Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
383,466
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPMYZgzVoK0cb4yAOWAuKmg0ZZJbiOYm8GVB_p76XlqdvaCBYjqCtqeqD2fpeY_RZrsfcD8GizhnqfGgLq4M415wCW6ERFB5XsO27PrPIf_wvTjr8tlSH8f6ZA59Q01B9BYI2zx-m_vyW4ZOqa5Q4QU=w215-h322-s-no-gm

Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ có sự tham gia của các cặp mẹ kế con chồng.
Tất cả các khách mời đều cố gắng thể hiện mặt hòa thuận và tích cực của mối quan hệ nhạy cảm này. Người nào người nấy đều cố gắng để chứng tỏ mình là những người rất mực hiền lương thục đức, khôn khéo mọi bề.
Nhưng cô con gái nhà tôi lại khác.
Con bé thường lén lút nhét gián vào giày tôi, sau khi gây chuyện còn cười một cách ngây thơ vô tội. Mới tí tuổi đầu nhưng nó đã rất biết cách chơi trò tâm lý với tôi.
Đối với cô nhóc này, tôi không nương tay chút nào mà trực tiếp bắt con gián ra rồi cho thẳng vào cổ áo con bé.
Khách mời nữ cùng tham gia chương trình là Ngu Thi chỉ trích tôi đối xử không tốt với con chồng, tôi lập tức nhét đứa trẻ vào lòng cô ta: "Nếu cô giỏi thì cô chăm nó đi."
Cuối cùng, màn đấu trí đấu dũng giữa tôi và con chồng giúp chúng tôi trở nên nổi tiếng trong giới giải trí. Trong khi đó, Ngu Thi lại vì lén lút bắt nạt con riêng của mình mà hình tượng hoàn toàn sụp đổ.​
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 1: Chương 1



1.

Chương trình vừa mới bắt đầu.

Cô con gái riêng nhỏ bé của tôi - Giang Niếp Niếp đã lon ton chạy tới, bưng một cốc nước lọc đến trước mặt tôi.

Con bé dùng giọng nói ngọt ngào bảo tôi uống nước đi.

Trên màn hình livestream, bình luận của khán giả liên tục hiện lên.

[Đáng yêu quá, muốn được ôm quá đi! Lâm Niệm đúng là may mắn thật đó, không chỉ cưới được ảnh đế mà còn có cô con gái riêng đáng yêu thế này.]

[Không cần đau đớn mang thai mà vẫn làm mẹ, cô bé lại còn ngoan ngoãn như thế, tôi muốn hoán đổi với Lâm Niệm quá!]

[Nghe lời thế này, tôi chính thức bị Niếp Niếp thu phục rồi!]

[Niếp Niếp, mẹ yêu con, chụt chụt!]

Những bình luận còn lại không cần nhìn cũng biết, tất cả đều đang khen ngợi Niếp Niếp ngoan ngoãn đáng yêu.

Tiện thể, không quên nói vài câu chê bai tôi.

Dù sao thì, ai bảo tôi may mắn cưới được nam thần trong lòng hàng vạn thiếu nữ – một ảnh đế đình đám chứ?

Kể cả đó không phải là đứa con chung của tôi với chồng nhưng cũng đủ khiến vô số fan cuồng ghen tị đến phát điên.

Tôi chỉ lướt qua vài dòng bình luận, sau đó quay lại nhìn cô con gái riêng nhỏ bé trông có vẻ rất ngoan ngoãn của mình – Giang Niếp Niếp.

Con bé hai tay bưng một cốc nước, đôi mắt to tròn đen láy đầy vẻ ngây thơ vô tội.

Nhìn dáng vẻ ấy, đáng yêu đến mức không thể tả.

"Mẹ, mẹ uống nước đi."

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại phát ra, khiến người ta chỉ muốn ôm chầm lấy con bé mà cưng nựng ngay lập tức.

Nếu là người khác, có lẽ đã sớm bế cô bé đáng yêu này vào lòng, rồi hôn chùn chụt vài cái cho thỏa lòng.

Nhưng tôi thì không.

Tôi thản nhiên đưa tay nhận lấy cốc nước, sau đó nâng cằm con bé lên, từng chút một đổ nước trong cốc vào miệng nó.

"Ngon không, bảo bối nhỏ của mẹ?"

Sau khi ép con bé uống hai ngụm, tôi mới đặt cốc nước xuống.

Tôi mỉm cười, nụ cười cũng vô tội chẳng kém, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Niếp Niếp bỗng nhăn nhó lại thành một cục, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bình luận trên màn hình lập tức bùng nổ.

[Ôi trời, Lâm Niệm đang làm cái gì vậy? Sao lại bạo lực với một đứa trẻ như thế!]

[Đã bảo rồi mà, mẹ kế làm sao bằng mẹ ruột được. Ngay cả trước mặt bao nhiêu máy quay mà cô ta còn dám bắt nạt Niếp Niếp.]

[Đồ phụ nữ xấu xa, dám ức h.i.ế.p con gái tôi!]

[Ảnh đế à, anh có biết không? Người phụ nữ xấu xa này đang bắt nạt con gái anh đấy!]

[...]

Tôi vẫn chọn cách phớt lờ những bình luận trên màn hình.

Nhìn vào chỉ thêm bực mình.

Nhưng cô bé Niếp Niếp, nhỏ tuổi mà lắm chiêu, đôi mắt đã ngấn đầy nước. Con bé liếc nhìn vị trí của máy quay, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, rồi đưa tay kéo kéo vạt áo tôi.

"Mẹ không thích Niếp Niếp sao?"

Câu hỏi vừa thốt ra, tôi có cảm giác mình sắp bị cư dân mạng treo lên tường thành mà "đánh hội đồng".

Mà còn là kiểu đánh không thương tiếc gì nữa cơ.

Tôi dứt khoát véo một cái lên má con bé, coi như trút giận trong lòng.

Dù Niếp Niếp là một tiểu ác ma, nhưng phải công nhận con bé rất xinh.

Tôi ghé sát lại gần con bé hơn, quyết định phối hợp diễn nốt màn kịch này: "Mẹ chỉ thích những đứa trẻ ngoan thôi."
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 2: Chương 2



2.

Chương trình thực tế về mẹ kế nuôi dạy con này, ban đầu tôi vốn không muốn tham gia.

Nhưng Niếp Niếp lại chạy đến làm nũng với ba nó, nói rằng quan hệ giữa con bé và tôi – người mẹ kế này – tốt đến mức nào, không muốn để người khác hiểu lầm tôi, nên muốn giúp tôi "rửa sạch tiếng oan".

Còn ông bố ngốc nghếch của nó, vốn là một người cuồng con gái, tất nhiên gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Thêm vào đó, chồng cô là một ảnh đế, muốn đưa vợ và con gái vào một chương trình thực tế thì dễ như trở bàn tay.

Trong mắt mọi người, Niếp Niếp lúc nào cũng là một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn.

Thực tế thì ở cái tuổi nhỏ xíu ấy, Niếp Niếp đã là một tiểu ma nữ chính hiệu rồi.

Từ ngày tôi và ba con bé đăng ký kết hôn, cô nhóc này đã không ngừng nghĩ ra đủ mọi cách để đối phó với tôi.

Ban đầu, tôi cũng muốn hòa thuận với con bé, dù gì thì một cô bé bị mẹ ruột bỏ rơi cũng thật đáng thương.

Nhưng không ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên sống chung, Niếp Niếp đã cố tình cắt nát quần áo của tôi, còn đổ cả đống muối vào đồ ăn của tôi.

Những trò tinh quái đủ loại như thế, từng chút từng chút, đã bào mòn hết sự kiên nhẫn của tôi dành cho tiểu ma nữ này.

Mục đích của con bé rất rõ ràng: muốn ép tôi rời khỏi ngôi nhà này.

Một đứa trẻ nhỏ xíu, nhưng trong lòng chỉ khao khát có lại mẹ ruột của mình, đến mức bây giờ cũng chẳng thèm che giấu nữa.

Con bé dốc hết tâm tư để đối phó với tôi, nên tôi cũng chẳng cần phải nương tay.

Dù trước mắt tôi đây chỉ là một cô bé vài tuổi, tôi cũng không ngại "đáp trả".

Vậy nên, ngay từ khi chương trình bắt đầu, cốc nước mà con bé tự tay đưa cho tôi, một mặt là để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp với tôi – người mẹ kế, mặt khác lại là cái bẫy mà con bé cố tình giăng ra.

Mục tiêu của con bé là khiến tôi uống cốc nước đó, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử, tốt nhất là phun ra tại chỗ.

Dựa theo những gì tôi hiểu về tiểu ma nữ này, có khả năng rất cao cốc nước ấy đã bị bỏ thêm cả đống muối.

Đến lúc đó, chỉ cần con bé đỏ hoe đôi mắt, rưng rưng khóc trước ống kính, chắc chắn tôi sẽ bị cư dân mạng mắng chửi không thương tiếc.

Dù sao cũng là con gái của ảnh đế, một vài gen tốt vẫn còn hiện diện.

Đã như vậy, tôi dứt khoát đưa cốc nước đã bị bỏ muối cho chính con bé uống.

Dù sao tôi cũng lần đầu làm mẹ, chẳng việc gì phải nuông chiều con bé cả.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 3: Chương 3



3.

Đến tối, chương trình yêu cầu mỗi nhóm tự giải quyết bữa tối.

Tôi vốn định làm qua loa vài món đơn giản, nhưng Niếp Niếp nhanh chóng chạy đến, nắm lấy tay tôi, nói muốn ăn cơm trộn hải sản.

"Mẹ ơi, Niếp Niếp muốn ăn cơm trộn hải sản, mẹ sẽ làm cho con đúng không?"

Những khách mời khác trong chương trình, đối mặt với yêu cầu của con riêng hoặc con kế, hầu như đều đáp ứng mọi thứ.

Dù là mẹ kế hay con riêng, họ cũng thể hiện mối quan hệ hòa thuận, không chút do dự trước những mong muốn như vậy.

Nhưng tiểu ma nữ nhà tôi thì khác, rõ ràng là đang cố tình gây chuyện.

Bởi vì tôi bị dị ứng nặng với hải sản, chỉ cần chạm tay vào thôi cũng sẽ khiến da nổi đầy những vết đỏ nhỏ.

Vậy nên tôi không chút ngần ngại mà từ chối ngay lập tức: "Niếp Niếp dạo này cơ thể nóng trong, không thể ăn hải sản được đâu."

Quả nhiên, đôi mắt con bé lập tức đỏ hoe, vẻ mặt đầy ấm ức như thể vừa bị tôi làm tổn thương sâu sắc vậy.

Ngu Thi nhân cơ hội bế cậu con trai riêng của mình bước đến, bắt đầu chỉ trích tôi: "Trẻ con chẳng qua chỉ muốn ăn cơm trộn hải sản, sao cô lại nhẫn tâm từ chối được chứ?"

Không từ chối, rồi cứ thế trơ mắt nhìn mình vào phòng cấp cứu sao?

Là tôi ngốc hay cô ta ngốc đây?

Huống hồ, tiểu ma nữ này ngay từ đầu đã biết chắc tôi sẽ từ chối yêu cầu của con bé.

Dù gì đi nữa, tôi cũng không thể nào lấy sức khỏe của mình ra để cùng con bé diễn trò.

Chỉ cần tôi từ chối, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng chửi rủa.

Đến lúc đó, trong suy nghĩ đơn giản nhưng đầy toan tính của con bé, người ba thân yêu của nó khi xem chương trình phát sóng sẽ nghĩ rằng tôi – mẹ kế – không tốt với con, từ đó dẫn đến ly hôn, rồi anh sẽ đón mẹ ruột của con bé quay về. Đây mới chính là kết quả mà Niếp Niếp mong muốn.

Nhỏ tuổi nhưng tâm tư thật không hề ít.

Không ngoài dự đoán, sau này lớn lên chắc chắn cũng là người có khả năng đoạt giải thưởng lớn.

Vậy nên, cho dù tôi có giải thích thế nào, cư dân mạng cũng sẽ cho rằng tôi đang viện cớ.

Vốn dĩ việc mẹ kế đưa con riêng tham gia chương trình thực tế đã là một đề tài nhạy cảm.

Trong mối quan hệ giữa mẹ kế và con riêng, chỉ cần một chút sơ suất cũng sẽ bị chỉ trích.

Vì thế, các khách mời khác trong chương trình đều cố gắng đối xử tốt với con cái của mình, gần như là đáp ứng mọi yêu cầu.

Chỉ có như vậy mới giữ được hình tượng tốt đẹp.

Nhưng tôi vốn dĩ chỉ là một người ở rìa của giới giải trí, hứng thú thì đi quay phim, không thì đi du lịch.

Miễn là bản thân sống thoải mái là được.

Vì ba của Niếp Niếp, tôi mới chấp nhận "liều mạng" tham gia chương trình này.

Còn những thứ khác, tôi chẳng quan tâm.

"Nhẫn tâm gì chứ? Không ăn được thì là không ăn được, nuông chiều trẻ con quá mức, chẳng lẽ đó mới là điều tốt sao?"

Tôi không chút khách khí đáp trả lại ngay lập tức.

Ngu Thi là người mà tôi cũng quen biết, có thể nói là khá thân thuộc.

Bạn học thời đại học.

Ban đầu, tôi cũng từng nghĩ sẽ hòa thuận mà đối xử tốt với cô ta.

Nhưng dần dần phát hiện ra, cô ta thực chất là một "trà xanh" chính hiệu, lại còn có thói quen đạp người khác xuống để tôn mình lên.

Hồi đại học, tôi suýt chút nữa đã rơi vào bẫy của cô ta.

Nhưng chị đây đâu phải dạng vừa.

Cả hai đấu đá nhau suốt bốn năm trời.

Cuối cùng, tôi vẫn không hề hấn gì.

Tóm lại, cô ta không phải người tốt đẹp gì.

Sau khi im hơi lặng tiếng trong giới giải trí vài năm, cô ta bỗng dưng nổi lên như diều gặp gió.

Hóa ra là đã kết hôn với một đạo diễn, dựa vào các mối quan hệ trong tay ông ta để giành được không ít tài nguyên. Lần này dẫn con riêng tham gia chương trình, cũng chỉ để tích lũy thiện cảm từ công chúng.

Dù bề ngoài trông có vẻ hòa thuận với đứa con riêng, nhưng thực chất cô ta cực kỳ ghét đứa trẻ đó, chỉ mong sớm sinh được một đứa con của riêng mình.

Thậm chí đến cả tham gia chương trình, cô ta cũng không quên mang theo vài gói thuốc đông y, chỉ để điều dưỡng cơ thể, chuẩn bị cho việc sinh con.

Bề ngoài thì một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.

Giờ đây, cô ta lại muốn dẫm lên tôi để làm nổi bật hình tượng "mẹ kế mẫu mực" của mình, từ đó hút thêm một lượt fan trung lập.

Ngu Thi như thể bị tôi mắng đến mức tủi thân, mắt cô ta và Niếp Niếp cùng đỏ hoe. Sau đó, cô ta trực tiếp nắm lấy tay Niếp Niếp, nói: "Mẹ con không làm cho con, vậy để dì làm cho con!"

Cô ta dứt khoát nắm tay cả hai đứa trẻ, hoàn toàn phớt lờ tôi, rồi quay người rời đi.

Trên màn hình bình luận, cư dân mạng lại bắt đầu chửi rủa tôi.

[Biết ngay mà, mẹ kế này chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ biết bắt nạt Niếp Niếp nhà tôi.]

[Thật sự quá đáng ghét!]

[Loại phụ nữ này đáng ra nên cuốn xéo khỏi giới giải trí, đừng có lợi dụng trẻ con để hút máu.]

[Đã không muốn làm mẹ kế thì sao còn bám lấy Ảnh đế làm gì?]

[Niếp Niếp nhà tôi thật đáng thương, tôi cũng muốn trở thành fan của Ngu Thi rồi, cô ấy và con riêng của mình hòa thuận thật đấy!]

[...]

Tất nhiên, trong lúc đó cũng có không ít người khen ngợi Ngu Thi, nói rằng cô ta làm mẹ kế thật sự quá xuất sắc.

Còn tôi thì bị đem ra làm vật so sánh đối lập hoàn toàn.

Thôi được rồi.

Có người sẵn lòng thay tôi chăm sóc tiểu ma nữ này, tôi thực sự cầu còn chẳng được.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 4: Chương 4



4.

Nhìn Niếp Niếp bị Ngu Thi dắt đi, tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tùy ý xào hai món đơn giản, tôi tự bê vào phòng ăn một mình.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng bị gõ.

Đội chương trình thông báo rằng chúng tôi cần dẫn bọn trẻ ra đồng hái cam, xem như một cách để tương tác với các bé.

Niếp Niếp sau khi ăn uống no nê trở về, tránh xa ống kính máy quay, liếc tôi một cái đầy khiêu khích.

Đứa trẻ này từ đầu đã coi tôi là kẻ thù.

Nó luôn nghĩ rằng vì sự tồn tại của tôi mà mẹ ruột nó mới rời đi.

Thế nên mặt mày không ra mặt mày, mũi cũng chẳng ra mũi.

Còn nhỏ tuổi mà trong bụng đã đầy mưu mẹo vòng vo.

Chắc chắn là di truyền từ mẹ nó rồi.

Nếu không phải đã hứa với bố con bé, tôi thật sự muốn túm tai nó mà nói rõ mẹ nó là hạng người thế nào.

Kết quả bây giờ hay ho chưa, mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu tôi.

**

Cùng chương trình đến cánh đồng, trước mắt là một khu rừng cam bạt ngàn.

Để tăng cường mối quan hệ với bọn trẻ, chúng tôi cần cùng các bé hái cam.

Trong lúc đó, có thể tự ăn vài quả.

Niếp Niếp lại muốn gây chuyện, nhìn đông nhìn tây chọn mãi, cuối cùng lén lút tránh xa ống kính, hái xuống một quả cam còn xanh lè.

Nhanh chóng bóc vỏ.

Sau đó giơ quả cam tròn trịa ấy đưa cho tôi: "Mẹ ăn cam đi, đây là Niếp Niếp đặc biệt bóc cho mẹ đấy!"

Trên màn hình bình luận, cư dân mạng lại bắt đầu khen ngợi con bé ngoan ngoãn, đồng thời mắng tôi lạnh lùng vô cảm.

[Niếp Niếp thật sự hiểu chuyện quá!]

[Đúng vậy, một đứa trẻ ngoan thế này, trái tim Lâm Niệm chắc làm bằng đá mất rồi!]

[Ước gì có thể làm mẹ mà không cần đau đẻ, có một đứa bé xinh xắn thế này.]

[Sao cô ta không ăn?]

[Đúng là mẹ kế, chẳng tốt với trẻ con chút nào!]

[Tôi phải vào phần bình luận trên Weibo của Ảnh đế để tố cáo tội ác của Lâm Niệm!]

[Em cũng muốn đi!]

[Người trên, tôi đi cùng em.]

[...]

Mục đích của tiểu ma nữ lại một lần nữa đạt được.

Còn quả cam này, tôi tất nhiên không thể nào ăn được.

Trong đầu tiểu ma nữ kia đang nghĩ gì, tôi rõ như lòng bàn tay.

Tôi dám chắc, quả cam này chắc chắn chua đến mức không chịu nổi.

Con bé chỉ muốn nhìn tôi bẽ mặt.

Dù tôi từ chối hay thực sự ăn nó, kết quả cũng chỉ có hai cái, hoặc bị mắng, hoặc bị chế giễu.

Tôi nhận lấy quả cam, định làm giống như với cốc nước khi nãy, trực tiếp nhét quả cam vào miệng nó.

Trẻ con nghịch ngợm không nghe lời thì phải làm sao?

Thì cứ "phản đòn" lại thôi.

Nó bắt tôi uống nước pha muối, tôi liền ép nó uống.

Nó muốn tôi ăn cam chua, vậy thì miễn cưỡng để nó tự ăn.

Chỉ là, còn chưa kịp làm gì, Ngu Thi đã dắt theo cậu con trai riêng nhỏ của cô ta bước tới.

Con trai riêng của cô ta tên là Trần Tiểu Vũ, một đứa bé mũm mĩm, nhìn như bức tranh em bé phúc lộc treo ngày Tết, trông cực kỳ đáng yêu.

Trong tay cậu nhóc còn cầm hai quả cam nặng trĩu.

Nhìn qua đã thấy ngọt lịm.

Không giống con nhóc nghịch ngợm nhà tôi, suốt ngày nghĩ cách để chỉnh tôi.

"Niếp Niếp tự tay bóc cam cho cô, cô không cảm động chút nào sao? Cô thật chẳng dịu dàng với trẻ con gì cả."

Ngu Thi quả nhiên không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để dìm tôi xuống.

Nhìn cái kiểu "trà xanh" này của cô ta, tôi phải cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong lòng.

Dứt khoát nhét quả cam vào tay Ngu Thi: "Cô tốt với Niếp Niếp như vậy, thì quả cam này để cô ăn đi."

Tôi nói câu đó với vẻ mặt chân thành hết mức.

Còn tiểu ma nữ thì biết rõ tôi sẽ không ăn quả cam này, cũng hiểu rằng mục đích của mình đã đạt được.

Nhìn thấy có người ra mặt "đỡ đạn", con bé lại càng vui vẻ, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

Thậm chí còn đút tay vào túi, đứng đó với dáng vẻ thích thú xem kịch vui.

Tiểu ma nữ quả nhiên là tiểu ma nữ, đúng là quá quỷ quyệt.

Ngu Thi cầm quả cam trong tay mà không hề động đậy.

Tôi lập tức tranh thủ cơ hội, nói thêm một câu: "Sao thế? Đây là tấm lòng của Niếp Niếp, cô định từ chối à?"

Không phải cô muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi sao?

Tiếc là, tôi chẳng có chút đạo đức nào cả.

Để giữ vững hình tượng "hiểu chuyện, dịu dàng" của mình, Ngu Thi lập tức bẻ nửa quả cam rồi nhét vào miệng.

"Cam Niếp Niếp hái, thật... ngọt."

Khi nói đến chữ cuối cùng, sắc mặt Ngu Thi vặn vẹo đến cực điểm, chua đến mức suýt nữa thì phun ra ngay tại chỗ.

Tôi quay đầu nhìn Niếp Niếp, con bé đang cố gắng nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng.

"Con không ngoan đâu nhé."

Nhưng con bé lại vẫy tay ra hiệu cho tôi cúi xuống, rồi giương lên gương mặt ngây thơ vô tội, ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Mẹ, con nhất định sẽ thắng."

Thắng?

Làm xấu mặt tôi, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà?

Con nhóc này tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư thì không hề ít.

Được thôi... cứ chờ mà xem.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 5: Chương 5



5.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi còn đang nằm trên giường ngủ, thì cửa đã bị ai đó gõ liên hồi.

Nếu chuyện này xảy ra ở nhà tôi, chắc chắn tôi đã ném luôn một cái gối ra ngoài rồi.

Tính khí khi vừa thức dậy của tôi thực sự rất khó chịu.

Nhưng chẳng còn cách nào khác.

Lần này đang ghi hình chương trình, tôi chỉ còn cách bất đắc dĩ ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề.

Khoảnh khắc mở cửa ra, trước mắt tôi là Ngu Thi đang cầm hai đ ĩa bữa sáng trên tay. Cách bày biện phải nói là tinh tế vô cùng.

Phía sau cô ta là anh quay phim, anh ấy cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, trông như vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Lâm Niệm, trước đây cô đã thích ngủ nướng rồi. Nên tôi biết chắc chắn cô sẽ không dậy sớm để làm bữa sáng cho con. Vì vậy, tôi đặc biệt làm thêm hai phần, mang đến cho cô và Niếp Niếp."

Nghe thử xem câu này.

Bề ngoài thì như đang thể hiện sự dịu dàng, đảm đang của mình.

Nhưng thực chất lại ngấm ngầm mỉa mai tôi ngày nào cũng ngủ nướng, không chịu làm bữa sáng cho con.

Có bao giờ cô nghĩ đến khả năng này không?

Rằng đứa trẻ này cũng giống tôi, thích ngủ nướng và chẳng mấy hứng thú với bữa sáng?

Hơn nữa, giờ này thực sự quá sớm.

Rất sớm.

Đến mức ngay cả buổi livestream cũng chỉ có vài dòng bình luận lác đác, mà những dòng đó đều đang chửi tôi vì không làm bữa sáng cho con.

Niếp Niếp cũng bị đánh thức.

Rõ ràng có thể thấy con bé rất khó chịu khi bị làm phiền lúc đang ngủ.

Nhưng đột nhiên, nó nhìn tôi và Ngu Thi đang đứng ở cửa.

Đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, ý đồ tinh quái trong đầu xem ra lại vừa bùng nổ.

"Dì Ngu Thi thật tốt!"

"Không giống mẹ cháu, mẹ cháu thích ngủ lắm. Cháu phải ngoan ngoãn, đói một chút cũng không sao."

Niếp Niếp từ trước đến nay luôn miệng ngọt ngào, lại thêm Ngu Thi muốn kéo tôi xuống nên cố tình quên đi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Dù sao thì cô ta vẫn có thể nở một nụ cười hiền từ với Niếp Niếp.

"Niếp Niếp của chúng ta thật ngoan, nhưng mẹ con chắc chắn cũng có nhiều việc phải bận rộn mà."

Hai người họ phối hợp ăn ý, kẻ tung người hứng.

Cuối cùng, lời qua tiếng lại cũng biến tôi thành một bà mẹ kế độc ác, chẳng khác gì mụ phù thủy trong truyện Bạch Tuyết.

Tôi lười để ý đến màn diễn của họ, trực tiếp đẩy cửa ra: "Vậy thì cảm ơn Ngu Thi nhé."

Tôi chẳng định đôi co làm gì.

Hơn nữa, có người sáng sớm mang bữa sáng đến cho tôi, chẳng cần tôi phải tự dậy nấu, cảm giác này cũng không tệ chút nào.

Thế nên, bữa sáng tôi ăn ngon lành đến mức không thể nào ngon hơn.

Nhìn sắc mặt Ngu Thi ngày càng đen lại, còn Niếp Niếp thì bực bội nhét đầy bánh bao vào miệng, tôi ăn lại càng thấy ngon.

Bình luận trên livestream cũng bắt đầu nhiều lên.

[Ở nhà mà Lâm Niệm cũng không làm bữa sáng cho con sao? Thật sự quá vô trách nhiệm!]

— Tôi cười thầm, bố của đứa trẻ sở hữu cả một gia sản lớn như vậy, còn cần tôi tự tay làm bữa sáng sao? Thuê mười người giúp việc cũng thừa sức, được chưa?

[Vẫn là Ngu Thi tốt, biết Lâm Niệm không đảm đang, liền vội vàng mang bữa sáng đến cho bảo bối Niếp Niếp của chúng ta.]

— Đúng là ngon thật, tôi ăn cũng rất vui vẻ.

[Tại sao tôi lại cảm thấy Ngu Thi có chút “trà xanh” nhỉ?]

— Bạn khán giả này, bạn là người duy nhất có mắt sáng đấy!

Tôi thầm nghĩ trong lòng, hoàn toàn phớt lờ những bình luận chỉ trích mình, thậm chí còn có cảm giác như đang tìm niềm vui trong nghịch cảnh.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 6: Chương 6



6.

Đạo diễn chương trình lại muốn gây chuyện.

Cũng giống như mấy chương trình về tình mẹ con thông thường, họ nhất định phải làm một phần "trải nghiệm đổi mẹ".

Thật sự muốn bật cười.

Vốn dĩ vì tôi là mẹ kế nên mối quan hệ đã không mấy tốt đẹp, giờ lại còn bắt đổi qua đổi lại.

Chẳng lẽ tôi sẽ đối xử tệ với con của người khác sao?

Nực cười.

Tôi cũng chỉ là một cô gái hai mươi lăm tuổi, vẫn còn là "đứa trẻ lớn" thôi mà.

Nhưng yêu cầu của chương trình thì vẫn phải hoàn thành.

Ngu Thi nhanh nhẹn đến mức đáng kinh ngạc, lập tức đề nghị đổi với tôi.

Không có lý do gì khác.

Dù sao thì ba của Niếp Niếp chính là Ảnh đế Giang Diễn, luôn luôn có độ hot. Con gái của anh chắc chắn cũng thu hút không ít sự chú ý từ người hâm mộ. Chỉ cần ở cạnh Niếp Niếp, máy quay sẽ không thể thiếu được.

Hơn nữa, chỉ cần đối xử tốt với Niếp Niếp...

Thậm chí còn có thể nhận được sự công nhận từ fan của bố đứa trẻ, khiến fan của Ảnh đế mê mẩn cô ta, phát cuồng vì cô ta.

"Niếp Niếp à, con có muốn ở cùng một đội với dì không?" Ngu Thi cúi xuống gần cô bé.

Cô ta cố gắng dùng tình mẫu tử để cảm hóa Niếp Niếp.

Tôi đứng bên cạnh, cố nhịn cười đến mức suýt bật ra tiếng. Cô nhóc này rõ ràng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép.

"Tất nhiên là được ạ!" Niếp Niếp nói xong còn liếc nhìn tôi một cái: "Nhưng mà, con sẽ nhớ mẹ lắm đó nha."

Tôi nhướng mày lên.

Đột nhiên cảm thấy hứng thú diễn xuất trỗi dậy.

Tôi lập tức ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt bầu bĩnh, mềm mại của Niếp Niếp lên, diễn một màn tình cảm mẹ con sâu sắc.

"Mẹ cũng sẽ nhớ Niếp Niếp lắm đó nha."

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chán ghét của cô nhóc, tôi lại cố ý trước ống kính hôn nhẹ lên má cô bé một cái.

Chậc, trẻ con đúng là vừa mềm mại vừa thơm phức.

7.

Nhiệm vụ bắt đầu.

Tôi dẫn theo Trần Tiểu Vũ ra đồng, tham gia nhiệm vụ hái trái cây nhàm chán như mọi khi. Trong lúc làm nhiệm vụ, chúng tôi chơi vài trò chơi nhỏ. Đến khi xong việc, quần áo trên người cậu nhóc đã bị bẩn, dính đầy những thứ nhớp nháp, mặt mũi cũng lem luốc toàn bùn đất.

Thế là tôi dắt cậu nhóc về phòng tạm thời của mình, định lau rửa sạch sẽ cho cậu.

Trẻ con còn nhỏ, hơn nữa tôi cũng chỉ định cởi áo trên của cậu nhóc để lau qua một chút.

Ừm... như vậy chắc sẽ không bị dân mạng "ném đá" đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, tôi liền lén liếc qua phần bình luận trực tiếp.

[Ôi trời, Lâm Niệm đói khát đến mức này sao? Lại còn ra tay với một cậu bé!]

— Tôi thề, phải trồng bao nhiêu cái cây trong đầu thì mới nghĩ ra được mấy lời này chứ?

[Sao tôi cảm giác Lâm Niệm đối xử với Trần Tiểu Vũ còn tốt hơn với Niếp Niếp?]

— Thật là nói thừa. Một đứa thì suốt ngày chỉ muốn gây chuyện với tôi, một đứa tuy hơi nhút nhát nhưng lại cực kỳ ngoan ngoãn. Là người ai chẳng biết chọn thế nào?

...

Tôi lười đọc tiếp phần bình luận.

Khi tôi vừa định cởi áo của cậu nhóc thì Trần Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

"Dì làm con đau à?"

Tôi vội ngồi xuống, kiểm tra xem có phải mình vô tình làm cậu bị trầy xước gì không.

Mặc dù tôi đã cắt hết móng tay, nhưng để phòng ngừa bất trắc, tôi vẫn cẩn thận kiểm tra. Da trẻ con mềm mại như vậy, nhất định phải chú ý một chút.

Trần Tiểu Vũ lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không cho tôi cởi áo của cậu bé. Tôi không hiểu vì sao, nhưng dù sao sức của cậu nhóc cũng không bằng tôi. Khi tôi vừa nhấc một góc áo lên, liền phát hiện trên eo cậu có mấy đốm nhỏ.

Ừm...

Không biết phải diễn tả thế nào, nhưng trông giống như bị kim đ.â.m vậy.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nhưng nghĩ xấu về người khác với ác ý cũng không phải điều tốt.

Vì vậy, tôi ra hiệu cho máy quay tạm thời chuyển góc, sau đó tắt âm thanh của máy ghi âm cá nhân.

Rồi tôi mới nhẹ nhàng hỏi cậu bé: "Tiểu Vũ, mấy đốm nhỏ trên người con là sao vậy?"

Nghe tôi hỏi, cậu bé suýt nữa bật khóc.

Mím môi, trông đầy vẻ tủi thân.

Nhưng bất kể tôi dỗ dành thế nào, cậu cũng không chịu nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ liên tục khóc nức nở.

Khóc đến mức mắt đỏ hoe cả lên.

Vậy nên khi máy quay quay lại, phần bình luận trực tiếp lại tiếp tục chửi tôi.

Ừm... làm một cậu bé khóc.

Một câu nói dễ gây hiểu lầm như vậy.

Tôi thật sự cạn lời luôn.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 7: Chương 7



8.

Nếu cậu nhóc đã không muốn nói, tôi cũng không thể ép buộc. Lỡ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi lại trở thành người không ra gì.

Vì vậy, tôi chỉ đơn giản lau người qua cho cậu bé một chút.

Nhìn Tiểu Vũ im lặng không nói gì, tôi suy nghĩ một lát rồi đi đến tủ lấy ra một túi kẹo.

Lần này trước khi ra khỏi nhà, tôi đã cố ý mang thêm vài viên kẹo sữa.

Ừm... không phải để dành cho con bé tiểu ma nữ nhà tôi đâu.

Tôi mở miệng Tiểu Vũ ra, nhìn qua hàm răng của cậu.

Răng miệng khá tốt, chắc là có thể ăn được hai viên kẹo.

Tôi vừa nhét kẹo vào tay cậu nhóc thì Niếp Niếp đã quay về.

Nhìn thấy kẹo sữa yêu thích nhất của mình bị tôi đưa cho người khác, con bé lập tức mím môi, mắt đỏ hoe, khóc nức nở đầy tủi thân: "Mẹ không thích con nữa đúng không? Nên mới không cho con ăn kẹo, lại còn đem kẹo của con cho người khác, hu hu hu..."

Thật sự... tôi chỉ muốn bịt miệng con bé lại ngay lập tức.

Ánh mắt của Ngu Thi đầy hứng thú, cô ta còn thêm vào một câu: "Tiểu Vũ không ăn kẹo nhiều đâu, Niếp Niếp ngoan như vậy, mẹ con chắc chắn sẽ cho con ăn mà."

Lần này tôi thật sự không nhịn được, liền đảo mắt một cái.

Ngay lập tức bước đến trước mặt Niếp Niếp: "Con có biết mình có thể ăn được bao nhiêu kẹo không hả?"

"Nhìn hàm răng của con đi, nếu còn ăn kẹo nữa, chẳng mấy chốc sẽ thành răng của em bé mất thôi."

"Đến lúc đó mẹ sẽ cho con ăn cháo trắng mỗi ngày, con có chịu không?"

Bố của con bé thì vô tâm vô tính, còn bảo mẫu thuê về cũng chẳng mấy để ý.

Đến khi tôi phát hiện ra, răng của Niếp Niếp gần như chẳng còn cái nào tốt cả.

Một ngày một viên kẹo đã là giới hạn rồi.

Huống hồ…

"Niếp Niếp, kẹo này là mẹ mua đấy. Lúc nào nó trở thành của con vậy?"

Niếp Niếp nhìn tôi một cái, rồi lập tức òa khóc nức nở.

9.

Tiếp theo là trò chơi đoán sở thích.

Tôi dắt tay Niếp Niếp, đi đến địa điểm tập trung làm nhiệm vụ.

Cô nhóc tiểu ma nữ này vẫn còn giận dỗi tôi vì chuyện ăn kẹo, thậm chí chẳng buồn làm mấy trò châm chọc mỉa mai thường lệ trong chương trình, chỉ cúi đầu không thèm nhìn tôi, bày ra dáng vẻ đang giận hờn.

Như thế cũng tốt, ít nhất tôi không phải liên tục đề phòng con bé như phòng trộm suốt cả ngày.

Nhưng thật sự là đau đầu.

Tổ đạo diễn yêu cầu chúng tôi – những bà mẹ kế – cùng với bọn trẻ phải đoán sở thích của đối phương.

Nếu đoán sai, người kia sẽ phải chịu phạt.

Ừm... tổ chương trình chắc chắn là đang muốn gây chuyện đây mà?

Trên chiếc bàn dài, bày đầy những ly nước ép mướp đắng.

Chỉ cần đoán sai một lần là phải uống một ly.

Khi đạo diễn vừa công bố xong luật chơi, tôi có thể rõ ràng thấy ánh mắt của tiểu ma nữ sáng rực lên.

Dù gì, đây cũng là cơ hội ngàn năm có một để danh chính ngôn thuận mà "chơi" tôi.

Nhóm đầu tiên tham gia là Ngu Thi và con của cô ta.

Sau một lượt chơi, tôi có thể nhận ra rất rõ rằng cô ta không thực sự hiểu con mình cho lắm.

Vậy nên những câu trả lời của cô ta gần như chỉ là đoán mò, tỷ lệ đúng sai chỉ khoảng một nửa, hoàn toàn không giống hình tượng mà cô ta xây dựng.

Tôi lại liếc nhìn biểu cảm của Trần Tiểu Vũ.

Cơ thể mũm mĩm nhỏ bé run lên không ngừng, dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Nhưng lại cố gắng hết sức để kìm nén.

Rất nhanh đã đến lượt nhóm của chúng tôi.

Niếp Niếp chơi trò chơi mà phấn khích vô cùng.

Bất kể là câu hỏi gì, dù chỉ là câu hỏi hai lựa chọn, con bé cũng cố tình chọn sai, sau đó cười tít mắt nhìn tôi uống nước ép mướp đắng.

Tôi cũng chẳng chiều theo ý con bé.

Con bé sai một câu, tôi cũng sai một câu.

Cùng lắm thì cả hai cùng uống.

Bình luận trên màn hình bắt đầu "bùng nổ".

[Thế nào mà cảm giác Ngu Thi không hiểu con mình như cô ấy thể hiện nhỉ?]

[Tôi cũng thấy vậy, dù cô ấy cố gắng tỏ ra mình là một người mẹ kế rất tốt, nhưng tôi cứ cảm thấy Tiểu Vũ sợ cô ấy.]

[Đúng đúng, chẳng lẽ là kiểu trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo?]

— Chậc chậc, đúng là có người nhìn thấu rồi.

Sau đó, bình luận gần như chỉ tập trung vào tôi và Niếp Niếp.

[Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay Lâm Niệm sẽ nhân cơ hội này bắt nạt Niếp Niếp của tôi!]

— Của bạn á? Mau đến mà đón về đi, tôi không tiễn.

[Nói sao nhỉ, tôi cứ cảm thấy hai người này như đang đấu nhau ấy?]

[Tôi cũng có cảm giác đó.]

[Nếu thực sự không hiểu sở thích của con, thì ít nhất cũng phải đoán đúng vài câu chứ? Nhưng hai mươi câu hỏi, lại còn là dạng hai lựa chọn, vậy mà Lâm Niệm không đúng được câu nào!]

[Giống như học sinh kém làm bài thi, dù có viết bừa ABCD thì cũng không thể nào điểm không được, đúng không?]

[Niếp Niếp cũng vậy, làm sao có thể không đoán đúng nổi một câu?]

[Rốt cuộc hai mẹ con này đang làm trò gì vậy?]

— Làm trò gì à?

— Thì đấu nhau thôi.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 8: Chương 8



10.

Do nhóm của chúng tôi đứng cuối bảng điểm, nên còn phải chịu một hình phạt cuối cùng.

Đó là dẫn theo bọn trẻ ra ruộng đào khoai tây.

Niếp Niếp vừa biết chuyện này, hối hận không để đâu cho hết.

"Trẻ con thì phải làm việc nhiều vào, ngoan ngoãn đi đào khoai tây nhé."

Tôi nhét chiếc cuốc nhỏ vào tay con bé.

Mỗi người đều có quy định phải đào đủ số lượng khoai tây.

Đối với người lớn, việc đào khoai tây là chuyện rất đơn giản.

Nhưng với một đứa trẻ, thì lại là chuyện khác.

Con bé hì hục mãi, cuối cùng mới khó khăn đào được một củ từ dưới đất lên.

Mà mục đích ban đầu của chương trình, chính là muốn các mẹ kế hỗ trợ bọn trẻ, từ đó củng cố hình tượng và tăng cường tình cảm giữa hai bên.

Nhưng mối quan hệ giữa tôi và cô bé tiểu ma nữ này trước giờ vẫn luôn đơn giản và rõ ràng như vậy.

Tôi không đời nào chủ động bước tới giúp con bé.

Mà con bé cũng tuyệt đối không bao giờ chịu hạ mình để nhờ tôi giúp.

Trong lúc cả hai đang giằng co, Niếp Niếp liếc nhìn tôi một cái, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Sau đó, như thể đang tức giận, con bé xắn tay áo lên, tự mình làm việc, hoàn toàn không có ý định nhờ tôi giúp đỡ.

Ồ, con bé này cũng cứng đầu ghê nhỉ.

Bình luận trên màn hình thì khỏi phải nói, lại tiếp tục mắng tôi tới tấp.

[Trẻ con còn nhỏ thế này màaaaaa... Lâm Niệm, rốt cuộc cô làm sao mà nhẫn tâm vậy?]

— Sao lại không nhẫn tâm được? Lúc nhét con gián vào áo tôi, con bé có nhẫn tâm không?

[Thương bảo bối nhà tôi quá, tôi muốn đi mách ảnh đế!]

— Ha, có cần tôi cung cấp số liên lạc không?

[Ôm lấy Niếp Niếp nhà tôi.]

[Đúng là xui tám đời, Niếp Niếp lại gặp phải một bà mẹ kế như thế này.]

[Thật sự quá đáng thương, chị đây chỉ muốn lập tức làm hết chỗ việc trong tay con bé.]

[...]

Khi cô nhóc đào được củ khoai tây thứ mười, con bé đã mệt đến mức không chịu nổi nữa, ngồi phịch xuống đất, chu miệng ra vẻ tủi thân.

Sau đó lại đưa tay xoa xoa bụng, trông có vẻ như đang đói.

Tôi liếc nhìn mặt trời, vẻ mặt có chút khó chịu: "Đi thôi đi thôi, mau về nhà nấu cơm thôi, vừa hay mẹ đào được thêm một ít."

"Con không cần mẹ giúp!"

Niếp Niếp đang dỗi, cuối cùng cũng bộc lộ chút tính cách bướng bỉnh của trẻ con.

Tôi nhướng mày, rồi thu dọn dụng cụ, quay người đi về: "Đang định làm một đ ĩa khoai tây xào chua cay ngon lành, tiếc là có người không có phúc ăn."

Người nào đó vốn thích món khoai tây xào chua cay nhất.

Ngay lập tức vứt luôn cái cuốc nhỏ, lon ton chạy theo sau tôi.

Ừm... cuối cùng thì bản chất ăn uống vẫn không giấu được.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 9: Chương 9



11.

Buổi tối lúc đi ngủ, Niếp Niếp đột nhiên ngồi bật dậy, nói muốn đi thăm bạn thân của mình, Trần Tiểu Vũ.

"Giờ này mấy đứa trẻ khác chắc đang chuẩn bị đi ngủ rồi. Con chắc chắn muốn đi làm phiền người ta à?"

Nếu là ban ngày, có lẽ tôi sẽ đồng ý đưa con bé đi, nhưng vào giờ này, trẻ con nên ở nhà ngủ chứ không phải chạy ra ngoài chơi.

Nhưng Niếp Niếp nhất quyết không chịu từ bỏ.

Bên cạnh đó, chú quay phim cũng không ngơi tay, dù sao thì giờ vẫn chưa nằm lên giường, nên máy quay vẫn đang hoạt động liên tục.

Niếp Niếp liếc nhìn chiếc camera, trong mắt lộ ra một chút do dự, sau đó bò đến bên cạnh tôi, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: "Anh Tiểu Vũ nói anh ấy sợ."

Sợ? Sợ cái gì?

Tôi thực sự muốn hỏi rõ, nhưng camera đang chĩa thẳng vào chúng tôi. Nhìn biểu cảm trên gương mặt Niếp Niếp, không giống như mọi khi cô bé định trêu chọc tôi, nên sau khi suy nghĩ một chút, tôi đã giúp cô bé mặc lại quần áo, rồi nắm tay cô bé đi tìm Trần Tiểu Vũ.

Chỉ là vừa mới đi tới sân nơi họ ở, thậm chí còn chưa kịp bước vào, tôi đã mơ hồ nghe thấy tiếng mắng của Ngu Thi.

Chỉ có điều âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ lắm.

Niếp Niếp nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, chạy chầm chậm về phía trước.

Cô bé thậm chí không gõ cửa, bàn tay nhỏ mũm mĩm trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Bên trong, Ngu Thi đang giơ tay chỉ vào Trần Tiểu Vũ, dường như định nói gì đó, nhưng bị sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi làm gián đoạn.

Sắc mặt cô ta không được tốt lắm.

Trong phòng lúc này không có camera nào được lắp đặt, nhưng Ngu Thi lại nhìn thấy chiếc camera phía sau tôi, nên gương mặt vốn đang tối sầm lập tức thay đổi.

"Trẻ con không nghe lời, không chịu ngủ ngoan, tôi đang giảng đạo lý cho nó thôi mà."

Câu nói này của Ngu Thi nghe gượng gạo vô cùng.

Trần Tiểu Vũ mắt đỏ hoe, như thể chỉ cần thêm một giây nữa sẽ khóc òa lên, nhưng không hiểu vì lý do gì mà cậu bé cố gắng kìm nén.

Cậu đứng nép vào góc phòng, hai tay nắm chặt vạt áo, không dám nói nửa lời.

Trên màn hình, dòng bình luận liên tục cuộn qua.

[Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi gì đó không đúng lắm nhỉ?]

[Lúc nãy khi Lâm Niệm dẫn Niếp Niếp vào sân, tôi hình như nghe thấy tiếng Ngu Thi mắng người.]

[Người ở trên, bạn không phải là người duy nhất nghĩ vậy đâu.]

[Đúng đúng, nhìn bộ dạng đáng thương của Trần Tiểu Vũ kìa. Nhìn qua là biết vừa bị mắng rồi.]

[Ngu Thi trước đây không phải từng nói trên livestream là cô ta chưa bao giờ mắng trẻ con sao?]

[Ai mà biết được, dù sao cũng là mẹ kế. Trước mặt thì thế này, sau lưng lại thế khác, chắc là thật rồi.]

[Vậy thì xấu xa quá đi!]

[...]

Không thể không nói, lần này cư dân mạng đã nhìn thấu vấn đề.

Niếp Niếp lập tức buông tay tôi ra, bước đến chỗ Trần Tiểu Vũ, rồi kéo tay cậu bé lại gần.

"Dì ơi, tối nay con có thể ngủ cùng với anh Tiểu Vũ được không ạ?"

Niếp Niếp cười ngây thơ, trông cực kỳ trong sáng và vô hại.

Nhưng đối mặt với chiếc camera độ nét cao, Ngu Thi dường như định từ chối.

Tuy nhiên, cô bé tiểu ma nữ nhà tôi vốn rất giỏi làm nũng, lại còn là chuyên gia dùng chiêu bài đạo đức để ép người khác.

Ngay lập tức, Niếp Niếp đỏ hoe mắt, vẻ mặt đầy ấm ức nhìn chằm chằm vào Ngu Thi: "Dì không phải từng nói, chỉ cần con muốn, lúc nào con cũng có thể chơi với anh Tiểu Vũ sao? Tối nay con chỉ muốn anh ấy ngủ cùng con thôi, ở sân bên con còn có một chiếc giường nhỏ nữa. Dì thật sự không đồng ý sao?"

Niếp Niếp trông như sắp khóc đến nơi.

Trên màn hình, fan của bố đứa trẻ bắt đầu liên tục để lại bình luận chỉ trích, khiến Ngu Thi gần như nghiến răng nghiến lợi phải đồng ý.

Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Khi chuẩn bị dẫn hai đứa trẻ trở về, Ngu Thi lại chặn tôi lại, nói rằng có chuyện muốn nói riêng.

Cô ta không cho quay phim theo dõi, thậm chí còn tắt thiết bị ghi âm trước ngực.

Chỉ khi đó, bộ mặt thật của cô ta mới lộ ra.

"Lâm Niệm, đừng xen vào chuyện không liên quan đến cô!" Ngu Thi trừng mắt nhìn tôi, ở một góc khuất không có ai.

Tôi chỉ cười nhạt: "Chỉ dựa vào cô?"

Dù chồng hiện tại của cô ta có là đạo diễn lớn thì sao chứ?

Ba của con tôi còn là ảnh đế đấy.

Chưa kể, gia đình tôi có nhiều sản nghiệp đến mức ăn cả đời cũng không hết.

Nếu thực sự so về mối quan hệ và thực lực, chưa chắc ai thắng ai thua đâu.

Tôi lập tức quay người bỏ đi.

Nhưng Ngu Thi lại hét lên sau lưng tôi: "Đều là mẹ kế như nhau, có những chuyện tự hiểu với nhau là được, đừng có mà làm quá!"

Bước chân tôi ngay lập tức khựng lại.

Tôi quay đầu, túm lấy cổ áo cô ta, gương mặt không còn chút ý cười nào: "Tôi không giống cô."

Cô ta bật cười: "Khác chỗ nào? Tôi đâu có thấy cô đối xử với Niếp Niếp tốt hơn tôi. Mẹ kế như cô còn chẳng bằng tôi nữa."

Không bằng sao?

Nếu như Niếp Niếp ngoan ngoãn một chút, nể mặt ba con bé, tôi hoàn toàn có thể thật lòng đối xử tốt với nó.

Tiếc rằng cô nhóc này hiện giờ vẫn chưa biết điều, vì thế tôi mới cố tình lạnh nhạt với nó.

Nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là tôi không quan t@m đến con bé.

Tất nhiên, tôi càng khác xa loại người như Ngu Thi, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu.
 
Back
Top Bottom