi này."

Jimin mím môi, khẽ cúi đầu nhìn xuống chân, ngón chân vô thức cọ nhẹ vào lớp cát mềm.Yoongi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm cô.

Một con người luôn quậy phá, bướng bỉnh là thế, lúc này lại đang như một đứa trẻ nhỏ, tận hưởng từng làn gió biển mát lành.Hắn nhấc tay, định vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cô, nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào, Jimin đã hơi lùi lại, nhìn hắn đầy đề phòng.Yoongi dừng động tác, ánh mắt có chút thú vị:"Sợ tôi à?"

Jimin mím môi, bướng bỉnh hất mặt:"Tôi mà sợ anh hả?"

Hắn cong môi, giọng điệu trầm thấp đầy ẩn ý:"Vậy sao?

Không sợ sao lại né?"

Jimin á khẩu, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Cô bối rối quay mặt đi, vờ như đang ngắm biển, nhưng hai tai đã ửng đỏ.Yoongi nhìn phản ứng này của cô, khóe môi càng cong lên.

Hắn không vạch trần mà chỉ lùi về sau một bước, tạo khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy bị áp bức.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 14


Gió biển vẫn thổi nhè nhẹ, mang theo chút mằn mặn của nước và cái lạnh đặc trưng của đêm muộn.

Jimin khẽ siết hai tay vào nhau.Yoongi liếc cô một cái, rồi Hắn cởi áo vest khoác lên vai cô một cách tự nhiên.Jimin sững người.

Cô cúi đầu nhìn chiếc áo trên vai, mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc bao trùm lấy cô.Hắn điềm nhiên bỏ hai tay vào túi quần, xoay người bước về phía xe:"Về thôi, muộn rồi."

Jimin vội vàng bước theo sau, nhưng đầu óc vẫn còn lơ lửng đâu đó.Hắn bá đạo, ngang tàng, nhưng những lúc thế này lại khiến cô bất giác mềm lòng.Về đến nhà, Jimin bước vào liền cởi ngay chiếc áo vest trả lại hắn, giọng thản nhiên:"Trả anh này, không cần nữa."

Yoongi nhìn cô một lúc, nhưng không nhận lấy, chỉ chậm rãi cởi cúc cổ tay áo sơ mi, giọng trầm ấm vang lên:"Giờ cũng trễ rồi, đi tắm rồi ngủ sớm."

Jimin bĩu môi, lẩm bẩm gì đó không rõ rồi ôm túi xách lên phòng.

Cô không thấy được ánh mắt hắn dõi theo mình cho đến khi khuất hẳn.Một lúc sau, Jimin tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt.

Cô lười sấy nên chỉ lấy khăn lau qua loa rồi lên giường, vùi mình vào chăn.Nhưng chưa đầy năm phút sau, cửa phòng khẽ mở ra.Yoongi bước vào, trên tay cầm một ly sữa ấm.

Hắn nhìn cô, ánh mắt trầm xuống khi thấy tóc cô còn nhỏ nước."

Uống đi."

Hắn đưa ly sữa cho Y.Jimin ngẩng lên, chớp chớp mắt:"Tôi không khát."

Yoongi không nói gì, chỉ đặt ly sữa lên bàn cạnh giường, sau đó cầm máy sấy lên.Jimin phản ứng ngay khi thấy hắn bật máy lên."

Tôi tự làm được!"

"Ngồi yên!"

Hắn chỉ liếc cô một cái, rồi ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo cô lại gần.Jimin mở to mắt nhưng không kịp phản kháng.Hắn luồn tay vào tóc cô, nhẹ nhàng sấy khô từng lọn một.

Hơi ấm từ máy sấy phả lên da đầu, kết hợp với động tác chậm rãi của hắn, khiến cô bất giác cảm thấy dễ chịu.Yoongi cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:"Không được để tóc ướt đi ngủ, dễ đau đầu."

Jimin hơi ngẩn người.

Tim đột nhiên lệch một nhịp.Yoongi vẫn im lặng, chuyên tâm sấy tóc cho cô.

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy và nhịp thở đều đặn của cả hai.Jimin nuốt nước bọt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Cô nhíu mày, lén liếc nhìn hắn qua gương.

Hắn lúc này không còn vẻ lạnh lùng thường thấy mà lại mang theo chút dịu dàng khó diễn tả.Bất giác, hắn cúi xuống gần hơn, giọng trầm thấp vang lên sát bên tai Y:"Sấy xong rồi."

Jimin giật mình, theo phản xạ lùi về sau một chút."

Tự dưng anh tốt bụng vậy?"

Cô bĩu môi, giọng có chút cảnh giác.Yoongi nhìn cô, ánh mắt vẫn thản nhiên nhưng khóe môi khẽ cong lên một đường cong mờ nhạt:"Không phải tốt bụng, mà là trách nhiệm!"

Jimin cứng họng.Hắn đặt máy sấy xuống bàn, cầm ly sữa đưa cho cô:"Uống xong đi rồi ngủ."

Jimin khoanh tay, cố tỏ ra ngang bướng:"Tôi không uống!"

Yoongi nhướng mày, chẳng nói gì mà chỉ thản nhiên... cầm ly sữa đưa lên môi mình, làm như thể định uống.Jimin lập tức giật lấy, trừng mắt nhìn hắn:"Đây là của tôi mà!"

Yoongi nhịn cười, khoanh tay nhìn cô uống sữa mà không nói thêm gì.Chỉ là, trong đáy mắt hắn có một tia thích thú đầy cưng chiều.Jimin uống hết ly sữa, đặt mạnh xuống bàn như thể vừa giành được chiến thắng.

Nhưng ngay khi nhìn sang, cô liền thấy Yoongi đang khoanh tay nhìn mình với ánh mắt đầy ý cười.Cô bĩu môi:"Nhìn gì mà nhìn?"

Hắn nhướng mày, thản nhiên đáp:"Xem em có ngoan ngoãn uống sữa không."

Jimin mím môi, định cãi lại nhưng cuối cùng vẫn chọn cách lườm hắn một cái rồi đứng dậy:"Tôi buồn ngủ rồi, anh ra ngoài đi."

Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi nhích lại gần cô.

Bước chân trầm ổn, khí thế áp đảo khiến Jimin bất giác lùi lại.Nhưng khi lưng cô vừa chạm vào thành giường, Yoongi đã vươn tay đặt phía sau gáy của Y để đầu y không bị va vào tường, sau đó khẽ xoa đầu Y, giọng trầm thấp nhưng đầy từ tính:"Ngủ ngon."

Cô thoáng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã quay người rời khỏi phòng, để lại một Jimin ngồi đó, trái tim đập loạn nhịp.Cô ôm mặt, lầm bầm trong miệng:"Đồ đáng ghét..."

Nói vậy thôi, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên một chút.Jimin kéo chăn trùm kín người, nhưng trái tim thì vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Cô xoay người qua lại mấy lần, cuối cùng thở dài, lầm bầm:"Chắc tại uống sữa nên đầu óc mới mơ màng vậy..."

Nói rồi cô nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân ngủ.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 15


Sáng hôm sau.Jimin bị đánh thức bởi ánh nắng xuyên qua rèm cửa.

Cô ngái ngủ ngồi dậy, dụi mắt, rồi lười biếng vươn vai.

Nhưng vừa định ra khỏi giường, cô liền phát hiện trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có một tờ giấy ghi chú.Cô tò mò cầm lên đọc:"Dậy thì ăn sáng rồi đi học.

Đừng bỏ bữa."

Không có ký tên, nhưng Jimin chỉ cần nhìn nét chữ ngay ngắn kia cũng biết là của ai.Cô chống cằm nhìn tờ giấy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.Jimin chuẩn bị xong thì đi xuống nhà, nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Yoongi đâu.Người quản gia thấy cô liền bước tới, nhẹ giọng nói:"Thiếu Phu Nhân , xe đã chuẩn bị sẵn.

Thiếu Gia dặn tôi nhắc cô ăn sáng trước khi đi."

Jimin liếc nhìn bàn ăn, thấy bữa sáng đã được bày ra sẵn.

Cô ngồi xuống, cầm lấy bánh mì cắn một miếng, nhưng lòng lại không tập trung lắm.Thật lạ, cô đã quen với việc mỗi sáng xuống nhà đều thấy hắn ngồi đó, uống cà phê hoặc đọc báo.

Nay không có hắn, bầu không khí lại có chút... trống trải.Cô nhanh chóng gạt đi suy nghĩ kỳ lạ này, ăn qua loa rồi đứng dậy, xách cặp bước ra xe.Tài xế mở cửa xe cho cô, lễ phép nói:"Thiếu Phu nhân, mời lên xe."

Jimin ngồi vào trong, tựa đầu vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Lúc này, điện thoại cô rung lên.

Cô liếc nhìn màn hình, là một cuộc gọi từ số quen thuộc chưa lưu tên.Cô do dự vài giây, nhưng vẫn bấm nhận.Giọng nói trầm thấp của Yoongi vang lên ngay khi cô vừa áp điện thoại vào tai:"Đi học chưa?"

Jimin hơi bĩu môi, nhưng vẫn trả lời:"Rồi."

"Đang đi trên đường?"

"Ừm."

Hắn im lặng một chút, rồi chậm rãi nói:"Ngoan ngoãn một chút."

Jimin nhíu mày:"Sao chứ?

Tôi đâu phải trẻ con."

Giọng hắn có chút cưng chiều nhưng vẫn không mất đi sự nghiêm túc:"Ngoài tôi ra, ai dám chắc em không gây chuyện?"

Cô: "..."

Hắn nói cứ như cô là kẻ chuyên gây rối vậy!Jimin hậm hực đáp:"Tôi gây chuyện khi nào??"

Sau vài giây, hắn nhẹ giọng hơn một chút:"Nghe giọng là biết chưa tỉnh ngủ hẳn.

Đừng ngủ gật trong lớp."

Jimin cứng họng.Tên này... quan tâm cô theo kiểu gì mà cứ như đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy chứ?!Jimin bĩu môi, cố tình đáp lại một cách ngang bướng:"Anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó!"

Bên kia đầu dây, Yoongi bật cười khẽ."

Tôi lo chuyện của vợ tôi, không phải bao đồng."

Jimin nghẹn lời.Cô chưa kịp phản bác, hắn đã chậm rãi nói tiếp:"Hôm nay tôi có việc bận, có thể sẽ về muộn.

Em tan học xong thì về thẳng nhà, ăn trưa rồi nghĩ ngơi!

Đừng có chạy lung tung!"

Jimin khoanh tay, gương mặt lộ rõ vẻ không phục:"Tôi tự biết mình phải làm gì."

Hắn nhẹ giọng, nhưng lại mang theo ý cảnh cáo:"Biết là tốt.

Nếu không nghe lời, tôi có cách trị em đấy."

Jimin hừ lạnh:"Nói nhiều quá!"

Cô cúp máy cái cạch, không cho hắn cơ hội nói thêm.Nhưng vừa bỏ điện thoại xuống, cô lại không nhịn được mà nghĩ đến giọng điệu bá đạo kia của hắn.Hắn nói có việc bận... vậy hôm nay cô có thể làm gì tùy thích rồi?Jimin nheo mắt, môi khẽ nhếch lên, trong đầu bắt đầu suy tính.Khi Jimin vừa bước vào cổng trường, Soobin đã nhanh chóng bắt kịp cô, dáng vẻ tràn đầy năng lượng."

Jimin, cậu ăn sáng chưa?

Cùng đi căng-tin với tớ nhé!"

Jimin liếc nhìn cậu ta một cái rồi lắc đầu:"Tớ ăn rồi, cậu đi đi."

Soobin hơi thất vọng nhưng vẫn nở nụ cười:"Vậy à?

Vậy hẹn cậu lần sau vậy!"

Jimin không đáp, chỉ gật đầu rồi đi thẳng lên lớp.Jimin đang ngồi ung dung lật sách thì một chai nước lạnh được đặt xuống bàn cô.Ngước lên, cô thấy Soobin đang nở nụ cười tươi, ánh mắt tràn đầy thiện ý."

Này, tớ mua cho cậu nè.

Lúc sáng cậu không chịu ăn cùng tớ, nên coi như tớ đền bù vậy."

Jimin nhìn chai nước rồi lại nhìn cậu ta, chậm rãi đáp:"Không cần đâu, tớ không khát."

Soobin kéo ghế ngồi xuống, chống tay lên bàn, cười cười:"Nhận đi mà, không lẽ ngay cả chút lòng thành này cậu cũng từ chối?"

Jimin nhìn cậu ta vài giây rồi thở dài, cuối cùng cũng cầm chai nước đặt sang một bên.Thấy cô chịu nhận, Soobin vui vẻ chống cằm nhìn cô:"À, cậu có dùng Instagram không?

Cho tớ đi, để tiện nói chuyện hơn."

Jimin cau mày nhìn cậu ta:"Có chuyện gì để nói sao?"

Soobin nhún vai, điềm nhiên đáp:"Tại tớ thấy cậu thú vị.

Muốn trò chuyện với cậu!"

Jimin im lặng một lúc rồi miễn cưỡng đọc ID Instagram của mình.Soobin nhanh chóng lưu lại, cười rạng rỡ:"Cảm ơn nhé!

Vậy tớ sẽ nhắn tin cho cậu sau!"

Jimin không nói gì thêm, chỉ tựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút suy tư.Giờ giải lao, Jimin vươn vai một cái rồi đứng dậy, định xuống căn tin mua đồ uống.Vừa bước ra khỏi lớp, cô chợt thấy Soobin cũng đi theo sau mình."

Đi đâu thế?"

Jimin quay đầu lại hỏi.Soobin nhún vai, cười nhẹ:"Thì đi căn tin, có vấn đề gì sao?"

Jimin nheo mắt nhìn cậu ta một lúc rồi hừ nhẹ, không đáp lại mà tiếp tục đi.

Nhưng đi được một đoạn, cô phát hiện Soobin vẫn theo sát phía sau, thậm chí còn cố ý đi sóng đôi với cô."

Cậu theo tôi làm gì?"

Cô khoanh tay, nhướng mày hỏi.Soobin bật cười, giọng điệu có chút trêu chọc:"Ai theo cậu?

Tớ cũng xuống căn tin mà."

Jimin đảo mắt, bĩu môi.Dứt lời, cô đi nhanh hơn.

Soobin thấy vậy chỉ bật cười khẽ, rồi cũng bước theo, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.Jimin đi thẳng xuống căn tin, không quan tâm đến người đi theo sau.

Cô cứ điềm nhiên mua bánh, vừa tính quay lưng rời đi thì chợt thấy Soobin đang mải chọn đồ uống.Thấy cậu ta không chú ý, Jimin tranh thủ nhanh chóng bước ra khỏi căn tin, lách người qua đám đông, định chạy thẳng lên lớp trước khi Soobin phát hiện.Nhưng đúng lúc rẽ ngang qua hành lang dãy phòng giáo viên, cô bất ngờ va phải một người.Một cánh tay rắn rỏi nhanh chóng đỡ lấy cô.Hương bạc hà quen thuộc thoáng lướt qua, khiến tim cô khựng lại một nhịp.Jimin ngẩng đầu lên, đôi mắt chạm ngay vào ánh nhìn sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.Là Yoongi.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 16


Yoongi không để Jimin có cơ hội phản ứng, cánh tay mạnh mẽ của hắn đã nhanh chóng kéo cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại.Cô còn chưa kịp định thần thì cả người đã bị ép ngồi lên đùi hắn.Jimin giãy giụa, định đứng dậy, nhưng bàn tay hắn siết nhẹ eo cô, giọng trầm thấp cất lên:"Ngồi yên."

Cô bực bội quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác:"Anh lại đến đây làm gì nữa?"

Yoongi khẽ nhếch môi, không trả lời ngay.

Hắn thong thả chỉnh lại cổ tay áo, điềm nhiên nói:"Tôi không cần phải báo cáo với em."

Jimin trừng mắt nhìn hắn, càng muốn đứng lên, nhưng hắn chỉ dùng một tay đã dễ dàng giữ cô ngồi yên trên đùi mình.Ánh mắt hắn tối lại, giọng điệu nửa cười nửa không:"Còn em?

Vừa nãy là đang cố tình trốn ai à?"

Jimin hơi cứng người, ánh mắt lảng tránh, vội vàng lắc đầu:"Không có!"

Yoongi nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên đầy ý vị."

Thật không?"

Hắn chậm rãi hỏi, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.Cô càng lúng túng hơn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô thức liếc ra cửa.Hắn thấy thế, cười khẽ một tiếng, tay vẫn giữ eo cô không buông."

Nếu không có, thì tại sao lại căng thẳng như vậy?"

Jimin cắn môi, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bèn giả vờ không quan tâm, giơ tay đẩy hắn ra."

Anh buông ra đi, tôi còn phải lên lớp."

Nhưng Yoongi vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn cô đầy ý cười, giọng nói trầm thấp:"Không vội.

Ngồi với tôi một lát đã."

Yoongi khẽ liếc qua túi bánh trên tay Jimin, giọng điệu lười biếng nhưng không cho phép từ chối:"Ăn đi."

Jimin nhíu mày, lẩm bẩm:"Không đói."

Hắn nhướng mày, cười như không cười:"Không đói tại sao mua bánh?"

Cô lập tức á khẩu, lúng túng cúi đầu nhìn chiếc bánh trên tay.Thấy cô không đáp, hắn nhấc một chiếc bánh lên, bóc vỏ rồi đưa đến sát môi cô, giọng nói đầy ôn nhu:"Ngoan, ăn đi!"

Jimin chớp mắt, nhìn hắn một cách khó tin.

Đây có còn là ông trùm mafia lạnh lùng tàn nhẫn mà thiên hạ vẫn đồn đại không vậy?Nhưng ánh mắt kiên định của hắn khiến cô không thể từ chối.

Cuối cùng, cô mím môi, cúi đầu cắn một miếng, không quên lườm hắn một cái.Yoongi nhếch môi hài lòng, ung dung tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú.Ban đầu Y còn hơi ngượng ngùng, nhưng mùi vị ngọt ngào nhanh chóng khiến cô quên đi cảm giác mất tự nhiên ban nãy.

Jimin dần thả lỏng, từng miếng từng miếng một, ăn càng lúc càng thoải mái hơn.Yoongi vẫn im lặng, để mặc cô tự do tận hưởng bữa ăn nhỏ này.

Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt sắc bén thoáng dịu lại khi nhìn cô gái trong lòng đang ăn một cách ngon lành.Jimin cắn xong cái bánh đầu tiên, liếm nhẹ vụn bánh còn dính trên môi.Vừa ăn, Jimin vừa đung đưa chân, tâm trạng vui vẻ đến mức đôi mắt cong cong đầy đáng yêu.Bất chợt, cô nhớ đến người đàn ông phía sau.

Jimin quay đầu lại, vô tư giơ chiếc bánh lên trước mặt hắn, ngây thơ hỏi:"Anh ăn không?"

Yoongi hơi sững lại một giây, rồi bật cười."

Không.

Em ăn đi."

Hắn với tay lấy chai nước trên bàn, vặn nắp rồi đưa đến trước mặt cô."

Uống đi, ăn mà không uống nước thì nghẹn đấy."

Jimin hơi chớp mắt, ngoan ngoãn nhận lấy.

Cô uống một ngụm nhỏ, lúc này mới nhận ra bản thân đã quá thoải mái mà quên mất hoàn cảnh hiện tại.Cô đang ngồi trên đùi hắn, mà còn vô tư đung đưa chân như vậy.Cảm giác xấu hổ dâng lên muộn màng, Jimin lúng túng, tay nắm chặt chai nước, không dám quay đầu nhìn hắn nữa.Yoongi thì lại thấy thú vị, đôi mắt thâm trầm nhìn gò má ửng hồng của cô, khoé môi nhẹ cong lên.Tiếng chuông vào tiết reo lên, Jimin giật mình, theo phản xạ muốn đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị cánh tay rắn chắc phía sau ghì lại, giữ chặt trên đùi hắn."

Tôi phải lên lớp!"

Cô cau mày, giãy giụa để thoát khỏi vòng tay hắn.Yoongi chẳng những không thả, mà còn siết eo cô chặt hơn, giọng điệu lười biếng nhưng bá đạo:"Không cần vội!"

"Anh—"Jimin đang định phản kháng thì cửa phòng đột ngột mở ra."

Min tổng, tôi mang tài liệu—"Thầy hiệu trưởng vừa bước vào đã sững người tại chỗ.Trước mắt ông là cảnh tượng đầy ám muội: Min tổng danh tiếng lẫy lừng đang ngồi thoải mái trên ghế, tay ôm chặt tiểu thư nhà họ Park trong lòng.

Jimin thì vùng vẫy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn xấu hổ.Bầu không khí trong phòng đột ngột lặng thinh.Jimin tái mặt, vội vã đẩy mạnh vào vai Yoongi, cố gắng thoát ra, nhưng hắn vẫn ung dung như không, ánh mắt hờ hững liếc nhìn thầy hiệu trưởng."

Lúc nãy thầy nói gì?"

Giọng hắn lạnh nhạt, mang theo chút không vui.Thầy hiệu trưởng ho nhẹ, dù hơi lúng túng nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, cúi đầu:"Tôi mang tài liệu đến rồi, ngài xem qua thử đi."

Jimin nhân cơ hội này cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng Yoongi lại xiết chặt hơn, cúi đầu ghé sát vào tai cô, trầm giọng thì thầm:"Còn quậy nữa tôi hôn chết em đó!"

Jimin cứng đờ, hai má đỏ bừng, tức đến muốn cắn hắn một cái.Trước mặt người ngoài, hắn vẫn ung dung thản nhiên, còn cô thì lúng túng đến mức chỉ muốn độn thổ.Thầy hiệu trưởng vờ như không thấy gì:"Có chỗ nào không hài lòng, tôi sẽ chỉnh sửa lại ngay."

Yoongi khẽ gật đầu, lúc này mới chậm rãi buông Jimin ra.Vừa được tự do, Jimin lập tức bật dậy, chỉnh lại váy rồi vội vã chạy ra ngoài.Hắn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thâm trầm đầy thú vị.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 17


Jimin vừa về đến lớp, Soobin lập tức quay sang, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò."

Nãy giờ cậu đi đâu vậy?"

Jimin giật mình, lúng túng kéo ghế ngồi xuống, giả vờ tập trung sắp xếp sách vở, tránh ánh mắt dò xét của Soobin."

À...

Mình đi loanh quanh một chút."

Soobin nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như thể đang muốn tìm ra điều gì đó bất thường.

Đột nhiên, cậu nhíu mày, nghiêng người đến gần hơn."

Jimin, mặt cậu đỏ lắm đấy.

Bị sốt à?"

"Hả?!"

Jimin giật bắn mình, theo phản xạ đưa tay lên sờ má.

Nóng ran.Cô vội vàng cúi đầu, lật sách ra, giả bộ chăm chú đọc, giọng điệu gượng gạo:"Không có gì đâu!

Chắc do... trời nóng quá thôi!"

Soobin vẫn chưa hết nghi ngờ, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô một lúc lâu.

Nhưng thấy Jimin cứ cúi gằm xuống né tránh, cậu cũng không hỏi nữa, chỉ nhún vai cười nhẹ:"Vậy thì tốt.

Nếu thấy không khỏe thì nói với mình nhé."

Jimin chỉ cười trừ, vội vàng chuyển sự chú ý vào bài giảng, nhưng tâm trí cô thì hoàn toàn hỗn loạn.Cái tên Min Yoongi chết tiệt đó!Vì hắn mà bây giờ cô còn chẳng dám ngẩng đầu lên.Buổi học kết thúc, Jimin bước chậm lại khi đi ngang qua phòng hiệu trưởng, ánh mắt liếc vào trong qua khe cửa kính.

Nhưng bên trong vắng tanh, không có ai cả."

Chắc hắn đi rồi..."

Cô thầm nghĩ, có chút nhẹ nhõm nhưng cũng không hiểu sao lại cảm thấy... hụt hẫng.Đúng lúc ấy, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến cô giật nảy mình."

Jimin, cậu đứng đây làm gì vậy?"

Soobin nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.Jimin lập tức quay lại, xua tay phủ nhận."

À không có gì!

Cậu làm mình hết hồn!"

Soobin bật cười, rồi lại nhắc đến chuyện cũ:"Vậy... hôm nay tớ đưa cậu về nhé?"

Jimin khựng lại, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Min Yoongi."

Sau này tuyệt đối không được tuỳ tiện đồng ý lên xe của bất cứ tên nào muốn đưa đón em."

Cô vô thức mím môi, mắt nhìn xuống đất, đấu tranh trong vài giây.

Lời dặn của hắn cứ như một sợi dây vô hình trói buộc cô, khiến cô có chút do dự.Nhưng rồi, lấy lại tinh thần, Jimin ngước lên cười nhẹ:"Không cần đâu.

Xe của tớ đến rồi, cậu về trước đi!"

Soobin thoáng hụt hẫng, nhưng cũng không ép buộc.

Cậu gật đầu cười:"Vậy cũng được.

Mai gặp lại!"

Cô thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.Không biết nếu Min Yoongi biết chuyện này, hắn có phản ứng thế nào...Jimin bước chậm ra cổng trường, trong lòng vẫn còn lấn cấn về chuyện vừa rồi.

Cô vốn không phải kiểu người thích nghe theo lời người khác, nhưng không hiểu sao, khi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cô lại có chút e dè.Vừa bước ra cổng, Jimin đã thấy tài xế đứng chờ sẵn bên chiếc xe quen thuộc.

Không có bất kỳ sự chần chừ nào, cô mở cửa xe, ngồi vào trong.Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trường, hướng về nhà.

Cô tựa đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn những con phố lướt qua.Về đến nhà, Jimin nhanh chóng ăn trưa rồi lên phòng.

Cô đóng cửa lại, vứt cặp sách lên giường, lấy điện thoại ra nhắn tin với đám bạn."

Đi bar không, tôi bao!"

Vài giây sau, tin nhắn phản hồi tới tấp.

Đứa nào cũng hào hứng đồng ý, còn bảo cô dạo này ít đi chơi hơn trước.

Jimin bật cười, có lẽ do thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện nên cô cũng ít có tâm trạng quậy phá như trước.Cô đứng dậy, mở tủ chọn đồ.

Dù gì cũng phải ăn diện một chút, lâu lắm rồi mới có dịp xả stress.

Nhưng khi đang loay hoay chọn váy, cô chợt nhớ tới một người.Min Yoongi.Không hiểu sao, trong đầu Jimin lại vang lên giọng nói trầm thấp của hắn:"Đừng có chạy lung tung!"

Cô nhún vai.

Hắn không có ở đây, cô làm gì hắn cũng không biết được.

Với lại, cô chỉ đi chơi thôi, có phải làm gì quá đáng đâu.

Quyết định xong, Jimin lấy điện thoại nhắn tiếp một tin:"Gặp nhau chỗ cũ."

Buổi tối, Jimin trang điểm nhẹ, chọn một chiếc váy ngắn ôm sát khoe trọn vóc dáng.

Cô xõa tóc, đeo thêm phụ kiện rồi đứng trước gương ngắm nghía.

Nhìn mình trong gương, Jimin hài lòng nở một nụ cười tinh nghịch.Trước khi xuống nhà, cô còn cẩn thận quan sát động tĩnh.

Hắn chưa về.

Tốt!Jimin nhẹ nhàng rời khỏi phòng, lẻn xuống gara.

Cô không gọi tài xế mà tự lái xe đi.

Nếu để tài xế biết được, chắc chắn Yoongi sẽ phát hiện.Chiếc xe lao nhanh trên đường, mang theo tâm trạng phấn khích của cô gái trẻ.

Lâu rồi mới có cảm giác này.Tới quán bar, Jimin bước vào trong ánh đèn mờ ảo.

Nhóm bạn đã ngồi đợi sẵn, vẫy tay gọi cô."

Jimin, lâu lắm mới thấy xuất hiện đó nha!"

"Dạo này có bạn trai hay gì mà mất hút thế?"

Jimin cười cười, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.

Cô ngồi xuống, cầm ly cocktail trên bàn nhấp một ngụm.Tiếng nhạc xập xình, không khí sôi động.

Jimin dần thả lỏng, hòa mình vào cuộc vui.

Nhưng cô không biết rằng, trong bóng tối, có một đôi mắt sắc lạnh đang quan sát mình...
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 18


Jimin mãi mê trò chuyện với bạn bè, uống rượu, thỉnh thoảng còn nhún nhảy theo điệu nhạc.Soobin tình cờ cũng có mặt ở đây.

Cậu ta ngồi cách đó không xa, ánh mắt chăm chú nhìn Jimin.

Một lát sau, cậu ta cầm ly rượu bước đến gần, nghiêng đầu hỏi:"Không ngờ cậu cũng thích đến đây?"

Jimin ngạc nhiên khi thấy Soobin, nhưng cô nhanh chóng bật cười:"Thích chứ.

Ai mà không thích những nơi vui vẻ thế này?"

"Vậy có muốn uống cùng tôi không?"

Cậu ta giơ ly rượu lên, ý muốn cụng ly với cô.Jimin cũng không từ chối, hai ly chạm vào nhau, vang lên một tiếng "keng" trong trẻo giữa không gian ồn ào.

Cô ngửa cổ uống một hơi, ánh mắt lấp lánh vì men rượu.Nhưng đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Jimin, kéo cô đứng dậy.Là Yoongi.Ánh đèn mờ ảo không che giấu được vẻ mặt lạnh băng của hắn.

Đôi mắt hắn tối lại, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền:"Bảo bối, về thôi!"

Jimin giật mình, hơi men trong người chưa kịp tan, nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc kia khiến cô tỉnh táo hẳn.Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt hoàn mỹ của Yoongi, nhưng lúc này lại phủ đầy sự lạnh lùng.Những người xung quanh cũng dần chú ý đến cảnh tượng này.

Soobin nhíu mày, đứng chắn trước mặt Jimin:"Min tổng, Jimin chỉ đang vui chơi với bạn bè, anh không cần nghiêm khắc như vậy chứ?"

Yoongi liếc nhìn Soobin một cái, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng giọng điệu lại lạnh đến thấu xương:"Tôi đang nói chuyện với vợ chưa cưới của mình.

Cậu có ý kiến?"

Soobin sững người, còn Jimin thì tròn mắt nhìn hắn.Vợ chưa cưới?

Hắn nói cái gì vậy?Xung quanh vang lên những tiếng xì xào.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Jimin rồi lại nhìn Yoongi.Soobin cũng chết lặng, nhất thời không nói được gì.Jimin ngẩng đầu lên nhìn Yoongi, tức đến mức suýt bóp nát ly rượu trong tay."

Ai là vợ chưa cưới của anh?

Đừng có tự nhận bừa!"

Yoongi vẫn bình tĩnh như cũ, cúi người nhìn cô, giọng điệu lười biếng nhưng nguy hiểm:"Ồ?

Chẳng phải em đã ký tên vào giấy kết hôn rồi sao?"

Jimin cứng họng.

Cô quên mất chuyện đó!Nhìn bộ dạng bối rối của cô, khóe môi Yoongi cong lên, giọng nói dịu dàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc:"Đừng chơi nữa, về thôi."

Hắn đưa tay ra, như thể chỉ cần cô đồng ý, hắn sẽ đưa cô rời khỏi đây ngay lập tức.Jimin siết chặt ly rượu, bướng bỉnh không nhúc nhích.Soobin thấy thế liền chen vào, giọng điệu có phần không khách sáo:"Jimin đã nói không muốn đi, Min tổng hình như hơi độc đoán quá rồi."

Xung quanh lại xôn xao lần nữa.Yoongi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn sắc bén rơi xuống người Soobin, nhưng không hề tức giận.Hắn dứt khoát kéo Jimin đứng dậy.

Cô hốt hoảng vùng vẫy nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào con mèo nhỏ bị túm gáy."

Yoongi!

Tôi vẫn chưa chơi xong mà!"

Yoongi cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp:"Vậy thì tôi chờ em ở nhà, chơi đủ rồi thì ngoan ngoãn về, đừng để tôi phải đích thân đến đón nữa."

Dứt lời, hắn buông tay ra.

Jimin không ngờ hắn lại dễ dàng thả cô như vậy, có chút ngạc nhiên.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô nghĩ mình đã được tự do, Yoongi lại ghé sát tai cô, cười khẽ:"Về trễ thì tự gánh hậu quả."

Jimin rùng mình.Cô nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành...Jimin nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng có một linh cảm chẳng lành.Cô lập tức đặt ly rượu xuống bàn, chạy theo hắn."

Yoongi!

Chờ đã!"

Hắn vẫn bước đi ung dung, như thể biết trước cô sẽ đuổi theo.Jimin vội vàng túm lấy tay hắn, thở hổn hển:"Tôi về là được chứ gì!"

Yoongi dừng bước, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia cười nhàn nhạt."

Ngoan lắm."

Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cô, sau đó nắm lấy cổ tay Jimin, kéo cô đi mà không cho cô cơ hội phản kháng.Soobin vẫn đứng đó, nhìn theo hai người rời đi, ánh mắt có chút khó hiểu.Jimin bị lôi ra khỏi quán bar, đến tận khi ngồi vào trong xe, cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần."

Yoongi, tôi chưa chơi đủ mà..."

Cô lầm bầm, giọng có chút ấm ức.Hắn liếc sang cô, chậm rãi nói:"Về nhà, tôi chơi với em!"

Jimin rụt cổ, cảm thấy không ổn.

Cô muốn chơi, nhưng không muốn chơi với hắn đâu!Vừa về đến nhà, Yoongi không cho Jimin cơ hội phản kháng, lập tức cúi xuống bế bổng cô lên."

Này!

Anh làm gì vậy?!"

Jimin giãy giụa, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, sải bước dài đi thẳng lên phòng."

Dạy dỗ em."

Hắn đáp gọn, giọng trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm.Cạch!Cánh cửa phòng bị đóng lại, Jimin vừa mới bị đặt xuống giường liền muốn bật dậy thì Yoongi đã nhanh hơn một bước, cúi người đè lên, giữ chặt lấy cổ tay cô."

Em to gan lắm, dám để tên đó xía vào chuyện của hai chúng ta?"

Hắn nhếch mép, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.Jimin rùng mình.

Cô chẳng cần hỏi cũng biết hắn đang nói đến Soobin."

Tôi đâu có bảo cậu ta làm vậy..."

Cô lúng túng biện minh.Yoongi cúi sát xuống, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt cô, giọng hắn khàn khàn nhưng lại mang theo chút tà mị:"Thế sao cậu ta lại cứ quấn lấy em?

Hửm?"

Jimin chớp mắt, lảng tránh ánh mắt hắn."

Ai mà biết..."

Yoongi hừ lạnh, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm.Yoongi áp sát lại gần hơn.

Hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt sâu thẳm của mình."

Em không biết?"

Hắn nhếch môi, giọng trầm thấp pha chút nguy hiểm."

Vậy em có biết tại sao tôi lại luôn dõi theo em hay không?"

Jimin sững người.

Cô chưa từng nghĩ về điều này.Hắn bá đạo như vậy, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, lúc nào cũng xen vào chuyện của cô, nhưng cô không nghĩ rằng..."

Tôi..."

Cô muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải đáp thế nào.Yoongi cười khẽ, nhưng nụ cười không mang chút ấm áp nào, trái lại còn khiến cô có cảm giác như bị hắn hoàn toàn nhìn thấu.Hắn kề sát tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng lại như một lời tuyên bố mạnh mẽ:"Vì tôi muốn bảo vệ em, bảo bối."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 19


Jimin còn chưa kịp tiêu hóa lời hắn nói thì bất ngờ, Yoongi cúi xuống, mạnh mẽ áp môi lên môi cô.Mắt Jimin trợn tròn, cô vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại bị hắn giữ chặt.

Hắn bá đạo mà ngang ngược, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn tránh.Nụ hôn của hắn không hề dịu dàng, mà là một sự chiếm đoạt rõ ràng.Cảm giác hít thở không thông khiến Jimin bắt đầu hoảng loạn, mãi một lúc sau, Yoongi mới buông cô ra.Jimin thở dốc, mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn:"Anh—"Nhưng Yoongi lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến lạ, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gò má nóng bừng của cô."

Đừng tiếp xúc với người khác giới trừ tôi."

Giọng hắn trầm thấp nhưng lại mang theo sự cưng chiều lẫn bá đạo."

Tôi ghen."

Jimin bối rối né tránh, mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì.

Tim cô đập loạn nhịp vì lời nói và hành động của hắn.Yoongi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng ấy thì khẽ cười, giọng trầm thấp đầy cưng chiều:"Hôm nay ngủ với tôi."

Jimin giật mình mở to mắt nhìn hắn:"Cái gì?"

Yoongi lười biếng, ánh mắt nhìn cô như cười như không:"Tôi muốn ôm em ngủ."

Jimin siết chặt bàn tay, chần chừ một lúc rồi nói:"Không... không được!"

Hắn cuối xuống, đôi mắt sâu thẩm nhìn Y."

Không được?"

Yoongi khẽ cười, cúi xuống sát hơn, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai cô:"Định ngủ riêng đến khi nào?"

Jimin mím môi, lườm hắn một cái:"Đến khi nào tôi muốn!"

Hắn bật cười, giọng điệu đầy sủng nịnh nhưng cũng không kém phần bá đạo:"Vậy tôi giúp em muốn luôn, được không?"

Nói rồi, hắn bất ngờ vùi mặt vào cổ cô, khiến Jimin giật mình cứng đờ, trái tim đập loạn nhịp.Jimin bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho hoảng hốt, cả người cứng đờ.

Cô giãy nhẹ, nhưng Yoongi vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn siết chặt eo cô hơn."

Min Yoongi!

Buông ra!"

Jimin nghiến răng, dùng hết sức đẩy hắn.Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp vang bên tai cô:"Bé cưng, em càng giãy, tôi càng không muốn buông."

Jimin tức đến mức muốn cắn hắn một cái.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Yoongi đã nhấc người lên, chống tay nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm."

Tôi thật sự ghen đấy.

Nhìn em vui vẻ với người khác, tôi không chịu được."

Jimin thoáng sững sờ.

Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ hắn bá đạo, lạnh lùng, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện hắn sẽ nói thẳng ra như vậy.Cô mím môi, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng nhỏ dần:"Tôi... tôi không có vui vẻ với ai hết..."

Yoongi bật cười, nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình."

Thế thì ngoan ngoãn ở cạnh tôi đi, đừng để tôi nổi giận, hiểu không?"

Jimin mím môi, lảng tránh ánh mắt hắn, giọng nhỏ dần:"Anh về phòng đi, tôi buồn ngủ rồi."

Yoongi không những không nhúc nhích, mà còn cúi xuống, kề sát mặt cô hơn, hơi thở nóng rực phả lên má cô."

Ngủ ở đây."

Hắn thấp giọng, ánh mắt chứa đựng ý cười nhưng cũng đầy bá đạo.Jimin trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không dám phản kháng mạnh, sợ càng chọc hắn thì hắn càng không chịu buông ra."

Min Yoongi, anh... anh đừng có quá đáng!"

Cô nghiến răng, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói chậm rãi, mang theo sự cưng chiều rõ rệt:"Em ngoan một chút, tôi không ăn em đâu."

Jimin cắn môi, cuối cùng bực bội xoay người sang hướng khác, kéo chăn trùm kín đầu, lười tranh cãi với hắn.Yoongi nhìn cô một lúc rồi khẽ cười, vươn tay kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp:"Ngủ ngon, bé cưng."

Jimin ở trong lòng hắn, ban đầu còn hơi căng thẳng nhưng dần dần lại cảm thấy rất ấm áp.

Mùi hương nhàn nhạt từ người hắn khiến cô có chút buồn ngủ, bàn tay to lớn đặt trên eo cô cũng không hề khiến cô khó chịu như cô tưởng.Không gian yên tĩnh, chỉ có ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt xuống, Jimin chợt nhận ra có gì đó bất thường—Nhịp tim của hắn.Cô hơi cứng người, lén lút lắng nghe.Tim Min Yoongi đang đập rất mạnh.Jimin không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.

Cô tưởng hắn lúc nào cũng điềm tĩnh, lạnh lùng, không có gì có thể khiến hắn dao động.

Nhưng nhịp tim này, rõ ràng là đang vì cô mà loạn nhịp.Cô khẽ cắn môi, không dám động đậy, sợ hắn phát hiện mình đang chú ý đến điều đó.

Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai:"Còn chưa ngủ?"

Jimin giật mình, vội nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.Yoongi khẽ cười, kéo cô sát vào ngực hơn, giọng nói dịu dàng đến lạ:"Ngủ đi, bảo bối."

Jimin nằm yên một lúc nhưng chẳng thể ngủ được.

Cô cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà hừ nhẹ một tiếng.Yoongi vốn đã nhắm mắt, nhưng vẫn nhận ra sự bất an của cô.

Hắn mở mắt, ngẩng đầu nhìn cô, giọng trầm ấm vang lên:"Sao thế?

Không ngủ được à?"

Jimin chu môi, hơi do dự, cuối cùng vẫn phụng phịu nói nhỏ:"Tôi... tôi đói bụng."

Yoongi ngẩn ra:"Lúc tối không ăn cơm à?"

Jimin lén nhìn hắn, rồi lại xoay mặt đi, lí nhí:"Tôi quên ăn..."

Yoongi trầm mặc vài giây, ánh mắt tối lại.

Hắn thở dài, xoa nhẹ đầu cô:"Vậy bây giờ muốn ăn gì?"

Jimin ngước lên nhìn hắn, giọng điệu có chút mong chờ:"Anh nấu cho tôi hả?"

Hắn lười biếng đáp:"Không thì ai nấu?"

Jimin bật cười khe khẽ, bấu nhẹ vào áo hắn:"Tôi muốn ăn mì."

Yoongi nhướn mày:"Ăn mì?

Khuya rồi, ăn cái khác đi."

Jimin lắc đầu, ánh mắt kiên định:"Không, chỉ muốn ăn mì thôi."

Yoongi bất lực bật dậy, khoác áo vào rồi kéo cô xuống giường:"Đi thôi."

Jimin ngẩn người:"Anh... anh bắt tôi nấu à?"

Hắn cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:"Tôi nấu, em ngồi nhìn."
 
Back
Top Bottom