Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 30: Ôsin cao cấp


Cũng bởi vì sau cái vụ tập xe đáng chết kia mà bây giờ cuộc sống của tôi đã khổ lại càng thêm khổ. Bỏ cả cuộc đời ra chỉ để đổi lại biết chạy xe máy. Mà đâu phải tôi muốn thế, thật là không công bằng. Bố tôi thuê người giúp việc ở lại với tôi, còn tôi thì phải qua nhà hàng xóm làm việc như một con ôsin. Có điều con ôsin tôi đây có bất bình thường hơn so với ôsin khác một chút thôi. Nói chung, tạm gọi là ôsin cao cấp đi.

Tại sao lại gọi là ôsin cao cấp ư? Bởi vì con ôsin tôi đây trừ làm việc ra thì được cậu chủ đối đãi vô cùng tốt. Mua đồ ăn thức uống cho ngập mặt. Cái gì tôi thèm, cái gì tôi thích là lúc nào cũng có sẵn trong nhà. Mà lại còn được ăn chung uống chung với cậu chủ nữa. Đích thân cậu chủ xuống bếp nấu cho tôi luôn đấy, tin được không? Tôi mới làm ôsin được có hơn một tuần nay thôi. Ngày thường chủ yếu đi học nên ít làm lắm, chỉ qua ăn là nhiều.

Cuối tuần nghỉ học, mới sáng sớm điện thoại đã kêu inh ỏi rồi. Còn ai ngoài cái lão cậu chủ hàng xóm chết bằm đang gọi hồn nữa. Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường vệ sinh cá nhân một chút rồi mò sang nhà hàng xóm. Dạo này tần suất tôi ở bên nhà hàng xóm hơi bị nhiều. Ăn uống ngủ ngơi bên đấy riết rồi tôi không biết đây có phải nhà tôi không nữa, hay nhà bên kia mới là nhà của tôi.

Qua tới nơi, thấy cậu chủ đang ngồi chễm chệ trên ghế, chân vắt chéo gác lên bàn ngồi xem tivi. Gớm, ra dáng cậu chủ lắm rồi đấy.

Tôi không biết bữa đó chiếc xe bị hư cái gì. Anh Tí bảo không cứu chữa được nên hôm sau đổi xe khác luôn. Vẫn là supper Cup, có điều từ Cup đỏ chuyển sang Cup xanh chuối. Chắc anh ấy định sưu tầm bộ xế Cup đủ màu luôn quá. Mà mọi người biết rồi đấy, một chiếc Cup mới bèo bèo cũng phải mười mấy triệu. Anh ấy bảo nể tình quen biết từ bé, tính rẻ cho tôi mười triệu thôi. Xời ơi, rẻ thấy ghê luôn, mười triệu kêu tôi đào đâu ra. Có nước bán thân đi thì mới đủ tiền trả cho anh ấy. Bây giờ rốt cuộc tôi cũng đang bán thân cho anh ấy đây này.

"Lại đây anh bảo." Nhìn thấy tôi, anh Tí ngóc đầu dậy, lười nhác giơ tay ngoắc ngoắc tôi lại như kiểu kêu con cún ấy. Tôi tức không chịu được, giậm chân rầm rầm đi lại gần.

"Đồ anh giặt rồi, đem phơi đi."

Đấy, mới sáng ra đã bị sai làm việc rồi. Đừng có nghe anh ấy nói giặt rồi mà nghĩ anh ấy tốt. Bỏ vô máy bấm roẹt roẹt cái là xong.

Tôi đứng dậy, xoay người đi xuống dưới. Anh Tí tự dưng lại kêu tôi quay ngược lại. Không biết lại bắt làm thêm cái gì nữa đây. Tôi c*́i gằm mặt xuống gằn giọng: "Lại cái gì nữa?"

"Mày ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Thế ăn đi rồi làm. Mất công đói quá lăn ra đấy lại bảo anh bóc lột sức lao động của mày."

"Không ăn." Tôi gắt, xong xoay người bỏ đi.

"Trừ lương."

"..." Tôi muốn chửi thề!

Cái câu này tôi nghe không biết bao nhiêu lần kể từ lúc làm ôsin cho anh ấy rồi. Mỗi lần làm gì trái ý anh ấy cái là lại "trừ lương". Trừ cái con khỉ mốc xì chứ trừ. Có trả cho tôi đồng quái nào đâu mà trừ với chả không trừ.

Mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng có chút khó hiểu. Bắt tôi làm việc để trừ nợ mà suốt ngày mua đồ ăn cho tôi, có khi lố cả tiền lương nữa ý. Anh ấy không định vì con ôsin này mà phá sản đó chứ?

Còn đang suy nghĩ linh tinh thì cả người đã bị lôi như con nhái đi lại bàn ấn ngồi xuống. Trước mặt là một tô bún bò. Ôi, lại thịt bò! Tôi ngán tới tận cổ rồi.

"Nhà anh không còn cái khác để ăn à?"

"Còn, nhưng ăn lúc khác. Mau ăn đi. Nói nhiều."

Tôi còn làm gì được nữa. Úp mặt vô tô bún bò mà nhai mà nuốt thôi. Ăn xong, tôi lê lết thân xác xuống dưới nhà mở máy giặt ra lấy đồ đi phơi. Máy giặt trống trơn không có cái đồ nào. Tôi chạy ngược lên nhà hỏi anh Tí, anh ấy nheo mắt nhìn tôi: "Anh khiêng luôn ra sân rồi kìa! "

Tôi nhìn ra hướng sân sau. Đúng là quần áo mang ra đấy rồi, móc cũng chuẩn bị sẵn luôn. Tôi nhăn nhó đi về hướng đó. Khiêng ra rồi sao không phơi luôn đi, còn lôi đầu tôi qua làm nữa chứ. Hừ.

Nhìn chậu đồ trước mặt mà ngao ngán. Khiếp thật, nhà anh ấy có mỗi ba người, con bé Tũn ở bên nhà bà nội riết quen rồi cũng ít về. Tính ra thì có hai người mà đồ đạc gì cả chậu to. Chắc dồn cả tuần không giặt à? Hay một ngày thay chục bộ?

Thôi, cho dù tôi có đứng đó than thở hết ngày thì cũng phải làm à. Từ khi bác Xuyến về nhà tôi ở tới giờ, nói thật là tôi không đụng tới mấy cái vụ giặt giũ phơi đồ này đâu. Tại có bác Xuyến rồi, bác ấy cứ giành làm hết việc nhà, bảo là lấy tiền thì phải làm cho đáng đồng tiền. Nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm nhiều. Hầu hết thời gian tôi ở nhà anh Tí rồi, ăn uống cũng ở bên đây nên bác ấy bảo đi giúp việc mà chẳng biết làm gì.

Tôi lắc đầu, bắt đầu hì hục phơi đồ.

"Chị Lùn ơi chị Lùn!"

Nghe có tiếng gọi, tôi ngoái cổ lại nhìn. Thì ra là bé Tũn về. Hôm nay là cuối tuần, chắc nó về chơi với anh hai. Bé ấy tên thật là Khả Minh Thư. Tôi cũng quen gọi là Tũn rồi. Con bé này á, khác một trời một vực với anh Tí. Vô cùng đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn luôn. Mà mẹ anh Tí cũng hiền hậu nữa. Chắc anh Tí bị đột biến gen nên mới khác người. Hoặc cũng có thể là mẹ anh ấy nhặt được anh ấy ở xó xỉnh nào đấy đem về nuôi cũng nên.

"Tũn về chơi đấy à?" Tôi nhìn nó cười cười.

"Vâng. Chị lùn đang phơi đồ hả? Để em giúp cho." Nó nhìn tôi, nhoẻn miệng cười chúm chím rồi chạy tới, với lấy cái móc bắt đầu phơi đồ.

"Chị phơi cái này đi, em không phơi đâu."

Tôi đang cặm cụi phơi đồ, nghe bé Tũn nói vậy nghĩ là chắc có bộ đồ nào to hay nặng quá bé Tũn không phơi được nên cũng không để ý tới, không thèm nhìn mà giơ tay với lấy cái đồ con bé vừa đưa xong lấy móc quay lại nhìn.

"..." Cái này... Tôi đứng tại chỗ, ngớ người nhìn cái thứ mình đang cầm trên tay.

"Em biết cái đấy. Quần chíp của anh hai đó chị lùn."

"..." Ai chả biết là cái quần chíp.

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng, còn chưa biết làm gì với cái miếng vải hình tam giác trên tay thì anh Tí ở trên nhà đi xuống. Anh ấy thấy tôi đang giơ cái quần chíp c*̉a anh ấy ra trước mặt tự nhiên cũng đứng đơ ra đấy.

Tôi nuốt nước bọt, hết nhìn cái quần chíp kia xong lại quay lên nhìn anh Tí. Mặt anh ấy cũng chẳng khác gì trái cà chua. Cái lão điên này, ai bảo tự dưng mò xuống đây làm gì?

"Anh hai, chị lùn đang phơi quần chíp cho anh này." Giọng bé Tũn thánh thót vang lên. Tôi đờ ra như xác chết, anh Tí cũng đờ ra như xác chết. Hai chúng tôi cứ đờ ra như xác chết nhìn chằm chằm cái quần chíp trên tay tôi, xong lại quay sang nhìn nhau.

"Ơ, anh chị sao thế?"

"Aaaaaaa!" Đầu óc tôi rối loạn, hét toáng lên, vứt cái móc một bên, cái quần một bên vụt chạy khỏi đó phi luôn về nhà. Về tới phòng rồi mà vẫn còn dư âm. Mặt đỏ bừng, tâm trí vẫn đang còn loạn xạ cả lên. Má ơi, chắc tôi chết mất. Tôi muốn độn thổ, tôi muốn chết đi vài giây.

A a a a a a! Tôi nhảy lên giường, úp mặt xuống gối gào thét điên cuồng. Tôi sắp điên thật rồi, sắp điên thật rồi.

Mấy hôm sau đi học, tôi tự biến mình thành một Ninja. Mặc áo khoác kéo nón chùm kín đầu, đeo khẩu trang kín mít luôn. Nói chung là chỉ chừa ra hai con mắt để nhìn đời, à nhầm, để nhìn đường.

Gặp anh Tí, tôi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng. Làm sao tôi dám nhìn anh ấy bây giờ. Mà anh ấy bình thường hay xỉa xói tôi lắm, nay cũng im re không nói gì. Đột nhiên, anh ấy khẽ ho vài tiếng, không quay lại nhìn tôi mà hỏi làm tôi giật cả mình: "Hừm...hừm... Mày..ăn sáng chưa?"

Dĩ nhiên là chưa ăn rồi. Ngày nào cũng đi chung, ăn chung mà còn hỏi. Đúng là hâm. Nhưng tôi cũng chẳng có dũng khí mà mạnh miệng đến vậy. Chỉ ú ớ trả lời cho qua chuyện.

Ngồi dưới căntin ăn sáng mà tôi cứ úp mặt vô tô mì xào cặm cụi ăn không ho he nửa lời. Cũng muốn ngửa mặt lên nhìn lắm, nhưng ngại.

"Sếp Lùn với Minh Dương hôm nay sao thế?"

Lên cấp ba rồi bọn nó đổi tên cho tôi thành "sếp Lùn". Vâng, sếp cơ đấy. Trong lớp, hiện tại tôi đang là sếp của bọn nó. Hãnh diện chưa? Bởi vì bây giờ tôi đã trở nên vừa thông minh vừa xinh đẹp nên được nằm trong danh sách bầu làm lớp trưởng. Tôi tuyệt đối không ham hố mấy cái chức vụ "cao cả" ấy đâu, nhức đầu mệt mỏi lắm. Cái gì cũng lôi đầu lớp trưởng ra đầu tiên. Cho nên tôi từ chối. Tôi đẹp chứ không ngu. Định dụ dỗ đùn đẩy trách nhiệm cho tôi sao? Còn khuya lắm, lùn chứ không dễ dãi đâu à nha.

Bọn nó cũng không gọi anh Tí là Tí nữa. Anh ấy không cho. Tôi không sửa được nên lâu lâu vẫn gọi, bị ăn mấy cái cốc lên trán oan ức.

Mà tôi thù cái đứa vừa nói câu đấy ghê gớm. Ăn thì lo ăn đi. Lắm chuyện.

"Có muốn ăn nữa không?" Tôi nói mà không thèm ngước lên nhìn. Xong lại cắm mặt xuống ăn tiếp. Dĩ nhiên bọn nó cũng im re, bởi vì câu nói đó của tôi bọn nó cũng nghe ra là đang hăm dọa đấy.

Hôm nay tôi không có tiết buổi chiều, anh Tí cũng vậy. Bình thường tôi lười đi học một mình buổi chiều lắm. Nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn đi học kinh khủng. Bởi vì nếu được nghỉ thì lại phải vác cặp vở sang nhà anh Tí học. Tôi còn ngại cái phi vụ quần chíp hôm trước nên không dám nhìn mặt anh ấy.

Tôi quyết định liều một phen, nằm chết dí ở nhà không thèm vác mặt qua. Sau năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại rung lên: bốn cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn. Ngoài anh Tí ra thì còn ai vào đây. Nội dung tin nhắn là thế này:

SMS 1: Sao giờ này còn chưa qua? Ngủ quên à con lợn kia?

SMS 2: Mày trễ năm phút rồi lùn ạ. Anh cho mày thêm một phút, vác xác qua đây ngay lập tức.

SMS 3: Trừ lương!

Đọc tới tin nhắn thứ ba, tôi lại muốn chửi thề ghê gớm. Còn làm gì được nữa, ôm cục tức mà mò sang nhà hàng xóm thôi.

Vừa mò qua tới nơi, tôi đã không kiềm chế được mà phụt mất một ít máu. Mặt tôi đỏ bừng, mắt trợn ngược nhìn cái người đang ngồi trên ghế kia. Má ơi, anh ấy lại c** tr*n. Có phải muốn gián tiếp g**t ch*t tôi không? Cái vụ quần chíp kia chưa đủ hay sao mà bây giờ còn ngồi trước mặt tôi mà kh*** g** như vậy nữa cơ chứ.

"Anh cút vào phòng mặc áo vô cho em." Tôi rút ra một quyển sách, phi luôn vào người anh ấy gào lên. Anh ấy tránh được, cũng chạy luôn về phòng. Sao anh ấy cứ thích ở trước mặt tôi mà kh*** g** thế nhỉ? Còn nói mình là con nhà lành, không dễ dãi cái gì gì đấy. Rồi nói tôi hại đời anh ấy. Có mà anh ấy hại đời tôi thì có.

Cả buổi học tôi cứ úp mặt vào cuốn sách Toán dày cộp, không đi uống nước, c*̃ng không nằm trườn ra bàn uể oải như mọi khi. Thực sự tôi ngại lắm luôn ấy. Một lúc lâu sau, tôi thấy anh Tí đứng dậy rời khỏi chỗ đi đâu đó, tôi mới thở hắt ra, nhoài người trườn ra bàn. Mẹ ơi, thoải mái quá. Nãy giờ tôi nghĩ mình là pho tượng không đấy.

Một hộp socola vừa được đặt xuống bàn, nằm chễm trệ trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quên cả ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào anh Tí: "Anh bắt em làm ôsin để trừ nợ hay bắt em làm ôsin để phá của nhà anh vậy?"

Anh Tí lười nhác nằm ngả lưng ra sau ghế trả lời: "Tại anh sợ không cho mày ăn mày không có sức làm việc. Ăn mau đi rồi lau nhà cho anh."

Không phải là của tốt lành gì cả. Mặc kệ, đã vậy tôi ăn sạt nghiệp nhà anh ấy luôn. Vừa ngồi nhóp nhép hộp socola, tôi vừa suy nghĩ xem nên làm cách gì để thoát khỏi cái cảnh này. Nếu không, cứ tình trạng này tôi sẽ chết dần chết mòn ở đây vì thiếu máu quá.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 31: Kế hoạch phá hoại


Tôi định sẽ dùng cách phá hoại tài sản của anh ấy, tức là ngày nào qua cũng đòi ăn cái này, đòi mua cái kia. Tôi nghĩ tới lúc anh ấy không chịu nổi nữa sẽ đuổi tôi đi. Thế là công cuộc phá hoại tài sản được bắt đầu. Mỗi lần qua nhà anh ấy ngồi học chung, tôi sẽ giả bộ mếu máo rên rỉ đói, bắt anh ấy mua hết cái này tới cái kia về cho tôi ăn. Mặc dù bị ăn chửi hơi nhiều, nhưng muốn ăn cái gì là có cái nấy. Tôi hơi nghi ngờ, chẳng biết kế hoạch có thành công hay không mà tôi thấy mình sắp thành con lợn luôn rồi. Tôi nghĩ chắc tôi vòi chưa đủ nên anh ấy vẫn chưa tỏ thái độ khó chịu gì cả. Chắc phải tăng mức độ lên mới được.

Nghĩ là làm, hôm sau qua nhà anh Tí, vừa đặt cặp sách xuống bàn đã thấy một hộp bánh quy để ngay chỗ tôi hay ngồi. Chắc là sợ tôi vòi nên thủ sẵn trước. Tôi chẳng nói gì, ngồi xuống vui vẻ ăn sạch hộp bánh quy xong lật sách vở ra học. Chưa đầy năm phút sau tôi đã ngóc cổ lên, hai mắt long lanh như con c*́n nhìn anh Tí nói: "Anh ơi, em thèm ăn kem."

Anh Tí đang giải bài tập Lý nâng cao, nghe tôi nói vậy mới ngẩng đầu lên nhíu mày quát: "Đồ con lợn, vừa mới ăn bánh quy xong giờ đòi ăn kem."

"Nhưng em thèm quá." Mặt tôi méo xệch, mếu máo.

"Ngồi đấy." Anh Tí đứng dậy xoay người đi ra ngoài, lát sau trở về với hai cây kem ốc quế vị socola trên tay. Tôi mừng rơn, cầm hai cây kem vèo một phát chén sạch, sau đó hí hửng bắt đầu học tiếp.

Được một lúc, cảm thấy hai cây kem lúc nãy đã được tiêu hoá, tôi lại bỏ bút xuống ngả người tựa lưng ra sau ghế: "Tự dưng em thèm ăn xoài quá."

"Cái con này, bụng mày là thùng phi à?" Anh Tí nhìn tôi trừng mắt quát.

"Nhưng em thèm, không chịu được." Tôi lại mếu máo.

Anh Tí nhăn mặt nghĩ ngợi gì đó, xong c*̃ng đứng dậy nói: "Đợi tí anh đi mua." rồi c*̃ng trở về với một quả xoài Thái to đùng, còn mang xuống rửa rồi cắt sẵn cho tôi nữa. Tôi chỉ việc hí hửng ngồi chấm muối ăn ngon lành thôi.

Cái bụng tôi hiện tại đã bắt đầu có cảm giác no rồi. Tuy nhiên, vì sự nghiệp giải phóng tự do, tôi quyết định sẽ cố gắng thêm chút nữa. Thế là tầm nửa tiếng sau, đợi cho mớ thức ăn kia kịp tiêu hoá bớt, tôi lại trườn người nằm dài ra bàn rên rỉ: "Trời ơi, em đói quá, hu hu."

Lần này thì anh Tí hình như có vẻ hơi bực rồi, vứt luôn cây bút trên tay xuống bàn nhìn tôi: "Mày đúng là con lợn. Mày ăn như vậy bao giờ mới chết?"

"Nhưng em đói." Tôi xụ mặt xuống, đặt đầu ngón tay trên mặt bàn di qua lại. Anh Tí không nói tiếng nào, đẩy ghế ra sau đứng dậy hùng hổ bước đi. Lần này anh ấy về lâu hơn mấy lần trước, trên tay xách một bọc ni lông to quăng trước mặt tôi quát: "Ăn đi, khi nào sắp chết nhớ báo trước để anh còn biết đường kiếm tiền đi viếng."

Tôi mở túi ra, một đống đồ ăn nào là bim bim, bánh quế, bánh quy,... Tôi nhìn thôi c*̃ng muốn nôn hết chỗ thức ăn c*̃ ra ngoài. Thực sự là tôi no lắm, chẳng qua là làm vậy cho anh ấy tức mà đuổi tôi về thôi. Thế là tôi ngậm ngùi ngồi mở bịch bim bim ra nhai.

Tôi nói thật, tôi mà là anh Tí á, gặp mấy đứa như vậy tôi tát cho phát xòe răng, sau đó đuổi cút xéo một đi không bao giờ trở lại chứ ở đó mà đòi với tôi. Nhưng anh Tí chắc không đập tôi đâu, chỉ đuổi tôi đi thôi. Tôi sắp được tự do rồi. Oh yeah! Lùn thông minh, lùn xinh đẹp, lùn muôn năm!

Nhưng người tính không bằng trời tính. Cái gì tôi muốn ăn là hôm sau ở nhà anh Tí xuất hiện một đống, ăn muốn trào cả cổ họng, còn anh ấy vẫn không có vẻ gì là tiếc tiền cả. Ngược lại tôi còn thấy anh ấy vô cùng vô cùng vô cùng bình thường luôn. Kế sách của tôi là khiến anh ấy bị phá sản, nhưng rốt cuộc anh ấy không bị phá sản mà kế sách của tôi lại bị phá sản.

Suy đi tính lại, rốt cuộc thì tôi cũng đã nghĩ ra được một kế sách khác. Tuy nó có hơi kinh khủng một tẹo nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách này anh ấy mới tự nguyện đuổi việc tôi thôi. Tình hình là thế này.

Vào một buổi chiều cuối tuần đẹp trời, khi những đám mây trắng thì được lười nhác trôi từ từ trên nền trời xanh, còn con ôsin tôi đây lại phải lê lết thân xác qua nhà anh hàng xóm. Hôm nay không cần đợi anh ấy sai, tôi tự động xông pha kiếm việc làm luôn.

"Em đi lau nhà nha!"

Anh Tí đang ngồi học bài, thấy tôi nói vậy ngước lên nhìn như kiểu tôi là đứa trong trại mới ra. Đã vậy còn rờ trán tôi: "Mày ấm đầu rồi à?"

"Không, em thấy em ăn nhiều quá, không làm gì thì kì lắm. Thôi để em đi lau nhà." Không kịp đợi anh Tí đồng ý, tôi xách mông đứng dậy chạy ra nhà sau lấy cái đồ lau nhà bỏ nước bỏ xà bông vô lau khí thế. Tôi hí ha hí hửng, vừa lau vừa hát như một con thần kinh lâu năm. Dĩ nhiên là chỉ mình tôi nghe thôi, bởi vì lúc nãy tôi kêu anh ấy đi mua kem cho tôi rồi. Chứ nếu anh Tí mà nghe chắc anh ấy lăn ra đó chết mất.

Bịch...

Tôi biết âm thanh đó là gì, tôi cũng biết nó phát ra từ đâu, bởi vì tôi là người gián tiếp gây ra nó mà. Tôi vứt cây lau nhà sang một bên chạy ra. Anh Tí đẹp trai của lòng tôi đang nằm té ngửa dưới đất. Chắc là đau mông lắm. Chậc, tôi cũng thấy thương thương, chạy lại nắm tay anh ấy đỡ dậy. Anh Tí nhìn thấy cái thứ nhơn nhớt dưới sàn nhà, quay sang tôi trợn mắt: "Mày làm cái quái gì vậy Lùn?"

"Chết cha, em lấy lộn xà bông rửa chén để lau nhà rồi." Tôi trưng cái bộ mặt ngây thơ vô số tội ra nhìn anh Tí.

"Con ngu, đầu óc mày để trên trời à?"

Tôi bị ăn một cái cốc, đau lắm, nhưng kệ. Phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Tôi lon ton chạy vào nhà tắm để lấy nước khác lau nhà lại.

Bịch bịch bịch...

"Ui ya!" Lần này là tôi la, còn cố tình la to lên nữa. Anh Tí chạy từ trên nhà xuống, thấy tôi bị té thì hốt hoảng chạy lại đỡ tôi dậy, còn quát: "Mắt mũi để trên trời à?"

"Em đau quá. Đợi tí em hết đau rồi em lau lại nhà." Mặt tôi méo xệch, bắt đầu mếu máo. Tôi còn cố rặn cho ra mấy giọt nước mắt.

"Biến lên nhà ngồi ngay."

Tôi nghe thấy vậy thì cười toe toét. Dĩ nhiên là cười thầm trong bụng thôi, còn ngoài mặt thì vẫn mếu máo như lúc nãy, giả bộ cà nhắc đi lên nhà ngồi xuống. Sau đó, anh Tí phải tự mình lau nhà thay tôi. Haiz, nhìn đến là tội. Tại lúc nãy tôi đổ một đống xà bông rửa chén, chắc cũng phải nửa chai là ít để lau nhà nên bây giờ anh Tí đáng thương của tôi phải xách nước lau đi lau lại mấy lượt rồi mới đổ nước lau nhà lau lại mấy lượt nữa. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Lúc nãy tôi giậm chân giả té thôi chứ không phải thật đâu. Cả cái vụ nước rửa chén nữa, là do tôi cố ý luôn đấy. Hề hề. Anh Tí mà biết chắc anh ấy lột da tôi luôn quá. Nhưng còn lâu anh ấy mới biết được. Hô hô. Tôi là ai chứ? Lùn thông minh lùn xinh đẹp.

Bước1: Thành công.

Hôm sau, tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi ra chiêu chò tiếp theo để phá. Đang ngồi học bài, tôi len lén ngước lên nhìn anh Tí nói nhỏ: "Tí nữa để em cắm cơm cho."

"Mày biết cắm cơm à?"

"Biết. Tại bác Xuyến sắp đi rồi, để em tập cho quen mốt còn biết nấu mà ăn."

Anh Tí nghe vậy tưởng thật nên đồng ý luôn. Một lát sau, tôi hí ha hí hửng đi xuống bếp múc gạo nấu cơm. Xong xuôi lon ton chạy lên nhà ngồi học tiếp. Một lát, anh Tí tự nhiên quẹt mũi khịt khịt mấy cái, quay sang nói với tôi: "Anh nghe có mùi gì khét khét."

"Hả? Sao em không thấy ta?" Tôi trưng cái bản mặt ngây thơ hết sức có thể ra, giả bộ ngơ ngác chun mũi hít hít.

Đột nhiên anh Tí trợn mắt nhìn tôi, xong đứng dậy phi thẳng xuống bếp, tôi cũng nhanh chóng chạy theo sau. Xuống tới nơi, cái nồi cơm đặt trên kệ bên góc tường đang bốc khói nghi ngút. Anh Tí hốt hoảng rút phích cắm điện, cầm nắp cơm mở ra vứt sang một bên, khói đen bên trong tứa ra ào ào, một mùi khét khủng khiếp lan tỏa ra xung quanh.

Mặt anh Tí tối sầm quay sang nhìn tôi: "Con ngu, mày nấu cơm mà không đổ nước à?"

"Ơ, em quên!"

Kết quả là tôi bị ăn mấy cốc lên trán. Còn cái nồi cơm đáng thương tội nghiệp kia bà ve chai trong xóm mang đi về nơi an nghỉ cuối cùng tại tiệm ve chai.

Bước 2: Thành công.

Sau cái vụ đấy, anh Tí có vẻ đề phòng hơn nên mỗi lần tôi đề nghị xin làm gì là đều mắng tôi một trận rồi không cho làm. Cái gã này c*̃ng rảnh rỗi quá, bắt tôi làm ôsin mà không cho tôi làm việc. Đúng là dở hơi.

Tôi chán nản c*́i xuống học bài, não vẫn không ngừng hoạt động xem nên làm gì tiếp theo thì anh Tí đột nhiên quay sang nói: "Mày xuống rửa chén đi lùn."

"Vâng." Tôi hí hửng đứng dậy chạy đi ngay. Tuy là hai lần trước tôi gây ra đại họa, nhưng vụ rửa chén này thì anh Tí không sợ bởi vì bình thường anh ấy cũng hay sai tôi rửa suốt.

Xoảng...xoảng...xoảng...

Cái âm thanh này, có lẽ ai ai cũng đều đoán ra được rồi.

"Con ngu này, rửa có mấy cái chén cũng làm bể là sao? Cho mày ăn chỉ tổ phí cơm."

"Ơ, tay trơn quá nên bị tuột." Mặt tôi méo xệch, cúi xuống đất ra vẻ ăn năn. Xong tôi khom người xuống định nhặt mấy mảnh vỡ lên thì lại bị quát: "Cút lên nhà ngồi! "

Dĩ nhiên là mặt tôi đau khổ nhưng trong lòng sung sướng lò dò đi lên nhà rồi. Còn cái đống đổ nát kia cũng dĩ nhiên là để Tí đại ca lo luôn.

Bước 3: Thành công.

Mới chỉ có ba vụ thôi mà tôi thấy cũng đủ loạn rồi. Nhưng hình như anh Tí vẫn chưa sợ thì phải. Hừm, chắc mấy cái đấy nó còn nhẹ. Tôi phải nghĩ xem có cái gì nó thật là kinh khủng để phá, khiến anh ấy tức điên lên mà tống cổ tôi ra khỏi nhà mới được.

Mấy hôm sau, ngồi học bài mà tôi cứ ngó nghiêng quanh nhà tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để phá. Mắt tôi dừng lại ở một mục tiêu mà tôi cho là sẽ khiến anh Tí tức giận nhất. Nhưng tôi hơi mâu thuẫn một chút, không biết cái đó nó có giá trị như thế nào. Nhỡ đâu là đồ quý thì toi. Tôi hơi do dự, xong lại thôi. Chỉ sợ phá xong lại bán nhà mà đền.

Tôi đột nhiên thấy mắc...thế là xách mông đứng dậy đi ra sau nhà. Vừa mới bước được mấy bước, anh Tí đằng sau tự dưng hét toáng lên: "Có con gì dưới chân kìa mày kìa Lùn."

Tôi giật mình la lên, theo phản xạ nhảy dựng người né sang một bên.

Choang....

Sau tiếng hét chói tai c*̉a tôi là một âm thanh khác nữa. Cả tôi và anh Tí đều chuyển tầm mắt đến nơi âm thanh vừa phát ra. Má ơi, tôi vừa định nghĩ phá cái bình hoa đặt trên kệ tường ai ngờ bây giờ bị tôi quơ trúng rớt xuống thật. Lần này không phải tôi cố ý, là anh Tí nhát tôi nên tôi mới vô tình làm bể thôi. Không thể trách tôi được.

Bước 4: nhờ có anh Tí hỗ trợ nên coi như cũng thành công.

Chắc anh Tí tức giận lắm. Chưa đầy một tuần mà tôi đã làm loạn cả nhà anh ấy lên rồi. Bởi vì có anh ấy thu dọn tàn cuộc nên bác Lam không hề biết gì cả. Không biết anh ấy có bị mắng không nhỉ? Tôi nghĩ chắc không đâu, anh ấy là con cưng mà.

Sau hôm đó, tôi vui mừng vì nghĩ mình sắp được thoát nạn rồi. Tôi như vậy anh ấy làm sao dám bắt tôi làm việc nữa. Có nước muốn phá nát nhà anh ấy thì cứ việc giữ tôi lại. Thế là hôm sau qua nhà anh ấy học, tôi mới giả bộ nhỏ nhẹ nói với anh ấy như thế này: "Anh ơi, em vụng về lắm. Hay anh đừng kêu em làm việc nữa. Anh xem đi, bữa giờ em phá của nhà anh biết bao nhiêu thứ rồi." Tôi giả bộ ăn năn thế thôi, chứ trong lòng đang mừng rơn. Chỉ đợi anh ấy gật đầu một phát thì coi như cuộc đời tôi chính thức tự do.

Anh Tí nghe vậy dừng bút viết, ngả người ra sau ghế khoanh tay nhìn tôi bằng cái điệu bộ vênh váo: "Anh tính hết rồi. Mấy thứ bị hư hại cứ quy hết thành tiền. Cộng với số nợ cũ nữa thì mày còn phải làm việc cho anh dài dài."

Tôi có nghe nhầm không? Ai đó nói với tôi là tôi nghe nhầm đi. Ông trời đúng là không thương tôi. Thế là bao nhiêu sự cố gắng của tôi coi như đổ sông đổ biển. Tôi hận, tôi hận.

Và kinh khủng hơn là từ đó, tôi còn bị bắt làm nhiều việc hơn. Đáng chết là làm gì anh ấy cũng đứng bên cạnh giám sát. Cái gì không xong là chỉ dạy từ đầu tới cuối, bảo là làm cho quen. Quen cái con khỉ mốc chứ quen. Đời tôi coi như lại xong rồi, có muốn phá nữa cũng không phá được. Sao cái số tôi nó lại khổ như thế này hả giời?
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 32: Ngoan hiền dễ thương


Tôi nghĩ cái số mình sinh ra đã được định là người để anh Tí hách dịch rồi. Chả trách lần nào c*̃ng vậy, cho dù có bày trăm phương ngàn kế c*̃ng không thể thoát khỏi cái bàn tay sắc nhọn kia. Tôi chán nản, chả buồn suy nghĩ gì nữa, nhức cả đầu. Đành phó mặc số phận cho ông trời thôi.

Bây giờ tôi mới cảm thấy học cấp III cực kì chán. Mặc Dù được làm sếp, được bọn nó tôn thờ nhưng tôi vẫn thấy chán. Căn bản là vì không được học với anh Tí nên chán. Vừa chán vừa thấy khó chịu kiểu gì ấy. Tại anh ấy học lớp chọn, gái bên đấy cũng toàn giỏi giang xinh đẹp, tôi lại không ở bên cạnh trông chừng, sợ anh ấy không kìm lòng được mà rung động trước con nào đấy thì toi. Đúng là khó chịu thật mà. Nhưng tôi cũng không thể làm gì khác. Mỗi lần ngước lên lầu thấy bọn đấy cứ bu bu dính dính lấy anh Tí là lại tức không chịu được. Chả nhẽ lại chạy lên đó sút cho mỗi đứa một phát cho bay sang Châu Phi hết.

Tôi buồn bực, ngồi chống cằm gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn một cách nhàm chán. Bọn thằng Sún chẳng biết đi đâu về, kéo nhau xuống ngồi vây xung quanh nhìn tôi chằm chằm.

"Sếp sao thế?" Thằng Sún thấy tôi buồn buồn liền hỏi. Tôi không nhìn nó, lười nhác trả lời: "Không sao. Thấy hơi mệt."

"Chứ không phải không có Minh Dương đại ca nên chán hả?" Cái thằng này, nó muốn mất sạch hàm răng hay sao ấy. Nhưng mà nó chỉ được cái nói đúng.

"Mày có biết cách bảo vệ răng miệng cho tốt không?" Tôi nói thế là nó im. Dĩ nhiên, nếu muốn mấy cái răng còn lại cũng ra đi không lời từ biệt thì cứ việc nói tiếp.

"À, mà nghe đồn dạo này Minh Dương đang thân với em nào ấy. Xinh lắm."

Lại đồn, đồn con khỉ chứ đồn. Từ đầu năm học tới bây giờ không biết bao nhiêu là vụ đồn rồi. Đồn mãi không thấy mệt à? Những lần trước toàn là mấy con ảo tưởng sức mạnh tự mình nhận vơ thôi. Anh Tí của tôi, muốn cướp thì cứ bước qua xác của tôi đi rồi hãy tính tiếp.

Mà mấy đứa đấy cũng hay thật. Thấy tôi với anh Tí thân thiết như thế còn không biết đường mà cút sang một bên, gặp anh ấy là tí ta tí tởn v* v*n. Nói chung thì bọn nó chắc c*̃ng sợ tôi, trước mặt tôi thì không dám đâu. Tôi chỉ cần quét ánh mắt "chúng mày liệu hồn" về phía bọn nó là xách dép chạy hết. Xời, dám ho he tiếng nào à, tôi chả cho đi gặp các cụ các kị nhà bọn nó luôn ấy chứ.

Nhưng cũng không phải không có khả năng. Tôi thấy dạo này anh Tí cũng hay đi với mấy con nào xinh lắm. Lướt qua lớp tôi cũng không thèm ngó vào nhìn tôi lấy một cái. Cũng có khi anh ấy lén lút ăn vụng sau lưng tôi cũng nên.

"Thằng điên, bọn mày không thấy tình cảm của sếp với thằng Minh Dương tốt đẹp đến mức nào à? Ở chung đấy biết chưa?" Thằng Hô đột nhiên nói rõ to khiến cả lớp ngoái cổ lại nhìn về phía bọn tôi. Thằng điên này, biết thì bé bé cái mồm thôi. La to như vậy định cho cả lớp biết à? Mà ở chung hồi nào? Buổi tối tôi vẫn ngủ ở nhà tôi cơ mà. Tôi trợn mắt nhìn nó gằn giọng: "Mày tin tao vả mày một phát răng môi lẫn lộn không?"

Nó lập tức im phăng phắc.

Tôi nhất định phải nghĩ ra cách lôi anh Tí về học chung với tôi mới được. Không quản là có ngày mất như chơi. Bọn con gái tụi nó lắm chiêu nhiều trò, xổng một phát là coi như tiêu. Mặc kệ thiên hạ nói gì, anh Tí là của tôi thì nhất định tôi phải lôi về.

Tôi ngoắc tay chụm đầu cả bọn lại thì thầm: "Chúng mày nói xem, bây giờ làm sao để anh Tí chuyển qua lớp mình học nhỉ?"

"Sếp thích thằng Minh Dương thật đấy à?" Thằng Mập nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ. Bị nói trúng tim đen, tự dưng tôi đỏ mặt. Nhưng làm sao có thể để cho bọn nó biết được. Tôi thẳng tay quất lên đầu nó một phát: "Linh tinh, thôi đi chỗ khác chơi cho tao nhờ!"

Bọn nó không nói thêm gì, lần lượt kéo nhau đi. Tôi thì lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Muốn kéo anh Tí về học chung thì không phải là không có cách, mặc dù là cách gì thì tôi chưa nghĩ ra. Nhưng tôi lại thấy có gì đó không ổn. Từ lớp chọn mà nhảy sang lớp cơ bản học thì ai coi cho được. Nếu có thể biến anh ấy thành c*̉a riêng tôi, đánh dấu chủ quyền thì chắc không sao. Nhưng phải làm thế nào được nhỉ? Hay là hỏi thăng Bống?

Thằng Bống kể ra cũng coi như "chị em" với nhau cả. Nó chắc có nhiều kinh nghiệm. Với lại, nó sợ tôi như chết, hù dọa nó tí thì có cho tiền nó cũng không dám nói với ai. Thằng này chắc là được việc đấy. Nghĩ vậy, tôi quay sang gọi: "Ê Bống, lại đây tao bảo."

Nghe tôi gọi, cả đám lại lao nhao chạy tới. Tôi trợn mắt lên nhìn: "Tao kêu mình thằng Bống thôi, chúng mày điếc à?" Thế là bọn nó lại lủi thủi chạy đi chỗ khác. Thằng Bống ẻo lả bước tới chỗ tôi ngồi xuống đối diện: "Sếp gọi em a~"

Khiếp, cái giọng nói c*̉a nó khiến tôi nổi cả da gà. Tôi vẫy vẫy nó c*́i đầu lại gần nói nhỏ: "Mày nói xem, bọn con trai bây giờ tụi nó thích mẫu con gái như thế nào"

Thằng Bống ra vẻ trầm tư suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với tôi. "Ai nha...thì..." Nó đang định nói gì đó thì tôi cắt ngang: "Tao đề nghị mày nói cái chính thôi. Dẹp hết mấy từ ngữ không liên quan nếu không muốn bị đập."

Thằng Bống nghe vậy chắc sợ, khum người như con tôm nhìn tôi: "Thì đa số là thích mấy đứa hiền hiền dễ thương ấy. Ví dụ như tao nè."

Tôi giả bộ cúi xuống xách dép lên khiến nó cụp đuôi chạy mất. Mà lúc nãy nó nói cái gì ấy nhỉ? Hiền hiền dễ thương á? Tôi lại gọi thằng Bống quay lại. Nó nhìn tôi như kiểu tôi sắp ăn thịt nó vậy. Thấy cũng tội nó, mà thôi cũng kệ.

"Mày nói xem, hiền hiền dễ thương là như thế nào?"

"Mày cứ nhìn con lớp trưởng lớp mình đó."

Con lớp trưởng?

Mặc áo dài điệu đà, môi son má hồng, tóc đen dài chấm mông, mỗi ngày cài một cái nơ bướm mỗi màu khác nhau, đi dép cao gót đính bông hoa lòe loẹt, dáng đi thướt tha điệu đà, giọng nói dẻo hơn bánh quy nhào mật ong. Đó gọi là hiền hiền dễ thương sao?

Tôi đây áo trắng quần tây, còn không thèm đóng thùng, mặt từ bé giờ không biết phân són son phấn là cái quái gì, tóc ngắn chưa tới vai, dép toàn sandal con trai, giọng nói phát ra mười đứa nghe hết chín đứa chạy mất. Thôi dẹp hết đi, nhìn đã muốn ói rồi. Kêu tôi bắt chước con đấy á? Đừng có điên, thà tôi chết còn hơn. Nghĩ sao vậy?

"Thế không có kiểu ngoan hiền dễ thương nào khác hả? "

"Có chứ a~"

"Có thì nói."

Thằng Bống ghé tai tôi thì thầm, truyền cho tôi mấy bí kíp để lôi kéo trai. Trai cụ thể ở đây chính là anh Tí đó. Tôi thấy cách mới của nó cũng tạm ổn. Thế là bắt đầu khai triển kế hoạch một: "NGOAN HIỀN DỄ THƯƠNG"

Buổi chiều, tôi lon ton vác cặp sách sang nhà anh Tí học bài. Mọi khi tôi thoải mái lắm, thích làm gì thì làm. Nhưng hôm nay đang phải tập làm đứa ngoan hiền dễ thương nên c*̃ng ráng tém tém bớt lại. Từ tướng đi cho tới hành động và lời nói đều cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể. Anh Tí thấy tôi như thế hình như hơi ngạc nhiên, song c*̃ng chẳng nói năng gì. Một lát, tôi ngẩng đầu nhìn anh Tí chằm chằm "Anh mệt không? Em lấy nước cho anh uống nha." Giọng tôi "mềm" hết sức có thể rồi. Không cần đợi anh ấy đồng ý, tôi đã lon ton đứng dậy chạy đi rót cho anh ấy cốc nước.

"Sao nay mày siêng đột xuất thế?" Anh Tí ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi thốn thốn thì phải. Lâu lâu tôi mới ngoan hiền mà, để cho tôi diễn tí thì chết à? Tôi giả vờ dỗi: "Ai ya, người ta lo cho anh mà. Để em đấm lưng cho anh nha." Nói xong, tôi lại chạy ra sau lưng anh ấy, đưa tay đấm nhẹ vào lưng. Thấy anh Tí không có phản ứng gì, tôi lại hỏi: Mỏi cổ không? Để em bóp cổ...à lộn bóp vai cho." Tôi suýt nôn mửa ra nhà bởi vì mấy cái hành động của tôi vừa rồi luôn. Nhưng lỡ diễn rồi nên phải cố diễn cho trọn vậy.

"Mày bị cái gì vậy lùn? Trưa ăn cơm bị trúng thực à?"

"Đã bảo người ta lo cho anh mà. Hừ."

Anh Tí chẳng nói thêm gì nữa, c*̃ng để mặc cho tôi làm gì thì làm. Một lúc lâu sau anh ấy mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, sau đó quay lại nói: "Mày học đi, anh đi nấu cơm đây. Nay mẹ về sớm."

"Để em xuống bếp phụ anh nha."

Anh Tí nhìn tôi có vẻ không được tin tưởng cho lắm. Nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.

"Để em cắm cơm."

"Thôi mày tránh xa cái nồi cơm dùm anh một chút."

Chậc, chắc là anh ấy vẫn còn nhớ cái tài nấu cơm không đổ nước lúc trước của tôi đây mà. Không biết cái nồi cơm đáng thương bị tôi hãm hại đã lạc trôi về đâu rồi. Nhưng tôi biết cắm cơm thật, hôm đó giả bộ thôi. Tôi xụ mặt xuống, trông thấy rổ khoai tây để bên góc tường, tôi hí hửng chạy tới cầm lên, quay sang nói "Vậy em đi gọt khoai."

"Ừ, gọt một nửa rồi cho vào nồi xong đổ nước lút mặt khoai rồi bật bếp lên là được."

"Vâng." Tôi hí hửng ôm rổ khoai đi gọt. Gọt một nửa xong rửa lại rồi đem cho vào nồi, bật bếp. Xời ơi, dễ ẹc luôn. Thế mà tôi tưởng nấu ăn khó lắm.

"Xong." Tôi làm xong, phủi phủi hai tay nhìn nồi khoai đang đặt trên bếp lửa một cách đầy tự hào. Anh Tí quay lại nhìn tôi, tôi nhìn anh ấy cười cười. Tôi biết là anh ấy đang sốc lắm, nhưng mà kệ, thể nào anh ấy c*̃ng rung động vì nồi canh khoai c*̉a tôi cho xem. Tôi là ai? Lùn thông minh, lùn xinh đẹp mà.

Đứng không thế này không phải là cách. Tôi lăng xăng lại tủ lạnh xem còn gì để làm không. Thấy nồi cá đặt trong tủ, tôi lôi ra xong quay sang hỏi: "Cá này làm sao đây?"

"Anh làm sẵn rồi. Mày nêm nếm cho vừa rồi bật bếp lên là được."

"Vâng." Cái này thì tôi biết. Cho nhúm muối, nhúm bột ngọt, tiêu, đường, nước màu. Xong, bắt lên bếp nấu, dễ ẹc. Có chuyện gì mà làm khó được tôi chứ? Ha ha, tôi nghĩ chặng đường đi đến thành công c*̉a mình không còn xa nữa đâu, anh Tí sẽ bị tôi hớp hồn như lời thẳng Bống nói thôi.

"Anh đi mua ít đồ, mày canh nồi cá cạn nước thì tắt bếp. Khoai cứ để đấy cho mềm."

Tôi vui vẻ gật đầu, đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt anh Tí. Anh ấy vừa đi khỏi, tôi liền ngồi thụp xuống bên cạnh tường. Công nhận là tôi giỏi quá.

Tôi đang ở chốn nào thế này? A, tôi nhìn thấy anh Tí. Anh ấy đẹp trai quá. Mà hình như anh ấy đang chạy tới chỗ tôi thì phải. Anh ơi, anh ơi, em ở bên này này. Tôi giơ hai tay ra phía trước ôm chầm lấy anh Tí. Ahihi, cảm giác sung sướng không có gì tả được. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã thuộc về tôi rồi, thuộc về tôi rồi.

"Lùn...Lùn!"

Ai đang gọi tôi thế nhỉ?

Tôi giật mình mở mắt ra, bắt gặp khuôn mặt anh Tí đang cách mặt tôi chỉ có mấy centimet. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, tôi còn đang ôm cổ anh ấy nữa kìa. Tôi hốt hoảng buông tay ra, đứng phắt dậy la lên: "Oái, có chuyện gì thế?"

"Con lợn này, ngồi đây mà ngủ gục được à?"

Thì ra là tôi ngủ gục. Tự dưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, cả người cứ nôn nao cồn cào mà không hiểu là vì lí do gì. Đến khi thấy chỗ cái bếp đang bốc khói nghi ngút tôi mới hoảng hồn, chỉ tay về phía nồi cá lắp bắp: "Anh ơi, nồi cá... "

Mùi khét lẹt lan cả gian phòng. Anh Tí phóng tới tắt bếp, lấy giẻ nhấc nồi cá xuống vứt vào bồn rửa chén. Tôi cúi đầu xuống, khúm núm nhìn anh Tí: "Thôi nay anh ăn cơm với canh tạm đi." Tôi nói lí nha lí nhí.

Đột nhiên anh Tí đi tới bếp mở nắp nồi ra. Không biết nồi canh thế nào mà anh ấy lại quay sang nhìn tôi đầu bốc khói. Lại có chuyện gì nữa sao? Rõ ràng lúc nãy anh ấy bảo tôi gọt một nửa thì tôi đem đi gọt một nửa rồi rửa xong bỏ vô nồi nấu. Có gì sai à?

"MÀY CÚT RA KHỎI BẾP CHO ANH!"

Kết quả là hôm đó nhà anh ấy phải đi ăn cơm tiệm. Cái nồi canh khoai "gọt một nửa" của tôi được đi vào lịch sử. Kế hoạch ngoan hiền dễ thương của tôi đương nhiên là phá sản. Haiz, thật là đáng buồn. Tôi thấy mình đâu có làm gì sai đâu nhỉ? Anh ấy kêu gọt một nửa, tôi gọt mỗi củ nửa bên vỏ, còn nửa bên để lại. Bộ không đúng sao?
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 33: Anh đẹp trai tỏ tình


"Sếp ơi~ sếp à~"

Tóc gáy tôi dựng lên, da gà da vịt da trâu da bò...nói chung đủ các loại da cũng rủ nhau dựng cờ khởi nghĩa lên hết. Ngoài thằng Bống bánh bèo ra thì còn ai vào đây nữa? Tôi nheo mắt nhìn nó: "Có chuyện gì?"

"Kế hoạch tiến triển đến đâu rồi a~, sao trông sếp buồn thế?"

Thà nó không nhắc thì thôi, nhắc tới tôi lại buồn. Kể từ sau cái phi vụ "ngoan hiền dễ thương" đó, tôi bị anh Tí cấm chỉ không được phép bén mảng tới cái bếp nhà anh ấy nửa bước. Tôi bực bội thở hắt ra: "Mày đừng nói nữa. Phá sản rồi. Đang bực muốn chết đây."

"Làm gì mà sếp bực a~"

"Mày nhìn trên kia kìa!" Tôi vừa nói, vừa cay cú hất cằm lên hướng hành lang trên lầu. Một đám con gái đang bu quanh anh Tí đẹp trai của tôi. Anh ấy lại còn có vẻ thích thú nữa chứ, cười với hết đứa này tới đứa kia. Tức tức tức không chịu được. Tôi hận không thể quăng một quả lựu đạn hạng nặng lên đấy cho bọn nó nổ banh bét hết đi cho đỡ tức.

"Sếp cứ bình tĩnh. Thua keo này ta bày keo khác."

Ờ, thằng này lâu lâu phát ngôn ra được câu nghe cũng hợp lí phết. Thế là tôi thôi ủ rũ, lập tức tươi tỉnh nhìn nó: "Mày có cách gì à?"

"Cách thì không thiếu, quan trọng là phải ngoan."

Ờ, thằng này ngon. Tôi nhìn nó khẽ nhếch mép. Hình như nó cũng mới phát hiện ra là mình đã "nhỡ nhời" nên thụt cổ co người: "A, em lỡ lời. A hihi~"

Thôi bỏ đi, cái giọng cười nhũn nhão của nó khiến tôi rợn cả người.

"Có cách gì mau nói đi."

"Thế này nhé..."

"A a a a a! Sếp! Có hot boy tới tìm sếp!" Thằng Bống đang định nói với tôi gì đấy, đột nhiên thằng Sún ở bên ngoài chạy vào la hét ầm ĩ làm tôi giật mình, suýt quên mất nó còn có mấy cái răng mà định cầm dép phi luôn vào mặt nó. Cũng may tôi kiềm chế được nên mấy cái răng của nó vẫn còn nguyên xi.

Tôi ngó ra phía cửa lớp, trông thấy một anh cao to đẹp trai nào đấy đang đứng dựa người vào lan can ngoài hành lang. Da trắng, mũi cao, chân dài. Quan trọng hơn là đang nhìn tôi cười, nụ cười tỏa nắng, nhìn phát vạn người mê. Tôi cũng hơi ngẩn ra một tẹo bởi nụ cười ấy. Chắc anh ta là người tới tìm tôi.

"Sếp, tao có ý này..." Thằng Bống đột nhiên quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, sau đó thì thầm vào tai tôi. Tôi thấy mấy vụ này trong phim cũng nhiều rồi, nghe có vẻ hay hay ấy. Tôi nhìn thằng Bống nghi ngờ: "Được không?"

"Đảm bảo ô sờ kê mà." Nhìn mặt nó hôm nay có vẻ cứng một cách lạ lùng. Thế là tôi cũng tặc lưỡi một phát gật đầu. Cứ thử đi đã rồi tính. Tôi đứng dậy, hiên ngang bước ra ngoài trước bao nhiêu con mắt đang dõi theo từng hơi thở của tôi, giống như tôi là một người vô cùng vĩ đại ấy. Tôi quay sang lườm bọn nó một phát, lập tức cả bọn co rúm như con tôm.

"Anh tìm em có chuyện gì?" Tôi nhìn anh ta hỏi. Lúc nãy nhìn xa đã thấy đẹp trai rồi, giờ lại gần càng thấy đẹp trai hơn nữa.

"Anh muốn hẹn hò với em!" Cái anh đẹp trai trước mặt vừa nghe tôi hỏi xong liền cười một phát nữa, trả lời rõ ràng dứt khoát không do dự. Cái cảnh tượng này quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.

"Ồ ồ ồ ồ ồ ồ!" Một tràng ồ dài ra tận mũi Cà Mau của đám học sinh trong trường đang bu quanh lớp tôi vang lên khiến mặt tôi trở nên xám xịt. Nhưng mấy tiếng ồ tầm thường ấy cũng không phi thường bằng cái câu nói vang lên theo sau đó với tần suất âm thanh vô cùng khủng, muốn xuyên thủng lỗ tai người nghe: "A A A A! ĐỘI TRƯỞNG ĐỘI BÓNG SKILL FC HUỲNH MINH TUẤN MUỐN HẸN HÒ VỚI SẾP!"

Tôi nuốt nước bọt, nghiến răng quay sang nhìn cái đứa vừa mới gào lên một tràng muốn xuyên lục địa kia. Dĩ nhiên tôi biết đó là giọng của thằng Bống. Mọi khi nó ẻo lả dã man con ngan, hôm nay không biết nó lấy đâu ra sức lực mà gào to thế? Nếu là bình thường, nó xác định là bị ăn dép vô mặt rồi, nhưng tôi thấy nó đang nháy mắt với tôi. Tôi hiểu ý nó muốn gì nên kiềm chế lại, quay sang nhìn anh đẹp trai trước mặt. Không gian lập tức im bặt. Cả đám ruồi nhặng xung quanh cũng nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi nhìn anh đẹp trai, cười một cái rồi khẽ gật đầu.

"A a a a! SẾP ĐỒNG Ý RỒI, ĐỒNG Ý RỒI!"

Rầm...rầm...rầm...

Sau tiếng hét muốn xuyên thủng màng nhĩ kia, đám ruồi nhặng xung quanh lập tức đổ rạp xuống đất chồng chất lên nhau. Còn anh đẹp trai trước mặt đang nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai nhìn tôi đầy hạnh phúc. Chậc, tội nghiệp anh ấy ghê. Không biết sau này anh ấy biết mình bị tôi lôi ra làm công cụ hi sinh thì sẽ thế nào nhỉ? Nhưng mà thôi, lỡ phóng lao rồi phải theo lao. Anh rất tốt, nhưng em rất tiếc!

Hôm đó, anh đẹp trai đòi chở tôi về. Mặc dù suy nghĩ có hơi mâu thuẫn, nhưng dưới cái miệng dẻo hơn kẹo của thằng Bống nên tôi bất đắc dĩ phải đồng ý.

Tôi đứng dưới hành lang mọi khi hay chờ anh Tí ra về. Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi đã vội nói ngay: "Lát nữa bạn em chở em về. Anh không cần chở em đâu!" Sau đó không kịp để anh ấy nói gì, cụp đuôi chạy đi luôn. Đùa chứ, tôi mà đứng lại thì thể nào lát nữa anh ấy quát tôi, tôi sẽ bị mềm lòng mà cun cút theo anh ấy về mất. Tôi nhất định phải thật cứng. Quay đi mà chạy rồi nhưng tôi vẫn cảm giác được sau lưng có một luồng khí nóng nào đấy đang lan tỏa ra xung quanh.

Đang ngồi sau lưng xe anh đẹp trai, đột nhiên nghe cạch một phát, chiếc xe của anh đẹp trai nhủi về phía trước. Tôi giật mình chới với, quay ra sau thì thấy anh Tí đang đi ngay đằng sau lưng.

"Hơ, sorry nhá! Lỡ tay!" Anh Tí chẳng thèm nhìn bọn tôi, nói xong thản nhiên lách xe vượt lên trước đi tiếp. Đâm trúng xe người khác mà bảo lỡ tay là như nào? Tại sao xin lỗi người khác mà cái mặt anh ấy lại nhởn nhơ đáng ghét như thế kia?

Tôi vẫn đang còn ngẩn ra không hiểu gì thì đột nhiên anh đẹp trai kéo người tôi lật qua lật lại cẩn trọng kiểm tra: "Huyền, em có sao không?"

"Ơ...em không sao. Thôi mình đi đi anh!" Tôi vội rụt tay lại giấu ra sau lưng, sau đó lại trèo lên xe để anh đẹp trai đèo về.

Buổi chiều qua nhà anh Tí học bài, tôi làm bộ chăm chú vào sách vở, không thèm để ý tới anh ấy. Chẳng hiểu sao tự nhiên anh ấy lại nổi cáu với tôi, nhìn tôi bằng anh mắt giận dữ: "Mày với cái thằng đó là quan hệ gì?"

"Ơ, thì bọn em đang tìm hiểu nhau."

"Mày có cái quái gì mà phải tìm hiểu?"

"Anh không thấy nhưng người ta thấy em có nhiều thứ muốn tìm hiểu." Tôi nhìn anh ấy bằng vẻ mặt ngây thơ, nói hết sức thản nhiên.

"Đồ con lợn như mày thì chỉ ăn với ngủ là giỏi. Con lợn thì cần gì hiểu mà tìm với chả hiểu."

"Em làm sao biết được. Anh ấy bảo thích em, muốn tìm hiểu em thì em biết vậy."

"Mày không nhớ cái bản giao kèo à? Anh đang còn giữ đấy."

Ôi, lại cái bản giao kèo thần thánh. Nhưng lần này không dọa được tôi đâu. Tôi vẫn giữ nguyên thái độ như c*̃ mà trả lời: "Thì miễn trước khi anh lấy vợ em không lấy chồng là được rồi."

"Đúng là đồ mê trai. Được nó tỏ tình chắc thích phải biết nhỉ?"

"Đương nhiên. Anh ấy là đội trưởng đội bóng Skill FC đấy. Nhà giàu, học giỏi lại đẹp trai. Đứa nào mà không thích."

"CÚT VỀ NHÀ CHO ANH."

Tự nhiên bị quát to như tát vào mặt vậy tôi c*̃ng thấy hơi sợ. Biết sao giờ, lỡ rồi thì phải làm cho tới bến thôi. Tôi lồm cồm vơ sách vở nhét vào túi, xách mông đứng dậy đi về. Ra tới cửa còn ngoái cổ lại bồi thêm một câu: "À, từ mai có anh đẹp trai chở đi học rồi. Anh không phải chờ em nữa đâu. Em về nhá! Bye!"

"CÚT XÉO!"

Mấy ngày sau đó tình hình có vẻ căng thẳng lắm. Anh Tí tránh mặt tôi, có gặp cũng tỏ vẻ như người dưng, hếch mặt đi lướt qua tôi không thèm nhìn lấy một cái. Tôi cảm thấy có chút hoang mang liền gọi thằng Bống xuống, tôi phải bàn bạc lại chuyện này mới được.

Nghe tôi gọi, thằng Bống lon ton chạy xuống như một con cún con: "Sếp gọi em a~"

"Mày bớt dẹo dùm tao cái. Mà tình hình có vẻ căng rồi đấy mày ạ. Anh Tí mấy nay nhìn giống sát thủ lắm. Ghét anh đẹp trai kia ra mặt luôn."

"Ai nha~, vậy là sắp thành công rồi đấy. Sếp phải cứng rắn lên."

Tôi ái ngại nhìn thằng Bống: "Liệu có ổn không?"

"Sếp yên tâm đi. Bống này đã ra tay thì chỉ có thành công, không có thất bại."

Nghe thằng Bống nói thế, tôi cũng có phần yên tâm. Thôi, lỡ rồi, lần này liều một phen, giao phó cuộc đời cho nó vậy.

Giờ ra chơi, anh đẹp trai qua lớp tìm tôi rủ tôi xuống căntin. Bình thường tôi luôn đi với đám con trai trong lớp nên đang định từ chối nhưng thằng Bống đứng kế bên huých một phát, tôi đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Hai người bọn tôi sánh vai nhau đi xuống căntin trước bao nhiêu ánh mắt dòm ngó. Tôi chả quan tâm mấy, cái đám nhiều chuyện ấy thì cái gì chả thành chủ đề bàn tán.

Anh đẹp trai kéo ghế lại cho tôi ngồi, kêu tôi chờ rồi chạy tới quầy bán hàng. Lát sau trở lại ngồi xuống nhìn tôi cười hiền nói: "Em ăn cái này đi." rồi đưa cho tôi một cái bánh mì chả. Tôi vui vẻ nhận lấy. Cầm cái bánh mì chả thơm phức trên tay, tôi không kìm lòng được nữa, đưa lên cắn một miếng.

Bịch...

Cái bánh mì chả đáng thương của tôi chưa kịp di chuyển đến miệng tôi thì bị một tác động nào đó khiến nó rơi tự do xuống đất.

"Hơ, sorry nhá. Lỡ chân!"

Tôi quay ngoắt sang, mặt đen kịt nhìn cái người đang đứng trước mặt. Cái giọng nói đáng ghét này còn ai ngoài anh Tí nữa. Dù có ghét tôi hay ghét anh đẹp trai cũng không nên lãng phí đồ ăn như vậy chứ, đồ ăn không có tội. Đúng là đáng ghét mà. Tôi tức giận đến nỗi không nói nên lời.

"Thôi, không sao. Để anh đi mua cho em cái khác." Giọng nói vô cùng ấm áp, ấm như những tia nắng ban mai chợt vang lên làm tim tôi có chút rung động. Tôi không nói gì, nhìn anh đẹp trai khẽ cười rồi gật đầu. Còn anh Tí với đám kia thì lượn sang đi tới bàn bên cạnh.

Lúc quay trở về lớp, tôi với anh đẹp trai đang sóng bước bên nhau nói chuyện vui vẻ, đột nhiên anh Tí không biết ở đâu lao tới đụng trúng anh đẹp trai khiến anh ấy ngã xuống đất, bàn tay chà xuống sân rướm máu. Tôi hốt hoảng chạy lại đỡ anh ấy dậy, tức giận nhìn anh Tí gắt: "Mắt anh để trên trời à?"

"Hơ, lỡ...lỡ thôi mà. Trầy có tí làm thấy ghê."

Lỡ cái con khỉ mốc chứ lỡ. Tôi không thèm đếm xỉa tới anh Tí nữa, dẫn anh đẹp trai đi xuống phòng y tế. Tôi cầm miếng bông gòn, chấm ít oxi già rồi khẽ lau vết thương cho anh đẹp trai. Nhìn bàn tay anh đẹp trai trước mặt mà cũng cảm thấy xót xa: "Anh có sao không?"

"Anh không sao. Chắc cậu ấy cũng không cố ý đâu." Anh đẹp trai nhìn tôi cười cười. Nhắc tới tôi lại bực quá mà gắt lên: "Anh không phải bênh vực anh ấy. Anh ấy xưa nay vẫn quá đáng ngang ngược như vậy đấy."

Tôi tức ơi là tức. Từ đầu lúc định lên kế hoạch này cũng không nghĩ anh Tí lại trở nên như vậy. Nhưng rõ ràng anh ấy làm mấy chuyện không đâu vậy cũng quá đáng lắm rồi. Muốn phá tôi thì thôi đi, việc gì phải đẩy người khác tới nỗi bị thương như thế.

"Huyền này!"

"Sao ạ?"

"Em...đồng ý làm bạn gái anh nha!"
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 34: Đó gọi là ghen sao?


Nắng sớm ban mai nhẹ nhàng rọi xuống, bao trùm lên vạn vật dường như vẫn đang còn e ấp sau một giấc ngủ dài. Trong sân trường, một cô gái nhỏ bé xinh xinh đang tinh nghịch mon men theo từng viền gạch thẳng tắp in hằn dưới chân.

Rầm...

Một cú va chạm kinh hoàng xảy ra. Cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh ngã nhào xuống mặt đất. Còn chưa kịp ngước lên nhìn xem người kia là ai thì đã nghe giọng quát tháo: "Mắt để ở đâu vậy? Muốn chết không?"

Ôi, liệu đây có phải là cuộc va chạm định mệnh không? Có phải là khi cô bé ngước mặt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh chàng đẹp trai mà có phần run sợ. Còn anh chàng đẹp trai kia thì nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt hiện lên trong đáy mắt cô bé, trong lòng dấy lên một cảm giác rung động kỳ lạ?

Ngôn tình là đây sao?

Tỉnh lại đi mấy cưng. Cái đứa vừa nhào xuống ôm sàn chính là con Lùn tôi đây. Và cái đứa vừa cất giọng hăm dọa kia chuẩn bị tới số với tôi rồi. Tôi ngước lên, mặt đỏ phừng phừng nhìn cái đứa vừa mắt nhắm mắt mở đâm sầm vào người tôi, đã vậy còn dám dở cái giọng láo toét ấy ra mà hù dọa tôi. Thằng này cũng ngon phết đấy.

"Thế mày có muốn sống nữa không?"

Nó chính xác là thằng Hô. Cũng may tôi là người té, chứ nó mà là người té thì chắc chắn nó với thằng Sún sẽ được về cùng một nhà. Nó nghe thấy giọng tôi, co như con tôm đứng một chỗ: "A ha ha! Là sếp hả? Sorry sếp em có mắt như mù, có mắt mà không thấy thái sơn, có mắt..."

"Tao đấm cho một phát mày khỏi có mắt luôn giờ tin không?"

"Thôi, sếp bớt giận. Mau vào lớp đi mà." Thằng Hô xuống nước năn nỉ. Bởi vì tâm tình tôi đang tốt nên tạm thời tha cho nó, lườm nó một phát rồi đi về lớp.

"Lớp trưởng. Có bạn Minh Dương đẹp trai tới tìm."

Tôi đang úp mặt xuống bàn vật vờ, vừa nghe thấy hai chữ Minh Dương liền ngóc đầu dậy nhìn ra cửa. Đúng là anh Tí rồi. Anh ấy tìm lớp trưởng lớp tôi làm gì nhỉ?

Tôi giả bộ không quan tâm, úp mặt xuống bàn ngủ tiếp, nhưng thực ra là vẫn len lén nhìn ra ngoài. Chỉ thấy hai người đấy đang nói gì đó có vẻ vui lắm, anh ấy còn đưa tay nghịch tóc con đấy nữa. Tự nhiên tôi muốn nổi cáu ghê. Tình tứ thì đi chỗ khác tình tứ, đứng trước mặt tôi làm gì? Cút hết đi cho khuất mắt tôi.

Tôi bức quá, không thèm nhìn nữa, gục mặt xuống bàn nhắm chặt mắt cho quên hết sự đời. Chẳng biết đứa khốn kiếp nào tự nhiên đập nhẹ vào vai tôi khiến tôi đã đang bực rồi càng bực hơn. Tôi ngồi phắt dậy, quay sang gắt: "Có để yên cho bố ngủ không?"

Thằng Mập bị tôi quát, mặt xụ xuống y hệt con chó mặt xệ. Nó không nói gì, hất cằm ra phía ngoài cửa. Tôi tưởng nó đang chỉ hai cái người bên ngoài kia nên càng thấy tức: "Kệ họ, quan tâm làm gì?"

"Trai đẹp tới kiếm kìa!"

Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa, chỉ thấy anh đẹp trai đang đứng đó nhìn về hướng tôi cười. Hi vọng anh ấy chưa nhìn thấy cái bộ dạng côn đồ lúc nãy c*̉a tôi. Tôi lon đi ra ngoài, lướt qua hai cái người đang tình tứ trước mặt không thèm nhìn lấy một cái, chạy thẳng tới chỗ anh đẹp trai. Tôi cứ vô tư như thế, nào có biết cái người bên kia đang đứng với con lớp trưởng mà mắt lại bắn tia lửa về phía tôi.

Anh đẹp trai rủ tôi xuống căntin. Tôi vui vẻ đồng ý ngay.

"Em ăn cái này đi. Há miệng ra nào!" Anh đẹp trai mua mấy cái bánh kẹp đặt trên bàn, bốc lên một miếng đưa tới trước mặt tôi. Uầy, anh ấy làm tôi ngại quá đi mất. Bao nhiêu người đang nhìn thế này, tôi thấy mình cứ như là đứa bánh bèo ấy. Nhưng chẳng hiểu sao tôi cũng ngoan ngoan há miệng ra cho anh ấy đút.

Ọt...

Miếng bánh kẹp to thế kia, lẽ ra là tôi phải cắn hai ba lượt mới hết, nhưng nó bị tác động từ bên ngoài phi thẳng vô họng tôi nằm yên vị trong đấy. Tôi nghẹn bánh, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong. Tôi đỏ mặt tía tai, ngẩng mặt lên trời trợn mắt cố mà nhai mà nuốt cho nó trôi xuống một cách vô cùng khổ sở, còn thủ phạm gây ra chuyện này thì ung dung quăng một câu "sorry, không cố ý" rồi dắt theo con lớp trưởng lớp tôi bỏ sang bàn bên cạnh.

Anh đẹp trai thấy tôi bị nghẹn mới đập đập nhẹ vào lưng tôi. Sau một hồi vật vã, tôi mới nuốt được miếng bánh kẹp trôi xuống bụng. Tôi tức muốn sùng máu, quay sang cặp đôi đang cười nói vui vẻ bên kia, không kiềm chế được mà nhặt miếng bánh kẹp trong dĩa, nhắm cái bản mặt đáng ghét kia phi tới.

Lẽ ra là trúng mặt anh Tí rồi, ai ngờ cái con lớp trưởng dở hơi kia tự dưng nhoài người qua một bên với hộp khăn giấy, thành ra trúng ngay đầu nó. Hơ hơ, xin lỗi bạn lớp trưởng nhá! Ai kêu bạn dở hơi tự nhiên ló đầu qua làm gì. Định làm mỹ nhân cứu anh hùng à?

Bị tấn công bất ngờ, con lớp trưởng giật mình quay lại. Nó nhìn tôi với ánh mắt không thể nào thiện cảm hơn. Trước nay tôi biết nó hiền, hiền lắm, hiền dễ sợ luôn ấy, cho nên trước mặt bao nhiêu người nó không phản ứng gì, chỉ phủi phủi ít vụn bánh dính trên tóc rồi quay lại tiếp tục nói chuyện với anh Tí.

Tôi cóc thèm để ý nữa, quay sang nói chuyện với anh đẹp trai. Anh ấy cũng cười lại với tôi rồi lại đút cho tôi ăn. Lần này tôi cũng đút lại cho anh ấy vài miếng. Hai đứa bọn tôi cứ mùi mùi mẫn mẫn trước bàn dân thiên hạ, coi bọn họ là không khí.

Cạch...

Cái bàn trước mặt tôi bị đẩy mạnh sang một bên, dĩa bánh trên bàn bị hất rơi xuống đất, còn ly nước cam đặt bên cạnh thì hất thẳng vô người anh đẹp trai. Tôi hốt hoảng, rút vội mấy tờ khăn giấy chạy qua lau áo cho anh đẹp trai.

Anh Tí cùng con lớp trưởng vừa đi lướt qua. Con kia thấy anh Tí có vẻ ghét tôi như thế thì nhìn tôi vô cùng đắc ý. Tôi biết nó thích anh Tí từ lâu lắm rồi, nhưng chẳng qua trước giờ anh Tí chỉ thân với tôi, không đếm xỉa tới nó cho nên nó mới không dám ho he. Được dịp như này chắc nó đang cười thầm trong bụng đây.

Tôi tức quá, nhịn không được nữa mà đứng phắt dậy gào to: "Anh đứng lại đó cho em!"

"Minh Dương cậu ấy không cố ý đâu. Cho mình xin lỗi Huyền nha!"

Cái gì đây? Còn xin lỗi dùm à? Người gây ra lỗi còn không lên tiếng, nó làm quái gì có tư cách mà xin lỗi dùm. Tôi gắt: "Không phải việc của cậu."

"Tớ đã nói là Minh Dương cậu ấy..."

"Cút sang một bên!" Bị tôi quát, nó có vẻ hơi sợ. Chắc nó cũng không lạ lẫm gì tôi, cho nên đương nhiên cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn như con cún lùi lại đứng nép ra sau lưng anh Tí.

"Anh đẩy bàn người ta xong rồi bỏ đi vậy à?"

"Anh có cố ý sao?"

Thái độ này là gì đây? Không cố ý mà hết lần này tới lần khác chọc phá người ta. Tưởng tôi là con ngu chắc?

"Không cố ý không biết mở miệng ra xin lỗi à?"

"Anh không thích đấy thì sao?"

"Anh quá đáng vừa thôi!"

"Anh thích thế!"

Tôi cảm thấy nổi điên rồi đây. Đã sai rồi còn ngang ngược không thể chịu được. Tôi tức quá, cầm luôn nắm khăn giấy trên tay phi thẳng vô mặt anh Tí. Những người khác thấy hành động vừa rồi của tôi liền im bặt. Bầu không khí xung quanh vài phút trước đây còn rất ồn ào, bây giờ bỗng nhiên im lặng đến nghẹt thở.

"Huyền, bỏ đi em!" Anh đẹp trai kéo tay áo tôi, tôi cũng không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa. Tôi xoay người, kéo tay anh đẹp trai đi thẳng về lớp trước sự kinh hãi của mọi người.

"Cậu ấy chắc cũng không cố ý thật đâu. Em đừng tức giận làm gì." Anh đẹp trai đi bên cạnh tôi nhẹ giọng nói. Tôi biết anh ấy là người tốt, nhưng tốt cũng phải có mức độ. Từ nhỏ tới giờ anh Tí là người như thế nào không phải tôi không biết. Nhưng bình thường tôi bị trúng bùa mê thuốc lú cho nên cứ răm rắp mà nghe theo. Tại sao tôi lại có thể thích một con người ngang ngược, đáng ghét như vậy được chứ?

"Thôi, em đừng giận nữa. Xem kìa, cái mặt nhăn nhó như bà già ý. Xấu chết được."

Tôi ấm ức quay sang nhìn anh đẹp trai. Anh ấy thấy tôi như thế chỉ cười cười, đưa tay xoa đầu tôi: "Anh đùa thôi, Lùn của anh xinh lắm. Không xấu đâu."

"Thật không?"

"Thật mà."

Được anh ấy khen, tôi cười típ mắt. Nhất thời cũng quên luôn cái chuyện bực tức vừa rồi.

"Có ngu mới tin lời nó!"

Cái giọng nói đáng ghét này ở xó nào vọng tới vậy nhỉ? Tôi quay sang, thấy anh Tí với con lớp trưởng đang đi gần đấy. Tôi ghét, khoác tay anh đẹp trai vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, cóc thèm để ý tới hai người kia nữa.

Nghỉ giải lao tiết cuối, Thằng Mập tự nhiên quay xuống rủ tôi đi chơi. Tôi định đồng ý, nhưng nghĩ lại, nếu đi chơi với bọn nó kiểu gì cũng có anh Tí cho nên tôi từ chối.

"Tối nay sếp bận à?"

Tôi đang định tìm lí do nào đấy để trả lời cho qua, tự nhiên nhìn thấy anh đẹp trai đứng ngay cạnh cửa sổ chỗ tôi ngồi. Tôi ngóc đầu ra hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Tối đi xem phim nhé."

À, cũng được đấy. Chưa biết từ chối bọn kia như thế nào thì anh ấy lại rủ tôi đi xem phim. Anh đẹp trai à, anh đúng là vị cứu tinh của đời em. Tôi gật đầu đồng ý. Anh ấy thò hẳn cánh tay vô trong xoa đầu tôi mấy cái rồi mới rời đi.

"Thì ra là có anh đẹp trai rủ đi xem phim rồi. Sếp dạo này sướng quá nha."

Tôi lườm bọn nó một phát cháy mặt. Thằng Bống te te chạy lên chỗ tôi ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm dò xét: "Sếp thích anh đấy thật a~?"

Tôi chỉ "hả" một tiếng rồi không nói gì. Thực ra tôi cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy ở bên cạnh anh ấy thì vui. Với lại cảm giác được chiều chuộng nó cũng thích thích.

"Em lạy sếp, chúng ta đang đóng kịch để lôi kéo thằng Minh Dương thôi mà? Sếp đừng nói là kịch giả tình thật nha?"

Nhắc tới anh Tí tôi lại thấy nổi điên: "Dẹp đi, không lôi kéo lôi co cái quái gì hết. Dẹp hết cho tao."

"Nó phản ứng như vậy là đang ghen đấy."

" Anh ấy mà biết ghen à? Đó gọi là ghen sao? Thôi dẹp đi." Lúc đầu làm thế này chỉ muốn lôi kéo anh ấy. Cũng không ngờ anh ấy lại quá đáng đến như vậy. Chỉ tội anh đẹp trai, vì tôi mà sứt mẻ mấy lượt.

Buổi tối, tôi đợi anh đẹp trai ở cổng như đã hẹn. Anh đẹp trai chở tôi tới rạp chiếu phim. Hôm nay không phải ngày nghỉ nên trong rạp cũng không có bao nhiêu người. Bọn tôi chọn một bộ phim kinh dị theo đúng thể loại tôi thích. Tôi cảm thấy tình huống hiện tại quen lắm. Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi quay sang hỏi anh đẹp trai giống như đã chuẩn bị từ trước: "Anh có chắc là muốn xem phim này không?"

Anh đẹp trai hơi khó hiểu nhìn tôi, sau đó xoa xoa đầu tôi cười: "Dĩ nhiên, anh thích phim kinh dị mà!"

Nghe anh ấy nói vậy tôi mới yên tâm, cầm hộp bắp rang tung tăng đi trước. Phim chiếu được một lúc, anh đẹp trai ghé tai tôi nói nhỏ bảo anh ấy ra ngoài một chút. Tôi gật gật rồi ngồi ăn bắp, hào hứng xem tiếp.

"Sếp, sếp!" Cái đám ruồi nhặng kia không biết ở đâu lao tới, ngồi vô chỗ của anh đẹp trai nắm tay nắm chân tôi lôi lôi kéo kéo. Tôi còn chưa biết nên làm gì với cái đám này thì anh đẹp trai trở lại, khẽ nhíu mày nhìn bọn nó nhỏ giọng: "Ơ, hình như các cậu ngồi sai chỗ rồi."

"A hu hu~, tao muốn ngồi với sếp cơ. Sếp ơi em sợ lắm, đừng bỏ em!" Thằng Bống ôm cánh tay tôi cứng ngắc. Tôi nhìn bọn nó nghi ngờ. Tôi là ai? Sếp của bọn nó đấy. Tôi biết tỏng ý đồ của bọn nó rồi.

"Anh đẹp trai qua bên kia ngồi đi." Thằng Sún chỉ tay về phía chiếc ghế trống cách đó mấy chỗ. Tôi nhìn anh ấy gật đầu, anh ấy chỉ đành đi lại đó ngồi. Chờ cho anh ấy yên vị vào chỗ, tôi mới quay sang lườm thằng Bống: "Bọn mày dở trò đúng không?"

"Tao sợ sếp bị thằng đó lợi dụng sàm sỡ thôi."

Thôi vậy, dù gì cũng có ý tốt, tôi chỉ đành im lặng xem nốt phim rồi cùng anh đẹp trai đi về. Đang ngồi trên xe ngắm cảnh thơ mộng về đêm, đột nhiên chiếc xe như bị va chạm mạnh rồi khựng tại chỗ. Tôi giật mình quay lại, thấy có hai ba chiếc xe khác đang chắn trước mặt bọn tôi.

Họ cố ý?

"Em có sao không?" Anh đẹp trai quay sang nhìn tôi lo lắng.

"Em không sao."

"Mấy người làm gì vậy?" Anh đẹp trai kéo tôi xuống xe đứng dạt sang một bên. Một gã áo đen đằng trước cũng xuống xe, sau đó mấy tên đằng sau cũng lần lượt xuống xe ngông nghênh đi về phía hai người bọn tôi. Gã áo đen đứng trước mặt bọn tôi, vênh cái bộ mặt râu ria lởm chởm đậm chất côn đồ lên nhìn bọn tôi híp mắt: "Ai chà, đây là đội trưởng đội bóng Huỳnh Minh Tuấn đây sao? Cũng phong độ gớm nhỉ?"

"Các người muốn cái gì đây?"

"Có gì đâu. Dương đại ca kêu tụi này ghé thăm cậu xíu ấy mà."

Dương đại ca? Tôi nghi hoặc, bước lên trước một bước nhìn tên đó hỏi: "Là anh Khả Minh Dương sao?

"Ô, cô em quen đại ca của bọn anh à?"

"Về nói với anh ấy, muốn gì thì tìm tôi, đừng có gây chuyện với người khác."

"Cô em bình tĩnh. Bọn anh chỉ tới cảnh cáo hắn chút thôi. Mày liệu hồn đấy nhóc." Tên áo đen giơ tay đấm cho anh đẹp trai một phát chúi xuống đường rồi bỏ đi. Mấy tên kia cũng leo lên xe chạy mất. Tôi hốt hoảng chạy lại đỡ anh đẹp trai dậy: "Anh có sao không?"

"Anh không sao. Chắc chắn bọn nó nói dối đấy, em đừng tin. Anh không nghĩ Minh Dương làm vậy đâu."

"Chuyện này em sẽ xác minh sau. Chúng ta mau đi về thôi. Anh không sao thật chứ?"

"Ừ, không sao. Thôi anh đưa em về."

Về đến nhà, đợi anh đẹp trai đi khuất tôi mới gọi điện thoại kêu anh Tí ra trước ngõ. Tôi phải làm rõ chuyện này mới được.

Anh Tí bước ra, không thèm nhìn tôi lấy một cái khinh khỉnh nói: "Chuyện gì?"

"Anh kêu người đánh anh Tuấn phải không?"

"Mày lảm nhảm cái gì vậy?"

"Em hỏi có phải không?"
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 35: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa


"Phải thì sao mà không phải thì sao? Đau lòng à? Anh nói cho mày biết, tốt nhất mày nên tránh xa thằng đó ra. Nó không phải loại tốt lành gì đâu."

"Anh trả lời đi! Có phải là anh không?"

"Phải đấy rồi sao? Rồi mày tính làm gì? Kêu người trả thù lại sao? Cứ việc, anh đây không sợ. Ok?"

Anh Tí vẫn trưng cái bộ mặt khinh người đáng ghét đó ra khiến tôi không thể nào bình tĩnh được mà gào lên: "Anh...đúng là cái đồ ngang ngược. Em...ghét anh." Tôi tức giận, quay người đi thẳng vào nhà. Không ngờ anh ấy lại hành động một cách nông nổi như vậy luôn. Đúng là không thể chịu được mà. Tôi khóc, tôi cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ biết nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

Từ hôm anh Tí cố tình kiếm chuyện với anh đẹp trai, tôi thấy bực quá nên cũng không thèm gặp anh ấy nữa. Có vô tình gặp cũng xem như không quen biết. Hơn nữa, anh đẹp trai suốt ngày qua lớp tôi rủ tôi đi chỗ này chỗ kia, thành ra cũng chẳng có thời gian mà quan tâm tới anh Tí nữa. Cũng không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Giận thì giận vậy chứ thực ta tôi rất muốn biết tình hình của anh ấy như thế nào. Nhưng không hiểu sao tôi lại không thể mở miệng hỏi bọn kia được.

"Sếp, anh đẹp trai qua kiếm."

Đấy, vừa nhắc tới anh đẹp trai là anh ấy đã xuất hiện ngay. Mà tôi nói thật, cái anh đẹp trai này dễ thương lắm. Quen chưa bao lâu mà tôi thấy anh ấy rất tốt với tôi. Mua đồ ăn cho tôi, chở tôi đi học rồi lại chở về, hay khen tôi xinh xắn dễ thương. Mỗi lần tôi không ăn là năn nỉ dỗ dành hết sức tới khi nào tôi chịu ăn thì thôi. Nói chuyện với tôi cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng nặng lời. Không như anh Tí, hở ra là chửi tôi ngu, mắng tôi xấu. Làm gì cũng hù dọa đánh đập tôi thì mới chịu. Đúng là khác nhau một trời một vực luôn.

Mà tôi bắt đầu thấy có cảm tình với anh này rồi ấy. Ở cạnh anh ấy, được anh ấy chiều chuộng cũng thấy thích thích. Chậc, có khi nào tôi lại thích anh này luôn không nhỉ?

Thấy anh đẹp trai đang đứng ngoài cửa nhìn tôi cười, tôi liền vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài tươi cười: "Anh tới tìm em ạ?"

Anh đẹp trai ừ một cái rồi kéo tôi lại, véo cho tôi một cái vào má. Tôi thấy bọn ruồi nhặng xung quanh cứ nhìn chằm chằm thì đỏ hết cả mặt. Thanh niên cứng mặt dày như tôi đây cũng có ngày biết ngại cơ đấy.

"Chiều nay em rảnh không?"

"À, em rảnh."

"Vậy chiều đi xem đá bóng với anh nha!"

Tôi cười xong gật đầu. Tôi nào có biết ở xó xỉnh nào đó trong trường có ai đó đang nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, hận không thể ăn gan uống máu của tôi, cho nên tôi cứ vô tư đứng cười nói với anh đẹp trai cả buổi cho tới khi có trống vào tiết mới tạm biệt anh ấy.

Như đã hẹn, buổi chiều tôi chờ anh đẹp trai ở trước cổng nhà mình. Tôi nhìn thấy anh Tí với bọn thằng Khánh từ trong nhà anh Tí đi ra. Thấy tôi, thằng Sún liền gọi: "Sếp, có đi xem đá bóng không?"

Tôi hơi ngạc nhiên, bọn này c*̃ng đi xem đá bóng sao? Vậy chắc là c*̀ng một trận. Nhưng tôi lại nhận lời với anh đẹp trai rồi. Thôi, đằng nào lát nữa chẳng gặp, đi với ai c*̃ng được. Nghĩ vậy, tôi quay sang nói: "Bọn mày đi đi. Tao chờ bạn tao đi chung."

"Giời ơi, sếp có trai đẹp bên cạnh rồi thì toàn bỏ bê lính lác không. Sếp chơi kì ghê á"

Tôi giả bộ cúi xuống xách dép lên, thằng Sún thấy vậy liền chạy vòng ra núp sau lưng mấy đứa kia. Tôi tia mắt qua anh Tí, mặt mũi Anh ấy lạnh tanh không chút cảm xúc, nhìn đáng ghét kinh khủng. Tôi khẽ cong môi, xùy một cái rõ to. Hờ, không nhìn thì thôi, tôi cũng thèm nhìn anh ấy chắc.

"Huyền, em đợi lâu chưa?" Anh đẹp trai của tôi tới, vẫy tay cười cười với tôi. Tôi vui vẻ lon ton chạy lại gần.

Anh đẹp trai đang chuẩn bị véo má tôi, đột nhiên anh Tí ở phía sau đi tới huých tôi phát khiến tôi chúi sang một bên suýt té. Cái gã này, càng ngày càng quá đáng mà. Không cố ý cái con khỉ chứ không cố ý, rõ ràng là cố ý. Xin lỗi mà mặt cứ vênh lên như thế thì ai mà không ghét. Tôi vịn vào yên xe đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh Tí gằn giọng: "Anh..."

"Thôi bỏ đi em. Cậu ấy không có cố ý mà!" Tôi đang định mắng anh Tí một trận thì anh đẹp trai kéo tôi lại can. Đấy, thử nhìn đi, một người thì vô cùng ngang ngược, một người lại vô cùng hiểu chuyện. Tôi nghe lời anh đẹp trai, không thèm nói gì nữa. Cầm lấy nón bảo hiểm leo lên xe để anh ấy đèo đi tới sân bóng.

Hôm nay đội bóng Lion FC đá với đội bóng Skill FC. Mà anh đẹp trai của tôi là đội trưởng đội Skill FC nên đương nhiên là phải tham gia rồi. Dẫn tôi tới sân bóng, tìm chỗ cho tôi ngồi, mua nước cho tôi xong anh ấy liền chạy đi chuẩn bị cho kịp giờ ra sân.

Lúc này, trong sân bóng đang rất ồn ào bởi tiếng la hét cổ vũ điên cuồng của đám cổ động viên. Tôi ngồi bên cổ động viên đội Skill FC, ngay hàng ghế dưới cùng. Tôi nhìn thấy thằng Sún đang đứng bên khu cổ động viên của Lion FC khua tay loạn xạ nói gì đó. Thực tình là tôi cũng không nghe rõ thằng Sún nó đang nói cái gì. Chỉ nghe ú ớ gì mà đội mình đội ta gì gì đấy. Đang định nói lại thì đám con gái ở đâu chen vô, che hết cả tầm nhìn của tôi. Lúc quay lại ngơ ngác tìm thì không thấy thằng Sún đâu nữa. Thôi vậy, chỉ là đi xem đá bóng thôi mà, ngồi đâu chả được.

Cả khán đài bỗng đứng dậy la hét ầm ĩ khi vừa trông thấy đám người từ bên trong phòng thay đồ đi ra. Anh đẹp trai của tôi đang dẫn đầu đội Skill FC. Chậc, trông anh ấy tuyệt thật. Mặc trên người bộ đồ thể thao trông khác hẳn lúc mặc đồng phục. Cơ bắp cuồn cuộn trên người cứ vậy mà phô ra.

Đang mải ngắm anh đẹp trai, bỗng tôi cảm thấy có luồng khí lạnh nào đó vừa tạt ngang khiến tôi bất giác rùng mình. Nhìn xuống sân, tôi thấy anh Tí cũng đang quay về phía tôi. Không biết nhìn ai mà mặt anh ấy sát khí đằng đằng thế kia.

Trước giờ ngắm anh ấy c** tr*n cũng nhiều rồi, nhưng mỗi lần nhìn là lại không kiềm chế được. Mà tự nhiên tôi lại thấy cáu. Có áo sao không mặc vào, c** tr*n ra khoe cho thiên hạ xem à? Đúng là cái đồ b**n th**.

"Em ngồi đây ổn không?"

Tôi cứ ngồi ngắm anh Tí mẩn mê, bên cạnh vang lên giọng nói mới khiến tôi giật mình tỉnh lại. Anh đẹp trai không biết đã đi lên chỗ tôi từ lúc nào, đang nhìn tôi cười dịu dàng. Bọn con gái xung quanh cứ ôm nhau mà ngất lên ngất xuống. Tôi gãi đầu, lúng ta lúng túng như vừa bị phát hiện làm chuyện gì xấu xa vậy.

"Ơ...em...em ổn..." Tôi lắp bắp, nặn ra một nụ cười nhìn anh ấy. Anh đẹp trai cúi người, xoa xoa đầu tôi sau đó trở xuống sân bóng. Tia lại chỗ cũ, không thấy anh Tí đâu nữa, tôi khẽ thở dài, cảm thấy có chút hụt hẫng.

Tiếng còi vang lên, lập tức mấy người dưới sân bắt đầu chạy, giành bóng, chuyền bóng. Òa, anh Tí siêu quá. Từ lúc bắt đầu đã giữ được bóng rồi. Chân anh ấy cứ như siêu nhân ý, xoay một phát đã dẫn bóng lướt qua mấy người kia chạy về phía khung thành đối phương. Cả khán đài cứ đứng lên cổ vũ dữ dội, la hét ầm ĩ. Có mấy người còn cầm vỏ chai mà đập bộp bộp.

"VÀO O O O O!"

Tiếng hét vang lên, lập tức cả dàn cổ động viên bên Lion FC đứng lên hú hét tên anh Tí điên cuồng. Anh Tí vừa ghi bàn. Tôi vui quá, từ đầu hiệp tới giờ cứ chăm chăm dõi theo anh ấy. Anh ấy vừa sút vào khung thành bên kia, tôi lập tức đứng lên, phấn khích mà la hét điên cuồng.

Bọn người xung quanh đột nhiên quay sang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi rụt cổ lại, mới ngớ ra là mình đang ngồi bên Skill FC. Cũng may bọn nó không đánh hội đồng tôi. Tôi khum người ngồi xuống. Không phải tôi sợ, mà tại bọn nó đông quá. Tôi cũng không phải đứa không biết tự lượng sức mình. Đùa chứ, nguyên một bầy như vậy làm sao tôi địch lại được?

Hết hiệp một, tỉ số 2 - 0 nghiêng về phía đội Lion FC. Mấy người trên sân liền tản ra đi về khu vực nghỉ giải lao. Anh đẹp trai vẫy vẫy tôi, tôi liền đứng dậy, xách mấy chai nước với đống khăn đi xuống chỗ mấy anh bên Skill FC đưa cho họ.

"Em nào xinh thế? Người yêu à?" Một anh chung đội với anh đẹp trai nhìn tôi cười cười nói, xong đá ánh mắt về phía anh đẹp trai.

"Không phải...là bạn thôi ạ!" Tôi nghe anh ấy hỏi xong liền trả lời ngay. Anh đẹp trai thấy vậy hình như có vẻ không được vui. Nhưng cũng chỉ cười cười cho qua.

"Bạn gì đây? Ai biết được bạn gì cơ chứ?" Anh đó nhìn tôi cười đểu. Nhìn mặt gã nhây nhây này tôi muốn đấm ghê. Tôi đang ráng kiềm chế đây.

"Thôi mày đừng chọc em ấy nữa. Đỏ hết mặt rồi kìa." Mấy anh kia thấy vậy cùng hùa nhau cười ha hả. Tôi đỏ mặt không phải vì ngại, mà là đang kiềm chế đấy. Tôi thật muốn cầm chai nước trên tay mà tống vô họng hắn ghê chứ.

Tôi quay sang hướng bên cạnh, vô tình thấy đám anh Tí cũng đang đứng gần đấy. Anh ấy không nhìn tôi, bọn kia thì nhìn tôi với ánh mắt không có chút cảm tình. Cũng phải, sếp bọn nó bỏ bọn nó đi theo trai mà hỏi sao không như vậy cho được. Tôi cười với bọn nó một phát rồi xách bịch nước lon ton chạy sang đấy, chia cho bọn thằng Khánh mỗi đứa một chai.

"Hê hê, sếp về đây. Uống nước đi này."

Bọn nó hếch cái mặt lên không thèm lấy. Mặt tôi bỗng trở nên xám xịt. Bọn này hôm nay gan quá rồi nhỉ? Dám thái độ đó với sếp luôn. Tôi nhíu mày: "Có uống không?"

Dĩ nhiên là bọn nó phải uống rồi. Dám chống lệnh sếp à? Sếp lại chả cho về nhà mà ngồi một xó luôn ấy chứ.

Quay sang anh Tí, từ đầu tới cuối anh ấy không hề nhìn tôi lấy một cái. Người anh ấy vã hết mồ hôi, trông đến là thương. Định hỏi thăm chút, nhưng thái độ anh ấy như vậy tôi cũng không nói gì. Cầm chai nước chìa ra trước mặt anh ấy, khẽ ho mấy tiếng.

"Biến!" Anh Tí không lấy, cũng không thèm nhìn tôi, còn hắt chai nước văng xuống đất. Bọn kia thấy vậy thì hết hồn, đứng đờ ra như xác chết, mặt mày biến sắc. Tôi nghiến răng, tay nắm chặt quay sang lườm anh ấy một phát xong cúi xuống nhặt chai nước lên bỏ về chỗ ngồi. Không uống thì thôi, việc gì phải như thế?

Hiệp hai bắt đầu. Bên Lion FC vẫn giữ vững phong độ, nhưng bên Skill FC cũng không kém. Bên đấy thay người, bắt đầu đá mạnh hơn. Trận đấu càng lúc càng gay cấn. Nhìn tỉ số hiện trên bảng, tôi cứ thấp thỏm không yên. Hiện tại đang là 2-1.

Tới cuối trận đấu, anh Tý với anh đẹp trai đang giành nhau quả bóng ở gần khung thành đội Skill FC. Ánh mắt họ nhìn nhau rực lửa như muốn đốt cháy cả khung thành. Tôi còn thấy họ cứ ghé sát vào nhau như thể đang thì thầm cái gì đó. Nhìn sơ qua còn tưởng đang hôn nhau cơ. Cả khán đài cứ hét tên của anh Tí. Tôi cũng muốn hét, mà ngồi bên này lại không dám nên chỉ đành im lặng.

"ĐÁNH NHAU...HỌ ĐÁNH NHAU RỒI KÌA!"

Bên cạnh vang lên tiếng hét to. Tôi cũng vừa kịp nhìn thấy anh Tý mới đấm cho anh đẹp trai một phát khiến anh đẹp trai ngã chúi sang một bên, anh đẹp trai đứng dậy, lao vào đánh lại. Bọn kia hoảng quá nhảy vào can hai người ra. Tôi cũng sợ, lúc đầu ngồi đờ ra đó, sau luống cuống vứt bịch nước qua một bên vội vã chạy xuống sân.

"Dừng lại đi, hai người làm gì vậy?" Tôi hét lên, chạy lại kéo anh đẹp trai sang một bên. Bọn thằng Khánh cũng kéo anh Tí sang một bên. Mặt anh đẹp trai có mấy vết bầm, mặt anh Tí cũng không khá hơn, khoé miệng còn rỉ máu. Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt rực lên một màu, mấy vằn máu còn hiện rõ trong mắt trông rất đáng sợ. Cứ như họ là kẻ thù có mối hận truyền kiếp vậy.

Tôi không biết có chuyện gì, nhưng rõ ràng lúc nãy anh Tí đấm anh đẹp trai trước. Nghĩ là do tức tôi nên anh ấy mới làm vậy. Tự nhiên tôi thấy anh Tí đã đáng ghét rồi còn đáng ghét hơn. Tôi gắt: "Anh quá đáng lắm rồi đấy. Mắc mớ gì tự nhiên đánh người ta?"

Anh Tí nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng tức giận, tay nắm chặt nổi hết mấy đường gân lên khiến tôi thấy sợ sợ. Anh ấy giật mạnh chai nước trên tay thằng Sún ném cái vèo một phát ngay thành chắn lan can. Chai nước bị vỡ, nước bên trong bắn tung toé ra xung quanh. Sau đó anh ấy hùng hổ tiến tới chỗ tôi nắm chặt tay tôi lôi đi.

"Anh bỏ em ra...anh lôi em đi đâu? Bỏ ra!" Tôi vừa hét vừa vùng vằng. Anh ấy căn bản không nghe tôi nói gì, cứ cắm đầu lôi tôi về phía trước. Bọn kia không một ai dám đi theo. Ra tới hành lang đi vào sân, tôi giật mạnh, tuột khỏi tay anh ấy. Cổ tay tôi đỏ rực, đau đớn. Tôi rỉ nước mắt gào lên: "Anh bị điên rồi à?"

"Phải, anh đang điên đấy. Mày ngay lập tức tránh xa cái thằng cha đó ra. Nếu không thì đừng có trách anh!"

"Mắc gì bắt em phải tránh xa anh ấy."

"Nó không phải người tốt. Anh kêu mày tránh xa nó ra thì mày tránh xa nó ra. Ngu thì đừng có hỏi nhiều." Anh Tí tức giận nhìn tôi. Tôi cũng tức điên liên rồi đây. Anh ấy ngang ngược cũng vừa phải thôi chứ.

Tôi không nhịn được cũng gào lên: "Anh dựa vào đâu mà nói anh ấy là người xấu. Em không tránh, em cứ thích ở bên anh ấy đấy rồi sao? Anh thì tốt hơn anh ấy à? Em nói cho anh biết. Anh ấy vô cùng tốt, tốt hơn anh gấp trăm gấp vạn lần."

Anh Tí trừng mắt nhìn tôi. Tôi có thể nhìn rõ từng tia máu hiện lên trong đôi mắt anh ấy. Tôi còn nghe được tiếng răng rắc từ bàn tay đang nắm chặt kia nữa. Trông anh ấy lúc này vô cùng đáng sợ.

"MÀY BIẾN ĐI, TỪ NAY ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT ANH NỮA CÓ HIỂU CHƯA?" Anh Tí hét vào mặt tôi. Xoay người đấm bốp một phát vào tường khiến tôi giật thót tim. Tôi đờ ra đó, vừa tức vừa giận vừa tủi đến nỗi không nói được câu nào. Tôi đã làm gì sai sao?

"BIẾN!"

"Được, em biến. Từ nay không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Vừa lòng anh chưa?"
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 36: Tình cảm chẳng thể giả dối


Sau hôm đó, tôi xin nghỉ học một buổi. Tôi không có tinh thần để đi học, lên lớp lại sợ không biết đối diện với bọn kia như thế nào. Hơn hết, tôi sợ nhìn thấy anh Tí. Tôi nhớ hôm ấy, tôi đã lao ra khỏi đó rồi cứ chạy mãi. Tôi khóc, khóc rất nhiều. Tôi còn hi vọng anh ấy sẽ chạy theo tôi. Chỉ cần anh ấy chạy theo tôi thôi thì tôi sẽ ôm chầm lấy anh mà quên đi tất cả. Nhưng không, anh ấy không hề chạy theo tôi. Tôi thấy mình cứ như một con ngốc. Có lẽ anh ấy không thích tôi, chỉ xem tôi như một con ngốc không hơn không kém, rồi cứ thế chế nhạo tôi, đem tôi ra làm trò tiêu khiển.

Thời gian sau đó đối với tôi vô cùng kinh khủng. Tôi buồn, vừa buồn vừa tủi. Tôi cứ như đứa mất hồn, thơ thơ thẩn thẩn. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì, cũng không có tâm trạng làm gì, không muốn gặp ai. Một đứa mạnh mẽ như tôi đây mà bây giờ hễ cứ ngồi một mình là nước mắt lại tự động tuôn ra. Tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này?

Dạo này tôi đi học rất sớm. Tôi cũng không nhờ anh đẹp trai chở đi nữa. Lúc này tôi cũng không muốn gặp anh ấy. Tôi gọi thằng Khánh, ngày nào nó cũng qua rước tôi đi học từ mờ sáng, lúc về cũng chờ học sinh trong trường về hết, không còn một bóng người tôi với nó mới về. Tôi ít nói hơn, ít cười hơn. Tôi chuyển xuống bàn chót ngồi, kêu thằng Khánh với thằng Mập lên chỗ của tôi. Tôi sợ, sợ qua ô cửa sổ kia, tôi lại nhìn thấy anh Tí. Anh ấy đã nói tôi biến đi, đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Và tôi đã làm như thế.

Suốt một tuần đó tôi không nhìn thấy anh Tí. Lâu lâu không kìm lòng được tôi cũng len lén nhìn lên lầu nhưng không thấy bóng dáng anh ấy. Chắc anh ấy ngồi trong lớp không ra ngoài.

Tôi sụt kí, sụt hẳn mấy kí luôn. Mấy thằng trong lớp thấy tôi buồn nên mới kiếm trò chọc phá cho tôi vui. Nhưng tôi vẫn không cười nổi. Bọn nó bảo tự nhiên gầy đi nhìn xinh hơn hẳn. Cũng đúng thôi, trước giờ có người cứ ép ăn, không ăn thì dọa tống vô họng, nhét vô họng. Có người hở ra là mua đồ ăn cho ăn, đòi ăn gì là có cái đó ăn hỏi sao không béo. Bây giờ không còn người đó nữa, tôi cũng không muốn ăn nữa.

Tôi lại nghĩ tới anh Tí rồi, đã dặn là không được nhắc tới anh ấy rồi cơ mà.

"Sếp, sao thế?" Thằng Bống ngồi trước mặt tôi buồn buồn.

"Không sao!"

"Xin lỗi, là do tao. Lẽ ra tao không nên kêu mày làm vậy!"

"Không phải lỗi của mày. Chắc tao với anh ấy không có duyên. Vui lên đi, buồn gì mà buồn." Tôi vỗ vai nó nặn ra một nụ cười. Nó thấy tôi cười nên cũng cười lại. Nó về chỗ ngồi, khuôn mặt tôi lại trở về trạng thái cũ, ngồi đờ đẫn ra đó, không có lấy một chút sức sống.

"Thảo Huyền, lên bảng làm bài này cho cô."

"Sếp! Sếp!"

Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Cô gọi lên bảng kìa!" Bên cạnh vang lên giọng nói mới khiến tôi kịp hiểu ra.

"À...ừ!" Tôi thất thần đứng dậy đi lên bảng. Vừa nhích người ra khỏi ghế, tự nhiên tôi thấy hơi chóng mắt, cả người nhũn ra, té nghiêng sang một bên rồi đổ rạp xuống đất. Tôi thấy khung cảnh trước mắt cứ nhoè đi, nghe như có ai đó đang gọi mình.

Tôi khó nhọc mở mắt, nhìn thấy cái trần thạch cao trắng xoá quen quen thì đoán ra được rằng mình đang ở dưới phòng y tế.

"Em tỉnh rồi à?" Cô y tế từ ngoài cửa bước vào ngồi xuống đối diện nhìn tôi. Tôi có xuống đây mấy lần rồi nên c*̃ng không xa lạ với cô ấy lắm. Có hôm học thể dục, nhảy cao bị té rách tay. Đợt đấy tôi bị anh Tí chửi cho thúi mặt. Anh ấy mắng tôi ngu, không nhảy được thì thôi còn ham hố.

Tôi lại nhớ tới anh ấy nữa rồi. Sao làm gì cũng nhớ tới anh ấy hết vậy? Tôi nhẹ lắc đầu, cố xua đi hình ảnh c*̉a anh Tí, quay sang nhìn cô ý tế hỏi: "Em bị sao vậy cô?"

"Em bị suy nhược cơ thể ấy! Mấy hôm nay em không ăn uống điều độ phải không?"

Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đúng là dạo này tôi không muốn ăn, bỏ bữa suốt.

"Sếp, sếp!" Có tiếng gọi nhốn nháo ngoài cửa, là đám con trai trong lớp. Bọn nó nhanh chóng chạy tới ngồi xung quanh giường chỗ tôi nằm nhìn tôi chằm chằm, còn mang cả cặp sách xuống cho tôi nữa. Thằng Sún cầm bàn tay tôi lên: "Sếp có sao không?"

Tôi khẽ lắc đầu: "Tao không sao. Ra về rồi hả?"

"Ừ! Sếp làm bọn tao sợ quá. Lúc nãy thằng Minh..." Thằng Sún đang nói tự dưng im bặt, lấm lét quay sang nhìn mấy thằng kia. Tôi thấy thái độ c*̉a nó có gì đó mờ ám mới hỏi: "Có chuyện gì thì nói!"

"À, lúc nãy anh Minh Tuấn có ghé lớp tìm sếp."

Tôi không nói gì, chỉ khẽ ừ. Chắc tôi nên nói rõ với anh ấy rằng tôi không có tình cảm với anh ấy. Tuy là những lúc ở cạnh anh ấy thoải mái thật, nhưng tôi biết, đó chỉ là tình cảm bạn bè bình thường. Tôi thấy anh Tuấn tốt với tôi như vậy, lại không nỡ giấu diếm anh ấy thêm nữa. Mặc dù lần trước ở phòng y tế, anh ấy đã đề nghị tôi làm bạn gái anh ấy, nhưng tôi từ chối. Bởi vì tôi biết mình thích anh Tí, dù anh ấy có ghét tôi hay đối xử với tôi không được như anh Tuấn, nhưng ngoài anh Tí ra, tôi không hề có cảm giác với ai. Tôi thấy có lỗi với anh Tí, với anh Tuấn và cả chính bản thân mình.

Bây giờ tôi lại muốn được anh Tí quát mắng doạ nạt, thậm chí cốc tôi cũng được, chỉ cần anh ấy có ở đây. Nhưng hình như muộn rồi.

"Sếp sao thế?" Thằng Sún thấy tôi cứ thất thần lại siết lấy tay tôi. Tôi nhẹ rút tay ra lắc đầu: "Không sao. Bọn mày về trước đi. Lát tao về với thằng Khánh."

Bọn kia nghe tôi nói vậy chỉ gật gật rồi kéo nhau đi về. Chắc bọn nó biết tôi đang mệt nên c*̃ng không muốn làm phiền. Cô y tế cắt cho tôi ít thuốc gì đấy, dặn dò tôi một chút rồi c*̃ng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi với thằng Khánh. Thằng Khánh vốn ít nói nên c*̃ng chỉ ngồi im lặng. Một lúc lâu sau, tôi khó nhọc vực người ngồi dậy kêu thằng Khánh chở về.

Buổi chiều học thể dục, thầy cho tôi nghỉ. Ở nhà buồn quá, tôi chẳng biết làm gì. Ngồi trước màn hình tivi cứ tua đi tua lại mấy kênh mà chẳng có cái gì làm cho tôi thấy hứng thú. Điện thoại chợt reo lên, là anh Tuấn. Tôi khẽ thở dài, cảm thấy có chút hụt hẫng. Tôi còn tưởng....

"Alo!"

"Em đang ở đâu đấy? Đã khỏe hơn chưa?"

"Em không sao. Em ở nhà."

"Tối nay gặp anh chút được không?"

Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, cũng có một số chuyện muốn nói với anh ấy nên đồng ý. Tắt điện thoại, tôi lại bắt đầu ngồi suy nghĩ lung tung về những chuyện đã xảy ra. Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại tới mức này nữa, có phải tôi đã làm gì sai rồi không?

"Huyền, có bạn tới tìm cháu này!" Tiếng bác Xuyến gọi, tôi ngó đầu nhìn ra cửa. Là thằng Khánh, chắc nó vừa đi học về nên ghé qua thăm tôi. Mà lẽ ra nó phải tan học lâu rồi chứ nhỉ? Lớp tôi học thể dục tiết đầu mà?

"Sao giờ này mới về?"

Thằng Khánh ngồi xuống đối diện nhìn tôi: "Bọn kia rủ đi uống nước. Đỡ chưa?"

"Tao khỏe như trâu, lo gì?"

"Khỏe như trâu mà ngất lên ngất xuống."

"Có chuyện gì không?"

Thằng Khánh tự nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có gì đó không bình thường làm tôi thấy hơi nghi ngờ.

"Mày thích thằng Tuấn hả?"

"Không."

"Vậy sao mày qua lại với nó làm gì?"

"Tao..." Tôi im lặng cúi mặt xuống đất không biết nói thế nào. Không lẽ lại nói thẳng ra là tôi lợi dụng anh ấy để chọc tức anh Tí à?

"Mày đừng có dây dưa với thằng đó nữa. Nó không phải loại tốt lành gì đâu."

"Mày bắt đầu giống anh Tí rồi đó."

"Thằng Dương nó như vậy cũng là lo cho mày thôi."

Tôi khẽ nhíu mày nhìn thằng Khánh, không hiểu ý của nó cho lắm. Lo cho tôi sao? Anh Tuấn không tốt chỗ nào? Sao bọn này nó cứ có thành kiến với anh ấy nhỉ?

"Hôm trước anh Tí còn kêu người chặn đường đánh anh Tuấn nữa."

"Không phải nó làm đâu. Mày...xem cái này đi rồi sẽ hiểu! Thôi tao về, sáng mai mang lên lớp trả cho tao." Thằng Khánh đặt điện thoại của nó xuống bàn rồi đứng dậy đi về. Tôi hơi nghi hoặc cầm điện thoại lên, ấn nút phát đoạn video đang hiện trên màn hình thằng Khánh đã mở sẵn. Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hai nhân vật xuất hiện trong đoạn video kia.

"Tao cảnh cáo mày, tránh xa nó ra. Không thì đừng trách tao"

"Tao nói rồi, trừ khi trận bóng sắp tới bọn mày chịu thua tao sẽ buông tha cho nó. Bằng không tao không biết tao sẽ làm gì nó đâu."

"Mày nghĩ tao để yên cho mày làm gì nó sao?"

"Hừ, vậy cứ thử đi. Nó mê tao như chết rồi. Mày nghĩ nó có tin lời mày không?"

"Chó chết!"

Sau cuộc nói chuyện đó, thằng Khánh lao tới đánh nhau với anh Tuấn. Tôi đứng tròng, ngồi đờ ra đó như không tin vào mắt mình. Thì ra, thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy. Tôi đã trách nhầm anh Tí rồi. Tối nay tôi nhất định phải nói rõ chuyện này với anh Tuấn mới được. Tại sao lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?

Buổi tối, trước khi đi anh Tuấn có gọi trước cho tôi. Tôi thay vội bộ quần áo đơn giản rồi bước nhanh ra ngoài. Vừa đi ra cổng, tôi đụng ngay anh Tí đang đứng bên ngõ nhà anh ấy. Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, khẽ cắn môi cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn anh ấy. Anh ấy đã vì tôi mới trở nên như vậy. Còn tôi, không những không biết ơn mà còn cố tình chọc tức, rồi trách móc ghét bỏ anh ấy. Đợi giải quyết xong chuyện này tôi nhất định sẽ tới xin lỗi anh ấy.

Cùng lúc đó, anh Tuấn ở phía xa đang chạy xe tới. Anh Tí liếc mắt về phía anh Tuấn rồi quay sang nhìn tôi: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn có sức đi hẹn hò với trai." Nói xong, anh ấy hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào trong.

Tôi im lặng, đi tới ngồi lên xe anh Tuấn. Anh ấy chở tôi đến gần bờ hồ gần công viên cạnh trường. Ở đây bình thường rất ít người. Cách một đoạn khá xa mới có vài cặp tình nhân đang đứng nói chuyện với nhau. Khung cảnh ở đây về đêm quả thật rất đẹp, mặt hồ sóng sánh những gợn sóng nhỏ được ánh đèn đường nhạt nhạt chiếu xuống trông thật huyền ảo. Tựa người vào bờ hồ, gió đêm lành lạnh khiến tôi bất giác run lên.

"Anh nói thật đi, mục đích anh theo đuổi em là gì?" Anh Tuấn vừa bước tới, tôi liền nhìn thẳng vào mắt anh ấy hỏi. Anh ấy hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi, ánh mắt trở nên bối rối, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào tôi: "Em nói gì vậy? Anh thật sự rất thích em. Không có mục đích gì hết."

"Anh muốn lừa em tới bao giờ? Em biết hết mọi chuyện rồi."

"Anh..."

"Em xin lỗi, nhưng từ trước tới nay em chưa hề có tình cảm với anh. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh. Em biết anh cũng không hề thích em. Cho nên, chúng ta dừng lại đi. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Anh Tuấn nắm chặt tay tôi kéo lại gần anh ấy: "Không, anh thích em. Anh nói thật."

"Anh buông em ra đi. Em không còn gì để nói, cũng không muốn nghe gì nữa. Em về đây!" Tôi giật tay ra khỏi anh ấy xoay người bước đi. Bỗng cánh tay bị nắm lấy, cả người bị xoay ngược lại đẩy mạnh về phía lan can bờ hồ ấn chặt xuống.

"Huyền, nghe anh nói này. Anh không nói dối. Anh thật sự rất thích em."

"Bỏ em ra, đau tay em. Bỏ ra!" Tay tôi bị nắm chặt lấy đau đớn. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt mang một tia u ám. Anh ấy cúi xuống sát mặt tôi, tôi hốt hoảng tránh sang một bên hét lên: "Anh tránh ra, anh làm cái trò gì vậy hả? Tránh xa em ra."

Tôi sợ quá, giơ chân đá cho anh ấy một cái. Anh ấy bị đá trúng, đau quá nên buông tôi ra, tôi liền vụt chạy đi. Anh ấy đuổi theo sau, tôi càng chạy nhanh hơn. Nhưng tôi làm sao có thể chạy thoát được một người to khỏe như anh ấy. Cả người bị ghì chặt, tôi la hét hoảng loạn, vùng vẫy điên cuồng không yên. Nhưng anh ấy khỏe quá, tôi không cự lại được. Mặc cho tôi đánh vào người anh ấy vẫn nhất quyết không buông. Tôi sợ, rất sợ, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Sao đột nhiên anh ấy lại như biến thành người khác vậy. Ánh mắt anh ấy lúc này trông rất đáng sợ, không giống như ánh mắt dịu dàng bình thường vẫn hay nhìn tôi.

"Anh bỏ em ra, anh bị điên rồi à?" Tôi cứ hét toáng lên, hi vọng sẽ có ai đó ở gầy đây nghe thấy mà tới can, chứ thực sự tôi không thể chống cự lại anh ấy được nữa.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 37: Anh cũng thích mày


"Buông nó ra!" Giọng nói tức giận gào lên phía sau. Tôi biết, là giọng của anh Tí, đúng là anh ấy rồi.

"Anh ơi, cứu em với!" Tôi gào lên, quay sang nhìn anh Tí mắt ngấn nước, cả người ngọ nguậy điên cuồng.

"Đồ khốn, chết đi!" Anh Tuấn bị anh Tí nắm lấy lưng áo kéo mạnh ra sau, chao đảo ngã nhào xuống đất. Cơ thể tôi vì đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp, bị buông ra bất ngờ nên c*̃ng ngã nhào sang phía đối diện. Anh Tí điên cuồng lao tới đánh anh Tuấn. Tôi sợ quá, lồm cồm bò dậy chạy tới can ngăn. Tôi kéo anh Tí lại, ôm chặt anh ấy gào lên mà khóc. Tôi sợ anh ấy không tự chủ được mà giết luôn anh Tuấn mất.

"Dừng lại đi anh ơi. Mau dừng tay lại đi." Tôi vừa la vừa khóc, nhưng anh ấy không nghe, cứ nhắm thẳng mặt anh Tuấn mà đấm tới tấp. Tôi thấy mặt anh ta bị mấy vết bầm, máu nơi khoé miệng rỉ ra thì phát hoảng, vội túm lấy cánh tay anh Tí giật mạnh một phát tách ra khỏi người anh Tuấn, anh ta thấy vậy liền bỏ chạy khỏi đó. Anh Tí dướn người chạy theo nhưng tôi ôm sau lưng anh ấy bám lấy cứng ngắc

"Đừng đuổi theo nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!" Tôi gào lên, xong tuột người xuống ôm chân anh Tí bám chặt lấy.

"Con ngu, anh đã dặn mày thế nào hả? Sáng mắt ra chưa?"

"Em xin lỗi, xin lỗi. Là em sai, em sai. Em xin lỗi! Em xin anh, đừng đánh nữa. Hu hu hu." Tôi cứ vừa khóc vừa gào lên thảm thiết, cổ họng dường như muốn nứt luôn ra. Sau đó, cảm giác cả người bị nhấc bổng lên. Tôi vốn đang mệt vì lúc sáng bị ngất, lại khóc lóc kêu la nãy giờ nên tôi không còn chút sức lực nào, cứ mặc cho anh Tí bế lại xe quăng lên đấy rồi đèo về nhà anh ấy.

Cả người bị ném xuống giường trong phòng anh Tí. Xong, anh ấy tức giận, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài. Tôi nên làm gì đây? Xin lỗi? Liệu anh ấy có chịu bỏ qua cho tôi hay không?

Tôi thò chân xuống, khẽ mở cửa bước ra ngoài. Anh Tí đang đứng ngoài ban công, cả người tựa vào thành lan can. Trông anh ấy vẫn rất tức giận. Tôi hơi sợ, nhưng chân vẫn run run khẽ bước lại gần.

"Cút. Đừng có đứng đấy ngứa mắt." Anh Tí không thèm quay lại nhìn tôi mà quát. Tự nhiên tôi thấy tủi thân, nước mắt lại rỉ ra. Tôi muốn xin lỗi, nhưng sao khó mở miệng quá.

"Vậy em...em về đây." Tôi lùi ra sau vài bước, thút thít định đi vào thì bỗng nhiên tay bị túm lấy, cả người xoay lại. Sau đó bị anh Tí đẩy lùi một bước ép chặt vào tường. Anh Tí nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trông anh ấy lúc này vô c*̀ng đáng sợ. Tôi chẳng biết phải phản ứng như thế nào, cả người cứ đứng đơ ra như bức tượng. Đột nhiên, anh Tí c*́i sát xuống, áp đôi môi anh ấy lên môi tôi rồi lập tức rời đi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

Anh ấy vừa hôn tôi sao? Nụ hôn đầu đời của tôi.

Tôi chỉ biết tròn mắt nhìn chằm chằm vào người anh ấy. Chân tôi run run, tim c*̃ng đập thình thịch. Nụ hôn rất nhẹ, dường như chỉ là lướt qua môi tôi thôi, nhưng tại sao tôi thấy hoảng loạn đến thế này?

Tôi xoay người định chạy vào bên trong phòng anh ấy, nhưng bị ôm chầm lấy từ phía sau. Tôi cảm giác được tim anh ấy đang đập rất nhanh. Bởi vì tôi nhỏ con nên bây giờ đang bị anh ấy ôm trọn vào lòng. Tôi không biết làm thế nào, tay chân bây giờ cứ nhũn ra, không còn chút sức lực. Chỉ nghe bên tai thều thào mấy chữ "Xin lỗi, nhưng...đừng đi!"

Tôi hơi ngây ra một lúc, cứ để mặc anh ấy ôm gọn trong lòng. Hơi thở của anh phả vào gáy tôi khiến cả người tôi như tê dại đi. Tôi không biết làm gì nữa, cứ đứng chôn chân tại chỗ nín thở. Một lát, anh ấy nhấc bổng người tôi lên bế vào phòng quăng xuống giường của anh ấy. Sau đó cũng nhào lên, đè tôi nằm xuống dưới người, nhìn tôi chằm chằm. Tay chân tôi khẽ run run, khóe môi hơi giật giật, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn. Anh ấy định làm gì thế?

Một lần nữa, anh ấy lại cúi xuống áp môi lên môi tôi, ngậm luôn mấy chữ tôi chưa kịp nói ra. Lần này không chỉ đơn giản là cái hôn nhẹ nhàng nữa, anh ấy cắn nhẹ vào cánh môi tôi. Tôi đau quá mới giật mình tỉnh người ra, môi tôi là miếng bò khô hay sao mà anh ấy cắn như thế?

"Anh làm gì thế, buông em ra. Đồ b**n th**, d* x*m...anh buông em ra." Tôi co người đạp anh ấy ra khỏi người mình, mặt nóng bừng như vừa chui ra từ lò lửa, xoay người ra phía ngoài thở gấp.

Anh Tí ôm lấy tôi kéo sát vào người. Chẳng biết tại sao tự nhiên tôi lại khóc. Anh ấy kéo người tôi xoay lại đối diện, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi thì thào: "Đừng khóc, anh xin lỗi."

Tôi nghe xong câu đó càng khóc nhiều hơn. Anh ấy cuống lên không biết làm gì, cứ đưa tay quẹt nước mắt cho tôi: "Anh xin lỗi, đừng có khóc nữa mà!"

Tôi thút thít, ngước khuôn mặt mếu máo lên nhìn anh Tí. Anh ấy cũng nhìn chăm chăm vào mắt tôi, đột nhiên hỏi: "Mày thích anh rồi có phải không?"

"..." Tôi nghe xong câu đó tự nhiên nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh ấy không chớp mắt.

"Mày có thích anh không? Nói."

"Ơ...em thích! Tôi bị anh ấy quát, giật bắn người. Theo phản xạ trả lời luôn không do dự. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ liền c*́i mặt xuống.

"Ờ, anh...cũng thích mày!"

"... Tôi đơ người mất mấy giây. Anh ấy vừa nói gì thế? Anh ấy nói thích tôi. Có thật không? Ai nói cho tôi biết, đây chỉ là mơ hay là sự thật? Như để xác minh lại, tôi đánh liều ngẩng đầu lên hỏi: "Anh...anh mới nói gì thế?"

Anh Tí hình như đỏ mặt, không nhìn tôi nữa mà đưa mắt sang chỗ khác: "Anh bảo anh cũng thích mày. Tai bị điếc hay sao hỏi lắm vậy?"

Lần này thì tôi nghe rõ mồn một câu nói của anh ấy. Đúng là anh ấy nói anh ấy thích tôi. Tôi thấy vui mừng, hạnh phúc, còn bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp cứ lần lượt kéo đến. Từng tế bào trong cơ thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh, bắt đầu nhảy múa loạn xạ lên. Tim tôi cũng vậy, chỉ muốn nhảy luôn ra ngoài để thể hiện cảm xúc mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Nhưng tôi ráng kiềm chế, nhỡ đâu tim nhảy ra ngoài thật thì tôi chả về với tổ tiên luôn. Tôi kiềm chế được, nhưng hận không thể bật người đứng dậy mà nhảy múa hú hét điên cuồng, gào lên cho cả thế giới biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Hú hú hú, cảm giác tuyệt vời ông mặt trời.

"Này, mày đừng có ôm anh chặt như vậy, anh không thở được." Anh ấy cúi xuống nhìn tôi. Tôi đang hưng phấn, tự nhiên bị tụt cảm xúc. Thế là mặt ỉu xìu, rúc rúc vào người anh ấy ôm chặt hơn.

"Thế không định về nhà à? Hay muốn ngủ ở đây với anh luôn?"

Tôi đỏ mặt, vội buông tay xoay người quay ra ngoài. Cái lão đáng ghét này, lại chọc tôi rồi. Đột nhiên anh ấy phá cười lên làm tôi thấy có chút cáu, xoay lại gắt lên: "Anh cười cái gì?" Tôi nhăn nhó, co chân đạp anh ấy một phát rồi tụt xuống giường định bỏ về. Nhưng anh ấy nhanh hơn, phi luôn xuống túm cổ tôi lại: "Để anh đưa về!"

Biết nói gì đây, tôi đang cảm thấy hạnh phúc.

Tôi với anh ấy lại trở về như trước. Nói chung là anh ấy vẫn đối xử với tôi y như cũ. Có điều bây giờ tôi biết anh ấy thương tôi rồi nên cũng không thấy ấm ức lắm.

"Uầy, sếp với Minh Dương làm lành hồi nào thế?" Bọn thằng Sún ngồi trước mặt tôi nhìn tôi nghi ngờ. Trách sao được, từ hôm ấy đến giờ tôi suốt ngày ngồi cười ngây ra như con dở. Tôi hạnh phúc quá mà.

"Sếp ơi~" Tôi liếc qua bên cạnh, thằng Bống đang đi tới chỗ tôi. Tôi liền quay lại trừng mắt với bọn thằng Sún: "Chúng mày cút về chỗ hết đi." Thực ra tôi đuổi bọn nó đi để nói chuyện riêng với thằng Bống ý mà.

Thằng Bống ngồi xuống đối diện nhìn tôi dò xét, mãi một lúc mới lên tiếng: "Sếp với thằng Dương làm lành rồi hỡ~"

"Ừ!" Tôi trả lời nó mà miệng tủm tỉm cười.

"Vậy hai người...?"

Tôi không nói gì, toe miệng cười rồi giơ tay làm biểu tượng OK. Thằng Bống lập tức hiểu ra, trợn mắt nhìn tôi, sau đó đứng dậy la hét om sòm làm tôi giật mình. Tôi với cuốn sách trên bàn tạt cho nó một cái vào mặt nó mới chịu im. Cái thằng điên này phải dùng bạo lực nó mới nghe.

Tan học, anh Tí chở tôi về nhà anh ấy, nấu cơm cho tôi ăn. Nói chung thì vẫn như mọi ngày, vẫn là cái kiểu hù dọa đánh đập ý, nhưng tôi lại thấy hạnh phúc mới chết chứ. Đầu óc tôi đúng là có vấn đề thật rồi.

"Này!"

Tôi đang cặm cụi làm bài tập, anh Tí chợt gọi tôi làm tôi giật mình ngóc đầu lên: "Hả?"

Chụt...

"..."

Mặt tôi đỏ như hai quả cà chua. Hu hu, ấy mới hôn lén tôi. Hôn xong còn cười nham nhở xong lại cúi xuống học tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Anh ấy đúng là đồ lưu manh.

Một lát sau, đang ngồi học bài, tự dưng anh ấy đứng dậy bảo mệt muốn về phòng ngủ. Tôi lại thấy nghi nghi, rõ là nhìn khỏe như trâu vậy mà kêu mệt. Trước khi đi còn kêu tôi xếp đồ mang vào phòng hộ anh ấy. Đúng là cái đồ lười biếng. Tôi cắn môi, lườm một cái xong lại cúi xuống làm cho nốt đống bài tập. Xong xuôi, tôi đi ra sau nhà lấy quần áo xếp gọn lại, ôm đống quần áo của anh Tí vào phòng anh ấy. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là cảnh xuân mát rượi.

Cái lão đáng chết này, sao cứ thích c** tr*n ra mà ngủ như thế nhỉ. Hu hu, muốn g**t ch*t tôi sao?

Tôi nuốt nước bọt, nhón chân đi lại mở tủ cất quần áo vào cho anh ấy xong xoay người định đi ra. Nhưng mà chết tiệt, cái bản tính háo sắc nó lại trỗi dậy khiến tôi không kìm lòng được mà mon men lại gần giường anh Tí, khum người đứng ngắm anh ấy ngủ. Đâu phải anh ấy là trai đẹp duy nhất trên đời, tại sao tôi lại mê mẩn anh ấy đến vậy nhỉ?

Bỗng cả người bị túm lấy lôi tuột lên giường khiến tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng, còn cái gã biến thái kia thì ôm chặt lấy người tôi cười như tên thần kinh. Rõ ràng là lên kế hoạch để dụ tôi.

"Anh là đồ lưu manh!" Tôi gào lên, đạp anh ấy phát khiến anh ấy ngã sang một bên. Anh ấy lại lôi tôi ôm chặt vào lòng nhìn tôi, cái mặt cứ vênh lên một cách đáng ghét không thể đáng ghét hơn được nữa.

"Ai bảo mày háo sắc làm gì?"

"Anh...chết đi"

"Hờ, anh chết anh cũng lôi mày theo."

" Anh..." Tôi chưa kịp nói gì, ai kia đã c*́i xuống hôn tôi chùn chụt. Tôi đẩy mạnh anh ấy ra tức giận quát: "Ai cho anh hôn em?"

"Anh thích thì anh hôn thôi!"
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 38: Anh là đồ đểu


Dạo này tôi cứ như con dở ấy, suốt ngày ngồi ngây ra, lâu lâu còn tủm tỉm cười một mình. c*̃ng phải thông cảm cho tôi, tôi không ngờ tình cảm được đáp trả nó lại hạnh phúc đến thế. Tới nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi c*̃ng cảm thấy quắn quéo con tim rồi. Nhiều khi tôi còn tưởng mình chỉ đang mơ, một giấc mơ có thật.

"Sếp ơi, có người tới tìm." Đang ngồi thơ thẩn, nghe tiếng gọi tôi giật mình nhìn ra cửa. Thấy có thằng nhóc nào đấy, chắc là lớp dưới đang đứng ngoài cửa nhìn tôi. Không biết có chuyện gì, tôi liền xách mông đứng dậy đi ra ngoài trước bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Thằng nhóc trước mặt trông cũng sáng sủa đẹp trai ra phết. Có điều nó trắng quá, môi lại chúm chúm hồng hồng, nhìn sơ qua lại tưởng chị em với thằng Bống nữa chứ.

"Tìm chị có chuyện gì?"

"Em...em thích chị!"

"..." Tôi hơi bất ngờ trước câu trả lời của thằng nhóc trước mặt mình. Ha, trông nó cũng cứng rắn phết, trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám ngang nhiên tỏ tình với tôi. Nhưng mà xin lỗi nhá, chị đây có anh Tí rồi. Tôi nheo mắt: "Em tên gì? Lớp mấy?"

"Em tên Đức Thiện, dưới chị một lớp. Em nói thật, em thích chị lắm."

Nói chung thì trước giờ nhiều người theo đuổi sẵn rồi, giờ có thêm cũng không mấy ngạc nhiên. Bởi vì tôi là Lùn thông minh, Lùn xinh đẹp mà. Lúc nãy có hơi bất ngờ là bởi vì nhóc này nó thẳng thắn quá.

"Chị nhớ tên em rồi. Về đi. Chị không thích mấy người nhỏ tuổi hơn mình." Thực ra là tôi kiếm đại lí do để từ chối thôi. Chứ ví dụ anh Tí nhỏ tuổi hơn tôi thì tôi cũng vẫn thích ý.

"Nhưng em..."

"Này nhóc!" Giọng nói của thằng nhóc trước mặt bị cắt ngang, nhưng không phải là tôi nói mà nó phát ra từ sau lưng tôi. Tôi chưa kịp xoay người thì bàn tay đã bị ai đó nắm lấy lôi tuột ra sau lưng. Còn ai khác ngoài anh Tí nữa. Anh ấy nhìn thằng nhóc đối diện, mặt hơi co lại có vẻ không ưa: "Về nhà chơi đi. Sau này đừng lởn vởn gần bạn gái anh nữa."

Hả?

Không chỉ mình tôi mà tất cả những đứa khác xung quanh nghe thấy câu đó cũng há hốc miệng ngạc nhiên. Có đứa còn há to tới nỗi rớt cả quai hàm xuống đất nữa.

"Chị ấy là bạn gái của anh sao?" Thằng nhóc kia nhìn anh Tí, có vẻ không được vui.

"Ừ. Có vấn đề gì sao?" Trông mặt anh Tí lúc này sát thủ lắm. Nhóc à, chị khuyên em một câu mau mau về lớp đi.

Thằng nhóc kia không nói gì, xoay qua nhìn tôi một cái rồi bỏ về lớp. Còn tôi thì bị anh Tí lôi tuột đi trước sự ngạc nhiên của đám ruồi nhặng xung quanh. Mặt tôi tự nhiên nóng bừng cả lên.

Tin tức tôi là bạn gái anh Tí nhanh chóng được lan truyền khắp trường. Ngay cả bà b*n n**c dưới căng tin, bà quét rác sau trường, tới bác bảo vệ cũng biết luôn. Nói chung thì cũng hơi ngại một tí, nhưng cái cảm giác được thừa nhận thân phận tuyệt lắm, nó cứ phiêu phiêu kiểu gì ấy. Sau này không cần phải sợ cái đám con gái kia cướp mất anh Tí nữa, cũng không cần mất công suy nghĩ nát óc để tìm mấy kế hoạch lôi kéo anh ấy nữa. Hô hô, tôi là người hạnh phúc nhất quả đất này.

Cả đêm vì vui quá không ngủ được nên sáng hôm sau, mặt trời lên tới nóc nhà rồi tôi mới uể oải thức dậy. Nay là cuối tuần nên c*̃ng không cần vội làm gì. Vừa lò dò đánh răng xong đi ra phòng khách đã thấy anh Tí đang ngồi chễm chệ trên ghế. Tôi hốt hoảng trợn mắt nhìn. Tôi hiện tại còn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù như vừa chui ra từ cái hang ổ nào đấy. Nhìn thấy tôi, anh Tí chẳng nói chẳng rằng nắm tay lôi tuột sang nhà anh ấy, quát nạt dặn tôi ngồi im ở phòng khách không được bước ra khỏi đây nửa bước rồi bỏ đi đâu mất. Quái lạ, mới sáng sớm mà cái lão này đã lên cơn rồi à?

Ngồi một mình buồn quá nên ngủ thiếp đi, tới lúc nghe có người gọi, tôi mới uể oải bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Trước mặt là một bàn thức ăn nóng hổi, thơm phức. Tôi đang bị k*ch th*ch vị giác đây. Không biết ngày gì mà anh ấy nấu nhiều món thế?

"Nhà anh có tiệc gì à?"

"Ngu, có tiệc mà không có ai à? Nấu cho mày ăn đấy. Mau ăn đi cho thành con lợn."

"..."

Từ cái dạo tôi bị sụt kí xong bây giờ có ăn bao nhiêu cũng không béo được. Mà không béo là anh Tí lại bắt ăn nhiều. Rốt cuộc tôi không hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Lẽ ra người yêu mình gầy gầy xinh xinh thì phải thích chứ. Cứ thích nuôi cho tôi béo lên là sao?

"Bọn nó bảo gầy mới xinh."

"Xinh con khỉ. Nhìn mày giống cục xương khô không hơn không kém."

"Nhưng người ta lại thích cục xương ấy."

"Thế bây giờ giữa cục mỡ với cục xương mày chọn cục nào?"

"Đương nhiên là..." Tôi biết tôi cãi không lại rồi nên tốt nhất cứ im lặng mà ăn cho lành. Đang ăn mải mê, ngước lên mới thấy anh Tí chưa hề đụng đũa, cứ ngồi thừ ra đấy nhìn tôi ăn. Anh ấy hay thật đấy, nhìn tôi ăn mà cũng có thể no được sao?

"Sao anh không ăn?"

"Hừm..hừm...mày...đút cho anh ăn đi." Mặt anh Tí hơi phiếm hồng. Còn tôi thì đang bị choáng. Anh ấy nghĩ mình là con nít ba tuổi à?

"Anh không có tay hay sao phải đút?"

"Anh không thích. Vậy sao mày có tay mà không đút cho anh."

"Em ngại."

"Thế ngày trước đút cho cái thằng cha kia ăn trước bao nhiêu người vậy không ngại à?"

"...." Tôi hiểu rồi. Đang ghen sao? Khiếp thật, chuyện qua lâu lắm rồi mà anh ấy nhớ dai khủng khiếp.

"Thôi được rồi, há miệng ra!" Tôi bốc con tôm hấp đã lột sẵn trong bát đút cho anh ấy ăn. Cái gã này, cứ như con nít ấy.

"Anh đút lại cho em đi!"

"Há miệng ra." Miếng chả giò chiên vàng ruộm thơm phức từ từ tiến gần tới miệng tôi. Tôi đang há miệng chuẩn bị đón lấy, bỗng nhiên nó chuyển hướng ngược lại nằm gọn trong miệng anh Tí. Anh ấy chẳng thèm nhìn tôi, vừa nhai vừa gắp tiếp miếng khác cho vào miệng. "Thôi mày tự gắp ăn đi."

"..." Tôi thì đang nóng máu, anh ấy vẫn nhởn nhơ ngồi ăn tiếp. Người yêu tôi đây sao? Tôi chẳng thèm nói gì nữa, c*́i xuống điên cuồng ngấu nghiến bàn thức ăn trước mặt. Ăn xong, tôi giả vờ bị đau bụng rồi chui tọt vào nhà vệ sinh ngồi chết dí trong đấy để mặc anh Tí ở ngoài dọn dẹp một mình. Hừ, tôi phải trả đũa chứ, để yên thế đâu có được.

Một lúc lâu sau, nhắm chừng anh ấy chắc đã dọn dẹp xong tôi mới hí hửng chui ra ngoài. Đúng là mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, còn anh Tí đang ngồi trên ghế, chân gác lên cạnh bàn. Nhìn thấy tôi, anh ấy khẽ chau mày: "Anh tưởng mày bị lọt bồn cầu luôn rồi chứ? Trong đấy có gì vui mà ngồi lâu thế? Không lẽ mày bị nghiện mùi...rồi?"

Đầu tôi dường như muốn bốc khói. Cái gã này, không chọc tức tôi thì anh ấy chết hay sao không biết. Người yêu thế à? Tôi tức, chẳng thèm nói câu nào giậm chân đùng đùng đi lại ngồi xuống đối diện.

Anh Tí đột nhiên ngồi bật dậy, chẳng nói chẳng rằng túm tay tôi lôi ra ngoài ban công trong phòng anh ấy, dặn tôi đứng đó rồi lại quay trở ngược vào trong. Cái gã này hôm nay sao ấy nhỉ? Cứ bí ẩn kiểu gì ấy. Nhìn thấy anh ấy vừa bước ra, tôi vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Anh Tí đưa tay ngoắc tôi: "Lại đây."

Tôi lon ton chạy lại đứng trước mặt anh Tí. Anh ấy nhìn tôi nói: "Nhắm mắt lại đi, anh có cái này cho mày."

Gì đây? Không phải là lại định hôn trộm tôi đấy chứ? Tôi nheo mắt nghi ngờ.

"Nhanh đi không anh đổi ý giờ."

"Cấm...cấm hôn lén."

"Anh thèm vào. Anh thích thì anh hôn thôi chứ việc gì phải hôn lén."

"..." Tôi trợn mắt cảnh cáo, rồi c*̃ng ngoan ngoãn nhắm mắt lại

Chụt...

Tôi biết ngay mà, ngoài cái việc hôn lén ra thì còn có cái gì mà cho tôi nữa. Tôi nghiến răng, mở mắt ra định xỉa anh ấy một trận thì một sợi dây chuyền bạc lấp lánh đang đung đưa trước mặt, bên trong có lồng một chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Tôi hơi ngây người. Cái này...

"Sinh nhật vui vẻ." Không kịp để tôi nói gì, anh ấy đã kéo tôi lại, vòng sợi dây lên cổ đeo vào cho tôi.

Hôm nay sinh nhật tôi sao? Tôi cũng hay thật, sinh nhật của mình mà năm nào cũng để người khác nhớ dùm. Mà từ bé tới giờ hễ sinh nhật tôi là anh Tí toàn nấu một đống đồ ăn, xong tặng cho tôi cái bánh kem thôi chứ không bao giờ có quà cả. Hôm nay tôi hơi bất ngờ lẫn hạnh phúc. Cảm giác cứ như đang lơ lửng trên mây vậy.

Cầm chiếc nhẫn vân vê trong tay, trên viền chiếc nhẫn có khắc dòng chữ gì đấy nhỏ nhỏ mà tôi đọc không ra chữ gì cả. Nhãn hàng trang sức gì mà lí nhí thế? Có phải đồ giả hay hàng Trung Quốc gì không?

"Giữ cho kỹ. Mất là biết tay anh."

Tôi gật gật.

Chụt...

"Anh là đồ đểu."

Tôi đập cho anh ấy một phát, anh ấy chui tọt vào phòng. Tôi đuổi theo, cầm cái gối trên giường dí theo đập túi bụi. Anh Tí chẳng hề hấn gì, còn tôi thì bị anh ấy vật ngược xuống giường, hết véo má rồi lại c*̀ léc. Tôi vừa nhột vừa khó chịu mới gào lên: "Bỏ em ra...d* x*m...lưu manh...bỏ em ra mau."

" Anh thích thì anh dê thôi."

Cả đêm đó tôi không ngủ được, cứ nằm nhắm mắt lăn qua lăn lại trên giường. Chốc chốc, tôi lại mở mắt, kéo sợi dây chuyền trên cổ ra ngắm nghía, nâng niu như báu vật. Bởi vậy, hôm sau đi học tôi cứ vật vờ như con gà mờ cả buổi. Trống ra chơi vừa vang lên, tôi liền đổ gục xuống bàn nhắm ghiền mắt.

"Sếp ơi, mau ra đây mau sếp ơi!"

Có tiếng ai đó gọi tôi, nhưng tôi buồn ngủ quá, không tài nào mở mắt lên được. Nghĩ chắc chẳng có gì hay ho nên tôi không thèm ngẩng đầu lên, c*̃ng không thèm đáp lại mà vẫn nằm ngủ ngon lành.

"Sếp! Nhanh đi, có chuyện lớn rồi!"

Tiếng gọi lần này to hơn, tôi bực bội ngẩng đầu dậy nhìn ra phía cửa, chỉ thấy đám thằng Sún đang lố nhố đứng ngoài đấy, đứa thì quay vào nhìn tôi ngoắc tay lia lịa, đứa thì đang lúi húi xuống lầu dưới không biết là nhìn cái gì. Thấy vẻ mặt bọn nó đứa nào c*̃ng nghiêm trọng, tôi c*̃ng ráng lê lết thân xác đi ra ngoài.

"Có chuyện gì thế?"

" Nhìn kìa, thằng Dương nó..."

Nghe tới tên anh Tí, tôi nghi hoặc theo hướng chỉ tay c*̉a thằng Sún nhìn xuống dưới lầu. Anh Tí của tôi đang đứng nói chuyện với con xinh gái nào đấy có vẻ thân thiêt lắm. Con kia lại còn đánh nhẹ vào người anh ấy làm nũng nữa.

Tôi giận.

Mấy ngày sau tôi giận luôn. Hừ, dám tí tởn với gái ngay trước mặt tôi. Anh ấy giỏi quá rồi. Thích đi với gái chứ gì? Cho đi luôn. Tôi đi học với thằng Khánh, gặp anh Tí tôi coi anh ấy như không khí, không thèm đếm xỉa tới mặc cho anh ấy dọa nạt đủ kiểu, xong còn xuống nước năn nỉ nữa chứ. Còn lâu tôi mới bỏ qua.

Bọn con trai rủ tôi đi bơi, tôi biết chắc chắn có anh Tí nên nhất quyết không đi. Ngồi ở nhà cả buổi chiều vừa buồn vừa tức. Nói giận thì giận chứ khó chịu lắm. Mà cái gã chết bầm kia, biết tôi giận thì năn nỉ thêm nữa đi, biết đâu tôi còn suy nghĩ lại. Đằng này á, doạ nạt không được, năn nỉ không được cái c*̃ng chả thèm đếm xỉa tới tôi luôn mới ghê.

Ngồi buồn bực, tôi cầm cái điều khiển ti vi bấm điên cuồng hết kênh này tới kênh kia một cách nhàm chán. Điện thoại chợt rung lên, tôi lập tực nhào tới phía trước chụp lấy cái điện thoại để trên bàn. Nhìn thấy tên người vừa gửi tin nhắn, tôi tự nhủ sẽ không thèm xem, ấy thế mà lúc sau vẫn không kiềm chế được mà mở ra.

"Vợ lùn ơi help me! Anh đi bơi mà quần áo rớt xuống nước ướt hết rồi. Qua nhà lấy dùm anh bộ đồ mang ra đây đi."

Tôi không thèm trả lời. Không có đồ mặc thì cởi chuồng về luôn đi.

"Vợ lùn ơi, bọn con gái nó đang nhìn anh chằm chằm anh sợ. Mau cứu anh."

Được rồi, nể tình lắm tôi mới đi đấy. Tôi sợ bọn kia xịt nhiều máu quá mà chết thôi. Thế là tôi lon ton chạy qua nhà anh ấy lấy cho anh ấy bộ quần áo rồi chạy tới cái hồ bơi gần nhà. Vừa vào đến nơi đã nghe bọn thằng Sún nhao nhao: "Mau cứu nó đi để nó chết giờ."

Cái gì mà chết? Tôi nghi hoặc chạy tới gần, thấy anh Tí đang nằm bất động cạnh hồ, trên người mặc mỗi cái quần bơi. Tôi suýt xịt máu.

"Có chuyện gì thế?"

"Thằng Dương nó bị đuối nước."

"Lại định giở trò gì đây? Anh ấy bơi giỏi vậy sao đuối được?"

Thằng Sún nhìn tôi mếu máo: "Hu hu, sếp ơi, tại tao lúc nãy giỡn dữ quá, tao lỡ tay xô thằng Dương trượt chân lăn xuống hồ bây giờ bất tỉnh luôn rồi."

Tôi thấy nó khóc lóc thảm thiết nên nghĩ là thật, vội vứt bịch quần áo qua một bên, hốt hoảng quỳ xuống đánh nhẹ vào má anh Tí: "Này, mau tỉnh dậy đi!"

"Hu hu, bây giờ làm sao đây. Chắc nó sắp chết rồi."

"Tao tát mày vỡ cái mồm thúi của mày bây giờ."

"Hay sếp hô hấp nhân tạo cho hắn đi."

Hô...hô hấp nhân tạo? Không phải gần như là hôn rồi sao? Tự nhiên mặt tôi nóng bừng, quay sang lườm: "Sao bọn mày không làm đi."

"Bọn tao..."

"Cút chỗ khác nhanh." Tôi đuổi bọn nó đi mới dám hô hấp nhân tạo, nếu không thì ngại chết được. Bọn nó bị tôi đuổi cũng kéo nhau chạy mất dép luôn Tôi nuốt nước bọt, cúi xuống định hô hấp nhân tạo. Tôi còn chưa kịp chạm tới môi anh ấy đã bị ai đó ôm lấy đầu nhấn xuống, môi cũng dính chặt môi anh ấy luôn. Tôi bị dụ rồi.

"Hết giận chưa?" Anh Tí buông tôi ra, nhìn tôi cười nhăn nhở.

"Còn lâu." Tôi cáu quá nên gắt lên, lời nói vừa dứt đầu lại bị ôm nhấn xuống.

"Nữa không?"

"Anh là đồ đểu."

"Anh thích thì anh đểu thôi."
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 39: Mày nhất định phải chờ anh về


Sau đợt đấy bọn tôi lại làm lành. Mà từ bé tới giờ đây đâu phải là lần đầu tiên. Nói chung là giận thì giận mà thương thì vẫn cứ thương. Bởi vậy cho nên c*̃ng muốn giận lâu mà không được.

Chẳng biết sao sáng giờ bụng tôi lại đau quằn quại. Chắc là sắp tới ngày "dậy thì", bởi vì bình thường tôi cũng hay bị vậy. Mà nói ra xấu hổ kinh khủng. Con gái con đứa mà tới ngày của mình cũng không nhớ, toàn anh Tí nhớ dùm không đấy. Đúng là tôi cũng phục mình luôn.

Nằm trên giường mà cứ quay qua quay lại không yên, hết ngửa mặt nhìn trần nhà rồi lại ụp mặt xuống gối mà không đỡ được chút nào. Tôi sực nhớ tới cái thứ nước vàng vàng đục đục anh Tí hay cho uống. Tôi bật người dậy lò dò mò sang nhà hàng xóm. Trước quên không hỏi anh ấy xem là nước gì để biết đường sau này có đau thì tự biết pha mà uống.

Hình như anh Tí không có nhà, tôi gọi oang oang nãy giờ mà không thấy trả lời. Cái gã này đúng là chứng nào tật nấy, đi đâu cũng không chịu khóa cửa lại. Nhà cửa để toang hoang ra như thế, bộ muốn dụ dỗ ăn trộm tới vậy sao?

Gọi mãi không thấy trả lời, tôi buồn bã lắc đầu xoay người đi về. Thôi vậy, về nhà cố gắng ngủ cho quên đi.

"Huyền sang chơi hả?" Vừa bước chân ra tới cửa thì nghe tiếng gọi phía sau, tôi vội quay người lại. Là bác Lam, hình như bác ấy vừa từ dưới nhà dưới đi lên. Tôi cúi chào lễ phép: "Cháu chào bác. Anh Tí đâu rồi ạ?"

"Nó đi sang bên nhà ngoại đưa đồ giúp bác rồi. Hay cháu ngồi đó chờ nó chút đi."

"Vâng ạ!" Tôi gật đầu rồi xoay người trở vào trong phòng khách ngồi. Kể ra thì tôi cũng sướng lắm. Bác Lam sau khi biết quan hệ của tôi với anh Tí thì không phản đối, ngược lại còn rất thương tôi nữa, hay bênh tôi mấy lúc tôi bị anh Tí bắt nạt. He he, tôi có bà mẹ chồng tương lai cực kì tốt luôn.

Ngồi được một lúc, cảm giác bụng dưới lại đau quằn quại. Tôi nghĩ cứ ngồi chờ như thế này không phải là cách. Thôi về trước rồi tính sau, biết bao giờ anh ấy mới về. Tôi đứng dậy bước ra cửa thì thấy bác Lam đang loay hoay làm gì đó ngoài sân. Tôi nói to: "Bác ơi cháu về đây, tối cháu qua sau nha."

Nhìn thấy tôi, bác ấy tự nhiên khẽ nhíu mày có vẻ không vui như lúc nãy: "Cháu làm sao vậy? Sao mặt trắng bệch thế kia?"

"Cháu...cháu thấy hơi đau bụng." Thực ra là tôi đau lắm, cứ mỗi lần tới tháng là lại đau như thế này. Có bữa đau mà khóc luôn. Mà bây giờ tôi cũng đang cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi, cơn đau quặn lại khiến tôi khó chịu, cả người phải bám vào mép cửa. Chân tôi tự nhiên run run, mặt bắt đầu vã mồ hôi. Mọi thứ xung quanh chẳng biết tại sao lại cứ nhòe nhòe đi trong mắt.

Mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi ngay sau khi tôi mở mắt. Chắc chắn tôi đang ở trong bệnh viện rồi, cái mùi này

quen thuộc quá mà.

"Cháu tỉnh rồi à?"

Tôi ngơ ngác nhìn bác Lam đang ngồi cạnh giường nhìn tôi bằng khuôn mặt hiền từ: "Ơ...bác!"

"Cháu làm bác sợ quá."

"Cháu bị gì vậy ạ?"

Tôi thấy bác Lam có vẻ hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi: "Đường ruột của cháu không tốt. Cố gắng ăn uống cho đều vào."

"Vâng." Tôi trả lời vậy thôi chứ đang cảm thấy thắc mắc. Tôi bị cái gã người yêu b**n th** kia suốt ngày bắt ăn thì sao lại còn kêu ăn uống điều độ?

"Lùn...lùn!" Tôi đưa mắt nhìn ra cửa, thấy Anh Tí ở bên ngoài đang hớt hải chạy vào. Nhìn anh ấy nhễ nhại mồ hôi mà thấy thương ghê.

"Mày có sao không?" Anh Tí nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lo lắng. Tôi khẽ cười lại rồi lắc đầu: "Em không sao. Đi về nhà đi, ở đây mùi thuốc hôi khó chịu quá."

"Ừ, về nhà."

Anh Tí đưa tôi về nhà, lại cho tôi ăn thịt bò, lại chí cha chí chóe với nhau. Tôi có mẹ chồng tương lai hậu thuẫn rồi nên dĩ nhiên là anh Tí thua. Mà cái gã lưu manh ấy, đợi bác Lam đi ra khỏi nhà là bắt đầu hành hạ tôi, đè ra cù léc tới nỗi nước mắt tôi giàn dụa, còn không biết thương người bệnh gì cả.

Bọn tôi sắp tốt nghiệp cấp ba rồi. Tôi đang phân vân cho việc lựa chọn trường đại học. Hôm trước anh Tí có kêu tôi là nộp đơn vào trường đại học thành phố chung với anh ấy. Tôi suy đi nghĩ lại, cũng không muốn học xa anh ấy nên định tối nay sẽ nói cho anh ấy biết tôi sẽ nộp đơn chung trường với anh. Mà chắc không nộp cũng bị ép thôi à.

Tôi ngồi trong phòng anh Tí loay hoay nghịch điện thoại. Cảm thấy có gì đó khác thường. Sao hôm nay anh Tí hiền thế nhỉ? Mọi khi làm gì có chuyện để yên cho tôi ngồi chơi điện thoại lâu thế này? Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên thì trông thấy anh Tí đang ngồi suy tư cái gì đấy mới hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì thế?"

"Không có gì!" Anh Tí không nhìn tôi mà trả lời. Thái độ này là chắc chắn có gì đó rồi. Tôi thấy hình như anh Tí có vẻ không vui. Tôi gặng hỏi: "Anh sao thế?"

Anh Tí nhìn tôi chằm chằm không nói gì. Tự dưng với tay sang kéo đầu tôi dựa vào ngực ôm cứng ngắc. Cái lão này, có phải là bị ốm rồi không?

"Nếu anh phải đi xa mày nhất định phải chờ anh nghe chưa?"

"Hả? Anh định đi đâu xa à? Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ nộp đơn chung trường với anh."

"Lùn này....anh..."

"Anh làm sao?"

"Anh...anh sẽ đi du học."

Hả?

Tôi ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm anh Tí. Anh ấy nói...đi du học là sao?

"Anh..."

Tôi chưa kịp nói thêm gì đã bị anh Tí ôm siết lấy. Tôi thấy anh ấy như thế cũng chẳng hỏi thêm gì, dụi đầu vào ngực anh. Cũng đúng thôi, anh ấy tài giỏi như vậy, nhà lại có điều kiện nên việc đi du học là quá đỗi bình thường. Tôi mừng cho anh, nhưng lại lo lắng về tình cảm của bọn tôi. Xa nhau cả nửa vòng trái đất như vậy, liệu đến lúc anh trở về thì bọn tôi có còn được như bây giờ?

Bên nước ngoài lối sống của họ khá là thoáng. Không phải tôi sợ anh ấy thay lòng, chỉ sợ qua bên đó rồi không tránh được những sự cám dỗ nhất thời. Gái Tây bọn nó quyến rũ lắm, tôi sợ anh ấy không giữ được mình.

Sợ thì sợ nhưng tôi chỉ biết giữ trong lòng không dám nói ra, phần vì tôi không muốn anh nghĩ tôi không tin tưởng anh, phần vì tôi sợ lại mang thêm phiền muộn cho anh nữa. Thôi đành vậy, duyên số là do trời định, vạn sự tùy duyên.

Ngày anh đi, tôi không kìm lòng được mà khóc sướt mướt. Anh dỗ tôi, bảo tôi không được khóc, cứ khóc như thế anh lại không nỡ đi. Thế là tôi nín, tôi cười anh cho yên tâm. Anh dặn dò tôi rất nhiều thứ. Anh ôm tôi giữa sân bay bao nhiêu người qua lại. Rồi thì thầm vào tai tôi. Anh bảo: " Mày nhất định phải chờ anh về."

Tôi sụt sịt, túm lấy tay áo anh không muốn rời. Hốc mắt chưa kịp khô lại nhòe đi. Anh xoa xoa đầu tôi, thì thầm: "Đợi anh, nhất định anh sẽ về."

Tôi gật đầu, cười tươi rồi vẫy vẫy tay tiễn anh. Cho đến lúc bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa soát vé tôi mới cảm thấy có gì đó hụt hẫng. Người người qua lại tấp nập rộn rã, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.

Bọn con trai lớp tôi không ra kịp sân bay. Tới lúc máy bay cất cánh, bọn nó mới hì hục chạy tới. Đứa tiếc nuối, đứa ngẩn ra nhìn theo cái máy bay từ từ di chuyển xa dần rồi khuất hẳn trong những đám mây trắng đang trôi nổi trên nền trời xanh thẳm kia.

Chúng tôi, kể từ đây sẽ ở rất xa nhau.

Tôi học trường đại học thành phố. Bởi vì bố tôi cũng làm trên đó nên muốn bán căn nhà dưới này. Lúc đầu tôi không chịu, sợ khi mẹ tôi trở về không thấy tôi ở đó nữa lại không biết đường tìm. Nhưng ý bố đã quyết, tôi không thể không nghe. Kể từ lúc mẹ tôi bỏ đi đến nay cũng đã hơn chục năm nhưng mẹ tôi chưa một lần về thăm tôi. Tôi không trách mẹ, có thể là vì cuộc sống khiến mẹ không có cơ hội về. Bởi vì tôi biết mẹ rất thương tôi.

Hôm nay là cuối tuần, một ngày không nắng cũng không mưa, bầu trời chỉ độc một màu nhàn nhạt vô vị. Tôi ngồi chống cằm trên bàn nhìn ra cửa sổ suy nghĩ linh tinh. Mới đó mà tôi với anh đã xa nhau gần được nửa năm rồi.

Điện thoại chợt reo lên khiến tôi giật mình. Nhìn thấy tên anh đang nhấp nháy trên màn hình, tôi vội cầm lên trả lời ngay: "Alo!"

"Vợ lùn đấy à? Đang làm gì thế?" Giọng anh hình như hơi khàn khàn.

"Em đang học bài. Anh bị ốm à?"

"Bên này hơi lạnh nên không quen, chỉ bị cảm nhẹ thôi. Dạo này có ăn uống điều độ không?"

"Có, sắp thành con lợn rồi, anh không phải lo."

"Vậy thì tốt. Anh cho người giám sát mày đấy, đừng có ý định léng phéng với thằng nào không anh thiến."

Tôi bĩu môi: "Em có cái gì để thiến à?"

"Thì...anh thiến của thằng kia"

Hỏi han mấy câu rồi anh cúp máy. Thời gian chúng tôi xa nhau, điện thoại là thứ duy nhất có thể giúp chúng tôi đỡ nhớ nhung hơn. Ngày nào anh ấy cũng gọi cho tôi vài cuộc điện thoại hỏi han vớ vẩn. Nhiều bữa vừa mới tắt điện thoại xong đã gọi lại. Anh bảo nhớ tôi, tôi cũng nhớ anh chết được.

Đám con trai ngày trước chơi chung bây giờ mỗi đứa một nơi, chỉ có mỗi thằng Khánh học chung trường với tôi. Nó kêu là bố mẹ nó ép nó học ở đấy chứ nó cũng chẳng có hứng thú gì. Lâu lâu bọn tôi vẫn tụ họp với nhau. Bọn nó vẫn gọi tôi là sếp. Bây giờ đứa nào đứa nấy nhìn chững chạc hơn trước nhiều.

Tôi vừa từ trường về nhà đã thấy bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Chắc nhà có khách, bước vào trong thì thấy bác Lam đang ngồi nói chuyện với bố tôi. Tôi hơi ngạc nhiên: "Ơ, cháu chào bác."

"Huyền đi học về đấy à?"

"Vâng ạ!"

"Bác đi thăm nhà họ hàng, tiện ghé vào xem hai bố con dạo này sao rồi. Hẵng còn sớm, bác cháu mình ra ngoài chút đi."

Tôi vui vẻ gật đầu ngay. Từ hồi lên đây sống tới giờ, ngoài những lúc đi học hay thằng Khánh rủ ra ngoài dạo chơi thì tôi cũng ít khi rời khỏi nhà. Có bữa được nghỉ ru rú ở trong nhà cả ngày như con tự kỉ.

Bác Lam chở tôi tới trung tâm mua sắm gần nhà tôi, còn mua tặng cho tôi mấy bộ đồ nữa. Tôi bây giờ vẫn còn đang đi học nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền, mà bác ấy tặng tôi nhiều đồ như vậy cũng ngại, thành ra cuối cùng tôi cũng mua tặng bác ấy một chai nước hoa. Sau đó hai bác cháu ghé qua khu ăn uống. Bác gọi cho mình một ly sinh tố bơ, còn tôi trước nay chỉ thích uống cacao nóng.

"Huyền này!"

"Dạ?"

"Cháu vẫn còn giữ liên lạc với thằng Minh Dương chứ?"

"Vâng ạ! Ngày nào cũng gọi mấy cuộc. Đúng là trẻ con lắm. Còn hở tí là ghen bóng ghen gió." Tôi thoải mái kể hết cho bác Lam nghe. Bác ấy chỉ cười rồi không nói gì. Im lặng một lát, đột nhiên bác ấy quay sang nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt có gì đó hơi khác thường. Bác ấy hình như có chuyện không vui.

"Bác biết làm vậy có hơi ích kỷ. Nhưng...cháu có thể chấm dứt với thằng Dương nhà bác được không?"

Tôi đang cầm cái thìa khuấy khuấy ly cacao, nghe bác ấy nói vậy bỗng khựng lại: "Bác...bác nói gì cháu không hiểu?"Trước nay bác ấy rất thích tôi. Sao tự nhiên bây giờ lại...

Khuôn mặt bác Lam thoáng chút buồn bã: "Có chuyện này đã từ lâu lắm rồi bác không dám nói ra. Bởi vì bác sợ...nhưng bây giờ, có lẽ bác nên nói cho cháu biết. Thực ra cháu..."

Tôi im lặng, chân đặt dưới đất khẽ run run. Tôi dự cảm có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
 
Back
Top Bottom