Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 450: Chương 450



Không biết vì sao, thấy nàng bình an vô sự đi ra, hắn cảm thấy việc trốn thoát cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Nếu biết hắn nghĩ như vậy, Sở Du Ninh chắc chắn sẽ nói có ánh mắt, chỉ cần không bị nhốt trong đường hầm bí mật, trời cao biển rộng, nàng lại có thể không sợ trời không sợ đất.

Nàng ngưng tụ tinh thần lực, khiến những viên đá vụn rơi trên mặt đất bay lên đập tới, lập tức trên trời như mưa đá, còn xen lẫn cả đao.

Cảnh tượng nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Sở Du Ninh nghĩ đến việc bây giờ đã là dị năng cấp mười một, liền đột nhiên nảy ra ý tưởng, thử ngưng tụ một phân thân ảo ảnh, không ngờ lại thành công.

Tiếp đó nàng ngưng tụ ra ba phân thân ảo ảnh, để chúng phân tán chạy về hướng ngược lại, dẫn dụ kẻ địch xông tới, đồng thời dùng lá chắn tinh thần che phủ mấy người.

"Đi sát theo ta."

Sở Du Ninh lên tiếng nhắc nhở Lưu Mẫn một câu, mấy người cứ như vậy lặng lẽ chạy thoát trong vòng vây ba lớp trong ba lớp ngoài.

Hôm nay trên đường phố kinh thành Việt Quốc một mảnh tiêu điều, trước là Tín Vương tạo phản, sau là quốc khố bị nổ, rồi đủ loại binh lực khắp nơi truy tìm Khánh Quốc công chúa.

Lưu Mẫn cảm thấy như đang nằm mơ, bọn họ cứ như vậy mà thản nhiên đi trên đường phố, thỉnh thoảng có kỵ vệ tuần tra và cấm quân đi qua nhưng những người đó cứ như bị mù không nhìn thấy bọn họ.

Trên đường đi ngang qua một quầy bán bánh nướng mới ra lò, Sở Du Ninh đưa năm ngón tay vào trong rổ, lấy ra mấy cái bánh nướng, tiền đã rơi vào trong rổ theo kẽ ngón tay khi lấy bánh.

Lưu Mẫn cầm bánh nướng được chia cho, một lần nữa nghi ngờ cuộc đời, đây là lúc có thể ăn bánh nướng sao?

Thấy Thẩm Vô Cữu rất tự nhiên nhận lấy ăn, Lưu Mẫn không nói gì nữa, vừa lúc hắn cũng đói bụng, cúi đầu cắn một miếng thật to, suýt nữa mừng đến phát khóc.

Hơn một năm bị nhốt, không phải bánh bao thì cũng là khoai lang, còn thảm hơn cả ngồi tù, lúc này được ăn một miếng bánh nướng nóng hổi, thơm phức, chỉ cảm thấy không mỹ vị nào sánh bằng.

Mấy người ăn xong bánh nướng vừa vặn đến cổng thành, Sở Du Ninh phát hiện trên tường cổng thành còn dán hình nàng.

Nàng nhỏ giọng nói với Thẩm Vô Cữu: "Không đẹp bằng ngươi vẽ."

Đối mặt với lời khen bất ngờ của thê tử, Thẩm Vô Cữu thu hồi ánh mắt đang nhìn xung quanh, nắm lấy tay nàng, cũng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Rảnh rỗi ta sẽ vẽ cho nàng một bức."

Sở Du Ninh cười hỏi: "Vẽ một bức lệnh truy nã của ta sao?"

Thẩm Vô Cữu hung hăng xoa đầu nàng: "Đúng vậy, truy nã công chúa không nghe lời."

Sở Du Ninh nói: "Ngươi yên tâm, ta đã nghe ngóng tin tức dọc đường, có thể xác định ca ca không ở trong thành."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, đột nhiên hối hận vì đã xoa đầu nàng, lại nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc bị hắn xoa rối.

Lòng thê tử vừa rộng lượng vừa tỉ mỉ, chỉ cần nhìn một cái là biết hắn đang lo lắng điều gì, còn trêu chọc hắn vui vẻ rồi mới nói ra.

Vốn dĩ chỉ là đặt một viên kẹo lên tim hắn, sau đó lời nói của nàng như làm tan chảy kẹo ngọt.

Lưu Mẫn đi theo sát phía sau, nhìn hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau thì thầm to nhỏ, không biết có phải do ăn bánh nướng nhiều quá không, đột nhiên cảm thấy hơi no.

Cổng thành từ khi bị phong tỏa thì không mở ra nữa, chỉ có người cầm lệnh bài mới được ra khỏi thành, bách tính cũng không dám náo loạn, chỉ mong thành trì sớm ổn định trở lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 451: Chương 451



Sở Du Ninh có thể khống chế quan binh canh giữ cổng thành mở cửa, nhưng hiện tại có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào cổng thành, bọn họ cứ đi ra như vậy, cho dù có dùng lá chắn tinh thần khiến người ta coi bọn họ như không khí thì cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ, đến lúc đó lại một trận oanh tạc thì không ổn, ngàn quân vạn mã cũng không dễ đánh, có thể tránh đụng độ thì vẫn nên tránh, bọn họ còn đang vội đi tìm người, bên phía Trần Tử Thiện và những người khác cũng không biết thế nào rồi.

"Hay là ta đi dụ chúng, các ngươi xông ra ngoài."

Lưu Mẫn nhích lại nhỏ giọng nói, dù sao mạng này của hắn cũng là bọn họ cứu.

Sở Du Ninh vỗ vai hắn, Lưu Mẫn chỉ cảm thấy vai mình như có ngàn cân đè nặng, từng chút một đè thân mình hắn xuống.

"Ước chừng còn chưa đợi chúng ta xông đến cổng thành, ngươi đã bị b.ắ.n thành con nhím hoặc là nổ tan xá rồi."

Nàng đã sớm chú ý thấy xung quanh giăng đầy cung tên, dưới đất chôn hỏa lôi, trên thành mấy khẩu hỏa pháo chĩa thẳng, còn có người đứng bên cạnh từng rổ hỏa lôi, chỉ chờ châm lửa rồi ném.

Lưu Mẫn:... Hắn có yếu đến vậy không?

Thẩm Vô Cữu gật đầu, đúng là yếu đến vậy.

Ngay khi Sở Du Ninh đang cân nhắc có nên khống chế một đội cấm quân ra khỏi thành "thi hành mệnh lệnh" hay không, bất chợt có một đám nhân mã ào ào kéo đến, người trên ngựa đều mặc áo giáp sắt đen, ngay cả trên mặt cũng đeo mặt nạ đen, toàn bộ đội ngũ giống như lưỡi hái tử thần thu hoạch mạng người, sát khí ngút trời.

"Là Hắc Sát Quân của bệ hạ, mở cổng thành!" Tướng lĩnh canh giữ cổng thành vung tay ra lệnh.

Hắc Sát Quân đều là tử sĩ, bọn họ đại diện cho thánh thượng, cũng có thể nói như hoàng đế đích thân xuất chinh, ai còn dám ngăn cản không cho ra khỏi thành.

Lúc Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét đến đội Hắc Sát Quân này thì đã cùng Thẩm Vô Cữu và Lưu Mẫn lặng lẽ chạy đến vị trí cổng thành, cổng thành vừa mở, bọn họ liền chuồn ra ngoài trước.

Vừa ra khỏi cổng thành, Hắc Sát Quân phía sau đã xông ra, bọn họ tránh sang một bên chờ đội ngũ này qua hết.

Sở Du Ninh còn lo lắng đội ngũ này chính là do lão già Phúc Vương kia tạo ra, tinh thần lực quét một lượt, may mắn chỉ là võ công lợi hại một chút, sát khí nhiều hơn bình thường mà thôi.

Ngay khi Hắc Sát Quân xông ra khỏi cổng thành, Hắc Sát Vệ cầm đầu đột nhiên kéo ngựa nhìn về phía bọn họ, Sở Du Ninh nhướng mày, người này thật nhạy bén, quả nhiên là con ch.ó có thể đại diện cho lão hoàng đế Việt Quốc.

Nhưng nàng cũng không sợ hắn có thể nhìn thấu lá chắn tinh thần của nàng, ngược lại, nàng còn hạ lệnh cho hắn, bảo hắn nói lại mục đích của chuyến đi này cho thuộc hạ.

"Bệ hạ nói người thú xuất hiện ở gần Sẻ Sơn, đã trợ giúp cho đám người Khánh Quốc chạy trốn, lệnh cho chúng ta đi bắt người về, những người còn lại, giết!"

Thẩm Vô Cữu cả người chấn động, như thể trời giáng niềm vui bất ngờ.

Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn về phía Sở Du Ninh, chắc chắn là công lao của nàng, nếu không một tử sĩ không thể nào nói ra nhiệm vụ của chuyến đi này trước mặt mọi người.

Hắc Sát Quân cũng cảm thấy thủ lĩnh của bọn họ hôm nay có chút kỳ lạ.

Thủ lĩnh Hắc Sát Quân nói xong chỉ cau mày, ra lệnh tiếp tục đi.

Sở Du Ninh và những người khác cũng nhanh chóng rời xa cổng thành, tìm một khu rừng dừng lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 452: Chương 452



"Thẩm... Thẩm tướng quân, vừa rồi ta không nhìn nhầm chứ? Còn nữa, suốt dọc đường đi người khác đều không nhìn thấy chúng ta."

Lưu Mẫn không dám tin cứ như vậy thuận lợi ra khỏi thành, giờ cuối cùng cũng có thể nói chuyện, hắn nóng lòng hỏi, đồng thời ánh mắt nhìn Sở Du Ninh đầy nhiệt tình.

Đây đâu phải là một tiểu cô nương yếu đuối, rõ ràng là một tiên nữ biết pháp thuật.

Thẩm Vô Cữu chặn tầm mắt của hắn, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Đó là tổ tiên Khánh Quốc hiển linh."

Lưu Mẫn:... Ta cũng đọc không ít sách, ngươi đừng lừa ta.

Lưu Mẫn nhìn về phía Sở Du Ninh, Sở Du Ninh gật đầu thật mạnh: "Thẩm Vô Cữu nói đúng, tổ tiên Khánh Quốc của ta không ưa Việt Quốc có tiên nhân báo mộng, cho nên bọn họ không nhịn được phải hiển linh."

Bọn họ...

Lưu Mẫn nghĩ đến cảnh tượng đao kiếm đá vụn bay đầy trời vừa rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh một đám quỷ ném đao kiếm và đá vụn về phía kẻ địch, cả người run lên.

"Sao ngươi lại rơi vào cảnh ngộ này?" Thẩm Vô Cữu chuyển chủ đề.

"Ta bị các vương gia khác vu oan thông địch b*n n**c, lúc đó ta cũng tưởng mình sẽ bị c.h.é.m đầu, ai ngờ tỉnh lại thì đã ở trong địa cung đó. Ta thà bị c.h.é.m đầu còn hơn, chạy cũng không chạy được, trong tay bọn chúng có một ống tiêm, chỉ cần chích vào người là toàn thân không còn chút sức lực và tri giác nào."

Nếu không phải hôm nay Thẩm Vô Cữu đến, hắn đã sắp phát điên rồi.

Lưu Mẫn biết nhị ca của Thẩm Vô Cữu mất tích trên chiến trường có thể cũng bị đưa đến đây, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy thương cảm, có chút đồng bệnh tương liên.

"Cẩu hoàng đế Tuy Quốc ta tàn hại trung thần, hoàng đế Khánh Quốc cũng chẳng ra sao, Thẩm huynh có tính toán gì không?" Lưu Mẫn hỏi.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ngươi đang xúi giục Thẩm Vô Cữu tạo phản phụ hoàng ta sao?"

Lưu Mẫn giật mình: "Phụ hoàng? Cô nương là..."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, xoa đầu Sở Du Ninh: "Đây là Du Ninh công chúa, thê tử của ta."

Lưu Mẫn:!!

Đây còn là công chúa? Công chúa có thể chạy đến kinh thành Việt Quốc, còn chuyên đi đến những nơi nguy hiểm ư?

Lưu Mẫn nhất thời lúng túng không biết phải làm sao: "Cái này, ha ha... Đầu óc ta bị nổ choáng váng rồi, công chúa coi như không nghe thấy đi."

Sở Du Ninh phẩy tay: "Không sao, dù sao phụ hoàng cũng bảo Thẩm Vô Cữu tạo phản ông ấy, chỉ là Thẩm Vô Cữu thấy công việc hoàng đế này quá mệt nên không làm."

Lưu Mẫn trợn tròn mắt, hắn, hắn nghe được cái gì vậy? Trên đời này còn có hoàng đế để thần tử tạo phản sao? Đây là hoàng đế kỳ quái gì vậy? Kỳ quái hơn nữa là, có người chê làm hoàng đế quá mệt!

Thẩm Vô Cữu thấy nói đến đây cũng gần đủ rồi, nói với Lưu Mẫn: "Kính Vương hiện giờ hẳn đang tranh đoạt ngôi vị, Lưu tướng quân trở về kịp thời có lẽ còn có thể lập được công đầu, lão hoàng đế Việt Quốc ước chừng sẽ liên thủ với hai nước Tuy Yến tấn công Khánh Quốc." Thẩm Vô Cữu nói.

Sở Du Ninh trợn mắt: "Thẩm Vô Cữu, ngươi lợi hại thật, vậy mà đoán trúng."

Thẩm Vô Cữu cười cười, điều này không khó đoán, Việt Quốc hiện giờ bị nổ kho thuốc súng, vũ khí làm xong đều không còn, nguyên liệu chuẩn bị cũng không có, Lý Thừa Khí lại mang binh tạo phản, quân lính vốn phái đi tấn công Khánh Quốc quay đầu đánh phản tặc, vậy thì lão hoàng đế Việt Quốc lúc này sẽ muốn lợi dụng Tuy Quốc và Yến Quốc kiềm chế Khánh Quốc trước.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 453: Chương 453



Thẩm Vô Cữu phản ứng lại được một tầng ý khác trong lời nói của nàng, hỏi: "Công chúa vì sao biết ta đoán trúng?"

"Ta gặp thái tôn Việt Quốc rồi, còn đi nhờ một đoạn đường, tiện thể tặng hắn một món quà lớn." Sở Du Ninh chống nạnh đắc ý.

Thẩm Vô Cữu biết năng lực của nàng, thái tôn Việt Quốc kia e là sắp gặp xui xẻo rồi.

Hắn quay sang Lưu Mẫn, chắp tay: "Lưu tướng quân lên đường ngay đi, chúng ta có duyên gặp lại."

Lưu Mẫn đương nhiên cũng muốn lập tức trở về đòi lại công bằng cho mình, chỉ là hắn nhìn ra được hai người này dường như đang tìm người, hắn cứ thế bỏ đi như vậy thì quá là bất nghĩa.

"Hai người cứu mạng ta, mạng của Lưu Mẫn này là của hai người, hai người có cần gì cứ việc sai bảo."

"A? Ngươi muốn phản quốc sao?" Sở Du Ninh hỏi.

Sắc mặt Lưu Mẫn thay đổi, hắn không có! Hắn không có! Đừng nói bừa!

Tiểu tiên nữ biết pháp thuật, cách nói chuyện cũng rất đặc biệt.

Thẩm Vô Cữu cười cười: "Lưu tướng quân không cần như vậy, ngày khác chúng ta có lẽ còn gặp lại trên chiến trường."

Lưu Mẫn trong lòng run lên, hắn sao lại quên mất, Tuy Quốc đánh Khánh Quốc nhiều năm như vậy, không phải đổi một hoàng đế là có thể coi như chưa từng xảy ra.

Trên đường đi, hắn nghe nói Việt Quốc xuất động nhiều binh lực như vậy là để tìm nhóm người của công chúa Khánh Quốc, còn biết bọn họ đã cho nổ kho quốc khố nơi Việt Quốc chế tạo thuốc súng, đủ để chứng minh Khánh Quốc đang chuẩn bị tấn công Việt Quốc.

Lúc này Lưu Mẫn còn chưa biết Khánh Quốc đã đánh thắng Việt Quốc hai trận, toàn bộ Việt Quốc bị Sở Du Ninh làm cho long trời lở đất.

Hắn nghĩ nếu Kính Vương có thể ngồi lên vị trí đó, ít nhất sẽ cân nhắc lại mối quan hệ với Khánh Quốc, còn nếu các vương gia khác ngồi lên, tám phần sẽ muốn liên thủ với Việt Quốc.

Mặc dù có chút nuốt lời nhưng Lưu Mẫn vẫn cúi người chắp tay thật sâu: "Thẩm tướng quân nói đúng, ta phải trở về giúp Kính Vương đăng cơ, tiện thể khuyên can đôi lời. So với việc ngày sau chúng ta gặp nhau trên chiến trường, ta càng hy vọng là cùng nhau nâng ly chúc mừng."

Thẩm Vô Cữu chắp tay: "Giữ gìn sức khỏe!"

"Giữ gìn sức khỏe!"

Lưu Mẫn cũng dùng sức đáp lễ, hắn còn quay người chắp tay với Sở Du Ninh: "Đa tạ công chúa đã cứu mạng, hy vọng ngày sau có cơ hội báo đáp công chúa."

"Ừm, lần sau gặp mặt ngươi tặng ta chút đồ ăn là được." Sở Du Ninh cũng học theo chắp tay.

Du Ninh công chúa của Khánh Quốc quả thực biết thông cảm, ơn cứu mạng chỉ cần tặng chút đồ ăn là được.

Lưu Mẫn mang theo cảm khái, quay người sải bước rời đi.

"Chúng ta cũng nhanh chóng lên đường thôi."

Thẩm Vô Cữu lo lắng bọn họ đi muộn sẽ khiến A Quy và những người khác gặp nguy hiểm.

Lưu Mẫn không đi cùng bọn họ, ngược lại sẽ không có ai chú ý đến hắn.

Sở Du Ninh gật đầu, vừa đi vừa nói: "Thẩm Vô Cữu, ta thấy người mà chúng ta không biết là nhị ca hay tam ca của ngươi đã biết đường về nhà rồi."

Như vậy thì tốt, bọn họ không cần phải phân vân đi tìm ca ca trước hay nên đi gặp A Quy và những người khác.

Thẩm Vô Cữu biết lời này của nàng là để an ủi hắn, nắm tay nàng cười nói: "Rất nhanh sẽ biết là tam ca hay nhị ca của chúng ta."...

Bên này, nhóm người Bùi Diên Sơ đã ổn định trong một hang động.

Hang động này là nơi dân làng gần đó lên núi săn b.ắ.n dùng để tránh mưa, bên trong còn để một bó củi, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, trải thêm ít cỏ dại là có thể ở được.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 454: Chương 454



Sau khi ổn định xong, Trình An dẫn người đi săn dùng để làm bữa tối, nếu chủ tử của bọn họ vẫn chưa tìm đến, bọn họ sẽ phải ở lại đây qua đêm.

Trần Tử Thiện dựa vào đống lửa, vết thương trên tay đã được Thẩm Tư Lạc băng bó, hắn thấy may vì mình thịt dày, không bị thương đến xương.

Sau khi băng bó xong cho Trần Tử Thiện, Thẩm Tư Lạc lại bận rộn băng bó cho những người bị thương khác, Hứa Hàm Nguyệt ở bên cạnh giúp đỡ.

Lúc trước ở hậu phương, nàng ta đã học cách giúp băng bó vết thương cho binh lính, bây giờ đã ngày càng thành thạo, không có băng gạc thì xé quần áo ra dùng.

Trần Tử Thiện nhìn chằm chằm vào Hứa Hàm Nguyệt, chỉ thấy nàng ta nhìn vào vết thương m.á.u thịt be bét, sắc mặt tái nhợt nhưng lại cắn chặt răng chịu đựng sự khó chịu, trông có vẻ còn yếu đuối hơn Thẩm Tư Lạc và công chúa, hắn có lý do để nghi ngờ cô nương này được gia đình nuông chiều, chưa từng trải qua chuyện đời.

Vừa rồi trên xe ngựa, nàng ta rõ ràng sợ đến mức răng va vào nhau, thế nhưng vẫn đưa tay ra dùng chút sức yếu ớt của mình nắm chặt hắn, không để hắn bị hất ra ngoài.

Hắn tuy biết ơn nàng ta nhưng không thể vì thế mà buông bỏ mọi cảnh giác, đây chính là thời điểm chạy trốn, không được phép có bất kỳ sai sót nào.

Trần Tử Thiện dời mắt, nhìn về phía cửa hang.

Vừa đến hang động, người kỳ lạ nhất quyết không chịu vào, lẽ ra thường xuyên ở cùng với dã thú, nơi quen thuộc và dễ thích nghi nhất hẳn phải là hang động, thế nhưng hắn ta dường như rất kháng cự, cuối cùng cũng bị A Quy dỗ dành vào bên trong, cũng chỉ đứng ở cửa hang, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào.

Khương Trần vì hắn là ân nhân cứu mạng, muốn giúp hắn dọn dẹp, đáng tiếc người này chỉ để A Quy lại gần.

Bùi Diên Sơ không yên tâm để A Quy ở một mình với người kỳ lạ, liền ở bên cạnh bảo vệ.

A Quy đi vòng quanh người kỳ lạ rất lâu, muốn lấy lại thanh kiếm gỗ nhưng người này dường như không hiểu lời hắn nói, khuyên thế nào cũng không đưa.

"Bây giờ ta không có thịt khô, đợi lát nữa Trình An mang đồ săn về nướng xong sẽ đưa cho ngươi, ngươi trả lại thanh kiếm gỗ cho ta trước được không?"

A Quy ngồi xổm trước mặt người kỳ lạ, nhẹ nhàng thương lượng với hắn ta.

Người kỳ lạ ngồi trên mặt đất, hai tay vẫn chống xuống đất, nhìn A Quy, trong mắt không có chút tình cảm nào.

Ánh mắt A Quy dừng lại trên thanh kiếm gỗ mà hắn ta cắm ở bên hông, thấy hắn ta không hiểu, liền đưa tay nhỏ ra muốn lặng lẽ lấy lại.

"A Quy dừng tay!" Trần Tử Thiện nhìn mà tim đập thình thịch.

Ngay khi tay A Quy sắp chạm vào thanh kiếm gỗ, người kỳ lạ đột nhiên ấn chặt thanh kiếm, nhe răng với nó.

"Á!" A Quy sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Bùi Diên Sơ không ngờ chỉ nhìn thê tử một cái mà đã xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy lại bế A Quy lên, lúc nào cũng chuẩn bị ra tay ngăn cản người kỳ lạ.

Cảm nhận được sự thù địch của đối phương, người kỳ lạ cúi người làm tư thế chuẩn bị tấn công, còn gầm lên đe dọa.

"A Quy, hắn ta làm gì con?"

Bùi Diên Sơ ôm A Quy từ từ lùi lại, hắn nhớ đây là ân nhân cứu mạng, trừ khi người kỳ lạ đột nhiên làm hại bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không chủ động làm hại hắn ta.

"Con chỉ muốn lấy lại kiếm gỗ của mình."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 455: Chương 455



A Quy để Bùi Diên Sơ buông nó xuống, cơn giận nho nhỏ cũng nổi lên, mím chặt miệng.

Nó đi đến trước mặt người kỳ lạ, chống nạnh chỉ vào thanh kiếm gỗ: "Đây là của ta! Công chúa thẩm thẩm làm cho ta, ngươi không trả lại cho ta, ta sẽ bảo công chúa thẩm thẩm đánh ngươi!"

Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên trong hang động, mọi người đều nín thở theo dõi, Hình Vân và Bùi Diên Sơ đã chuẩn bị sẵn sàng rút đao.

Người kỳ lạ hạ thấp cảnh giác, quay lưng đi, không để ý đến nó nữa.

Tất cả mọi người:...

Tại sao trông giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy?

"Bùi thúc thúc, kiếm gỗ của con."

A Quy sắp khóc đến nơi, nó còn đang chờ dùng thanh kiếm gỗ này để nhận lỗi với phụ thân.

"Đợi công chúa thẩm thẩm trở về sẽ trị hắn." Bùi Diên Sơ quả quyết dùng công chúa ra uy.

Mắt A Quy sáng lên rồi lại tối sầm xuống: "Công chúa thẩm thẩm bao giờ mới đến vậy?"

"Chắc cũng sắp rồi." Lúc này bọn họ đã cách kinh thành mấy chục dặm, không biết công chúa và Thẩm Tứ bên kia có thuận lợi không.

Lúc này, Trình An mang đồ săn về, là một con lợn rừng nhỏ cùng thỏ và gà rừng, đều đã sơ chế xong mới mang về, chỉ cần đặt lên lửa nướng là được.

Khi khiêng đồ săn đi ngang qua người kỳ lạ, người kỳ lạ vừa nhìn thấy thịt liền lao tới há miệng cắn, làm người khiêng thịt sợ hết hồn, Trình An cũng theo bản năng rút đao ra.

Mọi người càng chắc chắn rằng thói quen sinh hoạt của hắn ta là học theo dã thú, chỉ có dã thú mới ăn sống con mồi.

A Quy há hốc miệng, mắt mở to tròn.

Nó phản ứng lại, vội vàng tiến lên chắn trước mặt người kỳ lạ: "Cái này phải nướng chín mới ăn được."

Người kỳ lạ gầm nhẹ với nó, trông có vẻ hơi hung dữ, A Quy sợ hãi nắm chặt lấy quần áo của Bùi Diên Sơ, thế nhưng lại không hề lùi bước.

"Hắn ta có phải đói rồi không?"

Thẩm Tư Lạc cầm củ khoai lang đen thui đang nướng bên đống lửa lại, chưa đến gần đã đặt củ khoai lang xuống đất, dùng tay đẩy về phía hắn ta.

Vì xe ngựa không bị mất nên lương khô mà bọn họ chuẩn bị vẫn còn. Từ khi trên đời có khoai lang, nó đã trở thành một loại lương khô không thể thiếu khi ra ngoài.

A Quy đặt củ khoai lang đen thui trước mặt hắn ta: "Nếu ngươi đói thì ăn cái này trước đi."

Người kỳ lạ cúi đầu ngửi ngửi, há miệng cắn.

"Á! Không phải ăn như vậy." A Quy vội vàng đưa tay ra bóc vỏ khoai lang.

Tất cả mọi người đều giật mình, đều lo lắng người kỳ lạ sẽ nổi giận, kết quả là hắn ta không tức giận, còn ngẩng đầu nhìn A Quy, dường như có chút ấm ức.

A Quy cầm củ khoai lang, thành thạo bóc vỏ: "Bóc lớp cháy này đi, bên trong là khoai lang ngọt ngào."

Nó kiên nhẫn dạy người kỳ lạ cách ăn khoai lang nướng đúng cách, khoai còn hơi nóng, nó đưa tay lên xoa xoa tai rồi tiếp tục.

Bóc được một nửa, lộ ra phần khoai lang vàng ươm, A Quy cầm tay người kỳ lạ, nhét củ khoai vào tay hắn ta: "Cầm như thế này mà ăn."

"A Quy..." Thẩm Tư Lạc lo lắng người kỳ lạ sẽ làm hại nó.

Bùi Diên Sơ túm lấy cổ áo A Quy, chuẩn bị sẵn sàng kéo nó ra bất cứ lúc nào.

Tay người kỳ lạ đen thui, móng tay cũng đầy bùn đất, có lẽ vì phải dùng tay để đi nên móng tay đứt gãy không đều.

Hắn ta cúi đầu há miệng định ăn, A Quy đưa tay nhỏ ra chặn lại, kiên quyết dạy hắn ta tự dùng tay cầm ăn: "Cầm lên ăn."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 456: Chương 456



Người kỳ lạ mất kiên nhẫn vỗ vỗ xuống đất, dường như đang nói rốt cuộc có cho ăn hay không.

"Cầm đi."

A Quy bẻ tay hắn ta ra, nhét củ khoai lang vào, nắm chặt các ngón tay hắn ta lại, cũng không chê hắn ta bẩn.

Người kỳ lạ ngây ngốc nhìn A Quy không nhúc nhích.

A Quy dùng cả hai tay nắm lấy tay hắn ta đưa lên miệng, tay người kỳ lạ rất cứng, nó rất vất vả mới đưa được đến miệng người kỳ lạ: "A... há miệng ra, ăn như thế này là được."

Người kỳ lạ thấy miệng nhỏ của A Quy há to, hắn ta cũng học theo há miệng, A Quy liền nhét củ khoai lang vào miệng hắn.

Nếm được vị ngọt của khoai lang, không cần A Quy nói, người kỳ lạ đã tự động cắn một miếng lớn nhai, còn giật tay nhỏ của A Quy ra, cầm củ khoai lang quay lưng lại ăn ngấu nghiến.

Lúc đầu hắn ta không quen dùng tay cầm ăn, động tác rất cứng nhắc, sau đó dường như là bản năng bẩm sinh, hắn đã tự nhiên học được cách cầm nắm, hoặc có thể nói là thói quen trong tiềm thức.

"Ê! Phía sau còn phải bóc vỏ nữa!" A Quy đi vòng qua, thấy nửa củ khoai lang không bóc vỏ đã vào miệng người kỳ lạ.

Môi người kỳ lạ dính một vòng đen, bộ râu rối bù cũng dính không ít vụn, đôi mắt đáng thương dường như đang nói còn muốn ăn nữa.

Thẩm Tư Lạc vội vàng quay lại lấy thêm hai củ khoai lang nướng đưa cho hắn, lần này nàng ta thử lại gần hơn một chút, kết quả người kỳ lạ đột nhiên quay đầu nhe răng với Thẩm Tư Lạc, dọa nàng ta phải ném củ khoai lang xuống đất, quay đầu trốn vào lòng Bùi Diên Sơ.

"Đừng dọa cô cô của ta!" A Quy tức giận nói.

Người kỳ lạ nhìn thấy củ khoai lang rơi trên đất, định cúi đầu xuống ăn, rõ ràng miệng đã há ra, hắn ta lại dừng lại, từ từ ngồi xuống, nhìn A Quy một cái, vụng về đưa tay ra nhặt lên ăn, mặc dù không bóc vỏ đã nhét vào miệng nhưng cũng đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Ngay lúc này, Khương Trần đi ra ngoài lấy nước chạy vào: "Không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều quan binh bao vây ngọn núi này, nói là muốn lục soát núi!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng dậy, Trình An phản ứng nhanh chóng tiến lên dập tắt đống lửa để tránh khói bốc lên làm lộ tung tích của bọn họ.

"Sao có thể chứ? Đối phương dù biết chúng ta ở đây cũng không thể tốn nhiều nhân lực như vậy để lục soát núi, là muốn bắt chúng ta uy h.i.ế.p công chúa sao?" Trần Tử Thiện thắc mắc.

"Ta nghe huynh đệ canh giữ bên ngoài chạy về nói, bọn họ chủ yếu muốn tìm một người trong số chúng ta, chúng ta chỉ là đi kèm thôi."

Lời Khương Trần vừa dứt, ánh mắt mọi người vô thức đổ dồn vào Hứa Hàm Nguyệt, nếu nói trong đội ngũ này ai đáng ngờ nhất thì chỉ có nàng ta.

Hứa Hàm Nguyệt sợ hãi nhảy xổm đến sau lưng Khương Trần như một chú thỏ nhỏ.

"Hứa cô nương, chúng ta chưa kịp hỏi cô nương có phải là người Việt Quốc không? Xuất thân thế nào?"

Khương Trần kéo Hứa Hàm Nguyệt ra, hắn cũng không muốn nghi ngờ nàng ta, dù sao trên đường đi nàng ta cũng biểu hiện không tệ, có thể thấy là cùng chung chí hướng với bọn họ.

Đôi mắt to tròn của Hứa Hàm Nguyệt sợ hãi nhìn vẻ mặt của mọi người, do dự nói: "Ta, ta là người Khánh Quốc."

"Người Khánh Quốc?" Mọi người đều kinh ngạc.

"Đúng vậy! Chắc chắn bọn họ không tìm ta, các người đừng bỏ rơi ta." Hứa Hàm Nguyệt cầu xin, sợ bọn họ bỏ rơi mình.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 457: Chương 457



"Có gì chứng minh không?" Trình An cau mày, chủ tử có biết không nhỉ, nếu không sao lại muốn bọn họ đưa cô nương này về nước.

"Cha ta là Tri châu Kinh Châu, ta bỏ nhà đi, lúc hỏi đường thì bị một bà mập lừa, khi tỉnh lại đã ở Việt Quốc rồi." Hứa Hàm Nguyệt yếu ớt nói.

Mọi người nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó tin, cô nương như chú thỏ trắng này mà cũng có can đảm bỏ nhà đi sao?

Trần Tử Thiện nhìn Hứa Hàm Nguyệt, quả nhiên hắn đoán không sai, đây là một tiểu thư nhà quan cao quý.

Khương Trần cúi đầu nhìn Hứa Hàm Nguyệt.

Tri châu Kinh Châu cách biên quan Ung Hòa ba tòa thành, nếu hắn nhớ không nhầm thì Tri châu Kinh Châu hiện tại là Trạng nguyên năm Cảnh Huy Nguyên.

Trạng nguyên này xuất thân hàn môn, là Trạng nguyên đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ, được bệ hạ coi trọng, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã làm đến quan tam phẩm, khi mọi người cho rằng hắn có thể vào nội các thì hắn lại không chịu nổi việc bệ hạ đam mê hưởng lạc, liều c.h.ế.t can gián, kết quả bị giáng chức ra khỏi kinh thành làm quan, đến nay vẫn chưa thay đổi chức quan.

"Việt Quốc quá đáng! Lại ngấm ngầm bắt cô nương Khánh Quốc chúng ta đến đây làm nhục!" Thẩm Tư Lạc phẫn nộ.

"Không chỉ có Khánh Quốc, những cô nương ở cùng ta trước đây cũng có người Tuy Quốc, Yến Quốc." Hứa Hàm Nguyệt nói.

"Bọn chúng ỷ rằng cho dù có bị phát hiện cũng không ai dám làm gì Việt Quốc!" Điều này cũng không thể xua tan cơn giận của Thẩm Tư Lạc.

Dù sao thì Hứa Hàm Nguyệt cũng tạm thời thoát khỏi vòng nghi ngờ, vì vậy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn vào người kỳ lạ.

Không thể nào là bắt hắn chứ? Hắn không phải là người rừng sao?

"Mọi người còn nhớ lúc người này ra tay có bóng dáng của công chúa không?" Trình An nhớ lại hình ảnh vô địch của người kỳ lạ này khi xuất hiện.

Tất cả mọi người quan sát người kỳ lạ toàn thân bẩn thỉu này, cùng nhau lắc đầu: "Hoàn toàn không giống."

Trình An ngẩn người, những người này ở cùng công chúa lâu như vậy, chẳng lẽ không thích động não sao?

"Ta nói là thân thủ của hắn."

"Ngươi nói vậy đúng là có chút giống, hắn bắt tên như chơi, công chúa ném người cũng như ném đồ chơi vậy."

"Chẳng lẽ đây là huynh đệ thất lạc nhiều năm của công chúa sao?"

Trần Tử Thiện vừa dứt lời đã bị Bùi Diên Sơ vỗ đầu: "Nói bậy bạ gì vậy! Bàn tán chuyện hoàng gia, không muốn sống nữa à."

Hứa Hàm Nguyệt thò đầu ra từ sau lưng Khương Trần, đôi mắt lóe lên rồi lại rụt về, nhẹ nhàng cắn môi.

"Đừng nói nhiều nữa, giờ cả ngọn núi đều bị bao vây, chúng ta làm sao thoát ra được?" Trình An hỏi.

Mặc dù đoán những người đó tìm người kỳ lạ này nhưng không ai nghĩ đến việc giao hắn ra để đổi lấy cơ hội sống.

Thiên lôi mà bọn họ mang theo đã dùng hết sạch, hiện tại cũng có người bị thương, người có thể chiến đấu đã không còn mấy, không thể xông ra ngoài được, hơn nữa bọn họ cũng không quen thuộc nơi này.

"Nhân trời chưa tối, chúng ta đi sâu vào trong." Trình An quả quyết nói.

Hiện tại cả ngọn núi đều bị bao vây, đây chỉ là vùng ngoài rìa, không lâu nữa sẽ bị tìm thấy, xông ra ngoài là tự chui đầu vào lưới, vì vậy chỉ có thể đi sâu vào trong, kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Mọi người nhanh chóng mang theo những thứ có thể mang theo, người không bị thương dìu người bị thương.

Bùi Diên Sơ cõng A Quy trên lưng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 458: Chương 458



Không cần A Quy thúc giục, người kỳ lạ đã chủ động đi theo.

A Quy dùng cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Bùi Diên Sơ, miệng nhỏ mím chặt, nó biết lại phải bắt đầu chạy trốn rồi.

Quân truy đuổi đến rất nhanh, cả nhóm chưa đi được bao lâu đã bị đuổi kịp.

Trình An và Hình Vân cùng những người khác bảo vệ nữ quyến và trẻ nhỏ ở phía sau, nhìn đội quân mặc giáp đen như ma quỷ xuất hiện.

Trình An nhìn những người này liền biết đối phương sát khí rất nặng, thậm chí còn lạnh lùng vô tình hơn cả ánh mắt của người kỳ lạ, giống như những tử sĩ được đào tạo chuyên nghiệp.

Nếu những người này thực sự là tử sĩ thì e rằng hôm nay bọn họ khó thoát khỏi kiếp nạn, tử sĩ không đạt được mục đích thì thề không bỏ cuộc.

Thủ lĩnh Hắc Sát Quân vung tay, giọng nói lạnh lùng vô tình: "Bắt sống người thú, những người còn lại, giết!"

Bùi Diên Sơ buông A Quy ra đẩy vào lòng Thẩm Tư Lạc, cầm vũ khí lên giúp đỡ.

Thấy đối phương hung hăng, mọi người đều chuẩn bị liều chết, ngay khi hai bên sắp giao chiến thì những người đó đột nhiên dừng bước giống như bị điểm huyệt cứng đờ, đột nhiên quay sang đồng đội, dùng đao kiếm c.h.é.m g.i.ế.c đối phương, chiêu nào cũng hiểm ác.

Mọi người:...

"Tổ tiên Khánh Quốc hiển linh rồi sao?" Trần Tử Thiện cảm thấy mình đang nằm mơ.

Những người còn lại cũng nghĩ như vậy.

Trình An dẫn người lặng lẽ lui về phía sau, sợ những người này lại quay sang g.i.ế.c ngược lại bọn họ.

"Cuối cùng cũng đến kịp, tại sao thế giới này lại có khinh công chứ?" Sở Du Ninh được Thẩm Vô Cữu ôm chặt vội vã chạy tới.

Sau khi chia tay Lưu Mẫn, bọn họ liền đuổi theo đội Hắc Sát Quân, lúc đầu cưỡi ngựa còn được, đến khi lên núi, từng người nhảy xa mấy mét, thật sự quá bất lợi cho người mạt thế như nàng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào Thẩm Vô Cữu đưa nàng đuổi theo.

Đối phương một người bay, bọn họ là hai người, đương nhiên đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, may mắn là dị năng của nàng đã nâng cấp lên cấp mười một, không cần tiếp xúc gần, chỉ cần dùng tinh thần lực bao phủ là có thể trực tiếp khống chế người.

Trần Tử Thiện và những người khác cả người chấn động, có phải bọn họ quá muốn công chúa xuất hiện không? Sao bọn họ lại như nghe thấy giọng nói của công chúa? Nhưng lại không thấy người đâu.

Đội Hắc Sát Quân đang c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau đã dừng lại, dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục coi người trước mặt là kẻ địch.

Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu vẫn còn trong lá chắn tinh thần, vì vậy Trần Tử Thiện và những người khác nhìn sang cũng chỉ thấy cảnh vật giống như xung quanh.

Nàng tiến lên đánh ngất một tên Hắc Sát Quân, định lột áo giáp của hắn.

Thẩm Vô Cữu đưa tay nhận lấy việc này, không cần nàng nói cũng đã biết nàng muốn làm gì, lột áo giáp xong, trói hắn lại bịt miệng, nhét vào bao tải mà Hắc Sát Quân mang tới, buộc chặt miệng bao.

Sở Du Ninh ném người đó trước mặt thủ lĩnh Hắc Sát Quân, cùng Thẩm Vô Cữu lui sang một bên, dùng tinh thần ám thị cho bọn họ biết nhiệm vụ đã hoàn thành, đồng thời dùng tinh thần lực tạo ra ảo ảnh Trần Tử Thiện và những người khác đã bị g.i.ế.c chết.

Hắc Sát Quân tỉnh lại thấy vết thương trên người mình, cùng với xác đồng đội trên mặt đất, còn có kẻ địch c.h.ế.t la liệt, chỉ nghĩ là do giao chiến với tên người thú nên mới có thương vong.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 459: Chương 459



Thủ lĩnh Hắc Sát Quân cũng không chậm trễ, trong đầu hắn, người cần bắt sống đã ở trong bao tải. Hắn vung tay, ra lệnh cho người khiêng bao tải đi, sợ tên người thú này đột nhiên tỉnh lại không khống chế được, hắn còn rút một ống tiêm đ.â.m vào bao tải.

"Xem ra lão hoàng đế(*) không ít lần bắt người cho Phúc Vương, đến cả thuốc mê cũng lấy ra rồi." Sở Du Ninh thì thầm.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, suýt nữa tưởng Sở Du Ninh lại nhận thêm một người em trai khi hắn không có mặt, kết hợp với lời nói này mới xác định là đang nói đến lão hoàng đế Việt Quốc.

Thê tử quả nhiên vẫn rất thích đặt biệt danh cho người khác.

(*) phát âm giống lão đệ...

Thấy đội quân mặc giáp đen hung hãn tự tàn sát lẫn nhau, sau đó lại trói một người của mình rồi nhanh chóng rút lui, Trần Tử Thiện và những người khác đều ngơ ngác.

Hắc Sát Quân vừa rút lui, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu liền xuất hiện từ sau một bụi cỏ.

"Các bạn nhỏ, có nhớ ta không?" Sở Du Ninh vẫy tay chào những người bạn nhỏ đang ngây người.

"Công chúa thẩm thẩm!"

A Quy nghe thấy tiếng, đột nhiên quay đầu lại, thấy đúng là công chúa thẩm thẩm mà nó nhớ thương, mắt sáng lên, đôi chân ngắn chạy nhanh về phía trước.

Nó lao vào lòng Sở Du Ninh, đầu nhỏ cọ cọ: "Công chúa thẩm thẩm, con nhớ người."

"Ta cũng nhớ con, thế nào? Có bị thương không?"

Sở Du Ninh một tay xách nó lên, tay kia định véo nó, đột nhiên một bóng đen lao tới, móng vuốt bẩn thỉu nhắm thẳng vào mặt nàng.

"Cẩn thận!"

Thẩm Vô Cữu đi tới gần đột nhiên có chút e dè, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người kia, người đó vừa động, hắn đã phát hiện ra, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Sở Du Ninh nhanh như chớp nắm lấy móng vuốt hắn, ném hắn ra sau, ném xong mới phản ứng lại, ngượng ngùng nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta quên mất đây là ca ca của chúng ta."

Không đợi Thẩm Vô Cữu nói gì, người đó sau khi rơi xuống đất lại bám vào mặt đất, nhảy lên, nắm lấy một cái cây, hai chân đạp vào gốc cây, một lần nữa hung hăng lao về phía Sở Du Ninh.

"Công chúa, mau buông A Quy ra! Hắn ta tưởng người đang làm A Quy bị thương." Thẩm Tư Lạc vội vàng hét lên.

Thẩm Vô Cữu trong lòng chấn động, nhìn về phía A Quy, lại nhìn về phía người kia, phát hiện bên hông hắn ta cắm thanh kiếm gỗ nhỏ của A Quy, hơn nữa khi hành động dường như còn cố ý tránh né, không để thanh kiếm gỗ bị gãy.

Có phải điều này có nghĩa là ca ca của hắn vẫn còn một tia thần trí không?

Thẩm Vô Cữu gần như có thể khẳng định người này là nhị ca, hắn không giấu được vẻ kích động, hét về phía người kia: "Nhị ca!"

Bước chân muốn tiến lên của Thẩm Tư Lạc dừng lại, không dám tin nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.

Là tai nàng ta có vấn đề sao? Sao nàng ta lại nghe tứ ca gọi tên quái nhân kia là nhị ca?

Nhị ca không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Công chúa nói nhị tẩu đi biên quan là để đưa t.h.i t.h.ể của nhị ca về an táng vào phần mộ tổ tiên.

Những người còn lại cũng đều ngơ ngác, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tên quái nhân và Thẩm Vô Cữu.

Tên đã cướp thanh kiếm gỗ của A Quy còn đi theo bọn họ, một lòng bảo vệ A Quy, vậy mà lại là nhị gia của Thẩm gia, cha của A Quy sao?!

Tuy nhiên, tên quái nhân không có phản ứng gì với tiếng gọi của Thẩm Vô Cữu, tư thế lao về phía Sở Du Ninh cũng không dừng lại.
 
Back
Top Bottom