Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 480: Chương 480



Cảnh Huy Đế cũng không kiêng dè Tứ công chúa ở đó, nói thẳng: "Ngươi là đích công chúa của trẫm, sao có thể để ngươi đi hòa thân, đó chính là đưa mặt mũi của Khánh Quốc ra cho người ta giẫm đạp. Huống hồ, trẫm đã sớm quyết định không sinh thêm con nữa, ngươi là niềm an ủi duy nhất của hoàng hậu, trẫm có thể để ngươi đi hòa thân sao?"

Nói như vậy, Cảnh Huy Đế đối với hoàng hậu vẫn có vài phần chân tình.

Sở Du Ninh đột nhiên có chút áy náy, thân phận đích công chúa này của nguyên chủ thật sự chiếm hết tiện nghi, nàng có chút không tiện đối mặt với Hứa muội muội mới nhận này.

Thấy Sở Du Ninh nhìn sang, Hứa Hàm Nguyệt mắt sáng lên, đầy mong đợi nhìn nàng, ôm chặt lấy cánh tay nàng hơn, giọng nói mềm mại: "Trước kia ta không phải cố ý không nhận ngươi, ta còn tưởng cả đời này ta không thể nhận ngươi nữa."

Khi biết Sở Du Ninh là Ngũ công chúa của Khánh Quốc, nàng ta vẫn có chút sợ hãi, bởi vì trong trí nhớ, muội muội này tính tình không tốt, luôn thích bắt nạt người khác, mãi đến sau này mọi người đều sùng bái nàng, tôn nàng làm chủ, ngay cả Thẩm Vô Cữu là đại tướng quân cũng nghe theo nàng, nàng ta mới thấy muội muội này lợi hại và lấy làm tự hào.

Sau này thấy nàng g.i.ế.c người khắp nơi, có thể ném bay một người, nàng ta hoàn toàn quên mất trước kia muội muội này bắt nạt người khác thế nào, chỉ muốn chạy đến ôm nàng nhận họ.

"Chuyện này không trách ngươi, ngươi là đứa trẻ ngoan biết tuân thủ quy củ." Sở Du Ninh nhân cơ hội véo nhẹ mặt nàng ta, xem có mềm mại như vẻ ngoài không.

Trước kia vì muội muội này nhát gan không dám đến gần, nàng vẫn chưa có cơ hội, lúc này véo thử thấy cảm giác cũng được, không mềm bằng Tiểu Tứ.

Hứa Hàm Nguyệt:... Lời này sao giống như lời của một bậc trưởng bối vậy.

Cảnh Huy Đế:... Hành động véo mặt người này sao có chút giống như tên háo sắc.

Thẩm Vô Cữu kéo nàng lại: "Mặt công chúa cũng rất mềm mại." Cho nên không cần phải hâm mộ người khác.

"Ta thấy nàng dịu dàng giống như thỏ trắng nên muốn véo thử xem có mềm như lông thỏ không." Sở Du Ninh ngẩng đầu thì thầm chia sẻ bí mật nhỏ.

Thẩm Vô Cữu cười, cũng quay đầu thì thầm bên tai nàng: "Ta còn tưởng công chúa thích thói quen véo mặt người khác."

Sở Du Ninh gật đầu: "Thật ra véo cũng khá thích, ta nhớ khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Tứ không cần véo cũng rung rung, nhìn là thấy ngon miệng."

Thẩm Vô Cữu:...

Thê tử nhất định đang nghĩ đến thịt kho tàu, từng miếng thịt kho tàu xếp trong đĩa màu sắc đỏ tươi, bưng lên không phải sẽ hơi run run sao.

Cảnh Huy Đế thấy hai người này lại dính vào nhau thì thầm to nhỏ, vừa an ủi vừa thấy đau mắt.

Ông nhìn Hứa Hàm Nguyệt: "Chờ mọi chuyện bình định, trẫm sẽ tuyên bố với thiên hạ về thân thế của ngươi, trong thời gian này ngươi..."

"Ta theo Nguyên... Du Ninh, Du Ninh đi đâu ta đi đó."

Hứa Hàm Nguyệt định gọi tên thân mật của Sở Du Ninh, nhưng nghĩ đến nàng đã có phong hiệu, gọi phong hiệu vẫn ổn hơn.

"Về cung để ma ma dạy dỗ lại cho ngươi quy củ!" Sắc mặt Cảnh Huy Đế hơi đen, dám ngắt lời ông nói, một hai đứa, đều không có quy củ.

Hứa Hàm Nguyệt lúc này mới nhớ ra hình như nàng ta vẫn chưa gọi phụ hoàng, còn ngắt lời hoàng đế, nàng ta sợ hãi trốn ra sau lưng Sở Du Ninh, yếu ớt nói: "Ta sai rồi."

"Phụ hoàng, ở đây không có người ngoài, nói quy củ làm gì."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 481: Chương 481



Sở Du Ninh phản đối một câu, quay đầu nhìn Hứa Hàm Nguyệt, bảo đảm với nàng ta: "Đã là Tứ công chúa, vậy là tỷ của ta, sau này ta sẽ bảo vệ tỷ."

Cảnh Huy Đế nghe nàng nói vậy, thấy khuê nữ muốn chống đối mình: "Trẫm vừa mới trách phạt tỷ ngươi xong, ngươi lại nói trước mặt trẫm sẽ bảo vệ tỷ ngươi, thế nào, bản thân không có quy củ cũng đành, còn muốn dẫn theo tỷ ngươi không có quy củ sao?"

"Quy củ là chết, người là sống. Phụ hoàng, người việc gì cũng theo quy củ, như vậy cuộc sống còn gì thú vị nữa." Sở Du Ninh vẻ mặt "Người sống uổng phí rồi."

"Nếu mọi người đều như ngươi không coi trẫm ra gì, thiên hạ sẽ loạn mất."

Sở Du Ninh thuận miệng đáp: "Ta không coi người ra gì, ta để người trong lòng mà."

Cảnh Huy Đế:...

Bao nhiêu tức giận đều tan biến, nha đầu này lúc nào cũng có thể chọc cho người tức điên lên nhưng lại cho người chút ngọt ngào.

Thẩm Vô Cữu:... Thê tử hình như chưa từng nói lời ngọt ngào như vậy với hắn.

Cuối cùng mọi người bàn bạc, trước mắt không nói ra thân phận của Hứa Hàm Nguyệt, vì vậy Hứa Hàm Nguyệt trở về với mọi người, trông tâm trạng vui vẻ, dường như đã buông xuống một tảng đá lớn, cả người càng thêm tươi tắn.

"Hứa cô nương, ngươi không sao chứ?" Thẩm Tư Lạc tiến lên quan tâm.

Bọn họ thấy Lưu công công bên cạnh bệ hạ dọn dẹp hiện trường mới biết Hứa Hàm Nguyệt ở bên kia diện thánh.

Lúc trước vô tình nhặt được Hứa Hàm Nguyệt, tứ ca dường như biết gì đó, cũng không hỏi lai lịch mà dặn dò nhất định phải đưa người về nước, thế này, vừa thấy nhị ca dẫn Hứa Hàm Nguyệt diện thánh còn phải dọn dẹp hiện trường, bọn họ liền thấy có chút nghiêm trọng.

Hứa Hàm Nguyệt đối mặt với nhiều người quan tâm mình như vậy, trong lòng ấm áp, rõ ràng chỉ là người xa lạ, cùng nhau đi một đoạn đường nhưng lại tốt hơn nhiều so với những người mà nàng ta quen biết ở Kinh Châu.

Nàng ta cười lắc đầu: "Bệ hạ chỉ hỏi thăm người Việt Quốc bắt cóc ta như thế nào."

Mọi người biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nàng ta không nói, chắc chắn là không thể nói.

"Không sao là tốt."

Thẩm Tư Lạc gật đầu, nhìn Khương Trần vẫn ngồi một bên cầm sách không nhúc nhích, nói: "Khương tiên sinh vừa còn tìm ngươi đấy."

"Đúng đúng đúng, Khương Đao Đao muốn tìm người để lải nhải, quay đầu lại thấy không có ai, cứ lo lắng mãi." Trần Tử Thiện kéo dài giọng trêu chọc.

Hứa Hàm Nguyệt không suy nghĩ sâu xa về ý tứ của câu nói này, đi tới, thấy sách trong tay Khương Trần vẫn dừng lại ở trang nàng ta rời đi: "Khương tiên sinh, lúc nãy ta rời đi thấy ngươi đang xem trang này, sao ta về rồi mà ngươi vẫn còn đang xem thế? Trang này viết gì khiến ngươi không hiểu sao?"

Khương Trần đỏ bừng tai, nghiêm mặt gật đầu: "Có chút không hiểu."

"Hay là đi hỏi Du... công chúa? Công chúa lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ biết." Hứa Hàm Nguyệt hào hứng đề nghị.

Khương Trần sửng sốt, nhanh chóng lật trang sách đó sang: "Ta hiểu rồi."

Cầm sách đi hỏi công chúa, hắn sợ bị công chúa ném bay, ai mà không biết công chúa không thích đọc sách, vừa nhìn thấy sách là đau đầu, nếu không cũng sẽ không đặt cho hắn cái tên Khương Đao Đao.

Hứa Hàm Nguyệt gật đầu: "Vậy thì tốt, sau này tiên sinh có gì không hiểu có thể đi hỏi công chúa, công chúa nhất định có thể giải đáp."

Khương Trần không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng ta, chỉ là đi diện thánh về, sao giống như biến thành một người khác vậy, câu nào cũng là công chúa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 482: Chương 482



Hắn nhìn lại Thẩm Tư Lạc đang kể chuyện xưa cho Thẩm Nhị gia, lúc này Hứa Hàm Nguyệt chẳng phải là Thẩm Tư Lạc thứ hai sao, tám phần là công chúa đã bảo vệ nàng ta trước mặt bệ hạ.

Khương Trần đã có thể dự đoán được sau này Hứa cô nương không muốn trốn sau lưng hắn nữa, mà sẽ đổi thành trốn sau lưng công chúa, nếu nàng ta không sợ phò mã nữa thì thôi.

"Khương tiên sinh, trên mặt ta có gì không ổn sao?" Hứa Hàm Nguyệt sờ mặt.

Khương Trần lắc đầu: "Không có, chỉ là ta thấy công chúa có nhiều việc, chuyện nhỏ như vậy tốt nhất đừng đi làm phiền nàng."

Hứa Hàm Nguyệt nghĩ đến việc Sở Du Ninh luôn đi mở đường ở phía trước, rất đồng tình: "Vậy thì ngươi đừng đi, nếu thực sự không hiểu thì... cứ xem nhiều đi, xem nhiều rồi sẽ hiểu."

Khương Trần:...

*

"Nhị ca, huynh còn nhớ năm ta tám tuổi, đại tỷ làm hỏng quần áo mới của ta, huynh đã mắng đại tỷ một trận, còn dẫn ta đi chơi trên phố không?"

"Còn nữa, lúc huynh theo cha ra trận, ta đã thêu cho huynh một cái hà bao xấu xí."

"Huynh còn nhớ nhị tẩu không? Nhị tẩu thường nhắc đến huynh, kể về những ngày ở biên quan cùng huynh. Nhị ca, huynh thực sự không nhớ gì sao?"

Đây là chuyện mà Thẩm Tư Lạc thường kể, nhưng Thẩm Vô Dạng vẫn không có chút phản ứng nhớ lại nào, thường thì chưa nghe nàng ts kể xong đã chạy mất, còn trả lời một câu "Không biết", vì mới học nói nên nghe có vẻ hơi mơ hồ.

Thẩm Tư Lạc không khỏi có chút chán nản, nhị ca như vậy thì làm sao đưa về gặp nhị tẩu được.

Tứ ca lo lắng là đúng, nếu để nhị ca mang trí tuệ của một người trưởng thành gặp nhị tẩu, lại không nhận ra nhị tẩu, hoàn toàn là một người xa lạ, như vậy mới càng đau lòng, còn không bằng để nhị tẩu đối mặt với nhị ca ngây thơ vô tri như hiện tại.

"Nhất định sẽ ổn thôi." Bùi Diên Sơ đi tới an ủi nàng ta.

"Mong là vậy, ta rất muốn đưa nhị ca về gặp nhị tẩu ngay, nhưng cũng muốn đợi thêm một chút, đợi nhị ca khôi phục trí nhớ rồi đưa về cho nhị tẩu một bất ngờ."

"Xem tứ ca nàng tính thế nào."

Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Vô Cữu gần đây không thể trở về kinh thành, Khánh Quốc muốn tấn công Việt Quốc, hắn là nguyên soái, tự nhiên không thể bỏ chiến trường mà đi.

Thẩm Vô Cữu không đi, hẳn là công chúa cũng sẽ không về, công chúa không về, với tư cách là thị vệ của công chúa, bọn họ cũng không thể về.

Theo hắn nói, đoàn người bọn họ ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về kinh thành. ...

Bùi Diên Sơ đoán không sai, sau khi tiễn Hứa Hàm Nguyệt đi, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đang nói chuyện với Cảnh Huy Đế về việc tấn công Việt Quốc.

Thẩm Vô Dạng còn sống đã lộ diện trước mặt Cảnh Huy Đế, dẫn đến thân phận của mỹ nhân vong quốc cũng được làm rõ, tiếp theo chỉ còn việc xuất binh tấn công Việt Quốc.

Ngay từ khi tin tức Việt Quốc đại loạn truyền đến, Cảnh Huy Đế đã hạ lệnh cho các lực lượng ở các nơi đến hỗ trợ, muốn nhân lúc Việt Quốc đại loạn mà xuất binh tấn công Việt Quốc, chỉ là trước đó khuê nữ của ông ta chưa về, sợ khuê nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở kinh thành Việt Quốc, ông ta bất đắc dĩ phải án binh bất động.

Bây giờ mọi người đều bình an trở về, việc tấn công Việt Quốc có thể đưa vào nghị sự rồi.

"Trẫm hiện giờ chỉ lo lắng về Yến Quốc, đã có tin tức truyền đến, Việt Quốc đã phái người đến Yến Quốc, rất có thể là muốn liên thủ tấn công Khánh Quốc, nếu Việt Quốc đưa ra phương thuốc s.ú.n.g làm điều kiện thì Yến Quốc chắc chắn sẽ đồng ý. Tuy Quốc thì không cần lo lắng, Thẩm Ngũ nói lúc hắn về thì Tuy Quốc đang bận tranh giành ngôi vị, nhất thời không có thời gian giúp Việt Quốc tấn công Khánh Quốc."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 483: Chương 483



Sở Du Ninh tính toán thời gian, thái tử Việt Quốc lúc này hẳn cũng đã đến biên quan Yến Quốc rồi, vậy thì lễ vật lớn nàng tặng hẳn cũng đã nhận được.

"Phụ hoàng, người yên tâm, Yến Quốc không có thời gian đến tấn công chúng ta đâu, đợi đến khi họ rảnh rỗi đến tấn công chúng ta, chúng ta đã đánh tới nơi rồi." Sở Du Ninh khẳng định nói.

"Lại là tổ tiên nhà ngươi nói cho ngươi biết sao?" Cảnh Huy Đế cười hỏi.

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Lời tổ tiên nói người phải tin."

"Muốn làm tổ tiên của ai chứ." Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn nàng.

"Người nói đánh hay không đánh đi? Đừng lề mề nữa, đánh xong ta phải về xem Tiểu Tứ, kéo dài quá Tiểu Tứ sẽ không nhận ra ta mất."

"Tiểu Tứ bây giờ cũng không nhận ra ngươi." Cảnh Huy Đế chặn họng nàng, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.

Ông ta không nói mình thực ra còn lo lắng cho Nhị công chúa đã hòa thân sang Yến Quốc.

Trước khi Khánh Quốc còn là nước đứng đầu tứ quốc, Yến Quốc vẫn luôn giao hảo với Khánh Quốc, chỉ là mối giao hảo này đã tốt đẹp khi Việt Quốc mạnh lên, Khánh Quốc trở thành nước yếu nhất trong bốn nước, bị Tuy Quốc tấn công, đối phương hả hê ra mặt, yêu cầu phải có một công chúa đi hòa thân để kết mối giao hảo giữa hai bên.

Để không khiến Khánh Quốc rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý gả công chúa đi hòa thân.

Nếu Yến Quốc muốn trở thành kẻ thù của Khánh Quốc, rất có thể sẽ lấy Nhị công chúa làm con tin. Không giống như việc cực lực ngăn cản công chúa đi hòa thân với Việt Quốc để tránh vi phạm luân thường đạo lý, Nhị công chúa gả đi Yến Quốc đã sớm làm mẹ, lòng còn hướng về Khánh Quốc hay không còn là chuyện khác.

Dù thế nào đi nữa, giờ đây trong cuộc chiến quyết định sự sống còn của Khánh Quốc, không có bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì có thể ép ông ta cúi đầu, ngay cả khi có người lôi Nhị công chúa ra trước mặt ông ta để uy h**p, ông cũng sẽ nhẫn tâm tự tay b.ắ.n chết!

Thẩm Vô Cữu gật đầu, ngồi xổm xuống cầm một cành cây vẽ trên mặt đất địa hình liên quan, nói ra tuyến đường tác chiến mà hắn cho là khả thi.

Sở Du Ninh cũng nói khi họ trở về, các tướng lĩnh canh giữ thành môn đều chạy đi ủng hộ Lý Thừa Khí tạo phản, bây giờ tấn công Việt Quốc chẳng khác gì vào nhà mình.

Cảnh Huy Đế nhìn nàng thật sâu, dường như nhìn thấu được điều gì đó, lại dường như không nhìn thấu được điều gì.

Ông ta vỗ mạnh tay, khai chiến!

Biết rằng Khánh Quốc và Việt Quốc sẽ có một trận chiến sống còn, Cảnh Huy Đế cũng nghĩ đến việc lập tức lập xưởng chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g ở biên quan, sớm cho người đi thu thập nguyên liệu, liên tục vận chuyển đến, chọn người đáng tin cậy chế tạo thuốc s.ú.n.g tại chỗ, đảm bảo vũ khí thuốc s.ú.n.g không bị đứt đoạn.

Ngay khi quyết định sẽ tấn công Việt Quốc, Sở Du Ninh cho Trần Tử Thiện và những người khác trở về kinh thành trước, tiện thể đưa Thẩm Vô Dạng về, kết quả là cả nhóm đi chưa được một ngày thì đã quay lại, là đuổi theo Thẩm Vô Dạng mà quay lại.

Thẩm Vô Dạng bây giờ trí tuệ còn chẳng hơn A Quy là bao, mọi nhận thức đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Thẩm Vô Dạng vừa chạy về đã trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, ánh mắt đó rõ ràng là đang trách nàng đã bỏ rơi hắn.

Sở Du Ninh ngơ ngác, Thẩm Nhị ca rõ ràng coi nàng là người xấu nhưng lại dựa dẫm vào nàng, đây có phải là tình cảm chim non trong truyền thuyết không?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 484: Chương 484



Thấy vậy, Thẩm Vô Cữu cũng sợ Thẩm Vô Dạng trên đường về không có ai quản được hắn, lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy dứt khoát để bọn họ ở lại.

Khi viết thư về nhà, hắn do dự không biết có nên nói chuyện nhị ca còn sống hay không, cuối cùng vẫn quyết định không nói trước, hắn sợ nhị tẩu không màng đến mọi thứ lại chạy ra chiến trường. ...

Ngày này, cũng là ngày mở đầu cho chương thống nhất tứ quốc của Khánh Quốc.

Cờ xí tung bay, tiếng trống trận như sấm.

Hàng chục vạn quân tập hợp thành trận, áo giáp đen, y phục đỏ, san sát nhau, khí thế hùng tráng. Tiếng thề sư vang xa mười dặm, chấn động cả mây trời.

Nhiều năm qua, Khánh Quốc luôn bị Việt Quốc ức h**p, sỉ nhục, giờ đây tuyên bố khai chiến, thảo phạt Việt Quốc, Khánh Quốc có thể đứng lên hoàn toàn hay không chỉ trông chờ vào trận chiến này, không thành công thì thành nhân!

Ngay khi đại quân sắp lên đường, lại có một tin tốt nữa truyền đến, Việt quân và Yến Quốc đã khai chiến!

Cảnh Huy Đế nghe tin này thì kinh ngạc đến mức không thể hoàn hồn, ngay sau đó, ông ta vô cùng vui mừng, lấy tin tức này để khích lệ sĩ khí. Năm mươi vạn quân sĩ khí ngút trời như thể đã nhìn thấy chiến thắng đang vẫy gọi họ.

Thẩm Vô Cữu biết rằng đây là món quà lớn mà Sở Du Ninh tặng cho thái tử kia, hắn khen ngợi nhìn về phía Sở Du Ninh, Sở Du Ninh kiêu hãnh ưỡn ngực. ...

Rất nhanh, cờ xí tung bay trong gió lửa của chiến tranh, tiếng tù và rung chuyển thung lũng, hai bên quân đội gào thét nghênh chiến, tiếng s.ú.n.g nổ vang, các loại vũ khí va vào nhau leng keng.

Quân do Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh chỉ huy càng trở thành một đội quân hổ lang, nơi nào mũi tên chỉ đến, nơi đó đều bị san bằng.

Việt Quốc vốn đã bị Sở Du Ninh và những người khác lấy mất hơn một nửa vũ khí thuốc súng, ngày đó Thôi tướng quân hỗ trợ, thừa thắng xông lên, lại chiếm được một thành, còn Sở Du Ninh khi trở về đã ám chỉ các tướng lĩnh canh giữ thành đi hỗ trợ Lý Thừa Khí tạo phản, chỉ cần chiếm được cửa khẩu đầu tiên do quân trọng binh canh giữ, tiến về phía trước, đại quân Khánh Quốc công thành như lấy đồ trong túi.

Vì Khánh quân mỗi khi vào một thành đều cử người vào thành đảm bảo không quấy nhiễu bách tính, vì vậy cho dù thành bị phá cũng không xảy ra tình trạng cướp bóc như thời loạn, bách tính có người sợ hãi trốn tránh, có người đứng hai bên đường hoặc trên lầu lặng lẽ nhìn thành trì đổi chủ.

Sở Du Ninh đã làm một phen lớn, vốn tưởng rằng trận chiến giữa lão hoàng đế Việt Quốc và Lý Thừa Khí ít nhất cũng phải kéo dài ba tháng, nào ngờ chưa đầy một tháng đã có tin Lý Thừa Khí bị c.h.é.m ngã ngựa, quân tâm tan rã.

Có Phan Vương không muốn bỏ lỡ cơ hội này, thay thế Lý Thừa Khí trở thành thủ lĩnh nghĩa quân, trận chiến đầu tiên, lại bị lấy đầu ngay dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp tướng sĩ, thậm chí không ai nhìn thấy đầu hắn bị lấy đi như thế nào.

Lần này không chỉ quân tâm tan rã, mà còn khiến lòng người hoảng sợ. Như vậy, đội nghĩa quân tạo phản này tập hợp nhanh, tan rã cũng nhanh.

Sở Du Ninh nghe tin Lý Thừa Khí và Phan Vương kia c.h.ế.t một cách kỳ lạ như vậy, hơi nhíu mày, luôn cảm thấy cách làm này có chút quen thuộc.

Lão hoàng đế Việt Quốc dường như biết rằng đến nước này thì dù có thanh minh tin đồn về huyết thống của mình cũng không thể ngăn chặn được lời bàn tán của thiên hạ, chỉ cần ông ta tiếp tục mạnh mẽ vô địch, thống nhất tứ quốc thì huyết thống là của ai có liên quan gì.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 485: Chương 485



Bên này vừa bình định xong phản tặc, ông ta bắt đầu hạ lệnh toàn diện tấn công Khánh Quốc.

Ban đầu ông ta còn nghĩ Yến Quốc có thể giúp kéo chân Khánh Quốc, đợi ông ta dẹp xong phản tặc, một lần nữa tấn công Khánh Quốc, nào ngờ thái tử vừa đến biên quan đã hạ lệnh tấn công Yến Quốc, Yến Quốc và Việt Quốc đánh nhau trước!

Ông giao cho thái tử thống lĩnh quân biên quan là để cho mình cùng Yến Quốc cùng nhau tấn công Khánh Quốc!

Lão hoàng đế Việt Quốc cuối cùng cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Có vẻ như từ khi Du Ninh công chúa xuất hiện ở Việt Quốc, tất cả mọi người đều như bị ma ám, Tín vương đột nhiên tạo phản, Lý Thừa Khí sửa đổi huyết thống hai nước, làm lẫn lộn sự thật, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là biết được sự bất thường trong đó.

Đã có hai ví dụ ở trước, ông ta không thể không nghi ngờ Du Ninh công chúa có thể khống chế người khác, thậm chí còn lợi hại hơn cả những năng lực siêu nhiên mà Phúc Vương đã nói!

Nếu như vậy thì mất đi một Phúc Vương, mất đi một người thú mà đổi lại được một đứa cháu gái lợi hại như vậy, cũng đáng.

Trên đời này còn có năng lực nào lợi hại hơn năng lực có thể khống chế người khác để phục vụ cho mình? Ông ta không tin, tập hợp toàn bộ quân lực Việt Quốc mà vẫn không bắt được nàng!

Khánh Quốc cho rằng như vậy là có thể diệt được Việt Quốc sao? Vậy thì quá coi thường Việt Quốc rồi.

Sở Du Ninh không biết lão hoàng đế Việt Quốc đã đoán gần đúng được thân phận của nàng, còn muốn lợi dụng nàng.

Lúc này nàng đang dựa vào một chiếc xe chiến bị bỏ lại hư hỏng, nhìn quân mình dọn dẹp chiến trường.

Chiến trường đầy xác chết, phần lớn là của địch, mùi m.á.u tanh nồng nặc hòa với mùi thuốc s.ú.n.g xộc vào mũi, lan tỏa trong không khí, đó là một mùi vị bi thương.

Chiến tranh không thể tránh khỏi cái chết, nàng có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể bảo vệ được mọi người, điều nàng có thể làm là nghĩ cách để mỗi trận chiến kết thúc nhanh nhất.

Nàng từng đích thân chạy đi cứu một tiểu binh nhưng không cứu được, trước khi c.h.ế.t tiểu binh đó nói Khánh Quốc sắp giành chiến thắng, c.h.ế.t cũng không uổng.

Hầu như mỗi Khánh quân c.h.ế.t đi đều cảm thấy c.h.ế.t trong trận chiến chinh phạt Việt Quốc này không uổng.

Trong trận chiến sống còn giữa hai nước này, Sở Du Ninh như nhìn thấy kết cục cuối cùng của mạt thế, loài người và tang thi tiến hành trận chiến cuối cùng, trận chiến này sẽ quyết định xem loài người có tiếp tục thống trị thế giới hay tang thi sẽ thay thế loài người trở thành chủ nhân của thế giới.

Ở đây, nàng có thể khẳng định, Khánh Quốc sẽ thắng, còn mạt thế thì sao? Loài người cuối cùng có chiến thắng tang thi, xây dựng lại nền văn minh không?

Thẩm Vô Cữu kết thúc chiến sự rồi bàn bạc, theo thói quen ngẩng đầu tìm bóng dáng thê tử, tìm đến thì thấy nàng dựa vào chiếc xe chiến hư hỏng, nhìn ra chiến trường, bóng lưng cô đơn, ánh mắt buồn bã, hắn lập tức đau lòng.

Còn đau lòng hơn cả ngày đó ở phòng thí nghiệm nhìn nàng từng chữ từng chữ kể lại lai lịch của mình, mắt đỏ hoe mà gọi hắn.

Hắn lấy một gói mứt trong hà bao ở thắt lưng ra, đây là thấy nàng thích mang theo đồ ăn vặt, hắn cũng không nhịn được muốn chiều theo sở thích của nàng. Nhìn xem, không phải là dùng được sao.

Nếu để những binh lính dưới quyền biết được trong hà bao của nguyên soái bọn họ lại đựng đồ ăn vặt mà cô nương thích ăn, uy danh của Trấn Quốc tướng quân sẽ không còn nữa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 486: Chương 486



"Ninh Ninh." Thẩm Vô Cữu đi tới.

Sở Du Ninh quay đầu lại đã bị nhét một viên mứt ngọt lịm vào miệng, nàng híp mắt vì ngọt, cảm xúc nhớ nhà trong nháy mắt đã bị vị ngọt ngào bao phủ.

"Còn muốn." Sở Du Ninh há miệng.

Thẩm Vô Cữu đưa tay đến bên miệng nàng: "Nhả hạt mứt ra trước đã."

"Hạt mứt cũng ngọt, ta ngậm thêm chút nữa." Sở Du Ninh dùng sức m*t.

Mứt mơ này được ngâm đường, hạt mứt cũng đầy vị chua ngọt, m*t vào có vị khác hẳn.

"Có phải ngậm mãi rồi nuốt luôn không."

Thẩm Vô Cữu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng "Cạch", thật sự đã cắn nát.

Thẩm Vô Cữu:... Răng tốt thật.

Sở Du Ninh m*t đến khi không còn vị mới nhổ ra, há miệng cho hắn xem.

Thẩm Vô Cữu lúc này mới lại đút cho nàng một viên: "Nhớ nhả hạt mứt."

Sở Du Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay lấy gói giấy trong tay hắn.

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng, không buông tay.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Không phải tặng cho ta sao?"

"Ta mang theo."

Ánh mắt Sở Du Ninh dừng lại trên hà bao của hắn: "Ngươi cũng thích ăn mứt sao?"

Thẩm Vô Cữu dùng ngón tay khẽ chọc vào trán nàng: "Mang giúp nàng."

Sở Du Ninh lập tức buông tay: "Vậy thì không sao, mang nhiều một chút."

Thẩm Vô Cữu không nhịn được nhẹ nhàng véo nhẹ đôi môi nhỏ của nàng, Sở Du Ninh thuận thế chu môi ra như miệng cá vàng cho hắn xem.

Thẩm Vô Cữu cười, trực tiếp ấn đầu nàng dựa vào vai mình, tiện tay xoa đầu nàng, nhìn ra chiến trường đầy tàn tích: "Bên kia cũng là chiến trường như vậy sao?"

Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại dựa vào: "Thảm hơn nhiều, đáng mừng là những xác c.h.ế.t đó không phải con người. Xung quanh đều là mùi hôi thối, làm ô nhiễm cả thế giới thành một màu sương mù."

Thẩm Vô Cữu ôm lấy vai nàng: "Sẽ ổn thôi."

"Ừm, ta cũng thấy sẽ ổn. Những thứ mà Phúc Vương chế tạo ra đã bị phá hủy hết rồi, xác c.h.ế.t thì bị đốt cháy và nổ tung, cho dù có một Phúc Vương phiên bản nâng cấp thì cũng không thể chiết xuất được gì, hơn nữa nguyên liệu chính để tạo ra loại vi-rút đó là thiên thạch, mà ta đã nghiền thành bột và rải đi hết rồi, nếu thế giới này thực sự là quá khứ của mạt thế, vậy mạt thế sẽ không xảy ra nữa."

Cho dù không phải cùng một thế giới với mạt thế thì bị Phúc Vương này làm loạn như vậy, thế giới này cũng phải đối mặt với sự diệt vong, phong hiệu này đâu phải là phúc, rõ ràng là họa.

"Chắc chắn rồi, có lẽ ông trời đưa nàng đến đây là để ngăn chặn Phúc Vương." Thẩm Vô Cữu kiên định tin tưởng.

"Nói như vậy thì ta còn là cứu tinh sao, ha ha ha." Sở Du Ninh cười đến nấc cụt.

"Thích làm cứu tinh lắm sao?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

Sở Du Ninh lắc đầu: "Chỉ thích làm cứu tinh có thể cứu rỗi mạt thế."

Nàng muốn các mẹ Bá Vương Hoa mãi mãi sống trong thời thịnh thế phồn hoa đó.

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu nhìn về hướng kinh thành Việt Quốc, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không thể tin được.

Hắn cúi đầu nhìn thê tử đang lén lút đưa tay vào hà bao của hắn, thử một chút cũng không sao. ...

Khánh quân đánh đến kinh đô Việt Quốc đã được ba tháng, từ cuối đông đánh đến đầu xuân, ngay cả năm mới cũng không kịp ăn mừng, chiếm được từng thành trì của địch đối với Khánh quân mà nói chính là năm mới tốt nhất.

Mùa xuân giá lạnh, sắp đến lúc tiến vào thành hạ để tiến hành trận chiến sống còn cuối cùng, bữa cơm cuối cùng trước khi Khánh quân xuất phát là lẩu.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 487: Chương 487



Trước đó, sau khi ăn một bữa lẩu ở Quỷ Sơn và biết được tác dụng thực sự của ớt, Cảnh Huy Đế đã cho trồng đại trà, giờ thu hoạch vừa kịp để thưởng cho quân đội.

Từng bao ớt khô đỏ tươi được cắt thành từng đoạn cho vào nồi xào, cùng với các loại gia vị khác làm thành nước lẩu, đổ vào từng nồi lớn, từng đĩa thịt thái sẵn, rau tươi mơn mởn, bất cứ nguyên liệu nào có thể cho vào nồi lẩu lúc này đều được chuẩn bị sẵn.

Trong mấy tháng chinh chiến, khi hành quân nấu cơm đều là hầm hỗn hợp, nguyên liệu gì cũng cho vào, rắc chút dầu muối là có thể ăn, khi tình hình quân sự khẩn cấp thì ăn lương khô như bánh khoai lang đỏ mang theo, bữa lẩu này đối với họ mà nói, không nghi ngờ gì là một bữa tiệc thịnh soạn.

Trại quân vốn đã kéo dài mười dặm, mùi thơm tỏa ra từ hàng nghìn nồi có thể bay xa mười dặm, bay đến tận bên quân địch.

Việt quân luôn tự đắc vì vật sản phong phú, thức ăn dồi dào, giờ đây lại bị mùi thơm chưa từng ngửi thấy này làm cho thèm ch** n**c miếng.

Khánh Quốc vốn luôn bị họ chà đạp dưới chân mà lại có thứ mà Việt Quốc không có sao? Không hợp lý!

Khánh quân ăn xong lẩu, lại uống xong rượu tiễn đưa, tiếng đập bát ngụ ý tất thắng vang lên khắp nơi.

Lão hoàng đế của Việt Quốc đã sớm tập hợp toàn bộ binh lực về kinh thành để tiến hành trận chiến sống còn cuối cùng nhưng Thẩm Vô Cữu cảm thấy không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, khi quân lính tiến đến dưới thành, cổng thành đóng chặt, trên lầu thành không có một bóng người, cả tòa thành như chìm vào sự tĩnh lặng trong một đêm.

Cảnh tượng như vậy tĩnh lặng đến mức có chút kỳ lạ, khiến người ta nhìn thấy mà thấy rợn tóc gáy.

Không lâu sau, một lá cờ đại diện cho Việt quân từ từ được kéo lên, theo lá cờ xuất hiện còn có từng người từng người từ từ lộ đầu.

Nhìn thấy những người xuất hiện trên lầu thành, sắc mặt Thẩm Vô Cữu đột nhiên trầm xuống.

"Đừng nổ chúng ta! Xin các người đừng nổ chúng ta! Trong thành đều là người như chúng ta, xin các người!" Những người dân trên lầu thành khóc lóc thảm thiết.

Đúng vậy, là người dân.

Trận chiến cuối cùng của lão hoàng đế Việt Quốc lại dùng chính người dân của mình làm lá chắn, hành vi mất hết nhân tính như vậy đã làm đảo lộn nhận thức của Khánh quân.

Khánh quân luôn tuân thủ nguyên tắc giao chiến không được làm hại người dân vô tội giữa hai quân, nhưng không ngờ có một ngày họ lại trở thành điểm yếu bị kẻ địch dùng để uy h**p.

"Đê tiện! Thật sự dùng người dân để ngăn cản chúng ta công thành!" Thôi tướng quân nổi giận.

Những người dân xuất hiện trên tường thành đều bị trói thiên lôi trên người, dây cháy nối liền, một khi họ sử dụng vũ khí thuốc s.ú.n.g thì tương đương với việc bỏ mặc những người dân đó.

Nghe lời họ nói, không chỉ trên lầu thành, trong thành cũng vậy, đây là muốn họ không được dùng vũ khí thuốc súng, chỉ có thể chịu trận bị nổ, cho dù họ công thành thành công, chỉ cần thiên lôi bị châm cháy trên người những dân chúng đó, họ cũng sẽ bị nổ chết, có thể lấy cả một thành dân chúng ra để hy sinh, hẳn là khắp nơi trong thành cũng chôn đầy thiên lôi rồi.

Mẹ kiếp! Thật sự khiến bọn họ tức điên lên, một thành dân chúng thì tính là gì, từ xưa đến nay đánh trận nơi nào mà không có hy sinh, hơn nữa bọn họ đánh đến đây cũng không cướp bóc người dân Việt Quốc, ngay cả đồ ăn cũng lấy tiền mua của họ, đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 488: Chương 488



Những dân chúng này chỉ có thể trách quân chủ tàn bạo vô nhân, không thể trách bọn họ.

Trận chiến cuối cùng, Cảnh Huy Đế đã đích thân chinh chiến, đương nhiên phải đích thân ra chiến trường, vừa để cổ vũ sĩ khí, cũng là để chứng kiến sự diệt vong của Việt Quốc, chỉ có điều ở trận địa an toàn nhất phía sau ông ta, để đảm bảo an toàn cho Cảnh Huy Đế, Sở Du Ninh còn đặc biệt ở lại bảo vệ.

Phát hiện ra chuyện xảy ra trên lầu thành, Sở Du Ninh dùng tinh thần lực để xem, quả nhiên thấy người dân trong thành đều bị trói hai tay, n.g.ự.c quấn bình đựng thuốc súng, bị đuổi ra đường lớn, ai nấy mặt đầy vẻ thê lương.

Nàng tức giận rồi, còn tức giận hơn cả ngày ở địa cung phát hiện có người làm thí nghiệm trên cơ thể người!

Coi mạng người như cỏ rác, sớm biết tên Việt lão đế vô nhân tính, hoàn toàn mất hết nhân cách này còn nguy hiểm hơn cả Phúc Vương, ngày đó đáng lẽ phải bất chấp tất cả g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta trước tiên.

Lúc này, Thành Vương xuất hiện trên lầu thành hô lớn: "Bệ hạ của các ngươi đâu? Đã là ngự giá thân chinh, đều là trận chiến cuối cùng rồi mà không ra gặp huynh đệ của mình sao?"

Trong số những người có mặt, ngoài Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh, các tướng lĩnh có mặt cũng nghe được một số lời đồn đại về việc bệ hạ của họ là huyết mạch của Việt Quốc, nhưng họ lại càng tin rằng lão hoàng đế của Việt Quốc mới là huyết mạch của Khánh Quốc.

"Trẫm ở đây."

Cảnh Huy Đế cho xe ngựa tiến lên, lúc này càng phải tỏ ra mình quang minh chính đại.

Thành Vương nhìn thấy Sở Du Ninh bên cạnh Cảnh Huy Đế, lập tức dời mắt đi, còn lùi lại một bước, để một tên lính đứng chắn trước người.

Sở Du Ninh nhìn là biết đối phương có thể đã được Việt lão đế dặn dò về năng lực đặc biệt của nàng, chỉ là hắn cho rằng như vậy có thể ngăn cản được nàng sao? Ngây thơ!

Nàng cười toe toét đầy ác ý, ngưng tụ một luồng tinh thần lực b.ắ.n về phía hắn, lớn tiếng nói: "Bệ hạ của các ngươi đâu? Đều là trận chiến cuối cùng rồi, còn không ra gặp phụ hoàng ta sao?"

Thành Vương muốn phản bác, đầu óc trong chốc lát ngưng trệ, sau đó những lời nói ra khỏi miệng đều không tự chủ được: "Phụ hoàng nói kẻ mạnh làm vua, chỉ cần trở thành bá chủ thiên hạ, cần gì phải để ý bản thân là huyết mạch gì!"

"Nói như vậy là phụ hoàng của ngươi thừa nhận mình là huyết mạch của Khánh Quốc rồi sao?"

"Đúng vậy!"

Sở Du Ninh quay đầu lại khoe công với Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, người xem, hắn thừa nhận rồi."

Cảnh Huy Đế trong lòng cũng vui như nở hoa nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn nàng: "Đừng động một tí là để tổ tông hiển linh, trẫm nghe nói quỷ nhập thân lâu ngày thân thể sẽ không tốt."

Sở Du Ninh sửng sốt, biết Cảnh Huy Đế đang quan tâm đến nàng, nàng cười trộm: "Vậy có muốn để tổ tông nhập vào thân phụ hoàng thử không?"

Cảnh Huy Đế rùng mình, quát nhẹ: "Đang ở trên chiến trường, nghiêm túc chút đi!"

Sở Du Ninh lập tức ngồi thẳng người, nhìn về phía lầu thành kinh đô Việt Quốc, đôi mắt hạnh lấp lánh.

Nàng dùng tinh thần lực quét qua, lão hoàng đế không ở trong phạm vi mà tinh thần lực của nàng có thể chạm tới, xem ra là trốn đi phòng ngừa nàng rồi.

Đã như vậy, nàng vào trong tìm ông ta là được, bắt giặc phải bắt vua, bất kể ở thế giới nào cũng là chiến thuật trăm trận trăm thắng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 489: Chương 489



Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Dạng đi theo bên cạnh: "Nhị ca, ngươi phải bảo vệ tốt phụ hoàng của ta, bảo vệ không tốt ta sẽ không cho ngươi chơi cùng."

Từ khi để Trần Tử Thiện và những người khác đưa hắn về kinh thành, hắn lại chạy về, cũng không biết là tâm lý gì, cứ bám theo nàng, đừng nói đến A Quy, ngay cả kiếm gỗ cũng không giữ được.

Cuối cùng, Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ chỉ có thể để hắn cùng lên chiến trường, đi theo bên cạnh Sở Du Ninh, thậm chí còn ôm một tia hy vọng, biết đâu để hắn trở về chiến trường quen thuộc sẽ nhớ lại.

Vì vậy, Thẩm Vô Dạng dựa vào tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, mắt tinh mà g.i.ế.c đỏ mắt, trên chiến trường thường xuất hiện một cảnh tượng buồn cười, đó là khi Sở Du Ninh và Thẩm Vô Dạng cùng nhau g.i.ế.c địch, kẻ địch đều tránh xa bọn họ, đến mức cuối cùng hai người muốn g.i.ế.c địch cũng phải dựa vào việc tranh giành.

Thẩm Vô Dạng nhìn Cảnh Huy Đế, lại nhìn Sở Du Ninh, từ trên ngựa nhảy lên xe ngựa, ngồi bên chân Cảnh Huy Đế, đôi mắt ngây thơ như trẻ con: "Biết rồi, muội muội."

Cảnh Huy Đế xoa trán, mỗi lần nghe Thẩm Nhị gọi khuê nữ là muội muội, luôn khiến ông có cảm giác như mình có thêm một nhi tử.

"Nhị ca ngoan." Sở Du Ninh khen ngợi như thường lệ.

Sau khi Thẩm Vô Dạng nhận được gợi ý làm người, lúc đầu hắn theo A Quy gọi là công chúa thẩm thẩm, sau đó bị Thẩm Vô Cữu sửa lại cho gọi là đệ muội, không biết sao lại gọi thành muội muội, sửa thế nào cũng không đổi được, cuối cùng đành mặc kệ hắn, dù sao cũng tốt hơn là gọi công chúa thẩm thẩm.

Nàng nghe Thẩm Vô Cữu và Tiểu Lạc Lạc nói nhị ca trước kia là người ngay thẳng chất phác, nếu không khôi phục được trí nhớ, nàng cũng thích nhị ca như vậy. ...

Trên lầu thành, Thái tử Việt Quốc nhìn là biết Thành Vương trúng chiêu, vội vàng bảo người đưa Thành Vương đi, bản thân cũng càng thêm cảnh giác, trực tiếp phất cờ, ra lệnh chuẩn bị tấn công.

"Nguyên soái, công hay thủ?" Thôi tướng quân thấy Việt quân trên lầu thành đã lắp đạn vào đại bác, vội vàng hỏi.

Thẩm Vô Cữu mặc chiến bào đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, tay nắm dây cương, nhìn về phía cổng thành, trong lòng thoáng qua một tia đấu tranh nhưng nghĩ đến phía sau còn có hàng ngàn hàng vạn bách tính, trận chiến này dù thế nào cũng không thể lui.

Ánh mắt hắn trở nên tàn nhẫn, đang định ra lệnh thì thấy người cầm cờ bên cạnh thánh thượng đã phất cờ trước một bước, hắn lập tức nhận được mệnh lệnh tấn công của Cảnh Huy Đế, nhẫn tâm ra lệnh tấn công.

Mà lúc này, Sở Du Ninh đã đến trước hào thành Việt Quốc.

Hào thành là một con hào bao quanh toàn bộ thành trì, dẫn nước vào tạo thành sông nhân tạo, mỗi cổng thành đều có một chiếc cầu treo, đóng cổng thành thì thu cầu treo lên, mở cổng thành thì hạ cầu treo xuống để xe ngựa người đi bộ qua lại, vừa có thể bảo vệ an toàn cho bên trong thành, vừa có thể ngăn chặn người tấn công thành.

Sở Du Ninh nhìn dòng nước trong hào thành, nàng vẫn chưa thử di chuyển nước từ xa bao giờ.

Nàng nhắm mắt điều động tinh thần lực, bao bọc dòng nước trong hào thành thành một khối, sau đó phân chia thành vô số giọt nước nhỏ rồi rưới lên lầu thành.

Những người dân được dùng làm lá chắn trên lầu thành vốn đang run rẩy, vừa khóc vừa kêu mong quân địch đừng dùng hỏa khí với họ, đột nhiên cảm thấy trán mát lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống.
 
Back
Top Bottom