Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 470: Chương 470



Cảnh Huy Đế gật đầu: "Chuẩn."

Sở Du Ninh có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng Thẩm Vô Cữu, đột nhiên trước mắt tối sầm, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Huy Đế đứng trước mặt.

"Ngươi ôm cái hộp này đến đây là để hiếu kính trẫm sao?" Cảnh Huy Đế nhìn vào chiếc hộp gỗ tử đàn nàng đang ôm trong lòng, một chiếc hộp khá to và dài, ôm mãi mà không thấy nặng, không biết bên trong đựng gì.

Ừm, khuê nữ cuối cùng cũng biết quan tâm đến ông ta một lần, câu tục ngữ nói rất hay, xa thơm gần thối.

"Ồ, suýt quên, đúng là tặng cho người." Sở Du Ninh đưa hộp ra.

"Bên trong đựng thứ gì?"

Cảnh Huy Đế cảm thấy với tính keo kiệt của khuê nữ, chắc không phải là thứ gì tốt, trừ khi là thứ nàng không ưa, ví dụ như viên ngọc nàng vứt đi như giày rách.

"Xương cốt của Đại công chúa."

"Ngươi nói gì!" Cảnh Huy Đế sợ đến vỡ giọng, vội rụt tay về.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Là đại tỷ của ta mà. Nàng ấy thảm lắm, sau khi c.h.ế.t còn bị Dự Vương đóng đinh vào để trút giận. Ta liền mang nàng ấy về, người xem thế nào?"

"Không phải, ngươi ôm một bộ xương trong lòng lâu như vậy!" Cảnh Huy Đế vẫn chưa hoàn hồn.

Sở Du Ninh nghiêng đầu: "Điểm mấu chốt chẳng phải nên là tức giận vì những gì đại tỷ đã phải chịu sao?"

"Đúng! Đều tại ngươi quá hấp tấp."

Cảnh Huy Đế xoa xoa cái đầu rối bời, chỉ tay vào nàng, vô thức định mở miệng gọi Lưu Chính nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào.

Ông ta nhìn vào chiếc hộp gỗ tử đàn, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn, vừa rồi còn chê khuê nữ không biết điều nhưng giờ lại đích thân đưa tay ra đón lấy.

Xương cốt của một người có thể nặng đến mức nào? Nhưng lúc này ông ôm trên tay lại thấy vô cùng nặng trịch.

Cảnh Huy Đế nghiêm trang đặt chiếc hộp dài lên ngự tọa, thậm chí còn không có dũng khí mở ra xem, nhất là sau khi nghe Sở Du Ninh kể về thảm trạng của Đại công chúa.

Ông ngẩng đầu hỏi: "Ngươi không tha cho Dự Vương chứ?"

"Tất nhiên không thể, ta đã làm hắn phát điên, sau này hắn không chỉ luôn cảm thấy có người đóng đinh vào xương mình, mà mỗi nữ nhân hắn nhìn thấy đều là đại tỷ, còn là đại tỷ trông cực kỳ đáng sợ." Sở Du Ninh tùy ý ngồi trên bậc thềm trước ngự tọa.

Làm hoàng đế cũng có chỗ tốt, ví dụ như khi hoàng đế muốn đến xem chiến trường, sẽ có người tìm một nơi trống trải, bố trí nơi đó thật tốt, trải thảm, đặt bình phong ngự tọa, trước ngự tọa còn có bậc thềm để đặt chân.

"Làm tốt lắm!" Cảnh Huy Đế vỗ tay khen ngợi.

Sở Du Ninh chống cằm ngẩng đầu nhìn ông ta: "Người đã biết thân thế của mình, tại sao còn để đại tỷ đi hòa thân?"

Hỏi đến chỗ đau lòng, Cảnh Huy Đế cũng ngồi xuống: "Đại tỷ ngươi là người tốt, là trẫm không tốt. Trẫm không nên sinh ra nàng, cũng không nên sinh ra các ngươi. Ngươi là đứa con cuối cùng trẫm định sinh, nhưng mẫu hậu ngươi khóc lóc cầu xin trẫm cho nàng thêm một đứa nữa, trẫm nói rõ người thừa kế ngai vàng tương lai tuyệt đối không thể là con của trẫm, không biết mẫu hậu ngươi có nghe nhầm không, nhất quyết muốn đứa con này, trẫm nhất thời mềm lòng nên lại có Tiểu Tứ."

Sở Du Ninh hiểu ra, vậy ra hoàng đế quả nhiên muốn làm bậy đến cùng, đến cả ngai vàng cũng không muốn để lại, nếu không có sự can thiệp của nàng, dù thế nào thì kết cục cuối cùng của Khánh Quốc cũng sẽ đi đến diệt vong.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 471: Chương 471



Nàng gật đầu: "Tiểu Tứ rất tốt."

"Đúng là rất tốt, so với lúc ngươi đi thì biết nói nhiều hơn, không biết có phải do Trương ma ma cả ngày nhắc đến ngươi với nó không, câu nó nói nhiều nhất chính là muốn tỷ tỷ, công chúa tỷ tỷ... Có lẽ nó không nhớ ngươi nữa, chỉ vì Trương ma ma dạy mới nói như vậy."

Cảnh Huy Đế không muốn nàng quá đắc ý, hơn nữa Tiểu Tứ còn nhỏ như vậy, đã mấy tháng trôi qua, làm sao còn nhớ được tỷ tỷ của mình trông như thế nào.

Sở Du Ninh nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của Cảnh Huy Đế: "Vậy chắc chắn là nó không gọi phụ hoàng."

Cảnh Huy Đế:...

Sở Du Ninh nghiêm mặt: "Phụ hoàng, chúng ta có phải lạc đề rồi không? Đang tưởng nhớ đại tỷ mà, không hợp đâu."

Cảnh Huy Đế xoa mặt, trước đây ông ta cũng là người không giận mà uy, đầu óc tỉnh táo, đều bị khuê nữ này làm cho lạc lối.

"Đại tỷ ngươi..."

Cảnh Huy Đế vừa mới mở lời, cảm xúc đau buồn vốn có lại biến mất, ông nhìn Sở Du Ninh, thấy đôi mắt tròn xoe sáng ngời của nàng đang chăm chú lắng nghe, liền dùng ngón tay khẽ chọc vào trán nàng: "Ngươi đau buồn một chút đi."

"Ồ." Sở Du Ninh dùng hai ngón tay chấm nước bọt, bôi lên mắt, miệng nhỏ bẹp lại, nức nở: "Người... tiếp tục đi."

Cảnh Huy Đế:...

Sở Du Ninh làm trò hề như vậy, Cảnh Huy Đế thực sự không thể đau buồn trước bộ xương của đại khuê nữ, để tỏ lòng tôn trọng, ông bảo Lưu Chính đến bế bộ xương đi.

Ông ta nhìn về phía trước, đau lòng thở dài: "Đại tỷ ngươi trong lòng có đại nghĩa. Năm đó trẫm đã chuẩn bị tâm lý cứng rắn rồi, là đại tỷ ngươi nhất quyết muốn gả, trẫm biết nó là vì Khánh Quốc, trẫm không còn cách nào khác, chỉ có thể nói sự thật với nó. Đại tỷ ngươi về ở một đêm, ngày hôm sau liền đến tìm trẫm, vẫn kiên quyết muốn gả, vì Khánh Quốc, dù có trái luân thường đạo lý nó cũng không sợ. Nó còn nói, nó sẽ nghĩ cách lấy được công thức thuốc súng."

"Ta kính nàng là một nữ hán tử." Ở thế giới nào cũng có người hy sinh vì đại nghĩa, những người như vậy đáng được kính trọng.

"Không biết khen thì khen ít thôi, nữ hán tử đối với một cô nương mà nói là lời hay sao?" Cảnh Huy Đế nhẹ nhàng trách móc một câu, tiếp tục nói: "Năm đó tang lễ của đại tỷ ngươi được chôn cất theo lễ chế của Dự Vương phi, trẫm biết đại tỷ ngươi chắc chắn không muốn chôn ở lăng mộ hoàng gia Việt Quốc, vì thế đã sai người đi trộm xương nó về nước an táng, nếu không phải hôm nay ngươi mang bộ xương của đại tỷ ngươi về, trẫm còn không biết sau khi nó c.h.ế.t vẫn bị tra tấn ở phủ Dự Vương."

Cảnh Huy Đế hốc mắt hơi đỏ, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền: "Trẫm cả đời này ngoài việc có lỗi với Thẩm gia thì có lỗi nhất chính là với đại tỷ ngươi, là trẫm không bảo vệ tốt nó."

"Việt lão đế đúng là b**n th**, biết rõ đó là quan hệ gì mà còn để hòa thân." Sở Du Ninh cũng nắm chặt tay, chỉ hận lúc đó không có cơ hội động đến ông ta.

"Ông ta dựa vào việc quốc gia vô địch, đã sớm không còn luân lý."

Nói xong, Cảnh Huy Đế phát hiện mình đã quên mất cách xưng hô với nàng, sự bi phẫn trong nháy mắt biến mất, tức giận nói: "Ông ta đã hại đại tỷ ngươi thành như vậy, ngươi biết ông ta b**n th** rồi, ngươi còn nhận ông ta làm em trai sao?!"

Bị mắng bất ngờ, Sở Du Ninh chớp mắt vô tội: "Lão hoàng đế Việt Quốc, gọi tắt là Việt lão đế, đế của đế vương. Đó là một lão già xấu xa, ai muốn nhận ông ta làm em trai, cho thêm cả một kho lương lớn ta cũng không cần."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 472: Chương 472



Ừm, ở mạt thế thì có thể cân nhắc nhận một chút, nhận về để g.i.ế.c chết.

Cảnh Huy Đế lẩm nhẩm trong miệng, gật đầu đồng tình: "Cái này cũng được, còn có thể chiếm chút lợi miệng."...

Thẩm Vô Cữu xem xong thư, hốc mắt đỏ hoe trở về liền thấy hoàng đế bệ hạ và công chúa ngồi xếp hàng trên bệ để chân trước ngự tọa nói chuyện.

Thẩm Vô Cữu:...

Nỗi buồn vừa xem xong thư trong nháy mắt đã được xoa dịu, bệ hạ cũng bị công chúa làm cho lạc lối sao? Ông ta còn nhớ mình là người tôn quý nhất thiên hạ không?

"Thẩm Vô Cữu, ngươi xem thư xong rồi à, cha chúng ta nói gì? Có phải bảo phụ hoàng bù đắp nhiều hơn cho Thẩm gia không?" Sở Du Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, chớp mắt ra hiệu với hắn.

Cảnh Huy Đế đứng dậy phủi tay áo, khoanh tay sau lưng, nhặt lại uy nghi của đế vương đã đánh rơi: "Du Ninh, trẫm đã xem bức thư đó không chỉ một lần."

Cho nên những gì viết trong đó ông ta đều thuộc lòng, đừng nghĩ đến chuyện lừa tiền ông ta.

Thẩm Vô Cữu cười thầm, không biết từ lúc nào thê tử của hắn đã coi việc lừa phụ hoàng của nàng thành một thú vui.

Hắn nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Bệ hạ, công chúa và thần thân như một người, bức thư này có thể đưa cho công chúa xem không?"

Cảnh Huy Đế bị hắn làm cho đau mắt: "Ngươi đưa cho nàng xem, nàng chưa chắc đã hiểu được."

"Ai nói chứ, ta lại không phải mù chữ!"

Sở Du Ninh không phục, cầm lấy thư xem rồi ngượng ngùng. Chữ viết hơi rối, thật sự không hiểu được.

"Đợi về đến chỗ chỉ có hai chúng ta, ta sẽ kể cho nàng nghe." Thẩm Vô Cữu ân cần kịp thời cứu vãn.

Trong bức mật thư này, phụ thân hắn không nói rõ thân thế của Cảnh Huy Đế, mà chỉ tha thiết khuyên bảo đế vương chăm lo chính sự, thân cận người hiền tài, xa lánh kẻ nịnh hót, như vậy mới không phụ tấm lòng trung quân tận tụy của hai cha con họ.

Trong thư nhiều lần nói rõ hai cha con cam tâm tình nguyện hy sinh, không có nửa điểm oán hận, chẳng phải là muốn nói với người Thẩm gia, đây là lựa chọn của chính họ, không thể hận, không thể oán.

Phụ thân cũng sợ bọn họ biết được sự thật sẽ lợi dụng quân đội của Thẩm gia để tạo phản chăng?

"Chữ của cha chúng ta viết không được đẹp lắm."

Sở Du Ninh lén lút nói với Thẩm Vô Cữu, cuối cùng cảm thấy nói như vậy về cha người khác có lẽ không tốt lắm, nàng lại bổ sung một câu: "Không sao, võ tướng đánh giặc giỏi là được."

Thẩm Vô Cữu cười gật đầu: "Phụ th*n d*** suối vàng nếu biết công chúa nói như vậy chắc chắn sẽ rất vui."

Cảnh Huy Đế nhìn Thẩm Vô Cữu đang cưng chiều khuê nữ của mình, không biết nên mừng hay nên lo vì sự quyết đoán của cha con Thẩm gia, nếu lúc đó cha con Thẩm gia không chiến tử, ông ta cũng không biết mình sẽ làm thế nào, có diệt khẩu Thẩm gia không, cho dù ông ta không diệt khẩu thì thái hậu cũng sẽ không tha cho Thẩm gia.

Thẩm Vô Cữu buông Sở Du Ninh ra, quay người đưa thư trả lại cho Cảnh Huy Đế bằng hai tay: "Đa tạ bệ hạ đã cho thần hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân, cũng xin bệ hạ đừng phụ lòng khổ tâm của phụ thân và đại ca thần, khiến Khánh Quốc hùng mạnh đến mức không ai dám bàn tán!"

Cảnh Huy Đế nghe hắn nói vậy, cuối cùng cũng có cảm giác như bụi đã lắng xuống, như trút được gánh nặng, nghĩ đến tình hình hiện tại của Việt Quốc, nghĩ đến chuyện mà ông ta sợ bị người đời biết được nhất lại đang phát triển theo một hướng kỳ lạ, tảng đá trong lòng ông ta đã rơi xuống, thay vào đó là hoài bão lớn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 473: Chương 473



Ông ta nhận lấy thư, nghiêm túc hứa: "Trẫm hứa với ngươi, từ nay về sau nhất định sẽ làm một minh quân chăm chỉ, tuyệt đối không để phụ thân và đại ca ngươi c.h.ế.t vô ích."

"Ta nghe thấy rồi đấy, không làm được thì là chó." Sở Du Ninh hớn hở làm chứng.

Cảnh Huy Đế:... Khuê nữ này hay là vứt đi cho rồi.

Cảnh Huy Đế tức quá, trừng mắt: "Ngươi vừa gọi ai là cha ta vậy? Cha ngươi còn ở đây này."

Cha ta, cha ta, gọi thân mật thật đấy.

Sở Du Ninh trợn tròn mắt: "Phụ hoàng, người lớn tuổi như vậy rồi, chuyện nhỏ thế mà cũng ghen, ta lại không thể xưng người là cha chúng ta với Thẩm Vô Cữu."

"Sao lại không thể? Con rể cũng là nửa con trai!"

"Vậy người để Thẩm Vô Cữu cũng gọi người là phụ hoàng đi? Người bảo hắn gọi, hắn còn không dám gọi đâu, sợ bị đám đại thần phun c.h.ế.t mất."

Cảnh Huy Đế:...

Lúc này, Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế như nhìn một đứa trẻ không được cưng chiều, nàng nghĩ xem có nên an ủi một chút không, vì vậy liền nhớ đến món quà thật lòng mà nàng mang về cho ông ta.

"Phụ hoàng, lần này ta còn mang về cho người một món quà lớn nữa đấy." Nàng khoanh tay đắc ý.

Cảnh Huy Đế an ủi gật đầu: "Xem ra ngươi còn có chút lương tâm, biết mang lễ vật về cho trẫm."

"Người muốn cùng con đi xem, hay là bảo người ta mang đến đây?" Sở Du Ninh hỏi.

Phải đích thân đi xem, đây quả là một món quà lớn.

"Trẫm sẽ đi xem cùng ngươi." Cảnh Huy Đế không kìm nén được sự mong đợi trong lòng, mặc dù từng nhận được nhiều kỳ trân dị bảo mà các đại thần dâng lên, thế nhưng chưa từng mong đợi như vậy.

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh nhìn nhau, dẫn Cảnh Huy Đế đến chỗ họ đỗ xe ngựa. ...

Khi Sở Du Ninh dẫn Cảnh Huy Đế đến, A Quy đang cưỡi trên cổ cha mình, kiếm chỉ về phía trước.

"Nghe lệnh của ta, phía trước có địch, xung phong!"

Từ lần trước bị công chúa thẩm thẩm bế cưỡi trên cổ cha, cha luôn thích bế nó ngồi trên cổ hắn.

Với sự giúp đỡ của công chúa thẩm thẩm, cha cuối cùng cũng trả lại thanh kiếm gỗ cho nó, nhưng nó cảm thấy cha vẫn luôn muốn cướp lại.

Thẩm Vô Dạng vừa nghe nói có địch, lại nhìn thấy Sở Du Ninh đi tới, trong lòng hắn, người này sẽ khống chế hắn, đánh hắn, chính là kẻ địch, vì vậy hắn cõng A Quy, cúi đầu lao tới như trâu húc.

"Cha ơi, đi nhầm rồi! Không phải bên này!"

A Quy giật b.í.m tóc ngắn buộc sau gáy Thẩm Vô Dạng, đợi nhìn thấy người đi cùng công chúa thẩm thẩm, nó chớp chớp mắt, người đó hình như là bệ hạ, bệ hạ sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u người khác.

"Cha ơi, mau dừng lại!"

A Quy vội vã vỗ vai cha, nói nhỏ. Đáng tiếc cha nó vẫn chưa hiểu, một mực xông về phía trước.

Vì Thẩm Vô Dạng cúi đầu xông tới, Cảnh Huy Đế không nhìn thấy mặt hắn, nghe A Quy gọi cha còn cười trêu chọc: "Thẩm Vô Cữu, ngươi đi Việt Quốc một chuyến còn tìm cho cháu trai một người cha dượng sao?"

Đang nói, người đã đ.â.m sầm đến trước mặt, Cảnh Huy Đế cho rằng chỉ là đùa giỡn với trẻ con, căn bản không nghĩ tới người này thật sự dám đ.â.m vào ông ta, hoặc nói không ai nghĩ tới có người dám lấy đầu đ.â.m vào hoàng đế.

Hoàng đế bị húc lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã, Lưu Chính sợ hãi lập tức quỳ xuống làm đệm lưng.

Sở Du Ninh nhanh tay lẹ mắt đỡ người, khoanh tay quở trách: "Nhị ca, ngươi đ.â.m vào đâu vậy, đây là phụ hoàng của ta, không được đâm."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 474: Chương 474



Thẩm Vô Dạng ngẩng đầu, phát hiện người mình muốn đ.â.m vẫn bình an vô sự, lại cúi đầu định húc Sở Du Ninh.

"Nhị ca..." Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ tiến lên ngăn cản.

"Bệ hạ? Bệ hạ có khỏe không?"

Lưu Chính thấy bệ hạ nhà mình không sao, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bò dậy, kết quả phát hiện bệ hạ dường như mất hồn.

Cảnh Huy Đế nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Chính: "Lưu Chính, trẫm có phải hoa mắt không? Trẫm hình như nhìn thấy Thẩm Nhị rồi? Trẫm trước đó còn nghe nói phu nhân của Thẩm Nhị muốn đưa di cốt của hắn về quê nhà an táng, ngươi nói Thẩm Nhị có phải cho rằng trẫm hại c.h.ế.t hắn nên tìm trẫm không?"

"Phụ hoàng, người không hoa mắt đâu!" Sở Du Ninh úp lòng bàn tay lên đầu Thẩm Vô Dạng, ngăn hắn xông lên phía trước.

Cảnh Huy Đế thấy lạnh gáy, cứng ngắc quay đầu lại, thấy khuê nữ của mình chế ngự được người đó.

"Nhị ca, ngươi là người đẹp trai nhất, ngẩng đầu lên cho phụ hoàng xem nào." Sở Du Ninh buông tay, lùi lại một bước.

Thẩm Vô Dạng ngẩng đầu, vẫn ngoan cố xông về phía Sở Du Ninh, Sở Du Ninh đành phải tiếp tục dẫn hắn chạy vòng vòng chơi.

Thẩm Vô Cữu thấy vậy chỉ có thể bế A Quy xuống, A Quy vừa xuống đất thì cẩn thận nhìn bệ hạ, thấy bệ hạ không có ý định nổi giận, cũng vui vẻ chạy vòng vòng theo sau cha mình.

"Thần không trông chừng tốt huynh trưởng của mình, để hắn đ.â.m vào bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt." Thẩm Vô Cữu tiến lên nhận tội.

Vào đêm xác nhận là nhị ca, công chúa đã biết được thói quen sinh hoạt trước đây của nhị ca từ chỗ hắn, sau đó dùng ám thị tinh thần truyền vào não hắn, Thẩm Vô Dạng được ám thị chỉ nhớ mình là người, không phải thú.

Vì đã quen làm thú, cho dù không nhớ, làm lại người cũng có chút không thích ứng, giống như trẻ nhỏ tập nói, phải từ từ làm quen từng chút một.

Lúc đầu hắn còn mong đợi nhị ca tiếp nhận ám thị sẽ từ những thói quen sinh hoạt quen thuộc này nhớ lại mọi thứ, đáng tiếc hắn thất vọng rồi, nhị ca chỉ được công chúa ám thị tinh thần sống như một con người, thậm chí trí tuệ còn có chút giống trẻ con, vì không ai dạy hắn biết lớn lên sẽ như thế nào.

Hai người đã bàn bạc với nhau, không muốn cứ thế truyền đạt cho hắn tư tưởng của người lớn, có tư tưởng của người lớn, có nghĩa là có thể sẽ khác xa nhị ca trước đây. Có lẽ chờ thêm một thời gian nữa hắn có thể khôi phục trí nhớ.

"Nhị ca, ngươi đừng yêu ta sâu đậm quá, cẩn thận về nhà nhị tẩu không nhận ra ngươi." Sở Du Ninh dẫn hắn đi vòng quanh Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế nhìn theo bọn họ, cuối cùng cũng xác nhận đây chính là Thẩm Nhị, Thẩm Nhị sống sờ sờ!

Ông nhìn Thẩm Vô Cữu, lại chỉ Thẩm Vô Dạng: "Đây thật sự là nhị ca của ngươi sao?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu, chắp tay nói: "Thưa bệ hạ, đúng là nhị ca của thần, chỉ là không biết có phải vì não bị thương hay không, không nhớ người cũng không nhớ chuyện."

Chuyện ở phòng thí nghiệm, hắn và Sở Du Ninh đều quyết định không nói ra ngoài, chuyện này càng ít người biết càng tốt, may là Lưu Mẫn vẫn luôn bị nhốt trong điện bên trong, không biết được bao nhiêu.

Cảnh Huy Đế nghe tận tai vẫn có chút không dám tin, đi Việt Quốc một chuyến còn nhặt được Thẩm Nhị sống về sao? Nhìn thế này, không giống như là không nhớ người không nhớ chuyện đơn giản như vậy, ngược lại giống như một đứa trẻ ngây thơ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 475: Chương 475



"Đây quả thực là một món quà lớn, trẫm lại có thêm một viên mãnh tướng." Cảnh Huy Đế cảm thán chân thành, Thẩm Nhị không chết, ông ta cũng bớt áy náy với Thẩm gia.

Năm đó nếu không phải thái hậu sợ bóng sợ gió, thấy ai cũng nghi ngờ thì Thẩm Nhị Thẩm Tam có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.

"Thẩm Vô Cữu, đợi về doanh trại, trẫm sẽ cho thái y xem cho nhị ca của ngươi." Cảnh Huy Đế nói.

"Đa tạ bệ hạ." Thẩm Vô Cữu cúi người nhận ơn.

"Phụ hoàng, ta nói món quà lớn không phải là Thẩm nhị ca đâu."

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Dạng một tiếng "Đứng im", lấy một miếng thịt khô trong hà bao nhét vào miệng hắn: "Đi chơi với A Quy đi."

Thẩm Vô Dạng dùng lưỡi cuộn miếng thịt khô vào miệng, nhìn về phía A Quy... thanh kiếm gỗ trên tay.

A Quy nhận ra không ổn, cầm kiếm chạy đi, cha lại muốn cướp kiếm của nó rồi.

Thẩm Vô Cữu:...

Nếu một ngày nào đó nhị ca khôi phục trí nhớ, nhớ lại những việc làm trong những ngày này, liệu hắn có cảm thấy xấu hổ không, hắn có nên để công chúa cưỡng chế truyền đạt cho nhị ca những hành vi cử chỉ nên có sau khi trưởng thành không?

"Còn có lễ vật nào bất ngờ hơn Thẩm Nhị nữa?" Cảnh Huy Đế ngoài ý muốn, trong lòng lại có thêm sự mong đợi.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Nên gọi là bất ngờ chứ nhỉ?"

Không thể là kinh sợ được, một cô nương yêu kiều như vậy, đến cả nàng nhìn cũng muốn véo.

Tính theo thời gian diệt vong của kiếp trước thì lúc này bọn họ cũng nên quen biết hay yêu nhau rồi, hoặc nói là đã có quen biết.

Trên đường đi sợ dọa cô nương người ta chạy mất, bọn họ thậm chí còn không nhắc đến Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế có một dự cảm không lành, nghĩ đến việc nàng ôm t.h.i t.h.ể của Đại công chúa hớn hở đến trước mặt ông ta, ông ta liền thấy sợ, trong lòng bắt đầu có chút kháng cự: "Ngươi tặng trẫm thứ gì, là vật c.h.ế.t hay vật sống?"

"Vật sống. Nhưng phụ hoàng, nếu người ta có lựa chọn tốt hơn thì người không được ép buộc người ta đâu đó."

Tiểu Bạch Thỏ kia hình như rất thích quấn lấy Khương Đao Đao, tuổi tác cũng xấp xỉ nàng, nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn người trẻ hơn.

Sở Du Ninh lại không nhịn được nhìn Cảnh Huy Đế với vẻ khinh thường, đều có thể làm cha của Hứa muội muội rồi, sao còn có thể phát triển thành chân ái được chứ.

"Ngươi nhìn cái gì! Còn nữa, lựa chọn tốt hơn gì chứ, trẫm ép buộc ai?"

Cảnh Huy Đế vừa nhìn thấy vẻ khinh thường không che giấu của nàng liền tức giận, bị khinh thường một cách oan uổng.

"Chân ái của người chứ sao! Chẳng phải ta đã nói một ngày nào đó người sẽ vì giai nhân mà hồ đồ à, ta tiện thể mang giai nhân của người về cho người luôn rồi." Sở Du Ninh nói.

Cảnh Huy Đế không ngờ món quà lớn mà nàng nói lại là một nữ nhân, còn là nữ nhân khiến ông mang tiếng hoang đường!

Ông tức giận phất tay áo: "Nói bậy! Ngươi bảo nàng ta ra đây, trẫm muốn xem xem hồng nhan họa thủy trong miệng ngươi rốt cuộc là tiên nữ thế nào!"

Sở Du Ninh nhìn xung quanh, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Hoàng Thư đang lén lút nắm tay nhau, Trần Béo Béo ngồi một bên nhìn đồ vật nhớ thê tử, Khương Đao Đao lại bắt đầu không rời tay khỏi sách, Tiểu Bạch Thỏ thích trốn sau lưng Khương Trần thì lại không thấy đâu?

Nàng dùng tinh thần lực, sau đó kinh ngạc "Ồ" một tiếng, chạy đến chiếc xe ngựa mà bọn họ dừng lại bên cạnh, vén rèm xe lên, để lộ một cái đầu lén lút thò ra chưa kịp rụt về.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 476: Chương 476



"Phụ hoàng muốn gặp ngươi, ngươi xuống đi. Ngươi cũng đừng sợ, chỉ cần ngươi không muốn, phụ hoàng sẽ không dám ép buộc ngươi, ta đảm bảo."

Sở Du Ninh vỗ n.g.ự.c đảm bảo. Trên đường đi, cô nương này có quyết tâm cùng tiến cùng lùi với bọn họ, chỉ là hơi nhát gan.

Hứa Hàm Nguyệt nghe xong thì trợn tròn mắt, sợ hãi vội vàng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.

"Rốt cuộc là tiên nữ thế nào mà khiến ngươi tin chắc trẫm sẽ vì nàng ta mà làm hại quốc gia! Xuống đây cho trẫm!"

Cảnh Huy Đế khoanh tay đi đến sau lưng Sở Du Ninh, ra lệnh nghiêm khắc.

Hứa Hàm Nguyệt chỉ cảm thấy như có tiếng sấm đánh trên đầu, sợ đến mức run rẩy cả người, đôi mắt vốn đã chứa đầy nước mắt giờ như sắp tràn ra ngoài.

Nàng ta đặt tay lên đầu gối, nắm chặt lấy váy, cắn môi, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đứng dậy, cúi người bước ra khỏi xe ngựa.

Giờ đã là giữa mùa đông, Hứa Hàm Nguyệt mặc một chiếc áo váy, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông màu xanh, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi hơi mím lại, trông vừa sợ hãi vừa ngoan cường.

Cảnh Huy Đế ngây người, ngây ngốc nhìn nữ tử đứng trên xe ngựa, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

"Xem kìa, phụ hoàng của ta nhìn đến ngây người rồi." Sở Du Ninh thì thầm nói với Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu cũng nhìn thấy, dáng vẻ ngây ngốc của Cảnh Huy Đế, như thể chìm vào một cơn mưa hoa đào.

Trên đường đi, hai người đã nghe Trần Tử Thiện kể về thân phận của Hứa Hàm Nguyệt, bọn họ cũng luôn cho rằng nữ tử có thể khiến Cảnh Huy Đế và Việt Quốc khai chiến là người Việt Quốc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có thể là người Khánh Quốc.

Cha của Hứa Hàm Nguyệt là trạng nguyên năm Cảnh Huy đầu tiên, từng là quân thần hợp ý với Cảnh Huy Đế, nếu như vậy, không khó để hiểu tại sao họ lại có quan hệ.

Trên đời này, người vì vinh hoa phú quý mà đưa nữ nhi vào cung không phải là chuyện hiếm, bất kể tuổi tác của đương kim hoàng đế là bao nhiêu.

"Phụ hoàng, tỉnh lại đi!" Sở Du Ninh hét lên.

Cảnh Huy Đế hoàn hồn, nhìn thấy khuê nữ hiện vẻ mặt "Ta biết ngày mà", ông ta nhất thời không nói nên lời.

"Xuống đây." Cảnh Huy Đế nói với Hứa Hàm Nguyệt, giọng điệu đã không còn nghiêm khắc như trước.

Hứa Hàm Nguyệt bước xuống khỏi xe ngựa, Sở Du Ninh đưa tay đỡ một cái, nàng ta thuận thế ôm lấy cánh tay của Sở Du Ninh, như thể chỉ như vậy mới có cảm giác an toàn.

Sở Du Ninh lập tức hiểu được sự lựa chọn của nàng ta, vỗ vỗ tay Hứa Hàm Nguyệt, nói với Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, Hứa muội muội xấp xỉ tuổi ta, phụ hoàng già rồi còn có thể ăn cỏ non sao?"

Cảnh Huy Đế trợn mắt: "Nói bậy gì đó! Chuyện không phải như ngươi nghĩ!"

"Ta tận mắt nhìn thấy người nhìn đến ngây người." Sở Du Ninh chỉ vào đôi mắt sáng ngời của mình.

"Bỗng nhiên xuất hiện, còn không cho trẫm dành chút thời gian để nhận người sao?"

Cảnh Huy Đế phát hiện nói chuyện với khuê nữ này thì không bao giờ có lúc bình tĩnh, chuyện hôm nay không giải thích rõ ràng thì không xong.

Ông ra hiệu cho Lưu Chính, Lưu Chính lập tức đi ra hiệu cho những người canh giữ xung quanh lui xuống, đứng chờ ở xa xa, không cho ai lại gần.

Sở Du Ninh thấy trận thế này thì biết lại có bí mật lớn để nghe, hai tai đều dựng lên.

"Trẫm không ngờ ngươi không chỉ đưa đại tỷ của ngươi về, mà còn đưa cả nàng ta về, lúc này nàng ta hẳn phải ở Kinh Châu mới đúng." Trong mắt Cảnh Huy Đế lóe lên một tia lạnh lẽo.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 477: Chương 477



"Ồ, nàng ấy bỏ nhà đi bụi bị bán sang Việt Quốc, lại bị người ta tặng cho Dự Vương làm lễ vật, kết quả lại đúng lúc Tín vương của Việt Quốc tạo phản, kinh thành đại loạn, buộc những người đi tặng lễ phải trốn vào trong rừng, Trần Tử Thiện bọn họ nghe nói đây là lễ vật tặng cho Dự Vương liền cướp, sau đó thì mở ra được chân ái của người."

"Trẫm phải nói bao nhiêu lần nữa, nàng ta không phải chân ái của trẫm! Rốt cuộc ngươi nhìn thấy từ đâu mà lại kiên định cho rằng như vậy!"

Sở Du Ninh đảo mắt: "Chẳng phải đã nói là tổ tiên hiển linh sao? Tổ tiên cho ta nhìn thấy. Người nói xem, lần này nếu không phải ta vô tình đưa người về cho người, muội muội này rơi vào tay Dự Vương, người biết được có phải sẽ nổi giận vì hồng nhan không?"

Cảnh Huy Đế gật đầu, nếu thật sự phát triển như nàng nói, ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.

"Thật sự là tổ tiên cho ngươi nhìn thấy?" Cảnh Huy Đế nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy lời Cảnh Huy Đế hỏi có ẩn ý, nhưng hắn cũng không ngăn cản thê tử, rốt cuộc ai rơi vào bẫy còn chưa chắc.

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy."

Cảnh Huy Đế cười khẩy: "Nếu thật sự có tổ tiên hiển linh thì việc đầu tiên tổ tiên nên làm là bóp c.h.ế.t trẫm, mắng trẫm cướp ngôi mới đúng."

Sở Du Ninh vô cùng đồng tình: "Người nói có lý, ngày khác ta sẽ hỏi tổ tiên tại sao không đến trong mơ mắng người."

Cảnh Huy Đế: "..."

Ông ta chỉ nói bừa thôi, khuê nữ này thật sự không biết an ủi người khác, hay là không biết an ủi ông ta?

Thẩm Vô Cữu nhịn cười, bóp bóp bàn tay mềm mại của Sở Du Ninh, lắc đầu với nàng, đừng k*ch th*ch bệ hạ chuyện này nữa.

Sở Du Ninh lập tức đổi giọng: "Phụ hoàng, có lẽ vài nghìn năm trước, mọi người đều là cùng một tổ tiên, tổ tiên hiển linh này có lẽ là tổ tiên chung của mọi người, cho nên huyết thống không tính là gì, có thể tổ tiên này còn thấy người lập trường kiên định, làm tốt lắm."

Miệng Cảnh Huy Đế không khỏi giật giật, hay cho nàng còn có thể nghĩ ra lời an ủi như vậy, nhưng ông ta lại thật sự được an ủi.

Bất kể nàng nhận định nữ tử này có liên quan đến ông ta như thế nào, Cảnh Huy Đế nhìn Hứa Hàm Nguyệt: "Bỏ nhà đi bụi, Hứa Viễn Chi ngược đãi ngươi sao?"

Hứa Hàm Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: "Phụ thân đối xử với ta rất tốt, là Hứa phu nhân muốn nhân lúc phụ thân không có nhà, gả ta cho người ta làm vợ kế, ta không muốn liền chạy đi tìm phụ thân làm chủ, kết quả..."

Nói đến chuyện ngu ngốc mình làm, Hứa Hàm Nguyệt không tiện nói tiếp.

Cảnh Huy Đế nghe vậy vô cùng tức giận: "Hứa Viễn Chi to gan thật, thế mà để phu nhân của hắn hành hạ ngươi như vậy!"

Hứa Hàm Nguyệt vội vàng nói: "Không liên quan đến phụ thân, là Hứa phu nhân giấu phụ thân làm, muốn gạo nấu thành cơm, đến lúc đó phụ thân muốn nhúng tay vào cũng không được."

Cảnh Huy Đế nghe nàng ta gọi một tiếng phụ thân thân mật, còn vội vàng bảo vệ vị phụ thân trong miệng, trong lòng có chút không thoải mái.

"Vậy sao ngươi không nói ra thân phận thật, trẫm xem ả phụ nhân đó còn dám không!"

Thẩm Vô Cữu nghe đến đây, trong lòng lóe lên một suy đoán hoang đường.

Hứa Hàm Nguyệt lấy dũng khí nhìn Cảnh Huy Đế i, lại cúi đầu: "Người đã nói ra khỏi cung môn, từ nay ta chỉ là nữ nhi nhà họ Hứa."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 478: Chương 478



Cảnh Huy Đế im lặng, một người cứng đầu, một người thường làm ông ta nghẹn lời, không có ai khiến ông ta bớt lo.

Ông ta thở dài: "Giờ ngươi có thể nhận rồi."

Mắt Hứa Hàm Nguyệt sáng lên: "Ta, ta thật sự có thể nhận sao?"

"Người đã đến trước mặt trẫm rồi, còn có thể không nhận sao?" Cảnh Huy Đế nói, trừng mắt nhìn Sở Du Ninh không vui: "Không nhận thì làm sao trả lại sự trong sạch cho trẫm được."

Hứa Hàm Nguyệt lập tức lộ vẻ vui mừng, quay đầu gọi Sở Du Ninh: "Muội muội."

Sở Du Ninh:??

Thẩm Vô Cữu:!!

Cảnh Huy Đế:...

Cảnh Huy Đế cảm thấy không chỉ trước mặt Sở Du Ninh, mà trong mắt đám người Sở Du Ninh này, ông ta cũng không còn uy nghiêm của bậc đế vương, quả nhiên là gần mực thì đen.

Sở Du Ninh nhìn Hứa muội muội đang cười tươi với mình, ngơ ngác nhìn Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, có phải xưng hô sai rồi không?"

Cảnh Huy Đế cười lạnh: "Chỉ cần ngươi dùng chút đầu óc thì sẽ không hỏi ra câu này, đó là tỷ tỷ của ngươi!"

Sở Du Ninh chớp mắt, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta không nghe nhầm chứ?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Không nghe nhầm, bệ hạ nói Hứa cô nương là tỷ tỷ của nàng."

Suy đoán vừa rồi được chứng thực, hắn gần như đã hiểu rõ mọi khúc mắc. Vì sao năm đó Hứa Viễn Chi được Cảnh Huy Đế trọng dụng, vững vàng vào nội các, lại đột nhiên vì can gián mà bị giáng chức ra khỏi kinh thành, vì sao Sở Du Ninh hai lần đi đón Tứ công chúa về, Tứ công chúa đều không chịu đi.

Nếu như Tứ công chúa đó là giả thì sao?

Điều này có thể giải thích, vì sao kiếp trước Cảnh Huy Đế lại phải khai chiến với Việt Quốc.

Nếu lần này công chúa không đến Việt Quốc, Hứa Hàm Nguyệt sẽ bị đưa đến cho Dự Vương, Tri phủ Kinh Châu có lẽ sợ phải chịu trách nhiệm, không dám báo chuyện công chúa mất tích.

Với thủ đoạn thích bán đấu giá mỹ nhân hoặc tra tấn người của Dự Vương, Hứa Hàm Nguyệt không thể sống tốt, đợi tin tức này truyền đến tai Cảnh Huy Đế, sự nhẫn nhịn nhiều năm của Cảnh Huy Đế sẽ hoàn toàn bùng nổ, từ việc điều binh khiển tướng đến khai chiến vừa đúng với thời điểm Khánh Quốc diệt vong kiếp trước.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Nhưng ta nghe Hứa muội muội nói nàng ta là khuê nữ của Tri phủ Kinh Châu, phụ hoàng, người cắm sừng cho thần tử của mình sao?"

"Ngươi câm miệng cho trẫm! Đó là Tứ công chúa!" Cảnh Huy Đế thấy nàng càng nói càng vô lý, tức giận quát lớn.

Sự thật đảo ngược này khiến Sở Du Ninh kinh ngạc, kéo Hứa Hàm Nguyệt đến trước mặt: "Nàng ta là Tứ công chúa, vậy Tứ công chúa gả đến Việt Quốc là ai?"

Đúng rồi, nàng vừa quên nói với Cảnh Huy Đế chuyện Tứ công chúa nhất quyết ở lại Việt Quốc.

"Đó đương nhiên là giả."

Đến nước này, Cảnh Huy Đế cũng không giấu nữa, dù sao chuyện lớn như trời đều bị bọn họ biết rồi, còn gì phải giấu nữa.

Ông ta kể lại chuyện năm đó: "Năm đó đại tỷ của ngươi nhất quyết muốn đến Việt Quốc hòa thân, trẫm sợ sau này lại xảy ra chuyện tương tự, liền diễn một vở kịch với Hứa Viễn Chi, giáng chức Hứa Viễn Chi ra khỏi kinh thành làm quan, để hắn đưa Tứ công chúa thật sự đi."

"Vậy Tứ công chúa hiện đang ở Việt Quốc là nữ nhi của Hứa Viễn Chi sao?" Trên đời này thật sự có thần tử nguyện hy sinh nữ nhi của mình để tận trung như vậy sao?

Cảnh Huy Đế lắc đầu: "Không phải, là ám vệ mà trẫm định ngầm bồi dưỡng, trẫm cũng không trông mong nàng ta có thể làm được gì, nhiệm vụ của nàng ta là thay thế Tứ công chúa thật sự đến Việt Quốc hòa thân."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 479: Chương 479



Nghe xong lời này, Sở Du Ninh lập tức hiểu ra tại sao lúc đó nàng chạy đến nói với Tứ công chúa rằng nàng ta và Dự Vương loạn luân, mà Tứ công chúa lại có thể bình tĩnh như vậy, cũng cuối cùng hiểu ra lúc trước ở đại điện tại sao Cảnh Huy Đế lại chắc chắn Tứ công chúa sẽ đồng ý đi hòa thân, thì ra nàng ta không phải Tứ công chúa thật sự.

Sở Du Ninh nhớ lại đêm đi tìm Tứ công chúa, Tứ công chúa nói hâm mộ nàng có một mẫu thân cho đến lúc c.h.ế.t còn tính toán cho mình, còn có một...

Lời còn chưa nói hết kia chắc là nói đến Cảnh Huy Đế, lúc này nàng tin Cảnh Huy Đế nói vốn định gả nàng cho Thẩm Vô Cữu, không phải là lời nói tức giận rồi.

Nói như vậy, nguyên chủ quả thực rất may mắn, chuyện lo lắng đã sớm được sắp xếp ổn thỏa.

"Nhưng Hứa Hàm Nguyệt và Tứ công chúa ở Việt Quốc kia không giống nhau chút nào, năm đó nàng ta cũng mười tuổi rồi chứ, Tứ công chúa đột nhiên đổi mặt, không ai nghi ngờ sao?"

Nếu tính từ năm Đại công chúa đi Việt Quốc hòa thân, cũng đã bảy năm rồi, Tứ công chúa chỉ hơn nàng ba tháng, nàng cũng sắp mười bảy rồi.

Cảnh Huy Đế: "Ngươi chẳng lẽ quên năm đó Tứ công chúa lấy cớ bị thủy đậu nên luôn đóng cung không ra ngoài sao? Trẫm còn nhớ ngươi đã chế giễu người ta không ít."

Sở Du Ninh sờ mũi, đó là nguyên chủ, không phải nàng.

Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, trong ký ức của nguyên chủ, năm đó Tứ công chúa đột nhiên bị thủy đậu, luôn đóng cung hai năm không ra ngoài, nói là trên mặt có sẹo rỗ, cho dù sau này ra ngoài cũng luôn đeo mạng che mặt, nguyên chủ đã không ít lần chế giễu Tứ công chúa là xấu xí, Tứ công chúa đến năm cập kê mới tháo mạng che mặt, còn là nguyên chủ muốn Tứ công chúa xấu mặt cố ý vạch ra, kết quả đương nhiên là trên mặt sớm đã không còn một vết sẹo rỗ nào.

Lúc đó đã cách nhiều năm, thêm nữa mấy năm đó chính là thời kỳ một cô nương lớn phổng phao, cho dù có người cảm thấy khuôn mặt này có chút khác biệt so với trong trí nhớ, cũng không nghi ngờ nhiều, có lẽ có nghi ngờ cũng không dám nói.

Nếu như vậy, theo kiếp trước của nguyên chủ mà xem, Tứ công chúa giả kia đã phản bội Khánh Quốc, nếu không thì sao nàng ta có thể biết địa cung, còn có thể ném nguyên chủ vào trong đó.

Có thể lừa được Dự Vương, chứng minh nàng ta quả thực có thủ đoạn, có thể biết được bí mật của địa cung, điều này thật không đơn giản.

Tổng hợp hai kiếp lựa chọn của Tứ công chúa giả, kỳ thực nàng ta chính là thuận theo lợi thế mà sống.

Kiếp trước, Việt Quốc hùng mạnh thì nàng ta dựa vào Việt Quốc, bây giờ Khánh Quốc lật mình, nàng ta rất rõ ràng với tư cách là một công chúa giả, với tư cách là một ám vệ, nàng ta không thể trở về Khánh Quốc, huống hồ nàng ta còn biết được thân thế của Cảnh Huy Đế, cách tốt nhất chính là c.h.ế.t giả, trời đất bao la không còn người này nữa.

Giống như nàng ta cũng từng giãy giụa muốn xúi giục nguyên chủ đi hòa thân, sau đó phát hiện không được, lại thuận theo kết quả. Nàng ta sống tỉnh táo, sống minh bạch, sống ích kỷ, loại người như vậy ở mạt thế thường sống lâu nhất.

"Phụ hoàng, người không nghĩ đến vạn nhất đối phương muốn đích công chúa thì sao, người đổi thật giả công chúa này chẳng phải là vô ích à?"

Sở Du Ninh nhớ đến hoàng hậu là vì biết người Việt Quốc sẽ muốn đích công chúa đi hòa thân mới vội vàng gả nguyên chủ đi.
 
Back
Top Bottom