Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 100: Chương 100



Bởi vì Phương Tiên Nhi không cần giỏ mà bọn họ đã rửa trước đó, bây giờ cũng có thể tiết kiệm được một bước, không cần rửa nữa, trực tiếp lấy củ mài lên trên lửa nướng vỏ, thui rễ đi.

Rễ cây kia vậy mà rất dễ cháy, liền cháy xém, lớp vỏ rất nhanh cũng bị nướng sạch sẽ.

Để lại một phần trực tiếp nướng trên lửa, còn lại cầm đi hấp hoặc nấu chín, lại chọn một ít bột nhão trong đó, bỏ vào trong nước dùng sức khuấy thành hồ, sau khi dùng vải lọc, đổ vào trong một thùng gỗ để lắng đọng lại.

Chờ lắng đọng xong, có thể có được một ít tinh bột bán thành phẩm, đến lúc đó lấy ra phơi hoặc nướng khô, coi như đại công cáo thành.

Về phần những củ mài nghiền lấy được khi lọc, vừa vặn lại thêm vào nồi gia công một chút, rán thành từng cái bánh tròn nhỏ.

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng một bữa tiệc củ mài thịnh soạn cũng đại công cáo thành!

So sánh một phen, củ mài được nướng ra ngửi thấy thơm nhất, bọn nhỏ đều vây lại, muốn nếm thử cái này trước.

Tảo Nhi cắt củ mài thành từng đoạn nhỏ rồi chia cho mọi người, dặn dò: "Ăn chậm một chút, ăn xong rồi, qua một lúc, không cảm thấy khó chịu gì thì đến lấy phần còn lại."

Bọn nhỏ đều ngoan ngoãn đồng ý, người lớn cũng nghe lời gật đầu.

Củ mài chín, lột vỏ ra, hầu như sẽ không khiến người ta ngứa tay. Nhưng Phương Tiên Nhi nhắc tới chuyện ăn củ mài có thể dị ứng, vẫn đáng chú ý.

Bọn nhỏ cầm củ mài nướng nóng hổi đổi tay qua lại, trong miệng không ngừng thổi thổi, hy vọng nó mau mau nguội xuống.

Chờ một hồi, nhiệt độ đã hạ xuống, liền cẩn thận lột vỏ củ mài ra, lộ ra phần được nướng vàng ươm mềm mại bên trong.

Ngửi một cái, lại là một loại hương vị không giống bình thường.

Không kịp chờ đợi thổi thổi hai cái, sau đó liền nhét vào miệng cắn một miếng lớn, sau khi cắn ra bên trong vẫn nóng, đứa nhỏ bị nóng nóng lập tức nước mắt lưng tròng, không tiện trực tiếp nuốt xuống, lại không nỡ nôn ra ngoài, chỉ có thể vừa ăn vừa há miệng thổi phù phù.

"A a, quá ngon!"

"Hô~ Mùi thơm quá, củ mài này nhai vào lại dính răng của ta!"

Người lớn thấy thế đều cười nói: "Ai u, đã ăn nhiều đồ tốt như vậy, sao vẫn còn bộ dạng như mèo thèm ăn như vậy? Cũng sẽ không thiếu đồ cho các ngươi ăn!"

Bọn nhỏ chỉ cười ngây ngô he he.

Bất kể như thế nào, tuổi thơ của các nàng tuy rằng sinh sống ở trong núi, nhưng tựa hồ cũng nhận được vui vẻ không tưởng tượng được.

Ngày thường có bạn bè tốt chơi chung, lại có người dạy học, có câu chuyện mới lạ nghe, có đồ ăn ngon của Phương Tiên Nhi, còn có đủ loại quả dại rau dại đổi khẩu vị xem như đồ ăn vặt.

Đặt ở trước kia, nhà ai dám nghĩ, hài tử nhà mình nuôi ra, có thể sống cuộc sống tự tại thoải mái như vậy?

Bọn họ chịu khổ, chịu đói, lo lắng hãi hùng, những ngày tháng trước kia, căn bản không gọi là cuộc sống, nhiều lắm cũng chỉ là tìm cách sống sót.

Nhưng có lẽ bắt đầu từ thế hệ này, bọn họ sẽ có hy vọng sống cuộc sống tốt đẹp.

Sống những ngày có hi vọng, có lòng có sức lực.

Sống những ngày tháng không lo ăn lo uống, không sợ đói lạnh, không lo sinh tử.

Chờ một đám người ăn xong củ mài, lại ăn bánh củ mài và củ mài hấp.

May mắn là, bọn họ dường như không bị dị ứng với củ mài, coi như may mắn, không cần trơ mắt nhìn người khác ăn.

Thức ăn làm từ củ mài này, tuy không phong phú bằng những tiên phẩm của Phương Tiên Nhi, nhưng đại khái là các nàng tự mình bỏ sức ra, đồ ăn có được, giống như dầu đậu, ăn vào luôn cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn.

Bận rộn xong việc này, đoàn người liền nghỉ ngơi.

Lấy tinh bột dùng nước lắng đọng một đêm, chờ sáng mai Hà Hoa các nàng lại đi xử lý.

Trong từng đợt mùi thơm của củ mài, tất cả mọi người đều ngủ một đêm thật ngon.

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người cứ như thường lệ rửa mặt thu thập xong, liền khẩn cấp lấy bánh mì nếp cẩm kia ra, dự định ăn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 101: Chương 101



Phương Tiên Nhi đã nói bánh mì này không thể để lâu, nhưng bọn họ nhiều người, chỉ lấy đủ lượng điểm tâm trong vài ngày, chất đống lại nhìn cũng không ít.

Lúc này mỗi người đều có thể được chia một cái ăn.

Bởi vì thứ này nhìn giống như món chính, nên mọi người không mân mê cái khác, chỉ nấu bình sữa đậu nành, định vừa ăn vừa uống.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói bánh mì nếp cẩm không cần gia công, nhưng bây giờ thời tiết lạnh, mọi người vẫn vô sự tự thông, trước khi ăn bánh mì dán lên thành bình sữa đậu nành, khiến nó trở nên nóng hổi một chút.

Chờ sữa đậu chín, bánh mì cũng trở nên ấm áp, mọi người mới quý trọng mở túi giấy trong tay ra.

Từ tên gọi mà xem, thứ gọi là bánh mì này, đại khái cũng làm thành từ bột mì, có lẽ là dùng cách làm ủ bột sau đó nhào bột, nhưng lấy tay cẩn thận sờ sờ, có thể cảm thấy được khác biệt khá lớn.

Bánh mì không giống bánh mì cứng ngắc chưa lên men, cầm vô cùng xốp mềm, so với tay nải nhét đầy quần áo còn mềm hơn!

Cầm bánh mì tới trước mắt cẩn thận nhìn, lúc này ánh sáng tốt, rốt cục có thể thấy rõ đồ vật kẹp ở giữa, một tầng trong đó, trắng có chút giống như nước cơm, trong một tầng khác, thứ màu tím đen kia lại là từng hạt nếp rõ ràng.

Mặc dù không biết vì sao, màu sắc hạt nếp này rất cổ quái, nhưng từ hình dạng kia mà xem, bọn họ hẳn là không có nhận lầm, chính là hạt nếp.

Bọn nhỏ cũng không có nghĩ nhiều như người lớn.

Các nàng chỉ cảm thấy bánh mì nếp cẩm này mang theo rất nhiều màu sắc, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, sau khi cảm thán vài tiếng, liền không kịp chờ đợi để bên miệng bắt đầu gặm.

Răng khép lại, bánh mì bị cắn rất nhẹ nhàng, gần như là tan ra ở trong miệng, bất kể là người già trẻ nhỏ ăn đều không tốn sức chút nào.

Miệng nhai bánh mì trong miệng, còn chưa kịp thưởng thức mùi thơm của đường mạch nha, rất nhanh lại ăn đến phần nhân bên trong.

Đầu tiên là từng hạt nếp cẩm.

Loại nếp này mang theo đặc tính dinh dính của gạo nếp, nhưng không dính răng, bên ngoài giống như có lớp vỏ mỏng có tính dẻo dai, cũng không cứng, nhai hai cái liền nát, sau đó có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Vốn dĩ vị của nó rất phong phú, lại kết hợp với phô mai làm từ sữa mà nhóm cổ nhân không biết tên.

Tính chất thiên lỏng kết hợp với mùi thơm của sữa và đường, cùng với nếp cẩm và bánh mì nhai trong miệng, cho dù là loại ít đường thì vẫn đủ độ ngọt.

Giống như trẻ em hiện đại, hầu hết đều không thể từ chối bánh kem. Đối với hài tử thời cổ đại, món ăn có tên bánh mì nếp cẩm này quả thực chính là món ngon nhất, là món ăn mà chúng thích nhất từ khi còn nhỏ đến giờ!

Hương vị phong phú nhiều tầng như vậy, trong nháy mắt đã bắt được đầu lưỡi của các nàng, vừa ăn vừa không nhịn được lộ ra nụ cười.

Cho dù là đứa nhỏ hiểu chuyện giống Hạnh Nhi, cũng không khỏi sinh ra chờ mong: "A tỷ, tâm nguyện lớn nhất của muội bây giờ chính là thường xuyên được ăn bánh mì!"

Đừng nhìn bánh mì mới đến, địa vị trong lòng cô bé đã sắp bằng thịt, ăn vào quả thực thỏa mãn muốn chết.

Nhưng thời hạn sử dụng bánh mì rất ngắn, chắc chắn không phải đối tượng tốt để trữ hàng lâu dài.

Tảo Nhi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có chủ ý nhất cử lưỡng tiện: "Không bằng như vậy đi, mỗi khi các ngươi học chữ có một tiến bộ nhỏ, liền cho các ngươi vài thứ, có thể cầm đi cúng cho Phương Tiên Nhi."

Bọn nhỏ vừa nghe, ánh mắt đều sáng lên.

Thúy Thúy nhịn không được nói: "Tảo Nhi tỷ, chúng ta nhất định sẽ học thật tốt, không bằng mỗi ngày tỷ đến kiểm tra học vấn của chúng ta một lần đi?"

Như vậy có thể ngày ngày ăn bánh mì nếp cẩm rồi!

"Muội lanh quá ha!" Đại Ngưu cười chọc vào đầu cô bé.

Không chỉ có hài tử thích, người lớn cũng đều sợ hãi thán phục món bánh mì thơm ngon này.

Mặc dù không thể để lâu, cũng không thể chống đói bằng lương khô, nhưng mùi vị của nó đích thật có phong cách riêng so với đồ ăn hiện tại.

Sau khi ăn nó, đồ ngọt tuyệt nhất trong tưởng tượng của mọi người cuối cùng cũng có hình dáng.

Hơn nữa mọi người ăn uống tán gẫu, lại cảm thấy thứ này không chỉ có thể làm bữa sáng, ra ngoài tìm thức ăn cũng rất tiện mang theo.

Nói như vậy, chọn nhiều một chút cũng không phải không được, bọn họ khẳng định có thể ăn sạch trước khi bị hỏng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 102: Chương 102



Ăn bánh mì xong, lại uống một bát sữa đậu nóng hôi hổi.

Có lẽ là do đã ăn bánh mì, độ ngọt của sữa đậu thường ngày chợt giảm xuống, nhưng một bát ấm áp như vậy vào bụng, mọi người vẫn phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

Cốt nhục toàn thân đều giống như nhét Noãn Bảo Bảo, chỗ nào cũng đều nóng hầm hập, thỏa mãn.

Thời gian ăn sáng kết thúc, mọi người phải tiếp tục làm chính sự.

Bọn nhỏ thu dọn nồi bát theo thường lệ, không cần nhiều lời.

Làm xong thì phải học tập tiếp.

Đám người Hà Hoa đi xử lý tinh bột trước. Chờ xử lý xong, còn phải hỏi Phương Tiên Nhi chuyện trồng củ mài, hiện giờ thân củ mài cũng đã hái về, nên bảo quản như thế nào hoặc là gia công thế nào mới có thể an ổn để được tới mùa xuân?

Còn có củ mài có thể làm hạt giống kia, đại khái khi nào đi hái thì thích hợp?

Những điều này đều không rõ ràng lắm, phải hỏi từng việc một, nhớ cho kỹ.

Lại nói đến tiểu phân đội tìm thức ăn của Tảo Nhi.

Hôm nay các nàng lại vào ngọn núi thấp kia, tiếp tục thăm dò vào trong núi, dọc theo đường đi không thấy quá nhiều thứ mới mẻ, các nàng đi lại không ngừng, một hơi đi ra ngoài rất xa.

Mắt thấy đã lên tới đỉnh núi thấp.

Quật cây, đứng ở chỗ cao nhìn xuống phía dưới, Tảo Nhi bỗng nhiên kinh ngạc, chỉ vào một chỗ hô: "Nhị Sơn thúc, thúc mau tới xem! Dưới núi cách đó không xa chính là một thôn trang nhỏ sao?"

Lưu Nhị Sơn nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ rằng vượt qua một ngọn núi thấp, đầu ngọn núi này lại còn có thể nhìn thấy thôn trang?

Hắn bước nhanh đến bên cạnh Tảo Nhi, tập trung nhìn vào.

Ở hướng nàng nói, cách chân núi một đoạn, lại có một rừng cây um tùm. Lá cây màu vàng cam cảnh đẹp ý vui, khi bị gió thổi, tầng tầng dập dờn giống như là ngọn lửa thiêu đốt trên thân cây.

Bên cạnh cánh rừng, quả nhiên có thôn trang, từ nơi này nhìn qua, từng ngôi nhà chỉ lớn bằng tảng đá.

Lưu Nhị Sơn tính toán trong lòng, đoán chừng thôn này chiếm diện tích nhỏ hơn thôn Thạch Đầu mà bọn họ ở, nhân khẩu hẳn cũng bình thường, nhưng tuyệt đối nhiều hơn người trong núi hiện tại của bọn họ.

Lúc này vừa đến giờ cơm không lâu, thôn trang kia, hầu như nhà nhà đều bốc lên khói bếp, có thể thấy được là đã đầy người, không giống thôn xóm của bọn họ, người đều chạy sạch sẽ.

Chỉ cách hai ngọn núi, tình huống bên này sao lại tốt hơn bên bọn họ nhiều như vậy?

Lưu Nhị Sơn nghĩ vậy, ánh mắt khẽ dời đi.

Lại nhìn sang bên cạnh còn có thể nhìn thấy đồng ruộng, lúc này thu hoạch vụ thu đã qua, nhìn không ra thu hoạch trong ruộng của bọn họ như thế nào.

Hắn rất nhanh ngẩng đầu, nhìn về phía phương vị mà người trong thôn lúc xuôi nam nhất định phải đi qua, dọc theo đường đi đều có những ngọn núi chằng chịt chằng chịt che chắn, một mực đi đến những nơi xa không nhìn thấy được.

Không leo núi tới đây, không đi đường vòng là không đến được bên này.

Khó trách không ai nói, ngọn núi này còn có thôn trang.

Tảo Nhi đứng ở bên cạnh, theo thôn trang này nhìn về phía xa, xuyên qua sương mù m.ô.n.g lung, cũng không thể thấy rõ ràng, nàng ấy không xác định nói: "Nhị Sơn thúc, chỗ xa hơn một chút có phải có một huyện thành hay không?"

Lưu Nhị Sơn nheo mắt lại, ở trong sương trắng mênh m.ô.n.g phía xa, tựa như có tường thành cùng lầu các như ẩn như hiện.

Nhớ lại một chút tin tức trước kia nghe được, hắn không xác định nói: "Nếu thật là huyện thành, có thể là không ở trên địa giới Nham Thành chúng ta."

Thôn trang trước đó của bọn họ nằm ở huyện Hưng Hòa phía cực nam của Nham Thành, đi về phía nam nữa, chắc hẳn chính là địa giới của Phụng Thành.

Nhưng giống như Lưu Nhị Sơn vừa nhìn thấy, núi lớn kéo dài không dứt nằm ngang một bên, đi đường chính đến Phụng Thành cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lấy thôn dân bọn họ dời về phía nam mà nói, bình thường đều là đi thẳng xuống Ninh Thành, hoặc là địa phương phía nam, như vậy đường sá càng thêm nhẹ nhàng.

Tảo Nhi đề nghị: "Không bằng đến huyện thành trước mặt kia nhìn xem, cũng thăm dò tình huống bên đó."

Đi theo tú tài học được một thời gian, bọn họ cũng có thể biết được ý nghĩa của ếch ngồi đáy giếng. Trước đó chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở huyện Hưng Hòa, nhưng lại không biết phía Nam trong truyền thuyết kia rốt cuộc là tình huống gì.

Chỉ có nhìn càng nhiều, trong lòng càng hiểu rõ, ngày sau mỗi một bước của bọn họ mới có thể vững vàng đi xuống.

Nếu muốn đi tới huyện thành mới này, tốt nhất là đi vòng qua thôn trang bên này, từ nơi khác xuống núi, tránh cho người trong thôn nhìn thấy những gương mặt xa lạ này của bọn họ, gây nên khủng hoảng không cần thiết.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 103: Chương 103



"Lúc này còn sớm, nếu không trực tiếp xuống núi thấp nhìn xem?" Đại Ngưu nói.

"Đúng là còn sớm, nhưng phải đi về hướng huyện thành kia, ta thấy đường sá không tính là ngắn, đi qua liền không về được. Vả lại trên người chúng ta không có nhiều đồ ăn, chuẩn bị cũng không thỏa đáng, không bằng đợi hôm nào chuẩn bị xong lại đến?" Tảo Nhi nói.

Lưu Nhị Sơn gật đầu: "Làm giống như Tảo Nhi nói, vẫn là ổn thỏa một chút thì tốt hơn."

Mặc dù không định đi huyện thành, nhưng bọn họ vẫn xuống nửa ngọn núi, muốn nhìn xem bên này còn có thứ gì khác không.

Đi được một đoạn, trên đám cỏ cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người dễ thấy, trên mặt đất tựa hồ có một người nằm!

Lần này, mấy người Tảo Nhi đều dừng bước, nín thở, chăm chú nhìn bóng người kia.

Nhìn hồi lâu, người nọ vẫn không nhúc nhích, không biết là đã c.h.ế.t hay là đã ngất đi.

Các nàng cũng không trực tiếp đi qua, cảnh giác quét mắt bốn phía, sợ nơi này có bẫy.

Đợi một hồi lâu, chung quanh cũng không phát hiện tung tích khả nghi, Thu Nương đột nhiên khẩn trương kéo ống tay áo của Tảo Nhi, im lặng chỉ một cái về phía bên kia.

Tảo Nhi thuận thế nhìn qua, đồng tử bỗng nhiên chấn động.

Chỉ thấy không biết từ chỗ nào bò tới một con rắn đốm hoa, thân rắn ước chừng cỡ ống tay người, giờ phút này nửa đứng lên, tựa hồ muốn bổ nhào vào trên người người nọ trên mặt đất!

Tảo Nhi lập tức nắm chặt gậy trong tay, đang muốn đi qua, đã bị Đại Ngưu ngăn cản.

Đại Ngưu dùng miệng ra hiệu cho nàng ấy, ý bảo để hắn, dù sao hắn cũng xuất thân là thợ săn, đối phó với những thứ này cũng có kinh nghiệm hơn.

Tảo Nhi thấy thế, liền không hành động mù quáng nữa.

Đại Ngưu cầm gậy gỗ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt.

Đầu tiên là hất lên, đẩy con rắn hoa kia sang một bên, sau đó đánh rắn theo côn, dùng thế sét đánh mãnh liệt vào đầu rắn, đánh nó nửa ngất nửa ngã trên mặt đất, nhưng Đại Ngưu lại không tùy tiện tiến lên, mà tiếp tục đập nện bảy tấc, dùng sức trâu liên tục nện mấy cái, thấy con rắn hoàn toàn bất động, mới tiến lên bổ đao kết liễu nó.

Cất con rắn hoa c.h.ế.t đi, trở về còn có thể thêm đồ ăn, mặc dù từ màu sắc hoa văn xem ra đại khái là rắn độc, nhưng sau khi nhổ răng độc, xử lý thịt rắn một chút vẫn có thể ăn.

Lần này, cuối cùng mọi người cũng có thời gian nhìn thấy xác c.h.ế.t nằm trên mặt đất.

Thì ra là một tiểu tử choai choai mặt không còn chút máu, cánh môi trắng bệch, tuổi tác đoán chừng sem sem Đại Ngưu, lớn lên mặt mày thanh tú, thân thể và xương cốt giống như thư sinh, cũng là thiên về văn nhược.

Từ quần áo mà xem, không phải là áo vải của nông hộ, nhưng cũng không phải là kiểu dáng đại phú đại quý thượng thừa. Chất lượng sờ không tệ, kiểu dáng giản dị không xa xỉ, có lẽ là xuất thân từ nhà tiểu phú thương.

Chỉ là, con cháu Thương gia, làm sao một mình xông vào trong núi này, còn nằm ở chỗ này?

Chẳng lẽ là bị kẻ gian bắt vào?

Đại Ngưu đứng gần nhất, ngồi xổm xuống dò xét hơi thở của người này, phát hiện còn có hơi thở, lại nằm ở n.g.ự.c nghe ngóng, tim đập cũng rất có lực.

Chỉ là, da thịt có thể tiếp xúc đều mang theo ý lạnh, nghĩ đến đã nằm ở chỗ này một hồi, may mắn gặp được bọn họ, bằng không không phải bị rắn cắn c.h.ế.t thì chính là vào đêm khuya ở trong núi c.h.ế.t cóng.

Những người khác cũng vây lại, kiểm tra trên người tiểu tử này một phen, rốt cuộc phát hiện đầu hắn phía sau bên trái có sưng phù một cục.

Kết quả được đẩy trở về, kết hợp cảnh tượng cây cỏ ngổn ngang trên mặt đất xung quanh, cùng với một tảng đá bên cạnh nhô lên mang theo lằn.

Nghĩ đến trong đó cũng không có chuyện gì phức tạp.

Người này rất có khả năng chỉ là trượt chân một cái, đầu ngã vào trên tảng đá đập bất tỉnh.

Thu Nương tới xem xét, nói: "Ta phải làm chút nước sôi, nhúng khăn vải, giúp hắn rửa sạch m.á.u và đất trên đầu, sau đó lại giã măng đất đắp cho hắn."

Cách dùng nước sôi cũng là Thịnh Quân nói.

Các cổ nhân tạm thời không có điều kiện dùng rượu khử trùng vết thương.

Dùng nước lạnh, nhất là nước suối trong núi này tuyệt đối không thể trực tiếp lau vết thương, cho nên đun sôi nước luộc khăn mặt lau, ít nhất có thể an toàn một chút.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 104: Chương 104



Những người khác nghe xong, vội vàng lấy ra bình mang theo bên người, đổ chút nước, lại đi xung quanh tìm chút cành cây làm củi lửa, sau đó bắt đầu nấu nước.

Nước phải đun lên một hồi lâu.

Trong lúc chờ đợi, Tảo Nhi chọc ống trúc bên hông Đại Ngưu.

Đại Ngưu lập tức ngầm hiểu, tháo ống trúc mở nắp ra, đưa tới bên miệng người đang hôn mê, đút cho hắn mấy ngụm nước điện giải.

Hy vọng làm như vậy có thể để hắn nhanh chóng khôi phục khí lực mà tỉnh lại.

Lại đợi một lát, giã thuốc xong, khăn vải nhỏ cũng đã luộc xong, Thu Nương cũng chuẩn bị chút nước ấm rửa tay, cẩn thận từng li từng tí cầm nhánh cây đã đã nhúng qua nước nóng gắp khăn vải ra, phơi một lát cho rút nước.

Thấy công tác chuẩn bị đã xong, đám Đại Ngưu mới nâng nửa người lên, Thu Nương lau sạch sẽ m.á.u và đất trên đầu hắn, đang muốn đắp thuốc lên trên, chợt nghe bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói hữu khí vô lực.

"Các ngươi là ai, mau buông ta ra..."

Khẩu âm ngược lại tương cận với bọn họ, hoàn toàn nghe hiểu được.

Mặt Thu Nương không đổi sắc, tiếp tục ấn thuốc lên.

Người nọ lại yếu ớt gào lên một tiếng: "A! Ngươi làm gì với đầu của ta, sao lại nóng và đau như vậy..."

Thấy hắn ồn ào như thế, Tảo Nhi tức giận nói: "Đừng ồn ào, tiểu huynh đệ ngươi bị sưng đầu, chúng ta đang xử lý cho ngươi đó!"

Không biết là sợ hãi hay là ý thức được cái gì, Tảo Nhi nói xong câu nói kia, vị tiểu huynh đệ đỉnh đầu bị sưng này quả nhiên không tiếp tục ồn ào nữa.

Đợi đến khi đám người Thu Nương làm việc xong xuôi, hắn mới đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi đầu óc bị đập đến choáng váng, chóng mặt, quên mất chuyện mình bị ngã, cũng không ý thức được các ngươi là đang cứu mạng của ta."

Thấy hắn thức thời như vậy, sắc mặt mọi người cũng dịu đi rất nhiều, quyết định thương cảm cho bệnh nhân một chút.

"Sao ngươi có thể một mình nằm trong núi chứ?" Đại Ngưu hỏi.

Hai người bọn họ tuổi tác tương đương, lại càng dễ nói chuyện hơn.

Huynh đệ u đầu gãi đầu, buồn bực nói: "Nhà a nãi ta ngay tại trong thôn dưới chân núi, gần đây bà ấy ngã bị thương chân, ta cực kỳ lo lắng, liền từ trong huyện mời lang trung trở về khám cho bà ấy."

"Chỉ là, lang trung xem xong nói, gần đây trong huyện có nhà phú hộ lão gia cũng bị thương chân, mua hết thảo dược trị thương rồi, mấy ngày nay không có cách nào bổ sung hàng."

"Ta sợ a nãi bị thương chân thực sự không kéo được, liền hỏi thăm lang trung một chút, nói là trong núi không chừng có thể tìm được dược thảo, liền một mình chạy vào trong núi..."

Đại Ngưu chỉ hỏi một câu kia, huynh đệ u đầu này giống như đổ đậu trong ống trúc, nói sạch mọi chuyện trong nhà ra.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn không giống gạt người, kết hợp với lời hắn nói, mấy người Tảo Nhi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều rất buồn bực.

Những người giống như các nàng, đã không phải là mặt hàng rất có tâm cơ.

Nhưng muốn so sánh với người trước mắt này, mỗi người các nàng đều có thể được xưng là cáo già.

Huynh đệ u đầu còn đang nói chuyện, rất nhanh ngay cả cha ruột mình làm thương đội cũng nói ra, còn báo tên mình, nói hắn tên là Vi Bình An.

Vừa nghe là con của thương nhân, mấy người Tảo Nhi càng không biết nên nói cái gì.

Trong ấn tượng của mọi người, thương nhân đều rất thông minh khéo đưa đẩy, cha làm thương nhân lại có thể nuôi ra một đứa con trai ngây thơ như vậy, cũng rất ngạc nhiên.

Chẳng lẽ là người một nhà, cha mẹ đều quá có chủ ý, con trai liền tương đối thiếu tâm nhãn?

Đại Ngưu thật sự nghe không nổi nữa, khoát tay áo, ngắt lời hắn:

"Dừng dừng dừng dừng, như vậy đi, thấy ngươi cũng có thể nhúc nhích, chúng ta liền đưa ngươi đến chân núi kia, ngươi tự mình trở về thôn đi, không có việc gì đừng lại tự mình chạy vào trong núi, đây cũng không phải là nơi ngươi có thể một mình xông vào!"

Nói xong, hắn lại quan sát một phen, cảm thấy thân thể tiểu tử này cũng không tệ lắm, hoặc là bởi vì tuổi trẻ, khôi phục rất nhanh.

Vừa rồi còn nửa c.h.ế.t nửa sống nằm ở nơi đó, lúc này đã giống như người không có việc gì, nói chuyện bla bla.

Vi Bình An đành phải hậm hực ngậm miệng, dừng lại một lát, sắc mặt do dự nói: "Nhưng, nhưng thuốc trị chân của a nãi ta còn chưa tìm được..."

Thiết Trụ không nhịn được nói: "Với bộ dạng nằm trên mặt đất của ngươi, có thể tìm được thuốc sao?"

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà, mọi người nói thì nói vậy, nhưng cũng thay hắn tìm ra một ưu điểm: mặc dù có chút ngốc, nhưng ít ra là con người hiếu thuận.

Thu Nương thở dài, từ trong n.g.ự.c móc ra một cái bọc giấy đưa tới: "Ngươi nói a nãi ngươi bị thương ở chân, ta vừa vặn có chút thuốc điều chế từ Tiếp Cốt thảo, tặng ngươi một ít, không chừng có thể..."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 105: Chương 105



Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Vi Bình An mở to hai mắt, kích động tiếp nhận bọc giấy nói: "Đúng đúng đúng, chính là Tiếp Cốt thảo, ta đi vào tìm chính là Tiếp Cốt thảo!"

"Đa tạ các ngươi đã chia cho ta thứ mình yêu thích, nhưng ngươi chờ một chút, ta cũng không thể lấy không thảo dược của ngươi!"

Nói xong, hắn đưa tay vào trong n.g.ự.c của mình móc móc, lại móc móc, càng móc động tác càng chậm chạp, sắc mặt cứng đờ, từ đỏ chuyển sang trắng, dần dần trở nên lúng túng.

Tảo Nhi chu đáo hỏi một câu: "Ơ, đây là bị mất đồ rồi?"

Vi Bình An cười khan một tiếng, "Ừ" một tiếng giống như muỗi kêu.

Người này mơ hồ nằm trên mặt đất, làm mất cái gì cũng không ngạc nhiên.

Tảo Nhi không nhịn được cười nói: "Được rồi, vậy thì đừng tìm nữa, cứu a nãi của ngươi quan trọng hơn, mau trở về đi, chúng ta đưa thuốc cũng không phải vì chút đồ vật kia của ngươi!"

Vi Bình An thấy nàng ấy cười mình, nói chuyện lại rất êm tai, lúc này chân tay luống cuống, chỉ là trong miệng lẩm bẩm:

"Vậy sau này ta lại tìm cơ hội báo đáp các ngươi, ta thật sự sẽ không chiếm tiện nghi, lần này liền đa tạ thuốc của các ngươi, ta thật đúng là gặp được người hảo tâm!"

Đại Ngưu xoay người hắn qua: "Biết là được, chúng ta đi nhanh lên đi, trời không còn sớm, đưa ngươi về, chúng ta cũng phải về nhà."

Vi Bình An cũng không dám chậm trễ nữa, cứ thế bị một đám người kẹp ở giữa đi xuống núi.

Lúc sắp xuống đến chân núi, mọi người xa xa đã nghe được tiếng người bắt tai.

"Bình An! Bình An!"

Vi Bình An giật mình một cái: "A! Là thanh âm của a gia ta, nhất định ông ấy đã chạy đi tìm ta!"

Lưu Nhị Sơn cau mày nói: "Ngươi vào núi lâu như vậy, sao lúc này a gia ngươi mới đi tìm?"

Vi Bình An gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Bởi vì lúc ta vào núi không nói cho bọn họ biết, có lẽ a gia cho rằng ta giống như những hài tử trong thôn, tìm chỗ đi chơi."

Lưu Nhị Sơn:...

Thật không bớt lo, may mắn không phải con của hắn. Cũng may mắn tiểu tử này vận khí tốt, vào núi bao lâu liền té ngất, nếu không lại đi chỗ sâu, nói không chừng bị dã thú ăn đến xương cũng không còn.

"Vậy ngươi nhanh chóng trở về đi, chúng ta đi trước." Lưu Nhị Sơn phất tay nói.

Vi Bình An sửng sốt: "Haizz, thúc, các người muốn đi sao? Không đến nhà a nãi ta ăn bữa cơm? Đúng rồi, ta còn có thể tìm a nãi lấy tiền cho các ngươi trước!"

"Không ăn không ăn! Lần sau lần sau!"

Mọi người trăm miệng một lời lắc đầu xua tay cự tuyệt.

Còn chưa thăm dò rõ ràng, bọn họ tạm thời không muốn giao tiếp với người thôn này, liền nhanh chóng cáo từ, xoay người đi một hướng khác, dự định đi vòng một vòng nhỏ vào núi, tránh cho lộ ra phương hướng bọn họ ở.

Đoàn người rất nhanh liền biến mất ở trước mắt Vi Bình An.

Chờ khi hoàn toàn không nhìn thấy người nữa, Vi Bình An đứng tại chỗ, mới bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đầu lẩm bẩm nói:

"Thật ngốc! Tiền không cho người ta, cơm cũng không ăn được, hơn nữa còn quên hỏi bọn họ rốt cuộc ở đâu! Về sau không biết có gặp lại được không nữa? Ai, vậy còn nói báo đáp cái gì? Khó trách mấy tỷ tỷ kia vừa rồi cười ta, đoán chừng đều cho rằng ta là đang vẽ bánh, giả vờ làm sói vẫy đuôi, lần này thiếu người ta một ân tình thật lớn!"

Vi Bình An ủ rũ xoay người, vừa ngẩng đầu, liền thấy một lão đầu cường tráng từ nơi không xa rẽ tới, chính là a gia của hắn.

Hắn nhanh chóng phất tay: "A gia, ta ở đây!"

Lão nhân nghe thấy lời nói, lại nhìn thấy vị trí của hắn, nhanh chóng đi tới bên này, vừa đi vừa nói: "Bình An, ngươi chạy đi đâu vậy? Để ta tìm nửa ngày cũng không thấy người!"

Chờ sau khi đến gần, lão đầu đột nhiên nhíu mày, đánh giá hắn một phen: "Trên người con có chuyện gì, ngã vào trong mương hả?"

Vi Bình An trong lòng chột dạ, thầm nghĩ may mắn các ân nhân đã đi rồi, hắn có thể lặng lẽ giấu diếm chuyện lén chạy vào núi, nếu không trong thời gian ngắn thực sự không nói rõ được, gia gia khẳng định sẽ đánh hắn.

"Khụ khụ, con không sao, vừa rồi trên đường đi không đi vững, ngã một cái."

Hắn nói xong, lấy từ trong lòng ra một cái bọc giấy đưa tới, "Đúng rồi a gia, cũng thật trùng hợp, con vừa thấy ở ven đường có vài cọng dược thảo mà a nãi muốn dùng, nhổ ra một ít!"

"Ven đường? Ven đường có thể có lông gà!" Lão đầu nhạy cảm nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc ngươi sẽ không lén vào núi đó chứ?"

Nói xong liền giơ tay lên, muốn vỗ bả vai của hắn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 106: Chương 106



"Không không không, cháu thật sự nhìn thấy ở ven đường!" Vi Bình An co rụt cổ lại, luôn miệng nói, nhanh chóng mở túi giấy trong tay ra.

Lão đầu cúi đầu xem xét, tròng mắt trừng càng lớn: "Thằng nhóc con, ngươi còn dám nói một câu đây là thảo dược ngươi nhổ từ ven đường?"

Vi Bình An cũng há to miệng, khiếp sợ nhìn về phía túi giấy đang đặt trong lòng bàn tay, bên trong có mấy viên thuốc.

"Không, không phải Tiếp Cốt thảo sao?"

Hắn nói xong, rất nhanh liền ý thức được, đây là người ta đã bào chế rồi, mang ở trên người thuận tiện dùng, lúc cho hắn chắc chắn sẽ không phải là loại cỏ.

"Được được được, cha ngươi không ở bên cạnh, ngươi thật sự là xương cốt cứng rắn, thật sự cho rằng a gia ngươi là kẻ ngu xuẩn mù lòa, trong miệng liền không có một câu nói thật!"

Lão đầu tức giận đến ho khan hai tiếng, đ.ấ.m đấm ngực, đạp rớt giày rơm trên chân phải, quơ lên muốn chào hỏi m.ô.n.g của đứa cháu trai ngu xuẩn.

"Ta sai rồi a gia, ta không nói bừa nữa!" Vi Bình An vội vàng che m.ô.n.g chạy sang một bên.

"Vậy ngươi nói rõ ràng cho ta, thuốc này rốt cuộc là từ đâu tới!"

Vi Bình An chỉ có thể xoa cổ, nói mình ở bên cạnh ngọn núi gặp một đám người hảo tâm, nhìn giống như là thợ săn ở trong núi.

"Thợ săn?" A gia nhíu mày: "Đám người kia có bộ dạng thế nào?"

Vi Bình An suy nghĩ một chút: "Có nam có nữ, có lớn có nhỏ." Sau đó lại chỉ chỉ phương hướng bọn họ rời đi.

Lúc này a gia hắn mới dãn lông mày ra.

Vùng núi rộng lớn, có thợ săn cũng không hiếm lạ, chỉ sợ gặp phải sơn phỉ nấp ở trong núi.

Nhưng nghe cách bố trí của nhóm người này, hẳn là không giống.

Nhưng cũng không thể phớt lờ, lỡ như tiểu tử này miệng lại ăn nói tùy tiện thì sao? Ban đêm vẫn nên cảnh giác một chút, gọi người ra cửa nhìn chung quanh, tránh cho thật sự có người đánh vào trong thôn.

-

Bên kia, mấy người Tảo Nhi không biết sự tồn tại của mình khiến cho các thôn trang khác đề phòng.

Các nàng đang đi trở về, ngoài miệng còn thảo luận chuyện huyện thành mới.

"Theo ý của Vi Bình An, tình huống trong huyện thành kia tựa hồ tốt hơn chúng ta bên này không ít, ít nhất sinh hoạt đều là bình thường." Tảo Nhi nói.

Không chỉ có như thế, ngay cả thôn trang kia nhìn cũng tốt hơn so với bọn họ bên này.

Cách hai ngọn núi, chênh lệch lại lớn như vậy, thật khiến người thổn thức.

Cũng may sau lần thăm dò này, các nàng cũng coi như triệt để thăm dò tình huống hai đầu ngọn núi, đối với hoàn cảnh xung quanh đều có thể tính toán, trong lòng cũng có thể an tâm không ít.

"Có thể phát hiện ra con đường này cũng không tệ. Nghĩ theo hướng tốt, huyện thành bên này nếu như bình thường, điều kiện vào thành không quá khắc nghiệt, chúng ta nói không chừng có thể thường xuyên đi vào mua thêm vài thứ."

Tảo Nhi nói: "Giống như bông gòn, lỡ như còn có thể gặp được bán giống, vậy thì càng tốt!"

Mọi người đều cảm thấy lời của nàng ấy không tệ, mồm năm miệng mười nói vài câu, đều ngóng trông trong thành kia đang tốt.

Ngoại trừ tin tức này ra, những thu hoạch khác hôm nay rất bình thường.

Không thể tìm được cỏ cây mới lạ gì, ngược lại gặp phải một bụi cây gai, nhổ không ít đựng trong giỏ.

Tuy rằng cỏ gân trâu cũng có thể bện đồ, nhưng rốt cuộc không thích hợp bằng cây gai cây đay, không chỉ có thể bện một ít dây thừng dài, còn có thể bện áo gai vào mùa hè, rất mát mẻ.

Hơn nữa chính là con rắn kia, trở về có lẽ có thể hầm canh rắn uống một chút, cũng là một món mặn.

Một đám người bước nhanh trở về, hôm nay chậm trễ rất lâu, sau khi trở về cơm đều đã làm xong. Vì thế dỡ sọt xuống, bưng bát, vừa ăn vừa nói với Hoa Hà các nàng phát hiện lớn hôm nay.

Vừa nghe thấy phát hiện một huyện thành mới, còn có thôn trang, mọi người đều rất để tâm, ân cần hỏi rất nhiều, nói xong liền thảo luận chuyện đến đó mua đồ vật.

"Nếu quả thật có thể mua được đồ, sau này giao dịch với bọn Xử Sinh, có phải chúng ta phải để lại chút tiền bạc dự phòng hay không?" Lý bà tử do dự hỏi.

"Nhất định là cần. Nhưng mà, cho dù có tiền của bọn họ, muốn mua mấy thứ như bông gòn phỏng chừng cũng không dễ dàng. Thứ tốt để ở đâu cũng đều hiếm có, rẻ cũng không có..." Tảo Nhi nói.

Thiết Trụ liền nói: "Chỉ có tiêu mà không có vào chắc chắn không được, nếu huyện thành kia bình ổn, không bằng lại cầm chút đồ ăn đi bán? Giống như bánh quy bánh mì gì đó."

Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn tới hai tiếng người đồng thời vang lên.

"Không được!"

"Không thể!"

Là Tảo Nhi và Tống Hàm Thanh.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 107: Chương 107



Thiết Trụ giật mình, phát hiện hình như mình đã nói sai rồi, suy nghĩ nửa ngày, lại thực sự không hiểu được nguyên do vì sao, vì thế vả miệng, khiêm tốn thỉnh giáo:

"Đều là đầu óc ta ngu muội, miệng mới nói bừa. Nhưng rốt cuộc vì sao không được, còn xin nói rõ với ta, tránh cho lần sau lại phạm sai lầm!"

Tảo Nhi mở miệng trước: "Nếu tình huống huyện thành bình ổn, thời gian rảnh của mọi người sẽ nhiều hơn, noi không chừng chuyện gì cũng có người nhìn chằm chằm vào. Nếu chúng ta l* m*ng tìm người làm giao dịch, lỡ như chọc phải phiền toái thì sao? Những thức ăn kia của Phương Tiên Nhi có loại nào không mới lạ, để cho người ta để ý đến ta là xong đời."

"Giống như trước đó có thể yên tâm hợp tác với bọn Xử Sinh, là bởi vì trong tay chúng ta cũng nắm thóp bọn họ, ngươi xem mật đạo kia, khẳng định cũng là đại sự không thể tùy tiện nói ra bên ngoài."

"Hai bên chúng ta nắm giữ thóp của nhau, giao dịch này mới có bảo đảm. Huống hồ tình huống lúc ấy nguy cấp, bọn họ chịu ra tay giúp đỡ, nhân phẩm cũng là thứ chúng ta đã thấy, tương đối không có trở ngại, lúc này mới có thể có giao tình lâu dài."

Thiết Trụ nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, vốn tưởng rằng là chuyện đơn giản, không ngờ trong đó lại có nhiều lề lối như vậy.

Tống Hàm Thanh gật đầu, cũng mở miệng nói: "Tảo Nhi cô nương đã nói qua, ta sẽ không nói, chỉ nói chút ý tưởng khác."

"Các ngươi cũng biết, ta trước đó ở thư quán chép sách đã lâu, tiếp xúc qua không ít người, thời điểm sớm nhất, huyện chúng ta còn không loạn như vậy, ta khi đó còn nghe được chút tình huống phía nam."

"Trước tiên nói huyện Hưng Hòa chúng ta, thậm chí là Nham Thành đều thuộc bắc địa, tình huống nơi này rất khác với phía nam. Nơi này hẻo lánh, trời cao hoàng đế xa, địa đầu xà có thể xưng đại vương nhất. Chúng ta chịu tội, một nửa là do bọn họ, một nửa là bởi vì thiên tai, lương thực thu hoạch bất định..."

"Nhưng đi về phía nam lại khác, kinh thành ngay tại phía nam, bệ hạ ngu ngốc vô đạo, rất nhiều thế lực rục rịch, không nói Nam Man, phiên vương cũng là mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được."

"Tuy nhiên, mặc dù hỗn loạn, nhưng phía nam bên ngoài vẫn an ổn, liền nói tin tức cuối cùng ta nghe được, đám người kia cũng vẫn ở sau lưng phân cao thấp... Có lẽ là như vậy, bách tính phía Bắc mới có thể cảm thấy cuộc sống phía nam tốt hơn chút chăng."

"Lại nói chuyện huyện thành mới một chút. Huyện Hưng Hòa của chúng ta nằm ở cực nam Nham Thành, giáp giới với Phụng Thành, huyện thành mà các ngươi phát hiện có khả năng không nằm trong địa phận Nham Thành."

"Vậy Phụng Thành cũng là một chỗ đất phong, thành trì trung tâm ở phía nam, phủ đệ Phụng Vương ở chỗ đó. Về phần huyện thành mới này, cách khá xa..."

Tống Hàm Thanh nói xong, bắt đầu suy tư.

Tình huống như mấy người Tảo Nhi nhìn thấy, ngoại trừ địa giới cách núi khác biệt, có lẽ còn có chính sách khác biệt, Phụng Vương nếu cũng có dị tâm, trù tính đại sự, lại lo lắng họa từ trong nhà ra, ở trên đất phong sẽ tốn hao một chút công phu.

"Đúng rồi, còn có thức ăn của Phương Tiên Nhi, ta hình như vẫn chưa nói với mọi người, lương khô, mì ăn liền, còn có cháo ăn liền kia có thể bảo quản lâu dài, ăn uống nhẹ nhàng thuận tiện, các ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Hắn nói một lèo như vậy khiến cho người trong thôn đều nghe đến tỉnh tỉnh mê mê, gần như muốn choáng váng tại chỗ.

Mặc dù học tập đã được một đoạn thời gian, nhưng đối với những thế lực Quân Vương, đất phong này, trước kia cách bọn họ quá xa, hơn nữa cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.

Thấy ít, nghe ít, đối với cái này liền rất không mẫn cảm, trong đầu trống rỗng.

Tống Hàm Thanh trước kia chưa từng nói qua những thứ này, cũng là cảm thấy còn chưa phải lúc.

Nhưng trước mắt mọi người cũng đọc sách một thời gian, có chút căn cơ, lại đụng phải cơ hội này, hắn vừa vặn nói một câu.

Nghe không hiểu cũng không sao, tình huống trước mắt coi như thoải mái, mọi người cũng có thời gian chậm rãi tiêu hóa.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói rõ ràng hơn một chút: "Thế lực phía nam đấu tranh, nơi nhìn không thấy nhắm chừng đánh trận không ít, đánh trận liền phải nuôi binh hành binh, trên đường hành quân, cũng không thể không ăn uống."

Bỗng nhiên Tảo Nhi nảy ra ý tưởng, mở to hai mắt kêu lên: "Ta hiểu rồi, ngươi muốn nói, những thức ăn này của Phương Tiên Nhi, thực tế cũng là binh lương tốt! Nếu để cho người phát hiện..."

Thấy đầu óc nàng ấy xoay chuyển nhanh, Tống Hàm Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Không tệ."

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời: "Xử Sinh bọn họ chắc chắn sẽ vượt qua được ... Tựa như ngươi nói, bọn họ cũng tự đào địa đạo, loại chuyện này kéo dài, để cho người ta phát hiện, cho dù là huyện lệnh biết, tội danh có phản tâm cũng khẳng định chạy không thoát, mỗi người đều phải kéo ra ngoài c.h.é.m đầu."

"Nghe khoa trương, nhưng mà, điều này cũng vừa vặn nói rõ tính nghiêm trọng của những chuyện này."

"Có thể dính vào đồ ăn, nhất là bánh bích quy mì ăn liền kia, ngày thường phải cẩn thận hơn nữa, giấu kín ở trong bụng, chúng ta chính mình giấu ăn là được, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, đừng nói là nấp ở núi sâu, cho dù là trốn ở dưới lòng đất, đều có thể bị người đào sâu ba thước đất móc ra."

"Về phần mưu sinh kiếm bạc, Phương Tiên Nhi khẳng khái, thật ra cũng cho chúng ta rất nhiều biện pháp, ngày sau chọn cái thích hợp, tỉ mỉ trù tính đi."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 108: Chương 108



"Nhưng mà nói đi thì nói lại, điều kiện trước mắt của chúng ta quả thật gian nan, không có tích góp gì, chính là muốn dựa vào tay nghề đi kiếm bạc cũng cần rất nhiều tin tức và tiền vốn mới có thể làm được."

"Mấy thứ như bánh bích quy này chắc chắn không thể động vào, nhưng ở hiện tại, thật sự không nghĩ ra được cách nào khác, có lẽ chúng ta có thể nhờ Phương Tiên Nhi, mượn một loại thức ăn không đáng chú ý khác để làm nền tảng."

Ý Tống Hàm Thanh là chỉ hộp đào vàng.

Đồ ăn ướp muối dùng bình đựng này, đặt ở bên ngoài cũng không tính là vật quá hiếm thấy.

Bên trong đựng đào vàng, cho dù có thể bảo quản lâu một chút, cũng không thể làm cơm ăn.

Loại quả như đào vàng có lịch sử lâu đời, thường xuất hiện trong thơ văn của tổ tiên. Phương bắc cũng có người bán, Tống Hàm Thanh từng may mắn gặp qua một lần.

Nhưng mà phẩm chất của quả kia cùng loại mà Phương Tiên Nhi cho, chênh lệch rất xa, nhỏ mà khô quắt, màu sắc cũng không thể so với màu cam vàng kia, cảm giác càng là hoàn toàn khác biệt.

Nếu như lấy loại đồ hộp trong tay bọn họ ra, người có thể nhận ra nó là đào vàng đã ít lại càng ít. Nhưng hương vị và vẻ ngoài đều không tệ, đổi một cách gọi khác, cũng có thể nhận được sự ưu ái của người giàu.

Giải thích xong các điểm mấu chốt trong đó, Tống Hàm Thanh lại nói: "Tuy nói ngày sau đào hộp có thể làm vật phẩm giao dịch mà chúng ta chuẩn bị, nhưng nhất định phải cẩn thận làm việc, không thể trắng trợn chào hàng ở những chỗ gần, phương thức cụ thể còn phải cân nhắc cẩn thận, có thể có biện pháp bán ra xa là tốt nhất."

Thời đại này phàm là trên tay có đồ tốt, lại không có quyền thế, chú ý một chút luôn không sai.

Tảo Nhi nghe xong, có chút rầu rĩ: "Nghe ngươi nói như vậy, bán đào vàng nghe cũng rất nguy hiểm, chúng ta đừng bán nữa. Trước tiên cứ dựa vào Xử Sinh bọn họ giao dịch một chút, năm sau chúng ta tự trồng đậu và củ mài, lại ép thêm chút dầu, làm chút đồ ăn, sẽ có thể đổi lấy tiền."

Tống Hàm Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu các ngươi có cơ hội tiếp xúc với nhi tử của du thương kia, có lẽ có thể tìm hiểu tình huống bên cha hắn một chút."

Nếu thật sự muốn giao dịch đồ hộp, du thương ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Thương đội bình thường cầm hàng đi xa, bán đồ vật đến nơi khác, liền có thể tránh được rất nhiều vấn đề.

Hơn nữa nhi tử của của du thương được nuôi đơn thuần như vậy, lại không mất hiếu tâm, gia phong hẳn là không tệ.

Lại có ân tình cứu mạng và chữa chân, chỉ cần biết rõ ràng bối cảnh, đủ sạch sẽ, không có thế lực loạn thất bát tao dính vào, vậy liền có thể cân nhắc.

Nhưng mà, trước mắt đều là suy đoán đơn phương của bọn họ, người đến cùng như thế nào, còn phải chân chính tiếp xúc qua lại rồi nói sau.

Nghĩ những chuyện này còn sớm, trước tiên thăm dò tình huống huyện thành mới mới là chuyện quan trọng nhất.

Thương thảo xong những thứ này, trong đầu mọi người đều chứa đủ thứ thông tin cần suy nghĩ, nhất thời đều rất lộn xộn.

Tảo Nhi thấy thế, tuyên bố buổi nói chuyện lần này kết thúc, bảo mọi người bớt thời gian cẩn thận sắp xếp lại những chuyện đã nghe được.

Để tránh đêm dài lắm mộng, các nàng định ngày mai sẽ đi đến huyện thành mới kia một chuyến, nhưng nhiều người như vậy cùng nhau tiến vào huyện thành quá chói mắt, cuối cùng quyết định cùng đi ra ngoài thành nhưng chỉ để cho hai ba người đi vào.

Ngoài ra, sợ trong vòng một ngày đi tới đi lui không kịp, phải chuẩn bị tinh thần sẽ qua đêm ở bên ngoài.

Nhưng trong nhà dù sao cũng phải giữ lại chút ít người, Lý Phát Tông và mấy người khác lần này không đi, ở lại giữ nhà.

Mọi người hoàn toàn giải tán, ai về nhà nấy thu dọn đồ đạc.

Lấy bọc quần áo ra, đựng nhiều đồ ăn, đựng đủ nước điện giải, còn mang theo một hai cái áo mỏng, nhét mấy cái Noãn Bảo Bảo.

Như vậy nếu một ngày không về được, ban đêm tìm cái cây bên đường cũng có thể ngồi dựa vào nghỉ ngơi một lúc.

Đắp hai bộ quần áo, một đống người chen chúc cùng một chỗ, có cục ấm xua lạnh, hẳn là cũng sẽ không quá lạnh, chống đỡ đến hừng đông là có thể trở lại trong núi.

Đại Ngưu còn mang theo cả miếng bạc vụn trước đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Hắn có chút áy náy, dù sao cũng là nói muốn đưa bạc cho Phương Tiên Nhi, nhưng lại không cho, chỉ có thể ngày mai để cho Thúy Thúy các nàng đi nhận lỗi, nói một chút tình huống, trước tiên sử dụng một chút, về sau tìm cơ hội lại bù số tiền này sau.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 109: Chương 109



Một đêm trôi qua.

Ngày thứ hai trời vừa hửng sáng, thấy thời tiết cũng không tệ lắm, mọi người liền nhanh chóng lên đường.

Lần này Tảo Nhi muốn tự mình vào thành, để tiện cho việc hoạt động, nàng ấy lại giả nam trang.

Lần này đoàn người chỉ mang theo một cái sọt để dùng, hành trang coi như nhẹ nhàng, đường đi tới núi thấp cũng đã quen thuộc.

Chưa tới giữa trưa, các nàng đã sắp xuống núi rồi.

Đây là bởi vì muốn lách qua thôn trang kia, rẽ thêm một đoạn đường núi nên mới chậm trễ một hồi.

Xuống núi xong, đại khái là do bên này bình thường không có nhiều người đi, mặt đất cũng không phải là đường đất thuần túy, rải rác rất nhiều cỏ dại, mọc cũng không cao, một tầng mỏng trải trên mặt đất, nửa vàng nửa xanh.

"Trên đất còn lại nhiều cỏ như vậy, xem ra cuộc sống bên này quả nhiên tốt hơn rất nhiều." Tảo Nhi thấp giọng nói.

Giống như bọn họ bên kia, hơn phân nửa cỏ hoang đều bị người nhổ đi ăn, đường đất trên mặt đất đều là trụi lủi.

Đoạn đường đi huyện thành này, nhìn không gần, đi cũng quả thật phí công, tính một cách chính xác, ngược lại không khác mấy so với lúc trước các nàng đi huyện Hưng Hòa.

Nhưng mà, vừa đi vừa ăn đồ ăn, thỉnh thoảng lại nói mấy câu, trên đường đi cũng không gian nan lắm.

Chờ đi đến trước mặt, hoàn toàn có thể nhìn thấy cửa thành.

Đoàn người ngẩng đầu, tập trung nhìn vào, nhận ra ba chữ to trên cổng—— huyện Thành An.

Mọi người yên lặng ghi nhớ cái tên này trong lòng, ánh mắt lại đảo qua.

Chỉ thấy cửa thành xếp hàng dài, rất nhiều bách tính, xe ngựa xe bò đều ở trong đó, nhìn cảnh tượng hết sức bình thường, làm cho người ta giống như đã cách mấy đời, tâm tình mọi người cũng thả lỏng theo.

Lần này là Lưu Nhị Sơn và Tảo Nhi vào thành, Đại Ngưu lặng lẽ đưa bạc vụn cho Tảo Nhi.

Hai người đi xếp hàng, những người khác liền đi xa xa tìm một mảnh đất trống ngồi xuống chờ, vừa vặn lợi dụng thời gian rảnh rỗi này học tập một chút.

Hai người bọn họ vốn đứng ở cuối đội ngũ, đợi một hồi, sau lưng cũng dần dần nhiều thêm vài người.

Lưu Nhị Sơn và một người đánh xe mang theo hàng hóa trò chuyện với nhau.

"Lão đệ, chúng ta vào thành bên này phải nộp tiền không?" Hắn cười hỏi.

Phu xe kia quan sát hắn vài lần, hiểu rõ nói: "Ta hẳn là lớn hơn ngươi, phải gọi lão huynh mới được. Nghe ngươi hỏi như vậy, chẳng lẽ là từ trong thôn xa xa tới? Trước kia chưa từng vào thành?"

Lưu Nhị Sơn cười gật đầu: "Đúng vậy! Thật sự xin lỗi lão huynh, ngươi nhìn qua tuổi trẻ, ta gọi sai xưng hô rồi! Cũng may ngươi là người sáng suốt, tính tình cũng tốt, khó trách có triển vọng như vậy!"

Xa phu sờ đầu, thầm nghĩ người này nhìn thành thật, ngược lại miệng lưỡi lưu loát, nói chuyện khiến người nghe thoải mái.

Không giống như những hán tử ngày thường tiếp xúc cùng hắn, bao gồm cả hắn, miệng mồm đều vụng về. Phần lớn thời gian đều làm việc, căn bản không nói được một chút lời lấy lòng.

Thấy Lưu Nhị Sơn nói chuyện khách khí, hai người rất nhanh liền tán gẫu với nhau.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Lưu Nhị Sơn và Tảo Nhi cũng đã có hiểu biết cơ bản đối với tình huống của huyện thành này.

Nếu như không mang quá nhiều hàng hóa, liếc mắt một cái là biết dân chúng bình thường, lúc vào thành không cần nộp phí dụng gì.

Nhưng nếu muốn làm ăn thì cần phải nộp chút tiền bạc.

Nhưng mà, mặc kệ thân phận gì, lúc vào thành đều phải nghiệm thân sơ qua, bảo đảm trên người không mang theo đồ vật khả nghi gì, tranh cho trong thành gây ra nhiễu loạn.

Kiểm tra nam nhân chính là quân tốt, kiểm tra nữ nương chính là một bà tử, Tảo Nhi hôm nay giả nam trang, ngược lại có chút biến khéo thành vụng, hai đầu đều không được.

Nàng cùng Lưu Nhị Sơn liếc nhau, cảm thấy cửa nghiệm thân này thực sự không dễ qua.

Mặc dù có thể đến trước mặt giải thích, bản thân từ xa đến, sợ gây phiền toái, mới mặc nam trang, nhưng các nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua với những quân tốt này, lỡ như bọn họ làm việc cẩn thận, vẫn cảm thấy nàng khả nghi, bắt nàng lại thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, lần này nàng vẫn thôi đừng vào.

May mắn là đã hỏi rõ ràng trước, nếu không đến trước mặt rồi hỏi sẽ không kịp tính toán.

Lưu Nhị Sơn nhanh chóng giơ tay về phía bọn Đại Ngưu, Đại Ngưu thấy thế nhanh chóng chạy tới.
 
Back
Top Bottom