Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 20: Hay mày muốn anh vác mày về?


Mấy ngày nay tôi sung sướng lắm, sướng hơn tiên luôn. Sau khi sống sót trở về bởi vụ va chạm kinh hoàng kia thì bây giờ tôi đã trở thành người tàn tật rồi.

Hôm đó được anh Tí bế ra xe chở về. Lại được ôm, lần ôm thứ hai ấy không những được ôm mà anh ấy còn thả một tay giữ chặt tay tôi bảo là giữa đường sợ tôi bị rớt mất, tới bãi tha ma không còn con xấu xí ma chê quỷ hờn như tôi làm bùa đuổi tà thì cái thân xác đẹp trai của anh ấy lại bị bắt đi. Đấy, lần nào tôi cảm thấy có chút hưng phấn, đang định lên mây thì anh ấy lại thẳng chân đạp tôi xuống không thương tiếc. Đúng là đồ vô lương tâm.

Nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù tàn tật rồi nhưng bù lại thì được phục vụ tận tình, cơm bưng nước rót. Chân không phải chạm đất vì có người cõng đi học, về cũng có người cõng về tận nhà. Lúc đầu ngại lắm nên không chịu. Ngại chết được, nhất là ở trên trường ấy. Ai cũng nhìn. Nhưng mà mọi người biết rồi đấy, Anh Tí của tôi là người bạo lực, hở ra là hù dọa đánh đập tôi. Con chuột nhắt như tôi thì không thể kháng cự được nên đành ngoan ngoãn tuân theo.

Kể ra thì sướng thật đấy, về nhà cũng không phải làm gì. Chân què rồi, xác còn lết không nổi thì làm được cái gì? Hết xem phim đọc truyện nghe nhạc rồi lại đọc truyện nghe nhạc xem phim. Hôm nào có anh Tí sang cõng qua nhà anh ấy chơi thì còn chí chóe với anh ấy được chút xong lại thôi. Bởi vì anh ấy mới tham gia câu lạc bộ đá bóng của trường nên cũng chẳng có nhiều thời gian thăm tôi. Nghe bọn thằng Sún bảo sắp thi đấu với trường khác nên đang ra sức luyện tập. Ước gì tôi không què thì có thể đi theo xem anh ấy đá bóng rồi. Thành ra lúc nào tôi cũng ru rú một xó trong nhà. Riết rồi tôi thấy mình thành con tự kỉ luôn.

Dạo này con mẹ Nhung chảnh kia phải nói là tức lồng tức lộn lên. Không riêng gì nó mà mấy đứa con gái trong trường hâm mộ anh Tí cũng vậy. Xời ơi, thấy soái ca của bọn nó bế cô gái khác trong tay, mua đồ ăn mua nước đồ tận tình như thế thì hỏi sao không tức. Cái mặt của con Nhung nhìn như muốn ăn gan uống máu tôi vậy. Ha ha, lại giả tạo rồi. Bình thường thì ra dáng thục nữ đoan trang lắm nên mọi người cứ nghĩ nó hiền. Làm sao qua mặt được tôi cơ chứ. Bởi vậy ta nói, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.

Cứ lấy con Nhung ra làm ví dụ đi. Có ai thấy mặt nó nhăn như khỉ, liếc ánh mắt sắc hơn dao nhìn người khác chưa? Có ai thấy cái miệng nó phun ra những từ ngữ ngu ngốc ngu xuẩn ảo tưởng cay độc đủ kiểu đủ màu chưa? Dĩ nhiên là chưa. Tôi dám cam đoan là chưa một ai ngoài tôi nhìn thấy cả. Bởi vì nó nào có dám làm như thế, sợ bị mất hình tượng đó mà. Nhưng đối với tôi thì lại khác. Vì sao ư? Vì tôi là tình địch duy nhất của nó. Giả bộ hiền lành với tôi làm quái gì cho mệt. Nhưng mà thôi, cứ để cho nó diễn tiếp đi, đằng nào cũng được xem kịch miễn phí mà.

"Ăn gì đấy?"

Con Nhung ngồi đối diện tôi hỏi. Con đấy nó bị điên thật ý mọi người ạ. Rõ ràng thấy tôi đang cầm ổ bánh mì trên tay mà còn hỏi ăn gì. Đúng là con bệnh. Tôi chả thèm nhìn nó, vừa ung dung gặm bánh mì vừa hững hờ đáp: "Có mắt để trưng bày à? "

Nó hình như đang ráng kìm nén cơn tức giận thì phải. Chậc, tôi có nên nhắc nhở nó không nhỉ? Nén quá coi chừng tí phọt ra đằng dưới lại chạy không kịp.

"Của Minh Dương mua hả?"

"Biết rồi còn hỏi." Tôi đang ăn đấy, đừng có mà gây chuyện với tôi. Dạo này tôi què nên khó ở lắm. Tốt nhất là mau tránh xa tôi ra, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đâu. Nhìn cái bản mặt nó là hết muốn ăn. Nhưng là đồ của anh Tí mua, phải cố mà nuốt hết. Làm ơn cút về chỗ dùm cái. Không lẽ thèm quá hay sao cứ nhìn tôi ăn chằm chằm vậy?

"Cậu đừng có ăn đồ của Minh Dương nữa, cũng thôi hành hạ cậu ấy đi được không?"

Ô hay, con này nói chuyện trên trời hay sao ấy? Đồ ăn trai đẹp mua cho, đã dâng đến miệng rồi không ăn chả nhẽ vứt đi? Rõ là thừa tiền. Còn nữa, tôi hành hạ anh ấy cái gì? Là anh ấy tự nguyện mà. Úi giời ơi, đang thương xót cho soái ca đấy à? Tội quá nhờ. Nhưng tôi đang muốn chọc tức nó cho nên vênh mặt thờ ơ đáp: "Mình thích thì mình hành thôi. Liên quan gì tới cậu?"

"Nhưng mình không thích như thế."

"Cậu không thích thì kệ mẹ cậu, nói với tôi làm gì?"

Tôi vẫn trơ cái mặt chảnh cún ra. Tôi nghĩ chắc bây giờ trong đầu cái con phân són lòe loẹt trước mặt tôi đây chỉ chứa một ý nghĩ duy nhất đó là lôi bộ mặt chảnh cún của tôi ra mà cào cấu xâu xé cho nát thì mới hả dạ. Nhưng mà cưng ơi, trót mang cái bộ mặt thục nữ giả tạo kia rồi thì ráng mà mang cho trọn đi.

Cứ như tôi đây này, chả việc quái gì phải diễn cho người ta xem cả. Thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm. Láo với tôi thì tôi đập luôn. Chả việc quái gì phải nhịn như thế. Đến nỗi có cái mặt muốn cau có cũng phải nhìn trước ngó sau mắc mệt. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Cưng à, đời không trả cát xê đâu nên không cần phải diễn!

"Tóm lại là tớ cảnh cáo cậu, tránh xa Minh Dương ra. Cũng đừng ỷ lại cậu ấy nữa."

Ôi giồi ôi, lại còn cảnh cáo tôi nữa cơ đấy. Ghê gớm quá nhỉ? Có giỏi thì tháo cái mặt nạ giả tạo ấy xuống mà nói thẳng vào mặt tôi đây này. Đừng có trưng cái bộ mặt đấy ra nói chuyện với tôi, xúc phạm người nhìn lắm. Con lùn này ghét nhất là kiểu người như vậy đấy. Làm ơn cút cút ra xa xa dùm cái.

"Nhìn mặt tôi thấy có giống đang quan tâm không? Thích thì đi mà nói với anh Tí đấy, bảo anh ấy đừng có làm vậy nữa. Thôi, biến về chỗ trang điểm lại đi, mặt rớt ra một mảng phấn rồi kìa."

"Sao cơ?"

Con Nhung hốt hoảng rút cái gương nhỏ trong túi quần ra soi lại mặt. Giồi ôi, nó tưởng tôi nói thật à? Đánh phấn dày mấy lớp như vậy thì rớt kiểu gì? Rớt lớp này thì còn lớp khác chứ lo quái gì? Không lẽ xài phấn dỏm?

Biết mình bị lừa, nó nắm chặt cái gương trong tay nghiến răng: "Cậu..."

"Cậu cậu cái quần gì? Phắn về chỗ đi cho tôi nhờ để tôi còn ăn nữa." Tôi cóc thèm lịch sự với nó nữa. Nói chuyện khách sáo nãy giờ tôi cũng tự cảm thấy khinh bỉ bản thân luôn ấy.

Con Nhung tức lắm. Ha ha, nhìn cái mặt nó như thế tôi lại thấy thích thú. Ai kêu kiếm chuyện với tôi làm gì.Nó nện guốc cao cồm cộp xuống sàn đi về chỗ. Đi guốc cao thế kia coi chừng trẹo chân lại bỏ mẹ.

"Oái..."

Phụt...

Mẩu bánh mì còn lại trên tay tôi rớt xuống đất. Má ơi, tôi vừa nói xong thì nó bị liền luôn. Chết thật. Nhưng mà trông nó buồn cười quá. Ha ha ha.

Khụ...khụ..khụ... Tôi cúi xuống ho sặc sụa, quên là miệng vẫn còn nhai bánh mì.

Ra về, tôi loay hoay xách cặp đi trước không chờ anh Tí nữa. Thực ra là chân tôi đỡ nhiều rồi, nói què vậy thì cũng hơi quá. Chỉ là bị trật mắt cá, chân bầm tím sưng lên một cục nên đi không được thôi. Bữa nay cũng gần khỏi rồi. Được anh Tí cõng đi thì sướng thật nhưng tội anh ấy quá. Đi đá banh về mệt chết còn phải cõng con lợn như tôi về. Tôi cũng biết "thương hoa tiếc ngọc" mà. Hề hề.

"Ngồi yên đó. Định đi đâu?"

Chưa ra khỏi chỗ đã nghe tiếng anh Tí ngoài cửa vọng lại. Tôi ngước lên nhìn. Tự dưng thấy ai cũng quay xuống nhìn tôi. Nhìn quái quỷ gì thế? Tôi là người ngoài hành tinh à?

" Nhìn cái vẹo gì? Không muốn về nữa à?" Tôi quét ánh mắt "bọn mày muốn gì" một lượt quanh lớp. Bọn nó thấy thế thì cúi đầu lủi thủi ra về. Thích bị ăn đập thì cứ đứng đấy mà nhìn, tôi đâu có ép. Què thì què chứ kêu đánh nhau thì vẫn còn sức chán.

Bọn trong lớp về hết, còn mỗi tôi đang đứng trong lớp với anh Tí đang đứng ngoài cửa. Anh Tí bước lại gần tôi, giật cái cặp trên tay tôi cau có, có vẻ không vui. Anh ấy vừa đi đá bóng về, mặt nhễ nhại mồ hôi. Áo cũng ướt sũng. Hịc, tôi đang thấy đau lòng đây này. Thanh niên cứng như tôi lại thấy đau lòng rồi. Tôi biến chất thật rồi đấy. Lùn đại ca nay còn đâu. A hu hu!

"Leo lên!" Anh Tí quay lưng về phía tôi cúi thấp người xuống.

"Thôi, chân em khỏi rồi!"

"Sưng vù thế kia mà khỏi cái gì?"

"Nhưng hết đau rồi! Em tự đi được."

"Kêu lên thì lên. Hay muốn anh vác mày về?"

Vác vác cái con khỉ khô chứ vác. Từ bé tới giờ không biết hù dọa tôi nhiêu lần cái câu này rồi. Tôi miễn cưỡng cúi người leo lên lưng anh Tí, tay quàng qua cổ ôm lấy để anh ấy cõng về. Mồ hôi trên người anh ấy quệt sang cả đồ của tôi. Chậc, thương ghê.

"Anh không mệt à?"

"Anh là siêu nhân à? Cõng con lợn trên lưng kêu không mệt."

"Vậy thả em xuống đi."

"Lắm lời. Anh không muốn mày tàn tật luôn đâu. Nhanh khỏi đi."

Tôi thấy vui vui, nhoẻn miệng cười. Chắc là anh ấy đang lo lắng cho tôi. Anh ấy cũng thương tôi có phải không? Chắc là vậy rồi. Ôi, tôi hạnh phúc chết mất.

"Mày tàn tật rồi lấy ai cho anh sai vặt? Mau khỏi đi còn làm việc cho anh."

"..."

Có nhất thiết phải tuỵêt tình như vậy không? Anh đúng là cái đồ lưu manh.

Đi được một đoạn, tôi bỗng cảm thấy bụng dưới lại đau. Tôi nhăn nhó, định đưa tay xuống xoa bụng nhưng đang ngồi trên lưng anh Tí nên không thò tay vô được, đành cắn răng chịu đau vậy. Anh Tí thả tôi xuống trước cổng nhà tôi. Định xoay người vào nhà thì cổ áo bị anh Tí túm lại hỏi: "Bị cái gì vậy? Sao mặt tái mét thế kia?"

"Em đau bụng..."

"Lại đau bụng à? Mày có vấn đề gì đấy ở bụng rồi đó Lùn ạ." Anh Tí khẽ nhíu mày nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa một tia lo lắng. Không biết có phải không chứ tôi cảm nhận được là như vậy.

"Đi theo anh!" Anh Tí túm cổ áo tôi lôi vào nhà anh ấy ấn xuống ghế. Sau đó xoay người đi ra ngoài. Vẫn là câu ra lệnh muôn thuở trước khi đi:"Ngồi yên đấy!"

Lát sau anh Tí quay lại, trên tay cầm ly nước màu vàng nhàn nhạt. Hình như là cái thứ nước hôm trước anh ấy cho tôi uống thì phải. Lần này không cần nhắc, anh Tí vừa đặt ly nước xuống bàn tôi đã cầm lên uống một phát cạn sạch. Tại nó ấm ấm ngòn ngọt, tôi thích. Với lại, uống vào thì bụng cũng dịu hẳn đi.

"Con hâm này, ai kêu mày uống vậy?" Anh Tí vừa đi lên, nhìn thấy tôi uống cạn ly nước thì quát. Mặt tôi ngu ngu nhìn anh Tí. Ơ, không phải mang ra cho tôi uống à?

"Anh pha để sẵn thôi. Chưa ăn cơm mà uống à?" Anh Tí nhíu mày. Ai mà biết. Không chịu mang cơm lên trước ý. Mà tôi không thích ăn, hình như không có cảm giác đói.

"Ngồi đấy!"

"Anh đi nấu cơm à?"

"Không, đi mua!"

Sau khi càn quét xong hộp cơm một cách miễn cưỡng vì bị dọa nạt vô cùng bạo lực, tôi uống thêm một ly nước giống lúc nãy nữa rồi được anh Tí dìu về nhà. Trở về phòng, thay bộ đồ ra rồi phóng luôn lên giường đánh một giấc. Không biết sao tôi chỉ muốn ngủ thôi.

"Con Huyền đâu, ra đây!"

Có tiếng gọi làm tôi giật mình. Nhìn lại đồng hồ cũng đã xế chiều rồi. Bực thật, đang ngủ ngon mà. Không biết lại có chuyện gì nữa đây. Què rồi cũng không để cho tôi được yên nữa. Tôi nhăn nhó, lồm cồm bò dậy đi ra ngoài.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 21: Con hâm, ngủ ở đây này


Vừa ra khỏi phòng đã thấy bà dì ghẻ đang đứng ngoài cửa gần phòng khách, hai tay chống nạnh vẻ tức giận. Cái bụng chửa to đùng rồi mà còn đứng chàng hảng ra đó, chẳng ra thể thống gì. Chắc lại sắp tẩn cho tôi một trận rồi. Rõ chán, muốn yên lặng mà sống nhưng hình như có người họ không muốn thế.

Lúc trước dì ta cũng không tệ như bây giờ, đối với tôi cũng không cay nghiệt lắm. Nhưng từ khi mang bầu con trai, được bà nội tôi cưng như trứng hứng như hoa thì bắt đầu lên mặt kênh kiệu hệt như bà nội tôi vậy. Nhìn thấy tôi, dì ta trừng mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi hùng hổ quát: "Cái con mất dạy này, mày học ở đâu cái thói ăn cắp ăn trộm vậy hả?"

Tôi hơi ngạc nhiên, cứ đứng đực ra đó. Dì ta đang nói cái quỷ gì thế?

"Dì nói cái gì tôi không hiểu."

"Mày còn vờ vịt nữa à? Tiền tao để trong phòng, ngoài mày ra thì còn ai vào đây? Khôn hồn thì mang ra đây không thì chết với tao!"

Thì ra là mất tiền. Mất tiền thì liên quan quái gì tới tôi? Mất rồi đổ lên đầu tôi à? Buồn cười thật, tôi mà lại thèm lấy tiền của dì ta à? Tiền bố gửi cho tôi tôi còn chưa dùng hết lấy tiền của dì ta để cúng à?

"Tôi không có lấy. Dì kiểm tra lại đi." Tôi thờ ơ đáp lại, sau đó xoay người định trở về phòng thì tóc bị túm lấy lôi ngược về sau. Tôi đau quá la lên oai oái: "Thả ra, dì làm cái trò gì vậy? Thả tóc tôi ra."

Tôi đau chết đi được. Nguyên cái đầu bị túm lấy lôi mạnh như vậy hỏi sao không đau. Nhưng mà bà dì ghẻ hình như không có ý thả tôi ra, còn túm lôi mạnh hơn nữa. Bầu bì mà khỏe gớm. Tôi định cự lại, nhưng dì ta đang bụng mang dạ chửa cho nên tôi không dám mạnh tay, lỡ làm dì ta té không khéo lại ảnh hưởng tới thai nhi. Tôi chẳng biết phải làm sao, cái thế đứng này khó cự lại quá. Tôi đau chết mất.

"Cái con láo toét này. Bình thường nhịn mày riết đâm ra mày sinh hư. Hôm nay tao phải dạy cho mày bỏ cái thói láo toét đi."

"Có chuyện gì thế?" Bà nội tôi trong phòng đi ra thấy cảnh này thì trợn mắt nhìn.

"Cái con nghiệt chủng này nó ăn cắp tiền của con. Đã vậy còn nói năng xấc xược nữa. Đúng là tức không chịu được mẹ ạ!"

"Để đó cho tao."

Bà nội tôi hùng hổ bước tới, rút cái roi tre tầm vông nhét sẵn dưới gầm bàn, mặc cho bà dì ghẻ của tôi túm tóc tôi lôi mạnh, bà nội nắm lấy hai bàn tay tôi mà quất tới tấp vào đấy. Vừa đánh vừa quát lớn: "Đánh cho mày chừa cái tật ăn cắp ăn trộm. Cho mày chừa này, chừa này."

Tôi đau quá, bây giờ bị cả hai người kia giữ chặt không làm gì được. Với lại chân tôi vẫn còn đau lắm. Tôi muốn khóc lắm, nhưng không hiểu sao mặt cứ trơ ra đấy, một giọt nước mắt cũng không thể nặn ra. Bố ơi, mẹ ơi, anh Tí ơi, ai đó làm ơn cứu con với. Con đau quá.

"Mấy người làm cái trò gì vậy? Buông nó ra."

Một giọng nói vọng từ ngoài sân vào. Giọng nói này quá đỗi quen thuộc. Lúc nghe thấy giọng anh ấy vang lên, tôi bỗng cảm thấy như vừa được cứu lên từ dưới vực thẳm. Tôi cố gắng xoay đầu nhìn ra sân. Là anh Tí, đúng là anh ấy rồi.

Anh Tí chạy tới, xô hai người kia sang hai bên rồi cầm tay tôi kéo tôi đứng dậy. Bà nội tôi loạng choạng suýt té, cũng may vớ được cái thành ghế. Còn bà dì ghẻ thì té bịch một phát xuống đất, miệng không ngừng r*n r*. Anh Tí không thèm đếm xỉa tới họ, cầm tay tôi lôi đi. Chân tôi vừa mới lành không thể đi nhanh được nên cứ lết lết. Anh Tí kéo thẳng tôi qua nhà anh ấy, ấn tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách. Anh xoay người ngồi đối diện tôi nhìn tôi nhăn nhó, đỏ mặt tía tai quát: "Con ngu, bị đánh mà cứ ngồi yên đấy cho người ta đánh à? Bao giờ mày mới khôn lên được đây?"

Tôi không biết nói gì. Chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay. Hình như tôi sắp khóc rồi.

"Còn khóc lóc cái gì? Anh không hiểu đầu mày đang chứa cái gì trong đấy nữa. Ngu quá ngu."

"Em....em..." Tôi chỉ lắp bắp được mỗi chữ đấy rồi bắt đầu rớt nước mắt. Cổ họng nghẹn lại không nói nên lời. Lúc nãy bị đánh thì muốn khóc cũng không khóc được. Bây giờ bị anh Tí mắng cho mấy câu chẳng biết nước mắt ở đâu cứ lã chã tuôn ra.

Anh Tí thấy tôi đột nhiên khóc lóc thảm thiết đâm ra hoảng hốt. Tôi thấy anh ấy luống cuống cả lên: "Anh làm gì mà mày khóc? Nín mau không anh đấm cho giờ."

Tôi càng khóc to hơn. Mặc kệ cái gì gọi là mạnh mẽ, tôi nhào tới ôm chầm lấy anh Tí mà nức nở. Tôi nhớ mẹ tôi, tôi muốn gặp mẹ, muốn ở với mẹ. Tôi không muốn ở đây nữa, không muốn ở chung với những con người độc ác ấy nữa.

Anh Tí không nói gì, đưa tay ôm nhẹ lấy tôi, khẽ vỗ vỗ lưng tôi rồi cũng để mặc cho tôi khóc. Mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Khóc đã chưa?" Anh Tí kéo người tôi ra. Áo anh ấy bị nước mắt tôi thấm ướt một mảng to. Tôi đưa tay quẹt quẹt má nấc lên thành tiếng không nói gì.

Anh Tí vội vã chạy đi, sau đó nhanh chóng trở lại với cái hộp đựng dụng cụ y tế trên tay. Anh ngồi xuống bên cạnh, lôi tay tôi về phía trước. Tay tôi bị roi quất trầy hết cả rồi. Nhưng cũng không đau bằng cái đầu bị giựt tóc. Tôi vừa mới trải qua một cuộc hành hạ thể xác.

Anh Tí nhẹ nhàng chấm bông lau vào mấy vết trầy hơi rướm ít máu. Xót chết được.

"Đau không?"

Tôi gật gật.

"Anh mà không qua kịp thì hôm nay mày chết chắc rồi."

Tôi gật gật.

"Mày ngu quá lùn ạ. Anh thua mày rồi."

Tôi...gật gật...

"Còn gật cái gì mà gật. Ngu là không ai bằng."

Anh Tí thấy thế cốc cho tôi một cái lên đầu rõ đau.

"Đau em." Mặt tôi mếu máo, lại chuẩn bị sắp khóc.

"Cúi xuống anh xem."

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Chẳng biết anh ấy làm gì trên đầu tôi, chỉ thấy trên đấy lạo xạo như đang bị rờ rờ nắn nắn. Sau đó còn cảm nhận được có hơi thở phả vào da đầu nữa. Không lẽ anh ấy thổi cho tôi khỏi đau? Anh ấy ấm đầu rồi, thổi như thế mà hết đau được à?

"Anh làm gì thế?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh Tí. Phát hiện mặt anh ấy đang đỏ lựng cả lên. Anh ấy bị gì vậy nhỉ?

"Sao mặt anh đỏ thế?" Tôi ngây thơ nhìn anh ấy hỏi. Anh không nói gì, quay sang chỗ khác có vẻ lúng túng. Quái lạ, anh ấy cứ như bị trúng tà ấy.

"Hỏi nhiều quá."

Tôi xụ mặt xuống, rõ ràng là muốn quan tâm mà lại còn bị quát. Đúng là làm ơn mắc oán. Chợt nhớ ra cảnh tượng lúc nãy, tôi vội hỏi: "Lúc nãy anh xô dì ấy té như vậy liệu có sao không?"

Anh Tí quay lại nhìn tôi khẽ nhíu mày: "Chết đến nơi rồi còn lo cho bà ta à? Thân mình còn không xong thì lo cho ai?"

"Nhưng em bé không có tội."

"Chắc không sao đâu. Mày đói chưa?"

Nhắc mới nhớ, tôi cũng thấy hơi đói rồi. Tôi không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Anh ấy đứng dậy xoay người đi ra ngoài, sau lại quay vào chìa ra trước mặt tôi bộ quần áo chẳng biết của ai.

"Mày đứng dậy đi tắm đi. Người bốc mùi ghê chết được. Tối nay ngủ nhà anh, sáng mai dậy sớm anh đưa về lấy đồ đi học."

Tôi ngơ ngác. Ngủ...ngủ nhà anh ấy sao?

"Cái này có được không? Nhưng mà..."

"Nhưng nhị cái gì? Nói thì đừng có cãi. Giờ mày mà về đó chỉ có nước chết. Thích chết không?"

Tôi lắc đầu, nhận lấy bộ quần áo rồi lủi thủi đi vào nhà tắm. Bởi vì tôi với anh ấy chơi với nhau từ nhỏ, tôi lại rất hay qua nhà anh ấy chơi nên cũng thuộc hết mọi vị trí trong nhà anh ấy. Tôi đứng dưới vòi nước, mở thật to cho nước xối thẳng vào người. Tôi muốn để nước cuốn sạch những gì tồi tệ lúc nãy đi. Đúng là không có bố mẹ ở bên là điều tồi tệ nhất. Bị bắt nạt cũng không biết gọi ai. May còn có anh Tí, nếu không hôm nay tôi không chết cũng ngáp ngáp.

Tắm xong, mặc đồ vào mới phát hiện, tôi đang mặc đồ của anh Tí. Êo ôi, tôi ngại chết được, mặt nóng ran, ửng lên hết cả rồi. Áo thun mà mặc như cái đầm. Còn cái quần thể thao dài tuốt luốt, tôi phải xắn lên mấy gấu. Nhìn tôi chả khác gì con ăn mày.

Bước ra khỏi phòng tắm. Mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi. Bụng tôi hình như cũng cảm nhận được nên đang biểu tình loạn lên trong đấy.

"Trông mày buồn cười quá. Đúng là đồ lùn."

Anh Tí nhìn tôi cười nhăn nhở. Không lẽ giờ chạy về nhà lấy đồ mặc. Nhưng giờ về đó chỉ có nước chết. Không biết họ có qua đây lôi đầu tôi về không. Chắc không đâu, bởi vì nhà anh Tí thuộc dạng không nên chọc vào. Không phải vì nhà anh ấy giàu có máu mặt gì đâu, nhưng dòng họ anh em nhà anh ấy toàn là mấy người có địa vị trong xã hội. Còn anh Tí lại là cháu trai cưng của họ. Chính vì vậy cả xóm cũng phải nể mấy phần nếu muốn yên ổn mà sống.

Thôi dẹp chuyện đó sang một bên đi, ăn trước đã. Tôi chạy lại bàn ngồi xuống nuốt nước bọt nhìn mấy món ăn trên bàn: " Đừng có nói với em là anh nấu nha? "

"Ăn đi. Đừng có hỏi nhiều."

Anh Tí kéo tay tôi ra ấn bát cơm vào rồi cúi xuống cầm bát cơm của anh ấy lên ăn. Tôi cảm động quá, tôi hạnh phúc quá. Đúng là chỉ có anh Tí tốt với tôi nhất. Ngồi ăn cơm mà nước mắt lại rỉ ra. ch** n**c mắt vì hạnh phúc mà.

"Lại làm sao nữa?"

Tôi không nói gì, lắc lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp. Ăn xong, anh Tí lấy thuốc thoa cho tôi. Xót lắm, nhưng thoa cái đấy vào thì vết thương sẽ khô và nhanh lành hơn. Sau đó dẫn tôi về phòng anh ấy. Tuy là qua đây chơi hoài nhưng tôi chưa vào phòng anh ấy bao giờ. Chỉ duy nhất có một lần lúc còn bé tí, nhưng tôi chả còn ấn tượng gì về lần đấy. Chắc tại hồi đó còn nhỏ quá.

Tôi ngắm một lượt xung quanh phòng. Rất gọn gàng ngăn nắp nha. Tôi để ý, bên bức tường trước mặt có tấm hình dán trên đấy. Tôi hơi tò mò nên bước lại gần nhìn kỹ xem rốt cuộc là hình gì. Tới khi nhìn rõ mồn một người trong hình tôi mới trố mắt ngạc nhiên. Đó không phải là hình tôi sao? Cái mặt mo của tôi sao lại xuất hiện trong đấy? Còn nữa, anh ấy để hình tôi trong phòng làm gì nhỉ? Anh ấy lấy đâu ra tấm hình đó không biết.

Tôi chỉ tay vào tấm hình trước mặt ú ớ: "Ơ, cái kia..."

Anh Tí xoay người nhìn theo hướng cánh tay tôi. Như hiểu ra tôi định hỏi gì, anh ấy ngồi xuống ngả người ra ghế thản nhiên đáp. "Anh để hình mày ở đấy khi nào buồn lôi ra cắm phi tiêu."

Tôi trợn hai mắt như hai con ốc lồi nhìn chằm chằm anh Tí mà tức tối. Cái mặt tôi để anh ấy làm bia nhắm tiêu sao? Đúng là không thể chấp nhận được. Tôi cáu: "Anh quá đáng vừa thôi."

"Anh thích thế."

Anh ấy vẫn nhởn nhơ trả lời như không có chuyện gì xảy ra. Thích thích cái con khỉ khô chứ thích. Tôi phồng mang trợn má, đúng là không thể chịu được. Tôi đi lại giật phắt tấm hình trên đó xuống. Anh Tí đột nhiên bật người dậy giật lại tấm hình. Hai chúng tôi cứ giành qua giành lại. Nhưng cuối cùng tôi thua. Tôi làm sao thắng được anh ấy cơ chứ. Tức quá mà. Tôi giậm chân, trừng mắt nhìn anh Tí đầy căm phẫn. Còn cái người kia đem tấm hình giấu chỗ khác, lại còn quay sang nói với tôi như kiểu ra lệnh: "Mày đi ngủ đi cho anh nhờ. Lát mẹ về anh sẽ nói với mẹ."

Thôi, tôi biết chắc dù có tức đến mấy cũng chẳng thể nào làm gì anh ấy đâu. Tôi cố gắng nuốt cục tức xuống, gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

"Mày đi đâu đấy "

"Em đi ngủ."

"Con hâm, ngủ ở đây này!" Anh Tí nhìn tôi, chỉ tay về phía giường anh ấy. Tôi tròn mắt nhìn anh Tí, xong lại quay sang nhìn cái giường. Kêu tôi ngủ...ngủ ở trên giường của anh ấy sao?
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 22: Dậy thì


"Ngủ...ngủ ở đây á?" Tôi lắp ba lắp bắp, cảm giác mặt nóng ran. Trời ơi, nghĩ sao kêu tôi ngủ ở đây. Cô nam quả nữ...trong phim hay có mấy cảnh này lắm nè. Không lẽ...không được, không được, tôi phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

"Chứ mày định đi đâu?" Anh Tí khẽ nhíu mày nhìn tô. Hình như chuyện này đối với Anh ấy rất đỗi bình thường hay sao ý. Tôi chẳng thấy anh ấy có chút biểu hiện khác thường nào cả, chỉ là mặt anh ấy hơi phiếm hồng chút thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi sắp loạn tới nơi rồi. Đầu tôi sắp biến thành đống bùn nhão rồi.

"Nhà anh còn nhiều phòng lắm mà. Hay em qua phòng bé Tũn ngủ. Dù gì em ấy cũng không có nhà."

"Giường nó bé tí, con lợn như mày sao ngủ được ở đấy."

"Vậy em qua ngủ với bác Lam."

"Không được. Nhỡ đâu nửa đêm mày ngáy khò khò sao mẹ anh ngủ được."

"Em sẽ không ngáy."

"Sao mày biết được?"

"Em đoán thế."

"Anh không yên tâm. Tóm lại là không được."

Sao anh ấy lắm lí do vậy. Tôi ngủ có ngáy đâu. À, cái này tôi cũng không chắc lắm, vì đêm ngủ say quá thì làm sao biết được mình có ngáy hay không. Chắc là không có đâu. Nhưng còn hơn là...ừm kêu ngủ ở đây á? Chắc tôi chết.

"Vậy em qua phòng bé Tũn trải chiếu ngủ dưới đất cũng được."

"Con ngu, nằm đất cảm lạnh chết ra đấy thì sao?"

" Vậy...vậy..."

"Còn vậy vậy cái gì, bước vô leo lên giường ngủ cho anh."

"Người ta kêu trai gái không được ngủ chung." Tôi cúi đầu xuống lí nhí.

Anh Tí gãi gãi đầu rồi tự nhiên quay mặt đi chỗ khác ho nhẹ mấy tiếng: "Anh có kêu ngủ chung với mày à? Anh là con trai nhà lành đấy, không dễ dãi vậy đâu. Còn nữa, mày cũng biết mày là con gái cơ à?"

Cái gã này vô duyên, hỏi thế mà cũng hỏi được. Tôi cắn răng lườm lại: "Không lẽ con trai?"

"Chắc vậy. Mà mày nói nhiều quá. Leo lên giường mau."

Tôi còn làm gì được nữa, đương nhiên là đi lại leo lên giường anh ấy rồi. Làm sao có thể cãi lại cái gã này được chứ. Hừm.

"Vậy anh ngủ ở đâu?" Tôi nằm trên giường trùm chăn kín mít. Sau đó lú nửa đầu ra ngó sang chỗ anh Tí hỏi.

"Anh ngủ dưới đất."

"Ơ, lỡ anh cảm lạnh chết ra đấy thì sao?" Lúc nãy rõ ràng anh ấy bảo nằm đất cảm lạnh chết mà. Bộ anh ấy muốn chết rồi à?

"Đúng là con lợn. Anh con trai, mày con gái. Khác nhau."

"Khác chỗ nào?"

Hình như tôi có nói sai gì à? Sao đột nhiên anh Tí quay sang nhìn tôi mặt hắc ám vậy kìa?

"Mày nói tiếng nữa anh cho mày đi Tây Thiên luôn đấy. Có im mà ngủ đi không?"

Tôi lè lưỡi, kéo chăn lại trùm kín đầu. Thôi mặc kệ vậy, ai bảo nhường giường cho tôi. Cho anh ấy ngủ dưới đất luôn. Nhưng liệu anh ấy có bị cảm mà chết không? Vậy thì không được, nhỡ anh ấy chết thì sao nhỉ? Hơ hơ, nhưng mà tôi buồn ngủ quá. Tôi vừa nghĩ cái gì ấy nhỉ? Hình như là...

"Lùn, dậy mau!"

Có tiếng người gọi. Tôi gãi gãi đầu, chép chép cái miệng lờ đờ mở mắt. Có chuyện gì mà mới sáng đã um sùm lên thế? Người ta đang ngủ ngon mà. Tôi xốc xốc mớ tóc bù xù phát xong kéo chăn trùm kín đầu thì lại nghe tiếng quát to hơn, rõ hơn: "Còn không mau dậy đi!"

Bực thật đấy, mới sáng sớm mà ầm ĩ cả lên. Tôi lim dim, đạp cái chăn sang một bên lồm cồm ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?" Tôi ngái ngủ, ngáp một rõ kinh khủng. Cũng chẳng để ý người đang đứng trước mặt tôi là ai. Nếu tôi tỉnh táo nhận ra là anh Tí thì tôi đâu có làm vậy. Mất mặt chết được. Nhưng lỡ rồi, biết làm sao được.

" Cái...cái...gì kia?"

Tôi dụi mắt mở to ngước nhìn khuôn mặt anh Tí đang bị biến sắc. Chết cha, tôi quên là mình đang ngủ nhờ...à, phải nói là bị ép ngủ lại ở nhà anh Tí. Nhìn theo hướng ánh mắt của anh Tí thì tôi ngạc nhiên. Hình như anh ấy...đang nhìn chỗ tôi ngồi mà. Tôi nghi hoặc, khẽ nhíu mày quay lại nhìn theo xem là thứ gì mà khiến anh Tí như bị kh*ng b* thế kia.

Cái...cái gì thế này?

Bây giờ thì chính tôi cũng không khỏi thất kinh giống anh Tí. Ngay chỗ tôi đang ngồi xuất hiện một...một vệt máu loang lổ. Cái này...cái này...không lẽ...

Tôi trợn mắt, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vệt máu trên giường, sau đó lại quay sang nhìn anh Tí. Anh ấy cứ đứng đờ ra, mặt trắng bệch như xác chết ở đó. Nhưng nhanh chóng sắc mặt lại chuyển sang đỏ. Tôi thấy anh ấy giống con tắc kè hoa quá. Lúc xanh lúc trắng lúc đỏ.

À hình như tôi lạc chủ đề rồi. Cái bây giờ tôi nên quan tâm chính là vệt máu đỏ trên giường kia. Tôi...cái này... Tôi bắt đầu hoang mang, tâm trí hoảng loạn rồi. Tôi cứ ngồi chết ở đấy, không biết phải làm sao. Hu hu, chắc tôi chết mất.

Anh Tí đột nhiên xoay người bỏ ra khỏi phòng. Không lẽ bị dọa chạy mất rồi sao? Lúc nào không bị sao lại bị ngay lúc này. Ông trời muốn đùa chết tôi sao?

Lát sau, tôi đang đờ đẫn ngồi trên giường thì bác Lam - mẹ anh Tí bước vào. Bác ấy ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với tôi. Mọi người biết không? Tôi vừa mới trải qua một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời đó chính là "dậy thì". Tôi đã dậy thì rồi đấy, tôi sắp thành người lớn rồi.

Sau một hồi nghe bác Lam giải thích cặn kẽ tôi mới hiểu lí do vì sao gần đây cứ đau bụng âm ỷ như thế. Hóa ra là chuẩn bị dậy thì. Bác ấy cũng dặn đủ thứ, cái gì nên không nên làm khi tới ngày này, rồi ăn uống thế nào cho hợp lí... Đại khái là những thứ cần phải biết sau khi dậy thì. Nhưng tôi chả nhớ được gì.

Bác Lam đặt xuống bên cạnh tôi một bộ quần áo. Chẳng biết tại sao bác ấy lại có quần áo của tôi mà đưa cho tôi nữa. Có khi nào bác ấy vừa qua nhà tôi lấy không?

"Được rồi, tội con quá. Con gái không có mẹ bên cạnh nên cái gì cũng không biết." Bác ấy xoa xoa đầu tôi cười hiền hậu. Tôi lại nhớ tới những lúc ở cạnh mẹ, tôi cũng được mẹ âu yếm như thế. Chẳng biết bây giờ mẹ tôi đang ở đâu, làm gì nữa.

"Thôi, dậy xuống ăn sáng với thằng Tí rồi hai đứa đi học đi không muộn. Bác cũng đi làm đây."

"Vâng."

Nói xong, bác Lam kéo tay tôi đứng dậy, lôi cái vỏ nệm dính máu của tôi cầm đi ra ngoài. Mà nhắc tới anh Tí, tôi lại đỏ hết mặt. Quả thật lúc này tôi không dám gặp anh Tí. Ai đời lần đầu tiên dậy thì lại để một đứa con trai nhìn thấy, mà người đó lại là người mình thích nữa. Kinh khủng hơn là dậy thì trên giường của người ta. Ôi thôi, còn gì thê thảm hơn chuyện này nữa không hả trời?Xấu hổ chết mất. Tôi chỉ có nước độn thổ mà trốn đi thôi chứ kêu tôi gặp anh ấy lúc này tôi làm sao dám. Số nhọ, đúng nhọ luôn.

Tôi cầm bộ quần áo đồng phục trên tay. Có cả bàn chải đánh răng, khăn mặt. Nhà giàu có khác, đồ cho khách lúc nào cũng có sẵn. Ở dưới xấp quần áo là một miếng băng vệ sinh. Để xem, là "cô tếch cô tét" gì đấy siêu mỏng cánh. Tôi gãi gãi đầu, tôi không giỏi tiếng Anh cho lắm nên không phát âm chuẩn được chứ tôi cũng có xem quảng cáo cái này trên ti vi rồi.

Tôi vội vã nhét miếng băng vệ sinh vào túi quần, ôm cả bộ đồ lên thập thò ra cửa. Xác định được không có bóng dáng anh Tí bên ngoài, tôi nhón chân lén lút nhẹ nhàng tiến về phía nhà tắm chui tọt vào đấy đóng cửa lại. Giải quyết xong xuôi, tôi lại lén lút ngó nghiêng xung quanh xem tình hình rồi mới khẽ nhón chân định chuồn đi. May quá, không có anh Tí ở đây. Xem ra ông trời giúp tôi rồi.

"Đứng lại đấy!"

Nghe tiếng quát sau lưng, tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ôi thôi xong đời tôi rồi. Hu hu, ông trời muốn hại chết tôi đây mà. Đã cố tình trốn tránh rồi mà còn gặp là sao?

"Em...em đi học trước đây!" Tôi không dám nhìn thẳng mặt anh ấy, chỉ ú ớ mấy tiếng rồi quay người chuồn thẳng. Còn dây dưa không dứt khoát không khéo lại bị anh ấy túm cổ lôi lại cũng nên. Xấu hổ lắm, mặt tôi đỏ như hai quả cà chua rồi. Híc, ngày tháng sau này tôi phải làm sao đây trời?

Vào lớp, yên vị vào chỗ ngồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mệt chết được. Tôi ngồi th* d*c, mặt phờ phạc, tóc tai lồm xồm như vừa bị ma đuổi. Thực ra là không ai đuổi đâu, là tôi tự chạy thôi. Nhưng mà hình như tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì rồi hay sao ấy?

Ôi thôi xong, tôi mới vừa kịp phát hiện ra tôi đi học mà không mang theo cặp sách. Chết tiệt, điện thoại ví tiền các thứ cũng vứt ở nhà luôn rồi. Tôi đi học bằng hai bàn tay trắng. Tôi nghĩ nếu có người biết được chuyện này, tôi sẽ được ghi vào sử sách với sự kiện "thanh niên đi học Vip nhất thời đại" cho mà xem. Ha ha, lúc đấy tôi sẽ nổi tiếng, tôi sẽ có tiền, tôi sẽ giàu, tôi sẽ trở nên vĩ đại, tôi sẽ...

Cốp...

Một cảm giác đau đau trên trán kéo tôi trở về với hiện thực. Thì ra nãy giờ tôi đang ảo tưởng. Tôi xoay người lại, đụng ngay khuôn mặt anh Tí đang nhìn tôi. Tôi lại đỏ mặt, quay phắt sang chỗ khác thở gấp.

"Con lợn, mày đúng là con lợn. Đi học mà cặp sách không mang theo thì đi học cái gì?"

Tôi quay sang, không dám nhìn anh Tí. Anh ấy quăng cái cặp lên bàn cho tôi. Tôi luống cuống lôi sách vở ra xong mở cuốn sách úp mặt vào đấy. Chỉ nghĩ tới cái việc kinh khủng sáng nay thôi là tôi lại xấu hổ vô cùng.

Mấy ngày sau đó đối với tôi kì cục lắm. Đi học về là bị bắt vác cặp sách sang nhà anh ấy học, ăn cơm bên đấy luôn. Anh ấy toàn cho ăn thịt bò, thịt bò rồi lại thịt bò. Híc, tới nỗi nằm ngủ tôi cũng ngủ mơ thấy mấy cục thịt bò đang bay lơ lửng trước mặt. Ăn kem thì bị anh ấy chửi thúi mặt, uống nước đá cũng không cho. Lên lớp thì không được chạy nhảy lung tung, đồ ăn sáng cũng mua cho tôi, không thì sai mấy thằng kia mua. Bọn kia thấy vậy chả hiểu gì, cũng không dám hỏi nhiều sợ bị đập. Bọn nó mà biết bởi vì tôi dậy thì nên mới được cưng chiều như thế chắc đứa nào cũng đua nhau mà dậy thì cho xem. Nhưng hình như tôi là đứa chậm phát triển nhất thì phải, bác Lam nói bình thường ở độ tuổi này người ta đã dậy thì hết cả rồi. Chắc là bọn nó cũng dậy thì hết rồi.

Tôi bây giờ sướng thì có sướng thật, có điều ngượng lắm. Ngồi học mà thấp thỏm không yên, chốc chốc lén lút cúi xuống xem xét tình hình. Huhu, dậy thì mà cứ như là xuống địa ngục vậy. Nhiều khi lại còn đau bụng chết được.

Tôi ngồi gặm bánh mì mà cái mặt cứ c*m v** cuốn sách. Thực ra là vì tôi ngại nói chuyện với anh Tí. Tôi cứ thấy sao sao ấy.

"Dạo này mày siêng quá nhỉ? Ăn cũng tranh thủ học bài cơ à?"

"Ơ...em...à...vâng...phải tranh thủ chứ."

"Tốt, vậy lát đi học về lôi sách vở sang nhà anh."

Nữa rồi đấy, hu hu, tôi không muốn đâu. Ai đó đem cái gã này tránh xa tôi một thời gian đi. Bây giờ tôi không ghét con Nhung nữa, tôi muốn anh Tí lên đó ngồi với nó ngay lập tức. Anh ấy mà ngồi đây tôi không sống nổi, đúng là không sống nổi nữa.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 23: Sảy thai


Cả buổi chiều lại bị cái gã chết dẫm kia dọa nạt đánh đập. Tôi nhỏ bé quá mà, làm sao thoát khỏi bàn tay móng vuốt sắc nhọn của anh ấy.

Vừa ôm cặp sách về nhà đã đụng ngay bà dì ghẻ đang lên mặt hách dịch bác giúp việc mới nhà tôi. Dì ta sắp sinh rồi. Mấy hôm nay tôi bị hành xác ghê lắm. Bà nội tôi bị bệnh rồi nên không còn ở đây nữa. Bố tôi đã thuê một bác giúp việc đứng tuổi có kinh nghiệm để chăm sóc dì ta nhưng dì ta một hai vẫn cứ làm khó tôi. Tôi cũng mặc kệ, đợi dì ta sinh xong rồi tính, bây giờ mà gây không khéo có chuyện gì lại chết dở. Lần trước bị anh Tí xô ngã nên động thai nhưng cũng may là bác sĩ nói không sao.

Bác giúp việc nhà tôi tên Xuyến. Nhà bác ấy rất nghèo, con cái cũng chẳng khá khẩm gì. Bác ấy là người quen của bố tôi, rất hiền lành. Thấy tôi bị dì ghẻ ăn h**p thì hay giúp tôi nói đỡ, lắm khi bị chửi lây luôn. Tôi thì cóc sợ, dì ghẻ thì dì ghẻ, đối với tôi chả có tí ảnh hưởng nào. Chẳng qua nể tình đang mang thai nên tôi mới nhịn thôi, bằng không còn lâu tôi mới để yên. Tôi không phải loại người an phận cam chịu bị người khác bắt nạt đâu. Tôi tuyên bố một câu xanh rờn cho mà nghe nhé, tôi là thanh niên cứng đấy, đừng có mơ mà bắt nạt được tôi.

"Con kia mày đứng lại đấy." Tôi vừa đi ngang phòng khách, chuẩn bị về phòng mình thì đột nhiên bà dì ghẻ quay sang nhìn tôi quát rõ to khiến tôi giật cả mình. Tôi ngoái cổ lại đáp cụt lủn: "Có chuyện gì?"

"Nói chuyện với người lớn thế à?"

Tôi nhìn dì ta khinh khỉnh. Tôi trả lời cho là may lắm rồi đấy, còn ý kiến ý cò cái quái gì nữa. Phiền phức thật đấy. Tôi chả thèm đếm xỉa tới dì ta nữa, xoay người bỏ vào phòng.

"Đứng lại đấy. Tao đang nói chuyện mà mày...á...á...á..."

Uỵch...

Nghe tiếng thét, tôi giật mình quay lại, chỉ thấy bà dì ghẻ đang nằm sóng soài trên mặt đất bất tỉnh. Tôi hoảng quá, mặt biến sắc đứng đờ ra không biết làm gì. Bác Xuyến trông thấy cảnh tượng kia thì hốt hoảng la lên khiến tôi tỉnh ra, lao tới giúp bác Xuyến đỡ dì ta dậy.

"Mau, mau gọi xe cấp cứu!" Bác Xuyến mặt mày tái mét nhìn tôi vội nói. Tôi hoảng quá, lôi điện thoại ra tay run run bấm gọi xe cấp cứu.

Dì ta được đưa tới bệnh viện trong tình trạng xuất huyết. Tôi với bác Xuyến luống cuống chạy theo vào rồi bị cản lại ngay cửa phòng cấp cứu. Chiếc giường dì ghẻ của tôi đang nằm trên đấy được đẩy vào bên trong rồi mất hút. Tôi chôn chân tại chỗ, một cảm giác lo sợ ập đến. Hi vọng dì ấy sẽ không sao, hi vọng đứa bé không sao. Tôi chắp hai tay trước ngực, lẩm ba lẩm bẩm.

Bà nội tôi vừa xuất hiện liền kêu gào ầm ĩ, tới nỗi mấy bác sĩ bên ngoài phải nhắc nhở trật tự mới chịu im lặng. Tuy là người nhà phải cấp cứu họ cũng thông cảm, nhưng đây là bệnh viện, phải giữ trật tự để không ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác.

"Tại sao nó lại bị như vậy? Có phải là mày đã làm gì cháu tao phải không?" Bà nội quay sang nhìn tôi, nắm vai tôi lay mạnh giận giữ quát. Tôi thì chẳng mở miệng nổi.

"Không phải đâu, là cô ấy tự té." Bác Xuyến thấy vậy đỡ lời thay tôi.

"Làm sao tự dưng đang yên đang lành lại té được?"

"Chắc đôi dép cô ấy mới mua trơn quá, nhà lại mới lau cho nên..."

"Bỏ tiền ra thuê mà chúng mày làm việc như thế à?" Bà nội tôi quay sang nhìn bác Xuyến bằng ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ quát lớn.

"Xin lỗi bà, là do tôi bất cẩn." Bác Xuyến cúi đầu khúm núm trông rất tội nghiệp. Tôi biết bác ấy chỉ muốn đỡ lời cho tôi, nhưng lúc này tôi chẳng nghĩ được gì nữa. Tôi dự cảm có gì đó không lành sắp xảy ra. Tôi thực sự rất sợ.

"Cháu tao mà có chuyện gì chúng mày liệu hồn đấy!" Bà nội quay sang lườm cả tôi và bác Xuyến.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bà nội tôi cứ đi qua đi lại trước mặt tôi làm tôi chóng cả mặt. Bác Xuyến thì đứng khúm núm ở một góc. Còn tôi mệt mỏi dựa lưng vào tường. Cảm giác chờ đợi này đúng là rất tồi tệ.

Cạch...

Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Bà nội tôi vừa thấy mấy vị bác sĩ trong đó đi ra liền nhào tới, nắm lấy vạt áo của một người đi trước hoảng hốt: "Bác sĩ, con tôi sao rồi? Cháu tôi sao rồi?"

Mấy vị bác sĩ đó quay sang nhìn nhau ái ngại. Cái cảnh này rất thường hay xảy ra trong phim. Không lẽ...nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, cả người đứng thẳng dậy run rẩy tiến tới gần chỗ bà nội.

"Cô nhà bị té mạnh, mất máu rất nhiều. Cộng với thai nhi vốn đã yếu nên.... Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Không thể giữ lại đứa bé." Mấy vị bác sĩ nhìn nhau lắc đầu rồi rời khỏi đó.

Bà nội tôi nghe xong câu đó, cả cơ thể chợt nhũn ra, lững thững lùi về sau mấy bước. Khuôn mặt bà trở nên trắng bệch. Tôi đứng chôn chân tại chỗ như không tin vào những gì mình vừa nghe. Không phải chứ? Có phải là nhầm lẫn gì hay không?

"Là mày, là mày đúng không? Chính mày đã g**t ch*t cháu của tao. Mày là đồ ác nhân, Đ* c*m th*. Cả đứa nhỏ chưa chào đời mày cũng không buông tha. Tao giết mày, tao giết mày."

Bà nội đột nhiên chuyển sang sắc mặt giận giữ, nhào tới vồ lấy tôi nắm hay vai lắc mạnh, vừa lắc vừa mắng xối xả vào mặt tôi. Sau đó còn túm cổ tôi bóp mạnh. Tôi không hề kháng cự lại. Không phải vì tôi không muốn, mà là vì cơ thể tôi không có chút sức lực nào để cự lại nữa.

"Bà ơi, bà ơi...bác sĩ..bác sĩ..." Bác Xuyến hốt hoảng chạy lại đỡ bà nội tôi vừa ngã xuống sàn bất tỉnh vì quá kích động. Sau đó theo mấy cô y tá đưa bà nội tôi đi.

Chân tôi như bị dính keo tại chỗ, không thể nhúc nhích. Không phải lỗi của tôi mà. Tôi không làm gì hết...không làm gì hết... Cảm giác cơ thể không còn chút sức lực nào, tôi cứ thế ngã khụy xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo. Thực sự tôi không giết nó, tôi không có làm gì hết.

Hai ngày sau, bố tôi về. Lúc biết tin ấy chắc bố tôi đau khổ lắm. Tuy ông không thể hiện ra bên ngoài nhưng nhìn vào ánh mắt của bố, tôi có thể đoán ra ngay. Bà nội tôi thì đau khổ lắm, ốm lên ốm xuống. Cũng phải, đứa cháu trai mà bà ấy luôn mong chờ bấy lâu chuẩn bị chào đời thì đột nhiên không còn nữa. Bà nội trách tôi, đánh tôi. Mặc cho bố tôi cản, bà vẫn lao vào tôi mà gào thét, đánh đập chửi rủa. Bà nói tôi là thứ nghiệt chủng, độc ác... Tôi có thể hiểu được cảm giác của bà nội lúc này nên chỉ biết im lặng.

Tôi đứng núp ngoài cửa phòng của dì ta nhìn vào bên trong. Bác Xuyến đang cho dì ta uống thuốc. Kể từ sau khi về nhà dì ta cứ đờ ra như cái xác không hồn, miệng lẩm bẩm "con ơi, con ơi". Trước nay đúng là tôi không ưa dì ta, nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng mà ghét bỏ ai nữa. Tôi thấy tội nghiệp cho dì ta. Tuy tôi còn nhỏ, nhưng cảm giác mất đi đứa con máu mủ ruột thịt của mình thì đương nhiên tôi vẫn biết nó đau khổ, bi thương tới mức nào.

"Dì ấy sao rồi?" Thấy bác Xuyến đi ra, tôi vội hỏi.

"Cô ấy ngủ rồi."

"Đều là tại cháu, nếu lúc đó cháu không tỏ thái độ như vậy thì có lẽ dì ấy đã bình an vô sự rồi." Tôi cúi đầu cắn môi. Tuy không phải tôi trực tiếp làm dì ta té ngã, nhưng trong lòng tôi cứ có cảm giác tội lỗi như chính mình đã gây ra chuyện này vậy. Có phải tôi đã phạm tội rồi không?

"Không phải đâu, cháu đừng nghĩ nhiều. Là số mệnh đã an bài, chúng ta không thể thay đổi được số mệnh."

Bác Xuyến nhẹ vỗ vào vai tôi an ủi rồi đi xuống bếp. Tôi nhìn vào bên trong phòng, thấy dì ta đang ngủ thì khẽ thở dài. Có thật là con người đều có số mệnh không?

Mấy ngày sau đó tôi chả còn tâm trạng làm gì cả. Tới nỗi ăn cơm cũng làm rớt bát xuống đất vỡ tan tành, bị anh Tí mắng cho một trận. Lúc nào trong đầu cũng nghĩ tới hình ảnh đứa bé chưa kịp chào đời đã phải rời xa thế giới này. Tại sao ông trời lại phải làm như thế? Đứa bé nào có tội tình gì?

"Làm gì mà ngồi đờ đẫn ra đó vậy?"

Nghe giọng nói vang lên bên cạnh, tôi giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp anh Tí đang nhìn mình chằm chằm. Tôi buồn bã trả lời: "Không có gì đâu."

"Lại là chuyện đó à?" Anh Tí tay chống cằm ngồi đối diện tôi. Tôi không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

"Anh hỏi mày nhé, lúc bà ta ngã mày có xô bà ta không?"

Tôi lắc đầu.

"Mày có đụng chạm tới thân thể của bà ta không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy tức là chả liên quan gì tới mày rồi. Ngu lắm, có vậy cũng phải suy nghĩ." Anh ấy lại mắng tôi, kèm theo một cái cốc lên trán rõ đau. Nhiều khi tôi nghĩ có phải cái trán tôi sinh ra để cho anh ấy hành hạ không nữa.

"Nhưng em vẫn thấy..."

"Thấy con khỉ khô chứ thấy. Dẹp hết mấy thứ vớ vẩn ấy đi. Tập trung vào học hành cho anh."

Tôi thở dài một phát, sau đó lại tập trung vào sách vở. Thời gian trôi qua cũng nhanh thật đấy. Mới đó mà chúng tôi đã gần hết cấp II rồi. Từ lúc bước sang gần giữa học kì I lớp chín là anh Tí bắt đầu hành hạ não của tôi. Ngày nào cũng lôi tôi sang đây bắt tôi học đủ thứ trên đời. Cái gì mà hệ phương trình hệ thức lượng, cái gì mà hàm số với ẩn số linh ta linh tinh. Nói chung là có bao nhiêu kiến thức anh ấy cứ lần lượt mổ xẻ đầu tôi ra mà nhét vào đấy. Anh ấy bảo không học chỉ có nước về nhà bốc...bốc cái thứ mà người ta thải ra sau khi ăn ấy.

Mà kể cũng lạ, bây giờ tôi ngộ lắm, không còn chậm hiểu như trước nữa. Anh Tí giảng chỗ nào tôi hiểu chỗ đấy. Chắc khó tin lắm, nhưng là sự thật đấy. Thầy cô gọi lên bảng làm bài, tôi làm vèo vèo phát một luôn ý. Bọn trong lớp phải nói là cứ há mồm ra mà nhìn tôi giống như nhìn một nhân vật vĩ đại nào đấy ý. Ha ha, tôi đúng là rất vĩ đại mà.

Lúc trước thì toàn đội sổ, bị thầy cô bạn bè chê bai đủ điều. Bảo vừa lùn vừa xấu vừa dốt. Lúc học với anh Tí thì chả hiểu mô tê gì, suốt ngày bị ăn cốc, không thì ăn sách, ăn bút, ăn thước đập lên đầu. Hay là bị anh ấy đập nhiều quá đâm ra thông minh lên? Nếu vậy thì tôi phải cảm ơn anh ấy rồi. Hoặc cũng có thể là nhờ sau khi "dậy thì", hocmon trong cơ thể đột nhiên thay đổi khiến tôi trở nên thông minh hơn cũng nên.

Tóm lại là tôi cũng chẳng biết lí do tôi được như thế là gì. Mặc kệ, gì cũng được. Bây giờ tôi thông minh rồi là phải mừng. Thầy cô bạn bè ai cũng khen, khen đến mức tôi muốn banh hai cái lỗ mũi luôn. Hơn hết là phải thông minh để anh Tí không mắng tôi ngu nữa. Mà hình như lúc nãy anh ấy mới mắng tôi ngu thì phải. Bực thật đấy, tôi đã thông minh rồi mà.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 24: Bị thương


Dạo này tôi thay đổi chóng mặt luôn. Ai cũng nói tôi như lột xác thành người khác vậy. Bọn thằng Sún còn công nhận điều đó, chúng nó bảo tôi dạo này xinh hẳn ra, có điều vẫn còn hơi mập một tẹo. Mà cũng không mập lắm đâu, chỉ là hơi đầy đặn, tròn tròn tí thôi. Nói chung là vẫn xinh. Chính tôi cũng còn không tin vào mắt mình nữa mà. Cái con lùn đen đúa xấu xí ngày nào đã không còn nữa rồi, thay vào đó là con nào ấy, lạ hoắc à. Nhiều khi tôi nhìn mình trong gương còn tự thắc mắc rốt cuộc đây có phải là tôi không nữa.

Để thay đổi được tôi như bây giờ, công lao to lớn nhất là của bác Lam. Từ hồi bị anh Tí ngày nào cũng bắt qua tới giờ, lâu lâu bác ấy lại rủ tôi đi làm đẹp. Bác ấy dắt tôi đi thay đổi kiểu tóc, đắp mặt nạ, rồi mua sữa rửa mặt,...đủ thứ mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa một lần được rờ tới. Rồi ra đường bắt mặc áo khoác, đeo khẩu trang. Tóm lại là chỉ một thời gian sau đã biến tôi từ con vịt ù ù cạc cạc trở thành con thiên nga vô cùng xinh xắn. Thật đấy, ai cũng bảo thế. Mấy đứa trong trường còn tưởng học sinh mới không đấy. Đi đâu cũng được khen xuýt xoa.

Bây giờ tôi mới được trải qua cái cảm giác xinh đẹp là như thế nào. Nói khiêm tốn thì cũng không tệ, mà nói thẳng ra thì hơi bị phiêu. Đám con trai thấy tôi đi ngang là nhìn muốn rớt dãi. Nhưng tính tôi trước nay thì mọi người biết rồi đấy. Chính vì thế bọn nó bảo tôi đẹp mà chảnh. Trước tôi xấu thì nói tôi xấu còn kiêu, giờ tôi đẹp rồi lại kêu tôi đẹp mà chảnh. Đúng là không biết sống sao cho vừa lòng thiên hạ. Tôi cũng chả quan tâm, kệ cha chúng nó. Giờ tôi đẹp, tôi có quyền. Đứa nào thích ý kiến thì lên phường ý kiến, tôi không giải quyết.

Mấy đứa con gái trong lớp thì xúm xít lại hỏi tôi đủ thứ, kêu bày cho bọn nó cách làm đẹp. Tôi có biết gì đâu, vậy nên đuổi bọn nó cút hết. Chúng nó thấy thế đâm ra ghét tôi, bảo không chịu chia sẻ kinh nghiệm làm đẹp cho bạn bè. Tôi nói thật, tôi mà biết là tôi chỉ ngay chứ giấu diếm làm gì, cũng có ăn được đâu mà giấu. Nhưng thực sự là tôi có biết cái khỉ gió gì đâu, bác Lam bảo làm gì thì tôi làm nấy thôi. Kêu tôi chỉ chúng nó không khéo lại khiến chúng nó từ vịt thành quạ thì chết dở.

"Dạo này em xinh lắm phải không?" Tôi đang viết bài, ngóc đầu lên nhoẻn miệng cười hỏi anh Tí.

"Ừ, xinh lắm. Xinh như con tinh tinh luôn."

"..."

Đáng hận, đúng là rất đáng hận. Cứ ừ một cái thì chết à? Chắc mắt anh ấy có vấn đề rồi mới không nhận ra thôi. Rõ ràng là bây giờ tôi xinh lắm rồi mà. Mà thôi, tôi biết tôi đẹp là được rồi. Có hỏi cái gã dở hơi này cũng vậy, thà không hỏi còn hơn.

Làm xong đống bài tập anh Tí giao một cách dễ dàng, tôi đứng dậy sắp lại mớ sách vở trên bàn bỏ vào túi rồi quay sang nói: "Em về đây."

"Không ăn cơm à?"

"Không, ăn hoài em không có tiền trả."

"Anh có kêu mày phải trả tiền đâu."

Xời, đừng thấy anh ấy nói vậy mà nghĩ anh ấy tốt bụng. Lầm to rồi. Thể nào cũng nói là sợ thừa đổ đi phí, xong lại bảo con Míc ăn không hết nên kêu tôi ăn phụ. Vậy đấy, cứ như tôi với con Míc cùng một đẳng cấp, à không phải, là cùng một giai cấp ý. Như kiểu ăn cơm thừa á. Tôi không thèm, xoay người đi về nhà.

Tôi đang loay hoay tra ổ khóa vào mở cửa phòng. Tôi ghét ai vào phòng mình mà không hỏi ý kiến lắm, cho nên đi đâu tôi cũng khóa lại. Lạ thật, bình thường vặn phát là được hôm nay vặn mãi không xong. Chắc là cái ổ khóa này muốn bị bán ve chai rồi.

"Tao giết mày, tao giết mày."

Đột nhiên sau lưng có tiếng gào thét. Theo phản xạ tôi xoay người lại thì thấy bà dì ghẻ đang lao như điên về phía mình. Còn chưa kịp phản ứng gì thì dì ta đã vồ lấy tôi, bóp chặt cổ của tôi, vừa ra sức siết chặt vừa gào: "Tao giết mày, tao giết mày. Trả lại con cho tao, trả lại con cho tao!"

Nếu là bình thường thì tôi có thể cự lại mà thoát khỏi dì ta, nhưng không hiểu sao lúc này dì ta cứ như một con mãnh thú, hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi đầy căm phẫn. Tôi cố gỡ tay dì ta ra nhưng không tài nào gỡ nổi. Mặt tôi đỏ gắt lên, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Tôi sắp không chịu được nữa rồi.

Dì ta buông cổ tôi ra, tôi cúi xuống ho sặc sụa. Còn chưa kịp định thần lại thì tóc lại bị nắm lấy lôi mạnh, cả cơ thể cứ vậy mà bị kéo đi. Tôi không cự lại được, tóc bị nắm ngược ra đằng sau nên càng cự càng đau.

"Bỏ ra, dì điên rồi sao? Bỏ tôi ra."

"Mày giết con tao. Chính mày giết con tao. Tao cho mày chết, cho mày chết."

Dì ta lôi tôi tới gần bờ giếng, nắm cả đầu tôi nhúi xuống thùng nước dự trữ gần đó. Cứ vậy nhúi xuống kéo lên nhúi xuống kéo lên. Tôi bị sặc nước, ho sặc sụa. Lúc vừa được ngoi lên chưa kịp thở, chưa kịp ú ớ tiếng nào đã bị nhúi xuống tiếp. Hình như còn chưa hả dạ, dì ta túm cả đầu tôi dập mạnh vào cạnh thùng mấy phát. Tôi nghĩ mình sắp chết rồi, cảm giác trên đầu có gì nóng nóng đang chảy xuống, khung cảnh trước mắt cũng mờ dần. Tôi...tôi sắp không ổn rồi.

"Dừng lại đi cô ơi, dừng lại đi. Bớ người ta cứu người, cứu người."

Tôi nghe có người kêu cứu, nhưng lại không rõ người đó là ai. Khung cảnh trước mắt cứ dần tối đi. Tôi mệt quá, không còn nhìn thấy gì nữa, không còn nghe được gì nữa. Cơ thể tôi...không còn có cảm giác gì nữa rồi.

Tôi từ từ mở mắt ra. Ánh nắng le lói bên ngoài chiếu vào mắt khiến tôi có chút khó chịu. Cổ họng khô đắng, tôi khó nhọc mở miệng thều thào: "Nước..nước..."

Định thần lại nhìn xung quanh, tôi đoán chắc chắn mình đang ở trong bệnh viện. Đầu tôi đau quá, cơ thể cũng rã rời. Có người vực tôi ngồi dậy, nhẹ cầm ly nước cho tôi uống.

"Khụ..khụ..."

"Uống từ từ thôi." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi khó nhọc ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Ngoài anh Tí của tôi ra thì còn ai vào đây được nữa. Chẳng hiểu sao trong những lúc cận kề cái chết thế này thì anh ấy luôn là người duy nhất ở cạnh tôi. Tôi thấy hạnh phúc quá chừng luôn.

"Con ngu này, thân xác để cho người ta hành hạ như vậy hả?" Anh Tí bỗng nhiên nhìn tôi giận dữ quát.

"Em...khụ...khụ..." Tôi không nói được lời nào. Sao anh ấy cứ thích nổi nóng với tôi như vậy nhỉ? Còn không biết thương người bệnh nữa, tôi đang là bệnh nhân đấy.

"Thôi mày im đi, không phải nói nữa. Khi nào khỏe anh xử mày sau. Không lại bảo anh ăn h**p kẻ ôm yếu bệnh tật."

Còn không ăn h**p là gì? Đấy, tôi chưa ra khỏi giường bệnh mà đã hăm dọa như vậy rồi. Chắc là muốn tôi ở trong này luôn hay sao ấy.

"Em...em...anh..."

"Em em anh anh cái gì? Mày nói cái khỉ gió gì vậy Lùn?"

Tôi còn chả hiểu tôi định nói gì nữa mà làm sao anh ấy hiểu được. Đùa thôi, tôi đang định hỏi sao anh ấy lại ở đây. Mà cái miệng như bị dính keo ý, mở ra cũng không nổi. Thôi thì im lặng vậy, kẻo người khác tưởng tôi là chủng tộc khác cứ ú ú ớ ớ không biết nói tiếng Việt.

Tôi nhích nhẹ người tựa lưng vào cạnh giường, cả cơ thể như không có xương vậy, nhũn cả ra. Thực sự là rất mệt, đầu còn quấn một vòng băng. Tôi khẽ nhắm mắt, lục lọi lại kí ức trước đó. Tôi nhớ tôi bị bà dì ghẻ bóp cổ, nhúng nước rồi đập đầu...cuối cùng thì...cuối cùng thì giờ thấy đang nằm viện.

Tôi quay sang nhìn anh Tí. Anh ấy đang ngồi cạnh tôi, quay mặt ra phía ngoài. Lưng anh ấy to thật, vừa to vừa rộng nữa. Chẳng biết sao lúc này tôi lại có ý nghĩ vô cùng táo bạo. Nhìn chằm chằm vào lưng anh Tí, tôi khẽ cắn môi, sau đó nhoài sang dựa nửa người vào lưng anh ấy. Tim tôi đập thình thịch, cảm thấy hồi hộp như vừa làm việc gì đó kinh thiên động địa vậy. Mặc kệ, ai bảo anh ấy đẹp trai làm gì. Dựa tí có mất mát gì đâu, lần trước còn ôm nữa cơ mà cũng có sao. Đừng có nói với tôi đây cũng là cái dựa lưng đầu đời của anh ấy nha.

Anh Tí hình như hơi giật mình trước hành động của tôi nên khẽ rung người. Nhưng sau đó lại ngồi im không nhúc nhích. Tôi thở phào, may mà anh ấy không lùi ra chứ không là cả người tôi ngã chỏng quèo ra đấy rồi. Hí hí, thích thật đấy, vừa ấm vừa vững chãi. Nhưng sao anh ấy thở mạnh thế nhỉ? Trong phòng không đủ không khí à? Tôi còn cảm nhận được tim anh ấy cũng đang đập mạnh nữa. Không lẽ anh ấy sắp ốm rồi?

"Anh không đi học à?"

"Anh xin nghỉ."

"Em ngủ bao lâu rồi?"

"Từ hôm qua tới giờ."

Từ hôm qua sao? Gì mà ngủ lâu vậy? Tôi tưởng ở trong phim mới vậy chứ ở ngoài cũng vậy luôn à? Chết thật, vậy rồi còn việc học hành thì sao? Sắp thi học kì rồi, còn thi tốt nghiệp nữa. Híc, sao số tôi khổ quá vậy trời. À mà quên, bây giờ tôi thông minh rồi, còn lo gì nữa. Ha ha.

"Vô viện xong đầu có vấn đề rồi à? Tự dưng cười như con dở vậy?"

"Không. Sao anh cứ thích xỉa xói em vậy nhỉ? Anh..khụ...khụ..." Tôi tức quá mới ngồi thẳng dậy quay sang gắt, kết quả là lãnh một trận ho rát cổ, muốn rớt luôn cuống họng ra ngoài. Anh Tí thấy vậy đỡ lấy một bên cánh tay tôi, chậm rãi vuốt nhẹ sau lưng. Tự nhiên tôi thấy hồi hộp, tim đập nhanh hơn bình thường mà không biết là tại sao nữa. Tôi đẩy cánh tay anh Tí ra, mặt cau có: "Bộ anh ghét em lắm à? Ghét thì sao không để em chết quách đi còn chăm cho em làm gì?"

"Ai bảo anh ghét mày. Ờ...thì không chăm cho mày khỏe lấy đâu ra người cho anh sai vặt."

"Nhà anh đầy tiền ra đấy, thuê ôsin đi. Không thì tìm con Nhung ấy. Em thấy nó nghe lời anh răm rắp. Cứ phải sai em làm gì?"

"Anh thích thế."

Thích con khỉ chứ thích. Hở ra là anh thích thế anh thích thế. Tôi thực sự muốn đấm cho anh ấy một phát ghê. Người gì mà quá đáng.

"Anh cút đi cho em." Tôi bực, gắt lên rồi nằm xuống kéo chăn phủ kín mít. Một lát, tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Tôi len lén mở chăn ra xem xét tình hình. Hịc, anh ấy đi mất rồi. Lúc nãy tức quá lỡ lời thôi, vậy mà cũng bỏ đi thật. À mà tôi đuổi anh ấy cơ mà? Nhưng mà tôi đâu có ý đó, chỉ là tức quá mới nói thôi. À mà... Chết tiệt, tôi đang bị đấu tranh tư tưởng, nhức cả đầu.

Hình như tôi khỏe lại rồi hay sao ấy, chân tay còn khua loạn xạ, đạp chăn chiếu lung tung được nữa cơ. Nhưng ở đây chán quá, tôi muốn về. Bị ốm mà nằm trong bệnh viện đủ thứ mùi kinh khủng thế này tôi chỉ thấy ốm thêm thôi.

"Ngồi im đấy!"

Tôi ngồi dậy, định thò chân xuống xỏ dép đi lại chút cho có tinh thần. Ai ngờ vừa thò chân xuống đã bị quát làm giật mình co chân lên ngồi thu lu trên giường.

"Mày định đi đâu?" Anh Tí bước tới, để cái bịch gì đấy trên bàn trừng mắt nhìn tôi. Tôi tưởng anh ấy về rồi.

"Em...định đi lại chút cho khỏe. Nằm mãi mệt chết được."

"Không có đi đứng gì hết. Ngồi im đấy."

Tôi ngồi im re, ngoan như con mèo trên giường.

"Đây, ăn đi."

Anh Tí mở túi đổ ra một bát cháo thịt nóng hổi. Uầy, k*ch th*ch vị giác tôi quá. Nhưng mà ăn không thấy ngon, cứ đắng đắng kiểu gì ấy. Ăn được gần một nửa, tôi ngóc đầu nhìn anh Tí lắc lắc ý bảo không ăn nữa. Anh Tí trừng mắt dọa nạt: "Một là ăn, hai là anh đổ vào miệng mày."

Đấy, lại dù dọa tôi nữa rồi. Hu hu, có ai khổ như tôi không? Còn biết làm gì nữa, im lặng ngậm đắng nuốt cay mà ăn hết tô cháo thôi. Ăn xong thì một mớ thuốc đủ thứ hình thù màu sắc đưa ra trước mặt cùng với một ly nước bên cạnh. Tôi nhắm mắt, ngửa cổ ực một phát, trợn mắt nhìn trời cố nuốt cho nó trôi xuống.

"Thuốc đắng quá."

"Thuốc không đắng chẳng lẽ lại ngọt. Con dở này, vậy mà cũng nói."

"..."

"Còn nhìn cái gì? Móc luôn mắt bây giờ? Nằm xuống ngủ mau."

"Em mới ngủ dậy, không buồn ngủ."

"Kêu ngủ thì ngủ. Đừng có nói nhiều lại ăn đấm bây giờ!"

Đúng là không thể nào chịu được. Tôi tức quá, nằm xuống quay mặt vô tường trùm chăn kín mít.

"Quay mặt ra đây!"

"Quay ra đấy em không ngủ được." Thực ra là tôi đang ghét anh ấy, không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét đó.

"Có quay không? Thích úp mặt vô tường lắm hả?"

Máu tôi dồn lên tới não rồi. Bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn giết người tôi cũng có nữa. Đúng là tức chết đi mà.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 25: Đừng có thấy anh đẹp trai mà hại đời anh


Bác sĩ bảo tôi phải ở lại để theo dõi vài ngày bởi vì đầu bị đập mạnh. Tôi không chịu, tôi muốn về nhà nhưng có người không cho, còn dở trò hù dọa ra ép buộc tôi nữa. Thế là tôi đành phải ngoan ngoãn ở lại bệnh viện. Bọn con trai trong lớp có qua thăm nhưng bọn nó nói nhiều quá, ở được một lúc rồi bị anh Tí đuổi về hết.

Hôm trước bố tôi có ghé về thăm, sau đó lại vội vã đi ngay. Cũng không thể trách ông ấy được, tính chất công việc của ông là vậy. Làm không có thời gian nghỉ, xin nghỉ được một buổi về thăm tôi là may lắm rồi. Bây giờ tôi lớn hơn trước rồi nên suy nghĩ cũng có khác đi một chút. Tuy bề ngoài bố tôi rất lãnh đạm nhưng thực ra rất thương tôi. Tôi cảm nhận được điều đó.

Ở nhà giờ chỉ còn mỗi bác Xuyến với bà dì ghẻ. Không biết dì ta sao rồi, có vì ghét tôi mà trút giận lên bác Xuyến không nữa. Tôi mong được xuất viện sớm quá.

"Trễ rồi, đi ngủ đi."

Tôi nằm trên giường trùm chăn gần kín đầu, chỉ để lộ xuống tới con mắt. Hịc, kêu tôi đi ngủ làm sao ngủ được. Tôi xem trong phim ấy, ma cỏ ở bệnh viện nhiều lắm. Tôi trời không sợ, đất không sợ, bọn con trai trong lớp không sợ,...nói chung là nhiều thứ không sợ, chỉ sợ mỗi mấy con ma. Tôi kéo chăn cao lên chút nữa, giọng lí nhí: "Em..."

"Em em cái gì? "

"Em sợ....ma."

"Anh tưởng cái gì. Yên tâm đi, bọn ma cỏ chỉ bắt mấy đứa đẹp hơn nó thôi, giống anh đây này. Mày xấu hơn nó nó không thèm bắt đâu."

"Ai bảo em xấu, em bây giờ xinh rồi còn gì?" Tôi không chịu, ngóc cổ lên cãi lại. Rõ ràng là tôi đã xinh đẹp rồi sao anh ấy cứ chê tôi mãi thế?

"Vậy ai bảo mày xinh?"

"Ai cũng nói thế."

"Bọn nó bị đui mờ hết rồi. Chỉ có anh mày sáng suốt nên vẫn nhận ra mày xấu thôi."

Tôi tức muốn trào máu, gào lên: "Có anh mới đui mờ ý. Vậy nên không nhìn ra em xinh."

"Xời ơi, phải rồi. Xinh lắm, xinh dã man xinh khủng khiếp luôn. Vừa mập vừa lùn như con lợn. Chắc mày xinh ngang ngửa con lợn." Vừa nói, Anh Tí vừa làm cái điệu bộ hết sức khinh thường người khác. Tôi cứng họng. Trời ơi, tức chết đi được. Nhìn anh ấy kìa, đã ngang ngược rồi còn trưng cái bộ dạng đáng ghét ấy ra nữa. Tôi tức quá, tức quá đi mất. Tôi chẳng nói được gì, chỉ biết trợn mắt lên lườm anh ấy cho bõ ghét.

"Còn lườm cái gì? Không muốn nhìn thấy ánh sáng nữa à? Có ngủ đi không?"

"Nhưng em sợ ma..." Tôi mếu máo nhìn anh Tí. Chẳng biết từ khi nào tôi lại trở nên bánh bèo như vậy nữa. Anh Tí khẽ nheo mắt, xong lại nhìn tôi lắc đầu. Kéo cái ghế lại cạnh giường tôi ngồi xuống. "Lắm chuyện quá đấy. Ngủ đi anh canh cho. Khi nào ngủ say anh về."

"Nhỡ nửa đêm..."

"Ngủ." Anh Tí quát, tôi giật mình tùm chăn kín mít nhắm mắt lại. Thôi kệ đi, chắc không sao đâu.

Tôi cứ nằm như vậy rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tới hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Trên bàn có sẵn thức ăn với thuốc rồi. Mà đêm hôm qua tôi mơ giấc mơ rất kì lạ. Tôi thấy anh Tí nắm tay tôi, còn thơm lên trán tôi nữa. Chỉ là mơ thôi, nhưng sao tôi thấy nó chân thật quá. Cả ngày hôm đó cứ thơ thơ thẩn thẩn như con dở hơi.

Tôi đang nghịch điện thoại, nghe tiếng cửa mở quay ra thì thấy anh Tí đi vào. Tôi tưởng lúc chiều anh ấy ghé qua xong về luôn. Mà không biết anh ấy vừa đi đâu về, trên người đeo cái balo to đùng. Tôi ngạc nhiên: "Ơ, sao trễ vậy rồi anh còn vào đây làm gì?"

"Tối anh ở đây luôn."

" Hả? " Tôi há hốc miệng ngơ ngác.

"Mày ngậm cái mồm lại đi. Ghê thật đấy. Coi chừng có con gì bay qua mày cạp luôn cũng nên."

"..."

Mặc cho tôi ngồi đó mặt mày đen sì như đít nồi, anh Tí thản nhiên lôi sách vở ra học bài. Anh ấy học giỏi lắm, lúc nào cũng đứng nhất nhì lớp. Tôi nhìn anh Tí ngồi học bài không chớp mắt. Anh ấy đẹp trai quá, nhìn mà muốn dớt dãi luôn.

"Nhìn đủ chưa?" Đột nhiên anh Tí quay lại nhìn tôi làm tôi giật mình, lúng túng quay đi chỗ khác. Mặt cũng biến thành hai quả cả chua luôn. Tôi lúng túng: "Ai thèm nhìn anh."

"Anh là con nhà lành đấy, đừng có mà nghĩ tới mấy cái chuyện xấu xa đen tối đó nghe chưa. Mày mà hại đời trai của anh là không xong với anh đâu."

Tôi choáng váng! Anh ấy cũng kiêu quá đấy. Ai mà thèm chứ? Bất quá cũng chỉ nhìn trộm anh ấy chút thôi mà, có mất cọng lông cọng tóc nào đâu mà bảo tôi hại đời trai của anh ấy. Xùy, con nhà lành cái con khỉ mốc ý. Có mà con nhà rách thì có.

"Đi ngủ."

Tôi cắn môi tức tối, xong kéo chăn trùm kín đầu. Nghe có tiếng tách nhỏ xíu, chắc anh ấy vừa tắt điện. Tôi ngọ nguậy cơ thể một chút rồi nhắm mắt. Tôi quên hỏi anh ấy ngủ lại đây thì nằm ở đâu? Không lẽ ngủ dưới đất?

Tôi định mở miệng hỏi thì tấm chăn đang trùm kín đầu đột nhiên tụt xuống tới cổ. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cảm giác dưới chân có cái gì đó đang ngọ nguậy khiến tôi giật thót cả tim ngồi phắt dậy. Trong ánh sáng mờ mờ từ ngoài hành lang chiếu qua khe hở trên tường, tôi thấy anh Tí đang nằm dưới góc giường, ngược đầu với tôi. Mấy cảnh này trong phim cũng có, lúc đầu thì nằm vậy chứ sáng tỉnh dậy thì đang ôm nhau ngủ rồi. Có lẽ nào... Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi cảm thấy hồi hộp, tim đập mạnh hơn. Tôi lắp ba lắp bắp: "Anh...sao..anh..nằm..đấy?"

"Không nằm đây chả nhẽ lên đấy nằm chung với mày à? Đừng có dụ dỗ anh. Anh không dễ dãi đâu."

"..."

"Ngủ đi."

"Anh nằm đấy ngủ đi. Em xuống đất." Tôi vừa định nhổm người ngồi dậy đã nghe tiếng quát: "Nằm im đấy. Thích xuống đất không? Anh đá cho một phát bay xuống đất bây giờ đấy!"

Tôi biết mình không thể kháng cự cho nên ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn. Ngủ kiểu gì với tình cảnh này cơ chứ? Mà cái gã nằm dưới kia chân cẳng cứ ngọ nguậy liên tục. Tôi bực quá, co chân đạp một phát cho bõ ghét. Đột nhiên anh Tí bật người dậy phóng lên chỗ tôi khiến tôi giật thót tim, theo phản xạ kéo chăn lên che mặt nhắm tịt mắt, tim đập thình thịch.

Im lặng quá. Tôi cắn môi, kéo cái chăn nhích xuống một chút khẽ hé mắt ra. Sau đó chỉ biết chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại của anh Tí cách mặt tôi chỉ có mấy centimet.

"Mày háo sắc quá lùn ạ! Đừng có thấy anh đẹp trai mà hại đời anh."

Định thần lại, tôi mới phát hiện cả người anh Tí đang nằm đè lên người tôi, hai tay chống hai bên đầu tôi. Mấy cảnh này trong phim cũng có...không lẽ anh ấy định... Trời ơi, không được đâu, hu hu, tôi còn trẻ lắm, mới mười lăm tuổi thôi mà. Tôi chưa muốn làm mẹ sớm vậy đâu. Nghĩ đến đây tôi hốt hoảng, theo bản năng co gối đạp một phát khiến anh Tí bật ngửa xuống dưới đuôi giường. Tôi thấy mình đang ốm mà c*̃ng khoẻ gớm.

"Con lợn này, mày định giết anh à? Còn không đi ngủ anh đấm cho xòe răng đấy." Anh Tí cau có nằm xuống chỗ cũ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy mặt tôi đỏ hết cả lên. Nhưng mà kiểu này làm sao ngủ được. Tôi ghét quá, lâu lâu cứ ngọ nguậy chọc chọc chân anh ấy. Một lát, anh ấy dùng hai cả hai chân cặp lấy chân tôi cứng ngắc, không nhúc nhích được. Tôi cố rút chân ra nhưng không được. Híc, sao anh ấy khỏe quá vậy.

"Mày có tin anh xử mày ngay bây giờ luôn không?"

Tôi nằm im thin thít. Xử...xử cái gì? Lăn qua lăn lại một hồi, tôi cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào nữa.

Nằm viện mấy ngày chán quá, tôi kêu anh Tí cho tôi về. Anh ấy thấy tình hình tôi đã tạm ổn nên cũng gật đầu đồng ý. Hôm đi học lại ai cũng xúm lại hỏi thăm, nhất là mấy thằng bạn trời đánh của tôi. Bọn nó cứ léo nha léo nhéo hai bên lỗ tai đến là nhức đầu.

Giời ra chơi, tôi đang ngồi thẫn trên lớp, đột nhiên thằng Sún ở đâu ngồi xuống đối diện nhìn tôi chằm chằm, chìa cho tôi một bịch xoài dầm. Chẹp chẹp, nhìn thèm chết được. Tôi giật lấy bịch xoài dầm ăn ngon lành. Chắc nó bị sún răng không ăn được nên mang cho tôi. Mấy hôm nay ốm toàn ăn cháo rồi ăn cháo, ngán lên tới tận cổ. Riết tôi thấy mình nhũn như tô cháo luôn. Tất cả đều là tại anh Tí dở thói hù dọa người khác ra ép tôi ý.

"Lùn đại ca xinh đẹp, mới giảm cân hả?"

Lúc trước tôi xấu nên gọi Lùn đại ca, giờ tôi đẹp rồi nên bọn nó gán thêm chữ xinh đẹp nữa. Nghe thì cũng có vẻ phiêu phiêu. Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời: "Có giảm gì đâu. Chắc mấy nay nằm viện bị sụt kí." Nhắc tới bệnh viện tôi lại nhớ tới cái đêm đó. Mặt tôi đột nhiên nóng lên, tim lại đập mạnh. Không được, phải quên ngay, quên ngay.

"Gầy đi nhìn xinh hơn nữa."

"Thật không?"

"Thật mà. Xinh lắm ý."

"Tao biết tao xinh rồi, không cần khen." Tôi hếch môi một phát nhìn rõ đểu. Mặt nó có vẻ hơi sốc một tí. Tôi bảo rồi, bây giờ tôi đẹp tôi có quyền.

"À quên, Tí đại ca dặn lát nữa mày về trước đi, hắn ta phải ở lại tập bóng."

Lại bóng với chả banh. Mấy hôm nay cứ bỏ tôi thui thủi về một mình để đi đá bóng. Nói thật chứ tôi quen với việc có anh ấy về chung rồi, bây giờ không có anh ấy thì thấy thiếu thiếu cái gì ý. Với cả suốt ngày đi họp hành banh bóng gì đấy chả thèm đếm xỉa tới tôi. Trống ra chơi, ra về vừa vang lên là vội vã đi ngay. Riết rồi tôi thấy anh ấy xem trọng mấy quả bóng hơn tôi nữa. Bực thật, tôi xinh đẹp thế này mà lại phải đi ganh tị với mấy quả bóng mới đau chứ.

Thế là hôm đó tôi lại về một mình. Chính xác là bốn mình, bao gồm cả thằng Sún, thằng Hô với thằng Bống nữa. Thằng Mập, thằng Thọt với thằng Khánh cũng ở trong đội bóng nên dạo này cũng mất tăm mất dạng theo anh Tí luôn. Còn lại ba thằng này không ai dám nhận vô đội bóng cả. Cũng đúng thôi, thằng Sún thì còn có mấy cái răng, sợ lúc đá bóng bị vấp té thì răng đi lợi ở lại luôn. Thằng Hô thì có bộ răng vĩ đại quá che hết cả mắt mũi rồi thấy đường đâu mà đá. Còn thằng Bống thì...thôi chắc tôi không cần giải thích làm gì, cứ nhìn cái tên của nó là biết rồi ý. Cho nó ra sân thì chỉ có nước nhìn nó ôm cột khung thành uốn éo ở đấy chứ đá đấm cái gì.

Vậy là bây giờ còn mỗi tôi với ba thằng dở hơi cám lợn này ngày nào cũng đi về chung với nhau. Ba thằng đấy cứ đi cạnh tôi léo nha léo nhéo nhức cả đầu. Tôi mà không dở thói côn đồ ra hăm dọa thì đố bọn nó ngậm được cái miệng to hơn cái loa phóng thanh đó đấy.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 26: Em họ


Trời xanh mây trắng, ánh nắng nhẹ nhàng. Qua ô cửa sổ lớp học, một cô gái bé bé xinh xinh đang lơ đãng nhìn ngắm cảnh đẹp thơ mộng bên ngoài. Cô gái bé bé xinh xinh ấy chính là tôi đây.

"Lùn đại ca xinh đẹp! Lùn đại ca xinh đẹp!"

Tôi giật mình hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, thấy thằng Hô đang từ ngoài cửa hớt ha hớt hải chạy vào, phi luôn xuống ngồi trước mặt tôi thở hồng hộc. Tôi khẽ nhíu mày khó chịu. Làm cái gì mà chạy như ma đuổi vậy không biết.

"Mày có muốn bị giống thằng Sún không?"

"Tao...tao..có..có..." Cái thằng này nó cứ vừa thở vừa nói cái gì tôi chả hiểu. Nó vừa nói có tức là muốn rụng hết răng giống thằng Sún phải không?

"Mày nói có là muốn ý hả? Vậy để tao giúp một tay." Tôi nắm chặt tay thành quyền dơ lên, thằng Hô thấy thế vội cúi xuống núp dưới cạnh bàn: "Tao không...không..."

Thằng Bống với thằng Sún thấy thế lập tức từ chỗ ngồi của bọn nó phi luôn qua chỗ tôi ngồi xuống hóng chuyện: "Có chuyện gì a~" Cái giọng ẻo lả này là của thằng Bống đấy.

"Có..có chuyện lớn rồi." Thằng Hô vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh rồi chụm đầu bọn tôi vào nói nhỏ.

Tôi nheo mắt: "Chuyện gì?"

" Tí đại ca...Tí đại ca..."

Thằng Hô vừa nhắc tới anh Tí là mắt tôi sáng ra ngay. Anh ấy đi họp đá bóng rồi mà. Có chuyện gì được cơ chứ?

"Anh Tí làm sao? Nói mau!" Tôi gằn giọng.

"Tí đại ca...Tí đại ca đang hẹn hò với con nào ấy. Xinh cực xinh luôn."

"CÁI GÌ?"

Thằng Bống đột nhiên hét toáng lên làm tôi giật cả mình. Thế là nó bị lãnh trọn nguyên cuốn sách từ tay tôi giáng lên đầu. Ai kêu, cho chừa cái tật to mồm. Nhưng mà thôi, mặc xác nó đi, chuyện quan trọng bây giờ là thằng Hô nó vừa nói cái gì ấy nhỉ? Anh Tí hẹn hò với gái ư? Không thể nào, không thể nào như vậy được. Trước nay anh ấy chỉ có mỗi tôi thôi, chưa từng thân thiết với đứa con gái nào khác ngoài tôi cả. Không lẽ anh ấy đã phản bội tôi rồi sao?

Hình như tôi quên, trước nay chỉ có mình tôi thích anh ấy thôi chứ anh ấy có thích tôi đâu. Không lẽ anh ấy đã tìm được người mình thích rồi sao?

"Này, mày sao thế?" Thằng Sún quơ tay qua lại trước mặt tôi kéo tôi trở về từ cõi mông lung.

"Không thể nào. Tí đại ca của tao trước nay đâu có thích con gái như thế. Hu hu!" Thằng Bống khóc thút thít, sau đó lại được ăn thêm một cuốn sách lên đầu. Chắc nó ấm ức lắm, nhìn cái mặt nó méo xệch kìa. Cái thằng điên này, anh Tí không thích con gái chả nhẽ thích con trai? Hay nó tưởng gu của anh Tí là mấy đứa ẻo lả như nó? Không lẽ nó cũng thích anh Tí của tôi? Hình như nó vừa mới nói anh Tí của nó còn gì. Thằng này gan cũng to quá rồi đấy, dám giành anh Tí với tôi à? Đừng có mơ, đợi kiếp sau đầu thai làm gái đẹp đi đã rồi hẵng tính tới chuyện đó.

"Lùn đại ca xinh đẹp, bây giờ phải làm gì? Không lẽ cứ mặc kệ dâng hiến Tí đại ca cho kẻ khác vậy sao?" Thằng Sún nói nhỏ.

"Đương nhiên là không rồi. Anh Tí là của tao, đứa nào đụng tới tao cho một vé về đoàn tụ với ông bà luôn." Tôi lớn giọng chắc nịch tuyên bố chủ quyền. Để cho thằng Bống biết rõ thân phận, mất công sau này huynh đệ tương tàn. Tôi liếc qua nó lạnh giọng: "Mày có muốn về với ông bà tổ tiên không Bống?"

Có vẻ như giọng nói của tôi mang đầy mùi vị chết chóc nên nó cúi đầu lắc lia lịa. Biết điều như thế là tốt. Thằng Bống này giải quyết cũng nhanh thôi. Vấn đề bây giờ là cái đứa mà thằng Hô bảo là đang hẹn hò với anh Tí ấy. Tôi nhất định phải xem cái đứa đấy nó có năng lực gì mà dám dụ dỗ anh Tí của tôi.

Hôm sau giờ ra về, như thường lệ anh Tí cùng mấy đứa khác trong đội bóng nhanh chóng rời đi. Trước khi đi anh ấy còn dặn tôi đi thẳng về thẳng, lân la kề cà ở đâu thì biết tay anh ấy. Tôi nghe xong cong môi nguýt một cái. Chắc sợ tôi phát hiện ra chuyện anh ấy đi hẹn hò với gái nên mới bắt tôi làm vậy chứ gì. Xùy, con lùn này lùn chứ không có ngu. Tôi nhất định phải làm cho chuyện này ra môn ra khoai mới được.

Chờ cho anh Tí với mấy đứa kia đi khỏi, tôi mới gọi ba thằng dở hơi còn lại trong nhóm len lén rình theo sau. Ra tới cổng, tôi thấy có một cô gái nào đó đang đứng cạnh hàng cây bên vệ đường. Nhìn xa thì có vẻ cũng xinh đấy, không biết có xinh bằng tôi không nữa. Nhưng đáng chết, con đấy nó vừa nhìn thấy anh Tí đã nhào vào ôm cánh tay anh ấy nũng nịu. Tôi tức muốn trào máu. Mà anh Tí lại có vẻ không khó chịu, ngược lại còn nhìn con đấy tươi cười, đưa tay xoa xoa đầu nó nữa. Tôi tức quá mà, tay nắm chặt, nghiến răng ken két.

Lúc này tôi thấy mình giống mấy gã thám tử ghê luôn. Nhưng sự thật phũ phàng là bọn kia bảo tôi giống mấy mụ già đi rình chồng ăn vụng để đánh ghen ấy. Hịc, tôi đang đi rình để đánh ghen sao? Không đời nào. Tôi là ai? Lùn thông minh lùn xinh đẹp. Mà đã thông minh xinh đẹp thì tôi phải nghĩ ra kế sách gì đó thật hoàn hảo. Vừa có thể tống khứ con kia đi, vừa có thể không bị mất mặt. Vụ này hơi căng à nha.

"Đi về!" Tôi rời khỏi chỗ ẩn nấp xoay người đi về hướng ngược lại.

"Ơ, cứ thế bỏ qua à?" Thằng Hô ngạc nhiên quay lên nhìn tôi.

"Không, dễ gì bỏ qua. Về nghĩ cách đã. Chứ bây giờ cứ rình mò theo như thế chỉ càng tức thêm."

"Ò." Bọn kia nghe tôi nói vậy thì gật gật đầu rồi đứng dậy theo tôi đi về.

Chiều đó anh Tí gọi tôi qua học. Vừa qua đến nơi đã thấy anh ấy với con nhỏ kia tình tình tứ tứ ngồi cạnh nhau, lại còn cười cười nói nói, không thèm đếm xỉa gì tới tôi, coi tôi như không khí vậy. Mà có bao giờ anh ấy cười dịu dàng với tôi như thế đâu, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi. Càng nghĩ càng thấy nổi máu điên lên. Có gái rồi là quên tôi ngay. Đúng là cái đồ...đồ...háo sắc. Mà tôi cũng đẹp này, sao không háo đi. Hừ.

Mặc dù tức muốn ói máu nhưng tôi cũng chảnh lắm, vênh cái mặt tỏ vẻ không quan tâm ra. Nhưng càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Bọn họ như thế thì tôi làm gì còn tâm trạng để mà học. Thế là tôi gom sách vở bỏ vào cặp xách mông đứng dậy. Nhìn còn không nổi nữa thì học hành gì cho nổi.

"Ơ, mày đi đâu đấy con Lùn kia."

"Em về. Hai người học vui vẻ."

"Đứng lại đó cho anh."

Tôi giả bộ không thèm nghe, cứ thờ ơ như thế đi thẳng. Kêu tôi đứng đó làm gì? Kêu đứng đó nhìn hai người cười cười nói nói tình tứ à? Tôi phải về nếu không tôi sợ không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.

Thế là cả buổi chiều hôm đó tôi dành hết thời gian cho việc suy nghĩ ra kế sách chia rẽ hai người kia. Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra kế sách gì cho vẹn toàn. Còn lôi cả đống truyện, phim ngôn tình ra nghiền ngẫm nữa. Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy.

Giờ tan học hôm sau, còn chưa kịp nhét sách vở vào cặp đã nghe bên cạnh vang lên tiếng nói: "Đi về đi. Cấm mày la cà lung tung không thì biết tay anh!" Đấy, lại cái câu hù dọa muôn thuở mỗi buổi ra về. Nhưng hôm nay thì không, tôi nhất quyết không thể để anh ấy lọt vào tay kẻ khác. Anh ấy là của tôi.

Tôi vội vã nhét đại hết mớ sách vở vào cho xong, xoay người nhìn anh Tí: "Anh cho em đi xem đá bóng với."

Anh Tí có vẻ ngạc nhiên liền nhíu mày: "Con gái con đứa đi xem đá bóng làm gì. Về ngủ nghỉ đi chiều còn học bài."

Thế cái con kia không phải con gái à? Sao anh ấy cũng dẫn nó đi cùng đấy. Tôi tức, nhưng cố nén xuống: "Em muốn đi xem." Tôi học theo mấy đứa trong truyện ngôn tình. Giả vờ nũng nịu bánh bèo một tí cho mấy anh nam chính mềm lòng. Ơ mà quả thật là có tác dụng đấy. Thấy tôi mếu máo túm tay áo anh ấy kéo kéo thì anh ấy cũng miễn cưỡng gật đầu. Hề hề, tôi quả là thiên tài. Thế là tôi tung ta tung tăng đi theo sau anh Tí. Ra đến cổng thì dĩ nhiên phải nhường anh Tí cho cái đứa đáng ghét kia rồi. Tức thật. Trông tôi cứ như kỳ đà cản mũi ấy.

"Sao thế?" Thằng Khánh đi cạnh tôi thấy tôi nhăn nhó khó chịu thì quay sang hỏi. Tôi làm gì còn tâm trạng mà quan tâm nó hỏi gì nữa. Mắt dán lên hai cái người đang dính với nhau như cái bánh kẹp đằng trước mà muốn sôi máu.

Ra tới sân bóng, mấy người kia xuống sân đá hết, chỉ còn mỗi tôi với đứa tình địch ngồi trên hàng ghế khán giả. Thời cơ đến rồi, phải tranh thủ thôi.

"Chào! Tớ tên Thảo Huyền." Tôi nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo. Trước đây tôi hay chê con Nhung bây giờ tôi thấy tôi sắp giống như nó rồi. Xin phép tự khinh bỉ bản thân vài giây.

"Hì, chào! Tên tớ cũng có chữ Huyền. Là Huyền Như." Con đấy nó cũng cười rồi chào lại. Nhưng không chú ý tới tôi cho lắm mà cứ dán mắt vào anh Tí dưới sân bóng. Con này nó cũng mê trai đâu khác gì tôi. Xinh đẹp cũng ngang ngửa tôi thôi, có gì khác biệt mà anh Tí lại thích nó cơ chứ? Càng nghĩ càng không hiểu ra.

"Cậu thích anh Tí hả?" Tôi hỏi

Con kia quay sang nhìn tôi ngạc nhiên: "Anh Tí nào?"

Con dở này, chắc nó không biết biệt danh của anh Tí. Vậy mà đòi thích anh Tí của tôi à? Có cái biệt danh của anh ấy cũng không biết.

"Ý tớ là anh Minh Dương ấy!"

"À, ừ. Tớ thích anh ấy, rất thích là đằng khác. Thích từ hồi còn bé cơ."

Thích từ hồi còn bé á? Vậy có là gì? Tôi thích anh ấy từ lúc còn trong trứng đây còn không thèm nói chứ từ bé đã là gì. Hừ.

"Vậy anh ấy có thích cậu không?" Tôi hỏi tiếp. Con đấy nó trả lời mà mắt cứ nhìn xuống kia. Nó coi tôi là không khí chắc.

"Có, dĩ nhiên anh ấy cũng thích tớ rồi. Anh ấy thương tớ cực kì. Sinh nhật tớ năm nào cũng tặng rất nhiều quà cho tớ nữa. Chỉ có điều bọn tớ ở xa nên ít gặp. Nhưng vẫn thường xuyên liên lạc ý. Bây giờ có dịp mới được gặp. Đúng là càng lớn anh ấy càng đẹp trai."

Úi giời ơi, thì ra là thanh mai trúc mã, lại còn yêu xa cơ đấy. Hừ, vậy mà trước nay anh ấy giấu kỹ thật. Sinh nhật tôi anh ấy suốt ngày cho ăn đồ ăn vỗ béo tôi thành con lợn chứ có tặng cái gì đâu. Thì ra là có vợ tương lai rồi. Tôi sắp thất tình rồi.

Không được, thanh mai trúc mã hay yêu xa gì cũng mặc. Chưa thành vợ thành chồng thì vẫn còn cơ hội.

Tôi đang định nói tiếp thì đột nhiên con đấy cười cười vẫy tay xuống dưới. Anh Tí đang đứng dưới đấy vẫy tay cười lại với nó. Tự nhiên tôi thấy có cái gì ưng ức nơi lồng ngực. Tôi tự nhủ phải thật bình tĩnh. Nhớ lại kinh nghiệm hôm qua lúc đọc truyện xem phim, tôi vội đứng dậy cầm cái khăn với chai nước định chạy xuống đưa cho anh Tí giành công, ai ngờ cái con đấy chân nó dài hơn nó phi trước, thành ra lúc xuống tới nơi thì anh ấy đã dùng đồ của nó. Tôi tức quá, chả nhẽ vứt luôn mấy thứ trong tay đi. Nhưng làm vậy ai coi được. Còn đang lưỡng lự không biết làm sao thì thằng Khánh đi tới cầm lấy mấy thứ trong tay tôi nhìn tôi cười nói: "Cảm ơn nha!"

"A...ha..ha. Không có gì. Mày mau uống nước đi. Mồ hôi nhễ nhại rồi kìa. Đưa khăn đây tao lau cho." Tôi mừng rơn. Thằng Khánh vừa giải nguy cho tôi. Thế là tôi cũng giả bộ diễn theo nó luôn. Cầm lại cái khăn lau mồ hôi trên mặt cho nó. Tôi thấy mình diễn sâu quá.

"Hai người tình cảm quá nha!" Con kia đột nhiên nhìn tôi với thằng Khánh lên tiếng. Tôi không nói gì chỉ khẽ cười. Liếc qua anh Tí, tôi thấy mặt anh ấy đang phừng phừng nhìn tôi. Nhìn cái quái gì? Anh có gái chăm sóc rồi còn nhìn tôi làm gì?

Sau hôm đấy tôi cũng ghét không thèm đếm xỉa tới hai người ấy nữa. Tôi đang sử dụng chiêu thức trong truyện gọi là "lạt mềm buộc chặt" ấy. Vậy là hôm nào tôi cũng đi theo mấy người trong đội bóng. Dĩ nhiên là bơ anh Tí với cái con kia rồi, chỉ tận tâm chăm sóc cho thằng Khánh đẹp trai thôi.

Giờ ra chơi, đang ngồi ăn bánh tráng, đột nhiên anh Tí quay sang hỏi: "Mày thân thiết với thằng Khánh từ bao giờ thế?"

Tôi ngạc nhiên: "Anh đùa à? Thân nhau từ bé rồi không nhớ sao?"

"Ý anh là thân theo kiểu khác."

Tôi nghe anh Tí nói vậy thì dừng ăn, quay sang nhìn anh ấy: "Kiểu khác là kiểu gì?"

Anh Tí đưa tay gãi đầu, không nhìn tôi nữa mà quay đi chỗ khác, giọng nói cũng nhỏ lại: "Kiểu như là...thích ấy."

Xời ơi, thì ra ý anh ấy là vậy. Tôi còn tưởng gì cơ chứ. Nhét một miếng bánh tráng rõ to vào miệng, tôi vừa nhai vừa trả lời: "Dĩ nhiên, nó vừa đẹp trai vừa học giỏi, đứa nào chẳng thích."

Đột nhiên mặt anh Tí phừng phừng, túm chặt tay tôi gằn giọng: "Cấm mày thích nó. Từ nay không được ra sân bóng với nó nữa. Không là ăn đập đấy nghe chưa?"

"Anh hay nhỉ? Em thích ai là quyền của em. Chứ anh thích cái con Huyền Như gì đấy em cũng có ý kiến gì à?"

"Ai nói với mày là anh thích nó?"

"Chính miệng con đấy nó nói với em. Còn thân mật thế thì bố đứa nào chẳng nhận ra."

"Con điên, nó là em họ của anh."

Tôi hơi khựng lại, mặt ngu ngu nhìn anh Tí: "Em họ?" Tôi tốn mất mấy giây cuộc đời để vận động bộ não thiên tài của mình. Mãi một lúc lâu sau tôi mới ngộ ra mọi chuyện. Tự nhiên tôi thấy vui vui. Ha ha, thì ra là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 27: Lùn háo sắc


Mặc dù biết con kia là em họ của anh Tí rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy nó gần gũi cười đùa với anh Tí tôi vẫn thấy có gì đó khó chịu. Anh em thì anh em chứ, lớn rồi cũng tém tém lại tí, nhìn cứ như thể người yêu ấy. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì cho đúng. Bọn họ là anh em mà, chả nhẽ lại đi phá đám? Như thế thì ai coi cho được. Thôi vậy, nể tình bọn họ lâu ngày gặp lại nên tôi sẽ tốt bụng mà nhường anh Tí cho nó vài bữa.

Sau đó một tuần thì cái con nhỏ em họ suốt ngày bám dính anh Tí như đỉa đói cuối cùng cũng đã đi rồi. Phải nói là tôi nhẹ nhõm hết cả người, không cần phải suốt ngày ngồi học bài mà lén lút nhìn sang đối diện cắn răng cắn lợi chịu đựng nữa.

Mà nhắc tới học hành, bởi vì có người ra sức dọa nạt kh*ng b* bắt tôi nhồi nhét kiến thức vào đầu cho nên việc thi tốt nghiệp cấp II và thi lên cấp III cũng không mấy khó khăn. Với lại bây giờ tôi thông minh rồi mà. Hô hô, dĩ nhiên là tôi thi đậu cấp III rồi.

Anh Tí với bọn kia cũng thi chung trường với tôi, chỉ có con Nhung là không thôi. Nhà nó chuyển đi tỉnh khác nên nó cũng đi theo. Mặc dù có ghét nó thật, nhưng dù gì cũng chơi với nhau từ bé, hơn nữa lại là tình địch của tôi cho nên nó đi rồi tôi cũng có chút buồn buồn. Không có ai để chọc tức ấy. Mà thôi kệ, nó đi rồi thì bớt đi được một kẻ thù, tôi phải vui lên mới đúng chứ.

Sau khi đã được nằm trong danh sách trúng tuyển, học sinh có nguyện vọng học ban Tự nhiên thì đăng kí thi thêm đợt nữa. Mặc dù hiện tại tôi đã giỏi, nói chung thì vẫn có khả năng vào được ban Tự nhiên nếu chăm chỉ ôn luyện nhưng tôi không thi. Tôi nghĩ ban Cơ bản hay ban Tự nhiên gì cũng vậy. Có khi học ban Tự nhiên lại mệt hơn ấy. Chưa kể đến lượng kiến thức gần như gấp đôi ban Cơ bản, những môn tự nhiên lại còn phải học nâng cao nữa. Thôi, học cơ bản cho khỏe. Nhưng anh Tí lại đăng kí thi ban Tự nhiên vậy mới đau chứ. Lỡ anh ấy đậu vào ban đấy thì tôi với anh ấy không được học chung lớp nữa. Nếu cùng ban thì có thể xin chuyển lớp được chứ khác ban thì bó tay. Trừ khi anh ấy tự xin qua ban Cơ bản, còn không thì hết cách. Nhưng đời nào anh ấy lại làm vậy.

Tôi vứt tờ giấy danh sách học sinh trúng tuyển xuống bàn, uể oài bò dài trên mặt bàn nhắm mắt lại. Lúc nãy đi xem kết quả anh Tí bảo có việc nên về trước, dặn tôi khi nào về thì qua nhà anh ấy ăn trưa. Thế là tôi đành đi nhờ xe thằng Khánh về.

"Sao mày không đăng kí thi ban Tự nhiên?" Nghe giọng nói vang lên bên cạnh, tôi giật mình mở mắt ra. Trông thấy anh Tí đang cầm tờ giấy trên tay nhìn chăm chú, đôi chân mày khẽ nhíu lại. Tôi lười nhác trả lời: "Em không thích."

"À anh quên, con lợn như mày làm gì có khả năng mà thi vào ban Tự nhiên."

Tôi quay sang lườm anh Tí. Đã bảo bây giờ tôi giỏi rồi mà, khinh thường khả năng của tôi quá đấy. Chẳng qua là tôi không thích thôi nhá. "Dân bên đấy toàn thành phần trâu bò. Nghe bảo kiêu lắm, em không thích."

"Đúng là đồ lười biếng."

"Kệ em. Mà anh thi bên đấy làm gì?"

"Anh mày không thi bên đấy thì chả bỏ lỡ một nhân tài của đất nước à?"

"..." Thôi, lại bắt đầu lên mặt rồi đấy. Tôi nghĩ mình không nên nói gì nữa. Không khéo lại bỏ mạng vì sốc cũng nên.

"Mày không thi thật à?"

"Em không."

Anh Tí không nói thêm gì, chỉ ừ một tiếng rồi trầm ngâm suy nghĩ gì đấy, nhìn mặt có vẻ buồn buồn. Còn tôi thì đang buồn chết được đây. Anh ấy thi bên đấy thì sau này chẳng còn được học chung với anh ấy nữa. Hịc, sao tự dưng thấy hụt hẫng quá vậy trời.

Một tuần sau đó có kết quả với danh sách lớp mới. Từ sáng sớm tôi đã vội vã đi lên trường rồi. Tại tôi sợ lên trễ quá đông chen mệt ý mà.

Bà dì ghẻ của tôi không ở nhà tôi nữa cho nên trong nhà yên bình lắm. Dì ta về nhà mẹ đẻ ở cho bình tâm lại. Chẳng biết bây giờ thế nào rồi.

"Huyền, cháu không ăn sáng rồi hẵng đi." Giọng bác Xuyến ở trong bếp vọng ra phòng khách.

"Thôi ạ, cháu đi lên trường rồi ăn ở ngoài luôn." Tôi xoay lưng nhìn vào bếp đáp lại bác Xuyến rồi đi ra khỏi nhà. Tuy không còn dì ghẻ nữa, nhưng ở nhà một mình cũng buồn, nói thẳng ra là sợ ma ý, cho nên tôi mới kêu bố để bác ấy ở lại với tôi luôn. Phần vì tôi thấy bác ấy cũng lớn tuổi rồi, giờ đi tìm việc mới lại cơ cực cho bác. Nhà tôi cũng chả giàu có gì đâu, chỉ là tàm tạm thôi. Nhưng thuê một người giúp việc thì cũng không có vấn đề gì.

May thật, vì đi sớm nên trên trường vẫn chưa đông lắm. Tôi thấy bọn thằng Sún đang lố nhố như mấy anh quảng cáo Điện Máy Xanh ở bên cạnh chỗ dán bảng thông tin vẫy vẫy tôi. Cái bọn này, lớn rồi mà vẫn như mấy đứa con nít.

"Lùn đại ca xinh đẹp. Chúng ta lại học cùng nhau rồi, 10a4. Á ha ha ha!"

Tôi nheo mắt nhìn thằng Hô đang cười rõ nham nhở. Khiếp thật đấy, bộ răng vĩ đại của nó...thôi tôi không dám diễn tả đâu.

" Mày ngậm mồm vào, có con ruồi mới bay vào đó đấy." Nó nghe tôi nói vậy lập tức im ngay, thu bộ răng vĩ đại ấy vào. Tôi quay sang bọn kia nói tiếp: "Bọn mày xem danh sách rồi à?"

"Ừ. Còn có thằng Khánh với tao học chung lớp nữa. Mấy thằng kia học lớp khác rồi." Thằng Sún nhìn tôi với vẻ mặt buồn buồn. Chậc, vậy là mấy đứa còn lại học khác lớp. Buồn thật đấy. Mà lạ thật, cặp bài trùng Hô Sún sao có duyên vậy nhỉ? Hay là chúng nó một thiếu một thừa cứ phải ở chung mới đủ được?

"A hu hu, lùn đại ca xinh đẹp ơi, tao bị chuyển đi lớp khác rồi. Ứ chịu đâu. A hu hu!" Thằng Bống nắm vạt áo tôi thút thít mè nheo. Híc, cái thằng ẻo lả này chắc tôi phải vả cho nó một phát nổ đom đóm mắt nó mới chịu tỉnh ra hay sao ấy.

"Có im đi không?" Tôi nạt nó như thế thì làm gì nó dám ho tiếng nào nữa. Dĩ nhiên là im thin thít.

"Buồn quá, tao sắp bị đày đi xứ khác rồi." Thằng Thọt cũng thở dài

Tôi nhìn bọn nó buồn buồn thì cũng buồn theo. Ai bảo đám bọn tôi chơi với nhau từ hồi còn cởi chuồng tắm mưa làm gì. Bây giờ thân thiết rồi lại bị chia cắt đứa nào chả buồn. Một ý nghĩ vừa xẹt qua ngang đầu, tôi vội nói: "Chúng mày thử xin chuyển lớp đi xem sao?"

"Đúng rồi, bọn mày thử xin chuyển lớp xem sao. Tự nhiên mỗi đứa một nơi chán chết." Thằng Sún nghe tôi nói vậy thì mắt sáng long lanh. Bọn kia cũng gật gật đầu ra vẻ đồng ý. Tôi nghĩ chắc được. Chuyển lớp thôi mà có gì khó khăn đâu. Với lại đây mới chỉ là danh sách tạm thời chứ chưa phải chính thức, nhà bọn nó lại có tiền, ho một tiếng là người ta chuyển cho ngay. Không phải tôi nói xấu nhà trường đâu, nhưng cái vấn đề này nó rõ rành rành quá rồi, ở đâu mà chẳng có.

"Thôi, đi giải ngố phát nào!" Thằng Mập đi tới vỗ vai mấy thằng còn lại. Trời nắng nóng nên tôi không muốn đi liền từ chối. Bọn kia cứ kì kèo mãi không chịu, tôi phải dở thói hù dọa ra bọn nó mới để cho tôi yên.

"Thế bây giờ về thì ai chở?" Thằng Sún quay sang hỏi tôi.

"Xe ôm không thiếu."

"Để tao chở về rồi ra với bọn nó sau." Thằng Khánh nhìn tôi chằm chằm. Thằng này đầu óc có vấn đề rồi à? Nghĩ sao mà đi ngược đường chở tôi về rồi lại chạy lên đây?

"Thôi khỏi, tao tự về được. Bọn bây đi đi, tao cũng về đây. Đứng đây léo nhéo nữa tao cho mỗi đứa một dép là về nhà nằm dưỡng thương luôn đó."

Bọn kia chỉ biết im lặng đồng tình rồi kéo nhau đi. Tôi định chen vào xem danh sách ban Tự nhiên coi anh Tí học lớp nào, nhưng đám người trước mặt bu đông quá, con nhái như tôi không tài nào chen được mà ngược lại, càng ngày càng bị đẩy ra. Thôi, tôi chẳng xem nữa, để gặp anh Tí rồi hỏi.

Nhắc mới nhớ, sao hôm nay anh ấy không đi xem danh sách lớp nhỉ? Sáng tôi qua rủ thì anh ấy không có nhà. Tôi tưởng anh ấy đi trước rồi nhưng lên đây lại không thấy đâu, lạ thật đấy. Thôi vậy, đi về rồi tính sau.

"Này em, em bé xinh xinh gì ơi! Em áo đen lùn lùn ơi!"

Có tiếng gọi hồn vang lên đâu đó quanh đây, lại còn chỉ đích danh áo đen lùn lùn nữa chứ. Chắc là gọi tôi nên tôi thấy nhột nhột xoay đầu lại. Một đám học sinh nam lạ hoắc, có vẻ là mấy anh lớp trên đang ngồi ở ghế đá bên cạnh đường đi nhìn tôi với khuôn mặt bỡn cợt. Nếu là bình thường thì xác định ăn dép với tôi rồi. Nhưng thôi, dù gì cũng là ma mới nên tôi ráng kiềm chế. Không phải tôi sợ đâu, chẳng qua là không muốn phiền phức thôi. Vậy nên tôi thờ ơ xoay người lại đi tiếp.

"Ôi em xinh sao em kiêu thế nhờ!"

"Tội nghiệp, đẹp mà điếc!"

"..."

Không lẽ bây giờ lại chửi thề? Bọn họ đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi sao? Đừng có mà đụng đến bà, léng phéng bà cho cả nhà chúng mày đi Tây Thiên đấy. Mặc dù không đi học võ nhưng ở với anh Tí riết cũng học được mấy món võ cào cào, dùng để đánh nhau thì cũng tàm tạm. Cho nên, tốt nhất là đừng có chọc điên tôi.

Tôi không thèm đếm xỉa tới cái lũ con cháu của Sở Khanh bên kia, vênh mặt đi thẳng, xem lời bọn họ như gió thoảng bên tai. Bình thường thôi, từ lúc xinh đẹp đến giờ thì tôi cũng gặp mấy cảnh này nhiều rồi. Có điều bọn học chung cấp II có vẻ đã biết tôi là người thế nào rồi nên không dám trêu chọc tôi, không thì đừng hỏi tại sao răng bỏ đi mà không lời từ biệt. Đám kia chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Không sao, từ từ rồi cũng biết thôi.

Ra đến cổng, tôi ngoái vào trong đảo mắt tìm kiếm khắp sân trường một lượt nữa. Xác định chắc chắn không có anh Tí bên trong tôi mới lủi thủi đi ra cổng gọi một chú xe ôm. Thôi, để về rồi qua nhà anh ấy tìm thử xem sao.

"Anh Tí ơi!"

Vừa vào tới phòng khách tôi đã gọi oang oang lên rồi. Cái lão này thật là, ở trong nhà cũng không thèm khóa cửa lại. Giả dụ tôi là trộm thì hôm nay nhà anh ấy đảm bảo bị vơ vét sạch. Vậy mà suốt ngày chê tôi ngu, có anh ấy mới ngu ý.

Gọi đứt cả hơi mà không thấy ai trả lời, tôi mới đi tìm xung quanh. Trong phòng khách không có, dưới bếp không có, nhà vệ sinh nhà tắm cũng không có. Tôi nghĩ chắc anh ấy đang ngủ quên trong phòng nên mới không nghe tôi gọi. Tôi bước thẳng tới cửa phòng anh Tí. Cửa không đóng, tôi liền đẩy nhẹ cánh cửa bước vào trong. Vừa nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt, tôi đứng đờ ra vài giây.

Anh Tí đang ngủ, mặc quần sọc, c** tr*n nằm trên giường. Híc, sao anh ấy đẹp trai thế, quyến rũ thế. Tôi nuốt nước bọt, đưa tay quẹt dòng nước dãi vừa chảy ra. Tôi thấy mình đúng là đ* h** s*c, đồ mê trai. Nhưng kệ, giờ phút hiếm có này hơi đâu mà để ý tới mấy cái vớ vẩn đấy nữa. Tôi nhón chân bước lại gần hơn, càng gần tôi càng không tự chủ được. Tôi đứng cạnh giường, cúi xuống nhìn chằm chằm vào người anh Tí. Ai mà nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này đảm bảo sẽ nghĩ tôi là kẻ đói khát cho mà xem.

Bình thường mặt anh ấy không lạnh tanh thì cũng cau có nhăn nhó như khỉ đột, lúc thì nham nham nhở nhở như thằng dở. Nhưng ngay lúc này thì khác, khuôn mặt vô cùng bình thản, hai hàng mi dày đang khẽ mấp máy. Chắc là đang nằm mơ, tôi đoán thế. Sóng mũi cao, thẳng tắp như tạc ra vậy. Không biết anh ấy có đi phẫu thuật thẩm mĩ không nữa. Còn đôi môi cong quyến rũ kia nữa. Tóm lại là đẹp, vô cùng đẹp.

Chuyển tầm nhìn dọc xuống, mắt tôi dừng lại ở b* ng*c săn chắc đang thở phập phồng, xuống dưới một chút nữa là vòng eo không biết mấy múi của anh cũng đang chuyển động đều đều theo hơi thở.

Ực...

Tôi nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước bọt của mình. Sao tôi lại có thể b**n th** như vậy được chứ? Chắc chắn là não tôi có vấn đề rồi. Tôi nhắm tịt mắt, mặt nóng như vừa chui ra từ lò lửa. Không nhìn nữa, không nhìn nữa. Chắc tôi phải ra khỏi chốn quỷ dị này thôi. Ở đây thêm phút giây nào thì tôi lại mất thêm mấy lít máu nữa. Tôi chưa muốn chết sớm đâu.

Đang định lùi một bước để ra ngoài, đột nhiên cánh tay bị anh Tí túm lấy lôi nhào về phía trước ngã lên giường, mặt đập cái bốp vào ngực anh ấy. Tôi cố gắng ngóc đầu dậy xoa xoa cái mũi đáng thương. Hu hu, tôi không có tiền đi sửa mũi đâu.

Ngước lên trên, tôi thấy anh Tí vẫn đang ngủ. Má ơi, anh ấy bị mộng du hay mớ ngủ gì ấy. Cũng may là mớ nhẹ nhẹ chứ ví dụ mớ đang đánh nhau chắc cũng giơ chân đạp tôi một phát dính tường luôn quá.

Khoan đã, nhưng mà bây giờ anh ấy còn đang ôm tôi cứng ngắc. Má ơi, dâm dê, b**n th**, d*m t*c, dâm ô.

Tim tôi đập thình thịch, mặt đã nóng lại càng nóng hơn. Tôi khẽ cựa quậy, nhích người kéo tay anh ấy ra, lén la lén lút như đang làm chuyện gì xấu xa lắm vậy. Trong khoảnh khắc sắp thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của anh ấy, tôi bỗng cảm giác có gì đó không ổn. Tôi dừng động tác, ngước lên nhìn anh Tí, anh ấy cũng đang mở mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi đổ mồ hôi, miệng lắp ba lắp bắp: "Anh...anh..."
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 28: Giao kèo


Tôi nhìn thấy mặt anh Tí đột nhiên đỏ lựng. Chắc là tưởng tôi định hại đời trai của anh ấy nên tức giận đến đỏ mặt. Hịc, tôi nghĩ đời tôi sắp tàn rồi.

Anh Tí khẽ cựa người, buông hai tay đang ôm tôi ra ngồi dậy lắc lắc cái cổ. Xong quay sang nhìn tôi khẽ nhăn mặt: "Mày vừa định làm gì anh đấy?"

Tôi toát mồ hôi, chân tay vẫn đang còn run run, nhất thời không biết nói gì cho phải nên chỉ biết ú ớ: "Em...em...à...không...em không làm gì hết...chưa làm gì hết á!" Tôi đứng dậy, run rẩy lùi về phía sau vài bước. Quái thật, tôi có làm cái gì đâu sao lại run sợ vậy chứ? Không phải là càng để cho anh ấy nghĩ tôi vừa làm gì anh ấy sao?

Nhưng thôi kệ đi, phải chuồn khỏi đây đã rồi tính tiếp. Nghĩ vậy, tôi khẽ nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt chuẩn bị tư thế cao chạy xa bay, xoay người một phát là phải chạy luôn. Tôi thầm đếm trong bụng, một...hai...ba...rồi xoay người, nhắm mắt cắm đầu cắm cổ chạy bạt mạng.

Rầm...

Bịch...

"Ui ya!"

Hu hu, sao số tôi đen đủi thế này. Rõ ràng lúc nãy đi vào cửa mở rộng mà bây giờ nó lại khép nhỏ hơn một chút rồi. Báo hại tôi vừa tông vào cánh cửa, trán sưng một cục to chù ụ luôn. Đúng là ông trời cũng không thèm thương tôi mà. Mặt tôi méo xệch, đưa tay xoa xoa cái trán bé nhỏ đáng thương.

"Đúng là cái đồ lợn. Anh có làm gì mày mà mày chạy như ma đuổi thế?" Anh Tí đi tới chỗ tôi cầm cánh tay lôi tôi dậy, xách tôi như xách con nhái đi lại phía ghế quăng tôi ngồi xuống quát: "Ngồi im đấy!"

Tôi cúi đầu mếu máo, đúng là làm việc xấu xa trời đất không dung tha. Mà tôi có làm gì đâu. Lúc nãy chỉ ngắm anh ấy có tí thôi, có mất mát gì đâu mà sao phạt tôi nặng thế không biết. Ông trời, ông cũng mê trai quá đấy. Thấy anh ấy đẹp trai rồi về phe anh ấy luôn. Ông cũng háo sắc có khác gì tôi đâu. Mà sao tôi cũng đẹp mà ông ấy lại không theo phe của tôi? Không lẽ ông ấy không phải ông trời mà là "bà trời"?

Sau này trở nên vĩ đại rồi tôi nhất định phải kêu mấy nhà nghiên cứu thiên văn gì gì đấy kiểm tra lại giới tính của ông trời mới được.

"Còn mếu máo cái gì? Đúng là cái đồ đầu lợn."

"Tại anh nên em mới vậy chứ bộ." Bị mắng, tôi tức quá mới gân cổ lên cãi. Ai ngờ bị ăn một cái cốc rõ đau lên trán nữa. Tôi cáu: "Anh có biết đau không? Đầu em là sắt đá để cho anh cốc vậy à?"

"Đầu mày chứ có phải đầu anh đâu mà đau. So với cú đập cửa vừa rồi thì có là gì đâu. Lát anh phải kiểm tra xem cửa phòng anh có bị gì không để còn biết đường mà tính phí hư hại nữa."

Đấy, nhìn đi, đừng có để cái vẻ bề ngoài của anh ấy che mắt nữa. Cái gì mà soái ca đẹp trai chứ? Ác nhân thì có. Lại còn keo kiệt bủn xỉn, tính toán chi li đến thế là cùng.

"Ngước cái mặt lên xem."

Mặc dù đang tức lắm, nhưng cũng phải ngước lên. Tôi cứ như bị anh ấy thôi miên ý.

"Nhắm mắt lại coi. Trừng trừng con mắt coi rớt dầu vô mắt lại ngồi đó mà la."

Tức không chịu được. Tôi muốn bùng cháy, tôi sắp nổ tung đến nơi rồi. Nhưng tức thì tức chứ vẫn nhắm ghiền mắt. Tôi chẳng biết mình bị hư hỏng bộ phận nào trên cơ thể rồi nên lúc nào cũng mâu thuẫn thế này. Chung quy là tại anh Tí mà ra.

Tôi vừa thấy có hơi thở nóng hổi phả vào mặt. Anh ấy mới thổi vết thương cho tôi sao? Còn có cái gì đó ấm ấm vừa lướt qua trán nữa. Tôi giật mình mở to mắt: "Anh làm gì đấy?"

Đột nhiên mặt anh Tí chuyển màu phiếm hồng, lúng túng quay sang chỗ khác: "Anh..có làm gì đâu. Bảo nhắm mắt lại cơ mà."

"Bôi có tí dầu cũng lâu nữa. Đưa đây cho em."

"Một là ngồi im nhắm mắt lại. Hai là ăn đấm."

"..." Thôi tốt nhất là tôi vẫn nên giữ im lặng mà làm theo lời anh ấy đi. Lệnh anh như lệnh vua, trái lệnh là mất đầu như chơi.

"Nói, lúc nãy mày đã làm gì anh rồi?" Tôi nghe giọng quát giật mình mở mắt ra, thấy anh Tí đang lay hoay mở ngăn kéo cất chai dầu vào. Lúc...lúc nãy sao? Tôi có làm gì đâu. Mà không làm gì thì lấy cái quỷ gì mà nói bây giờ.

"Em có làm gì đâu? Tại anh ngủ mớ anh kéo em lại đấy."

"Anh không tin. Lúc đó anh ngủ mà làm sao biết được. Nhỡ đâu mày đổ oan cho anh thì sao?"

"Em mà thèm đổ oan cho anh à?"

"Ai biết được. Nhìn mặt mày nghi lắm."

Tôi cay cú đứng phắt dậy xoay người: "Em đi về đây. Mặc xác anh đấy." Chân chưa kịp nhích được bước nào thì tay đã bị kéo lại, cả người bị ấn ngồi xuống chỗ cũ. "Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?"

"Chuyện này chưa xong không được đi đâu hết."

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy. Chuyện này có cái gì đâu mà xong với chả không xong. Chả nhẽ bây giờ nói toẹt ra là lúc nãy em đi tìm anh không thấy. Xong đi vào phòng thấy anh đang c** tr*n ngủ, không kiềm chế được tính mê trai háo sắc mà ngắm anh một chút, sau đó bị anh ngủ mớ kéo cả người ôm vào lòng. Anh ấy muốn tôi nói vậy sao? Có điên mới nói ra chuyện đó. Kiểu gì anh ấy lại chả mắng tôi mê trai háo sắc rồi hại đời trai gì gì đấy cho xem.

"Có cái gì để nói đâu mà xong với chả không xong. Lúc nãy em đã nói rồi đó."

"Anh không tin."

"Vậy bây giờ anh muốn cái gì anh nói đi."

Anh Tí vênh mặt đưa tay xoa xoa cằm ra vẻ suy nghĩ. Suy nghĩ cái rắm gì mà suy nghĩ, đúng là làm màu.

"Thôi bây giờ thế này. Từ giờ tới lúc anh lấy vợ mày không được phép thích thằng nào hết."

Ở đâu ra cái lí như vậy? Chuyện này thì liên quan gì tới vấn đề tôi thích người khác cơ chứ? Có phải não anh ấy có vấn đề rồi không?

"Hai chuyện này có liên quan à?" Tôi nhăn nhó hỏi.

"Có chứ."

"Liên quan chỗ nào?"

"Mày ngu quá. Lúc nãy mày hại đời trai của anh rồi. Nhỡ đâu sau này anh không lấy được vợ vì chuyện này thì lúc anh đó phải bắt mày về làm..."

"Làm gì?"

"Làm ôsin cho anh chứ gì nữa. Nhỡ mày lấy chồng rồi sao anh bắt mày về được nữa."

Tôi hơi bị ngu người một tẹo. Tôi có cần phải nhắc anh ấy chút không nhỉ? Anh ơi anh đi xa quá rồi đấy. Gớm, có cái ôm mà làm như mất cái ngàn vàng không bằng ý. Tôi hếch mặt lên trời hời hợt nói: "Mắc gì không lấy được vợ. Bất quá có mỗi cái ôm thôi mà cũng không lấy được vợ thì chắc thế giới này con trai ế vợ hết cả luôn quá."

"Anh khác họ khác."

"Khác chỗ nào?"

"Anh đã thề độc từ lúc còn bé rồi. Đó là nhất quyết giữ thân thể này trong sạch cho tới khi lấy vợ nếu không sẽ không bao giờ lấy được vợ nữa."

Tôi hơi ngu người. Có thật là anh ấy đã thề độc như vậy không? Sao nghe có vẻ vô lí quá vậy. Nhưng nếu không phải thì anh ấy cần gì phải nói dối tôi? Cũng có được gì đâu mà phải nói dối tôi nhỉ? Chắc là anh ấy nói thật rồi. Nhưng sao tôi thấy anh ấy ngu ghê. Mới tí tuổi đầu bày đặt thề độc như vậy, nhỡ sau này có người hại đời trai anh ấy rồi bỏ rơi anh ấy luôn thì chẳng phải là sẽ ế cả đời luôn sao? Đúng là ngu thật đấy, vậy mà suốt ngày chê tôi ngu này ngu nọ, anh ấy cũng có thông minh hơn tôi à?

Mà tôi đã làm gì thân thể anh ấy đâu mà trong sạch với chả trong bẩn? Tôi bắt đầu động não suy nghĩ. Dù gì thì hiện tại tôi vẫn chỉ thích mình anh ấy thôi, chưa có ý định thích ai cả. Với lại cái lí do củ chuối lúc nãy anh ấy nói làm gì có. Anh ấy đẹp trai học giỏi như vậy đầy đứa mê, thiếu gì đứa đòi lấy mà lo. Vậy nên tôi chẳng sợ, gật đầu cái rụp: "Được rồi, em đồng ý. Vậy em về được chưa?" Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Anh ấy cứ c** tr*n mà lởn vởn trước mặt tôi như thế thì làm sao tôi chịu nổi. Tôi sắp cạn sạch máu rồi đây này.

"Chưa được. Chỉ nói thôi thì không đủ. Mày chờ anh chút." Anh Tí đứng dậy đi lại bàn học lấy giấy bút hí hoáy viết cái gì đấy. Nhìn mặt anh ấy có vẻ hí hửng lắm.

"Xong, mày kí vào đây!" Anh Tí đặt một tờ giấy với cây bút ra trước mặt tôi. Tôi nhìn mà cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây.

"Đây là cái gì?"

"Bản cam kết đấy. Mày nói suông như thế anh vẫn không yên tâm. Kí đi."

Tôi cầm tờ giấy trong tay anh ấy giơ lên đọc. Tôi lại ngu người.

Tôi, Trần Ngọc Thảo Huyền hôm nay đứng trước mặt Khả Minh Dương xin cam kết những điều sau:

1. Cho tới lúc Khả Minh Dương lấy vợ, Trần Ngọc Thảo Huyền không được phép lấy chồng, cũng không được thích bất cứ người nào.

2. Không được phép giao du, thân thiết với bất cứ người khác giới nào trừ mấy thằng trong nhóm. Nhưng chỉ ở mức độ bạn bè, tuỵêt đối không được nảy sinh bất kỳ quan hệ gì.

3. Tuyệt đối không được có những hành động thân mật với mấy đứa khác giới ngoài Khả Minh Dương. Đối với mấy đứa không quen thì tốt nhất là không nên tiếp xúc.

4. Trong đầu không được tơ tưởng tới bất kỳ đứa con trai nào ngoài Khả Minh Dương, cho dù là thần tượng Idol gì cũng không được.

5. Tuyệt đối nghe lời Khả Minh Dương.

6. Trường hợp Khả Minh Dương không lấy được vợ thì Trần Ngọc Thảo Huyền phải lấy Khả Minh Dương làm vợ.

Ký tên:...

Sao thấy giống hiệp ước yêu đương quá vậy? Không phải là lúc nãy chỉ nói có một điều khoản thôi sao? Bây giờ lòi ở đâu ra lắm điều khoản thế này? Nhưng mà khoan, cái điều cuối có gì đó sai sai thì phải.

"Ơ, sao em lấy anh làm vợ được?"

Anh Tí nghe tôi nói xong cũng nghi hoặc giật lại tờ giấy. "À, anh viết nhầm. Sửa lại tí là được chứ gì." Nói xong anh ấy cúi xuống sửa lại luôn rồi đưa lại cho tôi.

"Lúc nãy anh nói chỉ có một câu thôi sao bây giờ lắm vậy?"

"Ngu, nhỡ đâu mày tiếp xúc với bọn khác rồi thích bọn nó thì làm sao anh biết được. Tốt nhất là phải đề phòng trước."

Tôi khẽ nhíu mày. Nhìn mặt tôi mê trai đến vậy à?

"Cái điều cuối cùng này..." Nhìn thấy dòng chữ "lấy Khả Minh Dương làm chồng" đột nhiên tôi đỏ hết cả mặt. Tôi thấy anh Tí cũng đỏ mặt không kém.

"Ờ cái đó...nếu mày không lấy anh làm chồng thì sao anh bắt mày ở lại làm ôsin cả đời được. Pháp luật không cho phép. Nhỡ mày giở trò lật lọng thì anh biết phải làm sao? Tóm lại là...kí nhanh đi. Nói nhiều quá."

Tôi đến là thua với anh ấy luôn. Nhưng mà đây không phải là điều tôi muốn sao? Nếu vậy thật thì tôi cũng mong anh ấy đừng lấy được vợ để tôi được lấy anh ấy làm vợ. À quên, làm chồng. Tôi cúi xuống kí roẹt một phát không do dự, xong đưa cho anh Tí: "Rồi đây."

Anh Tí cầm tờ giấy cẩn thận cất vô tủ khóa lại bảo là đề phòng tôi lẻn sang ăn trộm mang đi thì tiêu đời anh ấy luôn. Nhìn mặt tôi có lưu manh tới mức đó không?

"Có phải mày muốn lấy anh làm chồng lắm đúng không?

"..." Anh ấy lại muốn cái gì nữa đây?

"Chả trách lúc nãy kí tên thấy mày vui đến vậy. Thì ra là mày đã lên kế hoạch sẵn rồi. Anh không ngờ mày lại làm vậy với anh luôn. Đúng là đẹp trai quá cũng khổ mà!"

"..."
 
Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 29: Tập xe máy


Trên đời này đúng là không có gì không làm được, chỉ cần có tiền. Sau khi nhờ bố mẹ giúp đỡ, cuối cùng mấy thằng trong nhóm cũng được chuyển qua học chung lớp với bọn tôi.

Buổi đầu lên nhận lớp chính thức với giáo viên chủ nhiệm tôi hơi bị choáng. Lớp bốn mươi con người mà thế quái nào vẫn chỉ có mấy đứa trong nhóm tôi, trừ anh Tí ra cộng với hai thằng nào đấy lạ lạ là con trai, còn đâu toàn bộ là gái. Không lẽ con trai bọn nó đang trên đà tuyệt chủng hay sao không biết.

Nói chung thì cấp II đã chán rồi, lên cấp III cũng chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêu. Lớp quái quỷ gì mà không có lấy một tí tinh thần đồng đội nào cả. Vẫn là như hồi học cấp II, giỏi chơi với giỏi, ngu chơi với ngu, đẹp chơi với đẹp, xấu chơi với xấu. Còn tôi bây giờ thì đẹp có đẹp rồi, giỏi có giỏi rồi, nhưng tôi vẫn cóc thèm chơi với cái bọn con gái. Không phải tôi xa lánh ghét bỏ hay chê bai gì bọn nó đâu, nhưng mà tôi thấy bọn nó sao sao ấy. Hở ra là ganh tỵ nhau, có mỗi việc trực nhật lau bảng thôi cũng đùn đẩy lên xuống. Hễ hôm nào có đứa mà hốt được bí quyết làm đẹp nào đấy rồi mang lên lớp trưng cái đẹp ấy ra là ôi thôi, mấy đứa khác cứ nhìn chăm chăm con đấy cả buổi mà lườm nguýt đủ các kiểu con đà điểu. Thôi, xin lỗi em chịu không nổi.

Mà trong lớp ngoài nhóm bọn tôi ra còn có mỗi hai thằng con trai, chả nhẽ lại không cho bọn nó chơi chung. Thế là hai thằng đấy gia nhập luôn. Một thằng mặt mũi trông cũng sáng sủa, có vẻ là công tử bột đấy. Nhưng được cái nó không chảnh chọe, lại sòng phẳng, cũng có vẻ nghe lời. Thằng này tên gì gì Thành ấy tôi quên rồi. Còn thằng kia là mọt sách, học như trâu bò. Trên mặt đeo cặp kính dày tới mấy centimet chứ chả ít. Mà cái thành phần mọt sách này thì chỉ có học với học, ngoan vô đối nên không đáng ngại cho nên chỉ cần vài tuần học chung thôi là được tôi huấn luyện trở thành lính của tôi luôn. Thằng này thì tôi nhớ rõ tên là Đinh Quang Khải. Tôi đặt tên cho nó là Bốn Mắt.

Lớp có tất cả bốn dãy, mỗi dãy năm bàn. Hai dãy trong cùng có sáu bàn để chỗ cho các thầy cô khác lâu lâu dự giờ. Chín đứa bọn tôi chọn hai dãy ngoài cùng gần hành lang, ngồi năm bàn dưới cuối. Tám đứa kia chia ra bốn bàn, mỗi bên hai bàn. Còn tôi ngồi một mình một bàn giữa bàn của hai cặp Hô Sún và Bống Mập. Thằng Thọt ngồi với thằng Khánh còn hai đứa mới ngồi chung với nhau.

Sở dĩ tôi ngồi một mình, không cho đứa nào ngồi chung là tại vì đang giữ đúng giao kèo với anh Tí đấy. Với lại bé giờ ngồi chung với anh Tí quen rồi, bây giờ không thích cho đứa khác ngồi chung nữa. Bọn kia cũng không dám ý kiến, mà muốn ý kiến cũng không được. Đầu năm học anh Tí đã ra chiếu chỉ không đứa nào được ngồi cạnh tôi rồi.

Nhắc tới anh Tí mới nhớ, anh ấy học lớp chọn 10A1 rồi, chán kinh khủng khiếp. Bây giờ chỉ được đi học chung, về chung, buổi trưa ăn cơm chung. Khác lớp rồi nên lịch học thể dục hay phụ đạo buổi chiều cũng khác luôn. Mà tôi thấy không đủ. Ít ra từ bé tới giờ trừ buổi tối ra thì cả ngày đa số là ở cạnh nhau, bây giờ rút ngắn thời gian hơn nên thấy không đủ.

Từ dạo lên cấp ba tới giờ, anh Tí chuyển sang đi xe máy. Dĩ nhiên là đèo tôi theo rồi. Sướng chết đi được ấy. Bọn con gái trong trường ý, nhìn tôi ghen tỵ không ngớt. Nói chứ mới vào cấp III thôi mà tiếng đẹp trai của anh ấy đã vang dội khắp nơi rồi. Tôi cũng thế, tôi xinh đẹp mà. Cho nên con trai cũng tán tỉnh hơi bị nhiều. Có điều không đứa nào tán được tôi cả. Nói chung là không biết tại sao, mỗi lần có thằng nào đấy mon men lại gần tôi thì y như rằng bọn thằng Sún toàn tìm cách phá cho thằng đấy một đi không trở lại luôn. Với cả tôi còn đang phải thực hiện giao kèo với anh Tí, tránh xa mấy đứa không quen biết ra. Số tôi đúng khổ.

Mà thực ra thì tôi cũng chả có tí tẹo hứng thú nào với mấy người đấy. Tôi chỉ có anh Tí của tôi thôi. Mấy người kia á? Cút hết. Chỉ là giọt nước giữa biển khơi thôi. Anh Tí của tôi mới là vũ trụ.

Giờ tan học, tôi đứng chờ anh Tí ở chỗ hành lang dưới tầng trệt vì lớp anh Tí ở tầng cao hơn nên xuống lâu hơn tôi. Sau đó tôi với anh ấy c*̀ng ra nhà gửi xe rồi về.

"Nghe bảo dạo này mày thân với thằng nào trong lớp lắm phải không?" Anh Tí đang đèo tôi về nhà, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi. Lạy hồn, anh ấy đang chạy xe đấy, tôi chưa muốn chết sớm vậy đâu.

"Làm gì có. Ngoài bọn thằng Sún ra thì còn thằng nào nữa đâu mà thân."

"Láo, rõ ràng trong lớp mày có hai thằng mới. Nghe bảo có thằng đẹp trai lắm mà."

"Đẹp thì có đẹp thật. Nhưng mà em có thân thiết gì đâu."

"Lại láo. Hôm qua anh còn thấy mày với thằng đấy ở trên bục giảng lôi lôi kéo kéo cái gì đấy nữa cơ mà"

"..."

Không lẽ anh ấy theo dõi tôi? Cũng phải, A1 nằm trên lầu, đi lại hành lang nhìn xuống là thấy rõ lớp tôi ngay. Nhưng đời nào anh ấy lại đi theo dõi tôi. Chắc là vô tình nhìn thấy rồi.

"Cái đó mà gọi là thân thiết à? Giành nhau cái giẻ lau bảng thôi."

"Sao lại giành nhau giẻ lau bảng làm gì?"

"Tới phiên em trực, thằng đấy nó một mực đòi lau giúp em mà em không cần nên mới giành lại."

"Vậy chắc thằng đấy nó thích mày rồi."

Thật á?" Tôi ngạc nhiên, thằng đấy thì cũng đẹp trai thật, lại còn ga lăng nữa, nhưng tôi không nghĩ nó thích tôi. Làm sao anh Tí biết được nó có thích tôi hay không. Chắc không đâu. Mà cũng có thể lắm, bởi vì bây giờ tôi đẹp rồi nên nó thích tôi cũng là chuyện bình thường thôi.

"Xem cái mặt mày kìa, cười không thấy tổ quốc đâu cả. Chứng tỏ mày với thằng đấy có gian tình."

Tôi choáng! Gian...gian tình cái gì? Chỉ là giành cái giẻ lau bảng. Hơn nữa dù nó có thích tôi thật thì cũng đâu phải lỗi của tôi. Chả nhẽ giờ tôi lại chỉ thẳng vào mặt nó hét lên: "Ê thằng kia, tao cấm mày thích tao" à? Hay là lôi nó ra tẩn cho nó một trận rồi bảo: "Mày mà thích tao coi như đời mày phế"?

"Em...không có thật mà."

"Anh mày đang còn giữ cái tờ cam kết giao kèo đấy. Mày liệu hồn. Léng phéng với thằng nào là biết tay anh nghe chưa."

"Em biết rồi!" Tôi trừng mắt lườm lại. Rõ là ghét thật đấy. Hở ra là lôi cái tờ giấy cam kết quái gở kia ra hù dọa tôi. Nhưng mà công nhận là tôi có hơi sợ một chút. Tưởng tượng bây giờ anh ấy mà lôi cái chuyện đáng xấu hổ ấy ra nói cho thiên hạ biết, bảo là con Lùn này đã hại đời trai của anh ấy thì còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa. Lúc đó chỉ có nước nhảy cầu nhảy lầu hay đu dây điện tự tử các kiểu thôi chứ sống gì nổi. Mà bọn nó có vẻ lại nghe lời anh Tí chứ không nghe lời tôi. Vì sao ư? Vì anh ấy có nguyên dàn fan nữ kh*ng b*. Anh ấy mà đi khóc lóc kể lể với bọn nó chuyện này thì e là không đầy một ngày, tin ấy sẽ lan truyền ra tới từng ngóc ngách trong trường. Vậy đấy, khủng khiếp lắm. Tôi đang bị anh ấy uy h**p đấy, thấy tôi khổ ghê chưa.

"Này!"

Đang suy nghĩ mông lung, không biết anh Tí đã dừng xe từ lúc nào. Tôi nghiêng đầu sang một bên hỏi: "Sao thế? Xe hư hả?"

"Không! Mày lên trước ngồi đi, anh tập cho mày chạy xe."

Tôi hơi ngớ ra, lại bị anh ấy quát: "Mau đi!"

Tôi gật gật rồi leo xuống đi lên trước ngồi. Tôi chưa chạy xe máy bao giờ nên hơi run. À, đây là chiếc supper Cup đời mới nên không quá cao so với chiều cao khiêm tốn của tôi. Mà anh ấy cũng hay thật, bao nhiêu loại xe không thích lại thích đi xe Cup. Nhưng tôi trông thấy nó cũng dễ thương, ngầu ngầu ra phết. Tôi bắt đầu thấy có hứng thú rồi đấy.

Sau một hồi chỉ bảo tận tình mấy cái vụ lên số nhả số linh ta linh tinh, tôi cũng hiểu sơ sơ. Sau đó anh ấy kêu tôi đề ga lên chạy. Anh ấy vẫn nhoài người lên trước lâu lâu giúp tôi giữ tay lái. Tôi thì đang nóng hết cả mặt đây. Anh ấy ngồi chung một yên xe sát sàn sạt với tôi. Đã vậy cái đầu còn kề ngay cổ tôi, hơi thở của anh ấy phả ngay sau gáy tôi khiến tôi dựng cả tóc, không tập trung học chạy xe được. Tâm hồn của tôi đang lạc trôi ở đâu rồi ấy.

"Coi chừng, hạ tay ga, đạp phanh nhanh lên!"

"Hả?" Tôi giật mình nhìn lại mới thấy chiếc xe đang lao với vận tốc chóng mặt. Tôi hoảng quá, tay chân luống cuống không biết làm thế nào.

"Đạp phanh nhanh lên. Còn nhìn cái gì nữa mà nhìn?" Anh Tí hét ngay cạnh lỗ tai của tôi.

"Đạp...đạp phanh..." Tôi lẩm bẩm trong miệng, thả tay ga rồi đạp phanh. Chết tiệt, phanh nằm bên nào tôi quên mất rồi. Thôi đạp đại vậy.

Đột nhiên chiếc xe giật giật một hồi, kêu pặc pặc pặc rồi đứng luôn tại chỗ. Hú hồn, may là đạp phanh kịp.

"Con ngu này, kêu đạp phanh mà lại đi đạp số à?"

"Ủa, em đạp phanh mà. Không thì sao chiếc xe lại dừng được?"

"Ngu đúng ngu. Mày thả tay ga ra rồi lấy gì nó chạy nữa mà chả dừng."

"Ò..."

Tôi bị lãnh một cái cốc lên trán. Đội nói bảo hiểm rồi mà anh ấy cũng lật ra cốc cho tôi một phát mới chịu. Đúng là vũ phu.

" Nhớ hết chưa?"

Tôi gục gặc cái đầu. Bị ăn cốc rồi giờ mới nhớ hết phanh bên nào số bên nào. Haiz.

"Giờ tự chạy đi, anh không giữ tay lái nữa." Nói xong anh Tí lùi ra yên sau. Tôi đề ga bắt đầu chạy từ từ, thành thạo hơn lúc nãy rồi nên cũng ổn. Sau đó tôi bắt đầu vặn ga mạnh hơn. Há há, cảm giác chạy xe máy cũng phiêu phết. Gió cứ tạt vào mặt rất sảng khoái. Hô hô, thế là tôi biết chạy xe máy rồi sao? Vậy thì tôi thấy chạy xe cũng dễ ẹt, có gì mà khó đâu.

Đột nhiên, chiếc xe lắc lư dữ dội. Tôi phát hiện bọn tôi đang đi tới đoạn đường xấu, toàn ổ trâu ổ voi. Bình thường anh Tí đèo tôi, tới chỗ này anh ấy lách hay lắm, không dính cái ổ nào, còn tôi thì cứ cà giật cà giật hết ổ này tới ổ kia.

Đột nhiên anh Tí vòng tay lên trước ôm chặt lấy eo tôi. Tim tôi như muốn ngừng đập, mặt đã nóng vì trời nắng rồi mà giờ tôi cảm thấy nó càng ngày càng nóng hơn. Tôi hét lên: "Oái, anh bỏ em ra mau!"

"Mày lo chạy xe đi." Anh Tí chẳng những không bỏ ra mà còn ôm chặt hơn, cả người dính chặt lấy người tôi.

"Bỏ ra, anh ôm như thế thì sao em chạy được. Bỏ em ra!" Miệng tôi không ngừng kêu la như lợn bị chọc tiết. Anh ấy như thế tôi làm sao tập trung chạy xe được cơ chứ?

"Không bỏ. Nhỡ đâu anh bị té chết cũng phải ôm mày theo."

"Nam nữ thọ thọ bất thân đó anh chưa nghe à? Bỏ em ra mau!"

"Cũng có phải lần đầu đâu mà bày đặt."

"..."

Tôi cứ chi cha chí chóe cãi nhau với anh ấy mà không để tâm tới tay lái. Kết quả chắc ai cũng biết rồi. Người một nơi, xe một nơi. Thê thảm, cực thê thảm. Mà nói thê thảm vậy chứ có mình anh Tí thê thảm thôi, cả người lẫn xe đều trọng thương. Còn tôi á? Té xuống nằm đè lên người anh Tí rồi nên bình an vô sự. Ai bảo anh ấy ôm tôi cứng ngắc, té xuống cũng vẫn còn ôm trong lòng nên tôi mới không sao.

Tôi lồm cồm bò dậy xong đỡ anh Tí lên, phủi phủi quần áo cho anh ấy. Mặt anh ấy đỏ bừng bừng. Chắc là đang giận lắm đây. Tôi vội hỏi: "Anh có sao không?"

"Mày thử té như anh xem có sao không? Ngu, vậy cũng hỏi." Lại mắng tôi ngu. Chết đến nơi rồi mà vẫn còn to miệng mắng người được.

"Mày có sao không?"

"Em không sao!"

"Tốt, mày phải khỏe mạnh để làm công đền bù cho anh."

Tôi ngơ ngác: "Đền...đền bù cái gì?"

"Không nhìn à? Lát anh về kiểm tra xem xe hư hại chỗ nào, cứ thế quy thành tiền mà trả cho anh. Không có tiền trả thì phải làm việc để trừ nợ."

Tôi cảm thấy trời đất trước mắt như đang quay cuồng. Thôi, tôi không còn gì để nói nữa rồi.
 
Back
Top Bottom