Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 45: Chọn Cha Nào Đây


Bên này, Vân Sương dẫn theo hai đứa trẻ, hớn hở hái được ba thúng đầy quả sơn tra, trên đường về nhà, Vân Y vui vẻ nắm tay nàng, vừa nhảy vừa hỏi: “Nương ơi, Phái Nhi tỷ tỷ sắp thành thân với người khác rồi phải không? Vậy khi nào thì nương thành thân?”

Vân Sương thoáng ngẩn người, có chút kinh ngạc liếc nhìn tiểu nha đầu: “Con không cần phụ thân của các con nữa à?”

Từ sau khi nàng nói phụ thân bọn trẻ bị lạc đường, hai đứa nhỏ này ngày nào cũng nhắc đến vị phụ thân chưa từng gặp mặt kia.

Vân Y nghiêng đầu, vẻ không hiểu hỏi: “Nương thành thân thì có liên quan gì đến phụ thân đâu ạ? Tỷ tỷ Ni Ni bảo với con, phụ thân tỷ ấy ở nơi rất xa, vì mẫu thân tỷ thành thân với Từ Thúc thúc nên mới dọn đến đây, vậy nên tỷ ấy có hai người cha.

Nhưng tỷ ấy không thích người cha trước kia, nói ông ta rất dữ, còn hay đánh tỷ ấy và mẫu thân. Tỷ ấy thích người cha bây giờ hơn.”

Tiểu nha đầu nói đến mẫu thân của Ni Ni – Vương tẩu tử, cũng là một người phụ nữ có thân thế lận đận. Bà vốn không phải người Hạ châu, là bốn năm trước mới dắt con gái đến đây. Theo lời bà kể, trượng phu trước kia nghiện cờ bạc, thua tiền là đánh đập mẹ con họ. Lần cuối cùng, để trả món nợ lớn, hắn còn định bán luôn mẹ con bà.

Vương tẩu tử là người phụ nữ kiên cường, sau khi biết được âm mưu của trượng phu, bà lập tức gom hết số bạc còn lại trong nhà, dẫn con gái trốn đi, chạy mãi đến tận biên cảnh Hạ châu mới dừng chân.

Sau đó bà tái giá với một người đàn ông góa vợ trong thôn – Từ đại, người hiền lành chất phác, cũng không chê bà mang theo con riêng. Mẹ con bà mới dần có được cuộc sống yên ổn.

Vân Sương nào ngờ tiểu nha đầu nhà mình lại có suy nghĩ… cởi mở như thế, không khỏi buồn cười hỏi: “Vậy các con muốn người phụ thân trước kia, hay muốn một phụ thân mới?”

Tiểu nha đầu lập tức đáp với vẻ rất đương nhiên: “Tất nhiên là muốn phụ thân tốt! Con còn chưa gặp phụ thân trước bao giờ, lỡ ông ấy giống như phụ thân cũ của tỷ tỷ Ni Ni, là người xấu thì sao!”

Phía bên kia, Vân Doãn cũng không nhịn được mà lặp lại sự bất mãn đối với vị phụ thân chưa từng lộ diện kia: “Phụ thân trước kia thật sự quá ngốc.”

Chính vì ông ta mãi không tìm được bọn chúng, nên mới khiến nhiều người bắt nạt mẫu tử họ như vậy.

Nếu là vị Giang tổng binh kia, chắc chắn sẽ không ngốc như thế.

Cũng chắc chắn sẽ không để mẫu thân và hai huynh muội bị bắt nạt đến mức ấy.

Vân Sương không khỏi bị hai tiểu oa nhi nhà mình làm cho dở khóc dở cười. Thì ra phụ thân tương lai còn phải trải qua khảo nghiệm của bọn trẻ mới được nhận chức?

Nếu Giang Tiếu thật sự là phụ thân ruột của bọn trẻ, nghĩ đến cảnh vị Giang tổng binh lạnh lùng nghiêm nghị kia bị hai đứa nhỏ này soi từ đầu tới chân, Vân Sương liền không nhịn được bật cười “phụt” một tiếng, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nương hứa với các con, sau này người nào được các con đồng ý, nương mới thành thân với người đó, để người ấy làm cha của các con, như vậy được chưa?”

Điều duy nhất khiến Vân Sương cảm thấy nhẹ lòng chính là hai đứa trẻ này không khao khát có phụ thân như nàng từng lo lắng.

Dù sao người ấy chưa từng xuất hiện trong thế giới của chúng, nên đối với vai trò “phụ thân”, so với khát vọng, có lẽ chúng chỉ đơn thuần là một sự ngưỡng mộ xa vời.

Chúng thậm chí có thể không hiểu rõ, “phụ thân” thực sự có ý nghĩa gì đối với mình.

Phát hiện này, ít nhiều khiến gánh nặng trong lòng Vân Sương được vơi bớt.

Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, hai ngày sau, món “quả đơn bì” mà Vân Sương tự tay làm đã hoàn thành. Nàng cuốn cả tấm lại thành một cuộn lớn, sau đó dùng dao cắt thành từng sợi, mang đến nhà Hoa tẩu tử mời nếm thử.

Hoa tẩu tử chưa từng thấy loại đồ ăn này bao giờ, nghe Vân Sương nói đây là món làm từ những quả sơn tra hái trong rừng gần thôn, càng thêm kinh ngạc. Bình thường, họ chỉ dùng loại quả đó để nhóm lửa hoặc làm phân, đây là lần đầu tiên nghe nói có thể dùng làm món ăn!

Khi bà còn nửa tin nửa ngờ, thì Vân Y đã hớn hở nói: “Hoa thẩm, người mau nếm thử đi, món này do nương con làm đó, ngon cực kỳ luôn!”

Nếu không phải nương không cho phép, con đã ăn hết sạch rồi!

Hoa tẩu tử lúc này mới cầm một sợi bỏ vào miệng, lập tức, đôi mắt bà trợn to đầy ngạc nhiên.

Vị chua chua ngọt ngọt, mềm dẻo vừa phải này, bà chưa từng nếm qua bao giờ! Không ngờ lại dễ ăn đến thế, thậm chí còn có cảm giác càng ăn càng thèm.

“Cái này… cái này…”

Hoa tẩu tử tròn mắt kinh ngạc nhìn thứ mà Vân Sương gọi là “quả đơn bì” trong tay, ngạc nhiên hỏi: “Sương nương, thật sự là làm từ cái loại quả sơn tra kia sao?”

“Hoàn toàn chính xác.”

Vân Sương mỉm cười: “Thấy Hoa tẩu tử ăn ngon là ta yên tâm rồi. Ta đã làm rất nhiều, dự định ngày mai hoặc ngày mốt sẽ mang một ít lên huyện rao bán. Hôm nay tới đây, ngoài chuyện mời Hoa tẩu tử nếm thử, còn muốn nhờ Lý thúc ngày mai chở mẫu tử ta lên huyện một chuyến.

Lúc quay về thì không cần phiền đến Lý thúc nữa, ta sẽ tìm phu xe trong thành đưa mẫu tử ta về.”

Chứ còn tùy tiện tìm người nàng không dám đâu, định bụng nhờ nhà họ La tìm giúp một phu xe đáng tin cậy.

Còn đoạn đường từ thôn đến huyện, vẫn phải làm phiền Lý thúc.

Với hoàn cảnh hiện giờ, nàng chưa đủ điều kiện để thuê xe riêng đến tận thôn đón.

Hoa tẩu tử nghe vậy lại có chút lo lắng: “Sương nương, tuy quả đơn bì này rất ngon, nhưng vùng biên cương này đâu có bao nhiêu nhà giàu. Dân thường cũng không hay tiêu tiền vào mấy món ăn vặt thế này đâu.

Ngươi định bán thế nào? Ta nghĩ, món này chắc phải dùng không ít đường, mà giá đường đâu có rẻ…”

Người khác không biết chứ bà thì rõ quá đi rồi.

Loại quả sơn tra kia chua đến tê răng, không bỏ thật nhiều đường thì chẳng thể làm ra được vị ngon thế này.

Vân Sương mỉm cười: “Ta định bán tám văn tiền một lạng.”

“Tám văn tiền?!”

Hoa tẩu tử sửng sốt.

Ngay cả đường thô loại kém nhất cũng ba bốn văn một lạng rồi. Cho dù mỗi lạng quả đơn bì không dùng hết một lạng đường, thì ít ra cũng phải dùng đến phần lớn.

Sương nương bán rẻ vậy, có lời nổi không? Dù có lời, mỗi lạng cũng chưa chắc lời nổi một đồng!

Vân Sương dĩ nhiên hiểu Hoa tẩu tử đang nghĩ gì, chỉ cười: “Hoa tẩu tử cứ yên tâm, ta tuyệt đối không bán lỗ đâu. Huống chi, ta có tính toán riêng.”

Thực ra nàng đâu định sống bằng món quả đơn bì này.

Nghe nàng nói vậy, Hoa tẩu tử chỉ còn biết dặn dò: “Vậy ngươi nhớ cẩn thận, làm ăn buôn bán không phải chuyện dễ dàng gì đâu.”

Hôm sau, Vân Sương dùng hai bao tải sạch sẽ đựng đầy quả đơn bì, rồi dẫn theo Vân Y và Vân Doãn lên huyện.

Trước đó nàng đã hỏi kỹ Hoa tẩu tử, trong huyện buổi sáng có chợ sớm, nếu không có sạp cố định thì cứ tự mình bày bán, không cần báo với nha môn.

Dù có phải báo, nàng cũng chẳng sợ gì – hiện giờ nàng đã có người trong nha môn kia mà!

Chợ sớm trong huyện chủ yếu tập trung tại phố chính phía bắc trấn.

Tuy nàng đến sớm, nhưng khi đến nơi, hai bên đường đã chật kín các tiểu thương, gần như không còn chỗ trống nào.

Cuối cùng, nàng cũng tìm được một chỗ nơi góc đường cuối phố, liền bình thản trải tấm vải mang theo ra đất, đặt hai bao quả đơn bì lên, rồi lấy ra hai cái bát gỗ, mỗi bát bỏ ít quả đơn bì vào, gọi Vân Y và Vân Doãn tới, mỉm cười dặn dò:

“Y nhi, Doãn nhi, giờ là lúc kiểm nghiệm các con đây! Lát nữa, các con cầm hai bát quả đơn bì này, đến chỗ đông người rao bán, cứ nói: ‘Ăn thử miễn phí, thấy ngon rồi hãy mua’.

Hai bát này là để người ta nếm thử, nếu hết thì quay lại lấy thêm. Các con làm được không?”

Vị trí họ đang ngồi nằm phía sau đám tiểu thương khác, nếu không chủ động mời chào thì chắc chắn sẽ chẳng có ai chú ý tới.

Vân Y và Vân Doãn lập tức cảm thấy được nương tín nhiệm, ánh mắt sáng bừng lên, liên tục gật đầu thật mạnh.

Vân Sương lại căn dặn không được chạy quá xa, khoanh vùng một khoảng cách nàng có thể trông thấy, rồi mỉm cười nói: “Được rồi, đi đi, nương sẽ nhìn các con từ đây.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 46: Dạy Con Tốt Nhất


Chợ sớm ở huyện Sơn Dương vẫn luôn rất nhộn nhịp, không chỉ có dân trong huyện, mà còn có không ít người dân từ các thôn xung quanh cũng tranh thủ đến sớm để mua bán.

Vân Y và Vân Doãn tuy là lần đầu tiên đi rao hàng, nhưng lại không hề lúng túng chút nào. Đặc biệt là Vân Y, chen vào trong đám đông liền ngọt ngào hô lớn:

“Bán quả đơn bì đây! Quả đơn bì ngon lắm! Ăn thử rồi mua, không ngon không lấy tiền!”

Vân Doãn tuy không hoạt bát bằng muội muội, nhưng cũng cố gắng lớn tiếng gọi mời: “Bán quả đơn bì! Quả đơn bì rất ngon!”

Vân Sương vẫn luôn dõi theo hai đứa từ phía sau, thấy cảnh này không khỏi mỉm cười hài lòng.

Tuy nhiên, hai đứa trẻ, dù có rao hàng to đến đâu, cũng dễ dàng bị nhấn chìm giữa dòng người tấp nập. Huống chi mọi người vốn chưa từng nghe đến thứ gọi là “quả đơn bì”, có người nghe thấy tiếng gọi cũng chỉ tò mò nhìn sang, rồi vừa cười vừa lẩm bẩm “Quả đơn bì là cái gì thế?” rồi cứ thế đi qua.

Hai đứa trẻ đã gọi bán suốt gần một khắc mà vẫn chưa bán được miếng nào.

Vân Y và Vân Doãn không khỏi bắt đầu lo lắng, ánh mắt đầy bất lực hướng về phía mẫu thân, nhưng Vân Sương chỉ mỉm cười, mấp máy môi nói: “Không sao, cứ tiếp tục đi.”

Dù nàng chưa từng nuôi con, nhưng từ lâu đã ủng hộ phương pháp giáo dục qua thử thách. Một đứa trẻ nếu luôn được bao bọc trong chốn ấm êm, cha mẹ làm hết mọi việc, cuối cùng chỉ có thể trở thành một đoá hoa mỏng manh yếu đuối.

Còn kiểu phó mặc như nguyên chủ trước đây – mặc kệ không dạy bảo – lại càng không ổn, rất dễ khiến trẻ thiệt thân.

Như hiện giờ là tốt nhất – hai đứa vẫn trong tầm mắt nàng, nàng có thể can thiệp nếu chúng chạm đến giới hạn. Đó là trạng thái lý tưởng nàng hướng tới.

Hiện tại, dù đã cảm nhận chút thất bại, nhưng hai đứa trẻ vẫn chưa thực sự đến giới hạn.

Hai bé vốn không phải kiểu dễ nản chí. Thấy mẫu thân đang nhìn mình bằng ánh mắt khích lệ, cả hai liền siết chặt tay nhỏ, hô rao còn hăng hái hơn lúc trước.

Đúng lúc này, Vân Y chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của một đứa bé. Nàng ngoảnh đầu tìm kiếm, thì thấy nơi mép đường phía xa, có một đứa bé chừng ba bốn tuổi đang đứng khóc thút thít, vừa khóc vừa khản giọng gọi:

“Nương… nương… người đâu rồi…”

Vân Y lập tức chạy tới, nhẹ giọng hỏi: “Đệ đệ, đệ sao vậy?”

Vân Doãn cũng vội chạy theo sau.

Đứa bé thấy có người đến an ủi, lại càng khóc to hơn, nghẹn ngào: “Ta… ta không tìm thấy nương nữa rồi…”

Vân Y lập tức hiểu ra – tiểu đệ này cũng như phụ thân ngốc nghếch trong lời kể của mẫu thân, bị lạc đường rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, liền đưa bát gỗ nhỏ trong tay ra, nói: “Tỷ mời đệ ăn món ngon này, đừng khóc nữa. Nương của đệ chắc chắn cũng đang đi tìm đệ, đệ cứ đứng đây chờ, chắc chắn sẽ gặp lại rất nhanh thôi…”

Thế nhưng, đứa bé dường như không nghe thấy, vẫn cứ khóc rống không ngừng.

Vân Y khẽ cau mày, đột nhiên rút một miếng quả đơn bì trong bát, chẳng để ý lễ nghĩa mà nhét thẳng vào miệng đứa nhỏ.

Tức thì, hương vị chua chua ngọt ngọt, dẻo mềm dễ ăn liền lan toả khắp khoang miệng, đứa bé khựng lại, đôi mắt đẫm lệ mở to ngạc nhiên, theo phản xạ bắt đầu nhai.

Không ngờ, quả đơn bì càng nhai càng thơm, càng nhai càng ngon, như thể ngay cả nước mắt nước mũi cũng hoà thành vị chua ngọt, ngon đến kỳ lạ.

Trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, đứa bé liền quên mất mình đang khóc, vội nuốt miếng quả đơn bì, rồi níu lấy tay áo Vân Y nài nỉ: “Ta… ta muốn ăn nữa… ta muốn ăn nữa…”

Vân Y lộ rõ vẻ khó xử: “Nhưng… đây là món nương làm cho khách nếm thử trước khi mua…”

Đúng lúc ấy, một phụ nhân sắc mặt đầy lo lắng chen khỏi đám đông, vội ôm chặt lấy đứa bé vào lòng, nghẹn ngào: “Hạo nhi… con làm nương sợ chết khiếp! Con vừa rồi đi đâu vậy…”

Đứa nhỏ vừa thấy nương liền mừng rỡ, song trong đầu lại chỉ nghĩ đến món ăn ngon trong bát của Vân Y, liền kéo áo mẹ nũng nịu: “Nương… nương, con sợ lắm, may mà tỷ tỷ này đến nói chuyện với con… còn cho con ăn món ngon cực kỳ!”

Người phụ nữ nghe vậy, liền quay đầu nhìn Vân Y.

Vân Y lập tức mỉm cười ngọt ngào với nàng.

Đứa nhỏ tiếp lời: “Nương… con còn muốn ăn nữa cơ…”

Phụ nhân kia lập tức hiểu ra – thì ra bọn trẻ này là con của một người bán hàng gần đây, chỉ là tấm lòng lương thiện nên mới đến an ủi con nàng, thậm chí còn sẵn lòng chia món ăn đang định bán ra cho nó ăn thử.

Nàng không khỏi cảm kích, nói: “Thật sự cảm ơn các con nhiều lắm. Đứa nhỏ này từ bé đã nhát gan, nếu không nhờ các con, không biết nó còn phải khóc đến bao giờ nữa…”

Thấy con trai cứ quấn lấy mình đòi ăn tiếp món ăn vặt ban nãy, phụ nhân hơi do dự, rồi hỏi: “Mấy đứa bán cái gì vậy? Bán ở đâu?”

Vân Y vừa nghe có khách tới cửa, ánh mắt sáng rỡ, cười híp mắt đáp: “Dì ơi, đây là quả đơn bì do mẫu thân con tự tay làm đấy, ngon lắm ạ! Nương con ở ngay bên kia, dì có thể nếm thử trước, thấy ngon rồi hãy mua!”

Phụ nhân này trước giờ chưa từng nghe đến cái tên “quả đơn bì” bao giờ, nhìn trong bát thì thấy toàn thứ đỏ sẫm cắt thành từng sợi nhỏ, bề ngoài thật sự chẳng bắt mắt là bao, trong lòng thầm nghĩ ăn được đến đâu?

Chỉ là, con trai đang ôm lấy nàng quấn quýt không rời, còn tiểu nha đầu trước mặt lại cười tươi như hoa, gương mặt sáng sủa lanh lợi khiến người ta không nỡ từ chối. Phụ nhân bèn tiện tay chọn miếng nhỏ nhất từ bát, có phần qua loa mà bỏ vào miệng.

Nhưng vừa chạm đến đầu lưỡi, ánh mắt nàng lập tức trợn to, kinh ngạc thốt lên: “Ngon quá! Món này ta chưa từng ăn bao giờ!”

Gần đây trời vào thu, nàng bị cảm do gió lạnh, uống mấy ngày thuốc đắng, miệng lưỡi đều nhạt nhẽo chẳng muốn ăn gì. Cũng vì thế mà ban đầu nàng chẳng thiết tha gì đến món “quả đơn bì” lạ hoắc này.

Nào ngờ, vừa vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt liền nở bừng trong khoang miệng như đang khiêu vũ trên từng gai vị giác. Nó khiến tuyến nước bọt hoạt động mạnh mẽ, bao nhiêu thèm ăn đột nhiên sống lại – đúng là một cảm giác khó mà cưỡng lại được.

Tiếng ngạc nhiên đầy sảng khoái của nàng lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Trước đó, lời rao hàng của Vân Y và Vân Doãn chẳng ai để tâm – một phần vì món ăn chưa từng nghe tên, phần khác vì người rao bán chỉ là hai đứa trẻ, ai cũng nghĩ chúng đang chơi đùa cho vui.

Nhưng lúc này, thấy một phụ nhân thực sự ăn thử rồi thốt lên “ngon lắm”, sự tò mò của mọi người lập tức bị khơi dậy.

Hóa ra hai đứa nhỏ kia thật sự là đang bán đồ ăn à? Những thứ đỏ quạch chẳng mấy bắt mắt kia… lại có thể ngon đến vậy sao?

Phụ nhân vừa ăn xong lại vội hỏi tiếp: “Mẫu thân các con ở đâu? Ta muốn mua nhiều một chút mang về cho trượng phu và bà bà chồng nếm thử nữa!”

Vân Y mừng rỡ, chỉ về phía xa, vui vẻ đáp: “Nương con ở ngay đằng kia kìa!”

Phụ nhân lập tức bế con đi tới chỗ Vân Sương.

Những người xung quanh cũng không nhịn được, bắt đầu xúm lại, kẻ hỏi người gọi:

“Cái gì vậy? Ngon đến mức đó thật sao?”

“Này, tiểu cô nương, cho ta nếm thử chút xem nào!”

“Ta cũng muốn! Mang về cho cháu trai ta thử một miếng, ha ha ha!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 47: Khách Hàng Báu Vật


Một lúc sau, Vân Y và Vân Doãn bị một đám người vây quanh, hai đứa nhỏ phấn khởi không để đâu cho hết, miệng mồm ngọt như mía lùi, lời hay ý đẹp cứ tuôn ra ào ạt, ngay cả biểu cảm của Vân Doãn vốn trầm tĩnh cũng rạng rỡ hẳn lên.

Món ngon thì vốn chẳng sợ bị thử. Tuy khẩu vị mỗi người khác nhau, nhưng ai đã nếm thử quả đơn bì của họ thì không ai chê dở, cùng lắm là không hợp khẩu vị.

Trong mười người ăn thử thì có tám người kéo nhau đến chỗ Vân Sương mua hàng.

Chỉ trong chốc lát, góc nhỏ nơi Vân Sương ngồi bỗng trở nên tấp nập, khách vào ra không ngớt, tiểu quầy của họ xem như đã chính thức khai trương.

Vân Y và Vân Doãn trong lòng vui mừng khôn xiết, rao hàng lại càng hăng say, như hai con bướm nhỏ bay lượn không ngừng giữa dòng người.

Chưa đến nửa buổi, hai phần ba số quả đơn bì Vân Sương mang theo đã bán sạch.

Tuy bán hàng khởi sắc, nhưng do hôm nay là ngày đầu tiên, ảnh hưởng vẫn còn hạn chế. Dù hai đứa trẻ có cố gắng đến mấy, số lượng khách mới kéo tới cũng chỉ có hạn. Sau thời gian nhộn nhịp ban đầu, khách lại bắt đầu thưa thớt.

Vân Y và Vân Doãn vừa vui được một chút, nay lại xụ mặt xuống. Khi được Vân Sương gọi về uống nước, Vân Y chu môi than thở: “Bán hàng thật khó quá…”

Vân Doãn không nói gì, nhưng nét mặt thì đã nói lên tất cả.

Vân Sương bật cười, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho hai con, dịu dàng nói: “Các con đã làm rất tốt rồi. Chỉ cần món của chúng ta ngon, thì chẳng lo không có khách đâu. Hôm nay là ngày đầu, nhưng mai khi ta lại ra đây, những khách đã mua hôm nay chắc chắn sẽ quay lại.”

Lôi kéo khách mới tuy quan trọng, nhưng có được khách quen trở lại mới là minh chứng mạnh mẽ nhất cho sức cạnh tranh của một món ăn vặt!

Hai đứa nhỏ tuy nghe chưa hiểu hết, nhưng mẫu thân đã nói thì nhất định là đúng!

Sáng hôm sau, Vân Sương lại mang hàng ra sớm. Tuy hai bên gần đường lớn còn chỗ trống, nàng vẫn chọn quay lại góc cũ hôm qua, rồi để hai đứa nhỏ tiếp tục đi rao hàng như hôm trước.

Lần này không có “cứu tinh” như ngày hôm qua, lượng khách lúc đầu lại trở nên thưa thớt.

Ngay khi Vân Y và Vân Doãn bắt đầu lo lắng, thì một phụ nhân mặc áo váy xanh dẫn theo mấy người khác vui vẻ đi tới, vừa đến đã nói:

“Vân nương tử, làm ơn bán cho ta mười lạng quả đơn bì! Hôm qua ta mua về cho con trai ăn, nó thích lắm! Gần đây nó học hành cực căng, ăn gì cũng chê nhạt miệng, ta lo lắng vô cùng – học thì quan trọng, nhưng không có sức thì làm sao học nổi?

Vậy mà tối qua, nó ăn một ít quả đơn bì ta mua về, lập tức ăn liền hai bát cơm đầy! Lâu lắm rồi mới thấy nó ăn nhiều vậy! Sáng nay còn dặn ta phải mua thêm, để khi học bài thì ăn tiếp!”

Vân Sương lập tức nhận ra – đây chính là một trong những khách hôm qua từng ghé mua.

Vì hôm qua là lần đầu, phần lớn khách chỉ mua thử một ít, trừ những người thật sự thích món này từ lúc nếm thử.

Giờ có người quay lại mua hẳn mười lạng, đúng là lần đầu tiên!

Vân Sương mỉm cười rạng rỡ: “Công tử nhà tẩu thích món này là ta vui rồi. Ta sẽ cân ngay mười lạng cho tẩu …”

“Còn ta nữa!”

Một phụ nhân mặc áo tím nhạt vội chen vào: “Ngay cả Khương tú tài cũng khen ngon, thì chắc chắn món này không tồi rồi! Ta nghe Trương tẩu tử kể là chạy đến ngay, chỉ mong con trai ta ăn rồi khôn ra được đôi chút!”

Một phụ nhân khác cười trêu: “Khương tú tài là nhân vật thế nào? Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, chưa đầy hai mươi đã thi đỗ tú tài rồi. Đừng nói chỉ ăn một ít quả đơn bì, có ăn cả bao cũng chưa chắc con tẩu theo kịp đâu!

Nhưng mà con ta rất ngưỡng mộ Khương tú tài, nghe nói huynh ấy thích ăn món này liền nằng nặc đòi ta đến mua!”

Phụ nhân áo xanh kia chính là Trương tẩu tử – mẫu thân của Khương tú tài.

Rõ ràng, trong nhóm các phụ nhân này, bà là người có tiếng nói nhất, cũng rất hưởng thụ cảm giác được người khác khen ngợi con mình, cười đắc ý:

“Là các tẩu năn nỉ ta, ta mới dẫn đi mua đấy nhé. Nếu các tẩu mua hết phần của con ta, thì ta không đồng ý đâu!”

“Chuyện đó tất nhiên là không rồi!”

Một đám phụ nhân tụ tập lại thì không tránh khỏi nhiều lời, mà lại chẳng ai buồn hạ giọng, chỉ chốc lát sau, đã thu hút không ít người qua đường chú ý.

Bỗng nhiên, trong đám đông có người ngạc nhiên kêu lên: “Ơ kìa, chẳng phải là Trương tẩu tử sao?! Trời ạ, nghe nói không lâu nữa Khương tú tài sẽ tham gia kỳ thi Hương! Với học thức của cậu ấy, nhất định thi là đỗ! Lúc đó, chẳng phải sẽ trở thành người đỗ Cử nhân trẻ nhất của cả Hạ châu ta sao? Quả là rạng danh huyện Sơn Dương chúng ta!”

“Vừa rồi Trương tẩu tử còn nói, Khương tú tài rất thích ăn cái gì đó… quả đơn bì? Nếu đã là món mà Khương tú tài yêu thích, nhất định không thể tồi được! Này nương tử, ta cũng muốn mua một lạng, gói giúp ta đi!”

“Ta cũng muốn nữa!”

“Ta nữa!”

Vân Sương vừa thấy Trương tẩu tử dẫn theo mấy phụ nhân đi tới là biết — đây hẳn là một “đại khách quý”.

Những khách như vậy có thể tự mình kéo thêm người tới ủng hộ, trong bất kỳ ngành nghề nào cũng đều được xem là “khách báu”, cầu còn không được.

Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cùng hai đứa nhỏ bận rộn không ngơi tay. Khi nhận tiền của Trương tẩu tử, nàng còn cố ý hạ thấp giọng nói:

“Trương tẩu tử, hôm nay nhờ có tẩu mang nhiều khách tới như vậy, mười lạng quả đơn bì này, ta lấy tẩu sáu mươi văn thôi.”

Một lời liền giảm ngay hai mươi văn!

Trên đời này, có người phụ nữ nào không thích được giảm giá? Trương tẩu tử lập tức cười tươi rói:

“Ôi chao, Vân nương tử thật là khách sáo quá rồi! Đại Lang nhà ta chịu ăn uống trở lại, ta phải cảm tạ nàng mới đúng chứ! Khi nào nó ăn hết số này, ta sẽ lại đến mua. Vân nương tử ngày nào cũng sẽ bán ở đây chứ?”

Vân Sương mỉm cười: “Thời gian này chắc sẽ đều ở đây, Trương tẩu tử cứ tới là được.”

Trương tẩu tử nghe vậy thì hài lòng rời đi.

Nhờ hiệu ứng “người nổi tiếng” bất ngờ này, khách mới kéo đến như nước. Chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ quả đơn bì Vân Sương mang theo hôm đó đã bán sạch.

Thậm chí còn có nhiều khách đang xếp hàng, hoặc những người mua hôm qua ăn thấy ngon quay lại, cũng không mua được.

Nghe Vân Sương bảo đã hết hàng, ai nấy đều lộ vẻ thất vọng, liên tục hỏi nàng ngày mai sẽ đến lúc nào, có còn bán ở chỗ cũ không. Vân Sương phải liên tục cam đoan rằng ngày mai sẽ mang nhiều hơn, họ mới chịu rời đi trong luyến tiếc.

Hai đứa nhỏ đứng bên chưa từng trải qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy, mặt mày đỏ ửng vì phấn khích. Vân Y, người phụ trách cất tiền, không nhịn được chạy lại bên mẫu thân, hớn hở reo lên:

“Nương ơi! Hôm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền lắm đó! Con cầm không xuể luôn rồi!”

Nhưng Vân Sương bỗng giơ tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, ánh mắt kín đáo đảo qua xung quanh.

Quả nhiên, nàng phát hiện vài người bán hàng bên cạnh đang nhìn chằm chằm quầy của nàng bằng ánh mắt đầy ghen tị, nhưng thấy nàng quay lại nhìn thì vội vã quay đi, giả vờ tiếp tục rao bán như không có chuyện gì.

Vân Sương âm thầm bĩu môi.

Chậc, thiên hạ này không thiếu những kẻ chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết ganh ghét người khác.

Xem ra, việc buôn bán sau này, sẽ không còn suôn sẻ như hôm nay nữa rồi.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 48: Mẫu Thân Bảo Vệ Con


Tối đó, Vân Sương không về thôn mà lưu lại trong huyện. Thật ra nàng mang theo rất nhiều quả đơn bì, nhưng khi bán chỉ lấy ra hai bao, số còn lại thì gửi tạm ở Thất Phong Cư – nơi mẹ con nàng sẽ nghỉ qua đêm.

Nàng không về làng, phần vì thấy ngại khi ngày nào cũng để Lý thúc phải dậy sớm đưa đi. Dù Hoa tẩu tử luôn miệng nói không sao, Lý thúc cũng chưa từng kêu ca, nhưng nàng không thể xem đó là điều đương nhiên.

Ý định rời khỏi thôn, xem ra cần sớm thực hiện hơn rồi.

Tối nay, nàng không ở phòng thượng hạng như trước mà tiết kiệm hơn, chỉ thuê một phòng thường.

Nhờ ở sẵn trong huyện, hôm sau nàng đến chợ còn sớm hơn mọi khi, nhưng khiến nàng bất ngờ là – khi đến góc quen thuộc để bày hàng, đã có không ít người đứng đợi sẵn.

Một phụ nhân ngoài bốn mươi vừa trông thấy nàng liền vui mừng bước tới: “Vân nương tử, cuối cùng cô tới rồi! Mấy hôm trước con dâu tôi mua ít quả đơn bì từ cô, tôi ăn thử liền thấy thèm ăn hẳn. Người già như tôi, khẩu vị ngày càng kém, đến thịt thần tiên cũng chẳng ăn nổi, vậy mà hôm đó lại ăn hết hai bát cơm!

Hôm qua tôi định mua thêm thì đã bán hết rồi, hôm nay liền tranh thủ tới sớm!”

Những người khác, có người là khách quay lại như bà, có người hôm qua chưa mua được nên tiếc nuối, cũng có người được bạn bè giới thiệu tới thử.

Phản hồi còn tốt hơn cả mong đợi của Vân Sương.

Nàng mỉm cười rạng rỡ, nhanh chóng bắt tay vào bán hàng. Chẳng bao lâu, người tới mua ngày càng đông, quầy hàng nhỏ của nàng lại xuất hiện một hàng dài người xếp hàng. Người ta vốn có tâm lý “đông là tốt”, chẳng cần biết bán gì, cứ thấy đông là xúm vào!

Chỉ trong phút chốc, quầy hàng ở góc vắng hôm nào đã trở thành tâm điểm của khu chợ.

Thế nhưng, một tiếng la thất thanh bất ngờ vang lên —

“A! Có ruồi chết!”

Đám người đang xếp hàng lập tức sững lại. Chỉ thấy một gã đàn ông vẻ ngoài tầm thường, mặc áo vải xám đậm, giận dữ lao tới trước mặt Vân Sương, giơ bọc giấy dầu trong tay lên định tống thẳng vào mặt nàng:

“Đây là cái gì?! Đồ các người bán mà lại có ruồi chết bên trong!”

Mọi người ngẩn ra, vài người từng mua quả đơn bì liên tục nói:

“Không thể nào!”

“Ta ăn hai ngày rồi mà chưa thấy con ruồi nào cả!”

“Ta cũng thế!”

Gã kia lại gào lên: “Ta nghe đồn thứ quả đơn bì ở đây ngon lắm, vợ ta muốn ăn, nên Ta mới đứng xếp hàng mua. Ai ngờ vừa mở ra đã thấy con ruồi chết nằm chình ình trên mặt! Khiếp đến mức suýt nôn hết bữa tối qua! Nếu ta không nhìn kỹ, bị vợ mắng cho thì mất mặt biết chừng nào!

Món này dơ dáy đến mức nào mới có ruồi chết chui vào? Ai biết trước khi đem bán, nàng ta có nhặt sạch ruồi đi không? May mà ta phát hiện kịp, mới vạch trần được bộ mặt thật của nàng ta!”

Gã vừa nói vừa giơ gói hàng lên lắc lắc, cố cho mọi người xem “ruồi chết”.

Sắc mặt mọi người bắt đầu thay đổi. Một phụ nhân ăn mặc có vẻ không phải dân thường lập tức lùi một bước, cao giọng:

“Trời ơi! Mấy ngày nay nhà ta cứ đòi ăn đồ chua ngọt, thấy nhiều người xếp hàng, lại thấy người bán trẻ đẹp đoan trang nên mới nghĩ món này chắc không tồi, định mua thử xem sao.

Ai dè… ai dè lại dơ đến thế này! Nhà ta là tiểu thư khuê các, sao có thể ăn mấy thứ bẩn thỉu này!”

Những người khác bắt đầu nhao nhao:

“Trời ạ! Ta chỉ nghe ruồi hay bu vào thịt sống, hoa quả thối thôi. Cái này là đồ sấy đúng không? Hay là dùng toàn quả hỏng nên mới thu hút ruồi?”

“Thế này thì ai còn dám ăn nữa? Nhỡ ăn rồi đau bụng thì khốn!”

Người bắt đầu rời hàng ngày càng nhiều, mặt mày đầy ghét bỏ. Vân Y và Vân Doãn cuống đến mức xoay vòng quanh mẹ, kêu lên:

“Không phải đâu! Nương con chỉ dùng quả tươi, không có quả hỏng!”

“Quả đơn bì nhà con tuyệt đối không thể có ruồi chết đâu…”

Tên đàn ông kia thấy người xung quanh dần dao động, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý, ánh mắt khinh bỉ lướt qua hai đứa trẻ đang cuống cuồng phân bua, còn vung tay như đuổi ruồi xua đuổi chúng:

“Cút ra!”

“Phải cút là ngươi mới đúng!”

Một giọng nữ êm tai nhưng lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên.

Tên kia sững người, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vân Sương không biết đã bước tới từ lúc nào, hai tay dang ra như gà mẹ che chở gà con, đứng chắn trước mặt hai đứa nhỏ. Đôi mắt nàng hệt như băng nhọn phóng ra từng tia lạnh buốt, gằn từng chữ một:

“Trong quả đơn bì của ta tuyệt đối không thể có ruồi. Ta nhớ rõ, ngươi mấy hôm trước chẳng phải còn bày quầy bán bánh dầu ở gần đây sao? Hôm nay nhàn rỗi quá không bán hàng nữa à? Còn con ruồi này, ai biết có phải ngươi bắt từ quầy mình rồi bỏ vào đồ của ta không!”

Mỗi lần bày hàng, Vân Sương đều vô thức ghi nhớ tình hình xung quanh — không phải cố ý, mà là thói quen ăn sâu sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự.

Tên đàn ông kia biến sắc.

Hắn quả thật có bày quầy gần đó mấy ngày trước, nhưng vị trí không mấy nổi bật, cũng không phải điểm hút khách. Hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại nhớ kỹ như vậy!

Hắn biết, chuyện hắn từng bán hàng ở đây không thể phủ nhận được — dù chẳng mấy ai để ý, vẫn sẽ có người nhớ mặt hắn. Hắn đành chau mày, giọng lươn lẹo:

“Hôm nay quầy nhà ta nghỉ một hôm, ta mua hàng không được à? Chẳng lẽ vì cũng bán gần đây, nên không có tư cách tới đây mua đồ chắc?”

Lời nói vừa châm chọc vừa trâng tráo, lại thêm vẻ mặt vô lại của hắn, khiến người nghe không khỏi tức giận.

Hắn còn gào to hơn:

“Mọi người nên cảm ơn ta hôm nay nổi hứng lại ghé chơi, nếu không ai mà biết được mấy ngày nay, thứ đồ ăn gây sốt ở chợ sớm lại là thứ bẩn thỉu thế này!

Đừng có mà đổ oan cho ta! Quầy hàng của ta lúc nào cũng sạch sẽ, chưa từng để ruồi bò vào đồ ăn của khách, càng không có chuyện nhặt ruồi bỏ vào! Mà con ruồi này rõ ràng còn tươi — hôm nay ta không bán hàng, lấy đâu ra ruồi cho ngươi đổ tội?!”

Lời hắn nói vừa ngang vừa ác ý, như muốn bẻ ngược mọi hướng về phía Vân Sương. Nhưng… với phong thái lạnh lùng sắc sảo của nàng, hắn liệu có chiếm được ưu thế?
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 49: Nương thật là lợi hại!


Vốn dĩ sau khi nghe những lời của Vân Sương, bước chân của đám đông định rời đi đã khựng lại, giờ lại không khỏi cau mày khi nghe câu nói kia.

Quả là công nói công có lý, bà nói bà có lý, khiến bọn họ không biết nên tin ai mới phải.

Thế nhưng, bất kể ai đúng ai sai, có một điều là chắc chắn — nếu cái thứ gọi là quả đan bì này thật sự bẩn thỉu như vậy, thì dù có ngon đến đâu, họ cũng không dám ăn!

“Ồ?”

Vân Sương sắc mặt vẫn không đổi, chỉ khẽ nhếch khóe môi lạnh lùng, “Vị công tử này quả là rất hiểu về ruồi nhặng, chỉ liếc một cái đã biết con ruồi này mới chết không lâu.

Chúng ta là người bình thường, quả thật không có bản lĩnh để phán đoán được một con ruồi chết đã bao lâu!”

Nam nhân kia bỗng nhiên cứng đờ, biết mình lỡ lời, vội vàng lấp l**m: “Ta… ta cũng chỉ đoán thôi! Ta thấy cánh con ruồi này vẫn còn tươi, sờ vào còn hơi ẩm, hẳn là mới chết không bao lâu…”

Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi, có mấy nữ tử nhạy cảm còn khẽ nôn khan một tiếng.

Nam nhân này lại còn quan sát kỹ như vậy!

Hắn còn là người bình thường nữa sao?

“Ồ? Lời này là thật sao?”

Vân Sương vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên ấy.

“Tất nhiên!”

Nam nhân kia lại càng bất mãn, rõ ràng là hắn đến gây sự, vậy mà nữ tử này chẳng những không hề sốt ruột, ngược lại còn khiến hắn suýt để lộ sơ hở, “Nếu không tin, ngươi tự nhìn đi!”

Vân Sương liền đáp ngay: “Được thôi!”

Nói đoạn, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, nàng nhận lấy gói giấy dầu từ tay nam nhân kia, cúi đầu, ra vẻ thật sự đang quan sát kỹ.

Một lúc sau, nàng điềm tĩnh nói: “Con ruồi này trông thật sự mới chết không lâu.”

Nam nhân kia lập tức không giấu được vẻ đắc ý, cằm hếch lên: “Ta đã nói rồi mà…”

Thế nhưng, chưa kịp dứt lời, nữ tử trước mặt đã tiếp tục: “Xác con ruồi này không chỉ tươi mới, mà trên chân trước của nó còn dính ít thịt đỏ, chỉ e rằng, trước khi chết nó đã từng bay qua quầy bán thịt nào đó.”

Nét đắc ý trên mặt nam nhân lập tức cứng lại, mắt trợn trừng không thể tin nổi nhìn nàng, lại vừa vặn chạm phải đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ giễu cợt kia.

Vân Sương mỉm cười như không: “Quầy bán thịt có ruồi bu quanh vốn là chuyện bình thường, nhưng có người đứng cạnh quầy, chờ bắt ruồi mang đi, thì quả là chưa từng nghe đến.

Nếu thật sự có một người như thế, hẳn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho chủ quầy bán thịt, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn này, chắc chắn không thể quên được.”

Nam nhân không biết từ lúc nào đã toát mồ hôi lạnh, không nhịn được lui hẳn một bước, lắp bắp: “Ngươi… ngươi định làm gì…”

“Không có gì.”

Vân Sương điềm đạm nói: “Ta chỉ muốn gột rửa bùn nhơ mà người ta hắt lên người ta. Ta nhớ trong chợ này không có nhiều quầy bán thịt, chỉ cần ta hỏi từng người một, nhất định sẽ có người nhớ ra, sáng nay có kẻ nào đó đứng rình rập bên cạnh quầy của họ, lén bắt ruồi mang đi.”

Sắc mặt nam nhân càng lúc càng xám ngoét, thấy có vài người hiếu kỳ đã ồn ào muốn giúp Vân Sương đi hỏi các quầy bán thịt, hắn vội vàng nói lắp: “Thôi… thôi bỏ đi! Ta không thèm đôi co với ngươi, một phụ nhân vô tri! Lần này coi như ta chịu thiệt!”

Gắng gượng giữ chút tự tôn cuối cùng, nói xong câu ấy, nam nhân lập tức quay người bỏ chạy. Vì chạy quá vội, hắn không cẩn thận vấp phải giỏ rau bên cạnh, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Đám đông không nhịn được phá lên cười ha hả.

Hai đứa nhỏ Vân Y và Vân Doãn, vốn đang sốt ruột, lúc này đều nhìn mẫu thân mình bằng ánh mắt sùng bái.

Nương thật sự quá lợi hại!

Chỉ cần đôi ba câu đã dễ dàng đuổi kẻ xấu đi rồi!

Tuy nhiên, Vân Sương lại không lạc quan như bọn trẻ. Sau khi nam nhân kia rời đi, lông mày nàng vẫn hơi nhíu lại.

Tuy rằng nàng đã thành công minh oan cho bản thân, nhưng bản chất sự việc này thật sự quá đê tiện, quá ghê tởm, chỉ sợ vẫn sẽ gây ảnh hưởng nhất định tới bọn họ.

Đối với người buôn bán đồ ăn mà nói, điều kỵ húy nhất chính là để khách hàng liên tưởng món ăn của mình với những thứ dơ bẩn như ruồi, gián…

Như vậy, dù có minh oan được, thì khi người ta nhắc đến đồ ăn nhà nàng, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới những thứ buồn nôn kia, khẩu vị bị ảnh hưởng không ít, còn ai muốn mua nữa chứ!

Quả nhiên, sau khi đám đông tan đi, hàng dài người xếp hàng trước quầy của họ cũng dần rút đi hơn nửa. Có vài người khi rời đi còn áy náy nói: “Vân nương tử, thật ngại quá, không phải chúng ta không muốn mua, mà là… ôi, sau chuyện vừa rồi, có cho ta bào ngư vi cá ta cũng ăn không nổi.”

Những người ở lại tuy vẫn mua quả đan bì của họ, nhưng mua với lượng rất ít.

Vân Y và Vân Doãn chỉ vừa mới vui mừng một lúc, liền lại thấp thỏm lo lắng.

Chúng nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao rõ ràng mẫu thân đã đuổi được kẻ xấu, mà các thúc thúc, thẩm thẩm kia vẫn không chịu mua đồ của bọn họ.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ tên xấu xa kia còn đi nơi khác nói xấu họ?

Hắn thật sự quá tệ!

Sau khi Vân Sương tiễn mấy vị khách cuối cùng, trước quầy lại trở nên vắng lặng như lúc ban đầu.

Nàng cúi đầu, lập tức nhìn thấy hai đứa nhỏ đang lo lắng, uất ức, không nhịn được bật cười, liền cúi người, xoa đầu chúng, dịu dàng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng bày ra cái bộ dạng như trời sắp sập ấy, nương vẫn còn chiêu cuối chưa tung ra kia mà.”

Vân Doãn c*n m** d***, hỏi: “Thật sự sẽ không sao chứ? Thật sự sẽ còn có người mua quả đan bì của chúng ta chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Khóe môi Vân Sương khẽ cong lên: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau giúp nương chào hàng mới là quan trọng…”

Lời còn chưa dứt, chợt từ phía xa truyền đến một trận náo động, động tác của Vân Sương khựng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Chỉ thấy con đường vốn người qua kẻ lại nhộn nhịp, chẳng biết từ lúc nào đã thưa người đi quá nửa, dân chúng đều nép sang hai bên, nhường lối cho một đoàn người đang dần tiến đến.

Từ đầu đường, một đội binh sĩ cưỡi ngựa cao lớn đang từ từ tiến lại gần.

Chỉ thấy người trên lưng ngựa ai nấy đều mặc quân phục, thắt đai lưng đeo binh khí, sắc mặt nghiêm nghị, toát lên vẻ khiến người khác phải nín thở.

Dẫn đầu là một nam nhân thân hình cao lớn, vững chãi, cưỡi trên tuấn mã, mình vận y phục đen bó sát, hai tay nắm chặt dây cương, khuôn mặt sắc như dao khắc, đôi mắt ưng lạnh lẽo, lẫm liệt.

Chính là Giang Tiếu — đã mấy ngày không gặp.

Bên cạnh hắn là Nghiêm Phương và vị Ngô phó tướng từng cùng hắn đến thôn Trường Thắng khi trước.

Lần này bọn họ rõ ràng không phải ghé huyện thành du ngoạn như những ngày qua, mà là đến vì công vụ.

Vân Sương không tự chủ được mà dõi mắt nhìn về phía họ, càng lúc càng gần, nàng liền trông thấy phía sau đội ngũ còn có một chiếc xe tù, bên trong nhốt một nam nhân trông không ra người cũng chẳng ra ma. Dù gương mặt hắn gần như bị tóc rối che kín, nhưng Vân Sương vẫn nhanh chóng nhận ra — chính là Thường Tử Quân!

Thường Tử Quân là tội phạm bị triều đình truy nã, lần trước Giang Tiếu bọn họ đưa hắn về vệ sở thẩm vấn, giờ tất nhiên phải đưa về huyện nha giao nộp.

Vân Sương không khỏi thầm lẩm bẩm — thể diện của Thường Tử Quân cũng lớn thật, lại được Giang Tiếu đích thân áp giải.

Toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn vào đoàn binh mã đang tiến đến, nên không để ý đến hai đứa nhỏ bên cạnh.

Chợt, từ không xa vang lên một giọng nói trong trẻo quen thuộc, “Tổng binh thúc thúc! Tổng binh thúc thúc!”

Giọng nói kia quen thuộc vô cùng, đôi mắt Vân Sương lập tức mở lớn, chỉ thấy tiểu nha đầu nhà nàng không biết từ lúc nào đã chạy ra mép đường, vẫy hai tay bé nhỏ không ngừng về phía Giang Tiếu trên lưng ngựa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back