Ánh lửa trại lập lòe giữa màn đêm, ánh sáng cam đỏ hắt lên từng gương mặt đang ngồi quây quần thành vòng tròn.
Tiếng củi nổ lách tách hòa cùng những tràng cười râm ran của đám bạn sau trò đùa vô hại của thằng Thanh Bình trong lớp, bỗng dưng có một giọng nói của bạn nữ hỏi lên câu hỏi quen thuộc mà hầu như tuổi học trò nào cũng phải được hỏi qua:"Lớp chưởng nè, ba năm rồi chứ ít gì, Nguyên Vũ có thích ai chưa vậy?"
Mọi ánh nhìn dồn về phía Nguyên Vũ, người vẫn đang trầm lặng ôm gối, ánh mắt như đang nghĩ ngợi ở nơi xa xôi nào đó.
Phía đối diện bên kia đống lửa, Minh Khôi cũng đang ngồi với bóng người gầy in đậm trên nền cát đêm, ánh lửa phản chiếu trong mắt cậu thành những đốm sáng li ti dõi theo Nguyên Vũ, chờ đợi một câu trả lời mà đó giờ bản thân cậu vẫn luôn thắc mắc.
Và Nguyên Vũ chậm rãi ngước lên.
Ánh mắt cậu băng qua làn khói mỏng, băng qua ánh lửa giữa hai người và dừng lại thật lâu ở đôi mắt chứa đầy tia sáng ấm áp mà cậu vẫn luôn cảm nhận được và yêu thích ấy, đang vô thức nhìn vào mình của Minh Khôi.Một giây.Hai giây.Ba giây.
Giọng Nguyên Vũ cất lời lên, không lớn nhưng vẫn đủ để cả lớp im lặng lắng nghe:"À... người đó... là một người xa tận chân trời, mà lại gần ngay trước mắt với mình vậy đó."
Rồi bầu không khí vẫn như thế, vẫn tiếng cười đùa ghẹo nhau về việc bày tỏ yêu đương, nhưng chỉ có hai người nào đó có mặt ở đây lại tự cảm thấy không gian bắt đầu chùng xuống và ngột ngạt hơn, chỉ còn sự lặng thinh của tiếng lửa cháy tí tách bên tai.
Sau câu trả lời mà Minh Khôi vẫn luôn chờ đợi, đêm nay đã được tỏ rồi, nhưng tại sao bây giờ lòng cậu lại nhói lên âm ỉ như thế này, và bối rối tự hỏi bản thân mình nên phản ứng thế nào mới phải trước sự thật này đây.
Còn Nguyên Vũ sau lời bày tỏ xong lại không còn ánh cười trong mắt, nhưng mà vẫn nhìn thẳng Minh Khôi như thể muốn nói thêm điều gì đó... nhưng rồi chỉ khẽ cúi đầu, ôm gối ngồi im lặng như ban đầu.
Đốm lửa hạ dần, chỉ còn vài nhánh củi đỏ rực âm ỉ cháy giữa không gian đêm se lạnh.
Lũ bạn bắt đầu đã rục rịch đi ngủ, nhưng Minh Khôi vẫn ngồi đó, ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi nơi Nguyên Vũ từng ngồi, nơi mà cậu ấy vừa nói ra từng lời khiến tim Minh Khôi nhói lên:"Người đó... xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Câu trả lời ấy, Nguyên Vũ lại không nói rõ là ai.
Nhưng chính vì vậy, nó càng khiến người ta dễ tự rút ra kết luận rằng thì ra trong lòng cậu ấy đã có ai đó trú ngụ rồi.
Và trái tim đã trót rung động từ lâu của Minh Khôi cũng tự buông xuôi theo.
Nguyễn Minh Khôi bước đi trong im lặng, rời khỏi khu trại, một mình lần theo con đường cát dẫn ra bờ biển.
Mặt biển như trải dài vô tận, ánh trăng rọi chiếu xuống từng con sóng đang đánh vào bờ rồi vỡ vụn như những điều cậu còn chưa kịp nói.
Minh Khôi ngồi xuống, chân vùi trong cát, mắt nhìn xa xăm vô định.
Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần mà cậu muốn hỏi Nguyên Vũ rằng: "Vũ đã từng bao giờ có cảm giác với Khôi khác đi một chút nào không?"
Nhưng mỗi lần chạm mắt cậu ấy, Minh Khôi lại không đủ dũng khí đó.
Và đêm nay, cậu nghĩ mình đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi."
Cậu ấy thích một người nào đó... không phải mình.
Và có lẽ, chưa từng là mình."
Gió đêm thật lạnh.
Nhưng trong lòng Minh Khôi còn lạnh hơn nữa.
Minh Khôi nhắm mắt lại, để gió thổi bay hết những mong chờ, những giấc mơ chưa từng dám thành hình.
Cậu biết, nếu tiếp tục giữ đoạn tình cảm này, cậu sẽ mãi không thoát ra được.
Thế nên, ngay giây phút đó, cậu đưa ra một quyết định mà có lẽ sau này nếu được quay trở lại thời gian, cậu sẽ tự đấm vào bản thân mình một cú thật đau.
Sáng hôm sau, khi tất cả còn ngủ say, Minh Khôi lặng lẽ dậy sớm và bước đi gặp huấn luyện viên của đội tuyển để được xin phép điền tên vào danh sách đăng ký thi đấu bơi lội sắp tới.
Không còn chần chừ.
Không còn do dự.
Minh Khôi gần như biến mất khỏi các buổi sinh hoạt chung của lớp.
Cậu chỉ xuất hiện trong giờ học, rồi lại rời đi nhanh chóng để luyện tập.
Những câu chuyện thường ngày, những lần ghé người sang bên cạnh chọc cười Nguyên Vũ, cũng dừng lại.
Không lý do.
Không lời giải thích.
Nguyên Vũ vẫn luôn để ý và dõi theo.
Cậu nhìn thấy Minh Khôi gầy đi, rám nắng hơn, và ánh mắt cũng lạnh hơn, sao mà.. xa lạ với cậu quá.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ biết rằng, kể từ sau đêm cắm trại, mọi thứ đã bắt đầu như vậy.
Nguyên Vũ tự hỏi: "Có phải... cậu ấy khó chịu vì câu nói từ đêm cắm trại đó?
Hay có phải... mình quá mơ hồ, tự ảo tưởng rồi không?"
Và cậu từng muốn bắt chuyện, nhưng mỗi lần định bước tới, lại thấy Minh Khôi lướt qua mình như.. một người dưng.
Đến lúc muốn hỏi thì đã muộn, vì Minh Khôi không để cậu lại gần nữa rồi. ...
Vì cùng thời điểm đó, Nguyễn Minh Khôi đạt huy chương vàng kỳ thi bơi lội Quốc gia và được tuyển thẳng vào Đại Học Thể Dục Thể Thao, Minh Khôi không cần phải đến trường nữa.
Kỳ thi đại học kết thúc trong một buổi trưa đầu hè.
Những ngày cuối cùng của năm học trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức Nguyên Vũ chẳng kịp nắm giữ.
Sân trường râm ran những lời chào tạm biệt, những cái ôm, những lần rụt rè xin chữ ký vào áo trắng, rồi lại ngại ngùng dặn dò với nhau rằng hãy giữ liên lạc nhé.
Đặng Nguyên Vũ đứng giữa đám đông ấy, lặng lẽ quan sát từng gương mặt thân quen của đám bạn, nhưng lại vắng bóng đi khuôn mặt của người mà mình nhớ nhung, mà mình mong chờ, mà xin cho mình được gặp cậu lần cuối thôi.. nhưng có lẽ sự chờ đợi ấy vẫn không được hồi đáp.
Đến ngày cuối cùng, ngày mà tất cả cùng dọn dẹp đồ đạc, trả sách thư viện, trả lại chìa khóa lớp học... là ngày Nguyên Vũ chọn ở lại một mình thêm một chút.
Nguyên Vũ đứng trước chiếc bàn học của mình nơi góc lớp, tay vuốt nhẹ mặt bàn như thể muốn chạm lại một lần cuối những kỷ niệm còn vương đây.
Trong ngăn bàn, cậu bắt đầu thu dọn những thứ mình để lại: vài cây bút cũ, mấy tờ giấy note công thức đã ngả màu, và... những mẩu note nho nhỏ cậu từng viết cho Minh Khôi nhưng chưa bao giờ dám đưa qua để cho Minh Khôi cùng đọc.
A! có một tờ ghi rõ ràng như này nè:"Nếu một ngày nào đó Minh Khôi có hỏi, mình sẽ nói... người mình thích chính là cậu."
Nguyên Vũ cầm tờ giấy đó thật lâu.
Cậu đọc lại thêm một lần, rồi mím môi cười chua chát.
Một nụ cười có như không, như đang trách bản thân và như một lời thừa nhận sự trễ nải cho những cảm xúc không bao giờ được nói ra... và Đặng Nguyên Vũ cũng chính thức khép lòng mình theo những tờ giấy note ấy đang nằm trong chiếc thùng rác nơi góc lớp.
———————————————————————Đôi trẻ bỏ lỡ nhau rồi.. liệu có kết cục nào tốt đẹp hơn đang chờ đợi đôi trẻ này không nhỉ?
Cảm ơn các bạn đã đọc và luôn dõi theo tác phẩm của mình, hi vọng các bạn sẽ góp ý cho mình cải thiện hơn nhé 💗 Đợi mình một xíu để mình cho đôi trẻ gặp lại nhau nhaaaa