Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 240: Chương 240



"Tất nhiên là để ăn, lương thực không dùng để ăn còn dùng để làm gì?"

"Một mình ngươi có thể ăn nhiều như vậy sao?"

"Ta mắc bệnh không nhìn thấy lương thực là sẽ hoảng hốt, không được sao?"

Cảnh Huy Đế: ...

Những lời này học ở đâu vậy, câu nào cũng chọc đúng chỗ đau của ông ta. Ông ta còn mắc bệnh không nhìn thấy tiền là sẽ tức n.g.ự.c khó thở đây!

"Đó là lương thực của triều đình!" Cảnh Huy Đế tức giận nói.

Sở Du Ninh hoàn toàn không sợ ông ta trừng mắt: "Có bằng chứng chứng minh không? Không phải vì người là hoàng đế mà người nói gì cũng đúng."

Ngoài nàng ra không coi lời của hoàng đế này ra gì, đối mặt với người khác, quả thực ông ta nói gì cũng đúng.

Cảnh Huy Đế lại nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, bảo hắn mau khuyên can.

Thẩm Vô Cữu không tiện giả vờ không nhìn thấy: "Bệ hạ, đúng là công chúa tìm được, cũng không có cách nào chứng minh những lương thực đó là tham ô của triều đình."

Cảnh Huy Đế xoa trán, ngay cả Thẩm Vô Cữu cũng không thể trông cậy.

"Được rồi." Sở Du Ninh phất tay: "Người đừng nhòm ngó lương thực của ta nữa. Chúng ta nói đến chuyện Quỷ Sơn đi, ta thấy Quỷ Sơn không tệ, kho lương của ta lại ở đó, ta muốn ngọn núi đó."

Ánh mắt Cảnh Huy Đế lóe lên, thấy cơ hội phản công đã đến: "Ngươi muốn Quỷ Sơn cũng được, phải đổi bằng lương thực."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt: "Không phải nói thiên hạ đều là đất của hoàng đế sao, đó chỉ là một ngọn núi hoang không ai dám đến, muốn cho ai chẳng phải chỉ cần người nói một câu? Người còn muốn ta đổi bằng lương thực?"

Cảnh Huy Đế cố tỏ ra bất lực: "Đó cũng là núi của bách tính, không thể vì ngươi là công chúa của trẫm mà trẫm chiếm lấy cho ngươi. Để lại cho bách tính, bách tính còn có thể lên núi chặt củi săn bắn."

Đây đúng là lời mà người cầm quyền nên nói, là công chúa, nàng cũng không thể tước đoạt phúc lợi của bách tính, điều này không có đạo đức.

Thẩm Vô Cữu biết Sở Du Ninh tuy rằng rất bảo vệ những thứ mình có được, nhưng lại rất mềm lòng trong một số việc.

Ví dụ như thấy nông dân mặt vàng vọt vì đói, nàng sẽ giảm một phần mười lương thực, còn bao cả thuế má hàng năm của nông dân.

Trên đời này vẫn có địa chủ và tá điền tốt bụng chia bốn sáu, nhưng bao thuế má thì không hề.

Ví dụ khác, nàng có thể vì quân Thẩm gia mà xách đao đến Hộ bộ đòi lương, mặc dù điều kiện nàng đưa ra là muốn xem kiếm, nhưng nếu nàng không thực sự nhân từ, nàng cũng sẽ không làm như vậy.

Vì vậy, hắn đã đoán được trong lòng nàng đã đồng ý: "Công chúa, bệ hạ nói đúng, có quốc pháp, chúng ta dùng tiền mua."

Sở Du Ninh không biết Thẩm Vô Cữu đang tính toán gì, dựa trên việc họ là một đội, hắn sẽ không để nàng chịu thiệt.

"Được rồi phụ hoàng, người chọn một món đồ để bù vào đi."

Sở Du Ninh tùy tiện cầm một món đồ trang trí bằng ngọc trong số những bảo vật đó: "Cái này, không phải nói là vô giá sao? Đổi một ngọn núi là đủ, nếu không thì ta sẽ mang về cho Tiểu Tứ chơi."

Đừng hòng nghĩ đến lương thực!

Cảnh Huy Đế thấy nàng hành động tùy tiện như vậy, lo nàng làm rơi vỡ, vội vàng gật đầu: "Được được được, trẫm sẽ trừ vào sổ sách cho ngươi."

Thẩm Vô Cữu đợi hai cha con họ nói xong mới nhắc đến chuyện thuốc súng: "Bệ hạ, giờ uy lực của thuốc s.ú.n.g đã được chứng minh, có thể bắt đầu chế tạo rồi, nhưng trước đó cần phải có một nơi chế tạo bí mật, thần thấy Quỷ Sơn không tệ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 241: Chương 241



Cảnh Huy Đế: ... Luôn cảm thấy trong lời này có một cái hố lớn đang chờ ông ta.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ông ta lại nghiêm túc cân nhắc, Quỷ Sơn vì thường xuyên có một số lời đồn kỳ quái nên không ai dám đến gần, giờ qua một phen náo loạn của khuê nữ, biết được là có người cố ý tạo ra, thế nhưng người ngoài lại không biết, như vậy là đủ bí mật rồi.

Hơn nữa, sâu trong Quỷ Sơn cũng có nguy hiểm, nếu không thì chỉ bằng mấy người kia giả thần giả quỷ cũng không thể khiến người ta khiếp sợ Quỷ Sơn như vậy.

Ông ta trực tiếp quyết định: "Cứ theo lời ngươi nói, xây ở Quỷ Sơn."

Thẩm Vô Cữu vẻ mặt khó xử: "Bệ hạ, ngọn núi này giờ đã bị công chúa mua rồi, muốn xây nơi chế tạo thuốc s.ú.n.g ở Quỷ Sơn phải xem công chúa có đồng ý không."

Cảnh Huy Đế:!!

Ông ta đã nói là có chỗ nào không đúng, hóa ra là ở đây chờ ông ta!

"Được lắm Thẩm Vô Cữu, vì quân phân ưu đã nói đâu? Ngươi vì trẫm phân ưu như vậy sao?" Cảnh Huy Đế tức giận ném một tờ tấu xuống.

Sở Du Ninh đưa tay đỡ lấy tờ tấu, khó chịu hỏi: "Ngoài ném đồ ra thì người còn biết gì nữa không?"

Cảnh Huy Đế: ... Ông ta còn biết ra lệnh g.i.ế.c người, tin không?

"Bệ hạ, công chúa không thể chiếm riêng núi của bách tính, bệ hạ cũng không thể cưỡng chiếm đất của tư nhân, thần đây là vì danh tiếng của bệ hạ mà suy nghĩ." Thẩm Vô Cữu nói rất đường hoàng hùng hồn.

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu, vội vàng nói: "Trẫm ban ngọn núi đó cho Du Ninh nhưng trẫm phải xây kho thuốc s.ú.n.g trong núi, Du Ninh cũng không được quản."

Sở Du Ninh đảo mắt: "Ngọn núi đó đã là của ta rồi, không cần người ban. Người muốn chiếm đất trong núi của ta thì phải thuê."

Cảnh Huy Đế tức giận cười lạnh: "Hay là trẫm nhường ngôi hoàng đế này cho ngươi ngồi đi?"

Nếu người khác nghe được lời này chắc chắn sẽ sợ hãi không thôi, đáng tiếc Sở Du Ninh hoàn toàn không có cảm giác gì, còn tỏ vẻ chán ghét: "Đừng, ta lo cho cả nhà ăn đã khó rồi, không muốn lo cho cả một nước."

Cảnh Huy Đế: ... Sao đột nhiên thấy có lý thế này?

Không phải, ông ta đang hỏi nàng có muốn hay không sao? Nàng còn dám ứng?

Cảnh Huy Đế quyết định lấy đại nghĩa làm trọng: "Vũ khí thuốc s.ú.n.g là chuyện liên quan đến việc Khánh Quốc có thể thoát khỏi sự áp bức của Việt Quốc hay không, người Việt Quốc lần này về không biết ngày nào sẽ đánh tới, ngươi là công chúa chẳng lẽ không nên vì nước mà làm chút gì sao?"

Thẩm Vô Cữu nghe vậy không vui: "Bệ hạ, công chúa chế tạo ra thuốc s.ú.n.g công lao thiên thu, bệ hạ có nên ban thưởng không?"

Chỉ bằng việc công chúa chế tạo ra công thức thuốc súng, cả triều đình Khánh Quốc ai dám nói nàng không làm gì cho đất nước?

Cảnh Huy Đế: ... Quên mất vụ này rồi!

Tiền trong quốc khố phải bỏ ra mua lại, lương thực tham quan tham ô cũng bị cướp mất, ông ta còn nợ khuê nữ một khoản, lấy gì ban thưởng?

Nhưng chuyện này thật sự không thể trách ông ta được.

"Trẫm ban cho Du Ninh một hoàng trang ở huyện Bảo Nhuận, ngoài ra, thực ấp tăng thêm năm nghìn hộ."

Sở Du Ninh không hiểu liền hỏi: "Thực ấp là gì?"

"Là bệ hạ phân một nơi, chọn ra năm nghìn hộ dân ở nơi đó, thuế má họ nộp lên đều là của công chúa."

Sở Du Ninh gật đầu, chỉ cần nằm không cũng có lương thực thì nàng đều đồng ý.

Nàng dứt khoát gật đầu: "Được!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 242: Chương 242



Cảnh Huy Đế lại nghẹn họng, không được chẳng lẽ ngươi còn có thể từ chối sao? Có biết cái gì gọi là mưa móc đều là ân huệ của vua không?

Cuối cùng, Sở Du Ninh vẫn đồng ý cho xây dựng căn cứ bí mật chế tạo thuốc s.ú.n.g ở Quỷ Sơn, quốc gia lâm nguy, nàng vẫn phân biệt được nặng nhẹ.

Tiếp theo, Thẩm Vô Cữu và Cảnh Huy Đế bàn chuyện chính sự về việc chế tạo thuốc súng, Sở Du Ninh không hứng thú, nàng nhàn rỗi buồn chán liền tùy ý mở tờ tấu trong tay ra, thấy chữ trên đó thì ngẩn người.

Sở Du Ninh nhanh chân đi đến bên đống thùng kia bắt đầu lục tìm, rất nhanh, đám cỏ khô dùng để lót chống va đập đã bị nàng ném ra ngoài, trong nháy mắt cả đại điện trang nghiêm trở nên giống như một cái chợ rau.

Cảnh Huy Đế không thể nói chuyện tiếp được nữa: "Du Ninh, ngươi lại làm gì vậy? Ngươi xem bộ dạng của ngươi có chút nào giống công chúa không! Nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì đến điện phụ ăn chút điểm tâm đi."

"Tìm thấy rồi!"

Sở Du Ninh đứng dậy từ trong đống cỏ khô bay lả tả, trên tay cầm thêm một tờ tấu.

Nàng cầm hai tờ tấu chạy đến trước mặt Thẩm Vô Cữu: "Ngươi xem hai tờ tấu này có gì khác nhau không? Chúng ta có thể lừa thêm phụ hoàng một khoản không?"

Thẩm Vô Cữu vừa định đưa tay nhận lấy tờ tấu, nghe vậy liền dừng lại, không cần xem cũng biết sắc mặt của Cảnh Huy Đế khó coi đến mức nào.

Hắn nhịn cười, giả vờ nghiêm túc: "Ta xem thử."

Cảnh Huy Đế tức giận thở hổn hển, khuê nữ này không thể để yên rồi, chỉ muốn lừa cha!

Có phải đang trả thù chuyện trước đó không đồng ý cho nàng hủy hôn không? Nhưng xem ra nàng và phò mã rất tốt mà? Nàng nên cảm ơn ông ta mới đúng.

Thẩm Vô Cữu trước tiên mở tờ tấu mà Cảnh Huy Đế ném tới, đợi xem rõ bên trong viết gì, hắn ngẩn ra, lại vội vàng mở tờ tấu mà công chúa lấy từ trong thùng ra, so sánh hai tờ, vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía Cảnh Huy Đế.

"Sao vậy? Ngươi còn muốn giúp công chúa tiếp tục lừa trẫm sao?" Cảnh Huy Đế đã tức đến mức lời không lựa.

"Ta lừa người lúc nào? Ta lập công thì có được thưởng không?" Sở Du Ninh không phục.

"Hừ! Trẫm muốn xem ngươi lại lập công gì!"

Cảnh Huy Đế cũng không cần Lưu Chính truyền đạt, trực tiếp phất tay áo đi ra từ sau ngự án, sải bước đi tới rút hai bản tấu chương trong tay Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu kéo công chúa lặng lẽ lùi về sau một bước.

Cảnh Huy Đế xem xong hai bản tấu chương, sắc mặt tái xanh, có điềm báo núi lửa sắp phun trào, không giống như vừa rồi chỉ tức giận trên miệng.

"Hộ bộ giỏi lắm! Hộ bộ Thượng thư làm tốt lắm! Khá khen cho Văn Tranh!"

Cảnh Huy Đế nắm chặt hai bản tấu chương, từng chữ đều từ kẽ răng nghiến ra.

Hộ bộ trình lên cho ông xem là danh sách lễ vật đã bị đôn lên nhiều lần, thực tế lễ vật đưa cho Việt Quốc không nhiều như vậy, nghĩ đến những thứ ghi thêm kia vừa vặn dùng để xóa sổ sách, sau đó trình lên cho ông ta xem tự nhiên sẽ không có sai sót.

Trước đó ông ta thấy Sở Du Ninh cho người khiêng vào mấy cái thùng, không có một cái nào là vàng bạc đưa ra ngoài, chỉ nghĩ là khuê nữ đã giấu đi, không ngờ rằng số bạc thực tế đưa ra ngoài còn ít hơn danh sách trình lên cho ông ta xem!

Ông ta không lo việc triều chính, bọn họ thật sự coi ông ta là kẻ ngốc để lừa sao? Thật là vô lý!
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 243: Chương 243



"Xem, ta lại lập công rồi. Nếu không có ta, phụ hoàng vẫn bị người ta lừa mà không hay biết gì. Còn muốn lấy đồ của ta nữa chứ, quốc khố bị người ta lấy sạch mà người còn không biết." Sở Du Ninh đắc ý.

"Công chúa."

Thẩm Vô Cữu kéo tay công chúa, lắc đầu với nàng, bảo nàng đừng nói nữa. Bệ hạ lần này thực sự nổi trận lôi đình, đừng đổ thêm dầu vào lửa.

Cảnh Huy Đế không còn tâm trạng để cãi nhau với nàng nữa, nhịn cơn giận vung tay: "Lưu Chính, đưa công chúa và phò mã xuống dùng bữa."

Một khi nhắc đến ăn, Sở Du Ninh thực sự thấy đói, sờ bụng, đẩy Thẩm Vô Cữu, vui vẻ đi theo Lưu Chính, không nói một lời an ủi nào.

Cảnh Huy Đế: ...

*

Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu ăn một bữa thịnh soạn trong cung rồi đi ra, thấy rất nhiều cấm quân ập đến Văn gia, cùng với các quan viên khác của Hộ bộ.

Ai có thể ngờ rằng, trong cuộc đời này, câu nói "Thiên tử nổi giận, phục thi trăm vạn " lại có thể dùng cho Cảnh Huy Đế.

Khi mọi người biết Du Ninh công chúa đã vào cung trước đó, đều không biết nên nói gì.

Vài ngày trước, Du Ninh công chúa vào thành một chuyến, Đại hoàng tử ngã, Chiêu quý phi vào lãnh cung, Trung Thuận Bá phủ không còn nữa.

Hôm nay, Du Ninh công chúa vừa vào cung, được lắm, Hộ bộ xong đời.

Sự thật một lần nữa chứng minh, không thể đắc tội với Du Ninh công chúa, còn phải tránh xa nàng, nếu không thì bất cẩn là xong đời.

Tần các lão lần này cũng không ngồi yên được nữa, ngồi cùng với mấy người trong nội các bàn bạc cách đối phó với Du Ninh công chúa, không thể để nàng tiếp tục gây chuyện như vậy được.

Nhưng, đối phó thế nào?

Bọn họ đã được chứng kiến giá trị võ lực của Du Ninh công chúa, còn có phong cách hành sự không sợ trời không sợ đất của nàng, sợ là chưa kịp đối phó đã bị đánh đến tận cửa, mấy bộ xương già này của bọn họ không đủ cho nàng chọc một ngón tay, đằng này bệ hạ còn dung túng.

Bàn bạc đi bàn bạc lại, cuối cùng đưa ra một kết luận, chỉ có thể nghĩ cách đuổi người ra khỏi kinh. Nhưng đuổi như thế nào? Lúc này họ lại ước Thẩm Vô Cữu không bị thương, như vậy còn có thể để công chúa theo đến biên quan cổ vũ sĩ khí.

Hơn nữa sau chuyện này, muốn để bệ hạ không chăm chỉ cũng khó, không còn Chiêu quý phi thổi gối, lại có Du Ninh công chúa gây chuyện cả ngày, bệ hạ nếu không muốn làm một hoàng đế bị che mắt thì phải xử lý chính sự.

Thẩm Vô Cữu cũng thấy thê tử của mình thật sự có thể gây chuyện lớn khiến triều đình chấn động, vô hình trung đã thanh trừ sâu mọt trong triều, buộc đương kim phải chăm chỉ.

Hắn nghi ngờ nàng là do trời phái xuống để cứu Khánh Quốc hay không.

Hai người mang theo đồ ăn nhẹ tinh xảo đóng gói trong cung trở về Trấn Quốc tướng quân phủ, không ngờ lại gặp một người mất hứng ở cửa.

Sở Du Ninh từ trong xe ngựa bước ra vừa vặn đối diện với Thẩm đại tỷ cũng vén rèm chuẩn bị xuống xe.

Nàng còn ôm một hộp đồ ăn hình tròn tinh xảo, cả khuôn mặt hồng hào đầy đặn, cộng thêm đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Thẩm Đại cô nương nếu không phải đã từng chứng kiến nàng có thể dùng một tay ném một nam tử trưởng thành ra xa, có lẽ sẽ cho rằng khuôn mặt kiều diễm vô hại này rất dễ nói chuyện.

Đại phu nhân nghe nói công chúa đã trở về, vội vàng dẫn người ra đón, thấy Thẩm đại tỷ cũng ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, cuối cùng chọn cách phớt lờ nàng ta, đi về phía công chúa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 244: Chương 244



"Công chúa, người đã dùng bữa trưa chưa?" Đại phu nhân đưa tay đỡ Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa: "Dùng rồi, phụ hoàng kêu nghèo với ta, nhưng đồ ăn ông ta ăn thì xa xỉ vô cùng."

Đại phu nhân cười nhẹ, đó là hoàng đế, người tôn quý nhất thiên hạ, nếu ông ta còn ăn không ngon vậy bách tính càng không được rồi.

Thẩm Vô Cữu đẩy xe lăn đến, cũng chọn cách phớt lờ người ở xe ngựa bên kia.

"Công chúa, hộp đồ ăn của người có thể đưa cho người khác cầm."

Thẩm Vô Cữu thấy công chúa bảo vệ hộp đồ ăn đó như bảo vệ bảo vật, không biết còn tưởng bên trong đựng kỳ trân dị bảo gì.

Hộp đồ ăn này là công chúa đặc biệt chọn những món hợp khẩu vị nàng đóng gói mang về, có ba tầng, tròn tròn, được nàng ôm trong lòng vừa vặn.

"Đây là của ta, đồ ăn cho người khác ở trên xe ngựa."

Sở Du Ninh ôm chặt hộp đồ ăn, toàn là món nàng đặc biệt đóng gói, đây là của nàng, không ai được động vào.

Dáng vẻ bảo vệ thức ăn này giống như một chú mèo xù lông làm người ta muốn v**t v*, khiến Thẩm Vô Cữu có một loại xúc động muốn buông bỏ mọi thứ, đưa nàng đi ăn khắp các món ngon trên thế gian.

Đại phu nhân thấy Thẩm Vô Cữu nhìn công chúa bằng ánh mắt cưng chiều bất lực, nàng ta dùng khăn che miệng cười.

Tính tình của công chúa, làm những chuyện trẻ con như vậy còn đáng yêu hơn cả A Quy.

"Mẫu thân, sao chúng ta không xuống?" Trong xe ngựa, hai đứa trẻ hỏi.

Thẩm đại tỷ quay đầu trừng mắt không vui nhìn hai đứa trẻ, nàng ta phải nói với chúng thế nào, nàng ta chờ mãi cũng không thấy ai đến để ý đến mình sao?

Nàng ta rất muốn vén rèm xe quay về, nhưng nghĩ đến mục đích mình đến đây, chỉ có thể miễn cưỡng để nha hoàn đỡ mình xuống xe ngựa, dẫn hai đứa trẻ đi tới.

"Vô Cữu."

Thẩm đại tỷ uất ức gọi một tiếng, hai tay vặn khăn, vẻ mặt không vui.

Khóe miệng đang cong lên của Thẩm Vô Cữu lập tức hạ xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua: "Đại tỷ."

Thẩm đại tỷ bị tiếng "Đại tỷ" xa lạ lạnh nhạt này làm tổn thương.

Sau khi Ninh Viễn Hầu phủ biết được Văn gia bị tịch biên tài sản, cho rằng đây là do Văn gia hủy hôn với Trấn Quốc tướng quân phủ nên mới bị phủ tướng quân trả thù.

Nghĩ đến việc nàng ta cùng Văn gia đến hủy hôn, không khỏi có chút lo lắng Du Ninh công chúa có phải tiếp theo sẽ ra tay với Ninh Viễn Hầu phủ không, vì vậy liền khuyên nàng ta trở về Trấn Quốc tướng quân phủ móc nối quan hệ.

Trước đây Ninh Viễn Hầu phủ vì muốn chọn phe nên mới giúp Văn gia, ai ngờ Đại hoàng tử đột nhiên sụp đổ khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Vốn dĩ những người ủng hộ Đại hoàng tử cả trên mặt lẫn trong bóng tối đều rụt cổ lại, sợ bị thánh thượng chú ý sẽ bị thanh toán, không ngờ chuyện này còn chưa lắng xuống thì Văn gia lại xảy ra chuyện, bảo người ta không sợ sao được.

Thẩm đại tỷ vội vàng đẩy hai đứa trẻ lên phía trước: "Đây là cữu phụ của các con, lúc các con sinh ra cữu phụ còn tặng quà cho các con đấy."

Thẩm Vô Cữu đã không nhớ hai đứa cháu trai trông như thế nào, thậm chí còn quên mất chúng bao nhiêu tuổi.

Năm đó Thẩm gia chưa xảy ra chuyện, đại tỷ ở Ninh Viễn Hầu phủ chịu một chút ấm ức là chạy về nhà mẹ đẻ, sau khi có con mới thôi, chưa được hai năm thì phụ thân và đại ca tử trận, sau đó chỉ còn lại mấy vị tẩu tẩu, đại tỷ dần dần không đến cửa nữa, càng không nói đến việc đưa con về.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 245: Chương 245



Hắn nhớ đại tỷ có đứa con đầu lòng vào năm hắn mười một tuổi, mười ba tuổi sinh đứa thứ hai, đều là con trai, giờ hắn hai mươi mốt tuổi, tức là đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ cũng tám tuổi rồi.

"Cữu phụ."

Hai đứa trẻ đồng thanh gọi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Ừ." Thẩm Vô Cữu lạnh nhạt gật đầu.

Thẩm đại tỷ hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, nàng ta lại hướng chúng về phía Sở Du Ninh: "Đến đây, đây là cữu mẫu của các con."

Hai đứa trẻ tuổi còn nhỏ đã biết xem mặt mà nói chuyện, biết cữu mẫu này là công chúa liền nở nụ cười ngọt ngào: "Cữu mẫu."

Gọi thân thiết hơn cả lúc gọi cữu phụ vừa rồi.

Sở Du Ninh vô thức ôm chặt hộp đồ ăn: "Đừng tưởng gọi ta là cữu mẫu là ta sẽ chia đồ ăn cho các ngươi, ta không quen các ngươi."

Đại phu nhân cố nhịn cười, cũng chỉ có công chúa mới cho rằng đại cô này đưa con về là vì đồ ăn.

Tâm trạng bị phá hỏng của Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt trở nên tươi sáng, công chúa chính là có ma lực khiến tâm trạng người ta trở nên tốt.

Thẩm đại tỷ sắc mặt khó coi: "Công chúa, chúng chỉ là trẻ con, người không thể vì ta mà trút giận lên chúng."

Sở Du Ninh nghi hoặc: "Ta vì sao phải vì ngươi mà trút giận lên chúng? Người có thể chọc giận ta, ta thường giải quyết ngay tại chỗ, cần gì phải trút giận lên người khác?"

Thẩm đại tỷ: ... Sao lời công chúa nói lúc nào cũng không theo ý nàng ta nghĩ vậy?

Hai đứa trẻ: "Cữu mẫu, chúng con không cần đồ ăn."

Sở Du Ninh: "Ồ, vậy cũng không có thứ gì khác."

Hai đứa trẻ chưa từng gặp người lớn nào thẳng thắn như vậy, không khỏi ngây người.

"Công chúa, người vào phủ với đại tẩu trước, ta sẽ nói chuyện với đại tỷ."

Thẩm Vô Cữu không muốn công chúa vì người không đáng mà mất hứng.

Sở Du Ninh gật đầu: "Được."

Nàng một tay ôm hộp đồ ăn, một tay níu lấy cánh tay Đại phu nhân: "Đại tẩu, chúng ta vào thôi."

Đại phu nhân không yên tâm nhìn Thẩm Vô Cữu, muốn nói mình sẽ ở lại tiếp đại cô, nhưng nghĩ lại người ta chưa chắc đã muốn nàng ta tiếp đãi, thôi thì cũng chỉ có lão tứ mới xử lý được chuyện của đại cô, cho dù lão ngũ có về thì đại cô cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Thẩm đại tỷ trơ mắt nhìn người mà nàng ta muốn kết giao rời đi, trên mặt lộ vẻ tức giận: " Vô Cữu, ngươi có ý gì? Là không định cho ta và các con vào phủ sao?"

Thẩm Vô Cữu vừa rồi đã nhìn rõ biểu cảm trên mặt hai đứa cháu, người này nếu thật sự cứng rắn thì không phải chỉ nói vài lời mềm mỏng, than thở vài câu là có thể thay đổi được.

"Là lần trước ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Đại tỷ nếu không thật lòng coi Thẩm gia là người nhà, trừ khi ngươi bị Ninh Viễn Hầu phủ ức h.i.ế.p hoặc xảy ra chuyện sủng thiếp diệt thê, còn lại vẫn nên ít đến Thẩm phủ thì hơn."

Thẩm đại tỷ cảm thấy khó xử: "Ta chẳng qua chỉ giúp người khác từ hôn với thứ nữ nhà chúng ta, phủ tướng quân hiện tại nên mừng là chuyện hôn sự đó không thành, sao lại thành lỗi của ta, còn cấm ta về nhà mẹ đẻ."

"Chỉ dựa vào tiếng thứ nữ này của ngươi, cửa Thẩm gia đã không với tới ngươi rồi." Thẩm Vô Cữu khẳng định chắc nịch.

Chẳng lẽ nàng ta không biết Trấn Quốc tướng quân phủ từ trước đến nay không phân biệt đích thứ sao?

Phụ thân và mẫu thân là do tiên đế ban hôn, không thể nói là ân ái mặn nồng nhưng cũng tương kính như tân, sau này đón Hứa di nương về cũng là vì giáo phường ti có quy định, nữ tử chuộc về chỉ có thể làm nô hoặc thiếp, thiếp vẫn tốt hơn nô, phụ thân vì muốn cho Hứa di nương một thân phận mới nạp bà ta làm thiếp.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 246: Chương 246



Cũng đã hỏi qua ý Hứa di nương, Hứa di nương không muốn cũng không không muốn, nói không có gì để báo đáp, chỉ có thể vì phủ tướng quân khai chi tán diệp, sau này sinh con đều giao cho chủ mẫu nuôi, rồi tự mình đi niệm Phật.

Nhà võ tướng, nam chủ nhân phần lớn đều ra ngoài đánh trận, đi vội vã mà về cũng gấp gáp, không thường xuyên gặp mặt người trong phủ, thê thiếp cũng không có tâm tư đấu đá nhau, cho nên không quá chú trọng đến việc phân biệt đích thứ, là người lớn lên trong phủ tướng quân, đại tỷ sao lại không biết?

"Được, giờ các ngươi đồng lòng nhất trí, chỉ có ta là người đã gả đi, không phải người nhà này." Thẩm đại tỷ xấu hổ xen lẫn tức giận, ôm chặt lấy ngực.

"Ta biết hôm nay ngươi đến là vì chuyện gì, ta có thể hứa với ngươi, nếu có một ngày phủ Ninh Viễn Hầu tự chuốc lấy diệt vong, ta sẽ đích thân đến đón ngươi về, bởi vì ngươi là đại tỷ của ta. Trước đó, ngươi cứ yên tâm ở lại phủ Ninh Viễn Hầu làm tốt bổn phận thế tử phu nhân của ngươi đi."

Thẩm Vô Cữu không muốn nói nhiều với nàng ta nữa, trực tiếp nói thẳng.

Thẩm đại tỷ nhìn khuôn mặt tuấn tú và kiên nghị của Thẩm Vô Cữu, bỗng nhiên phát hiện, nàng ta đã rất lâu không nhìn kỹ đệ đệ này rồi, khi nhớ lại, trong đầu hiện lên vẫn là khuôn mặt thanh xuân phơi phới, non nớt của năm xưa, là thiếu niên sẽ ra mặt vì nàng ta.

Còn đệ đệ trước mắt này đã được chiến trường tôi luyện thành người điềm đạm kiên nghị, trong mắt cũng có vẻ lạnh lùng mà năm xưa phụ thân từng có, nói một không hai.

Lúc này, nàng ta không biết mình là cảm giác gì, có lẽ là sợ hãi, cho nên vô thức không muốn tìm hiểu.

Nàng ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển phủ tướng quân uy nghiêm, dẫn theo hai đứa con rời đi không ngoảnh đầu lại, bước chân có chút vội vã.

Có lẽ, ngay cả nàng ta cũng không muốn thừa nhận mình đã sai, phủ tướng quân vẫn luôn là phủ tướng quân như trước, chưa từng vì mất đi phụ thân và các huynh mà bỏ đi sự uy nghiêm vốn có.

Thẩm Vô Cữu vào phủ, trước tiên đến nói với Đại phu nhân về việc của Thẩm đại tỷ, hắn biết cho dù huynh trưởng còn sống thì với tư cách là tẩu tẩu cũng không tiện bàn luận nhiều về chuyện của tiểu cô, huống hồ hiện giờ nàng ta đã là quả phụ, đại tỷ càng không phục nàng ta.

Cho nên, để tránh sau này khi hắn không có ở đây, tẩu tẩu sẽ bị làm khó dễ, hắn dứt khoát không cho đại tỷ trở về.

Nói xong việc, Thẩm Vô Cữu định rời đi, đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó Bùi Diên Sơ trong lúc kích động đã nói ra.

Hắn dừng lại: "Đại tẩu, ta muốn may cho công chúa vài bộ quần áo, người cho thợ may đến đo, tiện thể cũng may thêm cho mỗi người trong phủ vài bộ, nếu không đủ tiền thì tìm Trình An."

Trong kho của hắn có một số đồ không dùng đến, có thể đem đi cầm cố để ứng phó.

Mấy ngày trước hắn đã cho người truyền lời, đối với những nhánh họ không còn nộp lợi nhuận cho chủ gia, phủ tướng quân sẽ không tiếp tục che chở nữa, muốn hưởng sự che chở của phủ tướng quân mà không muốn trả giá, coi phủ tướng quân là đất nặn sao?

Sự răn đe này truyền xuống, là sẽ nhanh chóng có hiệu quả.

Đại phu nhân là người thông minh lanh lợi, chỉ ngẩn người một chút là biết tại sao Thẩm Vô Cữu đột nhiên lại muốn may quần áo.

Quần áo của công chúa đều do thợ thêu trong cung may, chất liệu cũng là loại tốt nhất, sao có thể thiếu quần áo để mặc, cho dù lão tứ muốn may để tỏ lòng thì cũng không cần nàng ta lo liệu, còn tiện thể may luôn cho tất cả mọi người trong phủ.

Không biết hắn nghe được từ đâu, khiến nàng ta đỏ hoe cả mắt.

Đại phu nhân cười nói: "Đệ không nói thì ta cũng quên mất chuyện này rồi. Phủ ta liên tiếp chịu tang mấy năm, không tiện mặc quá nổi bật, giờ công chúa về nhà, lương thực quân nhu của Thẩm gia cũng có chỗ trông cậy, vết thương của tứ đệ cũng đang chuyển biến tốt, chuyện tốt đến liên tiếp, nên may cho người trong phủ vài bộ quần áo mới để ăn mừng."

Thẩm Vô Cữu biết đại tẩu sợ hắn tự trách, cười nói: "Vậy làm phiền đại tẩu lo liệu."

"Được, đảm bảo thê tử của tứ đệ mặc lên người sẽ rất đẹp."

Đại phu nhân trêu chọc, trong lòng đã tính toán nên chọn loại vải nào, màu gì mới hợp với công chúa.

"Công chúa đẹp không phải vì quần áo."

Thẩm Vô Cữu nhớ đến thê tử tràn đầy sức sống kia, lắc đầu cười.

Đó mới là nét độc đáo nổi bật của nàng.

Đại phu nhân vui vẻ: "Lời này tứ đệ phải nói với công chúa."...

Thẩm Vô Cữu trở về Minh Huy Viện, vừa đến cửa viện đã nghe thấy tiếng ồn ào của mấy đứa trẻ, hắn còn tưởng là công chúa đang chia đồ ăn vặt cho A Quy, đợi vào trong mới phát hiện tiếng động từ đông sương phòng truyền đến.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 247: Chương 247



Thẩm Vô Cữu cho người khiêng mình vào Đông Khóa Viện, chỉ thấy những cây trúc vốn có ở Đông viện đã bị chặt hết. Trên hành lang, công chúa đang cùng mấy đứa trẻ vây quanh một cái bàn, trên bàn bày đầy đủ các loại nguyên liệu, mỗi đứa cầm một ống tre cho gạo vào trong, việc này cũng không thiếu cô cô của bọn trẻ.

Bên cạnh còn có mấy ống tre bị chẻ hỏng, trong viện có hai hạ nhân đang nhóm lửa.

Hắn chỉ về muộn một chút, công chúa lại có trò chơi mới rồi sao?

Đây là... chơi đồ hàng với trẻ con?

Trình An và Trình Hựu nhìn nhau, cũng thấy công chúa đang chơi đồ hàng với trẻ con, họ cũng phục sức lực của công chúa rồi.

"Tứ ca."

Thẩm Tư Lạc phát hiện Thẩm Vô Cữu đã về, có chút ngượng ngùng gọi một tiếng.

"Tứ thúc."

A Quy cùng hai tỷ tỷ cũng gọi.

Thẩm Vô Cữu gật đầu đáp lại, nhìn về phía Sở Du Ninh: "Công chúa đang làm gì vậy?"

"Ta đang thử làm cơm ống tre, đợi làm xong sẽ cho ngươi nếm thử."

Sở Du Ninh quay đầu đáp lại, nhét lá tươi vào miệng ống tre đã cho đầy gạo, lại nhét thêm một ống nữa, còn không quên hỏi: "Ngươi thích ăn đậu Hà Lan không? Táo đỏ? Đậu đỏ? Đậu xanh? Củ cải?"

Thẩm Vô Cữu nhìn các loại nguyên liệu bày trên bàn, lại nhìn mấy đứa trẻ mỗi đứa nhặt vài hạt cho vào ống tre, nói không phải chơi đồ hàng thì ai tin.

Hắn giật khóe miệng, không ngờ hồi nhỏ không chơi đồ hàng, giờ thành thân rồi lại phải chơi cùng thê tử.

"Thôi, để ta chọn giúp ngươi."

Sở Du Ninh đưa tay nhặt từng thứ một cho vào ống tre, cuối cùng còn cho thêm hai miếng thịt, đó là thịt đã được ướp đặc biệt.

Mấy đại nam nhân nghĩ, trò chơi thôi mà sang thế này.

Thẩm Vô Cữu gọi quản gia đến hỏi xem có chuyện gì.

Hóa ra khi Sở Du Ninh về thì vừa lúc gặp quản gia cho người chặt tre, vì mấy ngày trước hắn đã dặn quản gia tìm loại tre bốn mùa đều ra măng về trồng.

Đừng nói mùa hè không phải là mùa trồng tre, chủ tử đã lên tiếng, người bên dưới tự nhiên phải nghĩ cách, dù có phải nhổ cả gốc mang về thì cũng phải làm, thế là, nhân lúc hắn đang dưỡng thương ở trang viên, quản gia muốn nhanh chóng thay tre, vì vậy mới có chuyện chặt tre.

Công chúa vừa nhìn thấy tre đã chọn mấy cây có đốt tre dài và đều, cùng A Quy chặt tre thành từng khúc, cho người ngâm gạo cùng các loại đậu, còn trộn gia vị, người được phân công làm việc tất bật, mọi người chỉ nghĩ công chúa đang chơi đồ hàng với bọn trẻ.

Sở Du Ninh nhét đầy mấy ống tre, bịt kín miệng ống, lửa trong viện cũng đã nhóm xong, nàng cho người mang ống tre đến, còn dùng đá phiến xếp thành giá nướng, đặt ống tre lên trên.

Đá phiến là lấy tại chỗ, Sở Du Ninh trực tiếp xếp đá xanh làm giá nướng, quản gia nhìn mà giật khóe miệng.

"Xong rồi, cứ để nó từ từ nướng, đợi đến khi lớp ngoài của ống tre cháy xém có lẽ là được rồi."

Sở Du Ninh vỗ vỗ tay, nhìn hàng ống tre được xếp ngay ngắn trên giá đá, không khỏi có chút mong chờ hương vị nướng ra.

Trước đó nàng được mấy đứa trẻ vây quanh lúc trở về Minh Huy Viện, vừa vặn thấy Đông Khóa Viện đang chặt tre, trong đầu thoáng hiện qua món cơm ống tre từng thấy trên một tờ thực đơn nào đó, thế là làm thử xem sao.

Thực đơn trước mạt thế phần lớn đều được ép plastic, không dễ hỏng, đến giai đoạn sau của mạt thế có người nhặt về để trong thư viện, muốn cho những đứa trẻ sinh ra sau mạt thế biết được cảnh tượng phồn hoa của thế giới cũ, khích lệ mọi người tái thiết nền văn minh, làm cho nàng thường xuyên nhìn thực đơn thở dài.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 248: Chương 248



"Công chúa thẩm thẩm, như vậy chín được sao ạ?"

A Quy nhìn chằm chằm vào ống tre, đặc biệt là ống mà hắn nhét, chỉ chớp mắt một cái là hắn lại không nhớ ra ống nào là của mình, dù sao ống nào cũng giống ống nào.

Không biết là bị lửa nướng hay bị nắng chiếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Quy ửng hồng, Sở Du Ninh không nhịn được véo một cái.

"Chín hay không lát nữa sẽ biết." Sở Du Ninh kéo hắn đi về phía hành lang.

"Công chúa thẩm thẩm, ta quên mất ống nào là của ta làm rồi." A Như nhìn chằm chằm vào hàng ống tre giống hệt nhau trên giá nướng, khuôn mặt nhỏ bực bội.

"Ta cũng không biết là ống nào nữa." A Vân kiễng chân muốn phân biệt xem ống nào là của mình.

"Ta đã để lại một dấu hiệu." Thẩm Tư Lạc thầm đắc ý, tính cách thực sự không hơn trẻ con là mấy.

Tiếp theo, mọi người ngồi trên hành lang ăn đá bào chờ cơm ống tre chín, bên cạnh còn đặt một cái tủ đựng đá, kế bên có nha hoàn phụ trách quạt cho mát.

Mặc dù mọi người đều thấy công chúa đang chơi đồ hàng nhưng hạ nhân phụ trách trông lửa vẫn rất tận tụy, nướng ống tre chín đều, khoảng một nén nhang, lớp ngoài của ống tre vốn xanh biếc đã bị nướng cháy đen, có mùi thơm thoang thoảng bay ra từ khe hở miệng ống.

"Ừm, có mùi thơm của gạo, chắc là chín rồi."

Sở Du Ninh ngửi ngửi, đứng dậy định đi xem ống tre.

Thẩm Vô Cữu kéo nàng lại, bảo hai hạ nhân trông lửa chọn mấy ống tre chín rồi mang đến, cái tật tự mình làm mọi việc của công chúa thực sự không sửa được.

A Quy và những người khác vốn định xông ra ngoài, thấy công chúa thẩm thẩm bị kéo lại cũng dừng chân.

Không lâu sau đã có mấy ống tre cháy đen được đưa đến trước mặt, đến gần mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gạo.

A Quy và những người khác đều nhìn chằm chằm vào ống tre, chờ xem cơm mình làm trông như thế nào, có chín không, có ăn được không.

Thẩm Vô Cữu thấy cả công chúa lẫn mấy đứa trẻ đều mong chờ như vậy, cũng lo lắng lát nữa khi chẻ ống tre ra công chúa sẽ thất vọng, chưa thấy ai chơi đồ hàng mà nghiêm túc như nàng.

Sở Du Ninh còn chưa kịp ra tay, Trình An và Trình Hựu đã cầm đao nhẹ nhàng chẻ tre, biết bên trong có cơm, sợ cơm bị nát nên chỉ chẻ một phần ba, ống tre vừa mở ra, mùi thơm bên trong không còn giấu được nữa, xộc vào mũi.

Cơm thành từng sợi bọc trong ống tre, bốc hơi nóng hổi thơm phức, trong cơm còn có các nguyên liệu như đậu đỏ, thịt thái hạt lựu đã cho vào.

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc, thế mà lại thực sự nướng chín được ư? Hơn nữa trông có vẻ còn rất ngon.

Tre có thể dùng để làm ra các đồ thủ công, cũng có thể đốt để làm pháo nổ, những điều này hắn đều biết, nhưng chưa từng nghe nói có thể dùng để nấu đồ ăn.

Người bình thường chỉ nghĩ rằng tre để trên lửa chỉ có thể dùng làm củi đốt, ai mà ngờ được trước khi lửa đốt cháy hết còn có thể nấu chín cơm.

Đây là ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra của công chúa, hay trước đây nàng đã từng ăn hoặc từng thấy thứ này?

Ví dụ như món lẩu mà công chúa nói, còn có ớt mà người Khánh Quốc chỉ dùng để ngắm, giờ lại thêm món cơm ống tre, hắn thậm chí còn cho rằng, nàng có thể tìm ra chính xác công thức thuốc s.ú.n.g không phải là ngẫu nhiên.

Trình An và Trình Hựu kinh ngạc nhìn nhau, chẻ nốt những ống tre còn lại, tất cả đều đã chín, trong đó có một ống là của A Quy và những người khác, gạo đựng hơi ít, nước có lẽ cũng cho ít làm cơm nướng ra hơi khô và rời rạc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 249: Chương 249



Sở Du Ninh cầm thìa ăn đá bào múc một miếng bỏ vào miệng, hạt cơm thơm mềm ngon ngọt, đậu bọc bên trong hòa quyện với mùi thơm thanh mát của tre, là một món ăn ngon gần gũi với thiên nhiên.

A Quy và những người khác cũng lấy một ống tre, lần lượt bắt chước công chúa thẩm thẩm dùng thìa múc ra ăn, lúc này không ai nhớ hỏi ống nào là của mình làm nữa.

Sở Du Ninh ăn xong miếng đầu tiên, gật đầu, nếu như còn ở mạt thế, lúc đi làm nhiệm vụ hoàn toàn có thể mang theo một ống tre đựng gạo đã ngâm sẵn, đến lúc muốn nướng thì có thể nướng trực tiếp ra ăn.

Thẩm Vô Cữu phát hiện công chúa ăn gì cũng rất ngon miệng, vốn dĩ chỉ có ba phần hương vị nhưng qua miệng nàng lại thành mười phần mỹ vị, chỉ nhìn nàng ăn thôi cũng thấy thỏa mãn.

Hắn đưa tay gỡ hạt cơm dính trên khóe miệng nàng, thấy nàng nhìn sang, theo bản năng nhét vào miệng ăn sau đó cả người cứng đờ.

Đây đã thành phản xạ có điều kiện rồi sao? Bởi vì công chúa là người không thích lãng phí lương thực.

Sở Du Ninh nhìn hắn kỳ lạ: "Ngươi không cần phải tiếc ăn, còn nhiều lắm."

Thẩm Vô Cữu: ... Ta nói không phải công chúa có tin không?

"Ta nhớ công chúa nói không được lãng phí lương thực, một hạt gạo cũng tính."

Thẩm Vô Cữu tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo.

"Đúng vậy, lãng phí là đáng xấu hổ! Ngươi giác ngộ rất cao."

Sở Du Ninh gật đầu khen ngợi, nàng dùng thìa múc một miếng đưa đến bên miệng hắn: "Ngươi nếm thử xem, cái này vị mặn."

Thẩm Vô Cữu vì trước đó ở trong cung đã cùng công chúa ăn không ít cơm, vốn không muốn ăn, nhưng công chúa đã đưa đến tận miệng rồi, đương nhiên không thể không ăn.

Cơm vào miệng, cơm nướng không mềm như cơm hấp nhưng vị lại thơm hơn.

Hắn hành quân đánh giặc ngay cả rễ cây cũng từng gặm, lại chưa từng nghĩ đến có thể dùng ống tre để nướng cơm.

Có lẽ sau này hành quân ở ngoài, có thể cân nhắc mang theo ống tre đựng gạo, đói thì có thể nướng tại chỗ để ăn.

Hai người một miếng ta một miếng ngươi, cuối cùng Thẩm Vô Cữu vì muốn hưởng thụ niềm vui được công chúa đút ăn, thành công ăn đến no căng bụng.

Ống tre tuy không lớn nhưng mọi người đã ăn cơm trưa, lại ăn điểm tâm và đá bào, đến lượt cơm ống tre đương nhiên không ăn được bao nhiêu, cuối cùng còn thừa mấy ống, Thẩm Vô Cữu liền bảo mấy đứa trẻ mỗi đứa mang một ống về cho mấy vị phu nhân nếm thử, ngay cả Sở Du Ninh cũng mang một ống về cho Trương ma ma ở trang viên.

Thẩm Tư Lạc do dự một chút cũng cầm lấy một ống, chỉ là đi đến cửa Lan Nhược Viện thì dừng bước, không vào nữa.

Lan Nhược Viện là viện tử hẻo lánh nhất trong phủ tướng quân, cũng là do chính mẫu thân nàng ta yêu cầu.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tư Lạc rất ít lần gặp mẫu thân ruột, thậm chí đến năm tám tuổi mới biết mẫu thân không phải là mẹ ruột của mình, mẫu thân ruột của nàng ta sống trong phủ như một người vô hình.

Nghe các ma ma trong phủ nói, lúc trước phụ thân muốn nâng di nương lên làm thiếp chỉ là để cho bà ta một cái danh hão, để bà ta có thể an thân trong phủ, mãi đến khi mẫu thân sinh tứ ca xong tuổi cao sức yếu, mới thuyết phục được phụ thân để di nương hầu hạ, lúc này mới có nàng ta và ngũ ca ra đời.

Thẩm Tư Lạc cầm ống tre trên tay, nhất thời không biết có nên vào hay không, trước đây nàng ta cũng từng đến đây, nhưng lần nào cũng bị sự lạnh nhạt của di nương dọa chạy.
 
Back
Top Bottom